Lãng Mạn [EDIT-OG] 📽️Trở lại ngày chia tay đó [TRỌNG SINH]

[Edit-Og] 📽️Trở Lại Ngày Chia Tay Đó [Trọng Sinh]
📽️Chương 19: Là anh muốn tự tay chuẩn bị cho em


Úc Tu vẫn cúi đầu.Những lời vừa rồi như thể đã gom hết can đảm của cậu.

Hai bàn tay siết chặt vào nhau đến run rẩy, gương mặt tái nhợt vì lúng túng mà lại ửng đỏ lên.Dù như vậy—Không nhận được câu trả lời, cậu gần như chẳng dừng lại, lại ngẩng đầu, hàng mày hơi cong, khóe môi gượng gạo nở một nụ cười, nói khẽ: "Là em quá phiền phức, xin lỗi.

Không sao cả, em sẽ tự nghĩ cách, sẽ không làm phiền anh nữa—""Không phải vậy."

Giọng Kiều Nhược Dã gằn chặt, cắt ngang những lời cầu xin mà với hắn thật sự nực cười đến mức đau lòng.Hắn nhiều lần như vậy, nên việc Úc Tu hiểu lầm là bình thường.Nhưng Úc Tu lại nghĩ hắn muốn lấy lại phòng nhạc, vậy mà không trách móc hay giận dữ, chỉ...Lần trước vào phòng nhạc, Úc Tu cũng đã hiểu lầm.

Hắn rõ ràng đã chân thành giải thích, bày tỏ quyết tâm sửa đổi sai lầm— nhưng ra là Úc Tu chưa bao giờ tin hắn sao!?Cậu hoàn toàn không hiểu hắn đang phản bác điều gì, chỉ ngập ngừng, ánh mắt thoáng hoang mang rồi lại gượng cười hỏi: "Không phải ý gì?

Là... là em vẫn có thể ở lại thêm vài ngày sao?"

Kiều Nhược Dã há miệng muốn giải thích.Nhưng hắn đã nói quá nhiều lần rồi.Hắn túm lấy tay Úc Tu, bất ngờ đẩy cậu vào góc hành lang cạnh phòng nhạc.

Một tay hắn đỡ phía sau, ngăn lưng cậu chạm vào bức tường lạnh lẽo.Thanh niên trong khoảnh khắc bị xoay người, đôi mắt mở lớn, hoảng hốt thốt lên: "Kiều Nhược Dã...!"

Ngay lập tức, Kiều Nhược Dã cúi đầu, ép một nụ hôn bất ngờ, chặn đứng mọi lời cậu còn chưa kịp nói.—— lời có thể giả dối, nhưng phản ứng thì không thể che giấu.Chỗ hai người đứng ngay cạnh cửa phòng nhạc, công nhân bên trong không nhìn thấy.Nhưng họ chỉ cách nhau một bức tường, tiếng khoan, tiếng tua vít điện ầm ầm vang vọng như từng nhát trống nện vào tai.Chỉ cần có ai đó bước ra là sẽ thấy hết.Úc Tu gần như theo phản xạ muốn giãy ra.Cậu chưa từng dùng hết sức chống lại Kiều Nhược Dã, sức đẩy yếu ớt như một chú mèo con.

Hắn dễ dàng nắm chặt lấy tay cậu, ghìm lên cao quá đầu.Đầu lưỡi chạm vào nhau, cơn tê dại lan thẳng xuống sống lưng, quét sạch mọi suy nghĩ.Kiều Nhược Dã rõ ràng cảm nhận được cơ thể trong ngực hắn cứng đờ.Hắn lại càng ôm chặt, nụ hôn nóng bỏng, cuồng dã như muốn khắc sâu người trước mặt vào trong tim, để Úc Tu tin rằng từng giây phút hắn đều kìm nén khát khao và xúc động mãnh liệt.Hắn thậm chí chờ đợi Úc Tu nổi giận.Cứ trút giận vào hắn đi.Chỉ cần sau nụ hôn này, cậu trừng mắt với hắn, lạnh lùng cũng được, mắng cũng được, thậm chí tát hắn một cái cũng tốt—Chỉ cần có một chút dao động thôi, vẫn tốt hơn cái cách mà bây giờ, bất kể nghĩ gì, hiểu lầm thế nào, Úc Tu cũng chỉ mỉm cười dịu dàng mà thôi.Ít nhất như vậy chứng minh Úc Tu vẫn sẽ tức giận vì hắn.Đến giờ hắn mới nhận ra.Rõ ràng bao lần cảm thấy không ổn, nhưng vẫn bị nụ cười dịu dàng, hoàn hảo kia che lấp.Mãi cho đến vừa rồi.Mãi cho đến khi phát hiện, ngay cả lúc lúng túng, lo lắng, Úc Tu vẫn giữ nụ cười dịu dàng như thế.Trong lòng Kiều Nhược Dã như có dây leo điên cuồng bò lan, chiếm trọn lãnh thổ.Nhiệt độ không khí vây chặt lấy hai người.Dù phía sau ồn ào, tiếng thở và nhịp tim đều bị che khuất, Úc Tu vẫn cố gắng đến mức không phát ra chút âm thanh nào.Tất cả hơi thở của cậu đều bị Kiều Nhược Dã cướp đi, cơ thể run rẩy dựa vào tường.Ngay lúc Kiều Nhược Dã tưởng sắp bị đẩy ra mạnh mẽ, thì rõ ràng cảm nhận được thân thể cậu vẫn căng cứng, nhưng đôi môi đã chậm rãi mềm ra, đầu lưỡi cũng yếu dần, vụng về thuận theo nhịp điệu của hắn.Tim Kiều Nhược Dã chấn động mạnh.......

Úc Tu đang buông bỏ.Ý nghĩ ấy như cơn mưa bão đổ xuống ngọn lửa đang cháy dữ dội, chỉ trong chốc lát đã xé toạc mảnh lý trí cuối cùng hắn còn giữ.Hắn vội vàng buông ra, lùi lại.Khuôn mặt thanh niên tràn ngập ửng đỏ, đỏ bừng lan từ mặt xuống cổ.Trong phòng nhạc, công nhân hình như đang bàn bạc chuyện gì đó, lẫn trong tiếng ồn là câu: "Kiều tiên sinh đi đâu rồi?"

Cụ thể họ nói gì, Kiều Nhược Dã hoàn toàn không nghe thấy."......

Kiều tiên sinh?

Kiều tiên sinh?"

Hắn chợt hoàn hồn, quay đầu lại, thấy một người thợ gọi mình.Úc Tu vội né sang một bên, giấu đi vẻ mặt còn chưa kịp ổn định.Người thợ hỏi: "Trên bản vẽ có chỗ chúng tôi không dám chắc anh muốn hiệu quả thế nào, anh có thể qua xem không?"

