Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C30


Chà, Trần Nhã Thiến đã cố gắng hết sức vượt qua xấu hổ, hơn nữa tự thuyết phục bản thân rằng Lâm Thâm Thâm hẳn là tò mò muốn biết cảm giác khi chạm vào bộ ngực cỡ bình thường của một cô gái vì bộ ngực phẳng lì của cô.Điều này sẽ... không có vấn đề gì, phải không?Mặt nàng như táo đỏ, kéo lên vạt áo, mơ hồ thúc giục: "Vậy sờ đi, mình sẽ cố gắng giúp bạn cởi ra nhanh nhất."

Vết thương này đáng giá.Có một bất ngờ ngoài dự đoán, khoảnh khắc Lâm Thâm Thâm đưa tay ra cảm thấy không chân thực, thậm chí còn có một suy nghĩ: Nếu tay mình cũng bị thương, có thể dùng miệng để bú mút một chút không?

Nhưng cô đã kịp thời ngăn chặn suy nghĩ nguy hiểm của mình.Thật mềm mại ...Miếng dán ngực của Trần Nhã Thiến được làm bằng bông, miếng bông trước ngực gần như không có, năm ngón tay cô chạm vào nhau, nhào nặn bộ ngực rõ ràng là chưa từng được nâng niu, không lớn không nhỏ, một tay có thể nắm giữ.Cổ họng Lâm Thâm Thâm khát khô, bộ phận sinh dục giữa hai chân nhất thời sưng lên lợi hại.

Cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.Kéo nịt vú lên trên, ngón tay cô chạm vào bộ ngực mềm mại tinh tế không có bất kỳ sự che chắn nào.Nó đầy đặn, mềm mại và đàn hồi như cục bột.Lâm Thâm Thâm có chút mất khống chế mà dùng sức vuốt ve, phần thịt đầy đặn tràn ra từ kẽ hở giữa các ngón tay, cổ họng dao động, dùng hai ngón tay kẹp lấy núm vú đang run rẩy và nhếch lên trên đỉnh, xoa nắn một lúc rồi dùng ngón tay cái đảo quanh, Trần Nhã Thiến cắn môi rên rỉ vì những vết chai sần trên đầu ngón tay.Trán nàng lấm tấm mồ hôi, hai đám mây đỏ xuất hiện trên đôi má trắng ngần của nàng.Tiếng rên rỉ nhỏ như mèo sữa, lại khiến cho tim người căng thẳng rung động kịch liệt.Lâm Thâm Thâm nhanh chóng liếc nhìn về phía cửa, cửa phòng y tế đã đóng, cô lập tức nắm lấy bàn tay trắng nõn gầy guộc của Trần Nhã Thiến, vén áo lót của nàng lên!

Mồ hôi mỏng phủ lên tuyết nhũ, trên đỉnh có một trái thù du đỏ tươi.Rất đẹp."

Không, không được..."

Trần Nhã Thiến hoảng sợ đỏ mặt!Nhưng Lâm Thâm không tự chủ được nghiêng người để mút nó, cô nhiệt tình liếm đầu vú run rẩy, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm nó, sau đó dùng đầu lưỡi nhanh chóng đánh, thỉnh thoảng phát ra âm thanh mút và nuốt, như thể đang ăn một bữa ăn thịnh soạn nào đó."

A, nhanh lên...

đủ rồi."

Vú nhỏ đáng thương bị ăn phát ra âm thanh tinh tế, toàn thân run rẩy, khuỷu tay nàng bị Lâm Thâm Thâm khóa chặt ở eo, không có cách nào trốn tránh, chỉ có thể ngửa cổ yếu ớt, cắn mạnh môi dưới.Những tiếng rên rỉ không thể kiểm soát thỉnh thoảng phát ra từ đôi môi anh đào, trong phòng y tế yên tĩnh, đơn giản là một loại thuốc kích thích tình dục mạnh mẽ.Lâm Thâm Thâm đẩy toàn bộ áo ngực lên!

