- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 585,295
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Edit] Liệt Hỏa Kiêu Sầu (Bản Chỉnh Sửa) - Priest
Chương 20
Chương 20
Chương 20
-- "Lỗ mãng như vậy mà trưởng bối trong tộc cũng dám thả ngươi ra, thật khiến người ta lo lắng.
--
Edit: Meow
Cục trưởng Hoàng vừa muốn tự tay đẩy cửa, Tiêu Chinh đi sau hắn nửa bước đã lập tức chạy tới: "Để cháu."
Trên tay Tiêu Chinh đeo một chiếc nhẫn dày, bên trong khắc một vòng phù chú, ngay khi mặt nhẫn chạm tới cửa, một tia sáng trắng chói mắt nhanh chóng hiện lên trên phù văn, khung cửa "Kẹt" một tiếng rồi mở ra, Tiêu Chinh không hề e sợ dẫn đầu bước tới, mở cửa giúp Cục trưởng Hoàng, thấp giọng nói: "Chú đừng chạm vào mấy thứ kia, ở "Hội nghị Bồng Lai" không an toàn."
Vẻ mặt Cục trưởng Hoàng hơi nghiêm lại, nhưng cũng không hoảng hốt, vỗ vai Tiêu Chinh, hắn chầm chậm bước vào -- đây là một trung tâm hội nghị trong một khách sạn xây theo kiểu cũ, tổng cộng có ba tầng, được người ta sửa sang lại, trên cánh cửa tạm thời dựng lên một tấm biển, phía trên viết: "Hội nghị nghiên cứu thảo luận văn hóa nghệ thuật Bồng Lai."
Cục trưởng Hoàng vừa dẫn theo Tiêu Chinh cùng với vài nhân viên chạy việc bên ngoài vào phòng, cánh cửa lập tức "Ầm" một tiếng, tự động khép lại phía sau họ, trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, mấy người họ có cảm giác như đang ngụp đầu lặn xuống nước, trong chớp mắt lập tức chẳng còn nghe được bất cứ âm thanh gì bên ngoài căn phòng hội nghị.Các nhân viên chạy việc bên ngoài cảnh giác vây người thường duy nhất là Cục trưởng Hoàng ở giữa, Tiêu Chinh đi trước mở đường, đèn báo động trên thiết bị theo dõi năng lượng đặc biệt trên người họ không ngừng nhấp nháy.
Tiêu Chinh đi trước dẫn đường chợt dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía một bức tượng đá ở phía trước cửa thang máy -- bức tượng đá vốn là vật trang trí trong khách sạn, điêu khắc một tiểu tiên nữ tay áo bồng bềnh, chỉ là đá dùng để khắc là loại rẻ tiền, nhìn hơi xanh xao.Tảng đá tiên nữ mang gương mặt trái xoan hung dữ, được dựng đứng ở một góc, gương mặt còn bị mẻ mất một miếng, cũng không biết là muốn dọa chết ai.Bọn họ tới gần hơn chút nữa, bức tượng đá bỗng nhiên chuyển động, nó "Ầm ầm" rung chuyển, xoay nửa vòng, từ bên cạnh xoay lại đối mặt với nhóm Cục trưởng Hoàng, sau đó trượt về phía bọn họ một cách quỷ dị, trong nháy mắt đã tới ngay sát bên, nhóm chạy việc bên ngoài lập tức bước lên một bước, đứng ngăn trước mặt cục trưởng Hoàng, gần như chạm tới cả gương mặt âm trầm hốc hác của tiên nữ.Khóe mắt Tiêu Chinh giật giật, nghi ngờ đối phương cố tình ra oai phủ đầu với người bình thường là Cục trưởng Hoàng.Mặc dù Cục trưởng Hoàng là một người bình thường, không thể phun nước cũng không biết phóng hỏa, nhưng có thể ngồi lên vị trí này ắt không phải người không có năng lực, sắc mặt hắn không hề thay đổi, đưa tay đè lên bả vai nhân viên chạy việc bên ngoài phía trước, hắn khách khí gật đầu với bức tượng đá: "Là Ngọc bà bà trong truyền thuyết sao?"
Tượng đá hơi lùi về phía sau mấy cm, mở miệng nói tiếng người: "Cục trưởng Hoàng, ngưỡng mộ đã lâu - Đội trưởng Tiêu...
À không, bây giờ phải gọi là chủ nhiệm Tiêu rồi, vẫn lanh lợi như vậy."
Tiêu Chinh tiếc chữ như vàng, hắn chỉ gật đầu một cái, không hề hé răng nói lời nào."
