Tác giả: Hà Cô LỗEditor: Just A Potatoe________________Chương 43: Ký sinh (3) - "Cái cậu Ngu Tuyền công tử nhà họ Ngu này, có khi nào cũng là một trong số những kẻ bị ký sinh không?"___________ "Ngu vương này không tầm thường đâu, nhưng nếu nhắc đến chữ tình thì y lại làm ta không thể nào hiểu được."
Huyền Nữ nói úp mở, "Ngươi biết y thích ai không?"
Cô gái lắc đầu."
Y thích Đông Quân, đúng vậy, chính là Đông Quân mà các nhà văn thi hào thường ca tụng sắc đẹp của người, vị thần được viết vào trong lịch sử và sách vở chỗ các ngươi đấy."
Huyền Nữ lại uống một hớp bia: "Nhắc mới nhớ, ta còn chưa được gặp Đông Quân bao giờ.
Trong Vạn Thần Điện có hơn một vạn thần hương hỏa, ngoại trừ hơn 20 thần quan hầu cận, các thần còn lại làm gì có cơ hội được tận mắt nhìn thấy Đông Quân đâu chứ?
Vị ấy là thần nguyên sinh, khác mấy tên thần hương hỏa như bọn ta nhiều lắm, còn hơn cả so con người các ngươi với trùng đế giày nữa."
"Thần nguyên sinh, chỉ có thể nhìn không thể chạm vào."
"Mấy ngàn vạn năm qua, xưa đến giờ không ai dám có ý nghĩ khinh nhờn Đông Quân như vậy.
Nhưng ông bạn này của ta lại cứ phải như thế, sau khi xác phàm được phong thần, y chẳng thèm làm hoàng đế mà lặn lội cả ngàn dặm xa xôi đến Côn Luân để làm hầu cận cho Đông Quân.
Năm đó ta trấn giữ biên giới giữa Côn Luân và thế giới phàm trần, thường xuyên bắt gặp y mang mấy thứ đồ chơi ở thế giới phàm trần về Côn Luân, chỉ để chọc cho Đông Quân vui vẻ."
"Nhưng Đông Quân sao có thể chỉ vì mấy thứ đồ chơi này mà đối xử khác biệt với y được chứ?
Đó là Đông Quân kia mà."
Trong đôi mắt đẹp của Huyền Nữ hiện lên khát vọng: "Thật muốn nhìn thử một chút xem Đông Quân đẹp cỡ nào mà có thể làm Ngu vương cầu mà không có được, đến cả mạng cũng bồi vào.
Nghe nói Đông Quân đến thế giới phàm trần rồi, nếu ta có cơ hội được gặp vị ấy một chút thôi cũng được."
Huyền Nữ như đang diễn kịch một vai, một mình ngồi trên băng ghế lạnh buốt độc thoại, lăn lộn ở thế giới phàm trần, muốn tìm người tâm sự đâu có dễ gì, ở nơi này thứ dư thừa nhất chính là tính kế, cô ta nào dám nói ra những lời thật lòng như thế này.Nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô gái trước mắt, hiển nhiên là cô nghe không hiểu vở kịch yêu đơn phương đầy máu chó của tiên giới này, Huyền Nữ cười lên mở lon bia còn lại đưa cho cô gái."
Đừng nói Côn Luân bọn ta, người ở thế giới phàm trần các người ấy, một khi yêu vào thì cũng như điên như dại vậy thôi."
Huyền Nữ vừa nói vừa dập tắt điếu thuốc trong tay.
Kỳ lạ là sau khi thuốc tắt, đầu lọc trong tay cô ta cũng biến mất.
Cô gái nhìn chằm chằm Huyền Nữ, cô ta dùng hai bàn tay ôm xô gà rán, một luồng hơi nóng bốc lên từ trong xô, mùi thơm của dầu và gà đặc trưng bay trong không khí, Huyền Nữ chọn một chiếc đùi lớn, ăn một cách nhã nhặn."
Khách hàng đầu tiên khi ta đến thế giới phàm trần, cũng là kẻ được ta ký sinh, đã đòi ta quay ngược thời gian, cứu bạn thơ bé của hắn.
Lúc đó ta đã muốn cười lạnh, ta đúng là lợi hại, nhưng quay ngược thời gian á?
Hắn nghĩ ta là thần nguyên sinh à?"
"À, không đúng, thần nguyên sinh cũng không dám làm vậy đâu."
Huyền Nữ gặm hết đùi gà dùng xương chỉ lên trần nhà, "Bên trên còn có Luật Trời cơ mà.
Tam giới có phép tắc của riêng nó, một khi ta dùng lực lượng không thuộc về thế giới phàm trần can thiệp phá hủy phép tắc, bị bên trên phát hiện thì ta coi như xong đời."
"Nhưng ta thật sự quá muốn bắt lấy mối làm ăn này, hương hỏa của ta không nhiều, cũng không phải hầu cận của Đông Quân để mà sống mãi dựa vào lực lượng của vị ấy."
Huyền Nữ lẩm bẩm nói: "Ta vẫn làm vụ mua bán này, bây giờ nhớ lại, ta vẫn cảm thấy ta lúc đó thật là ngu hết thuốc chữa, tên đó cũng quá ngu."
"Khi đó hắn hot lắm, có nhiều người thích hắn như vậy, tại sao anh cứ phải thích cậu bạn thơ bé kia?
Bạn thơ bé của hắn cũng chỉ là một người bình thường đẹp mắt, chẳng có ưu điểm đặc biệt gì cơ mà."
Cô ta lại lấy một điếu thuốc ra."
Quá trời quá đất, không thể nào chịu thấu."
Nghe Huyền Nữ phàn nàn, cô gái ngồi cạnh vừa nức nở vừa nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, như vậy thì mới là người chứ."
"Vậy sao?"
Huyền Nữ "Ồ" một câu, "Cũng đúng, Ngu vương cũng là người, ta cũng từng là người— Nhưng qua nhiều năm vậy rồi, ta đã quên mất, rốt cuộc thì làm người là như thế nào."
Đêm đã khuya.Một thần một người trò chuyện câu được câu không bên bia và gà rán, rất nhanh, một bàn gà rán và bia đều đã hết.
Có lẽ hôm nay Huyền Nữ đã vui hết hứng, khi cô gái kia lại cầu xin lần nữa, cô ta quyết định cho cô một cơ hội."
Cũng không phải không thể thực hiện thỉnh cầu của ngươi— Mặc dù một khi ký khế ước thì phải cộng sinh cả một đời một kiếp, nhưng ta có cảm giác, có thể Châm Nương bị mất rất nhiều hương hỏa bởi vì kết thúc khế ước với ngươi."
