Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi

[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Chương 27: Anh không hề yêu em (1)


Mạnh Sàn không ngờ đó lại là sự thật.Những tấm ảnh kia đều là bằng chứng Ngu Tri Di từng chụp lén hắn, thì ra ngay từ rất sớm cậu đã gặp hắn rồi.Vậy nên đây có phải chính là nguyên do vì sao Ngu Tri Di luôn biết rõ rất nhiều chuyện riêng của hắn?

Mạnh Sàn không nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý hơn.Thì ra Ngu Tri Di chỉ là một bé cún thích nói dối mà thôi, vậy cái gọi là "người yêu" trong miệng cậu, chẳng lẽ cũng chỉ là giả dối sao?Rốt cuộc Ngu Tri Di còn đang che giấu điều gì nữa.Tất cả ấn tượng của Mạnh Sàn về Ngu Tri Di vỡ nát như tấm gương nứt rạn, hắn không còn biết phải nhìn nhận về Ngu Tri Di thế nào nữa, người này che giấu quá sâu, quá kỹ."

Anh hai..."

Nước mắt Ngu Tri Di trào ra đầy mặt, vẫn lấy tay che đi nửa gương mặt, không dám ngẩng đầu, "Anh có thể...

đừng ghét em được không?"

"Chụp từ lúc nào?"

Mạnh Sàn nhíu mày, day trán, giọng điệu nghe không ra chút cảm xúc nào."

Lúc em học lớp mười một."

Ngu Tri Di vội vàng nói, "Em chưa bao giờ cho ai xem cả, em cũng không biết Lộ Lê lấy từ đâu ra.

Em chỉ thuê người chụp có nửa năm thôi..."

Giọng cậu càng nói càng run, càng nhỏ lại.Ngu Tri Di không sao khống chế nổi nước mắt, càng muốn dừng lại thì nước mắt càng tuôn ra.

Cậu chỉ có thể vô ích mà lấy cánh tay che mặt.

Thân hình cao gầy của cậu khẽ run rẩy, đứng yên tại chỗ, như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.Mạnh Sàn nhìn dáng vẻ khóc đến lúng túng thảm thương của cậu, ký ức bỗng chốc tua ngược về quá khứ, không hiểu sao lại nhớ đến một người.Người đó từng học chung cấp ba với hắn, là một người mà sau khi hắn xuyên đến đã có chút tiếp xúc.

Nói là tiếp xúc, nhưng thực ra hai người hầu như chẳng mấy khi gặp nhau, đến cái tên của người ấy, học lớp mấy, hắn cũng không nhớ rõ, thậm chí gương mặt cụ thể cũng chẳng còn ấn tượng.Chỉ biết người đó thấp hơn hắn một cái đầu, dáng người gầy gò, như một bó củi khô, để tóc dài ngang má, lúc nào cũng che đi khuôn mặt, không để ai nhìn rõ.Sở dĩ Mạnh Sàn và người đó quen biết là vì một lần trong giờ tự học buổi tối ở cấp ba, hắn đã kéo cậu ta đang đứng bên rìa sân thượng lại.

Lần sau gặp lại thì là ở nơi cầu thang tối tăm trong trường, người đó nửa sống nửa chết nằm trên nền đất, quần áo ướt sũng.Mạnh Sàn liếc mắt liền nhận ra đó chính là nam sinh từng đứng ở sân thượng lần trước.

Hắn xưa nay vốn không phải kiểu người thích xen vào chuyện của người khác, vậy mà khi thấy cậu ta, một nỗi thương xót khó hiểu lại dâng lên trong lòng.Hắn dắt cậu nhóc ra khỏi cầu thang, dẫn về ký túc xá thay quần áo.

Trên mặt cậu đầy vết thương, gò má gầy đến mức hầu như chẳng còn chút thịt.

Toàn bộ khuôn mặt ngoại trừ một đôi mắt đẹp thì phần còn lại đều tiều tụy, không thể nhìn rõ rốt cuộc trông như thế nào.Cậu bé ấy rất sợ người lạ, không thích nói chuyện, thân thể co rúm lại.

Mạnh Sàn dỗ dành cảm xúc của cậu, rồi lấy kẹo và bánh kem trong tủ đưa cho cậu.Cậu bé run rẩy ăn một viên kẹo, sau đó như thể cảm xúc sụp đổ, nước mắt lập tức tuôn rơi, càng khóc càng dữ dội, đến mức Mạnh Sàn cũng sững sờ.Có lẽ cậu bé cảm thấy mình rất xấu, nên lấy cánh tay che kín khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt hoa đào ướt đẫm.Về sau, Mạnh Sàn rất ít khi gặp lại cậu.

Vì học hành quá bận rộn, lại sắp tốt nghiệp, hắn nhanh chóng quên đi người đó.

Cho đến tận lúc tốt nghiệp, thậm chí đến bây giờ, hắn cũng hầu như không còn nhớ gì về cậu bé kia.Cậu nhóc ấy giống như cơn gió lướt qua bên người, thoảng qua rồi tan biến.Cho đến hôm nay, khi hắn nhìn thấy Ngu Tri Di chỉ để lộ đôi mắt mà khóc thút thít, lại không hiểu sao nhớ đến cậu bé kia.Cậu bé khóc rưng rức năm nào, thật sự rất giống Ngu Tri Di.Trong khoảnh khắc đó, Mạnh Sàn bỗng dấy lên một suy đoán, nhóc con ấy có lẽ chính là Ngu Tri Di.Dù sao thì chính cậu cũng từng nói, hồi cấp ba hai người đã từng gặp nhau, suy đoán này có mấy phần đáng tin, Mạnh Sàn cũng không biết nữa.Hắn đã quên mất rốt cuộc cậu bé kia trông như thế nào rồi."

Anh ơi."

Ngu Tri Di thấy hắn mãi không lên tiếng, lại càng hoảng hơn.Mãi đến lúc này Mạnh Sàn mới nhận ra bản thân đang thất thần, quay trở về thực tại, nhìn mấy bức ảnh trên bàn liền cảm thấy chói mắt, đầu cũng đau nhức.Hắn tất nhiên là tức giận.Có chút muốn nổi nóng, nhưng đang ở công ty, hắn cũng không muốn cãi vã ầm ĩ.

Quan trọng hơn cả là lúc này, hắn không muốn nhìn thấy Ngu Tri Di.Hình tượng về Ngu Tri Di trong lòng hắn đã sụp đổ quá nửa, bong tróc ra chỉ còn lại hình bóng của một chó con đầy rẫy bí mật mà hắn không biết.

Nếu đổi lại là bất cứ ai khác, với phong cách xử sự thường ngày của Mạnh Sàn, chắc chắn đã thẳng thừng khởi kiện.

Nhưng hắn lại không thể đặt những điều này lên người Ngu Tri Di.Chuyện đến nước này, chính hắn cũng không biết tâm trạng của mình hiện tại rốt cuộc là gì.

Có lẽ là tức giận và thất vọng, nhưng nhiều hơn vẫn là một nỗi bất lực, chẳng phải biết làm sao.Đối với hắn, Ngu Tri Di rất đặc biệt, là bé chó con ngoan ngoãn của hắn, Mạnh Sàn yêu chiều cậu là thật.

Nhưng cũng bởi vì có tình cảm đặc biệt, nên hắn mới không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để đối đãi Ngu Tri Di."

Cậu về trước đi."

Mạnh Sàn nói, bởi vì thật sự không biết nên đối mặt với Ngu Tri Di thế nào, hắn dứt khoát chọn cách mắt không thấy lòng không phiền.Ngu Tri Di sao có thể ngoan ngoãn rời đi, "Anh hai, anh giận rồi sao?

Là em sai rồi..."

Mạnh Sàn chỉ thẳng ra cửa, giọng điệu nặng hơn, "Ra ngoài."

Ngu Tri Di cắn môi, suýt chút nữa cắn bật máu, vành mắt đỏ bừng đến đáng thương, khuôn mặt đầy vệt nước mắt."

Anh, em xin lỗi, xin anh đừng ghét em...

Em cầu xin anh."

Cuối cùng, Ngu Tri Di vẫn rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Mạnh Sàn.Hắn đem toàn bộ ảnh trên bàn ném xuống đất, kéo lỏng cà vạt, ngửa đầu, đôi mày nhíu chặt, gương mặt lạnh lùng, không rõ đang suy nghĩ gì.*Từ sau hôm đó, quan hệ giữa Mạnh Sàn và Ngu Tri Di bỗng trở nên gượng gạo.Về sau Ngu Tri Di mới biết được ai là người đã làm lộ những tấm ảnh kia.

Cậu tìm đến Tiểu Bát, suýt chút nữa đánh hắn ta đến nửa sống nửa chết.

Nhưng nhìn hắn quỳ gối khổ sở van nài, Ngu Tri Di bỗng thấy một trận mệt mỏi trào dâng.Nếu không phải năm đó vốn là cậu làm sai, sao lại thành cục diện như ngày hôm nay.Cậu thật vất vả mới có thể bước đến bên cạnh Mạnh Sàn, vậy mà giờ lại xuất hiện một cái hố sâu ngăn cách hai người, cản trở bước chân Ngu Tri Di tiến về phía hắn.Nói cho cùng, đều là cậu tự làm tự chịu.Cậu không biết nên làm sao để xoa dịu cục diện đóng băng này, cũng không biết làm sao để cứu vãn hình tượng của mình trong lòng Mạnh Sàn.Tất cả những điều đó, cậu đều mờ mịt.Nỗi bất an trong lòng Ngu Tri Di càng ngày càng tăng, chất chồng thành núi, đè nén đến mức cậu thở không nổi.Cậu mơ hồ cảm thấy, giấc mơ đẹp của mình sắp vỡ tan thật rồi.Trong lúc đang lên lớp, Mạnh Sàn nhận được một tin nhắn.【Trâu Uẩn: Tôi về nước rồi, có thể gặp nhau không?】Trâu Uẩn từng là bạn gái cũ của hắn, hai người chỉ quen nhau đúng một tuần.

Mạnh Sàn đã quên mất vì sao lúc đó lại đồng ý hẹn hò, hình như là vì Trâu Uẩn luôn kiên trì theo đuổi hắn, mà hắn thì khá thích kiểu nhiệt tình như lửa này, hơn nữa diện mạo cô cũng hợp gu hắn, nên mới định thử xem sao.Cho đến khi thật sự bắt đầu yêu đương, hai người mới nhận ra đối phương rốt cuộc là kiểu người như thế nào.

Trâu Uẩn cảm thấy Mạnh Sàn quá lạnh nhạt, cho dù đã là người yêu, giữa hai người vẫn cách nhau một lớp màng, cô hoàn toàn không thể bước vào.Còn Mạnh Sàn lại thấy Trâu Uẩn quá mạnh mẽ, xen vào cuộc sống của hắn, hoàn toàn khác với hình tượng ngoan ngoãn mà hắn mong muốn.Hai người đều không hài lòng về nhau, chưa đến một tuần đã chia tay trong hoà bình, cũng chưa từng làm gì quá giới hạn.

Sau đó Trâu Uẩn ra nước ngoài du học, liên lạc giữa hai người cũng dần thưa thớt, gần một hai năm nay hầu như chưa từng trò chuyện.Mạnh Sàn gần như đã quên mất cô.Đối với việc Trâu Uẩn đột nhiên chủ động liên hệ, Mạnh Sàn thật ra không mấy muốn đi, mấy ngày nay hắn vì chuyện của Ngu Tri Di đã phiền muốn chết.Hắn cảm thấy bản thân nên trách cứ Ngu Tri Di, thậm chí giữ khoảng cách với cậu, dù sao hành vi của Ngu Tri Di đã chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, hắn lại chẳng thể nào thật sự làm ra hành động thực tế gì.Hắn có thể tưởng tượng được nếu mình thật sự làm thế, Ngu Tri Di chắc chắn sẽ khóc đến đáng thương biết bao, cậu vốn rất dễ tổn thương.Công bằng mà nói, Mạnh Sàn không muốn nhìn thấy Ngu Tri Di ấm ức đến rơi lệ.Khuôn mặt khóc nức nở đến nấc nghẹn của cậu chính là đao phủ trấn giữ trái tim lạnh giá của hắn.Ba chữ "Ngu Tri Di" này chính là sự tồn tại khiến hắn xiêu lòng, khiến một người quyết đoán tuyệt tình như Mạnh Sàn phải dè chừng do dự, biến một tảng băng lạnh lùng xa cách thành một sơn dương mỗi khi ra quyết định phải ngó trước nhìn sau.Mạnh Sàn hiếm khi có loại cảm xúc lùi bước thiếu quyết đoán như thế, này vốn không giống hắn.Là vì sao.Đúng lúc này, Trâu Uẩn lại gửi thêm một tin nhắn: 【Lâu lắm rồi không gặp, anh sẽ không cố tình lờ tôi đó chứ.】Mạnh Sàn trả lời: 【Mấy ngày nay bận, để khi nào rảnh rồi tính.】Hắn tạm thời không muốn gặp bất kỳ ai, nhưng không ngờ Trâu Uẩn lại chủ động tìm đến.Vừa tan học, hắn đã thấy một người phụ nữ đứng ngoài cửa lớp.Cô mặc một chiếc áo sơ mi cotton-linen thêu hoa phối cùng váy đen, mái tóc dài xoăn bồng bềnh, gương mặt tinh xảo, xinh đẹp diễm lệ.

Vừa nhìn thấy hắn liền vẫy tay chào."

Hi, Mạnh Sàn."

Mạnh Sàn hết cách.Hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống, Mạnh Sàn gọi cho cô một ly Americano đá."

Anh còn nhớ tôi thích uống cái này à."

Trâu Uẩn mỉm cười vui vẻ."

Không."

Mạnh Sàn cụp mắt, lạnh nhạt nói, "Quán này đông, món này pha cũng nhanh."

Trâu Uẩn chẳng để tâm, chống cằm cười, "Chúng ta lâu rồi không gặp, anh hình như còn cao hơn trước nữa."

"Cô tưởng tượng thôi."

"A, vẫn lạnh nhạt y như trước."

Trâu Uẩn là kiểu phụ nữ rất biết cách làm nũng, trên mặt lúc nào cũng tràn đầy ý cười, "Anh có bạn gái chưa?"

Mạnh Sàn khẽ cụp mắt, trong đầu bỗng thoáng hiện lên dáng vẻ Ngu Tri Di mỗi phút mỗi giây đều thích nhõng nhẽo với hắn."

Xem ra là có rồi nhỉ."

Trâu Uẩn tỏ vẻ hiểu ra, trong mắt lộ chút thất vọng."

Hửm?"

Mạnh Sàn không hiểu sao cô lại nhìn ra được.Trâu Uẩn đưa tay chỉ chỉ vào hắn, chậm rãi nói, "Biểu hiện của anh cũng quá rõ ràng đi.

Vừa nãy lúc tôi hỏi, khóe miệng anh hình như khẽ cong lên đấy.

Thế chẳng phải là có rồi sao?"

Mạnh Sàn nhíu mày, "Không có chuyện đó."

"Xem ra người ta vẫn chưa đồng ý nhỉ."

