Tác giả: Hà Cô LỗEditor: Just A Potatoe________________Chương 59: Ký sinh (19) - "Lộ rồi"_______________"Rốt cuộc thì ngươi là ai hả?"
Hai pháp khí mạnh bị phá hủy quá dễ dàng, Ngũ Sắc Kim Cang lùi ra sau vài bước nhìn về phía Thái Khải trước mắt.Thoạt nhìn anh chỉ là một người phàm bình thường, không có thần cách, không có sức mạnh, ngoại trừ chiếc mặt nạ và cái trống shaman quái dị trong tay.Thái Khải cười khẽ: "Đồ nhà quê, chưa từng thấy Shaman Trắng bao giờ à?"
"Shaman Trắng?"
Ngũ Sắc Kim Cang cười ha ha: "Một tên người phàm mà dám to gan khiêu chiến cả thần phật cơ đấy?"
Lão quát một tiếng, vóc người to lên đến ba tầng lầu, sau lưng mọc ra hai cánh tay, hai tay trước bắt chéo trước ngực, cánh tay phải áp bên trên, hai ngón út móc lại với nhau làm thành ấn hoa sen, hai cánh tay phía sau cầm chùy Phẫn Nộ Kim Cang kết thành ấn hàng ma!Mặt đất rung chuyển, trận Mạn Đà La hiện lên trên nền đất đen xì, Ngũ Sắc Kim Cang ngồi trong mắt trận bôi tro xác chết lên trán, khoác một tấm da ác nhân lên người, treo 50 cái đầu lâu trên cổ, đó chính là Kim Cang Tối Ác Tướng trên người khoác tám món trang sức Hàn Lâm(1)!Mấy con kim sí điểu bay ra từ trán, bàn tay, bàn chân của Ngũ Sắc Kim Cang ngồi trong mắt trận, chúng nó lớn bằng cỡ một người bình thường, ánh mắt sắc lạnh giương cánh chao liệng, chúng xòe nanh vuốt bén nhọn lao thẳng về phía Thái Khải!"
Đệt, cậu vợ nhỏ nói chuẩn cmnr, đúng là thứ rác rưởi, dùng đầu người máu người để tăng thêm sức mạnh, có mắc ói không cơ chứ!"
Khương Di hóa thành nguyên thân nữ võ thần nói với Lâm Khải Triết bên cạnh: "Bắn một phát súng đi!"
Lâm Khải Triết rút súng ra, bắn một phát về phía mắt trận Mạn Đà La, Khương Di cúi người xuống bốc một nắm cát, niệm thầm trong miệng."
Trên trời đáp xuống, dưới đất xông lên, từ xa đến gần, đều là binh ta!"
Hạt cát lập tức bao trùm lấy viên đạn biến thành một cây thương bằng đá bắn nát đầu kim sí điểu đang lao tới, nó kêu một tiếng rồi rớt xuống đất, Lâm Khải Triết lại nã một phát súng bắn chết một con kim sí điểu khác.Trận Mạn Đà La bắt đầu chuyển động, bên trong trận, nước, lửa, gió, không gian xoay tròn, tấm màn vũ trụ đột nhiên hiện lên.Thái Khải lo Lâm Khải Triết và Khương Di gặp nguy hiểm nên la to về phía bọn họ "Lui ra sau", sau đó anh lập tức nhảy ra sau, trống shaman trong tay lại biến thành trường cung, năm thanh kiếm bằng lông vũ trắng bắn ra trong không trung đóng đinh mấy con kim sí điểu đang nhào tới xuống trận Mạn Đà La!Hai tay Ngũ Sắc Kim Cang đảo ngược, hai cánh tay đằng trước như móc câu duỗi từ trong ra ngoài kết thành một ấn Kỳ Khắc(2), chùy Kim Cang trong tay hai cánh tay phía sau mở ra, năm sắc hội tụ đầy đủ trong trận Mạn Đà La biến thành một luồng lửa phựt lên, chính là lửa trí tuệ của Mật Tông!"
Hai người mau né đi!"
Cung tên trong tay Thái Khải bay lên không trung, tay phải anh kéo cung lửa liên tục bắn ra mấy mũi tên xé gió, xoắn nát lửa trí tuệ đang phụt ra thành cầu lửa sát thương thấp hơn!Cầu lửa bắt đầu chạy trốn, Khương Di hiếu chiến tóm lấy thương đá định bay thẳng vào giữa trận Mạn Đà La nhưng bị Lâm Khải Triết kéo lùi về sau vài bước."
