- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,343
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Chương 27: Anh không hề yêu em (1)
Chương 27: Anh không hề yêu em (1)
Mạnh Sàn không ngờ đó lại là sự thật.Những tấm ảnh kia đều là bằng chứng Ngu Tri Di từng chụp lén hắn, thì ra ngay từ rất sớm cậu đã gặp hắn rồi.Vậy nên đây có phải chính là nguyên do vì sao Ngu Tri Di luôn biết rõ rất nhiều chuyện riêng của hắn?
Mạnh Sàn không nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý hơn.Thì ra Ngu Tri Di chỉ là một bé cún thích nói dối mà thôi, vậy cái gọi là "người yêu" trong miệng cậu, chẳng lẽ cũng chỉ là giả dối sao?Rốt cuộc Ngu Tri Di còn đang che giấu điều gì nữa.Tất cả ấn tượng của Mạnh Sàn về Ngu Tri Di vỡ nát như tấm gương nứt rạn, hắn không còn biết phải nhìn nhận về Ngu Tri Di thế nào nữa, người này che giấu quá sâu, quá kỹ."
Anh hai..."
Nước mắt Ngu Tri Di trào ra đầy mặt, vẫn lấy tay che đi nửa gương mặt, không dám ngẩng đầu, "Anh có thể...
đừng ghét em được không?"
"Chụp từ lúc nào?"
Mạnh Sàn nhíu mày, day trán, giọng điệu nghe không ra chút cảm xúc nào."
Lúc em học lớp mười một."
Ngu Tri Di vội vàng nói, "Em chưa bao giờ cho ai xem cả, em cũng không biết Lộ Lê lấy từ đâu ra.
Em chỉ thuê người chụp có nửa năm thôi..."
Giọng cậu càng nói càng run, càng nhỏ lại.Ngu Tri Di không sao khống chế nổi nước mắt, càng muốn dừng lại thì nước mắt càng tuôn ra.
Cậu chỉ có thể vô ích mà lấy cánh tay che mặt.
Thân hình cao gầy của cậu khẽ run rẩy, đứng yên tại chỗ, như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.Mạnh Sàn nhìn dáng vẻ khóc đến lúng túng thảm thương của cậu, ký ức bỗng chốc tua ngược về quá khứ, không hiểu sao lại nhớ đến một người.Người đó từng học chung cấp ba với hắn, là một người mà sau khi hắn xuyên đến đã có chút tiếp xúc.
Nói là tiếp xúc, nhưng thực ra hai người hầu như chẳng mấy khi gặp nhau, đến cái tên của người ấy, học lớp mấy, hắn cũng không nhớ rõ, thậm chí gương mặt cụ thể cũng chẳng còn ấn tượng.Chỉ biết người đó thấp hơn hắn một cái đầu, dáng người gầy gò, như một bó củi khô, để tóc dài ngang má, lúc nào cũng che đi khuôn mặt, không để ai nhìn rõ.Sở dĩ Mạnh Sàn và người đó quen biết là vì một lần trong giờ tự học buổi tối ở cấp ba, hắn đã kéo cậu ta đang đứng bên rìa sân thượng lại.
Lần sau gặp lại thì là ở nơi cầu thang tối tăm trong trường, người đó nửa sống nửa chết nằm trên nền đất, quần áo ướt sũng.Mạnh Sàn liếc mắt liền nhận ra đó chính là nam sinh từng đứng ở sân thượng lần trước.
Hắn xưa nay vốn không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, vậy mà khi thấy cậu ta, một nỗi thương xót khó hiểu lại dâng lên trong lòng.Hắn dắt cậu nhóc ra khỏi cầu thang, dẫn về ký túc xá thay quần áo.
Trên mặt cậu đầy vết thương, gò má gầy đến mức hầu như chẳng còn chút thịt.
Toàn bộ khuôn mặt ngoại trừ một đôi mắt đẹp thì phần còn lại đều tiều tụy, không thể nhìn rõ rốt cuộc trông như thế nào.Cậu bé ấy rất sợ người lạ, không thích nói chuyện, thân thể co rúm lại.
Mạnh Sàn dỗ dành cảm xúc của cậu, rồi lấy kẹo và bánh kem trong tủ đưa cho cậu.Cậu bé run rẩy ăn một viên kẹo, sau đó như thể cảm xúc sụp đổ, nước mắt lập tức tuôn rơi, càng khóc càng dữ dội, đến mức Mạnh Sàn cũng sững sờ.Có lẽ cậu bé cảm thấy mình rất xấu, nên lấy cánh tay che kín khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt hoa đào ướt đẫm.Về sau, Mạnh Sàn rất ít khi gặp lại cậu.
