[Edit] Liệt Hỏa Kiêu Sầu (Bản Chỉnh Sửa) - Priest
CHƯƠNG 101
CHƯƠNG 101
-- Có phải là hắn cố ý không?
--
_________
Edit: MeowThịnh Linh Uyên khẽ chớp mắt, cùng lúc đó, một con chim sẻ bỗng ló đầu ra từ một hốc cây nhìn hết sức bình thường ở phía sau núi Cục Dị Khống, giấu mình trong bóng tối của lá cành, nhìn lướt qua bên ngoài rồi lại lui mình vào sâu trong bóng tối.Thịnh Linh Uyên - kẻ đứng đằng sau con chim sẻ ngồi trên ghế sa lon như lão thái gia đang chờ bữa tối.
Hắn vừa xem phim phóng sự trên tivi, vừa bắt đầu bấm thủ quyết.Chiếc xe đã từng chở rương phong ấn mang số hiệu 3S* 001 đã được tháo dỡ hết toàn bộ hàng hóa, dường như đã chẳng còn vật gì nữa, vì vậy sau khi giao đồ đạc cho các nghiên cứu viên kiểm kê kiểm tra, tài xế di chuyển ra ngoài để nhường chỗ cho những xe phía sau.
Tài xế nhìn lướt qua những nhân viên chạy việc bên ngoài đang đi tuần tra ở xung quanh, cẩn thận khống chế tốc độ của mình, hướng về trạm kiểm soát năng lượng dị thường đầu tiên.Tài xế và nhân viên chạy việc bên ngoài ở trạm kiểm soát nhìn nhau, hai người ngầm xác nhận với nhau chuyện gì đó.
Chiếc xe tải chậm rãi lái qua trạm kiểm soát đầu tiên, trên màn hình của máy quét hiện lên hình ảnh của một chiếc rương phong ấn trên chiếc xe trống rỗng, biểu tượng cảnh báo thật lớn lập tức hiện ra, nhưng trước khi thiết bị kịp réo lên, nhân viên kiểm soát đã nhanh tay bấm vào nút "Nhầm lẫn", thả chiếc xe chạy đi.Lúc đi ngang qua, kiểm soát viên phát ra một âm thanh cổ quái từ trong cổ họng, tài xế xe tải cũng trả lời một câu --Cho dù ai đó có thể hiểu được ngôn ngữ của yêu tộc thì chắc cũng không hiểu được hai câu ám hiệu này có ý gì, bởi vì cổ họng của họ là cổ họng loài người, cố chấp học một ngôn ngữ không phải của con người thì cũng chẳng thể học được đến đâu, giống như hai loài cóc khác nhau bỗng nhiên hoang mang nhận nhau thành họ hàng thân thích.Lúc đầu vốn dĩ là thần không biết quỷ không hay, nhưng thật không may, đúng vào lúc này, một nhân viên công tác của phòng tổng điều hành đột nhiên chạy tới thông báo: "Các đồng nghiệp ở viện nghiên cứu ơi, thật ngại quá, lãnh đạo bảo tôi tới đây nói với mọi người một tiếng, làm phiền mọi người chú ý một chút đến rương phong ấn mang số hiệu 3S* 001, không nên tùy tiện mở chiếc rương này ra, đó là chiếc rương cần tập trung bảo vệ."
Một nghiên cứu viên đứng thẳng dậy: "Anh tới đúng lúc lắm, các rương phong ấn gắn dấu sao vừa mới được tháo dỡ xong...
Nhưng trong này có rương phong ấn '3S' à?
Sao vừa rồi tôi không thấy nhỉ..."
Nguy rồi!Kiểm soát viên và tài xế nhanh chóng trao đổi ánh mắt, tài xế đạp chân ga, kiểm soát viên lấy từ trong túi ra một tờ giấy ghi chép, nhanh chóng viết một biển số xe lên rồi vội vã dán vào đuôi chiếc xe tải trên đang lướt qua, biển số xe lập tức thay đổi thành một dãy số khác.Vừa làm xong xuôi thì viện nghiên cứu sau khi đối chiếu khẩn cấp, đã xác nhận rương phong ấn đặc biệt bị thất lạc, cảnh báo vang vọng lên từ phía sau núi!Cảnh báo vừa vang lên, nhân viên chạy việc bên ngoài đang đi tuần tra liền đuổi tới, xông thẳng vào trạm kiểm soát: "Xe bốc xếp và vận chuyển rương gắn dấu sao đã đi qua rồi à?"
Kiểm soát viên ngơ ngác lắc đầu: "Hình như tôi không nhìn thấy, camera giám sát đều ở đây..."
