- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Chương 19: Vốn nên cự tuyệt
Chương 19: Vốn nên cự tuyệt
Phòng ghế lô KTV ánh đèn rực rỡ hỗn loạn, một nhóm sinh viên trẻ tuổi nam thanh nữ tú hi hi ha ha ồn ào đùa giỡn, trên mặt đều là những nụ cười tươi tỉnh thoải mái.Mạnh Sàn ngồi trong một góc.
Ánh đèn sáng tối đan xen khắc sâu ngũ quan cứng cáp, đường nét khuôn mặt thâm thúy rõ ràng.
Hắn hơi khom lưng, bàn tay khớp xương rõ rệt cầm ly rượu, chốc chốc lại nhấp môi uống một ngụm, bờ vai thẳng tắp, cả người tản ra khí chất xa cách thờ ơ.Hắn chẳng nói lời nào, hoàn toàn tách biệt với không khí náo nhiệt ầm ĩ của đám sinh viên kia.Vài nữ sinh ngồi đối diện nhỏ giọng thì thầm về hắn, thỉnh thoảng còn che miệng cười trộm, nhưng Mạnh Sàn hoàn toàn không để tâm, chỉ hời hợt uống rượu."
Anh Mạnh."
Diệp Tri ngồi bên cạnh hắn, hỏi: "Cậu không định chơi trò chơi với bọn họ à?"
"Không."
Mạnh Sàn nói.Hôm nay hắn đi cùng Bạch Tử Ngôn mà tới.
Cậu ta để ý một cô đàn em năm nhất khoa Tiếng Trung, muốn nhân dịp giao lưu hữu nghị giữa hai khoa này để bồi dưỡng tình cảm.
Vì sợ đi một mình sẽ ngượng, Bạch Tử Ngôn bèn kéo Mạnh Sàn theo cùng.
Mạnh Sàn vốn không định đi, nhưng chịu không nổi Bạch Tử Ngôn bám riết không thôi, dùng đủ mọi cách năn nỉ ỉ ôi, sống chết lôi hắn đi.Diệp Tri vì nghe nói Mạnh Sàn sẽ đến, nên cũng tới theo.
Anh ta ngồi sát bên cạnh Mạnh Sàn, bả vai đụng vào vai hắn, lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng anh tuấn của Mạnh Sàn, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.Bạch Tử Ngôn đã đến chỗ cô đàn em kia làm quen, Diệp Tri thì chỉ muốn ở bên cạnh Mạnh Sàn.Mạnh Sàn vốn không thích người khác dựa quá gần, liền hơi dịch sang bên cạnh, tránh né sự đụng chạm của Diệp Tri.Kỳ thật hắn có hơi hối hận khi đến đây.
Nơi này quá ồn ào, tiếng cười đùa làm hắn nhức cả tai.
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ có nên kiếm cớ rời đi hay không, cửa phòng bất ngờ mở ra, một nam sinh bước vào.Ánh mắt mọi người lập tức dồn cả về phía người vừa đến.Người ấy vóc dáng rất cao, đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo khoác dài cũng màu đen, càng tôn lên dáng người cao gầy thon dài.Cậu ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt diễm lệ đến kinh người.
Mái tóc hơi dài, đường nét tinh xảo, tròng mắt đen nhánh lạnh nhạt, cả khuôn mặt toát ra vẻ đẹp lạnh lùng diễm lệ khiến người ta không thể rời mắt.Ở đây, phần lớn mọi người đều nhận ra Ngu Tri Di.
Lý do rất đơn giản, gương mặt này từng một thời khiến cho trang diễn đàn của trường họ chao đảo, cho dù không quen biết cậu, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt này thì sẽ lập tức nhận ra đó là ai.Chỉ là sao cậu ấy lại tới đây.Ánh mắt của Ngu Tri Di ngay từ khoảnh khắc đầu tiên đã khóa chặt vào Mạnh Sàn ngồi ở góc phòng, cùng với cả Diệp Tri gần như đang dán sát bên người hắn.Khoảng cách giữa hai người họ sát rạt, trông như có gì đó ái muội mập mờ.Tóc mái trên trán che đi ánh mắt âm u.Cậu khẽ mỉm cười với mọi người, giọng điệu hiền lành, "Tôi có thể vào không?"