Vì học hành quá bận rộn, lại sắp tốt nghiệp, hắn nhanh chóng quên đi người đó.
Cho đến tận lúc tốt nghiệp, thậm chí đến bây giờ, hắn cũng hầu như không còn nhớ gì về cậu bé kia.Cậu nhóc ấy giống như cơn gió lướt qua bên người, thoảng qua rồi tan biến.Cho đến hôm nay, khi hắn nhìn thấy Ngu Tri Di chỉ để lộ đôi mắt mà khóc thút thít, lại không hiểu sao nhớ đến cậu bé kia.Cậu bé khóc rưng rức năm nào, thật sự rất giống Ngu Tri Di.Trong khoảnh khắc đó, Mạnh Sàn bỗng dấy lên một suy đoán, nhóc con ấy có lẽ chính là Ngu Tri Di.Dù sao thì chính cậu cũng từng nói, hồi cấp ba hai người đã từng gặp nhau, suy đoán này có mấy phần đáng tin, Mạnh Sàn cũng không biết nữa.Hắn đã quên mất rốt cuộc cậu bé kia trông như thế nào rồi."
Anh ơi."
Ngu Tri Di thấy hắn mãi không lên tiếng, lại càng hoảng hơn.Mãi đến lúc này Mạnh Sàn mới nhận ra bản thân đang thất thần, quay trở về thực tại, nhìn mấy bức ảnh trên bàn liền cảm thấy chói mắt, đầu cũng đau nhức.Hắn tất nhiên là tức giận.Có chút muốn nổi nóng, nhưng đang ở công ty, hắn cũng không muốn cãi vã ầm ĩ.
Quan trọng hơn cả là lúc này, hắn không muốn nhìn thấy Ngu Tri Di.Hình tượng về Ngu Tri Di trong lòng hắn đã sụp đổ quá nửa, bong tróc ra chỉ còn lại hình bóng của một chó con đầy rẫy bí mật mà hắn không biết.
Nếu đổi lại là bất cứ ai khác, với phong cách xử sự thường ngày của Mạnh Sàn, chắc chắn đã thẳng thừng khởi kiện.
Nhưng hắn lại không thể đặt những điều này lên người Ngu Tri Di.Chuyện đến nước này, chính hắn cũng không biết tâm trạng của mình hiện tại rốt cuộc là gì.
Có lẽ là tức giận và thất vọng, nhưng nhiều hơn vẫn là một nỗi bất lực, chẳng phải biết làm sao.Đối với hắn, Ngu Tri Di rất đặc biệt, là bé chó con ngoan ngoãn của hắn, Mạnh Sàn yêu chiều cậu là thật.
Nhưng cũng bởi vì có tình cảm đặc biệt, nên hắn mới không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để đối đãi Ngu Tri Di."
Cậu về trước đi."
Mạnh Sàn nói, bởi vì thật sự không biết nên đối mặt với Ngu Tri Di thế nào, hắn dứt khoát chọn cách mắt không thấy lòng không phiền.Ngu Tri Di sao có thể ngoan ngoãn rời đi, "Anh hai, anh giận rồi sao?
Là em sai rồi..."
Mạnh Sàn chỉ thẳng ra cửa, giọng điệu nặng hơn, "Ra ngoài."
Ngu Tri Di cắn môi, suýt chút nữa cắn bật máu, vành mắt đỏ bừng đến đáng thương, khuôn mặt đầy vệt nước mắt."
Anh, em xin lỗi, xin anh đừng ghét em...
Em cầu xin anh."
Cuối cùng, Ngu Tri Di vẫn rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Mạnh Sàn.Hắn đem toàn bộ ảnh trên bàn ném xuống đất, kéo lỏng cà vạt, ngửa đầu, đôi mày nhíu chặt, gương mặt lạnh lùng, không rõ đang suy nghĩ gì.*Từ sau hôm đó, quan hệ giữa Mạnh Sàn và Ngu Tri Di bỗng trở nên gượng gạo.Về sau Ngu Tri Di mới biết được ai là người đã làm lộ những tấm ảnh kia.
Cậu tìm đến Tiểu Bát, suýt chút nữa đánh hắn ta đến nửa sống nửa chết.
