Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  |Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức

|Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức
29. Không phải người hầu


Khóe miệng Hàn Triều nhẹ cong, độc miệng mà nói ra lời này, anh vốn dĩ không nghĩ tìm Hàn Tiến tính sổ nhanh như vậy, nhưng anh ta Hàn Tiến muốn chính mình đưa tới cửa tìm ngược, vậy anh cũng không từ chối.

"Triều Hổ, đi mang hai ông cháu kia tới đây, anh cùng Hách ca mang hai ông cháu tới ở phòng tôi, tôi mang Thích Thất đi phòng các anh."

Hàn Tiến bị Hàn Triều nói đến không còn mặt mũi, há miệng muốn phản bác lại không biết nói cái gì.

Thật là như vậy, chính mình kỳ thật không cần thiết phải một hai để hai người Bạch Thi Thi ở lại đây, bên kia ở không đủ, đổi hai người nam so với mang các cô hai người phụ nữ đến đây thật tốt hơn nhiều.

Nhưng không biết vì cái gì, chỉ cần nhìn đến Bạch Thi Thi biểu tình ủy khuất thì lý trí anh hoàn toàn biến mất, thế nên đêm nay mới làm ra nhiều chuyện không phù hợp với tính cách mình như vậy.Hai người Bạch Thi Thi nghe Hàn Triều nói, sắc mặt đỏ lên, đi theo Triều Hổ bước nhanh ra ngoài.

Thấy hai người đã ra ngoài, bọn họ dò hỏi tình huống Thích Thất, nghe được Thích Thất không có việc gì, tĩnh dưỡng hai ngày sẽ khôi phục, vừa mới nhẹ nhàng thở ra lại nghe được Hàn Triều nói:"Từ hôm nay trở đi, nấu cơm đừng tìm Thích Thất nữa.

Thích Thất là người của tôi, không phải người hầu sai sử của các người, muốn cái gì thì tự mình đi làm."

Mọi người im lặng, hiểu rõ, Thích Thất chỉ có thể anh Triều đại thiếu gia chính mình sai sử, lúc trước làm người nấu cơm cho các người chỉ là nhân tiện, anh là lười so đo với các người, không phải là cho các người khi dễ áp bức.Nhận được thông tri, mọi người thật sự khóc không ra nước mắt, về sau rốt cuộc không được ăn đồ ăn em gái Thích Thất làm ra, thật ai oán, đều là do Hàn tổng, vì hai người ngoài khi dễ Thích Thất."

Đại ca, tôi cũng không phải lính của anh, có thể không nghe mệnh lệnh của anh."

Cất bước bỏ đi, Hàn Triều đi ngang qua Hàn Tiến, nhỏ giọng cảnh cáo.Anh không phải một hai phải đi theo Hàn Tiến, đi theo Hàn gia, anh có vật tư, có năng lực, tùy tiện tìm một căn cứ anh đều có thể sinh hoạt thật tốt, anh chỉ nghĩ tại đây mạt thế cùng người mình thích sống một cuộc sống bình thường ngẫu nhiên, cho nên đừng đến gây chuyện, anh còn chưa quyết liệt tính toán với Hàn gia đâu.Tính cách Hàn Triều nói như thế nào?

Không phải vương giả như sư tử, anh không có hùng tâm xưng hùng như sư tử trên thảo nguyên, cũng không phải bá vương như lão hổ xưng bá núi rừng, nếu muốn nói anh hẳn là con báo, có được thực lực như sư tử cùng lão hổ, nhưng lại không có dã tâm của sư tử và hổ.Anh lười nhác, quái gở, bất cần đời, hết thảy lấy việc sống thoải mái làm tiền đề, không thèm để ý đến hết thảy, nhưng khi gặp được con mồi rồi lại khôn khéo mà cường đại.Bởi vậy lúc trước ở trung tâm thương mại Hàn Tiến vứt bỏ anh, Hàn Tiến là đại ca, anh cho là Hàn Tiến muốn ngáng chân nhưng chính mình cũng không thật sự so đo, anh cũng không tính toán làm Hàn Tiến thương gân động cốt, nhưng lần này, đầu tiên là Hàn Tiến đem Thích Thất như người hầu sai khiến, tùy ý rống mắng lại còn sử dụng dị năng làm cô ấy bị thương, hơn nữa tính toán đem Thích Thất ở cùng chung với hai người xa lạ, hoàn toàn không để an toàn của Thích Thất ở trong lòng!Hàn Tiến làm những chuyện này, từng chuyện nào nói ra cũng như đá vào mệnh của anh, anh ta nên may mắn Thích Thất còn đang giận dỗi, anh thật sự vô tâm phản ứng thêm, bằng không, liền không chỉ là cảnh cáo đơn giản như vậy.

Còn lại những người khác, chính mình không có mặt trong chốc lát đều có thể để cho Thích Thất chịu khi dễ, vậy các người cũng đừng nghĩ tới chỗ tốt, vừa vặn anh cũng không muốn Thích Thất hầu hạ một đám người này!Nghe Hàn Triều cảnh cáo, Hàn Tiến khiếp sợ.

Anh như thế nào đã quên, anh như thế nào có thể quên?!

Người trước mặt này có bao giờ là con mèo dịu ngoan, tuy rằng đến hai mươi tám tuổi mới chính thức tiếp nhận tài sản Triều lão gia để lại, nhưng trên thực tế từ mười chín tuổi khi Triều lão gia qua đời đã vào làm chủ Triều thị, hai mươi tuổi vừa mới làm chủ Triều thị một năm đã chèn ép đám lão già Triều thị không còn sức lực, trở thành đế vương chân chính nói một không hai của Triều thị!Vô luận tâm cơ hay là thủ đoạn đều quyết liệt, bởi vậy cậu ta mới có thể bị Hàn gia kiêng kị, lại không dám đánh chủ ý tới Triều thị, hiện giờ cậu ta biểu hiện giống như một con mèo nuôi trong nhà vô hại, nhưng chính mình sao chỉ có thể xem mặt ngoài mà quên đây thực ra là một đầu hung mãnh họ mèo!Trở lại phòng, Hàn Triều ôm Thích Thất đi vào phòng ngủ phụ, phòng ngủ phụ phòng rất nhỏ, thu hồi giường đơn, thả ra một cái giường đôi, căn bản lấp đầy kín không gian căn phòng, cho đến khi để cô lên giường, Thích Thất vẫn không tỉnh lại, Hàn Triều lên giường ôm chặt lấy cô, gỡ gỡ tóc rối, không biết nghĩ cái gì cho đến bình minh...Thích Thất tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là lông mi hơi cong cong, mắt nhắm lại nghỉ ngơi Hàn Triều.

Kỳ thật cô biết đến ngày hôm qua chính mình thật không thích hợp, nhìn thấy nữ chủ đột nhiên xuất hiện, cô thật luống cuống.Cái gì khói dầu hôi không ăn uống đều là lấy cớ, cô loại tham ăn này chưa từng bao giờ tồn tại cái gọi là ăn không vô, cô kỳ thật là... thích Hàn Triều, có phải không?

Bởi vì nữ chủ đột nhiên xuất hiện cho nên cô luyến tiếc?

Cô nghĩ đến nhường Hàn Triều ra, cô cố tình xa cách Hàn Triều, nhưng cô phát hiện ra chuyện này quá khó làm.Nhưng bá chiếm Hàn Triều đối với anh ấy là không công bằng, trong nguyên văn anh ấy cùng nữ chủ thật vất vả lắm mới ở bên nhau được, tuy rằng có điểm bất đồng, nhưng đây kia cũng là vì cốt truyện yêu cầu dẫn tới bổ sung tăng tiến tình cảm lẫn nhau, ngoài ra ngay cả nếu cô muốn, sao có thể đấu lại nữ chủ, rốt cuộc trong nguyên văn anh ấy thật là thích nữ chủ, không phải nữ chủ là không được.Hàn Triều mở to mắt nhìn thấy chính là Thích Thất đang trộm gạt lệ, anh thở dài, thật là không có biện pháp với cô ấy, thôi mặc kệ, tránh mình thì trốn tránh đi, tóm lại hiện giờ cô ấy còn đang ở bên người mình:"Em khóc cái gì?

Lỗ tai không có việc gì, qua mấy ngày thì tốt trở lại, hiện tại có phải có thể nghe được một chút không?"

"Phải, nghe được một chút."

Thích Thất gạt lệ ngẩng đầu."

Nghe được, còn khóc cái gì khóc."

Khóc làm người tâm phiền ý loạn.Thích Thất chỉ là lắc đầu không nói chuyện, nước mắt lại vẫn là không ngừng rơi xuống, Hàn Triều bất đắc dĩ an ủi: "Được rồi, không khóc nữa, anh làm em hết giận được không."
 
|Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức
30. Người anh thích


Nghe được giọng Hàn Triều ôn tồn mềm mại an ủi mình, Thích Thất khóc càng lớn, Hàn Triều cái dạng này cô thật sự thật luyến tiếc:"Hàn tổng, về sau chia tay, anh còn có thể đối tốt với em như vậy không."

Cô thật sự luyến tiếc, ở 25 năm kiếp trước, mấy năm đầu cô không nhớ rõ, hai mươi mấy năm sau tuy trong cô nhi viện, nhân viên công tác đều đối với bọn họ không tồi, nhưng trong viện trẻ em quá nhiều, nhân viên cũng còn vì sinh kế của viện mà phát sầu, thật sự không có tinh lực dư thừa chú ý tới từng trẻ em như cô, tính ra bao nhiêu năm như vậy chỉ có một mình Hàn Triều là tốt với cô."

Sẽ không!!"

Hàn Triều hiện tại ý tưởng muốn bóp chết cô đều có, anh đau lòng cô bị ủy khuất, cẩn thận an ủi cô, cô khen ngược liền nghĩ đến chuyện chia tay với mình?!