Cô dùng lưỡi và miệng liếm mút bộ ngực trắng như tuyết, liếm đi giọt mồ hôi loãng mặn chát, để lại nước bọt tươi sáng trên đó, phả ra hơi thở gấp gáp trên đôi gò bông, vừa ăn vừa xoa nắn bên kia, dục vọng mạnh mẽ khiến cô mất đi ôn nhu, thô lỗ dùng sức xoa nắn núm vú, thậm chí kéo dài ra, hận không thể mút ra sữa từ hai viên đáng yêu mê người kia.Bộ phận sinh dục giữa đũng quần hung hăng cương lên, kêu gào điên cuồng muốn đâm vào cái đường hầm vừa chặt vừa ấm nào đó."

Thiến Thiến..."

Trong mắt Lâm Thâm Thâm tràn đầy dục vọng điên cuồng đen tối, cô muốn ép chặt hai bầu ngực to trước mặt mình lại, đút dương vật từ dưới lên trên vào khe núm vú mềm mại và se khít.Dương vật thô dài cứng rắn thọc vào khe ngực, đỉnh dương vật màu tím sẽ kẹp vào giữa thịt ngực, sau đó cô muốn Trần Nhã Thiến cúi đầu, dùng cái miệng nhỏ xinh hôn lên quy đầu xấu xí của cô, thè chiếc lưỡi đỏ nhỏ ra liếm mã mắt.KHÔNG.Không được, thật quá đáng.Giọng nói Lâm Thâm Thâm bốc khói, mạnh mẽ ngăn lại suy nghĩ của mình.Nhưng miệng không bị đại não khống chế, "Bảo bối, mình còn đau, bạn cho mình chuyển hướng chú ý một chút."

"Quỳ xuống đi."

Cô để Trần Nhã Thiến quỳ trước mặt mình, đồng thời cởi quần và quần lót.Dương vật bị kìm nén đã lâu cuối cùng cũng bật ra, đánh thật mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đó!Trần Nhã Thiến sợ hãi lùi lại!

Nhưng phía sau là cái bàn, căn bản không thể lui.Lâm Thâm Thâm nhanh chóng tự mình vuốt ve vài lần để giải tỏa cơn thèm, sướng đến bụng căng thẳng, cô mở rộng hai chân hết mức có thể, để lộ lớp lông mu rậm rạp và dương vật, cô bóp chặt cặp vú trắng, đem phần đầu dương vật cắm vào phần nhũ phía dưới."

Ha..."

Cảm giác đâm vào ngực thật là ngây ngất, Lâm Thâm Thâm sướng đến nỗi lỗ chân lông khắp người đều giãn ra, mồ hôi nóng chảy ròng ròng sau lưng.Dương vật thô cứng, chiều dài kinh người hoàn toàn đi vào, một phần nhỏ lộ ra từ đỉnh bầu ngực, quy đầu thậm chí thiếu chút nữa chạm vào Trần Nhã Thiến, người đang cúi đầu, vẻ mặt kinh hoảng."

Cái này..."

Trần Nhã Thiến vô cùng xấu hổ, đang định nói chuyện thì Lâm Thâm Thâm đột nhiên ưỡn hông lên!

Quy đầu trực tiếp mở ra hai cánh môi mỏng manh, đụng phải đầu lưỡi mềm mại trơn trượt.Ư a!Lâm Thâm Thâm hai bên thái dương kịch liệt đập mạnh, hô hấp gấp gáp.Dầy đặc màu trắng đục lần lượt tuôn ra, tinh dịch phun lên cái miệng đỏ tươi xinh đẹp, trên mũi, trên lông mi...
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C31


Bắn.“Thâm Thâm, Thâm Thâm?”

“A.”

Thanh âm của Lâm Thâm Thâm khàn khàn không chịu nổi.Trần Nhã Thiến quơ tay trước mặt cô và nói: "Bác sĩ đã trở lại, mình sẽ nhờ cô ấy giúp bạn xử lý."

Lâm Thâm Thâm lấy lại tinh thần, trả lời, nhìn xuống lòng bàn tay của mình, trong lúc nhất thời không xác định được cô có chạm vào không, nhưng khi cô đứng dậy cảm thấy đũng quần đã ướt.Bác sĩ đã kiểm tra cẩn thận cho Lâm Thâm Thâm.Sau khi xác nhận rằng thể chất của cô gái này tốt một cách đáng ngạc nhiên, cô ấy nói rằng vấn đề không nghiêm trọng, mà đó chỉ là sự sung huyết và phù nề của các sợi cơ, các triệu chứng ứ máu do chấn thương.Chườm lạnh lên mấy chỗ sưng tấy trên cánh tay Lâm Thâm Thâm, bác sĩ nói: "Gần đây chỗ bị thương chú ý không được cử động, tránh chà xát kích thích, thuốc kê đơn phải uống, thoa ngoài đúng giờ, mười ngày nửa tháng là khỏi."

