Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
200137728-256-k464096.jpg

[Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu
Tác giả: Memory_Land
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Ngã bị nam chủ đích bạch nguyệt quang khán thượng liễu

Tác giả: Nhất Tiết Ngẫu
Nhân vật chính: Hạ Thanh Hoàn (công) x Cố Vọng (thụ)
Nhân vật phụ: Tống Chi Ngôn, Thẩm Chiếu, Việt Phong,...

Thể loại: Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên sách, Chủ thụ , Sảng văn, Trọng Sinh, Thanh xuân vườn trường

Tình trạng: Hoàn (103 chương + 8 phiên ngoại)
Raw mua trên Tấn Giang, khá rẻ khoảng 70k cho cả bộ 111 chương, bạn nào có điều kiện thì hãy ủng hộ nha~ Bìa do Tuế Tuế Trường Tương Kiến design
Một bộ truyện trẻ trâu có "nam chính" phụ đến không thể phụ hơn =)))))))) Từ trong truyện đến ngoài đời anh "nam chính" này vĩnh viễn là pháo hôi =))))
Bản quyền truyện thuộc về tác giả, nếu có bất cứ vấn đề gì mình sẽ gỡ truyện ngay.

Bản quyền bản edit thuộc về Ry, xin đừng tự tiện bê đi mà không nói một lời.

Chính thức đào hố ngày 10/9/2020 - lấp hố 24/1/2021 Tags: hiệnđạihàingọtngàothanhxuânvườntrườngtrongsinhxuyênthư​
 
[Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu
Văn Án


Cố Vọng xuyên sách, nhân vật cậu xuyên vào luôn cố gắng cướp "ánh trăng sáng*" của nam chính, kết cục thê thảm.Sau khi xuyên vào, Cố Vọng cố gắng tác hợp cho nam chính với "ánh trăng sáng".Thề sẽ không dính dáng gì đến hai người nữa.

Mọi người dần phát hiện, cái tên Cố Vọng lúc nào cũng theo sau đít thiên tài** giờ lại không thấy bóng dáng nữa.Không mang bữa sáng cho Hạ Thanh Hoàn nữa.Thư tình cũng không có.Cũng không còn đi đánh mấy người theo đuổi Hạ Thanh Hoàn.Vài ngày sau, có người truyền ra một bức chụp màn hình đoạn chat.Bạn học A: "Cố Vọng, cậu không thích Hạ Thanh Hoàn nữa à?"

Cố Vọng: "Học bài không tốt hơn à?

Sao phải thích cậu ta?"

Mọi người đều vui mừng vì cuối cùng Hạ Thanh Hoàn cũng thoát khỏi Cố Vọng.Chỉ có Hạ Thanh Hoàn ngồi ở góc phòng học, ánh mắt u ám nặng nề khiến người ta sợ hãi.

Không bao lâu sau, trên diễn đàn xuất hiện một cái video HD được quay trộm.Đóa hoa trên núi cao - Hạ Thanh Hoàn kéo đầu gấu của trường** Cố Vọng vào trong hẻm nhỏ, ôm vào trong ngực hôn say đắm, ánh mắt cuồng nhiệt mà tàn nhẫn.

Vị đầu gấu cả ngày kêu đánh gọi giết một câu không hợp sẽ đấm người giờ lại không có sức để đánh trả, mặc cho Hạ Thanh Hoàn muốn làm gì thì làm.

Tóm tắt: Ánh trăng sáng không làm người.

Tác giả có lời muốn nói:~Gỡ mìn - Công có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, trước kia không biết thích là gì, sau đó theo bản năng bùng nổ ham muốn khống chế, sau này sẽ thay đổi- Cân nhắc trước khi bình luận, những bình luận tấn công hoặc chỉ trích nhân vật chính sẽ bị khiếu nại và xóa bỏ- Công thụ đều là mối tình đầu của nhau, người đọc đừng nhìn theo góc nhìn của Chúa, couple phụ sẽ có phiên ngoại- Đồng tính luyến ái nhưng bối cảnh có thể kết hôn với nhau- Tam quan trong truyện không đại diện cho tam quan của tác giả~Thích thì nhớ lưu truyện nha, hôn hôn mọi người

*Ánh trăng sáng aka bạch nguyệt quang, là một ngôn ngữ mạng bên Trung ý chỉ người thương như ánh trăng sáng, luôn ở trong lòng mình nhưng lại xa vời vợi không chạm đến được.

Cụm từ này xuất phát từ tiểu thuyết "Hoa Hồng Đỏ và Hoa Hồng Trắng" của Trương Ái Linh.** Học thần và học bá đều là những cụm từ bên Trung chỉ những người học giỏi.

Học bá là giỏi xuất sắc điểm cao thông minh.

Học thần là = Thiên tài.

Còn Cố Vọng được gọi là giáo bá tức trùm trường ấy =)) mình để là đầu gấu của trường nha~

Chính thức đào hố: 10/9/2020
Hoàn: 24/1/2021

_________________________________Lại hố mới đây ê hê hê σ(≧ε≦o)Thật sự là Ry đọc bộ này xong thấy ưng ưng ưng ưng lắm, kiểu gu của tui là couple biết chấp nhận sửa đổi vì nhau ấy~~ Truyện trẻ trâu mất não thím nào nghiêm túc đừng đọc =))))))))) khổ chứ cứ bị lôi lên cfs nói hoài vì quá teenfic =)))))))))Tác giả đã có thông báo gỡ mìn ở trên, công có dục vọng chiếm hữu cao, rất cao, thành bệnh luôn.

Và vì sinh ra lớn lên trong cái gia đình không bình thường nên công không biết cách yêu thương người khác đúng mực, công thật sự yêu thụ, nhưng cái tình yêu đó bị vặn vẹo đi nên cả hai mới đi vào ngõ cụt.

Nhưng công thật sự thật sự rất yêu thụ nha~ Chính vì anh yêu thụ nhiều như vậy và thụ cũng yêu anh nên cả hai mới có cơ hội làm lại từ đầu (bộ này cũng có thể được coi là gương vỡ lại lành).

Lần làm lại này anh vì thụ mà thay đổi rất rất nhiều đọc mà ngọt xỉu luôn ấy~~~Không ngược, không ngược, đảm bảo không ngược (sẽ có vài đoạn xúc động rớt nước mắt nhưng không ngược đâu hihi).

Trái tim íu đúi này chỉ làm 1 bộ ngược là LKCCLNVPD là đã tan nát lắm rùi hmu hmu hmu (('д`))Bối cảnh học đường ngọt ngào thanh thủy hí hí.Một chương khoảng 2k chữ đổ lại nên edit cùng với hai bộ kia chắc sẽ không đến nỗi nào đâu.... ('Д`υ)
 
[Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 1: Xuyên sách


Edit: RyTháng chín xem như cái đuôi của mùa hè, hơi nóng hừng hực, trong phòng học không chỉ bật điều hòa máy lạnh, mấy cái quạt trên trần nhà cũng đang kẽo kẹt quay.Cố Vọng bị tiếng trò chuyện không dứt bên tai đánh thức, cậu chôn mặt trong khuỷu tay, mở to mắt lùi ra sau một chút, tiến vào trong tầm mắt là một quả bóng rổ trầy xước nằm trong gầm bàn, dưới đất là đống bài tập tán loạn.---- Trường cấp ba Kim Dương, bài tập tiếng Anh lớp 11 (3).Cố Vọng ngu luôn.Cậu dùng sức cắn vào đầu lưỡi mình, không phải đang mơ ư?Cậu lên đại học rồi!

Ở đâu tòi ra bài tập tiếng Anh lớp mười một vậy, thêm nữa, cấp ba Kim Dương là cái trường chó má nào?Cậu nhìn sang cột tên của bài tập kia, chật vật nhận ra hai con chữ gà bới: Cố Vọng.Cố Vọng: "..."

Mặc dù tên đúng, nhưng cái nét chữ này!

Chữ bình thường mà Cố Vọng viết là kiểu chữ Sấu Kim Thể*, từ trước tới giờ trong trí nhớ của cậu chưa từng viết ra cái loại chữ xấu kinh xấu khủng thê thảm nhìn không nổi như này!

*Sấu Kim Thể (瘦金体) là một kiểu chữ thư pháp do hoàng đế Tống Huy Tông sáng tạo ra, hay còn được gọi là "nét chữ Vàng mảnh mai".

Cậu nhớ lại tối hôm qua trước khi ngủ bạn cùng phòng chia sẻ cho cậu một bộ tiểu thuyết.

Vì trong đó có một nam phụ cũng tên là Cố Vọng, nên bạn cùng phòng mới cho cậu xem.Cố Vọng ở trong sách cũng được coi là đứa con cưng của trời, ông nội hắn là hộ di dời*, được cho hẳn hai tỷ nhân dân tệ, Cố Vọng cứ thế trở thành di dời đời thứ ba.

Thế hệ trước của nhà Cố Vọng đều buôn bán làm ăn, hai tỷ như một quả cầu tuyết càng lăn càng to, mặc dù bản chất bên trong vẫn là đạo đức của nhà giàu mới nổi, nhưng bọn họ đã cố gắng hết sức để đến đời Cố Vọng nhà họ Cố được thay đổi địa vị, trở thành một gia đình quyền thế.

*cụm từ này dùng để ám chỉ những hộ gia đình (thường là nông dân) bị nhà nước thu hồi đất, được đền bù bằng một số tiền nhất định.

Ở bên Trung thì số tiền này khá lớn nên nhiều gia đình phất lên trong đêm bằng cách đó.

Cố Vọng là nam phụ, là một vai phụ chuẩn soái ca, cái mặt hoàn toàn hạ gục nhân vật chính, gia thế ưu tú, còn coi trọng người mà nam chính thích, nhưng tiếc thay hắn chỉ là cái bình hoa, không chỉ đắc tội với nam chính mà người Cố Vọng thích cũng cực kì ghét hắn.Kết cục của Cố Vọng trong truyện là hắn bỏ thuốc "ánh trăng sáng" của nam chính, nam chính ra tay với nhà họ Cố, nhà họ Cố sụp đổ, khoảnh khắc nhà họ Cố sụp đổ, nguyên thân cũng gặp tai nạn giao thông rồi qua đời trên bàn mổ.Cố Vọng đang nghĩ lại lúc đó mình nói cái gì, hình như là cậu nói: "Nếu là tôi thì nam chính của quyển truyện này sẽ phải đổi người."

Bây giờ Cố Vọng hiểu ra, đời người không nên tùy tiện lập flag*, lập là sẽ phải trả giá.

*flag - cờ: cụm từ này xuất phát từ anime, manga, light novel Nhật Bản (bạn nào đọc nhiều sẽ biết), ý chỉ những cột mốc quan trọng thường là không thể tránh khỏi và bị buộc phải hoàn thành, phổ biến hay dùng là death flag lol.

Bây giờ còn có thể làm gì nữa?

Nước đến đất ngăn thôi, chưa biết chừng cậu thay đổi vận mệnh của nguyên thân xong là có thể trở về.Cố Vọng đành phải chấp nhận hiện thực, ngẩng đầu khỏi mặt bàn.

Cậu theo thói quen dựa người vào ghế, trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra là cuống đến chết rồi nhìn một vòng quanh lớp học.Không khác lắm với lớp cấp ba của cậu, nói thẳng ra là tất cả cấp ba đều như này, trên mặt bàn chất một đống sách che lấp cả người, trên đất cũng một chồng, trên bảng đen viết bài tập về nhà.Bây giờ chắc đã tan học rồi, có vài chỗ ngồi đã trống, còn có vài nữ sinh tụ tập lại buôn chuyện, cười nói vô cùng thoải mái.Cố Vọng nhìn thấy khung cảnh này thì hơi giật mình, thật ra cậu đang học năm ba đại học, còn đang đau đầu không biết nên đi làm hay thi lên thạc sĩ, một đống tín chỉ học không hết, một đống luận án làm chưa xong, quan hệ xã hội này kia rắc rối, khiến cho Cố Vọng mau chóng quên đi quãng thời gian tinh khiết kia.Cố Vọng đần người, người bên cạnh đều đi vòng qua ông giời con này, dù sao thì vị công tử bột quần là áo lụa này không vui cái đánh vỡ đầu con nhà người ta là chuyện bình thường.Cố Vọng tựa lên bức tường phía sau, nhắm mắt lại, thầm nghĩ, nguyên thân trong truyện vì cứ cố chấp thò ra trước mặt vị "ánh trăng sáng" kia nên mới rơi vào cảnh thê thảm như vậy, còn hại người trong nhà cũng gặp nạn theo.Vậy thì bây giờ, rời xa nam chính và "ánh trăng sáng" là được.Bằng khả năng của Cố Vọng cậu đây, về sau chắc chắn nguyên thân sẽ có tương lai rộng mở...Trên mặt người thiếu niên mang theo nụ cười, không giống với nụ cười xấu xa muốn chỉnh người khác trước kia, Cố Vọng có một gương mặt cực kì sạch sẽ, nếu như cậu tận dụng gương mặt này để đi khoe mẽ gạt người thì đúng là lừa phát nào chuẩn phát nấy.Ánh nắng bị bóng người ngăn lại, Cố Vọng bị bao trùm dưới bóng của người vừa đi tới."

