Trong bóng tối đặc quánh, một tia sáng trắng chợt lóe lên, cảm giác đầu tiên ập tới là cơn đau.Lục Dữ Hành cảm thấy máu trong người mình đều bị rút cạn, cơn đau từ cổ tay trái chạy dọc theo cánh tay xuyên thẳng vào tim.
Phảng phất như vừa trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc, khi tia sáng ấy lóe lên giữa màn đêm, anh chợt bừng tỉnh.-- Reng reng reng, reng reng reng.Lục Dữ Hành còn chưa kịp thích ứng với nguồn sáng đột ngột ập vào tầm mắt, thì trong cơn hỗn loạn, anh đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.
Đã nhiều năm rồi anh chưa nghe lại âm thanh này.
Hồi còn học đại học, nhạc chuông máy bàn trong phòng trọ của anh chính là đoạn nhạc ấy.Nhưng rõ ràng anh đã chết rồi, chết trong căn biệt thự rộng lớn lạnh lẽo ấy, bên cạnh là kịch bản còn viết dở dang kia mà.Ấy thế mà khi mở mắt ra, đập vào mắt anh lại chẳng phải là bệnh viện, cũng không phải là biệt thự của anh.Trên trần nhà vẫn còn loang lổ những vệt nước ẩm mốc - đây chính là căn phòng trọ nhỏ anh đã thuê hồi đại học.-- Reng reng reng, reng reng reng.Lục Dữ Hành khó khăn cử động tay chân, cánh tay vừa quệt qua mặt ga trải giường mềm mại, cơn đau buốt thấu xương tức thì truyền đến.
Anh khẽ đảo mắt, dưới ánh hoàng hôn, anh nhìn thấy chiếc điện thoại bàn ở đầu giường, tiếng chuông báo chói tai vang rõ mồn một trong căn phòng trọ bé nhỏ.Anh có hơi ngạc nhiên, vô thức giơ tay lên, nhìn vào cổ tay trái của mình.
Chỉ thấy trên da thịt là một vết sẹo dữ tợn.Cảm giác như cách biệt cả một đời người, ánh mắt anh di chuyển dọc từ vết sẹo trên cổ tay lên trên cánh tay, đây cơ thể khỏe mạnh mà đã lâu rồi anh không được thấy.
Và khi ngẩng đầu nhìn sang chiếc gương toàn thân đặt ở góc tường đối diện, Lục Dữ Hành bất chợt bắt gặp gương mặt non trẻ của chính mình.Chàng thanh niên cao ráo tuấn tú ngồi bệt trên giường, dáng vẻ chật vật, trong mắt đỏ ngầu tơ máu.
Thế nhưng nơi khóe mắt lại chẳng có lấy một vết hằn của năm tháng.
Đường nét cơ thể rắn rỏi, cơ bắp rõ ràng đâu ra đấy, so với dáng vẻ bệnh tật hom hem lúc cận kề cái chết, lúc này trông anh thực sự tràn đầy sức sống.Chuông điện thoại dừng khoảng chừng mười giây rồi lại reo lên.Lục Dữ Hành sững sốt bước xuống giường, đi đến trước gương, ngơ ngác đưa tay chạm khẽ lên mặt gương.-- Anh sống lại rồi.Anh từng sống đến gần bốn mươi tuổi, đường sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, từ một sinh viên khoa báo chí vươn lên trở thành ông hoàng màn bạc lẫy lừng một thời.
Về sau, anh muốn lui về hậu trường làm đạo diễn, chẳng ngờ bộ phim đầu tay bị khán giả dẫm đạp không thương tiếc; muốn chuyển sang viết kịch bản, song suốt ngày cứ bị ốm đau bệnh tật hành hạ.
Cuối cùng, anh chỉ còn biết trông cậy vào một lưỡi dao để giải thoát cho chính mình.Chiếc điện thoại bàn cũ kỹ ở đầu giường vẫn đổ chuông không ngừng.Anh lảo đảo nhấc chân bước tới bên giường, vươn tay nhấc ống nghe đang kêu réo inh ỏi.Những múi cơ săn chắc đẹp đẽ trên lưng anh khẽ động, bàn tay mang vết sẹo ghê người nắm lấy ống nghe, đưa đến bên tai mà chẳng nói một lời."