Nói xong, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.Đó là chủ nhiệm lớp ba cùng chủ nhiệm khoa huấn luyện đầu trọc, khi họ đi vào thì thấy cánh tay của Lâm Thâm Thâm đã sưng tấy khủng khiếp, hoảng sợ đến mức mồ hôi trên trán túa ra như hạt đậu.Bác sĩ bảo hai người đừng lo lắng và lặp lại những gì ông vừa nói với cô bé.Chủ nhiệm khoa huấn luyện thở phào nhẹ nhõm, nhưng khẩu khí không dồn vào bụng, tức giận nói: "Cái tên Cố Trạch Minh đó đúng là vô pháp!

Tôi đã liên lạc với cha mẹ cậu ta, yêu cầu họ đến xử lý thôi học hôm nay!"

Trong nhà Cố Trạch Minh rất có tiền, ba cậu ta Cố Lục Nhân mở công ty thực phẩm, thương hiệu không nhỏ.Vào buổi chiều, trợ lý của Cố Lục Nhân đến trường, chân thành thừa nhận sai lầm, nói rằng sẵn sàng chi trả mọi chi phí y tế cho nữ sinh bị thương và bồi thường một khoản tiền lớn, đồng thời nói rằng muốn tặng một tòa nhà cho Đại học C.

Chỉ hy vọng nhà trường sẽ tha thứ cho Cố Trạch Minh vì còn trẻ không hiểu chuyện.Giám đốc giáo dục do dự, ông ấy không chắc có chú ý đến vấn đề này hay không, vì vậy ông ấy đã nhờ người mời nạn nhân Lâm Thâm Thâm đến hỏi xem có nguyện ý hay không.Sau khi nghe những lời của trợ lý, Lâm Thâm Thâm lạnh lùng nói: "Nếu tôi không trốn đủ nhanh, cây gậy kia đã đập vào đầu tôi, Cố Trạch Minh không cố ý làm tổn thương tôi, mà là cố ý giết tôi."

Cô không muốn nói bất cứ điều gì, chỉ đơn giản bày tỏ quan điểm và thái độ của mình: "Nếu Cố Trạch Minh không bỏ học, tôi sẽ kiện anh ta tội cố ý gây thương tích, và một bạn nữ khác cũng sẽ kiện anh ta tội cưỡng hiếp."

Trợ lý của Cố Lục Nhân đã quen nhìn sóng to gió lớn, làm sao mà bị vài câu của Lâm Thâm Thâm hù doạ cho được.

Theo như hắn thấy, Lâm Thâm Thâm chẳng qua chỉ là giả vờ để nhận được nhiều lợi ích hơn.Ngay khi anh ta chuẩn bị tăng số tiền bồi thường, có vài tiếng bước chân vội vã từ hành lang bên ngoài.Người tới hóa ra là hiệu trưởng của Đại học C và ba sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục!Người trợ lý trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra ngoài, lúc này điện thoại di động vang lên, thấy là Cố Lục Nhân gọi đến, anh ta cũng không tránh khỏi mọi người.Ngay khi được kết nối, đầu bên kia đã có tiếng gầm gừ chửi bới: “Mau đuổi thằng khốn đó ra khỏi trường!!”

Cố Trạch Minh thôi học.Trước khi rời trường, người trợ lý tỏ vẻ muốn cho hắn tới xin lỗi Lâm Thâm Thâm và một cô gái khác suýt bị hại."

Không cần."

