Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,165
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
296516238-256-k845615.jpg

Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)
Tác giả: banhcanhodangyeu
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên tiếng Trung: 身受假死之后

Tác giả: Hàm Ngư Đại Tây Qua
Editor: Bánh cá nhỏ
Tình trạng bản gốc: đã hoàn thành
Tình trạng edit: đã hoàn thành(1/1/2022 - 1/8/2022)✨
Số chương: 193 chương + 1 phiên ngoại
(chính văn: 113 chương + 80 phiên ngoại chính văn/ 1 phiên ngoại thế giới song song)
Đây là bản edit phi lợi nhuận và chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không đem ra khỏi đây.

Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋 Tags: 1x1giớigiảitríguongvolailanhhiệnđạingượcluyếnthếthânđammỹ​
 
Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)
Văn án


Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, tình cảm, cẩu huyết, ngược luyến, gương vỡ lại lành, giới giải trí, 1v1, thế thân, HE.

Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋--------------------------------------------------------------Hứa Thừa Yến theo đuổi Hạ đại thiếu gia 5 năm, gọi là đến đuổi là đi, mọi chuyện đều sẵn lòng.

Cho dù Hạ Dương luôn đối xử lạnh nhạt với mình, Hứa Thừa Yến cũng cam tâm tình nguyện, cho rằng chỉ cần đối với Hạ Dương mình là người đặc biệt nhất, một ngày nào đó sẽ có thể làm tan chảy tảng băng này.

Nhưng thẳng đến một ngày nào đó, bạch nguyệt quang của Hạ Dương về nước.

Lúc này, Hứa Thừa Yến mới tận mắt chứng kiến người đàn ông luôn luôn lạnh lùng trước mặt mình bây giờ lại vô cùng ôn nhu trước mặt bạch nguyệt quang kia.Cũng chính lúc này Hứa Thừa Yến mới bất giác nhận ra thời gian qua bản thân mình cũng chỉ là kẻ thế thân cho người khác.

Tảng băng sẽ tan, nhưng người làm tan chảy tảng băng không phải là chính mình.Hứa Thừa Yến chật vật cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn mộng đẹp đẽ này, lựa chọn buông tay, thu dọn hành lý rồi một mình rời đi.Mà Hạ Dương sau khi quay lại và nhìn thấy căn hộ trống rỗng, hắn chỉ cười rồi đặt cược với đám bằng hữu của mình: Trong vòng năm ngày, Hứa Thừa Yến sẽ trở lại từ bữa tiệc.Vào ngày đầu tiên, Hứa Thừa Yến đã không trở lại.

Ngày tiếp theo, cũng không hề thấy bóng dáng Hứa Thừa Yến.

Cho đến ngày thứ năm, Hứa Thừa Yến cuối cùng cũng trở lại.

Chỉ là so với suy nghĩ về Hứa Thừa Yến khi trở lại của Hạ Dương trong lúc chờ đợi hoàn toàn khác với hiện thực.Hứa Thừa Yến trở lại nhưng là một thân thể lạnh lẽo, không còn hơi thở, cũng không có cách nào khôi phục.

Ba năm sau, Hạ Dương vẫn là đại thiếu gia cao ngạo của Hạ gia.

Trong một bữa tiệc, Hạ Dương đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hắn mất bình tĩnh, lao như điên tới chỗ thiếu niên tóc đen."

Yến Yến" Thiếu gia gia tộc họ Hạ vốn luôn lãnh đạm, lúc này lại đang nắm chặt tay thiếu niên, hai mắt đỏ hoe."

Quay lại với anh, được không?"

Mà thiếu niên tóc đen chỉ mỉm cười rồi hất tay người đàn ông ra."

Xin lỗi ngài, ngài nhận nhầm người rồi."

Tra công truy thê hỏa táng tràng, không đổi công, 1v1.

Thụ giả chết, không có mất trí nhớ.

Sau khi giả chết thì một lòng trầm mê sự nghiệp, vô tâm luyến ái.

Dự tính từ chương ba mươi bắt đầu cốt truyện giả chết, sau đó trực tiếp tra công hỏa táng tràng.

--------------------------------------------Editor: lần đầu mình edit truyện nên không nhiều kinh nghiệm cho lắm, vốn tiếng Trung của mình cũng ít nhưng vì quá thích bộ này nên mình quyết định edit, mong mọi người đón đọc và nhận xét giúp mình thêm hoàn thiện nha.

Love all!💖
 
Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)
Chương 1: Hạ tiên sinh


Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋
------------------------------------------------Thời điểm Hứa Thừa Yến nhận được cuộc gọi, đã là rạng sáng."

Đến đón tôi."

Giọng nam nhân đầu dây bên kia điện thoại hơi khàn khàn, âm thanh xung quanh thì hỗn loạn.

Nói xong đối phương liền cúp máy.

Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến nhận được một tin nhắn khác, cho biết địa điểm đó là ở một quán bar địa phương.

Hứa Thừa Yến cố chống lại cơn buồn ngủ, rời giường thay quần áo rồi cầm lấy chìa khóa xe vội vàng đi ra ngoài.

Mùa đông vừa mới trôi qua chưa được bao lâu, bên ngoài trời vẫn còn hơi lạnh, Hứa Thừa Yến quấn chặt áo khoác rồi lên xe.Dù đã hơn một giờ sáng nhưng trung tâm con phố vẫn nhộn nhịp, đèn hàng quán thắp sáng khắp nơi.

Hứa Thừa Yến đi tới quầy bar, khéo léo vượt qua đám người rồi đi về phía phòng riêng, vừa mở cửa trong nháy mắt đã nhìn thấy nam nhân đang bị đám đông vây quanh.

Đèn trong hộp đêm mập mờ và hỗn loạn, một vài vị thiếu gia trẻ trung đang ngồi uống rượu với nhau.

Mà trong khi đó, nam nhân ngồi ở giữa ghế sô pha lại thản nhiên dựa vào lưng ghế, trên tay cầm lủng lẳng một ly rượu.

Đột nhiên, nam nhân dường như nhận thấy gì đó liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng.

Ai đó trong hộp đêm cũng chú ý thấy một thân ảnh khác lạ đang đứng ở cửa, ồn ào nói: "Yến Yến tới rồi!"

"Đến thật kìa!

Chính là cậu ta à!"

"Dù sao cũng là Hạ thiếu tự mình gọi điện thoại mà, Yến Yến chắc chắn sẽ đến!"

Một đám thiếu gia cười cợt trêu ghẹo, sôi nổi nhìn về nam nhân ở giữa sô pha.

Nam nhân nhìn thoáng qua thanh niên tóc đen còn đang đứng ở cửa, để ly rượu xuống mặt bàn rồi nói với những người khác: "Tôi về trước."

"Ai, Hạ thiếu đi thật à?"

"Hạ thiếu không uống thêm vài ly sao?"

Nam nhân mặc kệ thanh âm ồn ào bốn phía cứ thế đứng dậy bước thẳng ra khỏi hộp đêm, mà bởi vì trong quán bar hơi ngột ngạt nên vừa ra ngoài đã kéo kéo cà vạt ra.

Sau khi lên xe, nam nhân mệt mỏi tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.Hứa Thừa Yến ngồi ở ghế lái, lúc cúi người xuống giúp nam nhân thắt dây an toàn lại liền trông thấy cái nhíu mày của hắn.

Hai người thật sự cách nhau rất gần, Hứa Thừa Yến còn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn bèn nói nhỏ: "Nếu anh không thích thì lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa."

Nam nhân vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt không có phản ứng gì, dường như đã ngủ say rồi không nghe được.

Mãi cho đến khi xe dừng lại dưới chung cư, nam nhân mới tỉnh dậy.Khi trở lại căn hộ, Hạ Dương tùy tiện cởi áo khoác ném lên ghế sô pha.

Hứa Thừa Yến đi qua, cầm lấy quần áo bị vất lên sô pha cẩn thận treo lên cái giá ở bên cạnh: "Hạ Dương, để em đi nấu chút canh giải rượu cho anh."

Hứa Thừa Yến đi về phía phòng bếp, chuẩn bị nấu canh giải rượu."

Không cần."

Hạ Dương nằm tựa vào sô pha, xoa xoa ni tâm trầm giọng hỏi: "Còn hoành thánh không?"

"Hoành thánh chỉ còn lại một phần cuối cùng thôi."

Hứa Thừa Yến đi đến tủ lạnh: "Là chuẩn bị để lại ngày mai cho anh ăn sáng."

"Vậy bây giờ ăn hoành thánh đi."

Hứa Thừa Yến bật cười, nhịn không được hỏi: "Nếu bây giờ ăn rồi, vậy bữa sáng ngày mai anh muốn ăn gì?"

"Ngày mai rồi nói."

Hạ Dương tùy ý đáp.Hứa Thừa Yến cố nén cười, lấy trong tủ lạnh ra một tô hoành thánh đã được bọc lại.

Anh ấy vẫn thích ăn hoành thánh như vậy.

Hứa Thừa Yến đột nhiên nhớ tới khi cậu mới vừa chuyển đến sống với Hạ Dương, cậu đã làm một tô hoành thánh cho hắn ăn, sau đó hắn dường như rất thích ăn hoành thánh cậu nấu, bởi thế nên cậu luôn chuẩn bị gói hoành thánh trước ở nhà.

Bất giác ấy vậy mà thói quen này đã duy trì được năm năm rồi.

Hứa Thừa Yến đi vào trong phòng bếp, nấu xong hoành thánh liền hướng phòng khách hô to: "A Dương, đã xong rồi."

Lúc này Hạ Dương đang nằm trên sô pha nghe thấy cậu gọi mới đứng dậy, từng bước một đi tới.

Hứa Thừa Yến cầm cái muỗng đặt trên đĩa hoành thánh, cẩn thận nhắc nhở: "Có thể còn hơi nóng."

Hạ Dương không nói lời nào, chỉ nhìn thanh niên cùng bàn trước mặt có chút xuất thần.

Thanh niên có một đôi mắt hoa đào vô cùng dịu dàng, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, tay áo hơi xắn lên, lại có vẻ như vì nhiệt độ trong bếp tương đối nóng nên hai cúc áo trên cùng còn chưa được cài chặt.Tầm mắt Hạ Dương dừng trên xương quai xanh trắng nõn của thanh niên, đột nhiên đứng lên nghiêng người từ phía sau ôm lấy thanh niên rồi chôn đầu vào cổ cậu.

Hứa Thừa Yến sửng sốt: "A Dương?"

Hạ Dương vẫn không nói lời nào mà cúi đầu tựa vào vai thanh niên, đôi môi nhẹ nhàng cọ xát vào sườn cổ cậu, một tay thì duỗi ra phía trước chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo một.

Hai người cũng đã thân mật tiếp xúc rất nhiều lần, Hứa Thừa Yến có lí nào lại không biết Hạ Dương đang có ý tứ gì chứ, nhưng cậu vẫn hỏi:"A Dương, anh không muốn ăn hoành thánh trước sao?"

"Chờ xong rồi lại ăn."

Hạ Dương thản nhiên đáp lại một câu, sau đó dùng sức ôm cậu lên đi về phòng khách.

Đặt thanh niên trong ngực xuống ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống người trước mắt.

