Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

[Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Chương 109


[Bí Ẩn Thần Cung]Editor: Gấu Gầy"Chúng ta có khế ước đồng sinh cộng tử, chỉ cần ta còn thở, ngươi sẽ không chết," Lạc Tư thả đồng xu ra, để nó lơ lửng trước mặt, "Không có khả năng nào khác sao?"

Minh Trạc đáp: "Có."

Lạc Tư hỏi: "Là gì?"

Minh Trạc chỉ về phía tường thành Bái Đô: "Nơi đó đã đổi chủ."

Bái Đô được Nguyệt Thần che chở, quanh năm mưa rơi.

Vì thế, muốn nơi này trời quang mây tạnh, chỉ có hai khả năng: một là Nguyệt Thần chết, hai là nơi đây không còn là lãnh địa của Nguyệt Thần nữa."

Nhân lúc trời còn sớm," Lạc Tư nói, "đến cổng thành xem thử đi, người giữ cổng của ngươi chắc vẫn còn đó."

Trước khi nhập trận, hai người từng nghe mấy đệ tử tông môn ở quán rượu gần đây phàn nàn, rằng có một người giữ cổng cực kỳ lợi hại không cho họ vào thành.

Nếu trong Bái Đô xảy ra chuyện gì lạ, người giữ cổng đó hẳn là rõ nhất.

Vậy là họ rời khỏi khu rừng, đi thẳng đến cổng thành.Cổng thành Bái Đô cổ kính, đã có lịch sử hàng trăm năm.

Hai bên cổng dựng hai bức tượng đá khổng lồ, một tay cầm rìu, một tay cầm đao, tư thế như đang canh gác.

Đây là công trình Minh thị xây dựng sau khi thống nhất lục châu, để bày tỏ lòng kính trọng với Nguyệt Thần Hối Mang.

Nữ vương từng ra lệnh, cổng thành và tượng đá không được tùy tiện sửa đổi trừ khi cần thiết, vì vậy những ký tự vàng trên người chúng đều là dấu tích từ thời Nữ vương.Chuyện này từng gây tranh cãi trong các tông tộc môn phái, vì việc tạc tượng đá vốn là phong tục của tộc Hồ Quỷ, không hợp với tập quán của mạch Giao Mẫu.

Nhưng Minh thị bá đạo đã lâu, thời Nữ vương lại như mặt trời giữa trưa, các tông tộc môn phái dù bất mãn cũng chẳng dám lên tiếng.

Đến khi nhà Minh suy yếu, mọi người đã quen với sự tồn tại của chúng.

Thêm nữa, phá bỏ hay xây lại đều là việc tốn công sức, chẳng ai muốn làm, nên cứ để chúng đứng đó.Đến trước cổng thành, hai người không thấy tượng đá, chỉ thấy vài đệ tử tông môn đang ngồi dưới lều tránh nóng.

Những đệ tử này ăn mặc khác nhau, rõ ràng không cùng tông phái, có lẽ bị phái tới đây tập hợp tạm thời.

Một người liếc nhìn họ, nói: "Các ngươi cũng đến khiêng xác à?

Muộn rồi, xác đã siêu độ hết, ở đây chẳng còn việc gì cho các ngươi làm nữa đâu."

Minh Trạc hỏi: "Tượng đá ở cổng đâu rồi?"

Người nọ chưa kịp trả lời, một đệ tử đang quạt cho hắn đã quát: "Hoàng huynh hỏi ngươi, sao không trả lời?

Thật là vô phép tắc!

Ngươi thuộc môn phái nào?"

Đột nhiên, có người lên tiếng: "Hai người này là huynh đệ của Bà Sa môn."

Minh Trạc và Lạc Tư nhìn theo tiếng nói, thấy một gương mặt quen thuộc đang đứng ở góc lều.

Đó là một trong những đệ tử tông môn họ gặp trong quán rượu vài ngày trước.

Đệ tử đó bước ra khỏi lều, hành lễ với họ: "Mấy ngày nay không thấy hai người xuất hiện, còn tưởng hai người đã về núi Bắc Lộ."

Người này chỉ gặp họ một lần, nhưng giọng điệu lại như quen biết từ lâu.

Lạc Tư đoán hắn ta xuất thân thấp kém, bị những đệ tử khác bài xích, nên mới tỏ ra thân thiết với hai người "Bà Sa môn".Quả nhiên, Hoàng huynh vừa nãy còn vênh mặt hất hàm, nghe đến "Bà Sa môn" liền thu lại vẻ khinh miệt, nói với đệ tử kia: "Đã là huynh đệ họ Giang, sao ngươi không nói sớm?

Hai vị, trời nóng nực thế này, trong lều có trà mát, xin mời hai người vào dùng."

Gã sai người mang trà tới, không còn hung hăng như lúc đầu.

Đệ tử kia đợi họ uống xong trà, khi xung quanh không còn ai, mới cười khổ nói: "Đa tạ hai người, hôm nay nhờ hai người mà ta được cáo mượn oai hùm một lần."

Lạc Tư nói: "Ta nghe hắn họ Hoàng, chắc là đệ tử của Sa Mạn tông."

Bà Sa môn ở núi Bắc Lộ họ Giang, Sa Mạn tông ở Tây Khuê Sơn họ Hoàng.

Đệ tử kia đáp: "Đúng vậy, vị Hoàng huynh này là đồ tôn của trưởng lão Hoàng Thu.

Mấy ngày trước, trưởng lão Hoàng Thu bị Vĩnh Trạch giết trong Thần cung, trên dưới Sa Mạn tông đều phẫn nộ, vị Hoàng huynh này đến đây cùng sư phụ từ lúc đó."

Lời này không sai, Hoàng Thu đúng là bị Minh Trạc giết, nhưng Hoàng Thu có hơn chục đệ tử, mỗi đệ tử lại có hơn chục đồ đệ.

Trong mắt Minh Trạc, họ chỉ là đám đốt hương.

Y nói: "Hắn chỉ là một kẻ đốt hương, chưa chắc đã mạnh hơn ngươi, sao ngươi lại sợ hắn thế?"

"Không giấu gì hai người, trước khi đến đây, ta cũng nghĩ vậy.

Đều là người đàng hoàng, dù là đệ tử tứ sơn thì sao?

Chỉ cần ta có bản lĩnh, có tu vi, cũng chẳng thua kém họ," đệ tử kia thở dài, cười khổ, "Đến khi tới đây, ta mới hiểu, tứ sơn là tứ sơn.

Dù hắn chỉ là kẻ quét rác ở Sa Mạn tông thì vẫn hơn ta— một kẻ xuất thân từ môn phái nhỏ!"

Mấy ngày trước ở quán rượu, tuy hắn ta có than vãn nhưng chưa đến mức tự coi thường mình.

Chẳng biết mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến hắn ta nản lòng đến vậy.Nói xong, hắn ta phẩy tay: "Thôi, không nhắc nữa.

Hai vị đến đây để giúp đỡ à?

Nếu vậy thì muộn rồi, đêm qua đã siêu độ xong lứa xác cuối cùng.

Nhìn kìa, đèn của Phạm Phong tông để lại vẫn chưa tắt."

Lạc Tư hỏi: "Mấy ngày trước vẫn còn thiếu người, sao hôm nay đã siêu độ xong thế?"

"Là nhờ Sa Mạn tông," đệ tử kia đáp, "Giờ Sa Mạn tông do trưởng lão Hoàng Hoà làm chủ.

Ông ta dẫn đệ tử tới đốt hương thi chú ở đây, mời được Hương Thần nhập thể."

Hương Thần Văn Huân là thần linh mà Sa Mạn tông thờ phụng, theo truyền thuyết hóa thân từ lưỡi của Giao Mẫu, là một vị thần vô hình, biến hóa khôn lường, lấy mùi hương làm thức ăn.

Vì tham ăn, Hương Thần là một trong những Cổ thần dễ mời nhất.

Người Sa Mạn tông ai cũng mang theo lư hương hình cá, hễ gặp chuyện khó khăn thì đốt loại hương mà Hương Thần yêu thích để mượn linh năng.Sa Mạn tông mời được Hương Thần không lạ, lạ là siêu độ cần linh năng khổng lồ, mà Hương Thần cực kỳ keo kiệt, sao lại cho Sa Mạn tông mượn nhiều linh năng đến vậy?"

Có Hương Thần tương trợ, đừng nói siêu độ, ngay cả cổng thành Bái Đô này, Sa Mạn tông muốn mở là mở," đệ tử kia nghiêng người, ra hiệu cho họ nhìn cổng thành, "Trước cổng vốn có hai bức tượng đá rất lợi hại, giờ cũng bị trưởng lão Hoàng Hoà sai khiến đi kéo Thần cung rồi."

Minh Trạc hỏi: "Ngươi bảo chúng đi kéo cái gì?"

Đệ tử kia đáp: "Thần cung, chính là Thần cung Minh thị vẫn ở."

Thần cung do Minh thị dùng bí pháp tộc Hồ Quỷ tạo ra, tuy có thể di chuyển, nhưng chỉ chịu sự điều khiển của chú quyết từ Quân chủ Minh thị.

Người ngoài muốn di chuyển nó phải dùng sức mạnh kinh thiên động địa mới được.

Sa Mạn tông không biết bí pháp nên mới sai tượng đá đi kéo.

Nhưng họ kéo Thần cung làm gì?

Bên trong chẳng có ai!Lạc Tư hỏi: "Người giữ cổng đâu?"

Đệ tử kia nói: "Người giữ cổng dù lợi hại đến đâu cũng không phải là đối thủ của thần linh.

Các người không có mặt, không biết trưởng lão Hoàng Hoà ghê gớm thế nào đâu.

Ông ta chỉ khẽ động ngón tay đã dọa hai bức tượng đá quỳ sụp.

Không còn tượng đá canh gác, thanh kiếm gỉ của tên giữ cổng làm sao chống lại nổi mọi người ở đây?

Hắn chỉ cầm cự được nửa canh giờ đã bị Thôi huynh của Càn Khôn phái bắt giữ, hiện giờ đang bị giam trong Thần cung thẩm vấn..."

Hắn ta chưa nói xong, Minh Trạc đã bước về phía cổng thành.

Ký tự vàng trên cổng đã bong tróc hết, chỉ cần nhẹ đẩy, cổng liền mở ra.Bên ngoài lạnh lẽo vắng vẻ, bên trong lại chiêng trống rộn ràng.

Hóa ra các tông tộc môn phái đều đã vào thành.

Cảnh tượng trong thành thay đổi rất nhiều, từ xa có thể thấy hai bức tượng đá đang cúi người kéo Thần cung."

Đét!"

Tiếng roi vang giữa không trung.

Giữa dòng xe ngựa và người qua lại, một kẻ giơ roi ngựa, dương dương tự đắc nói: "Thần cung này đã di chuyển được, đương nhiên nên để mọi người luân phiên hưởng thụ.

Hôm nay tuy là của Càn Khôn phái bọn ta, nhưng bọn ta không như Minh thị chiếm làm của riêng.

Đồ tốt mà, phải cùng nhau chia sẻ!"

Giọng nói này nghe rất quen tai, Lạc Tư chẳng cần nhìn kỹ cũng biết là ai.

Hắn ta vừa dứt, lập tức vang lên một tràng tán thưởng.

Có người nói: "Theo ta, Thôi sư huynh không hổ là thủ lĩnh của núi Đông Chiếu, hào phóng đường hoàng.

Giờ huynh đệ chúng ta cũng nhờ phúc của tứ sơn mới được vào Thần cung ngồi một chút, coi như nếm mùi làm Quân chủ!"

"Ta khâm phục nhất là sự gan dạ của Thôi sư huynh!

Đêm xảy ra chuyện, huynh ấy dám một mình đến Thiên Hải, chất vấn Ngự quân Thiên Hải.

Lòng can đảm và khí phách này, khắp phía nam Nhị Châu không tìm ra được người thứ hai!"

Thôi sư huynh này không ai khác, chính là Thôi Trường Đình bị đuổi khỏi Thiên Hải mấy ngày trước.

Giờ hắn ta đổi y phục, thần thái rạng rỡ, cười không khép miệng giữa những lời tâng bốc: "Sư phụ ta gặp chuyện, ta làm đệ tử sao có thể rụt cổ như rùa?

Đương nhiên phải chạy suốt đêm đến Thiên Hải, hỏi Ngự quân Thiên Hải cho ra lẽ.