Mời đi theo tôi."
Tượng đá liếc mắt nhìn thật sâu về phía cục trưởng Hoàng, lê thân đá thô nặng, đi về phía thang máy.
"Các lão bằng hữu đều đến cả rồi."
Cục Dị Khống là tổ chức người có năng lực đặc biệt duy nhất do chính phủ quản lý, nhưng không phải toàn bộ người có năng lực đặc biệt đều là người của chính phủ.Bởi vì năng lực đặc biệt cũng có khả năng di truyền nhất định, trong dân gian có không ít gia tộc và môn phái năng lực đặc biệt.
Bọn họ gia học uyên thâm, lại được giáo dục từ khi còn nhỏ, bọn họ vẫn luôn có rất nhiều tuyệt kỹ không truyền ra ngoài, trong đó có không ít những cao thủ năng lực đặc biệt cực kỳ tài giỏi.
Mà những cao thủ trong các môn phái dân gian này thường đều khinh thường cái gọi là "Tổ chức chính phủ", cũng không cam lòng bị chính phủ quản thúc.Còn về phía chính phủ mà nói, những người này đều là nhân tố bất ổn của xã hội, cần phải chịu sự giám sát.Cuối cùng hai bên mỗi bên nhường một bước, đồng ý thanh lập "Hội nghị Bồng Lai", trở thành tổ chức tự giám sát của những người có năng lực đặc biệt trong dân gian, do thủ lĩnh của các thế lực năng lực đặc biệt trong dân gian dẫn đầu, Cục Dị Khống cũng chiếm một ghế trong đó.Tượng đá dẫn theo người của Cục Dị Khống vào một gian phòng họp lớn trên tầng hai, có lẽ là căn phòng đã được xây dựng từ thế kỷ trước, tường sơn màu trắng, phía trên treo mấy tấm bản đồ trang trí, ở giữa là bàn hội nghị dài màu nâu đỏ, trên bàn chỉ có ấm trà và cốc sứ tráng men.Những người tham dự hội nghị ngồi thành hai hàng không phân biệt nam nữ, tất cả đều mang đậm mười phần khí chất của các bậc bề trên -- đường chân tóc hất cao, khóe miệng mím xuống, "Tài năng trí tuệ không giấu được, mỡ màng trong bụng lòi cả ra."
Cục trưởng Hoàng và nhóm Tiêu Chinh vừa bước vào, bọn họ đồng loạt quay đầu lại, đủ loại ánh mắt không rõ hàm ý đều đổ dồn lên người Cục trưởng Hoàng.Mặc dù Cục Dị Khống có kỷ luật bảo mật cực kỳ nghiêm khắc, nhưng giấy không gói được lửa, tin tức vẫn như mọc thêm cánh, chưa được bao lâu đã bị truyền ra ngoài.
Câu chuyện về bươm bướm kính hoa thủy nguyệt lập tức khiến cho toàn bộ người trong giới năng lực đặc biệt cảm thấy kinh sợ, sau khi những lời đồn thổi bị lan truyền, vô số câu hỏi ùn ùn kéo đến, các vị đại biểu trong Hội Nghị Bồng Lai, ngoại trừ Cục Dị Khống ra, đều đồng thời nhất trí rằng cần khẩn cấp triệu tập "Hội Nghị Bồng Lai", muốn Cục Dị Khống đưa ra một câu trả lời hợp lý.Một nhóm người ngồi kín trong phòng, chỉ còn chừa lại hai ghế trống, dường như là cố tình để lại cho bọn họ.
Tiêu Chinh liếc mắt nhìn qua thứ tự ngồi trong phòng -- Cục Dị Khống là đại biểu phía chính phủ, trong hội nghị Bồng Lai đương nhiên phải ngồi ghế chủ tọa, tuy rằng trước đây khi lão Cục trưởng còn tại vị, chủ động nhường ghế chủ tọa cho một tiền bối nhiều tuổi hơn, nhưng ngài ấy cũng ngồi ngay bên cạnh ghế chủ tọa.Nhưng chỗ ngồi mà họ chừa lại cho Cục trưởng Hoàng lúc này, mặc dù không phải là ghế chót, nhưng cũng cách xa ghế chủ tọa cả trăm dặm rồi.Đây là ý gì?Người bình thường thì kém hơn một bậc ư?Chủ nhiệm Tiêu nhận thấy chịu sự khinh bỉ này, nhíu chặt mày, muốn nổi giận ngay tại đó, nhưng dường như Cục trưởng Hoàng ở bên cạnh đã sớm đoán được hắn muốn gây sự, một tay đè lên bả vai hắn, yên lặng lắc đầu.
