- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Edit|Đm] Triệu Hoán Người Chơi, Kiến Thiết Đại Nguỵ
Chương 80: Năm mới
Chương 80: Năm mới
Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng Sáng hôm sau, sau trận tuyết rơi, trời quang mây tạnh, đất trời được bao phủ bởi lớp tuyết trắng tinh và trong trẻo.Trong một mái lều tranh gần trạm dịch trên quan đạo Mật Dương, hai binh sĩ người chơi mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ đang đứng dưới mái hiên trò chuyện và chờ đợi."
Sao vẫn chưa đến, hai thằng nhóc đó sẽ không lừa chúng ta đấy chứ?"
Lam Long khoanh tay dựa vào cột đình nói.Ninh Thành Lôi phủ nhận phỏng đoán của hắn: "Không thể nào, Long Đặc Áo ngày nào cũng tẩy não tên đầy tớ Hung Nô của hắn, giờ thì tên NPC đó hoàn toàn coi hắn như quỷ mà cung phụng, tuyệt đối không dám lừa dối."
"Vậy thì nhanh lên đi, ta còn đang chờ làm xong nhiệm vụ để logout đi mua sắm với bạn gái nữa."
"Ngươi có bạn gái?"
"Có chứ, nhưng gần đây chơi game nhiều quá nên không có thời gian ở bên nàng ấy, đã cãi nhau đòi chia tay rồi, nếu cứ thế này thì vài ngày nữa chắc ta không còn bạn gái nữa đâu."
"Vậy ngươi ít chơi game đi, đợi bạn gái ngủ rồi thì chơi."
"Không được, tối không vào game sẽ bỏ lỡ rất nhiều nhiệm vụ, ôi, đau đầu quá..."
Đang lầm bầm phàn nàn, phía trước con đường đột nhiên xuất hiện hai nam tử đội mũ trùm mặt.Thấy trên đỉnh đầu hai người đó là tên đỏ nổi bật, Lam Long lập tức ngưng miệng đứng thẳng người, cẩn thận ra hiệu cho Ninh Thành Lôi.Ninh Thành Lôi gật đầu, tỏ ý mình đã sẵn sàng.Hai nam tử bí ẩn đi đến trước mặt họ, một người trong số đó lên tiếng hỏi: "Đại Giác Phong đi đường nào?"
Lam Long trả lời theo ám hiệu đã hỏi được từ tên nội gián Hung Nô: "Đi thẳng mười dặm."
"Xa quá, có chỗ nào bán ngựa không?"
"Đi thẳng năm dặm."
"Vẫn xa quá, có chỗ nào có khách điếm để nghỉ ngơi không?"
Khóe miệng Lam Long dưới mặt nạ nhếch lên: "Đi khách điếm cái khỉ, đến doanh trại chúng ta ngồi một chút đi!"
Hai nam tử nhận ra có chuyện không ổn, lập tức rút dao găm bên hông tấn công họ.Ngay lúc này, Ninh Thành Lôi giơ cây nỏ giấu dưới áo choàng lên, bắn vài mũi tên vào chân bọn họ, đợi hai tên Hung Nô mất đi khả năng hành động, liền lập tức dùng dây trói bọn họ lại.Lam Long nhét một miếng giẻ vào miệng hai tên Hung Nô, cười mắng: "Mấy tên người Hồ nhỏ bé này, Tết đến rồi mà vẫn không yên, lần này rơi vào tay ta rồi, người hầu tự đưa mình tới cửa, không lấy thì phí, hà hà."
Trói xong dây, Lam Long mới nhớ ra hỏi: "Gần đây có đồng bọn của Hung Nô không?"
Ninh Thành Lôi ngẩng đầu nhìn quanh một lượt, nói: "Chắc là không có đâu, lần trước chúng ta không chút tiếng động bắt bọn nội gián, Hung Nô chắc sẽ không nghi ngờ.
Nhưng lần sau thì chưa chắc, lần sau ngươi vẫn nên đối chiếu ám hiệu xong rồi mới dẫn người đi, nếu không rất dễ bị lộ."
