Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C20


"Đùa giỡn cái gì?"

Cố Trạch Minh tiếp tục nắm tay Trần Nhã Thiến, cầm lấy micrô trên tay nàng đặt xuống, nói với mấy nam sinh ồn ào nhất: "Mau hát đi!"

Tình huống vô cùng xấu hổ đã được Cố Trạch Minh giải quyết, Trần Nhã Thiến trong lòng sinh cảm kích.Giống như sau khi Lâm Thâm Thâm vặn nắp chai cho nàng, nàng liền quên đối phương ngay từ đầu làm lơ, Trần Nhã Thiến cũng hoàn toàn quên rằng nếu không phải Cố Trạch Minh giữ nàng lại, nàng đã trở lại vị trí của mình, nàng cũng không cần phải chịu làn sóng la ó thứ hai."

Yên tâm đi, bọn họ không có ác ý gì, chỉ là thích đùa giỡn mà thôi."

Trần Nhã Thiến gật đầu.Cố Trạch Minh nhìn lỗ tai đỏ bừng của nàng, mỉm cười, đột nhiên hạ giọng nói: "Cho dù tớ muốn hôn cậu, tớ cũng sẽ không để đám lưu manh bọn họ nhìn chằm chằm!"

Giọng nói quá gần, Trần Nhã Thiến giật mình, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang bị cậu ta nắm tay, vì thế vội vàng rút tay lại.Nổi da gà trên cả hai cánh tay.Nàng cực kỳ không được tự nhiên, "Kia, cái kia, mình về trước."

Nàng đứng lên.Cố Trạch Minh lập tức đi theo: "Tớ tiễn cậu."

Trần Nhã Thiến không từ chối, vì nàng cảm thấy Cố Trạch Minh rất đáng tin cậy nên đã đi tìm Triệu Chi và Tần Nhạc Lộ."

Về?

Còn chưa bắt đầu mà!"

Triệu Chi đáp lại, khóe mắt nhìn thấy có người hỏi ai đặt bài đài hoa cúc, nàng ta vội vàng giơ tay, "Mình, mình, Châu Kiệt Luân!"

Trần Nhã Thiến đau đầu trong giây lát, sau đó quay sang nhìn Tần Nhạc Lộ, "Nhạc Lộ..."

Tần Nhạc Lộ ban đầu nhìn đi chỗ khác, lúc này không chút để ý nhìn mắt nàng, lại nhìn Cố Trạch Minh đang đứng phía sau nàng, nói: "Hai người về trước đi, chị và Triệu Chi sẽ về muộn."

"Nhưng..."

Lúc này, một nam sinh từ bên cạnh bưng hai ly rượu đi tới, hắn rất là nghiêm túc mà cười tà ác: "Tiểu Lộ, đi, chúng ta uống một chút đi, mình và bạn đều chưa từng uống rượu."

Vì thế Tần Nhạc Lộ phớt lờ Trần Nhã Thiến, cầm ly rượu cụng ly với nam sinh đó.Nam sinh trao đổi ánh mắt với Cố Trạch Minh.Cố Trạch Minh nói: "Thiến Thiến, chúng ta đi trước đi, mọi người học cùng lớp, xe taxi ở ngay bên ngoài, sẽ không có nguy hiểm."

Trần Nhã Thiến vẫn do dự.Nàng hơi sợ khi trở về một mình với Cố Trạch Minh."

Nếu không, tốt hơn là ngồi xuống một lúc rồi về cùng họ ..."

Cố Trạch Minh rất nhẹ nhàng đề nghị: "Chúng ta ra ngoài đi?

Ở đây quá ồn ào và ngột ngạt.

Cách vách có thang máy đi lên tầng cao nhất, có thể ngắm cảnh đêm của Thành phố C.

Có muốn đi nhìn một cái không?

Còn có thể hóng gió."

“Đi đi” Nam sinh thúc giục, “ Khi hai người trở lại, chúng ta cũng tàn tiệc."