Nộp bài."

Người vừa tới gõ lên mép bàn Cố Vọng, ánh mắt lóe lên một chút không kiên nhẫn.Cố Vọng mở to mắt, vô thức hỏi: "Bài gì cơ?"

Bạn cùng bàn của cậu chính là anh em tốt của Cố Vọng ở cấp ba, vỗ vai Cố Vọng, dùng giọng điệu cực kì thương xót mà nói: "Vọng Vọng, là mấy tờ bài tập ở dưới chân mày đấy."

Cố Vọng dùng tốc độ cực nhanh liếc sang tên của bạn cùng bàn: Tống Chi Ngôn.Người này, ở trong sách tính ra cũng tương đối trọng nghĩa khí, với việc Cố Vọng theo đuổi "ánh trăng sáng" như thiêu thân lao đầu vào lửa, cậu ta cũng đã từng ngăn cản biết bao lần.

Tống Chi Ngôn là người một nhà, Cố Vọng đưa ra kết luận.Bây giờ không phải lúc để lo về chuyện đấy.Nghĩ đến đó, Cố Vọng ngửa mặt lên, cười với nam sinh trước mắt: "Ngại quá, tôi không làm."

Ánh mắt Hạ Thanh Hoàn lướt qua mắt Cố Vọng, cười nhạo một tiếng: "Tôi sẽ báo với giáo viên."

Mặc dù trong lòng Cố Vọng cũng rất khiếp sợ với giá trị nhan sắc của bạn nam này, ngũ quan của cậu ta rất tinh tế, kết hợp lại một chỗ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.

Nhưng lại không hề nữ tính, thậm chí còn mơ hồ có chút lạnh lẽo, khiến cho người khác không dám có ý khinh nhờn.Nhưng sao cậu ta lại có ác ý lớn như vậy với mình?Hạ Thanh Hoàn vốn không mong đợi Cố Vọng sẽ thật sự làm bài, anh chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của lớp trưởng thôi.

Anh quay người đi, cầm chồng bài tập đặt ở trên bàn của mình, ra khỏi phòng học.Ở trong nhà vệ sinh vặn nước tỉ mỉ rửa tay, vừa rồi, anh chạm vào bàn của người kia.Cố Vọng vừa thu tầm mắt nhìn theo bóng lưng của thiếu niên đi ra khỏi phòng học lại, lập tức bị Tống Chi Ngôn véo hai bên má.Tống Chi Ngôn chậc chậc hai tiếng, không thể tin nổi nói: "Tao không nhìn nhầm chứ, mày vẫn là Vọng Vọng mà tao biết sao?"

Trong lòng Cố Vọng "thịch" một tiếng, lập tức đập cái tay của Tống Chi Ngôn, xoa hai má bị Tống Chi Ngôn véo ê ẩm: "Không phải tao thì là mày à?"

"Quả nhiên vẫn là mày."

Tống Chi Ngôn lắc đầu: "Nếu không phải vừa rồi mày lạnh lùng với Hạ Thanh Hoàn như thế, tao còn tưởng mày bị quỷ nhập vào người."

Hạ Thanh Hoàn?Hạ Thanh Hoàn!Cố Vọng hít sâu một hơi trong lòng, người vừa rồi tới thu bài là Hạ Thanh Hoàn, là "ánh trăng sáng" của nam chính, trông trăng thanh gió mát nhưng thật ra lại là một nam sinh có lòng dạ ác độc!Nghĩ đến đây, Cố Vọng quay đầu, hết sức nghiêm túc nhìn Tống Chi Ngôn, cậu hỏi: "Vừa rồi trông tao lạnh lùng lắm à?"

Tống Chi Ngôn sững sờ, tưởng là Cố Vọng lo thái độ vừa rồi của mình sẽ khiến Hạ Thanh Hoàn tổn thương, cậu ta cau mày, do dự nói: "Vọng Vọng, nói thật nhé, không phải anh muốn làm tổn thương mày, nhưng mày với Hạ Thanh Hoàn thật sự không cùng một thế giới.

Mày xem mày tặng thằng đó nhiều thư tình quà tặng như vậy, có lần nào nó không vứt đi?

Mày nói đi, với điều kiện của mày, kiểu người gì còn không tìm được, sao cứ phải treo cổ trên người Hạ Thanh Hoàn thế?"

Cậu không thể đồng ý ngay lập tức được, như thế chắc chắn sẽ bị Tống Chi Ngôn nhìn ra.

Cố Vọng cố ý do dự mấy giây rồi mới nhẹ nhàng gật đầu, dùng giọng điệu cực kì đau buồn: "Tao sẽ suy nghĩ một chút, dù sao..."

Tống Chi Ngôn nghe vậy kích động kéo Cố Vọng vào trong ngực, vui mừng nói: "Đều là anh em, mày không cần nói đâu, tao hiểu, tao hiểu mà!"

Cố Vọng: "..."

Hạ Thanh Hoàn vừa từ nhà vệ sinh về, đứng ở sau cửa một lát, sự trào phúng trong mắt bị tóc mái che lại, nói thì hay nhưng có làm được hay không, Cố Vọng nói mấy lời này cũng không phải lần một lần hai.

Tác giả có lời muốn nói:Cố Vọng: Ông đây nói thật, phải tin chứ!
 
[Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 2: Chúc mừng Vọng Vọng


Edit: RyCả lớp chỉ có mình Cố Vọng không nộp bài, Hạ Thanh Hoàn chí công vô tư, buổi chiều vừa hay có lớp của chủ nhiệm.Người phụ nữ có dáng người đẫy đà đứng trên bục giảng, ánh mắt ôn hòa dịu dàng, tóc dài không chút rối loạn thả sau lưng.

Cô hết cách khoát tay, chuyện liên quan đến Cố Vọng, cô thật sự nói chán rồi, quá mệt mỏi: "Cố Vọng, đi ra ngoài đứng."

Cố Vọng bị phạt đứng là chuyện cơm bữa, mọi người không cảm thấy ngạc nhiên, tất cả cắm đầu làm việc của mình, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cậu.Tống Chi Ngôn kéo tay Cố Vọng, cố gắng rỉ nước mắt: "Vọng Vọng, con trai, không phải bố không giúp mày, nhưng bố thật sự vô dụng bất lực!"

Cố Vọng không nhịn được cười: "Đi chết đi."

Cậu bình tĩnh ung dung đi ra từ cửa sau, hai tay đút túi quần, ngửa đầu, híp mắt, tựa ở trên tường.Từ nhỏ đến lớn Cố Vọng chính là con nhà người ta, nói đúng hơn, chỉ có mặt học tập là con nhà người ta, mấy lỗi lặt vặt cậu cũng hay mắc phải, nhưng vì thành tích tốt nên thầy cô đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Không nộp bài nên bị phạt đứng như nguyên thân là việc Cố Vọng chưa từng bị.Người khác đều bị phạt đứng, nhưng Cố Vọng chưa từng, về sau cậu cũng không khiến cho các thầy cô thiên vị mình phải thất vọng, cậu truyền thụ kinh nghiệm học tập của mình cho bạn cùng lớp, dùng sức mạnh của một người kéo điểm trung bình và tỉ lệ lên lớp của cả lớp lên.Mấy năm sau khi tốt nghiệp rồi, ảnh của Cố Vọng vẫn được vinh dự treo ở chỗ cao nhất sân trường.Gặp phải tình huống xấu hổ như hôm nay, Cố Vọng còn cảm thấy thật mới mẻ.Thẩm Chiếu từ trong lớp chạy ra ngoài đi vệ sinh nhìn thấy cảnh như vậy, nó cảm thấy mình bị quỷ nhập rồi, thế mà lại thấy Vọng Vọng thật đẹp trai.Không phải là nó nói Cố Vọng trông xấu, chẳng qua là vì Cố Vọng chưa bao giờ làm chuyện nghiêm chỉnh, lúc nào cũng cà lơ phất phơ, lãng phí cả khuôn mặt xinh đẹp.

Hôm nay không biết vì sao, Thẩm Chiếu lại cảm thấy Cố Vọng có chút gì đó khác biệt.Nó đi vệ sinh xong, nhanh chóng chạy đến bên Cố Vọng: "Sao ông lại bị phạt đứng vậy?"

Hôm qua Cố Vọng cũng đứng ngoài hành lang cả buổi sáng, như này là chuẩn bị cắm rễ ở hành lang rồi.Cố Vọng quay đầu nhìn nam sinh bên cạnh, ấn tượng đầu tiên chính là, người nàyđẹp ghê.Trí nhớ của cậu rất tốt, cốt truyện và nhân vật chỉ cần nhìn qua là nhớ, càng không phải bàn đến việc giờ chính mình cũng ở trong truyện, tên của những nhân vật kia và chuyện bọn họ sẽ phải trải qua như đèn kéo quân xẹt qua đầu cậu.Chỉ trong chốc lát, cậu đã xác định được thân phận của người trước mặt --- bạn thân của nguyên thân, Thẩm Chiếu.

Cố Vọng chơi thân nhất với người này, cộng thêm Tống Chi Ngôn ở trong phòng học nữa."

Không nộp bài tập."

Cố Vọng lời ít ý nhiều."

Ồ."

Thẩm Chiếu không cảm thấy ngạc nhiên, lập tức lấy điện thoại di động ra: "Voice chat không?"

"..."

Cố Vọng không hiểu lắm thế giới của học tra*, vẻ mặt của cậu có chút kì quái: "Ông không vào lớp à?"

*học dốt =))

"Kệ."

Thẩm Chiếu cực kì khí phách vung tay lên: "Đợi lát nữa thầy trông thấy tôi ở ngoài, chắc chắn cũng sẽ bắt tôi ra ngoài đứng thôi, giờ đứng đây chơi thì cũng thế.

Nhưng tí nữa thầy mắng thì tôi không đánh được đâu, treo máy đi theo ông đấy nhé, đừng để tôi hiến mạng."

Cố vọng: "..."

Sắp xếp trâu bò thế."

Chơi không?"

"Chơi."

Tranh thủ lúc trò chơi đang đăng nhập, Thẩm Chiếu ngồi xuống đất, vội vàng tìm một tư thế tốt nhất để chơi game, cũng không ngẩng đầu lên: "Vọng Vọng, nếu ông chọn xạ thủ thì để tôi chơi hỗ trợ cho.

Chúng ta đi đường dưới, tôi gọi thêm mấy tên lợi hại ở trong lớp, đường trên với đường giữa để chúng nó lo, lúc combat ông nhớ tránh xa một chút."

Cố Vọng nhớ ra, nguyên thân không chỉ học dốt, mà chơi game cũng dở, gần như chẳng giỏi cái gì.Hoàn toàn trái ngược với Cố Vọng, Cố Vọng là kiểu người muốn làm cái gì thì nhất định phải làm được tốt nhất.

Có thời cậu say mê Vương Giả*, lập tức đi nghiên cứu chiến lược, xem các đại thần truyền bá kĩ xảo, để đạt được trình độ tốt nhất, Cố Vọng không ngại tập luyện hơn nghìn lần.

*Vương Giả Vinh Diệu (Honor of King), một tựa game của Trung gần giống với Liên Quân Mobile.

Cậu lấy điện thoại ra, ngồi xuống sát bên Thẩm Chiếu, mở trò chơi lên, suýt nữa bị đống skin của nguyên thân làm cho mù mắt.Mặc dù nguyên thân chơi game dở, nhưng hắn có tiền, nhân vật anh hùng nào hắn cũng có, skin cũng mua đủ, kĩ thuật kém nhưng nhân vật nhất định phải đẹp.Nhà Cố Vọng nhiều nhất cũng chỉ được tính là khá giả tầm trung, không cùng một cấp bậc với dạng giàu nứt đố đổ vách như nguyên thân*, vì có vài skin còn phải quay hên xui.