Giọng Trâu Uẩn đầy trêu ghẹo, "Không ngờ cũng có ngày anh theo đuổi không thành đó.

Là vị đại mỹ nhân nào vậy, đến cả nam thần cấp độ này cũng bị từ chối?"

"Cô nghĩ linh tinh gì thế."

Mạnh Sàn cau chặt mày.Trâu Uẩn ha ha bật cười mấy tiếng, "Khi thích một người thì ánh mắt không giấu được đâu.

Mạnh Sàn, thì ra anh cũng sẽ biết thích."

Cô khẽ thở dài, giọng điệu chuyển sang tiếc nuối, "Ban đầu tôi còn định thử lại với anh, dù sao thì anh cũng rất hợp gu tôi.

Nhưng mà, nếu anh đã có người trong lòng rồi thì tôi chỉ đành bỏ cuộc thôi."

Trong đầu Mạnh Sàn vẫn còn chấn động bởi chữ "thích".Thích Ngu Tri Di?Thật sao?"

Anh hai——"Mạnh Sàn còn đang chìm trong dư chấn mà chữ kia mang đến, bên tai lại vang lên một giọng nói hoảng hốt.Có lẽ Ngu Tri Di vừa chạy suốt đường đến đây, thở hổn hển, hai mắt ướt đẫm nhìn Mạnh Sàn."

Đây là ai vậy?"

Thoạt đầu Trâu Uẩn bị diện mạo của Ngu Tri Di làm cho sửng sốt một hồi, cô chưa từng gặp cậu con trai nào xinh đẹp đến thế."

Tôi là bạn trai anh ấy."

Ngu Tri Di đáp rất nhanh, như thể đang tuyên bố chủ quyền.Không ai rõ khi biết Mạnh Sàn và Trâu Uẩn gặp lại nhau, trong lòng cậu điên cuồng đến nhường nào.

Cậu đương nhiên biết Trâu Uẩn là bạn gái cũ của Mạnh Sàn, từ hồi lớp 11 đã biết rồi.Ngu Tri Di đã từng thấy bọn họ bên nhau, cũng từng chứng kiến cảnh họ chia tay.Trong ngáy mắt nhìn thấy Trâu Uẩn, tim cậu không cách nào khống chế nổi sự hoảng loạn.

Cậu biết bản thân thấp hèn, đáng ghét, nên càng sợ Mạnh Sàn sẽ đi tìm một người tốt hơn mình.Trâu Uẩn kinh ngạc đến há hốc miệng, mãi không nói nên lời, "Cậu...

Mạnh Sàn, anh... là gay hả?

Chẳng trách trước kia anh lạnh nhạt với tôi vậy, hóa ra anh căn bản không thích phụ nữ."

Mạnh Sàn: "..."

"Không phải."

Mạnh Sàn đau đầu, nghiến răng trả lời.

Thấy Ngu Tri Di còn muốn nói gì đó, hắn liếc mắt qua, lập tức khiến Ngu Tri Di im bặt."

Đầu óc cậu ta có chút vấn đề."

Mạnh Sàn nói, "Đừng nghe cậu ta nói bậy."

Ngu Tri Di nghe đến nửa câu đầu thì ánh mắt ngẩn ngơ vài giây, nhưng nghe đến nửa câu sau lại thấy tủi thân.

Loại ấm ức này khác với mọi khi, ngoài tủi thân, trong lòng còn có một giọng nói mơ hồ vang lên: Mạnh Sàn nói đúng.Mạnh Sàn sợ Ngu Tri Di lại thốt ra điều gì, liền kéo người đi thẳng, "Tôi đi trước."

Trâu Uẩn nhìn theo bóng lưng hai người, nam sinh vóc dáng cao gầy ủ dột cúi đầu, còn Mạnh Sàn thì lạnh lùng bước đi phía trước.Nhìn vậy mà cũng có chút xứng đôi.Trâu Uẩn thật sự không ngờ Mạnh Sàn lại thích đàn ông.

Nhưng nếu là cái nhan sắc khiếp người kia, cũng khó trách khiến đàn ông sa đoạ, dù sao thì gương mặt kia quá yêu kiều, là vẻ đẹp nam hay nữ đều sẽ si mê.Hoàng hôn dần buông xuống, Mạnh Sàn thô bạo nhét người vào trong xe, sau đó quay người ngồi vào ghế lái.Sắc mặt Mạnh Sàn như đóng băng, lạnh lẽo đến tột độ.Ngu Tri Di ngoan ngoãn nhỏ giọng nói, "Xin lỗi anh hai, em không nên nói ra mối quan hệ của chúng ta trước mặt người khác."

"Cậu cũng biết à?"

Giọng Mạnh Sàn lạnh lùng."

Vì em sợ."

Ánh mắt Ngu Tri Di nhìn về phía trước, bình tĩnh nói, "Em sợ anh sẽ quay lại với cô ta."

"Tôi không có thói quen quay lại với người cũ."

"Nhỡ đâu thì sao."

Giọng điệu của Ngu Tri Di mang theo sự cố chấp đầy bệnh lí.

Nỗi bất an và tự giày xéo chính mình những ngày qua như dây leo quấn chặt lấy từng tấc cơ thể cậu.

Mỗi ngày cậu đều mơ thấy ác mộng bị Mạnh Sàn vứt bỏ, những cơn ác mộng đó như những con quỷ khát máu, há miệng đầy răng, hòng cắn nát rồi nhai nuốt cậu vào bụng.Cậu biết mình ti tiện, Mạnh Sàn ghét nhất có người can thiệp vào cuộc sống của hắn, mà cậu lại lén theo dõi hắn suốt nửa năm.

Mạnh Sàn ghê tởm cậu là lẽ đương nhiên.

Nhưng kể cả vậy, cậu vẫn không thôi giấc mộng được ở bên Mạnh Sàn.Lý trí hai bên giằng co, thần kinh bị mài mòn càng thêm lo sợ khôn nguôi, cậu giống như kẻ lâm nạn đang treo mình trên vách núi, từng giây từng phút đều sợ hãi bản thân sẽ rơi xuống, sống trong nỗi hoảng loạn triền miên.Dưới áp lực tinh thần cao độ, thần kinh Ngu Tri Di sắp sụp đổ, lý trí chông chênh như sắp đứt đoạn.Cậu thậm chí còn nghĩ, hay là dứt khoát kết thúc tất cả.

Vì sao phải đau khổ đến vậy, yêu một người lại giống như bị cướp đi hơi thở, anh có thể ban cho mình sức sống, lại có thể đẩy mình xuống vực chết.Nếu kết thúc tất cả, có lẽ toàn bộ đày đoạ này cũng sẽ tan biến.Ngu Tri Di run rẩy, giọng nói như thần kinh, "Nếu anh lại thích cô ta lần nữa thì sao?

Trong lòng anh, chắc chắn cô ta hơn em, dù sao cô ta cũng không có cái sở thích ghê tởm đó."

"Mà em thì sao?"

Ngu Tri Di gần như phát cuồng, "Em là loại người gì?

Là kẻ biến thái bám đuôi anh, em đáng ghê tởm biết bao, chắc là anh cũng bắt đầu chán em rồi nhỉ."

"Ngu Tri Di, cậu bình tĩnh chút đi."

Mạnh Sàn nhận ra tinh thần cậu không ổn định, trầm giọng nhắc nhở.Ngu Tri Di bình tĩnh không nổi.

Tinh thần bị dồn ép đến cực hạn, lý trí hoàn toàn bị những suy đoán trong đầu nuốt chửng, cả người chỉ còn chìm đắm trong thế giới của chính mình."

Anh ơi, vì sao em lại là loại người thế này?

Rõ ràng em yêu anh đến vậy, vậy mà tại sao em lại làm ra những chuyện ghê tởm như thế?

Anh có ghét em không?"

Ngu Tri Di tự mình lầm bầm phát điên, đôi mắt ướt đỏ, "Anh nhất định là ghét em rồi, chẳng ai có thể thích một kẻ như em.

Anh sẽ quay lại với Trâu Uẩn...

Không được, em không cho phép.

Anh à, cả đời này anh chỉ có thể là của em thôi!!"

Mạnh Sàn một tay giữ vô lăng, tay còn lại cố gắng nắm chặt bàn tay đang điên cuồng cào cấu cánh tay mình của Ngu Tri Di.

Nhưng vì chỉ có một tay, mà sức Ngu Tri Di lại lớn, hắn hoàn toàn không thể ngăn nổi."

Cậu mẹ nó tỉnh táo lại cho tôi!!"

Mạnh Sàn lạnh giọng quát, "Có nghe tôi nói được không."

Lý trí Ngu Tri Di đã sụp đổ.

Từ sau khi bí mật của chính mình bị phát hiện, từng chút từng chút một cậu đã trượt khỏi bờ vực tỉnh táo.

Bao nhiêu ngày qua, tinh thần bị đè nén, đến hôm nay khi nhìn thấy Mạnh Sàn và Trâu Uẩn ở cùng một chỗ, sợi dây mong manh cuối cùng cũng đứt đoạn.

Toàn bộ cảm xúc u tối giấu kín đều ào ạt nổ tung trong đầu.Hoảng loạn, bất an, tự ghét bỏ bản thân, nỗi sợ hãi, giết chết chút tỉnh táo cuối cùng của cậu.Nếu kết thúc tất cả, cậu liền có thể vĩnh viễn ở bên anh hai mà cậu yêu thương nhất rồi.Trong cơn phát bệnh méo mó, Ngu Tri Di càng nghĩ càng cảm thấy cái ý tưởng đó thật tốt đẹp.

Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác lại xộc tới, chất vấn cậu: Mày nhẫn tâm bắt Mạnh Sàn đi chết cùng mày sao?Không, mình không muốn, mình không thể để anh ấy chết.Trong đầu Ngu Tri Di hỗn loạn đến đến rối tung, trước mắt như hiện ra cảnh thân thể mình bị xé nát, nghiền vụn, máu me như ở trong lò mổ.Cậu dần không phân biệt nổi đâu là thực tại, đâu là ảo giác, chỉ có thể điên cuồng cào cấu vào tay mình.

Rất nhanh, trên cổ tay đã chằng chịt hàng chục vệt máu bị cào xước.Mạnh Sàn trước kia từng chứng kiến vài lần Ngu Tri Di nổi điên, nhưng chưa bao giờ hắn thấy tim mình đau nhói đến vậy.Trái tim hắn như bị dao cùn từng nhát, từng nhát cứa qua, những cơn đau âm ỉ lan tràn dày đặc, thương xót cuộn trào đầy ắp trong đầu hắn.Mạnh Sàn phải lái xe, không cách nào ngăn được Ngu Tri Di hoàn toàn, chỉ có thể dành ra một tay ghì chặt lấy Ngu Tri Di đang tự hành hạ bản thân."

Ngu Tri Di!"

Mạnh Sàn gọi to lần nữa.Nhưng một tâm hai việc, trong lúc giữ Ngu Tri Di, Mạnh Sàn không chú ý thấy chiếc xe từ phía trước đang lao tới.Hắn lập tức đánh mạnh tay lái, chỉ nghe một tiếng ma sát chói tai rít lên."

Rầm——" Xe Mạnh Sàn va thẳng vào gốc cây bên đường.
 
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Chương 27: Anh không hề yêu em (2)


Chín giờ tối.

Ngu Tri Di trên mặt còn vết thương, bàn tay quấn đầy băng dày cộp, lẳng lặng đứng bất động trước cửa phòng cấp cứu.Xe của bọn họ lao vào gốc cây.

Trong giây phút hung hiểm cận kề, cậu được Mạnh Sàn che chắn, nên không chịu thương tổn quá lớn.

Nhưng Mạnh Sàn thì lại bị cú va đập dữ dội khiến hắn ngất lịm đi.Ngu Tri Di đứng ngoài cửa, ánh mắt ngây dại, cả người như một thân cây khô cứng, chẳng còn chút sức sống.Cậu nghĩ, tại sao người nằm bên trong không phải mình.Là chính cậu đã hại Mạnh Sàn.Nếu Mạnh Sàn xảy ra chuyện gì, nếu cũng giống như chị của cậu, cậu phải làm sao đây?Ngu Tri Di vừa nghĩ đến đó, một nỗi sợ hãi kịch liệt liền cuồn cuộn dâng trào.

Toàn thân cậu run lẩy bẩy vì hoảng loạn, răng cậu cũng va vào nhau lập cập thành tiếng.Cậu ngồi sụp xuống đất, sức lực như bị rút cạn, đau đớn muốn khóc, nhưng cố tình một giọt nước mắt cũng chẳng thể rơi.Tại sao cậu luôn làm tổn thương những người bên cạnh cậu.Chẳng lẽ cậu thực sự chính là một tai họa ư?Đêm tối trong bệnh viện yên ắng đến chết chóc.

Lúc này đây chẳng khác nào mộ phần của Ngu Tri Di, đen đặc, nặng nề, bầu không khí đặc quánh ngột ngạt đến mức khiến người ta ngộp thở.Cậu cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa.Rất nhanh, người nhà của Mạnh Sàn cũng đến.

Mạnh Liêm hoảng hốt hỏi, "Anh trai xinh đẹp, sao anh của em lại gặp tai nạn?

Có nghiêm trọng không?"

Yết hầu Ngu Tri Di nghẹn chặt.

Cậu muốn nói rằng anh trai của cô vì mình mà gặp tai nạn, nhưng lại chẳng thốt nên lời."

Thật xin lỗi..."

Giằng xé thật lâu, cuối cùng cậu mới nghèn nghẹn bật thốt một câu.Mẹ Mạnh nhìn dáng vẻ thương tích đầy mình của cậu, dằn nén nỗi lo lắng trong lòng, dịu giọng nói, "Bé Ngu à, con cũng bị thương rồi, trước tiên hãy về nghỉ ngơi đi."

Ngu Tri Di lắc đầu, "Không đâu, con muốn ở lại đây."

Mẹ Mạnh chỉ đành thuận theo.

Ba Mạnh vẫn chưa đến, ngoài hành lang chỉ có ba người họ.Mạnh Liêm rốt cuộc vẫn là một cô nhóc, trái tim yếu đuối không chịu nổi kích thích, bật khóc, "Tại sao anh hai cứ luôn gặp chuyện thế này?

Năm lớp mười hai cũng vậy, suýt nữa thì đột tử, lần này có lẽ nào——""Con bé này, đừng nói mấy lời xui xẻo ấy."

Mẹ Mạnh quở trách.Nghe thấy thế, cơ thể Ngu Tri Di càng lạnh hơn.Chẳng bao lâu sau, cửa phòng cấp cứu mở ra.

Theo lời bác sĩ, chỉ là xương ngực bị gãy nhẹ cùng với nhiều chấn thương mềm, may mắn không tổn thương đến nội tạng.

Nhìn chung thì không có gì nghiêm trọng, tĩnh dưỡng một hai tháng là có thể hồi phục.Mọi người cùng nhau vào phòng bệnh, Ngu Tri Di đứng phía sau bọn họ, nhìn Mạnh Sàn nằm trên giường.Mắt hắn nhắm nghiền, phải dùng máy thở.Ngu Tri Di phảng phất như nhìn thấy chị gái mình năm xưa, chị ấy cũng giống như Mạnh Sàn, lặng lẽ nằm trên chiếc giường lạnh lẽo.Ký ức quá khứ và hiện thực chồng lên nhau.Cả hai đều do Ngu Tri Di hại thành như vậy.