Lâm Thần Thâm thản nhiên nói: "Nhìn nhiều thêm một lần liền chán ghét."
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C32


Chỉ có một người trong ký túc xá 520.Tần Nhạc Lộ và Triệu Chi đã đi huấn luyện quân sự, để lại Trần Nhã Thiến bất an đi tới đi lui.Giám đốc giáo dục đã nhờ nàng chăm sóc Lâm Thâm Thâm, nhưng Lâm Thâm Thâm đã được gọi đi cách đây nửa tiếng, người nọ nói rằng cha mẹ của Cố Trạch Minh đã đến trường có việc muốn hỏi Lâm Thâm Thâm.Một bên là cha mẹ Cố gia quyền thế, một bên là nữ sinh nhu nhược yếu ớt, không thể tưởng tượng được ai sẽ chiếm thế thượng phong.Trần Nhã Thiến cảm thấy rất áy náy và tự trách.Mọi chuyện bắt đầu là do nàng, Lâm Thâm Thâm bị thương nặng như vậy, nếu cô lại bị nhà họ Cố bắt nạt…Nghĩ tới đây hai mắt đỏ hoe, Trần Nhã Thiến hạ quyết tâm phải nhanh chóng đi mở cửa.Sau đó, liền nhìn thấy Lâm Thâm Thâm, người đã đứng trong hành lang không biết từ bao giờ."

Thâm Thâm."

Trần Nhã Thiến lo lắng!Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi, chẳng hạn như người nhà họ Cố có làm khó dễ cô không, bọn họ đã nói gì với cô, còn Cố Trạch Minh, tối hôm đó anh ta có biết là cô không?

Đại loại như vậy.Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Thâm Thâm, nàng không thể hỏi bất kỳ câu hỏi nào.

Tâm trạng cô không tốt...Trần Nhã Thiến nhận ra điều này, đè xuống tâm tình, thận trọng nói: "Không vào ký túc xá sao?

Bên ngoài nóng lắm."

Lâm Thâm Thâm không nói gì, liếc nàng một cái rồi im lặng đi vào ký túc xá.Xong rồi, sự việc khẳng định tồi tệ.Trần Nhã Thiến khẩn trương, đóng cửa ký túc xá, rót một ly nước và hỏi Lâm Thâm Thâm xem cô có muốn uống không.

"Không uống."

"Bạn muốn ăn trái cây không?

Mình gọt một quả táo cho bạn?"

"Mình không muốn ăn."

"Vậy..."

Trần Nhã Thiến đang muốn nói, thấy Lâm Thâm Thâm muốn lấy điện thoại di động trên bàn, lập tức quên mất mình định nói cái gì, vội vàng đặt cốc nước xuống, "Chờ một chút!

Mình lấy cho."

Bác sĩ nói hai cánh tay bị thương trước mắt không nên cử động.Trần Nhã Thiến giúp cô lấy điện thoại, sau khi ấn vào, phát hiện có mật khẩu để mở khoá màn hình, nàng hỏi Lâm Thâm Thâm "Mật khẩu là gì?"

Lâm Thâm Thâm không nói.Trần Nhã Thiến ngay lập tức nhận ra, làm sao có thể tùy tiện nói mật khẩu?

Sau nửa giây bối rối, nàng ngồi xổm xuống, đặt trang mật khẩu điện thoại di động trước đầu ngón tay đang treo lơ lửng của Lâm Thâm Thâm, sau đó quay đầu đi và nói: "Tự bấm đi, mình sẽ không xem đâu."

Qua một lát sau, Trần Nhã Thiến cảm thấy chắc xong rồi, ngó xem, một ký tự cũng chưa bấm.Nàng bối rối ngẩng đầu nhìn Lâm Thâm Thâm, chỉ để thấy rằng miệng cô đang mím lại.Nghĩa đen mím môi! !Giống như giếng cổ không gợn sóng, người này dường như không có cảm xúc thăng trầm, có một người bạn cùng phòng bị liệt mặt, bây giờ cô đang mím môi!Chính xác thì Cố Trạch Minh và cha mẹ cậu ta đã nói gì với Lâm Thâm Thâm? !"

Thâm Thâm, bạn có sao không?

Bạn đừng không nói lời nào..."

Trần Nhã Thiến lo lắng lại hỏi rất cẩn thận, đồng thời đi đến nắm lấy bàn tay buông thõng của Lâm Thâm Thâm.Bàn tay của Lâm Thâm Thâm lớn hơn tay nàng một chút, ngón tay thon dài, các đốt ngón tay lồi ra, trên kẽ ngón tay có một số vết chai, sờ vào không thấy mềm mà rất cứng.