Nghe Thái Khải, đừng làm vướng tay anh ấy!"
Một cầu lửa sượt qua người suýt thì đốt tóc Khương Di, cô chửi ầm cả lên, Lâm Khải Triết hỏi: "Hạt cát có làm lưới được không?"
"Chắc là được!"
Lâm Khải Triết lại bắn một phát súng, Khương Di bốc một nắm cát lớn vẩy đầy trời, đạn được khắc ký hiệu đặc biệt của thế giới phàm trần khảm vào lưới cát, hất hết đám cầu lửa đang bay tán loạn ra ngoài."
Cũng khá đấy, mà tiếc quá cậu không vác nguyên cây gatling vô đây."
Khương Di giơ tay một thương chọc chết con gì đó chui lên từ trên đất, nhìn kỹ lại, hóa ra là một con bọ cạp sắt màu đen, cô nhịn không được la to: "Em dâu coi chừng, côn trùng độc trong trận Mạn Đà La chui ra rồi!"
"Aaa, con má nó thấy ghê quá!!"
"Tránh ra!"
Lâm Khải Triết lấy một viên từ trong băng đạn ra, mở ngòi rải thuốc súng xuống đất, lại là một tiếng súng nữa vang lên, đạn bắn xuống đất lửa bùng lên làm đám bọ cạp nhao nhao lùi ra sau, Lâm Khải Triết lại làm thêm lần nữa, anh ấy vẩy hết thuốc súng vào trong bầy bọ cạp, đạn bắn ra như thoi đưa, tiếng nổ đùng đùng không dứt trên mặt đất, mùi côn trùng bị đốt cháy lập tức tỏa ra khắp nơi.Thái Khải vừa dập tắt lửa trí tuệ của Ngũ Sắc Kim Cang quay lại nhìn thì thấy Khương Di và Lâm Khải Triết bị ép lui đến trong góc, Khương Di vừa giơ chân vừa kêu mắc ói chết.Thái Khải hỏi: "Sao rồi?"
"Bọn tôi không sao, chỉ đốt hơi nhiều bọ cạp thôi!"
Khương Di thu hồi lưới cát, cầm thương đá lại vọt lên."
Cậu vợ nhỏ, cậu có sao không đó?"
"Cô gọi ai là vợ nhỏ đó??"
Trường cung trong tay Thái Khải biến thành kiếm được tôi luyện trong chút lửa trí tuệ còn lại, anh ném thẳng nó về phía cánh tay phải của Ngũ Sắc Kim Cang, sau đó lập tức quay ra nói gì đó với Khương Di rồi đẩy cô về phía sau!Lửa trí tuệ bị hủy, ngũ đại chủng cũng bị hủy, Ngũ Sắc Kim Cang đã không thể chống đỡ được cả trận Mạn Đà La và Tối Ác Tướng, lão thu hồi trận Mạn Đà La, tay lại kết một ấn hàng ma, nào ngờ bị tấn công bất ngờ, cơ thể lão ta nghiêng sang một bên, trường mâu suýt soát lướt qua cánh tay phải của lão, da thịt bị cắt vỡ ra nhưng rất nhanh đã lành lại."
Tục vật của thế gian không thể nào tổn thương ta được."
Ngũ Sắc Kim Cang đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng lão cũng đã nhìn ra binh khí trong tay Thái Khải căn bản không thể làm mình bị thương được."
Vậy ta đây thì sao?"
Một giọng nữ vang lên phía sau lưng.Ngũ Sắc Kim Cang quay đầu, một ngọn thương đá được khảm đạn đặc biệt trên mũi thương đâm thẳng vào đỉnh đầu lão ta, ba mươi hai tia sáng trắng chui ra từ đầu, cổ họng lão ta chỉ mới kịp phát ra vài tiếng khục khặc, luân xa cả người lẫn luân xa vương miện trên đỉnh đầu đều vỡ nát, cơ thể lão ngã sụp xuống như một khối gỗ mục.
"Đm!
Vậy mà làm được thật!"
Khương Di tấn công vào điểm yếu nhất của người tu hành Mật Tông - Đại Nhạc Luân ở trên đỉnh đầu mà ban nãy Thái Khải đã lén nói cho cô biết, Khương Di mừng thầm nghĩ, bảo sao ban nãy cậu vợ nhỏ chỉ phòng thủ mà không tấn công, hóa ra là đang tìm điểm chết của tên hòa thượng thối này.Cậu vợ nhỏ cũng hiểu biết nhiều phết."