Một nỗi khủng hoảng dữ dội trào dâng, Ngu Tri Di không dám lại gần Mạnh Sàn nữa, nó khiến cậu sợ đến suy nhược.Cậu lùi từng bước một về sau, cậu chán ghét chính sự tồn tại của mình, cậu là đầu sỏ của tội lỗi, cậu không nên tiếp tục xuất hiện ở nơi này.Nỗi kinh hoàng vô bờ bến khiến cả khuôn mặt Ngu Tri Di trở nên trắng bệch tái nhợt, không còn chút huyết sắc.Cậu cứ thế lùi về phía sau, không ai để ý tới.Ngu Tri Di lao ra khỏi phòng bệnh, mang theo gương mặt đầy khủng hoảng mà về tới nhà.

Vừa bước vào cửa, cậu liền dựa lưng vào cánh cửa, từ từ ngồi sụp xuống đất, thở hổn hển từng hơi nặng nề.

Mồ hôi lạnh thấm ướt thái dương, làm tóc mái ướt sũng dính bết vào má.Cậu ngay cả đèn cũng chẳng buồn bật, trong bầu không khí chết chóc tĩnh lặng, cậu lại nghe thấy giọng nói của chị gái vang lên."

Tri Di à, em lại hại người khác rồi đúng không?

Giống như cách em làm với chị đó.

Em đúng là thứ tai họa mà."

Ngu Tri Di bịt chặt lấy tai.Không, em không phải."

Tri Di, em xem em kìa, lúc nào cũng làm tổn thương người khác.

Như vậy thì ai có thể yêu em đây?

Ngay cả bản thân em cũng không xứng để đi yêu người khác.

Việc em tồn tại trên đời này vốn dĩ đã là tội lỗi, nói gì đến chuyện yêu thương."

Ngu Tri Di bịt tai thật chặt, nhưng giọng nói ấy vẫn chui vào từng khe hở, cứa rách màng nhĩ cậu.Như thể đang chịu cực hình.Thật ồn thật ồn, ầm ĩ không ngừng, ong ong ong ong gào thét bên tai cậu.

Toàn thân bắt đầu tê dại, đầu óc quay cuồng, nhất là nơi trái tim, như bị ép chặt đến phát đau, khiến cậu gần như thở không ra hơi.Đau quá, thật là đau.Ngu Tri Di lảo đảo chạy vào phòng, hoảng loạn lục lọi trong tủ tìm thuốc.

Nhưng bàn tay run rẩy dữ dội, không cẩn thận hất đổ toàn bộ đồ trong tủ rơi loạch xoạch xuống đất.Vô số bức ảnh rải tứ tung khắp nền nhà, mà nhân vật chính trong tất cả các tấm đều là Mạnh Sàn.Mặt sau của từng bức ảnh còn có chữ viết, Ngu Tri Di nhìn thấy được những dòng chữ đó."

Anh ấy có rất nhiều bạn, thật ngưỡng mộ họ."

"Hóa ra anh ấy thích ăn cay."

"Anh ấy thích mèo."

"Anh ấy luôn thích mặc quần áo màu đen."

"Mình ở ngay sau lưng anh ấy, vậy mà anh ấy không nhận ra, anh ấy không nhớ mình.

Sự tồn tại của mình quá mờ nhạt, anh ấy không nhớ đến mình là phải."

"Anh ấy có bạn gái rồi."

"Anh ấy nói muốn cùng bạn gái đi ngồi vòng quay khổng lồ, nhưng cuối cùng không đi được.

Mình cũng hơi muốn ngồi thử vòng quay khổng lồ, mình chưa từng ngồi bao giờ."

"Anh ấy thích xem pháo hoa, bạn gái anh ấy nói sẽ đi cùng ảnh, không vui lắm."

"Bọn họ chia tay rồi, những thứ đó đều không đi được."

"Mình ở sau lưng anh ấy rất nhiều lần, nhưng anh ấy chưa bao giờ nhìn mình.

Ước gì anh ấy nhìn mình một lần."

"Mình thật muốn đi tìm anh ấy, mình nhất định phải đi tìm anh ấy.

Nếu không anh ấy sẽ quên mình mất thôi.

Không muốn, mình sẽ rất khổ sở.

Nhưng bây giờ mình quá thảm hại, đợi khi nào tốt hơn một chút sẽ đi tìm anh ấy."

"Anh hai, mình muốn gọi anh ấy như vậy."

Ngu Tri Di đã rất lâu không nhìn lại những bức ảnh này.

Những bức ảnh ấy là minh chứng cho sự đê tiện và biến thái của cậu, Ngu Tri Di luôn tự lừa mình dối người, không muốn nhìn lại chúng.Cứ như thể làm vậy là có thể chôn vùi sự thật mình là loại người gì.Giờ đây, lại một lần nữa nhìn thấy những bức ảnh cùng những dòng chữ kia, chẳng khác nào hung hăng đâm thêm một nhát dao vào tinh thần vốn đã mong manh của cậu.

Hết lần này tới lần khác chịu đựng đả kích, rốt cuộc ký ức và sự thật bị Ngu Tri Di khoá chặt trong hộp tim cũng bị xé toạc ra.Vỏ bọc bảo hộ của cậu đã bị thiêu rụi hoàn toàn.Như con ma men nát rượu bỗng chốc bừng tỉnh, lại như một người đắm chìm trong mộng đẹp thỉnh lình mở mắt, Ngu Tri Di như trong mộng tỉnh ngộ, cuối cùng nhớ ra tất cả.Cậu chưa từng hẹn hò với Mạnh Sàn, trước nay đều không.Tất cả đều là ảo vọng của cậu, là giấc mộng đẹp mà một kẻ điên như cậu tự tưởng tượng ra.Là vì cậu yêu Mạnh Sàn mà không có được, nên mới tự vẽ ra cảnh tượng mình đang hẹn hò với Mạnh Sàn trong ảo giác.Tất cả mọi thứ, đều lấy nguyên mẫu từ những chuyện mà cậu dùng cách thức không thể chấp nhận được mà có, sở thích của Mạnh Sàn, những điều muốn làm cùng người thương, đều là cậu lén trộm lấy.Cậu là một kẻ cắp, một kẻ cắp tội lỗi tày trời.Những gì trước đây Mạnh Sàn từng nói không yêu cậu là thật.Hoá ra anh thật sự không yêu mình chút nào.Anh ấy không yêu mình.Anh ấy không yêu mình.Anh ấy không yêu mình.Cậu không muốn chấp nhận sự thật này, nó quá tàn nhẫn, như một con dao cùn gỉ sắt cắm thẳng vào tim, gió rít ù ù gào thét lọt vào phòng, Ngu Tri Di mỗi một phen hít thở đều là một lần bị dao cứa vào cổ họng.Tình yêu là giả, hẹn hò là giả, cậu chưa từng được yêu, chưa từng được ai thương yêu, cũng chưa từng được dắt đi bất kì công viên giải trí nào, tất cả đều là cậu tự tưởng tượng ra, mỗi khắc dịu dàng đều là lấy trộm từ người khác, vụng về cắt ghép thành một bức tranh thiên đường nơi cậu được người ấy yêu sâu sắc.Tất cả đều là câu chuyện do một kẻ thần kinh cậu đây dựng lên.Ngu Tri Di nhắm mắt lại, những giọt nước mắt nóng rẫy trượt dài trên má, nước mắt như là không thể kiểm soát, càng khóc càng nhiều, chỉ trong chốc lát, nước mắt đã giàn dụa ướt đẫm mặt.Cậu không nhịn được mà cười, cười rồi lại mếu, từng hồi đứt quãng đan xen vào nhau, đuôi mắt đỏ hoe, tiếng khóc lẫn cười khàn khàn như máy hát loa kèn kiểu cũ đã hỏng hóc, tim nát bươm.

Hư tình giả ý, tất thảy đều chỉ là hư tình giả ý mà thôi, đều là giả.Thì ra anh thật sự không yêu em.Cọng rơm cứu sinh của cậu cuối cùng cũng chìm nghỉm trong nước.
 
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Chương 28: Để tôi ôm một chút


Trước khi quen biết Mạnh Sàn, Ngu Tri Di sống trong bóng đêm dày đặc không lối thoát, ngày đêm đều là sự ngột ngạt khiến người ta khó thở.Cậu không hiểu, vì sao cuộc sống của mình lại có thể tuyệt vọng đến vậy.

Từ nhỏ đã bị cha đánh đập, chửi rủa, mỗi lần tỉnh dậy đều do những cơn bất tận đánh thức.

Có lần chỉ vì muốn ăn một viên kẹo, sau khi bị cha phát hiện, cậu bị ném ra ngoài cửa, quỳ trên nền tuyết.Nếu không nhờ Ngu Tri Mị khóc lóc van xin, có lẽ Ngu Tri Di đã chết cóng từ lần đó.

Từ ấy trở đi, Ngu Tri Di vô cùng sợ lạnh.Lúc ấy cậu không hiểu, luôn nghĩ rằng mình vốn không có quyền thích bất cứ thứ gì, giống như viên kẹo kia, vốn là thứ cậu không bao giờ có được.Thế nên từ đó về sau, cậu không bao giờ ăn kẹo nữa, nhưng thực ra, cậu rất thích kẹo.Là Mạnh Sàn cho cậu viên kẹo đầu tiên, thật là ngọt.Là vị ngọt mà cậu trước nay chưa từng được nếm qua.Mạnh Sàn khác với những người khác, từ đêm ấy khi hắn kéo Ngu Tri Di xuống khỏi sân thượng, hắn đã trở thành đặc biệt, như một anh hùng từ không trung giáng xuống.Hắn là người duy nhất quan tâm đến Ngu Tri Di.Ngu Tri Di bắt đầu lặng lẽ chú ý đến hắn, cậu nhiều lần đi qua tòa nhà học của Mạnh Sàn, đứng ngoài phòng học lén nhìn hắn, nhưng ánh mắt hắn trước nay chưa từng dừng lại ở cậu.Sau đó, Mạnh Sàn lại cứu cậu vài lần nữa, sâu sắc gieo một bông hoa trong tâm hồn hoang vu và tuyệt vọng của Ngu Tri Di.Anh ấy là người đối xử với mình tốt ơi là tốt.Ngu Tri Di lặng lẽ nghĩ.Lần cuối hai người gặp nhau là vào mùa hè rực rỡ.Mạnh Sàn nhìn thấy Ngu Tri Di đang trốn sau khu vườn của tòa nhà bỏ hoang, cậu có lẽ vừa ngã, lòng bàn tay trầy một mảng lớn, trốn trong một góc trộm khóc."

Nhóc."

Mạnh Sàn không biết tên cậu, nên cứ gọi như vậy, ngồi xuống bên cạnh, "Cậu lại làm sao thế?"

Ngu Tri Di lâu lắm rồi không nói, cổ họng khô rát, cậu sợ Mạnh Sàn sẽ thấy giọng mình khó nghe, nên im lặng không dám hé răng.Mạnh Sàn đã quen với sự im lặng của cậu, dường như đứa trẻ này chưa bao giờ nói gì trước mặt hắn."

Ngã à?"

Mạnh Sàn nhàn nhạt hỏi.Ngu Tri Di chỉ dám gật đầu thật nhẹ."

Sao lúc nào gặp cũng thấy cậu bị thương vậy?"

Mạnh Sàn tiếp tục hỏi, "Có người bắt nạt cậu à?"

Ngu Tri Di vẫn im lặng, rúc vào bên cạnh hắn, thân hình gầy gò nhỏ bé, trên mặt quấn băng, tóc che gần hết khuôn mặt, toàn thân trông chẳng khác gì một bé cún hoang lưu lạc co thân hình bé nhỏ run nhè nhẹ.Mạnh Sàn tự quyết lấy băng cá nhân dán cho cậu, thấy có chút hứng thú với nhóc con ủ rũ kiệm lời trước mặt, dùng giọng trêu chọc nói, "Nhìn cậu nhỏ hơn tôi, gọi tôi một tiếng anh hai thử đi."

"Gọi anh hai một tiếng, dù là ở đâu, anh hai cũng sẽ đến cứu cậu."

Gương mặt hắn bình thản không lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt lại lóe lên chút ý cười, khiến nét lạnh lùng và điển trai cũng trở nên dịu dàng phần nào.Ngu Tri Di hiếm khi thấy hắn cười, không nhìn được nhìn đến choáng váng.Lúc này, tiếng chuông vang lên, Mạnh Sàn đứng dậy chuẩn bị đi.

Hắn chỉ đến đây để nghỉ ngơi, trời quá nóng, trên sân thượng không chịu nổi.

Chỉ có nơi này hơi mát một chút, hơn nữa cũng ít người.Vì gần đến kỳ thi đại học, hắn rất bận, cũng không có thời gian ở lại lâu, chỉ vuốt mái tóc cậu một cái rồi rời đi.Đến khi Mạnh Sàn hoàn toàn đi khỏi, Ngu Tri Di mới hoàn hồn, cậu bật dậy, muốn đuổi theo. nhưng Mạnh Sàn đã đi rất xa.Trong cái hè đầy tiếng ve kêu râm ran, cậu thiếu niên lúng túng loạng choạng chạy về phía trước, đầu gối nặng nề va xuống nền xi măng, rất nhanh đã chảy máu.Giọng thiếu niên nghẹn ngào, ngắt quãng, nước mắt đong đầy khoé mắt, rồi tràn qua hàng mi dài từng giọt rơi xuống nền đất nóng bỏng, lặng lẽ tan nhanh giữa trời hè oi bức."

Anh hai...., anh ơi...

Cứu em, anh hai, cứu em với."

"Anh hai, anh cứu em đi mà."

Giữa hè rực rỡ với những hàng cây ngô đồng, trong lòng cậu thiếu niên tích tụ một hồ nước bi thương mà khô cạn.Không ai biết đến, không ai san sẻ.Đó là lần cuối cùng cậu gặp Mạnh Sàn, không lâu sau, Mạnh Sàn đã tốt nghiệp.Bọn họ tổng cộng gặp nhau ba lần, nhưng cũng đủ khiến Ngu Tri Di khắc sâu con người ấy trong lòng, không thể nào quên.Sau đó, Lộ Lê và bạn hắn cũng tốt nghiệp, không còn ai bắt nạt Ngu Tri Di nữa.Nhưng cậu cứ mãi thương nhớ Mạnh Sàn đã luôn xuất hiện mỗi lúc cậu bị thương.Mạnh Sàn là cứu tinh của cậu.Bởi vì quá nhớ nhung, nỗi nhớ biến thành một sự ám ảnh cuồng si, cậu đi mắc vào sai lầm, thuê người chụp ảnh, kể hết mọi chuyện liên quan đến hắn cho cậu biết.Ngu Tri Di từng đến trường của Mạnh Sàn, theo hắn đến quán mì, gọi cùng loại mì với hắn, cay đến mức nước mắt chảy ròng ròng.Nhưng cậu vẫn cứ ăn hết.Cho đến khi Mạnh Sàn rời khỏi quán, hắn vẫn không phát hiện ra sự hiện diện của Ngu Tri Di.Quán mì ấy trở thành nơi Ngu Tri Di thường lui tới.Từ đó về sau chỉ cần cậu có thời gian, đều sẽ đi hơn một giờ tàu điện ngầm để đến trường hắn.Chỉ để được gặp hắn một lần.Lại sau đó, cậu thấy Mạnh Sàn quen bạn gái.Vào ngày cậu biết tin Mạnh Sàn có bạn gái đó, Ngu Tri Di lại đến quán mì, cay đến mức nước mắt ướt đẫm mặt, không biết là khóc vì đau khổ hay vì bị cay, bà chủ quán hỏi cậu làm sao vậy.Ngu Tri Di không trả lời được, cậu ôm dạ dày quặn thắt, vừa khóc vừa ăn hết bát mì đó.Sau đó, cậu vẫn tiếp tục đến trường hắn, Ngu Tri Di phát hiện Mạnh Sàn và bạn gái thường ra ngoài vào buổi tối.Khi đó, Ngu Tri Di cứ lặng lẽ theo sau bọn họ.Hắn như một con chó đáng ghê tởm, không biết xấu hổ mà bám theo.