Nhân viên chạy việc bên ngoài của đội tuần tra lập tức đối chiếu với biển số xe của chiếc xe tải đỗ bên cạnh trạm kiểm soát: "Không phải cái xe này, gặp quỷ rồi, rõ ràng là vừa nãy tôi đã thấy chiếc xe đó lái về phía trạm kiểm soát."
Bộ đàm truyền đến giọng của đội trưởng đội tuần tra: "Vật phẩm nguy hiểm quan trọng bị thất lạc, các phòng ban chú ý, hiện tại chúng tôi đã phong tỏa toàn bộ khu vực phía sau núi, tất cả nhân viên ở yên tại chỗ đợi lệnh, cấm ra vào -- lặp lại một lần nữa, tất cả nhân viên ở yên tại chỗ đợi lệnh!
Chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra toàn bộ các xe, các ngóc ngách và những người có cơ hội giấu vật phẩm nguy hiểm ở phía sau núi.
Bởi vì vật phẩm nguy hiểm bị thất lạc thuộc cấp '3S', mong các vị đồng nghiệp phối hợp."
Kiểm soát viên tái mặt, không khỏi liếc nhìn chiếc xe tải bị hắn động tay động chân đang đậu cách đó không xa.Còn chưa kịp nói gì, vài nhân viên chạy việc bên ngoài thuộc đội tuần tra ở gần đó đã nhận được mệnh lệnh, chuẩn bị đi kiểm tra khu vực xung quanh, hiện giờ họ đang di chuyển qua phía bên này.Kiểm soát viên toát mồ hôi lạnh, lặng lẽ đưa tay vào trong túi --Tuyên Cơ sử dụng hết toàn bộ kỹ năng, nấu bốn món ăn một món canh, mặc dù không hề có một vị khán giả nào, nhưng cậu còn căng thẳng hơn những đầu bếp tham gia cuộc thi nấu ăn phát sóng trực tiếp.
Dùng 120% tâm sức để hoàn thành món ăn, rồi lấy ra một bộ bát đũa xịn mà cậu đã mua lâu rồi nhưng vẫn chưa từng mở ra dùng, bày biện đẹp đẽ đến mức người bị OCD cũng không thể tìm ra một khuyết điểm nào nữa, mới ra vẻ như bản thân không hề để ý gì, bưng mâm cơm lên bàn -- tựa như cậu chỉ đang bưng lên hai bát mỳ úp vậy."
Trình độ nấu ăn của tôi không tốt lắm, chứng nhận đầu bếp chỉ đạt cấp 4, chắc chắn là không thể nào so được với ngự trù của Độ Lăng Cung."
Tuyên Cơ khoe khéo một cách qua loa: "Bệ hạ nếm thử xem, nếu không ngon thì bữa sau gọi đồ ăn về.
Sống trên đời thì vẫn phải ăn uống, ích cốc cũng làm giảm bớt không ít niềm vui thú đúng không?"
Lúc khoe khoang thì tỏ vẻ hời hợt không để tâm, nhưng tận mắt nhìn thấy Thịnh Linh Uyên gắp một miếng, cậu vẫn không tự chủ được mà nín thở.Thịnh Linh Uyên cầm đũa hơi vụng về, Tuyên Cơ nhìn nhất cử nhất động của hắn, nỗ lực hết sức để che giấu biểu cảm, nhưng vẫn không che giấu được đôi mắt mở to đầy ngóng đợi.
Lực sát thương của ánh mắt kia quá mạnh, lý trí kiên cố của Thịnh Linh Uyên suýt chút nữa đã vỡ tan thành ngàn mảnh.Bệ hạ vội vã rũ mắt tránh khỏi tầm mắt của cậu, ổn định lại bàn tay đang run rẩy, mỉm cười nói: "Không sao, dù sao thì trẫm cũng không còn được hưởng tay nghề của ngự trù, cũng không phân được ai cao ai thấp."
Tuyên Cơ sững sờ, đột nhiên nhận ra bệ hạ có chút vụng về không phải là giả bộ, mà thật sự là vì nửa đời rồi hắn chưa từng cầm đũa.Thuở thiếu thời Thịnh Linh Uyên không coi trọng chuyện ăn uống...
Cũng không phải là không thèm, mà thật sự là vì điều kiện có hạn.Theo lý thuyết, cho dù có nghèo túng đến thế nào thì hắn cũng là thái tử, lại là một đứa trẻ, nếu trên đường chạy trốn mà thật sự muốn ăn cái gì, đương nhiên cũng sẽ có người đi tìm cho hắn, nhưng người được phái đi này có thể sống sót quay về hay không, vậy thì cũng chưa chắc.