Hạ Dương vừa nhìn vào đôi mắt hoa đào kia vừa chậm rãi giơ tay cởi bỏ cà vạt trên cổ, ngay sau đó đem cà vạt che khuất đôi mắt thanh niên rồi cúi người xuống.Bát hoành thánh nóng hổi kia vẫn trơ trọi đặt ở trên bàn ăn, từ bốc hơi chuyển sang nguội dần.

Mãi cho đến cuối cùng, Hạ Dương cũng không ăn được phần hoành thánh đó.Có điều Hạ Dương đã được "ăn" một bữa tối khác.

Sáng hôm sau khi Hạ Dương thức dậy, chiếc gối bên cạnh đã trống rỗng.

Hắn đứng dậy đi ra hành lang, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ trong bếp.

Hạ Dương đứng dựa vào cửa phòng bếp, nhìn thanh niên còn đang mặc đồ ngủ làm bữa sáng.

Hứa Thừa Yến cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại cười nói: "Sáng sớm em dậy hơi muộn, không mua được vỏ hoành thánh nên đành mua há cảo về."

Há cảo trong nồi đã nấu chín rồi, Hứa Thừa Yến tắt lửa, múc ra hai cái bát rồi bê lại bàn ăn.

Sau khi hai người ăn bữa sáng xong, Hạ Dương trở lại phòng ngủ thay quần áo.

Sáng nay Hạ Dương phải đến công ty, Hứa Thừa Yến ở một bên vừa giúp hắn thắt cà vạt vừa hỏi:"Tối nay anh có về ăn tối không?"

"Chắc là có."

Hạ Dương nhàn nhạt trả lời.Hứa Thừa Yến chỉnh sửa lại cà vạt cho tốt, sau đó ngẩng đầu lên nở một nụ cười ấm áp với nam nhân.

"Vậy thì tối nay em sẽ đợi anh về."

"Ừm."

Hạ Dương hờ hững đáp rồi quay người rời đi.Hứa Thừa Yến nhìn theo bóng lưng Hạ Dương nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu cũng đã quen với sự lãnh đạm của hắn.

Hắn vẫn luôn như vậy, đối với tất cả mọi người bên cạnh đều có vẻ xa cách, ngay cả khi ở trước mặt đám bạn bè cũng vĩnh viễn giữ một bộ dáng lạnh lùng, rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài.Lúc mới vừa bắt đầu quen biết, Hứa Thừa Yến còn mờ mịt, rối rắm không biết rốt cuộc Hạ Dương có thích mình hay không.

Nhưng sau này, khi hai người thân thiết với nhau một thời gian dài, cậu dần buông bỏ nghi hoặc bởi vì tính cách của hắn chính là như tảng băng vậy.Cậu cũng đã từng chờ đợi, chờ đợi ngày tảng băng tan.

Nhưng ngay cả khi tảng băng không tan thì cứ giữ nguyên trạng thái như bây giờ cũng đã đủ rồi.

Ít ra cậu là người đặc biệt nhất bên cạnh Hạ Dương.

Họ đã sống với nhau trong năm năm như một cặp vợ chồng.

Mà bên cạnh Hạ Dương cũng chỉ có duy nhất một mình cậu, không có những người tình nhỏ nhen hỗn láo hay gì cả.

Hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp, thật tuyệt như đang nằm mơ vậy.

Cậu đã, rất hài lòng.
 
Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)
Chương 2: Món quà tốt nhất


Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋------------------------------------------------------Hứa Thừa Yến trở về phòng ngủ bù, ngủ đến hai giờ chiều mới tỉnh, sau đó thay quần áo chuẩn bị lên lớp.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu tìm được công việc gia sư dạy piano tại một cơ sở đào tạo.

Công việc của giáo viên dạy kèm cũng tương đối dễ dàng, thường là buổi tối dạy cho học viên, hoặc dạy một buổi vào cuối tuần.

Hôm nay là chủ nhật, cậu có hai lớp học một kèm một vào buổi chiều, nhưng không có lớp học nào vào buổi tối.

Khi Hứa Thừa Yến đến cơ sở đào tạo, vừa đi vào thì thấy trong văn phòng đã có một cô giáo trẻ ở đó.

Nữ giáo viên nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền ngẩng đầu lên nói đùa: "Thầy Hứa hôm nay đến hơi muộn nha, thường ngày đều là thầy đến sớm nhất."

Hứa Thừa Yến cười cười, đi vào bàn làm việc: "Giữa trưa không cẩn thận ngủ quên mất."

"Ah, cái thời tiết này đúng thực là thích hợp ngủ nướng mà..."

Nữ giáo viên than thở, lơ đãng nhìn về phía Hứa Thừa Yến thì chợt chú ý tới cái gì đó liền hóng hớt hỏi: "Tối hôm qua có phải là rất kịch liệt không?"

Hứa Thừa Yến ngạc nhiên.

"Chỗ này, đều lộ ra rồi."

Nữ giáo viên chỉ vào một chỗ trên cổ Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến theo bản năng lập tức che cổ lại, chắc là do tối hôm qua lúc làm đã để lại dấu hôn, vội vàng nói: "Thật ngại quá, tôi vội ra cửa nên không chú ý lắm..."

"Không sao, tới tới tới, tôi giúp cậu che một chút."

Nữ giáo viên lấy mỹ phẩm từ trong túi ra, chuẩn bị giúp cậu che nó đi.

Cũng may dấu hôn trên cổ không đậm lắm nên đã nhanh chóng được che đi.

Đúng lúc thời gian cũng vừa đến giờ vào tiết, Hứa Thừa Yến cảm ơn rồi lên phòng học đàn trên lầu dạy học.

Đến khi kết thúc buổi học đã là 6 giờ chiều, Hứa Thừa Yến trở lại văn phòng sửa sang lại cầm phổ(sách dạy đàn) rồi chuẩn bị trở về.

"Cuối cùng cũng tan làm rồi!"

Nữ giáo viên nghiêng người hỏi: "Buổi tối thầy Hứa có sắp xếp gì không?

Các giáo viên hẹn nhau cùng đi ăn tiệc buffet, cậu có muốn đi cùng không?"

Hứa Thừa Yến trả lời: "Buổi tối tôi phải ở nhà chuẩn bị nấu cơm."

Nữ giáo viên cũng phản ứng lại liền gật đầu: "Ồ, đúng rồi nha, cậu có bạn trai rồi đương nhiên buổi tối phải ở nhà ăn tối chứ."

Hứa Thừa Yến cười cười gật đầu, cũng không phủ nhận từ "bạn trai" ở trong miệng của đối phương.

Nhưng nói chính xác thì Hạ Dương không phải là bạn trai của cậu, bởi vì cậu và hắn không có quan hệ tình cảm.

Dù cả hai đã sống chung, cũng đã làm những việc chỉ có thể làm giữa những người yêu với nhau nhưng thực tế Hạ Dương chưa bao giờ thừa nhận một cách dứt khoát mối quan hệ giữa hai người.

Mặc dù không phải người yêu, nhưng bọn họ cũng là một đôi tình nhân sống chung thực sự, vậy cứ coi như là người yêu đi.

Hạ Dương sẽ ôm cậu, hôn cậu và thậm chí còn làm những điều thân mật hơn.

Hơn nữa, Hạ Dương cũng sẽ chỉ làm những việc đó với một mình cậu.

Hứa Thừa Yến nghĩ vậy thì cũng cho là mình và Hạ Dương chắc hẳn cũng xem như là người yêu rồi.

Sau khi trở lại chung cư, Hứa Thừa Yến làm xong bữa tối liền ngồi chờ Hạ Dương trở về.

Cậu ngồi trên sô pha gửi một tin nhắn cho hắn.

Có điều sau khi tin nhắn được gửi đi một hồi lâu mà cậu vẫn không nhận được bất kỳ phản hồi nào, chắc do hắn bận quá nên không xem điện thoại.

Thế là Hứa Thừa Yến đành ăn cơm một mình, sau đó bọc đồ ăn lại cất vào tủ lạnh.

Hạ Dương làm việc rất bận rộn, có đôi khi không thể chờ hắn trở về.

Hứa Thừa Yến tắm xong liền nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

Mà ngay lúc Hứa Thừa Yến đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa.

Cậu từ từ mở mắt ra mơ hồ nhìn về phía cửa, thấy một bóng người cao lớn đang đi về phía mình.

"A Dương..."

Hứa Thừa Yến nhẹ giọng gọi một tiếng.

Hạ Dương cầm túi quà trong tay, đi tới ngồi bên mép giường, đặt túi quà lên tủ đầu giường rồi thấp giọng hỏi: "Đánh thức em dậy rồi sao?"

Hứa Thừa Yến lắc đầu, nhìn nam nhân trước mặt: "Tối nay anh rất bận à?"

"Xin lỗi, công ty xảy ra chút vấn đề."

Hạ Dương giải thích.

Hứa Thừa Yến nghe vậy thì không khỏi lo lắng: "Vậy bữa tối anh đã ăn gì chưa?

Em vẫn còn để lại bữa tối trong tủ lạnh, em đi hâm nóng..."

"Tôi đã ăn ở công ty rồi."

Hai người nhất thời không nói gì nữa, trong phòng trở nên an tĩnh.

Một lát sau, Hạ Dương mới lấy túi quà trên tủ đầu giường đưa qua.

"Quà."

"Cho em?"

Hứa Thừa Yến hơi bất ngờ."

Ừm."

Hạ Dương chậm rãi nói: "Buổi tối tôi không trở về ăn cơm, xem như là bồi thường."

"Không sao, nếu công việc bận quá anh cứ nói với em một tiếng là được rồi."

Hứa Thừa Yến bật cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp càng thêm sáng ngời.

Hứa Thừa Yến nôn nóng từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy túi quà tò mò lấy hộp quà ra.

Khi mở ra, nhìn thấy bên trong là một lọ nước hoa.

"Sao anh lại nghĩ đến việc mua nước hoa?"

Hứa Thừa Yến hỏi.

"Tôi tình cờ nhìn thấy."

Hạ Dương nhìn nước hoa trong tay Hứa Thừa Yến, thấp giọng nói tiếp: "Nghĩ chắc hẳn sẽ thích hợp với em."

Hứa Thừa Yến lấy nước hoa xịt lên tay một chút xem sao, phát hiện đó là một mùi thơm lạnh nhạt, giống như mùi của tuyết tùng.

"Thơm quá!"

Hứa Thừa Yến cười tươi: "Cái này tên là gì vậy?"

"Tuyết quý rừng rậm."

Hứa Thừa Yến đặt lọ nước hoa sang một bên, đứng dậy đi tới gần hắn rồi duỗi tay ôm lấy thân ảnh nam nhân trước mặt.

"Thực ra anh không cần mua quà đâu."

Chỉ cần hắn có thể ở bên cậu như thế này, đó đã là món quà tuyệt vời nhất rồi.

Hứa Thừa Yến ôm chặt hắn không chịu buông.

Hạ Dương cũng giơ tay, thuận thế ôm eo thiếu niên.

"Tuần này cùng tôi trở về nhà cũ một chuyến."

"Được."
 
Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)
Chương 3: Hạ gia


Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋
---------------------------------------------------Vào thứ sáu, bên ngoài khó có được một ngày trời nắng đẹp như hôm nay.