Cái vật nhỏ không lương tâm này!Thích Thất trầm mặc không nói, muốn khóc, đúng rồi, đã chia tay thì anh ấy làm gì phải đối xử tốt với mình nữa, đến lúc đó đối với nữ chủ đều hận tới không thể đào tim đào phổi, sủng không đủ, lại thế nào còn có tinh lực đối xử tốt với mình.

Cô thật là ngu ngốc mới có thể hỏi cái loại vấn đề ngu ngốc này.Thấy cô như vậy Hàn Triều nhịn không được hỏi: "Vì sao muốn chia tay, ở bên anh không tốt sao?"

Thích Thất đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe được câu hỏi, trong tiềm thức ý tưởng toát ra trơn tru: "Tốt, thật tốt, đương nhiên tốt, chưa từng có ai đối tốt với em như vậy, cả đời không chia tay mới là tốt, nhưng mà Hàn tổng khác, anh sẽ ở cùng với người anh thích."

Hàn Triều nghe được Thích Thất nói, khóe miệng trễ xuống, anh hiện tại thật sự không biết hẳn là vì cô sẽ không chia tay mà cao hứng, hay là nên bởi vì không tồn tại cái gọi là "người anh thích" mà giận dỗi.Liền bởi vì cái này "người anh thích" mà chính mình trằn trọc một đêm, như thế nào cũng không nghĩ ra cô rốt cuộc là bị cái gì kích thích mà muốn xa cách bài xích mình.

Nếu thật sự có cái "người anh thích" này, chuyện anh làm thứ nhất chính là đem cái này "người anh thích" ném đi cho thây ma ăn!Hàn Triều giận đến ngứa răng, thật muốn đem cái tiểu ngu ngốc trước mặt này bắt lại, hung hăng đánh mông cô một hồi, nhưng anh biết hiện tại chuyện anh phải làm trước tiên chính là đem đầu óc cái tiểu ngu ngốc này chỉnh thẳng, bằng không còn không biết đến ngày nào sẽ trôi đến tận Thái Bình Dương."

Thất Thất, em vẫn luôn biết em không thông minh đúng không."

"Phải phải, đúng rồi."

Thích Thất ý thức được chính mình nói gì đó, vừa định giải thích liền nghe được Hàn Triều hỏi chuyện, cô cảm thấy Hàn Triều nói rất đúng, cô chính là không thông minh, thậm chí đôi khi cô cảm giác mình thật ngốc, cái gì cũng làm không tốt.Hàn Triều khóe miệng nhẹ cong tiếp tục: "Anh cảm thấy em vừa mới nói "người anh thích" là căn bản không tồn tại..."

"Là tồn tại, có người này."

Thích Thất vội ngắt lời, nữ chủ đã tồn tại."

Được rồi, chúng ta đây coi như người này tồn tại, bất quá anh có phải hay không còn chưa thích người này?"

Bọn họ hôm qua mới lần đầu tiên gặp mặt, nói thích, hẳn là đại khái còn chưa có đi, Thích Thất gật đầu."

Em vừa mới nói em không muốn chia tay với anh, anh nói không sai chứ?"

Đúng rồi, mình thật không nghĩ chia tay, dù sao đã nói ra, Hàn tổng cũng đã biết, lại gật gật đầu."

Nếu em sẽ không nói chia tay với anh, vậy chúng ta nếu muốn chia tay sẽ là anh nói ra?"

Đúng rồi, đúng rồi, chờ anh thích nữ chủ sẽ nói đến lời chia tay, Thích Thất lại gật gật đầu."

Vậy hiện tại anh có phải hay không còn chưa nói chia tay với em?"

Gật đầu."

Chúng ta đây hiện tại có phải hay không còn ở bên nhau?"

Lại gật đầu."

Anh muốn chia tay với em vì thích người khác, nhưng hiện tại anh còn chưa thích người khác đúng không?"

Đúng đúng, gật đầu."

Vậy trước khi anh thích người khác, chúng ta hai người vẫn là tình nhân đúng không?"

Giống như đúng nha?

Không xác định, gật gật đầu."

Vậy em lo lắng "người anh thích" có phải hay không chờ đến sau khi anh chia tay với em hãy lo lắng?"

Giống như cũng có chút đạo lý, gật đầu."

Vậy em hiện tại lo lắng có phải hay không có điểm sớm?

Chờ anh thích "người khác" sau sẽ nói cho em, nhưng trước đó liền thanh thản, ổn định làm người phụ nữ của anh, đã hiểu chưa?"

Hình như là vậy?

Bất quá lại nơi nào cảm giác quái quái?

Chẳng lẽ cô thật là quá ngu ngốc??

Ai nha, nghĩ không rõ liền không nghĩ nữa, dù sao Hàn tổng nói, sau khi thích nữ chủ sẽ nói với mình, đến khi đó mình sẽ lại thương tâm đi.Hàn Triều xem sắc mặt cô trong chốc lát biến đổi, lo lắng cô nghĩ không rõ lại trốn tránh mình, anh nâng cằm cô lên, hỏi: "Đã hiểu sao?"

"Được được, vậy nếu anh thích người khác, nhất định phải trước tiên nói cho em biết."

Không yên tâm thêm vào một câu, cô sợ đến lúc đó chia tay quá đột nhiên, cô sẽ chịu không nổi."

Được, anh nhất định sẽ trước tiên báo cho em biết..."

Từ kẽ răng Hàn Triều nhảy ra những lời này, nếu không phải biết cô xác thật không muốn chia tay, chỉ nghe xong lời này, chính mình còn muốn cho rằng cô là cỡ nào muốn thoát khỏi mình!
 
|Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức
31. Cơm sáng


Nghĩ thông suốt, Thích Thất lại trở về là một cái vô tâm vô phổi Thích Thất, đã không có tâm sự bối rối, lỗ tai cũng khá hơn nhiều, tuy rằng vẫn có điểm ong ong, nhưng Hàn tổng không phải nói sao, qua hai ngày sẽ tốt.

Cô đột nhiên nhớ tới chân gà của mình còn ở trong nồi, vì thế đứng dậy chạy tới phòng bếp.Chạy đến phòng bếp thấy chân gà còn thành thật đợi trong nồi, ngày hôm qua không quản, chân gà nấu có chút mềm, nhưng không sao, chân gà mềm cũng ăn rất ngon.Đem chân gà vớt ra để nước lạnh, chân gà đã lạnh thấu không cần đợi nó lạnh nữa, tìm một cái bình để đồ chua, loại bình này lúc thu thập vật tư ở thành phố C bọn họ lấy không ít, thủy tinh trong suốt, bỏ chân gà vào bên trong rất đẹp.Lại đem ớt ngâm bỏ vào bình chân gà, thêm giấm trắng, đường trắng, muối, rượu gia vị, gia vị, cuối cùng phóng chút tiêu cùng hoa hồi, lại thêm vài lát gừng để giảm vị tanh.Cô làm tổng cộng 3 bình chân gà, một bình thì quá ít còn không đủ cho cô ăn, bọn họ nhiều người như vậy, 3 bình có khi còn không đủ.

Nhưng mà ở trong thôn tìm được quá ít ớt ngâm, bất quá ngày hôm qua ở phòng bếp cô tìm được hạt giống ớt núi, giao cho Hàn Triều, sau này chỉ cần Hàn Triều gieo trong không gian, bọn họ thật mau sẽ có thật nhiều ớt núi.Làm xong chân gà, nhìn sắc trời cũng không quá sớm, có lẽ mọi người đều đã dậy, Thích Thất liền chuẩn bị làm cơm sáng.

Vừa rửa nồi sạch sẽ xong liền thấy Vương Tiểu Lợi ngáp dài từ bên ngoài đi vào."

Tiểu Lợi, sớm nha, hôm nay như thế nào lại dậy sớm như vậy."

"Ách, Thích Thất à, cô dậy thật sớm, lỗ tai cô đã có thể nghe được?

Ngày hôm qua làm tôi sợ muốn chết."

Vương Tiểu Lợi sáng sớm đã bị Triệu Tín kêu lên làm cơm sáng, mê mê hoặc hoặc lúc này mới nhìn đến Thích Thất, Triều thiếu không đồng ý cho Thích Thất nấu cơm cho bọn họ, vậy là lại bắt đầu những ngày quá khổ."

Không sao, không có việc gì, chỉ còn thoáng có điểm ong ong, bất quá Hàn tổng nói, sau hai ngày sẽ bình thường."

Thích Thất vừa vội vàng đổ nước vào trong nồi vừa nói chuyện phiếm với Vương Tiểu Lợi."

Đúng rồi, Tiểu Lợi, buổi sáng muốn ăn gì?

Tôi định nấu cháo, cậu nếu muốn ăn cái gì có thể nói cho tôi."

A?

Triều thiếu không nói cho Thích Thất về sau không cần cô ấy nấu cơm sao?

Vậy nếu mình để cô ấy làm, Triều thiếu có phải sẽ mắng chết mình hay không?"

Không cần, không cần, tôi không có gì muốn ăn cả, cô đi nghỉ ngơi đi, cơm sáng tôi làm, tôi làm."

Thích Thất không thể hiểu được bị đẩy ra phòng bếp, chậm rãi đi về phòng, vẻ mặt nghi hoặc ngồi ở trên giường."

Làm sao vậy?"

Hàn Triều chú ý tới cô sau khi từ phòng bếp trở về liền ngồi ở trên giường vẫn không nhúc nhích."

Hàn tổng, Tiểu Lợi hôm nay thật kỳ quái, cậu ta thế mà nói với em cậu ta không có đồ gì muốn ăn cả, còn muốn chính mình xuống bếp làm bữa sáng."