Nhưng nhìn hắn quỳ gối khổ sở van nài, Ngu Tri Di bỗng thấy một trận mệt mỏi trào dâng.Nếu không phải năm đó vốn là cậu làm sai, sao lại thành cục diện như ngày hôm nay.Cậu thật vất vả mới có thể bước đến bên cạnh Mạnh Sàn, vậy mà giờ lại xuất hiện một cái hố sâu ngăn cách hai người, cản trở bước chân Ngu Tri Di tiến về phía hắn.Nói cho cùng, đều là cậu tự làm tự chịu.Cậu không biết nên làm sao để xoa dịu cục diện đóng băng này, cũng không biết làm sao để cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Mạnh Sàn.Tất cả những điều đó, cậu đều mờ mịt.Nỗi bất an trong lòng Ngu Tri Di càng ngày càng tăng, chất chồng thành núi, đè nén đến mức cậu thở không nổi.Cậu mơ hồ cảm thấy, giấc mơ đẹp của mình sắp vỡ tan thật rồi.Trong lúc đang lên lớp, Mạnh Sàn nhận được một tin nhắn.【Trâu Uẩn: Tôi về nước rồi, có thể gặp nhau không?】Trâu Uẩn từng là bạn gái cũ của hắn, hai người chỉ quen nhau đúng một tuần.
Mạnh Sàn đã quên mất vì sao lúc đó lại đồng ý hẹn hò, hình như là vì Trâu Uẩn luôn kiên trì theo đuổi hắn, mà hắn thì khá thích kiểu nhiệt tình như lửa này, hơn nữa diện mạo cô cũng hợp gu hắn, nên mới định thử xem sao.Cho đến khi thật sự bắt đầu yêu đương, hai người mới nhận ra đối phương rốt cuộc là kiểu người như thế nào.
Trâu Uẩn cảm thấy Mạnh Sàn quá lạnh nhạt, cho dù đã là người yêu, giữa hai người vẫn cách nhau một lớp màng, cô hoàn toàn không thể bước vào.Còn Mạnh Sàn lại thấy Trâu Uẩn quá mạnh mẽ, xen vào cuộc sống của hắn, hoàn toàn khác với hình tượng ngoan ngoãn mà hắn mong muốn.Hai người đều không hài lòng về nhau, chưa đến một tuần đã chia tay trong hoà bình, cũng chưa từng làm gì quá giới hạn.
Sau đó Trâu Uẩn ra nước ngoài du học, liên lạc giữa hai người cũng dần thưa thớt, gần một hai năm nay hầu như chưa từng trò chuyện.Mạnh Sàn gần như đã quên mất cô.Đối với việc Trâu Uẩn đột nhiên chủ động liên hệ, Mạnh Sàn thật ra không mấy muốn đi, mấy ngày nay hắn vì chuyện của Ngu Tri Di đã phiền muốn chết.Hắn cảm thấy bản thân nên trách cứ Ngu Tri Di, thậm chí giữ khoảng cách với cậu, dù sao hành vi của Ngu Tri Di đã chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, hắn lại chẳng thể nào thật sự làm ra hành động thực tế gì.Hắn có thể tưởng tượng được nếu mình thật sự làm thế, Ngu Tri Di chắc chắn sẽ khóc đến đáng thương biết bao, cậu vốn rất dễ tổn thương.Công bằng mà nói, Mạnh Sàn không muốn nhìn thấy Ngu Tri Di ấm ức đến rơi lệ.Khuôn mặt khóc nức nở đến nấc nghẹn của cậu chính là đao phủ trấn giữ trái tim lạnh giá của hắn.Ba chữ "Ngu Tri Di" này chính là sự tồn tại khiến hắn xiêu lòng, khiến một người quyết đoán tuyệt tình như Mạnh Sàn phải dè chừng do dự, biến một tảng băng lạnh lùng xa cách thành một sơn dương mỗi khi ra quyết định phải ngó trước nhìn sau.Mạnh Sàn hiếm khi có loại cảm xúc lùi bước thiếu quyết đoán như thế, này vốn không giống hắn.Là vì sao.Đúng lúc này, Trâu Uẩn lại gửi thêm một tin nhắn: 【Lâu lắm rồi không gặp, anh sẽ không cố tình lờ tôi đó chứ.】Mạnh Sàn trả lời: 【Mấy ngày nay bận, để khi nào rảnh rồi tính.】Hắn tạm thời không muốn gặp bất kỳ ai, nhưng không ngờ Trâu Uẩn lại chủ động tìm đến.Vừa tan học, hắn đã thấy một người phụ nữ đứng ngoài cửa lớp.Cô mặc một chiếc áo sơ mi cotton-linen thêu hoa phối cùng váy đen, mái tóc dài xoăn bồng bềnh, gương mặt tinh xảo, xinh đẹp diễm lệ.
