Lãng Mạn [EDIT-OG] 🍭Vợ xinh muốn được cưng chiều

[Edit-Og] 🍭Vợ Xinh Muốn Được Cưng Chiều
🍭Chương 19: Cùng nhau ăn cơm trưa


Thiếu gia nhà quý tộc kiêu ngạo, có thể tùy tiện trêu đùa người khác.Minh Dữu không hề biết mình đang bị một kẻ xấu để mắt tới.Bé và Tạ Dữ ngồi sát nhau, trò chuyện đôi câu.Chủ yếu là Tạ Dữ nói, còn Minh Dữu chỉ lắng nghe.Tạ Dữ lo bé buồn chán nên toàn kể những chuyện thú vị để chọc cười.Cả ngày trôi qua, hai người đã xem như bạn bè khá thân.Trước khi chia tay, Tạ Dữ còn nắm tay bé, lưu luyến không muốn rời: "Dữu Dữu, ta có thể về nhà ngươi được không?"

"Ta sẽ không chiếm chỗ đâu, chỉ cần ngủ chung giường với ngươi thôi là được."

Hai đứa nhỏ ghé sát vào nhau thương lượng, Minh Dữu cúi đầu nhìn mũi chân, như đang suy nghĩ.Hạ Viễn từ phía sau đi tới, trực tiếp bế bé lên, trả lời: "Không được."

Khuôn mặt lạnh lùng, như băng giá ngăn cách cả ngàn dặm.Lại là người này.Tạ Dữ nhận ra và tất nhiên biết người này ghét mình.Có lẽ là ghét bất cứ ai có ý định lại gần Minh Dữu.Nói xong, Hạ Viễn ôm bé đi luôn, không cho Minh Dữu cơ hội đổi ý.Tạ Dữ còn muốn nói gì đó, nhưng khổ nỗi chiều cao không đủ.Lời còn chưa kịp tới tai Minh Dữu đã bị gió cuốn mất.Người hầu phía sau đi tới, khom lưng nhắc: "Nhị thiếu gia, có thể về phủ rồi."

Tạ Dữ vẫn đứng yên, nhìn bóng hai người xa dần.Vẫn là như vậy.Minh Dữu rất ỷ lại vào đối phương.Cái đầu nhỏ tựa lên vai hắn, đôi mắt sáng long lanh nhìn, đến câu tạm biệt cũng không kịp nói với mình.Có lẽ cũng đã quên rồi.Bây giờ, với Minh Dữu mà nói, cậu ta cũng chẳng còn quan trọng lắm.Tạ Dữ cô đơn đứng đó, nhìn Minh Dữu ghé tai Hạ Viễn nói gì đó, đôi tay nhỏ khua khua, nói vui vẻ rồi lại dụi vào Hạ Viễn để thân thiết hơn.Khi nói chuyện với Hạ Viễn, giọng bé mềm mại, ngọt ngào gọi "A Viễn ca ca".Còn người lúc nào cũng lạnh lùng kia lại cúi đầu phối hợp, ánh mắt dịu dàng chỉ dành riêng cho Minh Dữu.Thoải mái xoa đầu bé, vuốt mái tóc mềm đáng yêu.Minh Dữu cũng không tức giận.Càng không bao giờ đẩy hắn ra.Ngoan thật, ngoan vô cùng.Tạ Dữ đứng phía sau nhìn, vô cùng ghen tỵ với Hạ Viễn.Người hầu thúc giục vài lần, Tạ Dữ mới chịu bước đi.Trong khi đó Minh Dữu đã yên vị trong lòng Hạ Viễn, tay nhỏ nhéo vạt áo hắn: "A Viễn ca ca, em có ra nhanh không?"

Hơn nữa còn ngoan ngoãn, không chạy lung tung,Ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, như đang chờ khen ngợi.Hạ Viễn quả nhiên không làm bé thất vọng, hắn xoa đầu Minh Dữu, khen: "Không có chạy lung tung, Dữu Dữu rất ngoan."

Được khen, Minh Dữu thỏa mãn dụi vào lòng hắn, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt.Hạ Viễn bỗng đổi chủ đề, hỏi sang chuyện khác: "Hôm nay người đó là bạn của Dữu Dữu à?"

"Ừm, Tạ Dữ, là bạn."

"Bạn mới của Dữu Dữu."

Minh Dữu rất giỏi kết bạn, lại xinh xắn, tính tình hiền lành.Trong phủ, các nha hoàn đều thích chăm sóc bé nhất.Ở đây, bé cũng là người được nhiều người quý mến.Hạ Viễn không phản đối việc bé kết bạn, chỉ là có một số chuyện muốn nói sớm."

Hôm nay cậu ta nói muốn về nhà Dữu Dữu, em có nghe thấy không?"

Minh Dữu gật đầu, rồi trên xe ngựa lại vươn tay muốn lấy bánh ngọt trước mặt.Hạ Viễn đưa cho bé một miếng, bé mới ngoan ngoãn ngồi yên, tập trung nghe hắn nói: "Nói mấy lời như thế đều là trẻ con hư, sau này khi ta không có ở đây, Dữu Dữu không được đồng ý mấy yêu cầu vô lễ như vậy."

Cái này tính là vô lễ sao?Đôi mắt ngây thơ chưa từng trải đời, nghe Hạ Viễn nói thế thì mơ hồ gật đầu: "Ừm ừm, Dữu Dữu không ngủ với trẻ con hư..."

Thật ra bé cũng không muốn ngủ chung với Tạ Dữ.Minh Dữu thích ngủ với Hạ Viễn hơn.A Viễn ca ca sẽ kể chuyện cho bé nghe.Minh Dữu thích thế.Hơn nữa, bé là một bé ngoan, sẽ nghe lời A Viễn ca ca.Minh Dữu ngoan ngoãn nghe lời khiến tâm trạng bực bội vừa rồi của Hạ Viễn dần dần lắng xuống.Trong lòng ôm Minh Dữu, hắn xoa xoa cái bụng nhỏ mềm mại, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.Chạm vào lòng bàn tay mềm mềm, Hạ Viễn đổi tư thế để Minh Dữu thấy thoải mái hơn.Minh Dữu ở thư viện cả ngày, lên xe ngựa còn chưa ăn xong điểm tâm đã dựa vào Hạ Viễn ngủ mất.Bé vẫn cầm miếng điểm tâm trong tay, Hạ Viễn nhẹ nhàng lấy ra, dùng khăn ướt lau sạch tay cho bé."

Ngủ đi."

Hạ Viễn sẽ không quấy rầy.Thời gian trước bận rộn quá, Hạ Viễn đã rất lâu không được ở bên Minh Dữu đàng hoàng.Khó khăn lắm mới có thời gian thì Minh Dữu lại muốn đến thư viện.Minh Dữu đang lớn, chuyện này Hạ Viễn không thể ngăn cản.Hôm sau, vì có bạn mới nên bé cũng không còn sợ đi học.Hoàn toàn không mè nheo, ngoan ngoãn đi ngay.Hơn nữa còn không cần Hạ Viễn đưa vào.Tạ Dữ đã chờ sẵn ở cửa, chỉ để đón Minh Dữu.Người hầu nhà họ Tạ nhìn sắc mặt đen như mực của Hạ Viễn thì lặng lẽ tránh đi.Phu nhân không muốn thiếu gia chơi với bé con nhà nghèo họ Hạ kia, mà nhà họ Hạ cũng chẳng thích gì.Nhưng duyên phận thì ai cản được, hai đứa vẫn cứ là bạn tốt của nhau.Minh Dữu giữ lời hứa, mang bánh ngọt cho Tạ Dữ.Bánh ngọt thơm mềm, Nhụy Châu đã cẩn thận gói sẵn cho Minh Dữu mang đến.Minh Dữu lấy ra đưa cho Tạ Dữ: "Cho ngươi ăn."