Cậu biết rất nhiều chuyện, chẳng hạn như tình cảm giữa Mạnh Sàn và bạn gái cũng không sâu, hai người định đi vòng đu quay cuối cùng lại không đi.

Chẳng hạn, Mạnh Sàn nói hắn thích xem pháo hoa, bạn gái hắn nói chờ tới năm mới sẽ cùng hắn đi xem, nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ lại chia tay.Ngu Tri Di lần đầu tiên cảm thấy vui vẻ, nhưng khi cậu ý thức được mình vì Mạnh Sàn chia tay mà thấy vui, phản ứng đầu tiên là chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.Cậu thình lình nhận ra những ngày qua mình đã làm gì.

Theo dõi, chụp lén, rình rập Mạnh Sàn và bạn gái hắn, mừng thầm khi Mạnh Sàn chia tay, từng hành động đều là bằng chứng cho sự đê tiện và bệnh hoạn của cậu.Lần đầu tiên cậu thấy bản thân ghê tởm, cảm giác tự chán ghét bản thân ngập tràn óc cậu, Ngu Tri Di không kìm nổi mà nôn thốc nôn tháo.Thật kinh tởm, thật kinh tởm, thật kinh tởm.Sao mình có thể kinh tởm đến vậy.Như thể tự hành hạ bản thân, cậu điên cuồng móc họng, đến khi trong dạ dày chẳng còn gì để nôn ra, chỉ còn nước chua, cậu mới kiệt sức ngồi bệt xuống đất, đôi mắt trống rỗng.Đúng lúc công ty đó phá sản, Ngu Tri Di bỏ ý định thuê người tiếp tục, cậu giấu hết ảnh đi, chỉ giữ lại vài tấm, số còn lại được khoá kín trong tủ, tựa như giấu đi sự bẩn thỉu của bản thân.Cậu cũng rất ít khi đi tìm Mạnh Sàn nữa.Từ sau đó, cậu nghĩ, cậu muốn chân chính gặp Mạnh Sàn, dùng dáng vẻ hoàn hảo lại ngoan ngoãn để xuất hiện trước mặt hắn.Bởi vì cậu nhận ra, mình thích anh.Nhưng thứ tình cảm ấy thật rẻ mạt, Ngu Tri Di vừa giày xéo bản thân vừa không thể ngăn nó ngày một lớn dần.Cậu âm thầm ấp ủ mối tình đơn phương không ai biết.Nhưng sự tự ghét bỏ trong lòng lại nhắc nhở cậu, Mạnh Sàn sẽ không bao giờ thích cậu.Mạnh Sàn là một người bình thường, là sự hiện diện khiến mọi người vây quanh, là người hoàn toàn trái ngược với cậu.

Cậu và hắn là hai thế giới khác nhau, Mạnh Sàn sẽ chẳng bao giờ nhìn con cóc ghẻ trong đáy giếng như cậu bằng ánh mắt yêu thương.Cậu sẽ chết sớm thôi, còn Mạnh Sàn sẽ sống lâu trăm tuổi.Hơn nữa cậu biết, Mạnh Sàn là trai thẳng, sẽ không thích đàn ông, cậu đến cuối cũng chỉ là một kẻ biến thái từng theo dõi hắn mà thôi.Ngu Tri Di hiểu rõ tất cả, nhưng cậu quá thích Mạnh Sàn.

Mạnh Sàn là cả mạng sống của cậu, là tất cả khát vọng của cậu trong đời.Cậu không muốn từ bỏ Mạnh Sàn.Nhưng hắn sẽ không yêu cậu.Trong suốt hai năm đó, Ngu Tri Di thầm thương một người trong vô vọng.Cậu nỗ lực để thay đổi bản thân, mặc dù biết rằng đến lúc đó Mạnh Sàn có thể sẽ chẳng còn nhớ đến cậu.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn trộm mong một ngày nào đó, làm một Ngu Tri Di hoàn mỹ lại xinh đẹp đứng trước mặt hắn, cho dù chỉ là một ánh nhìn thoáng qua.Nhưng tình cảm thì sẽ lên men, tình yêu của Ngu Tri Di dành cho Mạnh Sàn ngày càng mãnh liệt, cuối cùng trở thành một loại bệnh.Có lẽ vì yêu mà không được nên tẩu hoả nhập ma, vào năm nhất đại học, Ngu Tri Di trốn ở góc phòng lén nhìn người mà mình ngày đêm tơ tưởng, tình yêu bị dồn nén cuối cùng bùng nổ.Cậu vậy mà tưởng tượng ra ảo giác Mạnh Sàn đang yêu đương với cậu, sau một đêm ngủ cùng nhau, cậu tin chắc rằng đó là thật.Sau đó vì bệnh đau dạ dày tái phát, một tuần cậu không thể đi tìm hắn.

Đến khi trở lại trường, cậu hoàn toàn tin tưởng chuyện Mạnh Sàn và mình đang hẹn hò mà không chút nghi ngờ.Từ đó về sau, lầm đường lạc lối.Bởi vì cậu chưa từng hẹn hò cùng ai, cũng không biết người yêu với nhau sẽ làm gì, nên tất cả kinh nghiệm của cậu đều học lén từ Mạnh Sàn và bạn gái cũ của hắn.Cậu ngây thơ nghĩ rằng yêu là được cùng Mạnh Sàn ngồi đu quay lớn, cùng hắn ngắm pháo hoa, ăn những món hắn thích.Trong tưởng tượng của cậu, cậu và Mạnh Sàn đã làm hết tất cả những việc đó.Tất cả chỉ là tưởng tượng.Tất cả chỉ là cậu huyễn hoặc cho riêng mình.Ngu Tri Di tuyệt vọng nghĩ.Toàn bộ sức sống của cậu trong đêm nay đều hoàn toàn tuyệt diệt.*Khi Mạnh Sàn tỉnh lại, mắt nhìn thấy toàn màu trắng, mùi khử trùng nồng nặc."

Anh, anh tỉnh rồi à?"

Mạnh Liêm thấy hắn tỉnh, kinh ngạc mừng rỡ reo lên."

Mạnh Liêm?"

"Là em đây, anh, cảm thấy thế nào rồi?"

Mạnh Sàn trước tiên trầm tư một lúc, hắn nhớ là xe đã đâm vào cây, ngay sau đó bản thân không chút nghĩ ngợi ôm lấy Ngu Tri Di chặn cậu khỏi mảnh thủy tinh vỡ vụn, sau đó thì không biết gì nữa.Hắn nhìn xung quanh, chắc là đã đưa đến bệnh viện rồi."

Ngu Tri Di đâu?"

Giọng Mạnh Sàn khản đặc, Mạnh Liêm vội đưa nước cho hắn, nói, "Anh ấy không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, đã về nhà rồi.

Anh, anh làm em sợ chết đi được có biết không?"

Mạnh Sàn nghe Ngu Tri Di không sao, trái tim treo lơ lửng bấy lâu rốt cuộc cũng hạ xuống."

Anh không sao."

Mạnh Sàn giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu Mạnh Liêm.Mạnh Liêm ôm eo hắn, sắp khóc tới nơi, "Anh, không được có lần sau đâu đấy, doạ chết em với ba mẹ rồi."

Mạnh Sàn rên khẽ một tiếng, "Dậy đi."

"A a, anh, em xin lỗi, em quên mất."

Mạnh Liêm lập tức cẩn thận nhổm người lên."

Nhưng mà anh, sao anh lại bị tai nạn vậy, anh trai xinh đẹp không nói cho em biết, chỉ nói một câu xin lỗi, chuyện này là sao?"

Mạnh Sàn thản nhiên nói, "Không may đâm vào thôi."

Hắn không nói sự thật, chủ yếu là vì hắn không muốn gia đình mình ghét Ngu Tri Di, còn về phần sao lại làm vậy, hắn cũng không hiểu nổi."

Vậy à."

Mạnh Liêm chu môi, "May mà anh không có việc gì."

Hai anh em lại nói chuyện thêm một lúc, giữa chừng mẹ Mạnh mua hoa quả về, hỏi han hắn một hồi, thấy Mạnh Sàn tỉnh lại sắc mặt vẫn ổn, lúc này mới dám thở phào.Sau cùng Mạnh Sàn có hơi mệt, mẹ Mạnh muốn ở lại chăm sóc hắn, nhưng Mạnh Sàn sợ thân thể bà không chịu được, bảo bà cứ về nhà nghỉ ngơi trước.Mẹ Mạnh cuối cùng cũng không lay chuyển được Mạnh Sàn, đành về nghỉ."

Em không phải lên lớp à?"

Mạnh Sàn liếc nhìn Mạnh Liêm."

Hôm nay em xin nghỉ rồi."

Mạnh Liêm gọt táo cho hắn.Mạnh Sàn không nói gì nữa, từ nãy đến giờ, ánh mắt hắn vẫn luôn hướng về phía ngoài cửa."

Anh, anh nhìn gì thế?"

"Ngu Tri Di đâu?"

Giọng Mạnh Sàn bình tĩnh, "Cậu ấy không đến đây à?"

Mạnh Liêm a một tiếng, "Đúng ha, hình như chưa thấy anh ấy đến thì phải?

Ảnh không phải là bạn trai anh à?

Sao vẫn chưa tới?"

"Bạn trai gì?"

Mạnh Sàn nhíu mày.Mạnh Liêm mặt đầy vẻ "Em hiểu em hiểu mà", "Anh, anh không phải giấu, lần trước em đã thấy anh ấy ngồi trên đùi anh rồi.

Với cái tính của anh, sao có thể cho người ngoài đến gần.

Càng khỏi nói là thái độ của anh với ảnh như kia, chả giống bạn bè bình thường tí nào."

Dường như rất nhiều người đều nghĩ rằng họ là một cặp.Mạnh Sàn nghĩ thầm.Lẽ ra hắn nên lập tức phủ nhận, nhưng kì lạ là, hắn lại không làm vậy.Tại sao lại như thế, hắn cũng chẳng biết.Mãi sau Mạnh Sàn vẫn không thấy bóng dáng Ngu Tri Di đâu, này không giống tác phong bình thường của cậu.Theo lẽ thường tình, Ngu Tri Di lẽ ra phải dính lấy hắn 24/7, khóc lóc mè nheo hỏi hắn có bị thương không, chứ không phải như bây giờ, hoàn toàn không động tĩnh gì, thậm chí trên điện thoại cũng không thấy tin nhắn.Cậu ấy gặp chuyện gì sao?Mạnh Sàn trầm ngâm nghĩ.Cho đến một ngày, hắn nửa tỉnh nửa mê dường như nhìn thấy bóng dáng Ngu Tri Di, lúc đó hắn vừa tiêm xong, rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng, rốt cuộc không dậy nổi.Trong cơn mê, hắn chỉ thấy Ngu Tri Di hình như nằm rạp bên giường hắn, ngẩn ngơ ngắm hắn, đứt quãng nói vài câu gì đó.Mạnh Sàn nghe không rõ, chỉ lờ mờ nghe được những chữ như "Xin lỗi anh...", "Không phải người yêu" gì gì đó.Hắn có thể cảm nhận được nước mắt nóng bỏng của Ngu Tri Di rơi xuống lòng bàn tay mình, Mạnh Sàn muốn tỉnh dậy lau nước mắt cho cậu, nhưng lại không còn sức.Dường như Ngu Tri Di đã ngồi bên giường hắn rất lâu rất lâu, lâu đến mức hình như một đêm đã trôi qua.Sau đó Mạnh Sàn nghe y tá nói, từ khi hắn nhập viện, luôn có một nam sinh đứng ở cửa phòng, dường như rất muốn vào nhưng không dám, thường đứng ở cửa thật là lâu.Mạnh Sàn mới biết Ngu Tri Di vẫn luôn đến thăm hắn, nhưng không biết vì sao không dám bước vào.Là sợ hắn sẽ trách cậu, nên không dám gặp sao?Cún nhát gan.Một đêm nọ, vừa nhắm mắt, Mạnh Sàn thấy có người bước vào.

Hắn không mở mắt, bởi hắn biết đó là Ngu Tri Di.Ngu Tri Di thật nhẹ bước tiến đến bên cạnh hắn, lặng lẽ ngồi xuống bên giường.Cậu gần như mỗi ngày đều đến thăm Mạnh Sàn, nhưng không dám vào.

Cậu không biết phải đối diện với Mạnh Sàn thế nào, Mạnh Sàn suýt nữa thì bị cậu hại chết, cậu không còn mặt mũi nào để vào.Điều quan trọng nhất là, cậu không dám đối mặt với Mạnh Sàn, anh không phải bạn trai của cậu.Kể từ khi biết tất cả đều là giả, Ngu Tri Di lại trở về với dáng vẻ nhút nhát rụt rè trước đây, có lẽ trong ảo tưởng cậu có thể mặt dày mày dạn ở bên Mạnh Sàn, là bởi Mạnh Sàn là bạn trai của cậu.Nhưng thật ra Mạnh Sàn không hề yêu cậu.Cậu chẳng còn tư cách gì nữa.Sự xấu hổ dữ dội biến Ngu Tri Di thành một kẻ hèn nhát.Cậu sợ phải gặp Mạnh Sàn, nhưng lại quá nhớ hắn, chỉ đành lén lút đến thăm."

Anh hai..."

Ngu Tri Di thấy hắn ngủ, liền gọi nhỏ một tiếng.Cậu có quá nhiều điều muốn nói, nhưng tất cả đều bị sự hổ thẹn của bản thân dồn lại trong lòng, nghẹn nơi cổ họng.Cậu biết nói gì với Mạnh Sàn đây?Nói rằng thực ra anh không phải bạn trai cậu, tất cả chỉ là ảo tưởng của cậu mà thôi, hai người chưa từng hẹn hò.Nhưng cậu không thể thốt ra lời.

Cho đến giờ, cậu vẫn không muốn thừa nhận tất cả chỉ là giả dối."

Sao không nói gì?"