Huyền Nữ đứng lên, đi đến trước mặt cô gái hà một hơi."
Ta còn phải chia phần trăm từ khế ước của các ngươi, với ta mà nói, đó cũng là một lượng hương hỏa rất lớn— Chờ ta đi hỏi ý cậu chủ của ta thử xem."
Cô ta cầm điện thoại, lại rút một tờ tiền từ trong ví ra, đẩy đến trước mặt cô gái."
Gà rán cũng ngon đấy, gọi thêm một phần nữa đi, ta mời."
Cảnh vật bốn phía dần sáng sủa lên, công nhân viên tăng ca đêm khuya đến mua đồ ăn, công nhân bảo vệ môi trường đang quét dọn ngoài cửa sổ, và cả nhân viên đang đưa menu bên quầy— Cô gái lại như thể chẳng thấy được cảnh này, cô bước đến quầy gọi món như một con rối, gọi thêm một phần ăn khuya."
Chào chị, xin hỏi chị có cần giúp gì không?"
Cô gái này ngồi một mình ở trong góc rất lâu, nhân viên KFC đã chú ý đến cô từ lúc cô bước vào cửa hàng.
Cô ngồi một mình ở đó, ban đầu chẳng hề nhúc nhích, sau đó chảy nước mắt đờ đẫn bắt đầu ăn, nhìn dáng vẻ hai mắt đỏ bừng vô thần này làm nhân viên có hơi lo lắng."
Tôi, tôi không sao, tôi chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh một chút."
Cô gái lấy hết phần ăn bưng về bàn trong góc.Ngay ở bên ngoài cửa KFC, Huyền Nữ mở điện thoại ra gọi cho "Cậu chủ"."
Alo, ngủ chưa?"
"Chậc, vẫn còn đang quay cảnh đêm à, vất vả quá nhỉ."
Huyền Nữ nói, "Hẳn là cậu biết khế ước của Châm Nương và hotface Bé Thỏ Cam rồi đúng không?
Bé Thỏ Cam tìm ta, nói sẵn sàng trả bất cứ giá nào để mời Châm Nương về lại, cậu xem hay là chúng ta lại làm một vụ mua bán lớn đi?"
"Cái gì?
Cậu nói đừng làm?
Ta nói này cậu chủ, cậu có biết bây giờ làm ăn khó thế nào không hả, chỗ ta bị kìm kẹp cả hai mặt đây này, vừa phải trốn bọn cớm thế giới phàm trần, còn bị đám đồng đội heo kéo xuống nước theo— Cậu nói cớm nào ấy hả?
Đúng rồi đấy, chính là cái cơ quan đặc biệt gì đấy.
Thật đúng là làm ta tức chết, cái tên chó chết Ngu Minh kia, đáng đời lão bị hồn phi phách tán không thể đầu thai, còn dám gạt ta nói muốn dùng chó chết để đổi hồn cho chó nhà lão?"
"Được được được, ta không làm mối này nữa, chúng ta cứ làm theo nguyên tắc thôi."
Huyền Nữ quay lại KFC ngồi xuống, cảnh vật bốn phía lại mờ đi như cách lớp thủy tinh.Cô gái đã khôi phục tinh thần, cô đẩy phần gà rán vừa mua đến trước mặt Huyền Nữ rồi vội hỏi: "Có được không?
Cậu chủ của cô có đồng ý không?
Cô muốn gì tôi cũng trả được, giảm thọ 10 năm, chia cho cô một nửa hương hỏa, thậm chí tôi có thể dùng linh hồn bán mạng cho cô cũng được, không phải cô đang làm ăn ở thế giới phàm trần à?
Chắc là cô đang thiếu người phụ giúp lắm mà đúng không?"
"Không cần, ban nãy ngươi cũng đã nói rồi, vậy mới là người— Không thể thỏa mãn dục vọng của con người dù chỉ một lần, bằng không sẽ giống như khe nứt phía tây Côn Luân, có lấp thế nào cũng không đầy được."
Huyền Nữ lại phun một ngụm khói, mặt cô ta mờ đi trong làn khói mù, cô ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm nước mắt của cô gái."
Quên hết tất cả những chuyện này đi."*"Huyền Nữ?
Trong những sách cổ tôi từng đọc, chưa từng thấy thần hương hỏa nào tên Huyền Nữ cả."
Đối với câu hỏi của Lâm Khải Triết, Thái Khải chọn giả vờ không biết gì, đúng là anh không biết trên Côn Luân có thần hương hỏa nào tên Huyền Nữ thật, nhưng anh cũng không thể biểu hiện như vua biết tuốt trên Côn Luân, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng biết hết.
Hôm qua em chồng đã dặn anh chuyện này rồi, Lâm Khải Triết rất thông minh, bất cứ một sơ hở nào cũng có thể khiến anh ấy thăm dò được lai lịch của anh.Hiển nhiên, đội trưởng Lâm trước mặt này đã nhận ra thân phận không tầm thường của anh, chỉ là anh ấy chưa biết cụ thể thì anh là ai, thậm chí chưa chắc biết anh có phải thần hay không."
Vậy à, vậy thì chúng ta đành phải tiếp tục tra hồ sơ, xem xem có manh mối nào khác không thôi."
Lâm Khải Triết cũng không bất ngờ với câu trả lời của Thái Khải, mấy tên thần linh này đi lại ở nhân gian chắc chắn sẽ không dùng thân phận thật của mình, có vẻ Thái Khải không nói dối, chỉ là vẫn hơi giấu giếm một chút.Thái Khải nói: "Xin lỗi, ngày đầu tiên đi làm mà chẳng cung cấp tin tức nào có ích cho anh."
"Không sao."
Lâm Khải Triết cầm áo khoác cảnh phục, đi tới vỗ vai Thái Khải, "Bây giờ chúng ta vẫn đang ở giai đoạn thăm dò, không cần vội."
Anh ấy mặc áo khoác vào, có vẻ đang định ra ngoài.Thái Khải hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Đi họp."
Lâm Khải Triết nói, "Tôi phải đến bên cục một chuyến, các anh không cần phải đi xã giao hay nghe lãnh đạo phê bình là vì lãnh đạo toàn thích tìm tôi đấy."
Thái Khải hỏi: "Có phải tại năng lực phá án của đội anh không tốt lắm không?
Nên lãnh đạo của các anh mới hay tìm anh, mấy năm nay các anh đã kết án được bao nhiêu vụ rồi?"
Bóng lưng đi về phía cửa phòng làm việc của Lâm Khải Triết khựng lại, nghe được câu hỏi của Thái Khải, anh ấy giơ tay phải lên, khó khăn lắm mới làm ra một dấu "Không".Thái Khải: " ? ?