"À——" Một cô gái tóc ngắn đáp, "Có thể chứ, ừm, cậu cứ tự nhiên tìm chỗ ngồi xuống."
Dù không hiểu vì sao Ngu Tri Di lại đến đây, nhưng có thêm một nam sinh xinh đẹp nhập hội cũng chẳng phải chuyện gì xấu."
Cảm ơn."
Ngu Tri Di mỉm cười gật đầu.Cậu không chút do dự bước thẳng về phía Mạnh Sàn, quay sang Diệp Tri nói, "Anh có thể nhường một chút không?
Tôi muốn ngồi ở đây."
Dù trên môi mang theo nụ cười, nhưng nụ cười này nhạt nhẽo vô cùng.Lời này nghe qua lại quá mức khách sáo, khiến bầu không khí trong phòng thoáng trở nên xấu hổ.
Diệp Tri cũng bối rối, có cảm giác mình cứ như bị đuổi đi."
Không được ạ?"
Ngu Tri Di hơi nghiêng người về phía anh ta, giọng nhỏ nhẹ, "Đàn anh có nghe rõ tôi nói gì không?"
Đôi mắt cậu như phủ một tầng sương lạnh, dưới ánh đèn càng lộ rõ sự lạnh lùng buốt giá.
Diệp Tri không chịu nổi ánh nhìn đầy áp lực ấy, đành phải nhường chỗ cho cậu.
Bạch Tử Ngôn ở một bên nhìn thấy toàn bộ một màn này, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này chẳng khác nào đang bắt quả tang người yêu.Ngu Tri Di là cô vợ yêu kiểu đến bắt gian, Diệp Tri là tiểu tam, còn Mạnh ca chính là gã đàn ông chán cơm thèm phở kia.Bạch Tử Ngôn bị ý tưởng kinh dị này làm cho rùng mình một cái.Cái gì vậy trời.Cậu ta làm nóng bầu không khí, "Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục nào, Diệp Tri, cậu cũng lại đây chơi đi."
Ghế lô lại náo nhiệt hẳn lên.Mạnh Sàn tựa người ra sau ghế, hỏi, "Sao cậu lại tới đây?"
"Em không thể tới sao?"
Ngu Tri Di đáp rất thản nhiên, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt hắn, giọng nói lộ rõ vẻ đau lòng, "Anh hai, sao anh đến đây mà không nói với em?
Em còn nghĩ anh không cần em nữa rồi."
"Trong đầu cậu toàn nghĩ cái gì vậy?"
Mạnh Sàn vẫn không thể hiểu nổi lối tư duy của cậu, nhíu mày, "Tôi đi đâu còn phải báo cho cậu biết à, cũng đâu phải con nít."
Ánh mắt Ngu Tri Di khoá chặt trên gương mặt góc cạnh lạnh lùng của Mạnh Sàn, đối với thái độ không hề để tâm đó của hắn quả thật giận muốn phát hoả, hận không thể cắn hắn một phát, nuốt máu thịt của hắn vào trong bụng."
Anh không thể có chút tự giác nào khi là bạn trai của em hay sao?
Đến mấy chỗ như thế này đương nhiên phải nói với em rồi."
Trái tim Ngu Tri Di nhói đau, không kìm được mà nói một tràng, "Anh có biết mấy cái buổi quan hệ hữu nghị này nghĩa là gì không?
Có rất nhiều người thích anh, em sẽ bất an."
Mạnh Sàn mặt mày cạn lời.
Hắn không phải chỉ là đi cùng bạn thôi sao, sao tự dưng lại biến thành trai đểu cặn bã rồi."
Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật đấy."
Mạnh Sàn nói, giữa tiếng nhạc cùng tiếng reo hò ầm ĩ, giọng hắn vẫn trầm thấp, mang theo chút lạnh nhạt, "Tôi chỉ đến chơi cùng bạn thôi."
Ngu Tri Di nắm lấy tay hắn, không quá tin, "Thật sao?"
Mạnh Sàn khẽ ừ một tiếng."
Vậy vì sao anh và Diệp Tri lại ngồi gần nhau như thế?
Anh biết anh ta có ý gì với anh không?"
Ánh mắt Ngu Tri Di tối lại, lực nắm tay Mạnh Sàn siết lại, chặt đến mức Mạnh Sàn nghe thấy khớp xương mình vang lên.Mạnh Sàn bị Ngu Tri Di chất vấn một tràng, ít nhiều cũng hơi bực, "Rốt cuộc cậu muốn hỏi gì?"