Tạ Dữ nhận lấy, vui đến ngẩn người: "Cảm ơn Dữu Dữu."

"Ngươi có ăn không?"

Tạ Dữ ân cần dùng khăn gói lại, muốn đưa cho Minh Dữu.Minh Dữu lắc đầu, đẩy cả hộp về phía cậu ta: "Mấy cái này đều cho ngươi."

Minh Dữu khi nói chuyện đều nhìn thẳng vào người khác, giọng chậm rãi khiến người ta cảm giác bé rất nghiêm túc.Tạ Dữ xúc động không nói nên lời, cắn một miếng bánh ngọt.Đây quả thật là món ngon nhất bé từng ăn."

Dữu Dữu, ngươi tốt với ta quá, ta chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy."

Tạ Dữ khen khiến Minh Dữu đỏ mặt.Những bánh ngọt này bé ăn đã quen, vậy mà Tạ Dữ chưa từng được ăn, thật tội nghiệp.Có lẽ Tạ Dữ chính là loại "con nhà nghèo" mà A Viễn ca ca từng nói, có khi ngay cả cơm cũng không đủ ăn.Minh Dữu bỗng thấy thương xót, lại hơi áy náy.Lẽ ra bé nên mang cho Tạ Dữ mấy món ngon hơn nữa, chứ sao lại để người ta chỉ được ăn mấy thứ điểm tâm mình đã ăn quen rồi.Thật chẳng ra sao mà.Minh Dữu nắm chặt mấy ngón tay tròn tròn của mình, sốt ruột hứa với Tạ Dữ: "Ngày mai ta sẽ lại mang cho ngươi đồ ăn ngon, chắc chắn còn ngon hơn hôm nay."

"Thật không?"

Tạ Dữ không ngờ Minh Dữu lại tốt với mình như vậy.

Vừa ăn bánh ngọt, trong mắt cậu ta toàn là sự mong chờ.Dữu Dữu thật ngoan, thật muốn ôm một cái cho đã.Sao lại tốt với mình thế này chứ.Tạ Dữ hạnh phúc đến lâng lâng.Nói thật, cái bánh ngọt này cũng chẳng có kỹ thuật hay bí quyết gì đặc biệt.Thiếu gia nhà họ Tạ món ngon nào mà chưa từng ăn qua.Tạ Dữ vốn chẳng có ham muốn gì với đồ ăn, chỉ cần no bụng là được.Nhưng bánh ngọt này là Minh Dữu cho, dù nó bình thường thôi thì trong mắt Tạ Dữ cũng thành đặc biệt.Ăn một miếng mà cũng tiếc, cậu ta muốn mang về nhà, tìm chỗ giấu đi.Hành động ấy càng khiến Minh Dữu tin vào suy đoán của mình.Thật đáng thương, ngay cả bánh ngọt cũng không nỡ ăn.Trên người Tạ Dữ mặc áo gấm hoa, Minh Dữu nhìn không ra giá trị.Lần trước ở nhà họ Tạ thấy chạm trổ, tranh vẽ, Minh Dữu cũng chẳng đoán được là gia đình giàu có.Bé còn nhỏ, suy nghĩ đơn giản, chỉ thấy hôm nay mình như đang làm chuyện xấu.Trong mắt bé, Tạ Dữ chính là một người đáng thương đến cơm cũng chẳng đủ ăn.Đến bữa trưa, Minh Dữu lấy hết can đảm, chủ động mời: "Tạ Dữ, chúng ta cùng ăn trưa nhé."
 
[Edit-Og] 🍭Vợ Xinh Muốn Được Cưng Chiều
🍭Chương 20: Dữu Dữu kết giao bạn bè


Hết người này đến người khác mang niềm vui bất ngờ đến cho Tạ Dữ.Khi đi theo Minh Dữu, đầu óc Tạ Dữ cứ lâng lâng.Hôm qua là do Tạ Dữ năn nỉ mãi, Minh Dữu mới chịu đi cùng, hôm nay Minh Dữu lại chủ động nhắc đến.Hai nhà nha hoàn chia nhau bày biện thức ăn, món nào món nấy đều đủ sắc hương vị.Phần của Tạ Dữ chuẩn bị còn phong phú hơn chút.Minh Dữu không phân biệt được, cứ ăn rất nhiều, má phồng lên, trông thỏa mãn vô cùng.Bé cũng không quên để ý đến Tạ Dữ, hào phóng mời: "Tạ Dữ, thịt ngon lắm, ngươi có thể ăn nhiều hơn."

Nói xong, lại uống hết một muỗng sữa bò mà nha hoàn đưa đến bên miệng.Không trách được lúc nào cũng thơm thế, thì ra là lớn lên nhờ sữa bò nuôi dưỡng, bảo sao lại là đứa nhỏ xinh đẹp, mỏng manh.Tạ Dữ thầm nghĩ, thấy cũng hợp lý.Quan hệ của hai người ngày càng thân mật rõ rệt.Ban đầu những người đi theo Tạ Dữ đều bị cậu ta đẩy ra xa, cả ngày cậu ta chỉ ở cạnh Minh Dữu.Hôm nay Minh Dữu mang cho cậu ta đồ ăn ngon, ngày mai Tạ Dữ lại mang cho Minh Dữu một món đồ chơi thú vị.Hai người đi cùng nhau, ra vào cùng nhau, ăn trưa cũng cùng nhau.Tạ Dữ chẳng còn thời gian chạy ra ngoài gây chuyện, ngay cả lão sư cũng khen dạo này Tạ Dữ hiểu chuyện hơn hẳn.Chỉ có bọn tiểu đệ là không quen.Bình thường Tạ Dữ dẫn chúng nó tung hoành khắp kinh thành, muốn làm gì thì làm, tự do sung sướng biết bao.Giờ thì thế nào lại đổi khác rồi.Một đám tiểu đệ ghé đầu lên tường, nhìn Tạ Dữ thay đổi mà không hiểu nổi, miệng há hốc."

Dữu Dữu mau lại đây, ta cho ngươi ăn món ngươi thích nhất."

"Nếm thử cái này đi."

"Ăn thêm miếng này nữa."

Minh Dữu vừa cắn một miếng, Tạ Dữ khen: "Dữu Dữu của chúng ta ngoan thật."

"Há miệng ra, cái này cũng ăn một miếng."

Chim bay cá nhảy, gà vịt thịt cá, rau quả tươi mới, canh sữa thơm ngậy.Thực đơn của Minh Dữu phong phú đến hoa cả mắt.Tạ Dữ bận rộn ở bên cạnh, đến mức nha hoàn cũng không chen nổi tay vào.Mấy người trên đầu tường thì xôn xao:Số 1: "Lão đại sao lại đút cơm cho cậu ấy ăn vậy?"

