- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 634,521
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
[Edit] Liệt Hỏa Kiêu Sầu (Bản Chỉnh Sửa) - Priest
CHƯƠNG 75
CHƯƠNG 75
-- Đồ khốn nạn!
--
_________
Edit: Meow
Trước đó, giấc mơ lớn nhất mà một Tuyên Cơ nghèo khó có thể nghĩ tới là một ngày đẹp giời mua vé số trúng được năm triệu, sau khi nộp đủ thuế thì đi Tây Giao mua một căn chung cư cũ, còn thiếu tiền thì đi vay rồi trả dần, cậu chẳng hề nghĩ tới rằng mình lại có được ngày hôm nay.
Thịnh Linh Uyên thản nhiên đẩy móng vuốt của cậu ra: "Toàn bộ pháp trận này là do ngươi giữ, nếu như ngươi không giữ được -- ví dụ như lúc ngủ, linh lực dẫn vào pháp trận bị cắt dứt, căn phòng này của ngươi sẽ trở về hình dáng ban đầu."
Tuyên Cơ thầm nghĩ, cậu còn ngủ cái gì mà ngủ?
Có được một căn nhà to đẹp tráng lệ như thế này ở khu phố thị sầm uất của thành phố cấp một, có thể thoải mái giang rộng cánh mà bay bên trong theo đúng nghĩa đen, cho dù cậu có đang ngủ cũng bật cười tỉnh dậy.
"Chỉ cần tôi ở nhà, tuyệt đối sẽ không chợp mắt."
Tuyên Cơ hớn hở mời Thịnh Linh Uyên ngồi lên ghế sofa -- Chiếc sofa lớn làm bằng vải vốn chiếm nửa diện tích phòng khách lúc này nằm lẻ loi trong một góc, giống như tiểu cảnh thu nhỏ vậy, cậu lấy hết trà, rượu, đồ ăn vặt... tích trữ trong nhà ra, bày ra trước mặt bệ hạ như xếp đồ cúng: "Ngài nói đi, hôm nay chúng ta học thêm cái gì?
Có phải xỏ kim nữa không?
Tôi có thể vừa bay vừa xỏ kim, vừa nhảy vừa xỏ kim, xoay Thomas 720 độ rồi xỏ kim cũng được luôn (*)!"
(*) Thomas Full Spin: Được tạo ra bởi vận động viên thể dục dụng cụ người Mỹ Kurt Thomas trong giải vô địch thế giới năm 1979.
Thịnh Linh Uyên không bắt cậu xỏ kim nữa mà để cậu luyện thần thức, hắn chê cảm giác của cậu không đủ linh mẫn.
Tuyên Cơ không nói hai lời, cho dù bệ hạ có gắn lên đầu cậu hai dây anten, cậu cũng có thể ngay lập tức biến thành bộ định tuyến.
Chỉ thấy Thịnh Linh Uyên tìm một lượt khắp xung quanh, đào được một cây cây me đất trong đống cây trồng bên bệ cửa sổ nhà cậu, hắn phất tay một cái, một tầng sương đen mỏng manh lập tức lan khắp mặt đất, chớp mắt đã chồng thêm một tầng ảo cảnh lên trận pháp không gian.
Tuyên Cơ há mồm trợn mắt nhìn mặt đất vốn bằng phẳng bỗng nhiên trở nên gồ ghề chập chùng, cỏ mọc lan tràn, cây cối mọc thành bụi, thậm chí còn có cả tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót và tiếng nước róc rách -- phòng khách của cậu biến thành một mảnh rừng xinh đẹp.
Gáy cậu có cảm giác mát lạnh, vươn tay lên lại cảm nhận được những giọt nước, ngẩng đầu nhìn, là sương sớm trên lá cây rơi xuống.
Thế này cũng quá...
Thịnh Linh Uyên nhắc nhở: "Đây là ảo cảnh, mọi thứ nhìn thấy hay cảm nhận được ở nơi đây đều không có thật."
Đương nhiên Tuyên Cơ biết là giả, cậu hít sâu một hơi, phả vào mặt là mùi bùn đất ẩm ướt và hương thơm của cây cỏ, cảm thấy lá phổi như giãn ra, trong lúc nhất thời, cậu gần như có một khát vọng được sống cả đời trong lòng bàn tay Thịnh Linh Uyên.