"Như này thì quá không đáng tin cậy rồi chứ hả?Lúc ăn cơm trưa, hơn hai mươi đồng nghiệp cùng quây quanh chiếc bàn tròn lớn, Thái Khải nhìn thoáng qua, tất cả đều là người bình thường.Không có thần, không có thần giả, ngay cả yêu tinh ma quái đều không có, có thể vài người có năng lực đặc biệt mà Thái Khải không nhìn ra được, nhưng nếu đến Thái Khải mà cũng không nhìn ra được thì có nghĩa là rất có vấn đề rồi.—Thái Khải nghi ngờ có phải mình chọn lộn phe rồi không.Đây chắc chắn là cái đội điều tra ảo ma nhất anh từng thấy kể cả trong truyện hay phim, cho dù là phản diện bị nhân vật chính vả mặt có làm trong cơ quan đặc biệt thì cũng không quá đáng được như cái đội này của Lâm Khải Triết.Thái Khải nhịn không được hỏi: "Bình thường các cậu làm việc gì vậy?"
Anh thấy mấy đồng nghiệp này cũng bận bịu lắm đấy chứ, nhưng năm nay đã qua được mấy tháng rồi mà vẫn chưa kết được một vụ án nào."
Nhiều lắm, viết báo cáo, viết tổng kết tuần, tổng kết tháng, tổng kết vụ án, tổng kết giám sát công việc, làm bảng biểu, PPT, mọi người hay gọi tôi là anh Tổng đội một đấy."
Một anh đồng nghiệp da đen cao to ngồi đối diện nói."
Ra ngoài điều tra, check-in các tuyến đường cần kiểm tra, thỉnh thoảng hỏi thăm người dân xem có xảy ra chuyện gì lạ thường không, viết bài trên page phòng chống hoạt động mê tín dị đoan."
Cậu nhóc mặt tròn nói."
Tôi cũng phải viết báo cáo làm bảng biểu, đội trưởng Lâm không biết làm mấy thứ này nên để tôi làm, nếu không lãnh đạo ở trên bảo ảnh đọc báo cáo thì lấy gì mà đọc."
Một đồng nghiệp nữ nói."
Chờ đã."
Thái Khải hỏi, "Có phải vì giữ bí mật nên các cô cậu không thể nói cho tôi biết cái gì không, nhưng hình như anh bạn đồng nghiệp ban nãy vừa mới nói anh ấy làm bảng biểu viết báo cáo mà?"
Ánh mắt hai mươi mấy đồng nghiệp đổ dồn về phía Thái Khải, trong đó rõ ràng viết "Đây chắc chắn là một tên lính mới không biết tí gì về tính chất công việc này"."
Tất nhiên là bọn tôi có chuyện không thể nói cho anh biết, nhưng trong một phân đội có hơn một nửa đội viên chạy chương trình ở kiểu cơ quan như bọn tôi là chuyện rất bình thường.
Hiệu suất của bọn tôi cao lắm rồi đấy, cũng tầm 5, 6 người chạy chương trình viết báo cáo."
"Làm việc chỗ mình thì tuyệt đối đừng cảm thấy chuyện mình làm phải có thành quả mới được, cũng đừng nghĩ "Mình bận sấp mặt cả ngày mà chẳng biết đang làm cái gì ấy nhỉ", đã đến đây tức là trở thành một mảnh ghép, một người phục vụ cho nhân dân."
Thái Khải nói: "Nhưng cả năm nay mấy người chưa hoàn thành được vụ án nào cả mà."
Các đồng nghiệp: "..."
Im lặng vài giây xong, các đồng nghiệp cùng đồng thanh nói: "Là chúng ta!
Chúng ta cả năm nay chưa hoàn thành được vụ án nào cả!"
Đồng nghiệp mới tới này đẹp thì đẹp thật đấy, mà nói chuyện thì cũng không biết nói chuyện thật, còn chẳng có chút tự hào tập thể nào hết, giờ cơm trưa khó lắm mới được nghỉ ngơi một chút vậy lại vẫn đang nói chuyện công việc."
Làm ơn hứa với tôi, sau 2 giờ chiều rồi chúng ta hẵng nhắc tới công việc có được không, tôi chạy việc bên giám định pháp y cả buổi trưa, tôi sắp mệt chết rồi."
"Đúng đó, tôi làm bảng biểu muốn mù cả mắt đây."
"Được rồi."
Thái Khải cầm điều khiển từ xa, "Vậy thôi xem TV đi."
"Ờ, anh thích xem kênh nào cứ chuyển tới kênh ấy đi."
Điều khiển từ xa phủ một lớp bụi, xem ra mấy đồng nghiệp này không có thói quen vừa ăn vừa xem TV.Nhưng đây là thói quen đã hình thành sau khi Thái Khải đến thế giới phàm trần, anh thích xem TV lúc ăn cơm.Cơm trưa rất thịnh soạn, Thái Khải nghe Lâm Khải Triết nói đây là bữa ăn văn phòng được chuẩn bị giống y nhau, có thịt có trái cây có súp còn có sữa chua, đồ ăn nhiều bao no, hương vị cũng khá ngon, anh rất thích.Thái Khải mở hộp đồ ăn văn phòng ra, nghe các đồng nghiệp nói mở kênh gì cũng được, anh liền chuyển đến kênh phim truyền hình mình thích nhất, xem rất say sưa.Trong TV truyền đến giọng nam chính cà lơ phất phơ.---"Cái gì mà thích với chả không, chơi chán rồi, tôi có hôn ước, đừng làm phiền tôi."
Thái Khải thích xem phim cổ trang, nhất là phim tiên hiệp có trang phục đẹp mắt, BGM bắt tai, chất lượng CGI cũng tốt, nếu nội dung máu chó thì càng thêm một điểm cộng, bởi vì phim máu chó có thể giúp Thái Khải quan sát nghiên cứu thêm về tình yêu tình báo của thế giới phàm trần.Thái Khải vừa mở bộ phim này lên, thấy khuôn mặt quen thuộc anh lập tức bỏ điều khiển xuống.
Bộ này là phim tiên hiệp do Triệu Thiên Đoan đóng vai nam chính, Thái Khải đổi sang kênh này vừa đúng đoạn gay cấn.Triệu Thiên Đoan là sao hạng S hot đến bỏng tay, phim của hắn cũng đều thuộc hàng tầm cỡ, đã xem như là nam diễn viên được Thái Khải công nhận.Nhưng khiến Thái Khải không ngờ đến là, các đồng nghiệp vừa mới nói không xem phim ban nãy, nghe được tiếng nói trong TV truyền đến đều đồng loạt ngẩng đầu lên.Thái Khải định làm quen với các đồng nghiệp, cùng tám chuyện về phim một chút để sau này tiện đà hỏi thăm nghe ngóng thông tin nên anh liền hỏi: "Các cô cậu cũng thích Triệu Thiên Đoan hả?