Cố Vọng nhìn bản thân an ủi, mặc dù thế giới này hoàn toàn xa lạ, nhưng bây giờ mình cũng coi như là người có tiền.

*đoạn này là nói đến trong game nhé, chứ bạn thụ trước khi xuyên sách là trẻ mồ côi

Cậu vào game, chọn tướng quen nhất là Lý Bạch.Thẩm Chiếu nhìn cái nhân vật sáng lấp lánh so với đám nghèo khổ bọn họ như người của hai thế giới, kinh ngạc: "Không phải ông thích nhất là Lỗ Ban sao?"

"..."

Cố Vọng nghiêm mặt: "Hôm nay muốn thử chơi Lý Bạch."

"Ừ."

Thẩm Chiếu tuyệt vọng nói, đã có bốn người sẵn sàng rồi, Cố Vọng tham gia chỉ là cho đủ người thôi, nó chỉ hi vọng lúc vào trận Cố Vọng không hiến mạng.Mười lăm phút sau.."

Đù đù đù đù, Vọng Vọng Vọng Vọng, cứu tôi cứu tôi!"

"Vọng Vọng ông di chuyển ngầu vãi!"

"Vọng Vọng, né thằng đó, né nó, óa óa óa!

Vọng Vọng tôi yêu ông!"

Một ván kết thúc, trong đám con trai lớp bên cạnh có đứa đang gọi ba*, Thẩm Chiếu tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Cố Vọng, nghi ngờ hỏi: "Vọng Vọng, từ khi nào mà ông lợi hại như vậy?"

*ý kiểu như kêu lên "lợi hại vl" gì gì đó =))

Cố Vọng cực kì bình tĩnh, con trai cấp ba đang ở thời kì phản nghịch, mỗi ngày một kiểu: "Đánh nhà khó lắm à?"

Sau đó cậu lập tức thấy nét mặt Thẩm Chiếu từ nghĩ ngợi đến nhíu mày, nó nhìn vào mắt Cố Vọng, cực kì nghiêm túc: "Vọng Vọng, lúc bé mẹ tôi bảo ông thông minh, tôi còn không tin, không ngờ ông nghiêm túc lên có thể lợi hại như vậy."

Hóa ra chơi game là chuyện nghiêm túc, thế giới của học tra, Cố Vọng thật sự không hiểu.

Chỉ là một trò chơi mà Thẩm Chiếu đã như vậy, nếu về sau Cố Vọng thi lấy vị trí số một, nghiền nát Hạ Thanh Hoàn thì Thẩm Chiếu chắc chắn sẽ mang cậu ra cúng bái.Liên quan tới chuyện học hành, Cố Vọng suy nghĩ một chút, đúng là không thể đột ngột nhảy lên trên đỉnh được.

Chương trình cấp ba đối với cậu mà nói thì rất đơn giản, nhưng đối với nguyên thân từ nhỏ đã học dốt thì dù có thông minh mấy cũng không thể khiến thành tích đột ngột tăng mạnh trong một thời gian ngắn được, sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, chuyện này vẫn nên tiến hành theo chất lượng đi."

Vọng Vọng, chó Ngôn đang chat trong nhóm là chúc mừng ông thoát khỏi 'lưới tình của Hạ Thanh Hoàn', là thật à?"

Ba người bọn họ có một cái nhóm chat nhỏ, tên là 'Đám nhà giàu không ai chiếm được'.

Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn trải qua bao cuộc phân tích mới đưa ra được kết luận vì sao Cố Vọng lại chết mê chết mệt Hạ Thanh Hoàn, chắc chắn là bởi vì Hạ Thanh Hoàn cố ý bày ra lưới tình với Cố Vọng.

Bây giờ Cố Vọng tỉnh ra, không còn dính líu nữa, đây chính là chuyện vui lớn nhất phố!Cố Vọng gật đầu: "Ừ."

Thẩm Chiếu vui mừng suýt khóc: "Vọng Vọng, cuối cùng ông cũng tỉnh ra rồi, tôi thề, ông xem mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền cho Hạ Thanh Hoàn rồi, tính ra là bao được bọn tôi ăn không biết bao nhiêu nồi lẩu đấy!"

Cố Vọng: "..."

Thẩm Chiếu còn định ôm Cố Vọng cảm thán một lúc, ánh sáng trước mắt hai người đột nhiên bị chặn lại, Cố Vọng và Thẩm Chiếu không hẹn mà cùng ngước mắt nhìn người đứng trước mặt.Ánh mắt Hạ Thanh Hoàn lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên một độ cong trào phúng, giọng của anh không tính là lạnh lùng, thậm chí còn nghe ra chút dịu dàng, ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng lại cho người khác cảm giác rất xa cách, không dám chống lại."

Cô bảo cậu đi vào."

Cố Vọng nhìn Hạ Thanh Hoàn một lúc, "À" một tiếng, sau đó cúi đầu xuống, huých vai Thẩm Chiếu: "Còn chơi nữa không?"

Thẩm Chiếu thoát khỏi nhan sắc hoàng kim của Hạ Thanh Hoàn, liên tục gật đầu: "Chơi chứ, chơi!"

Hạ Thanh Hoàn còn chưa đi, Cố Vọng tranh thủ lúc game chưa bắt đầu, nheo mắt lại nhìn về phía anh, cười nói: "Làm phiền lớp trưởng vào báo với cô một tiếng, nói là tôi biết lỗi của mình rồi, cảm thấy mình cần phải sâu sắc nghĩ lại, chừng nào suy nghĩ đủ rồi tôi sẽ vào lớp."

Hạ Thanh Hoàn nhìn Cố Vọng đang ngồi dưới đất chơi game mồm nói sâu sắc nghĩ lại, mỉm cười, quay người vào trong lớp, như thể nói nhiều thêm một chữ với Cố Vọng cũng là một sự phiền phức.

___________________________Well, chương này nhắc đến game gủng khá nhiều nên mình cũng biến tấu đi một vài từ ví dụ như đoàn chiến (đánh nhau tập thể) thành combat =)) Bạn nào chơi LOL hay Liên Quân chắc sẽ hiểu thôi.

Mị định biến tấu thêm tí nữa cho nó giống với kiểu đám con trai chơi game nói chuyện với nhau, nhưng nghĩ lại thôi tài năng có hạn =)) Bịa nhiều quá hỏng mất giọng văn của tác giả thì chết...
 
[Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 3: Không làm phế vật


Edit: RyHạ Thanh Hoàn đi vào phòng học, giáo viên không thấy Cố Vọng đi theo, dịu dàng hỏi: "Cố Vọng đâu?"

"Cậu ta nói cần suy nghĩ thêm."

Hạ Thanh Hoàn trực tiếp thuật lại những gì Cố Vọng nói cho giáo viên trực, đi thẳng về chỗ ngồi ngồi xuống, lúc thò tay vào ngăn bàn lấy sách bài tập ra, ngón tay đụng phải vật gì đó cứng cứng.Hạ Thanh Hoàn lấy sách xong tiếp tục rút thứ kia ra từ trong ngăn bàn.Là một gói sô cô la cao cấp màu nâu sậm, thông tin trên đó đều được viết bằng tiếng Anh, bị ai đó dùng một dải băng màu tím quấn thành cái nơ con bướm rườm rà, bên trong cái nơ kẹp một mảnh giấy.Oa, hôm nay lại là một ngày tớ thích cậu!

--- yêu cậu, Vọng Vọng.Vọng Vọng?À.Hạ Thanh Hoàn nghĩ đến khung cảnh mình vừa nhìn thấy ở hành lang.

Hai người thiếu niên thân mật dính vào nhau, Thẩm Chiếu gần như là tựa vào người Cố Vọng, Cố Vọng cũng không có vẻ gì là không thoải mái, quan hệ của bọn họ tốt như vậy, mọi người đều biết.Nhưng rốt cuộc là quan hệ tốt theo kiểu gì?Anh nghĩ tới cái bài viết nói về Cố Vọng trên diễn đàn, trong bài liệt kê một loạt những người Cố Vọng đã từng dính dáng từ nhỏ đến lớn, một tay đếm cũng không hết, nam nữ đều có.

Cuối cùng chủ thớt tổng kết lại là: Cố Vọng chính là một kẻ chay mặn không kiêng, nam nữ đều ăn, một tên hoa hoa công tử thay đổi thất thường.Nhưng cậu ta đã theo đuổi Hạ Thanh Hoàn cả một học kì, là cái thời gian dây dưa dài nhất trong cái danh sách kia.Hạ Thanh Hoàn nhìn sô cô la trên bàn, mười ngón tay của anh trắng nõn thon dài, cầm bút lâu năm cũng không khiến các đốt ngón tay bị chai, anh không tốn chút sức nào xé tấm thiệp màu hồng thành vài miếng, ném vào sọt rác dưới chân.Nét mặt của anh quá mức bình tĩnh, đến nỗi bạn cùng bàn cũng không thể đoán được là anh vui hay không vui.

Nhưng hẳn là không vui, vì mỗi lần Cố Vọng tặng gì cho Hạ Thanh Hoàn, đồ đều được đem cho người khác.Lần này hẳn cũng sẽ..."

Bịch."

Hộp sô cô la nhập khẩu trị giá mấy ngàn bị Hạ Thanh Hoàn mắt cũng không thèm chớp ném thẳng vào sọt rác, tiếng vang hơi lớn khiến cho những người xung quanh đều ngó sang bên này.

Hạ Thanh Hoàn không chút lay động, mặt không đổi sắc cầm bút lên bắt đầu làm bài.Dương Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, không biết vì sao lại cảm thấy sau lưng thật lạnh.Một màn này bị Tống Chi Ngôn đang nằm sấp chơi điện thoại nhìn thấy hết, cậu ta hơi nhíu mày, rồi lại thở dài một tiếng, cảm thấy hơi may mắn, chỉ mong lần này Cố Vọng thật sự từ bỏ.Đối đầu với kiểu người như Hạ Thanh Hoàn, có mười Cố Vọng cũng không chơi nổi một Hạ Thanh Hoàn.Cố Vọng ở bên ngoài đã có một pha chiến game tràn trề sung sướng, Thẩm Chiếu cứ đi một bước lại quay đầu nhìn Cố Vọng, miễn cưỡng tạm biệt cậu rồi trở về phòng học của mình.

Tiết sau Cố Vọng cũng trở lại chỗ ngồi.Cố Vọng nhặt mấy tờ bài tập dưới đất lên, còn chưa kịp đọc đầu bài, trước mặt đã có mấy tờ bài tập phất phơ: "Chép đi, bố không thu tiền của mày đâu."

Cố Vọng: "..."

Cậu ném trả đống bài thi: "Tao tự làm."

"À."

Tống Chi Ngôn gãi cằm, vuốt vuốt mấy cái trên điện thoại di động, giơ lên trước mặt Cố Vọng: "Muốn vào cái nào?

Tao add mày vào."

Cố Vọng thấy rõ mấy cái nhóm chat kia, cái gì mà tôi có đáp án, đại học Q trong tay, câu trả lời đầy đủ.

Cậu thật sự bó tay rồi.

Cố Vọng đẩy điện thoại của Tống Chi Ngôn trở về, đành phải nói: "Tao muốn tự mình làm bài."

Tống Chi Ngôn giơ điện thoại không thể tin nổi há to mồm, hơn nửa ngày mới khép lại: "Mày bị sét đánh hả?"

"Tia sét chết dẫm nào đánh con tao thành dạng này vậy?"

Tống Chi Ngôn ôm Cố Vọng giả vờ khóc lóc.Cố Vọng đẩy cậu ta ra, ra vẻ như mình vừa tỉnh ngộ sau khi nhận phải cú sốc to lớn: "Tao nghĩ rồi, lí do vì sao Hạ Thanh Hoàn chướng mắt tao, là vì tao không đủ ưu tú, không xứng với cậu ấy."

Tống Chi Ngôn không hiểu: "Vọng Vọng, nhưng lúc trước mày..."

"Tao không phải vì Hạ Thanh Hoàn."

Cố Vọng đành phải nói: "Nhưng đúng là cũng vì cậu ấy nên tao mới nhận ra, nếu tao cứ kém cỏi sa đọa như vậy, về sau lại gặp người mình thích, tao cũng vẫn không thể theo đuổi người ta được.

Mày hiểu không?"

Tống Chi Ngôn lắp bắp: "Vọng Vọng, mày...