"Biết rồi, biết rồi, tại ta đang vội logout mà!"
Lam Long kéo dây lôi hai tên Hung Nô từ dưới đất dậy, nói: "Đi thôi, mau về báo cáo nhiệm vụ."*Lúc này trong doanh trại, Bộ Kinh Vân vừa login đã thấy tin nhắn mà tối qua Doãn Vân Ảnh gửi cho minh.[Doãn Vân Ảnh: Đây có phải tên NPC Yết tộc đào ngũ mà các anh đã nói trên diễn đàn trước đây không? (Ảnh)]Bộ Kinh Vân hơi cau mày, vội vàng bấm vào ảnh để xem, quả nhiên, trong ảnh chụp màn hình được lửa chiếu sáng chính là bóng dáng của Hình Tang.[Bộ Kinh Vân: Anh thấy hắn ở đâu?]Doãn Vân Ảnh tạm thời không trả lời, có lẽ là chưa vào game.
Mãi đến khi Bộ Kinh Vân ăn sáng xong, đối phương mới gửi tin nhắn giải thích rõ đầu đuôi câu chuyện.Bộ Kinh Vân cảm thấy tin này cần phải báo cho Khương Thù một tiếng, liền lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi đến quan phủ.Khi đi đến ngoài doanh trại, vừa hay gặp Lam Long và Ninh Thành Lôi đang dẫn theo hai tên nội gián mới bắt được về.Lam Long nhìn thấy Bộ Kinh Vân liền giơ dây trong tay lên, lớn tiếng nói: "Lão đại, hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc."
Bộ Kinh Vân lướt nhìn hai tên tù binh Hung Nô với tên đỏ trên đỉnh đầu, nói: "Trước hết hãy nhốt chúng lại, đợi ta về sẽ tra hỏi sau."
"Không thành vấn đề."*"Ngươi chắc là hắn nhìn thấy Hình Tang?"
Khương Thư cau mày hỏi."
Ừm."
Bộ Kinh Vân gật đầu, "Theo lời của Doãn tiên sinh, Hình Tang hiện tại đã gia nhập quân Hung Nô, rất được Đại đương hộ Lan Cốc Kiên coi trọng, nhưng trên đầu hắn có chữ màu vàng, chứng tỏ không phải thật lòng quy phục."
Khương Thư suy nghĩ một lát, chậm rãi gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi giúp ta nói với Doãn Vân Ảnh một tiếng, nhờ hắn chú ý đến hành động của Hình Tang, nếu như hắn cảm thấy thích hợp, có lẽ hai người họ còn có cơ hội hợp tác."
"Được."
Sau khi Bộ Kinh Vân rời đi, Khương Thư chìm vào suy tư.Thực ra trong tiểu thuyết gốc cũng có một đoạn cốt truyện tương tự, hay nói đúng hơn là vài đoạn cốt truyện.Hình Tang không có bối cảnh hay quan hệ, muốn có quân mã của riêng mình, cách nhanh nhất là bộc lộ tài năng của mình, lừa gạt lòng tin của một nhân vật quyền quý nào đó, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì phản bội giết chết người đã giúp đỡ hắn, chiếm đoạt tài sản của đối phương biến thành của riêng mình.Đây là thủ đoạn quen thuộc của Hình Tang trong nguyên tác, sư phụ, nhạc phụ của hắn đều bị hắn giết theo cách này.Hiện tại Hình Tang đã thâm nhập vào quân Hung Nô, Khương Thư không thể không nghi ngờ hắn đang chuẩn bị dùng phương pháp này để thôn tính quân Hung Nô.Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng nếu Hình Tang thật sự có thể thành công gây ra xáo trộn trong nội bộ Hung Nô, đối với nước Ngụy của họ mà nói là một điều tốt.Chỉ là sau khi Hình Tang có được quân Hung Nô, liệu hắn có trở thành một mối nguy hại khác hay không, điều này rất khó nói.Nghĩ đến cách hành xử khó lường của nhân vật chính, Khương Thư không khỏi thở dài, thầm nghĩ may mà hiện tại còn có một Doãn Vân Ảnh ở bên phe Hung Nô, có thể thỉnh thoảng hỗ trợ truyền chút tin tức về, giúp y kịp thời phán đoán tình hình phương bắc.Tuy nhiên khoảng cách quá xa, dù có một Doãn Vân Ảnh ở giữa, y cũng không thể giao tiếp được gì với Hình Tang, chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ không diễn biến theo chiều hướng tồi tệ.Tương lai dù sao cũng khó đoán, nghĩ nhiều cũng vô ích, quan trọng là sống tốt ở hiện tại.Những ngày gần đây, vì sắp cuối năm, quan phủ bận rộn kiểm kê tổng kết các công việc lớn nhỏ, công vụ càng lúc càng nhiều.