Việc hắn thèm ăn có thể hại đến tính mạng của người khác, vì vậy hắn không dám thèm, chỉ có thể mạnh mẽ kìm nén những mong muốn của mình.Thuở còn bé, hắn ăn là để sống, thời niên thiếu tu luyện thành công, đã ích cốc từ rất sớm rồi.
Sau này khi đã có điều kiện, vị giác lại là giác quan đầu tiên trong ngũ giác của hắn hoàn toàn biến mất, khi phong ấn xương chu tước hoàn thành, Thịnh Linh Uyên đã không còn biết đến chua ngọt đắng cay nữa rồi, vì thế hắn cũng sẽ không lãng phí lương thực.Ngự Trù trong Độ Lăng Cung chỉ là để phục vụ cho các yến tiệc, còn những lúc bình thường thì củi lửa trong phòng bếp chỉ là để nấu ăn cho các cung nhân.Tính ra thì cả đời hắn thật sự chưa từng được ăn thứ gì ngon."
Tay nghề tốt."
Thịnh Linh Uyên ăn một miếng, rõ ràng là vị giác thiếu thốn kinh nghiệm của hắn cũng không phân được ngon dở, hắn khen xã giao một câu: "Mấy năm nay cuộc sống của ngươi cũng có tư có vị."
Hắn rất nể tình, nếm hết một lượt tất cả các món ăn, lần lượt đánh giá, những lời hắn nói đều là những lời tán dương, nhưng cũng chỉ là mấy lời xã giao.
Hắn giống như một blogger livestream ăn uống tuyến 18 có vốn từ kém... lại còn bị chủ thuê nợ tiền không trả, thái độ làm việc rất là qua loa.
Trên mặt hắn chẳng thấy vẻ thỏa mãn, cũng không thấy sự chán ghét, tựa như Thịnh Linh Uyên chỉ đang ăn không khí, ngồi ở đó giả vờ làm người lớn, trình diễn việc ăn uống.Mà khả năng diễn xuất còn quá tệ.Tuyên Cơ cảm thấy buồn bực phát chán.Cậu cảm thấy hiện giờ còn không bằng lúc trước, khi họ chẳng hề nhận ra nhau.
Lúc ấy bệ hạ tuyệt đối sẽ không khách khí, sẽ la lối om sòm với cậu, châm chọc khiêu khích cậu, thỉnh thoảng còn chơi xấu cậu một phen, khiến cậu sứt đầu mẻ trán. . .
Nhưng cho dù cậu có đầu rơi máu chảy thì đó cũng là do Linh Uyên tự tay gây ra.Không phải giống bây giờ, dường như giữa hai người bị ngăn cách bởi một khoảng không vô hại, chẳng ai có thể chạm tới người kia.Trong lòng Tuyên Cơ bỗng lóe lên một suy nghĩ -- khoảng không?Khoan đã...
Có phải là hắn cố ý không?Tuyên Cơ còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, chuông điện thoại của cậu đã bất ngờ kêu ầm lên, nhịp trống nhạc rock kinh người khiến Tuyên Cơ giật mình, đập tan suy nghĩ vừa rồi của cậu.Tuyên Cơ tam hồn bất ổn mà nhận điện thoại: "Alo..."
"Chủ, chủ chủ nhiệm, là tôi...
Lão La!"
Tuyên Cơ nghe thấy giọng anh ta không ổn lắm: "Hả?
Xảy ra chuyện gì à?"
Mặc dù La Thúy Thúy hay nịnh bợ, nhưng xử sự vẫn rất có chừng mực, ngoài thời gian làm việc thì rất ít khi anh ta liên hệ với cậu.Trong điện thoại, giọng La Thúy Thúy rất nhỏ, giống như một vật hy sinh bị quỷ dữ dồn vào một góc trong phim kịnh dị, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh."
Rương phong ấn mang số hiệu 3S* 001...
Chính là cái rương đựng mảnh vảy giao nhân kia, mất rồi."
La Thúy Thúy há miệng run rẩy nói: "Hiện giờ toàn bộ phía sau núi đã bị phong tỏa...
Lý tổng của Lôi Đình và chủ nhiệm Tiêu đều đã tới đây..."
"Nói từ từ thôi, đừng cuống, anh nói từng chữ rõ ràng một chút, tôi không nghe rõ."
Tuyên Cơ nhíu mày lại, "Chủ nhiệm Tiêu cũng đến rồi?
Chủ nhiệm Tiêu không xử lý được hay sao, anh rối lên làm gì?"