Tự nhiên mày đa cảm như vậy, tao thật sự có phần không quen nổi."

Cố Vọng giả vờ cười khổ.Dáng vẻ cậu ngoan ngoãn, khuôn mặt non nớt, sợi tóc mềm mềm rũ trước trán, đôi mắt hạnh lấp lánh ánh nước, cứ thế cúi gằm mặt xuống, lộ vẻ ra tủi thân vô cùng.Tống Chi Ngôn vô thức nói nhẹ hơn: "Nhưng mà, chúng ta không có thiếu tiền."

Cố Vọng: "..."

À, quên mất, Tống Chi Ngôn cũng là di dời đời ba, Thẩm Chiếu cũng thế.

Mặc dù nhà bọn họ không có đầu óc buôn bán như nhà họ Cố, nhưng cũng không quá kém.Ba người bọn họ cứ tiếp tục làm phế vật như thế thì gia tài cũng đủ để cho bọn họ ăn chơi đến chết.Cố Vọng nhíu mày, nguyên thân là một phế vật như thế này nên lúc đối mặt với nam chính và Hạ Thanh Hoàn vẫn không hề có sức chống trả như trước.

Coi như không có Hạ Thanh Hoàn, bởi vì mình đã xuyên đến đây, nhưng quỹ đạo của cuộc đời nguyên thân đã bị thay đổi, ai biết sau này sẽ còn xuất hiện người như thế nào, xảy ra cái kịch bản mới gì nữa.

Tất cả đều không thể đoán trước được, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.Cố Vọng không bao giờ đánh trận mà chưa chuẩn bị kĩ càng.Cậu nhìn về phía Tống Chi Ngôn, là vẻ mặt mà Tống Chi Ngôn chưa từng thấy, là giọng điệu mà cậu ta chưa từng nghe qua: "Tống Chi Ngôn, mày muốn làm phế vật cả đời sao?"

Tống Chi Ngôn như thể bị mê hoặc bởi cặp mắt xinh đẹp kia, cậu ta vô thức lắc đầu, rơi vào cái bẫy của Cố Vọng.Cố Vọng bỗng nhếch miệng cười một tiếng: "Tốt, chính mày tự đồng ý đấy nhé."

Trong truyện, kết cục của Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu cũng không được tốt lắm, nếu như nguyên thân không chết, có lẽ hai người này sẽ trở thành tâm phúc của hắn.

Bởi vì từ đầu đến cuối hai người này luôn đứng về phía Cố Vọng, nên cũng bị nam chính gộp chung tiêu diệt, tài sản của nhà bọn họ còn không bằng nhà họ Cố, việc đạp đổ với nam chính là dễ như chơi.

Kết truyện, Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu, một người trở thành nhân viên chuyển phát nhanh, một người làm nhân viên giao thức ăn.Những người đứng về phía nguyên thân, Cố Vọng không ngại kéo lên một thể, như vậy, tỉ lệ trở về chắc sẽ cao hơn nữa nhỉ.Nụ cười của cậu quá đẹp, gần như có thể khiến cho người ta mất hồn, Hạ Thanh Hoàn vừa từ phòng giáo vụ trở về, nhìn sang phía Cố Vọng.Làn da của thiếu niên trắng như sữa, rất hiếm thấy, vừa nhìn đã biết là công tử bột quý báu, nhưng hết lần này tới lần khác, cậu lại có một gương mặt ngoan ngoãn đến như vậy, nắng chiều từ khung cửa choàng lên người cậu một lớp ánh sáng, Hạ Thanh Hoàn thu tầm mắt lại, thầm nghĩ, khó trách những người đã qua tay Cố Vọng nhiều không đếm được, cậu thật sự có tư cách đó.

Tác giả có lời muốn nói:Người nào đó sớm hay muộn cũng sẽ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo

_____________Có một sự thật là lối hành văn của tác giả này khá cụt, kiểu nhảy cóc chả biết đâu mà lần, nhưng có những đoạn lại viết rất mượt chả hiểu sao.
 
[Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 4: Tao không thích đánh nhau, trừ khi cần thiết


Edit: RyTống Chi Ngôn thấy Cố Vọng tự tin và quyết liệt như vậy, cho rằng cậu vẫn nên đối diện với hiện thực trước mặt: "Vọng Vọng, nhưng tao không biết thật."

Cậu ta lấy ra một tờ bài tập tiếng Anh, giơ lên lắc lắc: "Ví dụ cái bài tiếng Anh này đi, thính lực của tao dựa vào chuyển động của bút, ABCD bốn lựa chọn, bốn phương tám hướng, bên nào chọn đáp án cũng nghe được, bố thật sự có tâm nhưng mà bất lực*."

*Vọng Vọng nói là nghiêm túc học tập, Tống Chi Ngôn lại nghe thành nghiêm túc gian lận =))))))))))

Cậu ta đấm ngực dậm chân, vừa khoa trương vừa giả dối.Cố Vọng: "..."

Tính cậu cũng ham chơi, từ nhỏ đến lớn đã vậy, nên ngay cả học hành cũng phải kết hợp với vui chơi.

Đám lêu lổng với cậu cũng không có đứa nào quá kém cỏi, nên đây thật sự là lần đầu tiên Cố Vọng dấn thân vào thế giới của học tra."

Không vội, cứ từ từ đi."

Cố Vọng học theo giọng điệu của chủ nhiệm cũ, sáu chữ ngắn ngủi, mờ nhạt và mệt mỏi vô cùng.Tống Chi Ngôn diễn xong hí bán xong thảm lại tiếp tục chơi điện thoại, cậu ta vốn không thật sự cho rằng Cố Vọng sẽ cố gắng học cho giỏi.

Chơi với nhau từ bé đến lớn, Tống Chi Ngôn hiểu rất rõ Cố Vọng --- là một tên nhiệt huyết ba phút thôi.Nếu là vụ học hành, tên này hẳn là một phút nhiệt huyết cũng không có.Mặt trời ban chiều nóng đến đốt người, Cố Vọng chỉ đánh mấy cái đáp án đúng, còn lại cố tình đánh sai hết, còn phải đếm đếm tính toán để khống chế điểm và tỉ lệ sai sót ở trình độ của một đứa học sinh dốt.Sau khi làm xong thì cậu bò ra bàn nằm ngủ, Tống Chi Ngôn nhìn cậu mấy lần, kéo bài tập của cậu qua đối chiếu với đáp án chính xác ở trong nhóm chat.

Đấy, mười cái thì sai tám, còn tính học hành gì nữa?

Tống Chi Ngôn ném tờ giấy lên đầu Cố Vọng, cậu ta nên biết Cố Vọng lại ba hoa chích chòe* mới phải, nếu Cố Vọng chăm học được thật, cậu ta sẽ lên trên đài chủ tịch, dùng mặt đập vỡ tảng đá lớn.

*Nguyên văn: 嘴上跑火车, ngoài miệng chạy xe lửa.

Cụm từ này dùng để chỉ những người giỏi ăn nói thuyết phục người khác, có thể nói chết thành sống, giỏi lừa gạt người khác.

Cố Vọng ngủ không được bao lâu thì bị tiếng người ồn ào đánh thức, cậu ngẩng đầu, dụi mắt, phát hiện ra Thẩm Chiếu đang đứng cạnh bàn của mình, hai tay chống nạnh, đang văng nước bọt khắp nơi chửi bới."

Tưởng Trì, mày thật không biết ngượng là gì, Hạ Thanh Hoàn không nói là thích Vọng Vọng nhà chúng tao, nhưng cũng không nói là thích mày, sao mày cứ phải ở đây sủa nhặng lên thế nhỉ?"

"Có khi Hạ Thanh Hoàn cũng chướng mắt mày lắm, nhìn mày đi, đen vãi, có chỗ nào so được với Vọng Vọng của bọn tao chứ.

Cái mặt này của Vọng Vọng nhà chúng tao mà vào giới giải trí là đám idol nam nữ kia cạp đất hết, gợi tình mà không ẻo lả mày hiểu không?"

Cố Vọng: "..."

Đoạn trước thì cũng được nhưng cái câu sau "gợi tình mà không ẻo lả" là khen cậu thật à?Cố Vọng kéo Thẩm Chiếu, Thẩm Chiếu dùng cùi chỏ hơi gạt Cố Vọng ra: "Ông đừng kéo tôi, hôm nay tôi phải chửi chết thằng Tưởng Trì này.

Hóa ra Hạ Thanh Hoàn là của nhà mày à, mày thích là người khác không được phép thích nữa?

Làm như mình ngon ấy, bố khinh!"

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được mặt của Tưởng Trì đã đen xì.Lấy lương tâm ra mà nói, Tưởng Trì cũng rất đẹp trai, là nhân vật chính, giá trị nhan sắc của gã có thể sánh ngang với Hạ Thanh Hoàn, chẳng qua không cùng một kiểu hình mà thôi.

Hạ Thanh Hoàn là trong trẻo mà lạnh lùng, Tưởng Trì lại là kiểu chói lọi như ánh mặt trời.Hiện giờ vẫn còn là học sinh, có mâu thuẫn gì thì chỉ cần qua loa vài câu, căng lắm là đánh nhau một trận.

Đến khi lên đại học, Tưởng Trì sẽ không còn khách khí như vậy nữa, từng chiêu đều âm tàn chí mạng.Dự tính ban đầu của Cố Vọng là không muốn để cho nguyên thân và những người bên cạnh nguyên thân dính dáng gì đến nam chính và "ánh trăng sáng" của gã.

Không nói là phải thân thiết tốt đẹp, nhưng ít nhất là không nên đắc tội.Tưởng Trì tiến lên, ở trên cao nhìn xuống Cố Vọng: "Mày mặc kệ chó nhà mày?"

Cố Vọng nhíu mày, cậu không ngờ Tưởng Trì lại nói chuyện khó nghe như vậy.Thẩm Chiếu đẩy Tưởng Trì, tấn công trước, nó chỉ vào mũi Tưởng Trì: "Đcm mày bảo ai là chó?"

Tưởng Trì vốn không thèm để đám Cố Vọng vào mắt, chẳng qua là gã ghét việc Cố Vọng cứ như kẹo da trâu bám lấy Hạ Thanh Hoàn, gã mỉm cười, cực kì không coi ai ra gì: "Nói mày đấy."

"Tưởng Trì, đm mày chết với tao!"

Thẩm Chiếu tức điên, nhưng còn chưa kịp ra tay, Tống Chi Ngôn ở phía sau bỗng đứng dậy khỏi ghế.

Cậu ta ngồi ở bên trong, nhưng thậm chí còn không cần Cố Vọng nhường đường, một tay chống lên bàn, cổ chân dùng sức, trực tiếp nhảy từ trong ra, động tác phải gọi là trôi chảy phóng khoáng.Lúc Tưởng Trì còn chưa kịp phản ứng, Tống Chi Ngôn đã đấm thẳng vào mặt gã, Tưởng Trì lùi về sau hai bước, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm.Thẩm Chiếu hoàn toàn không nhận ra, nó ôm lấy Tống Chi Ngôn: "Chó Ngôn, đánh thằng đó!"

Tống Chi Ngôn đẩy Thẩm Chiếu ra, kéo khóa áo đồng phục, trực tiếp cởi ra ném lên đầu Cố Vọng: "Vọng Vọng, cầm cho tao."

Cố Vọng: "..."

Cố Vọng lấy xuống áo khoác của Tống Chi Ngôn ở trên đầu.

Lúc cậu học cấp ba sao không trẻ trâu được như vậy nhỉ, nói chưa đến hai câu cả đám đã hóa thành gà chọi, chỉ chờ một tiếng hô là lập tức lao vào mổ nhau.Cậu kéo áo thun của Tống Chi Ngôn, kéo cậu ta ra phía sau, đứng lên, chặn trước mặt Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu, nhe răng cười với Tưởng Trì: "Tưởng Trì, mày muốn như thế nào?"

Tống Tri Ngôn trợn mắt há mồm, cực kì khó hiểu: "Vọng Vọng, ý mày là sao?

Có thể đánh nhau để giải quyết thì việc gì phải mở miệng?"

Thẩm Chiếu liên mồm phụ họa: "Đúng thế đúng thế!"

Cố Vọng: "..."

Cậu không phải người hiếu chiến, hồi học cấp ba cũng là người có nhân duyên cực kì tốt, đời sống thuận buồm xuôi gió, gần như không có bất kì gợn sóng xung đột nào, thậm chí đám đầu gấu nổi tiếng trong trường cũng xưng anh gọi em với Cố Vọng.Còn vị nam chính trong truyện này thì...