Tuy hắn là Ngự quân, nhưng ta cũng không phải quả hồng mềm."

"Ngự quân trấn giữ Thiên Hải, ít xuống núi giao thiệp, nhất thời bị Vĩnh Trạch mê hoặc cũng là điều dễ hiểu," Một người nói, "Đáng ghét nhất là đám dân chúng ở đất Minh thị này, bị Vĩnh Trạch hành hạ đủ đường vậy mà vẫn giữ đất cho hắn."

Một người khác bảo: "Những nơi khác còn đỡ, khuyên nhủ hay dọa nạt một chút là biết hối cải.

Riêng mấy thành gần Bái Đô là phiền phức nhất, dù đệ tử của ta có nói thế nào cũng không chịu quy thuận."

Thôi Trường Đình cầm roi ngựa, cười khẩy: "Các ngươi đoán xem mấy thành trấn đó sao lại khó khuyên?

Bởi vì bọn chúng đều do thuộc tộc của Vĩnh Trạch quản lý.

Đám này này toàn là đầu gỗ, chỉ biết trung thành, chẳng phân biệt đúng sai phải trái!

Nếu bọn chúng không chịu quy thuận, tức là muốn theo ác.

Đối với những kẻ muốn làm ác, chúng ta không cần phải khách khí, cứ giết hết là xong."

Đám đông im lặng.Thôi Trường Đình nói: "Các ngươi không đáp là thấy ta quá tàn nhẫn sao?

Nhưng ta cũng bất đắc dĩ.

Đất đai là thứ yếu, quan trọng là hậu hoạn vô cùng.

Ta mong mọi người nghĩ kỹ, nếu cứ mặc kệ mấy thành trấn này, liệu chúng có kết với Vĩnh Trạch rồi chiếm lại Bái Đô không?

Minh thị quen thói độc bá, có chịu được sự nhục nhã này sao?

Chỉ cần Vĩnh Trạch còn sống một ngày, đám người này chính là con bài để hắn báo thù!"

Hắn ta nói nghe rất đường hoàng, nhưng mấy thành trấn không chịu quy thuận các môn phái khác không phải vì nguyên nhân mà hắn ta nói.

Từ khi Minh thị nắm quyền, Bái Đô luôn được Nguyệt Thần Hối Mang che chở, đất đai và tinh quái nơi đây thích nghi với mưa, sống nhờ Nguyệt Thần.

Đây cũng là lý do sau khi Minh Hàm chết, Minh Trạc không điều khiển Thần cung rời đi.

Giờ đám người này dựa vào Hương Thần thi pháp, sai tượng đá kéo Thần cung rời khỏi vị trí cũ, khiến nơi đáng lẽ mưa mãi xuất hiện ngày nắng.

Chẳng bao lâu nữa, tinh quái ở đây sẽ suy yếu, không còn phối hợp với linh năng của thần linh để bảo vệ đất đai trù phú như trước.Nghĩ kỹ thì, đây có lẽ chính là kết quả mà bọn họ mong muốn."

Nghe ngươi nói cũng có vài phần đạo lý," Minh Trạc lên tiếng, khẽ cười, "Nhưng trước khi tính chuyện khác, sao không trừ mối hoạ Vĩnh Trạch trước?"

Y không cười thì thôi, vừa cười khóe môi liền lộ ra vẻ giễu cợt.

Thôi Trường Đình nhìn sang, thấy hai người mặc đồ đen, không đeo kiếm cũng chẳng cầm đao.

Ngoài khuôn mặt ra, toàn thân không có dấu hiệu nào đáng gờm.

Nhưng chính hai khuôn mặt này lại khiến hắn ta giật mình, ngã ngồi xuống ghế."

Ngươi, các ngươi..."

Thôi Trường Đình lắp bắp, "Các ngươi..."—-----
 
[Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Chương 110


[Lệnh Của Quân Chủ]Editor: Gấu GầyNhững người xung quanh không rõ nội tình, thấy Thôi Trường Đình hồn bay phách lạc, bèn rối rít gọi "Thôi sư huynh", "Sao thế này?", "Mau đỡ lấy!".Minh Trạc bước lên bậc thang, nói: "Ngươi vừa nói gì?

Ừm, ngươi bảo mấy thành trấn gần đây đều không nghe lời, nên giết sạch.

Nhưng Vĩnh Trạch là bạo quân, chỉ giết đám dân đen này cũng không thể khiến hắn khuất phục đâu.

Ngươi còn cách nào khác không?"

Thôi Trường Đình như mất ba hồn bảy vía, đâu dám trả lời.

Trong đám đông, có người tiếp lời: "Người thông thần vốn từ bi, Thôi sư huynh nói vậy chỉ là bất đắc dĩ thôi.

Huống chi ý của Thôi sư huynh không phải giết sạch dân chúng mấy thành trấn gần đây, mà là muốn dùng cách này để răn đe, khiến họ kịp thời tỉnh ngộ, sớm ngày quy thuận."

Một người khác nói: "Vào thời khắc đặc biệt thế này, nên dùng biện pháp mạnh.

Đám người kia đã ngoan cố cứng đầu, chúng ta cứ giết vài tên cảnh cáo, để cho Vĩnh Trạch thấy chúng ta không sợ hắn.

Chỉ cần chiếm được mấy thành trấn này, coi như chúng ta đã chặt đứt tay chân của Vĩnh Trạch, đến lúc đó xem hắn lấy gì báo thù!"

Hai người kẻ tung người hứng, coi lời Thôi Trường Đình như chuẩn mực.

Nếu như bình thường, Thôi Trường Đình nhất định sẽ nhớ tên bọn họ rồi khen ngợi bọn họ trước mặt mọi người.

Nhưng lúc này, lưỡi hắn như bị thắt lại, không thể thốt ra một chữ.Minh Trạc nói: "Nếu răn đe không hiệu quả, chẳng phải vẫn phải giết sạch mới xong sao?"

Một người bảo: "Vì đại cục, đây cũng là chuyện chẳng đặng đừng.

Thôi sư huynh, giờ Càn Khôn phái do huynh làm chủ, huynh chính là thủ lĩnh mới của phía nam Nhị Châu.

Chỉ cần huynh lên tiếng, mọi người đều đồng ý cùng huynh đi thảo phạt mấy thành trấn này."

Thôi Trường Đình mồ hôi đầy đầu: "Ta... ta..."

Lạc Tư nói: "Các ngươi đông người, thảo phạt mấy thành trấn không khó, nhưng nếu gặp Ngự vệ Thiên Hải thì sao?

Nghe nói Ngự quân Thiên Hải bị Quân chủ mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đã thành kẻ hồ đồ hiếm có trên đời."

Một người vừa nãy hùa theo Thôi Trường Đình nhíu mày, quát: "Hai ngươi là ai?

Lên đây không báo danh tính, lại còn chen lời, thật không có quy củ!"

Thôi Trường Đình vừa nhìn thấy hai người họ đã sợ gần chết, giờ nghe người khác quát mắng mềm nhũn cả người, run rẩy nói: "Mau, mau im miệng..."

Người nọ không chịu nghe lời, đứng dậy: "Thôi sư huynh lành tính nên mới để đám người các ngươi trèo lên đầu!

Đây là Thần cung, không có lời mời của hai núi Đông, Tây, người ngoài không được lên đây.

Ta thấy hai ngươi vừa không có huy hiệu lẫn binh khí, ngay cả tên cũng không dám nói, vậy mà còn dám ở đây ăn nói hàm hồ!"

Lạc Tư sờ tay áo, làm như quên mang Tru Thiên Ngân Lệnh, giọng điệu vô tội hỏi Minh Trạc: "Hắn hỏi tên ta, ta có nên nói hay không?"

Minh Trạc nhìn người nọ: "Tên của hai chúng ta, chẳng phải ngươi đã biết rồi sao?"

Người nọ cười lạnh: "Ta thấy ngươi còn trẻ, chắc chưa tới tuổi trưởng thành đã bị người nhà chiều hư đến mức chẳng biết trên dưới.

Ta chưa từng gặp ngươi, sao biết tên ngươi được!"

"Không nhớ cũng chẳng sao," Minh Trạc giơ ngón trỏ, chỉ xuống dưới chân, "Ngươi chỉ cần nhớ, ở đây có một quy tắc."

Người nọ hỏi: "Quy tắc gì?"

Đôi mắt hổ phách của Minh Trạc lạnh lẽo, nụ cười có chút rợn người.

Thấy y không đáp, người nọ định mở miệng tiếp thì nghe bên cạnh có người nói: "Trời đang quang đãng, sao đột nhiên lại thay đổi thế này?"

"Ơ, mưa rồi!"

Mọi người bị mưa rơi trúng đều kinh ngạc."

Chuyện gì vậy?

Có Hương Thần tọa trấn trong cung, đáng ra phải trời quang mây tạnh mới đúng!"

"Mau mời trưởng lão Hoàng..."

Bọn họ chưa kịp đứng dậy tìm người, hai bức tượng đá kéo Thần cung đã dừng bước.

Mưa rơi tầm tã, gió mạnh nổi lên, thổi tung tay áo vạt áo của mọi người.Có kẻ ngỡ ngàng: "Thôi sư huynh, huynh sao vậy?!"

Ghế đổ nhào, Thôi Trường Đình ngã xuống đất.

Hắn ta run như cầy sấy, roi ngựa dùng để vênh váo đã tuột khỏi tay: "Ngự...

Ngự quan xin hãy nghe ta nói!

Cổng Bái Đô không phải ta phá, Thần cung cũng không phải ta kéo.

Ta... ta đến đây, là muốn biện bạch vài câu cho hai vị..."

Lạc Tư cúi người nhặt roi ngựa lên.

Tóc bạc trượt xuống vai, hắn ngắm nghía cây roi, dường như chẳng để tâm đến mưa gió xung quanh: "Roi tốt, nhưng trên này có ấn ký bạch vi của Minh thị, các ngươi lấy từ Thần cung ra sao?"

Thôi Trường Đình lắc đầu lia lịa: "Là Hoàng, Hoàng trưởng lão nhất quyết đưa cho ta, không phải ta vào lấy!"

"Vậy thì phiền phức rồi," Lạc Tư làm như đau đầu, quấn roi ngựa quanh tay, "Quân chủ mà nghe được lời này, sẽ càng thêm tức giận."

Như đáp lại lời hắn, vài tiếng sấm rền giận dữ vang lên.

Trời đất đổi màu, trên bầu trời "đoàng" một tiếng nổ vang, mưa to như trút nước.Quy tắc của Bái Đô chỉ có một, đó là Quân chủ có lệnh, nhất thiết phải tuân theo!

Minh Trạc muốn mưa, dù Hương Thần có tọa trấn, nơi đây cũng phải ngoan ngoãn đổ xuống một cơn mưa tầm tã!—-----
 
[Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Chương 111


[Âm thanh của Hương Thần]Editor: Gấu GầyTay áo còn chưa kịp giữ chặt đã bị cơn mưa bất ngờ làm cho ướt sũng, một người che mưa chắn gió, hét lên: "Hắn... hắn là Vĩnh Trạch!"

Những người có mặt vừa nghe thấy danh xưng này, lập tức như gặp kẻ địch mạnh, rối loạn cả lên.

Có kẻ la to: "Bạo quân sao lại ở đây?!"

"Hắn âm thầm lẻn vào, chẳng lẽ muốn tái diễn thảm kịch võ sĩ Bạch Vi giết người?"

"Còn không mau triệu tập nhân thủ!"

"Nguy rồi, Thôi sư huynh..."

Một người khác định kéo Thôi Trường Đình, nhưng thấy hắn ta đã nằm bẹp dưới đất như bùn nhão, kinh hãi nói, "Hắn giết Thôi sư huynh rồi!"

Đám người hoảng hốt lùi lại, chẳng còn tâm trí đỡ Thôi Trường Đình, chỉ sợ mình là người tiếp theo.

Minh Trạc giơ chân đá vào Thôi Trường Đình, hỏi: "Đám đốt hương đâu?"

Thôi Trường Đình như không xương, lăn vài vòng theo cú đá ngã xuống bậc thềm, cả người cực kỳ thảm hại.

Hắn ta giả vờ ngất không xong, bị mưa làm ướt nửa người, run rẩy nói: "Ở...

ở trong điện..."