Cứ thế bận rộn, không biết từ lúc nào đã đến ngày giao thừa.Khương Thư nghĩ mọi người đã làm việc vất vả bấy lâu nay, cũng nên nhân dịp ngày Tết nghỉ ngơi một thời gian, liền chuẩn bị cho tất cả quan lại nghỉ Tết bảy ngày.Sáng ngày giao thừa, với tư cách là Thái thú, y tự bỏ tiền túi tặng mỗi quan viên một phần quà Tết.
Quà tặng cơ bản đều là đặc sản địa phương Mật Dương, bao gồm lương thực mới thu hoạch năm nay, vải lụa từ xưởng dệt, bột khoai tây, dầu mè và dưa cải muối chua từ thương hội Nông Dân, cùng với xà phòng, nước tương, khăn tay và một số vật dụng sinh hoạt thường ngày khác được bán sỉ thống nhất từ thương hội Viêm Hoàng.Mặc dù những món quà này không có giá trị đặc biệt lớn, nhưng từ khi làm quan, mọi người lần đầu tiên nhận được quà Tết từ thượng cấp, lại đều là những vật dụng thường ngày có thể sử dụng được, các quan viên đều vô cùng cảm kích, từng người ôm hộp quà cười tươi rói.Đặc biệt là những quan viên mới đến quan phủ không lâu như Lưu Sán, trong túi trống trơn, không có tài sản gì, ban đầu còn tưởng sẽ phải trải qua một cái Tết cô độc đơn giản, ai ngờ đột nhiên nhận được món quà tri kỷ như vậy, trong lòng lập tức vô cùng cảm động, vội vàng đến chính đường cảm tạ Khương Thư vì đã tặng quà.Các quan viên khác thấy Công Tào đã đích thân đến cảm tạ phủ quân, họ cũng tự giác không thể ngồi im.Thế là ngày hôm đó, Khương Thư ngồi trong quan phủ, các quan viên đến đây cảm tạ cứ như xếp hàng điểm danh ở địa điểm du lịch, liên tục không ngừng nghỉ.Cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc cuối cùng của năm nay, Khương Thư gấp công văn lại, thở dài một hơi, duỗi lưng đứng dậy về hậu viện cùng Tạ Âm dùng bữa.Bữa cơm tất niên vốn nên ăn cùng gia đình, nhưng người thân của hai người họ đều không ở đây, nên chỉ có thể an ủi nhau cùng ăn một bữa.Mặc dù ít người ăn, nhưng các món ăn trong bữa tối được chuẩn bị rất thịnh soạn, rượu cũng không thiếu, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, ăn uống vui vẻ nên trong lòng cũng không cảm thấy cô mịch.Ban đầu Khương Thư còn định sau bữa tối sẽ dẫn Tạ Âm đi dạo phố, ngắm đèn lồng, thư giãn một phen.
Nghe nói các người chơi có dự định tối nay sẽ mở một con phố ẩm thực và giải trí ở chợ Tây, y còn rất muốn đến đó xem náo nhiệt, tiếc là trong bữa ăn không cẩn thận uống vài chén rượu, đầu óc mơ màng không chút hứng thú, kế hoạch này đành phải gác lại.Theo phong tục lúc bấy giờ, đêm giao thừa nên uống rượu canh thâu đến sáng.