Trần Nhã Thiến có hơi xấu hổ, nhưng không biết làm thế nào để từ chối.“Được rồi.”

Nàng miễn cưỡng đồng ý.Trước khi rời đi, Trần Nhã Thiến cố tình chạy đến tìm Triệu Chi đang hát, vì nhạc quá to, nàng phải tăng âm lượng, hét lên: "Em sẽ cùng Cố Trạch Minh sang cách vách ngắm cảnh đêm!

Sẽ quay lại sớm!

Tan tiệc nhớ đợi em nha!

Chúng ta cùng nhau về nha!"

Triệu Chi một bên hát, một bên làm động tác Ok.Trần Nhã Thiến ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng quay đầu lại, mỉm cười với Cố Trạch Minh, "Đi thôi!"

Nàng hét lớn, mọi người trong hộp đều biết nàng đi chơi với Cố Trạch Minh, lỡ có chuyện gì xảy ra.Tất cả đều là nhân chứng!Liền hỏi Cố Trạch Minh có sợ hay không!A, nếu không có Lâm Thâm Thâm, Trần Nhã Thiến, một cô gái ngốc nghếch và ngây thơ, đã bị cưỡng hiếp bởi Cố Trạch Minh, người đã thổ lộ tình yêu.Người nào làm chứng?Tất cả là từ Cố Trạch Minh kêu tới.Mọi người đều công nhận rằng họ là một cặp, mọi người đều công nhận rằng họ về sớm là để đi khai phòng.Cách vách là cái gì?Bên cạnh là một khách sạn!
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C21


Cố Trạch Minh duỗi tay tới.Cảnh đêm thực sự rất đẹp.Trần Nhã Thiến đang ngắm cảnh trước cửa sổ bằng kính ở lang cang, thích thú nhìn những ngọn đèn Wanjia không thể với tới, một bàn tay đột nhiên chạm vào eo nàng.Nàng giật mình!Quay đầu nhìn Cố Trạch Minh, trong mắt có chút hoảng sợ, Cố Trạch Minh cũng quay đầu nhìn nàng, nhưng không có thu hồi hai tay ôm lấy nàng."

Thiến Thiến."

Cậu ấy đẹp trai, giọng nói trầm ấm dễ nghe, đôi mắt sâu chăm chú nhìn người sẽ có đôi lúc rất dịu dàng.Cậu ta nhìn nàng và nói: "Em thật xinh đẹp."

Trần Nhã Thiến mặt nóng bừng, nàng khó chịu thấp giọng nói lời cảm ơn, sau đó dịch một bước chân nhỏ cách xa cậu ta một chút.Cố Trạch Minh không để nàng trốn, nắm lấy tay nàng, ngón tay nàng mảnh khảnh, mềm mại, làn da non nớt, dường như thấm đẫm mồ hôi lạnh, cậu ta nói: "Thiến Thiến, nhìn anh này"Trần Nhã Thiến nhìn thấy bàn tay đang ôm nàng.

Các đốt ngón tay cân đối và mảnh mai.

Bàn tay rất lớn, ấm áp lại khô ráo.Nàng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai, căng thẳng đến mức hô hấp có chút khó khăn, nhưng vẫn cố hết sức ngẩng đầu nhìn cậu ta."

Thật ra em cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, anh từng gặp qua rất nhiều cô gái xinh đẹp khác."

Cố Trạch Minh khẽ mỉm cười, "Nhưng không biết vì sao, sau khi gặp em, anh chỉ có thể nhìn thấy em."

"Em rất mạnh mẽ.

Chạy bộ té ngã cũng không kêu đau.

Trông em rất ngoan khi ăn sáng một cách nghiêm túc.

Còn nữa anh cũng không ngờ tới lúc em nhăn mày khi uống hoắc hương chính khí lại rất đáng yêu.

Tối nay lúc anh hát với em, anh liền cảm thấy không được..

Nếu em dễ thương như vậy mà không phải là của anh, anh nhất định sẽ phát điên mất!"

Trần Nhã Thiến muốn phát điên!Cố Trạch Minh thực sự thích nàng!Tần Nhạc Lộ đã nói đúng!Trời ạ, nhưng làm sao có thể được.“Thiến Thiến, anh thích em."

Cố Trạch Minh cầm bàn tay nàng đặt lên ngực cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi, “Làm bạn gái anh nhé, được không?”

"Em....."

Cố Trạch Minh cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng.Trần Nhã Thiến xấu hổ, bối rối, khuôn mặt trắng bệch nóng như tôm chín, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Em, em chưa từng yêu ai."

“Không sao, anh sẽ đối tốt với em.”

Cố Trạch Minh cười cười, cúi đầu, vội vàng hôn lên má nàng một cái!Trần Nhã Thiến kinh ngạc lùi về sau, mở to mắt nhìn cậu ta, trong lòng nàng như có một con nai đang điên cuồng đâm loạn.Đây là cảm giác thích sao?Tim đập nhanh đến mức sắp sửa ngất đi."

Anh rất vui!"

Cố Trạch Minh ôm lấy nàng, siết chặt cánh tay một chút, ôm hương thơm huyễn ngọc trong ngực, cúi đầu, khi nói chuyện lần nữa, thanh âm đã khàn khàn, "Thiến Thiến, chúng ta đi xuống thôi, được không?"

Trần Nhã Thiến ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người Cố Trạch Minh, nàng ngại ngùng đến mức có chút choáng váng, nàng gật đầu.Cuối cùng cũng quay về.Nàng nghĩ nghĩ, mau trở về đi, nếu ở lại nữa, tim nàng thật sự sẽ nổ tung mất!Nhưng thang máy đã dừng lại sau khi đi xuống hai tầng.Cố Trạch Minh nắm tay Trần Nhã Thiến, bước vào hành lang của dãy phòng cao tầng của khách sạn, lấy thẻ phòng trong túi quần ra, mở cửa bằng một cú quẹt.Trần Nhã Thiến có chút khó hiểu khi nhìn thấy cậu ta nhấn tầng thang máy, nhưng bây giờ nhìn thấy động tác quen thuộc của cậu ta, đồng tử của nàng co rụt lại, nàng lo lắng nói: "Chúng ta không trở lại KTV sao?"

“Trở về làm gì?”

Cố Trạch Minh quay đầu cười với nàng, thanh âm khàn khàn cực kỳ gợi cảm, khóe môi cong cong đến mức nữ sinh đều kích động kêu lên, “Em không muốn đi cùng anh sao?"
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C22


"KHÔNG..."

Trần Nhã Thiến rút tay lại, lùi về sau nửa bước.Nàng có chút luống cuống, lo lắng nói: "Quá nhanh, Cố Trạch Minh, chúng ta còn chưa thân quen lắm."

"Nhưng anh biết em rất rõ."

Cố Trạch Minh đi tới trước mặt nàng, dùng vẻ mặt dịu dàng quan tâm nhìn nàng, "Thiến Thiến đừng sợ."

Cậu ta nhẹ nhàng, thăm dò ôm lấy nàng, sau đó bàn tay dời xuống, hơi dùng sức giữ chặt cánh tay nàng, không cho nàng chạy thoát, đồng thời nói: “Anh sẽ không làm em đau, anh rất thích em, mỗi đêm anh đều mơ thấy em đáp ứng làm bạn gái anh, anh rất phấn khích, anh sẽ..."

Cố Trạch Minh cúi đầu kề sát bên tai nàng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo đặc thù phong tình cùng mị lực của thiếu niên: "Anh cởi quần áo của em ra, rất nhẹ nhàng làm một chút chuyện xấu với em, đừng sợ, đó là điều người lớn có thể làm.

Làm sao con trai có thể chịu đựng được khi ở bên người con gái mình yêu."

"Anh rất muốn em"Cố Trạch Minh ôm lấy mặt nàng, dỗ dành: "Thiến Thiến, nghĩ đến em, anh liền thấy rất đau, em không đành lòng để anh đau như vậy đúng không?"

"Nhưng......"

Trần Nhã Thiến kiên quyết đẩy cậu ta, "Em xin lỗi, em còn chưa nghĩ đến."

Nhưng nam sinh sức lực cao làm sao nàng nói đẩy là có thể đẩy ra?

Nàng đẩy như không đẩy, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nhưng lại ép mình phải bình tĩnh, "Cố Trạch Minh, anh có thể để em đi trước được không?

Nhạc Lộ và Chi Chi đều biết em đến tháng."

“Thật sao?”

Cố Trạch Minh hỏi ngược lại.Cậu ta rất giỏi quan sát, nhìn thấy đôi mắt đen láy như con nai của Trần Nhã Thiến đảo nhanh từ bên này sang bên kia, cậu ta chợt hiểu ra, lập tức nói: “Nếu em không muốn, anh nhất định sẽ không ép buộc em, Thiến Thiến, anh thích em sẽ tôn trọng em, anh sẽ đợi đến khi em tình nguyện, nhưng hiện tại anh cảm thấy rất khó chịu."

Cậu ta ấn chặt đũng quần căng phồng của mình vào vùng bụng nàng."

Bộ dáng này chắc chắn không có cách nào để quay trở về, em có thể giúp anh không?"

"Không, em không thể..."

Trần Nhã Thiến lắc đầu thật mạnh, cố gắng trốn tránh, khuôn mặt đỏ bừng rồi tái nhợt, đầu óc trống rỗng đến mức nàng lắp bắp, "Em sẽ không."

"Không sao, anh dạy em."

Cổ Trạch Minh dỗ dành, "Rất đơn giản, dùng tay là được..."

Một bên ôn nhu nói, một bên dẫn Trần Nhã Thiến vào phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sau lưng cậu ta.Nó sắp đóng lại.Một chiếc giày thể thao màu trắng bẩn đã kịp thời chặn cửa.Ngay sau đó - "Bùm!"

Tiếng cửa đập vào tường làm hai người trong phòng giật mình!Trần Nhã Thiến định thần lại, phát hiện ra rằng mình đã vô tình bị đưa vào phòng, nàng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, đẩy Cố Trạch Minh ra!Biểu cảm của Cố Trạch Minh trở nên cực kỳ khó coi khi chuyện tốt bị phá hư.Cậu ta nhìn Trần Nhã Thiến đã đi vào giữa chừng, trong lòng rất tức giận, "Mày là ai?!"

Người tới không nói chuyện.Điện thoại di động của Cố Trạch Minh đột nhiên vang lên.Cậu ta liếc nhìn cuộc gọi đến rồi kết nối.

Đầu dây bên kia quỷ khóc sói gào, kêu đau thảm thiết.Có người thở hổn hển nói: "Anh Trạch, có người tìm tới anh, người đó đánh rất giỏi. . ."

Cố Trạch Minh không nói lời nào đã cúp máy, ném điện thoại, mím môi nhìn người trước mặt.Người tới mặc áo hoodie xám và quần thể thao.

Mồ hôi khiến làn da lộ ra cơ bắp cuồn cuộn trông bóng nhờn.

Cánh tay phải của cô được quấn trong chiếc áo hoodie màu xám.

Tóc ngắn của cô ướt đẫm, nhưng mồ hôi đã được chiếc băng đô thấm mồ hôi, hoàn toàn không gây trở ngại đến đôi mắt lạnh lùng muốn ăn thịt người.Cô đeo mặt nạ màu đen, hô hấp có chút nhanh hơn, tựa hồ đã chạy một đường tới.Cố Trạch Minh giơ tay, bẽ khớp xương ngón tay.Trần Nhã Thiến nhìn cảnh tượng im lặng nhưng căng thẳng, lo lắng nuốt nước bọt, đang định nói gì đó thì đột nhiên hoa mắt, người đó lao về phía Cố Trạch Minh đấm cậu ta!Cố Trạch Minh cũng luyện tập.Cậu ta tránh được đòn đầu tiên của đối phương một cách sạch đẹp, nhưng lực của đối phương quá mạnh và nhanh, một quyền đánh trượt, một quyền khác lại giáng mạnh vào đầu cậu ta!"

Ah!!"

Giữa tiếng hét của Trần Nhã Thiến, Cố Trạch Minh đụng phải tủ đầu giường.Cái đèn trang trí đắt tiền chao đảo rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh trên sàn nhà.
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C23


Cố Trạch Minh không đứng vững, lại ăn phải một cú đấm tới.Xương mũi đau đớn tựa hồ trong nháy mắt bị đánh gãy, thậm chí đại não ong ong, nóng hổi dịch thể từ trong lỗ mũi chảy ra, rốt cuộc ý thức được thực lực chênh lệch, muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng đã quá muộn, gò má lại bị đánh mạnh một cái.Cậu ta bị đánh choáng váng, lùi lại vài bước, mất thăng bằng, đập vào tường.Lâm Thâm Thâm muốn đi về phía trước, nhưng đột nhiên bị ôm từ phía sau!"

Đừng đánh nữa!"

Trần Nhã Thiến khóa chặt thắt lưng của Lâm Thâm Thâm, run rẩy vì sợ hãi, "Đừng đánh nữa, xin đừng đánh nữa."

Nếu đánh một lần nữa, sẽ chết.Cơ bắp của Cố Trạch Minh, thứ mà cậu ta đã rèn luyện trong phòng tập thể dục để tán gái, làm sao có thể so sánh trước mặt Lâm Thâm Thâm.Khoa chân múa tay, một đòn cũng không chịu nổi.Cô lạnh lùng nhìn nam sinh đang co ro trong góc, ôm đầu chảy máu mũi, khinh thường quay đi.Trần Nhã Thiến đã mất cảnh giác, đột ngột buông tay xuống.Nhìn bóng dáng bước đi của Lâm Thâm Thâm, sau đó quay sang nhìn Cố Trạch Minh sắp hôn mê...Trần Nhã Thiến lòng như lửa đốt dậm chân, sao mọi chuyện lại thành ra thế này!Nàng vội vàng lau nước mắt, sợ hãi chạy đi cầm di động của Cố Trạch Minh gọi 120.Nhưng vừa giơ tay ra liền bị bắt lại.Cổ tay bị kéo đi.Lâm Thâm Thâm rất khỏe, nàng lảo đảo vài bước trước khi theo kịp, sốt ruột nói: "Không được, phải gọi xe cứu thương, nếu không anh ấy sẽ chết!"

"Không chết."

“Vậy cũng không được...”

“Tôi quấy rầy hai người sao?”

Lâm Thần Thâm lạnh lùng cắt ngang nàng.Trần Nhã Thiến nghẹn ngào, nghĩ đến tình huống của mình trước khi Lâm Thâm Thâm đến, sắc mặt nàng tái nhợt, nàng cúi đầu lẩm bẩm: "Không có..."

Thang máy đi xuống trong im lặng.Khi nàng bước ra khỏi cổng khách sạn, Lâm Thâm Thâm mới buông tay nàng ra.Cô có đôi chân dài và bước đi lớn, Trần Nhã Thiến phải chạy nước kiệu để theo kịp.Nhưng Trần Nhã Thiến cố gắng chạy theo, thấy rằng Lâm Thâm Thâm không quay đầu lại, như thể cô không có ý định quan tâm đến bản thân mình nữa, nàng chậm rãi dừng bước, đứng lại, quả nhiên nhìn thấy bóng lưng đang nhanh chóng rời đi, nàng nghẹn ngào, đột nhiên đứng khóc.Nàng không muốn làm phiền những người đi đường khi nàng khóc, vì vậy Trần Nhã Thiến vừa khóc vừa đi vào bóng tối mà đèn đường không thể chiếu tới.Nàng quá sợ hãi.Mặc kệ là Cố Trạch Minh đã bắt cóc nàng vào phòng, có lẽ đã định cưỡng hiếp nàng ở đó, hay Lâm Thâm Thâm xông vào đánh Cố Trạch Minh đến chết mà không cho nàng gọi xe cấp cứu.Tất cả những điều đó khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nàng muốn về nhà tìm bố mẹ chứ không muốn ở lại thành phố xa lạ này để học đại học.Nhưng khi một chiếc áo khoác thơm mùi bạc hà chạy tới, cô nhận ra rằng mình không khóc vì sợ.Đó là vì ủy khuất.Ủy khuất đêm khai giảng, Lâm Thâm Thâm đã nôn mửa dữ dội, ủy khuất ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự, huấn luyện viên đã bắt chạy bốn vòng, ủy khuất phải uống thứ nước Hoắc Hương Chính Khí ghét nhất, ủy khuất bị Tần Nhạc Lộ quanh co lòng vòng châm chọc chửi không được, ủy khuất bị rất nhiều bạn học dụ dỗ để ở bên Cố Trạch Minh, ủy khuất bị Cố Trạch Minh lừa vào phòng, ủy khuất bị Lâm Thâm Thâm hiểu lầm nàng tự nguyện khai phòng cùng Cố Trạch Minh.Dù sao nàng cũng không muốn học ở đây nữa, Trần Nhã Thiến bị kích nổ bởi rất nhiều bất bình, đã đẩy Lâm Thâm Thâm ra, "Bạn còn quay lại đây làm gì!"

Lâm Thâm Thâm mím môi.Cô có thế đứng vững chắc, không bị ai xô đẩy.Trần Nhã Thiến đột nhiên trở nên tức giận hơn, liều mạng đánh cô, đẩy cô.Cho đến khi hai tay bị bắt.“Được rồi.”

Lâm Thâm Thâm cứng ngắc nói.

Hai bàn tay bé nhỏ mềm như cục bột, lại còn muốn đánh nữa.Trần Nhã Thiến tức khắc càng ủy khuất!Nàng cảm thấy ủy khuất khi Lâm Thâm Thâm là người đồng tính luyến ái, trong phòng tắm thủ dâm với chiếc quần lót của nàng khi tắm!Lại còn ở đây hung dữ với nàng!
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C24


Thấy nàng càng khóc lại càng dùng sức, Lâm Thâm Thâm sửng sốt nửa giây, liền buông tay nàng ra, "Được, tiếp tục đi."

Trần Nhã Thiến tức giận đến mức không muốn đánh nữa, lau nước mắt rồi đi ra ngoài.Lâm Thâm Thâm cầm áo khoác đi theo sau nàng.Thấy nàng nghẹn ngào khóc không nhìn đường mà đi ngược hướng về trường, cô không gây một tiếng động, chỉ lẳng lặng đi theo.

Mãi cho đến khi Trần Nhã Thiến vấp phải một cái đèn nhỏ, sắp ngã, cô mới kịp thời kéo nàng ra, nhưng nhanh chóng bị nàng đứng vững đẩy tay ra.Lâm Thâm Thâm mấp máy môi dưới, muốn nói gì đó, nhưng thấy nàng tiếp tục đi, cô đành phải từ bỏ, chậm rì rì đi theo phía sau.Sau khi tìm thấy một trạm xe buýt, Trần Nhã Thiến đi tới xem tuyến đường trên bảng chỉ dẫn.Nàng lau nước mắt, chịu đựng mà khụt khịt mũi.Lâm Thâm Thâm nói: "Không có xe buýt tới thẳng, đi phía đối diện ngồi 608, sau đó chuyển 22 mới có thể về trường học."

Trần Nhã Thiến tức giận bốc hỏa ngay lập tức, mắng cô: "Ai nói tôi sẽ quay lại trường học!"

Đáng tiếc là tiếng khóc quá lớn khiến nàng mất hết khí thế, thay vào đó có chút đáng thương."

Vậy bạn muốn về nhà?"

Trần Nhã Thiến nghẹn ngào, nàng không ngờ mình lại bị đoán trúng, "Không cần bạn quan tâm!"

"Bạn có mang theo chứng minh thư và ví tiền không?"

Trần Nhã Thiến: "...."

Thấy nàng đã bình tĩnh lại một chút, Lâm Thâm Thâm giải thích chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng: "Cậu ta tập ở phòng gym, cũng đã trải qua đánh đấm như vậy."

"Bạn đánh vào mặt cậu ta, cậu ta sẽ kiện bạn!"

Lâm Thâm Thâm hơi cau mày, nghĩ rằng tiểu lảm nhảm không dễ lừa, vì vậy cô chỉ có thể thay đổi lời nói: "Mình cũng không có đánh chết cậu ta."

"Bạn thật sự muốn giết cậu ta?"

Trần Nhã Thiến hai mắt sưng đỏ không thể tin nhìn chằm chằm!"

Không có."

Lâm Thâm Thâm không mang theo khăn giấy, vì vậy cô đưa áo khoác hoodie cho nàng, "Lau mặt đi."

Trần Nhã Thiến bĩu môi có chút không hài lòng, nhưng vẫn cầm lấy và lau.

Trên áo khoác có chút mùi mồ hôi, nhưng lại bị che lấp bởi mùi bạc hà mát lạnh nhàn nhạt, khiến nàng nhớ lại cảm giác khi bị Triệu Chi rượt theo và ngã vào người Lâm Thâm Thâm ngày hôm đó.Chính là loại hơi thở này, mát lạnh, hoàn toàn tương phản với cánh tay nóng bỏng ôm lấy nàng.Lâm Thâm Thâm: "Trở về đi."

Trần Nhã Thiến băng qua đường, nói: "Cố Trạch Minh chắc chắn sẽ không tha cho bạn."

"Cậu ta không nhận ra mình."

Trần Nhã Thiến lại nghẹn ngào, tức giận nói: "Vậy thì cậu ta cũng sẽ không bỏ qua!

Nhà cậu ta rất có thế lực, nhất định sẽ tìm được bạn!"

Lâm Thâm Thâm không nói lời nào.Trần Nhã Thiến mới vừa không phục tranh luận, nhưng nhìn thấy cô như vậy, nàng không khỏi cảm thấy thực sự lo lắng."

Nếu không bạn cũng trở về đi. . ."

Lâm Thâm Thâm hỏi: "Bạn đang lo lắng cho cậu ta, hay mình?"

"Mình..."

Trần Nhã Thiến nhất thời không nói được lời nào, đáy mắt nhìn thấy thứ gì, đôi mắt đen vừa mới lau khô nước chợt loé sáng, lập tức giơ ngón tay chỉ chiếc xe buýt đang đến gần. : "608 đến rồi!"

Bởi vì là phụ cận trường học sau tiết tự học buổi tối nên xe rất đông.Lâm Thâm Thâm lấy mã ngang của thẻ xe buýt của mình quét qua đồng hồ giao thông công cộng rồi dẫn Trần Nhã Thiến vào trong, đứng gần cửa ra.Sau khi tâm trạng của Trần Nhã Thiến ổn định, nàng tất nhiên bắt đầu quan tâm đến hình tượng của mình, nàng bình tĩnh nhìn vào cửa kính xe, cố gắng phân biệt, có thể thấy rằng ngoại trừ việc khóc lóc thảm thiết, màu môi trôi đi, mí mắt sưng đỏ ra thì cũng không có gì đặc biệt tệ.Thế là nàng đưa tay kéo một bên vai váy xuống.Kết quả hai bên bị kéo xong, liền có một bàn tay đẩy nó lên.Trần Nhã Thiến cau mày, lại kéo xuống một lần nữa.Bàn tay kia lại kéo trở về.Nàng tức giận quay đầu lại nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm ở phía sau mình!Lâm Thâm Thâm không nhìn nàng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back