Số 2: "Lão đại còn lau miệng cho nữa."

Số 3: "Lão đại nói là đang chăm sóc tân nhân."

Số 4: "Lão đại nói cậu ấy là thành viên mới của chúng ta."

Số 3: "Gia nhập bang hội chúng ta rồi thì cũng phải làm mấy chuyện này sao?"

Số 2: "Sao mà có thể chứ."

Toàn bộ đều là tiểu thiếu gia nhà quyền quý, sao có thể làm mấy việc thế này.Số 4: "Biết đâu chúng ta còn phải giặt quần áo cho cậu ấy.

Cậu ấy chắc chắn không biết giặt quần áo rồi."

Số 2: "Ngươi biết giặt không?"

Cả bọn đều quay sang nhìn.Số 1: "Ta biết."

Nói với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đã nghĩ đến tính khả thi của chuyện này.Số 3: "Hôm nay ta về nhà sẽ học."

Số 4: "Ta cũng học."

2: "?"

Chủ đề vẫn chưa dừng lại.Số 4: "Cậu ấy thơm thật, lớn lên lại xinh đẹp."

Số 3: "Lần trước cậu ấy còn cho ta đồ ăn ngon nữa."

Số 1: "Hôm đó cậu ấy hỏi ta đường đi, nói chuyện cũng dễ nghe."

Số 2: "Người thì ngốc nghếch, đi đường cũng ngã lia lịa."

Số 1, 3, 4: "Ngươi đỡ cậu ấy à?"

Số 2: "Ừ."

Ngừng một lát.Số 2: "Chẳng lẽ để cậu ấy khóc ở đó sao, lão đại còn nói cậu ấy sẽ gia nhập bang hội chúng ta mà."

Số 3: "Vậy ta có thể đút cơm cho cậu ấy ăn không?"

Cả đám chẳng ăn uống gì, chỉ nhìn Minh Dữu với Tạ Dữ ăn cơm trưa phong phú, trong lòng ngứa ngáy, cuối cùng kéo nhau đi thẳng tới bàn ăn.Một đám đông nghịt kéo đến.Số 1, 2, 3, 4: "Lão đại, chúng ta cũng muốn ăn."

"Các ngươi không có cơm ăn à?"

Tạ Dữ lập tức che chở Minh Dữu, sắc mặt không vui.Mấy ngày trước còn gọi nhau huynh huynh đệ đệ, thân thiết lắm, giờ lại dè chừng lẫn nhau.Tạ Dữ căn bản không muốn ai quấy rầy cậu ta với Minh Dữu.Cố tình mấy người kia lại không biết điều, nhỡ dọa Minh Dữu thì phải làm sao.Minh Dữu bị chắn phía sau, ló đầu ra, đôi mắt tròn xoe, ngây thơ hồn nhiên.Nhiều người quá.Bé đã gần ăn no rồi, chỉ còn một chén sữa bò nóng hổi nữa là xong.Nghe vậy, bé nhìn chén sữa bò, lại nhìn ánh mắt dán chặt của mấy người kia."

Cho các ngươi uống."

Minh Dữu xoa bụng, đẩy chén sữa bò ra, bé không còn đói lắm.Chắc nên để cho ai đói thì uống.Tạ Dữ lại bưng chén sữa bò lên, một muỗng một muỗng đút cho Minh Dữu."

Dữu Dữu ngoan, đừng để ý bọn họ."

"Đồ ăn còn dư đủ cho bọn họ."

Trên bàn còn rất nhiều món, đủ để mọi người ăn no.Một vài người kéo ghế ngồi xuống, có người ngồi ngay cạnh Minh Dữu, lúng túng tự giới thiệu.Số 3: "Chào ngươi, ta là Thôi Yến.

Lần trước ngươi cho ta điểm tâm, ngon vô cùng, ngươi mua ở đâu vậy?

Ta có thể mua cho ngươi ăn không?

Ngươi thật sự thơm lắm, nam tử cũng có thể thơm thế này sao?"

Ngày thường đứng xa chẳng nghe thấy, hôm nay lại ngồi gần mới cảm nhận rõ ràng.Thật sự rất thơm.Ngày thường vốn ít nói, nay bối rối, lỡ miệng nói mấy câu ngốc nghếch, dọa Minh Dữu đến mức không dám uống sữa bò nữa.Tạ Dữ giận, lập tức đổi chỗ, để Minh Dữu tránh xa hắn ta.Thôi Yến cũng nhận ra mình lỡ lời, chắp tay thi lễ: "Thật thất lễ.

Ta không có ý gì khác.

Ta chỉ là muốn làm bạn với ngươi thôi."

Nói xong thì ngượng ngùng gãi đầu, chờ Minh Dữu đáp lại.Thấy Minh Dữu không để ý, Tạ Dữ đá một cước vào đùi Thôi Yến."

Bạn bè cái gì, ăn cơm đi!

Các ngươi muốn làm bạn với Dữu Dữu, đều phải qua ta kiểm tra trước, đâu phải muốn làm là được."

Một bộ dạng thân thiết nhất với Minh Dữu, trong giọng còn mang chút tự đắc.Minh Dữu thấy mấy người kia nói nhiều quá, lạ lẫm, kỳ quái, bé nghe không hiểu, trong lòng hơi sợ.Đã thế ngồi cạnh một người xa lạ, càng thấy không quen.May mà bên cạnh có một người khá ổn, trầm lặng ít lời, chỉ cúi đầu ăn, không nói, cũng không liếc bé lấy một lần.Như thế Minh Dữu thấy dễ chịu, thoải mái hơn.Được Tạ Dữ chăm lo bữa ăn, rửa mặt sạch sẽ rồi mấy người kia lần lượt bắt đầu giới thiệu nghiêm túc.Thôi Yến vừa thất lễ nên không dám nói thêm, chỉ đứng một bên nhìn.Thân phận của Minh Dữu thì ai cũng biết, chẳng cần nhắc lại.Người đầu tiên lên tiếng.Số 1: "Bùi Dực."

Xuất thân nhà võ tướng, vóc dáng rắn rỏi, chắp tay hành lễ với Minh Dữu rất đàng hoàng.

Hiếm có ai đối với Minh Dữu lễ nghi chỉnh tề như vậy.Minh Dữu học theo đáp lễ, không nhịn được cười rạng rỡ rồi nhìn kỹ thêm lần nữa, thấy trên lông mày trái của người này có một vết sẹo mờ, ngón út dài khác thường, không biết bị thương thế nào, thoạt nhìn có chút đáng sợ.Người kia dường như cũng biết, ngẩng đầu liếc một cái rồi nhanh chóng cúi xuống.Số 2: "Lục Hoài Cẩn."