Tôi thích cậu ấy lắm, phim nào của cậu ấy tôi cũng xem hết rồi."
Vừa nói xong, tất cả đồng nghiệp đều nhìn về phía Thái Khải.Thái Khải: "?"
Anh nói sai gì hả?Một lát sau, cậu nhóc mặt tròn mới nhỏ giọng hỏi: "Mấy người có chắc chưa, anh đại đã đi chưa đấy?
Không có xem camera giám sát chúng ta đúng không?"
"Ổng qua bên cục rồi, camera...
Chắc cũng không cần phải xem bọn mình ăn cơm đâu nhỉ."
"Thái Khải à, thì là, có thích hay không bọn tôi cũng không nói lung tung đâu, cái chữ thích này còn có nghĩa khác nữa đó."
Cô gái bên cạnh nói nhỏ với Thái Khải: "
Sau này đừng nhắc tên Triệu Thiên Đoan trước mặt đội trưởng Lâm nha, Triệu Thiên Đoan là bạn trai cũ của đội trưởng, nhắc tới khó xử lắm."
Thái Khải: "? ?"
Anh nhớ lại bộ fanfic đã lừa mình kia, trong đó đâu có nhắc tới vụ bạn trai cũ của Triệu Thiên Đoan, trái lại còn ship cp cho Ngu Uyên với hắn thành một đôi, làm lúc trước ngày nào anh cũng làm mai hắn cho Ngu Uyên, tiếc là Ngu Uyên không thích Triệu Thiên Đoan, ngược lại là anh thích phim của hắn.Fic gì mà lố dữ vậy trời, đến cả bạn trai cũ cũng không viết vào.---Chờ đã, bạn trai cũ?Thái Khải đột nhiên nhớ tới: "A, là cái cậu bạn trai cũ vì chuyện tương lai mà chia tay với Lâm Khải Triết, làm anh ấy giận tới nỗi suýt thì bị xe tông ấy hả?"
Các đồng nghiệp: "..."
Im lặng một lúc xong, các đồng nghiệp ồn ào cả lên."
Đậu má, tôi bảo sao đội trưởng Lâm có nhiều người theo đuổi vậy mà còn không quên được người cũ, hóa ra là tổn thương vì tình!"
"Vì tương lai mà vứt bỏ bạn trai đã quen được 7 năm, cái loại đàn ông cặn bã gì vậy chứ!"
"Đúng là diễn gì sống y vậy!
Quá cặn bã!"
Thái Khải: "..."
Hình như anh đã nói cái gì đó không nên nói.Chuyện đã rồi không thể cứu vãn được nữa, Thái Khải lặng lẽ làm cái chú cấm cho miệng của mình.Dù em chồng làm sai nhiều chuyện, nhưng mà lời của nó chưa từng sai bao giờ.---Anh thật sự không nên nhiều chuyện khi đi làm.Thái Khải ngậm miệng cả buổi chiều, đợi đến lúc Lâm Khải Triết về mới giải chú cấm xin lỗi anh ấy.Lâm Khải Triết hơi sửng sốt rồi cười nói: "Không sao, tôi chỉ hơi không thích bàn chuyện tình cảm với các đồng nghiệp thôi mà."
Nụ cười của anh ấy hơi gượng gạo, giả vờ như đang sắp xếp mặt bàn.Thái Khải hỏi: "Giờ anh có rảnh không?"
Lâm Khải Triết nhìn đồng hồ: "Tan làm rồi, có chuyện gì không?"
Thái Khải hỏi: "Hay là chúng ta tâm sự mỏng chút nhé?"
Lâm Khải Triết sửng sốt: "Hả?"
Đây chắc là lần đầu tiên Thái Khải học cách an ủi người khác ở thế giới phàm trần, dù chỉ là thuật lại lời của bộ ba Minh giới không sót một chữ nào cho Lâm Khải Triết nghe, nhưng thôi cũng coi như là có xã giao rồi.Lâm Khải Triết mặt không cảm xúc nghe, tới khúc Thái Khải nói mỗi ngày một cậu bạn trai, nét mặt anh ấy đã hơi không kiềm được, thậm chí còn cảm thán hệt như Ngu Uyên ở kiếp trước.---Người đẹp dữ thần thế mà sao giống danh hài quá vậy?Anh ấy sợ Thái Khải mà nói thêm mấy câu nữa là anh ấy muốn viết báo cáo xin điều Thái Khải qua bên cục văn nghệ để tấu hài luôn mất.Lâm Khải Triết ngắt buổi tọa đàm của Thái Khải."
Anh về bằng gì vậy."
Thái Khải nói: "Tài xế nhà tôi tới đón."
Lâm Khải Triết nói: "Vậy thôi tôi khỏi chỉ chuyến xe bus với chỗ đón xe cho anh nhé."
Thái Khải hỏi: "Không phải anh nên nói để anh tiễn tôi về à?"
Lâm Khải Triết nói: "Tôi về bằng xe đạp, không chở anh được."
Thái Khải hỏi: "Lần trước thấy anh chạy xe hơi mà?
Sao giờ lại chạy xe đạp?"
Lâm Khải Triết nói sâu xa: "Tại anh ăn bữa cơm tới 3 vạn lận, tôi hết tiền đổ xăng rồi."
Hôm đó tiền cơm là do Lâm Khải Triết trả, Thái Khải trả tiền rượu, tiền rượu gấp bội lần tiền cơm, cả bình chỉ uống đúng một ngụm, vẫn còn đang giữ lại ở nhà hàng phục vụ riêng kia.Đó giờ Thái Khải không có khái niệm gì về tiền nong, lúc Lâm Khải Triết nói câu này anh cũng không nghĩ nên mời lại mà nói: "Không sao, lần sau tôi ăn ít lại một chút."
Lâm Khải Triết nghe xong dẫm bàn đạp, cưỡi xe đạp trong sân phóng vèo đi mất.Ngày đầu tiên đi làm của Thái Khải kết thúc bằng cuộc xã giao thất bại toàn tập này.Lúc về đến nhà dì quản gia hỏi anh đi làm sao rồi, anh càu nhàu không biết nên nói chuyện gì với đồng nghiệp, muốn cùng tan làm cũng không có ai về chung, cơ mà mọi người đối xử với anh cũng tốt lắm, nhưng anh thật sự không thể vượt qua chứng ám ảnh xã hội để chủ động xã giao, toàn thất bại cả."