Lời còn chưa dứt, Thần cung đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Mọi người không kịp đề phòng, thân thể nghiêng ngả theo, đồng thanh hô lớn: "Hắn định gọi võ sĩ Bạch Vi!"

"Cơn mưa này làm ta chẳng thấy gì cả!"

"Cẩn thận bị ám toán!"

Giữa cảnh hỗn loạn, Minh Trạc và Lạc Tư đã vào cung.

Minh Trạc tiện tay ném ra một người giấy nhỏ.

Người giấy chạm đất hóa thành công công mặt phấn, y nói với hắn ta: "Dẫn đường."

Công công mặt phấn cầm ô định che mưa cho Minh Trạc, nhưng ô vừa mới bung ra một nửa đã bị Lạc Tư cướp mất.

Ngự quân lười nhác nhấc vành ô, tự chen vào: "Hắn thấp thế này, làm sao che nổi cả hai chúng ta?

Chi bằng để hắn chuyên tâm dẫn đường, ta cầm ô cho."

Vừa nãy ở ngoài, vì muốn giữ thể diện cho Quân chủ nên hắn đã biến tóc đen thành bạc.

Lúc này chen chúc dưới tán ô, vài lọn tóc bạc rơi xuống vai và Minh Trạc, như là vô tình mạo phạm.Minh Trạc nói: "Đồng xu của ngươi đâu?

Ném một cái xem."

Âm Dương Tử đã từng đuổi theo linh năng của Minh Hàm trong trận Phong Yểm, vì vậy chỉ cần trong Thần cung này có dấu vết Minh Hàm giở trò, chắc chắn nó sẽ phát hiện ra."

Vào Bái Đô vẫn chưa thu lại," Lạc Tư khẽ búng tay— động tác này học từ Minh Trạc, "Ra đây cho Quân chủ xem nào."

Đồng xu "vút" một tiếng từ trong mưa bay ra, xoay một vòng quanh hai người, cuối cùng "đinh" một tiếng rơi vào lòng bàn tay Minh Trạc.

Minh Trạc cầm lên, nói: "Ngươi thả nó tuần tra bên ngoài, chắc là cũng nghi ngờ biến cố ở đây có liên quan đến Minh Hàm?"

Lạc Tư đáp: "Thần cung chẳng những là nhà cũ của ngươi mà còn là nhà cũ của hắn.

Có Âm Dương Tử tuần tra bên cạnh, nếu có gì bất thường cũng dễ dàng ứng phó."

Công công mặt phấn quen đường trong cung, dẫn họ đi về hướng điện Kiến Linh.

Trên đường, cả hai đều ngửi thấy một mùi hương, Minh Trạc nói: "Đây là mùi của hương Bảo Lạc."

Lạc Tư khẽ nhăn mũi, dường như không hợp với mùi này: "Nồng quá."

Minh Trạc bảo: "Đây là một trong những hương liệu bí truyền của Sa Mạn tông, có tác dụng lấy lòng thần linh.

Trước đây trong cung toàn mùi này, ngay cả trên áo mẹ ta cũng có."

Minh Hàm từng nói trong trận, gã thường dùng Minh Trạc để khiến Hối Mang phát cuồng, mà thứ khiến Hối Mang bình tĩnh lại chính là hương Bảo Lạc.

Chỉ là không biết Hoàng trưởng lão mời thần kia phát điên cái gì, cứ như đốt cả một núi Bảo Lạc, mùi hương trong Thần cung nồng đến mức muốn nghẹt mũi.Đến điện Kiến Linh, trước sân điện đặt rất nhiều lư hương hình cá.

Lạc Tư nói: "Hương liệu mới đốt, đệ tử Sa Mạn tông chắc vừa rời đi."

Ánh mắt Minh Trạc lướt qua lư hương, nói: "Hương liệu này dùng để dọa tà ma bình thường thì được, nhưng muốn mượn linh năng để sai khiến tượng đá từ Hương Thần thì còn lâu mới đủ.

Xung quanh cũng không có hơi thở của người sống, đệ tử Sa Mạn tông có khi đã bị hiến tế hết rồi."

Không cần y ra lệnh, công công mặt phấn đã vén rèm cửa điện Kiến Linh.

Một luồng gió ấm phả ra, mùi hương kỳ lạ xộc vào mặt."

Ực."

Từ trong điện vang lên tiếng gầm gừ nuốt chửng, giống như có kẻ đang ăn ngấu nghiến.Da thịt xé rách, xương gãy vụn, máu bắn tung tóe.

Tất cả chỉ có âm thanh, không có hình ảnh.

Bài trí trong điện vẫn như cũ, không chỉ bàn trà và đệm hương được sắp xếp gọn gàng, mà sàn nhà cũng sạch sẽ không một hạt bụi, như một nơi lý tưởng để ngắm mưa thưởng trà.Công công mặt phấn đột nhiên cười khanh khách: "Điện hạ đã về."

Danh xưng "Điện hạ" trong Thần cung chỉ dành cho một người, đó là mẹ của Minh Trạc, vị Công chúa mù đã chết nhiều năm trước.

Minh Trạc khẽ nhíu mày, cong ngón tay định thu công công mặt phấn về, nhưng biến cố xảy ra trong chớp mắt.

Y vừa cong ngón tay, cả người công công đã bị xé toạc!Âm Dương Tử "vo vo" cảnh báo.

Minh Trạc cảm thấy luồng gió trước mặt sắc bén, một thứ vô hình định chạm vào mặt y.

Âm Dương Tử xoay tròn bay lên, đồng xu nhỏ như tấm khiên phát ra ánh bạc đẩy lùi thứ vô hình kia.Lạc Tư nghiêng ô, che nửa người Minh Trạc: "Trong điện là Hương Thần!"

Màn trắng bốn phía lập tức bay lên, mùi hương kỳ lạ như sương mù bao phủ mọi thứ.

Tiếng mưa nhỏ đi, một lát sau, bên tai hai người chỉ còn tiếng nhai nuốt.Minh Trạc búng tay triệu hồi sấm sét: "Mở!"

Tia sét tím lưu chuyển trên ngón tay y, dẫn lôi long gầm thét, nhưng xung quanh vẫn tối dần, mùi hương nồng đến choáng váng.

Lạc Tư nắm cổ tay y, nói: "Ông ta giờ đang ăn uống no, chính là lúc mạnh nhất.

Một khi bước vào vùng hương lạ này sẽ rơi vào tay ông ta.

Đi lối này!"

Minh Trạc thu hồi người giấy nhỏ, chưa kịp nhìn kỹ đã bị Lạc Tư kéo đi.

Tiếng nhai nuốt càng lớn, xung quanh càng tối, chẳng mấy chốc chỉ còn Âm Dương Tử phát ra ánh bạc.

Màn trắng bay loạn, đến khi Minh Trạc hoàn hồn chỉ còn lại một mình y.Minh Trạc chặn đồng xu lại: "Chủ nhân của ngươi đâu mất rồi."

Âm Dương Tử xoay vài vòng tại chỗ, rồi đột nhiên bay về hướng khác.

Nó là vật tùy thân của Lạc Tư, đương nhiên quen mùi của hắn.

Minh Trạc đi theo nó vài bước, thấy xa xa có một điểm sáng.

Khi đến gần y mới phát hiện ra, đó là một lối đi cực thấp.Minh Trạc hỏi: "Hắn vào trong đó?"

Âm Dương Tử không thể trả lời, chui vào lối đi trước.

Minh Trạc cúi người theo sau, càng vào trong lối đi càng thấp, đến cuối cùng gần như phải khòm thấp xuống mới đi được.

Y dần dần cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì lối đi này khá quen thuộc, giống như y đã từng đến.Cuối lối đi là một tấm rèm, sau rèm vang lên tiếng tỳ bà.

Đến nơi, khi Minh Trạc định vén rèm, y đột nhiên nhớ ra đây là nơi nào.

Nơi này giống với chỗ sâu trong điện Kiến Linh.

Năm đó tam sơn bức cung, Minh Hàm chịu nhục trước rèm, Minh Trạc từng trốn sau rèm như thế này, nhìn bóng người chồng chéo, nghe tiếng mắng chửi sỉ nhục.Biết đây chắc chắn là trò của Hương Thần, Minh Trạc giật mạnh tấm rèm.

Ánh sáng sau rèm lập tức chiếu qua, nhưng không phải cảnh tượng tái hiện như y nghĩ, mà chỉ có một người đứng đó.

Âm Dương Tử như xì hơi, rơi từ trên không trung xuống.

Nó không rơi xuống đất mà rơi trúng người kia.Minh Trạc giơ tay che ánh sáng, nhìn qua kẽ ngón tay, thấy rõ người trước mặt.

Người kia cũng nhìn y, hai người chạm mắt nhau.

Ánh mắt Minh Trạc dần ngưng trọng, thần sắc cũng thay đổi."

Thú vị nha," giọng Quân chủ kỳ lạ, ánh mắt trêu chọc, "...

Ở đây còn giấu một con chó nhỏ lông trắng."—----
 
[Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Chương 112


[Đại Quân và Tiểu Quân]Editor: Gấu GầyLàm lão nhị Thiên Hải có gì vẻ vang sao?"

Con chó nhỏ lông trắng" khoác chiếc áo choàng không vừa người, sắc đen quạ nặng trĩu trên vai cậu, như ngọn núi nhỏ, khiến cậu cử động khó khăn."

Cổ áo được viền một vòng đuôi thú màu bạc, xen lẫn với mái tóc bạc hơi rối, nhìn thoáng qua, khó mà phân biệt được đâu là tóc, đâu là đuôi của cậu.

Cậu hung dữ trừng mắt nhìn Minh Trạc, quát: 'Ta chưa cho ai vào, ra ngoài!'"Minh Trạc buông rèm, nói: "Ta còn chưa đuổi ngươi đi, ngươi đã lên mặt ta đây rồi.

Sao vậy, người nhỏ lại, tính khí lại lớn lên à?"

"Con chó nhỏ lông trắng" này không ai khác, chính là Lạc Tư, nhưng không phải Lạc Tư mà Minh Trạc quen thuộc, mà là một Tiểu Lạc Tư chưa đến tuổi trưởng thành, khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Tiểu Lạc Tư nói: "Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?

Ta bảo ngươi ra ngoài!"

Minh Trạc hơi nghiêng đầu, nhìn Tiểu Lạc Tư một lúc, nói: "Ngươi không nhận ra ta?"

Tiểu Lạc Tư vừa định nói thì bên kia bỗng vang lên tiếng bước chân, sắc mặt cậu biến đổi, hỏi Minh Trạc: "Ngươi không phải do Á Phụ phái đến?

Vậy ngươi là ai?!"

Minh Trạc không trả lời, bởi vì tiếng bước chân dồn dập như có chuyện gì gấp gáp lắm, trong nháy mắt đã đến cửa.

Một người đứng ở cửa hành lễ, giọng nói già nua: "Ngự Quân, giờ Mão đã đến, nên đi thắp đèn rồi."

Tiểu Lạc Tư liếc nhìn Minh Trạc, nói: "Á Phụ, trời còn chưa sáng, thắp đèn sớm quá."

Người được gọi là "Á Phụ" lại nói: "Sớm một chút, muộn một chút thì có gì khác đâu?

Dù sao cũng phải thắp."

Tiểu Lạc Tư kiên trì nói: "Con đến cầu nguyện thần linh, nhất định phải đợi trời sáng mới được bước ra khỏi cửa này, nếu không sẽ bị coi là không thành tâm.

Á Phụ, chẳng phải người đã dạy con, bậc quân vương, một lời ngàn vàng, con đã hứa với thần linh, thì nhất định phải làm được."

Giọng cậu không trầm như sau này, nhưng ngữ khí ung dung, đã có vài phần phong thái của "Ngự Quân".

Chỉ là Minh Trạc cách hắn chỉ vài bước chân, nhìn thấy tay hắn nắm chặt đuôi thú trên cổ áo, như một con chó nhỏ rơi vào vòng vây, vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.Á Phụ thúc giục: "Hai~, Ngự Quân trước đây rất nghe lời, giờ bị đám tiểu tử đó xúi giục lại trở nên lười biếng, còn kiếm cớ thoái thác ta.

Biết vậy, ta không nên để chúng đến gần Ngự Quân."

Tiểu Lạc Tư nói: "Mộ Siêu và mấy người khác đều là bạn đồng hành mà phụ thân cẩn thận lựa chọn cho con, luôn biết quy củ, cũng rất kính trọng Á Phụ, tuyệt đối không có ý bất kính.