Nghiêm túc mà nói thì cũng nhỏ hơn Cố Vọng ba tuổi, coi như là cùng thế hệ đi, muốn trở thành anh em như kiểu Thẩm Chiếu với Tống Chi Ngôn thì hơi khó, nhưng hóa giải hận thù bắt tay giảng hòa, Cố Vọng nghĩ, chắc cũng không khó lắm."

Tao không thích đánh nhau."

Cố Vọng vừa dứt lời, đối diện lao đến một quả đấm cứng như thép, nhằm thẳng vào mặt cậu.Tưởng Trì là học sinh ban thể thao, mặc quần áo thì trông gầy, nhưng cởi ra sẽ thấy cả người đều là cơ bắp, một đấm này gần như là muốn nửa cái mạng của cái tên công tử trước giờ sống an nhàn sung sướng Cố Vọng.Cố Vọng bị bất ngờ không kịp đề phòng ăn một đấm, cậu che mặt cúi người, nghe thấy tiếng nói ngạo mạn của Tưởng Trì vang lên bên tai: "Tao không muốn thế nào cả.

Hôm nay là cho mày một cái cảnh cáo, mày còn quấn lấy cậu ấy thì sẽ không chỉ là một nắm đấm đơn giản như thế này đâu."

Cậu ấy là chỉ Hạ Thanh Hoàn.Tưởng Trì không ngờ hôm nay lại dễ dàng thu thập Cố Vọng như vậy, mặc dù trước kia nó cũng yếu như thế, nhưng mẹ nó cực kì khó chơi, giật tóc la hét cắn cào cấu trò bẩn thỉu mất mặt nào cũng làm, hôm nay lại đứng yên cho đánh là lần đầu tiên gã thấy.Tưởng Trì nhìn nam sinh đang bụm mặt, cười nhạo một tiếng, quay người đi.Cố Vọng tỉnh ra, trước mắt mơ mơ hồ hồ, cậu chỉ thấy cái tay đầy máu của mình!

Một đấm của Tưởng Trì khiến cậu chảy máu mũi!Có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!Đánh đã rồi nói!Cậu mò lấy đồng phục của Tống Chi Ngôn lau mặt, máu mũi dính lên nửa bên mặt, mặt mũi tràn ngập sự tàn ác, nhìn như tên côn đồ hung hãn ác độc, lau xong cậu nhặt lấy quả bóng rổ trên đất, dùng sức ném thẳng vào người Tưởng Trì đang đi ra cửa lớp học.Bóng lưng Tưởng Trì cứng đờ, gã chậm rãi quay người, mặt như băng sương."

Đmm!"

Cố Vọng dùng tốc độ chạy 50m lao tới Tưởng Trì, Tưởng Trì đứng không vững, ngửa mặt ngã xuống đất.

Cố Vọng túm lấy cổ áo của gã, nắm đấm trút xuống như mưa.Học sinh trong lớp bị hình ảnh này làm cho sững sờ.Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn cũng chết sững tại chỗ.

Thẩm Chiếu quay đầu sang nhìn Tống Chi Ngôn, lắp bắp: "Không phải Vọng Vọng mới nói là không thích đánh nhau sao?"

Tống Chi Ngôn cắt ngang: "Có lần nào mày thấy nó gặp Tưởng Trì mà không đánh nhau chưa?"

Tác giả có lời muốn nói:
Cố Vọng: Học đánh nhau bằng hai tay!________________________Mị sẽ cố gắng việt hóa đống từ chửi bậy một cách gần gũi và văn hóa nhất có thể =)))))))Thật sự là tác giả này viết truyện dùng nhiều từ mạng bên Trung làm tra sml, truyện trẻ trâu có khác...
 
[Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 5: Từ chối ánh trăng sáng


Edit: RyVăn phòng giáo viên.Lý Thư Nhã đeo kính đang cặm cụi chấm bài tập, đầu cũng không ngẩng lên, cô nói: "Cố Vọng, biết đây là lần thứ mấy trong tuần đến đây rồi không?"

Cố Vọng không biết, đống kia là tội lỗi của nguyên thân.Lý Thư Nhã không nghe thấy cậu lên tiếng, buông bút xuống, cái ghế xoay về phía Cố Vọng.

Trước khi đến văn phòng Cố Vọng đã rửa mặt, tóc ướt sũng dính bết trên trán, mi mắt cũng ướt, dính lại với nhau thành từng sợi, nhìn qua rất khiến cho người ta cảm thấy thương xót.Nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi, người khác có thương thật không thì cô không biết, nhưng Cố Vọng tuyệt đối không đáng thương, nó là một ông giời con luôn giương nanh múa vuốt ở trường.Lúc đầu Cố Vọng không có ý định ra tay với nam chính, cậu chỉ không ngờ nam chính lại trẻ trâu như thế, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bị ai đánh, được nâng niu mà lớn lên, lúc nào để cho người ta đánh như thế chứ, trong truyện cũng không cho.Cậu không tin, cậu còn không chơi lại một học sinh trung học.Huống hồ, mâu thuẫn giữa cậu và nam chính cũng chẳng xa lạ, chủ yếu là đến từ Hạ Thanh Hoàn, chỉ cần Cố Vọng không quấn lấy Hạ Thanh Hoàn, thì ngay cả một ánh mắt Tưởng Trì cũng khinh thường cho cậu.Cho nên Cố Vọng hoàn toàn không lo việc Tưởng Trì sẽ ghi hận vì đánh nhau, cậu đã phân tích lợi hại trước khi ra tay rồi.Cô thở dài, rút ra một tờ giấy A4 từ một xấp tài liệu ở trên bàn, đưa cho Cố Vọng: "Xem đi."

Cố Vọng nhận lấy, phát hiện nó là một tờ phiếu điểm.Cậu nhìn từ trên xuống, tìm hai chữ Cố Vọng, thành công nhìn thấy mình ở vị trí cuối cùng, tổng điểm là 121.Nguyên thân thi cử kiểu gì vậy?Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Cố Vọng, Lý Thư Nhã cảm thấy đứa nhỏ này còn cứu được, ít nhất cũng không hờ hững như trước, có lẽ là sắp lên lớp mười hai nên bắt đầu cảm thấy nôn nóng."

Chuyện em đánh nhau ngày hôm nay, cô có thể không mời phụ huynh, em chỉ cần viết kiểm điểm thôi, nhưng..."

Lý Thư Nhã dừng một chút, nói với vẻ nghiêm túc: "Trước kì thi tháng tới, tổng điểm của em phải đạt được 200 điểm cho cô."

Cố Vọng: "..."

Cố Vọng làm ra vẻ mặt vô cùng phức tạp, chủ yếu là vì cậu không ngờ lại có ngày điểm mục tiêu của mình là 200!

Lại còn là tổng điểm!Lý Thư Nhã tưởng là cậu cảm thấy quá khó, không đạt được, bèn an ủi: "Em không nên cảm thấy quá khắt khe, không phải là cô đặt ra yêu cầu quá cao cho em.

Từ giờ đến lúc thi đại học chỉ còn hơn một năm, em phải tăng nhanh tiến độ, không thể tụt lại sau các bạn quá nhiều, em thấy như vậy có được hay không..."

Cô trầm ngâm một hồi rồi nói: "Cô để Hạ Thanh Hoàn phụ đạo cho em."

Cố Vọng nghe thấy Lý Thư Nhã muốn cho Hạ Thanh Hoàn phụ đạo cho mình, không chút nghĩ ngợi đã từ chối: "Cô không cần phải làm vậy đâu ạ, em tự học được, em sẽ thi được 200 điểm."

Một tên Tưởng Trì cậu còn có thể miễn cưỡng đối phó, giờ lại thêm một Hạ Thanh Hoàn hoàn toàn không nhìn ra sâu cạn, chắc chắn Cố Vọng sẽ lại đi vào đường chết.

Kế hoạch hiện tại của cậu là có thể rời khỏi hai người này xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, mau chóng tác hợp cho hai người này thành đôi cũng được.Lý Thư Nhã thấy Cố Vọng kháng cự như vậy, cực kì khó hiểu, Cố Vọng gióng trống khua chiêng theo đuổi Hạ Thanh Hoàn đến nỗi cả trường đều biết, sao bây giờ lại không muốn để Hạ Thanh Hoàn phụ đạo cho mình?Thấy vẻ mặt khó tin của Lý Thư Nhã, Cố Vọng cúi đầu giải thích: "Em sợ ở gần nhau như thế em càng không có tâm trí để học bài..."

Lý Thư Nhã: "..."

Cậu cúi đầu, cho nên không biết trong đám người ra vào văn phòng, có một người vừa tiến vào, người đó xuất hiện khiến cho gần như toàn bộ người trong phòng làm việc đều nhìn sang bên đó.Trừ Cố Vọng vẫn còn đang cúi đầu diễn sâu."

Thưa cô, đây là bài tập buổi chiều của lớp."

Người tới có giọng nói rất trầm, trong không khí nóng nực, vào tai người nghe được lại cảm thấy có hơi lạnh thoáng qua.Cố Vọng lập tức chấn động, cậu dùng khóe mắt liếc sang Hạ Thanh Hoàn phía bên kia.Tay áo đồng phục của Hạ Thanh Hoàn được xắn lên khoảng một phần ba cánh tay, ngón tay của anh có khớp xương rõ ràng, móng tay ngắn gọn sạch sẽ vuông vắn, cổ tay hơi gầy, có đường cong cơ bắp mượt mà.

Cố Vọng nghĩ đến miêu tả về Hạ Thanh Hoàn ở trong truyện, người này gần như không có khuyết điểm.Anh không chỉ là "ánh trăng sáng" của nam chính, mà còn là "ánh trăng sáng" của chính mình, có rất nhiều người yêu mến anh.Yêu sự xa cách vời vợi này của anh, yêu sự trong trẻo lạnh lùng không nhiễm bụi trần của anh.Cố Vọng là người ngoài cuộc cũng là người đứng xem, chỉ cảm thấy người như Hạ Thanh Hoàn rất đáng sợ.Hai người bên cạnh đương nhiên không biết hoạt động nội tâm của Cố Vọng, Lý Thư Nhã nhận lấy bài tập từ tay Hạ Thanh Hoàn, cô nói vất vả cho em, giọng điệu dịu dàng đến không thể tin được.

Cô nhìn Hạ Thanh Hoàn, chọc ghẹo anh: "Vừa rồi cô mới nói để em phụ đạo cho Cố Vọng, không ngờ em ấy lại không đồng ý, nói là không muốn làm phiền em."

Lý Thư Nhã rất biết cách nói chuyện, ý tứ của Cố Vọng rõ ràng là không muốn kéo chân chính mình, chứ không phải là kéo chân Hạ Thanh Hoàn.Hạ Thanh Hoàn nghe Lý Thư Nhã nói vậy, nét mặt vẫn như cũ, anh thậm chí không buồn liếc nhìn Cố Vọng, qua loa phụ họa một câu: "Thật ạ?"

Lý Thư Nhã không biết Hạ Thanh Hoàn có bao nhiêu hững hờ, mọi việc Hạ Thanh Hoàn làm luôn rất chu đáo, có thể giao thiệp với bất cứ ai.

Chỉ có Cố Vọng hiểu được lúc nói câu này, cõi lòng Hạ Thanh Hoàn có bao nhiêu trào phúng và khinh thường.Trong truyện miêu tả, Hạ Thanh Hoàn nhìn Cố Vọng như nhìn thứ rác rưởi, ai lại có thái độ tốt với rác rưởi chứ?Lý Thư Nhã nhìn hai đứa học sinh vài lần, cô nói: "Cố Vọng, em có thắc mắc thì cứ hỏi Hạ Thanh Hoàn.

Tư duy của Hạ Thanh Hoàn rất lô-gíc, chắc chắn sẽ rất có lợi cho việc học của em."

Trường cấp ba Kim Dương cũng không quá tẩy chay việc học sinh yêu sớm, động lòng là chuyện rất đỗi thường tình, chỉ cần biết giữ đúng mực, giáo viên để ý thêm một chút, có đôi khi sẽ là chuyện tốt, cũng có thể là chuyện xấu.Lý Thư Nhã hiểu rõ Hạ thanh Hoàn, hiểu rõ học sinh của mình, biết anh không phải là kiểu người sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, cho nên mới yên tâm có ý định giao Cố Vọng cho Hạ Thanh Hoàn.