Gương mặt Kiều Nhược Dã căng lại, não bộ nhanh chóng phản ứng.Hắn cố nén đi vẻ khó coi như vừa bước ra từ một tang lễ, chỉnh lại cổ áo sơ mi của Úc Tu bị vò nát, hạ giọng: "Vừa rồi... xin lỗi.

Anh vào xem chút, chờ anh."

"À... vâng."

Úc Tu không hỏi "chờ cái gì", cũng chẳng trách cứ nửa lời.Kiều Nhược Dã nuốt xuống vị chát nghẹn trong cổ, xoay người theo thợ vào phòng.Hắn nhanh chóng giải thích vấn đề, rồi mang bản vẽ bước ra.Úc Tu vẫn đứng bên tường chờ.Thanh niên hơi dựa vào vách, gương mặt đã bớt đỏ, ánh mắt mơ hồ như đang suy nghĩ điều gì.Thấy hắn lại gần, Úc Tu lập tức bước tới: "Em còn để vài món đồ trong phòng nhạc, bây giờ có tiện để em vào thu dọn không?"—— thì ra nãy giờ cậu vẫn nghĩ đến chuyện đó.Giọng Kiều Nhược Dã khẽ nghẹn lại.Hắn biết bản thân không phải kiểu người nói chuyện dễ nghe.

Tổng giám đốc Lý cũng hiểu điều đó, có lần họp xong còn nói thẳng ngay trước mặt hắn rằng hắn nói năng sắc bén, cay nghiệt.

Nhưng hắn chưa bao giờ muốn đổi cách nói mềm mỏng để lấy lòng người khác, bởi vậy dù biết rõ tính mình như thế, hắn cũng chẳng bận tâm.Nhưng bây giờ, hắn lại lo sợ có một khả năng rất nhỏ —— lần trước Úc Tu không tin lời giải thích của hắn, có lẽ là vì cách hắn nói quá cứng nhắc.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đi vào rồi lại bước ra, Kiều Nhược Dã đã lặp đi lặp lại việc suy nghĩ cách dùng từ, chỉnh sửa giọng điệu nhiều lần.Trước đó, Lâm Mộc và mấy người kia trong giờ nghỉ trưa còn bàn về một nữ minh tinh nào đó trong công ty, bảo rằng cô ấy nói chuyện rất dễ nghe, họ còn bàn tán rằng nói như thế nào mới khiến người khác thấy ưa thích.Nói chuyện phải "kẹp" thêm chút tình ý?"

Kẹp" như thế nào đây?Kiều Nhược Dã mở bản vẽ ra trước mặt Úc Tu, cố gắng hạ thấp giọng, bắt chước cái gọi là giọng điệu "kẹp" chút tình ý, nói: "Vừa rồi là anh sai."

Úc Tu ngẩn người."......

Đây là bản vẽ anh nhờ người thiết kế lại trong hai ngày nay.

Anh ——""Kiều Nhược Dã."

Úc Tu hiếm khi chủ động cắt ngang lời hắn.Kiều Nhược Dã giật mình, vội tập trung lắng nghe: "Ừm?"

"Sao anh nói chuyện nghe yếu xìu vậy?

Anh đói bụng sao?

Tối nay ăn ở nhà ăn hay là có sắp xếp khác?

Nếu ăn ở nhà ăn, em đi nhờ chú Dương chuẩn bị ngay cho anh."

"......

Anh không đói!"

Khóe miệng Kiều Nhược Dã giật giật, âm lượng lập tức trở về bình thường, chỉ cố gắng giữ giọng dịu lại.

Hắn chỉ vào bản vẽ, nói: "Anh thấy phòng đàn của em hơi trống, muốn trang trí thêm một chút.

Những thứ này đều không ảnh hưởng đến chất lượng âm thanh, sửa sang xong em có thể dùng ngay."

Hắn sợ Úc Tu lại không tin, hoặc lại nghĩ sang những hướng kỳ lạ nên chỉ rõ vào vị trí đặt đàn piano trên bản vẽ: "Nhìn xem, đây là chỗ đặt đàn của em.

Nếu em muốn thêm gì nữa, anh sẽ đi làm ngay."

Úc Tu chậm rãi chớp mắt.Ánh mắt Kiều Nhược Dã dừng trên gương mặt Úc Tu, tập trung đến mức như muốn bắt lấy từng biểu cảm nhỏ nhất của cậu.Đôi mắt Úc Tu khẽ rung động, trong đáy mắt thoáng hiện một chút mờ mịt rồi nhanh chóng che đi, sau đó lại chớp mắt mấy lần, khi ngẩng lên thì chỉ còn lại nụ cười dịu dàng quen thuộc.Trái tim Kiều Nhược Dã khẽ siết lại —— Úc Tu có nghe lọt lời mình nói không?"

Cảm ơn anh."

Úc Tu nói: "Em rất thích.

Anh thật tốt."

Cảm ơn anh.Em rất thích.Anh thật tốt.Ba câu nói.Ba câu hoàn hảo, có thể dùng trong bất cứ tình huống nào.Trái tim treo lơ lửng của Kiều Nhược Dã rốt cuộc cũng rơi xuống đáy.Ngón tay hắn siết chặt lấy bản vẽ, vô thức nắm đến mức mép giấy nhàu nát.Lời lẽ của hắn trở nên yếu ớt vô lực, cuối cùng chỉ có thể đưa kết quả cho Úc Tu xem.Hắn đành nói: "Vốn định cho em một bất ngờ, không ngờ em lại về trước.

Tầm chiều tối là xong, em cứ nghỉ ngơi trước đi, làm xong anh sẽ gọi em xuống xem."

Úc Tu hơi do dự, rồi lại liếc nhìn về phía phòng đàn."

À...

được."

Thế là ngoan ngoãn quay về.Kiều Nhược Dã nhìn theo bóng dáng cậu qua khung lan can, thấy Úc Tu đã trở về phòng mới dằn xuống nỗi nặng nề trong lòng, xoay người vào lại phòng đàn.Ban đầu hắn còn định gọi thêm người để làm cho nhanh, nhưng nghĩ lại phản ứng của Úc Tu vừa rồi, đột nhiên cảm thấy cậu hẳn đã tin rằng hắn thật sự muốn trang trí phòng đàn.Bởi vì sau khi hắn giải thích, Úc Tu không còn nhắc đến chuyện muốn chuyển đàn đi nữa.Nhưng ba câu nói khách sáo khi nãy của Úc Tu lại hoàn toàn không giống như thái độ của một người vừa bị phá hỏng đồ bất ngờ.—— Úc Tu tin rằng hắn đang trang trí phòng đàn, nhưng lại không nghĩ hắn thật sự bỏ tâm sức để làm cậu vui.Kiều Nhược Dã gọi người thợ chính lại, nói: "Giá đã thỏa thuận, tôi thanh toán luôn bây giờ, mọi người cứ về đi.