Phối hợp tốt lắm vợ nhỏ, cậu làm shaman giỏi ghê, vu thuật shaman khắp nơi trên thế giới đều biết hết."
Khương Di làm gỏi Ngũ Sắc Kim Cang xong đang quay đầu định đập tay với Thái Khải một cái, lại thấy một con chim nhỏ màu xanh đậu lên tay anh, mặt cô lập tức biến sắc."
A, không xong, lộ rồi."
Thái Khải hơi lúng túng, hai ngón tay anh bóp một cái, chim nhỏ màu xanh trên tay biến thành một con bướm."
Đông, Đông—"Đầu gối Khương Di mềm nhũn, đang định quỳ xuống đất thì bị Thái Khải nắm cổ áo kéo lên."
Suỵt."
Thái Khải giơ tay phải lên, con bướm nhỏ kia bay lên không."
Hai người đi cứu người trước đi, con bướm này sẽ dẫn đường."
Kiếm lại trở về tay Thái Khải biến thành một chiếc lông vũ, Thái Khải cắm lông lên mặt nạ rồi chạy về một phía khác, "Ta phải đi giải quyết mấy tên thần hương hỏa khác."
Thái Khải vừa đi, Khương Di lại quỳ xuống."
Xong rồi—"Hai tay cô ôm đầu, phát ra âm thanh không biết là khóc hay cười."
Ta thật là có mắt không tròng, ta, ta ngu quá đi mất—"Lâm Khải Triết cũng sửng sốt.Đông Quân??Là Đông Quân mà anh ấy biết đấy hả?*Thái Khải rất nhanh đã rời khỏi lối vào của không gian dị biệt, ban nãy lúc đi vào anh đã phát hiện trong không gian này có ít nhất bốn thần hương hỏa, ba trong số đó hơi yếu hơn một chút, tên còn lại phỏng chừng chính là kẻ chống đỡ không gian dị biệt này.Không gian dị biệt chính là một kết giới cỡ lớn, có thể duy trì một không gian lớn như vậy mà vẫn ổn định, lực lượng của tên thần hương hỏa này chắc chắn rất đáng gờm.Càng quan trọng hơn là, anh không thể cảm nhận được vị trí cụ thể của tên thần hương hỏa này, chắc chắn gã ta đang trốn trong một góc nào đó của không gian, sai khiến các thần khác của tổ chức đi làm những việc cần phải làm.Thái Khải định giải quyết ba tên thần hương hỏa khác trước đã.Anh chạy thẳng về phía ba thần hương hỏa kia, mãi đến khi trước mặt xuất hiện một con sông mới dừng lại.Lúc ở trên xe Thái Khải nghe từng nghe Khương Di nói trước khi cô kết máu ăn thề phải bước qua ba cửa, cửa thứ nhất là thế giới hỗn độn, cần phải trải qua sử thần của tổ chức này, cửa thứ hai là kiếm môn, giống như tầng thứ 18 của địa ngục, cảnh cáo về kết cục của kẻ dám phản bội tổ chức, cửa thứ ba chính là một con sông, đại diện cho việc sau khi gia nhập tổ chức sẽ được thỏa thuê ước nguyện."
Có bạn đến từ phương xa, sao không chào hỏi trước một câu?"
Một chiếc thuyền nhỏ lắc lư bay đến, giọng nam có vẻ khá thân thiện vang lên từ trên đó.Bóng Thái Khải đột nhiên biến mất tăm, chỉ thấy một con ưng đột nhiên xuất hiện trên không trung rồi đậu xuống thuyền nhỏ.Trên thuyền có một người đàn ông mang mặt nạ.Thái Khải nhận ra hắn ta, là thần hương hỏa điều khiển tiết khí, cũng thường hay dạo quanh thế giới phàm trần.Thái Khải dừng ở đầu thuyền, biến trở về hình người ngồi trên mũi thuyền.Tên đàn ông nói: "Ngài là Shaman đến từ dãy núi Altai sao?
Ta đã từng đọc được trong sách cổ, shaman Altai rất giỏi biến thành ưng bay lượn."
Hắn ta cũng ngồi xuống ở đầu thuyền: "Ấy thế mà đội hành động đặc biệt lại đi đến nơi xa xôi như vậy để mời được ngài tới, ngài chắc chắn là một vị Shaman rất tài ba."
Thái Khải nói: "Bớt nịnh đi, thần mà các ngươi thờ phụng là ai, gọi hắn đến đây nói chuyện với ta."
"Ngài chớ vội, chúng ta tâm sự trước đã."