Vừa nhìn thấy hắn liền vẫy tay chào."
Hi, Mạnh Sàn."
Mạnh Sàn hết cách.Hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống, Mạnh Sàn gọi cho cô một ly Americano đá."
Anh còn nhớ tôi thích uống cái này à."
Trâu Uẩn mỉm cười vui vẻ."
Không."
Mạnh Sàn cụp mắt, lạnh nhạt nói, "Quán này đông, món này pha cũng nhanh."
Trâu Uẩn chẳng để tâm, chống cằm cười, "Chúng ta lâu rồi không gặp, anh hình như còn cao hơn trước nữa."
"Cô tưởng tượng thôi."
"A, vẫn lạnh nhạt y như trước."
Trâu Uẩn là kiểu phụ nữ rất biết cách làm nũng, trên mặt lúc nào cũng tràn đầy ý cười, "Anh có bạn gái chưa?"
Mạnh Sàn khẽ cụp mắt, trong đầu bỗng thoáng hiện lên dáng vẻ Ngu Tri Di mỗi phút mỗi giây đều thích nhõng nhẽo với hắn."
Xem ra là có rồi nhỉ."
Trâu Uẩn tỏ vẻ hiểu ra, trong mắt lộ chút thất vọng."
Hửm?"
Mạnh Sàn không hiểu sao cô lại nhìn ra được.Trâu Uẩn đưa tay chỉ chỉ vào hắn, chậm rãi nói, "Biểu hiện của anh cũng quá rõ ràng đi.
Vừa nãy lúc tôi hỏi, khóe miệng anh hình như khẽ cong lên đấy.
Thế chẳng phải là có rồi sao?"
Mạnh Sàn nhíu mày, "Không có chuyện đó."
"Xem ra người ta vẫn chưa đồng ý nhỉ."
Giọng Trâu Uẩn đầy trêu ghẹo, "Không ngờ cũng có ngày anh theo đuổi không thành đó.
Là vị đại mỹ nhân nào vậy, đến cả nam thần cấp độ này cũng bị từ chối?"
"Cô nghĩ linh tinh gì thế."
Mạnh Sàn cau chặt mày.Trâu Uẩn ha ha bật cười mấy tiếng, "Khi thích một người thì ánh mắt không giấu được đâu.
Mạnh Sàn, thì ra anh cũng sẽ biết thích."
Cô khẽ thở dài, giọng điệu chuyển sang tiếc nuối, "Ban đầu tôi còn định thử lại với anh, dù sao thì anh cũng rất hợp gu tôi.
Nhưng mà, nếu anh đã có người trong lòng rồi thì tôi chỉ đành bỏ cuộc thôi."
Trong đầu Mạnh Sàn vẫn còn chấn động bởi chữ "thích".Thích Ngu Tri Di?Thật sao?"
Anh hai——"Mạnh Sàn còn đang chìm trong dư chấn mà chữ kia mang đến, bên tai lại vang lên một giọng nói hoảng hốt.Có lẽ Ngu Tri Di vừa chạy suốt đường đến đây, thở hổn hển, hai mắt ướt đẫm nhìn Mạnh Sàn."
Đây là ai vậy?"
Thoạt đầu Trâu Uẩn bị diện mạo của Ngu Tri Di làm cho sửng sốt một hồi, cô chưa từng gặp cậu con trai nào xinh đẹp đến thế."
Tôi là bạn trai anh ấy."
Ngu Tri Di đáp rất nhanh, như thể đang tuyên bố chủ quyền.Không ai rõ khi biết Mạnh Sàn và Trâu Uẩn gặp lại nhau, trong lòng cậu điên cuồng đến nhường nào.
Cậu đương nhiên biết Trâu Uẩn là bạn gái cũ của Mạnh Sàn, từ hồi lớp 11 đã biết rồi.Ngu Tri Di đã từng thấy bọn họ bên nhau, cũng từng chứng kiến cảnh họ chia tay.Trong ngáy mắt nhìn thấy Trâu Uẩn, tim cậu không cách nào khống chế nổi sự hoảng loạn.
Cậu biết bản thân thấp hèn, đáng ghét, nên càng sợ Mạnh Sàn sẽ đi tìm một người tốt hơn mình.Trâu Uẩn kinh ngạc đến há hốc miệng, mãi không nói nên lời, "Cậu...