Những lời con vừa nói với Á Phụ đều là lời thật lòng, sao Á Phụ không tin con?"

Á Phụ nói: "Giờ ta đến mời Ngự Quân ra khỏi điện, Ngự Quân cũng không chịu ra, chẳng phải đây là kết quả của việc chúng xúi giục sao?

Ta đương nhiên tin tưởng Ngự Quân, chính vì tin tưởng Ngự quân nên mới càng đau lòng.

Năm đó lão Ngự Quân qua đời, giao Ngự Quân cho ta chăm sóc.

Ta nói câu này hơi bất kính, mấy năm qua Thiên Hải bốn bề nguy hiểm, ta đều một lòng một dạ bảo vệ Ngự Quân, chúng ta tuy là chủ tớ, nhưng tình cảm không khác gì cha con.

Giờ ta chỉ mới rời khỏi Thiên Hải ba tháng, Ngự Quân đã không nghe lời ta, cũng không còn nói thật với ta.

Sao ta không đau lòng cho được?"

Tiểu Lạc Tư hỏi: "Thế nào mới là nghe lời?

Con nhất thiết phải bước ra khỏi cửa ngay bây giờ à?"

Á Phụ đáp: "Thật ra việc thắp đèn là giả, chỉ là xa cách mấy tháng, ta rất nhớ Ngự Quân.

Nếu Ngự Quân bằng lòng thì ra ngoài gặp ta một lát!"

Tiểu Lạc Tư nói: "Con đã nói rồi, con phải đợi trời sáng."

Á Phụ thở dài, giọng nói càng thêm già nua: "Dạy Ngự Quân thành ra thế này, ta không còn mặt mũi nào nhìn lão Ngự Quân nữa.

Đám tiểu tử làm hư Ngự Quân thật là đáng ghét, ta phải phạt chúng!"

Lời này mang đầy ý đe dọa, Tiểu Lạc Tư nói: "Bọn họ không làm gì sai, Á Phụ dựa vào đâu mà phạt bọn họ?"

Á Phụ đáp: "Ta là Á Phụ của Ngự Quân, nói bọn chúng sai thì bọn chúng sai.

Ngự Quân cũng đừng tranh luận với ta nữa, trên đường đến đây ta đã giết hết bọn chúng rồi!"

Ngọn nến trong điện bỗng chập chờn, Tiểu Lạc Tư bật dậy.

Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung dữ, cuối cùng cũng xé rách mặt với đối phương: "Sao ngươi dám?!"

"Đầu của chúng đang ở trong tay ta, nếu Ngự Quân không tin, ta sẽ đưa cho người xem, người nhìn là biết."

Nói xong, Á Phụ đứng dậy, "Chẳng phải Ngự Quân nhất định phải đợi trời sáng sao?

Giờ trời đã sáng rồi, ta tự mình vào mời người vậy!"

Rèm cửa lay động, phong ấn khắc trên đó lập tức bị phá vỡ.

Hóa ra lý do họ phải nói chuyện qua rèm là vì cánh cửa này có cấm chế.

Á Phụ không vào được nên mới lấy cớ "thắp đèn", muốn Tiểu Lạc Tư ra ngoài.

Tiểu Lạc Tư không chịu là vì biết đối phương không có ý tốt, nhưng cấm chế này dường như có thời hạn, đến lúc trời sáng sẽ mất hiệu lực.

Giờ trời đã sáng, Á Phụ lập tức ngang nhiên xông vào!Tiểu Lạc Tư buông tay khỏi cổ áo, áo choàng như ngọn núi đen đổ sụp, trượt khỏi vai cậu.

Hóa ra cậu mặc một bộ giáp bạc bên trong, eo và vai giáp đều hư hại, cơ thể cậu bị thương rất nặng, vừa rồi khoác áo choàng thật ra là để che giấu vết thương.

Cậu quỳ một gối, nắm chặt chuôi đao, nhìn sang Minh Trạc rồi nói: "Dù ngươi là ai, bây giờ chỉ cần cùng ta xông thẳng ra ngoài, sau này Thiên Hải ngoài ta ra, ngươi là lớn nhất!"

Minh Trạc dở khóc dở cười: "Làm lão nhị Thiên Hải vẻ vang lắm à?"

Á Phụ đã vào trong, phía sau là một đám binh lính mặc giáp.

Ngọn nến trong điện lập tức tắt ngấm, tiếng giày quân binh dẫm trên mặt đất dày đặc như tiếng mưa rơi.

Dù chỉ nghe thoáng nghe, Minh Trạc cũng biết binh lính bên ngoài đang bao vây kín mít.Á Phụ ném hai cái đầu qua, nói: "Ngự Quân xem thử, đây có phải là mấy người bạn đồng hành của người không?"

Tiểu Lạc Tư cúi đầu, tóc bạc rũ xuống, như muốn né tránh.

Ngay khi tất cả binh lính trong điện đều nghĩ cậu sắp lên tiếng, cậu lại rút đao!

Ngự Quân chưa từng đeo đao trước mặt Minh Trạc, y còn tưởng khi gặp chuyện cậu chỉ cần ném đồng xu là được, không ngờ cậu rút đao ra hung dữ như vậy.Ánh đao lóe lên, máu tươi phun trào.Tiểu Lạc Tư chém người bị máu tươi văng đầy mặt.

Tóc bạc dính bẩn, cậu không thèm nhìn, một cước đá văng xác chết chắn trước mặt, vẻ mặt vô cùng hung hãn.Minh Trạc vẫn chưa chắc chắn tình huống này là do Hương Thần lấy Lạc Tư làm nhân vật chính để dựng chuyện, hay là ông ta tái hiện lại một đoạn trong cuộc đời Lạc Tư.

Nhưng dù thế nào, "con chó nhỏ lông trắng" này cũng rất giống Lạc Tư thật.Giữa ánh đao kiếm, Á Phụ nói: "Đánh rắn phải đánh bảy tấc, ngươi đừng quên, ngươi còn có khế ước hồn phách tương thông.

Trước đây ngươi hay đau đớn trong người là do Tiểu Thế tử ở kinh đô ảnh hưởng.

Lần này đến Bái Đô, ta đặc biệt đến bái kiến một người bạn.

Bọn ta đã ước định, chỉ cần ta truyền Phi Tống Lệnh cho hắn, hắn sẽ làm cho vị Tiểu Thế tử đó đau đớn.

Lạc Tư, bây giờ có phải ngươi lại đau đớn rồi không?"

Tiểu Thế tử có đau đớn hay không thì Minh Trạc không biết, nhưng "Đại Thế tử" y đây lúc này rất khỏe mạnh.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là, bản thân y đang ở ngay đây mà Tiểu Lạc Tư vẫn bất ngờ đau đớn!

Lúc này Minh Trạc không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Hương Thần thật sự tạo ra một "Tiểu Thế tử" sao?Ở một nơi khác, Lạc Tư thắp một ngọn đèn cung đình.

Vừa bước vào màn sương xám hắn đã bị mất phương hướng, sau đó đi theo tiếng nhai nuốt đến một nơi xa lạ.

Hai bên là những tấm màn dày nặng, phía sau màn dường như có bóng ma đang thì thầm to nhỏ.Cuối cùng là một bức bình phong, Lạc Tư vòng qua bình phong, phát hiện phía sau là một tẩm điện, nhưng tẩm điện này không có cửa sổ, bốn phía đều bị đóng kín.

Khi hắn đang quan sát xung quanh, đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ.

Hắn nhìn theo tiếng khóc, thấy dưới tấm màn có một cái rương nạm đầy châu báu.Có người bị nhốt trong rương, nhỏ giọng gọi: "Mẹ ơi, con đau quá...

Cả người đều rất đau..."—----
 
[Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Chương 113


[Bóng trăng rọi]Editor: Gấu GầyTiểu Lạc Tư đau thấu tim, nhát đao vung ra không còn hung mãnh như trước.

Á Phụ thấy có cơ hội, lập tức quát: "Cướp Tru Thiên Ngân Lệnh của nó, có ta ở đây, nó còn chưa phải là Ngự Quân chân chính!"

Tiểu Lạc Tư không chịu yếu thế: "Chỉ Liên và Ngân Lệnh đều trên người ta, ta không phải Ngự Quân, vậy ai mới là Ngự Quân?

Ngươi sao?

Hay là ngươi?'"Ánh mắt hắn sắc bén, lướt qua khuôn mặt mọi người, không ít người xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Á Phụ quát: "Ta được lão Ngự Quân ủy thác, có quyền thay mặt trừng phạt Ngự Quân, đừng nói là cướp Trừ Thiên Ngân Lệnh, dù giam cầm hay đánh đòn hắn cũng hợp tình hợp lý!

Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Cướp cho ta!

Kẻ nào do dự sẽ giống như tên này!"

Nói xong, Á Phụ vung đao chém bay đầu tên lính giáp bên cạnh!

Mọi người thấy vậy, không dám nể tình nương tay, lập tức xông lên.

Tiểu Lạc Tư đơn độc, không dây dưa với Á Phụ nữa, nhưng không chịu thua khí thế, nói: "Ngân Lệnh treo trên cổ ta đây, hôm nay ta muốn xem, ai dám tháo nó xuống!"

Cửa sổ trắng xóa, ánh trăng như lưỡi dao, cắt bóng người thành từng mảnh mỏng.

Á Phụ muốn thừa cơ bắt người, bỗng thấy một bàn tay đặt lên đỉnh đầu Tiểu Lạc Tư.

Bàn tay đó lạ mà không lạ, năm ngón tay thon dài trắng trẻo, không thừa không thiếu.

Nhưng kỳ lạ là ngón tay đeo một chiếc nhẫn dây xích có khắc chữ "卍" (Vạn).

Mọi người ở đây đều quen thuộc với chiếc nhẫn này, đó chính là một trong những biểu tượng của Ngự quân Thiên Hải.Á Phụ quát: "Ai đó?

Dám cướp Chỉ Liên của Ngự Quân!"

Tiểu Lạc Tư gắt: "Lão già mù à, đó không phải của ta!"

Minh Trạc ấn nhẹ đầu Tiểu Lạc Tư xuống: "Không phải của ngươi, vậy ta ném đi nhé?"

Tóc Tiểu Lạc Tư bị xoa rối, cậu thấy mất mặt, chẳng màng cơn đau thấu tim, bực bội quát: "Ngươi làm gì vậy?

Đương nhiên không phải của ta, của ta... của ta ở đây!"

Trên tay cầm đao của cậu rõ ràng có đeo Chỉ Liên, ngoài kích thước ra, không khác gì chiếc trên tay Minh Trạc.

Minh Trạc lười nhìn kỹ, nói: "Đồ của ngươi cũng là của ta, ở đâu cũng thế.

Lão già, ngươi vừa nói gì?

Ngươi được lão Ngự Quân ủy thác, có thể thay mặt trừng phạt Ngự Quân?"

Trong điện không còn ánh nến, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo trải dài trên mặt đất.

Minh Trạc vừa nãy vẫn đứng trong bóng tối, giờ hơi cúi người, chống tay lên đầu Tiểu Lạc Tư.

Y giống như con báo bước ra từ đêm đông, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đã tôi lửa, khiến mọi người đau nhói đến tận xương tủy.Á Phụ siết chặt chuôi đao bên hông, nói: "Ngươi mặt lạ, không phải người của Thiên Hải."

Minh Trạc nói: "Ngươi chỉ cần trả lời ta, ngươi muốn trừng phạt cậu ấy thế nào?"

Á Phụ thấy Minh Trạc bình thản, như có chỗ dựa, bèn siết đao chặt hơn, liếc nhìn sang bên cạnh: "Thiên Hải có quy tắc của Thiên Hải, chuyện nhà ta, không đến lượt kẻ khác xen vào.

Ngươi hỏi ta muốn trừng phạt Ngự Quân thế nào?

Quy tắc Thiên Hải thế nào thì ta làm thế nấy."

Ông ta là một lão cáo già, vì không biết lai lịch của Minh Trạc nên mới dùng những lời này để thoái thác.

Minh Trạc nói: "Quy tắc của Bái Đô chỉ có một, Thiên Hải không thể vượt qua Bái Đô, đương nhiên quy tắc cũng chỉ có một."

Á Phụ chắp tay, khách sáo nói: "Ngươi đến từ Bái?