Nếu như Hạ Thanh Hoàn có thể giúp Cố Vọng tiến bộ thì thật quá tốt.Nhưng bây giờ xem ra, Cố Vọng cũng không có ý kia.

Cô cũng không phải là người thích ép buộc người khác, Cố Vọng đã không muốn thì quên đi.Cố Vọng gật đầu, nói vâng.Không thể cái gì cũng từ chối được.Lý Thư Nhã thu được câu trả lời hài lòng, khoát tay để hai người rời đi.Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng giáo viên, Cố Vọng đuổi kịp Hạ Thanh Hoàn: "Đợi đã."

Bốn bề hành lang vắng lặng, tâm trạng của Hạ Thanh Hoàn vẫn giữ ở mức khá ổn, anh chỉ nhàn nhạt hỏi một câu "Chuyện gì?"

Nếu như lơ đi sự u ám chợt lóe lên trong mắt anh.Cố Vọng nhìn thấy hết những thứ này.

Lúc đối mặt với Hạ Thanh Hoàn, không hiểu sao cậu lại cảm thấy chân hơi run.Cậu lùi về sau hai bước, chậm rãi nói: "Cậu yên tâm, từ giờ về sau tôi sẽ không quấn lấy cậu nữa."

Nói xong, chính Cố Vọng cũng cảm thấy ghê răng, đây là cái lời kịch trong phim truyền hình thần tượng nào vậy.Hạ Thanh Hoàn cao hơn Cố Vọng nửa cái đầu, anh hơi rũ mắt nhìn xuống mặt Cố Vọng.

Đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy ánh mắt Cố Vọng sạch sẽ bình thản đến vậy."

Thật sao?"

Hạ Thanh Hoàn thu tầm mắt lại, không mặn không nhạt vứt xuống hai chữ như thế rồi xoay người rời đi.Tiến bộ, biết diễn kịch rồi.

Tác giả có lời muốn nói:Vọng Vọng nhà chúng tôi làm gì cũng kém, xoa xoa
 
[Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 6: Bị hốt cả ổ


Edit: RyKiểm điểm phải được nộp cho Lý Thư Nhã trước Chủ Nhật, tối thứ Sáu Cố Vọng mới bắt đầu viết.Viết kiểm điểm cũng như viết văn, phải có mở bài thân bài kết bài, mở bài khai báo chuyện đã xảy ra, thân bài thừa nhận sai lầm với tranh thủ nịnh nọt nhà trường, kết bài cho thấy thái độ triển vọng về một tương lai tươi đẹp.

Trước khi xuyên qua đây, Cố Vọng là học bá, viết kiểm điểm chỉ là một chuyện tiện tay là làm được.Nhưng mà bản kiểm điểm này tốn hết một tiếng của Cố Vọng, là bởi vì Cố Vọng còn phải bắt chước chữ viết của nguyên thân, thật sự là xấu ghê gớm.

Mà Cố Vọng luyện chữ từ nhỏ, đã sớm tạo thành phong cách của mình, mặc dù Cố Vọng đã cố gắng hết sức, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy được vài nét chữ sắc sảo được viết ra trong vô thức.Cậu viết xong, thổi khô mực mới nhận ra Tống Chi Ngôn đã biến mất từ lúc nào, nhắn tin WeChat hỏi cậu ta đang ở đâu, Cố Vọng không đợi bên kia trả lời đã khóa máy, định đi nộp kiểm điểm trước.Phải nộp trước Chủ Nhật, nên không thể kéo dài thêm nữa.

Nguyên thân trong truyện từ xưa tới giờ không viết kiểm điểm, chính là một tên công tử không thèm để nội quy kỉ luật của trường học vào trong mắt.Vậy thay đổi, bắt đầu từ việc viết kiểm điểm đi!Chính Cố Vọng cũng cảm thấy buồn cười, từ lúc nào mà việc viết kiểm điểm cũng được coi là một loại tiến bộ vậy, chưa kể, ngày đó đánh nhau lại là Cố Vọng đánh, không liên quan gì đến nguyên thân.Cậu đặt bản kiểm điểm lên mặt bàn làm việc của Lý Thư Nhã, Lý Thư Nhã gọi cậu lại, ý là còn lời muốn nói.Lý Thư Nhã cầm lấy bản kiểm điểm kia, đọc qua rồi bỏ sang một bên.

Cô khoanh hai tay đặt trên đầu gối, trong lòng có chút vui mừng, coi như Cố Vọng không thích học, nhưng ít nhất thằng bé đã biết mình sai ở đâu, còn biết viết cả kiểm điểm, lúc đầu cô còn sắp từ bỏ đứa học trò này rồi.Cô nhìn Cố Vọng, sâu sắc dạy bảo: "Cố Vọng, em biết không, muốn thành tài, trước tiên cần phải trưởng thành.

Cô không mong em một bước lên trời, em cứ từ từ thay đổi, cô cũng sẽ đi cùng với em, được không?"

Lý Thư Nhã thấy Cố Vọng chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu, bèn nở nụ cười chân thành.Cố Vọng nhìn Lý Thư Nhã, không khỏi hơi xúc động, nếu là một giáo viên khác, với học sinh như Cố Vọng, chắc chắn sẽ phiền chán cực kì thỉnh thoảng khuyên cho có để cậu không kéo thấp điểm trung bình của lớp, kéo thấp tỉ lệ lên lớp của trường.Nhưng Lý Thư Nhã là thật sự toàn tâm toàn ý muốn điều tốt cho từng học sinh.Cố Vọng ra khỏi văn phòng giáo viên, chậm rãi thong thả đi về phía phòng học, điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.[Chó Ngôn: Vọng Vọng mau tới cứu bọn tao!][Chó Ngôn: Con trai, bố mày sắp chết rồi!][Thẩm Chiếu: Đm, sớm muộn tao cũng sẽ giết cái mạng chó của bọn nó!]Cố Vọng không hiểu bọn họ đang kêu cái gì, gọi điện qua, bên kia rất ồn ào, Tống Chi Ngôn gào mồm lên với Cố Vọng: "Vọng Vọng, đm, bọn tao đang ở quán net đánh nhau!"

Thẩm Chiếu ở bên cạnh hô một tiếng đù.Cố Vọng: Hóa ra đời sống của học tra lại muôn màu muôn vẻ như thế."

Chúng mày còn dám nói là không mở!

Mang chim ra mà thề đi!"

Câu này của Tống Chi Ngôn chắc chắn không phải cho Cố Vọng, cậu ta sẽ không lấy sinh mạng của anh em ra đùa.Nhưng lời lẽ của Tống Chi Ngôn thật sự quá lưu manh thô tục, mấy người bên kia thẹn quá hóa giận nhấc ghế lên muốn đánh nhau, còn la hét: "Chúng mày thua còn sủa, nhà giàu mới nổi chính nhà giàu mới nổi, không ra gì."

"Cố Vọng đâu?

Sao nó không đến?

Sợ à?"

Cố Vọng mới là người có tiền nhất trong cả ba, nếu nó có ở đây là sẽ thắng được kha khá rồi.Tống Chi Ngôn cực kì khinh thường cái bộ dạng chưa trải đời của lũ đối diện, cậu ta đang nói chuyện điện thoại với Cố Vọng, vẫn không quên chửi bới đám kia."

Mày mới là thằng nhát nhất quả đất, đánh không lại nên mở hack, vì tiền ngay cả mặt mũi cũng không cần.

Chiếu, cho chúng nó tiền, hỏi chúng nó muốn bao nhiêu?"

Thật ra Tống Chi Ngôn chửi ác hơn Thẩm Chiếu nhiều, trong cả ba cậu ta cũng là người đánh nhau dã man nhất.Thẩm Chiếu "hừ" một tiếng, xoay người cầm cặp sách bên cạnh máy tính, nó vừa lấy ví ra đã bị một đứa cầm cặp sách đập vào đầu.

Thẩm Chiếu lập tức ngã nhào ra đất, cái cặp kia cũng rơi xuống đất, "bịch" một tiếng, hoàn toàn không êm tai như tiếng sách vở rơi."

Trong túi mày bỏ cái gì vậy?"

Tên đại ca hỏi đứa đàn em, cảm thấy có vẻ không đúng lắm, nếu như là sách vở, sao thằng kia lại ngất?Đứa đàn em khựng lại, lập tức làm ra dáng vẻ như sắp khóc: "Em bỏ cục gạch trong đó!"

"Cục gạch?!"

Tống Chi Ngôn nghe thế thì rú lên, cậu ta nói địa chỉ quán net cho Cố Vọng xong, cúp máy, vớ cây chổi bên cạnh rồi xông tới, cả người đầy sát khí, như thể thứ trên tay không phải chổi mà là dao phay.Tên đại ca vứt điếu thuốc lá xuống mặt đất, nghiến răng: "Kệ nó, có lỗi cũng không nhận, đập thằng Tống trước!"

Gã ta vừa nói xong, lập tức bị một đống thứ gì đó đen sì đập vào mặt, các thể loại mùi khắm lọ khiến cho người ta buồn nôn, trên cái chổi còn sót lại chút vật thể không biết tên."

Tống Chi Ngôn, đây là mày tự tìm đấy!"

Dù sao hiện tại Tống Chi Ngôn chỉ có một người, mấy tên đồng đội trước đó chỉ là người qua đường, giờ phút này đã sớm lẩn mất, gã không tin năm đứa bên này không đánh nổi một thằng đó!Tống Chi Ngôn không nói nhảm, đá vào bụng một thằng bên đó, tình thế bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn, chủ tiệm net ở quầy thu ngân đang chỉnh lại lớp trang điểm, xác định không có tì vết mới cầm lấy điện thoại ra ngoài gọi điện."

Hầy, đúng, đánh nhau, sắp đánh chết người luôn rồi, các anh mau tới đi!"

Chủ tiệm báo cảnh sát.

Cô xoa cằm nhìn đám người đang đánh nhau, không hề lo lắng đồ đạc bị hỏng, tìm ba mẹ chúng nó giải quyết là được, quán net xung quanh trường học đều vậy, rất hay có mấy đứa học trò đánh nhau, ghế bị thiếu chân thiếu tay đều là do chúng nó đánh nhau.Thẩm Chiếu bị đập ngất xỉu, lúc nó tỉnh lại, đã nghe thấy tiếng còi báo động bên ngoài.

Tống Chi Ngôn thấy nó tỉnh rồi, cậu ta còn đang bị một đứa cắn vào đùi, Tống Chi Ngôn nhe răng trợn mắt gào lên: "Chiếu, mau qua đây hỗ trợ!"

Bóng dáng cảnh sát xuất hiện, đầu Thẩm Chiếu lóe lên tia sáng, lại "ngất".Tống Chi Ngôn: "Tao đ*t cụ tổ nhà mày luôn Thẩm Chiếu!"

Mấy cảnh sát tiến lên rút cây dùi cui bên hông ra, xách mấy thằng nhãi con lên, miệng gào thét: "Ăn no rồi rửng mỡ đúng không?!

Bố mẹ đưa chúng mày đến trường học để đánh nhau à?"

Người đàn ông trung niên dồn khí vào đan điền, tiếng gào có thể đánh bay cả nóc tiệm quán net.

Đám game thủ xung quanh vẫn chuyên tâm chơi như cũ, một người cảnh sát đầu trọc lia ánh mắt sắc bén về phía chủ tiệm đang bắt đầu sơn móng tay ở quầy: "Chỗ này của cô..."

Người đàn bà che miệng cười một tiếng: "Anh trai, chỗ này của em là nơi làm ăn đứng đắn nha, không có thẻ căn cước thì không được vào."

Đầu trọc thu tầm mắt lại, không có nghi ngờ.Cuối cùng Thẩm Chiếu vẫn bị xách đi, Tống Chi Ngôn cười lạnh một tiếng: "Ồ, vị nam diễn viên xuất sắc nào đây?"

Thẩm Chiếu cười đùa tí tởn đi tới: "Chó Ngôn, anh em mình đứa nào trốn được hay đứa nấy còn gì?

Tất cả đều là anh em, mày còn so đo là mày không đúng."

Đầu trọc đẩy Thẩm Chiếu một cái: "Còn dám cười nữa!"

Tống Chi Ngôn không nói chuyện với Thẩm Chiếu nữa, cậu ta nhíu mày, nét mặt hơi nặng nề.

Thẩm Chiếu tranh thủ lúc cảnh sát đi dạy dỗ những đứa khác, đưa đầu đến gần khẽ hỏi: "Sao thế?

