Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.

[Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.
Chương 89: Không thể trách.


Lộ trình từ Ma vực đến Yêu giới chỉ có nửa ngày đường, thần hồn của Tạ Dữ Khanh vẫn luôn nằm ngoài Yêu giới, hắn là người đầu tiên nhận ra động tĩnh của Lâu Nguy Yến.Tuy hắn cũng không ngờ thương thế của Lâu Nguy Yến lại hồi phục nhanh đến vậy.

Hơn nữa lúc này còn bỏ Ma tộc đang bị đánh gọng kìm mà đến đây.Đầu ngón tay hắn khẽ dừng lại, sắc mặt có hơi lạnh.Có điều cũng may Khổng Linh đã tạm đóng thông đạo của Yêu giới, Lâu Nguy Yến muốn vào cũng khó."

Lâu chủ."

Thấy sau khi Tạ Dữ Khanh bước ra từ thủy kính thì nôn ra máu, Ngô Cương vội bước đến.Lại nghe thấy hắn nói: "Không cần phải để ý đến ta, ngươi..."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, "Ngươi dẫn đệ tử đến Ma vực chi viện cho Ngọc Thanh Tông đi."

Lúc Ngọc Thanh Tông tiến công Ma vực, Cô Nguyệt lâu chưa từng tham dự.

Ngô Cương nào ngờ lâu chủ lại bỗng bảo mình đi chi viện, có hơi ngạc nhiên.Tạ Dữ Khanh mím môi giải thích: "Lâu Nguy Yến đến Yêu giới rồi."

Lòng hắn có dự cảm xấu, hắn cần phải chặn Lâu Nguy Yến lại.Hiện giờ lá chắn ở Yêu giới chỉ là tạm thời, tên điên Lâu Nguy Yến đó có thể làm bất cứ gì.

Chỉ khi Ma tộc xảy ra chuyện mới có thể thật sự cản Lâu Nguy Yến lại.

Tạ Dữ Khanh thấp giọng ho rồi lau máu, Ngô Cương thấy thế đành phải dựa theo sắp xếp đi làm.Tu vi của hai giao nhân gia nhập Cô Nguyệt lâu trước đó đã đến Kết Đan kỳ, Ngô Cương lập tức mang họ đi cùng.Trong viện chỉ còn lại một mình Tạ Dữ Khanh, hắn nín thở trị thương rồi lần nữa kết nối với thủy kính.Ninh Tễ đang cầm bút luyện chữ thì bỗng cảm thấy cái gương bên cạnh khẽ động đậy.Biết là ai, y cũng không để ý quá nhiều, chỉ tiếp tục luyện viết.Mấy hôm nay Tạ Dữ Khanh không chỉ đến một lần, Ninh Tễ vẫn luôn cảnh giác hắn.Khi rủ mắt tiếp tục viết, sườn mặt của y trông có hơi lạnh nhạt, mãi đến khi trong thủy kính hiện ra một bóng người hiện.Từ "Đạo" dừng lại trên giấy, nháy mắt Tạ Dữ Khanh như thấy Ninh Tễ trên Giải Kiếm phong năm đó.Bóng người bên đá Đạo và Ninh Tễ đang cầm bút chồng lên nhau, lòng hắn thoáng khựng lại, nhất thời ngẩn người.Lấy lại tinh thần mới nhớ mình đến đây để làm gì."

Hiện giờ Yêu giới không an toàn."

Tạ Dữ Khanh đắn đo mở miệng.Ninh Tễ đặt bút xuống, y không đáp.Y không biết người này theo quan điểm nào để nói, viết xong chỉ nhàn nhạt hỏi: "Tạ lâu chủ muốn nói gì với ta vậy?"

Giọng Ninh Tễ bình tĩnh, dường như cũng không quá ngạc nhiên.Tạ Dữ Khanh bỗng nói không thành lời.Hắn muốn nói với y cái gì?Hắn muốn nói Lâu Nguy Yến tìm đến, mang Ninh Tễ đi cùng hắn ta.Khổng Linh còn có thể soạn hàng tá lời nói dối.Nhưng hắn thân là bằng hữu của Ninh Tễ lại phản bội y, lại không cách nào ngụy trang trước mặt Ninh Tễ.Hắn làm chuyện đê tiện, thậm chí lúc này còn không dám nhận họ đã từng là bằng hữu.Sắc mặt Tạ Dữ Khanh ảm đạm đi, chỉ nói: "Lâu Nguy Yến sẽ gây bất lợi cho ngươi."

Tâm tư của Khổng Linh không sâu nhưng Lâu Nguy Yến thì không.Lâu Nguy Yến sẽ không bỏ qua cơ hội Ninh Tễ mất trí nhớ.

Tạ Dữ Khanh yên tâm để Ninh Tễ ở Yêu giới nhưng không thể mạo hiểm để y đi Ma vực.Lòng hắn thoáng khựng lại, cuối cùng nói: "Kiếm tôn có muốn rời đi không?"

Hiện giờ ký ức của Ninh Tễ dừng lại vào mười ba năm trước.

Trong lòng y, y vẫn là phong chủ Giải Kiếm phong, Sở Tẫn Tiêu với y chẳng qua là một đệ tử bình thường không có gì lạ thôi.Hắn có thể mang Ninh Tễ đi bất cứ đâu.Tạ Dữ Khanh nói với bản thân, mắt chứa mong đợi mà chính bản thân cũng chẳng biết nhìn Ninh Tễ.Ra ngoài.Hai từ này khiến đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng dừng lại.Thật ra chấp niệm mình ở đâu của Ninh Tễ không mãnh liệt như vậy.

Có điều vì bây giờ mất ký ức trung gian, toàn bộ ký ức đều là bí ẩn, y không muốn bị Khổng Linh lừa gạt nên mới muốn rời đi.Có điều đây chỉ là ý nghĩ của y, Tạ Dữ Khanh không nên nói ra.Nghĩ đến cảm giác người nọ cho mình, hiếm khi y có hơi ngạc nhiên.Y vẫn luôn biết người này không muốn mình khôi phục ký ức.Nhưng hắn thế mà đưa ra đề nghị muốn dẫn y dời đi.Vẻ mặt lạnh băng của Ninh Tễ vẫn không hề phai nhạt.

Y chỉ vuốt ve chuôi kiếm, hàm mi dài khẽ rủ, tựa như đang cân nhắc.Ký ức trung gian của y bị lẫn lộn.

Nhưng người trước mắt chắc chắn biết, khi Tạ Dữ Khanh yên lặng chờ y tự hỏi có đi hay không, Ninh Tễ bỗng mở miệng: "Cục diện bên ngoài bây giờ ra sao rồi?"

Ninh Tễ mơ hồ cảm thấy mười mấy năm này mình đã làm rất nhiều chuyện, nhưng Tạ Dữ Khanh chưa chắc sẽ nói thật với y, nên y cũng chỉ hỏi những chuyện mà ai cũng biết.Quả nhiên, Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu: "Thuần Quang chân quân chưởng giáo tiền nhiệm đã mất, hiện tại Dược Mục chân quân của Tê Dược phong đang chưởng quản Ngọc Thanh Tông."

Hắn dừng một chút rồi nói, "Nhưng hiện giờ Ngọc Thanh Tông chỉ còn hai phong, Giải Kiếm phong đã giải thể rồi, lúc trước là ngươi tự mình giải thể."

Sau khi nhận ra lửa độc của mình đã được thanh trừ thì Ninh Tễ cũng đoán được một ít, quả nhiên sau khi giải thể Giải Kiếm phong y đã rời đi.Những hành động này đều nằm trong dự kiến của Ninh Tễ, sắc mặt của y vẫn không thay đổi, cũng không vì đột ngột nghe được mà có cảm xúc khác.Lòng Tạ Dữ Khanh thoáng thả lỏng, bỗng lại có chút cảm giác y vẫn chưa quên.Ninh Tễ nghe hắn nói xong, vốn không muốn hỏi gì.

Nhưng không biết nghĩ tới gì mà y cau mày: "Sở Tẫn Tiêu đâu?"

Sau khi Giải Kiếm phong giải thể, Sở Tẫn Tiêu đâu?Lúc này Ninh Tễ đã quên quan hệ của hai người, y không nhớ mình đã ở bên Sở Tẫn Tiêu.

Nhớ đến tên của hắn, y vẫn theo bản năng coi hắn thành đệ tử nên không khỏi hỏi thêm một câu.Y vốn tùy ý hỏi, cảm thấy việc này cũng không quá quan trọng.

Nhưng nào ngờ lúc Tạ Dữ Khanh nghe thấy cái tên này lại đờ cả người.Điều chỉnh hô hấp vài lần, Tạ Dữ Khanh không để Ninh Tễ nhìn ra gì.

Rủ mắt siết chặt tay, qua một lát mới nói: "Hắn không sao."

"Hiện giờ hắn cũng đã Hóa Thần, là chủ Long vực."

Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng dừng lại, chủ Long vực.Đúng rồi, Sở thị của Từ Châu có huyết mạch Long tộc, có lẽ Sở Tẫn Tiêu đã kích phát huyết mạch Long tộc.Ninh Tễ thầm hiểu rõ, nhìn phản ứng của Tạ Dữ Khanh liền biết mấy năm nay có lẽ giữa y và Sở Tẫn Tiêu còn có chút quan hệ nào đó.Có điều lúc này nghĩ đến tên người nọ, y lập tức nhớ đến dáng vẻ thiếu niên rất lâu trước đó giữ chặt ống tay áo của y dưới màn đêm.

Không biết sao lại hao hao với tia huyền khí trên Long đan của y.Tạ Dữ Khanh biết mình quá lộ liễu sẽ khiến y phát hiện, lập tức siết chặt tay lần nữa mỉm cười."

Kiếm tôn, ngươi đã từng nói muốn mây nhàn hạc nội [1], ngày ngày luyện kiếm.

Bây giờ là lúc đấy."[1] 闲云野鹤 (Nhàn vân dã hạc): Dùng để hình dung người nhàn tản, không chịu câu thúc, không cầu danh lợi.

Cụm "Mây nhàn hạc nội" được lấy từ bản dịch Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần.Ngày trước núi lớn Ngọc Thanh Tông đè lên người, y là kiếm tôn mà người người ngưỡng mộ, nhưng cũng phải gánh vác rất nhiều.

Hiện giờ y không cần rung động với Sở Tẫn Tiêu, không cần phải dẫn dắt Tu Chân giới nữa.Y có thể chuyên tâm luyện kiếm, một lòng cầu đại lộ trường sinh."

Bây giờ ngươi tự do rồi."

Những lời này khiến ấn đường Ninh Tễ khẽ giật, y xoay người nhìn Tạ Dữ Khanh.

Lập tức trông thấy hắn dịu dàng nhìn y, khiến y có hơi không biết nên nói gì.. . . . . . . . . . . .Lâu Nguy Yến đến Yêu giới vào xế chiều.

Yêu giới canh phòng nghiêm ngặt, hắn ta vừa xuất hiện đã bị mấy tiểu yêu chặn lại.Thông đạo vào Yêu giới đã bị đóng lại, Lâu Nguy Yến nghĩ thôi đã biết Khổng Linh muốn nghĩ gì.Hắn ta khẽ chau mày, lúc này cũng không định nhiều lời, rút đao Tu La trực tiếp muốn xông vào.Đao Tu La của hắn chịu thiệt ở chỗ Sở Tẫn Tiêu rồi mất nguyên hỏa, có điều mấy hôm nay được ma hồn tẩm bổ đã biến thành dáng vẻ khác.Hồng bào của Lâu Nguy Yến bay phần phật, mắt chứa sát khí.Kết giới của Yêu tộc khẽ động, sau khi tiểu yêu chung quanh lui xuống, Khổng Linh lập tức xuất hiện.Mấy ngày nay hắn vì bị Ninh Tễ từ chối mà thầm bực bội trong lòng, nào ngờ không đợi hắn nổi đóa, Lâu Nguy Yến đã đến."

Vương thượng?"

Một nén nhang trước có một tiểu yêu đến báo tin.

Sắc mặt Hoa yêu trở nên khó coi, dù sao thì đây cũng là ma tôn.Tuy kết giới khó công phá, nhưng nếu lúc này Lâu Nguy Yến thật sự động tay thì cũng khó mà không quan tâm được.Khổng Linh vừa định nói tu vi của hắn chưa hồi phục, dù có đến cũng không thể vào được.

Nhưng vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng kết giới chấn động, sắc mặt của hắn không khỏi thay đổi.Khi bọn tiểu yêu chạy vào báo tin, sắc mặt Khổng Linh hoàn toàn sa sầm: "Ngươi nói tu vi của Lâu Nguy Yến khôi phục rồi?"

Tiểu yêu bị thương nặng khẽ gật đầu, Khổng Linh thình lình đứng phắt dậy.Hắn siết vỡ ly, rảo bước hai vòng trong điện mới nói: "Các ngươi phái người bảo vệ điện Yêu Hoàng cho tốt, nhất định phải bảo vệ người nọ, ta ra bên ngoài xem thử."

Hoa yêu nhận lệnh lui ra.Lúc này sắc mặt Khổng Linh nặng nề xoay người lại, nhịn không được nhìn về phía cung Yêu Hoàng.Cũng chẳng biết y đang làm gì nữa.Thôi không nghĩ nữa, vẫn nên ra ngoài ứng phó với Lâu Nguy Yến trước đã, bước chân Khổng Linh thoáng chững lại rồi xoay người rời đi.Lâu Nguy Yến hai lần dùng cường lực phá vỡ kết giới của Yêu tộc, nhưng nó không những không vỡ mà còn khiến hắn ta bị thương để lại vết máu.

Hắn ta lau môi, mắt đỏ lên, vừa nâng mắt lên thì thấy Khổng Linh bước ra, hắn ta không khỏi cười lạnh: "Trốn lâu như vậy, ta còn tưởng là yêu vương không dám xuất hiện đấy."

Khổng Linh chỉ ngoan ngoãn trước mặt Ninh Tễ, còn trước mặt người khác thì vẫn là dáng vẻ nhìn ai cũng ngứa mắt.

Nghe hắn ta nói thế thì khẽ nheo mắt: "Chỉ e là ma tôn nhầm rồi."

"A Tễ tự nguyện ở bên ta."

"Bọn ta đã uống rượu hợp cẩn rồi."

"Chỉ e ma tôn đã đến muộn một bước."

Hắn khiêu khích nói, sát ý trong đáy mắt Lâu Nguy Yến chợt lóe lên rồi biến mất.Hai người giằng co trước cổng chính, bên kia bóng dáng trong gương của Tạ Dữ Khanh ngày càng yếu.Hắn vươn tay về phía Ninh Tễ."

Kiếm tôn đến đây với ta đi."

Hắn vốn cố gắng chèo chống thần hồn trong gương, lúc này không ai biết tuy Tạ Dữ Khanh là tu sĩ Hóa Thần nhưng nội thương nghiêm trọng đến mức nào, hắn nuốt mùi tanh ngọt trong cổ họng xuống.Hắn cười giơ tay.Khi Ninh Tễ bước vào gương, y né cái tay kia đi.Tạ Dữ Khanh rủ mắt, ánh mắt có hơi cô đơn, khi Ninh Tễ quay đầu lại hắn dịu dàng rút tay về.Đây vốn là hắn gieo gió gặt bão.Chẳng thể trách người khác được.================Nhớ ngày này năm ngoái mới lết tới chương 16 mà giờ đã bò tới chương 89 rồi, nhanh thiệt =)))))
 
[Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.
Chương 90: Sở Tẫn Tiêu.


Trong lúc đánh nhau với Khổng Linh, Lâu Nguy Yến bỗng cảm nhận được kết giới bị động vào.

Sức mạnh tinh tú quen thuộc khiến sắc mặt hắn ta thoáng thay đổi.Khổng Linh cũng nhanh chóng thu tay về, thậm chí còn không đợi Hoa yêu bẩm báo đã tự mình đi điều tra kết giới.Sương mù trên kết giới mở ra một cái lỗ, tầm mắt Khổng Linh chuyển dời đến chỗ cung điện, hắn phát hiện mình không thấy Ninh Tễ đâu.Lâu Nguy Yến nhíu mày, không ngờ Tạ Dữ Khanh lại ra tay vào lúc này.

Hắn ta khẽ rủ mắt, khi tim Khổng Linh chùng xuống, hắn ta dứt khoát đưa mắt đuổi theo hướng bên kia.Kết giới vừa phá, nói vậy hai người cũng vừa rời đi không lâu.

Lúc này có lẽ sẽ đuổi kịp.Lâu Nguy Yến đoán không sai, bí pháp thủy kính của Tạ Dữ Khanh chỉ có thể chống đỡ phá vỡ kết giới.