Vì rũ xuống lâu nên mu bàn tay có chút lạnh.Trần Nhã Thiến xoa nhẹ đầu ngón tay, cố gắng để máu trong bàn tay đó lưu thông và nóng lên.Nàng biết rằng Lâm Thâm Thâm khẳng định bị khinh bỉ.Con người, lạ lắm, khi mình tức giận thì cái gì cũng không nghe, nhưng khi người khác tức giận thì lại vắt óc ra an ủi.

"Có phải Cố Trạch Minh không muốn bỏ học không?Quên đi, không bỏ học thì không bỏ học.

Bạn đánh cậu ta, cậu ta đánh lại bạn.

Huề đi."

"Không công bằng."

Trần Nhã Thiến thật vất vả dỗ cô mở miệng, vội an ủi "Như thế nào không công bằng."

Lâm Thâm Thâm trầm mặt.Muốn nói rằng, mình bị đánh mấy gậy, vốn dĩ có thể sờ vú nhưng bây giờ không thể sờ.Không công bằng!Nhưng nhìn đôi mắt đen láy như nai con trước mặt, lời nói tắc nghẹn ở cổ họng, không cách nào nói ra.Trần Nhã Thiến thấy cô lại im lặng, trong lòng có chút bối rối, và đột nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi mắt sáng lên nói: "Vậy thì mình cho bạn sờ ngực được không?"

"Bạn sẽ thấy tốt hơn chứ?"
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C33


Lâm Thâm Thâm lặng lẽ nuốt nước miếng, hướng ánh mắt đi chỗ khác."

Không muốn sờ."

"Sờ đi, sờ đi!

Sờ rất mềm mại!"

Trần Nhã Thiến dặn dò "tay bạn đừng dùng quá nhiều sức" sau đó cầm tay cô đặt lên bộ ngực của mình, mặt có hơi đỏ, nhưng còn tốt, không xấu hổ bằng lúc khi nghe Lâm Thâm Thâm nói trong phòng y tế.May mắn thay, bác sĩ đã trở lại sớm hơn một bước.Nếu không, Lâm Thâm Thâm thật sự sờ vào ngực, xấu hổ chết?"

Thế nào, mềm không?"

Lâm Thâm Thâm không nhìn nàng, ngón tay cũng không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp, giống như bình thường, "Chỉ chạm đến áo ngực."

Trần Nhã Thiến: "..."

Bây giờ lỗ tai bị đốt cháy.“…Cái gì, đợi đã.”

Nàng vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng tắm, cởi áo ngực ra, do dự một giây mới đi ra, thầm nghĩ: “Này, ngại gì chứ, đụng vào cũng không mất miếng thịt nào đâu."

Hơn nữa, Lâm Thâm Thâm thực sự muốn chạm vào khi ở trong phòng y tế để chuyển hướng chú ý!

Bây giờ trong ký túc xá không có ai, cho cô sờ nhưng cô lại không sờ.

Nhưng nếu giải quyết được khúc mắc trong lòng thì nhất định sẽ vui hơn đúng không?Không đến mức nhớ mãi không quên.Lâm Thâm Thâm không có bất kỳ người bạn nào khác có thể thỏa mãn trí tò mò này của cô.Không giống như Lâm Thâm Thâm ngực phẳng không sợ hãi, Trần Nhã Thiến được mẹ đưa đến trung tâm mua sắm để mua áo ngực khi nàng còn học trung học cơ sở, lúc đó bộ ngực có thể nhìn ra điểm nhô lên.Trong sáu bảy năm qua, thực sự không được tự nhiên khi không mặc áo ngực trước mặt người khác.Cho nên lúc đi ra, ánh mắt nàng căn bản không dám nhìn Lâm Thâm Thâm, đi tới ngồi xổm xuống, sau đó cầm tay cô đặt lên ngực mình.Lâm Thâm Thâm nửa ngày cũng chưa động.Trần Nhã Thiến có chút lo lắng, "Bạn động một chút đi!"

Nghe những lời này, Lâm Thâm Thâm đột nhiên hoảng hốt, phảng phất cùng người trong mộng vặn vẹo trên người cô âm thanh giống nhau bất mãn làm nũng kêu, hai tay di chuyển, nắm lấy bộ ngực đầy đặn căng tròn cách một lớp áo.

Đầu vú hơi nhô lên chạm vào giữa lòng bàn tay.Chỉ bóp một cái, Lâm Thâm Thâm liền buông tay.Chỉ vì Trần Nhã Thiến đã nói nên cô mới làm có lệ như vậy.Nhưng Trần Nhã Thiến không quan tâm cô làm có lệ!Cảm giác kỳ lạ khi lòng bàn tay khác đặt lên trên ngực khiến tim nàng đập thình thịch hồi hộp, cái véo nhẹ nhàng đó khiến toàn thân nàng ngứa ran như có dòng điện, cảm giác kỳ lạ chạy từ đầu ngón chân lên đỉnh đầu, khiến nàng suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ!Trên cổ đỏ một đường."

Cái đó, cái đó, cái đó, mình đi mặc lại trước!"

Ngay khi Trần Nhã Thiến trốn trong phòng tắm, nàng đã nhìn thấy mặt mình đỏ như mông khỉ ở trong gương.Xấu hổ muốn chết.Nàng lấy tay che chặt khuôn mặt nóng lên của mình, bởi vì nàng không dám nhìn Lâm Thâm Thâm, chỉ có thể nhìn vào tay Lâm Thâm Thâm, bây giờ trong đầu chỉ toàn hình ảnh ngón tay thon dài đó nhẹ nhàng uốn éo trên ngực, làm, làm cho nàng...

Thật kỳ quái.A a a, chờ lát nữa đi ra ngoài sẽ đối mặt với Lâm Thâm Thâm như thế nào đây!Trần Nhã Thiến vừa mắc cỡ vừa xấu hổ đến mức sắp khóc vì sự ngu ngốc của mình, vì vậy không nghĩ ra biện pháp nào hay về việc này!

Hiện tại ngẫm lại bộ dáng bất đắc dĩ của Lâm Thâm Thâm ...Không phải nàng làm khó người khác sao?Tâm trạng sẽ không tốt lên!Sẽ không tốt lên?Cúi đầu nhìn xuống bàn tay chính mình, lần đầu tiên đường môi thẳng tắp hơi nhếch lên.Cửa phòng tắm mở ra.Độ cong khóe miệng lập tức trở về hư không.Lâm Thâm Thâm lại tỏ ra thờ ơ và vô cảm.
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C34


Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Tần Nhạc Lộ và Triệu Chi đi ăn tối trước khi trở về ký túc xá, vừa trở về ký túc xá, họ đã ngửi thấy mùi thơm của đậu phụ bánh mật trong gió mát, đi vào vừa thấy, Trần Nhã Thiến đang đút Lâm Thâm Thâm ăn cái gì đó, mà hai cánh tay của Lâm Thâm buông thõng sưng đến hồng tím, nhìn dọa người."

Không sao chứ?"

Triệu Chi không đành lòng nhìn, phảng phất giống như chính mình đang rất đau, mặt nhăn lại, hỏi Lâm Thâm Thâm: "Cố Trạch Minh làm sao vậy?

Tại sao cậu ta lại đánh bạn?"

Lâm Thâm Thâm chưa nói, Trần Nhã Thiến đã trả lời thay cô, "Hồi sáng, Thâm Thâm vô tình đụng phải cậu ấy."

"Haiz!"

Triệu Chi thở dài lắc đầu, hiển nhiên là tin, "Thật là xui xẻo.

Tối qua Cố Trạch Minh bị đánh tơi bời, sáng sớm lại bị trưởng khoa giáo dục phê bình nghiêm khắc trước mặt nhiều người như vậy.

Mặt trong mặt ngoài đều mất hết, khó trách tính tình nóng nảy."

Trần Nhã Thiến không hé răng.Đứng ở một bên, Tần Nhạc Lộ nhìn Trần Nhã Thiến và Lâm Thâm Thâm bằng ánh mắt thăm dò, rồi đột nhiên hỏi: "Nhân tiện, Thiến Thiến, tối qua không phải cậu đi cùng Cố Trạch Minh sao?

Cậu biết chuyện gì xảy ra không, đang êm đẹp, cậu ta làm thế nào mà bị đánh thế?"

Trần Nhã Thiến khẩn trương, chiếc đũa gắp bánh mật chạm vào hộp đóng gói, ánh mắt đảo đi, "Tớ, tớ không biết."

"Không biết, cậu cùng Cố Trạch Minh tối hôm qua làm cái gì?"

"Chỉ là... ngắm cảnh đêm ở cách vách thôi."

Trần Nhã Thiến thiếu tự tin.Thấy nàng như vậy, Tần Nhạc Lộ càng thêm hùng hổ dọa người hơn, "Sau đó thì sao?

Làm sao lại tách ra?

Tại sao lại một mình trở về?

Không phải nói kết thúc sẽ trở về tìm tụi mình sao?"

Trần Nhã Thiến bị thẩm vấn không dám ngẩn đầu lên.

Lâm Thâm Thâm lạnh lùng nói: "Nếu Trần Nhã Thiến có vấn đề gì, Cố Trạch Minh sẽ nói."

Ngụ ý - Cố Trạch Minh chính mình ngậm miệng, mày là cái thá gì, ở đây nói.Giọng nói của cô bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lãnh đạm, rõ ràng là vô cảm, đôi mắt đó ẩn sau mái tóc hơi dài, nhưng lại có cảm giác u ám và dữ tợn!Tần Nhạc Lộ nghẹn một bụng nghi ngờ nhưng không dám lại hỏi.“Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi.”

Cô nói xong, đi đến bên giường, thu dọn quần áo và đi tắm.Triệu Chi cảm thấy bầu không khí không ổn, vì vậy hoà giải, "Nhạc Lộ chính là như vậy, tính tình thẳng thắn.

Mà Thiến Thiến, bạn có xem trò chuyện nhóm của lớp không?

Hai ngày này có hoạt động câu lạc bộ tuyển thành viên mới, ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem."

Trần Nhã Thiến do dự, "Nhưng trưởng khoa giáo dục nhờ mình chăm sóc Lâm Thâm Thâm."

Lâm Thâm Thâm hoàn toàn không coi trọng vết thương này, hoàn toàn có thể chịu được cơn đau, bất quá nhìn thấy Trần Nhã Thiến vây quanh mình bận rộn trước sau, cố ý không nói mà thôi.

Cô nói: “Bạn đi đi, tự mình làm được”."

Không được!"

Trần Nhã Thiến không yên tâm bỏ lại cô lại một mình, lại hỏi: "Nếu không, bạn đi với chúng mình đi?"

Trong giờ tự học tối qua, có tin đồn rằng Cố Trạch Minh đã bị thôi học.Có người thắc mắc, vừa rồi Cố Trạch Minh đã chịu đựng lời cảnh cáo của trưởng khoa, tại sao lại đột nhiên nảy sinh mâu thuẫn với Lâm Thâm Thâm?

Lâm Thâm Thâm có ý thức tồn tại trong lớp rất thấp, ít nói và đi một mình, không có quan hệ tốt với bất kỳ ai, nhưng cũng không đắc tội với bất kỳ ai.Vì vậy, có người mù quáng đoán rằng có thể việc Cố Trạch Minh mời mọi người đến KTV là do Lâm Thâm Thâm báo cáo lên, cho nên Cố Trạch Minh đang cố ý trả thù cô.Nếu không, sao có thể trùng hợp như vậy, phía đông bắc của trường học vừa vặn có một ống thép có thể hành hung?"

Vô tình đụng phải Cố Trạch Minh" là một lý do để lừa Triệu Chi mà Trần Nhã Thiến đã đưa ra, ngay cả Tần Nhạc Lộ, người có chút nhạy cảm, cũng sẽ không tin.Thực vậy.Đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.Lâm Thâm Thâm cố tình khiêu khích Cố Trạch Minh, buộc cậu ta động thủ.

Khi họ đi ngang qua, chỉ một câu đơn giản liền châm lửa đốt người: "Rác rưởi, tối qua bị đánh có vui không?"

Hơn nữa trước tiên cô chuẩn bị công cụ cầm tay cho hắn, Cố Trạch Minh nổi trận lôi đình trực tiếp dính bẫy của cô.Bằng cách này, sẽ không ai nghĩ việc Cố Trạch Minh bỏ học có liên quan đến Trần Nhã Thiến.Tiểu lảm nhảm sẽ không phải thừa nhận bất kỳ lời đồn đãi vớ vẫn nào mang đến tổn thương.

Còn cô...Chỉ là vết thương ngoài da thôi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back