"Em không muốn hỏi gì hết."
Ngu Tri Di gần như toàn thân dán sát vào người Mạnh Sàn, khuôn mặt hiện rõ sự cố chấp trước nay giấu kín, "Em chỉ muốn biết——"Cậu dừng lại một chút, chậm rãi nói, "Ánh mắt anh hai có nhìn người khác hay không?"
"..."
Mạnh Sàn chẳng biết cảm xúc kỳ quái không thể hiểu nổi này của Ngu Tri Di rốt cuộc là sao, bỏ qua chuyện này thì thái độ quá mức chiếm hữu của Ngu Tri Di cũng khiến Mạnh Sàn cảm thấy không thoải mái."
Tôi cũng không mù."
Giọng Mạnh Sàn lạnh nhạt, nắm lấy cổ áo cậu xách ra sau, "Đừng tì vào người tôi."
Khóe môi Ngu Tri Di mím thành một đường thẳng, ánh mắt sâu thẳm, đôi đồng tử đen nhánh như ẩn chứa hai hồ nước lạnh như băng.Đúng lúc này, Diệp Tri đi đến, hỏi Mạnh Sàn, "Anh Mạnh, Bạch Tử Ngôn hỏi cậu có muốn sang bên kia uống rượu với mấy cậu ấy không, bên đó có mấy nữ sinh muốn gặp cậu."
Anh ta hơi ngượng ngùng, "Anh Mạnh có muốn qua bên kia với tôi không?"
Ánh mắt Ngu Tri Di quét về phía Diệp Tri một cái.
Thân hình gầy yếu, gương mặt thanh tú mềm mại ấm áp, có lẽ vì vừa uống rượu, mặt anh ta đỏ bừng, lá gan cũng lớn hơn đôi chút, ánh mắt nóng bỏng, thần sắc mong đợi không hề che giấu.Lộ liễu như vậy mà cũng không tự biết.Trong lòng Ngu Tri Di cười lạnh một tiếng.Mạnh Sàn nói, "Không đi, tôi phải——""Anh ấy sẽ đi."
Mạnh Sàn chưa kịp nói hết câu, Ngu Tri Di đã trả lời thay, khóe môi cậu nhếch lên, "Tôi cũng có thể đi cùng chứ?"
Diệp Tri có hơi do dự, Bạch Tử Ngôn đã bước tới, nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ bèn thoải mái nói, "Có thể chứ, qua đây qua đây, càng đông càng vui mà.
Anh Mạnh, cậu không được từ chối đâu đấy."
Mạnh Sàn tức đến bật cười, "Tôi nói muốn uống rượu với các cậu khi nào?"
Bạch Tử Ngôn nài nỉ, "Ai nha anh Mạnh, đừng như vậy mất hứng lắm.
Dù sao mai cũng là cuối tuần, thả lỏng chút đi.
Với lại chỗ này còn có rất nhiều bạn nữ tới chỉ để gặp cậu đó, cho người ta chút mặt mũi đi.
Dù đúng là tôi lôi cậu tới, nhưng giúp người thì giúp cho trót đi mà."
Cậu ta có lẽ cũng uống hơi nhiều, lời nói không qua bộ lọc của não, nghĩ cái gì liền nói cái đó, quên mất tiêu bên cạnh còn có Ngu Tri Di đang dính lấy Mạnh Sàn."
Anh Mạnh, uống chung đi."
Diệp Tri cười nói, "Lâu rồi chúng ta không uống rượu với nhau."
"Anh ơi, em cũng muốn uống."
Ngu Tri Di cười với hắn, "Em còn chưa từng uống rượu với bạn của anh đâu."
"Bớt kiếm chuyện."
Mạnh Sàn chậc một tiếng, nhắc cậu một câu.Ngu Tri Di chẳng giận, chỉ mỉm cười ngoan ngoãn điềm đạm nhìn hắn.