Mặc dù Tiêu Chinh là một cậu ấm không biết gì về cuộc sống, nhưng cũng là một cậu ấm từng lăn lộn trên tiền tuyến ở Phong Thần và Lôi Đình.
Chiến đấu ở tòa nhà tổng cục, ngay trên sân nhà của mình, chỉ cần không gặp phải mấy vị "bạn cũ" tộc tương tự người thì cho dù xác của Hà Thúy Ngọc có vùng dậy, cậu ta cũng không đến nỗi không xử lý được.Trong điện thoại liên tục truyền đến tiếng "lập cập", là âm thanh khi răng trên răng dưới va đập vào nhau.Tuyên Cơ: "Lão La?"
La Thúy Thúy: "Tôi...
Tôi cũng đang ở sau núi, dẫn theo... dẫn theo vài đồng nghiệp... bọn Thiến Như."
"Anh tới đó làm gì?"
"Chẳng phải là trong số những món đồ chuyển từ Giang Châu về còn có một ít của cải sao, vốn là sẽ tiến hành xử lý vô hại ở sau núi, tôi nghĩ đây cũng là bổn phận trách nhiệm của phòng chúng ta...
Nếu cậu đã về nhà rồi, tôi đành...
Tôi đành tự quyết định, dẫn theo mấy đồng nghiệp trẻ tuổi tới trợ giúp...
Cục trưởng Hoàng hiện giờ cũng còn chưa tan làm đâu..."
Mấy lời nói che che giấu giấu của La Thúy Thúy này nghe có vẻ lộn xộn, nhưng Tuyên Cơ cũng đã từng làm ở văn phòng chính trị, lập tức hiểu được sự tình -- lão già xảo quyệt này sắp về hưu rồi, vẫn luôn muốn giành chút đãi ngộ tốt, vì thế cũng không ngại luồn cúi.Có lẽ là thấy "Chủ nhiệm thời vụ" là cậu suốt ngày lăn lộn với nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài, không quá quan tâm đến chuyện của phòng khắc phục hậu quả, cũng không giống kiểu sẽ ở lại phòng khắc phục hậu quả lâu, lập tức tự xưng là "Phó chủ nhiệm", nắm chặt tất cả cơ hội để tạo cảm giác tồn tại trước những người lãnh đạo khác.Tuyên Cơ không chấp nhặt với anh ta: "Sao rồi, anh đã thấy cái gì à?"
Lúc này La Thúy Thúy đang trốn trong xe, dẫn theo vài thanh niên trong phòng khắc phục hậu quả, tất cả bọn họ đều đang ngồi túm tụm lại trong xe, núp ở bên cạnh những chiếc ghế ngồi, trên cửa sổ tứ giác dán lá bùa che giấu hơi người, không một ai dám ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.La Thúy Thúy: "Viện nghiên cứu có một người thuộc hệ thực vật, lúc dỡ hàng đã cố ý dán một miếng 'Chướng nhãn diệp' lên chiếc rương phong ấn kia...
Chướng nhãn diệp chính là..."
Tuyên Cơ ngắt lời anh ta: "Tôi biết 'Chướng nhãn diệp' là gì, anh nói trọng điểm đi."
Chướng nhãn diệp là một loại năng lực đặc biệt của hệ thực vật, dùng để giấu đồ, nhưng hơi vô dụng, bởi vì chỉ có thể tạo ra ảo giác, món đồ thực sự vẫn còn nguyên ở đó, chỉ cần quét hồng ngoại là không thoát nổi, mà nếu chẳng may gặp phải hệ thực vật có năng lực đặc biệt tương tự thì cũng bị lộ ngay.La Thúy Thúy nức nở "Ríu rít" nói: "Không dám nói dối cậu, thực ra tôi cũng có chướng nhãn diệp, nhưng chưa từng nói với người khác.
Bởi vì chướng nhãn diệp của tôi chỉ che được không đến một centimet vuông, chỉ có thể che được nấm móng và lỗ kim, tôi ngại nói cho người khác biết...
Điểm tốt duy nhất của nó là nếu người khác dùng chướng nhãn diệp, tôi có thể nhìn thấy.
Vừa rồi viện nghiên cứu nhanh chóng phát hiện ra bị thiếu mất chiếc rương phong ấn, chủ nhiệm Tiêu lập tức phong tỏa phía sau núi, giữ tất cả mọi người lại, lần lượt kiểm tra...
Nhưng đến bây giờ vẫn không tìm được chiếc rương.
Tôi...
Tôi cũng sợ gây thêm phiền cho người ta, vẫn giữ mấy đứa trẻ phòng chúng ta ở lại đây, không đi sang bên đó, trở về xe của phòng chúng ta, cố đậu xe ra xa một chút..."