Giọng Mạnh Sàn đột ngột vang lên.Ngu Tri Di giật mình, "Anh hai... anh chưa ngủ sao?"

Mạnh Sàn ngồi dậy, bật đèn, nhạt giọng đáp, "Đợi em."

Ngu Tri Di mím môi, nét mặt vừa bối rối vừa ngượng ngùng.

Cậu giật giật khoé môi, gượng gạo nở nụ cười."

Sao... lại đợi em?"

Mạnh Sàn trắng trợn ngắm cậu, tỉnh bơ đáp, "Em không phải bạn trai tôi sao?

Không tới thăm tôi à?"

Nếu là Ngu Tri Di của trước kia, nghe được câu này chắc hẳn tim sẽ vui sướng đập thình thịch, cuối cùng Mạnh Sàn cũng chịu thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.Nhưng Ngu Tri Di của lúc này đây vui mừng không nổi, trái lại chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, xấu hổ và gượng gạo lan tràn khắp cơ thể.

Hai chữ "bạn trai" như một bản án kết tội Ngu Tri Di, từng giây từng phút nhắc nhở cậu về tội lỗi của mình.Cậu nhếch khóe miệng, "Em... bận quá."

Cậu vẫn không muốn nói sự thật với Mạnh Sàn, cho dù là một phút một giây, cậu cũng muốn được sống trong mơ thêm chút nữa."

Tay em vẫn chưa khỏi sao?"

Mạnh Sàn nhìn thấy băng vải quấn trên tay cậu, trầm giọng hỏi."

Dạ..."

Ngu Tri Di chợt tỉnh lại, "Sắp khỏi rồi ạ, còn anh hai, còn chỗ nào đau không?"

"Giờ mới biết hỏi à?"

Mạnh Sàn cười khẩy.Ngu Tri Di mím môi.Mạnh Sàn không nhìn nổi bộ dạng tội nghiệp sắp khóc này của cậu, dùng cánh tay lành lặn bóp mặt Ngu Tri Di.

Ngu Tri Di giật mình, mắt trợn tròn xoe, ngây thơ mà ngơ ngác nhìn hắn."

Sao lại gầy đi rồi?"

Mạnh Sàn nghiêm mặt.

Rõ ràng trước đây còn có chút thịt, chỉ mới vài ngày đã gầy thành thế này, hai má hóp lại, sắc mặt cũng dường như nhợt nhạt đi nhiều."

Em lại không ăn đủ bữa đấy à?"

Mạnh Sàn nhíu mày, trách cậu.Nghe những lời quan tâm của Mạnh Sàn, bao nỗi ấm ức và buồn bã dồn nén nhiều ngày của Ngu Tri Di lại không kìm được nữa, nước mắt tràn mi, rơi lã chã trên tay Mạnh Sàn.Mạnh Sàn sợ nhất là nhìn thấy cậu khóc, dùng đầu ngón tay thô ráp lau nước mắt cho cậu, tặc lưỡi một tiếng, "Sao lại thích khóc thế này?"

Ngu Tri Di cũng không biết tại sao mình lại khóc, cậu rất muốn nói anh đừng đối xử tốt với em như vậy, em chỉ là một kẻ bị bệnh thần kinh, cứ mãi bám riết theo anh, thậm chí còn rình rập quấy rối anh, chẳng đáng để được anh quan tâm.Em tồi tệ đến vậy.Anh cũng chẳng yêu em.Vậy thì sao lại đối xử tốt với em như thế.Ngu Tri Di ngoan ngoãn ngồi một chỗ, nước mắt không ngừng rơi, càng lúc càng thấy mình thật vô dụng.

Chỉ biết khóc.Có lẽ vì lâu lắm rồi không gặp Ngu Tri Di, hoặc cũng có thể vì qua tai nạn khiến hắn càng thêm trân trọng cậu, cũng có thể là vì gương mặt khóc đến nấc nghẹn của cậu quá xiêu lòng.Mạnh Sàn rất muốn ôm lấy bé cún con của mình.Nhưng trên người hắn có vết thương, không thể cử động nhiều, đành nửa nằm nửa dựa trên giường, ngoắc ngoắc tay với cậu, "Chịu thua em rồi, lại đây để tôi ôm một chút."

Ngu Tri Di trừng to đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn, giật mình sững sờ."

Qua đây."

Ngu Tri Di được cưng mà sợ, cẩn thận bước đến, cố gắng tránh chỗ vết thương của Mạnh Sàn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.Mạnh Sàn vòng một tay ôm lấy eo Ngu Tri Di, vẻ mặt thản nhiên, "Đừng khóc, ha?"

Ngu Tri Di đè nén cảm xúc muốn khóc oà lên, mềm nhũn dạ một tiếng, chỉ có cậu mới biết nội tâm dằn vặt đến nhường nào.Nếu Mạnh Sàn biết cậu là một kẻ tâm thần, vì những tưởng tượng bệnh hoạn về hắn mà sinh ra hàng loạt ảo giác, anh ấy sẽ còn đối xử tốt với mình như bây giờ ư?"

Nói thật, mấy ngày qua em không đến thăm tôi, tôi có hơi bực mình."

Giọng Mạnh Sàn đều đều, "Nhưng tôi không so đo với em, vừa rồi lời nói dối của em tôi cũng lười để ý."

"Chỉ có một chuyện."

Hắn hời hợt nói tiếp.Eo Ngu Tri Di vừa nhỏ vừa thon, một tay cũng có thể ôm trọn, qua lớp áo vẫn cảm nhận được lớp cơ bắp mỏng manh.

Lần đầu tiên Mạnh Sàn nhận ra, thì ra eo con trai ôm cũng rất dễ chịu.

Cánh tay hắn ôm eo Ngu Tri Di không nhịn được siết chặt thêm một chút."

Chăm sóc bản thân cho tốt."

Giọng Mạnh Sàn có hơi lười biếng, mang theo cảm giác lạnh lùng đầy từ tình, "Đừng để tôi lại thấy bộ dạng yếu nhớt biếng ăn của em nữa."

Ngu Tri Di vừa phải cẩn thận với cổ tay băng bó của mình, vừa phải để ý không chạm vào vết thương của Mạnh Sàn, tư thế có hơi khó chịu, nhưng cậu vẫn không nhúc nhích, tận hưởng cảm giác làm tổ trong ngực Mạnh Sàn.Như thể đây là cái ôm cuối cùng.Bởi vì cậu biết, bề ngoài tưởng như đẹp đẽ này chỉ là giả tạo, khi mọi sự thật bị phơi bày, tất cả đều sẽ không còn nữa.Ít nhất trong khoảnh khắc này đây, Ngu Tri Di có thể tiếp tục che mắt bịt tai, hưởng thụ trọn cái ôm ấm áp ngắn ngủi này.Cậu dựa vào vai Mạnh Sàn, khoé môi cong lên nở nụ cười, đuôi mắt rũ xuống như kiệt sức."

Dạ, em nghe lời anh hai."

Dù trước đây hay sau này, ngay cả khi anh không yêu em, em vẫn sẽ nghe anh.Trước lúc rời đi, Mạnh Sàn gọi Ngu Tri Di lại."

Ngày mai nhớ tới."

Giọng hắn mang theo sự mạnh mẽ không cho phép chối từ.***Tác giả có lời muốn nói: Kết HE trăm phần trăm, sẽ không ngược, tin tưởng anh Mạnh của chúng ta.
 
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Chương 29: Người của tôi


Hôm nay Trâu Uẩn cố ý đến thăm Mạnh Sàn, vừa thấy hắn nằm trên giường thì không nhịn được bật cười vài tiếng, "Chưa bao giờ thấy anh thảm như này đấy."

"Sao cô lại tới đây?"

"Đến thăm anh chứ sao."

Trâu Uẩn ngồi xuống sofa, "Yên tâm, tôi hết thích anh rồi, hơn nữa tôi cũng có đối tượng rồi, không phải lo."

Cô tiện tay lấy một quả táo đã rửa sạch, cắn một miếng, " Này, nói nghe coi, sao anh cũng gặp tai nạn thế?

Mấy hôm nay xung quanh tôi ai bị gặp tai nạn giao thông hết."

Mạnh Sàn liếc nhìn điện thoại, nửa tiếng trước Ngu Tri Di đã nhắn nói rằng cậu đang trên đường, sao giờ còn chưa tới.Hắn có chút mất tập trung, thuận miệng đáp, "Thế à?"

"Anh còn nhớ trước đây tôi từng kể, bạn tôi có một cậu em trai bị tâm thần không?"

Trâu Uẩn vừa gặm táo vừa tán gẫu.Ngu Tri Di từ trường chạy tới, vừa bước tới ngoài cửa thì đúng lúc nghe thấy câu này.

Cậu khựng lại, ma xui quỷ khiến không đẩy cửa vào ngay."

Hả?"

Mạnh Sàn lên tiếng."

Cậu ta mất cách đây mấy tuần rồi."

Mạnh Sàn nghe vậy, ngẩng đầu lên.Trâu Uẩn tiếc nuối nói, "Cậu ta đột nhiên gặp ảo giác, tưởng là bạn gái mình cặp kè với người khác, liền cãi vã ngay trên xe, sau đó trong lúc nổi điên mất lái lao thẳng xuống biển."

"Sau đó cậu ấy không qua khỏi, còn bạn gái cậu ta đến giờ vẫn chưa tỉnh, cũng chẳng biết khi nào mới có thể tỉnh lại."

Trâu Uẩn thở dài, "Yêu đương với người có tiền sử bệnh thần kinh đúng là đáng sợ, không biết khi nào lại chết oan."

Cô lắc đầu, "Bạn tôi khóc thảm lắm, nghĩ lại thì có lẽ kiểu người có bệnh tâm lí thế này thật sự không nên yêu ai cả."

"Lúc nào cũng nghĩ toàn chuyện không đâu, làm khổ người khác."

Toàn thân Ngu Tri Di bỗng dấy lên một trận lạnh lẽo tê dại, đầu ngón tay không khống chế được mà run lẩy bẩy, ánh mắt trống rỗng.Mạnh Sàn bỗng lên tiếng, "Chưa chắc."

"Hả?"

Trâu Uẩn không nghe rõ."

Không có gì."

Mạnh Sàn đáp."

Thế bạn trai nhỏ của anh đâu?"

Trâu Uẩn lại hóng hớt, "Tôi thật sự không ngờ đấy, hoá ra anh thích nam.

Mạnh Sàn, nhìn không ra đó."

"Tôi không thích đàn ông."

Giọng điệu của Mạnh Sàn rất bình thản, như đang thuật lại một sự thật, "Tôi không phải đồng tính."

Ngu Tri Di đứng ngoài cửa, cả người cứng đờ như gốc cây chết héo trong ngày đông.

Toàn thân cậu như bị dội một gáo nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh buốt run rẩy.

Trái tim bị nỗi bi thương đè nén, đến mức dường như quên mất cách đập.Mạnh Sàn không thích đàn ông, anh ấy là trai thẳng, chỉ thích phụ nữ.Anh ấy sẽ không thích mình, vì mình là con trai.Tại sao ông trời lại sinh ra mình là nam chứ.

Trong thoáng chốc, Ngu Tri Di nảy lên một ý nghĩ cực đoan."

Á?"

Trâu Uẩn không hiểu, "Sao có thể được, rõ ràng cậu sinh viên xinh xắn kia bảo anh là bạn trai cậu ta mà?"

Cửa bị đẩy ra, Ngu Tri Di bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, "Anh hai."

Thấy Ngu Tri Di vào, Trâu Uẩn trong lòng tuy còn hoài nghi, nhưng đây là chuyện riêng của hai người bọn họ, cô cũng không tiện hỏi thêm."

Vậy tôi đi trước nhé."

Trâu Uẩn xách túi đứng dậy.Sau khi Trâu Uẩn rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ."

Không có tiết à?"

Mạnh Sàn hơi hất cằm, ra hiệu cho cậu ngồi xuống."

Chiều còn một tiết thực nghiệm ạ."

Ngu Tri Di ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, mở hộp cơm mang theo ra, "Anh hai có đói không?"

"Cũng tạm."

Mạnh Sàn nhìn cậu, bỗng nói, "Sao tôi có cảm giác em đang trốn tôi thế?"

Ngu Tri Di sững lại một chút, sau đó liền mỉm cười, "Không có mà, anh hai, sao em có thể tránh anh được chứ."

Mạnh Sàn vốn đã rất hiểu cậu, liếc một cái liền nhận ra nụ cười ấy có chút gượng gạo.

Hắn cực kỳ không thích kiểu cười đó, nhưng lại không tài nào đoán ra rốt cuộc Ngu Tri Di lại có chuyện gì.Gần đây, tuy Ngu Tri Di thường xuyên tới thăm hắn, nhưng lúc nào cũng mang dáng vẻ có tâm sự, thỉnh thoảng còn né tránh ánh mắt hắn.Mạnh Sàn sắp hoài nghi đứa nhỏ này va chạm xe đến hỏng đầu luôn rồi.Hai người im lặng ngồi ăn cơm, Ngu Tri Di không có khẩu vị, ăn được vài miếng đã chẳng muốn ăn nữa."

Không ăn nữa à?"

Mạnh Sàn hỏi."

Dạ."

Cậu đáp, "Lúc nãy em ăn ở trường rồi, giờ không đói lắm."

"Ăn thêm miếng nữa."

Mạnh Sàn cứng rắn nói.Ngu Tri Di biết Mạnh Sàn là đang quan tâm cậu, nhưng giờ cậu hoàn toàn không có tư cách nào để nhận lấy điều tốt đẹp ấy, sự quan tâm của Mạnh Sàn đều là cậu dối trá mà có được.Ngu Tri Di hiểu mình không thể tiếp tục giấu nữa, như vậy là bất công với Mạnh Sàn.

Hắn chẳng việc gì phải chấp nhận một kẻ biến thái từng theo dõi hắn.Nhưng phải mở miệng thế nào đây.Sự thật này cay đắng quá mức."

Anh ơi..."

Ngu Tri Di đột nhiên lên tiếng, khó khăn nói, "Anh..."

Cậu rất muốn hỏi anh có từng thích em không?

Nhưng cậu đã sớm biết đáp án, tất nhiên là phủ định.Mạnh Sàn đặt thìa xuống, "Sao không nói tiếp?"

"Không có gì đâu..."

Ngu Tri Di vẫn không dám mở miệng, trong lòng căm ghét bản thân đến tận xương tuỷ."

Rốt cuộc thì em làm sao?"

Mạnh Sàn nhíu mày, "Lấp la lấp lửng, lại xảy ra chuyện gì rồi?"

Ngu Tri Di khẽ cười, nhẹ giọng hỏi, "Anh hai, bấy lâu nay em cứ luôn quấn lấy anh, phiền lắm đúng không?"

Mạnh Sàn không hiểu sao cậu bỗng dưng hỏi vậy, thuận miệng đáp, "Cũng có một chút."

Lúc mới đầu khi Ngu Tri Di cứ dính chặt lấy hắn, Mạnh Sàn quả thật ít nhiều cũng thấy hơi phiền, chỉ là phiền riết thành quen, thậm chí đôi khi còn có chút thích sự quấn quýt đó.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói câu sau, chuông điện thoại của hắn vang lên, là Mạnh Liêm.