Vương Tiểu Lợi chính là cái thèm ăn, ngày thường cô nấu cơm chưa kịp hỏi, cậu ta đã chạy tới yêu cầu ăn cái này cái kia, hôm nay cô hỏi, còn tưởng rằng sẽ bị cậu ta áp bức, kết quả cậu ta còn nói không có gì muốn ăn?"

Có thể là em bị thương, cậu ta muốn cho em nghỉ ngơi."

Hàn Triều ánh mắt quơ quơ."

Em đây không phải không có việc gì sao, không nấu cơm cảm giác quái quái."

Cô giết thây ma không được, gác đêm cũng không cần, thật sự nếu không để cô nấu cơm, cô cảm giác mình rất vô dụng, là một trói buộc trong đội ngũ này."

Em thích nấu cơm?

Chính là làm cơm cho 8 người thật vất vả, em không sợ sao?"

Hàn Triều nhìn Thích Thất."

Không sợ nha, dù sao đã quen làm.

Lại nói, em thật thích nấu ăn, chính mình nấu cơm còn có thể muốn ăn cái gì thì nấu cái đó, thật tốt."

"Em thích?

Vậy đi làm đi, nhưng mà trước tiên phải dưỡng thương cho tốt lại đã."

Hàn Triều nghĩ nghĩ rồi nói với cô.Bữa sáng Vương Tiểu Lợi nấu cháo, trừ bỏ một vị hơi hắc kỳ thật cũng không có gì không tốt, nhưng sáng sớm chỉ ăn cháo, một đám đàn ông tỏ vẻ, thật sự ăn không đủ no!Ánh mắt ai oán lại đồng thời nhìn về phía Hàn Triều, nhớ trước đây bọn họ thức ăn thật tốt, cháo trắng gạo mềm thơm tho, thêm các loại rau ngâm muối, còn bánh bao nhỏ trắng trẻo mập mạp, bánh rán hành ngoài giòn trong mềm...Nhìn lại hiện giờ, mỗi người một chén cháo nhỏ, cháo hơi vàng vàng còn dính điểm đen đen, ngẫm lại đều cảm thấy chính mình thật đáng thương.Hàn Triều xuống lầu nhìn thấy chính là một bàn đầy những gương mặt ai oán: "Mọi người đều dậy sớm như vậy?

Không phải nói ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày, ngày mai mới xuất phát sao?"

"Chào buổi sáng Triều thiếu, chúng ta đây không phải là quen dậy sớm hay sao..."

"Triều thiếu muốn ăn sáng hay không, tôi đi lấy cho anh."

Hàn Triều liếc liếc mắt một cái tới chén cháo vàng có điểm đen trước mặt bọn họ, khóe miệng trừu trừu: "Không cần, tôi và Thích Thất đã ăn trong phòng ngủ, hôm qua cô ấy không ăn gì, sáng sớm liền nháo lên nói đói."

Cái đồ đen đen kia ăn vào thật sự sẽ không bị tiêu chảy hay sao?

Vẫn là tha cho anh đi, thà rằng lên lầu gặm bánh mì."

Ăn qua nha, ha hả, ha hả......"

Vốn đang muốn cho Triều thiếu nhìn xem không có Thích Thất nấu cơm bọn họ là đáng thương cỡ nào, chính là Triều thiếu chính mình cũng sẽ không ăn được thứ tốt, ai dè khen ngược, khổ cực chỉ có bọn họ, người ta căn bản không chịu ảnh hưởng.Mọi người ai oán càng nặng, xem vẻ mặt mọi người sống không còn gì luyến tiếc, nguyên bản định nói cho bọn họ biết Thích Thất sẽ lại nấu cơm, Hàn Triều trong nháy mắt quyết định không nói, khiến cho bọn họ sống không còn gì luyến tiếc đi thôi, ha ha...Tâm tình vui sướng xoay người lên lầu, phía dưới mọi người một trận kêu rên.
 
|Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức
32. Nấu cơm cho vợ tương lai


Sau bữa sáng không lâu, Bạch Thi Thi và Lam Tiểu Điệp lại đến, nghe nói là tới đưa đồ ăn cho hai ông cháu, còn thật sự mục đích đến làm gì, ngoại trừ Hàn Tiến cũng không ai quan tâm, vốn dĩ chỉ là người lạ không quen biết mà thôi.Nói là để Thích Thất dưỡng thương cho tốt rồi mới đi nấu cơm trở lại, nhưng nhàn một buổi sáng, Thích Thất quyết định vẫn là đi lao động đi nấu cơm trưa, cô vẫn biết là đám đàn ông lớn xác kia, nào có ai sẽ nấu cơm, không đem đường muối trộn lẫn đã là tốt.Lúc Thích Thất ở phòng bếp bận rộn, Hàn Tiến cùng Bạch Thi Thi ba người từ trên lầu xuống dưới, Hàn Tiến còn chưa tới dưới lầu đã hướng tới mọi người, nói: "Mọi người cơm trưa không cần lo lắng, Thi Thi nói cô ấy và Lam tiểu thư sẽ tới làm."

Mọi người nhìn nhìn nhau.Hách Kiến Quốc nhìn hướng Triệu Tín: Hàn đội thật sự bị sắc đẹp dụ dỗ?Triệu Tín trừng trở về: Tôi làm sao biết được!Hách Kiến Quốc: Cậu không phải tâm phúc của anh ta sao, cậu còn có thể không biết?Triệu Tín: Là tâm phúc không phải là giun đũa, Hàn đội nghĩ như thế nào tôi như thế nào biết được!Hách Kiến Quốc: Vậy bây giờ làm sao?Triệu Tín: Tuyệt đối không thể để cái này Bạch Thi Thi làm.Mọi người: Tán thành.Triệu Tín: Ai đi nói?Mọi người đối mặt nhau, cuối cùng đồng thời nhìn về phía Vương Tiểu Lợi.Vương Tiểu Lợi khổ ha ha xem trở về: Lại là tôi?

Tôi không nghĩ đi, sẽ bị mắng.Mọi người: Tôn lão ái ấu hiểu hay không, có biết tôn trọng tiền bối hay không, mau đi!Vậy các người như thế nào lại không yêu ấu!

Trong lòng ai oán trên mặt còn phải treo nụ cười xán lạn:"Không cần, Hàn đội, Bạch tiểu thư, tôi phát hiện tôi hiện tại tôi đặc biệt yêu thích nấu cơm, nấu cơm đặc biệt có ý tứ, tôi tưởng rèn luyện trù nghệ của tôi để sau này làm cho vợ tương lai ăn, về sau cơm cho mọi người là tôi sẽ nấu, đừng ai đoạt với tôi."

"Phốc......"

Nhịn không được cười ra tiếng, mọi người trừng mắt liếc nhau một cái:"Không sai, Tiểu Lợi hiện tại đặc biệt thích nấu cơm."

"Chúng ta cũng đừng đoạt, cậu ấy còn phải làm cơm cho vợ tương lai ăn."

"Đúng rồi, đúng rồi, không nấu cơm về sau tìm không ra vợ thì làm sao bây giờ."

"Bạch tiểu thư, Hàn đội vì hạnh phúc của Tiểu Lợi về sau, chúng ta để cậu ta làm đi."

Hàn Tiến cùng Bạch Thi Thi sắc mặt trở nên không phải rất đẹp, Hàn Tiến vừa muốn nói gì, liền nhìn đến Thích Thất bưng một mâm thịt bò vào nhà, vừa hướng nhà ăn vừa nói với mọi người: "A?

Mọi người đều ở đây, tôi làm mì thịt bò, cơm sáng ăn trễ, cơm trưa chúng ta ăn đơn giản một chút đi, buổi tối lại làm nhiều."

Thích......

Thích Thất?

Thích Thất làm cơm trưa?!

Khi nào cô ấy làm?

Triều thiếu biết không?Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, không biết nói gì."

Triều......

Triều thiếu!"

Mắt sắc Vương Tiểu Lợi nhanh thấy được Hàn Triều đang từ cửa thang lầu chậm rãi đi xuống.Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía anh, Triều thiếu lại đây, anh ta có thể phát hỏa hay không?

Triều thiếu nổi giận lên thật đáng sợ!"

Ai?

Như thế nào đều đứng?

Ăn cơm, tôi đi lấy mì, mọi người mau ngồi đi."

Mọi người ở đây co quắp bất an, Thích Thất từ nhà ăn chạy ra thấy mọi người đều bất động, vừa tiếp đón mọi người vừa hướng về phía bếp.Mọi người nhìn Thích Thất chạy ra chạy vào, lại đồng thời quay đầu nhìn về phía Hàn Triều."

Nhìn tôi làm gì?

Còn không đi hỗ trợ?"

A?

Không phát hỏa?!

Hỗ trợ??

Hỗ trợ!!"

Giúp......

Hỗ trợ, tôi đi hỗ trợ."

"Em gái Thích Thất, cô còn muốn làm cái gì?

Tôi tới giúp cô."

"Dọn bàn, tôi tới dọn bàn."

"Tôi làm cùng với cậu."

"Tôi......?

Tôi đi cầm chén đũa!"

Đây xem như......

Đồng ý Thích Thất tiếp tục nấu cơm cho bọn họ?

Ha ha ha, thật sự là quá tốt......Bị mọi người quên đi, ba người Bạch Thi Thi sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, sắc mặt trong chốc lát lại hồng lại đen, cuối cùng biến thành xanh mét.Bạch Thi Thi hai người xám xịt trở về, Hàn Tiến cũng không biết là bởi vì chuyện ngày hôm qua mà ngượng ngùng đối mặt Thích Thất, hay là bởi vì hôm nay bị ném đi mặt mũi, đi vào phòng vẫn mãi luôn không trở ra.Bên ngoài mọi người ngấu nghiến ăn xong hai nồi mì thịt bò to, tất cả nằm trên ghế ngay đơ."

Triều thiếu, cảm ơn anh để em gái Thích Thất tiếp tục nấu cơm cho đội chúng tôi."