Sao con người cứ quái quái thế nào ấy nhỉ."
Dì giúp việc suýt chết cười: "Cậu nói như cậu không phải người ấy."
Thái Khải nghĩ thầm, thì tôi vốn không phải người mà.Anh nghi ngờ con người không chỉ có một bộ não, nếu không sao mãi mà anh vẫn chẳng hiểu được rốt cuộc thì mấy người này đang nghĩ gì."
Rồi rồi, đi xem TV đi, dì gọt hoa quả cho cậu."
Thái Khải cơm nước xong bị dì quản gia bảo đi xem TV, sau đó dì cùng dì phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa khuya chờ Ngu Uyên về.Lúc gọt hoa quả xong bưng lên tới, Thái Khải thấy còn có cả đồ ngọt mà anh thích nên hỏi dì giúp việc: "Các dì mới đặt đồ ăn hả?"
"Không phải, là đồ ăn buổi trưa cậu Ngu Tuyền đặt cho cậu."
Thằng nhỏ này đang nịnh anh dâu đây mà!Nhưng điểm chú ý của Thái Khải vẫn luôn chệch hướng, thấy điểm tâm ngọt, phản ứng đầu tiên của anh không phải em chồng đang nịnh mình mà là thằng nhóc quỷ này sắp thi rồi mà còn chơi điện thoại trong giờ học.Lại nghĩ tới vết xanh tím trên hông của mình, Thái Khải lại bắt đầu nổi giận.Lúc vừa mới đón em chồng về, anh phát hiện thằng nhỏ này quá hư, qua một khoảng thời gian, Thái Khải tưởng trước đó chỉ là do tâm lý tuổi dậy thì mà thôi, hai người chung sống hài hòa thì em chồng sẽ ngoan.Giờ Thái Khải mới hiểu ra, em chồng vẫn chẳng thay đổi gì cả, chỉ là bây giờ nó hết giả vờ nổi nữa thôi.Thái Khải xị mặt mở hộp đồ ngọt, bật TV mở kênh xem phim truyền hình hồi trưa, vừa ăn đồ ngọt vừa xem tiếp bộ phim đang cày dở.Một tiếng sau, Ngu Uyên về nhà.Hôm nay y được về sớm, buổi tối chỉ có một tiết tự học nên y lấy cớ có việc bận xin về sớm, y lo cho Thái Khải đi làm ngày đầu tiên nên định về sớm xem sao.Vừa về đến nhà là thấy Thái Khải đang ngồi trên sô pha xem TV, trên bàn trà trước mặt là dĩa đựng trái cây và hộp đồ ngọt trống không, hai dì giúp việc thì đang bận việc trong phòng bếp, nhìn qua vẫn giống như ngày thường, bình yên mà ấm áp.Ngu Uyên đi vào, đưa cặp sách cho dì quản gia vừa nghe tiếng ra xem, bản thân thì đến chỗ sô pha ngồi xuống."
Bánh ngọt có ngon không?"
Thái Khải liếc y một cái, không nói không rằng."
Còn nhiều vị lắm, anh thích thì mai em mua thêm cho anh."
Thái Khải không thèm để ý đến y.Giận rồi?Hôm qua đã dỗ được, hôm nay lại giận, chắc là đã thấy vết trên hông.Đúng là hôm qua có hơi quá tay, Ngu Uyên định chủ động nhận sai."
Xin lỗi, hôm qua em không để ý, chắc là có hơi mạnh tay nên hằn vết trên người anh."
"Xin lỗi?"
Thái Khải cười lạnh, "Xin lỗi ai?"
"Anh dâu, cho em xin lỗi."
Lúc nào nên nhường thì phải nhường, Ngu Uyên cũng đã gọi anh dâu quen rồi."
Xin lỗi xong lần sau vẫn dám à?"
Ngu Uyên hơi khựng lại rồi giải thích: "Lần này em không để ý thật mà---""Ý là lần sau còn dám đúng không!"
Thái Khải đổ hết chuyện xã giao thất bại hôm nay là vì dấu tay trên người anh, giận từ sáng tới trưa làm các đồng nghiệp đều không dám lại gần mình.
Anh ngồi quỳ trên ghế sô pha, đè Ngu Uyên xuống nện cho vài cái."
Cậu cố ý thì có!!"
"Rồi rồi rồi, tại em cố ý."
Dù Thái Khải đã nhẹ tay một chút, anh đánh người vẫn khá là đau, Ngu Uyên dùng một tay bắt lấy cổ tay đang vung loạn xạ của Thái Khải, một tay đè lấy eo anh, ngửa ra dựa vào trên ghế sô pha nhìn Thái Khải bị đè trên đùi mình, đáy mắt chứa đựng ý cười và nét dịu dàng mà bản thân cũng không phát hiện ra."
Xin lỗi, em sai rồi anh dâu à."
"Lần sau còn dám không?"
"Lần sau không dám nữa."
Không dám cố ý làm chuyện xấu, cơ mà lỡ vô tình để lại dấu vết gì thì đấy không phải lỗi của y đâu nhé.Thái Khải cười lạnh vài tiếng."
Có quỷ mới tin cậu."
Ngu Uyên hỏi: "Vậy thần có tin không?"
"Thằng nhóc quỷ!"
Thái Khải dùng đầu gối đẩy Ngu Uyên đang ngồi chính giữa sô pha ra, "Tránh ra, đừng chắn TV của anh."
Ngu Uyên quay đầu nhìn, trong TV lại là gương mặt quen thuộc.Y "Hừ" một tiếng."
Sao lại là cái mặt này nữa, ngày nào cũng chiếm lấy màn hình có gì thú vị đâu?
Thôi, chúng ta đi xem phim chiếu rạp--""Xem phim cái gì mà xem?"
Thái Khải nhéo lỗ tai Ngu Uyên, "Cậu đi làm bài tập ngay cho anh có nghe chưa!
Đi làm bài tập!
Đừng tưởng anh không trị được cậu!!"
Thái Khải đạp thẳng một cước làm Ngu Uyên lọt từ trên ghế xuống."
Anh không có tha thứ cho cậu đâu, anh cảnh cáo cậu đấy Ngu Tuyền, anh vẫn còn đang giận!
Cậu không muốn bị anh đánh gãy chân thì mau đi làm bài tập đi!
Không thì anh sẽ mặc kệ cậu 3 ngày luôn!"
Ngu Uyên: "..."