Mạnh Sàn, anh... là gay hả?
Chẳng trách trước kia anh lạnh nhạt với tôi vậy, hóa ra anh căn bản không thích phụ nữ."
Mạnh Sàn: "..."
"Không phải."
Mạnh Sàn đau đầu, nghiến răng trả lời.
Thấy Ngu Tri Di còn muốn nói gì đó, hắn liếc mắt qua, lập tức khiến Ngu Tri Di im bặt."
Đầu óc cậu ta có chút vấn đề."
Mạnh Sàn nói, "Đừng nghe cậu ta nói bậy."
Ngu Tri Di nghe đến nửa câu đầu thì ánh mắt ngẩn ngơ vài giây, nhưng nghe đến nửa câu sau lại thấy tủi thân.
Loại ấm ức này khác với mọi khi, ngoài tủi thân, trong lòng còn có một giọng nói mơ hồ vang lên: Mạnh Sàn nói đúng.Mạnh Sàn sợ Ngu Tri Di lại thốt ra điều gì, liền kéo người đi thẳng, "Tôi đi trước."
Trâu Uẩn nhìn theo bóng lưng hai người, nam sinh vóc dáng cao gầy ủ dột cúi đầu, còn Mạnh Sàn thì lạnh lùng bước đi phía trước.Nhìn vậy mà cũng có chút xứng đôi.Trâu Uẩn thật sự không ngờ Mạnh Sàn lại thích đàn ông.
Nhưng nếu là cái nhan sắc khiếp người kia, cũng khó trách khiến đàn ông sa đoạ, dù sao thì gương mặt kia quá yêu kiều, là vẻ đẹp nam hay nữ đều sẽ si mê.Hoàng hôn dần buông xuống, Mạnh Sàn thô bạo nhét người vào trong xe, sau đó quay người ngồi vào ghế lái.Sắc mặt Mạnh Sàn như đóng băng, lạnh lẽo đến tột độ.Ngu Tri Di ngoan ngoãn nhỏ giọng nói, "Xin lỗi anh hai, em không nên nói ra mối quan hệ của chúng ta trước mặt người khác."
"Cậu cũng biết à?"
Giọng Mạnh Sàn lạnh lùng."
Vì em sợ."
Ánh mắt Ngu Tri Di nhìn về phía trước, bình tĩnh nói, "Em sợ anh sẽ quay lại với cô ta."
"Tôi không có thói quen quay lại với người cũ."
"Nhỡ đâu thì sao."
Giọng điệu của Ngu Tri Di mang theo sự cố chấp đầy bệnh lí.
Nỗi bất an và tự giày xéo chính mình những ngày qua như dây leo quấn chặt lấy từng tấc cơ thể cậu.
Mỗi ngày cậu đều mơ thấy ác mộng bị Mạnh Sàn vứt bỏ, những cơn ác mộng đó như những con quỷ khát máu, há miệng đầy răng, hòng cắn nát rồi nhai nuốt cậu vào bụng.Cậu biết mình ti tiện, Mạnh Sàn ghét nhất có người can thiệp vào cuộc sống của hắn, mà cậu lại lén theo dõi hắn suốt nửa năm.
Mạnh Sàn ghê tởm cậu là lẽ đương nhiên.
Nhưng kể cả vậy, cậu vẫn không thôi giấc mộng được ở bên Mạnh Sàn.Lý trí hai bên giằng co, thần kinh bị mài mòn càng thêm lo sợ khôn nguôi, cậu giống như kẻ lâm nạn đang treo mình trên vách núi, từng giây từng phút đều sợ hãi bản thân sẽ rơi xuống, sống trong nỗi hoảng loạn triền miên.Dưới áp lực tinh thần cao độ, thần kinh Ngu Tri Di sắp sụp đổ, lý trí chông chênh như sắp đứt đoạn.Cậu thậm chí còn nghĩ, hay là dứt khoát kết thúc tất cả.
Vì sao phải đau khổ đến vậy, yêu một người lại giống như bị cướp đi hơi thở, anh có thể ban cho mình sức sống, lại có thể đẩy mình xuống vực chết.Nếu kết thúc tất cả, có lẽ toàn bộ đày đoạ này cũng sẽ tan biến.Ngu Tri Di run rẩy, giọng nói như thần kinh, "Nếu anh lại thích cô ta lần nữa thì sao?
Trong lòng anh, chắc chắn cô ta hơn em, dù sao cô ta cũng không có cái sở thích ghê tởm đó."