Bảo sao người xưa lại nói ma vật có thể mê hoặc tâm trí.
Hoa và cây ở nơi đây đều là giả, chỉ có cây me đất lúc nãy là thật.
Thịnh Linh Uyên nói, "Bài học tối nay của ngươi, chính là khám phá ảo cảnh, tìm ra nhánh cây thật."
So với xỏ kim thêu trong BGM dâm loạn, nội dung bài học bổ túc hôm nay quá là trong sạch, Tuyên Cơ luôn cảm thấy không thể có chuyện gì ngon nghẻ như thế này được, cậu do dự bước hai bước, sau đó không nhịn được mà quay đầu xác nhận lại: "Chỉ cần tìm được nhánh cây kia là xong hả?"
"Đúng, đừng nhổ sai là được."
Thịnh Linh Uyên xoa xoa một tách trà nhỏ làm bằng đất nung, dịu dàng mỉm cười với cậu.
Tuyên Cơ nhìn hắn cười, bị nhan sắc làm mờ mắt đến ngu người, căn bản là không nghe rõ hắn vừa nói cái gì, mơ mơ hồ hồ bước vào ảo cảnh.
Mấy ngày nay không khí ở Vĩnh An không tốt lắm, nồng độ bụi mịn 2.5 đã vượt quá 100, Tuyên Cơ lại ở giữa một khoảng rừng um tùm cây cối, cậu vẫn chưa biết nên làm thế nào nên chỉ đi lòng vòng tại chỗ.
Mấy ngày trước cậu vẫn còn đắc ý vì thần thức của mình một lần nữa mạnh lên đáng kể, chỉ cần ngồi trong phòng làm việc là có thể quét được toàn bộ tòa nhà tổng bộ, đến lúc này cậu mới cảm nhận được sự đả kích sâu sắc -- cậu nhắm mắt lại, có thể thu hết toàn bộ ảo cảnh vào tầm mắt, thế nhưng lại không tìm ra kẽ hở giữa chân thực và ảo giác.
Theo cậu thấy thì ảo cảnh của thiên ma không hề có kẽ hở.
Trong ảo cảnh này có ít nhất hơn một vạn bụi cây me đất, bụi nào cũng giống y hệt nhau, dưới chân cậu cũng có một bụi, mặc dù 99.999% là giả, nhưng Tuyên Cơ vẫn quyết định nhổ lên để xem xét kỹ hơn, để xem hoa cỏ trong ảo cảnh có khác gì với cây cỏ thật sự.
Vì vậy cậu nhẹ nhàng nhấc tay, nhổ gốc cây me đất lên.
Ngay cả bùn đất bám trên rễ cây cũng giống y như thật vậy...
Ơ, nhưng sao cây cỏ này cứ dài dài thế nào ấy nhỉ?
Chỉ thấy rễ cây me đất nối liền với một bộ lông động vật vừa to vừa dài, mi tâm Tuyên Cơ mát lạnh, không hề do dự giang cánh, bay lên giữa không trung, cùng lúc đó, một tiếng hổ gầm như sấm rền đập mạnh vào ngực cậu, đau điếng người, mặt đất ầm ầm nứt ra, một con thú lớn nhào ra như tia chớp, móng vuốt hổ cứ thế ập xuống, nếu không phải là Tuyên Cơ trốn nhanh thì suýt chút nữa đã bị cái thứ chết tiệt này phá hủy nhan sắc rồi!
Đó là một con hổ to như ngọn núi, phía sau có tới chín cái đuôi, trên đầu là một gương mặt người hung ác, nhảy một cái là có thể bật xa hơn trăm mét.
"Cái quái gì đây thế!"
"Đây là Lục Ngô."
Giọng Thịnh Linh Uyên vang lên không chút hoang mang: "Là một trong những linh vật thiên tiên thượng cổ, tương truyền chính là một trong chín hộ vệ của trời, kiêu dũng thiện chiến, đặc biệt là nó rất bao che khuyết điểm của mình, ngươi nhổ tiên thảo nó trồng, cẩn thận đừng để nó bắt được, nếu không..."
Tuyên Cơ bắn ra hai đồng xu với ngọn lửa trắng, đồng xu lao như sao băng, bắn về phía đôi mắt của con hổ, lại bị Lục Ngô hời hợt đánh bay.