"Anh, em vừa tan học, anh muốn ăn gì không?

Em mang qua cho anh nhé."

"Không cần, anh ăn rồi."

"Vậy được, em qua thẳng luôn."

Mạnh Sàn cúp máy, liền thấy vẻ mặt ngây ngốc ngẩn ngơ của Ngu Tri Di, "Ngu Tri Di?"

"A."

Ngu Tri Di bừng tỉnh, "Dạ?"

Mạnh Sàn càng cảm thấy cậu có gì đó không đúng, "Vừa rồi em đang nghĩ gì đấy?"

Ngu Tri Di lấy hết dũng khí, đặt tay lên mu bàn tay Mạnh Sàn, cảm nhận hơi ấm của hắn, lông mi thật dài khẽ cụp xuống, nhẹ nhàng nói, "Em chỉ vừa nghĩ, mùa xuân sắp hết rồi."

"Mùa xuân sớm đã qua."

Mạnh Sàn đáp.

"Dạ, phải."

Thần sắc Ngu Tri Di thoáng nét hoảng hốt, gương mặt yêu kiều tuyệt mỹ dường như đang sụp đổ, cậu mỉm cười, "Em quên mất."

Kì thực cậu chưa bao giờ có mùa xuân.

Tim Mạnh Sàn bỗng nhiên nhói lên một cái.

Mạnh Liêm nhanh chóng tới viện, nhìn thấy Ngu Tri Di liền ngạc nhiên mừng rỡ gọi, "Anh xinh đẹp, anh đến thăm anh em hả?"

Ngu Tri Di khẽ mỉm cười với cô, đứng dậy, trên mặt vẫn giữ nụ cười.

"Anh ơi, em về nhé."

"Tạm biệt anh."

Mạnh Sàn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cậu, mái tóc đen mềm mại rủ xuống ót, mặc một chiếc sơ mi trắng, xương cánh bướm lộ rõ, cổ trắng nhợt yếu ớt.Toàn thân như sứ trắng, mang theo một vẻ mong manh dễ vỡ.

Mạnh Sàn bỗng dâng lên một dự cảm kỳ lạ, như thể Ngu Tri Di sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.

Hắn nhíu chặt mày, trong lòng bực bội khó tả.Ngu Tri Di lơ đãng hoàn thành tiết thực nghiệm, vừa bước ra khỏi cửa liền va phải Lộ Lê đi ngang qua.

Lộ Lê tiến lại gần, mồm chó không mọc được ngà voi, "Sao còn băng bó thế kia?

Bị người ta đánh à?

À, tao quên, mày với Mạnh Sàn bị tai nạn mà."

Ngu Tri Di lạnh lùng nhìn gã, "Cút."

Lộ Lê nhếch mép cười dữ tợn, "Ngu Tri Di, tao nghe anh mày nói rồi, mẹ mày, chị mày đều do mày hại chết.

Mày đúng là đồ sao chổi, Mạnh Sàn ở bên mày thế mà vẫn chưa chết, đúng là kỳ tích."

Gã độc ác bồi thêm một câu, "Tiếc thật đó, mày với Mạnh Sàn lại không chết luôn cho rồi!"

Ngu Tri Di lập tức tung một cú đấm vào mặt gã, còn muốn đánh tiếp cú thứ hai thì bị bạn học giữ chặt lại.Lộ Lê không biết sợ, còn hằn học buông lời, "Mày chẳng phải cũng chỉ là thằng biến thái thôi à?

Mạnh Sàn thích mày cũng là thằng ngu.

Hai đứa bọn mày đều cùng một giuộc."

Người xung quanh ngày càng nhiều, Lộ Lê thấy tình hình không ổn đã sớm chuồn mất, để lại Ngu Tri Di sắc mặt u ám đen kịt.

"Cậu không sao chứ?"

Có người lo lắng hỏi.

"Tôi không sao."

Ngu Tri Di lạnh nhạt buông một câu, rồi quay người rời đi.*Khi về đến nhà thì trời đã tối.

Cậu nằm dài trên giường như con cá chết, bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mệt đến thấm vào xương cốt.

Ngay cả hít thở cũng mệt, suy nghĩ cũng mệt.

Những lúc không có ai bên cạnh, cậu lại hay nghĩ nhiều.

Những lời nghe được lúc ban ngày, giờ đây tất cả ập đến trong đầu cậu.

Hết đợt này đến đợt khác giáng những đòn nặng nề khiến tinh thần Ngu Tri Di mỗi lúc một suy nhược.

Đã rất lâu, rất lâu rồi cậu không có một giấc ngủ tử tế.

Có lẽ vì mộng đẹp vỡ tan, trái tim Ngu Tri Di bị những mảnh vỡ tuyệt vọng cứa rách, máu thịt lẫn lộn.

Cậu thật sự rất yêu Mạnh Sàn, thật sự rất muốn được ở bên anh.

Thế nhưng Mạnh Sàn lại không yêu cậu, tất cả chỉ là cậu thầm trộm nhớ mong.

Mọi sự ràng buộc giữa cậu và Mạnh Sàn đều do một kẻ điên dại như cậu không biết xấu hổ không ngừng quấn lấy mà có.

Sai thì phải sửa.

Ngu Tri Di không thể lừa Mạnh Sàn cả đời.

Khỏi nói đến Mạnh Sàn cũng cảm thấy phiền vì bị cậu dây dưa.

Có lẽ đúng như người ta nói, cậu thật sự là một tai họa, suýt chút nữa đã hại chết Mạnh Sàn.

Nếu không phải vì sự xuất hiện của cậu, Mạnh Sàn sao có thể gặp phải tay bay vạ gió như này.

Mạnh Sàn càng tốt với cậu, Ngu Tri Di càng day dứt, dù sao thì cậu cũng là một kẻ điên dại bệnh hoạn, ghê tởm hết sức.

Nghĩ kỹ lại, họ vốn không nên bên nhau.

Nhận thức muộn màng này như một lưỡi dao cùn chậm rãi cứa vào từng tấc xương thịt cậu.

Mất đi Mạnh Sàn rất đau đớn, nhưng không thể ở bên anh cũng khiến cậu khổ sở.Vì sao giấc mộng này lại tan nhanh đến vậy.

Khoảng thời gian ở bên Mạnh Sàn, những nụ cười vui vẻ, từng khoảnh khắc được hắn nuông chiều, tại sao đều chỉ là giả dối, tất cả những điều hạnh phúc nhất mà cậu trân trọng nâng niu hoá ra đều là hư vô.

Những ký ức vốn làm cậu hạnh phúc ngập tràn, tại sao lại trở thành bản án tử hình.

Cuối cùng, Mạnh Sàn cũng trở thành nỗi đau vô tận của cậu.

Đau đớn đè chặt trái tim Ngu Tri Di, cậu không kìm được dùng móng tay cào lên cánh tay, băng vải trên cổ tay bị xé rách, Ngu Tri Di điên cuồng bệnh hoạn chọc ngón tay vào những vết sẹo chưa lành hẳn, khoé mắt ứa nước, máu chảy trên giường hòa cùng nước mắt đầm đìa.

Ngu Tri Di cuộn tròn trên giường, trong lòng liên tục gọi tên Mạnh Sàn.Mạnh Sàn.

Mạnh Sàn.

Mạnh Sàn.

Mạnh Sàn.Anh hai mà em yêu nhất.Tại sao anh lại không yêu em.Tứ chi của cậu bắt đầu chết lặng, bóng đêm tràn xuống như giòi bọ bò đầy người Ngu Tri Di, cơ thể cậu đẫm mồ hôi lạnh, không thể nhúc nhích.Trong mắt cậu xuất hiện vô số bóng hình méo mó, như thể một vực thẳm lại muốn nuốt chửng lấy cậu.

Cậu đến chút sức lực cũng không để ngồi dậy, chỉ có thể nằm liệt trên giường, nước mắt lăn dài trên gò má.

"Anh ơi..."

Cứu em với.Đến khi Thân Lai vào nhà, cô thấy Ngu Tri Di đã lịm đi trên giường, cổ tay cậu bê bết máu, thấm đẫm một mảng đỏ rực trên ga giường.

Cô giật mình, vội vàng bước đến.

Ngu Tri Di không biết vì sao mình lại ngất đi, chỉ biết mình cứ khóc mãi, khóc đến khi không còn ý thức.

"Em ổn chứ?"

Thân Lai thấy cậu tỉnh lại, vội hỏi.

Mắt Ngu Tri Di trì độn đảo một vòng, giọng khản đặc, "Chị Thân Lai..."

"Chị đây."

Thân Lai lo lắng hỏi, "Em sao thế?

Có chuyện gì xảy ra à?"

Ngu Tri Di nằm trên giường, hàng mi cong vút nhẹ rung, toàn thân mệt mỏi tột cùng, như đã cạn kiệt sức lực, đuôi mắt phiếm hồng.

Như một bông hoa ướt đẫm dưới mưa, mềm oặt héo úa.

Thân Lai nhìn mà đau lòng, "Tri Di à, chuyện này không thể nói với chị sao?"

Ngu Tri Di im lặng rất lâu, rồi mới chầm chậm mở miệng, "Chị Thân Lai, em tỉnh mộng rồi." *Cơ thể Mạnh Sàn rất khoẻ mạnh, lần tai nạn xe vừa rồi cũng không quá nghiêm trọng, gần đây hắn đã bắt đầu có thể xuống giường.

Hắn đứng bên cửa sổ, ánh mắt hờ hững nhìn dòng người huyên náo ngoài kia, dường như đang chờ người nào đó, nhưng mãi vẫn chưa thấy.

Hắn có hơi phiền não, đột nhiên muốn hút thuốc.

Lúc này có người gõ cửa, Mạnh Sàn mở ra, một người phụ nữ đứng ở bên ngoài."

Chào anh."

Thân Lai mỉm cười nhẹ, "Tôi là bác sĩ tâm lý của Ngu Tri Di, có thể nói chuyện được không?"

Mạnh Sàn ngồi trên giường, nghe xong lời giới thiệu ngắn gọn của người tự xưng là bác sĩ tâm lý của Ngu Tri Di này, trên mặt không hiện cảm xúc gì, chỉ híp mắt lại, nói, "Ý cô là mối quan hệ giữa tôi và Ngu Tri Di đều là ảo giác của cậu ta sao?"

"Phải."

Thân Lai đáp, "Tinh thần của Tri Di vốn đã có vấn đề, thường xuyên xuất hiện ảo giác và hoang tưởng, uống bao nhiêu thuốc cũng không hiệu quả.

Về việc cậu ấy quấy rầy anh trong thời gian qua, tôi xin thay cậu ấy xin lỗi, đã ảnh hưởng đến cuộc sống của anh rồi.

Chúng tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu bồi thường từ anh, chẳng hạn như khoản phí bồi thường tổn thất tinh thần."

Giọng cô thật bình thản.

Với cô mà nói, Mạnh Sàn chính là một đối tượng mà Ngu Tri Di phát tác chứng ảo giác, xem người đàn ông có gương mặt lạnh lùng trước mắt cô, đối với những gì cô vừa nói chẳng hề có phản ứng, đủ chứng tỏ tất cả những gì xảy ra trong thời gian qua đối với hắn cũng không quan trọng gì, kể cả Ngu Tri Di."

Sao em ấy không tự đến nói với tôi?"

Mạnh Sàn đột nhiên lên tiếng, bỗng hỏi một câu chẳng có đầu đuôi.Thân Lai không hiểu vì sao người đàn ông này có thể bình tĩnh đến vậy.

Theo lẽ thường, bị một bệnh nhân tâm thần xem như đối tượng hoang tưởng quấy rầy lâu như vậy, chẳng phải lẽ ra nên cảm thấy sởn gai ốc sao?Vì sao Mạnh Sàn lại không hề gợn sóng.

Là vì không thèm để ý, hay là vì điều hắn bận tâm vốn không phải cái đó?Thân Lai không giấu diếm nói, "Vì cậu ấy đã ngừng thuốc một thời gian, cộng thêm những chuyện xảy ra gần đây, tình trạng tinh thần của cậu ấy rất tệ, không có sức ra ngoài, nên tôi bảo cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi."

Thực ra còn một lý do, đó là Ngu Tri Di nhờ cô đến.

Ngu Tri Di không có can đảm thú nhận với Mạnh Sàn, nên đã nhờ Thân Lai đến thay mình.

Khi đó cậu nói, "Em không muốn nhìn thấy ánh mắt anh ấy ghét bỏ em, sẽ rất đau."

Rõ ràng, Mạnh Sàn cũng đoán được điều này.Trong lòng hắn cười một tiếng, đúng là nhát.

Thân Lai không hiểu suy nghĩ thực sự của hắn, tiếp tục nói, "Thật lòng rất xin lỗi về việc Tri Di quấy rầy anh.

Xin anh tha thứ cho cậu ấy, cũng xin đừng ghét cậu ấy.

Tri Di... thích anh là thật, mỗi khi nhắc đến tên anh, cậu ấy luôn rất vui, Tri Di rất ít khi được vui vẻ."

Nhắc đến quá khứ của Ngu Tri Di, vẻ mặt Thân Lai không kìm được thương xót, "Kể từ khi chị cậu ấy mất, tôi hiếm khi thấy cậu ấy cười.

Nhưng từ khi ở bên anh, cậu ấy mới thực sự giống một con người, sẽ cười, sẽ giận dỗi."

Có lẽ cô nói hơi nhiều, Thân Lai hơi xấu hổ vén vài sợi tóc trước tai, nói, "Không phải tôi đang biện minh cho Tri Di.

Việc này vốn là lỗi của cậu ấy, do tinh thần cậu ấy không vững mới mang cho anh nhiều phiền toái đến vậy, thật sự rất xin lỗi anh.

Tôi chỉ muốn nói rằng, xin anh đừng ghét cậu ấy.

Nếu có thể, xin anh hãy dùng phương thức ôn hoà nhất mà rời bỏ cậu ấy."

"Sao tôi phải rời bỏ em ấy?"

Mạnh Sàn bất ngờ nói, sắc mặt bình tĩnh, "Tôi từng nói vậy bao giờ?"

Thân Lai sững người, "Ý anh là?

Quan hệ người yêu giữa anh và cậu ấy là giả, anh cũng không thích cậu ấy, trước kia chỉ vì cậu ấy bám theo anh không buông, anh không có cách rời bỏ cậu ấy ra.

Lần này là Tri Di tự nguyện buông tay, anh không phải nên..."

"Tôi sẽ không cắt đứt với em ấy."

Giọng Mạnh Sàn rất nhạt, nhưng trong đôi mắt hẹp lại ẩn chứa một chút dịu dàng khó nhận ra, ngữ khí có phần lười biếng, "Trước khi em ấy tự mình nói với tôi, Ngu Tri Di là người của tôi."

Lần này Thân Lai thực sự sững sờ.

Cô vốn đã lường trước biểu cảm khi Mạnh Sàn biết sự thật.

Ghét bỏ, rùng mình, hay nhẹ nhõm như trút bỏ gánh nặng.

Cô chỉ không ngờ Mạnh Sàn sẽ là phản ứng này.Như thể những chân tướng nghe có vẻ không sao tiếp nhận nổi ấy trong mắt hắn chẳng đáng là gì.