La Thúy Thúy vốn là kiểu thấy khói là chạy, giống như thỏ, riêng chuyện bo bo giữ mình thì từ trước đến nay không cần người khác quan tâm: "Chúng tôi đậu xe khá xa, xe cũng đã tắt máy khá lâu rồi, nhìn qua giống như không có ai ngồi trong xe...
Tôi nhìn thấy...
Tôi nhìn thấy...
Có người vác chiếc rương bị dán chướng nhãn diệp kia, đi sâu vào trong rừng cây nhỏ phía sau núi rồi!"
Tuyên Cơ lập tức hỏi: "Ai?"
"Không biết.
Tôi đâu có biết hết mặt nhân viên chạy việc bên ngoài đâu, người này cũng không mặc đồng phục."
Lượng tin tức trong câu này quá lớn, nhân viên chạy việc bên ngoài trong ca trực, đội tuần tra,...
đều có đồng phục cả.
Là nhân viên chạy việc bên ngoài mà lại không mặc đồng phục, thông thường đều là nhân viên chạy việc bên ngoài đặc chủng.Sân bãi thu nhận và kiểm kê vật phẩm nguy hiểm của Cục Dị Khống có quản chế nghiêm ngặt, ngoại trừ nghiên cứu viên đã được chỉ định của viện nghiên cứu ra, bất kỳ ai cũng không thể tiếp xúc với rương phong ấn, hơn nữa khắp nơi đều là thiết bị đo lường năng lực đặc biệt và máy quét.
Một khi có bất kỳ điểm gì không thích hợp, đội tuần tra sẽ lập tức bắt giữ người tình nghi, dưới tầng tầng an ninh như thế, không thể nào có chuyện thủ đoạn chướng nhãn diệp đơn giản mà La Thúy Thúy liếc qua đã thấy lại không bị phát hiện.Nhưng bọn họ dám ngang nhiên chả coi Tiêu Chinh là cái thá gì, trộm mất rương phong ấn cấp 3S đi, cái này chỉ có thể nói rõ một điều: viện nghiên cứu, nhân viên chạy việc bên ngoài, đội tuần tra, thậm chí cả Lôi Đình và phòng tổng điều hành đều không sạch sẽ, đều có cái đinh của Bản Chân Giáo.
Bảo sao lại có thể khiến cho lão cáo già như La Thúy Thúy lại sợ đến mức phải trốn trong xe không dám ra."
Chủ nhiệm, tôi phải làm sao bây giờ, tôi nên đi tìm ai, cậu cho tôi một chỉ thị được không, tôi thật sự là mất hết hồn vía rồi."
La Thúy Thúy lải nhải nói tiếp, "Cậu không biết chứ hiện giờ tôi dẫn theo đám trẻ phòng chúng ta ngồi chồm hổm trong xe, còn không dám ngồi lên ghế, chỉ sợ bên ngoài nhìn thấy bóng người.
Trên cửa xe đều dán bùa che giấu hơi thở, thứ này được phát từ năm ngoái, cũng không biết đã hết hạn sử dụng chưa...
Ấy, khoan đã -- Thiến Như sao thế, em có gì muốn nói với lãnh đạo à?"
Gương mặt Bình Thiến Như vô cùng hoảng sợ, cô điên cuồng lắc đầu, liều mạng nháy mắt với anh ta.La Thúy Thúy trợn mắt nhìn cô một lát, bỗng nhiên nhận ra gì đó, chậm rãi quay đầu lại...Một khuôn mặt người đang áp sát cửa sổ xe, đứng cao cao nhìn xuống bọn họ."
Lão La?
Alo?
Lão La?"
Tuyên Cơ chỉ nghe thấy điện thoại vang đến một tiếng "Gào" thảm thiết, sau đó cúp máy, gọi lại cũng không nghe."
Ngồi xuống."
Thịnh Linh Uyên chẳng buồn chớp mắt: "Trên người tên thuộc hạ cây thành tinh của ngươi kia ít nhất cũng có cả trăm món đồ bảo hộ, là một con cáo già tinh ranh, không dễ chết như vậy đâu."
Về lý trí thì đương nhiên là Tuyên Cơ biết La Thúy Thúy hội tụ đủ cả combo "Tham lam, lười biếng, trơ tráo, gian xảo, xấu xa", nhưng đó cũng là một người sống sờ sờ ở bên cạnh cậu, cho dù có thân hay không thì cũng không thể không lo lắng, cậu chau mày, thử thăm dò: "Bệ hạ, ngài có sắp xếp gì rồi?"
