[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- 25/9/25
- 135,987
- 0
- 36
[Edit] Người Đàn Ông Xuất Hiện Mỗi Năm Một Lần - Hồng Khẩu Bạch Nha
Chương 59
Chương 59
Buổi sáng, khi Nguyễn Thu Bình thức dậy thì đã không thấy Úc Hoàn đâu.
Trong phòng yên tĩnh, không có bất kỳ dấu vết gì của hắn.
Anh ngồi trên giường cho tỉnh ngủ một lúc, rồi mới vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nguyễn Thu Bình chỉnh lại mái tóc rối của mình, cúi đầu xuống vặn vòi nước. ...
Hả?
Không vặn được?Nguyễn Thu Bình cúi xuống xem thì mới thấy cách thiết kế tay vặn của vòi nước là lạ, chỗ khớp nối xiêu vẹo trông cứ như là do một người thợ hàn nghiệp dư hàn lại.
Mà chỉ có mỗi chuyện đó thôi thì không sao, cùng lắm là nhìn không được đẹp.
Ấy thế nhưng cái tay vặn này còn bị hàn sai chỗ, không có tác dụng gì, nhìn chung là không kiểm soát được nước.......
Khách sạn kiểu gì thế, ngay cả vòi nước cũng không sử dụng được, trước kia không có ai phàn nàn luôn à?Nguyễn Thu Bình tỏ vẻ nghi ngờ với chất lượng phục vụ của khách sạn này.
Anh ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ không mấy vui, cũng định bụng gọi điện cho nhân viên khách sạn để phản ánh về chuyện này một phen.
Nhưng anh vừa mới cầm điện thoại lên, còn chưa kịp bấm số thì ai đó đã mở cửa phòng ra.
Úc Hoàn trở về.
Hắn ăn mặc chỉnh tề, cầm đồ ăn sáng trên tay, nhưng gương mặt lại hiện lên chút mệt mỏi.
"Cậu đi mua bữa sáng rồi à?"
- Nguyễn Thu Bình hỏi.Úc Hoàn gật đầu, đưa bữa sáng cho Nguyễn Thu Bình với khuôn mặt không cảm xúc: "Ừ, mua một chút.
Không biết em có thích ăn hay không."
"Cảm ơn nhé, tôi không kén ăn đâu."
- Nguyễn Thu Bình nói - "Cơ mà đợi tí, tôi phải gọi điện thoại đã" "Sao phải gọi điện thoại?"
- Úc Hoàn hỏi.Nguyễn Thu Bình nhíu mày, than phiền: "Vòi nước ở đây có vấn đề, không sử dụng được.
Tôi muốn gọi điện thoại phản ánh."......
Vòi nước?Úc Hoàn im lặng một lúc, sau đó nói: "Em đừng gọi điện thoại vội, tôi đi xem thử đã."
Nói xong, hắn quay người đi vào nhà vệ sinh.
Nguyễn Thu Bình bỏ điện thoại xuống, vào xem cùng hắn.
Úc Hoàn nhìn cái vòi nước đúng 3 giây, sau đó khua tay phải.
Một tia sáng hiện ra, cuốn vòng quanh vòi nước, sau đó khôi phục tay vặn về đúng vị trí của nó."
Được rồi."
- Úc Hoàn lùi về sau vài bước.
Nguyễn Thu Bình ngây người hỏi: "...
Cậu sửa xong vòi nước rồi à?"
Úc Hoàn hơi miễn cưỡng trả lời: "...
Tích đức mỗi ngày."
Nguyễn Thu Bình còn định nói tiếp nhưng lại bị hắn ngắt lời: "Đừng tốn thời gian vào mấy chuyện vặt vãnh.
Em ăn sáng đi, chúng ta còn có việc phải làm."......Đến gần giữa trưa, Úc Hoàn dẫn Nguyễn Thu Bình tới cửa hàng trang sức xa xỉ nhất trong thành phố.