Đã đến từ Bái Đô, vậy chắc là biết, Quân chủ từng ra lệnh cho ta dạy dỗ Ngự quân cho tốt.

Vị huynh đệ này, ta thấy ngươi không biết nguyên do nên cho ngươi một cơ hội.

Bây giờ giao Chỉ Liên ra đây, ngươi vẫn có thể bình an rời đi."

Tiểu Lạc Tư lại hỏi: "Quy tắc nào?"

Minh Trạc nói: "Ngươi nghĩ sao?"

Tiểu Lạc Tư liếc nhìn Minh Trạc, nhưng vì bị ấn đầu và chênh lệch chiều cao nên chỉ thấy được cằm y.

Giọt máu trên tóc mái rơi xuống sống mũi, cậu không chớp mắt, nói: "Ta hiểu rồi, ý ngươi là, ta chính là quy tắc của Thiên Hải, ta nói gì là nấy."

Minh Trạc cười nhạt, ám chỉ: "Từ nhỏ đã bá đạo như vậy, lớn lên còn ra thể thống gì."

Á Phụ không nhận được câu trả lời, cũng không thấy ngại ngùng, lại nói: "Chỉ Liên đó là đồ của Ngự Quân, đối với Thiên Hải có ý nghĩa đặc biệt, không thể để một mình Ngự Quân quyết định.

Nếu ngươi không chịu trả, ta đành phải động thủ."

Minh Trạc bảo: "Lặp lại những lời ngươi vừa nói với ta một lần nữa."

Tiểu Lạc Tư hiểu ý: "Ta chưa cho ai vào, ra ngoài!"

Minh Trạc cười ha hả, như thể thấy rất thú vị: "Người nhỏ lại, uy phong cũng không còn.

Ngươi bảo bọn họ ra ngoài, bọn họ chẳng ai nghe.

Ngự Quân, Ngự Quân—"Y nhai đi nhai lại danh xưng này, như trêu chọc người không có mặt ở đây.

Tiểu Lạc Tư nói: "Ngươi đang cười nhạo ta."

Minh Trạc hỏi: "Ngươi muốn làm theo quy tắc, nhưng người ta không để ý đến ngươi, ngươi phải làm thế nào?"

Tiểu Lạc Tư đáp: "Không còn cách nào."

Minh Trạc hơi ngẩng cằm, ra hiệu: "Sao lại không có cách?

Đường lớn rộng thênh thang, ngươi cứ việc đi thẳng, ai không để ý đến ngươi thì ngươi giết kẻ đó.

Một kẻ không nghe thì giết một, hai kẻ không nghe thì giết hai ."

Y mỉm cười, nhưng lời nói ra lại khiến Á Phụ hơi biến sắc.

Á Phụ nói: "Thật là ngụy biện!

Bậc quân vương thánh hiền, ai lại thích giết người như vậy..."

Tiểu Lạc Tư bước lên, đi về phía trước.

Cậu không tra đao vào vỏ nên những kẻ chắn đường đành phải lùi lại.

Thấy cậu sắp đến cửa, Á Phụ liều mạng, ra lệnh: "Còn không động thủ?!"

Trong điện bỗng sáng lên, xuất hiện một trận pháp cấm chế.

Á Phụ không biết lai lịch của Minh Trạc, vừa rồi liếc nhìn sang bên cạnh, thật ra là đang ra hiệu cho thuộc hạ.

Ông ta nói: "Ta mời Ngự Quân ra ngoài, Ngự Quân không chịu, vậy chúng ta cùng ở lại trong điện đi!"

Tiểu Lạc Tư định mở miệng, bỗng cảm thấy lưng nóng ran, là Minh Trạc đang đẩy cậu từ phía sau.

Cậu không đổi sắc mặt, nói với Á Phụ: "Tránh ra!"

Á Phụ nói: "Ngự Quân không nghe lời ta, lại muốn đi theo tên này, ta xem—"Đao lướt qua, máu từ cổ họng Á Phụ phun ra.

Ông ta chưa nói hết câu, vì quá tự tin vào bản thân, không ngờ mình sẽ chết dễ dàng nên cảm xúc trong mắt còn chưa kịp thay đổi đã "hộc hộc" thở dốc mấy hơi, rồi "bịch" một tiếng ngã xuống đất.Trong điện im lặng như tờ, Á Phụ là nguyên lão của Thiên Hải, lại là cánh tay đắc lực của lão Ngự Quân.

Ông ta vốn có uy rất lớn, giờ lại chết dễ dàng như vậy.

Đám binh lính mất đi chỗ dựa nhất thời sợ hãi, đồng loạt lùi lại, trơ mắt nhìn Tiểu Lạc Tư bước ra ngoài.Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, rèm cửa vừa mở, tuyết trắng phủ đầy đầu.

Tiểu Lạc Tư bước xuống bậc thềm, cũng "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

Gió thổi tung tóc cậu, Thiên Hải lạnh như vậy mà cậu lại đổ mồ hôi.Minh Trạc hỏi: "Ngươi sắp chết rồi à?"

Tiểu Lạc Tư ôm ngực, dường như rất đau đớn: "...

Ngươi cõng ta."

Minh Trạc kinh ngạc: "Ngươi nói gì?"

Tiểu Lạc Tư nghiến răng nói: "Ngươi nói ta là quy tắc mà!"

Minh Trạc ngồi xổm xuống, duỗi một ngón tay, chọc vào mặt Tiểu Lạc Tư: "Sao vậy, ta không nghe lời ngươi, ngươi định giết ta à?

Ngươi đúng là lớn lên chỉ biết cắn người, nhỏ thế này đã đáng ghét rồi."

Tiểu Lạc Tư nói: "Cái gì mà lớn với nhỏ...

Nếu ngươi không chịu cõng ta thì cứ để ta ở đây đi, cùng lắm là chết cóng..."

Minh Trạc đáp: "Vậy ngươi cứ chết cóng đi."

Tiểu Lạc Tư càng đau đớn hơn: "Ngươi đến từ Bái Đô, có gặp vị Thái tử kia không?!"

Minh Trạc nói: "Gặp rồi, ngươi có lời gì muốn nhắn với cậu ấy không?"

Tiểu Lạc Tư cổ dính đầy tuyết, máu trên mặt cũng chưa lau, ánh mắt lộ ra vài phần oán hận: "Bảo hắn trốn cho kỹ vào, đừng để ta bắt được..."

Cậu đau đến mức không chịu nổi, chẳng mấy chốc đã rơi vào trạng thái mê sảng, trong cơn mê man, dường như bị ai đó nhấc lên.Minh Trạc kéo người, trùm áo choàng lên đầu Tiểu Lạc Tư, động tác không hề dịu dàng.

Y muốn đi, nhưng lại không biết đi đâu.

Đang phân vân, đột nhiên y chợt nghĩ, nếu Lạc Tư đã từng trải qua những chuyện này, vậy khi không có y, Lạc Tư đã thoát ra bằng cách nào?Một lúc sau, Minh Trạc quay đầu lại nhìn kỹ tẩm điện phía sau.

Cửa điện đen ngòm, máu từ bên trong chảy ra loang trên bậc thềm như mạng nhện.

Một chuỗi dấu chân kéo dài tới đây, chính là dấu chân Tiểu Lạc Tư vừa đi qua.—----
 
[Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Chương 114


[Tiểu Hồ Đồ]Editor: Gấu GầyTa chỉ chiếm hữu đồ của ngươi thôi.Tiểu Lạc Tư bị ngột ngạt mà tỉnh dậy, mồ hôi trên người không ngừng túa ra, cả lưng ướt đẫm.

Đến khi mở mắt, cậu mới phát hiện mình bị cuốn chặt trong một chiếc áo choàng.

Trời tối đen, cậu nhớ lại mọi chuyện trước khi ngất xỉu, bỗng ngồi bật dậy, sờ soạng tìm đao, nào ngờ lại sờ vào khoảng không!Minh Trạc hỏi: "Ngươi tìm gì vậy?"

Tiểu Lạc Tư trả lời: "Không có gì."

Minh Trạc nói: "Tim đã đập loạn cả lên, còn nói không có gì."

Tiểu Lạc Tư cố tỏ ra bình tĩnh: "Ta không có hoảng loạn.

Ta biết, nếu ngươi thật sự muốn giết ta, dù ta có đao hay không cũng chỉ có con đường chết."

Minh Trạc nói: "Nói cũng có lý.

Nhưng nếu ngươi không hoảng loạn, sao lại chưa phát hiện ra, ngươi không chỉ mất đao mà giáp cũng chẳng còn."

Tiểu Lạc Tư giật mình kéo áo choàng ra, quả nhiên bộ giáp bạc trên người đã biến mất, cậu không khỏi thốt lên: "Ngươi... sao ngươi có thể cởi giáp của ta?!"

Minh Trạc đáp: "Sao ta lại không thể?

Ngươi rơi vào tay ta, ta muốn cởi thì cởi."

Vết thương của Tiểu Lạc Tư không được băng bó, giờ chẳng còn giáp bạc che chắn, áo mỏng càng không giấu nổi vết máu.

Cậu như con nhím bị lộ tẩy, vội vàng kéo áo choàng lại, bọc kín mình hơn: "Bộ giáp này không tầm thường, từ trước đến nay chỉ nghe lời ta.

Ngươi dùng bí pháp gì?

Mau trả lại cho ta!"

Minh Trạc làm khó cậu: "Ta dùng bí pháp gì ngươi không cần quan tâm.

Ngươi chỉ cần biết, trước đây nó nghe lời ngươi, nhưng sau này nó chỉ nghe lời ta."

Tiểu Lạc Tư nói: "Ta không tin.

Bộ giáp này là do cha ta đặc chế, trên đó khắc lệnh chú của ta.

Dù ngươi có thể cưỡng chế cởi nó ra, nhưng không thể khiến nó nghe lời đâu.

Nếu không, ngươi thử gọi nó ra xem."

Minh Trạc bỗng cười, Tiểu Lạc Tư hỏi: "Ngươi cười cái gì?

Không làm được sao?"

Xung quanh tối om, Tiểu Lạc Tư mơ hồ nhìn thấy hình dáng của Minh Trạc.

Người này gác tay nghiêng người, dáng vẻ phóng khoáng, như đã quen ngồi ở vị trí cao, không hề nghiêm túc.

Y cười một lúc rồi nói: "Ngươi dùng lời lẽ kích ta, muốn moi ra tung tích của bộ giáp bạc, tiếc là ta không mắc bẫy đâu."

Bị vạch trần, Tiểu Lạc Tư không vội phản bác mà hụp cằm xuống, vùi nửa khuôn mặt vào đuôi thú lông nhung.

Cậu nhìn chằm chằm Minh Trạc, nói: "Không mắc bẫy thì thôi, thật ra bộ giáp bạc đó tuy rằng đặc biệt, nhưng cũng chỉ đặc biệt ở chất liệu, ở Thiên Hải ai cũng mặc được.

Nếu ngươi thích, sáng mai ta sẽ tặng ngươi một bộ, coi như là quà cảm ơn vì đã cứu ta."

Minh Trạc đáp: "Không cần phiền phức như vậy, ta đã nói rồi, đồ của ngươi là của ta."

Tiểu Lạc Tư hỏi: "Lời ngươi nói ta không hiểu nổi, tại sao đồ của ta lại là của ngươi?

Nếu ta nhớ không lầm, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt."

"Trên đời này còn có người lần đầu gặp đã đòi 'đồng sinh cộng tử', ta chỉ chiếm đồ của ngươi thôi, còn chưa tới mức như hắn, chiếm luôn cả sinh tử của ngươi."

Minh Trạc hạ tay xuống, mân mê thứ gì đó, "Vết thương trên người ngươi là do Á Phụ gây ra à?"

Tiểu Lạc Tư đáp: "Ừm.

Ngươi hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ vết thương của ta cũng là của ngươi?"

"Phải," Minh Trạc nói, "sau này nếu có ai muốn giết ngươi, đánh ngươi, ngươi không được để bọn chúng toại nguyện."

Tiểu Lạc Tư như nghe thấy chuyện lạ: "Ngươi vừa nói, ngươi không giống 'hắn' chiếm sinh tử của người khác, sao chớp mắt đã đổi ý rồi?"

Minh Trạc không hề áy náy: "Ta vừa nói là lần đầu gặp, giờ ngươi ngất xỉu rồi tỉnh lại, đã là lần thứ hai gặp rồi."