Trước khi về, mấy chỗ còn lại chưa xong, các anh chỉ cần dạy tôi xử lý là được."

Người thợ chính: "???"......Úc Tu ngồi trên bệ cửa sổ nhô ra mà cậu thích nhất, ôm gối, cằm tì trên gối, ánh mắt trống rỗng dừng ngoài cửa sổ.Phòng ngủ ngay dưới phòng đàn, từ chỗ cửa sổ lồi này có thể nhìn thẳng qua khung cửa kính sát đất của phòng đàn, cậu còn nghe rõ cả tiếng ồn vọng xuống từ trên lầu.Quả thật Kiều tiên sinh đã đối xử với cậu tốt hơn trước kia rất nhiều.Thật ra cậu biết phòng đàn rất trống trải.

Đó là cố ý để trống.Dù sao cũng là nhà của Kiều Nhược Dã, cậu không chắc mình sẽ ở lại đây bao lâu.

Nếu một ngày nào đó phải ra đi, ít nhất sẽ không quá khó xử.Không ngờ Kiều Nhược Dã lại......Dù với hắn mà nói, tiền bạc chưa từng đáng bận tâm, gọi người tới làm mấy chuyện này cũng chỉ cần vài câu là xong.Nhưng ít ra, hắn đã để tâm mà nói mấy lời đó.Con người không thể thay đổi chỉ sau một đêm.

Úc Tu sẽ không ngốc đến mức vì vậy mà tự mình đa tình.Chẳng lẽ là vì hôm nay cậu ký hợp đồng với công ty giải trí kia sao?Quả nhiên, người có giá trị thì luôn nhận được nhiều ưu ái hơn.Cậu hẳn phải càng nỗ lực mới đúng.Chỉ không biết lần này vụ việc ồn ào kia có khiến tổng giám đốc Lý gặp rắc rối lớn hay không.

Chỉ mong là không......Nghĩ đến đó, Úc Tu chợt nhận ra tiếng động trên lầu nhỏ hẳn đi.Ánh mắt cậu thoáng dừng lại, nhìn về phía cửa, phát hiện mấy công nhân đã rời đi.......

Vậy thì sao trên lầu vẫn còn tiếng động?Cậu bỏ gối, đứng dậy đi lên.Càng tới gần phòng đàn, tiếng búa gõ càng rõ ràng.Cậu dừng lại trước cánh cửa mở rộng.Trong phòng giờ chỉ còn một người, cùng vài món đồ nội thất còn chưa lắp xong nằm lăn trên sàn.Trời đã nhá nhem, ánh hoàng hôn tràn vào, phủ khắp gian phòng như những chiếc lá vàng rơi.Người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi chỉnh tề, quỳ một gối bên cạnh món đồ đang lắp dở, tay áo sơ mi được gài bằng khuy măng sét tinh xảo kéo cao, để lộ cánh tay rắn chắc gọn gàng.

Chiếc quần tây được may đo, đáng giá bằng cả năm lương của một công nhân, giờ lại dính đầy mạt gỗ trên sàn, nhưng hắn chẳng mảy may để ý, toàn bộ sự tập trung dồn hết vào cây búa trong tay, đến mức không phát hiện Úc Tu đã đứng ngay ở cửa.Tất cả suy nghĩ trong đầu Úc Tu bỗng chốc rơi rụng.Cậu chẳng còn tâm trí duy trì nụ cười dịu dàng vốn đã quen thuộc, hoảng loạn bước vào: "Anh đang làm gì vậy?

Để em làm cho ——"Kiều Nhược Dã ngẩng lên nhìn, ngạc nhiên hẳn.Cậu cong lưng định lấy lại công cụ, nhưng không ngờ Kiều tiên sinh phản ứng rất nhanh, né sang một bên: "Sao anh lại làm vậy?"

Úc Tu còn muốn giành tiếp.Kiều Nhược Dã giữ chặt: "Là anh muốn chuẩn bị cho em, em làm gì mà chen vào?

Đừng quậy."

Rồi cúi đầu tiếp tục.Úc Tu khựng lại.Ánh mắt cậu lập tức né tránh, luống cuống lùi về sau, giọng nhỏ xíu: "Em... em đâu có quậy."

Cậu nhìn thấy cách Kiều Nhược Dã cầm búa còn không mấy vững, sợ hắn bị thương nên vẫn không nhịn được hỏi: "Công nhân về hết rồi sao?

Hay là để mai làm tiếp đi."

"Là anh cho họ về."

Giọng Kiều Nhược Dã trầm thấp, từng chữ nặng nề rơi xuống: "Không phải anh tùy tiện gọi vài người tới làm cho có, rồi tặng em bất ngờ.

Đây là anh thật sự muốn tự tay chuẩn bị cho em."—— Là anh muốn tự tay chuẩn bị cho em.Trong khoảnh khắc, Úc Tu quên cả thở.

Suy nghĩ trôi nổi như nước, lạc lõng mà hỗn loạn.Thì ra, khi Kiều tiên sinh dành cho ai đó sự dịu dàng, dù chỉ bằng một câu nói đơn giản, cũng có thể khiến người ta như được tắm trong gió xuân.Kiều Nhược Dã không hề đùa giỡn cậu, hắn thật sự đang đối xử tốt với cậu.Cậu nợ hắn nhiều như vậy, nhưng khi cậu ở thời khắc khó khăn nhất, Kiều tiên sinh vẫn nguyện cùng cậu trải qua vài ngày như một trò chơi tình yêu.

Hôm nay vừa ký hợp đồng xong, cùng ngày đã tặng cậu một món quà xuất phát từ tấm lòng chân thật.Cậu thật sự...... rất thích món quà này.Đôi mắt cong cong, Úc Tu khẽ cười: "Cảm ơn anh, em thật sự vui."

Nghe vậy, động tác của Kiều Nhược Dã bỗng khựng lại.Hắn đem những lời này của Úc Tu lặp đi lặp lại trong lòng nhiều lần, rồi vẫn chắc chắn rằng —— Úc Tu vẫn không tin.Hắn đã có thể nghe ra.Bàn tay siết chặt cây búa, nện mạnh một phát xuống.Chiếc đinh bị đóng chặt vào khe gỗ, vang lên một tiếng nặng nề.
 
[Edit-Og] 📽️Trở Lại Ngày Chia Tay Đó [Trọng Sinh]
📽️Chương 20: May mà hắn đã trở về


Tiếp đó Úc Tu không còn thử giành đồ từ tay Kiều Nhược Dã nữa.Mấy lần Kiều Nhược Dã định bảo Úc Tu xuống lầu chờ, nhưng Úc Tu không chịu đi, chỉ đứng một bên, tay chân lóng ngóng chẳng biết để đâu, muốn nói gì lại thôi.Hắn cũng không nỡ đuổi người, lại chẳng muốn ép Úc Tu làm theo ý mình, sợ cậu suy nghĩ lung tung.