Sau khi rút tay về, bóng người của hắn thoáng hư ảo, sắc mặt trắng bệch."

Ngươi không sao chứ?"

Ninh Tễ quay đầu nhìn hắn.Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu: "Khiến kiếm tôn quan tâm rồi."

"Đều là bệnh cũ thôi."

Ninh Tễ thấy hắn không nói nhiều nên cũng không hỏi nữa, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Tuy đã ra khỏi Yêu giới nhưng nơi này vẫn không an toàn.

Tạ Dữ Khanh muốn để Ninh Tễ đi Cô Nguyệt lâu cùng mình.

Hắn đắn đo rồi định nói gì đó, nhưng lại cảm nhận được một làn ma khí.-- Lâu Nguy Yến đến rồi.

Người nọ đến quá nhanh, như thể thương tích trước đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn ta.Tạ Dữ Khanh bỗng chau mày.Ninh Tễ cũng nhận ra ma khí.Ký ức của y bị thụt lùi, lúc này là lúc vẫn chưa gặp Lâu Nguy Yến, y rủ mắt giấu tia nghi hoặc đi."

Ninh Tễ."

Lâu Nguy Yến dừng lại.Một tháng không gặp, hắn vẫn luôn nghĩ dáng vẻ lúc này của Ninh Tễ ra sao, bây giờ thấy y không khác gì ban đầu thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.Dù lùi lại mười ba năm, Ninh Tễ vẫn là Ninh Tễ.Đao Tu La trong tay ầm ầm vang lên, khi đến gần nó đã dâng lên chiến ý.

Lâu Nguy Yến ngăn đao Tu La nâng mắt nhìn y, ánh mắt có hơi phức tạp.Ánh mắt này ấy thế mà có hơi tưởng tự với Khổng Linh, nhưng rồi lại chẳng giống lắm.Ninh Tễ khẽ cau mày, lúc này y nghe Tạ Dữ Khanh nói: "Ma tôn không lo chuyện bên Ma vực sao?"

"Hôm nay chính là ngày Sở Tẫn Tiêu công phá thành thứ tư đấy."

Ba từ Sở Tẫn Tiêu khiến ấn đường Ninh Tễ khẽ giật, sau khi liên hệ sợi huyền khí kia với Sở Tẫn Tiêu rồi nghe thấy tên hắn, không hiểu sao y có hơi rung động.Lâu Nguy Yến cũng không ngờ Sở Tẫn Tiêu lại hành động nhanh đến vậy.Có điều lúc này đã gặp Ninh Tễ, hắn ta tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.

Tạ Dữ Khanh nói xong, hắn ta chỉ nói: "Tạ lâu chủ vẫn nên lo cho mình trước đi."

Hắn ta đưa mắt nhìn Ninh Tễ, người nọ vẫn bận một thân bạch y.Hắn ta mở miệng nói: "Nếu kiếm tôn ở bên tên ngụy quân tử này thì chẳng bằng về cùng bản tôn còn hơn."

Hắn ta gọi Tạ Dữ Khanh là ngụy quân tử, giọng điệu trào phúng: "Chắc là kiếm tôn rất tò mò vì sao ký ức của mình bị xóa nhỉ?"

"Có lẽ ngươi có thể hỏi người bên cạnh một chút đấy."

Những lời này khiến Ninh Tễ thình lình nâng mắt.

Sắc mặt Tạ Dữ Khanh trở nên khó coi, nhưng chẳng cách nào phản bác được lời của Lâu Nguy Yến.Hắn siết chặt tay, không vì mình mà biện bác.Tạ Dữ Khanh im lặng càng giống ngầm thừa nhận hơn.

Ninh Tễ không nhìn hắn, thật ra trước đó y đã sớm đoán được một ít.

Song Lâu Nguy Yến cũng chẳng quang minh chính đại gì cho cam.Vì bản chất của ma tu đều là không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Lâu Nguy Yến vốn chính là người như vậy.Ngày trước hắn ta coi Ninh Tễ là đối thủ, bây giờ lại thích y.

Những đặc trưng của Ma tộc lập tức lộ ra.

Ninh Tễ lạnh lùng nói: "Nói với ta những điều này, ma tôn muốn thế nào?"

Lâu Nguy Yến trầm giọng nói: "Bây giờ chẳng kẻ nào có thể khiến ngươi bận tâm, sao ngươi không về Ma vực cùng ta?"

Lâu Nguy Yến biết Ninh Tễ sẽ không cùng cai quản Ma vực với mình, hắn ta nhìn y nhướng mày nói: "Nếu người về cùng ta, ta sẽ thả mấy tên khốn Ngọc Thanh Tông đó ra."

Hiện nay hai bên giao chiến, quả thật lời này có chút sức nặng.Nhưng hiếm thấy đáy mắt Ninh Tễ có chút trào phúng: "Ma tôn cho rằng ta sẽ tin lời các người nói sao?"

Sau khi biết có kẻ đùa bỡn ký ức của mình, Ninh Tễ càng thêm cảnh giác.

Xem ra ba người mà y từng gặp chẳng có kẻ nào đứng ngoài cuộc cả.Ninh Tễ không biết trước đó mình bị thanh trừ ký ức thế nào, nhưng lúc này nó chẳng gây trở ngại y không tin bất cứ ai.Ánh mây lướt qua, Lâu Nguy Yến không nói nhiều nữa.Hai người mau chóng lao về chiến đấu, không khác gì lúc cắt đứt với nhau trong tiểu viện.Chỉ khác cái là hôm nay Ninh Tễ lạnh lùng hơn.Sau khi lòng chẳng còn Sở Tẫn Tiêu, mặt y tựa hàn băng.Ánh kiếm chiếu lên mặt, một khoảng rét lạnh.Chiến ý trên người Lâu Nguy Yến cũng dâng trào.Hai người giao thủ mấy hiệp, tuy Ninh Tễ mất ký ức nhưng cảm ngộ và phản ứng luyện kiếm mấy năm nay vẫn còn, điều này khiến Lâu Nguy Yến không dám khinh địch.Hắn ta bị trường kiếm của Ninh Tễ ép lui một bước, đang định nói gì đó lại bỗng cảm nhận được tiếng gầm rú nơi chân trời.Đó là -- rồng ngâm.Yêu giới cách Ma vực khá xa, lúc này hắn ta có thể nghe được tiếng rồng ngâm có thể thấy được uy lực của Huyền long kia thế nào.Tạ Dữ Khanh thầm ngẩn ra, sắc mặt Lâu Nguy Yến trở nên khó coi.Lúc này Truyền Âm phù không ngừng sáng lên: "Tôn thượng, thành thứ ba báo phá!"

"Thành thứ hai cũng sắp giữ không nổi rồi!"

Giọng trưởng lão dồn dập truyền đến.Lâu Nguy Yến ngạc nhiên, sát ý trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Sớm biết thế hắn ta đã không tiếc bất cứ giá nào giết chết Sở Tẫn Tiêu rồi.Có điều bây giờ vẫn chưa muộn.Lúc này hắn ta thay đổi ý nghĩ.Lâu Nguy Yến bỗng nghĩ nếu hắn ta hấp thu những ma hồn còn lại rồi giết Sở Tẫn Tiêu, vậy thì dù sau này Ninh Tễ có nhớ lại cũng vô dụng.Hắn ta thay đổi ý nghĩ trong nháy mắt.Ninh Tễ lại vì tiếng rồng ngâm vừa rồi mà khẽ cau mày.Trên chiến trường hướng Tây Bắc, trừ Sở Tẫn Tiêu ra thì chẳng còn ai khác.Khi tiếng rồng ngâm vang lên, sợi huyền khí trong lòng như có cảm ứng.

Khiến Ninh Tễ xác nhận rằng, sợi huyền khí trong cơ thể y chính là Sở Tẫn Tiêu.

Suy nghĩ trong lòng nhanh chóng lóe lên, nhưng trên mặt y lại chẳng biểu hiện gì.Sợi huyền khí ấy vì y vừa đánh nhau mà kích động, lúc này đang dùng tư thế bảo hộ để bảo vệ y.Lâu Nguy Yến dừng tay.Tạ Dữ Khanh bỗng nói: "Không được để hắn ta rời đi."

Hắn mơ hồ đoán được Lâu Nguy Yến muốn làm gì.

Tuy Ninh Tễ không tin Tạ Dữ Khanh nhưng lúc tiếng rồng ngâm vang lên, y quả thực nên ra tay chặn Lâu Nguy Yến lại.

Huyền long quấn chặt lấy y, như đang khuyên giải y không nên đánh nhau.Nhưng Ninh Tễ chẳng quan tâm.

Hắn ngăn y như y cản Lâu Nguy Yến lại.Lâu Nguy Yến bị cản lại, hắn ta rủ mắt cân nhắc hồi lâu rồi mở miệng: "Kiếm tôn không muốn đến chiến trường Ma đạo xem thử sao?"

Lâu Nguy Yến muốn để Ninh Tễ tận mắt nhìn thấy mình có năng lực giết chết Sở Tẫn Tiêu.Hắn ta nên sớm để đối phương hiểu chỉ có hắn ta mới xứng đôi với y.

Lâu Nguy Yến rút đao về, nhìn về phía Ninh Tễ.Tạ Dữ Khanh bỗng ngẩng đầu lên.Ninh Tễ nhìn hắn ta một cái thật sâu."

Dù ngươi có muốn làm gì thì cũng sẽ chẳng được như ý nguyện đâu.". . . . . . . . . . . .Sở Tẫn Tiêu đã công phá thành thứ ba, vừa rồi sau khi biết Lâu Nguy Yến không có ở Ma vực, hắn đã nhanh chóng nghĩ ra người này muốn làm gì, vậy nên càng giết càng hăng.Hắn hóa thành rồng lớn, không chỉ khiến các trưởng lão Ma vực kinh sợ mà còn uy hiếp Lâu Nguy Yến.Cho hắn ta biết sư tôn không dễ động vào như vậy.Huyền long bao phủ cả bầu trời, gần như trùm lên nửa bầu trời của Ma vực, Ma tộc phía dưới cầm binh khí không ngừng siết chặt tay.Đuôi của Sở Tẫn Tiêu quét qua ba vị trưởng lão.

Khi ma hồn được thả ra và cắn xé hắn, hắn nhịn đau lùi về phía sau một bước.

Hắn phải mau chóng gây nhiễu nhương buộc Lâu Nguy Yến phải quay về.Con ngươi đẫm máu của hắn dựng đứng, ngay khi bị ma hồn ảnh hưởng có hơi mất khống chế, hắn bỗng nghe được một giọng nói lãnh đạm quen thuộc vang lên trong lòng."

Ngươi là Sở Tẫn Tiêu?"

Một sợi kiếm ý nắn vảy ngược, hỏi.Chính giọng nói này đã khiến Sở Tẫn Tiêu tỉnh dậy từ bị sát ý chi phối cảm xúc...===========================Happy new year các bae, chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng tiền vào như nước, tình vào như tiền, và ngày càng yêu toán hơn nha =))))))))))))
 
[Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.
Chương 91.


Theo bóng của rồng lớn xoay quanh chân trời, thành thứ hai đã bị phá, sắc mặt Lâu Nguy Yến trở nên khó coi.Truyền Âm phù không ngừng sáng lên, giọng các trưởng lão thúc giục vang lên không dứt bảo hắn ta mau chóng quay về.

Lâu Nguy Yến phân rõ nặng nhẹ, tu vi của Ninh Tễ không dưới hắn ta, lúc này nếu cứ tiếp tục dây dưa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn ta cầm chặt đao Tu La rồi xoay người rời đi.Lâu Nguy Yến rời đi cũng không khiến Ninh Tễ thay đổi sắc mặt.Sau khi vảy rồng trên Long đan trượt đi, y thả lỏng tay.

Lúc này vảy rồng vì chủ nhân đã tỉnh táo lại mà yên tĩnh, nhưng vẫn xoay xung quanh linh khí trong cơ thể.Ninh Tễ nhìn không rõ rốt cuộc vảy rồng đó có hình dạng thế nào.

Chỉ là lúc nghĩ đến tên Sở Tẫn Tiêu, lòng y thoáng ngẩn ngơ."

Sở Tẫn Tiêu sao."

Hóa ra sợi huyền khí ấy là hắn.Đuôi chân mày của y thoáng dừng lại, sau khi Lâu Nguy Yến rời đi y nghĩ có lẽ mình cũng nên đến chiến trường Ma vực, nhưng thấy Tạ Dữ Khanh vẫn luôn ở một bên bỗng siết chặt tay, một lượng máu lớn tràn ra từ miệng hắn.Tạ Dữ Khanh vốn bị thương nặng, sau khi dùng thủy kính giúp Ninh Tễ ra khỏi Yêu giới thì phản phệ càng thêm nghiêm trọng.

Lúc này Lâu Nguy Yến rời đi, rốt cuộc hắn không đè nén thương thế nổi nữa.Cảnh tượng khóe môi hắn chảy máu quá đáng sợ, lam y gần như bị nhuộm đỏ, cùng lúc đó tu vi của hắn nháy mắt lùi lại.Ninh Tễ nhìn sang, bước chân bỗng dừng lại."

Kiếm tôn."

Trước khi hôn mê Tạ Dữ Khanh ngẩng đầu lên, hắn vốn định nói gì đó nhưng lại nhận ra sau khi làm ra chuyện kia, giữa mình và y đã chẳng còn gì để nói nữa.Dáng vẻ hiện giờ của hắn chắc chắn rất chật vật.Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, hắn nghĩ có lẽ Ninh Tễ sẽ rời đi.Lúc này y... cuối cùng cũng có thể rời đi.Sức phản phệ hết sức mạnh, trái tim như bị xoắn nát rồi chậm rãi rơi xuống.

Tạ Dữ Khanh không dám nhìn mặt Ninh Tễ, chậm rãi rủ mắt xuống.Đúng lúc này, một đường kiếm khí đi vào ấn đường của hắn.

Trong khoảng khắc ý thức mơ hồ, hắn thấy bóng người màu trắng ấy dừng lại.Ninh Tễ vốn định rời đi, nhưng lại không ngờ Tạ Dữ Khanh phản phệ nghiêm trọng như vậy.

Mắt thấy hắn từ Hóa Thần tụt xuống Nguyên Anh, nếu y không ra tay thì chỉ sợ mạng hắn khó mà giữ được.Tuy y biết chắc người này đã làm gì đó phản bội y.

Nhưng việc nào ra việc đó, y quả thật đã mượn sức của Tạ Dữ Khanh để ra khỏi Yêu giới.Vẻ mặt của hắn khi bị Lâu Nguy Yến vạch trần chợt hiện lên trước mắt rồi biến mất.Ninh Tễ nhìn người thanh niên cả người nhuộm máu đỏ hô hấp mỏng manh trước mặt, cuối cùng cau mày lại.Tạ Dữ Khanh đã hoàn toàn mất đi ý thức, Ninh Tễ nhìn ba từ Cô Nguyệt lâu bên hông hắn rồi rút kiếm về.. . . . . . . . . . . . .Tạ Dữ Khanh được Ninh Tễ mang về Cô Nguyệt lâu.

Tu vi của hắn tụt xuống một cách nghiêm trọng, gần như đã đến sát ranh giới sinh tử.Ninh Tễ đưa người về, cũng may có lẽ trước đó Tạ Dữ Khanh đã sắp xếp gì đó.

Cả người nhuộm máu nhưng cũng chẳng có ai cản y, chẳng qua chỉ khiến đệ tử đang quét dọn trong viện hoảng sợ mà thôi.Sau khi đưa Tạ Dữ Khanh về, hắn hôn mê khoảng ba ngày, hơi thở ngày càng yếu.Y suy tư một lúc rồi vận chuyển linh khí giúp hắn trị thương, mãi đến khi tu vi của Tạ Dữ Khanh thôi suy yếu mới dừng lại.Ninh Tễ rút tay về, bảo người gọi y tu của Cô Nguyệt lâu đến.Chỉ chốc lát sau y tu đã có mặt."

Kiếm tôn."

Y tu kia thấy y cũng không ngạc nhiên lắm, dường như trên dưới Cô Nguyệt lâu ai cũng biết y.

Ninh Tễ xác định mình chưa từng đến Cô Nguyệt lâu, nhưng lúc này không phải là lúc so đo.

Y nhìn Tạ Dữ Khanh bên cạnh, nhàn nhạt hỏi: "Hắn sao rồi?"

Dù vừa giúp Tạ Dữ Khanh trị thương xong, Ninh Tễ vẫn lạnh nhạt, dường như thái độ cũng chẳng thay đổi gì.Lúc này y tu vẫn chưa biết kiếm tôn thiếu hụt ký ức, bước lên xem mạch rồi chau mày nói: "Tu vi lâu chủ tụt xuống không thể đảo ngược."