Nhưng hai người họ, một người tửu lượng bình thường, một người hoàn toàn không uống được rượu, hôm nay bận rộn cả ngày, cũng không thể không ngủ, nên việc canh thâu cũng đành bỏ qua.Cuối cùng cái Tết này trôi qua khá qua loa, chỉ có nhóm đồng phó đốt pháo ở đình viện, xua đuổi sơn tao ác quỷ, coi như đã hoàn thành nghi lễ.Đối với Khương Thư, bất ngờ duy nhất trong đêm nay chính là sau khi đốt pháo xong, Tạ Âm đã tặng y một lá bùa bình an đặc biệt.Nói là bùa bình an nhưng thực ra lại trông rất giống một miếng ngọc bội, phối sức phía trên là hai ngọc trụ thanh dài, bốn mặt trụ ngọc khắc chữ trừ tà, phía dưới treo một lá bùa nhỏ bằng da trâu đã được khâu kín cùng một chùm tua lụa đỏ dài.Sở dĩ cảm thấy đặc biệt là vì Khương Thư lần đầu tiên nhìn thấy có người treo da trâu lên ngọc bội, liền hỏi đối phương đây là sao."
Đây là truyền thống của Tạ thị chúng ta."
Tạ Âm giải thích, "Vùng sông Giang Nam có phong tục thờ cúng thần trâu để cầu cho mưa thuận gió hòa.
Da trâu ở vùng Trục Giang từ trước đến nay đều có ý nghĩa trấn ác diệt tà.
Rất lâu về trước, khi gia tộc của ta còn chưa hưng thịnh, trong nhà đã có trưởng bối may da trâu làm bùa hộ mệnh cho con cháu, sau này vẫn giữ lại việc này, chỉ là sẽ thêm một số ngọc đá để làm điểm nhấn trên lá bùa."
Khương Thư hơi ngạc nhiên, vốn tưởng rằng ngọc đá khắc chữ là yếu tố then chốt để bảo hộ bình an, không ngờ chúng chỉ là điểm nhấn, còn miếng da trâu bình thường thậm chí có hơi xấu xí phía dưới mới là bùa hộ mệnh thực sự.Ngay sau đó y đột nhiên nhận ra điều gì đó, chớp mắt hỏi: "Vậy miếng da trâu này, chẳng lẽ là Tạ huynh tự tay may?"
Tạ Âm cúi mắt nhìn y, gật đầu."
Tự tay may sao?"
"Đúng vậy."
Khương Thư nhất thời có cảm giác thụ sủng nhược kinh, ngẩn người một lúc lâu mới nói nên lời: "Huynh tặng ta món quà quý giá như vậy, thế mà ta lại không chuẩn bị được món quà Tết nào, thật là hổ thẹn với Tạ huynh."
Tạ Âm nói: "Sáng nay không phải đã tặng rồi sao?"
"Đó là ai cũng có."
"Phần của ta không khác với người khác sao?"
Đúng vậy, Khương Thư cân nhắc thấy Tạ Âm không thiếu củi gạo dầu muối gì, liền tặng một tấm lụa dệt hoa văn tuyết trắng hoa mai đỏ và một chiếc quạt thêu cho đối phương.Ban đầu món quà này cũng xem như không tệ, nhưng nghe đối phương tự tay làm bùa bình an, món quà Tết của y trông có vẻ hơi qua loa.Khương Thư hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, ngẩng đầu nói với giọng điệu nghiêm túc: "Đa tạ Tạ huynh quan tâm, lá bùa hộ mệnh này, ta sẽ nhớ thường xuyên đeo."