Thịnh Linh Uyên đang ăn nên không trả lời ngay -- cách ăn của hắn máy móc như đi theo một trình tự, các món ăn trên bàn được bày thành vòng tròn, hắn sẽ gắp thức ăn theo chiều ngược chiều kim đồng hồ, cùng là một miếng thức ăn, cho dù là cứng hay mềm, hắn cũng đều thống nhất nhai đúng hai mươi lần.
Có cái nhai đến cuối cùng đã tan hết, có cái chẳng nhai nát, nhưng một miếng cũng không nhiều lắm, cứ thế nuốt luôn.Sau khi nhai đủ hai mươi lần rồi nuốt, hắn mới chậm rãi nói: "Có một số món đồ bị những kẻ "không hiểu chuyện" mơ mơ hồ hồ của chúng ta xếp lẫn lộn với những thứ khác để mang về, người đứng sau lưng Bản Chân Giáo có lẽ cũng thèm xanh mắt rồi.
Đánh đổi bằng toàn bộ những giáo chúng ẩn nấp trong tổng cục của các ngươi thì vẫn rất lời."
Tuyên Cơ: "Cho nên ngài biết mảnh vảy giao nhân kia là cái gì?"
"Sử dụng quy tắc thời gian để kéo dài tuổi thọ là vọng tưởng, thời gian là thời gian, tuổi thọ là tuổi thọ, hai khái niệm này là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Nếu như ta đoán không nhầm, thứ mà Hà Thúy Ngọc tìm, chắc hẳn là lối vào 'Bạch Ngọc Cung trên không'."
"Cái gì?"
Trên thế giới này thật sự có "Bạch Ngọc Cung trên không" ư?Đó chẳng phải chỉ là truyền thuyết thần thoại giống như "Nam Thiên Môn" và "Âm tào địa phủ" sao?"
Đám vô dụng họ Vi chỉ biết đập sắt kia văn võ đều kém, xưa nay vẫn luôn chưa ra trận đã vội đầu hàng, đứng giữa hai phe, họ không dám đắc tội với phe nào cả."
Thịnh Linh Uyên quăng đũa đi, "Nhưng đám thợ rèn này đập xương ép tủy ra được một chút ít tâm huyết thì lại đều dùng hết để gây khó dễ cho giao nhân -- năm đó kê biên tài sản Bạch Ngọc Cung dởm của Vi Dục, tổng cộng đoạt lại được 320 quyển bí thuật Cao Sơn, trong đó 306 quyển đều có liên quan đến việc bào chế giao nhân, vì sao bọn họ lại hận giao nhân đến như thế?"
"Phải là thâm thù đại hận...
Cho nên giao nhân thật sự chính là kẻ đầu sỏ khiến bọn họ trọn đời chịu cảnh lưu đày sao?"
Thịnh Linh Uyên: "Hiện nay thuyền của nhân tộc đã thăm dò được hết cả hai vạn dặm dưới đáy biển, nếu như có di chỉ của Bạch Ngọc Cung trên không thì hẳn đã bị tìm ra từ lâu rồi, đến nay vẫn không thấy, vậy thì hoặc là nơi đó đã tàn lụi hoàn toàn...
Hoặc là, nó bị vây giữ ở một nơi mà người phàm không thể đến được."
"Ví dụ như bị đóng băng trong thời gian?"
Tuyên Cơ ngừng lại, sau đó lại cảm thấy không đáng tin lắm, mặc dù không muốn chất vấn Thịnh Linh Uyên chút nào, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà dịu giọng nói, "Nhưng cái này...
Vẫn chỉ là suy đoán thôi đúng không?"
Có lẽ chỉ là một phỏng đoán hoang đường."
Dĩ nhiên không phải là suy đoán."
Thịnh Linh Uyên nhìn cậu cười, đồng tử hơi biến dạng, đó là do hắn đang dùng thuật khôi lỗi, hắn vừa theo dõi ai đó thông qua đôi mắt của một con vật nhỏ, vừa thản nhiên nói: "289 chữ bằng máu phía dưới ngọc tỷ của Cao Sơn Vương đã ghi rất rõ ràng."
Tuyên Cơ: "..."
Ôi vãi plot twist à...
Nhưng mà không đúng!
Nếu như ngay từ ban đầu hắn đã biết, tại sao lúc ở trong ngôi mộ ở Giang Châu lại không nói ra?
Lại còn giả vờ như hắn cũng đang mơ mơ hồ hồ."
Ngọc tỷ của Cao Sơn Vương chắc đã được nhập kho Ty Thanh Bình, sau này duyên số đưa đẩy mà rơi vào trong tay Hà Thúy Ngọc, yêu tinh rắn nhỏ muốn độc chiếm Bạch Ngọc Cung trên không, chắc chắn đã hủy đi ngọc tỷ gốc.