Hạ Dương cùng với Hứa Thừa Yến trở về nhà cũ Hạ gia.6 năm trước, ba Hạ bị tai nạn ô tô, vết thương quá nặng làm cho cơ thể không thể nào hồi phục, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ngay cả ý thức cũng không còn thanh tỉnh.

Sau khi Hạ Dương tiếp quản Hạ gia đã thu xếp cho bố Hạ ở nhà cũ tĩnh dưỡng, hai tháng mới trở về gặp ông một lần.

Vị trí của nhà cũ Hạ gia có chút hẻo lánh, là ở vùng ngoại thành.Hứa Thừa Yến vừa bước vào sân nhà cũ đã nhìn thấy một con chó đen trắng to lớn đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ.

Hứa Thừa Yến hô to: "Kỳ Kỳ!"

Nghe thấy âm thanh, con chó lớn còn đang phơi nắng lập tức dựng lỗ tai lên, lập tức đứng thẳng dậy nhìn qua, sau đó lao thẳng về phía cậu.

Hứa Thừa Yến hơi ngồi xổm xuống đón lấy nó.Nhưng bởi vì Kỳ Kỳ thực sự quá lớn, Hứa Thừa Yến bị nó va phải rồi cả hai đồng loạt ngã xuống bãi cỏ.

Kỳ Kỳ vội vàng vồ lấy Hứa Thừa Yến rồi nhét cái cơ thể to lớn của mình chui vào vòng tay của cậu.

Hứa Thừa Yến thật vất vả mới ngồi thẳng người dậy, sờ sờ đầu nó: "Có phải mày lại mập lên hay không?"

Nhưng Kỳ Kỳ cũng không hiểu cậu nói cái gì, chỉ ngây ngốc ngẩn ra rồi lại sủa với cậu vài cái thật to, sau đó tiếp tục dính ở trong lòng ngực Hứa Thừa Yến.

Con chó lớn này là giống chó Alaska do Hạ Dương nuôi, vẫn luôn để ở nhà cũ chăm sóc.

Chẳng qua điều kỳ quái là Kỳ Kỳ đối với chủ nhân là Hạ Dương lại không thân cận mấy, đối với những người hầu và quản gia ở nhà cũ cũng không thân cận, ngược lại thì thân cận nhất với Hứa Thừa Yến.Giống như bây giờ, Kỳ Kỳ đã hoàn toàn bám chặt vào người Hứa Thừa Yến, không chịu buông ra.Hạ Dương vào nhà hỏi quản gia: "Ba tôi đâu?"

Quản gia vội trả lời: "Lão gia đang nghỉ ngơi ở trong phòng."

Hạ Dương gật đầu rồi lên lầu trước.Trên bãi cỏ trong sân, Hứa Thừa Yến chơi nhặt đĩa bay với Kỳ Kỳ một lúc liền có chút mệt mỏi.

Thể lực của chó Alaska rất tốt, như thể nó sẽ không bao giờ mệt mỏi, luôn tràn đầy năng lượng.

Nhưng Hứa Thừa Yến thì đã không còn sức, thật sự không thể chơi cùng nó được nữa.Hứa Thừa Yến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nghỉ ngơi, Kỳ Kỳ chạy tới ngoạm đĩa nhựa trong miệng dụi dụi vào tay Hứa Thừa Yến rồi lắc lắc đuôi nhìn cậu.

Hứa Thừa Yến xoa đầu nó, nhỏ giọng nói: "Hết sức rồi, lát nữa tao chơi tiếp với mày ha."

Kỳ Kỳ dường như nghe hiểu được một chút, cũng không tiếp tục quấn lấy Hứa Thừa Yến đòi chơi nữa mà yên lặng ngồi xuống đất, dụi đầu vào lòng Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến tiếp tục vuốt ve đầu Kỳ Kỳ, mà bởi vì từ nãy đến giờ đã phơi nắng quá lâu để chơi với Kỳ Kỳ nên nây giờ người cậu đã toát mồ hôi nhễ nhại.

Vì vậy Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi về phía nhà cũ chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhưng khi Hứa Thừa Yến đang đi lên lầu thì nghe thấy một giọng nói phát ra từ phòng bếp tầng dưới."

Hạ thiếu đang ở trên tầng ba, các người không ai được lên đó quấy rầy."

"Có chuyện gì thì chờ Hạ thiếu xuống dưới rồi nói."

Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua phòng bếp liền thấy quản gia đang dặn dò đám người hầu.

Cậu thu hồi tầm mắt, cùng Kỳ Kỳ trở về phòng.Căn phòng nơi cậu nghỉ ngơi nằm trên tầng hai, trong khi phòng ngủ chính của Hạ Dương lại ở tầng ba.

Phòng của hắn rất thần bí, trừ những lúc dọn dẹp vệ sinh cần thiết thì bình thường không ai được phép đi vào.

Mỗi lần Hạ Dương về nhà chính đều sẽ ở một mình trong phòng ngủ chính đến chiều, sau đó mới đến tầng hai tìm cậu.Lúc đầu Hứa Thừa Yến cũng rất tò mò không biết có gì trong phòng ngủ chính trên tầng ba và tại sao hắn lại ở trong đó cả buổi chiều.

Sau này tiếp xúc nhiều, thỉnh thoảng nghe người hầu trong nhà nhắc tới một số chuyện, liền biết những thứ trong phòng ngủ chính đều liên quan đến một người.Hứa Thừa Yến cũng biết đôi chút về "người ấy".

Người đó chính là vị tiểu thiếu gia ở nhà bên cạnh, cũng là người mà trước đây Hạ Dương rất thích.

Cậu ta và Hạ Dương cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, cũng là hai nhà môn đăng hộ đối.

Chỉ là sau này nhà cậu ta xảy ra chuyện, sự việc cũng bị xé ra rất to, cậu ta phải ra nước ngoài để cậy nhờ sống cùng bà con để tránh xa đầu sóng ngọn gió.Hạ Dương và cậu ta cũng là từ đó mà tách ra.

Hứa Thừa Yến ở trong phòng một mình nghĩ đến người kia và Hạ Dương liền nhất thời có chút thất thần.

Đột nhiên, Hứa Thừa Yến cảm giác được cánh tay mình bị một cục bông xù cọ cọ, vừa cúi đầu liền phát hiện chính là Kỳ Kỳ đang lay cánh tay mình, còn đang cố gắng chui vào trong lòng cậu.

Động vật rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, Kỳ Kỳ cũng nhận ra được một ít liền cúi đầu dùng cái đầu to lông xù mềm mại của mình cọ cọ vòng tay Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nó thì tâm tình cũng thoáng giảm xuống, duỗi tay xoa nhẹ đầu Kỳ Kỳ: "Tao không có sao đâu."

Không phải chỉ là mối tình đầu thôi sao?

Rất bình thường.Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, dù là tình đầu hay yêu đương gì đó cũng thực bình thường, tùy ý yêu thích cũng được, chưa kể lúc đó Hạ Dương và cậu ta cũng không có ở bên nhau.

Những việc này đều là quá khứ của Hạ Dương, mà những chuyện đã qua đi cũng không có biện pháp thay đổi.Cậu không bận tâm nhiều về quá khứ của hắn, chỉ cần bây giờ được ở bên cạnh hắn là đã tốt rồi.

Hồi ức vĩnh viễn đều là hồi ức, chỉ có thể sống ở trong trí nhớ.Cậu không ngại.Cũng chỉ là hơi buồn một chút.

Một chút mà thôi.
 
Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)
Chương 4: Hàng giả


Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋---------------------------------------------------Hai người ở lại nhà cũ một đêm, tối hôm sau mới trở về.

Ngay trước khi lên xe, Kỳ Kỳ đã chạy ra khỏi nhà ôm lấy chân Hứa Thừa Yến không cho cậu đi, thậm chí còn muốn chui vào trong xe.

Nhưng Hạ Dương không có đủ kiên nhẫn để nuôi thú cưng nên căn bản sẽ không cho nó lên xe.Lúc trước Hạ Dương cũng là nhất thời nổi hứng mới mua Kỳ Kỳ về, kết quả sau khi nuôi bên mình mới phát hiện ra rằng hắn căn bản là không thích hợp nuôi thú cưng.

Chó Alaska có nhu cầu vận động cao, chúng cần chủ nhân đưa đi chơi hằng ngày, đồng thời cũng cần sự bầu bạn của chủ nhân, còn hay rụng lông.

Mà Hạ Dương không có nhiều tinh lực để bồi thú cưng chơi như vậy, cũng không có thời gian dắt chó đi dạo, còn cảm thấy khó chịu vì lông chó bay lung tung.

Vậy nên dứt khoát đưa Kỳ Kỳ về nhà cũ nhờ quản gia nuôi giúp, hai tháng mới đến xem một lần.Dù sao sân nhà cũ rất rộng, Kỳ Kỳ muốn lăn lộn kiểu gì cũng được, lại nói nhà cũ cũng có mấy người giúp việc đều có thể thay phiên nhau chơi với nó.

Mà dưới sự chăm sóc của quản gia, Kỳ Kỳ quả thực được nuôi dưỡng rất tốt, mỗi ngày đều tràn ngập sức sống.Nhưng hiện tại Kỳ Kỳ một hai phải đòi đi theo Hứa Thừa Yến.

Hạ Dương không có kiên nhẫn nuôi chó, không cho Kỳ Kỳ lên xe, Hứa Thừa Yến cũng không có biện pháp mang theo Kỳ Kỳ.Cuối cùng Hứa Thừa Yến phải dỗ dành thật lâu, mới thật vất vả dỗ được Kỳ Kỳ chịu trở vào nhà.

Mà Kỳ Kỳ vừa đi vào trong vừa lưu luyến, mỗi một bước thôi mà quay đầu lại nhìn cậu đến ba lần, gương mặt tràn đầy ấm ức nhìn Hứa Thừa Yến.Hứa Thừa Yến có chút mềm lòng, nhưng vẫn hạ quyết tâm thu hồi tầm mắt ngồi vào xe.Chiếc xe chậm rãi lái khỏi ngọn núi, từ ngoại ô trở về thành phố.

Khi xe đi qua một ngã tư, Hứa Thừa Yến vội nói: "A Dương, dừng lại ở phía trước một chút, em đi mua vỏ hoành thánh."

Xe dừng lại, Hứa Thừa Yến xuống xe đi mua đồ trước.

Hạ Dương ngồi trong xe đợi, một lúc sau mới thấy Hứa Thừa Yến quay lại, trên tay Hứa Thừa Yến còn ôm thêm một chiếc bình hoa màu trắng tinh.

Bình hoa hơi lớn, đặt ở ghế lái rất bất tiện nên Hứa Thừa Yến bèn ngồi vào ghế sau.Hạ Dương liếc nhìn chiếc bình to ở ghế sau qua gương chiếu hậu: "Sao em lại mua cái này?"

"Em tình cờ nhìn thấy nên mua."

Hứa Thừa Yến bật cười: "Anh không phát hiện ra sao?

Trong thư phòng thiếu một cái bình hoa, là tuần trước em không cẩn thận đụng tới kệ sách nên đã làm vỡ cái bình."