Thần thú há miệng gầm thét, từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Tuyên Cơ cảm nhận được lực sát thương của sóng âm, cậu bị tiếng gầm chấn động, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngã từ trên không xuống.
"Bệ hạ!
Sư phụ!
Sư tôn!
Sư tổ!
Tổ tông!"
Tuyên Cơ chật vật vỗ cánh, tránh khỏi móng vuốt của Lục Ngô, cảm thấy mình giống như một con muỗi không có cách nào tránh được sự công kích của nhang muỗi, "Cầu hướng dẫn!!!"
Thịnh Linh Uyên tò mò mở nắp một chai rượu, ngửi ngửi một chút, hắn nói: "Ta nói trước để ngươi đừng đi lầm đường -- Loại thần ma hồng hoang như Lục Ngô này, năm đó đại tộc trưởng của tộc Chu Tước cũng chưa chắc đã đánh thắng được nó, ta cũng lực bất tòng tâm, ngươi ấy à, cố mà chạy nhanh chút!"
Tuyên Cơ: "..."
Đồ khốn nạn!
Thịnh Linh Uyên đứng nói không đau eo: "Nơi đây đều là ảo cảnh, Lục Ngô cũng chỉ là thú trong cảnh, ngươi chỉ cần phá tan ảo cảnh, đương nhiên là nó cũng sẽ biến mất theo, không khó."
Tuyên Cơ còn chưa kịp phun ra câu gì, Lục Ngô lại tiếp tục rít lên một tiếng, tựa như có một nghìn cái cồng chiêng nổ tung bên tai cậu, khiến cậu nhất thời mất đi thính giác, hai hàng máu chảy dài bên tai cậu.
Nếu chỉnh chết cậu, lão ma đầu làm quái gì còn chỗ nào để tìm xương gà nữa, Tuyên Cơ đoán rằng dù bị thương trong ảo cảnh cũng sẽ không ảnh hưởng đến thực tại, nhưng cảm giác đau là thật, làm sai thì vẫn phải chịu hậu quả.
Tuyên Cơ nhất thời bị lão hổ chín đuôi ép đến mức không còn tâm trí mà suy nghĩ lung tung, chỉ một lòng một dạ tìm cây me đất kia, sau đó lại nhổ sai thêm mấy lần nữa, đầu tiên là suýt chút nữa thì bị một đám cú mèo một chân đuổi như đuổi diều, sau đó lại nhổ thêm ra được một "Toan Dữ" sáu mắt.
(*) Toan Dữ: Một loại chim trong Sơn Hải Kinh, hình dạng giống như một con rắn, nó có bốn cánh, sáu mắt và ba chân.
Cái đầu rắn của người anh em Toan Dữ này lớn cỡ như cái đầu xe taxi, vừa mới ra sân đã mặt đối mặt với Tuyên Cơ, có thể là từ thời hồng hoang đến giờ, vị này chưa từng đánh răng, suýt chút nữa Tuyên Cơ đã bị cái mùi này xông đến chết...
Suốt cả một đêm, cậu lăn lộn vơi đám thú trong "Bách khoa toàn thư mãnh thú - Sơn Hải Kinh", tộc huy giữa chân mày chưa từng biến mất.
Cuối cùng, đến khi sắc trời dần sáng, Tuyên Cơ bỗng cảm nhận một khí tức nhỏ bé hoàn toàn khác biệt với mọi thứ trong ảo cảnh, là một điểm không cân đối.
Cậu chợt lao từ trên không trung xuống, phía sau là một đội yêu quái cú mèo, cũng chẳng biết cái đám này mang theo loại virus zombie gì, Tuyên Cơ không cẩn thận bị nó mổ một cái lên vai, chỉ một lát sau, nửa bả vai đã nát vụn đến mức nhìn thấy cả khớp xương, mà vết thối rữa vẫn còn đang tiếp tục lan lên cổ cậu.
Như vậy sao được?
Dẫu Tuyên Cơ có chết cũng không thể chết một cách xấu xí trước mặt Thịnh Linh Uyên, bất cứ giá nào cậu cũng phải liều mạng.
Ánh lửa trên cánh cậu chợt hiện lên, rơi xuống như lửa trời, Lục Ngô và Toan Dữ đã phục kích trên mặt đất từ lâu cũng đồng thời đánh tới, mỗi tên giữ lấy một cánh, đám yêu quái cú mèo thì theo sát ngay phía sau, một đôi cánh rực sáng lao xuống mặt đất.