Người này Minh Dữu biết, lần trước bé ngã, hắn ta đã đến đỡ, là người tốt, chỉ là hình như không thích bé, không thèm liếc bé cái nào.Khuôn mặt cau có, bộ dáng cao ngạo, khó gần.Minh Dữu cũng không cười với hắn ta, cố giữ nét mặt nghiêm, như thể chẳng muốn làm quen.Lục Hoài Cẩn đứng đó, tiến không được, lùi không xong, sắc mặt càng khó coi.Dựa vào đâu mà Minh Dữu cười với tất cả mọi người, lại không cười với mình?Chưa kịp tìm lời biện hộ, thì...Số 4: "Đến lượt ta, ta là Lý Toại An, ta ngồi ngay cạnh ngươi, ngươi còn nhớ ta không?"

Lý Toại An chen vào, ánh mắt sốt sắng, sợ Minh Dữu không nhớ."

Ta nhớ ngươi, Lý Toại An."

Minh Dữu mỉm cười, hàng mi cong cong.

Bé biết, Lý Toại An là người rất lợi hại.
 
[Edit-Og] 🍭Vợ Xinh Muốn Được Cưng Chiều
🍭Chương 21: Bụng nhỏ tròn tròn


Phu tử thường hay khen bé mặc dù Minh Dữu học rất chậm, thường hay nghe không hiểu, nhưng Lý Toại An lúc nào cũng kiên nhẫn giảng giải cho bé.Sau khi giới thiệu qua lại xong, cả nhóm hòa thuận vui vẻ đi cùng nhau.Tạ Dữ chính thức đưa lời mời Minh Dữu: "Dữu Dữu, ngươi có muốn gia nhập với bọn ta không?"

Năm đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Minh Dữu.Minh Dữu gật đầu, giơ bàn tay nhỏ lên hô to: "Ta rất muốn!"

Vì quá phấn khích nên khuôn mặt bé đỏ bừng lên.Có thật nhiều bạn bè để cùng chơi, chắc chắn sẽ rất vui.Từ hôm nay, Minh Dữu chính thức gia nhập hội của bọn họ – bang Hồng Ngũ.Tên này có nguồn gốc từ một năm trước, khi đó bọn họ vẫn chưa lập hội.

Cho đến khi con gà chọi có màu đỏ nhạt lợi hại nhất của bọn họ chết đi, mấy người đã rưng rưng chôn cất nó.

Cuối cùng, để tưởng nhớ con gà ấy, họ lấy chữ "Hồng", rồi vì có năm người nên thêm chữ "Ngũ", đặt tên thành Hồng Năm Bang."

Nhưng bây giờ chúng ta là sáu người rồi."

Lý Toại An vừa nói xong, không khí đã trở nên im lặng.Sáu người thì không còn hợp với cái tên cũ nữa, nên họ nghĩ phải tìm cái tên mới hay hơn.Tạ Dữ: "Tên phải nghe oai phong, khí thế."

Thôi Yến: "Tên phải dễ nghe, dễ nhớ."

Lục Hoài Cẩn: "Nếu có thể lấn át được bang Thanh Trảo thì càng tốt."

Bang Thanh Trảo chính là đối thủ kình địch của bọn họ – đám của Triệu Minh Thăng.

Đề xuất này lập tức được cả nhóm đồng tình.Minh Dữu vừa mới gia nhập, lại nhỏ tuổi nhất, không hiểu hết những ý nghĩa bên trong, nên tạm thời không góp ý.Cái nhiệm vụ khó khăn này cuối cùng rơi xuống đầu người học thức uyên bác nhất – Lý Toại An.Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng cậu nhóc cũng nghĩ ra cái tên mới: "Bang Hồng Võ."

"Hồng" nghĩa là đỏ, "Võ" nghĩa là võ đức, vừa khác chữ với tên cũ, lại hơi giống âm đọc.*chữ "Võ" và "Ngũ" (số 5) đều đọc là wǔ

Trong mấy ngày nghiền ngẫm sách vở, khi nói ra cái tên này, Lý Toại An đã đoán trước được ánh mắt kinh ngạc của cả bọn.Quả nhiên, cả nhóm đồng loạt vỗ tay.Minh Dữu là người biết ít chữ nhất, nghe xong cũng chẳng hiểu có gì khác biệt, bèn ngơ ngác hỏi: "Là những chữ nào vậy?"

Lý Toại An biết trình độ của Minh Dữu, đã chuẩn bị sẵn, viết ra ba chữ "Bang – Hồng – Vũ" trên giấy đưa cho bé xem.Uy phong, khí thế, vừa dễ nghe dễ nhớ, quan trọng nhất là có thể áp đảo đối phương.Chữ của Lý Toại An viết vừa đẹp vừa rõ ràng.Minh Dữu rất nghiêm túc nhìn, chăm chú ngắm từng chữ nhưng vẫn không hiểu.Bé cau mày đầy lo lắng, chu môi, trông có chút buồn bã.Người khác đều biết, chỉ có mình bé là không."

Ai da, Dữu Dữu, không sao đâu, ngươi còn nhỏ mà.

Sau này lớn lên tự khắc sẽ biết."

Lý Toại An an ủi, còn lấy hết can đảm xoa đầu Minh Dữu, tay run run."

Thật không?"

Minh Dữu học cái gì cũng chậm.

Ở Hạ phủ, Hạ Viễn từng dịu dàng dỗ dành bé.Đến Thái Học, mấy thiếu niên này lại vụng về học cách dỗ dành người khác.Mỗi người nói một câu, ai cũng cố gắng để Minh Dữu không buồn.Nghe xong lời khích lệ, Minh Dữu nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc: "Ta nhất định sẽ mau chóng lớn lên."

Một đứa bé lại nói những lời nghiêm túc như vậy, khiến cả nhóm không nỡ qua loa mà cũng chân thành tán thưởng, cổ vũ bé.Từ hôm đó trở đi, ngày nào bọn họ cũng hành xử như vậy.Kể từ khi đổi tên thành bang Hồng Vũ, ngay cả vị trí "đại ca" cũng dần dần thay đổi – mọi người bắt đầu xoay quanh Minh Dữu.Minh Dữu vốn đã được nuông chiều, lại thêm việc các bạn bè trong nhóm cố ý hay vô tình dung túng, nên tính tình bắt đầu trở nên táo bạo hơn.Khi bang Hồng Vũ chạm mặt kẻ thù không đội trời chung, Minh Dữu luôn dũng cảm đứng ra trước, đối diện với Triệu Minh Thăng, gương mặt nhỏ cố làm ra vẻ hung dữ, lớn tiếng nói: "Ngươi muốn làm gì!

Ta rất hung dữ, đừng hòng bắt nạt bọn ta!"

Một câu nói khiến lời chào hỏi vốn dĩ còn ôn hòa trong cổ họng Triệu Minh Thăng nghẹn lại, không thốt ra được.Hắn ta từng tưởng tượng nhiều lần về việc gặp Minh Dữu, nhưng không ngờ lại là cảnh tượng thế này."

Ta khi nào bắt nạt ngươi?"

Ngay cả một câu cũng chưa từng nói, sao lại thành bắt nạt.Minh Dữu bị hỏi nghẹn họng, mặt đỏ bừng, có chút mất lễ phép bật ra: "Chính là ngươi bắt nạt bạn tốt của ta!"