Hạ Dương ừ một tiếng đáp lại, cũng không quan tâm lắm.

Mấy chậu hoa hay cây gì đó trong nhà đều luôn do một tay Hứa Thừa Yến chăm sóc.

Sau khi hai người trở lại căn hộ, Hứa Thừa Yến ôm bình hoa đi vào thư phòng rồi một mình ngồi mày mò cả buổi.

Hạ Dương đến phòng khách rót cốc nước, khi đi ngang qua thư phòng liền nghe được âm thanh ồn ào trong đó, vừa nhìn vào thì thấy thanh niên tóc đen đang ngồi trên thảm, bên cạnh bày một đống chai lọ bình thuốc màu, trước mặt là cái bình hoa màu trắng kia.

Hạ Dương đi qua hỏi: "Vẽ tranh à?"

"Vâng."

Hứa Thừa Yến gật gật đầu: "Màu trắng đơn điệu quá, em thêm chút màu vào cho đẹp..."

Hứa Thừa Yến tiếp tục mân mê bình hoa, mãi cho đến chạng vạng tối rốt cuộc mới hoàn thành.

Nguyên bản chiếc bình hoa màu trắng ban đầu giờ đã được tô thêm mấy đám mây xanh và trắng, nhưng do Hứa Thừa Yến chưa từng học vẽ nên khi vẽ lên bình hoa cho ra kết quả bức tranh hơi trừu tượng.

Ở trên thân bình còn có hai hàng chữ nhỏ màu đen, là một bài thơ.Hạ Dương nhìn hai dòng thư pháp: "Trước kia em từng học qua thư pháp sao?"

"Vâng, trước kia đã từng học một thời gian dài."

Hứa Thừa Yến có chút ngượng ngùng: "Bởi vì vẽ hơi xấu nên em đành viết thêm vài chữ, giờ trông cũng không xấu như lúc đầu nữa."

Hứa Thừa Yến đem bình hoa đặt ở trên giá sách bên cạnh, đứng thưởng thức tác phẩm của mình một hồi lâu, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì đấy vội vàng đi tới bên chỗ Hạ Dương hỏi: "A Dương cảm thấy em viết thế nào?"

"Rất tốt."

Hứa Thừa Yến liền nhân cơ hội nói: "Vậy thiệp mời sinh nhật của anh có thể để cho em viết không?"

"Thiệp mời sinh nhật?"

Hạ Dương nhíu mày: "Thiệp mời để cho người khác viết là được rồi, không cần phiền toái như vậy."

"Nhưng đây chính là tiệc sinh nhật của anh mà!"

Hứa Thừa Yến chui vào trong lòng ngực nam nhân: "Em muốn tự mình viết."

Nam nhân thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là chịu thua: "Ở trong ngăn kéo ấy, em đi lấy đi."

Hứa Thừa Yến vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, vội vàng đi mở ngăn kéo tìm được một chồng thiệp mời.

Thiệp mời vẫn còn sạch sẽ chưa có chữ nào, cũng chưa được gửi đi.

Hứa Thừa Yến lại hỏi Hạ Dương muốn mẫu thiệp mời thế nào, rồi cầm bút nghiêm túc bắt đầu viết lên.

Nhưng có lẽ là vì hồi hộp nên ngay từ đầu đã viết không tốt, phải viết đi viết lại vài tấm thiệp mời.

Cũng may thiệp mời được in nhiều ra để dự phòng, Hứa Thừa Yến viết cả đêm, cuối cùng cũng viết xong được tất cả các tấm thiệp mời.

Sắp đến sinh nhật của Hạ Dương rồi, mà tiệc sinh nhật cũng không mời nhiều người đến cho lắm, đều là những người quen biết bên cạnh hắn.

Hứa Thừa Yến cất giấy mời đã được viết lại cẩn thận, lại nghĩ đến món quà sinh nhật cho Hạ Dương.

Kỳ thật quà sinh nhật đã sớm được đặt trước, là một chiếc khuy măng sét của một thương hiệu xa xỉ lâu đời.

Chỉ là chưa lấy được khuy măng sét, nhân viên bán hàng nói còn đang giao hàng, hậu cần quốc tế hơi chậm.

Hứa Thừa Yến hơi lo lắng không biết món quà này có kịp bữa tiệc sinh nhật hay không.May mắn thay, vào cuối tuần, cậu nhận được một cuộc gọi từ nhân viên cửa hàng nói rằng khuy măng sét đã đến.

Hứa Thừa Yến vội vàng chạy tới, kiểm tra khuy măng sét, xác nhận không có sai sót rồi sau đó mới nhờ nhân viên đóng gói giúp.Cầm túi quà trên tay, Hứa Thừa Yến đột nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, xoay người rời đi.

Khi Hứa Thừa Yến vừa bước ra khỏi cửa hàng liền đụng phải một người quen thuộc.Trì Dật, một người đàn ông trẻ với mái tóc nhuộm đỏ đang ôm một chàng trai trong tay, vừa nhìn thấy Hứa Thừa Yến liền ra vẻ ngả ngớn huýt sáo."

Yến Yến cũng ở chỗ này à!"

Hứa Thừa Yến nhìn thanh niên tóc đỏ, cậu nhớ người này là bạn bè của Hạ Dương nên lịch sự chào hỏi: "Trì Dật tiên sinh."

Trì Dật nhìn trong tay Hứa Thừa Yến cầm túi quà tặng, rồi lại nhìn qua cửa hàng phía sau cậu, tức khắc hiểu rõ: "Tới mua đồ à?"

Hứa Thừa Yến cùng Trì Dật không thân quen lắm, nhưng bởi vì đây là bạn bè của Hạ Dương nên kiên nhẫn đáp lời: "Ừm."

Trì Dật đột nhiên nghĩ đến cái gì đấy, nháy mắt tinh thần tỉnh táo: "Yến Yến, để tôi nói cho cậu nghe, mua đồ vật phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng mua phải hàng giả!"

Trì Dật còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "hàng giả".

"Có hàng giả được làm rất tinh xảo, ngay cả chính hắn cũng không biết mình là hàng giả, còn tưởng rằng mình chính là chính phẩm."

Trì Dật cười nhạo một tiếng: "Nhưng chỉ cần chính phẩm đã trở lại thì ai sẽ còn muốn hàng giả nữa đâu?"

Hứa Thừa Yến hơi không hiểu lắm, cậu có thể nghe ra được giọng điệu âm dương quái khí của Trì Dật nhưng lại không thể giải thích có chỗ nào đó không đúng.

"Hàng nhái chính là hàng nhái, vĩnh viễn đều không thể là chính phẩm được."

Trì Dật không chút khách khí châm chọc, lại hỏi ngược lại: "Yến Yến, tôi nói có đúng không?"

Hứa Thừa Yến cảm thấy hơi là lạ, nhưng theo lễ lịch sự vẫn gật đầu.Trì Dật bật cười: "Yến Yến sau khi trở về, nhớ kiểm tra rõ một chút xem những thứ mình mua có phải là hàng thật không."

"Tôi sẽ chú ý."

Hứa Thừa Yến không nặng không nhẹ trả lời.Trì Dật lúc này mới híp mắt hài lòng, đưa tay ôm chàng trai bên cạnh, vừa định đi thì lại nhớ tới một chuyện khác."

À đúng rồi."

Trì Dật nghiêng người nói với Hứa Thừa Yến một câu: "Lần này sinh nhật Hạ thiếu, tôi sẽ mang cho hắn một phần kinh hỉ."

"Là một món quà rất, rất kinh hỉ."

Trì Dật cười cợt: "Bảo đảm là chính phẩm, không phải hàng giả."

Hắn nói xong liền không thèm nhìn mặt Hứa Thừa Yến, hài lòng dắt chàng trai rời đi.Hứa Thừa Yến nhìn theo bóng lưng Trì Dật, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Cậu cũng biết bạn bè của Hạ Dương không thích mình cho lắm.

Suy cho cùng xuất thân của cậu là từ cô nhi viện, cùng với mấy phú nhị đại đó hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau.

Hạ Dương cũng là phú nhị đại giàu có có một vòng tròn bạn bè cố định, hắn cũng là người đứng đầu vòng tròn này.

Cho nên những người đó đều cảm thấy cậu không xứng với Hạ Dương, hắn không nên cùng cậu ở bên nhau.

Nhưng cũng không sao hết.

Những người khác đều phản đối cậu hay không thích cậu ra sao cũng không quan trọng.

Chỉ cần cậu còn ở bên Hạ Dương, là đủ rồi.------------------------------Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ mình, mong mọi người nhận xét để mình có thêm kinh nghiệm để edit hay hơn nha.💖
 
Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)
Chương 5: Che khuất đôi mắt


Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋
----------------------------------------------------Khi Hạ Dương trở về thì trời đã khuya.

Hứa Thừa Yến đang ở trong phòng luyện đàn, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đứng dậy đi ra.Hạ Dương nhìn thấy thân ảnh thiếu niên trên hành lang liền nhẹ giọng hỏi: "Còn chưa ngủ sao?"

"Chờ anh trở về."

Hứa Thừa Yến cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi cong lên."

Lần sau không cần chờ quá muộn."

Hạ Dương vừa nói vừa đem túi đồ ngọt đã mua đặt lên bàn: "Ăn khuya."

Hứa Thừa Yến đi qua mở túi ra, nhìn thấy bên trong là một phần bánh kem điểm tâm ngọt.

Cậu biết tiệm bánh ngọt này, cách công ty của Hạ Dương có chút xa, nếu muốn mua bánh kem ở tiệm này thì phải đi đường vòng rồi mới trở về được.

"A Dương, ăn đồ ngọt vào buổi tối sẽ dễ tăng cân."

Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ.Thực ra cậu không thích đồ ngọt cho lắm nhưng Hạ Dương luôn cho rằng cậu thích đồ ngọt, lại hay mang điểm tâm ngọt về nên cậu nhận hết.

Chỉ cần là đồ hắn mua thì cậu đều thích.

Ngay cả khi cậu không thích đồ ngọt, cậu cũng sẵn lòng."

Không béo."

Hạ Dương từ phía sau đi tới, vòng tay qua rồi ôm lấy eo của người thiếu niên.

Thiếu niên trong tay quả nhiên không mập, cho dù mập hơn một chút cũng không thành vấn đề.Hạ Dương dựa đầu lên bả vai Hứa Thừa Yến, vì hai người cách nhau tương đối gần nên hắn ngửi thấy mùi tuyết tùng thoang thoảng trên người cậu.

Hạ Dương hỏi: "Em dùng nước hoa?"

"Vâng."

Hứa Thừa Yến lên tiếng trả lời: "Là tuyết quý rừng rậm mà lần trước anh tặng em."

Buổi chiều lúc cậu ra ngoài không hiểu sao tâm huyết dâng trào lại muốn thử nước hoa mới một chút.

Mùi nước hoa không nồng lắm nhưng lưu lại khá lâu, chỉ dùng một chút thôi mà đến tối vẫn có thể ngửi thấy được.Hạ Dương rũ mắt, thấp giọng nói: "Mùi rất thơm."

Hạ Dương ngửi thấy mùi hương mát lạnh, đôi mắt dần dần tối sầm lại.