Alo."
"Lục Dữ Hành!
Sao anh còn chưa tới nữa, bọn em chờ anh lâu lắm rồi đó."
Đầu dây bên kia là giọng của một cô gái.
Âm thanh hỗn loạn vọng lại qua điện thoại, nghe như một đám người đang hát hò ở một căn phòng lớn có thể vọng âm thanh.Lục Dữ Hành cảm thấy đầu óc choáng váng.
Anh cố gắng lục lại trí nhớ, mơ hồ nhớ ra giọng nói này là của một cô em khóa dưới bên khoa diễn xuất.
Thế nhưng dù có nghĩ thế nào anh cũng không thể hiểu được câu "chờ anh lâu lắm rồi" là có ý gì."
Chuyện gì vậy?"
Anh hắng giọng, hỏi dò một câu.Đầu dây bên kia vang lên một tràng cười, lẫn với những tiếng hú hét ồn ào như ma gào quỷ khóc, "Ở KTV phố Nam nè!
Đàn anh, anh ngủ nướng đến lú đầu luôn rồi hả?
Anh đã đồng ý hôm nay sẽ tới giúp bọn em quay bài tập tốt nghiệp mà."
Lục Dữ Hành cứng họng, "Tôi có đồng ý à?"
"Đừng hòng chối!"
Giọng cô gái cao vút lên, "Cho anh mười phút nữa, có mặt ngay nhé!"
Điện thoại bị ngắt, căn phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng.Lục Dữ Hành hoàn toàn không nhớ gì về chuyện này.
Những ngày cuối cùng ở kiếp trước anh luôn sống trong trạng thái mơ màng, quên trước quên sau, thậm chí còn tự nói chuyện với những người do chính mình tưởng tượng ra.Nhưng nếu bây giờ anh cứ thế mặc kệ, mang đến phiền toái cho người khác, thì suy cho cùng cũng chẳng hay ho gì.Lục Dữ Hành mệt mỏi quay đầu nhìn vào gương, ánh mắt có phần thảng thốt.
Chàng thanh niên trong gương vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp.
Ngoại trừ vết sẹo hằn sâu trên cổ tay, cơ thể của anh là một cơ thể tràn đầy sức sống tuổi xanh.Anh giơ tay che mắt, thờ dài một hơi.Đến khi mở mắt ra lần nữa, thần thái trên gương mặt anh đã hoàn toàn trở về với dáng vẻ của một chàng trai trẻ.
Anh lục tủ chọn bừa một chiếc áo khoác dài khoác lên người, cầm điện thoại rồi vội vàng ra ngoài.Thời đại này vẫn chưa thực sự được hiện đại hóa, Lục Dữ Hành siết chặt chiếc điện thoại đời cũ trong túi áo, cảm giác không quen lắm.Tàu điện chạy vụt qua con phố ồn ào, thành phần tri thức xách cặp táp vội vã về nhà, đám nhóc con mặc quần áo rách bươm ngồi xổm ven đường chơi bi ve.
Lục Dữ Hành cúi đầu băng qua những con phố ngập tràn hơi thở của thời đại cũ, đón tàu điện đi thẳng tới KTV phố Nam rực rỡ ánh đèn đỏ xanh."
Buồng A5 đó!"
Cô em khóa dưới giục giã qua điện thoại, "Nhanh lên nhanh lên, vai chính của bọn em tới rồi!"
Lục Dữ Hành ngẩng đầu nhìn dãy số phòng trước mặt, hỏi: "Vai chính?"
"Đường Đường chứ ai!"
Cô gái cứ tưởng anh đang đùa, "Anh bớt giả bộ đi, đừng bảo bây giờ anh mới thấy không chịu nổi cảnh nhạy cảm đấy nhé?"