Cả ngày bang Hồng Vũ đều thì thầm bên tai Minh Dữu rằng Triệu Minh Thăng làm nhiều chuyện xấu.Hai bang vốn không ưa gì nhau, lời nói thật giả lẫn lộn, tóm lại cái gì cũng là đối phương không tốt.Khả năng phân biệt của Minh Dữu rất kém, nghe gì tin nấy.Bé dĩ nhiên cho rằng Triệu Minh Thăng không phải người tốt, nên khi gặp đã tỏ thái độ khó chịu.Minh Dữu tức giận, bởi bé là một đứa nhỏ trọng nghĩa khí.Bạn bè bị bắt nạt thì bé nhất định phải ra mặt giúp đỡ.Đứng đó, dù vóc dáng nhỏ bé nhất nhóm, bé vẫn cố chấp đứng chắn phía trước.Ngẩng khuôn mặt nhỏ, làm bộ dữ tợn nhưng thực chất chẳng có chút sức uy hiếp nào.Làn da trắng trẻo, đôi mắt trong veo, vừa ăn kẹo mạch nha xong, giọng nói lại ngọt ngào.Triệu Minh Thăng ngồi xổm xuống, thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm từ người Minh Dữu.Miệng cũng thoang thoảng vị ngọt, nói câu nào cũng mang hương kẹo.Triệu Minh Thăng tiến lại gần, mang theo chút ấm ức, lên tiếng: "Ta không hề bắt nạt bọn họ."

Ngày thường hai bên đối đầu, cùng lắm là đánh qua đánh lại, nào có ai thực sự bắt nạt ai.Mấy người bang Hồng Vũ thật không biết xấu hổ, đến cả Minh Dữu cũng dám lừa.Hắn ta cảm thấy cần phải kéo Minh Dữu về phía mình.Trong mắt Triệu Minh Thăng lóe lên chút toan tính, nhưng Minh Dữu không nhận ra.Bé đứng đó lúng túng, cái miệng nhỏ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thốt ra được.Hồi lâu sau mới chậm rãi cất lời: "Ngươi nói dối."

Từ khi gia nhập bang Hồng Vũ, Minh Dữu đã xem những người kia là bạn thân.Một người xa lạ như Triệu Minh Thăng nói gì thì sao bé có thể tin được.Bé chỉ tin bạn bè của mình.Minh Dữu bướng bỉnh, cố chấp như vậy.Triệu Minh Thăng lại hỏi: "Vậy ngươi nói thử xem, ta bắt nạt bọn họ thế nào?"

Nhắc tới chuyện này, Minh Dữu lập tức có bằng chứng.Bé chắc nịch ngẩng cao cằm nhỏ: "Ngươi đánh bọn họ."

"Còn cướp đồ, húc xe ngựa nữa..."

Ngón tay mũm mĩm chỉ từng chuyện mình nhớ được, cuối cùng đưa ra kết luận: "Ngươi là đại lưu manh!"

Đôi bàn tay nhỏ chống nạnh, gương mặt nghiêm lại, giọng nói cất lên như muốn tỏ ra dữ tợn.Triệu Minh Thăng lặng lẽ nhìn Minh Dữu đang vu oan cho mình, sắc mặt dần dần đỏ lên.

Hắn ta vốn muốn đưa tay nhéo má Minh Dữu, nhưng ngón tay chỉ dám khẽ lướt qua, không nỡ xuống tay.Nhìn bộ dạng hung hăng thế này, hắn ta làm sao có thể nhéo cho được.Ánh mắt Triệu Minh Thăng liếc xuống, thấy bụng nhỏ của Minh Dữu phồng lên sau bữa trưa.Hắn ta đưa tay chọc nhẹ vào cái bụng nhỏ tròn tròn ấy, thật nhẹ, thật khẽ.

Minh Dữu còn chưa kịp cúi đầu nhìn thì bàn tay của Triệu Minh Thăng đã rút về.Minh Dữu đưa tay sờ bụng, ngờ vực nhìn Triệu Minh Thăng, cố gắng trợn to đôi mắt nhưng tất nhiên chẳng nhìn ra được điều gì, lại còn bị Triệu Minh Thăng nắm mũi trêu."

Những chuyện đó xảy ra khi nào?

Chúng ta cũng từng bị đánh đấy thôi."

"Đồ vật là do bọn họ thua mới bị mất, xe ngựa là vì chính bọn họ chắn đường."

Dĩ nhiên, Triệu Minh Thăng và nhóm của hắn ta cũng từng thua.Hai bên vốn không đội trời chung, chỉ cần chút chuyện nhỏ cũng có thể xô xát, đâu tính là bắt nạt.Minh Dữu nghe quá nhiều lời đồn đoán, trong đầu rối loạn, cũng chẳng buồn nghĩ đến chuyện cái bụng nữa.

Bé vốn không biết ai đúng ai sai.Lúc này, Triệu Minh Thăng lại thêm một câu chắc nịch: "Dữu Dữu không tin thì có thể đi hỏi viện trưởng, những chuyện này ông ấy đều biết."

Một đám công tử bướng bỉnh hay mang thương tích, sao viện trưởng lại không hay?

Không chỉ phải đến từng nhà an ủi, mà còn phải cân nhắc trách phạt, rất phiền phức.Dạo gần đây, Tạ Dữ không còn dẫn người đi gây chuyện nên viện trưởng cũng bớt lo nhiều, lại còn thân thiết quan tâm đám trẻ của bang Hồng Vũ.Viện trưởng mà Minh Dữu từng gặp là một ông lão râu bạc hiền từ.

Trong lòng bé, mức độ đáng tin của ông rất cao, chắc chắn không bao giờ nói dối.Nhưng nếu bảo Minh Dữu phải tự mình đi hỏi, bé lại không dám.Vậy thì làm sao biết được sự thật chứ?"

Chúng ta cùng đi hỏi chẳng phải tốt sao?"

Triệu Minh Thăng nhìn về phía nhóm Tạ Dữ, giọng đầy thách thức: "Cùng viện trưởng đối chất xem."

"Các ngươi dám đi không?"

"Có gì mà không dám."

Trong tình huống này, sao có thể tỏ ra sợ hãi.

Ai nấy đều ngẩng cổ, lời lẽ kiên quyết.Thực tế thì Tạ Dữ trong lòng đang hoảng hốt.Trước kia cậu ta từng gây không ít chuyện xấu, nếu để Minh Dữu biết được thì liệu có còn thích, còn thân với mình nữa hay không.
 
[Edit-Og] 🍭Vợ Xinh Muốn Được Cưng Chiều
🍭Chương 22: Đại lưu manh


Nếu sau này Minh Dữu mà giận, không chơi với mình nữa thì phải làm sao?Tạ Dữ tuyệt đối không chấp nhận chuyện đó xảy ra.

Thấy Triệu Minh Thăng định kéo tay Minh Dữu rời đi, Tạ Dữ lập tức bước tới, ngang ngược gạt tay ra: "Dữu Dữu, chúng ta đi thôi."

Rồi kéo Minh Dữu đi mất.