Trong lòng cậu, sát khí bị ham muốn chiếm hữu mãnh liệt cuộn trào, du tẩu khắp bốn phương tám hướng, khiến cả người cậu như muốn tẩu hoả nhập ma.Ghế lô rất rộng, có khoảng hơn hai mươi sinh viên ngồi vây quanh mặt bàn.Bọn họ bắt đầu chơi xúc xắc uống rượu, ai thua thì phải uống một ly.Mạnh Sàn và Ngu Tri Di là hai người bị nhắm đến nhiều nhất trong sân, đơn giản vì ngoại hình của bọn họ quá thu hút, là mục tiêu chung của tất cả mọi người.Tửu lượng Mạnh Sàn rất cao, hoàn toàn không phải nói chơi.
Vận may của Ngu Tri Di không tệ, gần như chưa thua lần nào, nên cũng không phải uống nhiều lắm.Diệp Tri và Bạch Tử Ngôn thì uống rất nhiều, Bạch Tử Ngôn say khướt ngả vào người một nữ sinh tóc dài, khiến cô nàng đỏ mặt ngượng ngùng.Diệp Tri ngồi đối diện Mạnh Sàn, ngây ngô nhìn Mạnh Sàn cười, say lơ mơ mà nói, "Anh Mạnh, cậu uống rượu thật là giỏi, cậu làm cái gì cũng đều giỏi hết, tôi thật sự thật sự rất nể cậu..."
Anh ta tự rót thêm rượu vào ly của mình, "Anh Mạnh, chúng ta uống thêm chén nữa đi."
Anh nói rồi cả người nghiêng hẳn qua bàn, dường như định đưa thẳng ly rượu của mình cho Mạnh Sàn uống.Bạch Tử Ngôn ai da kêu lên, "Diệp Tri à, nhãi con cậu còn định đưa chén của mình cho anh Mạnh uống hả?
Cậu không biết anh Mạnh có thói sạch sẽ à."
Mạnh Sàn quả nhiên nhíu mày.
Ngu Tri Di đứng dậy, đẩy ly rượu về lại chỗ Diệp Tri, hơi mỉm cười, "Đàn anh, anh vẫn nên tự mình uống đi."
Diệp Tri ngơ ngác ồ một tiếng, tự mình uống.
Sau đó, anh lại định rót rượu cho Mạnh Sàn, Ngu Tri Di đột nhiên lên tiếng, "Đàn anh, chúng ta chơi với nhau đi."
Cậu ném ra một viên xúc xắc, "Ai thua thì uống, thế nào?"
Diệp Tri nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu.Những người xung quanh đều đã hơi say, giờ phút này chỉ ngồi yên tại chỗ, nhìn hai người họ chơi.Mạnh Sàn nhíu chặt mày, "Cậu uống được không?"
Ngu Tri Di cong môi cười, "Đương nhiên là được ạ."
Thật ra, vận may của Ngu Tri Di không hẳn là tốt, cậu đơn giản chỉ là có thể tung ra con số lớn nhất.
Đây là vì khi còn nhỏ, từng bị nhốt trong phòng quá lâu, cậu chán đến mức tự luyện được kỹ năng này.Mấy ván liên tiếp, cậu đều thắng, chưa thua lần nào.
Diệp Tri uống đến mặt trắng bệch, Ngu Tri Di vẫn chưa hài lòng, điềm đạm từ tốn nói, "Tiếp nào.
Tôi thắng một ván anh uống một chén.
Đàn anh, đừng chịu thua nha."
Người xung quanh lờ mờ nhận ra sát khí của Ngu Tri Di nhắm vào Diệp Tri.
Mạnh Sàn cũng đã nhìn ra điều đó.Mắt thấy Diệp Tri càng uống sắc mặt càng tệ, Ngu Tri Di lại có vẻ ngại vẫn chưa đủ, vẫn tiếp tục tung xúc xắc, lần nào cũng là cậu thắng.Cậu chống một tay lên cằm, nét mặt cười như không cười liếc Diệp Tri, vẻ mặt toàn là sự lạnh lùng khó đoán.Nữ sinh tóc dài ngồi bên cạnh Bạch Tử Ngôn trộm thì thầm với cậu ta, "Đàn anh, cứ thế này, ngộ nhỡ đàn anh Diệp Tri có chuyện gì thì sao, sắc mặt anh ấy kém quá."
Bạch Tử Ngôn cũng nghĩ như vậy, bèn đè lại bàn tay đang cầm chén rượu của Diệp Tri, "Được rồi, đừng uống nữa."
Ngu Tri Di lạnh lùng mở miệng, "Để anh ta uống."
"Ngu Tri Di."