Hách Kiến Quốc nói với Hàn Triều cũng nằm ngay đơ bên cạnh, bọn họ đều biết, Thích Thất ngày hôm qua chịu ủy khuất.Hàn Triều nhìn về phía phòng bếp, tinh thần lực cho anh biết Thích Thất còn trong bếp bận rộn thu thập đồ vật, nghe được Hách Kiến Quốc nói, anh cười cười:"Đừng cảm ơn tôi, muốn tạ thì đi tạ Thích Thất, nếu không phải cô ấy kiên trì, tôi không nghĩ để cô ấy giúp thùng cơm các người nấu cơm, không cảm thấy các người ăn quá nhiều sao."

"Ai, Triều thiếu anh nói lời này không quá đúng, chúng tôi là thùng cơm thì anh là cái gì?

Anh ăn so với chúng tôi không ít hơn nha."

"Đúng rồi, nói giống như Thích Thất cũng chỉ cho chúng ta nấu cơm, anh không ăn à."

"Chén cuối cùng chính là bị Triều thiếu ăn, tôi cũng đoạt không lại."

"Uy!

Các người thật quá mức, vợ tôi nấu cơm cho tôi ăn, phân cho các người một chút là quá đủ, còn muốn đoạt với tôi!"

"Ai ai, em gái Thích Thất còn chưa gả cho anh đâu, còn chưa phải vợ của anh!"

"Đúng vậy, vô sỉ."

"Thật làm người khinh bỉ!"

"Các người đây là thuần túy hâm mộ ghen tị, tôi lười so đo với đám người các anh!"

So sánh với Hàn Tiến, bọn họ trên thực tế là tương đối quen thuộc với Hàn Triều, Hàn Triều từ nhỏ đã ở quân doanh, Hách Kiến Quốc tuổi lớn nhất khi vào bộ đội đặc chủng lúc đó đã có Hàn Triều, Vương Tiểu Lợi tuổi nhỏ nhất tới cũng còn Hàn Triều ở đó.Anh không thường ở quân đội, nhưng mỗi năm đều sẽ đi quân đội ở một thời gian, cùng binh lính cùng ăn cùng ngủ, cho nên đối bọn họ mà nói, Hàn Triều là chiến hữu, huynh đệ.Hàn Tiến thì khác, anh sau khi tốt nghiệp trong quân đội thì vào bộ đội, là thượng cấp gần nhất của bọn họ, hơn nữa Hàn Tiến bản thân là người thừa kế Hàn gia, trên người vẫn luôn có khí thế kiêu ngạo, không dung nhập được sinh hoạt bình thường của quân lính, mà đương nhiên anh cũng không muốn dung nhập.Anh cũng là từ nhỏ đã ở quân doanh, nhưng ra ra vào vào đều là văn phòng các cấp lãnh đạo, binh lính bình thường trước giờ thay đổi liên tục, rốt cuộc khi anh chính thức vào quân đội, binh lính bình thường cũng không biết đã thay bao nhiêu lần, quan hệ tốt với bọn họ không có tác dụng gì.
 
|Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức
33. Hai ông cháu


Thích Thất từ phòng bếp ra tới vừa vặn gặp được hai ông cháu từ trong phòng đi ra, cô lễ phép hướng tới bọn họ cười cười.

Hai người thật an tĩnh, ở đây vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài, nhìn xem sắc trời cũng không còn sớm, hai ông cháu hẳn là đã qua thời gian ăn trưa mà bên kia còn chưa cho đồ ăn, có lẽ họ trở về ăn trưa.Không bao lâu, ở nhà chính vừa lấy ra một bộ bài poker, muốn cùng Vương Tiểu Lợi và Triều Hổ đấu địa chủ, Thích Thất liền nghe được nhà kế bên có thanh âm cãi nhau, ba người nhìn nhau, quyết định đi qua nhìn xem, một là do bọn họ thật nhàm chán, một là vì bên kia giống cậu bé khóc nháo quá lớn, bọn họ sợ dẫn thây ma tới đây.Đoàn người Bạch Thi Thi ở nhà bên cạnh, bọn Thích Thất chưa đi được mấy bước đã nghe được đối thoại, nguyên lai hai ông cháu thấy chưa đưa cơm lại liền quyết định trở về, vì vật tư còn đều ở bên này.Buổi sáng Bạch Thi Thi đưa cho hai người bên này cũng chỉ là hai miếng bánh mì nhỏ, căn bản chống không được một ngày, nhưng mấy người đó lại nói đó là đồ ăn cho cả ngày."

Vật tư của chúng ta cũng không nhiều lắm, mọi người đều ăn mặc cần kiệm, tại sao các người lại không được."

"Tôi già rồi một ngày không ăn cái gì không sao cả, nhưng Tiểu Đậu Tử còn nhỏ, một ngày ăn bao nhiêu đó sẽ chịu không nổi."

Ông lão cầu xin bọn họ."

Hừ, ông còn nói thiếu cái gì, ông đã già, lại mang theo con nít, vật tư thì ông lấy, thây ma ông đánh không lại, nếu không phải Thi Thi thấy các người đáng thương, tôi đã sớm đuổi các người ra khỏi đội ngũ."

Đây là người anh trong hai anh em, tên Vương Hạo."

Vương Hạo, anh không cần như vậy, mọi người đều là người trong đội ngũ."

Bạch Thi Thi cầu tình cho hai ông cháu.

"Chúng ta đã dưỡng bọn họ một thời gian dài, mỗi lần cô chỉ cần nói một câu là chúng tôi phải lưu lại bọn họ, cô có nghĩ đến chúng tôi không."

Một nhà ba người, mẹ của Lili nói dỗi với Bạch Thi Thi."

Chúng ta hôm nay phải đuổi bọn họ đi, dù sao bọn họ hiện tại cũng có chỗ để đi, Hàn đội bọn họ thực lực cường, vật tư nhiều, để cho bọn họ đi theo Hàn đội."

Mẹ Lili là có tư tâm, Hàn đội bọn họ chỉ cần tiếp thu hai ông cháu kia, vậy bọn họ một nhà ba người cũng muốn được Hàn đội tiếp thu, ngày hôm qua gia đình họ đã thương lượng tốt."

Thi Thi tôi biết cô thiện tâm, nhưng đồng tình không phải lạm dụng, bọn họ đi theo chúng ta chỉ có thể làm liên lụy, còn không bằng đi theo Hàn đội."

Lam Tiểu Điệp cũng gia nhập đám người khuyên bảo.Bạch Thi Thi thấy người trong đội ngũ kiên trì, đành khó xử nói với hai ông cháu: "Hai người bằng không đi qua bên Hàn đội nhìn xem đi, bọn họ người thật tốt, sẽ thu lưu các người."

Nói xong còn không quên quay đầu nhìn về phía Thích Thất ba người.Nhìn thấy Bạch Thi Thi vọng tầm mắt lại đây, đám người Thích Thất thống nhất, xoay người bước đi, trở về bên nhà của mình.Thật là một tuồng hay, hai ông cháu có tham dự hay không thì không biết, nhưng đám người còn lại có mục đích gì, bọn họ không ngốc mà không biết, đơn giản chính là vào đội ngũ bọn họ, để bọn họ tiếp nhận hai ông cháu ăn, mặc, ở, đi lại, các người nhận hai ông cháu, vậy liền không thể mặc kệ chúng tôi.Vương Tiểu Lợi miệng rộng, trở về liền đem sự tình bên kia nói với Hàn đội bọn họ, một lúc sau hai ông cháu đem quần áo của mình trở về, ai nấy đều chờ họ mở miệng cầu xin thu lưu, nhưng hai ông cháu cái gì cũng không nói, chỉ cất tiếng chào rồi đi lên lầu.Mọi người sửng sốt, đều có điểm không ngờ tới, chẳng lẽ hai ông cháu không bị đuổi đi?

Là bọn họ đã đoán sai?

Vậy đám người kia không phải chủ ý muốn ăn vạ?Chỉ có Hàn Triều ngồi ở sô pha phòng khách đang nhắm mắt ngủ bù là khóe miệng ngoéo lên một cái, hai ông cháu này thật có ý tứ.Buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng mọi người đều ngủ say, Hàn Triều ở dưới lầu phòng khách trực đêm, kỳ thật nguyên bản trực đêm chính là Triều Hổ, có một vài cá nhân đặc thù trong đội ngũ sẽ không trực đêm, tỷ như đội trưởng Hàn Tiến, tỷ như đại thiếu gia Hàn Triều, tỷ như người phụ nữ duy nhất trong đội Thích Thất.

Đến nỗi vì lý do gì trực đêm hôm nay biến thành Hàn Triều..."

Vì sao không tìm tới chúng tôi xin giúp đỡ?"

Hàn Triều đột nhiên mở miệng, nhìn phía cửa sổ.Nơi đó, trong bóng đêm có một thân ảnh đang bước đi thong thả, thân ảnh nghe được câu hỏi, đứng dậy, gương mặt đầy nếp nhăn co quắp cười cười: "Cậu phát hiện tôi rồi, cháu tôi quá đói, tôi đi ra ngoài tìm chút đồ ăn."

"Vì cái gì không tới tìm cầu trợ giúp."

Hàn Triều kỳ quái, người trước mặt này buổi chiều cãi nháo một hồi với những người đó, bọn họ không có khả năng tiếp tục lưu giữ hai ông cháu, ông ta nếu không tới tìm cầu xin trợ giúp, ở mạt thế này chỉ có một đường là chết."

Tôi sống đến tuổi này cái gì còn không gặp qua, bọn họ có chủ ý gì tôi đều biết.

Các người nghĩ như thế nào tôi cũng đại khái rõ ràng, nói hay không cũng không thay đổi gì."