"Cảnh nhạy cảm?"
Lục Dữ Hành hoàn toàn không nhớ mình đã từng nhận lời trợ diễn cho bài tập nào có cảnh nhạy cảm, cả cái tên Đường Đường mà đàn em nhắc đến anh cũng chưa nghe bao giờ.Ánh mắt anh lướt qua dãy phòng hát, cuối cùng dừng lại trước buồng A5.
Anh đưa tay đẩy cửa bước vào, khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, giọng hát ấm áp lập tức ùa thẳng vào tai."
Đàn anh!"
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, cài thêm chiếc băng đô màu vàng chanh đang thịnh hành, vẫy tay rối rít gọi anh.
"Nhanh lên anh, sắp quay rồi!"
Lục Dữ Hành bình tĩnh đảo mắt quan sát những người trong phòng.
Diễn viên quần chúng, quay phim, trợ lý hiện trường, không ai khác ngoài mấy người quen trong câu lạc bộ.-- Ngoại trừ chàng trai đang hát kia.Cậu cao trên mét bảy lăm, mặc áo hoodie trắng rộng thùng thình phối với quần jeans.
Mái tóc mềm xõa nhẹ che đi phần trán, ngũ quan thanh tú dịu dàng, thoạt nhìn không đoán được tuổi tác.
Cậu đang hát một bài rất nổi lúc bấy giờ, chất giọng trong và sáng, kỹ thuật hát không hề thua kém bất kỳ ca sĩ nổi tiếng nào.Nhận ra ánh mắt của Lục Dữ Hành, cậu bèn ngước đôi mắt hoa đào tròn trịa trong veo nhìn về phía anh.
Chỉ thấy cậu đặt micro xuống, nở một nụ cười với anh từ xa, dưới mắt là bọng mắt căng đầy tự nhiên.Ánh đèn trong phòng hát nhuộm gương mặt cậu thành sắc tím đỏ rực rỡ, nụ cười vốn hồn nhiên cũng vì thế mà ánh lên vài phần tinh quái khó lường.Lục Dữ Hành vội dời mắt đi, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào chiếc đèn hình cầu đang chớp nháy trên trần nhà."
Rồi rồi, bắt đầu quay nào."
Đàn em vỗ tay, hô hào bảo mọi người bớt cười đùa, ai về đúng vị trí người nấy.Lục Dữ Hành thu ánh mắt lại, hỏi: "Có thể thuật lại nội dung cảnh quay một lần nữa giúp tôi không?"
Cô gái sờ cằm: "Nói lại từ đầu thì không kịp đâu, bọn em thuê buồng tính tiền theo giờ đó."
Cô ngập ngừng giây lát, rồi chỉ vào chiếc sofa bên cạnh, đôi môi mấp máy nhanh như nã súng, giải thích nhanh gọn: "Cảnh này là tiệc sinh nhật của 'anh', lát nữa anh chỉ cần ngồi đây nghe bọn họ hát là được.
Sau đó có chuyện xảy ra, anh cứ tỏ ra luống cuống, không biết phải làm sao, OK chưa?"
Lục Dữ Hành biết rõ tính cách một tay che trời của cô em khóa dưới này, nên chỉ gật đầu ra hiệu đã hiểu."
Được rồi, vậy bắt đầu thôi!"
Cô xoay người vung tay, vẻ mặt tươi cười lúc nãy chợt biến đâu mất tăm, "Dọn hiện trường đi!"
Dứt lời, quay phim vào vị trí, diễn viên quần chúng vào vị trí, chàng trai vừa hát lúc nãy cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.Lục Dữ Hành cũng không biết rốt cuộc mình đang tham gia vào cái trò gì, đành phải ngồi xuống chiếc sô pha bọc nhung đỏ.
Trong ký ức của anh hoàn toàn không có cảnh quay này, cho nên vẻ mặt bồn chồn như ngồi trên đống lửa bây giờ là phản ứng thật, không hề pha chút diễn xuất nào."
Action!"