Khi cánh đập xuống đất, đám lông vũ rực lửa cứ thế bay loạn, tựa như vàng tan ngọc vỡ, có lẽ chẳng mấy chốc là sẽ bị đám quái thú chia nhau mà rỉa.
Nhưng chỉ một khắc sau, Lục Ngô lắng tai nghe -- Bên dưới đôi cánh kia không có người.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Ầm", đôi cánh đã hoá thành một đống tiền xu rơi đầy trên đất, cùng lúc đó, nương theo ánh sáng, Tuyên Cơ dùng kế ve sầu thoát xác, vừa bò vừa lăn trên mặt đất thêm 4, 5m nữa, nửa người đã nát vụn, cậu dùng bàn tay vẫn còn nguyên vẹn níu lấy một cọng cỏ, nhổ lên không chút do dự --
Nếu còn sai nữa thì cậu sẽ chôn thây ở nơi này!
Một khắc sau, tiếng hổ gầm chim kêu đồng thời biến mất, mảnh rừng um tùm cũng không còn bóng dáng, Tuyên Cơ nằm co quắp trên mặt đất, tay nắm một nhành cây héo rũ, xương thịt nát vụn dần dần sinh ra máu thịt mới, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, quần áo bị rách cũng liền lại như chưa hề có gì xảy ra, tất cả giống như một cơn ác mộng kinh tâm động phách.
Bên cạnh vang lên tiếng nhạc du dương và giọng nói truyền cảm trong bộ phim phóng sự trên TV: "...
Lúa phát triển từ những khóm mạ xanh biếc, trổ bông rồi cho ra những hạt thóc vàng ươm, phù hợp phong tục ăn uống của nhiều nơi, có rất nhiều phương pháp chế biến, tạo ra những món ăn với hương vị phong phú..."
Tuyên Cơ: "..."
Bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng, vị ma đầu viễn cổ thần thông quảng đại Thịnh Linh Uyên này, không những tự mân mê mở TV, còn mở đúng tập phim phóng sự quý giá mà Tuyên Cơ cất giữ.
Trong lúc Tuyên Cơ bị yêu thú thượng cổ đuổi lên trời xuống đất thì lão nhân gia ngài ngồi nhắm rượu, xem đến là thích thú.
"Ồ, thoát được rồi?"
Bệ hạ dời mắt khỏi màn hình, thưởng cho cậu một ánh mắt khen ngợi, sau đó chỉ tay về chiếc điện thoại di động mà cậu đặt trên bàn trà, "Cái kia của ngươi...
Kêu ba lần rồi."
Chuông báo thức kêu ba lần, thế chẳng phải là thưởng chuyên cần cũng bay theo gió luôn rồi à!
Tuyên Cơ thầm chửi một tiếng rồi lập tức nhảy lên, nhào tới bên cạnh khay trà, cầm lấy điện thoại di động, sau đó lại phát hiện ra cái "Kêu ba lần" mà Thịnh Linh Uyên nói không phải là chuông báo thức, mà là chuông của ba cuộc gọi nhỡ.
"Hà Thúy Ngọc mất tích rồi."
Tuyên Cơ mở điện thoại lên, gọi thẳng đến phòng làm việc tổng điều hành, Tiêu Chinh nghe máy, bỏ qua luôn mấy câu chào hỏi khách sáo, khàn giọng đi thẳng vào vấn đề, có thể thấy là đêm qua không chỉ có một mình Tuyên Cơ thức trắng đêm không ngủ.
"Ai cơ?"
Tuyên Cơ dùng sức vỗ vỗ tai, luôn cảm thấy tai mình bị đám quái thú kia tra tấn suốt cả đêm, vẫn còn hơi ù.
"Chính là Ngọc Bà Bà."
Bên phía Tiêu Chinh như có tiếng "ừng ực", chắc là cậu ta vừa uống mấy ngụm nước, "Trong Hội nghị Bồng Lai lần trước, chúng ta đã bắt Nguyệt Đức Công, hội nghị kết thúc không vui vẻ, người của chúng ta cũng vẫn luôn để mắt đến những nhân vật quan trọng khác -- bên cạnh lão thái thái đều là cao thủ, nhóm chạy việc bên ngoài không dám đến quá gần, chỉ dám đi theo Ngọc Bà Bà về căn nhà cũ ở ngoại thành thành phố Bắc Lâm, ngày hôm qua, sau khi nhận được mệnh lệnh của cục trưởng Hoàng, đã có thêm một số anh em ở Lôi Đình qua đó tiếp viện, ban đêm đã đi thám thính căn nhà cũ ở Bắc Lâm, phát hiện ra lão thái thái đã không còn ở đó, trong phòng chỉ có một con rối.