Trong nhà được bật máy sưởi nên Hứa Thừa Yến chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi mỏng.

Hạ Dương vươn tay thập phần nhẹ nhàng từ vạt áo sơ mi duỗi tay vào, lòng bàn tay dán ở bên eo nhỏ của thiếu niên.

Hai người đã thân mật rất nhiều lần, đối với thân thể nhau rất quen thuộc.Hạ Dương vừa mới nhẹ nhàng chạm vào eo thiếu niên vài cái, người trong tay hắn đã mềm nhũn ra rồi.

Hứa Thừa Yến chống tay lên bàn, cúi đầu, hô hấp có chút lộn xộn.Hàng cúc áo sơ mi trên người cậu lần lượt được cởi ra, Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận được từng cử động của bàn tay nam nhân, cậu cũng không từ chối mà chỉ hỏi: "A Dương, về phòng được không?"

Hạ Dương duỗi tay, thuận thế đem cậu ôm lên đi về phía phòng ngủ rồi đem người đặt lên trên giường.

Hứa Thừa Yến vừa mới thử ngồi dậy một chút, liền thấy người trước mặt đã đè lên.

Hạ Dương nằm ở trên người Hứa Thừa Yến, đối diện với tầm mắt của cậu, ngón tay vô tình giơ lên, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe mắt của người thiếu niên.

Không thể không nói, thiếu niên trước mắt có một đôi mắt đào hoa rất đẹp.

Người ta thường nói đàn ông có đôi mắt đào hoa rất bạc tình.

Nhưng thiếu niên tóc đen trước mặt hoàn toàn không liên quan đến hai chữ "bạc tình" đó.

Trên mặt thiếu niên luôn nở nụ cười, chưa bao giờ nổi giận, thật giống như có thể bao dung tất cả mọi thứ.

Hạ Dương chăm chú nhìn cặp mắt đào hoa kia, bàn tay chậm rãi cởi cà vạt.Sau đó ____Dùng cà vạt che khuất cặp mắt đào hoa kia.Hứa Thừa Yến mở to mắt, tầm nhìn cơ hồ một mảnh tối đen, ngoại trừ một tia sáng yếu ớt từ khe hở trên chiếc cà vạt.Trong phòng hơi thở ái muội càng ngày càng nồng đậm.Hứa Thừa Yến vươn tay ôm chặt lấy bả vai nam nhân, đầu ngón tay bất tri bất giác ở trên đó lưu lại mấy vết xước.

Cho dù đôi mắt không nhìn thấy nhưng chỉ cần ngửi được hơi thở quen thuộc của nam nhân, cậu liền sẽ cảm thấy an tâm.

Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm thụ động tác của hắn, đột nhiên lên tiếng: "A Dương ——""Cà vạt có thể lấy xuống không?"

Hạ Dương ngừng động tác lại, không nói gì, cũng chỉ cúi người cởi cà vạt.

Hứa Thừa Yến mở mắt ra, nhưng bởi vì vừa rồi luôn bị che mắt, nhất thời có chút không thích ứng được ánh sáng trong phòng, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được một bóng hình nam nhân.

Mà cũng chưa kịp đợi Hứa Thừa Yến thích ứng với ánh sáng, cơ thể cậu đã bị lật lại.

Hạ Dương đè ở phía sau lưng thiếu niên, cúi đầu cắn vào vai cậu.

Mãi cho đến khi tình sự kết thúc, Hứa Thừa Yến vẫn luôn nằm sấp.

Hứa Thừa Yến vùi mặt vào trong gối, còn đang chậm rãi hồi phục hô hấp.

Bên cạnh có tiếng sột soạt, Hứa Thừa Yến nghiêng đầu nhìn lại liền thấy nam nhân đang mặc quần áo của mình.

Hạ Dương mặc áo vào một cách thản nhiên rồi đứng dậy bỏ đi.Hứa Thừa Yến nhìn thân ảnh nam nhân từ từ khuất mắt, tiếng bước chân cũng ngày càng xa, lúc này mới chậm rì rì đứng dậy, đi vào phòng tắm, rửa sạch cơ thể.

Cậu đã quen với điều này.

Hạ Dương có thói quen luôn thích che mắt cậu, cũng có thói quen chưa bao giờ sẽ ở lại sau khi kết thúc tình sự.

5 năm qua đều như thế này, không có ngoại lệ.

Cũng chỉ là ngẫu nhiên khi hai người thân mật trên giường, cậu muốn nhìn thấy mặt hắn.

Muốn nhìn mặt hắn một cái.

Một tâm nguyện nhỏ rất đơn giản mà thôi, nhưng cũng chưa bao giờ thành hiện thực.

------------Edit: Xót con tui thật sự!😢
 
Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)
Chương 6: Album cũ


Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋
----------------------------------------------------Vào cuối tuần, Hứa Thừa Yến nhận được một cuộc gọi."

Anh dâu!

Em về rồi!

Đón em!"

Giọng nói đầu dây bên kia có chút hưng phấn.

Hứa Thừa Yến hỏi: "Khi nào thì đến?"

"Ngay chiều nay!

Chắc tầm hai ba giờ đi!"

"Sớm vậy?"

Hứa Thừa Yến hơi kinh ngạc: "Sao em không nói trước?"

"Em muốn cho anh dâu và anh cả một bất ngờ!"

Đối phương cười vui vẻ đáp lại.Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thừa Yến liền đến thư phòng tìm Hạ Dương.

Hạ Dương lúc này đang tựa vào ghế sô pha, xem một cuốn album ảnh cũ.

Có điều khi Hứa Thừa Yến bước vào, Hạ Dương lập tức đóng nó lại rồi đặt sang một bên.Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua cuốn album kia, cậu biết Hạ Dương thỉnh thoảng sẽ ở một mình trong thư phòng và lật xem album ảnh, nó dường như là một đồ vật rất quan trọng.

Hứa Thừa Yến bước tới: "A Dương, Giang Lâm sắp về tới rồi, chiều nay máy bay sẽ đáp cánh."

Giang Lâm là em họ của Hạ Dương, đi du học ở nước ngoài học đại học, thỉnh thoảng có kì nghỉ mới có thể trở về một chuyến."

Chiều nay?"

Hạ Dương ngẩng đầu lên."

Vâng."

Hứa Thừa Yến: "A Dương, chúng ta cùng nhau đi đón em ấy không?"

Hạ Dương không lên tiếng mà chỉ gật đầu.

Hứa Thừa Yến quay về phòng ngủ trước để chuẩn bị thay quần áo.

Đang khi Hứa Thừa Yến cởi quần áo được một nửa thì Hạ Dương đi vào.

Hắn đứng ở cửa phòng thay đồ, nhìn thanh niên trước mặt mình.

Nửa người trên của thanh niên trần trụi, trong tay còn cầm một cái áo tay dài chưa kịp thay.Hạ Dương đi tới, đột nhiên nói: "Đổi cái khác đi."

Hạ Dương đến trước tủ quần áo chậm rãi chọn lựa, sau đó lấy một chiếc áo sơ mi trắng từ trong đó ra.

Ngoài áo sơ mi, Hạ Dương còn chọn thêm áo len và áo khoác bên ngoài, thậm chí cả khăn quàng cổ.

Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ, cầm lấy quần áo trên tay hắn rồi ngoan ngoãn thay.Hầu hết quần áo trong tủ đều do Hạ Dương mua cho, kiểu dáng cũng đều do chính tay hắn chọn.

Hạ Dương thích giúp cậu chọn quần áo, thậm chí còn trực tiếp phối một bộ hoàn chỉnh rồi để cậu thay.

Đôi khi Hứa Thừa Yến cảm thấy mình giống như một con búp bê và Hạ Dương là người mặc đồ cho nó.

Nhưng cậu cũng không ngại, chỉ cần hắn thích là được.

Sau khi thay quần áo và mang khăn quàng cổ xong, Hứa Thừa Yến thấy hắn đưa tới một lọ nước hoa... là tuyết quý rừng rậm.

Hứa Thừa Yến cầm lấy lọ nước hoa rồi xịt một chút lên người.

Cậu biết từ trước đến nay Hạ Dương đều không dùng nước hoa, nhưng lại rất thích tặng nước hoa cho cậu, để trong tủ cũng sắp đầy rồi.

Mà gần đây, Hạ Dương tựa hồ rất thích loại tuyết quý rừng rậm này.

Sau khi Hứa Thừa Yến thu dọn đồ đạc xong thì cùng Hạ Dương ra sân bay.

Khoảng ba giờ sau, Hứa Thừa Yến liếc mắt qua đám người đang đi ra liền thấy được thân ảnh Giang Lâm.

Giang Lâm so với Hứa Thừa Yến nhỏ hơn hai tuổi, lại bởi vì gương mặt non nớt như trẻ thơ nên thoạt nhìn trông cực đáng yêu.

"Anh cả!

Anh dâu!"

Giang Lâm vừa hô to vừa xách vali chạy như bay lại chỗ Hứa Thừa Yến và Hạ Dương.

Tính tình Giang Lâm tương đối năng động, vừa nhìn thấy Hứa Thừa Yến liền ôm chầm cậu một cái, cười híp mắt trêu chọc: "Anh dâu càng ngày càng đẹp trai nha!"

Giang Lâm lại nhìn qua Hạ Dương bên cạnh, cười hì hì: "Anh cả cũng rất đẹp."

Chẳng qua Hạ Dương lại hơi lãnh đạm, chỉ nhàn nhạt nói: "Về trước đã."

Giang Lâm cũng biết tính cách của Hạ Dương chính là như thế này liền vội vàng đi theo bên cạnh: "Buổi tối em muốn cọ cơm!

Em đã lâu lắm rồi không được ăn ngon!

Đồ ăn anh dâu nấu lại ngon nhất!"

"Được."

Hứa Thừa Yến mỉm cười gật đầu.

Ba người trở lại chung cư, Hứa Thừa Yến nhanh chóng đi vào phòng bếp làm bữa tối.

Giang Lâm ở trong phòng khách bắt đầu thu thập hành lý, từ bên trong lấy ra hai hộp quà.

Hạ Dương đã trở về thư phòng, Giang Lâm cầm hai hộp quà kia trên tay gấp không chờ nổi mà vọt vào trong thư phòng."

Anh!

Quà lưu niệm cho anh và anh dâu!"

Giang Lâm vui vẻ đem hai hộp quà để lên trên bàn.

Hạ Dương tựa vào sô pha lật xem album ảnh cũ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi tùy ý đáp lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Ngay khi Giang Lâm định nói gì đó thì đột nhiên chú ý tới cuốn album ảnh trên tay Hạ Dương, tức khắc sa sầm mặt.

Qua một hồi lâu sau, Giang Lâm mới nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh và anh dâu chuẩn bị khi nào thì kết hôn?"

Hạ Dương chỉ nhàn nhạt đáp: "Không biết."

"Đã qua 5 năm rồi a..."

Giang Lâm lẩm bẩm: "Em còn đang muốn làm phù rể đây..."

Hạ Dương rũ mắt xuống, cũng không nói gì thêm.Giang Lâm nhìn cuốn album kia liền nhíu mày: "Anh, anh sẽ không phải là còn đang đợi anh ta chứ?"