Dừng một chút ông lại nói: "Hiện giờ thế đạo này, vợ tôi đã chết, con dâu cũng biến thành thây ma, hiện giờ chỉ còn tôi và Tiểu Đậu Tử, vốn định nghĩ đi thành phố B tìm con trai, bây giờ như vậy cũng không biết có đến được hay không, con trai chưa tìm được đã không biết người có còn sống hay không.

Đủ rồi, đã đủ rồi, tôi lớn tuổi như vậy có sống hay không cũng không có gì quan trọng, chính là đáng thương cháu tôi, nó chỉ mới 5 tuổi!"
 
|Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức
34. Rau dưa khô


Mặt đối mặt với ông lão muốn khóc không thể khóc, Hàn Triều mẫn mẫn môi, anh biết hiện tại thế đạo này sinh hoạt đối với người thường hoàn toàn không dễ dàng.Nếu nói trắng ra, nếu đám người Thi Thi kia thật sự không sinh hoạt nổi, đừng nói anh, chính bọn họ đều sẽ không ngồi yên không nhìn đến, bọn họ là quân nhân, bảo hộ dân chúng, đây là trách nhiệm khắc trong xương cốt, nhưng đám người kia không phải như vậy, bọn họ có một xe tràn đầy vật tư, có gần một nửa là có dị năng, bọn họ cũng có đủ năng lực đi đến khu an toàn.Anh không biết Hàn Tiến ôm mục đích gì mà đồng ý dẫn đám người kia đi chung, có thể là dị năng hệ chữa trị của Bạch Thi Thi, cũng có thể như bọn Vương Tiểu Lợi nói là vì mê sắc, nhưng mặc kệ mục đích của anh ta là gì, đội ngũ của bọn họ bao gồm Hàn Tiến đều sẽ không tiếp nhận đám người đó, Hàn Triều mục đích vô luận là cái nào đều chỉ là Bạch Thi Thi, muốn tiếp nhận những người khác, trừ khi đầu óc anh ta bị nước vào.Bất quá trước mặt ông lão, giả thiết ông và bọn họ có ý tưởng giống nhau, Hàn Triều có thể lựa chọn làm lơ, nhưng sự tình phát sinh buổi chiều cùng với trực giác ở thương trường cả mười năm nói cho anh biết, ông lão là không nói dối, nếu là như vậy..."

Đồ ăn tôi có thể cho ông, nhưng ông không thể làm bất luận ai phát hiện được đồ ăn của ông là tôi cung cấp, ông cũng biết, nếu để đám người kia biết được, tôi sẽ thật phiền toái."

Ông lão nghe Hàn Triều nói thì kinh hỉ ngẩng đầu, nhưng trong chớp mắt lại trầm tĩnh lại, ông không xác định được Hàn Triều nói có phải là thật hay không.Hàn Triều không nói thêm gì nữa, từ trong không gian lấy ra một ít đồ ăn chắc bụng đưa cho ông lão.Ông ôm vào trong tay, nói lời cảm ơn, cuối cùng đem một đồ vật đen tuyền ông tìm trong một nông hộ giao cho Hàn Triều."

Đây là đậu que khô, các người thu thập vật tư có thể không biết đến, nhưng nó có thể ăn được, tôi biết các người không có rau dưa, cái này là đậu que phơi thành, có thể làm đồ ăn, tôi cầm cũng không nấu được, vậy cho các người."

Nói xong ông đi lên lầu.

Ông cũng biết được bọn họ có rất nhiều vật tư, nhưng hiện tại đồ ăn thật quý, cậu ta chịu lấy đồ ăn cho hai ông cháu, bọn họ không thể không biết cảm ơn.Hàn Triều biết ông lão không muốn làm cho anh bị thiệt hại cho nên mới đem đồ ăn mình tìm được giao cho anh.

Không lâu sau Chu Đại Sơn tới giao ban, nửa đêm về sáng là Chu Đại Sơn trực đêm.Anh cầm đậu que về phòng, Thích Thất vốn đã ngủ rồi, nghe được động tĩnh là biết anh trở lại, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi xoay người ngủ tiếp.

Hàn Triều còn chưa đi tới mép giường, Thích Thất đột nhiên lăn long lóc bò dậy, nhìn chằm chằm đậu que khô trong tay anh."

Anh có cái gì đó?"

"Cái này?

Đậu que khô?"

Ông lão nói chính là cái này đi."

Hàn tổng, anh như thế nào lại có cái này?"

Ai nha, cô thật là quá ngu ngốc, không thể ăn rau dưa tươi thì có thể ăn rau dưa khô nha, đem đồ tươi biến thành rau dưa khô là có thể để dành ăn rồi!"

Tìm được ở hộ nông gia, em biết cái này?"

Hàn Triều không xác định, cái đồ vật đen tuyền này thật nổi danh sao?

Có thể ăn được?Đối với bọn họ loại công tử chưa từng đi vào phòng bếp này không quen không biết cái gì kêu là đậu que khô, nhưng thân là đầu bếp Thích Thất sao có thể không biết?"

Đương nhiên biết, không chỉ có đậu que, khoai tây, cải trắng, cà rốt đều có thể làm.

Từ từ, anh từ chỗ nào tìm ra?

Nông gia?

Hộ nông gia không phải bị các anh lục soát qua rồi hay sao, các anh không phải không tìm được cái gì ăn sao?"

"Đúng rồi, là không tìm được, cái này...... có thể là bọn họ không biết, cho nên không có thu."

Nếu không phải ông lão lấy về, anh cũng không biết đây là cái gì, những người khác hẳn là cũng không biết."

Không... không biết?

Em cảm thấy ngày mai chúng ta lại đi vào trong thôn kiểm tra một chút."

Vì thế ngày hôm sau sáng sớm mọi người đã bị Thích Thất tập kết lên, lục soát vật tư...... kiêm tìm nguyên liệu nấu ăn.Bọn họ bắt đầu kiểm tra một hộ rồi một hộ, cuối cùng thu hoạch không ít rau dưa khô, có đậu que, khoai tây, cà rốt, rau cải, măng, vân vân......Đáng kể chính là, theo như lời Vương Tiểu Lợi, có một nhà nghèo chỉ có thừa gia cụ, cái gì ăn cũng không có, tìm được chỉ một thứ bị Vương Tiểu Lợi gọi là một đống đất...Lại lần nữa đi sưu tập đồ vật, Vương Tiểu Lợi đã biết được bộ dáng rau dưa phơi khô liền chủ động chạy vào tìm, Thích Thất đi theo phía sau, còn chưa vào cửa đã bị Vương Tiểu Lợi ngăn lại."

Thích Thất, nhà này tôi đã kiểm tra qua, nhà này quá nghèo cũng chỉ thừa gia cụ, đồ ăn chính là sạch sẽ, một chút cũng không có."

"Thật sự?"

Thích Thất có điểm hoài nghi."

Đương nhiên là thật sự, tôi kiểm tra cô còn không yên tâm sao, mới vừa rồi Sơn ca không biết bánh phở, thiếu chút nữa bỏ qua, nếu không phải tôi ngăn lại thu hồi, anh ấy liền bỏ lỡ."

"Ừ ừ, đúng rồi."

Thích Thất tán đồng, gật gật đầu, vừa muốn rời đi qua nhà kế tiếp, trong khóe mắt thoáng nhìn được một đồ vật sáng long lanh, a ~?"

Đó là cái gì?"

Cô chỉ vào đồ vật kia, hỏi Vương Tiểu Lợi.Vương Tiểu Lợi quay đầu lại, nhìn đến là vừa rồi bị cậu đào ra kia đôi đồ vật: "Ai nha, cô không biết, nơi đó có một cái lu lớn, bên trong đều là đất, tôi còn cho rằng có thứ gì tốt chôn bên trong, đào ra thật nhìn đến có thứ gì bọc trong giấy bạc, lúc ấy tôi còn tưởng tìm được thứ gì tốt, khẳng định mở ra chỉ thấy toàn là đất."

Đất?

Bao giấy bạc?

Nói, giống như phương thức chứa đựng cái đồ vật kia nha, tỉnh S là nơi sản sinh của đồ vật kia, nơi này có cái đó cũng không kỳ quái, có thể hay không bên trong chính là...Thích Thất trước mắt sáng ngời, nhanh chóng chạy đến trước cái lu, mở ra giấy bạc bị Vương Tiểu Lợi xé hư, bày ra đồ vật bên trong, quả nhiên là đất, cô nhanh nhanh đẩy đất trên mặt đi, tiếp theo liền lộ ra một lu tràn đầy thứ được xưng là một trong các món quý nhất trên đời "Kim cương đen trên bàn ăn" – Hắc tùng lộ!|Hắc tùng lộ: nấm truffle đen, được ca ngợi như thần dược phòng the|
 
|Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức
35. Hắc tùng lộ


Hộ nông gia này có khả năng trước mạt thế là tìm kiếm hắc tùng lộ mà sống, mạt thế đến không biết là bởi vì người trong gia đình này đều biến thành tang thi hay là hắc tùng lộ phải chứa đựng trong điều kiện hà khắc, không dễ mang theo, tóm lại là tràn đầy một lu hắc tùng lộ là tiện nghi cho Thích Thất.

* Nấm truffle Hắc tùng lộChạy nhanh gọi Hàn Triều thu hắc tùng lộ vào, khó chứa đựng?

Không dễ mang theo?

Cô không sợ nha, có không gian Hàn tổng ở đây, để thời gian bao lâu đều không hư được, ha ha...

Lần này thật sự phát tài......Cho đến khi đội ngũ lại một lần nữa xuất phát, Thích Thất còn chưa hết hưng phấn.