"Có điều vì vừa rồi kiếm tôn dùng linh lực trị thương nên chiều hướng tiếp tục lùi xuống đã dừng lại, hiện giờ đang đứng ở Nguyên Anh hậu kỳ."

Điều này thì Ninh Tễ biết, y chỉ hỏi: "Bây giờ hắn có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Y tu im lặng hồi lâu mới nói: "Hiện giờ lâu chủ nội thương tích tụ, có lẽ sẽ bạo phát, bây giờ vẫn chưa ổn định."

"Cần mấy ngày?"

Ninh Tễ trực tiếp hỏi.Y tu nói: "Năm ngày."

"Sau năm ngày, nếu hết thảy ổn định thì mới có thể giữ mạng được."

Nói xong, y tu nhìn Ninh Tễ, không biết kiếm tôn dự định thế nào.Mặt Ninh Tễ là một khoảng hàn băng không thể nhìn rõ biểu tình thật sự, khi rủ mắt khuôn mặt thanh thủy xuất phù dung ấy chỉ khiến người ta rét lạnh.Y tu không biết kiếm tôn có thể ở đây năm ngày hay không.Đuôi chân mày của Ninh Tễ thoáng dừng lại, lúc này nhớ đến vảy rồng trong bụng.Y vươn linh khí nhẹ nhàng chạm vào nó, vảy rồng ấy lại quấn lấy y, lực đạo dịu dàng khiến lạnh lẽo nơi đầu ngón tay Ninh Tễ tan đi một chút, y nói: "Đi kê thuốc đi."

Y sẽ ở lại Cô Nguyệt lâu năm ngày, đến khi tính mạng Tạ Dữ Khanh không còn đáng ngại thì sẽ đi.Cuối cùng y tu thở phào nhẹ nhõm.Sau khi y tu lui xuống, Ninh Tễ biết bây giờ chủ nhân của vảy rồng đang ở chiến trường Ma đạo, y rút tay về.Sở Tẫn Tiêu, theo cái tên đó xuất hiện chính là hình ảnh thật lâu trước đó, khiến lần đầu tiên Ninh Tễ có hơi tò mò quan hệ hiện tại của họ là gì.Vì sao y... mềm lòng với vảy rồng?Đó là cảm tình khác hẳn với ân oán rạch ròi của Tạ Dữ Khanh, luôn khiến đuôi chân mày Ninh Tễ giãn ra, như có thứ gì đó nhẹ nhàng chọc vào tim y, dè dặt chua xót.Y chậm rãi nhắm mắt lại, cố nén cảnh giác xuống đáy lòng.. . . . . . . . . . .Từ ngày Sở Tẫn Tiêu nghe được giọng sư tôn đã là năm ngày.Trong năm ngày này chẳng còn chút tin tức gì truyền đến, như thể giọng nói mà hắn chợt nghe thấy ngày ấy chỉ lả ảo giác.

Ngay cả Dược Mục cũng nói lúc ấy thần trí hắn không rõ lại rơi vào chứng cuồng loạn nên đã nghe nhầm.Nhưng Sở Tẫn Tiêu biết không phải, đó là sư tôn đang gọi hắn.

Nhưng còn chưa đợi hắn trả lời thì giọng nói ấy đã biến mất.Lúc không lên chiến trường Sở Tẫn Tiêu thường dùng vảy rồng quấn quanh Long đan, nhưng sư tôn lại chẳng đáp lại.Thậm chí một tháng trước còn chẳng có cảm giác kiếm khí bao bọc, như có thứ gì đó ngăn cách hai người.

Sở Tẫn Tiêu chưa từ bỏ ý định vẫn thử mãi, nhưng cũng chẳng có kết quả.Mọi người trong lều đều biết mấy ngày nay tâm trạng của Long quân không được tốt lắm, lúc nào cũng lạnh mặt.

Rõ ràng tình hình chiến đấu hai ngày nay đã tỏ, nhưng Sở Tẫn Tiêu chưa từng cười.

Mỗi ngày sau khi rời chiến trường lúc nào cũng u ám trầm lặng.Dược Mục biết là vì chuyện của kiếm tôn.

Đến nay ông vẫn không biết kiếm tôn thế nào.

Ngày đó khi lên kế hoạch với Sở Tẫn Tiêu đã biết kiếm tôn muốn cản Lâu Nguy Yến lại, lòng ông thầm lo kiếm tôn sẽ bị thương.Nhưng nhìn sắc mặt của Sở Tẫn Tiêu, lúc này ông không tiện hỏi.Một ngày trôi qua.

Sau khi công phá thành thứ hai, toàn bộ sức lực canh phòng của Ma tộc đều tập trung ở thành thứ nhất.Tiếp đến là Ma cung.Lâu Nguy Yến sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào công phá thành thứ nhất.Ngày ấy giao chiến đã tổn hao ba ma hồn, bây giờ vẫn còn ba.

Sau khi cắn nuốt hết ba ma hồn của ma tôn đời trước, tu vi của Lâu Nguy Yến sẽ lập tức nhanh chóng tăng lên.Ánh mắt của hắn ta thoáng lạnh đi, ngày đó hắn đã quyết định sẽ giết Sở Tẫn Tiêu nên bây giờ không thể lui được.Phất tay ra hiệu cho ám vệ lui xuống, Lâu Nguy Yến xoay người bước vào ao máu, phóng thích uy áp một cách triệt để.Ba ma hồn đã đủ để hắn ta cách cảnh giới kia một bước, cũng có thể nhanh chóng làm chiến cuộc đảo ngược tình thế.Màu máu chợt lóe lên trong mắt Lâu Nguy Yến rồi chợt biến mất, ma văn chậm rãi che kín nửa gương mặt.

Khi ác niệm trong lòng dâng lên, hắn ta thình lình lấy đao Tu La đâm vào bụng ngăn nó lại.Liệt diễm ở lưỡi đao đâm vào máu thịt, trước mắt Lâu Nguy Yến hiện lên cảnh tượng mình giao thủ với Ninh Tễ trên Giải Kiếm phong vào nhiều năm về trước.Khi đó trời đầy tuyết.Lưỡi đao tương giao với mũi kiếm, trên hàn mang chiếu ra gương mặt của hai người.—— Chỉ có hắn ta và Ninh Tễ.Khi ma hồn cắn xé phản phệ là lúc đao Tu La cháy mạnh nhất.

Chiến ý trên người Lâu Nguy Yến dạt dào, trước khi chết có một ma hồn nói "Kẻ thù cũ", hắn ta bỗng bật cười.Đã là kẻ thù cũ, vậy thì dù có thế nào đi nữa giữa hắn ta và Ninh Tễ cũng không thể chứa kẻ thứ ba.Sát ý trong lòng không bị đè nén, lúc hừng đông Lâu Nguy Yến rút tay về rồi ngẩng đầu lên."

Tôn thượng."

Ma tướng ngoài cửa đang chờ sắp xếp.Hiện giờ thành thứ nhất trông coi gắt gao, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, vài vị trưởng lão sốt ruột không thôi.

Sau khi cảm nhận được uy áp đột phá mới thở phào nhẹ nhõm.Ma tộc đã nhiều ngày không chủ động tiến công, nhưng thái độ hôm nay lại khác thường.Tu vi Sở Tẫn Tiêu cao nên nhìn rõ hơn những người khác.—— Lâu Nguy Yến tự mình nghênh chiến.Xem ra hắn ta cắn nuốt ma hồn, tu vi đã đột phá.Lòng hắn thoáng chùng xuống, hai người cách nhau rất xa, hắn bỗng nghe thấy một giọng nói: "Sở Tẫn Tiêu, chắc đã lâu rồi ngươi không gặp Ninh Tễ đúng không."

"Ngươi có biết Ninh Tễ đã đi đâu rồi không?"

Rõ ràng biết Lâu Nguy yến đang ác ý quấy nhiễu tâm thần mình, nhưng Sở Tẫn Tiêu vẫn không tránh khỏi thoáng dừng lại trong chớp mắt.

Ngay sau đó hắn nghe thấy Lâu Nguy Yến tràn ngập trào phúng gằn từng chữ một: "Quên nói với ngươi là Ninh Tễ đã về Cô Nguyệt lâu với Tạ Dữ Khanh rồi."

"Sở Tẫn Tiêu à, y quên ngươi rồi."

"Dù hôm nay ngươi có chết ở đây thì y cũng sẽ chẳng quay về đâu."

Câu cuối cùng vừa dứt, sát ý nổi lên bốn phía.Sau khi giết chết một đệ tử Kết Đan kỳ, Lâu Nguy Yến lau máu rồi ngẩng đầu lên.Sư tôn và...

Tạ Dữ Khanh ở bên nhau rồi.Những lời này vang vọng trong đầu Sở Tẫn Tiêu, hắn vừa lơ đãng đã bị ma khí đâm vào người.Lâu Nguy Yến thấy thế thì rút đao ra.Sở Tẫn Tiêu như rơi vào trạng thái khác.

Trong đầu hắn nghĩ mấy hôm nay sư tôn không đáp lại hắn, nghĩ đến Tạ Dữ Khanh đã từng là người cách sư tôn gần nhất.Từng cảnh tượng ở quá khứ hiện lên trước mắt, cuối cùng dừng lại ở cảnh ánh mắt sư tôn bình tĩnh giao ký ức cho mình.Sư tôn từng nói, y sẽ về.Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay.Đau đớn và điên cuồng nổ tung trong đầu, nét cười nhạo vẫn còn trên mặt, trên người Sở Tẫn Tiêu bỗng bộc phát một luồng linh lực thật lớn.Hắn cầm kiếm ngẩng đầu lên, khi Lâu Nguy Yến nhìn hắn, hắn nói:"—— Ta tin tưởng sư tôn."

Dù người khác có nói thế nào, nhưng từ trước đến nay sư tôn của hắn chỉ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.Không phải Tạ Dữ Khanh, không phải Lâu Nguy Yến, càng không phải những kẻ khác.Chỉ nhìn một mình hắn.Y cũng đang bảo vệ hắn.Hắn biết.Nhớ đến đầu ngón tay lạnh băng của sư tôn lướt qua vảy rồng, Sở Tẫn Tiêu rủ mắt.Lâu Nguy Yến sa sầm, không ngờ Sở Tẫn Tiêu lại tin y vô điều kiện.Người cần ngưỡng vọng như Ninh Tễ, sự tín nhiệm của Sở Tẫn Tiêu chắc chắn là sức mạnh mà người nọ cho hắn.

Nét trào phúng trên mặt hắn ta nhạt dần, nắm chặt đao Tu La.

Lần đầu tiên không chút che giấu vẻ đố kỵ.Sở Tẫn Tiêu cẩn thận bảo vệ viên ký ức ấy.Sau khi tâm thần yên ổn lại, ánh mắt hắn lần nữa trở nên kiên định.Sư tôn sẽ tìm được hắn, từ xưa đến nay hắn đều tin y.Mà lúc này, Tạ Dữ Khanh đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.Ninh Tễ tựa như bị dẫn dắt, tâm thần y khẽ nhúc nhích rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tây Bắc.===========================Không giấu gì mọi người, thật ra toy đã lén chạy chương tới c96 rồi =)))))))))
 
[Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.
Chương 92.


Sau khi cắn nuốt ba ma hồn, tu vi của Lâu Nguy Yến đã đến Hóa Thần hậu kỳ.

Càng về sau, thực lực Hóa Thần kỳ mỗi một bước sẽ càng khó khăn, khoảng cách cũng càng lớn.Hiện giờ hắn ta mới cắn nuốt ma hồn không lâu, tuy tu vi không ổn định nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ.Lúc này trong mắt Lâu Nguy Yến, trưởng lão của chín môn phái lớn tựa như con kiến.

Khi những người xung quanh lần lượt ngã xuống, hai người nhanh chóng lao vào giao chiến.Sở Tẫn Tiêu vứt bỏ hình người, dùng uy lực mạnh nhất của thân rồng để xuất chiến.

Huyền long to lớn xoay quanh ở phía chân trời, khi cảm nhận được áp chế trên cảnh giới Sở Tẫn Tiêu cũng chẳng lui lại.Những gì sư tôn dạy bảo vẫn còn trước mắt.

Đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình tuyệt đối không thể lui, một khi lui sẽ khiến chiến ý suy giảm.Đôi mắt rồng của Sở Tẫn Tiêu như máu, hắn tránh thoát uy áp của kẻ bên dưới rồi bay lên không trung.Bầu trời đột nhiên tối sầm, tiếng rồng ngâm dẫn thiên lôi đến.

Long tộc vốn là vua của bầu trời và đại dương, ở trong biển như cá gặp nước, ở trên trời cũng có thể mượn sức.Cắn nuốt ma hồn xong, Lâu Nguy Yến lấy cảnh giới áp chế thì chỉ dùng vũ lực thôi cửa thắng của hắn sẽ không lớn, Sở Tẫn Tiêu muốn đánh bại Lâu Nguy Yến nhưng không ngu.Hắn cần phải mượn sức.Dung nham của Ma vực cuồn cuộn, phía dưới là vô số phế tích và oan hồn đếm không xuể.Mà trên trời là tiếng sấm rền vang, ánh mặt trời chợt sáng lên.

Tia chớp chiếu lên mặt Huyền long có vài phần uy nghiêm.Người bên dưới giao chiến cầm lòng chẳng đặng mà ngẩng đầu lên.

Chỉ vào lúc này họ mới biết Long quân không chỉ là xưng hô.Long quân không chỉ thủ lĩnh loài rồng mà uy thế còn không thua gì ma tôn.Trận chiến này Lâu Nguy Yến cũng rất nghiêm túc.

Trước đây hắn ta đã từng giao chiến với Sở Tẫn Tiêu, bây giờ ôm ý nghĩ phải giết chết hắn, ánh mắt hắn ta thoáng trầm xuống.Đường sấm tím giáng xuống chân trời, hai bóng người chìm trong đó.

Thuộc hạ nhìn không rõ bên trong giao chiến thế nào, chỉ có thể cảm nhận được uy thế to lớn từ bên trong truyền ra.Lấy sấm sét làm ranh giới.Phế tích nổi lên, những ma thành còn nguyên vẹn ầm ầm đổ sập.

Đuôi rồng của Sở Tẫn Tiêu đánh nát ma trụ, hắn nhắm mắt tìm hơi thở của Lâu Nguy Yến.Sát khí dần tràn ngập trong ma diễm ẩn nấp, trong khoảng khắc hắn mở mắt ra một thanh trường đao từ trên đầu hắn chém xuống.Lâu Nguy Yến nắm đao từng chút đè xuống, mùi tanh ngọt trào lên cổ họng Sở Tẫn Tiêu, hắn nghiêng người tránh lần tấn công này.

Sấm sét tách hai người ra, nhưng đó không phải là kết thúc.Lâu Nguy Yến lui về sau, Sở Tẫn Tiêu xuyên qua sấm sét, ngoái đầu nhìn vuốt bén đâm về phía Lâu Nguy Yến.

Vuốt rồng va vào đao Tu La đã được sửa chữa, hai người đồng thời lui về phía sau một bước.Sở Tẫn Tiêu truyền âm cho Dược Mục."

Ta ngăn cản Lâu Nguy Yến, các người mau chóng tiến công."

Giọng hắn khàn khàn, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.

Tơ máu dày đặc trong mắt Sở Tẫn Tiêu, khi nhìn Lâu Nguy Yến trong mắt hắn chỉ có sát ý.Có lẽ là bị cảm xúc của Huyền long cảm nhiễm, sấm sét cũng ngày càng dữ dội.Huyền long không ngừng va chạm với lưỡi đao, vảy cọ sát ra đốm lửa.

Cả người Sở Tẫn Tiêu toàn là vết thương nhưng không lùi về sau bước nào.

Hắn gần như đánh bằng cả mạng sống, dù tu vi Lâu Nguy Yến cao hơn hắn hai bậc cũng có hơi khó giải quyết.Dưới áp chế của cảnh giới như vậy đạo tâm của người bình thường sớm đã tán loạn, dù không tan tác thì cũng không tránh khỏi có tâm lý trốn tránh, nhưng Sở Tẫn Tiêu lại càng đánh càng hăng.Lâu Nguy Yến lau vết máu bên môi, có hơi ngạc nhiên.

Hắn ta không biết sở dĩ đạo tâm của Sở Tẫn Tiêu không tán loạn là vì đạo tâm của hắn là sư tôn.Hắn vì sư tôn mà bước lên con đường Tu Chân.