Câu nói này của Giang Lâm không đầu không đuôi, nhưng Hạ Dương vẫn nghe hiểu."

Chuyện người lớn, em còn nhỏ đừng quan tâm."

Hạ Dương khép album lại, sau đó đứng dậy tỉ mỉ cất kỹ album vào trong ngăn kéo."

Được rồi, em không quan tâm."

Giang Lâm tựa vào ghế sô pha suy nghĩ miên man, đột nhiên lại lên tiếng: "Nhưng hình như anh ta sắp trở lại rồi."

"Ừm."

Phản ứng của Hạ Dương vẫn như cũ, không lạnh không nhạt.

Giang Lâm nhìn thoáng qua, thật sự không nhìn ra được chút cảm xúc dao động nào trên mặt Hạ Dương, cuối cùng đành phải bó tay.

Trong chốc lát, bầu không khí trong thư phòng trở nên căng cứng, cả hai đều không ai lên tiếng.

Cho đến khi tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng này.

Hứa Thừa Yến đứng trước cửa thư phòng, cười nói: "Bữa tối đã sẵn sàng rồi."

Giang Lâm tức khắc như sống lại, vội vàng lao ra.

Sau khi kết thúc bữa tối thì Giang Lâm chuẩn bị rời đi.Giang Lâm ở bên này cũng có một phòng, ở ngay tòa chung cư bên cạnh, cách nhau rất gần.

Hứa Thừa Yến cầm giúp hành lý đưa Giang Lâm đến cửa thang máy.

Giang Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì liền hỏi: "Anh dâu, sinh nhật anh cả tổ chức ở đâu?"

Hứa Thừa Yến: "Du thuyền Lam Hải."

Giang Lâm gật đầu: "Được, cho em vị trí đi!"

"Ok."

Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Tốt nghiệp xong em dự định sẽ đi đâu?"

"Trở về đây đi."

Giang Lâm gãi tóc: "Ở nước ngoài không vui, vẫn là bên này tốt hơn."

Giang Lâm sẽ tốt nghiệp trong năm nay, cũng chỉ còn lại vài tháng cuối cùng.Hứa Thừa Yến cười nói: "Tốt nghiệp xong em phải đi làm."

"Em không đi làm!

Em còn muốn chơi thêm mấy năm nữa!"

Giang Lâm nói xong rồi bước vào trong thang máy, vẫy vẫy tay với Hứa Thừa Yến: "Anh dâu, qua mấy ngày nữa em lại đến tìm anh chơi!"

"Được."

Hứa Thừa Yến mỉm cười nhìn Giang Lâm đi vào thang máy, lúc này mới xoay người trở về.Hứa Thừa Yến chuẩn bị quay lại phòng ngủ, nhưng khi đi ngang qua thư phòng thì theo bản năng muốn nhìn một cái.Cửa thư phòng không đóng, bên trong tỏa ra ánh đèn vàng ấm áp.

Nam nhân ngồi trên ghế sô pha, đang cúi đầu lật xem một cuốn album cũ ố vàng.

Cứ lật xem một lần rồi lại một lần, giống như đang nâng niu một bảo vật quý hiếm gì vậy.Hứa Thừa Yến nhìn sườn mặt nam nhân, cuối cùng vẫn không vào quấy rầy mà xoay người rời đi.Quá khứ của hắn, cậu sẽ không chạm vào, cũng sẽ không tò mò.Chỉ cần cứ như bây giờ là tốt rồi.

----------------------------------------
 
Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)
Chương 7: Có nhìn thấy chính phẩm không?


Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋
------------------------------------------------Đến ngày sinh nhật của Hạ Dương, Hứa Thừa Yến đã thức dậy thật sớm.

Nam nhân bên cạnh còn đang ngủ say, Hứa Thừa Yến nhẹ nhàng đứng dậy, mặc áo ngủ bước xuống giường rồi đi ra ban công, thấy bên ngoài ánh mặt trời đã ló dạng.Ở một góc trên ban công có để mấy chậu hoa, Hứa Thừa Yến tưới nước cho nó rồi trở lại phòng ngủ thì thấy người trên giường đã tỉnh lại.Hạ Dương ngồi ở mép giường cúi đầu cầm điện thoại, có vẻ như đang xử lý công việc.

Nửa người trên của hắn vẫn trần trụi, chăn bông trượt xuống đến thắt lưng, để lộ ra tấm lưng tinh tráng còn có thể nhìn thấy rõ mấy cái vết cào màu đỏ thật dài.

Nhìn dấu vết trên lưng nam nhân, đôi mắt đào hoa của Hứa Thừa Yến không khỏi cong lên.

Đây toàn bộ là những dấu vết đêm qua cậu để lại.Hứa Thừa Yến bước tới, ngồi xuống bên cạnh rồi đột nhiên nghiêng người vòng tay ôm eo hắn.

"Sinh nhật vui vẻ, A Dương!"

Hứa Thừa Yến dựa vào vai Hạ Dương, hít hà hơi thở quen thuộc của hắn, có cảm giác rất an toàn.Hạ Dương quay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Không có lớp sao?"

"Hôm nay không có lớp, có thể ở bên anh cả ngày."

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh.Lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Hứa Thừa Yến vội buông tay ra: "Anh chờ em một chút."

Cậu đứng dậy đi tới cái tủ bên cạnh, mở ngăn kéo lấy trong đó ra một hộp quà đã đóng gói cẩn thận.

Hứa Thừa Yến cầm lấy hộp quà trở lại giường, nhanh chóng đưa cho hắn.

"Quà sinh nhật!"

Hạ Dương nhận hộp quà mở ra, nhìn thấy bên trong là một cặp khuy măng sét màu xanh ngọc bích.

"Không phải lần trước anh mới vừa mua một bộ vest sao?

Cái này vừa vặn có thể kết hợp với nhau."

Hứa Thừa Yến mỉm cười.Cặp khuy măng sét này là do chính tay cậu lựa chọn rất lâu, cũng đã tích cóp thật lâu mới có được món quà tuyệt vời nhất để tặng hắn.

Hứa Thừa Yến chỉ là một thầy dạy dương cầm bình thường, mà Hạ Dương lại tài phiệt hàng đầu trong giới thượng lưu, giữa họ có một khoảng cách chênh lệch rất lớn.

Cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để dành những điều tốt đẹp nhất của mình cho Hạ Dương.

Có đôi khi cậu còn cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được hắn.

Cậu và Hạ Dương hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, vô tình một ngày nào đó 5 năm trước gặp được nhau rồi ngày càng thân mật.

Hạ Dương giống như một vị thần cao cao tại thượng vậy, xa xôi không thể với tới.

Nhưng hiện tại, vị thần đó chỉ thuộc về một mình cậu.

Hứa Thừa Yến nhìn sườn mặt nam nhân, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười.

Hạ Dương nhìn hộp quà trong lòng bàn tay, lúc quay đầu lại thì vô tình bắt gặp tầm mắt của thiếu niên.

Hai người rất gần nhau.

Hạ Dương có thể nhìn thấy trong đôi mắt đào hoa lấp lánh của thiếu niên phản chiếu hình ảnh của chính mình.

Hơi thở cả hai gần như hòa quyện vào nhau.

Hạ Dương nhìn sâu vào đôi mắt đào hoa ấy rồi chậm rãi đưa tay ra cởi bỏ thắt lưng áo ngủ của cậu.

Thắt lưng áo ngủ có thể dễ dàng tháo ra, Hạ Dương dùng thắt lưng che đi đôi mắt đào hoa của Hứa Thừa Yến, sau đó đè cậu xuống giường, bàn tay từ dưới áo ngủ thò vào.

Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn vươn tay ôm vai Hạ Dương, đầu ngón tay lại một lần nữa để lại vết cào trên lưng hắn.

Sau khi cuộc ân ái kết thúc, Hứa Thừa Yến nằm trên ngực nam nhân thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng vẫn chưa phai nhạt.Hạ Dương cởi dây thắt lưng che mắt Hứa Thừa Yến ra rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Hứa Thừa Yến vẫn chưa hồi phục thể lực sau chuyện vừa rồi, mệt mỏi nằm nhắm mắt lại rồi ngủ say lúc nào không biết.Cho đến khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa.

Trong phòng ngủ trống rỗng, Hạ Dương không có ở trong phòng.Hứa Thừa Yến trước tiên vào phòng tắm tắm rửa một lát rồi mặc áo choàng tắm đi vào phòng để quần áo, lấy một chiếc áo sơ mi ở trong tủ ra.

Mà đang khi Hứa Thừa Yến cởi áo ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.Hứa Thừa Yến không quay đầu lại mà chỉ tiếp tục thay quần áo, vừa mặc áo vào xong thì bắt gặp ánh mắt của nam nhân trong gương.Hạ Dương đi tới, nhìn thấy áo sơ mi trắng trên người cậu, lại đi tới bên cạnh lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác sẫm màu rồi đưa qua."

Mặc cái này."

Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn cầm lấy áo khoác, mặc vào.Chiếc áo khoác màu xám nhạt này là của một nhãn hiệu khá nổi tiếng, do Hạ Dương mua cho cậu.

Chính xác mà nói thì gần 80% quần áo trong tủ đều do Hạ Dương mua.Hứa Thừa Yến không thích mua quần áo nhiều, nhưng Hạ Dương lại cứ thích mua quần áo cho cậu, còn giúp cậu phối quần áo.

Hạ Dương còn có một thói quen nhỏ là khi mua đồ chỉ cần kiểu dáng yêu thích hoặc bộ truyện yêu thích thì hắn sẽ mua hết tất cả các màu về.

Ví dụ như hiện tại, chiếc áo khoác mà cậu đang mặc bây giờ đã có bảy hoặc tám chiếc cùng kiểu nhưng khác màu ở trong tủ, tất cả đều cùng nhãn hiệu.

Ngoại trừ mua quần áo, hắn còn thích giúp cậu phối quần áo.

Chỉ cần lúc nào Hạ Dương không vội ra ngoài làm việc thì đều sẽ giúp cậu chọn quần áo.Hứa Thừa Yến nhìn vào gương sửa sang lại cổ áo một chút, trong lòng nghĩ đến hôm nay trời nắng to nên hỏi: "A Dương, mặc cái này có thể sẽ hơi nóng không?"

"Buổi tối sẽ hạ nhiệt độ, mặc cái này là vừa vặn."

Hạ Dương đứng ở đằng sau Hứa Thừa Yến, nhìn vào gương đánh giá cậu, lại cảm giác có chút không hài lòng, khẽ nhíu mày thấp giọng nói: "Còn kém một chút gì đó."

Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn người mình, vô thức hỏi lại: "Kém cái gì?"

Hạ Dương không nói gì nữa mà đi tới bên cạnh, mở tủ đồ trang sức rồi lấy ra một cặp kính phẳng viền vàng.Hứa Thừa Yến bất đắc dĩ hiểu ý hắn, đành phải mang mắt kính lên.

Cậu không bị cận thị, nhưng Hạ Dương lại thích nhìn cậu đeo kính, ở trong nhà có hai ngăn kéo đựng đầy các loại kính phẳng, tất cả đều do Hạ Dương mua về.Hứa Thừa Yến đẩy đẩy mắt kính, cười hỏi: "Bây giờ ổn rồi chứ?"