Thật là rất cao hứng, ngay cả là ở mạt thế, những người có thân phận, có vật tư có tiền cũng là rất nhiều, bọn họ ăn uống không lo, sẽ theo đuổi theo mỹ thực càng cao cấp, hắc tùng lộ cái này ở trước mạt thế có thể so sánh với vàng, giờ ở mạt thế khẳng định giá trị càng cao, cô chỉ cần bán ra một khối nhỏ là sẽ có thể bảo đảm sinh hoạt của mình thật vô ưu, thật là nghĩ như thế nào cũng thật vui vẻ."

Rất vui?"

Cười tới không thấy mắt, nhìn dáng vẻ là thật sự vui vẻ.Thích Thất như mèo trộm được cá, che miệng cười hắc hắc: "Đương nhiên vui vẻ, hắc tùng lộ nha, chưa nói khó mà có được nó, mỹ vị đến như thế nào, liền nói đến công hiệu kia cũng thật là đáng giá, khẳng định rất nhiều người muốn, bán đi liền phát tài...

Nhưng mà anh yên tâm đi Hàn tổng, em sẽ giữ lại cho anh một ít, sẽ không bán đi toàn bộ."

Rốt cuộc còn phải dựa vào không gian Hàn tổng, chính mình cũng không thể độc chiếm.Một mình vui vẻ Thích Thất căn bản không chú ý tới Hàn Triều sắc mặt đen thui.

Công hiệu của hắc tùng lộ?

Để cho anh một ít?

Nhìn dáng vẻ này của cô có lẽ đối với biểu hiện trên giường của anh là rất bất mãn đi!!!

Hàn Triều nghiến răng nghiến lợi nghĩ...... |Hắc tùng lộ có chứa chất trợ dương, rất có công hiệu trong việc điều trị nội tiết.|Ban đêm, XXOO như vậy như vậy cho đến khi bị hôn mê, rốt cuộc khi Thích Thất được buông tha, trong não chỉ có mấy câu: ta là ai?

Ta ở đâu?

Ta đã làm sai cái gì...Từ khi có đủ loại dưa rau khô, thức ăn bọn họ càng trở nên muôn màu muôn vẻ, càng làm đám người Bạch Thi Thi muốn tiến vào đội ngũ bọn họ, nhưng đám người đó thấy hai ông cháu hai ngày nay vẫn không được đội ngũ Hàn Tiến tiếp thu cứu tế, liền biết việc gia nhập căn bản là vô vọng, cho nên mới ngừng lại.Hai đoàn người sau khi ăn uống, Thích Thất vừa thu dọn xong chuẩn bị đi về chỗ, đi ngang qua xe buýt cô nghe được giọng trẻ em mềm mại non nớt: "Ông nội ơi, cháu đói bụng."

Sau đó là giọng ông lão dỗ dành cháu: "Đói bụng sao?

Vậy ăn chút bánh mì."

"Nhưng mà bánh mì cứng quá cháu ăn không vô."

"Vậy uống nước vô, sẽ làm bánh mềm đi."

"Nhưng mà ông ơi, chúng ta chỉ còn nửa bình nước, bọn họ không cho phép chị Nhu Nhu cho chúng ta thêm nước, bình này vẫn là của chị Nhu Nhu trộm đem lại cho chúng ta."

Ông lão dừng một chút, thanh âm mang theo tia chua xót không dễ phát hiện: "Không sao, ông nội không khát, cháu uống đi, uống xong rồi chúng ta lại suy nghĩ biện pháp."

Thật sự không có cách nào, cũng chỉ có thể đi tìm cậu trai trẻ bên kia (Hàn Triều) giúp đỡ, hai ông cháu họ có thể sống sót đều là nhờ cậu ta, nếu có thể ông thật không muốn thêm phiền toái cho cậu ấy."

Ông nội, bằng không cháu đi tìm chị bên kia xin ít nước, chị ấy cũng làm ra nước được."

"Không được, không cho cháu đi, cháu đi sẽ chọc thêm phiền toái cho chị ấy."

Đám người này vất vả lắm mới ngừng lại, nếu nhìn thấy tiểu cô nương bên kia cho hai ông cháu nước, bọn họ lại sẽ nghĩ cách tới làm khó, cậu trai trẻ bên kia đã giúp rất nhiều, ông không thể dẫn đám lang sói này qua.Nghe được hai ông cháu đối thoại, Thích Thất tâm sự nặng nề đi đến bàn ăn ngồi xuống, buồn rầu vỗ vỗ đầu, ai nha, thật phiền!

Giúp cũng không phải, không giúp cũng không phải, cô nên làm cái gì bây giờ?Hàn Triều xem cô cái dạng này có điểm buồn cười, sủng nịch xoa xoa đầu, lại bị cô hung hăng trừng mắt liếc một cái, thù tối hôm qua cô còn chưa quên đâu, eo cô hiện giờ vẫn còn đau!Sau cơm trưa mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, Tiểu Đậu Tử ngồi xổm cạnh xe buýt đá đá chơi, Thích Thất đi ngang qua bên cạnh, ba lô run lên rớt hai hộp sữa rơi trên mặt đất.Tiểu Đậu Tử nhìn đến sữa rớt đến trước mặt, vội đem Thích Thất giữ chặt: "Chị ơi, sữa của chị bị rớt."

Thích Thất liếc liếc mắt hộp sữa bị Tiểu Đậu Tử nhặt lên: "A, không phải chị."

Nói xong nhấc chân muốn chạy, không ngờ lại bị Tiểu Đậu Tử nắm một cái bắt được ống quần cô."

Chính là em thấy được, chính là chị làm rớt."

Tiểu Đậu Tử kiên trì, ở trước mặt cậu đi qua chỉ có một mình cô, cậu thấy thật rành mạch.Thích Thất ảo não nhắm mắt, đưa hộp sữa mà khó như vậy sao?

Cậu nhỏ này thật không thể không chính trực được hay sao: "Đã nói không phải chị, khẳng định là em rớt, ăn vạ trên người chị, chị nói em buông ra, bằng không coi chừng chị đánh em!"

Dứt lời cô hướng tới Tiểu Đậu Tử giơ lên một nắm tay, sau đó không quay đầu lại mà rời đi.Tiến đến đưa đồ cho ông lão, Hàn Triều cùng ông từ sau xe buýt hiện ra, hai người liếc nhau hiểu ý cười."

Ông nội, vừa rồi cái chị kia làm rớt hai hộp sữa, cháu nói với chị ấy, chị ấy bảo không phải mình làm rớt, nhưng cháu rõ ràng nhìn thấy!"

Thấy ông nội quay trở về, Tiểu Đậu Tử chạy nhanh đến kể lại sự tình vừa rồi, cậu không hiểu lắm, ông có nói qua, nhặt được đồ vật phải trả lại cho người làm rớt, nhưng chị kia nói không phải của chị ấy, làm sao bây giờ?
 
|Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức
36. Rớt đồ


Ông lão Vệ sờ sờ đầu Tiểu Đậu Tử, giải thích: "Không sao, là chị muốn cho Tiểu Đậu Tử sữa bò, Tiểu Đậu Tử nhớ rõ không cần nói cho những người khác, biết không?"

Tiểu Đậu Tử bừng tỉnh, hiểu chuyện gật gật đầu: "A, bởi vì sẽ gây phiền phức cho chị ấy phải không?"

"Ha hả......

Tiểu Đậu Tử của chúng ta thật thông minh."

Ngày hôm sau, Thích Thất rớt hai hộp sữa, hai bình nước lớn.Ngày thứ ba, Thích Thất rớt sữa, nước, còn có một hộp kẹo."

Chị, em không thể ăn kẹo, em đang thay răng."

Tiểu Đậu Tử nói xong, nhe ra Thích Thất xem một cái hàm rớt mấy cái răng.Thích Thất tò mò tiến lên xem: "A?

Thay răng à?

Vậy là không thể ăn kẹo, vậy em muốn ăn cái..."

Chợt thấy không đúng, giơ tay lên bụm miệng, hung hung ba ba nói với Tiểu Đậu Tử: "Đều nói không phải chị làm rớt, em đừng nói bừa."

Nói xong liền đi nhanh về phía trước, không nghĩ đi ra xa mấy mét đột nhiên dừng lại, lúc lắc cái đầu, sau lại thẳng tắp quay trở về."

Cái kia......

Khụ, khụ, em muốn ăn cái gì?"

"Chị muốn làm rớt cho em ăn sao?"

"Ai......

Ai muốn rớt cho em ăn."

Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, Thích Thất nói xong liền mau chân chạy đi."

Mẹ, mẹ mau đến xem, Tiểu Đậu Tử trộm đồ vật."

Cô bé Lili nhìn thấy Tiểu Đậu Tử trong tay cầm một hộp kẹo, hướng về phía mẹ mình hô to."

Em không trộm đồ vật, đây là em nhặt được."

Tiểu Đậu Tử biết không thể nói ra là chị cho, nói ra sẽ làm chị bị phiền toái.

"Nhặt được!

Nói dối cũng không biết nói, lúc này em đi đâu có thể nhặt được một hộp kẹo?

Khẳng định là em trộm!"

Lili hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm kẹo trong tay Tiểu Đậu Tử, cô bé đã bao lâu không gặp qua đồ ăn vặt.Mẹ Lili kéo cô bé ra một bên, trên mặt ra vẻ ôn hòa, cười: "Tiểu Đậu Tử, dì biết cháu không trộm, cái này có phải có người cho cháu không?

Cháu nói cho dì biết ai cho cháu, có được không?"

Cô ta khẳng định là trong đội ngũ Hàn Tiến có người cho đứa nhỏ này kẹo, cô đang lo không có biện pháp ăn vạ đội ngũ Hàn Tiến, hiện tại quá tốt, bọn họ cho Tiểu Đậu Tử đồ, vậy cũng phải cho đám người mình đồ vật.Tiểu Đậu Tử thần sắc có chút hoảng loạn, liên tục xua tay lắc đầu: "Không, không có người nào, chính là cháu nhặt được."