Cục trưởng Hoàng gật đầu chào quý bà ngồi trên ghế chủ tọa, giống như không hề có chuyện gì xảy ra, kéo Tiêu Chinh, thản nhiên ngồi xuống vị trí còn trống, dường như chẳng hề để ý tới những ẩn ý xấu xa này.Ngồi ở ghế chủ tọa là một quý bà tóc hoa râm, nhìn như khoảng hơn sáu mươi tuổi, dáng người không cao, đồ trang sức trên người đều rất trang nhã, trên cổ còn cẩn thận thắt một chiếc khăn lụa, nói năng cử chỉ nhẹ nhành chậm rãi, dáng vẻ cũng cực kỳ đoan trang, mang một loại khí chất con nhà quyền quý thời xưa."
Tiểu Hoàng, đúng không."
Bà chậm rãi mở miệng: "Bà già này đây chắc cũng không cần tự giới thiệu nhỉ?"
Cục trưởng Hoàng: "Ngọc Bà Bà."
Ngọc Bà Bà là người chủ trì hội nghị Bồng Lai, bình thường vẫn ẩn cư ở vùng Đông Bắc, ngay cả những bậc lão làng cũng không ai biết rõ đầy đủ về bà.
Mặc dù nhìn bà chỉ như lớn hơn Cục trưởng Hoàng hai tuổi, nhưng khi bà hiền từ gọi cục trưởng Hoàng một tiếng "Tiểu Hoàng", bản thân Cục trưởng Hoàng cũng không cảm thấy bị mạo phạm.
Trước đây ngay cả lão cục trưởng của Cục Dị Khống cũng phải nhường ghế chủ tọa cho bà.Có người nói bà đã hơn ba trăm tuổi, lại có người nói bà không chỉ mới ba trăm tuổi đâu, bà phải gần một nghìn tuổi rồi, trước đây, bà từng là người cũ của "Ty Thanh Bình"."
Tiểu Tiêu đã ngày càng chín chắn hơn rồi, nhìn thanh niên các cậu đều trưởng thành, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi cũng yên tâm rồi."
Ngọc Bà Bà nói chuyện với Cục trưởng Hoàng bằng giọng điệu lạnh nhạt khách khí, nhưng khi nói với Tiêu Chinh lại mang vẻ thân thiết hơn nhiều, giống như nói chuyện với con cháu nhà mình vậy.Tiêu Chinh đáp lại một tiếng, nhưng không cho là thật, dù sao Ngọc bà bà đã gặp không biết bao nhiêu đợt "Sóng", từng đợt nối tiếp từng đợt, bà lấy đâu ra nhiều nhiều tâm tư mà để ý chứ.Quả nhiên, nói xong vài câu hàn huyên ngắn ngủi, chợt nghe thấy Ngọc Bà Bà nói tiếp: "Mọi người đều rất bận, tôi thấy chúng ta cứ đi thẳng vào vấn đề đi, Tiểu Tiêu à, tôi đã xem qua lời giải thích của cậu rồi -- sao hả, ý của cậu là trong cục chỉ điều tra nội bộ, dự định sẽ "Tự giải quyết" với nhau sao?
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu cảm thấy không cho mọi người một câu trả lời hợp lý mà được ư?"
Tiêu Chinh cảm thấy không khí không đúng chút nào, đặc biệt là chuyện Ngọc Bà Bà coi cục trưởng Hoàng như không hề tồn tại, chỉ nói chuyện với hắn.Mặc dù giữa người có năng lực đặc biệt và người thường vẫn có sự ngăn cách, nhưng Cục Dị Khống là tổ chức của chính phủ, xuất phát từ đường lối chính trị đúng đắn, họ không để ý đến sự cách biệt này, nhưng các cao thủ trong dân gian thì lại chẳng hề kiêng nể gì cả.Giống như họ không phải là do cha sinh mẹ nuôi, chín đời nhà họ đều là người mang năng lực đặc biệt, thuộc về bộ tộc bán tiên vậy.Tiêu Chinh xuất thân từ một gia đình bình thường, hắn cực kỳ khó chịu với thái độ nhìn từ trên cao xuống như vậy, từ trước đến nay tính hắn vốn vừa cứng vừa thối, hắn lập tức bày ra vẻ mặt khó xử, không nhìn Ngọc Bà Bà mà quay đầu lại nói với Cục trưởng Hoàng: "Xin lỗi lãnh đạo, cháu làm công tác văn thư chưa tốt, chưa giải thích rõ cho người ta hiểu."