Nhưng vì Minh Dữu bước chậm, Tạ Dữ cũng không dám đi nhanh.Trên đường, Tạ Dữ muốn tìm lời để giải thích cho mình, nhưng càng nói thì càng giống như biện hộ, càng khiến mọi chuyện rối hơn.Minh Dữu vốn chẳng thông minh lắm, nghe rồi cũng không hiểu, chỉ cảm thấy mặt mày mấy người bạn tốt ai nấy đều buồn bã, không biết vì sao.Cuối cùng, Minh Dữu leo lên một tảng đá, ưỡn ngực, giọng vang dõng: "Tạ Dữ, ngươi đừng sợ.

Chúng ta là bạn tốt, ta sẽ bảo vệ các ngươi."

Tạ Dữ bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực: "Thật sao?

Ta làm sai chuyện, ngươi cũng sẽ tha thứ cho ta à?"

Cái đầu tóc rối bù chồm tới gần, suýt nữa đụng ngã Minh Dữu.Minh Dữu đưa bàn tay bé nhỏ đẩy ra, vỗ vỗ cho lùi xa: "Bạn tốt thì không được làm chuyện xấu.

Dữu Dữu chưa bao giờ làm chuyện xấu."

Nói xong, lại cẩn thận nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: "Nếu ngươi làm chuyện xấu, ta sẽ không làm bạn tốt với ngươi nữa."

"Không đâu, không đâu.

Sau này ta sẽ giống như Dữu Dữu vậy.

Ta sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa."

Tạ Dữ giơ tay hứa chắc nịch, mấy người khác cũng rối rít làm theo."

Thế thì được.

Tạ Dữ, ta tha thứ cho ngươi."

Biết sai mà sửa chính là đứa trẻ ngoan.Minh Dữu vỗ vỗ đầu Tạ Dữ, tỏ ý khẳng định.Ngọc quan trên đầu Tạ Dữ suýt bị vỗ lệch, vậy mà cậu ta lại còn cúi xuống, tiến sát lại gần, để Minh Dữu không nhìn rõ được ánh sáng trong mắt mình."

Dữu Dữu, ngươi lại sờ đầu ta đi."

"Sờ cái gì?"

Minh Dữu đứng trên tảng đá, gãi gãi tay mình, không hiểu có gì kỳ lạ.Rồi nghiêng đầu muốn nhìn biểu cảm của Tạ Dữ.Đối diện là đôi mắt nóng rực.Minh Dữu ngơ ngác hỏi: "Tạ Dữ, ngươi bị hỏng đầu rồi à?

Sao lại nói mấy lời kỳ quặc như thế."

Đôi tay nhỏ giấu ra sau lưng, Minh Dữu chẳng hiểu Tạ Dữ muốn mình đánh cậu ta để làm gì.Đánh không đau sao?Kết quả là thật sự không đau.

Tạ Dữ còn nói: "Ta thích như vậy."

Nói rồi đặt vào túi nhỏ của Minh Dữu một viên kẹo đậu phộng.Đây là món vặt mà Minh Dữu thích ăn nhất.Bé sờ cái túi, ba phần làm bộ không vui, bảy phần hài lòng: "Được rồi."

Nếu Tạ Dữ thích làm mấy chuyện kỳ quặc này, lại còn cho kẹo thì Minh Dữu cũng chịu để cậu ta muốn làm gì thì làm.Bầu không khí giữa hai đứa trở nên kỳ lạ nhưng Tạ Dữ lại rất nghe lời Minh Dữu.Những người còn lại thì chẳng rõ nghĩ gì, chỉ lặng lẽ bỏ đầy kẹo vào túi nhỏ của Minh Dữu rồi cúi đầu im lặng.Đến khi cả nhóm rời khỏi ngọn núi giả với vẻ mặt mãn nguyện, thì Triệu Minh Thăng và đám người đã đứng đợi sẵn ở chỗ viện trưởng từ lâu.Hơn chục đứa trẻ tụ tập một chỗ, đứa nào cũng có gia thế không tầm thường mà cũng giỏi gây rắc rối.Chính vì bọn chúng mà tường của viện đã phải gia cố không biết bao nhiêu lần.Giờ đây kéo cả bầy ong đến, viện trưởng suýt nữa không giữ nổi nụ cười, đặt chén trà xuống, ngồi ngay ngắn trên ghế, chờ đám nhóc gây họa này lại báo cáo mình làm sai chuyện gì rồi ông xem phải xử lý ra sao."

Lần này lại có chuyện gì nữa đây?"

Triệu Minh Thăng lập tức lên tiếng trước, tố cáo Tạ Dữ và nhóm người đã vu oan cho hắn ta, mong viện trưởng phân xử.Tạ Dữ cũng không chịu kém, hai bên lập tức có dấu hiệu sắp đánh nhau.Viện trưởng phải đứng ra hòa giải, còn Minh Dữu thì nắm chặt tay Tạ Dữ, dịu giọng: "Không được đánh nhau, bạn tốt."

Giọng nói nho nhỏ, mềm mại như bông.

Tạ Dữ nghe thấy, Triệu Minh Thăng cũng nghe thấy.Cơn giận như bị dập tắt ngay tức khắc.Tạ Dữ lén siết lấy bàn tay mũm mĩm của Minh Dữu, màu đỏ từ cổ lan dần lên tận gò má.Mọi tức giận đều tan biến.Triệu Minh Thăng ngồi đối diện, nhìn một lúc lâu mà chưa nói gì.Một lát sau, ánh mắt Tạ Dữ sáng lên.

Cậu ta đã hứa với Minh Dữu rằng từ nay về sau sẽ không làm chuyện xấu nữa thì chắc chắn sẽ giữ lời, quá khứ ân oán cũng bỏ hết.

Tạ Dữ bỗng chắp tay thi lễ với Triệu Minh Thăng: "Từ trước tới nay có nhiều điều thất lễ, mong Triệu huynh rộng lòng bỏ qua."

Tạ Dữ nhận sai, thừa nhận bản thân trước kia làm nhiều việc không đúng, đồng thời cam đoan sẽ không tái phạm.Viện trưởng tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng lúc này cũng mỉm cười hòa giải: "Đều là đồng môn, huynh đệ cùng học, cần gì phải gây chuyện trong nhà.

Chi bằng hôm nay bỏ qua hết, lấy hòa làm trọng."

Khóe môi Triệu Minh Thăng cong lên một nụ cười lạnh, nhưng ngẩng đầu lại làm ra vẻ khoan dung rộng lượng: "Tất nhiên, Tạ huynh đã nhận sai, Triệu mỗ tuy ngu dốt, nhưng vẫn có lòng bao dung."

Nghe thì tao nhã đàng hoàng, chẳng giống kẻ ăn chơi trác táng nổi tiếng ở kinh thành, mà giống hệt công tử nhà quyền quý biết lễ nghĩa.Chỉ tiếc là giả bộ chẳng được bao lâu.

Vừa bắt tay làm hòa xong, ra khỏi cửa sau lưng, Triệu Minh Thăng lập tức lấy danh nghĩa phu tử mà kéo Minh Dữu đi mất.Chuyện giữa hai người vốn không phải ai bắt nạt ai, chỉ là Minh Dữu bị hắn ta dỗ rồi lừa đi thôi.Triệu Minh Thăng chặn đám Tạ Dữ ở góc khác, sau đó nhìn gương mặt nhỏ trắng trẻo xinh xắn kia, bao nhiêu châm chọc và thiếu kiên nhẫn ban nãy đều tan biến hết, chỉ còn lại sự kinh diễm.