Tiểu Lạc Tư nói: "Những kẻ muốn giết ta, đánh ta, kẻ nào cũng lợi hại.

Ta không muốn để bọn chúng toại nguyện, nhưng đến lúc nguy cấp, không phải ta không muốn là được.

Chuyện này ta không thể đồng ý với ngươi."

"Sáng nay ngươi rõ ràng có thể giết tên Á Phụ đó, nhưng lại cố tình tỏ ra chật vật trước mặt ta, nhất định phải đợi ta ra tay giúp mới chịu động thủ, thật ra là muốn xem ta sâu cạn thế nào.

Giờ lại dùng lời này để trả lời ta, là muốn ta hứa với ngươi: nếu kẻ muốn giết ngươi đánh ngươi quá mạnh, ta sẽ ra mặt đỡ cho ngươi."

Minh Trạc xé một lá bùa lửa, ngón tay sáng lên ánh sáng yếu ớt.

Đôi mắt hổ phách của y hơi rũ xuống, liếc nhìn Tiểu Lạc Tư: "Ta thấy ngươi dù lớn hay nhỏ, trong bụng toàn là mưu mô."

Đang nói, bên chân bỗng nổi lên một làn sóng đen.

Tiểu Lạc Tư mượn ánh lửa nhìn kỹ, hét lên: "Lạc Du, ngươi thật chẳng ra gì!"

Con báo đen mắt vàng khép hờ, như đang ngủ gật dưới tay Minh Trạc, lười biếng duỗi người.

Nó vẫn chưa lớn xác như sau này, đứng dậy cọ vào chân Minh Trạc, đi vòng quanh một vòng.

Cái đuôi quét qua mặt Tiểu Lạc Tư, rồi lại như con mèo quay về nằm xuống bên Minh Trạc.Minh Trạc thổi bay tro tàn của lá bùa lửa, nói: "Chuyện này ngươi chỉ có thể đồng ý với ta, bởi vì ngươi không thể chết.

Tim ngươi không còn đau nữa đúng không?

Đó là vì đã có người an ủi 'Tiểu Thái tử' thay ngươi.

Lúc ta vào đây đã cảm thấy kỳ lạ, giờ mới đại khái hiểu ra, cục diện này nhìn như chỉ có hai người, thật ra là bốn người.

Chắc là lúc ăn người Hương Thần đã hồ đồ, đưa ta và hắn đến nhầm chỗ."—----
 
[Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Chương 115


[Ngọn lửa bạc]Editor: Gấu GầyLạc Tư nhìn chằm chằm chiếc rương vừa mở, chìm vào trầm tư.Chiếc rương không chỉ bên ngoài khảm vàng đính ngọc, bên trong cũng chất đầy châu báu , nhưng nếu chỉ có vậy thì chưa đủ để Lạc Tư chú ý.

Thứ thật sự thu hút hắn là người đang co ro trên đống bảo vật đó.

Người kia vốn khóc thút thít, nhưng khi rương mở ra lại im bặt, chỉ co mình nhỏ hơn như muốn biến mất cho xong."

Ta không phải mẹ ngươi."

Lạc Tư nâng đèn cung, không vội chiếu sáng đối phương, mà hỏi: "Ngươi đau ở đâu?"

Người kia khoác một chiếc áo rộng thùng thình kiểu cung đình, nền đỏ thắm thêu kín biểu tượng riêng của nhà Minh, hoa văn nhìn qua tựa như một bụi bạch vi nở rộ trên đống châu báu.

Cậu nhỏ bé như trẻ con, bị hoa bạch vi trên áo chôn vùi, chỉ lộ ra hai cổ tay đan chéo.

Khi nghe tiếng Lạc Tư, những bông bạch vi trên áo như bị gió thổi, run lên khe khẽ."...

Đi đi," người kia mê sảng, "Đừng quấn lấy ta..."

Lúc còn xa, chỉ nghe tiếng khóc mơ hồ, Lạc Tư không nghe rõ.

Giờ đến gần, hắn mới nhận ra giọng người này non nớt như một đứa trẻ.

Hắn hỏi: "Ta hay quấn lấy ngươi sao?"

Người kia không để ý hắn, tự lầm bầm những lời rời rạc.

Lạc Tư nghe một lúc, nhận ra người này niệm chú trừ tà đuổi quỷ, nhưng chẳng biết sư phụ vô dụng nào dạy, không có câu nào đúng cả.

Lạc Tư nói: "Ngươi biết niệm chú trừ tà, không phải quỷ.

Vậy trốn dưới áo làm gì?

Ra đây cho ta xem."

Hắn lạc lối trong mùi hương lạ, biết mọi thứ mắt thấy tai nghe đều do Hương Thần sắp đặt, nên chẳng còn kiên nhẫn, vươn tay vén áo lên.Ánh đèn cung đình lóe lên, mã não ngọc bích trong rương mất hết ánh sáng.

Dưới áo quả nhiên là một đứa trẻ!

Rương rất nhỏ, dù là trẻ con cũng phải co chặt người, ép chân lại mới vừa.

Vừa nãy có áo che, giờ vén lên mới thấy, đứa trẻ trắng ngần như ngọc này co hai chân, bị chính cổ tay đan chéo của mình siết chặt.

Hai cổ tay đeo vòng sắt, dây xích quấn quanh, một đầu buộc vào cổ, trói cả người thành hình con tôm!Đứa trẻ vốn thông minh xinh đẹp, đáng yêu hơn cả người tuyết, nhưng giờ không chỉ bị xích, trên mặt còn phủ đầy chú văn đỏ sẫm.

Tim Lạc Tư đột nhiên thắt lại, đến khi phản ứng lại, hắn đã đánh rơi đèn cung đình."

Cút đi!"

Tiểu Minh Trạc dường như rất sợ ánh sáng, áo vừa bị vén lên liền giãy giụa điên cuồng.

Xích sắt leng keng, cổ tay và cổ cậu bị siết đến rướm máu, hét lên: "Cút đi, cút!"

Lạc Tư kéo áo lại, phủ lên tiểu Minh Trạc.

Tiểu Minh Trạc run rẩy toàn thân, không thoát được xích bèn cắn Lạc Tư.

Đôi mắt hổ phách đầy tơ máu trừng trừng nhìn Lạc Tư, dường như hung bạo quen rồi, phải xé nát mọi thứ đến gần mới yên tâm được.Lạc Tư dùng hai tay khéo léo ôm cậu vào lòng.

Tiểu Minh Trạc vẫn hoảng loạn, cắn người chẳng chút nể nang.

Lạc Tư không sợ bị cắn, nhưng cậu giãy giụa quá mạnh, răng mấy lần va vào lưỡi.

Sợ cậu cắn đứt lưỡi, Lạc Tư bèn bóp cằm khống chế cậu.Tiểu Minh Trạc giãy mạnh, hét đến khản giọng.

Rương bị đá lật, y phục trên người cậu chẳng biết bao lâu chưa thay, mồ hôi lẫn mùi máu hòa quyện, tay áo rách nát do cậu đau đớn cào xé mà ra.Lạc Tư hạ giọng: "Ta tháo, ta tháo xích cho ngươi.

Minh Trạc, ta tháo xích rồi sẽ thả ngươi, được không?

Minh Trạc, Tiểu Trạc."

Tiểu Minh Trạc đột nhiên giãy mạnh hơn, Lạc Tư lập tức nói: "Ta không phải quỷ, cũng không phải Minh Hàm.

Nhìn đi, nhìn ta, ta có lửa."

Hoả chú chữ Vạn lặng lẽ sáng lên một chút, chỉ một chút, như gợn nước giữa vòng vây bóng quỷ, không chút uy hiếp.

Lửa của hắn màu bạc, nở rồi tàn như hoa trước mắt tiểu Minh Trạc.

Đồng tử tiểu Minh Trạc khẽ co lại, như bị ngọn lửa bạc kia cuốn hút.Lạc Tư cúi đầu, triệu hồi thêm một ngọn lửa bạc.

Ngọn lửa như bông tuyết, búng tay là tan.

Hắn lặp lại vài lần, chẳng biết bao lâu, tiếng hét của tiểu Minh Trạc ngừng hẳn.

Lạc Tư thử đưa ngọn lửa đến trước mặt cậu, nói: "Ngươi cầm nó, ta tháo xích."

Tiểu Minh Trạc không nhận, Lạc Tư thổi nhẹ, ngọn lửa hóa thành ánh bạc mỏng xoay tròn giữa không trung, nhẹ nhàng đáp lên tay tiểu Minh Trạc.

Ánh sáng tan ra, như giọt mưa bay tới, âm thầm xoa dịu đau đớn từ lời chú Huyết gia.Xích sắt đứt ngay lúc ấy, Lạc Tư không cầm lấy xích mà mở rộng cánh tay, thả lỏng tiểu Minh Trạc một chút.

Vai lưng hắn rắn chắc, dáng người cao lớn, mở tay như vạch ra một vùng đất trong khung cảnh quỷ dị đáng sợ này, chỉ là giọng điệu lười biếng, chẳng có tính công kích: "Ta nói được thì làm được, có phải không?"

Đèn cung đình đã tắt, đống châu báu trong rương nằm lộn xộn bên cạnh, nhưng chiếc áo phủ lên tiểu Minh Trạc khẽ động, như có ai đó ở gần đang muốn mặc nó.Mắt tiểu Minh Trạc ướt át, vệt lệ vẫn còn trên mặt.

Cậu ngửa đầu nhìn Lạc Tư, nói: "Chúng đều ở đây... sắp đến ăn ta rồi!"—----
 
[Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Chương 116


Editor: Gấu Gầy[Điện Trong Bụng]Lạc Tư hỏi: "Chúng là ai?"

Tiểu Minh Trạc đáp: "Là mẹ."

Chiếc áo choàng đột nhiên phồng lên, như bị nhét một đoạn tay chân vào, nền áo đỏ tươi lập tức bung ra, từng bông bạch vi căng phồng dị dạng.

Tiểu Minh Trạc lảo đảo, bị chiếc áo kéo treo lên, khi sắp bị cuốn đi thì "xoẹt" một tiếng, áo choàng rách toạc.Lạc Tư đỡ lấy Tiểu Minh Trạc, nói: "Ngươi đã rơi xuống rồi, vậy ta ôm ngươi lại cũng không vi phạm thỏa thuận vừa rồi của chúng ta."

Tiểu Minh Trạc sợ hãi tột độ, giọng run run: "Sao ngươi dám xé áo?

Mẹ sắp tức giận rồi!"

Lạc Tư siết chặt cánh tay, ôm đứa trẻ vào lòng.

Mí mắt hắn mỏng, khi nhướn lên nhìn người khác có vẻ bất cần đời, như cố ý cho chiếc áo choàng kia thấy hắn to gan thế nào.

Hắn nói: "Mẹ muốn chiếc áo này, ta có thể đền, nhưng ta muốn Minh Trạc, mẹ có chịu cho không?"

Chiếc áo choàng há miệng rách, lắc lư vài cái, như nghe phải lời đại nghịch bất đạo, đột nhiên nổi giận lao về phía hai người.

Lạc Tư lùi lại, chân va vào cái rương, bèn kéo nó lại đá thẳng vào chiếc áo.

Cú đá này nhìn có vẻ bình thường, nhưng nếu đối phương là người thông thần, trúng một đòn này chắc chắn rách thịt gãy xương.

Nhưng chiếc áo chỉ hơi khựng lại rồi nhét rương vào khe rách ăn ngay tại chỗ!Tiểu Minh Trạc che chú Huyết Gia trên má, nói: "Trên rương có phù văn, ngươi ném qua như vậy, mẹ ăn vào chỉ càng giận hơn!"

Dưới áo choàng vang lên tiếng nhai ngấu nghiến, rương vỡ tan, thoáng chốc chỉ còn mảnh vàng ngọc vỡ rơi lạo xạo từ khe rách, giống như bên trong có một con mãnh thú đói khát.

Ăn xong rương, bạch vi trên áo căng đến mức sắp nứt.Lạc Tư nói: "Chỉ nghe nói Điện hạ giỏi âm luật, chưa từng nghe nói Điện hạ còn ham ăn."

Chiếc áo choàng không hiểu tiếng người, không đáp lời hắn, lại lao tới.

Lạc Tư vội vàng lùi lại, Tiểu Minh Trạc chịu đựng cơn đau từ chú pháp, chỉ về hướng khác hét lên: "Cẩn thận, bên này còn nữa!"