Cục trưởng Hoàng cười tủm tỉm, cũng không mắng hắn ngang ngược: "Không sao, hôm nay chúng ta tới đây là để giải thích chuyện này mà."
Ngọc Bà Bà rất giỏi kiềm chế, bị tiểu bối không thèm nể mặt ngay tại chỗ nhưng vẻ mặt ôn hòa cũng không hề giảm đi chút nào.Bà vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhận lấy một tập tài liệu từ trong tay người bên cạnh, đeo kính viễn thị lên: "Trên văn bản quý cục gửi có viết: "Cân nhắc việc bươm bướm kính hoa thủy nguyệt sau khi ký sinh sẽ không gây ra mức độ nguy hại lớn hơn, vì để giảm thiểu tối đa sự khủng hoảng cho người dân, giữ gìn ổn định xã hội, vì thế quyết định làm hết khả năng giải quyết việc này trong yên lặng."
Làm sao các cậu biết bươm bướm sẽ không lây nhiễm từ người qua người?
Tôi nghe nói chi cục chạy việc bên ngoài ở Đông Xuyên của quý cục gần đây có hơn nửa số nhân viên không thể đi làm được cơ mà."
Tiêu Chinh: "Chúng tôi sẽ nói rõ lý do..."
"Các cậu cho rằng bươm bướm kính hoa thủy nguyệt sẽ không lây nhiễm, lần này là chuyện ngoài ý muốn, đúng, tôi có nhìn thấy rồi."
Ngọc bà bà ngắt lời hắn, "Nhưng những lời mà cậu nói đều chỉ là suy đoán.
Cho dù cậu suy đoán hợp tình hợp lý, có khả năng lây nhiễm mới là loại bướm bị biến dị, thế nhưng làm sao các cậu chắc chắn được sẽ không có con bướm biến dị thứ hai?"
Lúc này, điện thoại di động của Tiêu Chinh trên mặt bàn rung lên, phía trên hiện lên ba chữ "La Thúy Thúy", hắn liếc mắt nhìn rồi thản nhiên đưa tay cúp máy: "Điều mà ngài lo lắng chúng tôi cũng hiểu, vì thế hiện tại chúng tôi đã phái người tới Đông Xuyên, đang tranh thủ từng giây để điều tra về xuất xứ của con bướm biến dị này, tin rằng rất nhanh có thể cho mọi người một..."
Ngọc Bà Bà dịu dàng ngắt lời hắn một lần nữa: "Tức là hiện tại các cậu cũng vẫn chưa biết gì cả."
Tiêu Chinh nhíu chặt mày.Khóe mắt Ngọc bà bà cong cong, nở nụ cười với hắn: "Bươm bướm kính hoa thủy nguyệt không phải là hóa thạch, nhưng có lẽ cũng chẳng khác là bao, sách cổ thất truyền thì rất nhiều, bây giờ làm gì có ai dám nói rằng mình hiểu hết mấy thứ này?
Ngay cả ta cũng không dám.
Cho dù quý cục nhân tài đông đúc, có thể có nhân tài hiểu được, thì liệu người đó có thể đứng ra đảm bảo rằng chuyện bươm bướm lây nhiễm chỉ là sự kiện ngẫu nhiên, tuyệt đối không có con thứ hai không -- Vì vậy chúng tôi đề nghị cần có sự tham gia của bên thứ ba, tra rõ xem Cục Dị Khống có liên quan gì đến chuyện này.
Cả quý cục, từ lão cục trưởng trở xuống, từng người từng người vì chuyện tư mà làm trái quy tắc, lợi dụng vật phẩm nguy hiểm khai man nhân số thương vong, bằng chứng chất thành núi, như vậy mà chúng tôi vẫn không xứng được biết ư?"
Cục trưởng Hoàng ở bên cạnh chen lời: "Ngọc Bà Bà, tôi không biết chuyện bằng chứng chứng minh lão cục trưởng có tội là từ đâu truyền tới, nhưng hiện tại chứng cứ hoàn toàn không đủ để định tội lão cục trưởng.
Đây chẳng qua là lời nói từ một phía của nghi phạm Tất Xuân Sinh, chị ta thậm chí..."
"Nhưng chẳng phải lời nói của các vị cũng chỉ là lời nói từ một phía sao."
Bên trái Ngọc bà bà, một lão già mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen lên tiếng, lão nói rất nhanh, giọng nói the thé chói tai như tiếng rít: "Ầy, các vị đóng hết cửa lại, bên trong làm những chuyện gì thì ai mà biết?