Mày giận thật đấy à?"

"Không phải."

Tống Chi Ngôn nói: "Tao gọi cho Vọng Vọng, chắc nó sắp đến rồi..."

Mặt Thẩm Chiếu cứng đờ: "Không phải chứ."

Cố Vọng còn mang theo cả gậy đến, cái gậy này cậu nhặt ở một cái ngõ nhỏ bên ngoài quán net, cậu cách một khoảng đã thấy quán net kia có tên là "Cà phê mạng Thanh Hoa", suýt chút nữa ngã xuống.

Một là cậu không ngờ trong sách cũng có Thanh Hoa, lại không biết Thanh Hoa này có giống với Thanh Hoa trong thế giới của cậu không, hai là Thanh Hoa chính là đại học Cố Vọng theo học, nên cậu nhìn thấy hai chữ Thanh Hoa đã thấy có một lòng cảm mến, nhưng mà...

Bây giờ nó là một quán net.Lúc sắp đến cổng quán net, Cố Vọng nhìn thấy Thẩm Chiếu đi từ bên trong ra, trên trán có một mảng bầm đen, nó cũng nhìn thấy Cố Vọng, liều mạng nháy mắt với cậu, buồn thay mắt của nó đang sưng vù lên, Cố Vọng hoàn toàn không nhìn ra là nó đang nháy mắt, mà cảm thấy giống như là bị đánh đến co giật.Cố Vọng sốt ruột, lập tức kéo cây gậy chạy qua: "Đm đứa nào đánh ông thành như thế này?"

Trong mắt của cậu tạm thời chỉ có Thẩm Chiếu.Xuyên sách chưa tới một tuần, Cố Vọng đã cực kì quen thuộc với vai trò của một Cố Vọng học tra cấp ba.Thẩm Chiếu không dám nói lời nào, phía sau nó là quán net mờ tối, có mấy tên nam sinh đang bị đẩy ra, theo sau là mấy cảnh sát, đầu trọc dẫn đầu, lập tức trông thấy một thiếu niên nhìn rất hiền lành có dáng vẻ của một học sinh ngoan.Ông đang định bảo tránh ra thì nhìn thấy cây gậy trong tay Cố Vọng, ông cười: "Ồ, còn gọi cả trợ giúp cơ à?"

Ông vung tay: "Mang đi mang đi!"

Cố Vọng ngu luôn.Tống Chi Ngôn đi ra, hung tợn nói với Thẩm Chiếu: "Đm tao bảo mày là thấy Cố Vọng thì đừng để nó tới đây!"

Thẩm Chiếu khẽ nói, cực kì oan ức: "Tao nháy mắt mà, nhưng Vọng Vọng nhìn không hiểu, sao lại trách tao?"

"..."

Tống Chi Ngôn nhìn cái mặt bầm dập của Thẩm Chiếu, ánh mắt à, có trợn ngược mắt lên trời cũng không ai đọc hiểu được.

Tác giả có lời muốn nói:Cố vọng: Thật quá xui xẻo!________________________Truyện trẻ trâu có khác vừa edit vừa cười gần chết =)))))))))))))))) Mấy câu chửi bậy là tui edit cho gần nghĩa mà thân thuộc nhất có thể rồi đấy =))))))))))))) Bạn nào thấy tục quá thì để lần sau tui **** cho lẹ =))))))
 
[Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 7: Ai bảo chúng mày không có anh em giỏi viết kiểm điểm?


Edit: RyNgày mai Lý Thư Nhã phải tham gia hội giao lưu của giáo viên ở thành phố bên cạnh, đêm nay lên đường, ra khỏi trường rồi mới nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát.Cô có vẻ ngoài dịu dàng, khí chất thanh nhã, lúc nghe thấy cảnh sát bên kia nói, mặt lập tức sầm lại, trong lòng cô tự nhủ mình phải tỉnh táo, sau đó khống chế tâm tình muốn bùng nổ, hỏi lại: "Có Cố Vọng ở đó không?"

Vừa rồi cảnh sát chỉ nhắc đến tên của Thẩm Chiếu vì Thẩm Chiếu bị thương nặng nhất, nên cũng bị chú ý nhiều nhất.

Ông cầm điện thoại, quay đầu nhìn đám nam sinh đứng thành từng dãy ở bên cạnh: "Có Cố Vọng ở đây không?"

Lập tức thấy thiếu niên nhìn y hệt con ngoan trò giỏi kia giơ tay lên: "Có mặt."

Cảnh sát gật đầu, tiếp tục nói chuyện điện thoại: "Có."

Lý Thư Nhã muốn ngất, một tiếng trước thằng bé vừa mới nộp kiểm điểm, bây giờ lại vào đồn cảnh sát vì đánh nhau.Cảnh sát lại bổ sung: "Thằng bé không tham gia, không sao."

Lý Thư Nhã nghe được câu này mới cảm thấy dễ thở hơn một chút, cảnh sát hỏi cô có thể tới đây một chuyến được không.

Lý Thư Nhã nhíu mày, hội giao lưu mỗi năm tổ chức một lần, rất quan trọng, nhưng cô cũng không thể để học sinh của mình ở lại đồn cảnh sát được, do dự một lát, cô hỏi: "Tôi để học sinh của tôi tới được không?"

Lúc đầu cô cũng nghĩ nhờ các giáo viên khác đến một chuyến, nhưng nghĩ đến thái độ của những giáo viên kia với đám Cố Vọng, có khi cảnh sát bảo tạm giam hai ngày bọn họ cũng sẽ vui vẻ đồng ý.

Không phải học sinh của mình, còn suốt ngày phá phách gây sự, bọn họ sẽ không thèm quan tâm.Cảnh sát sững sờ: "Học sinh?"

"Vâng, hiện giờ tôi không ở trường, các giáo viên khác không biết rõ mấy em này lắm, tôi để lớp trưởng tới, anh thấy có được không?"

Cảnh sát: "Thành niên chưa?

Thành niên rồi thì cũng được."

Ông miễn cưỡng đồng ý, bình thường đều là chủ nhiệm lớp hoặc là người giám hộ tới, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có tình huống đặc biệt.

Huống hồ, bọn họ đã quản lý khu trường học này lâu rồi, ba ngày thì hai ngày có học sinh đánh nhau, con đường tương lai của chúng hẵng còn dài, cảnh sát cũng sẽ không thật sự lưu lại hồ sơ, chỉ là đi ngang qua lên sân khấu hù dọa một chút thôi.Cố Vọng mặc đồng phục gọn gàng ngay ngắn, ngoan ngoãn đứng ở chính giữa, hoàn toàn không ăn khớp với Thẩm Chiếu mặt mũi sưng phù, Tống Chi Ngôn cả người toàn dấu chân hay đám nam sinh ăn mặc như lũ đầu đường xó chợ kia.Cố Vọng đang ngẩn người, cậu không thể ngờ rằng, đời này lại có thể bước chân vào đồn cảnh sát!Mấy ngày nay, cậu đã sống cuộc sống của một học tra, đi học trễ, tiết nào cũng ngủ, không ngủ thì chơi điện thoại.

Nhưng lúc Tống Chi Ngôn cho rằng cậu đang ngủ, thật ra cậu đang nghe giảng, cậu ta cho là Cố Vọng đang chơi điện thoại thì thật ra Cố Vọng đang lên mạng học bài.

Diễn bộ dạng của phế vật là được rồi, Cố Vọng sẽ không thật sự để mình biến thành phế vật.Nhưng việc vào đồn công an thật sự nằm ngoài dự liệu của Cố Vọng.Cậu vừa mới cam đoan với Lý Thư Nhã là sẽ nghe lời không gây chuyện nữa xong, quay trước quay sau đã gặp phải rắc rối.Tống Chi Ngôn đứng cạnh còn đang khẽ chửi nhau với tên đại ca Hoa Tí xăm trổ đầy mình ở cách vách."

Cố Vọng nhà chúng mày cosplan à."

Hoa Tí chưa từng thấy Cố Vọng mặc đồng phục tử tế, trước giờ đều là hàng hiệu từ đầu đến chân, Log* to tới nỗi hù chết người, chỉ sợ người ta không biết là nó có tiền.

*Mình đoán đây là chữ logo =)) do tên này dốt tiếng Anh nên nói sai =))

Tống Chi Ngôn trợn mắt lên: "Sửa mồm đi, là cosplay, đồ gà*."
*Nguyên văn là gà cay 辣鸡,đọc giống với rác rưởi 垃圾, đây là một cụm từ trên mxh bên Trung dùng để gọi trêu, ít khi mang nghĩa xúc phạm, giống kiểu cà khịa hơn.

Kiểu á à con cờ hó này hay thằng gà này của Việt Nam ấy.

Hoa Tí từ sau lưng đạp Tống Chi Ngôn một phát: "Mày vẫn thèm ăn đập đúng không?"

Tống Chi Ngôn tranh thủ lúc không ai nhìn thấy, cũng dùng sức đẩy Hoa Tí một cái: "Ai đánh ai còn chưa biết được đâu?"

Hoa Tí không đề phòng, bị Tống Chi Ngôn đẩy va vào người tên đàn em bên cạnh, gã ta không hề kéo dài, lập tức vọt tới trước mặt Tống Chi Ngôn hăm dọa: "Đến!

Chơi luôn!

Tao với mày đánh!"

Tống Chi Ngôn định mở miệng, Cố Vọng ở phía sau lại lặng lẽ kéo góc áo cậu ta, ra hiệu cho cậu ta đừng nói chuyện.Tống Chi Ngôn thấy đầu trọc dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, đi về phía bọn họ, lập tức cúi đầu xuống, còn không quên dùng ánh mắt sợ hãi liếc sang Hoa Tí, lúc cúi đầu Cố Vọng còn nghe thấy cậu ta giả vờ nức nở mấy tiếng.Cố Vọng: "..."

Tống Chi Ngôn được lắm, đây gọi là học một biết mười nè.Đầu trọc trực tiếp đá cho Hoa Tí một cú: "Đã ở đồn cảnh sát rồi mà còn không biết điều, tao thấy là chúng bay coi trời bằng vung rồi đấy!"

Hoa Tí vững vàng chịu đòn, lập tức đứng về chỗ cũ, hừ một tiếng.Đầu trọc làm như không thấy, ông kéo một cái ghế rồi ngồi xuống trước mặt đám học sinh, tựa vào lưng ghế, khoanh tay, lên tiếng hỏi: "Nói đi, tại sao lại đánh nhau?"

"Bọn cháu không đánh nhau!"

Thẩm Chiếu kêu oan: "Cháu bị chúng nó đánh, chú cảnh sát, chú phải phân xử cho chúng cháu."

Ông nhìn Thẩm Chiếu, có thể thấy được trên trán có một vệt đỏ hình vuông, mắt còn sưng lên thành một cục, trông thảm cực kì.

Mà những đứa kia...

Cũng không khác mấy, đứa nào trên quần áo cũng đầy vết bẩn, mặt mũi bầm tím, chỉ có mỗi Cố Vọng là trắng tinh như đi nhầm chỗ vậy.Tống Chi Ngôn giơ tay: "Cháu có thể làm chứng, là bọn nó ra tay trước."

Hoa Tí hông phản bác, đúng là bọn nó ném gạch vào đầu Thẩm Chiếu.

Gã lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Chiếu, cảm thấy hơi may mắn, may là không thành máu me be bét, dù sao thì cũng là cục gạch đó!Đầu trọc như bị chọc tức tới nỗi phải bật cười: "Bay tự làm chứng cho mình?"

"Được rồi, kể lại tất cả mọi chuyện cho tao, sau đó viết bản tường trình, đợi người từ bên trường đến là chúng bay có thể đi."

Bây giờ đã tám giờ rồi, ông cũng không có ý định giữ đám trẻ ranh này qua đêm ở đồn.Cuối cùng là Tống Chi Ngôn nói, Hoa Tí nhìn thấy ánh mắt của đầu trọc đã lắp bắp không nói được, đúng là viết mấy chữ có tật giật mình lên mặt.Bản tường trình chính là kiểm điểm, khai báo lại những chuyện đã xảy ra rồi nhận lỗi, xong ra chụp một kiểu ảnh là được.Đầu trọc cho mỗi đứa một cái ghế nhựa, ngồi xổm ở ngoài hành lang mà viết.

Cố Vọng trải rộng tờ giấy ra, nhanh chóng hạ bút.Thẩm Chiếu cắn đầu bút, ngó sang bên Tống Chi Ngôn, chỉ thấy cậu ta viết được một câu cháu sai rồi là tịt ngòi.