"Tiểu Đậu Tử, dì nói cho cháu biết, con nít không thể nói dối, nói dối sẽ bị cắt đầu lưỡi."

Mẹ Lili gương mặt tươi cười chuyển thành biểu tình âm u, dọa tới cậu bé."

Oa oa......

Cháu không muốn bị cắt đầu lưỡi......"

Tiểu Đậu Tử bị bộ dáng cô ta dọa sợ tới mức oa oa khóc lớn.Thu lại thần sắc trên mặt, mẹ Lili đi đến trước mặt Tiểu Đậu Tử, dụ dỗ: "Không muốn bị cắt đầu lưỡi thì nói cho dì biết ai cho cháu."

"Không nói, ô ô......

Bị cắt đầu lưỡi cháu cũng sẽ không nói."

Không thể nói ra chị, nói chị ra, chị sẽ bị cắt đầu lưỡi, chị cũng nói dối, cậu phải bảo vệ chị ấy."

Cái đứa nhỏ này thật là mạnh miệng, nhanh lên nói cho ta biết, ai cho mày?"

Mẹ Lili thấy dọa Tiểu Đậu Tử không được, đôi tay nhấc cậu bé lên tới giữa không trung, đem quần áo Tiểu Đậu Tử đều kéo xuống.Đám người Hàn Triều cơm nước xong liền lên xe buýt nghỉ ngơi, Bạch Thi Thi và Lam Tiểu Điệp cũng đi theo Hàn Tiến lên xe buýt, ở bên ngoài cũng chỉ có đám người Vương Hạo ở đó, ông nội Tiểu Đậu Tử cùng đôi tình nhân kia lại không biết đi nơi nào, bởi vậy cũng không ai ra ngăn cản mẹ Lili."

Ê!

Cô đang làm gì!"

Lên xe buýt lấy từ chỗ Hàn Triều hai bịch đào khô, muốn đi "rớt" cho Tiểu Đậu Tử, Thích Thất vừa ra cửa xe liền thấy Tiểu Đậu Tử không ngừng giãy giụa đang treo ở giữa không trung, cô hô to một tiếng chạy nhanh tiến lên giải cứu."

Ai kéo tôi?"

Mẹ Lili bị người kéo tay, quay đầu lại nhìn thấy Thích Thất, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, một bàn tay chụp lấy Thích Thất: "Tôi còn tưởng ai cho thằng nhỏ này kẹo, thì ra là cô."

"Không......

Không phải tôi......"

Thích Thất thấy mẹ Lili hốc mắt muốn nứt ra nhìn mình chằm chằm, trong mắt tràn đầy đều là điên cuồng, cô kinh hãi lùi sau hai bước, cảm thấy sắp bị té xuống đất lại được một người chặn ngang đỡ lấy."

Hàn tổng......"

Nguyên lai đám người Hàn Triều nghe được tiếng la của Thích Thất, xuống dưới nhìn xem xảy ra chuyện gì, mới vừa xuống xe liền nhìn thấy Thích Thất cùng người đàn bà bên đội ngũ kia không biết lôi kéo cái gì, còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì thấy Thích Thất lui bước ra phía sau sắp ngã, Hàn Triều không kịp nghĩ, bước nhanh đến tiếp được."

Có người tới hỗ trợ?

Tới vừa lúc, chính là các người cho thằng nhỏ này kẹo đi, đừng có mà không thừa nhận!"

Mẹ Lili vừa thấy có người tới liền náo loạn lên, cô ta sợ phiền phức không đủ lớn, càng làm lớn bọn họ càng có nhiều chỗ tốt."

Đúng vậy, kẹo chính là tôi cho."

Xác định Thích Thất không có việc gì, Hàn Triều nghiêng liếc mẹ Lili một cái, anh là ngại xử lý phiền toái, nhưng xem ra bọn họ nhảy nhót trước mặt mình cũng đủ phiền.Mẹ Lili sửng sốt, không nghĩ tới Hàn Triều thừa nhận nhanh như vậy, cô ta còn tưởng rằng phải phí một phen miệng lưỡi, bất quá thừa nhận liền quá tốt."

Cậu thừa nhận cậu cho thì tốt rồi, dựa vào cái gì mà cậu cho nó kẹo?"

Hàn Triều nhướng mày cười nhạo: "Tôi nói này bác gái, kẹo là của tôi, tôi đương nhiên thích cho ai thì cho, tôi đây thích cho em ấy."
 
|Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức
37. Tôi-không-cấp-cho-các-người


"Vậy cũng không thể cho nó, cậu dựa vào cái gì mà cho nó..."

Người đàn bà bị thái độ Hàn Triều chọc dậm chân, nhất thời không nói ra được gì hơn, trong đầu cũng chỉ có một thanh âm đảo quanh, cậu ta dựa vào cái gì cho Tiểu Đậu Tử kẹo, cậu ta chính là không thể cho Tiểu Đậu Tử kẹo...

Lại không biết chính mình bất tri bất giác bị lời nói của Hàn Triều làm ảnh hưởng."

Ý của chị Vương là, các người nếu có thể cho Tiểu Đậu Tử đồ, vậy cũng không thể mặc kệ chúng tôi."

Hai anh em thấy mẹ Lili bị một câu của Hàn Triều làm loạn, nói nhanh ra vấn đề chính.Hàn Triều đào đào lỗ tai, trào phúng cười cười: "Là tôi nghe lầm, hay là các người nói sai, lo cho các người?

Tôi vì sao phải xen vào?"

"Cậu......"

Vóc dáng nhỏ trừng mắt hướng Hàn Triều, từ khi anh ta trở thành biến dị giả không có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy, người đứng trước mặt là ai, bọn họ mấy ngày nay đều thăm dò rõ ràng, không có bản lĩnh gì, chỉ là một tiểu công tử dựa vào anh mình mà thôi, nhưng mà, lời nói anh ta lại không phản bác được.

Nói trắng ra là, bọn họ cũng tưởng lợi dụng dư luận đạo đức muốn ăn vạ, người cường đại trợ giúp kẻ yếu, thiên kinh địa nghĩa, nhưng nếu bọn Hàn Tiến thờ ơ lạnh nhạt, anh ta cũng không có biện pháp nào."

Mọi người đều là trong cùng một đội ngũ, không cần làm tổn thương hòa khí."

Bạch Thi Thi vừa thấy thế này, vội vàng khuyên người đàn ông nhỏ con."

Hừ, bọn họ có xem chúng ta là người cùng đội ngũ sao?"

Người cao lớn Vương Hạo ở bên cạnh không phục, hừ lạnh.Bạch Thi Thi không tán đồng liếc Vương Hạo một cái, khuyên: "Ngay cả không phải người trong một đội ngũ, nhưng mọi người đều là người sống sót, muốn giúp đỡ cho nhau, hiện tại ở thời điểm này chúng ta càng nên đoàn kết nhất trí."

Trong mắt đám người Hách Kiến Quốc, cái họ nhận được là những ánh mắt căm thù, bọn họ là quân nhân, hẳn là nên trợ giúp dân chúng, chẳng lẽ bọn họ đã làm gì sai?"

Đúng vậy, Thi Thi nói rất đúng, hiện tại chúng ta những người sống sót chính là nên giúp đỡ nhau, đoàn kết một lòng mới được."

Ba Lili lúc này đứng dậy, vừa rồi Tiểu Đậu Tử bị khi dễ trước mặt anh ta cũng không thấy anh ta có tinh thần trọng nghĩa như vậy.Vóc dáng nhỏ tâm tư vừa động, lại thấy ba Lili mịt mờ đánh một cái thủ thế cho anh ta, trên mặt tựa trào tựa bi: "Giúp đỡ cho nhau, đoàn kết một lòng?

A, chê cười, nhìn xem chúng ta mỗi ngày ăn cái gì uống cái gì, nhìn lại bọn họ đi, bọn họ có vật tư có năng lực, hiện tại không thấy kẹo đều có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra cho người.

Bọn họ như thế nào không tới trợ giúp chúng ta?"

"Bọn họ sẽ giúp, bọn họ cũng không biết chúng ta khó khăn, hiện tại bọn họ đã biết, vậy họ sẽ trợ giúp chúng ta......"

"Bang, bang, bang."

Bạch Thi Thi đang nói bị một trận vỗ tay cắt ngang, kinh ngạc nhìn về phía người vỗ tay.Hàn Triều cà lơ phất phơ cười, vừa vỗ tay vừa nói: "Đây trình diễn thật hay, Thất Thất, diễn so với chuyên nghiệp như em chắc không kém nha?

Oscar còn thiếu bọn họ một bức tượng đó!"

"Cái thằng nhãi này mày nói cái gì!"

Vương Hạo hỏa khí dâng lên muốn đánh Hàn Triều, cái loại công tử này, chỉ cần động đầu ngón út là có thể đánh ngã.

Không nghĩ lại bị anh mình và ba Lili chặn lại, chỉ có thể căm giận trừng mắt.Hàn Triều như cũ là bĩ bĩ bộ dáng, đối với đám người kia nói: "Tôi nói, vật tư tôi có rất nhiều, nhưng tôi - liền - là - không - cấp – cho – các – người."

"Mày......"

Vương Hạo tránh thoát khỏi mấy người kia đang đè lại, đánh một quyền ra về hướng Hàn Triều, mắt thấy nắm tay sẽ đánh vào trên mặt, không ngờ từ bên cạnh chớp mắt trước đó trống không hiện tại xuất hiện một bàn tay, bắt lấy cổ tay anh ta, Vương Hạo nhìn theo cánh tay đó, nguyên lai là một người đàn ông cường tráng tên Triều Hổ, miệng người đàn ông đó đóng mở hướng tới Hàn Triều:"Thiếu gia, đánh với loại người này ô uế cánh tay của anh, để tôi!"