Thân Lai nở một nụ cười thật lòng, "Anh thật sự rất đặc biệt, chẳng trách Ngu Tri Di lại thích anh."

Mạnh Sàn cũng khẽ mỉm cười, coi như đáp lại."

Vậy tình cảm của anh với Tri Di nhà chúng tôi rốt cuộc là thế nào?"

Thân Lai tò mò hỏi, "Thoạt nhìn anh có vẻ cũng không ghét cậu ấy đi?"

"Không biết."

Mạnh Sàn nhàn nhạt đáp, hơi nhướng mày, "Chắc cũng giống cô thôi, tôi không thích nhìn em ấy khổ sở."

Thân Lai lại kể cho Mạnh Sàn nghe vài chuyện hồi cấp ba của Ngu Tri Di.

Trước khi rời đi, cô quay đầu nói thêm một câu, "Ngài Mạnh, nếu một ngày nào đó... anh thật sự có tình cảm với Tri Di, xin hãy đối xử tốt với cậu ấy."

"Sức nặng của anh trong lòng Tri Di quá lớn."

Phòng bệnh lại chìm vào yên tĩnh.

Mạnh Sàn vắt chéo chân, gương mặt không gợn sóng, không biết là đang nghĩ gì.

Ánh mắt hắn rơi lên đóa hoa sơn trà trắng khô mà Mạnh Liêm để lại đầu giường.

Thoáng chốc, không hiểu sao hắn bỗng nhớ đến cậu thiếu niên tai cài sơn trà trắng, dung nhan mỹ lệ trắng ngần như gió xuân, trong nháy mắt đã khắc sâu vào trái tim khô cằn của hắn.

Đúng là cũng có đẹp loá mắt, có chút thưởng thúc, nhưng càng nhiều hơn là một nỗi rung động không thể gọi tên.

Đó là lần đầu tiên hắn động lòng.

Mạnh Sàn không cách nào nhắm mắt làm ngơ với Ngu Tri Di, cậu là người mà hắn không thể tuỳ tiện đối đãi.

Ngu Tri Di vì hắn mà làm biết bao chuyện khờ, cùng hắn ăn đồ cay, một lòng thuận theo sở thích của hắn đến mức đau dạ dày, sợ hắn gặp tai nạn mà đêm tuyết lớn vẫn cắn răng chờ đợi, lờ đi nỗi sợ độ cao của mình chỉ để đi cùng hắn, cùng hắn ngắm pháo hoa...Tất cả những gì đã trải qua, đều là từng lần từng lần mịt mờ rung động.

Từ rất nhiều khoảnh khắc trước kia, Mạnh Sàn đã sớm coi Ngu Tri Di dịu ngoan lại ngọt ngào là người của hắn.

Cho dù tất cả những điều này có lẽ bắt nguồn từ ảo giác của Ngu Tri Di, thì điều đó lại có gì quan trọng?

Em yêu mình.

Mạnh Sàn nghĩ.

Điều này tuyệt nhiên không giả.Thật lòng mà nói, khi nghe Thân Lai nói những lời ấy, Mạnh Sàn không có cảm giác gì gọi là nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng, cũng chẳng có cảm giác ghê tởm hay khó chịu.

Những cảm xúc đó, hắn hoàn toàn không có.

Khi đó hắn chỉ nghĩ, Ngu Tri Di tại sao không đến tự mình nói với hắn?

Em sợ mình đến vậy sao?

Nhưng nhiều hơn cả là xót Ngu Tri Di.

Phải yêu một người đến mức nào, mới sinh ra lầm tưởng.Lại bất an đến mức nào, mà ngay cả gặp mặt cũng chẳng dám.

Hả em, bé cún nhỏ nhiều lo nghĩ của anh.
 
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Chương 30: Mãi là cún con của anh


Ngu Tri Di xin nghỉ mấy ngày liền.

Từ sau đêm hôm đó, tinh thần cậu vô cùng tệ hại, liên tục xuất hiện đủ loại ảo giác, chị gái, ba, cả gương mặt chán ghét cậu của Mạnh Sàn...

đủ mọi ác mộng.

Uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng có tác dụng.Cậu không dám ngủ, chỉ cần chợp mắt là sẽ mơ thấy ánh mắt Mạnh Sàn nhìn cậu đầy ghê tởm, điều này còn đáng sợ hơn cả ác mộng.Tình trạng tinh thần của cậu lại trở về như hồi học cấp ba, thậm chí còn tệ hơn.

Thân thể mệt mỏi rã rời, các cơ quan như bị gỉ sét, mục rữa ăn sâu vào tận xương thịt, rách rưới như phế phẩm.Cậu muốn đến gặp Mạnh Sàn, nhưng chẳng còn chút sức.

Vài ngày ngắn ngủi, gò má đã càng thêm gầy trơ xương.So với yêu mà không được, càng làm người ta tuyệt vọng hơn là cả đời ảo mộng.Thì ra, yêu một người cũng không phải chuyện đáng mừng, giống như viên kẹo đã quá hạn, ngoài ngọt ngào còn mang cả vị đắng chát.Đêm nay trời đổ mưa, Ngu Tri Di uống thuốc ngủ nhưng vẫn chẳng yên giấc, liên tiếp gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, cả gương mặt đầy vẻ đau khổ.

Chuông reo mấy lượt cũng không có người nhấc máy.Mạnh Sàn là từ bệnh viện chạy tới.

Từ sau lần Thân Lai nói Ngu Tri Di tinh thần không tốt, không thể ra ngoài, hắn liền nghĩ phải đến gặp cậu.Nhưng ấn chuông mấy lần cũng không có ai trả lời, Mạnh Sàn lo cậu xảy ra chuyện, cũng bất chấp phép tắc, trực tiếp nhập mật mã rồi đi vào.Vừa mở cửa phòng ngủ, hắn liền thấy Ngu Tri Di lăn từ trên giường xuống, trên nền nhà phát ra một tiếng "bịch" nặng nề.Mạnh Sàn vội sải bước tới, bế cậu đặt lên giường.

Chỉ một loạt động tác này thôi mà hắn cũng cảm thấy hơi mệt, có lẽ vì vết thương trên người vẫn chưa khỏi hoàn toàn.Trong cơn mơ mơ màng màng, Ngu Tri Di ngửi thấy hương vị quen thuộc, đột nhiên ôm chặt lấy hắn, còn dụi dụi vào eo Mạnh Sàn, "Anh hai..."

Mạnh Sàn vỗ vỗ lưng cậu, trầm giọng, "Tôi đây."

Ngu Tri Di nghèn nghẹn trong cổ họng, giọng mang theo tiếng nức nở, "Anh hai...

đây lại là mơ sao?

Tại sao anh luôn xuất hiện trong giấc mơ của em..."

Tim Mạnh Sàn nghẹn lại, nặng nề nói, "Ngu Tri Di, em mở mắt ra."

Ngu Tri Di lắc đầu nguầy nguậy, "Em không muốn, em không muốn mở mắt...

Trong mơ mới có anh."

Mạnh Sàn vuốt mái tóc đen mềm mại của cậu, cụp mắt xuống, "Vậy hiện thực có anh không?"

"Hiện thực... anh hai sẽ ghét em."

Ngu Tri Di khẽ lầm bầm."

Sao tôi lại ghét em?"

Đầu óc Ngu Tri Di ngốc nghếch mơ hồ, nghĩ gì nói nấy, cậu cười khẽ, giọng buồn bã, "Bởi vì em đã lừa anh hai, em nói chúng ta là người yêu... nhưng thật ra không phải, tất cả chỉ là em tự mình đa tình mà thôi."

"Em chỉ là một kẻ đầu óc có bệnh, là tai họa, anh hai ghét em cũng là điều đương nhiên.

Em... suýt chút nữa đã hại chết anh hai."

Mạnh Sàn "tách" một tiếng bật đèn lên, lạnh lùng nói, "Cho nên đây là lý do em sợ phải gặp tôi?"

Ánh sáng chói loá khiến Ngu Tri Di vô thức khép mắt lại, chờ đến khi thích ứng mới chậm rãi mở ra.

Phát hiện mình vẫn còn đang ôm lấy người kia, đôi mắt lập tức mở to, cậu vội vàng ngồi bật dậy.

Chờ đến khi thấy rõ người trước mắt là ai, cậu không kìm được thì thào, "Anh hai..."

"Tỉnh rồi?"

Mạnh Sàn ngồi trên mép giường, nhìn cậu.Ngu Tri Di chớp mắt, có chút ngơ ngác, dường như vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại."

Nhận không ra tôi nữa à?"

Mạnh Sàn lại hỏi.Lần này Ngu Tri Di rốt cuộc cũng phản ứng, vội vã quàng tay qua vai hắn, cuống quýt mở miệng, "Anh hai chẳng phải đang ở viện ư?

Sao lại xuất hiện trong nhà em?

Chẳng phải vết thương của anh vẫn chưa khỏi sao?"

Thấy bộ dạng vội vàng hoảng loạn như sắp cắn trúng lưỡi của cậu, Mạnh Sàn khẽ bật cười, "Thay vì lo cho tôi, chi bằng lo chính em đi, em nhìn lại bản thân bây giờ xem thành cái dạng gì rồi."

Ngu Tri Di mím chặt môi, không nói gì nữa."

Sao thế?

Lại câm à."

Mạnh Sàn nói, "Trước kia chẳng phải rất thích nói sao?"

Ngu Tri Di ngồi xếp bằng, vẫn không nói gì.

Sau hồi lâu im lặng, cậu mới nghẹn ngào mở miệng, "Anh hai, xin lỗi."

"Hửm?"

Ngu Tri Di không nhìn hắn, chỉ cúi đầu, "Chị Thân Lai chắc đã nói hết với anh rồi, chúng ta... vốn chẳng có quan hệ gì cả."

Nói đến đây, cậu lại muốn khóc.

Nhưng cậu không muốn trông mình quá thảm hại, chỉ có thể cố nén lại, nước mắt chực trào nơi khóe mắt, giọng nói tuyệt vọng cùng cực."

Như anh nói đó, em bị điên.

Tất cả tình cảm giữa chúng ta đều do em tự ảo tưởng ra, anh thật sự không hề yêu em."

Ngu Tri Di không kìm nổi nữa, hai tay che mặt, khóc rấm rức, "Xin lỗi... anh hai, em bám lấy anh lâu như vậy.

Là do em tự đa tình thôi.

Cho dù anh có mắng em, đánh em thế nào đi nữa, em cũng sẽ không oán trách."

Tấm lưng mảnh khảnh của Ngu Tri Di yếu ớt khom xuống, theo tiếng khóc nấc mà run run, cả người trông lại càng yếu ớt.Mạnh Sàn lặng lẽ nhìn bé cún của hắn."

Nhóc con."

Thật lâu sau, Mạnh Sàn bỗng mở miệng.Ngu Tri Di giật nảy mình, lập tức ngẩng phắt nhìn hắn, quên cả khóc, trong mắt tràn ngập vẻ ngây dại mà chấn động.Mạnh Sàn đưa tay lau đi nước mắt của cậu, khẽ nói, "Là em à, nhóc con."

"Anh nhớ ra em rồi."

Ban đầu Mạnh Sàn chỉ là phỏng đoán, mãi đến khi nghe Thân Lai kể rằng Ngu Tri Di hồi cấp ba nói có người thường xuyên giúp cậu, móc nối thêm vài chuyện mà Thân Lai kể lại, hắn mới rốt cuộc nhớ ra Ngu Tri Di.Hắn không ngờ là, thiếu niên gầy yếu, đáng thương ngày xưa, nay trưởng thành lại biến thành dáng vẻ cao gầy xinh đẹp đến mức đó.Ngu Tri Di quá khác so với trước kia, cứ như hai người khác nhau.Ánh mắt Ngu Tri Di ngẩn ngơ, hiển nhiên không lường trước được Mạnh Sàn sẽ nhận ra cậu chính là đứa nhóc ngày trước."

Thì ra chúng ta đã sớm gặp nhau."

Mạnh Sàn vuốt ve khuôn mặt mềm lạnh non mịn của cậu.Hóa ra từ rất lâu trước kia, hắn đã bị một cậu thiếu niên nhớ thương đặt vào lòng, sau đó từng bước từng bước lại gần hắn.Tuy rằng quá trình đó có phần hoang đường, nhưng Mạnh Sàn không để bụng.Trong lòng hắn chỉ còn lại cậu thiếu niên đơn thuần mà ngốc nghếch kia."

Bây giờ em sống tốt chứ?"

Mạnh Sàn khẽ giọng hỏi, ngữ điệu trầm thấp mà dịu dàng, "Không còn ai bắt nạt em nữa đúng không?"

Lời quan tâm muộn màng của Mạnh Sàn khiến mắt Ngu Tri Di đỏ hoe, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, "Không còn nữa..."

"Không còn ai bắt nạt em."

"Sao em lại thích khóc thế này?"

Mạnh Sàn bình tĩnh nhìn cậu, kiên nhẫn dỗ dành, "Sao lại khóc?"

"Bởi vì... thật xin lỗi anh hai."

Ngu Tri Di khóc nấc lên, "Anh hai đối xử với em thật tốt, nhưng em lại vì ảo tưởng của bản thân mà sinh ra ảo giác, cứ bám lấy anh mãi không thôi."

"Em đúng là lấy oán trả ơn."

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách rơi, tựa như từng giọt lệ của Ngu Tri Di đang rơi xuống ngay trong tim Mạnh Sàn."

Em rất đau khổ sao?"

Mạnh Sàn cũng ngồi xuống giường, đối diện với cậu.Ngu Tri Di ngẩn người, chớp chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má, "Rất đau khổ."

"Vì sao lại đau khổ?"

"Bởi vì yêu mà không được đáp lại, tỉnh mộng liền hóa thành hư không."

Mạnh Sàn khẽ nhéo lấy vành tai trắng nõn của cậu, chưa vội mở miệng."

Anh là gì của em."

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, hắn mới lên tiếng, ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Ngu Tri Di, tùy ý đùa nghịch, giọng nói thoạt nghe như đang dỗ dành.Ngu Tri Di chớp mắt, mím môi rồi đáp, "Anh là tất cả của em."

"Đau đớn, dục vọng, nỗi buồn, niềm vui của em...

đều bắt nguồn từ anh."

Anh là viên kẹo khiến em cảm nhận được ngọt ngào, là bông hoa của em, là cội nguồn hạnh phúc của em, là cọng rơm cứu mạng, là ước mơ, cũng là tai họa của em.Cậu thành khẩn nói, không chút che giấu.Trái tim Mạnh Sàn bỗng như được điều gì đó lấp đầy.

Hắn rất muốn hỏi Ngu Tri Di, nếu anh là tất cả của em, vậy vì sao lúc bên anh, em lại chỉ toàn rơi nước mắt.Vì sao em lại thích anh, anh luôn lờ em đi, anh là nguồn gốc nỗi đau của em.

Sao em lại dám thản nhiên cho rằng anh chính là tất cả.Thật ngốc quá, cún con."

Tôi khiến em đau khổ đến vậy, em còn thích tôi sao?"

"Em yêu anh."