Ngoài ra, bọn họ thẩm vấn kẻ tình nghi Ngân Ế cũng đã tra được một số chuyện, ông sớm qua đây nghe một chút đi."
Toà nhà tổng cục có phòng thẩm vấn chuyên biệt, mặt tường và mặt đất bên trong đều là màu trắng -- ngay cả hốc tường cũng quét sơn trắng luôn, không có có một chút màu khác pha tạp, người ở bên trong càng đợi càng thấy lâu, nhất định sẽ nghi ngờ chính mình sắp quáng tuyết.
Trên trần và dưới sàn nhà lắp mười sáu thiết bị âm vọng, liên tục phát âm vọng về nhà giam ở giữa trung tâm, cả nhánh đặc công hệ tinh thần tinh nhuệ nhất lần lượt thay nhau thẩm vấn suốt 24h, đừng nói là Ngân Ế đã bị tố hồi tra tấn một lượt, cho dù não hắn có làm bằng đồng thì cũng phải giao cả cái mỏ đồng đó ra.
Phía sau phòng thẩm vấn còn có một loạt những thiết bị phân tích, đồng thời kiểm tra và đo lường những đè nén và cảm giác sôi nổi sinh ra từ não của kẻ tình nghi, đo nhịp tim huyết áp, vân vân... nhằm đảm bảo kết quả tra hỏi là đáng tin cậy.
"Bản Chân Giáo này sử dụng một loại app tên là "Niết bàn quay lại" để lén lút liên lạc, rất giống kiểu lừa đảo", Tiêu Chinh mở một phần mềm sặc sỡ trên điện thoại lên, bên trong xuất hiện một hình ảnh động tiền rơi, nhìn giống như một trò chơi rẻ tiền, "Có hai cách để đăng nhập, một loại là lấy mã xác thực, một loại là đăng ký và đăng nhập bằng email của điện thoại di động thông thường, nếu như ông đăng nhập bằng cách thứ hai thì sẽ chỉ mở được một phiên bản nhái của trò chơi câu cá, cho dù có ông có tải nhầm app này về thật thì chả mấy cũng xoá.
Cách duy nhất để đăng nhập được nó là dùng mã xác thực, mà mã xác thực này lại không thể lấy được bằng điện thoại, mà phải thông qua cái mà chúng gọi là "Bức tranh vị thần thật sự" của chúng."
Vương Trạch nói: "Tôi nhớ hình như là tên mù kia dập đầu lạy một thứ không đâu vào đâu, vừa dập đầu vừa nói "vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"?"
Tuyên Cơ vội ho một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đó là dịch ý, còn nguyên văn là "Chủ ta là vị thần thật sự"."
"Không khác nhau lắm, hiểu ý là được."
Vương Trạch khoát khoát tay, "Vậy muốn đăng nhập được thì phải dập đầu bao nhiêu lần?"
"Ngân Ế khai báo, chủ yếu là xem cấp bậc của ông trong hệ thống, cấp càng cao thì càng dễ lấy được mã xác thực, trong hệ thống này, Ngân Ế là thành viên cấp 10, cấp bậc tương đối cao -- nhân viên quản lý cũng mới cấp 12 -- để nhận được mã xác thực, hắn chỉ cần dập đầu mười cái, bọn họ gọi cái này là "Dâng mười bái lạy", thành viên mưới cấp 1 thì phải dập đầu 120 lần."
Thịnh Linh Uyên bỗng lên tiếng hỏi: "Làm thế nào để thăng cấp?"
Tiêu Chinh không nhịn được nhìn hắn một cái, nghe nói "Kiếm linh" này vừa mới thành hình người, ngay cả tiếng phổ thông cũng chưa thạo, đến bây giờ vẫn chưa dùng được điện thoại di động, vậy mà lại là người đầu tiên nhắc đến vấn đề mấu chốt.