Sao lại có người đẹp như vậy, Triệu Minh Thăng chưa từng thấy ai đẹp đến thế.

Hơn nữa còn thoang thoảng mùi hương."

Ngươi thoa son phấn gì mà thơm vậy?"

Ngón tay hắn ta chạm vào má trắng nõn, còn ngang nhiên bóp nhẹ.Minh Dữu khó chịu, hất tay hắn ta ra, tức giận nhưng cũng chẳng biết tức cái gì, chỉ có thể bực bội nói: "Son phấn là cái gì?"

Minh Dữu thật sự không hiểu."

Không có gì."

Vừa rồi chạm vào má nhỏ mềm mịn, rõ ràng đâu có phấn son gì.Minh Dữu cũng chẳng để tâm, mà chỉ đưa ra yêu cầu: "Ngươi không được tùy tiện bóp ta, ta không thoải mái, lại còn đau."

Làn da non mềm, chỉ cần bóp nhẹ đã ửng đỏ như bị bắt nạt dữ dội.Triệu Minh Thăng mềm lòng, khóe mắt mang ý cười: "Ta biết rồi, lần sau ta sẽ hỏi trước Dữu Dữu, được không?"

"Được rồi."

Người này dễ bị lừa ghê.

Rõ ràng bị ấm ức, nhưng lại dễ dàng tha thứ.

Chẳng hề so đo gì cả."

Chúng ta cùng nhau về đi."

Minh Dữu vừa bước chân thì bị Triệu Minh Thăng nắm chặt, nhìn thẳng không rời: "Dữu Dữu, ta không hề bắt nạt bọn họ, vừa rồi ngươi đã nghĩ oan cho ta."

"Ngươi quên rồi sao?"

"Chẳng lẽ không có gì muốn nói với ta?"

Chữ "oan" nghe nặng nề, cứ như thể Minh Dữu phạm tội lớn vậy.

Không còn cách nào chối, chỉ có thể lí nhí nhận sai: "Ta không cố ý.

Xin lỗi."

Minh Dữu vốn chưa từng làm gì sai, đây là lần đầu tiên, lại bị người ta bắt được, khổ chủ còn đứng đây đòi lời giải thích.Cơ thể nhỏ bé luống cuống, cúi đầu, mắt đỏ hoe."

Ngươi khóc cái gì, chẳng phải chính ngươi oan uổng ta sao."

"Ngươi còn gọi ta là đại lưu manh."

"Vậy bây giờ đại lưu manh là Dữu Dữu sao?"

Một câu "Dữu Dữu là đại lưu manh" thôi đã đủ khiến Minh Dữu sụp đổ, nước mắt lăn dài, mũi đỏ bừng.Triệu Minh Thăng nói gì bé cũng chẳng nghe lọt, cho đến khi hắn ta thò tay vào túi nhỏ trước ngực cậu: "Dữu Dữu vừa ăn gì mà ngọt thế, cho ta nếm thử rồi ta sẽ tha lỗi."

"Không được.

Dữu Dữu ăn hết rồi, không còn nữa."

"Nói dối."

Túi nhỏ còn phồng lên thế kia, sao có thể không có gì."

Thật sự không còn."

Thứ Minh Dữu ăn là kẹo mạch nha vị dâu, mà ở đây thì không bán loại này.

Hạ Viễn cho bé một viên, nhưng bé đã ăn hết từ lâu rồi.Minh Dữu nghĩ nói "không còn" thì Triệu Minh Thăng sẽ không đòi nữa.

Nhưng người này mặt dày: "Ngày mai Dữu Dữu mang cho ta một cái, được chứ?"

Minh Dữu định từ chối, thì hắn ta lại nói: "Dữu Dữu không phải muốn làm đại lưu manh chứ?"

Ôi trời, nước mắt vừa nín được lại trào ra.Dữu Dữu nhất định không phải đại lưu manh đâu.
 
[Edit-Og] 🍭Vợ Xinh Muốn Được Cưng Chiều
🍭Chương 23: Ta ở đây


Không muốn bị gọi là đại lưu manh, Minh Dữu đành ấm ức gật đầu đồng ý sẽ mang kẹo mạch nha cho Triệu Minh Thăng.Ở Hạ phủ, Hạ Viễn có một hũ kẹo, giấu trên ngăn tủ cao nhất trong phòng.

Với Hạ Viễn thì dễ lấy, nhưng với Minh Dữu thì chẳng khác nào một ngọn núi.Sau khi nhờ vả nha hoàn Nhụy Châu mà không được, Minh Dữu bắt đầu tự nghĩ cách.

Bé giả vờ nói mình buồn ngủ, nhưng thật ra lại thở hổn hển kéo ghế nhỏ đến cạnh tủ.Run run leo lên ghế, cố nhón chân với lên nhưng vẫn còn cách rất xa.Làm sao bây giờ?Minh Dữu nhìn thấy chồng sách cổ của Hạ Viễn được xếp ngay ngắn trên bàn đọc.

Bàn này vừa vặn cao, nếu chồng thêm sách thì có thể leo lên vừa đủ.

Trong lòng bé sáng rỡ, giống như con ong nhỏ chăm chỉ, bê từng quyển sách xếp chồng lên.Nhưng bé còn vụng về, mỗi lần lấy sách thì làm rơi lả tả đầy đất, có mấy quyển còn rơi trúng đầu, khiến cái trán trắng nõn đỏ ửng một mảng.Thế nhưng trong lòng cứ nghĩ đến chuyện phải lấy được kẹo, bé chẳng thấy đau, chỉ vội vàng nhặt lên rồi tiếp tục.Xếp xong, Minh Dữu lại run rẩy leo lên.

Vẫn chưa đủ cao.

Nhón chân thế nào cũng không chạm tới.Nhưng bé không nản, lại càng thêm cố gắng.Bên cạnh tủ có một cái bàn.

Minh Dữu đẩy ghế lại gần, leo lên ghế rồi bò lên bàn.

Từ bàn, bé đặt chân lên chậu hoa, cầm cây gậy Hạ Viễn để trên bàn rồi vừa nhảy vừa chống, cuối cùng cũng chạm được mép hũ kẹo.Nhưng vì dùng lực quá mạnh, hũ kẹo lăn ục ục xuống, rơi trúng chồng sách vốn đã không vững, làm sách văng khắp nơi."

Loảng xoảng" một tiếng, hũ kẹo vỡ tung.

Âm thanh lớn đến mức bình thường chắc chắn người ngoài cũng nghe được.Nhưng hôm nay lại khác — chẳng biết từ đâu kéo đến mấy con mèo hoang, kêu gào inh ỏi.

Các nha hoàn sợ chúng làm ồn ảnh hưởng giấc nghỉ của Minh Dữu nên đều chạy đi bắt mèo.Ai ngờ chỉ rời đi chốc lát, trong căn phòng vốn yên tĩnh lại xảy ra sự cố.Minh Dữu bị kẹt trên bàn, thử đặt chân xuống thì sợ quá lại rụt lên.