Bởi dáng vẻ xuất chúng, khí chất nổi bật của mình, Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn vừa mới bước vào thì đã được nhân viên tiếp đón: "Chào buổi sáng thưa hai anh, xin hỏi hai anh muốn xem món trang sức như thế nào ạ?"
"Nhẫn cưới."
- Úc Hoàn lời ít ý nhiều.
Nhân viên quan sát hai người một lát, cẩn thận hỏi lại: "Một cặp nhẫn cưới dành cho nam giới đúng không ạ?"
Nguyễn Thu Bình gật đầu, bổ sung thêm: "Một cặp nhẫn dành cho nam, trông đời thường một chút.
Với cả chất lượng phải tốt, bởi vì phải đeo rất rất nhiều năm."
Úc Hoàn quay đầu lại nhìn Nguyễn Thu Bình.
Nhân viên: "Vâng, em đã hiểu.
Mời hai anh đi theo em ạ."
Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu cười với Úc Hoàn, kéo tay hắn: "Đi thôi."
Úc Hoàn rủ mắt, nắm lấy tay Nguyễn Thu Bình chặt hơn.
Luật hôn nhân đồng tính tại quốc gia này chưa được thông qua, vì vậy có rất ít mẫu nhẫn cưới trong cửa hàng phù hợp dành cho hai người đàn ông.
Nguyễn Thu Bình với Úc Hoàn xem một vòng cũng không chọn được mẫu nào mình thực sự thích.
"Nếu không thì hai anh có thể tham khảo nhẫn cưới làm theo yêu cầu ở bên em.
Mặc dù mặt hàng nhẫn cưới làm theo yêu cầu sẽ có giá cả khá cao, nhưng tổng thể sẽ được chế tạo khéo léo tinh xảo hơn, còn mang ý nghĩa đặc biệt, cho đến hiện tại thì đã chạy được 10 năm.
Hoàng gia các nước tại Châu Âu cũng rất ưa chuộng những sản phẩm được chế tác từ công ty chúng em.
Còn ở trong nước thì người sáng lập ra tập đoàn Quy Lai cũng thuộc trường hợp như hai anh, nhẫn cưới của ông ấy cũng được chế tác tại đây..."
Úc Hoàn: "......"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Sắc mặt của Úc Hoàn sa sầm trong tức khắc, như thể đang viết rõ dòng chữ: Cái thứ âm hồn bất tán.
Trong lòng Nguyễn Thu Bình giật nảy lên, trước mắt ngắt lời nhân viên: "À thì, ở gần đây còn có cửa hàng trang sức nào khác không?"
Nhân viên bán hàng bỗng dưng im bặt, môi run run, hai mắt như sắp khóc đến nơi: "...
Dạ...
Em có lỡ nói câu nào làm anh không vui không?
Thái độ phục vụ của em có vấn đề hay sao ạ?
Nếu như em khiến anh cảm thấy không thoải mái thì hãy góp ý cho em biết ngay lập tức ạ.
Em thật sự xin lỗi..."
Nguyễn Thu Bình cuống quýt khua tay: "Không không không, cậu tư vấn rất nhiệt tình.
Chả là chúng tôi có chút vấn đề ấy mà, chúng tôi không thích mẫu sản phẩm ở đây lắm..."
Úc Hoàn bỗng bắt lấy tay Nguyễn Thu Bình, thản nhiên nói: "Chúng tôi chọn làm nhẫn theo yêu cầu."
Dáng vẻ đẫm nước mắt của nhân viên bán hàng biến mất trong tíc tắc, cô nói với họ với vẻ mặt vui mừng: "Vậy phiền hai anh đến phòng VIP tạm nghỉ ạ, em sẽ giới thiệu rõ hơn về nội dung cụ thể liên quan đến nhẫn cưới theo yêu cầu."
Lúc ngồi trong phòng VIP, Nguyễn Thu Bình quay đầu nhìn sườn mặt Úc Hoàn: "...
Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ để ý."
"Tại sao tôi phải để ý."
