M È O M A
Tác giả: Thi Hoa La Phạn
Thể loại: Cổ đại, ngắn, ngôi thứ nhất chủ công, niên hạ, thụ si tình lụy công, linh dị, HE.
Biên tập: ♪ Đậu Hắc Miêu ♪
【03】
Ta ngoảnh đầu, đập vào mắt là một thanh niên tướng mạo ma quái.Giờ đang là thời đại Tây học tràn vào phương Đông, nghe người ta kể ngoài kia cũng sẽ có phú hộ đặt may Tây phục cho gia chủ nhưng chưa từng có người nào vận áo ba đờ xuy bằng lông nho nhã, mũ phớt kéo xuống thấp chỉ để lộ vài sợi tóc đen lòa xòa dưới vành mũ như vậy, dáng cao gầy có vẻ lớn hơn ta vài tuổi, nhìn là biết tiên sinh xuất thân thế gia.Một vị tiên sinh như thế mà chịu cúi người trước một kẻ nghèo sa cơ như ta làm ta thật lòng kính trọng, ngoại hình của đối phương cũng ưa nhìn nên sinh ra chút hảo cảm.
Chỉ là y trông nhợt nhạt u uất, vẻ mặt cũng pha lẫn giữa mệt mỏi và lạnh lẽo nên ta chỉ nói một câu cảm ơn xong không biết nên nói gì tiếp.Y ngẩng đầu khẽ liếc qua, ta sững người phát hiện bên dưới vành mũ là đôi con ngươi lóe sắc vàng như mắt mèo, khó tránh dâng lên nỗi kinh hoàng suýt thì làm rơi quyển sách một lần nữa."...
Chưởng quầy, ở đây có đầy đủ sách chứ?"
Y cất lời, chất giọng trầm ấm bùi tai nhưng nhuốm sự mệt mỏi khàn khàn, cứ như vừa mắc phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn.Ta bình tĩnh lại mới vội trả lời: "Ta không phải chưởng quầy tiệm sách này, chỉ là hàng xóm kinh doanh đồ cổ ở kế bên thôi.
Nếu tiên sinh cần gì thì đánh thức người đang ngủ ở sau quầy kia kìa."
Y gật đầu, đè thấp mũ phớt đi vòng qua ta đến trước quầy.Lúc này ta mới để ý y đang xách chồng sách bị ngâm nước mưa đến nỗi nhăn nhúm lại, nhìn kỹ thì chúng khá quen mắt, nói với theo bóng lưng đối phương:"Tiên sinh, mấy quyển sách đó..."
Y quay đầu, nhìn xuống chồng sách theo ánh mắt của ta, nói: "À, là ta nhặt được bên lề đường hôm qua, thấy trên bìa sách đóng dấu mộc của tiệm này nên muốn đến đây hỏi có phải chưởng quầy bị mất sách không."
Ta nghe thế mừng rỡ khôn xiết: "Chúng là sách hôm qua ta sơ ý để quên ở bên đường.
Cho hỏi tiên sinh nhìn thấy chúng ở ngõ Thất đúng không?"
Đúng là "đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công" mà, không ngờ hôm nay gặp được quý nhân mang theo cả vật quý giá ta đánh mất.Người đó nhíu mày, quay lại nhìn ta thật lâu, không nghi ngờ gì đưa trả chồng sách còn chưa khô vào lòng ta, nói: "Trùng hợp, vật về chủ cũ."
Đối phương thấy ta cảm ơn xong vội vã dùng tay áo sạch lau vết bẩn trên sách thì im lặng, bỗng nheo mắt: "Tiên sinh là người luyến tiếc sách, hà cớ gì lại bỏ nó ở con ngõ nhỏ hẻo lánh?"
Ta ôm chồng sách, giải thích: "Hôm qua ta đóng cửa tiệm, trên đường về nhà nhặt được con mèo bị thương nên tạm thời bỏ chúng xuống, bế mèo ra con kênh gần đó rửa ráy cho nó.
Con mèo đó..."
Ta nín bặt....Nếu không nhớ lầm sáng nay mèo con đã chết ở sân sau trong trận mưa dầm.Người đứng trước mặt im lặng lắng nghe, dường như đôi con ngươi vàng âm u lóe lên tia sáng, ta lướt xuống thì thấy tay phải của y quấn một chiếc khăn tay quen mắt, đằng sau lớp vải trắng là màu đỏ thẫm ẩn hiện xem ra bị thương khá nặng."