Tên đàn ông nói, "Thế ngài có biết thần nguyên sinh không?"
Thái Khải nói: "Tất nhiên đã từng nghe qua."
Tên đàn ông nói: "Chỉ có trong bốn nền văn minh lớn, tồn tại từ thời thế giới được sáng tạo nên, được nền văn minh nuôi dưỡng, đấy mới gọi là thần nguyên sinh, nhưng thật đáng tiếc, ba nền văn minh lớn kia đã bị diệt, thần nguyên sinh của họ đều ngủ say hoặc đã ngã xuống, chỉ có thần nguyên sinh của nền văn minh Hoa Hạ chúng ta là vẫn còn tồn tại, đó chính là Đông Quân được hệ thần Côn Luân tôn sùng nhất."
Thái Khải nói: "Ờ."
Tên đàn ông hỏi: "Ngài không muốn thăm dò bí mật của thần vương thần nguyên sinh duy nhất còn tồn tại hiện giờ sao?
Thần cách của hắn ở đâu?
Rốt cuộc thì hắn có sức mạnh gì mà có thể làm thần minh tối cao của văn minh Hoa Hạ?
Và cả, ngài có muốn lấy được thần cách của hắn không?
Một thần cách không cần hương hỏa, chẳng cần tín ngưỡng, sẽ không bao giờ chết đi?"
Thái Khải hỏi: "Nếu ta nói không thì sao?"
Tên đàn ông nói: "Vậy thì phải hỏi bạn đồng tu của ta thử xem sao."
Tên đàn ông đứng lên phất tay một cái, một thần hương hỏa với giọng nữ quyến rũ giáng xuống từ trên trời, đáp xuống thuyền."
Nói nhiều với hắn làm gì?
Đã giết Ngũ Sắc Kim Cang, ngươi nghĩ hắn tới làm gì hả?"
Tên đàn ông nói: "Người đến đều là khách, hơn nữa, vu thuật của Shaman cũng có giới hạn, nếu có thể dòm ngó thiên cơ của Đông Quân thì hẳn trình độ rất đáng gờm."
Ả õng ẹo cười lạnh nói: "Thế thì có liên quan gì đến chúng ta, với tầm mắt này của hắn thì cả đời cũng chỉ có thể biến thành chim mà thôi."
Thái Khải nghe mà phiền: "Các ngươi không gọi được thần vương hỗn độn gì đấy mà các ngươi thờ phụng ra đây thì gọi quản lý của các ngươi ra, ta lười xem các ngươi chơi trò kẻ tung người hứng."
Ả õng ẹo cười khẩy: "Ngươi tưởng ngươi giết được Ngũ Sắc Kim Cang thì lợi hại lắm sao?
Có thể muốn làm gì thì làm ở chỗ bọn ta?"
"Ta lười nói với các ngươi."
Thái Khải lại hóa thành ưng mở cánh bay ra bên ngoài thuyền, hai tên nam nữ kia đã chuẩn bị sẵn sàng, liếc nhau một cái, miệng ả õng ẹo niệm chú ngự binh vẩy ra vô số trang giấy từ trong tay áo, trang giấy bay đầy như hoa tuyết biến thành ngàn vạn con châu chấu phóng về phía Thái Khải!Thái Khải nhanh chóng thu cánh lại đậu lên bờ, mặt nạ lông vũ rơi vào trong tay biến thành một ngọn đuốc, chân anh bước bước vũ, ngọn đuốc trong tay biến lớn, nuốt hết tất cả châu chấu trước mặt như một con rồng lửa!"
A!!"
Ả õng ẹo gào lên đau đớn che cơ thể ngã xuống bên cạnh thuyền, tên đàn ông chẳng thèm quan tâm, hắn ta đẩy thuyền nhỏ ra xa rồng lửa rồi đứng cách con sông đang chảy xiết hỏi Thái Khải: "Bước vũ, ngươi là Shaman mà?
Sao lại có thể biết bước vũ??"
"Ta còn biết nhiều thứ lắm."
Thuyền nhỏ cách Thái Khải chừng 5-6 mét, anh nhảy lên không trung vững vàng đứng trên đầu thuyền, trong mắt tên đàn ông hiện lên một tia ý định giết người, hắn ta đạp thần hương hỏa nữ đang nằm bên cạnh kêu rên đau đớn sang một bên, vươn tay về phía Thái Khải."
Đồng tu ngạo mạn, xin lỗi đã đắc tội."
"Chi bằng chúng ta đến thần đàn trước rồi nói chuyện sau?"