"Bản Chân Giáo làm nhiệm vụ để đổi điểm, những nhiệm vụ chính thì có tụ họp thăm viếng cái thần tượng chả đâu vào đâu này, giới thiệu người đáng tin cậy gia nhập tổ chức của chúng, còn có một số nhiệm vụ do nhân viên quản lý đưa ra.
Ví dụ như nhiệm vụ mà Ngân Ế nhận, tích góp điểm tới một mức nhất định thì có thể thăng cấp, thăng cấp thì trong giáo sẽ phái tới một vài giáo chúng cấp cao, mang theo một thứ gì đó gọi là "Chân đan", liên hệ với hắn -- ở đây có một đoạn video thu lại quá trình thẩm vấn, các ông xem đi."
Tiêu Chinh chiếu video từ máy tính lên màn chiếu trong phòng họp, chỉ thấy Ngân Ế quỳ một cách rất cung kính, trong tầm nhìn của hắn có hai cái "bảng đèn" hình người, chắc là hai người có năng lực đặc biệt.
Một cái "bảng đèn" cười ha ha nói: "Chúc mừng cậu, người anh em, chuẩn bị xong rồi, chúng ta hãy bắt đầu đi, lúc lấy máu có lẽ sẽ hơi đau, nhưng vì hiệu quả thì chúng ta phải nhịn một chút, nếu không... một lát nữa máu đông lại thì lại phải đâm thêm một nhát dao nữa."
Trong phòng hội nghị, một đội tinh anh của Cục Dị Khống đều quét mắt về phía màn chiếu, giống như vừa nhìn thấy hiện trường lừa đảo ở bệnh viện chui không có giấy phép kinh doanh.
Ngân Ế lại vô cùng biết ơn mà giơ tay lên, một bảng đèn khác bước lên, giống như rất có kinh nghiệm làm việc ở lò mổ, rạch một dao lên cổ tay hắn, tiếng máu chảy lập tức vang lên, phối hợp với tầm nhìn cổ quái của Ngân Ế lại càng thêm vẻ quỷ dị, một bảng đèn khác bắt đầu cao giọng ngâm nga một đoạn chú văn cổ quái, Ngân Ế run rẩy, nghe được hai lần thì cũng gắng gượng đọc theo.
Những hành động của mấy vị này quả thực giống như đang làm theo giáo trình "Làm thế nào để thực hiện nghi thức tà giáo", khiến người xem rợn tóc gáy.
Vương Trạch vô thức quay đầu nhìn Tuyên Cơ, chỉ thấy Tuyên Cơ cũng lắc đầu khó hiểu -- đây không phải là cổ ngữ yêu tộc, mà là một loại pháp chú thuần túy, cậu luôn cảm thấy dường như đã nghe được ở đâu đó, cực kỳ quen tai...
Thịnh Linh Uyên lại chợt ngẩng đầu nhướng mày, ánh mắt lười biếng bỗng trở nên sắc bén như dao, bắn về phía màn chiếu.
Không biết Ngân Ế đã niệm chú văn cổ quái kia bao nhiêu lần, tầm mắt của hắn đột nhiên xuất hiện những thay đổi kỳ lạ, mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Cái gì thế này!
Khoan đã!
Hắn đã khôi phục thị lực rồi à, hay là...
Hay là ảo giác?
Chỉ thấy thị giác của Ngân Ế đột nhiên trở nên rõ ràng, giống như thị lực của một người bình thường, có thể nhìn rõ hai người trước mặt hắn và không gian xung quanh, thế giới muôn màu cứ thế tràn vào thị giác vốn mù bẩm sinh của hắn, sức chấn động to lớn đến mức khiến cho Ngân Ế không quỳ nổi, cả người hắn run lẩy bẩy, sau đó tầm nhìn của hắn bắt đầu chầm chậm ảm đạm đi rồi dần biến mất, hắn lại tiếp tục mù, hai người có mắt có mũi một lần nữa trở thành hai cái bảng đèn hình người.
Ngân Ế thở hổn hển, thân thể bắt đầu co quắp lại vì mất quá nhiều máu, hình như có một tên bảng đèn là hệ thủy, y bước lên bóp vết thương của hắn, khiến cho máu nhanh chóng đông lại, Ngân Ế lại kịch liệt tránh né, trong miệng vẫn không ngừng nhẩm đọc đoạn chú văn lúc nãy, cố gắng xé rách vết thương lúc nãy ra, để có thể một lần nữa nhìn thấy ánh sáng.