- Tông giọng Úc Hoàn bình bình - "Tôi không hề để ý chút nào."
Nguyễn Thu Bình: ............Quyết định kiểu dáng nhẫn cưới xong xuôi, Úc Hoàn nhiều lần xác nhận rằng có thể khắc tên mới nói: "Năm sau chúng tôi đến lấy."
"Vâng thưa anh.
Nhẫn cưới chế tác theo yêu cầu bên em cần thanh toán trước, anh thấy có được không ạ?"
"Được."
- Úc Hoàn lấy ví tiền của mình ra - "Bao nhiêu?"
Nhân viên bán hàng nói ra một con số rất lớn, mà Úc Hoàn thì đã mở cái ví tiền trống không của mình ra mất rồi.
Úc Hoàn: "......"
Nhìn thoáng qua trong ví tiền Úc Hòa chỉ có lắt nhắt một vài tờ tiền lẻ và chứng minh nhân dân, người nhân viên hơi trầm ngâm trong giây lát, sau đó nói: "Nếu anh quên mang thẻ thì cũng có thể quét mã qua điện thoại ạ."......Nguyễn Thu Bình ngay tức khắc nhận ra khi xuống trần gian, kinh phí của Úc Hoàn có hạn.
Trong đầu anh bỗng nhớ ra một thứ, sau đó anh cúi đầu mò mẫm túi Càn Khôn của mình vài lần, phấn chấn lấy ra một tấm thẻ đen: "Tôi mang thẻ này Úc Hoàn."
Nhìn thoáng qua sẽ thấy tấm thẻ đen này khá bình thường, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ nhận thấy tổng thể tấm thẻ rất khơi gợi cảm xúc, giống như một trang sách cổ.
Viền thẻ được khảm một lớp vàng, góc phải trên được viết con số 025, góc phải dưới lại có một con Ác Long ngồi trên núi vàng.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy tấm thẻ này thì sáng bừng con mắt.
Cô làm việc trong giới sản xuất và tiêu thụ đồ xa xỉ, cho nên kiến thức khá rộng rãi.
Mặc dù chưa từng nhìn thấy tấm thẻ này, nhưng cô cũng đã nghe danh từ lâu.
Tấm thẻ đen cao quý này được gọi là "Kho tàng của rồng", người ta hay gọi là "thẻ rồng".
Nó được phát hành vào 18 năm trước, trên thế giới chỉ có đúng 100 cái.
Ngoại trừ có thể gửi một lượng tiền rất lớn vào, thì nó còn có một chức năng đặc biệt, đó là khả năng lưu trữ và bảo đảm giá trị cho số lượng lớn các bảo vật.
Bởi vậy cho nên nó được gọi là tấm thẻ đầu tiên trên thế giới có chức năng lưu giữ đồ gia truyền.
Úc Hoàn nhướng mày: "Em lấy nó ở đâu?"
Gương mặt Nguyễn Thu Bình dần hiện lên vẻ chột dạ.
Đây là thẻ Úc Hoàn bảo luật sư làm cho anh.
Úc Hoàn cũng phản ứng lại được.
Mặt hắn biến sắc, sự bình thản mà hắn đã giữ suốt cả chặng đường cũng khó có thể giữ được nữa, ngay cả tông giọng cũng mất tự chủ, mang theo vẻ vô cùng giận dữ: "Nguyễn Thu Bình, em dùng thẻ của chồng trước để mua nhẫn cưới cho chúng ta, em thấy làm thế có thích hợp không?"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Nhân viên bán hàng: ?!!Cô vô thức mở to mắt, trông cứ như là đang xem phim truyền hình thần tượng máu chó, lại còn có cả thể loại hào môn quyền thế như thế này.
Nguyễn Thu Bình cúi đầu, nói một câu xin lỗi thật nhỏ, yên lặng cất tấm thẻ kia lại. ...
Tiếc quá, thẻ Úc Hoàn cho anh vẫn không thể phát huy tác dụng.