Tay phải của tiên sinh..."
Ta không nén được buột miệng hỏi, đối phương do dự phút chốc rồi giấu tay phải sau lớp áo choàng như không có chuyện gì, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu chỉ là bị thương nhẹ thôi, có người tốt bụng băng bó cho ta rồi, không đáng lo."
"..."
Người đó thấy vẻ mặt ta hoảng hốt thì nói tiếp: "Trong Đổng trấn rộng lớn thế này mà trùng hợp nhặt được sách của tiên sinh, có lẽ cũng là có duyên phận.
Chẳng hay nên xưng hô với tiên sinh như thế nào?"...Tốc độ nói chuyện chậm rãi nghe có sự dịu dàng thân thiết, xuất thân phú quý mà vẫn gọi ta là tiên sinh khiến ta càng tăng độ hảo cảm, vội vàng tỉnh táo từ cõi mơ kính cẩn trả lời: "Ta họ Đổng tên Nhất Hồng, thú thật đọc sách không được mấy buổi không dám mạo xưng là tiên sinh.
Trước giờ chưa từng thấy ngài ở Đổng trấn, không biết là khách quý từ phương nào ghé tới?"
Nhìn là nhận ra ngay đối phương không phải người trong trấn, cũng thầm nghi ngờ trong bụng, dẫu sao trong thời buổi loạn lạc đói kém này người dân trong trấn lũ lượt rời đi hết rồi, có thể gặp một nhân vật tao nhã tuấn tú như y ghé tới Đổng trấn thật là một chuyện hiếm có.Anh ta nghe xong ngước đôi mắt to tròn như mắt mèo lên nhìn ta, khóe môi cong lên nét cười loáng thoáng như có như không: "Ta gọi là Kim Tiêu, sinh ra tại Đổng trấn nhưng sớm rời quê bôn ba bên ngoài, cho nên Nhất Hồng không nhớ ra ta thôi."
"..."
Ta ngớ người, thuận tiện hỏi, "Đổng trấn chỉ có mỗi một gia đình họ Kim.
Nói vậy Kim tiên sinh có quen biết Kim Mộng tiểu thư không?"
Lúc nghe được hai chữ Kim Mộng dường như Kim Tiêu giật thót người một cái, bên dưới vành mũ che khuất khuôn mặt thoáng nét u buồn khó nhìn thấy rõ.Lâu sau mới thở dài nói: "Dĩ nhiên ta và cô ấy là máu mủ cùng một nhà.
Tiếc thay thế sự vô thường, vừa về Đổng trấn đã nghe tin báo nàng sảy thai băng huyết mà mất, thật là khiến người ta đau xót không thôi."...Chẳng hiểu vì sao, ta cứ có cảm giác nghe thì giống đang tiếc thương nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa sự độc địa và khoái trá khó che giấu.Cũng bởi vậy mà độ hảo cảm mới vừa rồi còn tăng vùn vụt bây giờ rơi thẳng xuống đáy băng, tay chân cũng căng cứng.Lòng dạ vẫn còn lo lắng không yên liệu có đúng là Kim Mộng tiểu thư đột tử hay không, đang định lên tiếng hỏi mối quan hệ của đối phương với Kim gia thì thấy y quan sát kệ sách trước mặt, đầu ngón tay tái nhợt lướt qua từng dòng chữ trên gáy sách, chợt hỏi: "Nhất Hồng thích đọc sách à?
Có thích tiểu thuyết và du ký luôn không?"
Ta đờ đẫn gật đầu, y trầm ngâm rút tay về, nói tiếp: "Hiệu sách này có đủ các thể loại sách, với nơi như Đổng trấn đúng là hiếm có.
Tuy bản sạch khá nhiều song phiên bản cũ kỹ.
Ta đã đọc hết cả bộ thế bản trong tay Nhất Hồng, nếu bây giờ không có việc gì thì đến quán trà ngồi với ta một lát nhé?"
"..."
Nếu là thường ngày, có thể được pha trà luận đạo cùng bậc phú quý học thức uyên bác quả thật cầu còn không được, nhưng ta nhìn đôi con ngươi sắc vàng càng lúc càng to ra của y bên dưới vành mũ thì không hiểu sao bất an vô cùng.Mãi lâu sau chỉ trả lời: "Ta... hôm nay ta vẫn còn chuyện quan trọng, cảm ơn ý tốt của tiên sinh."...Nghe vậy, đôi đồng tử khuất trong bóng tối hình như khép lại thành một khe dọc.Quan sát ta một lúc lâu mới lên tiếng: "Cũng được."