"Được thôi, đến gặp thần vương hỗn độn của các ngươi hay là kẻ chống đỡ không gian dị biệt này?"
Thái Khải vươn tay, ngay khi hai thần sắp chạm tay thì tên đàn ông đột nhiên nâng tay lên, năm ngón tay phóng ra mấy sợi tơ năm màu, hắn ta định trói ba hồn sáu phách của Thái Khải."
Sao nào, còn định trói hồn ta cơ à?"
Từng tầng sợi tơ quấn lên như dây leo, Thái Khải cũng chẳng thèm tránh, tơ năm màu chẳng trói được gì ở chỗ ba hồn sáu phách của Thái Khải, tên đàn ông giật mình phát hiện nên lùi lại vài bước, mặt mày biến sắc."
Ngươi không phải người phàm—"Hắn ta thu hồi tơ năm màu định chạy, tơ năm màu đột nhiên gấp lại, đâm về phía cổ họng của hắn ta!"
Tất nhiên ta không phải là người."
Thái Khải ở đằng sau từ từ đi đến.Một sợi tơ năm màu kéo thần cách từ trong yết hầu của hắn ta ra, tên đàn ông nhăn hết cả mặt mày, miệng há to bị tơ năm màu còn lại kéo căng ra, hắn ta xoay người một cách máy móc.Thần cách đã rơi vào trong tay Thái Khải, nhìn kỹ thì bên trên có không ít đốm đen."
Xem ra đã hại không ít người ở thế giới phàm trần, cho dù có hết hương hỏa thì cũng không được vào luân hồi."
Ngón tay thon dài của Thái Khải bóp một cái, thần cách trong tay anh biến thành cát bụi rơi rào rạt xuống từ kẽ tay.
Ả õng ẹo bên cạnh thuyền tận mắt chứng kiến tất cả, ả ta che bả vai ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải tầm mắt lạnh lùng của Thái Khải.Thái Khải hỏi: "Xem ra ngươi am hiểu nhất là thuật khiển rối?"
Ả õng ẹo cắn răng không nói chuyện.Anh từ từ đi đến: "Vậy nên, chính ngươi là kẻ đã điều khiển con rối đẩy em chồng ta xuống lầu?"
"Ta không giết ngươi, dẫn đường đi."
Đầu ngón tay của Thái Khải nhẹ nhàng chạm vào giữa mày của ả, cả người ả ta bắt đầu cứng lại, sau đó lăn xuống sông như một con rối.Thái Khải chẳng cần động tay, cứ lái thuyền nhỏ từ từ đi theo sau ả ta.Trăng đỏ hiện lên phía chân trời, đây là hiện tượng lạ chỉ xuất hiện khi có thần ngã xuống.Một bóng đen bên bờ tận mắt chứng kiến tất cả vèo một cái đã biến mất.Lúc xuất hiện lại lần nữa đã là ở trong một căn phòng nhỏ đen thui, chỉ có mấy cây nhang đèn ở trong góc phát ra vài đốm sáng.Bóng đen nói: "Bạch Đế, Dao Cơ và Đông Dạ đã—"Giọng một lão già vang lên trong phòng: "Ta biết, ta đã nhìn thấy trăng đỏ."
Lão ta thở dài: "Kẻ đến không thiện, bọn họ tìm được cứu cánh mạnh rồi."
"Đi thôi."
Lão ta vẫy tay với nữ thần hương hỏa lùn bên cạnh, "Không gian này không giữ được nữa, nên đi thu dọn chiến trường, xử lý tên học sinh kia, mang Triệu Thiên Đoan đi."
Nói xong, hai người liền biến mất khỏi phòng nhỏ.*"1000, 1001, 1002,...
Vợ à, sao vợ còn chưa tới."
Triệu Thiên Đoan bay vòng vòng trong không trung, sau khi trở thành ma, cuối cùng thì hắn không còn bị trói buộc bởi thể lực nữa nên bắt đầu bay vòng vòng quanh đất trống, cứ bay được một vòng là đếm, giờ đã tới hơn 1000."
Thôi được rồi, đừng có lượn nữa, nghỉ một chút đi."
Ngu Uyên ngồi dưới đất nhắm mắt nghỉ ngơi, dựa theo tính toán của y thì thời gian trong không gian này đã sắp qua một ngày, cũng chẳng biết bên ngoài đã qua bao lâu, Thái Khải có vào đây hay không."
Tôi hơi lo cho vợ tôi."