"Ừm."

Hạ Dương đáp lại, từ sau lưng ôm Hứa Thừa Yến vào trong lòng ngực, bất tri bất giác vươn tay sờ lên chiếc đồng hồ trên tay cậu.

Hứa Thừa Yến cũng chú ý tới động tác của hắn, nở nụ cười rực rỡ: "Quà anh tặng em vẫn luôn mang."

Cái đồng hồ này là quà sinh nhật lần trước Hạ Dương tặng cho cậu, cậu sẽ luôn mang nó.

Tiệc sinh nhật bắt đầu vào chiều tối.

Tuy là tiệc nhưng không quá trang trọng, chỉ đơn giản giống như bạn bè tụ họp rồi cùng nhau dùng bữa chúc mừng thôi.

Hạ Dương bao toàn bộ nhà hàng của du thuyền này, khi cả hai lên thuyền thì khách tham dự đã đến gần như đông đủ.

Hạ Dương vừa xuất hiện đã bị một đám công tử vây quanh.

"Hạ thiếu tới rồi!"

"Đại thọ tinh của chúng ta đến rồi!"

Giang Lâm cũng đã sớm lên du thuyền, nhìn thấy Hạ Dương liền vội vàng đi tới: "Anh cả!"

Giang Lâm lại nhìn qua Hứa Thừa Yến ở bên cạnh Hạ Dương, mỉm cười gọi to: "Anh dâu!"

Một đám người đi ra boong tàu ngoài trời, câu được câu không tán gẫu với nhau.

Hôm nay Hạ Dương là nhân vật chính, bị khách mời vây quanh ở giữa.

Mà bởi vì đều là người quen nên đám thiếu gia cũng không hề khách khí, sôi nổi ồn ào chuốc rượu cho Hạ Dương.

Hứa Thừa Yến không uống rượu, yên lặng ngồi bên cạnh hắn, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ,.

Hạ Dương dựa vào ghế sô pha, lắc lắc ly rượu, chậm rãi uống cạn rượu vang đỏ.Đám thiếu gia xung quanh cũng náo động vừa rót rượu cho nhau vừa tán gẫu."

Hôm nay bọn tôi đã chuẩn bị một món quà rất lớn cho Hạ thiếu đấy!"

"Đúng đúng đúng!

Rất kinh hỉ!"

"Bảo đảm Hạ thiếu tuyệt đối vừa lòng!"

Trì Dật vừa cười vừa nhấp một ngụm rượu, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn sang Hứa Thừa Yến một cái.Hạ Dương thuận miệng hỏi: "Kinh hỉ gì?"

Đám thiếu gia cho nhau một ánh mắt, như đã ăn ý hiểu ngầm không chịu nói nữa.

"Dù sao đến lúc đó Hạ thiếu sẽ biết thôi!"

Hạ Dương cười như không cười, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Qua một lúc sau, một người trong đám thiếu gia nhận được tin nhắn, tức khắc đứng dậy nói: "Tới rồi!

Lễ vật tới rồi!

Ai đi đón đây?"

"Tôi đi đón!"

"Tôi cũng đi!

Đã lâu rồi chưa được gặp!"

Mấy người thần thần bí bí, sôi nổi lần lượt đi ra ngoài.

Cũng có một số khách mời chưa rõ tình hình, vì tò mò nên đã ra lan can nhìn xuống, muốn xem "đại kinh hỉ" kia là cái gì.

Hứa Thừa Yến cũng bị gợi lên sự tò mò, ngẩng đầu nhìn lại nhưng đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không chú ý đến "kinh hỉ" nữa.

Trì Dật và Giang Lâm vẫn còn ngồi trên sô pha, không đi đón "kinh hỉ".Trì Dật uống rượu, tầm mắt đảo qua đảo lại đánh giá Hạ Dương và Hứa Thừa Yến, giọng điệu cợt nhả: "Hạ thiếu không đi xem kinh hỉ một chút sao?"

"Không đi."

Hạ Dương nhàn nhạt đáp, như thể không hề có chút hứng thú với phần "kinh hỉ" này.

Trì Dật lại nhìn về phía Hứa Thừa Yến bên cạnh, cười nói: "Yến Yến!

Cùng nhau đi xem không?"

"Tôi không đi."

Hứa Thừa Yến lịch sự từ chối.

Nhưng Giang Lâm thì hơi tò mò: "Kinh hỉ gì vậy?

Làm gì mà cứ thần bí thế?"

"Nhị thiếu chắc là có thể đoán được."

Trì Dật híp mắt lại.

"Hả?"

Giang Lâm nhất thời không hiểu được.

Đúng lúc này, ngoài lối vào du thuyền vang lên một trận âm thanh náo nhiệt.

"Tới tới!

Kinh hỉ tới rồi đây!"

Hứa Thừa Yến nghe vậy liền quay qua, nhìn thấy đám thiếu gia kia mang theo một thanh niên xa lạ đi tới.

Người thanh niên xa lạ kia đang cười, cùng người bên cạnh nói cái gì đó.

Trong nháy mắt, Hứa Thừa Yến vừa nhìn thấy người nọ liền sửng sốt.Giống.Thật sự là quá giống.Thanh niên kia và cậu giống nhau như đúc.

Cũng không phải ngoại hình giống nhau, mà là phong cách ăn mặc của họ quá giống nhau, thậm chí vóc dáng cũng giống nhau, đều là cùng một kiểu.Người nọ mặc một chiếc áo khoác màu xám đen, đeo kính gọng mỏng, trông thực ôn tồn lễ độ, thoạt nhìn đem lại cảm giác rất ôn nhu.

Mà chiếc áo khoác trên người đối phương đang mặc cùng với cái mà cậu đang mặc trên người kiểu dáng hoàn toàn giống nhau.

Chỉ là màu sắc và một số chi tiết nhỏ hơi khác, vì áo khoác của họ thuộc cùng một series của cùng một thương hiệu.

Ngay cả dây thắt lưng bên trong mà đối phương đeo bên eo, trong tủ của cậu cũng có một chiếc y hệt như vậy.

Ngay cả kính gọng mỏng cũng vậy.Nhưng quần áo trên người là do Hạ Dương chọn, kính cũng là do hắn mua.

Hứa Thừa Yến có chút hoang mang, vô thức nhìn lại Hạ Dương thì phát hiện nam nhân bên cạnh đang nhìn người thanh niên xa lạ kia.Hứa Thừa Yến không biết phải hình dung ánh mắt này như thế nào.

Đây là một ánh nhìn rất tập trung và nghiêm túc, như thể trong mắt Hạ Dương chỉ chứa một mình bóng hình của người đó.

Nhưng tại sao Hạ Dương lại dùng ánh mắt đó nhìn người thanh niên xa lạ kia?

Bàn tay Hứa Thừa Yến bất giác dùng sức nắm chặt ly rượu, trong lòng chợt có cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được.

Đây là một cảm giác khủng hoảng theo bản năng.

Cậu có phong cách giống y hệt người kia, mà hiện tại thanh niên xa lạ kia đã hoàn toàn lấy đi sự chú ý của Hạ Dương.

Nhưng người kia...

Rốt cuộc là ai?Cậu luôn nhớ rõ từng người bạn bên cạnh Hạ Dương, nhưng cậu hoàn toàn không nhớ tới người này.

Ít nhất trong 5 năm cậu ở bên Hạ Dương thì chưa từng thấy anh ta.

Tại sao phong cách của người này lại giống với cậu như vậy?Đột nhiên, một cái tên lóe lên trong đầu Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống, tự trấn an bản thân rồi ra vẻ bình tĩnh quay sang bên cạnh hỏi Hạ Dương: "Là bạn của anh sao?"

Lúc trước khi cùng Hạ Dương xác nhận danh sách dự tiệc, cậu khẳng định là không có người nào như vậy trong danh sách mời.

Hứa Thừa Yến kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời nhưng nam nhân lại không hề đáp lại mà vẫn lặng lẽ nhìn chăm chú người nọ.

Mặc dù hắn không nói nhưng Hứa Thừa Yến đã biết đáp án rồi.

Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến nhìn thấy Hạ Dương đặt ly rượu xuống, từng bước đi về phía người kia.

Hứa Thừa Yến cũng đứng dậy, nhìn bóng lưng của hắn liền muốn đi theo.Cậu đến cùng với Hạ Dương, cũng coi như là một nửa chủ nhân của bữa tiệc, mà thanh niên xa lạ kia chỉ là khách mời, cậu hẳn nên đi cùng hắn để chào hỏi khách.Nhưng không biết vì sao Hứa Thừa Yến đột nhiên không có dũng khí, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ nhìn Hạ Dương đi đến bên cạnh người kia.

Hai người đứng chung một chỗ, không để ý đến ai xung quanh mà tán gẫu, giống như những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp.Hạ Dương cùng người thanh niên kia nói gì đó, thanh niên tựa hồ là bị chọc cười.

Không thể không nói, diện mạo của người nọ rất tốt, khi cười lên ánh mắt đều sáng lấp lánh.

Giống như một tiểu thiếu gia có gia thế ưu việt, được bảo vệ kỹ lưỡng không rành thế sự.

Hứa Thừa Yến nhìn cảnh tượng trước mặt, đột nhiên cảm thấy rất chói mắt.

Hình như có người tiến lại phía sau, nhưng Hứa Thừa Yến không có ý định để ý xem là ai, chỉ ngây ngốc nhìn hai người đứng đó.

Mà lúc này, Trì Dật cũng đã đi đến bên cạnh Hứa Thừa Yến.

"Yến Yến, có nhìn thấy chính phẩm không?"

Trì Dật cười cợt, choàng tay lên vai Hứa Thừa Yến tựa như chỉ là bạn bè đang chào hỏi thân cận với nhau một chút thôi vậy.

Nhưng trong mắt Trì Dật lại không có một chút ý cười nào, ngữ khí đầy ác ý tựa như một con rắn độc lạnh băng, gằn từng chữ..."

Hàng giả vĩnh viễn đều là hàng giả."

-----------------Giải thích: - "Thọ tinh": (壽星) tên của một vị thần tiên, ngôi sao chủ quản về tuổi thọ của con người, như trong Sử Ký Sách Ẩn (史記索隱) có giải thích rằng: "Thọ Tinh, cái Nam Cực Lão Nhân tinh dã; kiến tắc thiên hạ lý an, cố từ chi dĩ kỳ phước thọ (壽星、蓋南極老人星也、見則天下理安、故祠之以祈福壽, Thọ Tinh là sao Nam Cực Lão Nhân; thấy sao này tất thiên hạ được yên; cho nên thờ phụng sao này để cầu phước thọ)."

Nguồn: https://phatgiao.org.vn/tu-dien-phat-hoc-online/tho-tinh-k5555.html- "khuy măng sét": tương tự như cúc áo thường dùng đeo ở cổ tay áo sơ mi.

-------------------Editor: Muốn đập thằng Trì Dật này một cái ghê, cái nết "đẹp" nhất quả đất luôn á.

Anh xứng đáng nhận cơm hộp rồi out đi là vừa mắt đấy.
 