Rõ ràng đó là tiền của Úc Hoàn, nhưng hắn lại không sử dụng được.
Ôi, khó quá đi.
Một phút sau, không biết Úc Hoàn lấy từ đâu ra một túi vàng.
Hắn nói: "Trả bằng thứ này được không?"
Đây là lần đầu tiên người nhân viên thấy nhiều vàng đến vậy, Cô khiếp sợ trợn tròn mắt, lắp bắp trả lời: "Được...
Được thì được ạ, nhưng phiền anh đi cùng em sang tòa bên cạnh...
đổi tiền ạ."
Lúc nhân viên dẫn Úc Hoàn ra ngoài, cô vô thức lau mô hôi. ...
Hai người gì vậy không biết.
Một người cầm trong tay thẻ rồng cao cấp của "chồng trước", cả thế giới có mỗi 100 chiếc, một người lại tiện tay lấy ra một túi vàng to... ......Sau khi ra khỏi tiệm trang sức, Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn nhìn thấy ngoài quảng trường đang có người dựng sân khấu biểu diễn.
Nguyễn Thu Bình muốn lại gần xem góp vui, bèn kéo Úc Hoàn đi theo.
Trên sân khấu đang có ca múa hát nhảy, người biểu diễn cho thêm vài yếu tố gây cười, khiến cho khán giả dưới sân khấu đều cười ngặt nghẽo.Nguyễn Thu Bình cũng không nhịn được mà cười lên, vừa cười vừa quay đầu nhìn Úc Hoàn đang đứng cạnh mình.Thời điểm này là đầu hạ, đã thế còn đang giữa trưa, thời tiết vô cùng nóng.
Úc Hoàn không sợ nóng mà mặc hẳn áo khoác, từng chiếc cúc áo bên trong được cài một cách ngay ngắn.
Hắn ăn mặc trang trọng, ngay cả vẻ mặt cũng rất nghiêm chỉnh.
Úc Hoàn lẳng lặng nhìn tiết mục trên sân khấu, mím môi, trên khuôn mặt không có ý cười nào cả.
Nguyễn Thu Bình thích nhất là dáng vẻ Úc Hoàn cười.
Khi đó, anh sẽ thấy rất vui vẻ.
Nếu Úc Hoàn không cười, anh cũng chẳng thể nào vui vẻ được nữa.
"Úc Hoàn."
- Nhìn thấy bên mặt không chút thay đổi của Úc Hoàn, Nguyễn Thu Bình kéo tay áo hắn rồi hỏi: "Cậu không thấy người ta diễn hay à?"
"Hay."
"Thế sao cậu không cười?"
- Nguyễn Thu Bình chớp mắt.
Úc Hoàn quay đầu nhìn anh, chậm rãi mở miệng: "Sao?
Tôi cười lên trông có giống tên kia không?"
Nguyễn Thu Bình: "......"
Úc Hoàn dời mắt: "Tôi chỉ đùa chút thôi."
Nguyễn Thu Bình yên lặng lên án trong thâm tâm: ...Thế thì đùa cũng hơi nhạt rồi đấy.Nhưng được một lúc sau, Úc Hoàn bỗng hỏi: "Giống đến thế à?"
Nguyễn Thu Bình nghĩ ngợi một chút, thấy rằng đã nói dối thì nói dối cho trót.
Vì thế anh lắc đầu: "Thật ra không giống đến thế.
Do quản gia lớn tuổi, lại còn có bệnh Alzheimer, nhìn nhầm người cũng là chuyện bình thường.
Nếu nói là giống thì thật ra gương mặt cậu với em ấy cũng giống vài ba phần.
Thật ra tên cũng không giống đâu.
Cậu là Úc Hoàn, em ấy là Dụ Hành, khác âm khác chữ, với cả tính cách cũng..."
"Nguyễn Nguyễn không cần nói nữa."
- Úc Hoàn nói nhẹ - "Tôi không tò mò về cậu ta."
"Ừm."
Hai người lại im lặng xem biểu diễn.