Triệu Thiên Đoan bay đến trước mặt Ngu Uyên, ngồi xổm lơ lửng giữa không trung: "Vợ cậu có ổn thật không đó?
Có trị được bọn họ không?"
Ngu Uyên nói: "Chỉ cần có thể vào đây thì chắc chắn không thành vấn đề."
Y đổi tư thế ngồi khác, đầu gối phải dựng lên, tay gác lên đầu gối, ngón tay gõ nhẹ.Đó là tư thế tự suy ngẫm của Ngu Uyên.Y có cảm giác có chuyện gì không ổn.—Có chuyện gì đó sắp xảy ra."
Chán chết."
Triệu Thiên Đoan cũng ngồi xuống cạnh no, "Tôi kể chuyện yêu đương của tôi với vợ cho cậu nghe nhiều vậy rồi, sao cậu không kể tôi nghe một chút."
Ngu Uyên nói: "Không phải ban nãy vừa mới nói à?
Kể gần ba tiếng đồng hồ còn gì."
Triệu Thiên Đoan nói: "Cộng thêm lần trước, lúc cậu cứu cậu học sinh thi đại học kia ấy."
Ngu Uyên hơi cạn lời: "Dù tôi không nhớ chuyện gì sau đó, nhưng mà tôi thật sự không ngờ được anh chuyên môn lập một cái kết giới để show lịch sử yêu đương của anh cho tôi xem thôi đấy?"
May là y không nhờ Thái Khải làm phép để y khôi phục ký ức trong kết giới, nếu không lại thấy một đống bong bóng màu hồng với khổ tâm các thứ, chỉ sợ y tức muốn ói cả máu mất.Triệu Thiên Đoan hỏi: "Chẳng lẽ cậu không thích show à?
Nếu mà không có cái vụ hỏng bét 5 năm trước thì tôi đã xách loa kể chuyện tôi với vợ yêu đương như nào từ làng trên xuống xóm dưới mỗi ngày rồi."
Ngu Uyên: "..."
Triệu Thiên Đoan nói: "À, tôi hiểu rồi, thực ra cậu chẳng có cái gì để nói hết, dù sao thì bên cậu cũng đâu phải yêu đương tự do, là tình cảm pha ke bị ép duyên mà có hahahaha."
Ngu Uyên nói: "Tôi nhắc cho anh nhớ, một ngày nào đó anh sẽ quay trở lại thân thể của mình đấy."
Triệu Thiên Đoan lập tức ngậm miệng.Cho dù giờ đã thành ma, Triệu Thiên Đoan vẫn có thể cảm nhận được sức đe dọa trên người Ngu Uyên.Nghe giống như Ngu Uyên đang nói nửa thật nửa đùa, nhưng rất rõ ràng, chủ đề mà hắn đang nói đã chạm đến vùng tối kỵ của y.Triệu Thiên Đoan nhanh trí, lập tức duỗi bộ móng ra: "Nào nào nào, chúng ta bắt tay giải hòa ha."
Không bắt tay Ngu Uyên được, Triệu Thiên Đoan cũng cố thể hiện thành ý của mình bằng cách chỉnh động tác tay sao cho nhìn như hắn đang bắt tay với Ngu Uyên."
Chúng ta nói chuyện tiếp đi, lần đầu tiên cậu gặp vợ mình là ở đâu?"
"Lần đầu tiên gặp mặt?"
Ngu Uyên nói, "Chắc là lúc đi xem mắt."
Triệu Thiên Đoan nói: "Sau đó thì sao?"
Ngu Uyên nhớ kỹ lại nói: "Sau đó thì cảm thấy phong thái của anh ấy rất đặc biệt, cũng xinh nữa."
Cơ thể y đột nhiên căng chặt."
Sau đó thì sao?"
Triệu Thiên Đoan tiếp tục hỏi, nhưng mặt Ngu Uyên lại biến sắc ngay trước mắt hắn."
Ư—"Ngu Uyên lộ vẻ đau đớn, tay trái vung mạnh ra sau che vai.
"Sao vậy?
Ngu Tuyền??"
Triệu Thiên Đoan hoảng hốt, hắn muốn đỡ Ngu Uyên nhưng hai tay hắn lại xuyên qua người y.Ngu Uyên như bị thứ gì đó đốt trên lưng, y ngã xuống đất đau đến mức há to miệng thở hồng hộc."