Đèn đỏ trên máy quay bật sáng, hai cậu con trai lập tức cầm micro lên, bắt đầu gào thét inh ỏi hát bài chúc mừng sinh nhật.
Lục Dữ Hành đoán có lẽ mình đang đóng vai một người bạn của bọn họ, thế là anh ngồi trên sofa, mỉm cười vỗ tay theo nhịp bài hát.Vốn dĩ anh cũng không quá căng thẳng, chẳng để tâm lắm về bài tập quay phim này.Hai người đã kia hát xong, khi nhạc dạo vang lên, một trong số họ bỗng quay người lại, búng tay một cái về phía anh."
Để chúc mừng sinh nhật người anh em của chúng ta!
Bọn tao thân tặng cho nó một món quà đặc biệt đã chuẩn bị từ trước!"
Lục Dữ Hành bị cậu ta chỉ thẳng vào mặt, hai bàn tay đang vỗ khựng lại, lơ lửng giữa không trung.Hai cậu trai hùa nhau ồn ào cổ vũ, cánh cửa buồng KTV từ từ bị đẩy ra.
Lục Dữ Hành nhìn sang theo ánh mắt của bọn họ, nụ cười bình thản trên mặt thoáng chốc cứng đờ.Người bước vào chính là chàng trai vừa hát lúc nãy.Cậu cởi áo khoác ngoài, chậm rãi bước về phía anh, bên trong lại là một chiếc váy liền bó sát màu đỏ, rất ngắn.Ánh mắt Lục Dữ Hành khẽ động, không thể tin nổi mà dán chặt vào những mảng kim tuyến lấp lánh trên người đối phương.
Dựa vào sự chuyên nghiệp vốn có của một diễn viên, anh đã thể hiện ánh mắt trầm trồ kinh ngạc ấy một cách vô cùng hoàn hảo.Chàng trai nọ vẫn giữ nụ cười xinh xắn trên môi, cặp chân trắng trẻo xỏ đôi bốt da đen cồng kềnh, lỏng lẻo không vừa vặn, bước từng bước chậm rãi về phía anh.
Gương mặt cậu thật quá đỗi xinh đẹp, bả vai gầy đến mức lộ rõ cả khung xương, nhờ vậy mà có thể mặc vừa vặn chiếc váy rất ngắn vốn dĩ dành cho con gái.Ánh mắt của cậu đã trở nên ám muội, hoàn toàn khác với vẻ trong trẻo hồn nhiên lúc anh vừa bước vào.
Song, đằng sau vẻ trong trẻo ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác, ngay cả động tác dụ dỗ cũng cực kì vụng về.Lục Dữ Hành chạm mắt cậu, vậy mà lại dâng lên cảm giác như gặp được kỳ phùng địch thủ.
Đối phương điều khiển cảm xúc quá khéo, nom chẳng khác gì một con thú nhỏ mới bước chân vào chốn xa hoa trụy lạc, hãy còn non nớt mà vẫn phải gắng gượng sinh tồn.Anh hít sâu để tập trung, ngoài mặt giữ nguyên vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng đang lặng lẽ đoán xem hành động tiếp theo của đối phương sẽ là gì.Chàng trai vẫn cứ tiếp tục tiến lại gần, hai chân mang bốt da hơi tách ra, rồi bất ngờ dạng chân ngồi hẳn lên đùi Lục Dữ Hành.Nhiệt độ cơ thể chân thật mạnh mẽ phá vỡ không gian an toàn của anh."
Cậu..."
Lục Dữ Hành giật mình, không kìm được khẽ bật ra một âm tiết từ cuống họng.Không rõ là thật hay giả, gò má của chàng trai cũng ửng hồng lên, song động tác lại chẳng có vẻ gì gọi là ngượng ngùng.
Cậu nghiêng đầu, vòng tay ôm lấy cổ Lục Dữ Hành, khẽ thì thầm: "Em đã chờ anh lâu lắm rồi."
Vừa dứt lời, cậu cúi xuống hôn anh.