Sau khi kết thúc, Úc Hoàn nói: "Nhẫn cưới đặt xong rồi.
Nếu Nguyễn Nguyễn không còn chuyện gì thì hãy về trước đi."
Nguyễn Thu Bình gật đầu: "Được."
Anh cúi đầu xuống, nhìn chiếc vòng tay đã được cải tiến rồi ấn lên nút "Nhiệm vụ hoàn thành, quay về trước hạn".Vòng tay phát ra vài tiếng "tích, tích", sau đó nói: "Cảnh cáo!
Cảnh cáo!
Nhiệm vụ chưa hoàn thành, không thể trở về trước hạn."
Nguyễn Thu Bình hoang mang nhìn Úc Hoàn: "Úc Hoàn, sao vậy nhỉ?"
Úc Hoàn nhíu mày, lấy gương truyền lời ra, đi tới một góc không có người rồi trò chuyện với Ty Mệnh.
Ba phút sau, Úc Hoàn cất gương, bước tới nói: "...
Xin lỗi, lỗi của tôi."
"Lỗi gì?"
"Bởi vì tôi xóa ký ức của mấy người trong biệt thự kia về em, cho nên trí nhớ của hai người trong nhiệm vụ cũng bị mất, quay về lúc em chưa xuất hiện.
Vì vậy nên kết quả bị hủy bỏ, nhiệm vụ chưa hoàn thành."
Nguyễn Thu Bình gật đầu: "Vậy tôi lại đến đó một chuyến, hoàn thành lại nhiệm vụ, hẳn là có thể hoàn thành trong khoảng thời gian quy định."
Úc Hoàn im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Nguyễn Nguyễn, tôi tưởng em sẽ giận tôi."
Nguyễn Thu Bình: "Sao lại thế?"
"Bởi vì tôi tự tiện xóa trí nhớ của những người có mặt ở đó, còn khiến nhiệm vụ mà em mãi mới hoàn thành được bị hủy bỏ."
"...
Không hẳn là tự tiện.
Cậu hỏi ý kiến của tôi rồi mà."
Tuy rằng Úc Hoàn chỉ cho anh ba giây suy nghĩ, cộng thêm tình huống lúc đó rõ ràng là không cho phép anh từ chối, nhưng cũng coi như là đã hỏi anh.
Mi mắt Nguyễn Thu Bình hơi cụp xuống, anh nói: "Thật ra mới ban đầu tôi cũng có thấy hơi giận.
Tuổi tác hai bác quản gia lớn rồi, vốn dĩ sinh mệnh của con người vụt qua rất nhanh, nhiều lắm là mấy tháng sau thì sẽ không còn ai trên thế giới này nhớ được sự tồn tại của tôi nữa...
Nhưng cậu vẫn muốn xóa trí nhớ của họ."
Úc Hoàn mím chặt môi."
Nhưng cậu nói cũng đúng.
Họ đều biết bộ dạng của tôi hề không thay đổi qua mấy chục năm, cũng biết tôi không phải người bình thường.
Theo quy định, để giữ kín bí mật thiên giới, đáng lý ra họ phải bị xóa trí nhớ...
Với cả, tôi nhìn ra được cậu không muốn họ giữ những kí ức đó."
Nguyễn Thu Bình hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Úc Hoàn: "...
Đối với tôi mà nói, chuyện những người đó nhớ rõ tôi hay không, có ký ức hay không thật sự quan trọng.
Nhưng nó không quan trọng bằng cậu.
Nếu cậu không thích thì xóa trí nhớ cũng được.
Úc Hoàn, bất cứ lúc nào, ở đâu, thì tôi luôn hi vọng cậu mãi hạnh phúc, vui vẻ và may mắn."
Ánh mắt trong sáng, rõ ràng của Nguyễn Thu Bình nhìn thẳng vào Úc Hoàn.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh.
Thế nhưng chính anh cũng không biết, mà chỉ nghĩ rằng mình đang nói sự thật.