Vì sư tôn mà có hi vọng với thế giới này, muốn mạnh hơn.Đạo của hắn chỉ có một người.Người mà hắn muốn bảo vệ đang chờ hắn, sao hắn có thể lui về sau được.Khi Lâu Nguy Yến áp chế đao Tu La, Sở Tẫn Tiêu gắt gao giữ.Lâu Nguy Yến cười lạnh: "Ngươi cho rằng như vậy là có thể chống đỡ được sao?"

Tuy hắn ta ngạc nhiên vì Sở Tẫn Tiêu có thể chống đỡ lâu như thế, nhưng nó cũng chẳng đại biểu rằng hắn ta sẽ thua.

Hắn ta vừa dứt lời, Lâu Nguy Yến đột nhiên xuất hiện, uy thế cách phi thăng một bước phát ra, ma diễm xoắn nát sấm sét.Hắn ta cầm theo thân đao như tia chớp đâm vào bụng rồng.Sở Tẫn Tiêu đột ngột nên không kịp chuẩn bị bị đâm một cái, thân hình chao đảo trong chớp mắt rồi lại đứng lên đánh nhau với Lâu Nguy Yến.Thời gian chậm rãi trôi qua, thương tích trên người hắn càng nhiều.

Ngay khi Sở Tẫn Tiêu ngã xuống đất, hắn điên cuồng hấp thụ linh khí xung quanh.Lâu Nguy Yến cầm đao từ từ bước đến."

Ngươi nhìn đi, y không về."

"Ngươi sẽ không bao giờ gặp lại y nữa."

"Được rồi, giao chiến lâu vậy bây giờ cũng nên tiễn ngươi lên đường rồi."

Hắn ta trầm giọng nói.

Khuôn mặt của Ninh Tễ chợt lóe lên trước mắt rồi biến mất, Lâu Nguy Yến lau vết máu rồi chống đao đến gần.Huyền long ngã trên mặt đất, có vài lần hắn muốn đứng dậy nhưng không thể.

Hắn có thể dựa vào tu vi kém Lâu Nguy Yến hai cảnh giới mà đánh ngang tay một canh giờ cũng đã giỏi, nhưng dù sao chênh lệch vẫn hoàn chênh lệch, dù có là Long tộc cũng không cách nào thay đổi được.Ngọn lửa bất lực trong lòng hắn bùng cháy, máu trên bụng Huyền long chậm rãi chảy xuống.Sở Tẫn Tiêu nhẩm tên sư tôn, dưới không cam lòng mà tích tụ sức lực.

Các đệ tử phía dưới căng thẳng nhìn một màn này, ngay vào lúc này, thân thể Huyền long bỗng được rót vào một dòng nước ấm.Đó là —— từ vảy rồng của hắn.Ninh Tễ xuất hiện trên chiến trường Ma đạo trong thời khắc mấu chốt.Bóng người máu trắng ấy vừa xuất hiện, Dược Mục đã thở phào nhẹ nhõm.Sở Tẫn Tiêu gian nan ngẩng đầu lên rồi chợt nở nụ cười.

Linh lực chữa lành trong cơ thể chậm rãi trị thương, hắn chống vuốt rồng đứng dậy nhìn về phía Lâu Nguy Yến.

"Tiếp tục."

Ninh Tễ liếc mắt một cái là thấy Huyền long bị thương nặng trên phế tích.

Hơi thở lượn lờ xung quanh Long đan làm y biết rõ con rồng đen đó là Sở Tẫn TiêuĐây là lần đầu tiên y thấy Sở Tẫn Tiêu trong hình thái này, Ninh Tễ cho rằng ấn tượng của mình về hắn vẫn dừng lại trên người thiếu niên đứng ngoài cửa đêm đó.

Nhưng sau khi thấy Sở Tẫn Tiêu như vậy, y lại phát hiện trong lòng mình chẳng có cảm xúc gì kỳ lạ.Bước chân y thoáng dừng lại, khi Huyền long kia lần nữa nghênh chiến, y nghe được giọng nói trong lòng."

Sư tôn."

Chỉ hai từ vô cùng đơn giản lại như mở ra cái chốt nào đó khiến tim Ninh Tễ siết lại.Nhìn Sở Tẫn Tiêu muốn tự mình đánh bại ma tôn.

Ninh Tễ tạm phớt lờ cảm xúc xa lạ ấy rồi dùng linh khí giúp hắn trị thương.

Lâu Nguy Yến cũng không ngờ Ninh Tễ sẽ về, hắn ta mất tập trung trong nháy mắt, tâm ma thừa dịp nhập vào, lúc này thế mà bị Huyền long ép lui một bước.

Ở phía dưới, Ma tộc bắt đầu tháo chạy, mắt thấy vị kiếm tôn cũng Hóa Thần kia thoát khỏi vòng vây.

Các trưởng lão Ma tộc đều khuyên Lâu Nguy Yến tạm lui binh."

Tôn thượng, lúc này nên lui binh về thành trước."

Sau khi Ninh Tễ xuất hiện, đệ tử của chín môn phái lớn càng thêm phấn khích.Lâu Nguy Yến dừng tay nhìn Ninh Tễ một cái thật sâu, trước khi đi giọng hắn ta nghe không ra cảm xúc: "Ngươi quay về rồi."

Ninh Tễ cũng nhìn hắn ta, chỉ rủ mắt nói: "Đương nhiên là ta sẽ về."

Y chắc chắn mình sẽ về hệt như lời Sở Tẫn Tiêu nói.Lòng Lâu Nguy Yến thầm ngẩn ngơ, siết chặt đao chau mày.Ma tộc vốn còn đang chống cự ở phía dưới đã lui lại, trong khoảng khắc bị tâm ma quấy nhiễu, Lâu Nguy Yến nuốt lời bên miệng xuống, xoay người lui vào thành thứ nhất.Lâu Nguy Yến rời đi, Ninh Tễ mới đưa mắt nhìn Huyền long ở chân trời.Lúc này nửa người Huyền long nhuộm máu đỏ, nhưng dường như hắn không cảm thấy đau, hắn xuyên qua sấm sét muốn đến gần Ninh Tễ.Ninh Tễ đứng trên đoạn tường thành cuối cùng.

Trong nháy mắt hắn đến gần, đầu óc y trở nên tĩnh lặng, dường như y có thể cảm nhận được cảm xúc của Sở Tẫn Tiêu.—— Hắn vẫn luôn đợi y.

Sau khi ý thức được điều này, nháy mắt có cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng y.Y ngẩng đầu lên thì thấy lúc này Huyền long to lớn trước mặt đang... chậm rãi cúi đầu xuống.==================Nói z chứ giờ tui hk bão chương đâu nha :v, đợi lén chạy chương hoàn truyện thì tui đăng một lượt luôn :>
 
[Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.
Chương 93: Thân mật.


Mọi người nhìn thấy cảnh này.

Sở Tẫn Tiêu mới vừa rồi cả người toàn là máu gần như khiến mọi người cho rằng hắn sắp khống chế, nhưng sau khi kiếm tôn đến hắn lại thu vuốt bén về, như bị thuần phục mà giấu dáng vẻ hung bạo đi, chỉ nhìn người nọ.Huyền long cúi đầu lẳng lặng chờ.Ninh Tễ thầm ngẩn ngơ, trái tim y tựa như ngâm trong chỗ nào đó, có chút căng đầy mà mình chính y cũng không phát hiện ra.

Đó là cảm xúc vượt qua nhận thức của Ninh Tễ.Khoảng khắc Sở Tẫn Tiêu cúi đầu xuống, tay không cầm kiếm của y nhịn không được giơ lên.Trên thái dương của Huyền long có một vết sẹo mờ, tim Ninh Tễ khẽ đập, y chậm rãi xoa vết sẹo ấy.Xúc cảm đầu ngón tay lạnh băng chạm vào trán hắn hệt như lúc trong rừng rậm lúc trước, chẳng qua khi ấy hắn trong hình người còn bây giờ lại trong hình rồng.Sở Tẫn Tiêu ngẩng đầu lên, mắt rồng màu đỏ nhìn chằm chằm y, trong mắt hắn chỉ còn bóng dáng màu trắng trước mắt, hắn nghe thấy sư tôn gọi hắn một tiếng: "Sở Tẫn Tiêu."

Sở Tẫn Tiêu như chẳng còn nghe thấy âm thanh nào khác, hắn nhìn người nọ, sừng rồng nhẹ nhàng dụi dụi sư tôn.

Thế mà hóa thành rồng nhỏ ngay trước mặt công chúng.Hắn bị thương quá nặng, biến thành hình người sẽ làm sư tôn lo mất.Rồng con màu đen nhẹ nhàng men theo đốt ngón tay trườn lên cổ tay y, vảy rồng dính máu lướt qua cổ tay trắng như tuyết, có hơi lạnh.Ninh Tễ chưa từng cách ai gần như vậy.

Nếu là ngày thường thì Ninh Tễ nhất định sẽ xách con rồng mà mình không quen này lên nhưng cảm giác từ tận sâu trong đáy lòng lại khiến y không cách nào lạnh nhạt với Huyền long này.Bóng dáng Sở Tẫn Tiêu thời niên thiếu chồng lên thân rồng quấn lên cổ tay y.Ninh Tễ chỉ nhẹ nhàng sờ trán hắn, y chậm rãi rủ mắt, biết tuy lúc này Ma tộc tạm lui binh nhưng cũng không phải là lúc ôn chuyện.Đệ tử của chín môn phái lớn ở phía dưới đều đang nhìn y, Ninh Tễ vô tình để họ biết chuyện mình mất trí nhớ.

Khi Dược Mục tiến lên, ông cũng chỉ dùng thái độ ngày thường để nói chuyện với họ."

Kiếm tôn không sao chứ?"

Mấy ngày nay Dược Mục chưa từng gặp kiếm tôn nên không khỏi căng thẳng mở miệng.Tạ Phong cũng đi đến.

Khi thấy kiếm tôn, tim hắn ta khẽ rung rinh, nhưng cuối cùng lại giấu ý nghĩ đó đi.Hiện giờ hắn ta đã đến Nguyên Anh kỳ, nhưng lại cách kiếm tôn ngày càng xa.

Vừa rồi khi kiếm tôn xuất hiện trên tường thành, Huyền long đó khom người xuống đã khiến Tạ Phong dâng lên suy nghĩ hắn ta sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp bước chân của kiếm tôn.Ninh Tễ khẽ lắc đầu, ký ức của y lẫn lộn, nhưng vẫn quen những người này.

Lúc này chỉ mím môi nói: "Ta không sao, nhưng Sở Tẫn Tiêu bị thương khá nặng."

Y vừa định bảo Dược Mục giúp Sở Tẫn Tiêu xem thương tích, nhưng nào ngờ Huyền long vốn đang yên tĩnh bỗng cọ cọ y, trông dáng vẻ thì hình như chỉ muốn nằm trên cổ tay y.Ninh Tễ đành phải nói: "Trị thương cho mọi người trước đi."

"Vừa rồi Lâu Nguy Yến bị tâm ma quấy nhiễu, nội trong hai ngày sẽ không trở ra đâu."

Trận chiến vừa rồi cũng không dễ dàng gì, phía dưới có không ít thương binh.

Dược Mục khẽ gật đầu, sau đó nghe kiếm tôn nói: "Ngươi kê chút thuốc ngoại thương, thương thế của Sở Tẫn Tiêu ta sẽ xem cho hắn."

Vừa rồi y kiểm tra một hồi, bụng rồng của Sở Tẫn Tiêu gần như đã bị mổ ra một miệng máu nên không thể mặc kệ được.Trước đó Dược Mục đã mơ hồ đoán được quan hệ giữa kiếm tôn và Sở Tẫn Tiêu nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu rồi đi kê chút thuốc.Khuôn mặt lạnh nhạt của Ninh Tễ vẫn là dáng vẻ hàn băng, nhưng lúc này cúi đầu siết chặt đốt ngón tay lại như có thêm chút cảm xúc khác, chỉ còn lại hàng mi dài lạnh nhạt trên gương mặt tái nhợt.Lúc nhìn Huyền long y không để đến người khác, thế nhưng trông còn xa vời vợi hơn vừa rồi.Tim Tạ Phong cứng lại, trước khi kiếm tôn nhận ra đã thu tầm mắt về.Sau khi chào hỏi những người còn lại, Ninh Tễ mang Sở Tẫn Tiêu về lều trại.

Y trấn an Sở Tẫn Tiêu nên cả đường đi hắn rất yên tĩnh, nếu Ninh Tễ không biết thương thế của hắn thì chỉ e đã cho là hắn ngủ rồi."

Sư tôn, ở bên trái."

Ninh Tễ xoay người sang chỗ khác thì thấy lều trại ở rìa bên trái.Thông thường thân là chủ tướng của tướng sĩ sẽ không ở rìa ngoài cùng.Ninh Tễ khẽ cau mày.

Như thể biết y nghĩ gì, Sở Tẫn Tiêu lên tiếng: "Chỗ đó là nơi gần với lối vào Ma vực nhất."

Vì gần lối vào nhất nên chỉ cần sư tôn quay về, hắn sẽ là người biết đầu tiên.Hắn còn chưa nói xong Ninh Tễ đã biết, tay y thoáng cứng đờ nhưng lại chẳng nói gì.

Mãi đến khi bước vào lều trại, bàn tay kia mới lần nữa xoa Huyền long.Sở Tẫn Tiêu không cảm nhận được cảm xúc sư tôn nên bất an.

Từ góc độ của hắn, hắn có thể thấy hàng mi của sư tôn rủ xuống.Hình như sư tôn... gầy đi rất nhiều.

Lòng bàn tay của Ninh Tễ có vết máu, là vừa rồi vô ý cắt trúng, nhưng dựa vào tu vi của y thì sao có thể là vô tình được.

Ngửi được mùi máu, Ninh Tễ siết chặt tay rồi từ từ buông lỏng ra.Lúc này Huyền long vẫn đang quấn quýt si mê bám lấy y, ánh mắt y thoáng dừng lại rồi nén cảm xúc xuống: "Bôi thuốc trước đã."

Sở Tẫn Tiêu đành phải gật đầu.Hắn không dám đưa chỗ bị thương nặng nhất cho sư tôn xem nên xòe vuốt rồng ra.

Trên vuốt rồng chằng chịt vết máu sâu đến tận xương, còn có không ít vết bỏng do bị liệt diễm đốt.Ninh Tễ chỉ nhìn thôi cũng đã biết lúc ấy hung hiểm thế nào.Y lấy thuốc trị thương ra, từng chút lau chùi giúp hắn.Xúc cảm lành lạnh truyền đến từ nơi hai người tiếp xúc, cả quá trình ánh mắt của Sở Tẫn Tiêu đều không rời khỏi người sư tôn, dường như hắn sợ chỉ cần chớp mắt thì sư tôn sẽ biến mất.Ninh Tễ cũng tùy ý để hắn nhìn.Sau khi bôi thuốc lên vuốt rồng xong, Sở Tẫn Tiêu vốn không định nói gì nhưng lại thấy ánh mắt của sư tôn.Hắn cúi đầu theo ánh mắt y nhìn sang thì thấy trên bụng mình là một bụng máu.

Hình như hắn vẫn luôn trị thương.Sở Tẫn Tiêu ý thức được thì có hơi buồn cười.Trên miệng máu còn có một vết thương cũ, hình như là từ bên trong mổ ra, bàn tay Ninh Tễ chạm vào vết thương kia, mím môi hỏi: "Đây là thế nào?"

Năm đó khi trong mộ Tổ Long, hắn bị Tổ long chiếm giữ thân thể nên đã tự mình mổ ra.Nếu là ngày thường thì có lẽ Sở Tẫn Tiêu sẽ nói cho sư tôn biết.Hắn muốn sư tôn thương hắn.Nhưng khi sư tôn nhìn hắn như vậy, hắn biết tim sư tôn cũng đau.Y sẽ vì hắn mà đau.Đại khái là yêu đến tận xương tủy, Sở Tẫn Tiêu không nỡ để sư tôn vì hắn mà khổ sở.Lúc này hắn bỗng muốn giấu sự thật, chỉ có lúc này đây hắn mới cảm thấy sư tôn mất trí nhớ sẽ tốt hơn.

Ít nhất những cảm xúc lạ lẫm mà sư tôn không thích ứng được sẽ nhẹ nhàng hơn vì y mất trí nhớ.Y chỉ coi hắn là đệ tử quen thuộc mà thôi.Thế là Sở Tẫn Tiêu cười nói: "Lúc rèn luyện bị thương, thuở thiếu thời mọi người đều vậy mà."

"Sư tôn đừng lo, không đau chút nào hết."

"Đều qua cả rồi."

Hắn nhẹ nhàng nói.