Mà có khi lúc đó các vị lại kiếm được một tên ất ơ nào đó từ bên ngoài tới chùi đít, cái gì cũng đổ hết lên đầu hắn ấy chứ, làm sao chúng tôi biết được bên trong có chuyện gì xảy ra chứ?
Đúng không, tiểu Vương?"
Cục trưởng Hoàng bất đắc dĩ nhìn về phía lão già mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nói: "Ngài chính là Nguyệt Đức Công đúng không, xin chào, tôi họ Hoàng -- là như thế này, người chịu trách nhiệm điều tra nội bộ lần này là một đồng chí rất có năng lực, từng tham dự ngăn chặn nghi thức âm trầm tế, từng giằng co với ma đầu mà người hiềm nghi triệu tới trong nhiều giờ, lý lịch cũng rất trong sạch, trước đây không phải là người của Cục Dị Khống, cũng không cần lo hắn có quan hệ lợi ích gì với những nhân viên liên quan đến vụ án..."
Ngọc bà bà thong thả nói: "Cục trưởng Hoàng, các cậu đã bằng lòng để một người mới "Lý lịch trong sạch" tới điều tra, vì sao không chịu để cho bên thứ ba càng công chính trong sạch hơn điều tra chứ?
Có gì khác nhau sao?"
Nguyệt Đức Công và bà ta kẻ xướng người phụ họa: "Người mới trong sạch cái gì, cũng vẫn phải cầm tiền lương của Cục Dị Khống đấy thôi, tra được cái gì chứ, chẳng phải vẫn cần "Tổ chức phê duyệt" à?
Chưa kể trong sạch cỡ nào thì cũng chưa chắc đâu!
Tôi nghe nói tên này vốn vào quý cục bằng cửa sau, vừa mới thi vào đã ngồi thẳng lên chức chủ nhiệm, ây da, giỏi ghê á, chắc là thang điểm 100 thì cậu ta thi được 150 điểm à?
Làm sao các cậu biết hắn sẽ không vì chuyện tư mà làm trái quy tắc chứ?"
Cực trưởng Hoàng buộc lòng phải nói: "Giám sát đương nhiên cũng..."
"Hiện tại chúng ta chính là muốn thảo luận vấn đề giám sát đây!"[...] Đoạn còn lại tương đương với phần cuối chương 22 bản 1.0.- Hội nghị Bồng Lai cãi nhau ầm ĩ, yêu cầu tham gia giám sát Cục Dị Khống hoặc là hai bên từ nay ai đi đường nấy, Cục Dị Khống không được phái người tới thẩm tra, giám sát người của họ nữa.
- Tiêu Chinh nhận điện thoại của La Thúy Thúy, biết được Tuyên Cơ bị rơi vào sơn động thần bí.- Tuyên Cơ chạy về phía sơn động đen tối mà ngay cả đàn bướm mặt người cũng không dám bay tới, Thịnh Linh Uyên ngăn cản, nói rằng nguy hiểm, thậm chí dùng đến cả giọng nói mang ma lực dụ dỗ nhưng không thành công, Tuyên Cơ vẫn xách tên dâu dê bước vào trong sơn động.- Bên trong sơn động có một đầm nước, bốn vách tường mọc đầy một loại cây lạ, nụ hoa màu trắng quỷ dị phát sáng như những ngọn đèn nhỏ, lo sợ phấn hoa có độc, Tuyên Cơ một tay tay bịt mũi miệng mình, một tay bịt mũi tên dâu dê, không giữ được thanh kiếm, trọng kiếm bị thả rơi xuống đầm nước.----
Tiếng trọng kiếm rơi xuống kinh động đầm nước, mặt nước nổi lên gợn sóng lăn tăn, những nụ hoa trắng bị kiếm sắt quấy rầy, đồng loạt biến thành màu đỏ, sau đó héo rũ, hóa thành chất lỏng, nhìn như máu tươi chảy xuống theo bốn vách tường, từ bốn phương tám hướng đổ về phía thanh kiếm kia.- Hết chương 20-
P/s: Bản 1.0 thì chỉ có cục trưởng Hoàng tham dự Hội Nghị Bồng Lai, Tiêu Chinh ở trụ sở chính, báo cáo trực tuyến qua màn hình, còn bản 2.0 thì cả Tiêu Chinh cũng tham gia luôn, và cũng nói một cách chi tiết hơn về sự ngạo mạn và khinh thường mà những thủ lĩnh năng lực đặc biệt dành cho Cục trưởng Hoàng và Cục Dị Khống.