Nhưng xem ra bà ta vẫn không giấu đủ kín, tin tức vẫn bị tiết lộ.
Hiển nhiên, có người biết mảnh vảy giao nhân trong tay bà ta là cái gì."
Tuyên Cơ lập tức hiểu ra -- vật quan trọng như vậy, Thịnh Linh Uyên cố ý dấu diếm không nói, mặc cho nhóm nhân viên chạy việc bên ngoài xếp chung với một đống những vật phẩm khác rồi mang về Cục Dị Khống kiểm kê, cố ý để lộ ra sơ hở, kẻ sau màn biết rõ lai lịch của miếng vảy nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này!Tiếp đó, Thịnh Linh Uyên làm một động tác rất đáng sợ -- hắn giơ tay đâm thẳng vào lồng ngực của mình.Tuyên Cơ suýt chút nữa đã hoảng sợ nhào tới: "Ngươi..."
Thì thấy Thịnh Linh Uyên lôi một miếng vảy giao nhân lớn chừng bàn tay từ tim mình ra như vừa lấy danh thiếp từ trong túi áo khoác.Tỏa ra ánh sáng lung linh."
Không thả mồi thì sao có thể câu được cá lớn?"
Cục Dị Khống -- ánh mắt Tiêu Chinh lướt qua khu vực sau núi đã phong tỏa chặt chẽ, rồi lại nhìn đội ngũ Lôi Đình được huấn luyện nghiêm chỉnh, huyệt Thái Dương bắt đầu giật giật.Người vẫn còn ở đây, đồ vật không thể nào cứ biến mất vào hư không như thế được.
Tổng bộ đã chuyển giao vật phẩm nguy hiểm không biết bao nhiêu lần rồi, quy trình nghiêm cẩn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng xảy ra vấn đề, còn có Lôi Đình...
Lôi Đình...Bản năng của Tiêu Chinh đã nhận ra điều gì đó, thần kinh thực vật đi trước lý trí một bước, đẩy nhịp tim và huyết áp của cậu ta lên cao, nhưng trái tim cậu lại không muốn thừa nhận.Đúng lúc này, mấy bóng người xuất hiện, người dẫn đầu ôm một con búp bê gỗ trong lòng, Tiêu Chinh sửng sốt: "Yên..."
Yên Thu Sơn lại xua tay ngăn cậu nói tiếp, ra hiệu cho Cốc Nguyệt Tịch ở sau lưng.Mắt Cốc Nguyệt Tịch lập tức biến thành thụ đồng, toàn bộ đặc công Lôi Đình ở xung quanh vô thức tránh khỏi ánh mắt cô, lo sợ không giấu được nội y hoa hòe màu sắc của mình.Tổng phụ trách tiếp nhận cương vị của Tiêu Chinh ở Lôi Đình là Lý Thần, Lý Thần cau mày nói: "Yên Tổng, anh làm thế này là có ý gì?
Theo quy định, khi tổng cục xảy ra tình huống khẩn cấp, Lôi Đình là đội đầu tiên đứng ra xử lý.
Phong Thần là phòng ban hoạt động bên ngoài, ở đây làm gì có chuyện của các anh nhỉ?
Hơn nữa anh cũng không còn là tư lệnh của Phong Thần nữa rồi."
Yên Thu Sơn lịch sự gật đầu với hắn: "Rất vui được gặp anh, anh nói rất đúng."
Chưa nói dứt lời, ánh mắt Cốc Nguyệt Tịch đã bắt được gì đó, lập tức dẫn theo đội viên Phong Thần II xông thẳng sang, Lý Thần nhấc chân muốn đuổi theo, một cánh tay xăm trổ đã vòng qua ôm lấy cổ anh ta, Vương Trạch cười hì hì áp sát: "Ôi, người anh em, tìm đồ thất lạc thì phải hỏi mắt thấu thị nha.
Vừa khéo Nguyệt Nguyệt nhà tôi cũng đang ở đây, cho các anh mượn, không dùng thì uổng lắm."
"Vương Trạch, anh..."
"Tiện tay hỗ trợ, cũng không giành công của các anh, anh căng thẳng như thế làm gì?
Tôi bảo này lão Lý, anh như thế này là không chính trực đâu đấy, sao hả, làm đội trưởng 'đội người mẫu' rồi vẫn cảm thấy chức mình hơi nhỏ à?"