Lạc Tư búng tay, lửa bạc "phừng" một tiếng bùng lên, thiêu đốt tấm màn đang định quấn lấy hắn, khiến nó quằn quại.

Hóa ra không chỉ chiếc áo choàng kia, những tấm màn này cũng sống.

Chúng như thủy quỷ rình mồi, vỗ sóng bơi lội xung quanh.

Nếu không biết đây là tẩm điện, còn tưởng mình đã lạc vào ổ rắn.Lạc Tư hỏi: "Ngươi vừa nói 'chúng', ngoài mẹ ra, còn ai nữa?"

"Còn bà cô, ông cố và rất nhiều trưởng bối," Tiểu Minh Trạc một tay túm tay áo Lạc Tư, một tay chỉ vào bóng tối, "Ngươi không thấy sao?

Đây, đây, còn cả đây nữa, đều chật kín người."

Toàn bộ cửa sổ của tẩm điện này đều bị phong kín.

Nhờ ánh lửa bạc le lói, Lạc Tư nhìn thấy phía sau lớp lớp màn che là cả trăm bài vị.

Những tấm bài vị này được đặt lộn xộn, cái ngã cái gãy, nhưng đều nền vàng chữ đỏ, viết Minh Dương, Minh Diệu, Minh Chiêu, Minh Hi... toàn là người của Minh thị!Lạc Tư không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nói: "Minh Hàm không đến từ đường làm cháu con hiếu thảo, lại mời hết bài vị vào tẩm điện, thật chẳng biết lễ nghĩa."

Tiểu Minh Trạc bảo: "Đây không phải bài vị để cúng bái."

Lạc Tư hỏi: "Vậy là gì?"

Tiểu Minh Trạc buông tay hắn ra, u ám nói: "Là để ăn ta."

Lời này như thể kinh động đối phương, mấy tấm bài vị đột nhiên rung loạn, tựa như hàm răng run lập cập.

Màn che xung quanh siết chặt lại, như những chiếc túi vải bị kéo căng, điên cuồng ép về phía hai người.

Cảnh tượng này thật kỳ quái, cứ như họ không phải đang ở trong tẩm điện mà đã vào bụng một thứ khổng lồ.Dịch lỏng theo màn che chảy xuống, giống như mưa rơi tí tách.

Mùi tanh nồng nặc hoà lẫn với mùi hương kỳ lạ, Lạc Tư ngẩng đầu, trên đỉnh đầu vang lên tiếng nuốt nước bọt thèm thuồng.

Dịch lỏng chảy xuống càng lúc càng nhiều, tụ dưới chân thành một vũng máu."

Rạo rạo."

Tiểu Minh Trạc ôm đầu, mắt đỏ ngầu: "Bắt đầu rồi, đầu trước rồi đến tay!

Nhai nát xương, nuốt xuống cả da lẫn gân.

Tóc xé không ra, mắc nghẹn ở cổ họng, muốn ói, ọe—"Cậu nôn khan dữ dội, chú Huyết Gia trên mặt như máu bắn ra.

Đứa trẻ đan chéo cổ tay, hành động vô thức, cậu đã quen bị trói thế này.

Vết thương mưng mủ trên cổ tay không quá đau, vì nó chẳng là gì so với chú Huyết Gia trên người cậu.

Cậu lại phát tác, như thể kẻ ăn thịt người không phải đám quái vật kia mà là cậu.Lạc Tư tách hai tay Tiểu Minh Trạc ra.

Tiểu Minh Trạc trừng hắn, hoặc là đang xuyên qua hắn trừng những kẻ khác.

Màn che siết chặt hơn, dịch lỏng kia, không, máu tươi như thác đổ xuống, sắp nhuộm đỏ cả hai người.

Lạc Tư chưa bao giờ bẩn đến vậy, hắn không thi triển chú pháp vì muốn biết nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì.Tiểu Minh Trạc vẫn nôn khan, Lạc Tư bảo: "Không phải ngươi ăn."

"Tóc," Tiểu Minh Trạc nghẹn ngào, "Tóc gỡ không ra..."

Lạc Tư dùng ngón cái lau sạch vết bẩn trên mặt Tiểu Minh Trạc.

Máu vẫn đang chảy xuống, hắn không ngại phiền lau đi lau lại cho Tiểu Minh Trạc.

So với sự dịu dàng ban nãy, giọng hắn lúc này lại có phần hung dữ, mang theo sức mạnh không cho phép phản bác: "Không phải ngươi ăn, Minh Trạc.

Ta biết ngươi mà."

Tiểu Minh Trạc thở gấp như gặp ác mộng, Lạc Tư nhìn cậu chằm chằm, dường như quên mất cơn đau ở ngực.

Ngự Quân quá lớn, không thể nắm tay Tiểu Minh Trạc, giả vờ như họ là hai đứa trẻ vô tư.

Lúc này, chiếc áo choàng hung thần ác sát kia xẹp xuống một góc, trở nên nhẹ bẫng, phủ lên người và trùm lên đầu họ, như bàn tay nữ nhân rũ xuống."...

Thiên Hải trôi nổi trên vách đá, có cá cưỡi mây sóng..."

Giữa tiếng nhai nuốt, có tiếng nữ nhân ngân nga khe khẽ."...

Con này, con nghịch ngợm thật đấy... sao cũng nhìn con, trăng cũng nhìn con... nhân gian chỉ có mình con..."

Giọng hát dịu dàng như gió xuân, thổi tan mùi hương lạ.

Tiểu Minh Trạc nắm chặt áo choàng, đây là của mẹ để lại, đầy vết máu loang lổ.

Nhưng nó không hề bẩn, ngược lại khiến cậu yên tâm.

Trước đây cậu luôn một mình trong "vòng tay" mẹ, giờ có thêm một người lại không thấy chật.Lạc Tư nói: "Đây không phải tẩm điện."

Tiểu Minh Trạc nhìn chằm chằm hắn trong bóng tối, gật đầu.Lạc Tư chập hai ngón tay, làm động tác bắt giữ: "Giờ ngươi và mẹ bắt được ta rồi, có thể nói cho ta biết đây là đâu không?"

Tiểu Minh Trạc đáp: "Trong bụng."

Lạc Tư buông tay xuống, hỏi: "Là bụng của Hối Mang sao?"

Tiếng nhai nuốt vẫn tiếp tục, thỉnh thoảng vài mảnh thi thể rơi xuống từ phía trên.

Tiểu Minh Trạc nói: "Hễ ông ấy phát cuồng là phải ăn, Minh Hàm nói sớm muộn gì ông ấy cũng no căng đến vỡ bụng, nên đã nhét mọi thứ mà ông ấy ăn vào đây."

Lạc Tư bảo: "Ta hiểu rồi, đây là một trận pháp dịch chuyển, tất cả những thứ Hối Mang ăn vào đều sẽ chuyển đến đây."

Tiểu Minh Trạc rũ mắt hổ phách, nhìn mép áo choàng, một lúc sau lại nhìn Lạc Tư, ngây thơ hỏi: "Ngươi cũng bị ăn sao?"

"Phải, ta mắc một căn bệnh, không thể rời xa một người, lúc nào cũng phải thấy hắn mới được.

Hắn nói đưa ta về nhà thăm người thân, ai ngờ bị phục kích, giờ tim ta rất loạn," Lạc Tư mở miệng chẳng chút ngại ngần, "Nếu không gặp lại hắn, ta sẽ ngất xỉu mất."

------
Gấu Gầy: Rất xin lỗi vì đã tạm dừng cập nhật chương trong khoảng thời gian khá dài, lý do là tui mới sinh em bé nên không có thời gian.

Mấy bà thông cảm cho tui nhé.

Giờ tui sẽ đăng dần các chương còn lại.

Cám ơn mấy bà đã đợi !!!------
 
[Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Chương 117


Editor: Gấu Gầy[Hỏi con rối]Tiểu Minh Trạc ngây thơ đơn thuần, dường như tin lời Lạc Tư tuyệt đối: "Giờ ngươi sắp ngất rồi sao?

Người mà ngươi nói trông như thế nào?"

Lạc Tư thành thật trả lời: "Cũng giống ngươi thôi, hai con mắt một cái miệng."

Tiểu Minh Trạc nói: "Trên đời ai cũng hai mắt một miệng.

Ngươi nói mơ hồ quá, ta không biến cho ngươi được."

Cậu tưởng Lạc Tư mắc tâm bệnh, mà cách cậu nghĩ ra để chữa tâm bệnh là biến thành "người kia" cho Lạc Tư nhìn."

Không cần biến đâu," Lạc Tư nhìn Tiểu Minh Trạc hồi lâu, như đang kể một bí mật, "Căn bệnh này khó chữa, là vì không ai thay thế hắn được."

"Hắn là ai, người thông thần à?"

Tiểu Minh Trạc không hiểu, "Tại sao không ai thay thế được?"

"Ta cũng không hiểu," Ngón tay Lạc Tư vẫn còn dính máu, hắn lấy khăn ra, cười một cái, "Chắc là chỉ có hắn mới khiến ta đau lòng."

"Hắn xấu tính lắm sao?"

Tiểu Minh Trạc không hiểu, "Khiến ngươi lo lắng, lại còn khiến ngươi đau lòng nữa."

"Nếu nói xấu tính, hắn đúng là người đối xử với ta tệ nhất," Lạc Tư nói, "Nhưng hắn không phải người xấu mà là người tốt, còn là một người tốt miệng cứng lòng mềm.

Nếu ngươi gặp hắn thì sẽ biết, bất kỳ câu chuyện nào trên đời cũng có thể khiến hắn cảm động, chỉ là hắn tuyệt đối không thừa nhận thôi."

Tiểu Minh Trạc nửa hiểu nửa không, một lúc sau mới hỏi: "Ngươi cầm khăn, sao không lau?"

Lạc Tư nói: "Vậy ta lau nhé."

Hắn đưa tay ra, không cho Tiểu Minh Trạc cơ hội đổi ý, dùng khăn lau mặt cho cậu.

Tiểu Minh Trạc né né, nhưng không tránh được.

Cái khăn này là Minh Trạc đưa cho Lạc Tư trong trận Phong Yểm, Lạc Tư ra khỏi trận luôn mang theo bên mình, không dùng cho mình, giờ lại dùng cho Tiểu Minh Trạc.Giọng hát vẫn ngân nga, Lạc Tư hỏi: "Mỗi lần Hối Mang phát cuồng đều ăn người như thế này sao?"

"Không, ông ấy cũng ăn sơn linh tinh quái, còn có hương khói cống phẩm."

Tiểu Minh Trạc nhíu mày, dường như bị lau đau, chỉ vào chỗ đặt bài vị, "Bà cô và ông cố cũng bị ông ấy ăn, cả mẹ nữa."

Bà cô và ông cố của Minh Trạc đều là người Minh thị, Minh thị từ xưa lấy việc thờ phụng Nhật Nguyệt song thần làm vinh dự, sau khi thành lập triều Bạch Vi còn ra lệnh cho các môn phái trên đời lấy Nhật Nguyệt song thần làm tôn chỉ.

Mối quan hệ như vậy, sao Hối Mang lại ăn họ chứ?

Hơn nữa bà cô và ông cố của Minh Trạc đều là người của mấy trăm năm trước, chẳng lẽ Hối Mang không phải bị Minh Hàm chọc giận phát cuồng, mà vốn dĩ vẫn luôn phát cuồng sao?Lạc Tư nói: "Nếu bà cô và ông cố đều bị Hối Mang ăn, vậy họ phải tìm Hối Mang báo thù mới đúng, tại sao lại đến ăn ngươi?"

"Minh Hàm nói, người làm sao dám tìm thần linh báo thù?"

Tiểu Minh Trạc đưa tay, nắm lấy một góc khăn, "Họ không dám tìm Hối Mang, chỉ có thể tìm ta."

Cậu vừa rồi rất sợ nên mấy lần nhìn Lạc Tư đều thoáng qua, chỉ có lần này là nhìn thẳng.

Tiếng nhai nuốt phía trên dừng lại, tiếng rung của bài vị và giọng hát của nữ nhân cũng biến mất."

Ngươi thích cái khăn này à?

Trả ngươi này," Lạc Tư buông tay, búng ngón tay một cái, "Nhưng chuyện điều khiển ta, đợi ngươi lớn rồi hẵng nói."