Cao quá.Lúc leo lên thì không thấy gì, giờ cúi xuống mới thấy choáng váng, chẳng dám tới gần mép bàn nữa.Ngồi trên bàn, nhìn chiếc ghế đã ngã, hũ kẹo cũng vỡ, trên đất toàn mảnh vỡ lấp lánh.

Đáng thương là mấy viên kẹo vốn thuộc về Minh Dữu, giờ lại chẳng còn gì.Bé buồn bã, ấm ức muốn khóc.Chưa kịp rơi nước mắt thì bên ngoài đã đổ mưa rào ào ào.Mùa hè mưa nhiều, ào ạt như gió cuốn.Mắt Minh Dữu hoe đỏ, bị tiếng mưa thu hút, quên cả khóc.

Bé đi về phía bên kia bàn, với tay mở cửa sổ, ló đầu nhìn ra ngoài.Mọi phản ứng của thiên nhiên đều mạnh mẽ và thật đến choáng ngợp.

Với đứa nhỏ như Minh Dữu, nhiều thứ đều là lần đầu thấy nên chỗ nào cũng đầy sự ngạc nhiên.Đây là cơn mưa lớn nhất trong trí nhớ của bé.Hạt mưa to như hạt đậu nện xuống mặt đất, bắn tung tóe bọt nước.Minh Dữu đưa tay ra ngoài, cảm nhận từng giọt rơi xuống ngón tay rồi chậm rãi lăn xuống.Bé nhìn hoa dại dưới gốc cây vẫn dẻo dai không ngã, lắng nghe tiếng ve râm ran không ngớt.Bé chơi rất vui, bàn tay ướt sũng vì mưa.Bỗng "ầm" một tiếng sấm nổ vang, gió mạnh gào thét, thổi rung cả cây to.Ánh chớp trắng lạnh lóe sáng, hắt lên gương mặt non nớt của Minh Dữu, lúc sáng lúc tối.Ngẩng đầu nhìn, bé thấy một vệt sáng tím xẹt ngang bầu trời, chưa kịp phản ứng thì tiếng sấm rung trời dội xuống, liên tiếp không dứt.Mắt Minh Dữu nhìn đâu cũng thấy ánh chớp dữ dội, cảnh vật trở nên đáng sợ, nguy hiểm khắp nơi.Âm thanh lạ lùng kia là gì, Minh Dữu không biết.Chỉ cảm giác nó rất nguy hiểm, như thể sẽ phá hỏng mọi thứ, kể cả chính bản thân mình.Theo bản năng, bé muốn trốn.

Nhưng bàn thì cao quá, bé không xuống được.Lúc ngủ Nhụy Châu đã đắp chăn cho nên đêm nay chắc nàng cũng không lo lắng bé bị lạnh.

Không ai biết, không ai để ý.Minh Dữu sợ hãi bởi tiếng sấm, chỉ có thể co người ngồi trên bàn, tựa vào tường, cuộn tròn lại như một quả cầu nhỏ.Tiếng khóc nhỏ xíu, nước mắt rơi mãi không dừng, lau thế nào cũng không hết.Hàng mi cũng ướt nhẹp, treo nặng giọt nước, mí mắt trắng mịn sưng đỏ.

Khóc một lúc thì thở dồn dập, nghẹn ngào không thở nổi.Ngoài cửa sổ, mưa vẫn trút xuống ào ạt.Hạ Viễn còn đang ở ngoài thành.Tối nay mưa đến bất ngờ.Thái sử lệnh tâu lên thái tử rằng trận mưa này dữ dội, cần gấp rút sơ tán dân ở vùng hạ lưu, nếu không sẽ thành đại họa.Thái tử không dám coi thường, lập tức phái Hạ Viễn đi lo liệu.Dưới hạ lưu có mười mấy thôn làng, cộng lại khoảng hai ngàn hộ, mấy vạn con người.Nhiều người như vậy, việc sơ tán vốn chẳng dễ dàng gì.Người thì bất mãn, kẻ thì cứng đầu, không chịu bỏ nhà cửa.Rất khó đối phó.Nhưng bọn họ đều là dân tay không tấc sắt, chỉ có thể khuyên giải bằng tình, bằng lý.Lần này Hạ Viễn giữ chức Đô Thủy Giám sát, phải bận rộn đến tận nửa đêm mới có thể về nhà.Hắn vẫn luôn như thế, công việc lúc nào cũng chất chồng.

Gần đây Minh Dữu mới vào Thái Học, hắn sợ bé không quen, lo lắng bé sẽ sợ hãi nên mới cố gắng mỗi ngày tranh thủ chút thời gian để ở bên.Bầu bạn được vài hôm, công vụ lại dồn như núi.Bây giờ thường là Minh Dữu đã ngủ say thì Hạ Viễn mới về tới.Hôm nay cũng như thế, vốn chẳng nên có gì khác biệt.Trước khi đẩy cửa, Hạ Viễn còn nghĩ hẳn là sẽ thấy Minh Dữu ngoan ngoãn nằm trên giường, ngủ say, khuôn mặt nhỏ đỏ hây hây.Nhưng khi cửa mở ra, hắn lại thấy Minh Dữu co ro ngủ ở góc bàn, hai bàn chân trần, không biết dính bùn ở đâu.Cửa sổ không đóng.Dưới đất là chiếc hũ lưu ly vỡ tan, mảnh vỡ văng tung tóe, cả đống sách quý cũng rơi đầy đất.Nếu không phải tin chắc thủ vệ trong phủ làm việc nghiêm cẩn, Hạ Viễn đã tưởng nhà mình bị trộm.Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội đóng cửa sổ, cởi áo ngoài ướt mưa.Rồi bế Minh Dữu lên, vừa chạm vào thì giật mình vì tay chân bé lạnh ngắt.Minh Dữu ngủ không yên, vừa bị đụng đã tỉnh, òa khóc nức nở."

A Viễn ca ca, sao giờ anh mới về?"

Nhìn thấy người quen thuộc, nước mắt như vỡ đê.Minh Dữu ôm chặt lấy Hạ Viễn, rúc vào ngực hắn: "Ôm một cái, muốn A Viễn ca ca ôm một cái."

Rốt cuộc cũng rời khỏi cái bàn nguy hiểm kia.Thực ra nãy giờ Minh Dữu sợ hãi, không dám xuống, ngủ cũng chẳng yên, lại cứ bị tiếng sấm chớp dọa giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt lưng.Khóc mệt, không ai dỗ, lại buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cứ thế lặp lại.Hạ Viễn gọi người mang nước đến lau sạch mồ hôi, thay y phục khô ráo cho Minh Dữu rồi dỗ bé uống một bát canh gừng xua đi cái lạnh.Sau đó hắn quay ra thu dọn căn phòng gọn gàng.Minh Dữu nằm trong ngực hắn, đôi mí mắt nặng trĩu, không mở nổi nữa.Đôi mắt khóc đến đỏ ửng, sưng húp, chẳng biết đã khóc bao lâu, trông đáng thương vô cùng.Hạ Viễn nào nỡ hỏi han gì, chỉ ôm chặt lấy, sợ bé ngủ lại chập chờn.Hắn xót xa xoa chỗ trán bị va đỏ, dịu dàng dỗ dành: "Ngủ đi, ta ở đây."
 
Back
Top Bottom