Hợp hương từ lò gốm sứ ba màu ở quanh đây cháy gần tàn, tiếng mưa rơi trong ngõ nhỏ cũng dần ngừng chỉ còn sót lại âm thanh tí tách.
Trong lúc ngẩn ngơ, Kim Tiêu một lần nữa ép thấp mũ xuống, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng tăm tối, không còn nhìn ta mà chỉ để lại một câu cuối: "Vậy hữu duyên gặp lại."
Thế rồi nhẹ nhàng rời đi.Đến lúc ta bừng tỉnh lại vội vã chạy đuổi theo thì trái trông phải ngó cũng chẳng thấy bóng dáng y ở phố hay ngõ nhỏ, chỉ còn lại hình bóng con mèo đen vụt qua trong tầm mắt, nó nhảy lên mái hiên thấp ở Đổng trấn xong biến tăm mất dạng.Mới chỉ hỏi tên họ của đối phương chứ không kịp biết nhiều thông tin hơn, cũng không biết đối phương sống ở đâu và ở lại Đổng trấn trong bao lâu.
Ta thở dài đôi phần hụt hẫng, đinh ninh muốn gặp lại người đó e rằng còn khó hơn lên trời.......Lại một ngày chẳng buôn bán gì được trôi qua.Ta ôm chồng sách mất mà lấy lại được đi về nhà, trên đường nhớ lại người mình gặp ban ngày thì âm trạng bất ổn, lướt nhìn xung quanh ngõ phố hi vọng tìm thấy con mèo đen kêu meo meo.Hình như A Mãn vẫn chưa học xong, cuốc sắt nó dùng đuổi đánh con mèo ngày hôm qua nằm lặng lẽ bên góc tường, vẫn là tiết trời mù mịt và con đường lượn lờ sương mù, dấu chân nặng nề ướt đẫm giẫm lên rêu xanh trơn trượt thật khiến người ta mệt mỏi.Hôm nay về nhà sớm, tầm trời chưa sập tối vẫn còn thấy rõ, ta đi thẳng ra sân sau muốn chôn cất tử tế cho bóng đen nhỏ cô độc chết trong lớp bùn đất.Nhưng khi đi đến chỗ cỏ dại theo trí nhớ, cố gắng đào xới lớp đất ẩm ướt tìm kiếm thì không hề nhìn thấy xác mèo thối nào, sắc xanh rờn của rau dền mùa xuân trải đầy trước mắt, thậm chí chẳng thể kiếm ra nửa vết dấu máu đáng ngờ nào.Lại là chuyện gì nữa đây...Ta giơ tay xoa thái dương cảm giác đầu đau như búa bổ, không thể phân biệt nổi mình vẫn đang nằm mơ hay mới tỉnh lại từ cơn mộng mị.Cũng chỉ đành buông tiếng thở dài cam chịu, phủi bùn đất dính trên ống tay áo, ôm sách đi ra khỏi sân sau....Sau khi đi vào cửa, cha và mẹ đang nằm trên giường La Hán bong tróc rít ống điếu nước, thầm thì như đang bàn bạc chuyện gì đó, sắc mặt rất nghiêm trọng.
(*) Giường La Hán (罗汉床): Một loại giường ghế truyền thống Trung Quốc cổ đại, giường có các cột ở bên trái và bên phải và phía sau không có khung giường.
Không biết là do ở trong phòng bức bối quá lâu hay chơi mạt chược với hàng xóm thua mất mấy đồng mà cả hai người đều nhuốm vẻ mệt mỏi, nhìn qua có vài phần cứng đơ như thiếu sức sống.
Hai người vốn đang xầm xì nhưng thấy ta bước vào thì lập tức im bặt, lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho nhau.Ta không hiểu chuyện gì thì cha ngồi dậy lưỡng lự một lúc, cuối cùng buông ống điếu nước đang cầm, nhìn ta nói: "A Hồng à..."