Edit[Đm] Quan Hệ Thế Thân(Tiểu Thuyết)-(Hoàn)
Chương 8: Thẩm Tu Trúc


Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋
-------------------------------------------------Hàng giả!Cậu là...... hàng giả?Hứa Thừa Yến nhìn thanh niên xa lạ kia, càng nhìn càng cảm thấy bọn họ rất giống.

Nếu che khuất mặt, chỉ xem thân hình và trang phục mà nói thì bọn họ gần như giống nhau y đúc.Mà điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và người nọ chính là khuôn mặt.

Người thanh niên kia có ngũ quan rất nhu hòa, giống một tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, nhất cử nhất động đều vô cùng ưu nhã.Hứa Thừa Yến lại nghiêng đầu nhìn sang cửa sổ khoang thuyền bên cạnh liền thấy đôi mắt đào hoa của mình phản chiếu qua tấm kính.

So với người thanh niên kia, nét mặt cậu thiên về sắc bén hơn, nhưng bởi vì cậu đeo kính gọng vàng mỏng nên thoạt nhìn trông mềm mại hơn một chút.Hứa Thừa Yến chậm rãi nâng tay lên, gần như run rẩy mà tháo mắt kính xuống.

Có một số việc, không phải cậu không tìm hiểu thì có nghĩa là cậu không biết.

Thà làm bộ tình nguyện lừa mình dối người còn hơn đi phá vỡ sự yên bình này.

Trì Dật ở một bên uống rượu nhàn nhạt chế nhạo, dường như đang cười nhạo sự chật vật của "hàng giả."

"Hàng giả đương nhiên không thể so được với chính phẩm......"

Trì Dật như là đang nói với chính mình, nhưng âm lượng của câu này lại như cố tình vừa đủ để Hứa Thừa Yến nghe được.Trì Dật cầm ly rượu, xoay người đi về phía Hạ Dương.

"Tu Trúc!"

Trì Dật cùng thanh niên chào hỏi: "Sao cậu đến muộn vậy?"

"Trên đường bị kẹt xe nên đến hơi chậm một chút."

Thanh niên nở một nụ cười ôn hòa, lại nhìn sang Hạ Dương ở bên cạnh: "Nhưng cũng còn may đến kịp tiệc sinh nhật."

Hứa Thừa Yến nhìn thanh niên xa lạ kia, trong đầu cơ hồ trống rỗng.Tu Trúc.Thẩm Tu Trúc......Hứa Thừa Yến thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn về phía mặt biển xanh thẳm, mạnh mẽ cưỡng ép chuyển dời sự chú ý của mình.

Bình tĩnh.Phải bình tĩnh.Thẩm Tu Trúc chẳng qua chỉ là bạn cũ của Hạ Dương mà thôi, đã nhiều năm không quay lại.

Cho nên hiện tại khi Hạ Dương gặp lại Thẩm Tu Trúc, thái độ của hắn đối với Thẩm Tu Trúc có chút đặc biệt cũng là điều dễ hiểu.

Dù sao thì họ cũng là bạn bè đã quen biết nhau từ lâu.Không quan trọng.

Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật sâu.

Chẳng qua vừa vặn cậu và Thẩm Tu Trúc có phong cách giống nhau mà thôi.Cái này không quan trọng.

Không vấn đề gì...

Hứa Thừa Yến hứng gió biển thổi vào, dần dần bình tĩnh lại.Giang Lâm ở cách đó không xa, nhìn Hạ Dương và Thẩm Tu Trúc bên kia, lại nhìn về phía Hứa Thừa Yến một mình đứng trên lan can hứng gió lạnh, cuối cùng nhấc chân đi về phía cậu."

Anh dâu?"

Giang Lâm thò mặt tới, thận trọng hỏi: "Anh có sao không?"

Hứa Thừa Yến tỉnh táo lại, trên mặt bày ra một nụ cười: "Anh không sao."

Giang Lâm nhìn tình hình Hứa Thừa Yến như vậy vẫn không yên tâm nổi, lại hỏi: "Bên ngoài gió lớn, anh dâu có muốn đi vào nghỉ ngơi chút không?"

Giang Lâm thực sự coi Hứa Thừa Yến như một nửa của gia đình mình, hiện tại Thẩm Tu Trúc đã quay trở lại, cậu càng không hy vọng anh dâu mình sẽ bị kích thích.

"Không sao đâu."

Hứa Thừa Yến bỏ mắt kính vào trong túi áo khoác.

Sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, Hứa Thừa Yến xoay người từng bước đi về phía Hạ Dương.

Dù thế nào đi nữa, hôm nay Thẩm Tu Trúc là khách mời của bữa tiệc, cậu muốn đi tiếp đãi khách mời.Hứa Thừa Yến từng bước một đi tới, lên tiếng gọi: "A Dương."

Hạ Dương nghiêng đầu nhìn lại đây, đối diện với tầm mắt Hứa Thừa Yến.

Hứa Thừa Yến theo phép lịch sự nở một nụ cười, sau đó đứng ở bên cạnh hắn.

Mà khi Hứa Thừa Yến đi qua, cậu còn có thể cảm nhận được đủ loại tầm mắt ở xung quanh đều dồn hết trên người mình.

Có vui sướng khi người gặp họa, có xem kịch vui, có trào phúng......Đám thiếu gia đang sôi nổi xem náo nhiệt đều im lặng lại, tầm mắt mịt mờ quét qua quét lại ở chỗ ba người đang đứng, chờ trò hay bắt đầu diễn.Hứa Thừa Yến khống chế tốt cảm xúc của mình, trên mặt treo một nụ cười lịch sự đứng ở một bên người Hạ Dương nhìn Thẩm Tu Trúc phía đối diện, chào hỏi: "Xin chào."

Thẩm Tu Trúc cũng chú ý tới Hứa Thừa Yến, cười gật đầu: "Xin chào."

Thẩm Tu Trúc đưa tay ra: "Thẩm Tu Trúc."

"Hứa Thừa Yến."

Hứa Thừa Yến cũng đưa tay ra.Trong khi hai người họ đang bắt tay nhau, Hứa Thừa Yến đột nhiên nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay Thẩm Tu Trúc...

Cùng với chiếc đồng hồ trên tay mình giống nhau như đúc.Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống, sau khi thu tay lại liền quay sang hỏi nam nhân bên cạnh: "A Dương, muốn đi cắt bánh kem không?"

Hạ Dương không trả lời cậu mà nhìn qua Thẩm Tu Trúc ở đối diện nhẹ giọng hỏi: "Lão Chu làm bánh kem, có muốn ăn thử không?"

"Lão Chu bây giờ còn làm bánh kem sao?"

Hai mắt Thẩm Tu Trúc rực sáng lên: "Nhất định phải ăn thử, em đã lâu rồi không được ăn nó."

Bàn để bánh kem ở boong tàu bên kia, mấy người bọn họ liền đi về phía bàn bánh.

Thẩm Tu Trúc đi ở bên trái Hạ Dương còn Hứa Thừa Yến đi ở bên phải.

Hứa Thừa Yến cầm chặt ly rượu, bất động thanh sắc quan sát hai người bên cạnh.

Buổi tối gió nổi lên, thổi qua boong tàu nên hơi lạnh.

Thẩm Tu Trúc vốn dĩ thân thể không tốt lắm liền cúi đầu, nhịn không được quấn chặt áo khoác trên người lại một chút.

Hạ Dương chú ý tới động tác của Thẩm Tu Trúc liền nghiêng người sang bên trái để giúp anh ta chắn gió.

Hứa Thừa Yến nhìn thấy động tác của Hạ Dương, trên mặt vẫn như cũ không có biến hóa gì, tựa như không quan tâm nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ.

Không sao cả.

Hứa Thừa Yến mạnh mẽ buộc bản thân phải bình tĩnh lại, đi tới nhà ăn ngoài trời ở bên kia boong tàu.

Một bàn đồ ăn thật dài, trên bàn bày đầy đủ các loại đồ ngọt, bánh kem thì đặt ở giữa bàn.

Hạ Dương là thọ tinh, nắm lấy dao chuẩn bị cắt bánh.

Tuy nhiên, Hạ Dương không cắt nó mà đưa con dao cắt bánh cho người bên cạnh.

"Để cho em cắt sao?"

Thẩm Tu Trúc có chút ngạc nhiên.

"Cậu không phải thích nó à?"

Hạ Dương nhàn nhạt hỏi.

"Ra là anh vẫn còn nhớ rõ......"

Giọng điệu của Thẩm Tu Trúc trở nên có chút cô đơn, cầm lấy con dao cắt bánh, hạ xuống vết cắt đầu tiên.Mà cách đó không xa, Hứa Thừa Yến nhìn một màn này đột nhiên chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Rõ ràng cậu mới là người thân cận bên cạnh Hạ Dương, nhưng hắn lại để một người khác cắt nhát bánh đầu tiên.

Hứa Thừa Yến nhìn sườn mặt Hạ Dương, bỗng cảm giác nam nhân trước mắt thật xa lạ.

Từ trước đến nay Hứa Thừa Yến chưa từng thấy qua dáng vẻ này của hắn.

Giống như trong mắt Hạ Dương chỉ chứa một mình người kia vậy, thậm chí hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cậu.Rõ ràng là cậu đang đứng gần hắn, nhưng hắn chưa một lần quay đầu lại nhìn cậu một cái.Hứa Thừa Yến nhịn không được lại nhìn về phía Thẩm Tu Trúc lần nữa.

Thẩm Tu Trúc bên kia đã bắt đầu chia bánh kem, đám thiếu gia cợt nhả kia tụm lại chỗ anh ta, thường thường tán gẫu với Thẩm Tu Trúc mấy câu.Có thể nhìn ra được, Thẩm Tu Trúc ở trong vòng phú nhị đại có nhân khí rất cao.

Rốt cuộc Thẩm Tu Trúc cũng từng là tiểu thiếu gia của Thẩm gia.

Dù cho gia tộc Thẩm gia đã rơi đài, tiểu thiếu gia cũng sa sút phải nương nhờ thân thích nhưng hiện tại anh ta về nước song vẫn như cũ không giảm chút mị lực.Xung quanh bàn bánh kem vô cùng náo nhiệt, gần như tất cả mọi người đều vây quanh bên cạnh Thẩm Tu Trúc và Hạ Dương.

Chỉ duy nhất một mình Hứa Thừa Yến lạnh lẽo đứng ở bên này, bị đám thiếu gia cố ý cô lập xa lánh.Hứa Thừa Yến không ở nổi nữa, xoay người đi vào trong một góc tường đứng đợi, hít thở không khí.----------------------------"Thẩm Tu Trúc - Thẩm Lạc An": mọi người hiểu ý tui chứ?

----------------------------Ngoài lề một chút: Tui thấy buồn cười lắm mọi người ạ, nghĩ sao web truyenwiki1.com đã reup truyện tui về rồi mà còn đổi cái dòng này của tui "Truyện chỉ được đăng tải ở wattpad Bánh cá nhỏ, các bạn thương tui thì vui lòng không đọc ở chỗ khác và đọc ở nhà chính chủ edit nha.

Cảm ơn rất nhiều!💋" thành "Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com Bánh cá nhỏ" Ôi đọc mà buồn cười, sao lại có thể đổi trắng trợn được như vậy nhỉ.
 
Back
Top Bottom