Vợ ngốc sao dọa người ta cũng như đang dỗi ấy nhỉ.Y nhìn Triệu Thiên Đoan trong TV, hơi bị ngứa mắt, nhưng mà nhớ tới câu dọa của Thái Khải thì lại cảm thấy thỏa mãn."
Được rồi, em đi làm bài tập đây."
Còn chưa tới 1 tháng là thi rồi, Ngu Uyên cũng bắt đầu nghiêm túc lên, y phải mau chóng thi đậu đại học sớm ngày cưới được vợ về, bằng không y thật sự lo Thái Khải sẽ cứ vậy mà chạy mất.Trước khi lên lầu, y còn cố ý hỏi thêm một câu: "Anh đừng xem Triệu Thiên Đoan nữa được không?"
Thái Khải lạnh lùng trả lời: "Không xem hắn thì xem cậu à?"
Ngu Uyên không dám nói tiếp nữa, y cảm nhận được Thái Khải sắp phát giận.Y lên lầu ăn bữa khuya xong thì làm hết bài tập bằng tốc độ nhanh nhất, ôn lại bài giảng và bài tập trên lớp thêm một lần rồi định đi ngủ.Học tập yên ổn trong trường học một thời gian, thành tích của Ngu Uyên tiến bộ nhanh chóng, rất nhanh đã lấy được hạng nhất trong kỳ thi thử, chỉ là trường học chưa bao giờ tuyên truyền gì về thành tích của Ngu Uyên, bởi vì Ngu Uyên thuộc kiểu học sinh thông minh không cần phải quá nỗ lực, chỉ dựa vào trí thông minh và hiệu suất cao hơn hẳn người thường mà đạt được hạng nhất, không có ảnh hưởng tích cực nào đối với các bạn học khác.Tuy vậy Ngu Uyên vẫn vui vì được tự do, lúc ở trường, trừ hoàn thành nhiệm vụ học tập thì y sẽ tiếp tục nghiên cứu các loại sách tập về thần thoại và vu thuật, thứ ba hay thứ năm đôi khi sẽ đi chơi bóng, giao lưu tình bạn tình bè với các bạn học một chút.Ngày mai là ngày tự học, có thể tự mình học cả ngày, Ngu Uyên cố ý ở nhà chờ lâu hơn một chút, đợi Thái Khải dậy rồi cùng ăn sáng, sau đó mới bảo tài xế chở mình đến trường học.Sáng nay Thái Khải vẫn còn đang giận, Ngu Uyên nghĩ hay là đổi một tiệm bánh ngọt khác, hôm nay tự mình mang về dỗ cho Thái Khải vui lên."
Hình như đằng trước nhiều xe quá, bị kẹt rồi."
Lúc xe đến gần trường học, tài xế ngừng lại nói với Ngu Uyên: "Hôm nay có bị ghi tên đi trễ không cậu?"
Ngu Uyên nói: "Không đâu."
Tài xế nói: "Vậy cậu ngồi trên xe đọc sách một lát, đằng trước đang kẹt xe, tôi xuống nhìn thử xem sao."
Tài xế đẩy cửa xuống xe, Ngu Uyên lấy giáo trình ra, định xem từ đầu đến cuối một lần.
Còn chưa xem hết môn đầu tiên thì tài xế đã quay lại."
Bảo sao mà đông dữ vậy, hóa ra là có minh tinh đến trường học quay phim."
"À."
Ngu Uyên vốn không có hứng thú gì với giới giải trí, ở kiếp trước y cũng chỉ từng quen vài mình tinh trong tiệc rượu, ngay cả tên của bọn họ y cũng chẳng biết được mấy người, đối với chuyện có ngôi sao đến trường học quay phim thì lại càng không thèm để ý, tai nghe tài xế than phiền, y cúi đầu xuống tiếp tục xem giáo trình.Tài xế đợi gần 10 phút, đằng trước vẫn chưa nhúc nhích gì làm ông cũng hơi gấp, tài xế dùng ngón tay gõ lên vô lăng đầy nôn nóng: "Cái cậu minh tinh này nổi tiếng dữ vậy trời, tôi thấy đằng trước đông hơn nữa rồi."
"Bình thường mà, anh dâu tôi ngày nào cũng ở nhà xem phim, bác biết Triệu Thiên Đoan không?
Anh dâu tôi cày hết mớ phim của anh ta không sót một bộ nào rồi đấy."
"Triệu Thiên Đoan?"
Tài xế nghe xong quay phắt đầu lại, "Đúng đúng đúng, chính là cái cậu này, tôi nghe tài xế trước mặt nói, chính cậu ta đang quay phim trong trường học các cậu đó."
"Hả?"
Ngu Uyên nhíu mày, hóa ra là người quen à.Tài xế nói: "Hầy, cái cậu minh tinh này đúng chúa hút fan luôn, ngày nào tôi lướt mạng cũng thấy video của cậu ấy, ngay cả bạn bè họ hàng của tôi cũng đăng hình cậu ấy trên mạng, già trẻ gái trai ai cũng thích cậu ấy cả.Chứ sao nữa?
Ngay cả Thái Khải cũng thích hắn mà.Ngu Uyên nghĩ thầm chua lòm trong lòng.Nghĩ tới Thái Khải, Ngu Uyên không đọc sách nổi nữa, y ngồi trên xe đợi một lúc, vẫn chưa thấy xe trước mặt nhúc nhích gì nên y cầm cặp sách nhảy thẳng xuống xe.Y nói với tài xế: "Bác về đi, còn chưa tới 1 cây số là tới trường rồi, tôi đi bộ qua."
"Được, vậy buổi tối tôi vẫn đến đón lúc 9 giờ như mọi khi nhé."
Ngu Uyên giơ tay ra hiệu ok, y cõng cặp sách lên vai phải đi về phía trước.
Trên đường toàn là người hâm mộ, Ngu Uyên cũng nắm được sơ sơ tình hình hôm nay qua mấy câu nói chuyện phiếm của các cô ấy.Hóa ra lịch trình hôm nay của Triệu Thiên Đoan đã được giấu giếm, đoàn làm phim cũng cố quay chụp xong trước lúc hừng đông để không quấy rầy đến việc học của học sinh.
Ai ngờ sáng nay, lịch trình của hắn bị một bên đầu cơ tiết lộ, fan của hắn nhao nhao chạy đến làm kẹt kín trường học.Không phải chưa từng có ngôi sao đến trường học quay phim, nhưng cỡ như Triệu Thiên Đoan, bị paparazzi và bọn đầu cơ theo dõi 24/7, phòng làm việc phải giấu lịch trình kín như bưng, vậy mà vẫn có người có thể dùng tiền để mua tin từ nội bộ, làm hiện trường quay phim hỗn loạn đến như vậy, cũng chỉ có mình hắn mới làm được.Ngu Uyên đã từng gặp Triệu Thiên Đoan, trong ấn tượng của y, hắn đúng thật là vinh quang tột đỉnh, đứng giữa một đám minh tinh màn bạc mà vẫn như trăng sáng giữa trời sao, có rất nhiều người hâm mộ.