Ngu Tuyền, trời, trời ạ—"Triệu Thiên Đoan lập tức hoảng hồn: " Cậu bị bệnh gì hả, cậu, cậu—" "Tôi, tôi không có bệnh, là cái bớt sau lưng tôi—"Cái bớt sau lưng như nước thép bị nung đỏ, nó bao trùm trên lưng Ngu Uyên, vùng da kia bị nung đỏ bỏng rát, trong cơ thể như có thứ gì đang không ngừng chọc vào da như muốn chui ra!"
Cái gì sau lưng??
Ngu Tuyền, cậu ráng nhịn một chút!
Chờ vợ cậu đến!"
"Tôi—"Ngu Uyên đã đau đến thở không ra hơi, ý thức của y dần tan rã, hồi ức cả đời y không ngừng xoay tròn khắp bốn phía như đèn kéo quân."
Ngu Tuyền?
Để ta xem thử, cũng được đấy, tổ tiên che chở, duyên phúc sâu rộng, xem ra là dòng chính của nhà họ Ngu."
Một lão già từ từ đi vào tầm mắt Ngu Uyên, chính là kẻ mà ban nãy thần hương hỏa nữ lùn kia gọi là Bạch Đế, "Trùng hợp ghê, tiện tay bắt một tên học sinh, ấy vậy mà lại bắt được ngươi."
"Vậy vừa lúc ta đòi lại món nợ.
Thập vương bọn ta hiến kiếm cho Đông Quân, hắn lại không quý trọng tiện tay tặng kẻ khác, vậy thì bọn ta phải đòi lại kiếm thôi, ngày nào đó ta hiến kiếm cho thần vương Hỗn Độn, nó sẽ là thứ vũ khí sắc bén để bọn ta lên Côn Luân chém Đông Quân."
Lão ta ngồi xuống: "Thằng nhóc, Kiếm Thiên Tử ở đâu?"
Ngu Uyên thở hổn hển đầy đau đớn không nói được câu nào."
Không nói nổi cũng không sao."
Bạch Đế đứng lên, đi vào đèn kéo quân bên cạnh Ngu Uyên: "Đèn kéo quân là thứ tốt, để ta xem ký ức của ngươi nào."
Đúng lúc này, một bóng trắng hiện lên đuổi theo Bạch Đế nhảy vào trong đèn kéo quân ký ức của Ngu Uyên."
Lâm Khải Triết, cậu mang Triệu Thiên Đoan ra ngoài đi!"
"Khương Di trông chừng Ngu Tuyền!"
Nhìn bề ngoài Ngu Uyên chỉ tầm chưa tới 20 tuổi, Bạch Đế vừa vào lại như rơi vào vực sâu.Ký ức xung quanh chạy qua như phim chiếu bóng, nhưng chỉ có một phần vạn ký ức sáng lên, phần còn lại là một vùng tối om."
Chuyện gì đây?"
Bạch Đế sửng sốt.Một lát sau lão ta mới hiểu ra, ký ức của Ngu Uyên bị phong ấn, lão ta cắn đầu ngón tay vẽ một bùa chú trên đất, bùa chú chớp lóe liên tiếp hiện lên trên mặt đất, nó tỏa ra như một chiếc lưới tung về phía ký ức của Ngu Uyên!Tấm lưới không ngừng lớn lên, giọt máu trong tay Bạch Đế cũng không ngừng rơi xuống, thời gian dần trôi, lão ta có hơi chịu không nổi, tấm lưới này như đang hút khô lão vậy, làn da của lão nhanh chóng khô quắt lại như dán lên khung xương, cuối cùng chỉ còn lại một bộ da bọc xương gầy trơ, tấm lưới kia lại vẫn không ngừng lớn lên như Côn Bằng."
Không đúng— Là kẻ nào đã phong ấn ký ức của nó?"
Bạch Đế lẩm bẩm, đúng lúc này, vô số mũi tên lông vũ giáng xuống từ trên trời, chiếc lưới kia rơi xuống biến thành cát bụi, bùa chú trên mặt đất cũng biến mất.Bạch Đế thấy có biến vội né ra sau, kết quả vừa quay người liền thấy Thái Khải mang mặt nạ đứng đằng sau.Lão ta còn chưa kịp né thì đã bị mũi tên sắc nhọn bắn vỡ cổ họng, Bạch Đế trợn to mắt nhìn về phía Thái Khải mang mặt nạ quái dị trước mặt, cả người lão biến thành một luồng khói trắng biến mất, chỉ còn một con rối bằng gỗ đào rơi trên đất."
Hóa ra là ngươi??"