Thế là hắn cầm cái ghế lại, bảo Úc Tu ngồi cạnh rồi nhờ phụ đưa mấy dụng cụ.Quả nhiên, Úc Tu thả lỏng hơn hẳn.Ngồi co ro, đôi mắt thiếu niên lại hiện ra ý cười dịu dàng.Kiều Nhược Dã lặng lẽ quan sát một lúc, cũng chẳng tìm ra sơ hở nào trong nụ cười ấy —— có lẽ lúc này Úc Tu thật sự vui vẻ.Nhưng trong lòng Kiều Nhược Dã lại thấy nặng nề.Hắn rõ ràng chỉ muốn Úc Tu vui, cậu thật sự đã vui, mà hắn lại càng phiền muộn.Như thể uống một ly nước, thêm một muỗng đường lại bỏ vào một muỗng muối — ngọt không nổi, nuốt không trôi, chỉ còn vị đắng ngắt hụt hẫng.Úc Tu chẳng tin hắn, vậy có gì đáng để vui đến thế?Hắn nặng tay đóng thêm một chiếc đinh."

Ai da!"

Úc Tu vội vàng nhắc: "Anh cẩn thận chút......"

Kiều Nhược Dã hít sâu, cố ép giọng mình mang theo chút ý cười: "Không sao.

Đưa anh cái hộp thứ hai."

"Ừm."......Hoàng hôn dần nhuộm vàng cả bầu trời.Ban đầu Kiều Nhược Dã tính làm xong trước khi trời tối, nhưng đó là tiến độ khi có mấy công nhân hợp sức.

Giờ chỉ còn một mình hắn làm, tất nhiên chậm hơn.Úc Tu lại chẳng hề sốt ruột, ngồi trên ghế, thỉnh thoảng khe khẽ hát.Sợ cậu chán, Kiều Nhược Dã nói: "Ngày nào vào lúc này em cũng luyện đàn đúng không?

Giờ anh chẳng cần em giúp nhiều, muốn luyện thì luyện đi."

"Em......"

"Anh cũng muốn nghe."

Kiều Nhược Dã nói chen vào.Mắt Úc Tu sáng lên, lấy can đảm hỏi: "Vậy em có thể phát sóng trực tiếp không?

Mấy hôm nay em chưa phát, nền tảng cũng có yêu cầu......"

Tiếc là dũng khí của Úc Tu với Kiều Nhược Dã chỉ đủ cho một câu.

Chưa kịp nghe trả lời, cậu đã vội giải thích: "Phát sóng trực tiếp cũng chỉ là đàn hát thôi, em sẽ không quay tới mặt anh......"

Trong lòng Kiều Nhược Dã khẽ thở dài.Thật ra hắn muốn nói —— cứ làm điều em thích, cần gì để ý anh.Nhưng hắn biết Úc Tu sẽ không nghe, thế là thôi, khỏi tốn sức giải thích vô nghĩa."

Có quay tới mặt anh cũng không sao."

Hắn chỉ nói vậy.Nét căng thẳng trên mặt Úc Tu dịu đi, cậu cười khẽ: "Cảm ơn anh."

Trong tiếng gỗ va soạt soạt, thiếu niên mở hộp đàn, dịu dàng chào mấy fan trong phòng phát sóng đã lâu không gặp.Kiều Nhược Dã lần đầu tiên ở bên cạnh khi Úc Tu livestream.

Trong tay tuy còn bận rộn, nhưng tai hắn đã dựng thẳng lên, lặng lẽ lắng nghe.Úc Tu đọc bình luận:"[ Sao gần đây ít phát sóng thế? ]......

Xin lỗi để các bạn đợi lâu, mấy hôm nay tôi đang viết bản nhạc kia.

Ừm ừm, đúng rồi, bản nhạc từng hứa sẽ đăng ở Ngải Thính, sắp xong rồi, chờ tôi thêm ít ngày nữa nhé!"

Giọng nói tràn ngập nụ cười.Kiều Nhược Dã đang nghe lén âm thầm nghiến răng.—— đối với fan trên mạng cũng dịu dàng như vậy, mình với những người xa lạ đó có gì khác nhau đâu."

Cộp!"

Một tiếng, hắn đập búa thật mạnh."[ Bao nhiêu tiền để được thấy ảnh riêng của chủ livestream? ]......"

Giọng Úc Tu chợt hạ thấp, tràn đầy không vui: "Tôi là streamer âm nhạc, xin lỗi, phòng tôi không hoan nghênh loại người này, tôi sẽ chặn bạn."—— ra là vậy, ngay cả fan lỡ lời cũng có thể khiến Úc Tu nổi giận, còn mình thì không."

Cộp!"

Lại một tiếng, Kiều Nhược Dã nện búa xuống."[ Sau lưng có người hả?

Sao nhiều tấm ván gỗ ngổn ngang thế......]"Úc Tu vội vàng kiểm tra màn hình, thấy chỉ quay được bóng lưng mờ mờ của Kiều Nhược Dã, không rõ mặt, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.Nhưng vì hắn đang ở ngay sau lưng, cậu nói năng vẫn hơi lắp bắp: "Chính là...... là cái lần trước tôi có nói, chủ nhà của tôi đó.

Anh ấy đang sửa phòng đàn."—— vẫn gọi là chủ nhà.

Nhưng ít ra giờ hắn đã hiểu vì sao mình được gọi là chủ nhà.Cũng coi như một bước tiến."

Cộp!" một tiếng, Kiều chủ nhà lại mạnh tay đóng cây đinh xuống."[ Chủ nhà của cậu tốt thật đấy, còn chịu trang hoàng cả phòng đàn cho cậu nha?

Tôi sớm đã thấy phòng đàn của cậu tuyệt vời rồi! ]......"

Kiều Nhược Dã giả vờ như không để tâm, tay vẫn tiếp tục động tác, nhưng kỳ thực toàn bộ sự chú ý đều dồn vào buổi phát sóng của Úc Tu.Úc Tu hình như lén quay đầu nhìn hắn một cái, rồi mới khẽ nói: "Ừm...

Anh ấy đúng là rất tốt."

Kiều chủ nhà bỗng cảm thấy cây đinh này đóng vào sao mà vừa mắt hơn hẳn mấy cái trước, quyết định lần này hạ búa nhẹ nhàng hơn một chút."[ Cá Đầu có phải hôm nay bận hóng vụ hot nhất nên giờ mới livestream không? ]......"

Úc Tu trả lời: "Không phải, không phải, trong nhà có chút việc thôi."