Ta thưa một tiếng, bước tới ngồi xuống bên hai người, biết họ có lời muốn nói nên làm ra dáng vẻ kính cẩn lắng nghe.Khác biệt với đứa em trai bướng bỉnh cố chấp từ nhỏ, ta luôn luôn vâng lời bậc trưởng bối, cha mẹ thường phải nhọc lòng do A Mãn gây chuyện phiền toái cũng bởi thế nên hay cảm thấy thiệt thòi cho ta, lúc này dáng vẻ của họ thất vọng ngậm ngùi, có lẽ sắp ngả bài đôi chuyện không hay với ta nữa rồi.Cha im lặng một lúc rồi nói từ tốn: "A Hồng à, mấy ngày nay con lui tới trên trấn, có gặp cô nương nào hợp ý chưa?"
Ta chỉ thoáng ngẩn người xong hiểu ra ngay.Hiểu là cha đã bàn bạc xong chuyện hôn nhân với bà mối mà lo ngại ta vẫn còn nhớ thương Kim Mộng tiểu thư, chỉ đang hỏi thăm dò.
Dù sao ta đến tuổi lập gia thất rồi, giờ đây gia cảnh sa sút chỉ có mỗi mặt mũi tạm gọi là anh tuấn, làm rể vào nhà một tiểu thư có chút của cải ở trấn bên thì gia nghiệp vẫn còn đường xoay sở.Ta và Kim Mộng vốn chẳng có duyên, cắt đứt nhung nhớ xong thì thôi, giờ đây không biết nàng vẫn còn ở nhân gian hay đã được mai táng trong giấc mộng của ta rồi.Ta đau đớn trong lòng, cảm thấy tạo hóa thật biết trêu người.Tuy vậy ta vẫn là người may mắn còn sống sót, làm người con hiếu thảo suốt bấy lâu không thể kiếm ra kẽ hở từ chối, bèn như đang nghe một lời khuyên thiện chí, cưới vợ sinh con như bao người khác rồi yêu thương tử tế với vợ con, sống những ngày tháng sau này.Ta cười gượng, đứng dậy đi ra giữa nhà vái lạy song thân, nói:"Hôn nhân đại sự xin để cha mẹ làm chủ."...Mẹ nghe ta nói thì trên khuôn mặt hiện ra nét vui mừng, vội gọi ta đến ngồi cạnh bà, an ủi: "Trước đây không nhắc đến chuyện này là vì sợ con còn nhung nhớ tiểu thư Kim gia, giờ cô ấy đã...
Ôi, quên rồi thì tốt.
Thật ra cha mẹ đã định hôn sự cho con từ sớm, chỉ là người ấy ngao du chưa về nên cũng không nhắc đến.
Nay hắn quay lại Đổng trấn, không bàn đến ngày càng ra dáng ưa nhìn mà gia cảnh cũng khá giả.
Con nhất định sẽ ưng ý thôi."
Ta hơi cau mày, không khỏi thấy kỳ lạ với chuyện mình từng có hôn ước.Nhưng mẹ đã nói vậy rồi ta cũng không thể chất vấn, chỉ ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng hỏi: "A Mãn biết chuyện này không mẹ?"
"..."
Mẹ ngập ngừng, mím môi, "Tốt hơn nên... tạm thời...
đừng nói cho A Mãn biết chuyện."
Lòng ta sáng tỏ, đành lặng thinh.Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, ta thắp sáng đèn, thấy song thân tiếp tục thì thầm với nhau thì đứng dậy muốn ra sau nhà đun nước nóng hâm một vò hoàng tửu, châm thêm dầu cho đèn xong muốn về phòng nghỉ ngơi.Thế mà một cơn gió lạnh lẽo thổi vào từ cửa sổ, lùa qua bức bình phong ở giữa phòng có vài thanh khung tre bị gãy kêu rì rào, trong ánh đèn đuốc tối mịt ta mơ hồ nhìn thấy một bóng mèo.
"Cứ quyết vậy đi...
Ba ngày sau đón dâu.
Kim nhi, mọi người có mặt đầy đủ, con cũng đến rồi, hiện thân ra gặp mặt một lần đi."...Ta sửng sốt, không ngờ trong nhà trên còn có người khác, nghe mẹ gọi người đó xong không hiểu vì sao mà nổi cơn ớn lạnh.Mẹ cười tươi kéo tấm bình phong cũ kỹ sang một bên, ta nhìn thấy Kim Tiêu, kẻ mới vừa gặp buổi sáng đang ngồi sau tấm bình phong, hiện giờ y đổi sang bộ trường sam tao nhã, đôi con ngươi màu vàng nhìn về phía ta hơi hẹp lại tựa như quỷ hỏa lập lòe sau cơn mưa nơi âm ti.Hết 03.