Con rối gỗ đào bị Thái Khải dẫm một cước nát vụn.Thái Khải đã tức muốn chết, tinh hồn của Bạch Đế chạy thoát càng làm anh tức giận hơn.Anh không ngờ được, kẻ lập nên tổ chức thần hương hỏa đi ký sinh hấp thu khí vận của người phàm lại chính là một trong mười vị vua đã hiến kiếm năm đó.Năm đó thập vương ở thế giới phàm trần kiến công lập nghiệp, trị lũ trị hạn, dẫn đắt người phàm chăn nuôi trồng trọt, xây nhà sinh nở, từ trước đến giờ Thái Khải chưa từng nghi ngờ bọn họ, lúc thập vương hiến kiếm và đọc chiến công của mình, anh đã mở ra con đường thành thần cho thế giới phàm trần, ban tặng thần cách cho bọn họ.Mà bây giờ, Bạch Đế lại có thể quay lại thế giới phàm trần tổ chức quấy phá, lại còn chui vào trong ký ức của con cháu nhà họ Ngu định đánh cắp Kiếm Thiên Tử."
Đừng có mà để ta bắt được chân thân của ngươi!"
Thái Khải lại đạp thêm mấy phát trên đống mảnh vụn của con rối, anh đang định rời khỏi đèn kéo quân ký ức của Ngu Uyên.Ngay lúc Thái Khải định bước ra ngoài, một khung cảnh kỳ lạ trong đèn kéo quân ký ức đập vào mắt anh.Anh như đang ở vào góc nhìn thứ nhất ngồi trên xe, trước mặt đột nhiên xuất hiện một ngọn núi cao, trên núi có điện thờ tường đỏ mái cong, ngay giây sau nó liền sụp đổ ầm ầm, một tảng đá lớn đập thẳng về phía đầu xe, va chạm một cú cực mạnh, lại đột nhiên liều mạng đánh vô lăng về phía bên phải, sau đó rơi thẳng xuống biển!Sau đó là cảnh tỉnh dậy trên giường, nhìn trong gương, thấy một thiếu niên xa lạ giống hệt Ngu Tuyền.Thái Khải sững sờ ngay tại chỗ.Anh nhớ đến ngày đó ở linh đường lúc anh triệu hồi Ngu Uyên trở về, y đã kể lại cảnh tượng lúc mình xảy ra chuyện, y nói lúc đó mình nhìn thấy một ngọn núi, sau đó nó sập xuống, rồi trong lúc tránh né nó y đã rơi xuống biển.—Đây là ký ức lúc còn sống của Ngu Uyên!Tại sao nó lại xuất hiện trong đèn kéo quân ký ức của Ngu Tuyền?Từng cảnh tượng trong đèn kéo quân hiện lên, có ký ức của Ngu Tuyền, cũng có ký ức của Ngu Uyên.Cả người Thái Khải lạnh toát.Cuối cùng thì anh đã hiểu, tại sao Ngu Tuyền chưa bao giờ gọi Ngu Uyên là anh trai, cũng nhớ lại rất nhiều chi tiết mà anh đã bỏ sót.Thái Khải không biết mình đã chạy ra khỏi đèn kéo quân như thế nào, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng Khương Di thở phào."
Giải quyết xong cả ả thần hương hỏa lùn lùn kia rồi, Triệu Thiên Đoan và Lâm Khải Triết đang chờ chúng ta ở lối vào, chúng ta đi thôi ạ."
Ngu Uyên đứng dậy từ trên đất, lưng của y đã hết đau, nhưng lúc đứng lên vẫn hơi phí sức, y bước chân lảo đảo suýt thì ngã lăn ra đất."
Cẩn thận một chút."
Khương Di đỡ lấy Ngu Uyên, dè dặt nói với Thái Khải, "Chúng ta đi thôi ạ?"
Lại thấy Thái Khải xoay người đi đến bên cạnh Ngu Uyên, một bàn tay tát thẳng vào mặt y!Ngu Uyên im lặng chịu cái tát này, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thái Khải trước mắt."
Anh cho em một cơ hội để giải thích được không?"
Thái Khải xoay người rời đi không hề ngoảnh lại.________________*Chú thích

1) Tám món trang sức Hàn Lâm: Bao gồm trang sức làm bằng xương người, áo khoác da của 10 tên ác nhân, vòng cổ đầu người, son máu người, kẻ mày bằng máu người, da hổ khoác trên thân, tro xác bôi trên người, phấn vẽ mặt màu xanh lá.(2) Ấn Kỳ Khắc: Cái này hình như là 1 ấn tay trong Phật Giáo Mật Tông, mình không tra ra tên tiếng việt của nó T-T