"Mà em thì sao?"
Ngu Tri Di gần như phát cuồng, "Em là loại người gì?
Là kẻ biến thái bám đuôi anh, em đáng ghê tởm biết bao, chắc là anh cũng bắt đầu chán em rồi nhỉ."
"Ngu Tri Di, cậu bình tĩnh chút đi."
Mạnh Sàn nhận ra tinh thần cậu không ổn định, trầm giọng nhắc nhở.Ngu Tri Di bình tĩnh không nổi.
Tinh thần bị dồn ép đến cực hạn, lý trí hoàn toàn bị những suy đoán trong đầu nuốt chửng, cả người chỉ còn chìm đắm trong thế giới của chính mình."
Anh ơi, vì sao em lại là loại người thế này?
Rõ ràng em yêu anh đến vậy, vậy mà tại sao em lại làm ra những chuyện ghê tởm như thế?
Anh có ghét em không?"
Ngu Tri Di tự mình lầm bầm phát điên, đôi mắt ướt đỏ, "Anh nhất định là ghét em rồi, chẳng ai có thể thích một kẻ như em.
Anh sẽ quay lại với Trâu Uẩn...
Không được, em không cho phép.
Anh à, cả đời này anh chỉ có thể là của em thôi!!"
Mạnh Sàn một tay giữ vô lăng, tay còn lại cố gắng nắm chặt bàn tay đang điên cuồng cào cấu cánh tay mình của Ngu Tri Di.
Nhưng vì chỉ có một tay, mà sức Ngu Tri Di lại lớn, hắn hoàn toàn không thể ngăn nổi."
Cậu mẹ nó tỉnh táo lại cho tôi!!"
Mạnh Sàn lạnh giọng quát, "Có nghe tôi nói được không."
Lý trí Ngu Tri Di đã sụp đổ.
Từ sau khi bí mật của chính mình bị phát hiện, từng chút từng chút một cậu đã trượt khỏi bờ vực tỉnh táo.
Bao nhiêu ngày qua, tinh thần bị đè nén, đến hôm nay khi nhìn thấy Mạnh Sàn và Trâu Uẩn ở cùng một chỗ, sợi dây mong manh cuối cùng cũng đứt đoạn.
Toàn bộ cảm xúc u tối giấu kín đều ào ạt nổ tung trong đầu.Hoảng loạn, bất an, tự ghét bỏ bản thân, nỗi sợ hãi, giết chết chút tỉnh táo cuối cùng của cậu.Nếu kết thúc tất cả, cậu liền có thể vĩnh viễn ở bên anh hai mà cậu yêu thương nhất rồi.Trong cơn phát bệnh méo mó, Ngu Tri Di càng nghĩ càng cảm thấy cái ý tưởng đó thật tốt đẹp.
Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác lại xộc tới, chất vấn cậu: Mày nhẫn tâm bắt Mạnh Sàn đi chết cùng mày sao?Không, mình không muốn, mình không thể để anh ấy chết.Trong đầu Ngu Tri Di hỗn loạn đến đến rối tung, trước mắt như hiện ra cảnh thân thể mình bị xé nát, nghiền vụn, máu me như ở trong lò mổ.Cậu dần không phân biệt nổi đâu là thực tại, đâu là ảo giác, chỉ có thể điên cuồng cào cấu vào tay mình.
Rất nhanh, trên cổ tay đã chằng chịt hàng chục vệt máu bị cào xước.Mạnh Sàn trước kia từng chứng kiến vài lần Ngu Tri Di nổi điên, nhưng chưa bao giờ hắn thấy tim mình đau nhói đến vậy.Trái tim hắn như bị dao cùn từng nhát, từng nhát cứa qua, những cơn đau âm ỉ lan tràn dày đặc, thương xót cuộn trào đầy ắp trong đầu hắn.Mạnh Sàn phải lái xe, không cách nào ngăn được Ngu Tri Di hoàn toàn, chỉ có thể dành ra một tay ghì chặt lấy Ngu Tri Di đang tự hành hạ bản thân."
Ngu Tri Di!"
Mạnh Sàn gọi to lần nữa.Nhưng một tâm hai việc, trong lúc giữ Ngu Tri Di, Mạnh Sàn không chú ý thấy chiếc xe từ phía trước đang lao tới.Hắn lập tức đánh mạnh tay lái, chỉ nghe một tiếng ma sát chói tai rít lên."
Rầm——" Xe Mạnh Sàn va thẳng vào gốc cây bên đường.