Xem ra cậu không thấy những lời mắng chửi kia, bộ phận đối ngoại lần này xử lý khá nhanh, Kiều tổng quyết định mai sẽ thưởng thêm cho cả phòng.Hắn vẫn hơi lo Úc Tu sẽ tò mò mấy chuyện vớ vẩn đó, nhưng cậu chẳng hề quan tâm, ai định nhắc đến chuyện lùm xùm là bị Úc Tu chặn ngay.Kiều Nhược Dã âm thầm thở phào.Úc Tu lại trả lời thêm vài bình luận, rồi bắt đầu đàn hát theo yêu cầu của khán giả.Kiều Nhược Dã kín đáo canh thời gian mấy bài hát, cố gắng không để phát ra thêm tiếng động chen vào buổi livestream.Hai người cùng ở trong một căn phòng, nhưng ai cũng bận rộn với việc riêng của mình.Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi.Đến lúc ăn tối, chú Dương lên gọi.

Vừa hay Úc Tu cũng kết thúc phát sóng, còn Kiều Nhược Dã cũng làm xong phần việc cuối cùng.Cả căn phòng đàn bây giờ như thay da đổi thịt, đầy đủ tiện nghi.

Chiếc bàn làm việc lớn đặt ngay ngắn, còn đống giấy nhạc, bút thước ngày trước vứt vạ vật nơi góc phòng thì đã được cất gọn trong tủ ngăn kéo.Rõ ràng là tay mơ, lại làm một mình, vậy mà Kiều Nhược Dã có thể tạo ra hiệu quả chẳng chê vào đâu được.Hắn nhắn cho quản gia một tin, dặn sáng mai cho người lên quét dọn mạt gỗ trên sàn.

Sau đó quay sang hỏi Úc Tu: "Em có muốn trang trí thêm gì không?

Ngày mai chúng ta cùng đi mua nhé?"

"Không, không cần!"

Úc Tu liên tục xua tay: "Em tự làm được, sao có thể phiền tới anh?"

Kiều Nhược Dã khựng lại, bình thản đáp: "Được."

Bây giờ hắn không dám quá ép buộc, cũng không thể quá buông lỏng, chỉ có thể giữ cân bằng như hiện tại.Úc Tu còn dọn cả chiếc bàn nhỏ thay thế đưa về căn phòng khách mà trước đây mình hay ở.Kiều Nhược Dã chỉ có thể đi theo Úc Tu.Trong lòng hắn đầy những lời muốn nói, dồn nén cảm xúc khó chịu muốn được trút bỏ, nhưng chỉ cần chớp mắt thấy đôi mắt sáng rực của Úc Tu, bắt gặp trong ánh mắt đen láy ấy là nụ cười mãn nguyện, thì ngay lập tức hắn chẳng thể thốt nên lời.Úc Tu thật sự hiếm khi được vui vẻ như thế này.Hắn không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của Úc Tu, từ lúc ăn cơm cho đến tận khuya, thậm chí lúc đẩy Úc Tu vào nhà tắm để giúp cậu sấy tóc, Kiều Nhược Dã cũng không để lộ một chút gì khác thường.Chỉ đến khi thanh niên bên cạnh dần chìm vào giấc ngủ, hắn mới buông bỏ nụ cười gượng gạo đã duy trì suốt cả đêm.Xác nhận Úc Tu đã ngủ say, Kiều Nhược Dã bỗng mở to mắt, lặng lẽ ngồi dậy.Cả người hắn mệt rã rời, nhưng hoàn toàn không buồn ngủ, trong đầu lại đầy những dòng suy nghĩ rối ren.Kiều gia vốn lớn mạnh, nhưng đến đời này thì số người cũng chẳng còn bao nhiêu.

Vị anh họ của hắn mấy năm trước gần như đã lật tung toàn bộ nền tảng Kiều gia.

Tài sản đồ sộ, cuối cùng chỉ còn lại trong tay hắn và người anh họ Kiều Nam Kỳ.Sau khi đi du học về, Kiều Nhược Dã vốn định tranh giành với Kiều Nam Kỳ, nhưng sau cùng lại nhận ra mình có hứng thú với ngành giải trí, nên dứt khoát rời khỏi tổng công ty Kiều gia, sang quản lý công ty giải trí trực thuộc.

Nhưng không hiểu anh họ bị dính phải chuyện gì, suốt gần hai năm qua tâm trí chẳng còn đặt ở Dương Thành, thường xuyên mất tích vài ngày, rất nhiều việc cuối cùng đều bị đẩy lên tay hắn xử lý.

Chuyện này, cả Dương Thành ai mà chẳng biết.Ở Dương Thành, còn ai dám không nể mặt Kiều Nhược Dã?Đừng nói là hắn phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự, mà ngược lại, người khác mới phải nhìn sắc mặt hắn, mới đủ tư cách.Một cậu ấm như Kiều Nhược Dã từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ biết thế nào là phải nở một nụ cười gượng gạo.Hôm nay hắn mới thật sự trải nghiệm.Không gì mệt mỏi bằng việc phải dè chừng nét mặt và tâm tư của người khác, còn khổ sở hơn cả khi đàm phán kinh doanh tranh giành trên thương trường.

Chỉ một đêm thôi mà hắn đã thấy kiệt sức.Úc Tu trước kia đã phải trải qua bao nhiêu thời khắc như thế này?Đời trước, tại sao hắn lại cảm thấy Úc Tu chọn cách tuyệt tình, dứt khoát đến mức quá đột ngột, quá tàn nhẫn —— nhưng rốt cuộc là Úc Tu quá bất ngờ, hay là do hắn chưa từng nhận ra cậu đã sớm không còn chống đỡ nổi nữa?Kiều Nhược Dã ngồi trong ánh đèn mờ yếu, nhìn gương mặt an tĩnh khi ngủ của Úc Tu.Khuôn mặt thanh niên giãn ra thoải mái, hô hấp đều đặn.

Nếu đang mơ, chắc hẳn cũng chỉ là một giấc mơ đẹp.Hắn phải làm sao mới có thể để Úc Tu luôn luôn có được những giấc mơ đẹp như vậy?Nếu Úc Tu chưa từng tin vào sự thay đổi của hắn, thì tại sao suốt thời gian này, hắn vẫn có thể kéo mọi chuyện đi xa khỏi con đường cũ?Tối nay, khi Úc Tu cho rằng hắn muốn thu hồi căn phòng đàn, đưa ra yêu cầu kia, hình như cũng có chút kỳ lạ...Cậu có phải đã lại hiểu sai điều gì rồi không?Kiều Nhược Dã nghiêng người, giơ tay, cách qua lớp chăn mỏng, ôm Úc Tu vào lòng.Hắn còn chưa hiểu rõ bản thân nhiều hơn những gì đã nghĩ, nhưng mà ——"Thật may..."