"Được rồi người anh em, được rồi -- xuỵt...
Tôi hiểu ý của cậu."
Bảng đèn vỗ vai hắn, khẽ khuyên nhủ, "Cậu cứ từ từ thôi, nếu cậu cắt một lần hết sạch máu thì sẽ chết luôn đấy, làm sao mà nhìn được cái gì nữa?
Mau, mau ăn chân đan đi."
Dưới thị giác của Ngân Ế, chân đan chỉ có một màu đen thui, so với không gian xung quanh thì đen hơn một chút, hai tên bảng đèn, một tên đè hắn xuống, một tên bóp miệng hắn, ba chân bốn cẳng nhét viên thuốc không rõ xuất xứ vào miệng tên mù, ý thức của tên mù càng lúc càng mờ nhạt, âm thanh từ những người xung quanh hắn bắt đầu đứt quãng mơ hồ.
"Ngủ một giấc là sẽ ổn thôi...
Một lần thăng cấp là một lần tẩy tủy..."
"Chủ nhân nói, đôi mắt của cậu đều là do huyết mạch phàm nhân gây ra...
Đợi đến khi cậu rửa sạch hết huyết mạch phàm nhân..."
"Rửa sạch huyết mạch phàm nhân..."
"Sạch sẽ..."
Chắc Ngân Ế chỉ ngất đi thôi, phần ký ức phía sau đã bị đứt đoạn, Tiêu Chinh bấm nút tạm dừng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thịnh Linh Uyên nở một nụ cười cổ quái.
Tiêu Chinh: "Ngươi...
Có phải là ngươi biết đây là cái gì không?"
Thịnh Linh Uyên vuốt ve đốt ngón tay của mình, chậm rãi nói: "Rất nhiều năm trước, có một kẻ ngông cuồng, khinh thường một phần huyết mạch trong người mình, y đã tự chế ra một bộ "Nghịch thiên pháp", có thể loại bỏ phần huyết mạch này ra khỏi cơ thể, sau đó nuốt linh vật bổ kỳ thân, cuối cùng tu luyện thành cái thứ không đâu với đâu mà các ngươi đã thấy.
Xem ra kẻ điên này cũng có người kế nghiệp."
Vương Trạch nhấc tay hỏi: "Chân đan kia là cái gì?"
Thịnh Linh Uyên nở nụ cười với hắn, bởi vì lúc nãy bật máy chiếu, đèn trong phòng họp cũng được giảm độ sáng không ít, hắn chợt cười như thế, tự dưng lại có vài phần quỷ dị: "Ngươi nói xem?"
Vương Trạch không tự chủ được mà giật mình, lén liếc mắt nhìn Tuyên Cơ, cảm giác vị "Kiếm linh" này thực sự không phải là một người dễ chọc.
Tuyên Cơ lại không hề để ý.
"Đột nhiên tôi lại nghĩ tới một chuyện."
Tuyên Cơ nói, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì từ khi Ty Thanh Bình giải tán hơn bảy trăm năm trước đến nay, tuổi thọ bình quân của người có năng lực đặc biệt cũng không nhiều hơn người bình thường bao nhiêu đúng không?"
"Nhìn bối cảnh thời đại hiện nay thì tuổi thọ bình quân của người có năng lực đặc biệt, đại khái là lớn hơn những người bình thường sinh cùng thời khoảng năm mươi đến một trăm năm.
Nhân viên cao tuổi nhất trong Cục Dị Khống chúng ta là tiến sĩ Vương của khoa cổ tu, có lời đồn rằng ông ấy sinh ra từ thời Minh, nhưng thực ra thì không phải, ông ấy mới chỉ hai trăm ba mươi sáu tuổi, không già đến như vậy," cục trưởng Hoàng đẩy chiếc kính lão lên, ánh mắt nhìn qua mép kính, "Hiện giờ ông ấy là người thọ thứ hai trên thế giới, Tiểu Tuyên, ý cậu là sao?"
"Chúng ta không biết năm sinh của Ngọc Bà Bà, chỉ biết là trước đây bà ta từng là người của Ty Thanh Bình, vậy thì ít nhất bà ta đã sống hơn 700 năm rồi."
Tuyên Cơ nói: "Mọi người không cảm thấy người thọ nhất và người thọ thứ hai... có chênh lệch rất lớn sao?"