Chỉ là con người của Triệu Thiên Đoan rất nghiêm cẩn, cho dù nổi tiếng khắp cả vùng trời như vậy mà vẫn không kiêu không ngạo, rất biết cách đối đãi người khác, có danh tiếng tương đối tốt trong giới ngôi sao nhà giàu.Một người tinh ý như vậy, sao lại không quản được fan của mình?Ngu Uyên tiếp tục đi về phía trước, lúc đến cửa trường học mới phát hiện sân trường đã bị vây lại, bảo vệ và nhân viên studio đang khuyên bảo các fan rời đi, các xe dừng ở đó cũng đang được dẫn đường ra vào.Ngu Uyên là học sinh của trường này, thậm chí còn có bảo vệ chuyên môn giúp y quét thẻ, dẫn y vào trong trường, cách nhau một bức tường, ánh nắng tươi sáng, tiếng lật sách soàn soạt, lại khôi phục trạng thái tĩnh lặng như thường.Ngày hôm nay chỉ có mấy học sinh sắp thi đại học mới phấn khích.Vốn là ngày tự học, có học hay không toàn dựa vào tính tự giác, bởi vậy có một số học sinh liền xin vào làm diễn viên quần chúng trong đoàn phim, lúc Ngu Uyên đến lớp thì nhóm đầu tiên đã đi rồi, còn có không ít học sinh thuộc nhóm thứ hai đang ngồi nhìn.Ngu Uyên không hề có hứng thú với mấy thứ đó, y ngồi xuống tiếp tục xem giáo trình.Cách một lúc, một bạn học nữ cũng xem như quen biết với Ngu Uyên chạy vào trong lớp, cô bé nhìn quanh phòng học, chợt nhìn thấy Ngu Uyên, cô bé đứng ở cửa vẫy tay liên hồi với y."
Ngu Tuyền, mau ra đây đi!
Mau lên!"
Tay trái cô bé khép lại thành loa la to về phía Ngu Uyên.Ngu Uyên thấy bạn học nữ đang gọi y nên thả giáo trình xuống, đứng dậy đi ra cửa."
Chuyện gì vậy?"
Bạn học nữ kéo cánh tay Ngu Uyên đi đến cạnh cầu thang, nhỏ giọng nói với y: "Giờ cậu có bận gì không?"
"Không bận lắm."
"Vậy cậu có thể giúp tớ một chuyện được không."
"Nói đi."
Bạn học nữ nói: "Ban nãy lúc tớ làm diễn viên quần chúng ở đoàn làm phim ấy, có chị kia trong đoàn nói là nam phụ bị tụt huyết áp phải lên xe bảo mẫu nghỉ ngơi rồi, bọn họ muốn tìm một nam sinh đẹp trai cao 1m85 trở lên để thế chỗ, chỉ quay một cái bóng lưng thôi, tớ vừa nghe là nghĩ đến cậu ngay."
Ngu Uyên: "..."
Y lịch sự từ chối thẳng thừng không cần phải suy nghĩ."
Tớ không phù hợp đâu."
"Không đâu không đâu, cậu hợp lắm luôn í, cậu là hot boy của trường bọn mình cơ mà!
Cậu còn đẹp trai hơn cả nam phụ luôn!"
Cô gái chắp tay trước ngực, "Cầu xin cậu đó, chị kia tốt với bọn tớ lắm, chị ấy đã giúp bọn tớ được xin chữ ký chụp ảnh chung với Triệu Thiên Đoan nên tớ thật sự rất muốn giúp chị ấy việc này í."
Ngu Uyên nói: "Tớ thật sự không phù hợp đâu."
Bạn học nữ năn nỉ: "Đi mà, đến đó có thể xin chữ ký đó, còn là chữ ký có "thân gửi" nữa cơ, có khi còn được chụp ảnh chung luôn, Triệu Thiên Đoan dễ nói chuyện lắm, nhà cậu không có ai thích Triệu Thiên Đoan sao?
Cậu mà giúp họ xin chữ ký thì họ sẽ vui lắm đó!"
Ngu Uyên không mấy quan tâm đến mấy câu năn nỉ của bạn học nữ, nhưng câu cuối này lại làm y do dự.Đúng là nhà y có một fan của Triệu Thiên Đoan.Ngu Uyên hỏi: "Ký gì đều được hả?"
Bạn học nữ nói: "Tất nhiên là được, hơn nữa cậu thế vai cho nam phụ cơ mà, cậu có mang điện thoại không?
Triệu Thiên Đoan tốt lắm, cậu gọi video cho người nhà cậu, nhờ anh ấy nói chuyện với họ cũng được luôn í."
Nói chuyện qua video thì thôi khỏi đi, cơ mà ký tên thì xin một cái cũng được.Với thân phận của Ngu Uyên ở kiếp trước lẫn kiếp này, muốn lấy được một chữ ký chỉ là việc cỏn con, nhưng chuyện gì cũng chia ra gấp hay bình thường, y vẫn còn đang chờ về nhà dỗ cho Thái Khải hết giận."
Được rồi, để tớ đi."
Ngu Uyên vào trong phòng học lấy đồng phục rồi đi theo bạn học nữ xuống lầu.Không lâu sau khi y rời khỏi, một nam sinh ngồi hướng nghiêng đối diện đi đến, tiện tay mở xem giáo trình Ngu Uyên để trên bàn."
Còn tưởng đâu là bảo bối bí mật đặc biệt gì của con nhà giàu, ai dè chỉ là giáo trình trường học phát."
Nam sinh kia về lại chỗ ngồi tiếp tục làm bài tập, cúi đầu tính toán vài lần mãi không ra, cậu ta dè dặt dùng bút chọc chọc nam sinh đeo kính ngồi đằng trước."
Vĩ thần, chỉ tớ làm cái câu kết hợp cả toán số lẫn hình này xíu với?"
"Ờ."
Nam sinh được gọi là Vĩ thần kia xoay người, cầm bút chỉ bài cho cậu ta.Sau khi chỉ xong, Vĩ thần vờ như lơ đãng hỏi: "Ngu Tuyền đang xem giáo trình của trường phát à?"
"Ờ, nó đọc cũng lâu phết."