Nhưng chẳng có tu sĩ nào giống hắn cả, tuổi còn trẻ đã đến Hóa Thần, và cũng chẳng có tu sĩ nào có thể như hắn, trên người toàn là vết thương chí mạng,Trên thân Huyền long đang làm nũng có vết sẹo to to nhỏ nhỏ, mỗi khi nhìn một cái tim Ninh Tễ sẽ thắt lại.Y im lặng dùng linh lực trị vết thương trên bụng, linh lực ấm áp bay tới bay lui trên miệng vết thương.

Ống tay áo màu trắng của Ninh Tễ dính máu, nhưng sắc mặt của vẫn không chút thay đổi.Sở Tẫn Tiêu vẫn cười, hắn gắng vờ như mình không đau, nhìn sư tôn rút tay về sau đó bôi thuốc cao lên vết thương."

Nếu đau thì nói với ta."

Ninh Tễ nói.Sở Tẫn Tiêu cúi đầu đáp vâng, chỉ cảm thấy lòng đau xót.-- Cuối cùng hắn cũng chờ sư tôn quay lại được rồi.

Vết thương lộ xương trên người được bôi thuốc lên, khi Ninh Tễ rút tay về, Sở Tẫn Tiêu lập tức biến thành người từ phía sau ôm lấy y.Hơi thở xa lạ khiến cơ thể Ninh Tễ cứng đờ trong nháy mắt rồi thả lỏng, y xoay người sang chỗ khác tùy ý để hắn ôm."

Sư tôn ơi, đêm nay người ngủ cùng ta nhé."

Sở Tẫn Tiêu hỏi.Hắn vừa dứt lời, lều rơi vào yên lặng trong thoáng chốc, lúc này Sở Tẫn Tiêu mới nhớ ra sư tôn đã mất trí nhớ.

Ngay khi hắn cho rằng sư tôn sẽ không đồng ý lại nghe thấy đáp án ngoài ý muốn."

Được."

Ninh Tễ nói: "Được."

Y quay đầu đi, khuôn mặt dưới ánh nến mang vẻ đẹp được tôi luyện từ băng tuyết, ánh mắt lại phức tạp.Ninh Tễ cũng không biết vì sao mình đồng ý, nhưng hắn muốn thì cứ vậy mà làm thôi."

Ngủ đi."

Khi Sở Tẫn Tiêu giữ chặt ống tay áo của y, Ninh Tễ nói.

Hai người nằm trên giường cách nhau rất gần.

Đó là khoảng cách cực kỳ thân mật, Ninh Tễ ngạc nhìn vì chẳng thấy phản cảm chút nào cả.Ánh trăng chiếu xuống nơi chân trời, một bàn tay bỗng nắm lấy tay y.Ninh Tễ mở mắt phát hiện Sở Tẫn Tiêu đang nhìn mình.

Ánh mắt hắn chứa ý cười, ngay khi Ninh Tễ tưởng rằng hắn muốn nói gì đó thì chàng thanh niên khôi ngô ấy bỗng đến gần y, thấp giọng hỏi: "Sư tôn ơi, thế này có quen không?"

Khuôn mặt lạnh băng của Ninh Tễ hiếm khi lộ vẻ hoang mang, y vốn không hiểu ý những lời này là gì.Mãi đến khi môi y chợt lạnh xuống, Sở Tẫn Tiêu chậm rãi cúi người hôn y trong màn đêm.Ngón tay Ninh Tễ chợt cứng đờ.
 
[Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.
Chương 94.


Trừ Sở Tẫn Tiêu ra Ninh Tễ chưa từng thân mật với ai như thế.

Ánh trăng tối nay sáng vằng vặc, trong lều trại cũng không tối.Hai thở hai người giao thoa, khuôn mặt Sở Tẫn Tiêu từng chút lọt vào mắt Ninh Tễ.Hình người của hắn hoàn toàn khác với dáng vẻ của Huyền long.Tướng mạo của Sở Tẫn Tiêu vẫn rất đẹp, lúc này khi cười mắt hắn như chứa cả dòng sông xuân, chậm rãi nhìn Ninh Tễ."

Sư tôn, thoải mái không?"

Hôn xong, hắn chống tay nhìn Ninh Tễ.Rõ ràng quan hệ của hai người là sư đồ, nhưng Ninh Tễ lại ngoài ý muốn không chán ghét hành động này.Đôi mắt tựa đầm nước lạnh của y lẳng lặng nhìn Sở Tẫn Tiêu, khiến người nọ nhịn không được lại muốn hôn y.Hắn kiên cường suốt cả ngày, đến đêm xuống lại như trẻ nít ôm y đòi hỏi từng chút một.Muốn nạy toàn bộ ấm áp giấu dưới sự lạnh lẽo ra.Vừa bắt đầu Ninh Tễ còn ngẩn ngơ nhưng qua lát sau y đã lấy lại tinh thần, khi Sở Tẫn Tiêu hôn lên mắt y, cảm giác nhột xa lạ khiến y khẽ chớp mắt.Hàng mi dài chậm rãi rủ xuống, dưới ánh trăng ánh mắt hai người giao nhau, chiếu ra bóng dáng của đối phương.Ninh Tễ nhìn thấy ảnh ngược của mình trong ánh mắt vô cùng dịu dàng của Sở Tẫn Tiêu.Màu da y rất trắng, vậy nên sau khi hôn đuôi mắt của y đã chuyển sang đỏ nhạt, Sở Tẫn Tiêu dừng lại hít hà một tiếng.Lúc này cũng không thích hợp làm đến cuối, thương tích của Sở Tẫn Tiêu vẫn chưa lành.

Động tác vừa rồi khiến vết thương sau lưng hắn lại nứt ra một ít.Mùi máu trong phòng thoáng chốc trở nên nồng hơn, khi thiếu niên kia bình tĩnh nhìn Ninh Tễ thì ý cười nhàn nhạt trong mắt y chợt vụt tắt.

Như hàn băng tan rã, nét cười hoa quỳnh hiện ra.Lần đầu tiên Sở Tẫn Tiêu thấy sư tôn như vậy, tim hắn bất giác đập nhanh hơn.Vì tim đập nhanh nên tay nắm tay sư tôn cũng siết lại.Ninh Tễ rủ mắt quyết định nghe theo nội tâm của mình, đây là quyết định nguyên thủy nhất dựa theo bản năng nội tâm.Không có cảm xúc có áy náy, trách nhiệm đáp lại linh tinh trong trí nhớ quấy nhiễu.

Dưới tình huống không rõ quan hệ của hai người, Ninh Tễ vẫn rung động với Sở Tẫn Tiêu.Ký ức của y dừng lại vào đêm tỏ tình, y vốn nên từ chối.

Nhưng trái tim như ngâm trong nước mềm [1] lại khiến y không thể từ chối được.[1] 软水 (Nước mềm): Là nước chứa hàm lượng khoáng chất hòa tan ít hơn nước rất nhiều so với nước cứng.

Nước mềm có ít kiềm, muối... như nước mưa.

Hay quen thuộc hơn với dân cuối cấp thì nước mềm là nước không chứa hoặc chứa ít Ca 2+, Mg+, HCO3...Ninh Tễ tỉnh táo nhìn nhận bản thân, tỉnh táo nhìn Sở Tẫn Tiêu hôn môi mình.

Y gần như buông thả tùy ý để hai người tiếp xúc thân mật, sau đó lòng y thầm có đáp án."

Ta đã từ chối ngươi bao giờ chưa?"

Y đột nhiên hỏi.Vết máu sau lưng thấm lên y phục, Sở Tẫn Tiêu cười nói: "Sư tôn từng từ chối ta nhiều lần lắm."

"Thế cuối cùng ta có đồng ý với ngươi không?"

Ninh Tễ nhìn bàn tay hai người cầm nhau.Sở Tẫn Tiêu không ngờ sư tôn sẽ hỏi vậy, hắn ngẩn ngơ rồi nhẹ giọng nói: "Sư tôn đã nhận lời sẽ hợp tịch với ta."

Vì không rõ cảm xúc lúc chấp nhận hắn của sư tôn thế nào nên câu này Sở Tẫn Tiêu nói rất khẽ.Nói xong, hắn bỗng thấy sư tôn rút tay về, đốt ngón tay lạnh băng rời khỏi tay hắn, Sở Tẫn Tiêu có hơi thất vọng.Nhưng ngay sau đó, lại lần nữa có người nắm lấy tay hắn.Dù là khi làm chuyện như vậy, sắc mặt Ninh Tễ vẫn lãnh đạm, nhưng động tác của y lại rất kiên định.Lúc Sở Tẫn Tiêu ngạc nhiên, Ninh Tễ mở miệng: "Sở Tẫn Tiêu, bây giờ ký ức của ta lùi về mười ba năm trước, lúc ấy ngươi tỏ tình với ta ở ngoài viện."

"Bây giờ ta đáp lại ngươi của mười ba năm trước, cũng là đáp lại Sở Tẫn Tiêu của hiện tại."

Xưa giờ y không phải là kẻ lảng trách, ký ức thiếu hụt chỉ khiến Ninh Tễ càng rõ cảm nhận của mình hơn thôi.Khi hai người dùng tư thế thân mật tiếp xúc với nhau, ánh trăng biến mất, Sở Tẫn Tiêu nghe thấy sư tôn nói: "Ta sẽ không vì áy náy và trách nhiệm mà ở bên người khác."

"Ta nhận lời ngươi chỉ vì thích thôi."

Thích.Sư tôn cũng thích hắn.

Tim Sở Tẫn Tiêu đập nhanh đến mức chính hắn cũng nghe thấy, ngay sau đó miệng vết thương trên lưng được linh lực chữa lành.Hắn quay đầu thì thấy ánh trăng hoàn toàn biến mất.Giữa màn đêm, giọng sư tôn cực kỳ êm tai: "Ngủ đi."

Hương thơm mát lạnh vấn vít xung quanh, vết thương sau lưng Sở Tẫn Tiêu được vuốt ve, những bất an sâu trong lòng hắn cũng bị phẩy đi.Cảm giác mệt mỏi ập đến, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng chìm vào màn đêm.Ninh Tễ nhìn hắn, đuôi chân mày cũng giãn ra.. . . . . . . . . . . . . . .Không chỉ có đệ tử đóng giữ ở Tu Chân giới chú ý đến tình hình chiến đấu ở Ma vực, mà ngay cả yêu vương Khổng Linh cũng điều tra tình hình ở Ma vực.Hắn không biết hôm đó Ninh Tễ đã đi cùng Tạ Dữ Khanh hay bị Lâu Nguy Yến chặn lại nên sai người điều tra cả hai bên, cuối cùng lúc này cũng có kết quả."

Bẩm vương thượng, có tin."

Tiểu yêu điều tra tin tức vội bước vào.Khổng Linh xoay người lại nhanh đến mức ngã bàn cũng chẳng thèm để ý."

Ninh Tễ đâu?"

Mấy ngày nay hắn vì chuyện Ninh Tễ mà sớm đã không còn dáng vẻ lúc trước, lúc này càng thêm sốt ruột.

Tiểu yêu thở hổn hển: "Điều tra được hôm qua kiếm tôn xuất hiện ở chiến trường Ma đạo."

"Có lẽ lúc này đang ở Ma vực."

Trên chiến trường Ma đạo, Khổng Linh thầm căng thẳng, theo bản năng hỏi: "Y có... bị thương không?"

Tiểu yêu lắc lắc đầu: "Cách quá xa nên các thám tử không biết."

"Nhưng dựa vào tu vi của kiếm tôn, nghĩ chắc là kiếm tôn không sao."

Tiểu yêu ngẩng đầu lên, đắn đo nói.Khổng Linh cũng quan tâm đến loạn, sau khi biết Ninh Tễ không sao lòng hắn mới thoáng thả lỏng, nhưng vẫn lo lắng không thôiNgày ấy y chủ động rời đi, có phải là do đã nhận ra cái gì không?Khổng Linh lừa gạt Ninh Tễ mấy ngày nay, nói lời lừa bịp mà cả hai đều biết, nhưng lòng vẫn có chút chờ mong, mong Ninh Tễ thật sự có thể ở lại.Nhưng hắn vẫn đánh mất người nọ.Khổng Linh ủ dột, siết chặt tay.Tiểu yêu lẳng lặng chờ sai bảo, tưởng rằng vương thượng sẽ sai người đuổi theo kiếm tôn.

Ai ngờ qua hồi lâu mới nghe vương thượng nói: "Tiếp tục quan sát chiến trường Ma đạo đi."

Không chỉ tiểu yêu mà Hoa yêu hiểu rõ tính tình của vương thượng cũng có hơi kinh ngạc, hai người do dự nhìn Khổng Linh.Khổng Linh chậm rãi rủ mắt, lòng thầm chua xót.Hắn thích người nọ, nhưng lúc trước hắn làm sai, ánh mắt chán ghét và lãnh đạm của Ninh Tễ hiện lên trước mắt.Khổng Linh siết chặt tay, khuôn mặt diễm lệ nhìn không rõ cảm xúc, chỉ giơ tay ra hiệu hai người lui xuống.Bên trong Cô Nguyệt lâu, Tạ Dữ Khanh tỉnh lại vào ngày thứ hai sau khi Ninh Tễ rời đi.Hắn vừa muốn đứng dậy đã được đệ tử vội đỡ dậy."

Lâu chủ à, ngài vừa tỉnh lại nên cẩn thận chút."

Đệ tử kia hoảng sợ.Tạ Dữ Khanh nhìn xung quanh: "Là ai đưa ta về?"

Ký ức cuối cùng trước khi hôn mê của hắn là bóng dáng của Ninh Tễ.Bóng người màu trắng ấy chợt lóe lên trước mắt rồi biến mất, đệ tử đó không biết mâu thuẫn giữa hắn và kiếm tôn, thấy lâu chủ hỏi thì trả lời: "Là kiếm tôn."

"Ngày đó ngài bị thương nặng lắm, là kiếm tôn đưa ngài trở về."

Ninh Tễ.Quả thật... là y.Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, lòng thầm ngẩn ngơ, không ngờ y vẫn nguyện ý cứu mình.Ngay lúc hắn sững sờ, đệ tử kia cẩn thận nói: "Sau khi đưa ngài về, kiếm tôn còn ở lại đây mười ngày, nghe y tu nói xong hình như còn dùng linh khí giúp ngài trị thương."

Nói xong, đệ tử kia có hơi cảm thán phẩm chất của kiếm tôn.Vẻ mặt Tạ Dữ Khanh lại trắng bệch.Ninh Tễ đợi thương tích của hắn ổn định rồi mới rời đi.

Lòng hắn có chút mệt mỏi, lần đầu tiên dự cảm mãnh liệt đến thế.-- Sau khi lần nữa cứu hắn, duyên nợ giữa hắn và y hoàn toàn cắt đứt.Y trả lại toàn bộ mà chẳng muốn hắn trả công, từ đây triệt để không thẹn với lòng.
 
[Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.
Chương 95: Ghen.


Đúng như Ninh Tễ dự đoán, quả thật mấy ngày nay Lâu Nguy Yến đóng cửa không xuất hiện.Tâm ma mà hắn ta cắn nuốt ma hồn sinh ra cũng không dễ tiêu trừ như vậy, cửa lớn Ma cung đóng chặt, mọi người đều lo lắng không thôi.

Nhưng ma tôn liên tiếp ngày không ra khỏi cửa.Trong ao máu, hồng bào của Lâu Nguy Yến thấm máu, khi ma hồn xuất hiện sau lưng, hắn ta thình lình mở mắt ra, đáy mắt nhuộm đỏ.Những ma hồn đó lặp đi lặp lại bên tai hắn ta, nói đáng lẽ ngay từ đầu hắn ta nên giết Ninh Tễ, nếu không Ma vực cũng đâu đến nỗi này.Lâu Nguy Yến cầm đao Tu La, gân xanh nảy lên trên thái dương, khi ma hồn kia kiên nhẫn mê hoặc, linh lực trên người hắn ta tăng vọt.

Hắn ta không ra khỏi ao máu mà đỏ mắt xé toạc ma hồn, nhưng ma hồn đã thành tâm ma nên không dễ đối phó như vậy, sau khi bị xé toạc thì nháy mắt nhập vào cơ thể hắn ta.Bên tai vang lên tiếng ồn, Lâu Nguy Yến chau mày, cuối cùng gắt gao thủ đan điền rồi kiềm những tâm ma đó lại.Trên đại điện vô cùng yên tĩnh.

Tuy ngày hôm đó chín môn phái lớn tổn thất nặng nề, nhưng Ma tộc cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, lúc này rất trang nghiêm.Ma tộc thường ngày khi giao chiến chưa từng nặng nề như hôm nay."