Vương Trạch làm bộ làm tịch, siết chặt cổ Lý tổng, nháy mắt trêu chọc chủ nhiệm Tiêu, "Còn muốn thăng tiến nữa thì chủ nhiệm Tiêu cũng phải nhường chức cho anh rồi."
Lý Thần bị cậu ta siết cổ đỏ mặt tía tai, tức giận chỉ vào tên vô lại không biết xấu hổ này mắng to một hồi, nhưng còn chưa kịp thốt ra từ nào thì đã nghe thấy một tiếng "Ầm" thật lớn, Cốc Nguyệt Tịch thuần thục phá vỡ một kết giới -- không ngờ phía sau núi lại có kết giới!Vài người bị vụ nổ đẩy ra, bỏ ngổn ngang ra ngoài, người dẫn đầu có cái đầu nảy mầm chính là La Thúy Thúy.Người mấy vị này đều lấm lem bụi đất.
Không biết trên cổ Bình Thiến Như bị cái gì sượt qua, vẫn còn vệt máu, vị trí vô cùng hung hiểm.
Cô gái đã sợ choáng váng, ngồi dưới đất một lúc lâu vẫn không dậy nổi.
Sắc mặt La Thúy Thúy tái nhợt, rõ ràng là đã hao hết năng lực đặc biệt, gục xuống như một con cá chết co quắp giãy dụa trên mặt đất, rũ bỏ một đống phù chú và thiết bị bảo vệ đã vỡ vụn.Kết giới bất ngờ nổ tung, hai bóng người trong đó nhanh chóng chạy ra ngoài, Cốc Nguyệt Tịch không đợi phân phó đã cho người đuổi theo, bí ngân bay loạn khắp nơi, Yên Thu Sơn một tay ôm Tri Xuân, một tay siết chặt quả tạ không biết lấy được từ đâu ra, quả tạ trong tay anh hóa thành lát mỏng, gắn lên trên người mấy người ở phòng khắc phục hậu quả.Vừa thấy anh ta, Dương Triều mới "Gào" một tiếng, khóc nấc lên: "Yên Tổng...
Anh tới quá kịp lúc.
Em vừa mới thi viết xong...
Nếu như chết lúc này thì phải bỏ thi mất!"
Lý Thần tái mặt, hai người vừa mới lén lút công kích đồng nghiệp hậu cần ở trong kết giới chính là người của Lôi Đình -- rõ ràng là chân dài hơn những người khác hai tấc: "Chuyện quái quỷ gì thế này!"
Yên Thu Sơn thản nhiên đáp trả: "Tôi còn đang muốn nhờ anh giải đáp đó."
"Đừng ồn ào, phải xem xét tình trạng người bệnh trước."
Tri Xuân đẩy cánh tay Yên Thu Sơn ra, nhảy xuống dưới đất, lấy ra một khối chocolate từ trong cái túi nhỏ chừng bàn tay, "Này...
Bạn nhỏ này, đừng khóc, chúc bạn tuần sau thi sẽ gặp nhiều may mắn, mau tới giúp tôi chút, cho lão La của cậu ăn cái này đi, anh ta bị mất sức rồi."
"Đồng chí La Thúy Thúy lần này thật đúng là liều hết sức mình rồi."
Vương Trạch nói, lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video ngắn cho Tiêu Chinh xem, "Trong hành lang của chúng ta có rất nhiều cây trầu bà, chẳng phải đều lấy từ phòng khắc phục hậu quả sao..."
Chỉ thấy trong hành lang yên tĩnh, toàn bộ phiến lá trầu bà đột nhiên không gió mà bay, lá cây vang đến một tiếng thét chói tai: "Cứu mạng!"
Tình cảnh này quá là quái dị, một nhân viên hậu cần đi ngang qua bị trượt chân, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.
Trong lúc mọi người xung quanh đó đang hỗn loạn tưng bừng, những chùm lá cây trầu bà lại đồng loạt hét lên: "Tôi là La Thúy Thúy, Lôi Đình có người làm phản, chúng tôi bị nhốt trong kết giới, đang ở cách khu rừng nhỏ phía sau núi khoảng chừng ba mươi mét về phía Tây, xin hãy cứu mạng --"Video vừa phát xong, Lý Thần và Tiêu Chinh đều đen mặt.La Thúy Thúy được Dương Triều đỡ dậy cuối cùng cũng thở phào được một hơi, run rẩy giơ một ngón tay, chỉ về hướng rừng cây: "Phong ấn...
Rương phong ấn..."
Lý Thần: "Mẹ kiếp, đuổi theo!"
Tiêu Chinh bỗng nhiên đè tay lên vai anh ta: "Lão Lý, cậu trợ lý lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh anh đâu rồi?"