Ngọn lửa bạc "phừng" một tiếng quấn lên ngón tay hắn, thiêu đốt sợi dây rối trong bóng tối.

Chiếc áo choàng sợ lửa vội vàng bay lên, cuốn lấy Tiểu Minh Trạc lùi về phía sau.Tiểu Minh Trạc vừa lùi được hai bước, bạch vi trên áo choàng đã rung lên, bị Lạc Tư túm lấy.

Trên mặt Tiểu Minh Trạc đâu còn vẻ sợ hãi, cậu lạnh lùng nói bằng giọng trẻ con: "Ta đã nói với ngươi rồi, đây là mẹ ta, ngươi cướp mẹ ta làm gì?

Ta chặt tay ngươi!"

"Ta cướp mẹ ngươi thì ngươi giận, ta cướp ngươi thì mẹ ngươi giận," Ngọn lửa trên ngón tay Lạc Tư vẫn chưa tắt, phản chiếu lên mặt, khiến vẻ mặt hắn càng thêm vô tội, "Không có cách nào để cả ngươi và mẹ ngươi đều không giận sao?"

"Không hiểu ngươi nói nhảm cái gì."

Tiểu Minh Trạc dùng sức giật áo choàng, nhưng sức lực của cậu không thể so với Lạc Tư, cả người nghiêng ngả cũng không giật lại được, đành phải nói, "Buông tay!"

Lạc Tư đáp: "Không buông, ta cứ kéo lại đấy."

Tiểu Minh Trạc nghiêng người, thật sự bị kéo lại.

Cậu nổi giận: "Còn không buông tay thì ta sẽ giết ngươi!"

Lạc Tư cười: "Không phải muốn chặt tay ta sao?"

Tiểu Minh Trạc nói: "Chiều ý ngươi, ta sẽ chặt ngay bây giờ!"

"Bùm" một tiếng cậu biến thành một người giấy nhỏ xinh.

Hoá ra Tiểu Minh Trạc này là giả.Tiểu Minh Trạc đã dùng người giấy giả dạng mình, khóc lóc trong rương để dụ người đến mất cảnh giác, cho thấy không chỉ Lạc Tư từng đến đây.

Theo lời Minh Hàm nói trong trận Phong Yểm, gã chắc chắn làm khó Tiểu Minh Trạc trăm bề, vì vậy tẩm điện ma quái này ngoài việc làm trận dịch chuyển, có lẽ còn là nơi Minh Hàm "rèn luyện" Tiểu Minh Trạc.Áo choàng mất đi chủ nhân rơi xuống đất, Lạc Tư vươn tay ra, gọn gàng gấp áo lại đặt trên khuỷu tay, khách sáo như đang đỡ tiền bối.Dây rối trên không mảnh như tơ nhện, "vút vút" siết chặt, khiến người giấy chao đảo, trong nháy mắt biến thành hình dạng công công mặt phấn.Công công mặt phấn cũng giống như sau này, sử dụng một đôi đao thép, vừa chạm đất đã chém.

Lạc Tư nghiêng người né, búng nhẹ vào thân đao, nói: "Người là giả nhưng tính cách là thật."

Hắn ra tay rất nhẹ, nhưng đao thép vẫn như gặp quỷ, lập tức bị chấn lệch.

Công công mặt phấn mạnh hay không tuỳ vào người điều khiển, chiêu này vô dụng với Minh Trạc sau này, nhưng đối phó Tiểu Minh Trạc thì dư sức.Một cánh tay của công công mặt phấn mềm oặt, bị ép trở về hình dạng giấy.

Lạc Tư đưa tay định bắt, người giấy như diều đột nhiên bay lên cao, rồi biến thành hình dạng Hối Mang.Lạc Tư khen ngợi: "Đúng là cao thủ điều khiển rối, suýt chút nữa đã lừa được ta."

Hắn nói thật, màn điều khiển rối ứng biến tức thì này mượt mà sống động, dù Tiểu Minh Trạc không phải là trữ quân Minh thị thì cũng xứng đáng với hai chữ thiên tài.

Huống chi sau này, điều khiển rối chỉ là nghề phụ của Minh Trạc, Lệnh Lôi Quân Chủ càng lợi hại hơn.Trong tẩm điện vang lên một tiếng "hừ" chẳng rõ vui giận.

"Hối Mang" kia trông không khác gì thật.

Dải lụa che mắt, "Hối Mang" gảy đàn tỳ bà về phía Lạc Tư."

Tằng tằng!"

Nói gì có nấy.Tấm màn vừa rồi còn như túi vải cắn chặt lấy hai người, lúc này chợt bay lên, phía trên bỗng dưng xuất hiện sấm sét, đánh thẳng xuống đầu Lạc Tư!—----
 
[Edit Hoàn] Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh
Chương 118


Editor: Gấu Gầy[Chú Tầm Linh]Ánh sáng tím nổ tung, bụi bay mù mịt, chiếc rương ở gần bị bổ làm đôi, vàng bạc châu báu lăn đầy sàn, lấp lánh ánh sáng nhỏ nhoi.Lạc Tư vừa phủi khói bụi vừa nói: "Thuật điều khiển rối lợi hại thế này, Lệnh Lôi cũng giỏi như vậy, tương lai nhìn khắp thiên hạ, chẳng mấy ai đánh lại được ngươi."

Hắn càng khen, Tiểu Minh Trạc càng tức.

"Hối Mang" gảy dây tỳ bà, tạo ra một chuỗi âm thanh chói tai, bóng dáng mỏng manh như sương mù xoay tròn giữa không trung, chớp mắt đã đến trước mặt Lạc Tư."

Tằng!

Tằng!

Tằng!"

"Hối Mang" ôm đàn tỳ bà, hai tay gảy đàn, triệu hồi vô số tia sét to bằng miệng chén, giống như những ngọn giáo sắc liên tục đâm về phía Lạc Tư.Dù là Minh Trạc hay Tiểu Minh Trạc, gảy đàn đều lấy mạng người.

Tiếng đàn như xé toạc màn che, "xoẹt xoẹt" bên tai Lạc Tư, muốn làm rối loạn tâm trí hắn.

Lạc Tư nhanh chóng lùi lại, tia sét bắn ra tung tóe, mặt đất đen sì bốc khói lên.

Thấy "Hối Mang" đuổi sát không tha, Lạc Tư đột nhiên dựng hai ngón tay lên."

Đinh—"Gợn sóng bạc như gợn nước, lấy hai ngón tay Lạc Tư làm trung tâm, khuếch tán trong tẩm điện.

"Hối Mang" lập tức mềm nhũn, lảo đảo như say rượu, đây là dấu hiệu thuật điều khiển rối sắp mất hiệu lực."

Ngươi dùng tà pháp," Giọng Tiểu Minh Trạc lúc gần lúc xa, không lộ vị trí, "Còn muốn cướp người giấy của ta!"

"Độc tài quá đi, ngươi đánh ta thì được, không cho ta đánh trả à.

Đây cũng không phải tà mà là Chú Tầm Linh của Thiên Hải.

Ngươi có muốn học không?"

Lạc Tư khẽ hạ hai ngón tay, búng về phía "Hối Mang", muốn biến nó về dạng người giấy, "Còn con rối giấy này, coi như học phí ngươi đưa cho ta, cho ta mượn xem một chút."

Hắn chỉ dùng hai phần lực, một là sợ làm hỏng người giấy, hai là sợ thuật điều khiển rối có phản phệ sẽ làm Tiểu Minh Trạc bị thương.

Nhưng chính hai phần lực này lại cho Tiểu Minh Trạc cơ hội phản công, người giấy vốn đã mềm oặt đột nhiên căng lại, cơ thể "Hối Mang" chợt bật lên.

Lần này "Hối Mang" không gảy đàn nữa mà vung tỳ bà lên đánh!Lạc Tư lùi lại, đàn tỳ bà "vút" qua, chỉ cách chóp mũi hắn vài phân.

Ngự quân thầm than: "Nói là đóng vai Nguyệt Thần, sao lại vung tỳ bà đánh ta?

Ngươi..."

Đàn tỳ bà lại "vù" một cái đập tới, cắt ngang lời Lạc Tư.Có trời mới biết, cảnh tượng này trông thật buồn cười.

Bởi vì theo truyền thuyết, Hối Mang tinh thông âm luật, mỗi khi ông gảy đàn tỳ bà, chim chóc tượng trưng cho điềm lành trên trời đất sẽ bay lượn múa hát phía trên Thần cung.

Người phàm nếu nghe được tiếng đàn của ông, ba hồn bảy phách đều sẽ xuất khiếu, từ đó cam tâm tình nguyện trở thành quỷ trước điện của ông.

Thế nhưng đến tay Tiểu Minh Trạc, đàn tỳ bà của "Hối Mang" lại gảy ra âm thanh ma khóc quỷ gào, giờ cậu còn chẳng thèm ôm, cứ thế dùng làm vũ khí đánh người, nhắm thẳng Lạc Tư mà đập.Màn che bay loạn xạ, Lạc Tư tranh né: "Vừa rồi ngươi nói muốn chặt tay ta, còn muốn giết ta, nhưng mấy lần có cơ hội đều không ra tay.

Ngươi biết ta không phải người Minh Hàm phái đến đúng không?"

Tỳ bà đánh tới, Lạc Tư lại né, tiếp tục nói: "Khóc trong rương là giả, nhưng đau đớn vì Chú Huyết Gia là thật.

Minh Hàm có phải thường xuyên chọc giận Hối Mang khiến ông ấy phát cuồng không?

Đợi ông ấy phát cuồng, Minh Hàm sẽ thúc giục Chú Huyết Gia, dùng ngươi để ép Hối Mang nghe lời."

Áo choàng trên tay hắn buông thõng tay áo, nghe vậy khẽ động như đang vỗ tay.

"Hối Mang" tấn công càng lúc càng nhanh, Lạc Tư lại nói: "Minh Trạc lòng dạ mềm yếu, dù báo thù cũng không liên lụy đến người vô tội.

Ngươi không quen ta, nhưng thấy ta không phải người của Minh Hàm nên không muốn giết ta, chỉ muốn dọa ta để ta mau chóng rời đi."

Ngày đó Minh Trạc ở điện Kiến Linh giết ba người đứng đầu tam sơn, tuy nhiên lại cố tình thả Phó Chinh, vì Phó Chinh không liên quan đến ân oán năm xưa.

Y không muốn, cũng không thèm dùng việc giết chóc để trút giận.

Tin đồn bạo quân rất nhiều, có một tin về thuở nhỏ của y, thiên hạ nói y khát máu giết người.

Nhưng Minh Trạc thế này đã làm gì mà bị gọi là khát máu giết người chứ?"

Trên đời này ta ghét nhất hai người, một là Minh Hàm hiện tại, hai là Minh Hàm tương lai."

Lạc Tư biến mất trước mặt "Hối Mang", khi hắn xuất hiện trở lại đã ở bên cạnh màn che.

Hắn đưa tay vén màn che lên, phía sau là một thùng gỗ bị niêm phong.Trong khoảnh khắc này, lời Minh Hàm nói trong trận Phong Yểm văng vẳng bên tai.— Lần đầu tiên Chú Huyết Gia phát tác, ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, khóc lóc không ngừng trước mặt ta.

Ta thấy phiền quá bèn nhét ngươi vào thùng gỗ cao chưa đến nửa người, rồi niêm phong miệng thùng lại.Tiểu Minh Trạc không ở trong rương, cũng không có áo choàng của mẹ che chở, cậu vẫn luôn bị nhốt trong thùng gỗ này."

Minh Trạc, chú Tầm Linh chỉ có thể dùng cho một người, ta muốn tìm ngươi, không ai có thể giấu ngươi được."

Lạc Tư gỡ bỏ phong ấn trên thùng gỗ, chú văn vàng dưới ngón tay hắn lần lượt bong ra.

Tim hắn rất đau, nhưng giọng điệu lại rất tùy ý, như thể nặng giọng một chút sẽ dọa Minh Trạc chạy mất.

Hắn như một lãng tử bất cần: "Ta lợi hại không?

Nếu lợi hại thì để ta bế ngươi ra.

Nếu ngươi không đồng ý—"Lạc Tư cúi người, giũ áo choàng ra, bọc lấy đứa trẻ trong thùng gỗ, nói nốt nửa câu sau: "Ta cũng sẽ bế ngươi ra."—----
 
Back
Top Bottom