Ngu Tri Di liều lĩnh thốt ra, dù gì cũng sắp bị vứt bỏ, chi bằng hôm nay nói hết tất cả, "Đúng là anh làm em đau khổ, nhưng cũng khiến em hạnh phúc."

"Nếu phải lựa chọn, em tình nguyện vừa khóc vừa yêu anh."

Bùm——Như thể có ai đó đã phóng một chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung trong trái tim bấy lâu lạnh lẽo của Mạnh Sàn.Hắn bất chợt bật cười.

Ngu Tri Di bị nụ cười đó dọa đến hoảng hốt, cho rằng mình lại vừa thốt ra điều gì ngu ngốc, vội vàng nói, "Anh, em không có ý gì khác.

Nếu anh muốn cắt đứt, em sẽ đồng ý.

Em cũng không ép anh phải thích em nữa, em chỉ là——"Cậu bỗng chốc không nói được nữa, bởi vì Mạnh Sàn bóp cằm cậu, thả một nụ hôn nhẹ lên trán.Ngu Tri Di hoàn toàn choáng váng."

Anh không biết cách yêu một người, cũng không rõ liệu mình có yêu em không."

Giọng hắn vẫn lạnh nhạt như thế, nhưng lần này, trong sự lạnh nhạt ấy lại ẩn giấu một tầng tình cảm sâu nặng, mịt mờ như đêm tối vô bờ lại vô hình.Bàn tay rộng lớn, ấm áp của Mạnh Sàn khẽ áp lên gò má Ngu Tri Di, chậm rãi vuốt ve làn da mịn màng của cậu, như một sự vỗ về chẳng dám lơ là, trấn tĩnh trái tim đang run rẩy kia."

Nhưng anh muốn đối xử tốt với em."

Hắn nói, "Anh sẽ không cắt đứt với em."

Ánh mắt hắn mang theo sự kiên định sắc bén."

Ở lại bên anh đi."

Hắn lại đưa tay xoa nhẹ vành tai của Ngu Tri Di, cúi người, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên giữa chân mày cậu, giọng nói hơi khàn, "Anh thương em."

Mạnh Sàn cũng không rõ vì sao mình lại làm tất cả những việc này, chỉ đơn giản là trong khoảnh khắc não nóng lên, cứ vậy mà hôn xuống.Đây là lần đầu tiên hắn hôn một người con trai, nhưng hoàn toàn không có chút bài xích nào.

Giây phút ấy thuần túy là khát vọng nơi trái tim khiến lòng người nhộn nhạo, hắn muốn thì liền làm.Hắn không hề hối hận.Ngu Tri Di khác với tất cả mọi người.

Trước nay chưa từng có ai dựa dẫm vào hắn như thế, cũng chưa từng có ai yêu hắn đến vậy.Từ nhỏ, kinh nghiệm tình cảm mà hắn nhận được đều là thất bại.

Cuộc hôn nhân đổ nát của cha mẹ khiến hắn đối với cái gọi là tình yêu chẳng còn mong đợi.

Hắn chưa bao giờ tin sẽ có người thật lòng yêu một ai đó suốt đời.Dù sao trên thế gian này, kẻ chơi đùa tình cảm vốn chẳng thiếu, không có gì mới lạ.Trước khi gặp Ngu Tri Di, hắn đã sớm dự định sẽ sống cô độc suốt phần đời còn lại.

Trái tim khô cằn cô quạnh của hắn vốn là một mảnh chết lặng.Chính Ngu Tri Di ngang ngược xông vào, ngây ngô bám riết lấy hắn, lại vô tình điểm thêm một vệt màu trong trái tim xám xịt.Cậu vẫn luôn khác biệt, Ngu Tri Di khiến hắn hiểu ra có người ở bên cũng là một loại hạnh phúc.Hắn quen với cô đơn, nhưng hắn lại càng thích ở bên Ngu Tri Di.Hắn không biết thứ này có tính là tình yêu hay không.

Tóm lại, hắn nhất định phải giữ Ngu Tri Di ở bên mình, không cho phép cậu rời hắn nửa bước.Mạnh Sàn cũng không rõ từ khi nào tình cảm của mình dành cho Ngu Tri Di thay đổi.

Tình cảm là thứ quá đỗi phức tạp, hắn không thể phân định rõ ràng.Có lẽ là bởi mỗi một lần Ngu Tri Di rơi nước mắt mà chậm rãi đổi thay, cũng có thể là vì pháo hoa rọi lên trong mắt cậu quá mức rực rỡ, hoặc là vì dáng vẻ thiếu niên cài hoa sơn trà trắng bên tai quá mức xinh đẹp.

Tóm lại, trong mỗi một khoảnh khắc mà không sao đếm xuể, đều là thước phim minh chứng cho sự đổi thay từ từ lên men trong lòng hắn.Trái tim có lạnh hơn nữa, cũng sẽ từng chút một tan chảy vì ngọn lửa nóng bỏng này.Ngu Tri Di là đặc biệt.

Cho dù cậu ích kỷ giả dối, đầu óc có bệnh lí, tinh thần yếu ớt, có đủ loại không tốt, thậm chí có thể gọi là tồi tệ, thì tất thảy những điều đó cũng chẳng quan trọng.Tình cảm quá mãnh liệt sẽ khiến con người trở nên mù quáng, ngay cả kẻ lý trí cũng rơi vào ngu muội.Nếu có một người đủ yêu hắn, vì hắn mà đau khổ, vui sướng, giãy giụa bất an, thì Mạnh Sàn cũng có thể buông sự lạnh nhạt luôn cố thủ của mình, chủ động bước đến bên người đó.Ngu Tri Di và Mạnh Sàn vốn là hai kẻ tàn khuyết khác nhau, nhưng họ đều là những con chó nhỏ khuyết thiếu tình yêu.Một thân một mình, không có tình yêu.Nhưng khi bọn họ cho nhau hơi ấm, sẽ có thể dựng nên một thiên đường chỉ thuộc về riêng họ.Trong mắt Mạnh Sàn, vạn vật chẳng khác nào cỏ dại, duy chỉ có Ngu Tri Di là sắc đỏ rực rỡ chồng chất tầng tầng.Ngu Tri Di vì hắn mà đã đi một con đường rất dài, dài đến mệt mỏi, đầy chông gai, khiến cậu kiệt sức.Mạnh Sàn lớn hơn cậu, không có lý do gì tiếp tục để bé cún nhỏ của mình phải khổ sở lê bước nữa.

Hắn muốn chủ động bước lên con đường này, thay Ngu Tri Di đi hết chặng đường còn lại.Ngu Tri Di ngơ ngác trì độn, thất thần thật lâu, trong cơn ngẩn ngơ ấy, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuôi xuống khuôn mặt tái nhợt.

Dường như một then chốt được cởi bỏ, mọi đau khổ dồn nén không thể nói ngày trước đều đồng loạt vỡ òa, hóa thành nước mắt không dứt, đong đầy hốc mắt, tràn mi ướt đẫm cả khuôn mặt.Cậu vốn cho rằng sau khi chân tướng bại lộ, thứ chờ đợi mình chính là những ngày tháng u ám vô vọng.

Cậu đã sẵn sàng cho kiếp này sẽ chẳng còn được yêu nữa, cũng nghĩ xong trong những năm tháng dài đằng đẵng tiếp theo ấy, mình sẽ dùng thân phận một kẻ ngoài cuộc không quen biết, trộm dõi theo Mạnh Sàn.Cậu đã cam lòng chấp nhận cuộc đời nhàm chán và vô vọng đó.Cậu không oán trách.Nhưng vận may cuối cùng cũng nở nụ cười với cậu.

Mũi tên của bánh xe vận mệnh chỉ đúng phần thưởng mà cậu hằng khao khát, cậu nhận được một viên kẹo ngọt.Vui mừng khôn xiết, hạnh phúc đến mức như phát điên.Cậu thậm chí còn nghĩ mình đang nằm mơ."

Anh ơi..."

Ngu Tri Di giọng nghẹn ngào, đưa tay che mặt, cười khổ trong tiếng nức nở, "Anh nói gì thế?

Chẳng phải anh nên ghét em sao?

Em...

đã lừa anh."

Mạnh Sàn vén tóc cậu ra sau tai, dịu giọng nói, "Không sao, anh biết em cũng rất khó chịu."

"Chẳng phải em thích anh sao?"

Mạnh Sàn kiên nhẫn nói, "Nếu đã như vậy, vậy thì ở bên anh đi, anh sẽ không ghét em."

Thần kinh Ngu Tri Di bị lời nói của Mạnh Sàn làm cho hoang mang hoảng hốt, có lẽ vì quá bất ngờ, chưa từng nghĩ sẽ nhận được kết quả như vậy.

Mãi đến khi ý thức được, ấm ức dồn nén bấy lâu mới ồ ạt trào ra, cậu không kìm được mà bật khóc.Cậu giống như một đứa trẻ đã phải chịu tủi thân quá lâu, giờ phút này có thể tuỳ ý trút hết toàn bộ cảm xúc tiêu cực dồn nén trong lòng.Cả đời cậu đầy đắng cay khổ sở, nay chuỗi đau khổ triền miên rốt cuộc đi đến hồi kết.Cậu khóc quá thảm thương, khóe mắt đỏ hoe, gương mặt đầm đìa nước mắt.Thảm hại mà xinh đẹp.Mạnh Sàn kiên nhẫn lau nước mắt cho cậu, khẽ giọng nói, "Đừng khóc, em khóc đến thế này, anh sẽ rất đau lòng."

"Đừng nghĩ đến chuyện rời xa anh."

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Ngu Tri Di.Ngữ khí mạnh mẽ, sắc bén không cho phép cự tuyệt.Em đã khiến người ta xiêu lòng đến thế, vậy thì để anh đến yêu thương em đi.Làm bé cún đáng yêu của anh nhé.Cún con vĩnh viễn thuộc về anh.——Kết thúc chính truyện——

Gấp: Cảm ơn mọi người đã đồng hành, còn 3 ngoại truyện nữa tuần sau sẽ đăng.

Nhử mồi: Ngoại truyện siêu ngọt, anh Mạnh siêu chiều bé Ngu, có cảnh bé mặc đồ nữ sinh quyến rũ anh hai. =)))))))🌻Ngoại truyện và beta cùng lúc, ĐÀO HỐ MỚI mong mọi người dành chút thời gian đọc bên dưới, biết đâu hợp gu(?) =))))))🌻

🌻🌻🌻

🌻Tên truyện: Kế hoạch lừa tình🌻Tên tiếng Trung: 欺心计划🌻

Tác giả: Na Khả Lộ Lộ🌻Nguồn: Trường Bội🌻Review nhẹ🌻

- Niên hạ công, tất nhiên, slogan muôn đời của Gấp.

Couple anh em khác cha khác mẹ không cùng huyết thống.-Công cũng bị bệnh, mà là bệnh hề, miệng nói ghét anh nhưng nghe anh thích con trai phát là tìm đủ cách quyến rũ mời gọi rồi bày đặt kêu chỉ quyến rũ anh xong rồi đá anh thôi nhưng bị anh hôn đến nhũn người rồi vẫn xin anh hôn tiếp.- Thụ thuộc hàng lạnh lùng, tổng tài bình tĩnh phúc hắc.- Công playboy fvckboy fake (ẻm tự tưởng vậy), thụ playboy fvckboy real, thấy em trai ngây thơ thì trêu em cho vui.🌻Giới thiệu cụ thể🌻

—— Không phải tôi tự mình dâng tới cửa, đây chỉ là kế hoạch của tôi thôi, anh đừng tưởng bở.

Lục Tinh Diên ghét cay ghét đắng con trai riêng của mẹ kế, Khương Cấp.Sống chung nhiều năm, một tiếng "anh" cũng chưa từng gọi, lúc nào cũng giãy giụa trong trận chiến ganh đua với đối phương, hơn thua lần nào là thua lần đó.Mãi đến một ngày, cơ hội rửa nhục cuối cùng cũng tới —— Lục Tinh Diên vô tình phát hiện, người anh trai hoàn mỹ này, kẻ vừa có tài vừa có sắc, đẹp trai đến mức 360 độ không góc chết, hóa ra lại là gay.Bóng đèn trong đầu trai thẳng Lục Tinh Diên lập tức lóe sáng, nghĩ ra một kế hoạch khiến Khương Cấp phải quỳ rạp dưới chân mình, cả đời không ngóc đầu dậy nổi: Cưa đổ Khương Cấp, rồi sau đó phũ phàng cho hắn chim cút, cho hắn nhục nhã ê chề.Mặc dù Khương Cấp lúc nào cũng bê bộ mặt lạnh tanh như người chết, vừa nhìn đã biết là kiểu rất khó theo đuổi, nhưng không sao, Lục Tinh Diên niềm tin kiên định, vì thành công cái gì cũng chịu được... cho dù là phải giả ngoan, õng a õng ẹo, làm nũng, thậm chí làm cún con nhỏ bé trước mặt anh trai.CP: Tự tưởng mình là tra nam thâm hiểm bày mưu tính kế để chơi đùa anh trai trong lòng bàn tay, nhưng thật ra lại bị anh trai cao thủ nhìn thấu và bẫy ngược thê thảm, trai thẳng đầu óc có vấn đề, không rõ tính hướng thật, niên hạ công (Lục Tinh Diên) VS anh trai cool ngầu, tra nam hàng real (khác với hàng shopee ở trên) thủ đoạn cao tay, giỏi giang thâm trầm thụ. (Khương Cấp) (Thuộc tính CP là tác giả tự tay viết thế, không phải tui :P)Lưu ý: Công thụ không có quan hệ huyết thống.Bổ sung: Truyện viết theo song thị giác, mở đầu bằng góc nhìn của công nhưng không phải chủ công.

Anh trai là thụ, em trai là công, cấm nghịch CP.***

Sương sương vậy thôi, hữu duyên ủng hộ hennn, dự là mình nhập học rồi nên hố này chắc hơi lâu chút. =)))))

Bye mọi người, hẹn gặp lại ở ngoại truyện nhé.
 
[Edit/Đm-Đang Tiến Hành] Trai Thẳng Tốt Thí Bị Vai Chính Thụ Coi Trọng Rồi
Ngoại truyện 1


🌻🌻🌻ĐÂY LÀ CHƯƠNG SET PASS!!!🌻🌻🌻

ĐỂ ĐỌC CHƯƠNG NÀY VUI LÒNG TRUY CẬP VÀO TRANG WORDPRESS CỦA MÌNH: (Có thể vào hồ sơ nhà mình trực tiếp truy cập link ở phần giới thiệu)https://cautruyennienhacongdam.word...g-tot-thi-bi-vai-chinh-thu-coi-trong-roi/🌻GỢI Ý PASS: Tên tác giả + Số lần Ngu Tri Di và Mạnh Sàn gặp nhau thời cấp ba.- Viết liền, tên tác giả viết hoa theo quy tắc tên riêng, không dấu, không cách.- Pass có 7 kí tự, gồm chữ và số, chữ trước số sau.PASS siêu dễ, KHÔNG share pass, leak pass!

Chúc mọi người giải pass và đọc truyện zui zẻ ~ :3
 
Back
Top Bottom