Khóe miệng Hàn Triều cong cong, trong lòng thầm nghĩ: Triều Hổ đây là thời gian quá dài không được động thủ nên ngứa tay đi!Từ trung tâm mua sắm ở trấn nhỏ ăn mệt đến bây giờ, Hàn Triều vẫn luôn tự rèn luyện dị năng, khi xe buýt hành tẩu trên đường kỳ thật sẽ gặp không ít thây ma nhưng đội ngũ không để ý đến chúng nó, dù sao truy theo chỉ một chặng đường, chúng nó cũng sẽ bị ném ra.Hàn Triều thấy tha đám thây ma này thật đáng tiếc, liền lấy đám thây ma này để rèn luyện dị năng của mình, đem tinh thần lực nhốt vào trong óc thây ma làm cho chúng nó chết đi, lợi dụng không gian đem thu tinh hạch vào, như vậy một đường đi tới, cho tới hiện tại anh rải rác thu được cũng cả ngàn cái tinh hạch.Bất quá chuyện này làm cho đám thây ma đội ngũ gặp được giảm bớt đi, nhưng bọn họ cũng không để ý vì nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ là mau chóng trở lại thành phố B, gặp được càng ít thây ma càng tốt.Nhưng như vậy làm Triều Hổ buồn chết đi, trên đường không gặp được bao nhiêu thây ma, Triều Hổ cảm giác chính mình bị rỉ sét, dị năng chẳng mấy chốc biến thành chỉ chuyên dụng đốt lửa nấu cơm.Thật vất vả có người đưa tới cửa tìm ngược, anh còn không dốc hết sức mà ngược ngược!Được Hàn Triều cho phép, Triều Hổ bắt lấy tay người cao cao dùng lực vặn một cái, tưởng chỉ đem người này kéo ra xa Hàn Triều, ai biết người cao kia không chịu được, vặn cái cổ tay mà thôi đã đem cánh tay người đó muốn gãy xuống, người đó đau đến cuốn lại trên mặt đất lăn lộn.Triều Hổ xấu hổ buông cổ tay anh ta ra, giơ tay lên cao tỏ vẻ chính mình cái gì cũng chưa làm: "Tôi chỉ kéo một cái nhẹ mà thôi, ai biết anh ta không chịu được kéo như vậy."

Trong giọng nói ra vẻ đáng tiếc vô hạn, thật vất vả mới tìm được một việc vui nha!
 
|Edit - Hoàn| Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày - Tiểu Yêu Mô Thức
38. Kho hàng di động


Người đàn ông nhỏ con thi triển tốc độ đi đến cạnh người cao, nhanh chóng dẫn anh ta lùi về phía sau: "Nhìn dáng vẻ các người là không muốn cho chúng tôi gia nhập?

Hừ!

Các người dị năng giả làm sao lợi hại bằng biến dị giả như chúng tôi, đến lúc đó các người sẽ hối hận!"

Nhìn quanh bốn phía thấy không ai nói chuyện, anh ta nói tiếp: "Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, như vậy chia tay đi, các người, ai đi theo chúng tôi?"

Vóc dáng nhỏ nhìn về đám người mình, hai ông cháu Tiểu Đậu Tử khẳng định sẽ không theo bọn họ, đôi tình nhân vừa về cùng ông nội Tiểu Đậu Tử yên lặng dời mắt, nhìn dáng vẻ cũng không tính toán đi, hai người Bạch Thi Thi cùng một nhà ba người biểu tình có chút do dự."

Hiện tại đi?

Có lẽ không tốt nha...

Nơi này còn cách căn cứ thành phố J rất xa, hơn nữa chúng ta đi thế nào?

Cũng không có xe."

Ba Lili thật ra muốn đi theo bọn họ, chỉ là không có xe, bọn họ có thể chạy đến đâu.Người nhỏ con thấy ba Lili có chút buông lỏng, đi lên vỗ vỗ vai anh ta: "Vương đại ca, chúng ta theo chân bọn họ còn không phải vì tự thân được an toàn cùng tiết kiệm được một ít vật tư cho về sau.

Hiện tại tình huống anh cũng thấy rồi, bọn họ căn bản là không có khả năng quản nhóm chúng ta, mấy ngày gần đây chúng ta không gặp thây ma gì, có thể do thời tiết càng ngày càng lạnh, thây ma cũng không ra hoạt động, an toàn có lẽ được bảo đảm để đi thu thập thêm một ít vật tư, còn xe..."

Anh ta nhìn về phía người cao, người sau hiểu ý, vươn tay thả ra dị năng, chỉ thấy ở mảnh đất trống đột nhiên xuất hiện một chiếc xe việt dã, mọi người đồng thời nhìn về phía người cao, thì ra anh ta có dị năng không gian!"

Không gian của tôi rất lớn, chừng 80 mét vuông, phóng chiếc xe việt dã hoàn toàn không thành vấn đề."

Người cao thấy mọi người đều nhìn tới, biểu tình kiêu căng khoe ra.Mẹ Lili thấy người đàn ông cao có không gian lớn như vậy, vẻ mặt nôn nóng đi khuyên nhủ ba Lili: "Ông xã, chúng ta đi thôi, đội ngũ bọn họ lại không đi thu thập vật tư, còn mặc kệ chúng ta ăn uống thế nào, vậy khi chúng ta tới căn cứ cũng không có vật tư gì!"

Tự hỏi một lúc, cuối cùng ba Lili quyết định: "Được, chúng ta đi."

Người nhỏ con cười vừa lòng, chỉ cần biến dị giả sức mạnh ba Lili đi theo bọn họ, anh ta không còn băn khoăn gì, vẻ mặt có thể có có thể không xoay qua hỏi đôi tình nhân: "Các người thì sao?

Không đi thu thập vật tư, tới căn cứ cũng sinh hoạt không xong."

Đôi tình nhân liếc nhau, người đàn ông nói: "Chúng tôi vẫn quyết định đi căn cứ, cha mẹ tôi ở đó, bọn họ còn đang đợi tôi trở về."

Thấy anh ta quyết tâm không đi theo, người nhỏ con cũng không khuyên, xoay người tiếp đón mọi người lên xe, người cao thấy hai người Bạch Thi Thi còn không tỏ rõ thái độ, không màng người nhỏ con ngăn trở, nói với Bạch Thi Thi: "Thi Thi các người đi theo chúng tôi đi, tôi sẽ bảo vệ cho cô."

"Các người thật sự phải đi sao?

Mọi người cùng nhau đi rốt cuộc sẽ tốt hơn một chút, các người đơn độc lên đường nếu gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ?"

Bạch Thi Thi là có tư tâm, cô không muốn bọn người đó rời đi, cô ở đội ngũ này lâu như vậy có thể cảm giác được người cao có ý với mình, hiện tại anh ta lại là người có dị năng không gian, không gian so với không gian của người khác lớn hơn rất nhiều, nếu anh ta đi theo bên người mình, không nghi ngờ gì mình sẽ có được một cái kho hàng di động.Nhưng mà nếu kêu cô rời khỏi đội ngũ Hàn Tiến thì cô hoàn toàn không muốn, không nói tới bọn họ đi thành phố B có thể tiện đường mang theo mình, mà mấy ngày nay ở chung với đội ngũ này cô biết được thân phận Hàn Tiến không đơn giản.Hàn Tiến là anh của Hàn Triều, mà bên người Hàn Triều có một người luôn miệng kêu anh ta thiếu gia, cô lớn lên ở thành phố B, nhiều ít cũng có nghe qua được về chuyện các thế gia là như thế nào.Huống hồ cô còn phát hiện người trong đội ngũ Hàn Tiến xưng "Hàn đội" không chỉ là xưng hô đối với một đội trưởng một đội ngũ, mà càng có rất nhiều hơi hướng phục tùng đối với cấp trên, đám người này không đơn giản như vậy, Hàn Tiến thân là đội trưởng của đội ngũ này thân phận khẳng định càng thêm không đơn giản.Hiện giờ người đội trưởng thân phận không đơn giản này lại nhiều ít có ý với mình, nếu bắt chặt lấy anh ta, không chừng ở mạt thế cô cũng sẽ trở thành người có vị trí cao."

Hừ!

Lúc trước nếu không phải cô một hai phải đi theo bọn họ, chúng ta sẽ không ở chỗ này trì hoãn nhiều ngày như vậy, bọn họ không cung cấp vật tư còn chưa nói, còn không đi thu thập, là muốn mọi người miệng ăn núi lở hay sao?

Còn có, cái điểm tâm tư của cô nhân lúc còn sớm thì thu hồi lại đi, em tôi là người thành thật, nhưng tôi là anh còn chưa chết đâu, tâm tư nhỏ của cô tôi thấy thật rõ ràng rành mạch."

Người nhỏ con trợn mắt nhìn Bạch Thi Thi, cô ta nếu toàn tâm toàn ý đi theo em mình, anh ta cũng sẽ không nói gì.

Nhưng mấy ngày nay rõ ràng tâm của cô ta đã bổ nhào vào trên người người khác, người phụ nữ lả lơi ong bướm như vậy, anh ta làm sao muốn cho cô ta ở bên người em trai mình."

Anh...

Anh sao lại có thể nói tôi như vậy, ô ô..."

Bạch Thi Thi vừa nói vừa che mặt khóc thút thít lên, trong lòng âm thầm cắn răng, hỗn đản, người này trước khi đi còn muốn hố mình một phen, tuy rằng luyến tiếc cái kho hàng di động ngoan ngoãn phục tùng mình, nhưng so hai bên nặng nhẹ thì bọn họ muốn đi thì đi, khỏi quấy rối đến mình nữa."

Nếu các người nghĩ tôi như vậy, chúng ta đừng đi chung nữa, các người đi đi.

Ô ô..."

Nói xong liền khóc lóc chạy đi, Hàn Tiến thấy cô chạy lên xe buýt, cũng đi theo qua.
 
Back
Top Bottom