Mạnh Sàn cũng lên tiếng, trầm giọng nhắc nhở cậu, "Đừng đùa nữa."
Ngu Tri Di không dám không nghe lời Mạnh Sàn, nhẹ nhàng nhún vai, "Được thôi."
Diệp Tri uống xong liền vội vàng đi nhà vệ sinh nôn.Mạnh Sàn nghiêng đầu, giọng nói nặng nề, "Cậu cố tình đấy à?"
Ngu Tri Di ngoan ngoãn cười vô tội, "Đâu có ạ?
Em chỉ muốn chơi trò chơi với anh ấy thôi mà."
Mạnh Sàn sao có thể không nhìn ra cậu nói dối, trong lòng lại càng cảm thấy Ngu Tri Di quá trẻ con.
Diệp Tri vốn đã không giỏi uống rượu, cứ bị ép uống liên tiếp mấy ly rượu mạnh như thế, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Nghĩ đến đây, nhân ánh đèn lờ mờ, Mạnh Sàn ghé sát lại, thấp giọng nói, "Hiểu chuyện chút."
"Em nghe anh hai hết."
Ngu Tri Di như bé ngoan nói.Trò chơi lại tiếp tục.
Mấy nữ sinh định mời Mạnh Sàn uống bia, nhưng ly vừa đưa ra đều bị Ngu Tri Di giành lấy rồi uống hết.
Mạnh Sàn còn chưa kịp phản ứng, Ngu Tri Di đã uống xong rồi.Không biết đã uống bao nhiêu chén, chính Ngu Tri Di cũng không nhớ rõ."
Đừng uống nữa."
Mạnh Sàn nhắc nhở cậu, "Cậu sắp đứng cũng không vững rồi."
Ngu Tri Di lại dựa vào vai hắn, thân mật cọ cọ, ở bên tai hắn gọi anh hai, giọng nói trong tiếng ồn ào mà vẫn nhão nhoẹt mềm nhũn, dính như kẹo bông gòn, đôi mắt long lanh, môi đỏ bừng xinh đẹp."
Em đâu có."
Cậu cười, khóe mắt cong cong, hàng mi dài đổ bóng dưới mắt, "Lần trước anh hai chắn rượu cho em, lần này em chắn rượu cho anh."
Mạnh Sàn biết cậu đang nhắc đến lần đầu tiên hai người lên giường.
Hắn thật sự không muốn nhớ lại ký ức đó, dù sao thì tất cả những dây dưa hỗn loạn giữa hắn và Ngu Tri Di cũng chính từ ngày hôm ấy mà ra."
Không cần thiết."
Vai Mạnh Sàn nặng trĩu, giọng trầm lạnh bình tĩnh, lại nhắc nhở cậu, "Đừng uống nữa, dạ dày cậu không chịu nổi."
Ngu Tri Di đã ngà ngà say, lại nhanh tay đoạt lấy ly rượu người khác vừa định đưa cho Mạnh Sàn, còn khẽ mỉm cười, "Để tôi uống thay anh hai, không phiền đâu nhỉ?"
Cậu cười lên quá đẹp, cô gái kia chỉ biết cười theo, "Không phiền không phiền, quan hệ giữa cậu và đàn anh Mạnh Sàn tốt thật đấy."
Mạnh Sàn nghĩ tới điều gì, vừa định ngăn Ngu Tri Di đừng nói thêm gì nữa, thì Ngu Tri Di vì rượu vào mà đầu óc mơ màng, chẳng buồn lựa lời."
Bởi vì tôi với anh ấy là người yêu."
Lúc cậu nói câu này vừa hay âm nhạc đến quãng nghỉ, cả căn phòng yên tĩnh, câu nói kia vang lên rõ mồn một, lọt vào tai tất cả mọi người trong ghế lô.Ở đây phần lớn đều là sinh viên năm nhất, không ai biết rõ quan hệ giữa hai người, vẫn tưởng chỉ là bạn bè thân thiết.
Không ngờ lại là kiểu quan hệ này, khiến tất cả đều sững sờ, cằm suýt thì rớt xuống đất.Cả phòng bỗng im phăng phắc.Mạnh Sàn đưa tay che trán, bực bội đến mức ngọn lửa bị đè nén trong lòng lại lập tức bùng lên.Chuyện giữa hắn và Ngu Tri Di vốn rất ít người biết.