Trưởng lão à, lão nói xem khi nào tôn thượng mới xuất quan?"

Các Ma tộc ngoài cửa ngày càng nôn nóng, ma tướng cũng không thể không bước vào hỏi.Người được gọi là trưởng lão khẽ lắc đầu, lão cũng chẳng biết ma tôn đang làm gì.

Sau ngày rút binh mà không chiến, tôn thượng vừa về đã trực tiếp vào mật thất và không cho bất cứ kẻ nào bước vào, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Mấy ngày nay họ chỉ có thể quan sát động tĩnh bên ngoài."

Ngươi đi trấn an ma binh một chút, nhất định không được lơ là cảnh giác."

Theo giọng trưởng lão vừa dứt, ma tướng đành khẽ gật đầu, chỉ là lòng bọn họ có hơi mông lung.Một tên Sở Tẫn Tiêu đã khiến người ta khiếp sợ, hiện giờ lại thêm một kiếm tôn danh chấn thiên hạ nữa.Năm đó người nọ đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Ma tộc, bây giờ hai người liên thủ chỉ e Ma tộc sẽ không quá ổn.Trưởng lão nhìn vẻ mặt của mọi người, lòng chùng xuống rồi nghĩ đến kết quả xấu nhất: "Mở thông đạo ra."

"Trưởng lão?"

Người bên cạnh có hơi ngạc nhiên.Đại trưởng lão nói: "Mở ra trước đã, đợi tôn thượng xuất quan ta sẽ bẩm báo với tôn thượng sau.

Nếu chúng ta thua trận này thật thì vẫn đảm bảo Ma tộc vẫn tiếp tục tồn tại, bế cung thoái lui cũng là cách bất đắc dĩ."

Thông đạo mà lão nói thông đến vực Vô Tẫn, một khi bước vào bế cung ngoài vực Vô Tẫn thì ít nhất ba trăm năm sau mới có thể trở ra.Đây là hạ sách vạn bất đắc dĩ.Khi mọi người thầm do dự không chắc thì bỗng nghe thấy một giọng nói."

Mở thông đạo ra đi."

Là giọng của Lâu Nguy Yến.Mấy hôm nay hắn ta không xuất hiện là vì tâm ma nhưng vẫn nghe thấy âm thanh trong cung.

Sau khi nghe bọn họ bàn bạc, hắn ta khẽ chau mày nhưng vẫn đưa ra quyết định.Như Ninh Tễ năm đó lấy thân bảo vệ hàng ngàn đệ tử của Ngọc Thanh Tông.

Hắn ta thân là ma tôn cũng có nghĩa vụ để Ma tộc tiếp tục tồn tại.Điểm mấu chốt của trận chiến cuối cùng này nằm trên người hắn ta, Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu.Lâu Nguy Yến chuẩn bị tự mình nghênh chiến nhưng không thể liên lụy đến Ma tộc.Mở thông đạo vực Vô Tẫn ra, thắng thì đương nhiên không dùng, nếu thua... thì cũng có thể bế cung thoái lui.

Ma tộc co đầu rút cổ ở Ma vực đã lâu, kết quả hiện tại chẳng qua chỉ là thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.Lâu Nguy Yến vốn cho rằng sau khi Ninh Tễ mất trí nhớ, hắn ta không cần phải đối đầu với y nữa.

Nhưng nào ngờ đến cùng vẫn có ngày này.Có lẽ chỉ cần Ninh Tễ còn là kiếm tôn, hắn ta còn là ma tôn thì số phận đã định giữa họ có ranh giới rạch ròi.Hắn ta vô cùng ghét Sở Tẫn Tiêu nên đã vài lần đẩy hắn vào chỗ chết, nhưng lúc này hắn ta lại có hơi hâm mộ hắn.

Ít nhất Sở Tẫn Tiêu có thể không cố kỵ thứ gì đi theo Ninh Tễ, không phân biệt Ma đạo không có thứ gì khác.Lúc Lâu Nguy Yến gặp Ninh Tễ, y vẫn chưa rung động với Sở Tẫn Tiêu.

Lúc này hắn ta thật sự nghĩ, nếu hắn ta cũng như Sở Tẫn Tiêu thì liệu mười ba năm này có như thế không.Đáng tiếc ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong chốc lát, hắn ta là ma tôn, số phận đã định là không thể.Vết thương dữ tợn sau lưng tung hoành uốn lượn như đang sống, Lâu Nguy Yến nhắm mắt tiếp tục áp chế.. . . . . . . . . . . . .Ma tộc yên lặng hồi lâu, đám Dược Mục cũng có thêm thời gian thở.Tình hình hiện tại của Sở Tẫn Tiêu không thích hợp để nghênh chiến, mấy hôm nay Ninh Tễ vẫn luôn giúp hắn trị thương.Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào mà thiếu niên ấy thích dán mắt vào y.

Dù Ninh Tễ làm gì ở đâu, đôi mắt Sở Tẫn Tiêu đều nhìn y không chớp mắt.Mọi người trong lều đều cảm thấy sau khi kiếm tôn đến đây, tâm trạng của Long quân đã tốt hơn.Dược Mục khẽ ho rồi định nói gì đó thì thấy bên ngoài có người bẩm báo, đệ tử canh phòng báo tin xong, sắc mặt Dược mục có hơi kỳ lạ nhưng vẫn nói: "Cho người vào đi."

Người trong lều có hơi tò mò, chỉ chốc lát sau thì thấy một đội đệ tử dẫn người vào.Sở Tẫn Tiêu vốn tùy ý nâng mắt nhìn nhưng ánh mắt lại lập tức trở nên nguy hiểm.Người đến thế mà là tên nhị hoàng tử mà hắn gặp được trong thủy cung ở Nam Chiếu -- Tịnh Chi.Lúc này Tô Phong Diễm đã nhớ ra chuyện trước khi đổi cơ thể, đây là kế hoạch mà gã đã chuẩn bị, khôi phục ký ức cũng nằm trong dự kiến.Chỉ là gã không ngờ, bọn Tạ Dữ Khanh và Lâu Nguy Yến lại đột nhiên ra tay quấy rầy kế hoạch của gã.Những chuyện này xoay dưới đáy lòng gã một vòng, Tô Phong Diễm lại chẳng để lộ gì, chỉ chắp tay nói: "Bái kiến các vị chân quân."

"Sao nhị hoàng tử đến đây?"

Dược Mục hỏi.Lúc này Ninh Tễ vẫn chưa khôi phục ký ức, tạm thời y không nhớ ra người này nên không nói gì, chỉ nghe Dược Mục hỏi.Thanh niên có khuôn mặt vô cùng đơn thuần và nhiệt tình nói: "Hiện giờ đương lúc chiến cuộc căng thẳng, tuy tu vi Tịnh Chi không được việc gì, nhưng nhờ có ân huệ của kiếm tôn nên cũng muốn lên chiến trường, ít nhiều gì cũng có thể giúp được chút ít."

Hiện tại hoàng thất Nam Chiếu đã phân tán gia nhập vào Ngọc Thanh Tông, lời này của Tô Phong Diễm vô cùng thành khẩn, tất nhiên không ai hoài nghi gã có mưu đồ gì.Huống chi gã còn mang theo không ít người hữu dụng đến, mọi người đều khẽ gật đầu.Duy chỉ có ánh mắt của Sở Tẫn Tiêu là lạnh đi rất nhiều.Khi Tô Phong Diễm đứng dậy, ánh mắt hai người giao nhau.

Vẻ mặt của Tô Phong Diễm vẫn không thay đổi, nhìn Ninh Tễ kế bên.Tất nhiên gã biết Ninh Tễ bị Lâu Nguy Yến ngầm hãm hại nên thiếu hụt ký ức, lúc này rất muốn quan sát vẻ mặt của Ninh Tễ.

Nhưng người nọ lại đội đấu lạp nên khiến gã thầm thất vọng.Tô Phong Diễm siết chặt tay, nghị sự xong đành giấu ý nghĩ đi.

Lúc này Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu chưa công khai quan hệ với thiên hạ nên Dược Mục chia ra hai lều.

Ninh Tễ trở về vừa định tu luyện thì nghe được giọng nói ngoài lều."

Kiếm tôn có ở đây không?"

Là Tịnh Chi.Ninh Tễ khẽ cau mày, lòng mang máng có chút ấn tượng với gã, y rút kiếm về rồi đứng dậy.Tô Phong Diễm chờ ngoài cửa, nghe thấy tiếng bước chân rồi màn cửa được vén ra.

Vừa rồi khi tu luyện Ninh Tễ đã tháo đấu lạp xuống, lúc này khuôn mặt của y hoàn toàn lộ ra trước mắt Tô Phong Diễm.

Khuôn mặt lạnh tựa núi tuyết dưới ánh trăng lọt vào tầm mắt.Tô Phong Diễm vừa định nói gì đó thì thấy màu sắc trên cổ Ninh Tễ.

Trên đó có một vết màu đỏ nhạt, như là bị ai đó cắn để lại dấu.Lều trại to như vậy trừ Sở Tẫn Tiêu ra thì chẳng có ai dám làm vậy với Ninh Tễ.Khiến ánh mắt Tô Phong Diễm sa sầm chính là lúc này Ninh Tễ đã mất trí nhớ, dưới tình huống thiếu ký ức thì y vẫn ở bên người nọ ư?Lời đến bên miệng lại dừng lại, qua hồi lâu Tô Phong Diễm mói nghe Ninh Tễ hỏi: "Chuyện gì?"

Y cau mày ánh mắt lạnh nhạt.

Tô Phong Diễm siết chặt tay, lại nghe thấy giọng nói truyền đến từ sau lưng gã."

Đã trễ thế này rồi mà nhị hoàng tử còn tìm sư tôn của ta làm gì thế?"

Không biết Sở Tẫn Tiêu xuất hiện ngoài lều từ bao giờ, lúc trước ở thủy cung hắn đã cảnh giác tên nhị hoàng tử này, bây giờ lại càng thêm cảnh giác.Mắt thấy lúc nghị sự người nọ cứ nhìn sư tôn mãi, Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn chú ý đến từng cử chỉ hành động trong lều của sư tôn.

Quả thực nhìn thấy cái tên Tịnh Chi đó đến tìm sư tôn vào buổi tối, sát ý dâng lên trong mắt hắn.Ninh Tễ không ngờ lúc này Sở Tẫn Tiêu cũng đến đây, y ngẩng đầu lên thì thấy thanh niên ấy đã đi đến trước mặt y rồi nắm lấy tay y."

Sao sư tôn không khoác thêm áo vào?"

Hắn cởi áo ngoài của mình xuống rồi khoác lên người Ninh Tễ.Mấy năm nay Sở Tẫn Tiêu cao rất nhanh, hiện giờ đã cao hơn Ninh Tễ một chút.

Lúc này cúi đầu buộc áo bào trông như đang ôm Ninh Tễ vào lòng.Đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng dừng lại, tùy ý động tác của hắn.Hành động thân mật mạo phạm như vậy mà y chẳng đẩy hắn ra.

Lòng bàn tay Tô Phong Diễm siết chặt, nụ cười trên mặt thoáng nhạt đi."

Nếu kiếm tôn và Long quân có việc muốn thương lượng thì ngày khác tại hạ sẽ đến."

Gã hít một hơi thật sâu, khi ngẩng đầu lên vẫn duy trì sắc mặt.Những mãi đến khi rời đi, Ninh Tễ chẳng nhìn gã thêm cái nào nữa.Tiếng bước chân biến mất, Sở Tẫn Tiêu vẫn còn cầm áo bào trong tay.

Ninh Tễ khẽ cau mày đưa mắt nhìn hắn.

Thì thấy Sở Tẫn Tiêu gác cằm lên vai y, như chó nhỏ chậm rãi siết chặt tay ôm y."

Sư tôn, ta ghen."

Ninh Tễ: ......
 
[Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.
Chương 96.


Ấn đường y giần giật, mấy hôm nay đã khá quen với diễn xuất của Sở Tẫn Tiêu.Mỗi khi hắn làm nũng như vậy là sẽ muốn xin cái gì đó.Quả nhiên, dưới ánh trăng Ninh Tễ đưa mắt nhìn sang, Sở Tẫn Tiêu ngẩng đầu lên, nước xuân dịu dàng trong mắt gần như tràn ra."

Sư tôn ơi, vết thương của ta lành rồi."

"Tối nay ta ôm người ngủ nha?"

Rõ ràng là rồng, nhưng lúc này hắn lại rất dính người.

Ninh Tễ từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng tuấn tú trên Nghị Sự đường của Sở Tẫn Tiêu, bây giờ thấy hắn như thế, tương phản như vậy khiến y có hơi buồn cười.Sở Tẫn Tiêu dùng tư thế vô hại ôm tay y, ánh mắt dịu dàng lại cố chấp.Ninh Tễ nhìn hắn trong chốc lát rồi giơ tay đẩy hắn ra.Hơi thở lạnh lẽo rời đi, Sở Tẫn Tiêu đang có hơi tiếc nuối thì thấy sư tôn gấp trường bào lại rồi dừng bước chân.Ninh Tễ quay đầu lại, Sở Tẫn Tiêu lập tức thay đổi sắc mặt.

"Sư tôn..."

Hắn lại muốn mở miệng thì thấy dưới ánh trăng, vị tiên nhân lãnh đạm ấy nói: "Vào đi."

"Cảm ơn sư tôn."

Sở Tẫn Tiêu thoáng chốc vui vẻ trở lại.

Ninh Tễ hoài nghi nếu phía sau hắn mà có cái đuôi thì chắc là giờ sẽ lắc đuôi không ngừng.Quanh năm Ma vực không có ánh sáng mặt trời, lúc này bên ngoài đất phủ đầy tuyết càng thêm lạnh lẽo.

Y xoay người vào lều trại, Sở Tẫn Tiêu cũng đi theo, sợ sư tôn nói mà không giữ lời bỏ hắn lại.Sau khi bước vào, Sở Tẫn Tiêu thở phào nhẹ nhõm.Lều trại của sư tôn cũng không giống lều của hắn.

Sở Tẫn Tiêu luôn có thể ngửi được hương thơm mát lạnh trên người sư tôn, vô cùng dễ chịu.Trong lều trại vấn vít hơi thở của sư tôn khiến mắt hắn sầm xuống, ham muốn của loài thú đối với người thương dâng trào nhưng lại bị hắn đè xuống.Mãi đến khuya, nến trong lều mới tắt...Ninh Tễ vừa nhắm mắt lại đã bị Huyền long dính người phía sau ôm lấy.

Sở Tẫn Tiêu không thường được ôm sư tôn ngủ, lúc này chỉ cảm thấy hết sức kích động, lòng như căng đầy.Ninh Tễ chỉ cho hắn ôm, sau khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc y nhắm mắt lại.

Nhưng đến nửa đêm, Huyền long lại bắt đầu không ngoan.Ninh Tễ bị độ ấm trên vai đánh thức.Y ngủ khá nông, chỉ chút tiếng động sẽ tỉnh lại ngay.

Lúc cảm nhận được động tác của Sở Tẫn Tiêu, y thấy trên người có hơi nóng.Sở Tẫn Tiêu ôm sư tôn, lúc nãy hắn đã nhìn thấy dấu vết trên cổ y.
—— Là vết cắn khác của hắn.

Hắn sinh lòng ghen tuông, sau khi sư tôn ngủ lại không nhịn được mà khẽ hôn y, nào ngờ sư tôn lại thức dậy.Hắn như chó nhỏ hôn khắp nơi, ngay cả trên xương vai mảnh khảnh cũng có thêm vệt đỏ.

Màu nhạt như mai đỏ nở rộ trên nền tuyết, xinh đẹp kinh người.Xương vai của Ninh Tễ rất đẹp.Eo cũng đẹp.Dường như hõm Apollo của y có hơi nhạy cảm, vừa chạm vào đã nghe thấy y khẽ rên.Ninh Tễ tỉnh lại, hàng mi dài khẽ run, băng tuyết trong mắt xuất hiện.Bàn tay kia vẫn còn đặt trên eo y, giọng nói lạnh nhạt của Ninh Tễ có hơi khàn: "Sở Tẫn Tiêu, ngươi có còn ngủ hay không?"

Một câu này chứa ý cảnh cáo.Ninh Tễ bị hắn cắn mà nóng cả người, Sở Tẫn Tiêu tủi thân nói: "Sao sư tôn chỉ cho có mình hắn hôn vậy?"

Trên cổ là vết cắn của tâm ma, nhưng trên xương vai lại là của Sở Tẫn Tiêu.Ninh Tễ có chút đau đầu, hai người này rõ ràng là một người, dưới trạng thái mất trí nhớ y không biết nhiều như vậy, còn tưởng Sở Tẫn Tiêu đang trêu mình thế là y cau mày."

Nhắm mắt lại!"

Thấy sư tôn tức giận, Sở Tẫn Tiêu lại chẳng sợ.

Hai người tâm ý tương thông, tất nhiên hắn biết y không thật sự ghét mình.

Hắn quay đầu lại rồi rướn người khẽ hôn lên môi sư tôn."

Sư tôn ngủ ngon nhé."

Ninh Tễ chuẩn bị mở miệng quở trách chợt sững người, mãi đến khi Sở Tẫn Tiêu thật sự nhắm mắt lại đuôi chân mày của y mới giãn ra.

Chẳng qua vết tích trên người lại chẳng cách nào xóa bỏ được.Ấn ký của Long tộc không dễ xóa bỏ như vậy.Ngày hôm sau, lúc mặc quần áo tay Ninh Tễ thoáng dừng lại, quả nhiên nhìn thấy dấu vết trên xương vai sau lưng.Trong gương đồng chiếu ra dấu vết nhàn nhạt, nhưng tuyệt đối không nhạt đến mức làm người khác không nhận ra.Ninh Tễ khẽ cau mày, nghĩ cũng may là trên xương vai, nếu ở chỗ khác...Y mím môi, ngay sau đó trông thấy Sở Tẫn Tiêu đi đến."

Sư tôn vẫn còn giận ta à?"

Lúc này hắn đã biết nhận lỗi.Ninh Tễ nhướng mày nhìn hắn một cái, lập tức đối diện với đôi mắt vô tội của Sở Tẫn Tiêu.Ninh Tễ vốn không am hiểu mấy chuyện này, có điều bây giờ y đã nhìn ra.

Sở Tẫn Tiêu để lại mấy dấu vết vô hại trên người y.Long tộc trên thế gian đã tiêu vong chỉ còn lại Sở Tẫn Tiêu, y không biết những Long tộc khác có làm như vậy hay không.

Lúc Sở Tẫn Tiêu tiến lên giúp y mặc quần áo, y vẫn nhắc: "

Sau này không được để lại dấu đâu đấy."

Nhớ đến cảm giác xương vai bị gặm cắn tối qua.Ninh Tễ khẽ rủ mắt, phớt lờ cảm giác xa lạ.Đêm qua Sở Tẫn Tiêu thân mật với sư tôn, tất nhiên bây giờ sư tôn nói gì cũng được.Sắc trời bên ngoài dần sáng, Truyền Âm phù của hai người sáng lên, là Dược Mục đạo quân.Vừa hay hôm nay có nghị sự, Dược Mục mời hai người đến Nghị Sự đường.Sau khi khoác thêm áo choàng, Ninh Tễ đáp đồng ý.Dược Mục thoáng do dự: "Ta không nối được với Truyền Âm phù của Long quân..."

Ông vốn thử thăm dò.Nào ngờ bên kia lại yên lặng, một lúc sau mới nghe thấy kiếm tôn đáp: "Hắn ở cạnh ta."

Lúc này sắc trời vừa sáng, tất nhiên là không thể sáng sớm đã chạy tới chạy lui, thế nghĩa là hắn cả đêm không về.Đầu ngón tay Dược Mục chợt khựng lại, bị chính suy đoán của mình dọa sợ.Rồi ông lại thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều.Ninh Tễ không biết suy nghĩ của ông.Có điều sớm muộn gì quan hệ của y và Sở Tẫn Tiêu cũng phải công khai với mọi người, y cũng chẳng giấu giếm, trực tiếp nói: "Ta sẽ chuyển lời đến hắn."

Lúc này Dược Mục mới đáp vâng.Nghe giọng Truyền Âm phù yếu đi, Sở Tẫn Tiêu giúp sư tôn khoác thêm áo ngoài rồi nhìn mũ ngọc [1] bên cạnh.[1] 玉冠 (Mũ ngọc):

"Những người khác vẫn chưa đến, ta giúp sư tôn vấn tóc nhé?"

Hắn nói rồi cầm lược.Ninh Tễ không khỏi nhìn hắn một cái.Nhìn ra thần sắc trong mắt sư tôn, Sở Tẫn Tiêu chỉ cảm thấy sư tôn như vậy càng khiến tim hắn ngứa ngáy.Ngoài miệng lại nói: "Lần này ta tuyệt đối không gây rối nữa."

Thấy hắn nghiêm túc đảm bảo, Ninh Tễ nhìn mái tóc chưa vấn trông có hơi kỳ cục của mình trong gương, miễn cưỡng đồng ý.

"Phát quan bình thường cũng được."

Giọng Ninh Tễ nhàn nhạt nghe rất hay.Sở Tẫn Tiêu nói: "Giúp sư tôn chải tóc thì tối phải thưởng ta một lần."

Nháy mắt Ninh Tễ muốn lấy lược lại, nhưng cuối cùng lại thua Sở Tẫn Tiêu, trước đó y cũng chẳng biết dưới lớp da tựa trăng sáng này của hắn lại là dạng người ngang ngược như thế."

Hồi trước ta cũng ở cùng với ngươi như vậy à?"

Y cau mày hỏi.Sở Tẫn Tiêu nói: "Sư tôn muốn khôi phục ký ức sao?"

Ninh Tễ khẽ lắc đầu: "Giờ không phải là lúc."

Viên linh thức đó vẫn ở chỗ Sở Tẫn Tiêu, nhưng tựa như trước khi rút ra, khôi phục ký ức cũng tổn hại rất nhiều.

Hiện giờ Lâu Nguy Yến có thể tấn công bất cứ lúc nào, đại chiến sắp đến, bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để y khôi phục.Hơn nữa nếu đã chấp nhận Sở Tẫn Tiêu, vậy thì không cần phải nôn nóng những cái đó.Trong khi nói chuyện, phát quan đã buộc xong, Ninh Tễ nhìn gương một cái: "Đi thôi.". . . . . . . . . . . . . . . . .Hai người đến không quá muộn, đằng sau lục tục đến rất nhiều người.

Tô Phong Diễm ngồi trên ghế, vừa liếc mắt đã thấy Ninh Tễ.Gã siết chặt tay, có lẽ vì thay đổi cơ thể nên trừ lúc điên cuồng lúc trước ra, gã thế mà cảm nhận được cảm xúc đau đớn khác...Ninh Tễ vẫn cứ nhận ra có người nhìn mình, vừa quay đầu lại thì thấy là vị nhị hoàng tử kia.Ánh mắt hai người giao nhau, Tô Phong Diễm theo bản năng giấu thần sắc trong mắt đi rồi lịch sự cười cười.================Ý là tui chạy xong chính truyện rồi, còn ngoại truyện thôi ;-;
 
[Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.
Chương 97.


Lòng Ninh Tễ cứ thầm cảm thấy vị nhị hoàng tử này có vài phần quen quen, nhưng nhất thời lại không nói ra được.Mấy người bên cạnh đã bắt đầu bàn chuyện tối nay tiến công, Ninh Tễ mím môi giấu suy nghĩ đi, không nghĩ nhiều nữa.Vì chuyện Ma tộc mở thông đạo vực Vô Tẫn nên thám tử của Ngọc Thanh Tông bị quét sạch.

Lúc này cũng khó có thể thám thính được tin tức gì.Nhưng Lâu Nguy Yên có tâm ma là thật.Lúc này kiếm tôn đến, thương tích của Long quân cũng đã lành, không tiến công quả là lãng phí thời cơ tốt.Nói xong, Dược Mục nhìn Ninh Tễ thì thấy y khẽ gật đầu.Tâm ma cũng không dễ tiễn trừ như vậy, trong mấy ngày ngắn ngủi Lâu Nguy Yến chỉ có thể hết sức đè nén chứ không thể làm gì hơn.

Đây quả thật là lúc tốt nhất.Mấy ngày nay tuy ký ức của y vẫn bị thiếu hụt, nhưng cũng được Sở Tẫn Tiêu kể kế hoạch ngày trước cho nghe nên y hiểu bản thân muốn làm gì.Trước đó Ninh Tễ đã sớm biết Ma tộc có các ma hồn đời trước, cũng biết Lâu Nguy Yến sẽ sinh tâm ma vì hấp thụ những ma hồn đó, bọn họ đều nằm trên bàn cờ, từng bước ép sát cũng là vì một bước cuối cùng này.—— Y muốn đánh Ma tộc vào vực Vô Tẫn, trong ba trăm năm không trở ra.Dược Mục nhìn y, Ninh Tễ mở miệng nói: "Giờ tý đêm nay tấn công."

Giờ tý là giờ dễ khiến người khác lơ là cảnh giác nhất.

Lúc này Sở Tẫn Tiêu nhìn sư tôn một cái rồi nói: "Sư tôn có thể để ta dẫn đầu được không?"

Dù bây giờ tu vi của hai người tương đương nhau, nhưng Sở Tẫn Tiêu vẫn gọi Ninh Tễ là sư tôn trước mặt mọi người.Hắn đưa mắt nhìn y, giấu lo lắng xuống đáy mắt.Hắn biết lấy tính cách của Ninh Tễ thì y nhất định sẽ đứng ngăn ở phía trước.

Nhưng hắn không muốn để sư tôn bị thương, không muốn chút nào cả.Người khác không biết ý nghĩ của Sở Tẫn Tiêu chỉ cho rằng thân là sư tôn của Long quân, chỉ có Ninh Tễ mới biết suy nghĩ thật sự của hắn.Tim y khẽ loạn, chút cảm xúc bủn rủn khiến đầu ngón tay y thoáng cứng đờ."

Chúng ta đi cùng."

Y nói.Ninh Tễ nói xong thì thu tầm mắt về, Sở Tẫn Tiêu ngạc nhiên trong nháy.

Ban đầu hắn không nghĩ sư tôn sẽ đáp thế, ngay sau đó lại mỉm cười."

Được."

Sư tôn cũng lo cho hắn, điều này khiến của Sở Tẫn Tiêu vui tươi hẳn lên.Trận chiến Ma đạo này vô cùng gian nan, sau khi sư tôn đến Sở Tẫn Tiêu cảm thấy dù có thế nào chỉ cần ở bên sư tôn cũng đều tốt.Tâm trạng ủ dột mấy ngày nay của hắn biến mất, mọi người đều thả lỏng.Tô Phong Diễm nhìn tương tác của hai người, lòng chậm rãi chùng xuống, ngay cả lòng bàn tay đang rỉ máu cũng không hề hay biết.

Gã chỉ chậm một bước không giết được Sở Tẫn Tiêu, hết thảy đã khác, dù gã có đổi cơ thể sạch sẽ lần nữa xuất hiện trước mặt y thì cũng chẳng khác gì.Ninh Tễ thiếu hụt ký ức có thể nhận ra Sở Tẫn Tiêu lại không nhận ra Tô Phong Diễm trong bùn dơ.Gã rủ mắt, vẫn cứ thần không nhớ Thục đến khi bàn chuyện bày binh kết thúc.Sở Tẫn Tiêu đi kiểm kê số lượng tu sĩ sẽ bất ngờ tập kích đêm nay, Ninh Tễ đưa mắt nhìn người còn lại ngồi trong lều, bước chân y thoáng dừng lại: "Đêm qua ngươi có chuyện muốn nói với ta?"

Giọng y nhàn nhạt, Tô Phong Diễm ngẩng đầu lên, lúc này gã bỗng không muốn ngụy trang nữa.Vẻ mặt Tô Phong Diễm hiện lên mặt của nhị hoàng tử Tịnh Chi.

Tô Phong Diễm nhìn Ninh Tễ, thấy y chẳng ngạc nhiên chút nào.Dường như đã sớm biết... gã là loại người này.

Lòng gã có cảm xúc khó hiểu, chợt hỏi: "Kiếm tôn không tò mò sao?"

Không tò mò về dáng vẻ thật sự dưới khuôn mặt giả của gã, không tò mò gã là ai ư?Đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng dừng lại: "Có rất ít người giống với bề ngoài."

Y nói xong, Tô Phong Diễm bỗng bật cười.Đúng vậy, có rất ít người có thể như vẻ ngoài, người như vậy mà gã từng gặp trong đời là Ninh Tễ.

Nỗi khát vọng người này và cảm xúc khó hiểu đan chéo dưới đáy lòng, Tô Phong Diễm đã thay đổi cơ thể bỗng không muốn ngụy trang nữa."

Chúng ta từng quen nhau."

"Ta đã từng hại ngươi rất nhiều lần."

Gã dùng gương mặt của Tịnh Chi nói, khi Ninh Tễ nhìn sang lại cười nói: "Nhưng cuối cùng ngươi lại không giết ta."

"Ngươi đã cứu ta, để lại cho ta một mạng.

Nên mới có Tịnh Chi của hiện tại."

Ninh Tễ không ngờ giữa y và người này lại có gút mắc như vậy, cũng không ngờ Tô Phong Diễm sẽ nói ra.Y không biết đây là lần thẳng thắn duy nhất của Tô Phong Diễm trước mặt mình.Người nọ nói: "Ta là đứa con do Quỷ vương và người phàm tằng tịu sinh ra, ban đầu tên ta là Tô Phong Diễm."

Quỷ y Tô Phong Diễm, thì ra là gã.Ninh Tễ vuốt ve chuôi kiếm, ánh mắt nhàn nhạt."

Cho nên, ngươi đến đây để giết ta?"

Y nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tịnh Chi, như muốn nhìn vẻ mặt bên dưới khuôn mặt này của gã.Tim Tô Phong Diễm chợt nhói lên, khẽ cười lắc đầu.Gã và Ninh Tễ từng đối địch không ít lần, nhiều lần hại Ninh Tễ.

Bây giờ đổi cơ thể sạch sẽ chẳng qua là muốn lần nữa làm quen Ninh Tễ.Dù y có ở bên Sở Tẫn Tiêu hay không, gã cũng sẽ không ra tay nữa.Nếu là ngày trước, Tô Phong Diễm không thể nào tin được mình cũng sẽ có một ngày như vậy.

Xưa nay mọi khi gã sẽ khinh thị, muốn cái gì phải được cái đó.

Không có được thì sẽ hủy hoại như khi với Sở Tẫn Tiêu lúc trước.Niềm yêu thích nhất của gã đối với Sở Tẫn Tiêu chính là luyện hắn thành cổ nhân.

Tô Phong Diễm luôn cảm thấy mình sẽ mãi như thế, nhưng sau khi gặp Ninh Tễ mới biết mình cũng sẽ thật sự yêu một người.Người nọ kéo gã khỏi bùn bẩn.

Nhìn y bảo vệ người khác, lòng gã cũng sẽ kích động.Thì ra không phải là gã khinh thường mà chỉ là gã không dám muốn mà thôi.Thật ra tên quỷ y đê hèn đó cũng muốn có người giúp mình.

Nên sau khi người kia xuất hiện, gã mới vứt bỏ tu vi đổi cơ thể đến tìm y.Khi Ninh Tễ nói giết, tim Tô Phong Diễm chậm rãi chùng xuống, lại có hơi muốn cười khổ."

Nếu ta muốn ra tay với kiếm tôn thì đã chẳng nói ra."

Sao có gã có thể ra tay với Ninh Tễ được nữa."

Chỉ là ta... không cam lòng mà thôi."

Gã lấy thân phận hoàng tử Nam Chiếu gia nhập Ngọc Thanh Tông chính là muốn đến gần y.

Nhưng không lúc nào là Tô Phong Diễm không hiểu rằng, đến cùng gã vẫn chậm.Có lẽ không gặp Ninh Tễ ngay từ đầu chính là sai lầm của gã.Tô Phong Diễm dừng một chút nói: "Kiếm tôn có thể cho rằng ta đến để bồi hoàn."

Gã giao quyền lựa chọn cho Ninh Tễ, xem xem y sẽ vạch trần gã thế nào.Ninh Tễ chỉ chậm rãi cau mày.

Ngoài mành lều vải cách đó không xa là Sở Tẫn Tiêu đang kiểm binh, lúc này hắn như có cảm ứng mà từ xa nhìn sang.Ngay khi Tô Phong Diễm cho rằng Ninh Tễ sẽ không nói gì, y quay đầu nói: "Ngươi có là người tốt hay không bản tôn không có quyền chỉ trích ngươi."

"Nhưng nếu ta là ngươi, ta sẽ không để bản thân lần nữa rơi vào địa ngục sau khi khó khăn lắm mới có được mạng sống mới đâu."

"Bây giờ ngươi đã có được tất cả những gì ngươi muốn, ngươi nên biết rằng không dễ gì mà có được."

Nói xong, Ninh Tễ xoay người rời đi.Thân thể Tô Phong Diễm cứng đờ, qua hồi lầu mới nhìn bàn tay đang rỉ máu của mình.Gã biết Ninh Tễ có ý gì.Sở Tẫn Tiêu nhìn sư tôn nói chuyện với tên nhị hoàng tử kia, thấy y bước ra thì đi sang: "Sao thế?"

Ninh Tễ quay đầu: "Không sao, luyện binh tiếp đi."

Sở Tẫn Tiêu gật gật đầu.. . . . . . . . . . . . . .Một ngày rất nhanh đã trôi qua, bóng đêm dần buông xuống.Sau khi mở thông đạo vực Vô Tẫn ra, đã có một bộ phận Ma tộc lui vào thông đạo.Lâu Nguy Yến tỉnh lại từ bế quan, lập tức trông thấy ánh lửa hừng hực bên ngoài.

Hơi thở của Long tộc bao trùm lên cả Ma cung, Lâu Nguy Yến nghĩ đến Ninh Tễ, rủ mắt vuốt ve đao Tu La rồi đứng dậy.Ngọc Thanh Tông đã đánh đến thành cuối cùng, bọn ma tướng không dám thả lỏng chút nào.

Chờ đến khi ánh kiếm hiện lên thì lập tức đứng dậy □□.Vài vị trưởng lão Ma tộc liếc mắt nhìn nhau rồi đều ra khỏi thành.Ninh Tễ chưa từng kề vai chiến đấu với Sở Tẫn Tiêu.

Tuy y không nhớ nhưng đây là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra trong ý thức của y.Lúc này Sở Tẫn Tiêu không hóa rồng, hắn đứng bên cạnh Ninh Tễ.

Nhìn từ xa trông hai người vô cùng xứng đôi, Tạ Phong chỉ nhìn một cái rồi tiếp tục xoay người chém giết.Ninh Tễ một kiếm giết chết trưởng lão Ma tộc, ở đây trừ Lâu Nguy Yến ra thì chẳng ai là đối thủ của y.Các trưởng lão từng bước lui ra sau dưới khí thế rét lạnh của kiếm khí, lúc này mới nhớ ra mười ba năm trước vị kiếm tôn này đáng sợ thế nào.Kiếm ý phi thường.Từ ấy trở đi, không ai sống sót.Tàn tích của Ma cung bị kiếm khí san bằng, đại trưởng lão lui về sau nôn ra ngụm máu.

Lòng vừa thầm định liên lạc với tôn thượng thì Lâu Nguy Yến đến.Ninh Tễ cũng không quá ngạc nhiên khi Lâu Nguy Yến xuất hiện.Có điều lúc này trông có hơi giống với lần đầu tiên hai người gặp nhau trong mộ Tổ Long năm đó.

Chẳng qua người chiếm ưu thế khi ấy là hắn ta, bây giờ lại là Ninh Tễ.Lâu Nguy Yến để trưởng lão dẫn người lui trước rồi đưa mắt nhìn Ninh Tễ."

Ta cũng có hơi hối hận vì làm kiếm tôn mất trí nhớ."

"Không ngờ trận chiến sinh tử này lại diễn ra trong tình huống kiếm tôn quên ta."

Áo bào của hắn ta đỏ gắt, khi nói lời này ánh mắt hắn ta sầm xuống."

Mười ba năm chưa từng giao thủ, bây giờ cũng coi như là nguyện vọng của ta."

Hắn ta rút đao Tu La ra, rốt cuộc Ninh Tễ cũng nhúc nhích.
 
[Edit/Đm] Xuyên Thành Đóa Hoa Lạnh Lùng Trong Truyện Vạn Người Mê.
Chương 98: Kết cục đã định.


Ninh Tễ và Lâu Nguy Yến vốn là hai người có tu vi cao nhất đương thời, lúc này giao chiến càng là đất núi rung chuyển.Kiếm đao chạm vào nhau, cung điện từng chút nứt ra, Ninh Tễ nghiêng người né tránh cú này thì thấy Lâu Nguy Yến đuổi sát theo y.Hai bóng người một trắng một đỏ đan xen vào nhau.

Sở Tẫn Tiêu nghênh chiến sáu vị trưởng lão Ma tộc, canh giữ sau lưng sư tôn không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội đến gần sư tôn.Uy áp của Long tộc hoàn toàn được phóng thích, mọi người đang chém giết phía dưới ngẩng đầu lên.Đao ý của liệt diễm vụt qua dưới chân, sắc mặt Ninh Tễ vẫn không thay đổi, ngay lúc Lâu Nguy Yến từ trên không trung chém xuống, thân hình y hóa thành ảo ảnh.Cả người y như cái bóng của thanh kiếm, nhưng nhìn kỹ thì lại vững vàng vô cùng.

Khi ánh đao giáng xuống, mấy vạn bóng kiếm gộp lại, Ninh Tễ cầm chuôi kiếm xoay người đâm ra.Mấy năm nay tu vi của y chưa từng chểnh mảng, khi Hóa Thần y đã có rất nhiều hiểu biết mới về đạo tâm, lúc này thực lực còn mạnh hơn Lâu Nguy Yến tưởng.Đá vụn trong Ma cung rơi trên mặt đất, bên dưới đã sớm biến thành tàn tích.

Áo bào đỏ của Lâu Nguy Yến bị cuồng phong thổi phần phật, sau khi trưởng lão nhanh chóng rút lui, hắn ta nâng mắt nghiêng người về phía trước mà lên.Nhưng có Sở Tẫn Tiêu ở đây, hết thảy đều không dễ dàng như vậy.Kẻ muốn đi bị ngăn lại, cùng lúc đó Ninh Tễ xuyên qua cương khí.Lâu Nguy Yến kiềm chế tu vi vì tâm ma nên không cách nào sử dụng sức mạnh trên Hóa Thần.

Lúc này hai người dùng thực lực chân chính để đọ sức.Trong đầu Ninh Tễ mơ hồ có gì đó vụn vặt lóe lên, đấu lạp trên đầu y bị lưỡi đao chẻ rách, lúc này cả khuôn mặt của y lộ ra.Mười ba năm trước trên Giải Kiếm phong, bọn họ cũng từng giao chiến như vậy.Lâu Nguy Yến thầm nghĩ.Kiếm ý rét lạnh xoẹt qua vai hắn ta, vai bị đâm ra một lỗ máu, nhưng nháy mắt tiếp theo, đao Tu La lại đâm về phía ngực Ninh Tễ.Ánh mắt hắn ta nặng nề nhìn Ninh Tễ, bỗng mỉm cười."

Ta vẫn thua ngươi."

Từ khi gặp Ninh Tễ tới nay, hình như mỗi lần giao thủ hắn ta đều thua.Rõ ràng tình huống hiện giờ cũng không tốt, nhưng Lâu Nguy Yến lại không có cảm giác bị ép đến đường cùng, hắn ta vẫn hưng phấn vì Ninh Tễ.Phía dưới là chiến trường Ma đạo.Phía trên là -- chiến trường của hắn ta và Ninh Tễ.Ma văn từ từ hiện lên trên mặt khiến Lâu Nguy Yến trông càng thêm âm trầm nguy hiểm, hắn ta xoay tay tiếp tục nắm lấy đao Tu La, khi kiếm ý của Ninh Tễ tập kích đến, hắn ta đón kiếm khí mà đến.Đạo mà Ninh Tễ tu cực kỳ sắc bén, đến cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng khó mà sống sót trong gió mạnh.

Nhưng Lâu Nguy Yến lại không lùi mà tiến tới.Cuối cùng, hai người cách nhau rất gần.Gần đến mức Lâu Nguy Yến có thể nhìn rõ mỗi một biểu tình trên mặt Ninh Tễ.Biết y đang đăm chiêu.-- Y đang ngạc nhiên.Đấu lạp sớm đã bị chẻ nát, ánh mắt Lâu Nguy Yến chiếu lên lưỡi đao."

Đây có tính là khoảng cách gần nhất của chúng ta không nhỉ?"

Hắn ta bỗng mở miệng.

Tiếc là Ninh Tễ chỉ cau mày nhìn hắn ta, không hiểu vì sao hắn ta nói thế.Cương khí xuyên qua áo bào, hắn ta vốn không nên tiến lên.

Lâu Nguy Yến biết nhưng hắn ta lại nhịn không được, bên môi tràn máu nhìn chằm chằm Ninh Tễ.Như thể muốn giữ Ninh Tễ trong tâm trí mình mãi mãi.Năm đó Ninh Tễ bị giữ chặt cạnh hàn đàm khiến tim hắn ta đập nhanh, lúc này người trong bóng kiếm cũng thế.

Lâu Nguy Yến cười nhạo bây giờ mà bản thân lại nghĩ đến những thứ này, nhưng càng đến lúc này hắn ta càng bình tĩnh.Vết nứt trên đao Tu La bị kiếm khí làm cho lan ra, hổ khẩu của Lâu Nguy Yến tê dại, suýt chút nữa đã không cầm nổi đao.Ninh Tễ cũng không khá hơn bao nhiêu.

Khóe môi y chảy máu, đôi môi vốn tái nhợt lại vô cùng đỏ.Sở Tẫn Tiêu vừa giải quyết xong sáu vị trưởng lão Ma tộc, ánh kiếm của Ninh Tễ đột nhiên bùng nổ.

Bạch y của y nhuộm ít máu, lúc này áo choàng càng thêm tôn lên vẻ đẹp tuyệt diễm, khi ánh kiếm tứ tán trời đất như bị chìm vào đó.Sắc trời ảm đạm ở Ma giới sáng lên, sáng rực trong trời đầy băng tuyết.Một kiếm của Ninh Tễ đâm vào ngực Lâu Nguy Yến.Một kiếm này gần như vượt qua sức mạnh Hóa Thần, ánh kiếm to lớn bùng ra trên người Ninh Tễ, Ma vực bị san thành bình địa trong chốc lát.Lâu Nguy Yến mở to hai mắt, mãi đến khi ánh kiếm tiêu tán mọi người mới lấy lại tinh thần, trông thấy ma tôn ôm ngực lui về sau một bước.Lượng lớn máu tràn ra từ người hắn ta.Theo hắn ta lùi về phía sau, lúc này mọi người mới phát hiện kiếm tôn cũng bị thương.Một kiếm cuối cùng của Ninh Tễ đã xuyên qua ngực Lâu Nguy Yến, mà đao Tu la của Lâu Nguy Yên cũng đâm xuyên vai Ninh Tễ.

Lửa theo bạch y đốt đến tận xương, tay cầm kiếm của hắn ta siết chặt, Lâu Nguy Yến đã nửa khụy xuống.Ninh Tễ gắng cho mình không ngã xuống, đúng lúc này có một bàn tay đỡ lấy y.Sở Tẫn Tiêu theo lòng bàn tay truyền linh khí cho sư tôn, hai người nắm tay nhau, Ninh Tễ bỗng siết chặt tay."

Sư tôn?"

Giọng điệu của Sở Tẫn Tiêu có hơi lo lắng, Ninh Tễ khẽ lắc đầu: "Ta không sao."

Chẳng qua y chỉ kiệt sức mà thôi.Tiếc là dáng vẻ tay phải nhuộm máu của y không có sức thuyết phục.

Thậm chí Sở Tẫn Tiêu còn cảm thấy tay sư tôn đang khe khẽ run.Trận chiến này khiến hai người kiệt sức, hắn liều mạng truyền linh lực sang.Thấy hắn gần như đưa phân nửa linh khí cho mình, Ninh Tễ cản hắn lại."

Được rồi, kết thúc chiến cuộc trước rồi nói tiếp."

Thương thế của tay phải trông rất đáng sợ, nhưng thật ra vẫn trong phạm vi chịu đựng của Ninh Tễ.

Thân là kiếm tu, từ khi bắt đầu y đã không ít lần bị thương như vậy.

Song thấy Sở Tẫn Tiêu lo cho mình, Ninh Tễ mở miệng trấn an hắn.Dưới linh lực của Sở Tẫn Tiêu, lúc này y đã hòa hoãn lại.Sau khi thấy sư tôn không sao, Sở Tẫn Tiêu mới yên lòng hóa thành hình rồng.Lúc này Lâu Nguy Yến đã bị đánh bại, kế tiếp trận chiến này liền đơn giản hơn rất nhiều.Phần lớn Ma tộc ở bên dưới đã mất ý chí chiến đấu.

Thông đạo vực Vô Tẫn mở ra, dù có không muốn rời đi thế nào thì lúc này Ma tộc cũng phải rút lui.Tính mạng của Lâu Nguy Yến đã mất quá nửa, lúc này không thể tái chiến được nữa.

Nhưng cũng may hắn ta là Ma tộc bất tử bất diệt, khi vô lực đứng dậy, ma khí của Ma vực tự động bảo vệ hắn ta rồi đẩy hắn ta vào vực Vô Tẫn.Trừ Ma tộc bên dưới không cách nào thoát thân thì chỉ có một bộ phận Ma tộc có thể trốn vào vực Vô Tẫn.Trước khi thông đạo đóng lại, Ninh Tễ đưa mắt nhìn sang thì thấy dù là trong tình huống như vậy, Lâu Nguy Yến vẫn chậm rãi chống đao đứng dậy.Cả người hắn ta đầy máu, trông vô cùng chật vật, ánh mắt lại lại dán chặt vào người y, vẻ mặt có hơi phức tạp.Mãi đến khi vực Vô Tẫn hoàn toàn đóng lại, Lâu Nguy Yến mới khẽ hé miệng.Hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.

Cuối cùng câu nói đó theo tiếng trời đất ầm ầm mà biến mất.Trong Ma vực tràn ngập sát khí.Sở Tẫn Tiêu từ trên trời đáp xuống, hết thảy đã chấm dứt.Chín môn phái lớn giao chiến với Ma tộc đến bình minh, trận chiến Ma đạo này hoàn toàn kết thúc.

Lấy kết quả Ma tộc bị buộc lui phong ấn trong vực Vô Tẫn ba trăm năm làm kết thúc.. . . . . . . . . . .Sau khi tất cả chấm dứt, bầu trời chậm rãi đổ mưa rửa sạch máu tươi bên dưới.Ninh Tễ cúi đầu có hơi thẩn thơ, rồi lại cảm nhận được hơi thở phía sau.Ma tộc bị phong ấn, mấy người Dược Mục chân quân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng buông vũ khí xuống, có vài đệ tử trẻ tuổi còn nhịn không được vui mừng bật khóc.Tất cả đã ngã ngũ.Đuôi chân mày Ninh Tễ thoáng dừng lại."

Sư tôn nghĩ gì thế?"

Sở Tẫn Tiêu thấy sư tôn như vậy thì thấy y có hơi giống với người trời, hắn bất giác thầm căng thẳng, bản thân còn chưa kịp phản ứng lại đã ôm lấy sư tôn.Chỉ là sau đại chiến Ninh Tễ có hơi thẩn thơ mà thôi.

Trên người y có hơi lạnh, mặt dính chút máu, xinh đẹp khác thường tựa mai lạnh trên đỉnh tuyết.Sở Tẫn Tiêu từ từ siết chặt tay, chậm rãi rủ mắt, nhưng ngay lúc này sư tôn quay đầu lại.Đôi mắt đen láy rét lạnh chiếu ra dáng vẻ của Sở Tẫn Tiêu, y nhìn hắn trong chốc lát.Đôi tay hai người vẫn nắm lấy nhau dưới áo choàng, trong mắt Sở Tẫn Tiêu đều là y, tuy hắn có hơi ngạc nhiên khi thấy y quay đầu lại nhưng lúc này vẫn mím môi nói: "Sư tôn, chúng ta về dùng linh lực kiểm tra một lần đi, hoặc là để Dược Mục đạo quân xem thử nhé."

"Người thấy còn khó chịu chỗ nào hả?"

Dù lúc ấy đã chuyển cho sư tôn rất nhiều linh khí, nhưng Sở Tẫn Tiêu vẫn không yên tâm."

Sư tôn ơi..."

Hắn khẽ hé miệng, Ninh Tễ bỗng nói: "Vừa rồi ta cứ mãi nghĩ..."

Đôi môi mỏng của Sở Tẫn Tiêu căng chặt, bàn tay cầm tay sư tôn bất giác cứng đờ.

Màu máu trong mắt hắn vẫn chưa rút đi, lúc này nhàn nhạt chiếu vào đáy mắt.Nhưng ngay sau đó hắn nghe thấy sư tôn cười nói: "Sở Tẫn Tiêu, chúng ta hợp tịch đi."============Sư tôn ít nói z thôi chứ ảnh thuộc trường phái hành động, iu cái là chốt đơn hẹn ngày giăng đèn cưới liền =))))))
 
Back
Top Bottom