Giọng hắn khẽ thì thầm.Người thanh niên ngủ say chẳng biết là nghe thấy lời thì thầm ấy trong mơ, hay chỉ vì cảm nhận được lồng ngực ấm áp, mà theo bản năng khẽ cọ vào lòng hắn.Kiều Nhược Dã vội vàng ngừng tiếng.—— May mà hắn đã trở về..Sáng hôm sau.Úc Tu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.Tối qua sau khi phát sóng xong, cậu gần như không đụng đến điện thoại nữa, lúc ngủ còn quên tắt âm lượng...Sờ bên cạnh không thấy người, như thường lệ, cậu quay đầu nhìn chiếc đồng hồ thông minh trên đầu giường —— 9 giờ 20.Có lẽ Kiều tiên sinh đã đi làm rồi.Cậu mò lấy chiếc điện thoại đang rung liên tục, vừa bấm nhận, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói làm cậu giật mình tỉnh hẳn: "Tiểu Úc!!

Sao cháu không trả lời tin nhắn WeChat của chú?"

Úc Tu sững lại, dụi mắt, giọng khàn khàn ngái ngủ: "Xin lỗi, cháu không thấy..."

Âm thanh của tổng giám đốc Lý lập tức nhỏ xuống nhiều: "Cháu còn đang ngủ à?

Ai da, chú làm phiền rồi sao?

Vậy thì ngủ thêm đi..."

"Không sao."

Úc Tu vội đáp: "Có chuyện gì gấp sao, chú nói đi."

Đã ký hợp đồng thì làm gì có chuyện còn được phép ngủ nướng mà bỏ công việc."

Cũng không phải việc gì quá gấp..."

"À ——" Úc Tu lại chui đầu vào chăn."

Chỉ là cần nhanh một chút thôi."

"......"

Úc Tu lập tức ngồi dậy, một tay cầm điện thoại bật loa ngoài, một tay cầm bàn chải đánh răng đi đánh răng rửa mặt.Tổng giám đốc Lý tiếp tục: "Chú đã gửi cho cháu tài khoản và mật khẩu đăng nhập trên Weibo qua WeChat rồi, ID chính là tên thật của cháu.

Tối qua vừa tạo tạm thời, chưa có nội dung gì cả.

Cháu có dùng Weibo bao giờ chưa?

Nhiều ngôi sao đều có tài khoản trên đó, cháu nên làm quen đi..."

Úc Tu ngậm bàn chải, nói: "Cháu biết dùng..."

"Vậy thì tốt.

Nhưng nhớ nhé, trước khi đăng gì tốt nhất báo lại với công ty.

Một lát nữa cháu lên công ty gặp chú.

À còn nữa, có khả năng thời gian chuẩn bị album sẽ bị rút ngắn, bây giờ cháu cần nhanh chóng tung ra làn sóng đầu tiên để giữ nhiệt độ, chuyện cụ thể đến công ty rồi chúng ta bàn tiếp."

Nói xong, tổng giám đốc Lý cúp máy.Úc Tu có hơi nghe không hiểu.Giữ nhiệt độ?Nhiệt độ gì?Cậu rửa mặt xong, vào Weibo, đăng nhập vào tài khoản mà tổng giám đốc Lý vừa gửi.Weibo cho phép chuyển đổi nhiều tài khoản, sau khi thêm xong, cậu chuyển từ tài khoản "Cá đầu không thích ăn khoai sọ" sang tài khoản "Úc Tu".Cậu vốn nghĩ mình sẽ thấy một tài khoản hoàn toàn mới, không có lượt theo dõi nào, đang định đổi ảnh đại diện và nền mặc định.Thông báo "Đăng nhập thành công" vừa lóe lên.Trang chủ hiện ra trước mắt.Chú ý: 1Fans: 23.9 vạnÚc Tu: "......?"
 
[Edit-Og] 📽️Trở Lại Ngày Chia Tay Đó [Trọng Sinh]
📽️Chương 21: Cậu gửi cho Kiều Nhược Dã một icon trái tim


Úc Tu vội vàng thoát khỏi giao diện Ngải Thính, dụi dụi mắt rồi mới tiếp tục bấm quay lại.Làm mới.Số fan không thay đổi.Thoát ra.

Đăng nhập lại.Số fan vẫn không thay đổi.Úc Tu chết lặng.Cậu mở mục "theo dõi", thì thấy tài khoản duy nhất cậu theo dõi là tài khoản chính thức của giải trí Hành Tinh, mà hai bên cũng chỉ là theo dõi lẫn nhau.Trang chủ của cậu hoàn toàn trống trơn, chưa đăng bất kỳ nội dung nào.

Còn phía giải trí Hành Tinh thì ngoài việc theo dõi cậu cũng chẳng có thêm động tĩnh gì.Vậy số fan kia từ đâu ra?Chính cậu từng làm chủ kênh Ngải Thính phát sóng suốt một năm, tích cóp mãi mới được mười mấy vạn fan.

Vậy mà tổng giám đốc Lý lại nói tài khoản lớn này mới lập tạm cho cậu tối hôm qua, chỉ trong một đêm đã có hơn hai mươi vạn người theo dõi...Trong đầu Úc Tu thoáng lóe lên suy nghĩ — có phải tổng giám đốc Lý đã mua fan cho cậu?Cậu mở mục tìm kiếm, gõ: "Làm sao để biết tài khoản có mua fan không?"

Kết quả hiện ra cũng tạm được.Phần lớn đều là quảng cáo bán fan, còn lại là vài bài viết chia sẻ cách nhận biết người khác có mua fan hay không.

Úc Tu bấm vào xem, phát hiện đa phần dựa vào số liệu bài đăng để phán đoán.Nhưng tài khoản này của cậu thì trống rỗng, chưa đăng bài nào.Thế mà một tài khoản chẳng có nội dung, tương tác duy nhất chỉ là theo dõi lẫn nhau với tài khoản chính thức, lại có ngần ấy fan thì rõ ràng chỉ có thể là fan được mua mà thôi.Úc Tu bỗng dưng thấy hơi tội lỗi.

Sau này nếu bị ai phát hiện, chẳng phải sẽ bị mắng là lừa gạt à?Cậu mở phần cài đặt, lướt qua thông báo chuyển tiếp, bình luận, tin nhắn, lượt theo dõi... tất cả đều tắt hết.Úc Tu thở phào nhẹ nhõm.Cậu không sợ bị mắng, nhưng chẳng ai thích nghe mắng cả.

Tắt hết đi, không thấy thì coi như không có.Xem xong, xe cậu đặt cũng vừa tới — bên tổng giám đốc Lý gọi gấp cậu qua, lần này cậu không chọn đi phương tiện công cộng.Vừa ngồi lên xe, tài xế đã nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.Úc Tu: "?"