Tạ Âm mỉm cười khẽ gật đầu.Sau khi tặng quà xong, hắn cũng không tiện ở lại trong viện nữa, chỉ nói một lời năm mới may mắn rồi dẫn theo người hầu rời khỏi chủ viện.Khi Khương Thư về phòng, Chi Đào đã dọn dẹp sạch sẽ bát đĩa và rượu trên bàn.Mặc dù có hơi choáng váng vì uống nhiều rượu, nhưng lúc này y lại không hề muốn nghỉ ngơi, thế là cứ ngồi không bên cạnh bàn, mượn ánh nến để cẩn thận kiểm tra món quà mới nhận được.Vừa nãy ở ngoài sân nên nhìn không rõ lắm, bây giờ dưới ánh lửa, mới phát hiện miếng da trâu này thật sự được may rất tốt, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, thẳng thớm và gọn gàng.
Chỉ nhìn bên ngoài, nếu không phải Tạ Âm tự miệng thừa nhận, y tuyệt đối sẽ không đoán được là đối phương tự tay làm ra.Nếu là truyền thống của Tạ thị, chẳng lẽ mỗi người trong Tạ thị đều phải học may vá?Khương Thư đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, không khỏi bật cười, đang chuẩn bị tìm một cái hộp để cất miếng ngọc bội này đi, khi ngón tay bóp miếng bùa nhỏ bằng da trâu, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.Miếng da trâu này khi bóp vào có cảm giác gồ ghề, dường như bên trong còn nhét thứ gì đó.Khương Thư đột ngột dừng động tác, lại bóp miếng da trâu cảm nhận một lúc, xác định bên trong chắc chắn có đặt thứ gì đó như tờ giấy được gấp lại.Chẳng lẽ trong bùa bình an còn có bùa bình an sao?Khương Thư sinh lòng tò mò, rất muốn lấy thứ bên trong ra xem, nhưng đây dù sao cũng là do Tạ Âm tự tay may, lại là vật có ý nghĩa trấn ác trừ tà, thế nào cũng không thể tháo nó ra được, đành phải kìm nén sự tò mò, chuẩn bị ngày mai sẽ đi hỏi lại.*Sáng hôm sau, vì là ngày mùng Một Tết, dù không phải đi làm, Khương Thư vẫn dậy rất sớm.Nhưng sau khi thức dậy, điều chờ đón y không phải là bữa sáng thơm ngon nóng hổi, mà là một chén rượu tiêu bạc cay nồng.Theo phong tục lúc bấy giờ, rượu tiêu bạc, canh đào, rượu Tức Tô, kẹo dính răng, ngũ tân bàn...
đều là những món ăn tiêu chuẩn vào ngày mùng Một Tết, dù không muốn ăn, nhưng để đảm bảo sức khỏe bình an cả năm thì cũng phải ăn.Trong số những thứ này, món duy nhất có vị ngon là kẹo dính răng, còn những thứ khác có thể nói là món ăn theo phong cách hắc ám.Khương Thư cố nén đau khổ uống cạn rượu Tức Tô, mấy món còn lại chỉ miễn cưỡng ăn hai ba miếng, mãi mới hoàn thành nghi lễ, Chi Đào mới bưng bữa sáng bình thường lên bàn.Uống một ngụm cháo kê thơm nồng với dưa muối, Khương Thư lập tức cảm thấy vị giác của mình được sống lại, đang chuẩn bị mở bảng điều khiển trò chơi ra, vừa ăn sáng vừa đọc bài đăng trên diễn đàn, liền thấy Tử Minh chạy vào sân nói: "Phủ quân, có người gửi báo tháng đến quan phủ, ta mang đến cho ngài đây."
Nghe nói báo đã đến, Khương Thư lập tức tỉnh táo, vội vàng đặt đũa xuống, nhận lấy báo tháng mới ra từ tay thư đồng.Ba tờ báo được gấp lại cầm trên tay khá nặng.
Chưa mở ra, y đã thấy ở vị trí nổi bật trên trang đầu có in lớn mấy chữ "Gia đình đoàn viên, quốc thái dân an", chính là câu chúc mừng năm mới mà y đã để lại ở tòa soạn.