Bạn học trong lớp có thể mơ hồ đoán ra, nhưng cũng không có ai nói ra, đều giữ kín cho hắn.
Ngay cả Lộ Lê cũng sợ mất mặt, không muốn để người khác biết người mà mình một lòng theo đuổi cuối cùng lại ở bên bạn cùng phòng của mình, tránh làm tổn thương tự tôn, nên chưa bao giờ nói ra.Hắn cũng từng cảnh cáo Ngu Tri Di, không được công khai quan hệ giữa bọn họ.Mạnh Sàn là vì không quá muốn quan hệ giữa mình và Ngu Tri Di bị phơi bày, lý do thật ra rất đơn giản, quan hệ của hắn và Ngu Tri Di vốn chỉ là giả.Hắn không thích những gì không phải sự thật bị bày ra trước mắt mọi người.
Hắn là trai thẳng, cũng đâu phải thật sự là gay, chẳng có lý do gì phải để một chuyện vốn chẳng có bao nhiêu phần là thật làm trò trước mặt bàn dân thiên hạ.Hắn là người lý trí, là người theo chủ nghĩa hiện thực, không thích để đi rêu rao những chuyện giả dối ở giữa thực tế.Thật ra, ngay từ đầu hắn nên dứt khoát cắt đứt mọi liên hệ giữa hai người.
Nhưng bản thân hết lần này đến lần khác lại mềm lòng, trước gương mặt yếu đuối đẫm nước mắt kia của Ngu Tri Di không sao kháng cự nổi.
Chính sự mềm yếu đó đã khiến mọi chuyện đi ngày càng xa khỏi quỹ đạo ban đầu, mối quan hệ giả dối méo mó này cứ thế trượt dài, một đi không trở lại.Bên tai Mạnh Sàn vang lên những tiếng xì xào bàn tán."
Đàn anh Mạnh Sàn là đồng tính sao?
Trời ạ, nhìn không ra luôn đó."
"Tôi cứ tưởng anh ấy đơn giản chỉ là chơi thân với Ngu Tri Di thôi, wow, ai ngờ hai người lại là người yêu!"
"Đây là lần đầu tôi thấy đôi đồng tính ngoài đời thật luôn, mới lạ ghê."
"Có gì mà mới lạ, tôi còn thấy hơi ghê tởm nữa kìa."
"Trời má, ảo ma thật chứ, hai trụ cột nhan sắc của trường vậy mà lại ở bên nhau, đúng là tin sốc.
Tôi phải đi kể cho bạn gái tôi ngay mới được."
"..."
Mạnh Sàn lạnh lùng liếc nhìn cậu nam sinh kia, ánh mắt sắc bén khiến cậu ta rùng mình một cái, ngoan ngoãn hạ điện thoại xuống.Bầu không khí trong cả phòng kì cục mà nặng nề.Bạch Tử Ngôn bị những lời vừa rồi làm cho tỉnh hẳn.
Cậu ta biết là Mạnh Sàn vốn không muốn thừa nhận mối quan hệ này.
Hắn chưa bao giờ công khai nói rõ,chứng tỏ hắn không muốn để người ngoài biết, cho nên cậu ta và Vệ Lam vẫn luôn giữ kín.Vậy mà giờ đây, lại bị Ngu Tri Di say khướt nói ra.
Bạch Tử Ngôn lén nhìn Mạnh Sàn, gương mặt vốn đã lạnh lùng giờ đây càng thêm rét lạnh.Ngu Tri Di vẫn chưa ý thức được mình vừa phạm sai lầm gì.
Tửu lượng của cậu quá kém, đã say quắc cần câu.
Gương mặt hồng rực, theo bản năng muốn nhào vào lòng Mạnh Sàn.Mạnh Sàn thô lỗ nắm cổ tay cậu, quay sang nói với mọi người, "Đi trước."
Sau đó lại bổ sung một câu, "Những gì cậu ta nói là bịa thôi, đừng tin."
"Cũng không được phép nói ra ngoài."
Câu nói sau cùng, hắn gằn giọng nhấn mạnh.
Giọng điệu vốn đã lạnh lẽo nay càng thêm băng giá, như một lưỡi dao mảnh, khiến người ta vô thức phục tùng.Mạnh Sàn kéo người đi thẳng ra cửa.***Tác giả có lời muốn nói:
