Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
637,468
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
368095663-256-k278021.jpg

[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
Tác giả: Vinh_Da
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Ngã Đắc
Dịch giả: Độc Tôn Thần Nữ
CP: Lâm Thâm Thâm X Trần Nhã Thiến

Văn án: khi biết thân thể của mình không giống người khác, là dị dạng, Lâm Thâm Thâm học được cách che dấu.

Mười mấy năm qua, cô cự tuyệt giao lưu, rời xa quần thể đắm chìm ở một thế giới riêng.

Cho đến đi vào đại học, cô mới chậm rãi ý thức được trên người dư ra dương vật dùng để làm gì.

Cô muốn đem bạn cùng phòng trắng trẻo mềm mại, luôn câu dẫn mình, phát tao trước mặt cô thao đến dâm thủy chảy ròng.

Làm nàng sinh con cho mình.

Trần Nhã Thiến đỏ mặt: tớ không phải, tớ không có, cậu nói bậy!!

Hư cấu văn, 1v1, HE
Gỡ mìn: Lâm Thâm Thâm tính cách có khuyết tật, Trần Nhã Thiến mềm ngọt bạch.

 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C1


Hôm nay là ngày Lâm Thâm Thâm bước vào đại học, thành phố C đã báo trước là hôm nay thời tiết cực nóng.

Nhiệt độ không khí gần 42 độ, làm người ta cảm thấy bầu trời như treo mười cái mặt trời, da thịt lộ ra bên ngoài tựa hồ đều phải bị thiêu đốt.

Trên cây ve kêu không ngừng, tiếng kêu bén nhọn chui vào tai người đi đường.

Mồ hôi ngưng tụ thành từng viên đậu to ở bên má đỏ bừng và sau gáy của Lâm Thâm Thâm chảy xuống cuối cùng biến mất trong chiếc áo thun màu trắng.

Tay cô kéo rương hành lý, bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra những âm thanh nặng nề đi vào cổng trường đại học.Tiếng ve lập tức yếu bớt.

Không phải bởi vì vườn trường không nhiều cây xanh, mà là bị một loại khí thế ngất trời khác ầm ĩ che lại.

Ô che nắng dựng hai bên đường chống đủ loại màu sắc.

Nơi đăng ký của các tân sinh viên nhập học, báo danh, phụ huynh đi cùng tân sinh viên báo danh, người chen người, lời nói át lời nói, nơi như vậy không gân cổ lên nói chuyện căn bản không nghe thấy đối phương nói gì so với tiếng ve kêu còn ồn ào hơn.

Lâm Thâm Thâm mặt không có biểu tình tiếp tục kéo hành lý, đi qua đám người mặc váy xinh đẹp, chống ô che nắng bị cha mẹ hai bên trái phải che chở.Có học trưởng đi lên phía trước dò hỏi, cô nhìn thẳng không liếc học tỷ một cái, đi ngang qua đối phương.

Học tỷ vẻ mặt ngượng ngùng.

Lâm Thâm Thâm đi một hồi lâu mới thấy được biểu ngữ học viện quản lí du lịch.Phía trên là ô che nắng màu đỏ rực, trên bàn dài để một chai nước chưa mở, bên cạnh bàn học tỷ phụ trách đăng ký cầm biển quảng cáo bằng plastic không ngừng vẫy.

Trước bàn không có một bóng người.

Lâm Thâm Thâm đang muốn nâng chân bước đi qua bên cạnh lại có thân mình nhẹ nhàng uyển chuyển nhanh hơn cô một bước chạy lên trước.“Học tỷ, chào chị.”

Thanh âm nàng như tiếng kêu của con chim hoàng anh, trong gió mang theo một mùi hương thơm.

Lâm Thâm Thâm ghé mắt nhìn.

Nữ sinh kia đã đứng trước bàn chiêu sinh quản lý du lịch, nàng ăn mặc váy ngắn màu nhạt, làn da trắng nõn, tươi cười ngọt thanh, cũng không biết nàng nói gì với học tỷ rất mau liền ngồi xuống ghế, tư thế đoan chính cúi đầu điền phiếu báo danh.

Tay nàng màu xanh nhạt, thật tinh tế thật xinh đẹp vừa thấy chính là tiểu thư sống trong nhung lụa.

Lâm Thâm Thâm thu hồi tầm mắt.

Nữ sinh điền xong phiếu, nhìn thấy có người đi tới lập tức đứng dậy nhường vị trí, hướng Lâm Thâm Thâm cong mắt cười: “cậu cũng là học viên ngành quản lý du lịch sao?”

Lâm Thâm Thâm đưa phiếu báo danh nàng điền xong đẩy cho học tỷ, tự mình cầm một phiếu mới.

Trần Nhã Thiến thấy cô không nói lời nào, có điểm xấu hổ, nhưng lại không biết hoá giải như thế nào, cong ngón trỏ gãi gãi nhẹ gương mặt phát hiện một giọt mồ hôi chảy xuống có điểm ngứa.

Nàng lập tức lấy khăn giấy từ trong túi ra, lại nhìn nữ sinh bên cạnh, thế nhưng mặt đã đầy mồ hôi.Nàng có điểm do dự, nhưng vẫn nỗ lực vừa xấu hổ, thật cẩn thận chọc cô: “ Cái kia, cậu muốn khăn giấy không?

Có thể lau mồ hôi”Lâm Thâm Thâm cúi đầu xem cánh tay của mình bị nàng chọc.“Ách, xin lỗi.”

Trần Nhã Nhã lập tức rụt tay trở về, hỏi học tỷ căn tin trường học ở đâu, nàng muốn mua bình nước uống.

Học tỷ liền đưa bình nước khoáng chưa mở ở trên bàn cho nàng.Trần Nhã Thiến vui mừng nói lời cảm tạ, nhưng nắp bình thực chặt, nàng vặn hai lần cũng chưa mở ra được, bàn tay đỏ bừng.

Trong lúc nhất thời nàng thập phần quẫn bách lại sợ hãi bị nhìn ra đành phải từ bỏ, cười cùng học tỷ nói mình đi ký túc xá trước.Đang muốn rời đi, bình nước trong tay lại bị rút ra.

Lâm Thâm Thâm hơi dùng sức vặn ra, để nguyên cái nắp đưa bình nước tới tay nàng, không đợi người ta nói lời cảm ơn đã kéo rương hành lý đi xa cũng không quay đầu lại.

Trần Thiến Thiến ngơ ngác nhìn bóng lưng cô đi xa."

Bảo bối, bảo bối, con chạy nhanh như vậy làm gì?"

Trần Nhã Thiến bỗng dưng lấy lại tinh thần, quay đầu hướng tới cha mẹ sốt ruột đi tìm mình đang đi tới le lưỡi, vô ý thức làm nũng: "đã bảo hai người chờ bên ngoài là được, bên kia chính là ký túc xá, một mình con báo danh được rồi!"
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C2


Lâm Thâm Thâm xoa ván giường rồi trải chiếu lên, thảm mỏng họa tiết toa thuốc đặt ở chỗ góc tường.

Thu dọn giường đệm xong đến thu thập bàn học, kệ sách gắn tường để ngay ngắn mười mấy quyển biên trình máy tính chuyên nghiệp toàn là tư liệu bản tiếng Anh, một cái đèn bàn màu vàng, một bao giấy rút, một cái ly nước pha lê trong suốt cùng với mấy bút lông màu đen.

Ngăn nắp gọn gàng.Dọn xong ba bạn cùng phòng vẫn chưa tới, Lâm Thâm Thâm rời túc xá đi lấy đồ dùng.

Đến khi trở về trời đã gần tối.

Cửa ký túc xá đóng lại, bên trong phát ra âm thanh hưng phấn nói chuyện phiếm.

Lâm Thâm Thâm vặn tay nắm cửa, nghênh diện luồng khí lạnh lẽo xen lẫn còn có vị bơ vừa ngọt lại vừa béo.Cô nhăn mi, nhìn đến đỉnh đầu giường đối diện khoa trương treo một cái rèm công chúa màu hồng nhạt, tường bên trong giường dán giấy thực ấu trĩ, tường giấy màu hồng hình hồ ly, xuyên thấu qua rèm còn có thể thấy trên giường bày mấy con thú nhồi bông lớn nhỏ không đồng nhất, trên giường còn để một túi đựng toàn đồ ăn vặt, một cái hộp đựng hoa quả cùng với quần áo đã xếp tốt nhưng lộn xộn.Lâm Thâm Thâm trở về giống như nước sôi thêm khối đá.

Tần Nhạc Nhạc cùng Triệu Chi ngồi ở trên giường đang kịch liệt thảo luận đều đồng thời im miệng, không ghênh mà cùng nhô đầu ra xem cô, sau đó cùng sửng sốt.Nếu đây là bạn cùng phòng cuối cùng thì không khỏi có chút đặc biệt.

Là sinh viên năm nhất, các nữ hài luôn muốn mình lộng lẫy, mỗi người đều trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, các loại trang phục khoe sắc hận không thể nếu có tranh cử đại hoa khôi đều có thể tham gia.Nhưng trước mặt vị này chỉ mặc cái áo thun cùng cái quần dài.

Một cái quần dài ! !Loại quần dài bao ở ống quần cổ chân là giày thể thao Nike.Trời ạ ! trời nóng như vậy.Này cũng liền thôi, cô vẫn là tóc ngắn lộ ra cổ cùng lỗ tai như tóc của nam sinh, nhưng mái tóc cô lại rất dài che nửa đôi mắt, làm cho mặt bộ dáng vô biểu tình, nhìn qua rất quái dị thực ủ dột.Nhìn qua tự như…Một cái tính cách quái gở quái dị khó ở chung.Trường hợp như là yên lặng, đột nhiên cửa phòng tắm mở ra.

"Mấy bạn sao không nói chuyện tiếp?"

Trần Nhã Thiến xoa tóc dài đi ra.

Nàng mặc một cái áo rộng màu hồng nhạt, bởi vì vải rất mỏng, những viên nước rơi xuống ở vạt áo liền lộ ra quần nhỏ họa tiết cái mông của phim hoạt hình.Trần Nhã Thiến hồn nhiên bất giác bởi vì đứng ở của phòng tắm nên nàng thấy được Lâm Thâm Thâm, hai con mắt đen sáng ngời, vui mừng nói: "hoá ra chúng ta là bạn cùng phòng?"

Trần Nhã Thiến chạy lại cầm hai hộp bánh kem còn nguyên trở về như hiến dâng vật quý đưa tới trước mặt Lâm Thâm Thâm, cong cong mi mắt "Bánh kem cố tình chừa cho cậu, cậu thích vị trà xanh hay là vị dâu…"

Không đợi nàng nói xong Lâm Thâm Thâm đột nhiên “Nôn” một tiếng, tay che miệng vào toilet.

Trần Nhã Thiến bị dọa, đôi mắt trợn tròn, thất thố quay đầu lại nhìn hai bạn cùng phòng khác.Đem dạ dày phun trống trơn Lâm Thâm Thâm mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Cô súc sạch sẽ khoang miệng rồi mới ra ngoài, nhìn ba người trước mặt động tác nhất trí đứng, ba khuôn mặt lo lắng.Trong bốn người Lâm Thâm Thâm là người cao nhất, thân cao chuẩn 1m7, cô trầm mặc đi qua bạn cùng phòng đang vây xem, không rên một tiếng bò lên giường của mình."

Cậu có khỏe không?"

Trần Nhã Thiến thực tự trách thực lo lắng, nàng vành mắt đều đỏ, nàng đến trước giường nhỏ giọng hỏi: "cậu dị ứng với bơ sao?

Thực xin lỗi, mình không biết."

Lâm Thâm Thâm không phải không chú ý bánh kem trên bàn đã bị xử lí, vứt ở trong thùng rác ký túc xá.

Nhưng cô không nói chuyện, liếc mắt một cái nhìn người ở mép giường đôi mắt hồng hồng đang lảm nhảm, liền xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía nàng.Đêm đó Lâm Thâm Thâm có giấc mộng.

Cô mơ thấy Trần Nhã Thiến đang cong eo điền báo danh nhập học, một bên còn để một hộp bánh kem vị trà xanh, nàng kéo rương hành lý đi qua, nàng lau mồ hôi, tay vén vạt áo phông màu hồng lên, kéo quần nhỏ phim hoạt họa xuống.

Dưới mông giữa hai chân trắng trắng nộn nộn, cất giấu một cái tiểu huyệt thần bí.

Ngón tay nàng quẹt một ít bơ ngọt, chậm rãi nhét vào tiểu huyệt nàng.
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C3


Trần Nhã Thiến bởi vì chuyện bánh kem nên trong lòng khó chịu, lăn qua lộn lại suốt đêm vẫn chưa ngủ ngon, còn trộm khóc một mình.

Mở mắt ra xem đi động, mới sáng sớm 5 giờ.

Nàng bật đèn pin ở di động, cẩn thận mà bò xuống giường.Bạn cùng phòng vẫn đang còn ngủ, Trần Nhã Thiến lo lắng âm thanh rửa mặt đánh thức các nàng nên chỉ nhẹ nhàng khoác áo khoác dài thật cẩn thận đóng cửa phòng.

Toàn bộ quá trình động tĩnh đều thực nhẹ.

Trần Lộ Nhạc cùng Triệu Chi không hề phát hiện, Lâm Thâm Thâm lại mở bừng bắt.Trong mắt nàng không có tia buồn ngủ nào, chỉ có một ít hắc trầm dục vọng phập phồng, duỗi tay tiến vào ổ chăn, nàng sờ đến giữa chân kia căn dương vật lần đầu tiên bắn tinh xong mềm mại một đoàn nằm trên bụng nhỏ, dương vật có chút lông rớt tinh dịch dính ở bên nhau, mà quần lót là ướt.Trần Nhã Thiến mua bữa sáng thời điểm thật cẩn thận, không cần rau thơm, hành, gừng, tỏi ngoài ra ngọt tiêm hàm cay mỗi loại đều có.Mùa hè hừng đống rất nhanh.

Trần Nhã Thiến trở về ký túc đã là 6 giờ, sắc trời đại lượng.

Nàng nhìn đến có người ăn mặc kiện mũ sam hưu nhàn quần chạy vòng, thân hình có chút quen mắt, liên tiếp nhìn hai mắt, cầm túi lớn bữa sáng lên lầu.

Vòa ký túc xá liền phát hiện thiếu một người mới đột nhiên ý thức được, vừa mới thân hình quen mắt chính là bạn cùng phòng mà nàng tưởng lấy lòng.

Trần Nhã Thiến đáy mắt quang tối sầm.Trường đại học C học viện quản lý du lịch tổng cộng có tám chuyên nghiệp, đứng đầu là quản lý khách sạn có hơn mười hai ban.

Trần Nhã Thiến cùng bạn cùng phòng đều là tam ban, đến lớp thời điểm các đồng học khác không sai biệt lắm đều đến, người thì chơi di động, người thì tụm lại nói chuyện phiếm, chỗ ngồi cơ bản là dựa theo tiết tự học của tối hôm qua, cái bàn ngày hôm qua các nàng ngồi liền không có.

Tối hôm qua Lâm Thâm Thâm vì không thoải mái nên không tới, Trần Nhã Thiếm cố ý chiếm chỗ ngồi cho nàng nhưng các nàng vẫn tới chậm.Cứ việc nàng đã mua đồ ăn sáng, nhưng Tần Lộ Nhạc thức dậy muộn, còn muốn tắm rửa cùng trang điểm vì như thế nên kéo dài hơn bốn mưới mấy phút.

Trần Nhã Thiến nhìn đến Lâm Thâm Thâm ăn mặc màu xám mũ sam một người ngồi ở sau đang dựa cửa sổ cúi đầu xem sách.Kia cửa sổ không có bức màn ánh mặt trời toàn bộ chiếu trên người nàng.“ Thiến Thiến ngươi thất thần làm gì đâu?”

Trần Nhã Thiến bị Triệu Chi chọc mới hoàn hồn đi đến bàn học phía trước ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống Triệu Lệ cùng Tần Lộ nhạc chia sẻ bát quái đứng đầu giới giải trí vừa mới ra sáng nay.

Trong giới một đôi kết hôn mười mấy năm mẫu mực phu thê một người ngoại tình.

Giới giải trí phu thê ngoại tình không có gì mới mẻ, mới mẻ chính là nhà gái ngoại tình đối tượng là cái sinh viên nữ.

Nữ đại minh tinh nguyên lai là đồng tính luyến ái, bị chụp đến khách sạn gần trường đại học thuê phòng, còn chụp nữ sinh chủ động ở trước mặt nàng cởi sạch, tuy rằng đã làm mờ nhưng không thể nói không kích thích.Triệu Lệ cùng Tần Lộ Nhạc thảo luận một hồi quay đầu tìm Trần Nhã Thiến để chia sẻ.

Trần Nhã Thiến một người ngồi thất thần nghe xong ân a ứng một vòng, lại kịp thời gọi lại Triệu Chi nói: “Chi Chi, ngươi nói có phải nên kêu nàng tới phía trước ngồi cùng chúng ta không?”

Cái này “Nàng” không chỉ cụ thể là ai Triệu Chi một hồi mới phản ứng lại đây.

Nàng ánh mắt tìm một vòng ở phòng học mới nhìn đến Trần Thâm Thâm ngồi ở gần góc, đè thấp thanh âm nói: “Thôi bỏ đi, có chút người tính cách có chút chậm nhiệt chờ thời gian lâu rồi nàng sẽ chậm rãi hòa hợp với tập thể, đến lúc đó chứng ta không tính bài ngoại là được.”

Trần Nhã Thiến thực không dễ chịu tổng cảm thấy chính mình là đầu sỏ gây tội cắn cắn môi nói: “Ai, thế cũng được.”

Chuông học vang lên.

Ban trợ nghiên cứu địa hình đi vào phòng học, gõ gõ bảng ý bảo đại gia an tĩnh: “Các bạn học, mang ghế dựa đến hành lang xếp hàng tập hợp, muốn đi tham gia quân huấn động viên đại hội.”
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C4


Mặt trời chói chang, ban giám hiệu ngồi dưới bóng tòa nhà, sân trường vô tận học sinh trở thành cá nướng dưới ánh mặt trời thiêu đốt.Không dễ gì mới kết thúc, nhưng cũng gần đến đại hội vận động kết thúc.Kế tiếp đo kích thước cơ thể, đến giảng đường để nhận đồng phục huấn luyện quân sự, cùng các loại sách giáo khoa, công ty quần áo sẽ cử người đến đo số đo và đặt hàng đồng phục đại học.Trần Nhã Thiến là ủy viên hội đồng trường và là thành viên của lực lượng lao động, nàng chịu trách nhiệm đăng ký thông tin liên lạc của mọi người và xây dựng nhóm WeChat của lớp.Vừa mới nướng xong, tất cả các sinh viên năm nhất đều mất hết sức lực, việc thống kê không khó, Trần Nhã Thiến không dám nhìn xung quanh, mãi đến khi chỉ còn một người sau cùng đăng ký, nàng mới nhận ra rằng phía trên chỗ ngồi không có ai.Nàng gõ gõ phía trước bàn của bạn học, "Cậu có thấy bạn học này đi đâu không?"

Người nọ quay đầu nhìn "Không"Trần Nhã Thiến đứng ở mép ghế chờ đợi, nàng cũng không nhàn rỗi đợi mà kéo từng người bạn WeChat vừa mới quét vào nhóm trò chuyện, chỉnh sửa tên nhóm: Lớp 3, Quản lý rượu, 20xx, Du lịch Viện quản lý, Đại học C, và đã chỉnh sửa thông báo: Vui lòng hợp tác và thay đổi nhận xét thành viên (chức vụ) + số điện thoại di động của bạn!Khi dùng ngón tay chạm vào hộp nhập liệu, bóng đen chậm rãi đi đến trước mặt.Trần Nhã Thiến cảm thấy hơi lo lắng, nhưng nàng cố gắng hết sức giả vờ tự nhiên, gõ xong những từ còn lại để lưu, sau đó ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng tóc ngắn đã đến, đưa bản báo cáo cho bạn ấy, "Điền tên và thông tin liên lạc của bạn vào, sau đó chúng ta có thể thêm Bạn bè WeChat, mình sẽ add bạn vào nhóm."

Lâm Thâm Thâm chỉ nhìn vào biểu mẫu, kéo ghế ngồi xuống "Không."

"Đây là yêu cầu của giáo viên chủ nhiệm.

Trong tương lai, các bài tập về nhà và các hoạt động sẽ được đăng trong nhóm."

Lâm Thâm Thâm lấy điện thoại ra, nhét AirPods vào lỗ tai và lật sách.Ngại Trần Nhã Thiến ồn ào.Trần Nhã Thiến đã đến tận nơi để đăng ký, những học sinh gần như đã tắt nắng đó rất hợp tác, lúc này Trần Nhã Thiến gặp phải trắc trở, có chút áy náy nhưng không mất bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: "Có phải tối hôm qua bạn giận?

Bạn giận sao?

Thực xin lỗi...

Mình thật sự không biết, sáng sớm muốn mua điểm tâm để xin lỗi bạn, nhưng bạn đi trước."

Lâm Thâm Thâm lật một trang sách.Thấy cô phớt lờ mình, Trần Nhã Thiến nghe thấy giọng nói của đội trưởng thúc giục mọi người mặc quân phục, nàng nghĩ nghĩ, lợi dụng xung quanh ồn ào, cúi xuống, tăng âm lượng lên một chút, nịnh nọt nói: "Bạn mặc size nào?

Hả?

Mình sẽ lấy cho bạn một bộ"Lâm Thâm Thâm thậm chí không đảo mắt.Bộ dạng bất động của cô khiến Trần Nhã Thiến thực sự lo lắng, nàng không nhịn được thói quen nhỏ ngày thường giậm chân, "Cô định làm gì!

Tôi cũng không cố ý."

Lâm Thâm Thâm khẽ mím môi.Có vẻ như cô vẫn đang đọc, nhưng tâm trí cô không biết đã đi đâu.Đột nhiên, một bàn tay hung hăng đè xuống!Lâm Thâm Thâm ánh mắt ngưng trọng, lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy một bàn tay nhỏ trắng như ngọc đang ấn vào cuốn sách của mình, ngón tay thon dài trắng nõn, hốc ngón tay có chút lõm xuống, ánh nắng xuyên thấu thành một mảnh. màu hồng ngọc và trong suốt."

Đọc dưới ánh mặt trời không tốt!"

Trần Nhã Thiến tức giận nói.Lâm Thâm Thâm quay sang nhìn nàng.Đôi mắt ấy lạnh lùng, mái tóc xơ xác che giấu ánh mắt đen âm trầm như muốn ăn thịt người.Trần Nhã Thiến cảm thấy sởn gai ốc!

Lúc đó, nàng thậm chí còn cảm thấy đối phương sắp đánh mình!

Hai chân nàng yếu ớt, vô ích lùi về sau nửa bước, nhưng trong đầu nàng lại có một giọng nói vang lên: Đừng bỏ cuộc, đừng bỏ cuộc, bạn ấy đã phản ứng với bạn rồi, đây là một dấu hiệu tốt, phải không!Đúng, đó là một dấu hiệu tốt.Trần Nhã Thiến nuốt nước miếng, cố gắng làm cho mình trông đứng đắn hơn, nhưng giọng nói vẫn yếu ớt, "Chúng ta đều là bạn học, chúng ta sẽ ở bên nhau trong bốn năm, bạn .."

Lâm Thâm Thâm thật sâu nhìn nàng, thanh âm có chút khàn khàn, "Bạn thật sự muốn tôi điền vào tờ đơn sao?"

"Ừ."

Trần Nhã Thiến lo lắng gật đầu."

Có thể."

"Nhưng có một điều kiện."
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C5


Lâm Thâm Thâm lấy bảng biểu, mở nắp bút.Điền tên, địa chỉ liên lạc và số điện thoại di động theo yêu cầu.Cây bút mực đen chảy ra rất trơn tru.

Trần Nhã Thiến nhìn thấy một dòng chữ đẹp mắt nhảy trên giấy.

Phông chữ rõ ràng và mạnh mẽ.

Trong bối cảnh vô số chữ viết tay giống như học sinh tiểu học, nó đơn giản là đẹp mắt như tác phẩm của một nhà thư pháp.Người có lời nói đẹp đẽ dễ gây thiện cảm với người khác.Ngay cả Trần Nhã Thiến cũng đột nhiên cảm thấy Lâm Thâm Thâm trở nên dễ gần!

Nàng nhớ hôm qua người này giúp nàng mở nắp chai, cô cũng không hung dữ như bề ngoài, có lẽ cô chỉ là không biết cách hòa hợp với mọi người mà thôi.Vì thế nàng được một tấc lại muốn tiến một thước.Sau khi Lâm Thâm Thâm viết xong, cô đặt bút xuống, bàn tay trắng như ngọc đó lại tìm đến cô, những ngón tay gầy guộc trắng nõn cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại hiển thị mã QR của bạn bè WeChat.Thấy Lâm Thâm Thâm không di chuyển, Trần Nhã Thiến cưỡng từ đoạt lý nói: "Thêm bạn bè cũng giống như điền vào biểu mẫu!"

Lâm Thâm Thâm mím môi thậm chí còn chặt hơn.Cô lấy điện thoại ra, quét mã QR.Bạn thấy đấy, quái gỡ và khó hòa đồng đều là giả, rõ ràng cô rất dễ nói chuyện!Tự hào về đôi mắt hoả nhãn kim tinh của mình, Trần Nhã Thiến nhân cơ hội nhìn lén, thấy rằng âm thanh mp3 phát trên điện thoại của Lâm Thâm Thâm là một chuỗi tiếng Anh dài.Add bạn bè.Trần Nhã Thiến add cô vào nhóm lớp, sau đó nhớ ra điều gì đó và nói: "Bạn không thể rời nhóm, như thế mình mới có thể đồng ý điều kiện của bạn."

"Ừm."

Trần Nhã Thiến vốn tưởng rằng nàng sẽ cò kè mặc cả một chút, lại bị cô đột nhiên dễ nói chuyện làm cho kinh ngạc, hai mắt trợn ngược, trong đầu còn có nhiều suy nghĩ ngo ngoe rục rịch, nhưng còn chưa có cơ hội nói ra, nàng đã nhìn thấy Lâm Thâm Thâm đứng lên."

Điều kiện của tôi là"Trần Nhã Thiến không biết tại sao trái tim nàng thắt lại.Lâm Thâm Thâm thờ ơ lướt qua nàng, đôi mắt đen như mực, giọng nói lạnh lùng, “Tránh xa tôi ra, đừng làm phiền tôi nữa."

Ngày thứ hai huấn luyện quân sự.Ăn sáng tập thể.Các sinh viên năm nhất mặc đồng phục rằn ri giống nhau ngồi quanh một chiếc bàn dài lớn được tạo thành từ hơn chục chiếc bàn, trên bàn có mấy chiếc chậu rửa bằng thép không rỉ, một chiếc đựng bánh bao và bánh bao cuộn, một chiếc đựng bánh gai, một chiếc đựng trứng luộc nước trà, và thùng gỗ, bên trong là cháo và sữa đậu nành.Ngày đầu các bạn học chưa quen nhau lắm, chỉ cùng hàng xóm nói hai câu, ăn uống dè dặt.Trần Nhã Thiến cắn một miếng bánh bao cuộn nhân đậu, quay đầu nhìn.Bàn làm việc của Lâm Thâm Thâm không bị "trưng dụng", cô ngồi một mình trong góc nhìn xuống điện thoại di động, trên bàn có những vỏ trứng trà vỡ.Ăn xong ra sân chơi tập hợp.Ủy viên ủy ban thể thao là một nam sinh tên Cố Trạch Minh, anh ta cao, khuôn mặt đẹp và nụ cười hơi xấu, năng lực lãnh đạo cùng kêu gọi rất mạnh, hai ba lần hô đã đem nam nữ xếp thành hàng.Huấn luyện viên vừa đi tới vừa huýt còi, "Chạy khởi động trước, nữ hai vòng, nam bốn vòng."

Ngay khi những lời này rơi xuống, có một tiếng than khóc được chờ đợi từ lâu.Sân chơi của bọn họ rất lớn, hình tròn ít nhất cũng dài sáu bảy trăm mét.Khuôn mặt huấn luyện viên đột nhiên trầm xuống."

Ai không muốn chạy đứng lên!"

Tiếng hét kia đáng sợ như sấm sét, có học sinh sợ hãi không dám phát tiết, tiểu đoàn thể người người nhìn nhau, cuối cùng rất đông người ầm ầm đi ra.Nam sinh dẫn đầu, nữ sinh dũng cảm theo sau, những nữ sinh có chút rụt rè cũng đứng vững.Tần Nhạc Lộ kéo Trần Nhã Thiến và Triệu Chi chạy nước kiệu để theo kịp.Sợ cái gì.Luật pháp không đổ lỗi cho công chúng, đó là sự thật từ bao đời nay!Trần Nhã Thiến bất an quay đầu nhìn lại xem, Lâm Thâm Thâm đứng yên, bên cạnh cô còn có bốn, năm nữ sinh khác."

Còn ai không muốn chạy không?"

Không ai trong số các nữ sinh di chuyển.Thường Dã hất chiếc cằm nhọn của mình lên và nói với họ: "Được rồi, các bạn mau chạy đi."
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C6


"Này, Thiến Thiến, tại sao bạn lại đi!"

Tần Nhạc Lộ kêu.Lâm Thâm Thâm đã chạy rất xa, tai và mắt nhạy bén, không bỏ lỡ âm thanh, sâu thẳm nhìn lại.Nhìn thấy huấn luyện viên trắng nõn sạch sẽ ra vẻ quyền uy vừa rồi lảm nhảm, tư thế chạy bộ cực kỳ không đúng tiêu chuẩn, ống quần rằn ri dài xoắn vào nhau tùy thời có thể thành công làm vướng ngã bản thân.Nhìn thấy nữ sinh chạy trên đường đua nhựa, những học sinh còn lại dần không thể ngồi yên, sôi nổi trộm liếc sắc mặt huấn luyện viên.Ngay từ đầu, huấn luyện viên đã phớt lờ họ, không răn dạy, không nhăn mặt, thậm chí một ánh mắt cũng chưa cấp.Điều này thật đáng lo ngại.Họ chỉ muốn lười biếng, không muốn ngày đầu tiên đã đắc tội huấn luyện viên.Nói giỡn, huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng, hiện tại cùng huấn luyện viên đánh nhau, mười bốn ngày tới bộ không muốn sống tốt sao?Ai đó đã bỏ cuộc, chạy theo sau mà không nói một lời.Lần này, không chỉ có một người, giống như khối kiến trúc sụp đổ ở một góc, cuối cùng toàn bộ sụp đổ, chỉ có Cố Trạch Minh dẫn đầu mười mấy nam sinh đứng tại chỗ."

Báo cáo huấn luyện viên"Cố Trạch Minh bước tới.Thường Dã thu hồi ánh mắt, nhìn hắn."

Không phải chúng em không chạy, mà là sợ các nữ sinh vừa mới ăn xong, chạy nhiều sẽ khó chịu, hơn nữa bệnh viêm ruột thừa sẽ càng nghiêm trọng, cho nên em định thương lượng với huấn luyện viên, có thể giảm bớt số vòng không?

Cũng không phải cố ý khiêu kích huấn luyện viên."

Thường Dã vô cảm."

Hiện tại nếu các nữ sinh cho rằng không có vấn đề, chúng em cũng liền chạy ngay."

Cố Trạch Minh nói xong, quay người hướng những nam sinh còn lại hô to: "Các anh em, đuổi theo, bốn vòng!"

Chạy xong hai vòng, Lâm Thâm Thâm hơi thở vững vàng đi lại trước mặt huấn luyện viên.Thường Dã nhìn cô hai lần và nói: "Nền tảng tốt."

Lâm Thâm Thâm không nói, mà là quay đầu nhìn đường băng.Trần Nhã Thiến bị từng người một vượt qua, tay phải chống lên bụng, bước chân của nàng dường như ngày càng nặng nề và chậm chạp hơn, ống quần của nàng càng bị xoắn lại, như thể nàng sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.Nhưng nàng đã không.Chỉ là vừa chạy xong, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.Triệu Chi vội vàng đỡ nàng, dắt nàng chậm rãi bước đi.Các học sinh lần lượt chạy xong, khi người cuối cùng chạy xong, Thường Dã thổi còi và quát khẽ: "Tập hợp lại!"

Các đội nam và nữ nhanh chóng xếp hàng.Triệu Chi bước vào đội, lần lượt kéo sáu nữ sinh bao gồm cả Lâm Thâm Thâm ra ngoài, phong vân kinh đạm nói với những học sinh còn lại: "Hai vòng cho nữ, bốn vòng cho nam, chạy đi."

"Tại sao?"

Ai đó kêu lên trong sự hoài nghi.Thường Dã liếc mắt một cái, cũng không nhìn ra là ai nói, nhưng thính tai hắn rất tốt, theo hướng phát ra thanh âm, "Ai có ý kiến, đi ra."

Nước da ngăm đen cứng cỏi, ít khi nói cười, nhìn kỹ vẻ mặt từng người một, trông giống như một con thú đang đánh hơi thở của con mồi, đột nhiên, hắn ta rống vào mặt một nam sinh cao gầy: “Cậu không hài lòng sao?"

Học sinh sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng phủ nhận: "Không, không, không phải em."

"Báo cáo!"

"Báo cáo, báo cáo với huấn luyện viên, không phải em."

Tân sinh không ai dám khiêu khích tên huấn luyện viên biến thái này, tất cả mọi người đều như chim cút, hận không thể nhìn nhau một cái, chỉ có Cố Trạch Minh đột nhiên nói: "Báo cáo huấn luyện viên!"

Thường Dã: "Nói!"

Cố Trạch Minh không khiêm tốn cũng không hống hách: "Em xin cho nam sinh chúng em chạy thay một vòng cho nữ, chúng em thể lực tốt!"

Dù thể lực có tốt đến đâu, mới hoàn thành bốn vòng sân chơi 600 mét, tức hơn 2.000 mét, lại phải chạy thêm 3.000 ...Sẽ chết?Nhưng không ai dám phản bác.Thường Dã hỏi: "Có ai có ý kiến về những gì ủy ban thể thao của chúng ta nói không?"

"Báo cáo huấn luyện viên, em có..."

Một giọng nói nho nhỏ vang lên, đó là một nam sinh có đôi mắt rất trắng, hắn run rẩy giơ tay lên.Thường Dã nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia ý cười, sau đó đè nén xuống, "Nói."

"Em chạy không nổi nữa, chạy bốn vòng thôi được không, dù sao số lượng nữ sinh ít..."

"Có thể."

Cố Trạch Minh nói rõ: "Những nam sinh không muốn chạy thì tự mình chạy bốn vòng, ai chạy được sẽ dẫn đầu một vòng, không chạy xong đừng tới gặp tôi."
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C7


Một chiếc giày chạy trước một chiếc giày, không nhìn đến hình ảnh nam sinh lạnh lùng kia, đột nhiên có một loại giác ngộ muộn màng - chết tiệt!

Này thì tham thiếu chạy 600 mét, có nhất thiết trở thành người bị cô lập trong bốn năm đại học tiếp theo không?!Vài nữ sinh tranh đoạt ánh sáng!Trần Nhã Thiến bước đến gần Cố Trạch Minh.Nhìn nữ sinh trắng trẻo sạch sẽ trước mặt, Cố Trạch Minh nhận ra nàng chính là kẻ đầu sỏ làm nổi loạn khiến tình đoàn kết trong đội của bọn họ sụp đổ, cậu ta không khỏi cười nói: "Đi thôi, tớ sẽ ở bên cậu."

Giọng cậu ta dễ chịu, trầm và tràn đầy sức sống, sự vui vẻ của tuổi trẻ."

Cảm ơn."

Trần Nhã Thiến liếc nhìn cậu ta, sau đó quay đi và nói, "Nhưng tôi không cần bạn chạy cho tôi, tôi có thể tự làm."

Nàng có thể sao?.Cậy mạnh chạy một vòng rưỡi liền té ngã trên đất, may mắn thay, Cố Trạch Minh luôn chạy bên cạnh nàng, ngay lập tức đỡ nàng dậy, sau khi đỡ nàng nửa chạy nửa đi, bản thân cậu ta tăng tốc để hoàn thành nốt hai vòng còn lại.Ngày huấn luyện quân sự đầu tiên kết thúc với sự kiệt sức tàn ác.Có người ở Viện Quản lý Lữ đại đoàn oán hận, sau đó họ phát hiện ra rằng huấn luyện viên của họ, Thường Dã, là tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn tân binh của Quân khu Thành phố C.

Anh ta là một người lính đặc chủng giữ quân hàm thiếu tá.

Có nghĩa là, lần này tất cả huấn luyện viên của các lớp khác của Đại học C nhìn thấy Thường Dã, họ đều phải đứng nghiêm chào, hô to một tiếng xin chào thủ trưởng!Oh SHIT.Tin tức chấn động này vừa được truyền về nhóm chat của lớp, cả lớp ba ai nấy vừa mừng vừa sợ, may mà hôm nay kịp thời nhận túng!Chân thì vô dụng nhưng tay thì tốt, lớp tự học buổi tối toàn nam sinh chơi game giao lưu, nữ sinh qua lại tán gẫu, xì xào bàn tán.Tần Nhạc Lộ và Triệu Chi cũng quay sang bàn sau, trong khi Trần Nhã Thiến ngồi một mình.Sau khi Tần Nhạc Lộ trả lời tin nhắn WeChat, uể oải nằm trên bàn và hỏi Trần Nhã Thiến đang chơi game: "Này, Nhã Thiến, tại sao bạn lại chạy đi mà không nói một lời vào buổi sáng?"

Động tác của Trần Nhã Thiến cứng đờ, game over sau khi các khối lập phương liên tục rơi xuống."

Chỉ là, mình nghĩ cãi lời của huấn luyện viên là không tốt"Trần Nhã Thiến tắt game xếp hình Tetris, học theo Tần Nhạc Lộ nằm xuống bàn, trông có vẻ ủ rũ.Trong lớp tự học buổi tối, mọi người không cần mặc đồng phục rằn ri, Trần Nhã Thiến mặc một chiếc váy trắng với áo tay phồng, khiến khuôn mặt của nàng đỏ thêm sau một ngày phơi nắng.Khi nàng đến gần, Tần Nhạc Lộ sửng sốt một hồi, "Mặt bạn dị ứng với tia cực tím sao?

Trời ạ, bạn không thoa kem chống nắng sao?"

"Kem chống nắng?

Không có."

Triệu Chi đang chơi game, bị phân tâm khi nghe thấy những lời đó: "Một chiến binh thực sự không dám bôi kem chống nắng trong huấn luyện quân sự!

Bảo bối, ngày mai hãy bôi kem nhưng..."

Nàng ta liếc nhìn khuôn mặt của Trần Nhã Thiến và tiếp tục điều khiển nhân vật chạy, nói: "Ngủ xong mặt nhỏ của bạn có thể bong tróc ra.

Thật thảm, chờ lát nữa tan học đi phòng y tế xem mua chút thuốc mỡ bôi lên.

Nghe lời, ngoan."

Giọng điệu của nàng ta như đang dỗ em gái mình.Quan tâm mà thuận miệng nói ra ngoài.Trần Nhã Thiến thực sự là con út trong ba người, khi còn nhỏ, nàng đi học sớm hơn một năm vì công việc của bố mẹ nên về cơ bản nàng nhỏ hơn các bạn cùng lứa một tuổi.Nàng thở dài, lơ đãng nói: "Em không có kem chống nắng."

"..."

Triệu Chi nghẹn ngào.Tần Nhạc Lộ thậm chí còn không nói nên lời như thể nàng ta đã nhìn thấy quỷ.Triệu Chi không thể tóm lấy chiếc mô tô ba bánh vì tay chậm, nàng ta đã bị những người đang đuổi theo đánh chết bằng nắm đấm, nàng ta rời khỏi ván game và khởi động lại, sau đó quay đầu lại và nói với Trần Nhã Thiến một cách thận trọng: "Dùng của chị trước, ngày mai chị ra ngoài mua"Trần Nhã Thiến không nói gì, quay đầu nhìn lại góc phòng học.Sau đó bắt gặp một đạo ánh mắt không biết đã trầm mặt nhìn nàng bao lâu."

Tư Tư"Điện thoại di động rung.Trần Nhã Thiến đột nhiên định thần lại, phát hiện Lâm Thâm Thâm đã không còn nhìn mình nữa, vội vàng nhìn sang chỗ khác, không hiểu sao tim nàng đập nhanh hơn một chút, sau khi có chút hoảng hốt nhấp vào tin nhắn mới, nàng hoàn toàn sửng sốt___Lâm Thâm Thâm: Ở lại lớp học sau giờ học.
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C8


Lúc tám giờ, tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học lục tục ra về."

Chị về trước đi, lát nữa em phải đi mua thuốc."

Trần Nhã Thiến không biết tại sao mình lại nói dối, đó là trong tiềm thức, nàng khẩn trương cầm điện thoại, sợ bị phát hiện.Ngay từ khi nhận được tin nhắn kia, nàng đã vô cùng mong đợi và phấn khích, dù sao thì hôm qua Lâm Thâm Thâm đã lạnh lùng bảo nàng đừng làm phiền cô, hôm nay cô lại hẹn nàng.Bạn ấy muốn làm gì?Mắng nàng?

Nhưng hôm nay, hình như nàng không đắc tội với cô...Tần Nhạc Lộ rời đi với Triệu Chi.Lớp học cũng trở nên yên tĩnh hơn.Trần Nhã Thiến lơ đãng chơi Tetris, một lúc sau nàng thất bại và thử lại, nghĩ rằng mọi người đã rời đi, tại sao Lâm Thâm Thâm vẫn chưa tìm nàng?Khi bên ngoài hành lang không còn âm thanh, Trần Nhã Thiến cuối cùng nhịn không được quay đầu lại nhìn.Thấy vậy, nàng sững sờ—–Mọi người đã thực sự biến mất.Bao gồm Lâm Thâm Thâm!Có phải Lâm Thâm Thâm đã quên hẹn?Hay là tin nhắn sai?Trần Nhã Thiến đứng dậy "bay" đi đến bàn của Lâm Thâm Thâm, nàng nhìn xung quanh, thậm chí còn thần kinh nhặt lên cây chổi, như thể có người sẽ trốn ở đó."

Bạn đang làm gì thế."

"Ah!"

Trần Nhã Thiến bị âm thanh thình lình làm giật mình, nàng quay đầu nhìn thấy Lâm Thâm Thâm đang đến gần, nàng vỗ ngực cố gắng bình tĩnh lại.“Mình, mình đi đổ rác.”

Nàng không được tự nhiên buông cây chổi xuống.Lâm Thâm Thâm không có ý định hỏi liệu nàng có thực sự đổ rác hay không, đưa chiếc túi trong tay cho nàng.Trần Nhã Thiến nhìn xuống, trên túi nhựa có in biểu tượng chữ thập đỏ của bệnh viện, hình như bên trong là thứ gì đó giống chai lọ, đồ vật linh tinh, nàng hơi bối rối, "Cho mình?"

Lâm Thâm Thâm không nói gì nữa, cầm lấy tay nàng, treo hai quai túi lên ngón trỏ, quay người rời đi."

Này, đợi đã!"

Trần Nhã Thiến thốt ra mà không cần suy nghĩ.Lâm Thâm Thâm đứng hình.Trần Nhã Thiến lập tức chạy nước kiệu đến đứng trước mặt cô, sau đó cong mắt cười, "Cảm ơn bạn nhiều, bao nhiêu tiền?

Mình sẽ chuyển cho bạn!"

Lâm Thâm Thâm từ trên cao nhìn nàng một cách trịch thượng.Trần Nhã Thiến vốn dĩ cũng đang nhìn cô, nhưng sau hai ba giây nhìn nhau trong im lặng, nàng xấu hổ xoay xoay mũi chân, "Ách." một tiếng rồi cứng ngắc di chuyển sang một bên, không còn cản trở cửa phòng."

Bạn đi. . . . ."

"Bạn sẽ thoa nó chứ?"

"Ah?"

Lâm Thâm Thâm quai hàm hơi nhếch lên, vẻ mặt lãnh đạm "Thuốc."

"Ồ!"

Trần Nhã Thiến luống cuống mở túi ra, nhìn thấy bên trong có những lọ thuốc khử trùng, bông gạc, bình xịt trị vết bầm tím, băng gạc lớn, v.v., nàng lập tức bối rối, "Cái này...Nó không phải là thuốc chữa cháy nắng sao?"

Tay không đau sao?"

"A?"

Lần này, Trần Nhã Thiến phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức lật tay để xem cánh tay phải của nàng, khuỷu tay có chút mòn, nàng đã ngã khi chạy một vòng rưỡi vào buổi sáng, may mắn thay, đó là đường nhựa, vì vậy té không thảm lắm"."

Lại đây."

"A..."

Trần Nhã Thiến bước từng bước nhỏ để đuổi kịp, được lệnh ngồi vào chỗ của Lâm Thâm Thâm.Khoảnh khắc nàng ngồi trên ghế, Trần Nhã Thiến đột nhiên có một cảm giác - Nàng có cảm giác như mình đang ngồi trên chiếc ghế rồng!

Nàng vinh dự, và có một chút sợ hãi.Lâm Thâm Thâm khéo léo xé gói, lấy ra một miếng bông thấm nước, đổ thuốc khử trùng lên bông và lau vết thương cho nàng.Sau một ngày không điều trị, bề mặt vết thương hơi đỏ, nhìn có vẻ hơi nhiễm trùng.Lâm Thâm Thâm mím môi tỏ vẻ không hài lòng."

Tê."

Trần Nhã Thiến ẩn ẩn đau đớn, khóe mắt nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Lâm Thâm Thâm, nàng sợ tới mức lập tức nắm chặt cánh tay rút trở về, tức giận mắng mình: "Trần Nhã Thiến, mày có bản lĩnh!

Có người thoa thuốc cho mày mà mày còn dám trốn hả!"
 
[Edit] Luận Như Thế Nào Thao Đến Bạn Cùng Phòng
C9


Làn da của Trần Nhã Thiến rất trắng mềm, tinh tế bóng loáng, đặc biệt là đôi chân, vừa dài vừa thẳng, bắp chân khi véo trong tay, giống như đang véo một miếng ngọc ấm áp.Nhưng trên một đôi chân đẹp như vậy, đầu gối đã bị mòn.Lâm Thâm Thâm duỗi tay vuốt ve, cảm thấy hơi tức giận trong lòng, như thể vật trân quý của mình bị ai đó phá hủy.Cô ấn mạnh vào!Dưới thân cô Trần Nhã Thiến ngay lập tức rên rỉ trong đau đớn, đồng thời địa phương kẹp chặt dương vật của cô bắt đầu co rút điên cuồng, bức tường thịt ấm áp từng đợt hút chặt khiến cô xuất tinh mà không hề cảm nhận được khoái cảm khi đưa đẩy.Sáu giờ sáng, ánh ban mai mờ nhạt.Lâm Thâm Thâm mở mắt.Chiếc quần lót ướt sũng, cô vừa mới xuất tinh, dương vật của cô mềm nhũn như được ngâm trong tinh dịch.Trong ký túc xá yên tĩnh, ba tiếng hơi thở lên xuống đều đều.Cô quay đầu lại thì thấy nàng đang ngủ ngon lành qua tấm rèm vải màu hồng.Trần Nhã Thiến tư thế ngủ không tốt, nàng luôn ngủ nghiêng và thích co một chân.Nàng cũng không thích mặc váy ngủ trang trọng.Áo thun cotton mỏng phóng khoáng, đính kết mềm mại tôn lên những đường cong mảnh mai, duyên dáng.Bộ ngực đầy đặn được bao phủ bởi lớp vải, số ít da thịt trắng mịn và hấp dẫn lộ ra ở đường viền cổ áo rộng, những đường nét mềm mại thu gọn ở eo, rồi nhô cao ở mông, vạt áo phông đã sớm được cuộn lên, để lộ làn da mịn màng, cặp đùi của nàng, và mép quần lót màu trắng hồng thấp thoáng.Lâm Thâm Thâm đưa mắt lên trên, trở lại với phong cảnh mùa xuân chảy ra từ chiếc cổ tròn.Cô cầm lấy dương vật đang từ từ cương cứng của mình.Dương vật nhớp nháp đầy tinh dịch, mỗi cái loát động nó phát ra tiếng nước nhớp nháp.Tiếng nước khiến Lâm Thâm Thâm giật mình tỉnh lại!Ý thức được chính mình đang làm cái gì, Lâm Thần Thâm trong mắt nhất thời tràn đầy mãnh liệt tự ghê tởm!Nắm lấy quy đầu dương vật bóp mạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt, cổ họng đau đớn rên rỉ, nhịn không được cong hai chân kẹp chặt.

Sau ba bốn phút trì hoãn, cuối cùng cô cũng có thể ra khỏi giường một cách bình thường.Trần Nhã Thiến hôm nay không đợi Tần Nhạc Lộ cùng Triệu Chi, nàng đến lớp sớm, nhưng nàng không ăn, thay vào đó nàng đang lẩm bẩm trong hành lang, cho đến khi nàng nhìn thấy Lâm Thâm Thâm đi lên lầu, xếp hàng để lấy cháo.Lâm Thâm Thâm đi tới.Trần Nhã Thiến thu hồi tầm nhìn ngoại vi của mình, vững vàng múc đầy một bát cháo, đặt thìa trở lại trong thùng, đưa hai tay lên trước mặt cô, mỉm cười ngọt ngào, "Cho bạn Thâm Thâm"Lâm Thâm Thâm liếc nhìn cháo trước mặt, không cầm lấy, khom lưng lấy một cốc sữa đậu nành từ thùng xốp bên cạnh, sau đó đi vào phòng học và lấy hai quả trứng luộc nước trà từ chậu rửa mặt trên bàn, cũng không quay đầu nhìn đến chỗ ngồi của mình.Vì vậy, động tác đưa bát cháo của Trần Nhã Thiến bị đông cứng giữa không trung."

Cám ơn học ủy."

Một cái bóng đổ xuống trước mặt nàng, một bàn tay rộng vươn tới.Trần Nhã Thiến định thần lại, gượng cười với cậu ta, nói rằng không có gì, sau khi đưa bát cháo cho cậu ta, nàng cũng tự mình múc một bát.Cố Trạch Minh vươn một tay khác, "Cháo còn hơi nóng, tới, tớ giúp cậu lấy."

"Cảm ơn, tôi tự làm được."

Cả hai cùng bước vào lớp.Vì còn sớm nên chỉ có sáu, bảy nam sinh ngồi quanh chiếc bàn dài.Có người nhìn thấy cảnh này, cố ý lớn tiếng nói: "Ôi!

Mình ghen tị với anh Trạch, học ủy còn không đưa cháo cho mình!"

Những người bên cạnh phụ họa, "Cậu đẹp trai như anh Trạch sao?

Còn muốn có đãi ngộ?"

Người đó có vẻ không tin, ra hiệu cho Trần Nhã Thiến, "Học ủy, nói cho mình biết, ai đẹp trai, mình hay anh Trạch."

Trần Nhã Thiến mím môi, mỉm cười, "Các bạn đều đẹp trai."

"Vậy bạn có lấy cháo cho mình không?"

"Đây."

Trần Nhã Thiến nói, đặt bát cháo xuống, muốn giúp đối phương.Nhưng bị Cố Trạch Minh ở bên cạnh cầm tay."

Đừng nghe đám trẩu tre này nói nhảm."

Giọng nói có chút bị đè nén, lộ ra vẻ trầm thấp ôn nhu, khi cậu ta nhướng mày nhìn bọn họ, giọng nói của Cố Trạch Minh lại trở nên khoa trương và liều lĩnh, "Các cậu không phải tay dài sao?"

Để nữ sinh giúp lấy cháo."

Một vài nam sinh cười trừ, nhanh chóng bắt đầu ồn ào chuyện khác.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back