Nam sinh vẫn không hiểu câu hỏi mà Vĩ thần vừa chỉ, cậu ta dùng đầu bút gãi đầu, "Hầy, mẹ nó hâm mộ chết được, đứa thì ngày nào cũng xin nghỉ phép cúp học mà đi thi được hạng nhất, người thì học vẹt mãi chưa xong."
"Bang"Tiếng ly nước đập vào bàn truyền đến từ phía trước làm cậu ta giật cả mình, vội vàng ngẩng đầu dậy.Cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì nghe Vĩ thần trước mặt cười khẩy một tiếng: "Con nhà giàu mà, thiếu gì cách để đi cửa sau."*Ngay tại cửa phòng học, Ngu Uyên đi theo bạn học nữ cùng xuống lầu, vòng qua sân trường đi đến bên cạnh nhà ăn.Cô bạn dắt theo Ngu Uyên đến gặp nhân viên công tác trong đoàn làm phim, nhân viên công tác gặp Ngu Uyên, giật mình một lát rồi ngạc nhiên hỏi: "Bạn này, em đến đóng thế vai hả?"
Ngu Uyên nói: "Vâng."
"Ok ok ok, em đi theo chị nhé."
Cô ấy dẫn Ngu Uyên đến gặp đạo diễn, đạo diễn thấy Ngu Uyên cũng giật cả mình.Cái cậu học sinh này đẹp trai dữ!Hạt giống tốt thế này, ai gặp mà không sốc chứ, đạo diễn hơi ngứa nghề trong lòng, ông nói với Ngu Uyên: "Bạn học, lát nữa quay xong cháu lại đây nhé, bác có chuyện muốn nói với cháu."
Bạn học nữ đi theo sau lưng Ngu Uyên chen miệng nói."
Đạo diễn, bác định đào tạo cho hot boy trường bọn cháu tham gia giới giải trí hả?"
Đạo diễn cười ha ha nói: "Cái này thì phải xem ý của cậu ấy rồi."
"Thế thì khó lắm ây, hot boy trường bọn cháu không chỉ đứng hạng nhất toàn cấp, sau này sẽ là người đứng nhất toàn kỳ thi đấy, lại còn là công tử nhà giàu nữa đó—"Cô bạn dùng cánh tay đụng đụng Ngu Uyên: "Nhỉ, Ngu Tuyền."
Vừa nhắc đến họ "Ngu", đạo diễn liền biết thân phận của Ngu Uyên.Người trong giới giải trí am hiểu nhất là biết làm thân làm quen, đạo diễn vội đứng dậy chào hỏi nghiêm túc với Ngu Uyên."
Hóa ra là công tử nhà họ Ngu, bác cứ bảo sao nhìn mặt mũi khí thế đều xuất chúng quá trời vậy chứ."
Đạo diễn còn cố ý lấy mũ xuống, kính cẩn lấy danh thiếp ra đưa cho Ngu Uyên, lại duỗi tay ra bắt tay với y, "Bác họ Vu, cứ gọi bác là đạo diễn Vu nhé, mai mốt nhớ liên lạc thường xuyên nha."
"Vâng.."
Ngu Uyên nhận lấy danh thiếp.Đạo diễn như mở cờ trong bụng.Đúng lúc này, Triệu Thiên Đoan đi đến, hắn gặp Ngu Uyên cũng hơi giật mình, sau đó mỉm cười chào hỏi."
Bạn học này, xin hỏi, có phải tôi từng gặp cậu ở đâu rồi không?"
Đạo diễn sợ làm phật lòng Ngu Uyên: "Đây là công tử nhà họ Ngu đấy!"
"À, hóa ra là công tử nhà họ Ngu à."
Triệu Thiên Đoan cười nói, "Vậy chắc là lúc trước từng gặp rồi, tôi thường hay đến thăm hỏi các chú các bác trong giới văn nghệ của nhà họ Ngu."
Người tinh ý như Triệu Thiên Đoan tất nhiên đã đoán được y là ai, nhưng hắn cố tình không nhắc đến "Em trai Ngu Uyên", lại dùng bậc cha chú để kéo quan hệ làm quen.Ngu Uyên biết nhưng không nói toạc ra, y lịch sự cười một tiếng trả lời: "Chào anh, tôi là Ngu Tuyền."
Triệu Thiên Đoan nói: "Chào cậu, tôi là Triệu Thiên Đoan."
Hai người bắt tay xong, nhân viên của đoàn phim đến nhắc nhở sắp quay cảnh tiếp theo.Đạo diễn liền chỉ đạo cảnh quay tiếp theo cho Ngu Uyên và Triệu Thiên Đoan, việc của Ngu Uyên rất đơn giản, chỉ cần đứng dưới tán cây, quay một cảnh từ xa là được."
Lát nữa làm phiền anh ký tên giúp tôi, được không?"
Ngu Uyên hỏi.Triệu Thiên Đoan nói: "Rất sẵn lòng."
Ngu Uyên hỏi: "Cứ vậy đi."
Y đi theo phó đạo diễn đến dưới tán câu, phối hợp với đoàn làm phim để tìm góc quay chụp, Triệu Thiên Đoan thì ngồi một bên chỉnh makeup đọc kịch bản.Chuyên gia trang điểm đến chỉnh makeup cho hắn xong, một người phụ nữ xinh đẹp đi đến đưa nước cho hắn."
Sao hôm nay chị lại tới đây?"
Triệu Thiên Đoan hỏi."
Không phải đã nói với cậu rồi à, dạo này làm ăn bết bát nên ta mới có thời gian đi làm trợ lý cho cậu."
"Nói gì nghe cực khổ vậy, sao em lại có cảm giác dạo này chị lấy được nhiều thứ tốt lắm cơ."
Người phụ nữ nói: "Cậu thôi đi."
Hai người cùng nhìn về phía Ngu Uyên cách đó không xa.Triệu Thiên Đoan nói: "Đó là em trai Ngu Uyên, Ngu Tuyền."
Người phụ nữ chậc lưỡi vài tiếng rồi lắc đầu: "Nhân vật lớn à nha, dạo này nhà họ Ngu xảy ra một đống chuyện, cũng chẳng biết cậu em đẹp trai này có sống yên nổi không."
"Chắc là nổi."
Triệu Thiên Đoan uống một ngụm nước, "Trên người cậu ta có tận hai đạo bùa chú tăng cường, một đạo bùa chú của thần giả."
Hắn cong khóe môi cười: "Khương Di, à không đúng, phải gọi là Huyền Nữ đại nhân.
Chị đoán thử xem, cái cậu Ngu Tuyền công tử nhà họ Ngu này, có khi nào cũng là một trong số những kẻ bị thần ký sinh không?"