Xe vừa rời khỏi khu biệt thự, tài xế lại qua gương chiếu hậu liếc cậu vài lần.Úc Tu: "??"

Đến ngã tư cuối cùng trước cổng Hành Tinh, lúc dừng đèn đỏ, tài xế trực tiếp quay hẳn người lại đánh giá cậu.Úc Tu: "???"

Cậu buộc phải mở miệng: "Bác tài, trên mặt tôi có gì à?"

Tài xế nhíu mày, ngập ngừng nói: "Trông cậu hơi quen mắt."

"Hả?"

"Tôi nhớ rồi!

Hôm qua con gái tôi cầm hình cậu, hớn hở nói với tôi: "Ba!

Con tuyên bố đây là bạn trai mới của con!"

""Khụ khụ...!!!"

Úc Tu hoảng hốt đến nỗi sặc không khí, mặt đỏ bừng, vừa ho vừa xua tay: "Tôi... khụ, tôi không quen con gái chú, tôi cũng không có bạn gái, bác nhận nhầm người rồi!"

Tài xế vội nói: "Tôi đâu có ý nói bạn trai thật sự!

Con gái tôi mỗi ngày thay "bạn trai" mới, hai ba ngày lại chỉ vào một nam minh tinh rồi kêu bạn trai.

Mà cậu đến công ty giải trí đúng không, trẻ tuổi, lại đẹp trai như vậy, chắc là minh tinh nhỉ?"

Úc Tu lắc đầu lia lịa: "Không phải, chẳng ai biết tôi cả..."

Cậu mới vừa ký hợp đồng, duy nhất nổi bật chỉ là chuyện hôm qua liên quan đến Tang Quyết Minh.

Anh Từ và tổng giám đốc Lý đều không cho cậu xem cụ thể, đoán chừng chẳng phải chuyện hay ho gì.

Làm sao cậu có fan được.Xe dừng lại trước cửa Hành Tinh.Úc Tu vội vã nói nhanh một câu "Cảm ơn" rồi hoảng hốt xuống xe, bước nhanh vào trong toà nhà.Tài xế vẫn đầy nghi ngờ nhìn theo bóng cậu.Địa điểm này... chẳng phải đúng cái bối cảnh trong tấm hình con gái ông cho xem sao!Chính là người này rồi!Tài xế vội mở camera trên điện thoại, chụp nhanh một tấm hình Úc Tu khi cậu vừa bước đi, rồi gửi ngay cho con gái qua WeChat: [Đây có phải bạn trai nhỏ của con không?]Cùng lúc đó, trên Ngải Thính, mục giải trí đang có đề tài nóng.#ÚcTu, làm sao nhận biết tài khoản có bị mua fan không# từ từ leo vào top 50.Đây là do có người cố tình tìm ra.Vụ Tang Quyết Minh hôm qua còn chưa hạ nhiệt, vậy mà Úc Tu đột ngột xuất hiện trước mắt công chúng khiến nhiệt độ chủ đề lại bị đẩy lên.

Nhiều người bắt đầu lục tung mạng tìm thêm thông tin về Úc Tu.Thế là những người muốn hóng tin của Úc Tu đều lần lượt mò vào tài khoản được giải trí Hành Tinh theo dõi.Nhưng tài khoản này lại trống trơn, chẳng có gì.Tuy vậy, vẫn có những người rảnh rỗi, cứ cách một lúc lại bấm làm mới.—— Và kết quả, họ phát hiện ra lịch sử tìm kiếm của Úc Tu.[ Trời ơi bảo bối của tôi ơi, em không biết là lịch sử tìm kiếm cũng có thể công khai sao! ][ Cứu tôi với hahahaha!!

Tôi thành người mua fan mất rồi, đáng giận quá! ][ Cậu ấy không biết là mình nổi tiếng sao!? ][ Cái lịch sử tìm kiếm này đáng yêu quá đi mất, trời ạ...... ]Dân mạng qua đường cùng một đám fan mới ùn ùn kéo vào thảo luận chủ đề này.Độ nóng của chủ đề tăng vọt!Dần dần bắt đầu xuất hiện những tiếng nói khác nhau.[ Cái chủ đề này đúng kiểu IQ thấp rồi chứ gì nữa?

Làm gì có chuyện người nổi mà lại không biết, rõ ràng là chiêu trò PR. ][ Hôm qua tôi còn bán tín bán nghi, hôm nay nhìn thấy lịch sử tìm kiếm này thì còn gì để nghi ngờ nữa.

Một đề tài marketing nối tiếp một đề tài marketing, ha! ][ Chưa có lấy một tác phẩm, chỉ có vài tấm hình đã được đẩy lên đầu bảng, đúng là lăng xê thế hệ mới!

Ảnh hôm qua chắc toàn photoshop?

Hành Tinh ký hợp đồng kiểu gì mà nhận nhầm idol mạng thế này, định dốc sức nâng đỡ lớn à? ][ Fan Tang Quyết Minh bắt đầu chua rồi đó, qua màn hình tôi cũng ngửi thấy luôn! ][ Giờ mà còn chưa chịu rút fan khỏi Tang Quyết Minh thì chỉ có nước chết vì sĩ diện thôi.

Fan Tang Quyết Minh mới đúng là IQ chạm đáy, còn đi cà khịa Úc Tu sao? ]Hai bên lập tức lao vào cãi nhau ầm ĩ.Càng cãi, độ hot càng tăng nhanh.Đúng lúc này, chủ đề bỗng xuất hiện một bài đăng kèm ảnh chụp Úc Tu.—— hơn nữa, đó là tấm ảnh chưa từng có ai nhìn thấy.[ Các chị em ơi!!

Ba tôi chở khách thì gặp được Úc Tu đó aaaaaa!!!

Anh ấy đáng yêu lắm luôn!

Ba tôi nói anh ấy không có bạn gái, hơn nữa còn nói anh ấy không có fan!!

Kết hợp với cái lịch sử tìm kiếm kia thì đúng là anh ấy thật sự nghĩ rằng fan mình là mua về đó, trời ơi tôi cười muốn xỉu!!!!! ]Trong bài đăng còn đính kèm đoạn hội thoại giữa ông bố tài xế và cô con gái, cùng với tấm ảnh ông chụp Úc Tu lúc bước vào cửa công ty giải trí Hành Tinh.Bức ảnh được chụp ở khoảng cách gần, rõ ràng hơn hẳn mấy tấm paparazzi chụp lén từ xa ngoài đường hôm qua, cũng thật hơn nhiều so với những tấm ảnh được người ta xử lý lại bằng kỹ thuật nâng độ phân giải.Trong ảnh, chàng trai mặc sơ mi đen đơn giản, cổ áo khẽ tung bay theo làn gió lạnh, thỉnh thoảng để lộ làn da trắng nơi cổ.

Góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ dưới ánh nắng, đôi mắt sáng trong như cánh hoa đào, mái tóc mềm lay động nhẹ, trông như thể chỉ cần một cái phác nét là có thể bước ra từ trong tranh vẽ.Cậu không biết đã gặp phải chuyện gì, gương mặt đỏ ửng, bước đi vội vã, cả người toát ra vẻ lúng túng.Rõ ràng là một người khiêm tốn, trầm lặng, vậy mà lại sáng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.[ prprprprprpr!!!!!!! ][ Tôi còn tưởng tấm ảnh chụp lén đã qua xử lý kia làm cậu ấy đẹp hơn, ai ngờ??

Thật ra còn không bằng nhan sắc ngoài đời thật TAT ][ Mấy người vừa nói ảnh chụp lén là đồ photoshop đâu rồi? ][ Xem ra đúng là ảnh kia bị photoshop thật!

Photoshop cho xấu đi ấy!! ][ Nói cho Sở Vân Tạ biết đi, tôi chết chìm trong nhan sắc Úc Tu rồi QAQ ]Trong thuật toán của Ngải Thính, thứ quan trọng nhất để một chủ đề leo top chính là sự bùng nổ nhiệt độ trong thời gian ngắn.Bức ảnh Úc Tu vừa xuất hiện, bất kể là antifan, fan hay người qua đường đều lao vào xem, nhiệt độ trong chớp mắt vượt qua cả những đề tài vốn đang hot giữa trưa.Chỉ chưa đầy nửa tiếng, chủ đề #ÚcTu, làm sao nhận biết tài khoản có bị mua fan không# đã kèm thêm chữ "Bạo" phía sau, thẳng tiến vị trí số một hotsearch.Không khí sôi sục như ở phim trường.Trong phòng hóa trang, chuyên viên đang giúp Tang Quyết Minh che đi quầng thâm mắt vì cả đêm qua tức giận không ngủ nổi.

Tang Quyết Minh lướt điện thoại mới mua, bỗng đập mạnh xuống bàn, tức giận nói với quản lý: "Anh rốt cuộc có biết làm việc không vậy?

Mau nghĩ cách ngăn không cho fan tôi chạy qua dồn nhiệt cho nó đi!

Cứ mỗi lần cãi nhau là tôi mất fan, còn nó thì tăng fan!

Cả đêm qua tôi mất mười vạn fan, nó tăng hai mươi vạn, hôm nay còn tiếp tục nữa!!

Tôi vừa xem, tôi tụt hai mươi vạn, nó sắp chạm 40 vạn rồi!

Tôi chẳng khác gì cái cục sạc di động chắc!?"

Quản lý lau mồ hôi: "Đừng kích động vậy, làm gì có loại cục sạc nào vừa cắm vào đã sạc gấp đôi đâu......".Trong phòng họp của giải trí Hành Tinh.Tổng giám đốc Lý vốn định bàn ngay với Úc Tu về bước tiếp theo, nhưng bất ngờ có một nghệ sĩ khác xảy ra chuyện gấp nên ông phải họp khẩn cấp hơn nửa tiếng.Khi ông bước ra khỏi phòng họp, thì thấy tên Úc Tu đã đường hoàng đứng đầu bảng hotsearch.Tài khoản trống trơn của Úc Tu, giờ lượng fan đã lên đến 40 vạn.Con số 40 vạn này, nhiều minh tinh tuyến mười tám dù không mua fan cũng chẳng bao giờ chạm tới.

Dĩ nhiên, so với đỉnh lưu như Tang Quyết Minh thì vẫn còn kém xa —— nhưng Úc Tu thậm chí chưa từng có lấy một tấm hình đàng hoàng, ảnh đại diện trên Ngải Thính vẫn còn để mặc định cơ mà!!!Tổng giám đốc Lý xúc động đến đỏ mắt.Không uổng công ông đã kiên quyết ký hợp đồng với người này.

Ông biết ngay đây là một hạt giống tốt mà!Nhiều nghệ sĩ từng giả vờ bị chụp lén để tạo scandal leo bảng, nhưng rất ít ai có thể làm được tự nhiên như Úc Tu, giống như thật sự không hề hay biết mình đang nổi tiếng.Có những người, trời sinh đã là tâm điểm của sự chú ý.Ông thầm cảm ơn Từ Phong — người đã góp sức mai mối, cảm ơn Kiều tổng với đôi mắt tinh đời trong buổi tiệc tối hôm qua, và đặc biệt cảm ơn "công thần" Tang Quyết Minh đã góp phần tạo nên sự bùng nổ này!Ông lập tức chạy nhanh đến phòng họp nơi Úc Tu đang chờ.Úc Tu lúc đó đang chỉnh sửa lời ca.Cậu định sớm công bố một ca khúc trên tài khoản của mình, lời bài hát do chính cậu sáng tác.

Nhưng có vài câu cậu chưa hài lòng, nên trong lúc chờ tổng giám đốc Lý, cậu vẫn ngồi nghiền ngẫm sửa từ.Khó khăn lắm mới nghĩ ra cách viế#ÚcTu vẹn hơn, cậu muốn thư giãn một chút nên mở Ngải Thính lướt xem.Vừa mở phần trang chủ, trang cá nhân tự động làm mới.Theo dõi: 1Fan: 40,5 vạnÚc Tu hoảng hồn, run tay đến mức vội vàng đóng ngay ứng dụng.Mua nhiều thế này sao??"

Tiểu Úc!"

Tổng giám đốc Lý bước vào: "Xin lỗi để cháu đợi, chú không ngờ lại có việc đột xuất.

Cháu có thấy số fan trên Ngải Thính tăng vọt chưa?

Nếu có ai mắng cháu, cũng đừng để bụng, trong giới này, có người mắng tức là có người quan tâm."

"Không sao đâu, cháu cũng không đợi lâu.

Cháu thấy rồi, số fan ấy...

Cháu không sợ bị mắng, cảm ơn ngài."

"Ấy, đừng khách sáo như thế, cháu cứ gọi chú là lão Lý hay anh Lý giống như Từ Phong gọi là được."

"Vậy cảm ơn chú Lý."

"Không cần cảm ơn chú đâu, từ hôm qua đến giờ chú chưa làm gì cả, đều là Kiều tổng đã tính toán trước, công lao chủ yếu là của ngài ấy."

Úc Tu hơi sững người.Hóa ra chính Kiều Nhược Dã đã cho cậu có được nhiều fan như vậy?Màn hình điện thoại của cậu sáng lên, nghe xong câu đó, cậu do dự một lát rồi mở WeChat, vào khung chat duy nhất được ghim trên đầu.Cậu gửi cho Kiều Nhược Dã một icon trái tim, kèm thêm một dòng tin nhắn.
 
Back
Top Bottom