Thế là Thẩm Chiếu lại ngó sang Cố Vọng, lập tức quỳ luôn, Cố Vọng đã viết một đoạn dài, mặc dù chữ như chó gặm không đọc nổi nội dung, nhưng viết thật nhiều, tốc độ còn nhanh nữa.Đầu trọc không cho phép bọn họ lên mạng chép, bình thường bọn họ đều lên baidu, nơi này nhặt một đoạn, chỗ kia lấy một tí, bây giờ phải dựa vào bản thân, ngoài một câu cháu sai rồi ra thì cả đám đầu đều trống trơn.Cố Vọng vừa viết của mình, vừa thì thầm đọc cho Thẩm Chiếu viết, một đầu chia làm hai.Thẩm Chiếu hoàn toàn không quan tâm vì sao Cố Vọng lại làm được như vậy, nó cặm cụi chép.Tống Chi Ngôn lại viết thêm một câu "cháu thật sự sai rồi" xong, phát hiện Thẩm Chiếu đã viết được một nửa, nó đang viết đến đoạn "chỉ thấy cục gạch kia bay về phía cháu...", Tống Chi Ngôn thấy được là Cố Vọng đang đọc cho Thẩm Chiếu chép.

Thẩm Chiếu đang bận viết, Tống Chi Ngôn chen vào: "Vọng Vọng, tao nữa."

Cố Vọng: "..."

Thật sự không viết nổi ba cái cùng lúc được.Nửa tiếng sau, Cố Vọng với Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn đều đã viết xong.

Hoa Tí còn đang bôi bôi xóa xóa trên tờ giấy, đã không còn cách nào để gặp người, gã khiếp sợ nhìn cả ba, không thể tưởng tượng được run run nói: "Chúng mày...

Chúng mày ****!"

Tống Chi Ngôn nghiêng người tựa ở trên tường, vẻ mặt cực kì đắc ý hứ một tiếng: "Chỉ trách chúng mày không có anh em nào giỏi viết kiểm điểm thôi."

Cố Vọng: "..."

Vãi chưởng, hóa ra là viết kiểm điểm cũng có thể mang đi khoe khoang à?

Tác giả có lời muốn nói:Cố Vọng: Kinh nghiệm lâu năm.
 
[Edit - Hoàn] Tôi Bị Ánh Trăng Của Nam Chính Coi Trọng - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 8: Lớp trưởng đến đón Vọng Vọng


Edit: RyLúc Hạ Thanh Hoàn tới đồn cảnh sát, đám Cố Vọng còn đang bận chụp hình.Thẩm Chiếu đến bên cạnh đầu trọc, nhìn đủ loại ảnh chụp của Tống Chi Ngôn trông mất tự nhiên cực kì, mặt mũi nó tràn ngập sự cười cợt trên nỗi đau của người khác.

Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu đều thuộc kiểu không ăn ảnh, rõ ràng bình thường bộ dạng trông rất đàng hoàng, cũng rất đẹp trai, nhưng không hiểu sao lên ảnh, đặc biệt là mấy cái ảnh chụp nghiêm mặt, kiểu gì miệng cũng méo mắt cũng lác.Tống Chi Ngôn kì quái chụp xong cũng lập tức chạy mất, cậu ta đến bên còn lại của đầu trọc, muốn nhìn xem Cố Vọng sẽ còn xấu đau xấu đớn cỡ nào.Đầu trọc lườm hai đứa chúng nó: "Cút sang một bên."

Thẩm Chiếu cắn ngón tay: "Chú cảnh sát à..."

Đầu trọc: "..."

Bị một thằng ranh con mặt mũi sưng vù làm nũng, cay mắt không chịu được.Trên mặt Cố Vọng không có vết thương, nhìn trắng nõn nuột nà, đồng phục cũng mặc tử tế, chuẩn bộ dáng của một con ngoan trò giỏi.Thẩm Chiếu dán sát vào chen mặt với đầu trọc, sau khi thấy rõ được bộ dạng của Cố Vọng trong ống kính, mặt lập tức xị xuống, nó nói: "Vì sao chứ?

Đều là mẹ sinh ba nuôi, tại sao Vọng Vọng lại đẹp như thế?"

Tống Chi Ngôn liếc nó: "Để tao nhắc mày nhé, Vọng Vọng là ba mẹ nó sinh rồi nuôi nó, còn mày là ba mẹ mày sinh rồi nuôi mày, không thể đánh đồng với nhau."

Thẩm Chiếu: "..."

Lúc ba Cố Vọng còn trẻ là một chàng trai tuấn tú khôi ngô, phóng khoáng thanh lịch, các cô gái trong thôn xóm bán kính mười tám dặm đều ầm ĩ là chỉ gả cho ông, thậm chí còn vì thế mà tuyệt thực, là đủ để thấy được đẹp trai như nào.Mà mẹ của Cố Vọng, chính là cành hoa duy nhất trong mười tám dặm, không ít chàng trai trong thành phố đến nhà bà để cầu hôn, chẳng qua là mẹ của nó chỉ nhìn mặt, cuối cùng lại nhìn trúng ba của Cố Vọng.

Lúc đầu còn tưởng là ba nó chỉ có cái mặt, ai dè nhà là hộ phá dỡ, mà không chỉ có Cố gia, nhà mẹ đẻ của mẹ Cố Vọng cũng chỉ có mình bà là con gái, cuối cùng tất cả đều là Cố Vọng, mẹ nó, trên trời rơi xuống không phải là đĩa bánh, mà là gạch vàng.Cố Vọng được nuôi bằng cơm ngon áo đẹp, lại có gen tốt như vậy, con hơn cha, cậu còn đẹp trai hơn cả ba mình nữa.Ngay cả đầu trọc sau khi chụp xong ảnh cho Cố Vọng, cũng không nhịn được mà "chậc" một tiếng, nếu không phải lúc ấy trong tay Cố Vọng có cầm theo cây gậy, cậu có nói là mình đến quán net học bài thì ông cũng tin.Đầu trọc đưa máy ảnh cho người bên cạnh: "Rửa đi, kẹp vào trong tờ tường trình."

Tống Chi Ngôn mặt dày nói: "Chú ơi, rửa thêm cho chúng cháu một tấm được không?"

Đầu trọc dùng khóe mắt liếc cậu ta: "Để làm gì?"

Tống Chi Ngôn: "Cháu giữ làm kỉ niệm."

Đầu trọc: "..."

Ông hít sâu một hơi mới khống chế được không một đấm đập chết thằng ranh con trước mặt này, nhưng vẫn có lòng mà đạp cho cậu ta một phát: "Cút sang bên kia chờ đi, đợi người của chúng bay đến đón mới được về!"

Hoa Tí ngồi ngoài hành lang vừa nhìn tờ tường trình viết không nổi mấy dòng của mình, lại ngó sang đám Cố Vọng đã ngồi uống trà trong văn phòng, ánh mắt cực kì ai oán: "Tại sao chúng nó lại có thể đường hoàng ngồi đợi với cảnh sát như vậy chứ?"

Thằng đàn em mang theo cục gạch suy nghĩ, đoán thử: "Có lẽ...

Là vì bọn nó đẹp trai.

Đại ca, anh biết mà, bây giờ là thời đại nhìn mặt nói chuyện, bọn mình trông hơi xấu một tí."

Hoa Tí nhìn mặt Cố Vọng dưới ánh đen đẹp như minh tinh trên poster, theo bản năng khẽ gật đầu, cuối cùng nhận ra mình vừa làm gì, gã bèn giơ tay đập vào gáy thằng đàn em bên cạnh: "Bọn mình có chỗ nào kém chúng nó, muốn dáng người có dáng người, muốn dung mạo có dung mạo!"

Đàn em: "..."

Hoa Tí gầy như cái sào, con mắt lõm vào trong hốc, do suốt ngày thức đêm chơi game nên quầng thâm mắt cực kì nặng, tên đàn em có muốn nịnh nọt cũng nói không nổi.Hạ Thanh Hoàn dựng dù vào trong góc tường, mặt mày lành lạnh, tìm người hỏi đường mới tìm được đám Cố Vọng ở trong văn phòng.Lúc anh đi ngang qua hành lang, tên đàn em lơ đãng nhìn thấy anh, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà, nó huých Hoa Tí, lắp bắp nói: "Đại ca, người kia mới gọi là đẹp kìa..."

Hoa Tí bực mình, có thể đẹp cỡ nào?

Ai đẹp trai hơn mình chứ?

Trên đời này không tìm được người thứ hai!

Gã cũng nhìn sang người đang gần đến gần, sau đó gã cảm thấy mình hoàn toàn không có giá trị nhan sắc.Hạ Thanh Hoàn mặc đồng phục, anh không sợ nóng, mặc áo dài tay, rõ ràng đang là mùa hè thì anh phải mồ hôi đầm đìa rất là chật vật mới đúng, nhưng nhìn anh lại cảm nhận được chút hơi lạnh.Nói đúng hơn, không phải là lạnh nhạt, mà là kiểu đứng ở trên chỗ cao nhìn xuống loài người như nhìn một lũ kiến.Ngũ quan của anh trong trẻo mà lạnh lùng, đường nét khuôn mặt cũng không sắc bén, không có tính xâm lược quá lớn, nhưng cảm giác xa cách kia lại không phải giả, sự lạnh lùng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào anh cũng không phải giả.Lúc anh nhìn sang thì Hoa Tí đã cúi đầu, gã xoa đầu mình, vậy mà lại cảm thấy khi đối mặt với người này, mình chật vật như vậy thật quá xấu hổ!Hạ Thanh Hoàn gõ cửa, nghe người bên trong nói mời vào mới đẩy cửa đi vào.Tên đàn em phía sau Hoa Tí kêu lên: "Oa, cậu ta lễ phép quá!"

Một đứa khác có vẻ không hiểu: "Đây là việc ai cũng sẽ làm mà?"

"Nhưng mà cậu ta làm so với người khác làm thật sự là cảnh đẹp ý vui!"

"Mày còn biết dùng thành ngữ cơ à?"

"Vừa học đấy nên dùng luôn cho nóng."

"..."

Đầu trọc ngồi trên ghế sô pha, đang đọc mấy vụ án vừa được báo lên, cái gì mà Tiểu Hương Trư nuôi trong nhà biến mất, rồi có người trộm quần áo lót, đủ chuyện bé lít nhít lông gà vỏ tỏi nhìn là thấy nhức đầu.Ông khép lại xấp tài liệu, nhìn về người vừa đi tới, hơi sửng sốt, lập tức nhận ra nên mời người ngồi xuống trước đã.Đầu trọc hỏi rõ Hạ Thanh Hoàn có phải lớp trưởng của đám Cố Vọng không, sau đó kể lại tình huống cơ bản, rồi để anh kí tên lên mấy phần giấy tờ.Thừa lúc thiếu niên đang cúi đầu kí tên, đầu trọc quan sát anh một hồi.

Nói thật, ông sống đến bây giờ là mấy chục năm, chưa thấy qua đứa học trò nào đẹp trai như vậy, không hề nữ tính, giơ tay nhấc chân đều thấy được sự giáo dưỡng vô cùng tốt.Mấy năm nay đầu trọc xử lí không ít các vụ án lớn nhỏ, con mắt rất độc, muốn nhìn thấu tâm tư của đám học sinh cấp ba này, nhìn một cái là chuẩn, nhưng đứa nhỏ trước mặt gọi...

Hạ Thanh Hoàn này, sóng mắt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt, cái gì cũng đều đúng mực, hoàn toàn không nhìn thấu được.Làm hết thủ tục xong, đầu trọc đi đến cánh cửa ở giữa văn phòng, giọng điệu hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với Hạ Thanh Hoàn, lớn tiếng nói: "Lớp trưởng của chúng bay đến đón, cút mau lên!"

Vẻ mặt của Thẩm Chiếu vô cùng nghi hoặc: "Lớp trưởng lớp cháu xin nghỉ mà."

Đầu trọc cảm thấy đứa nhỏ này quá ngốc, ông không nhịn được nói: "Là lớp trưởng của hai đứa kia, hay là đợi tiếp lớp trưởng của bay tới nhé?"

Thẩm Chiếu vội vàng theo sát bước chân Cố Vọng: "Không không, ai làm lớp trưởng của cháu cũng được!"

Lúc nói chuyện, chú cảnh sát này thật âm trầm, nhìn đã khiến người ta sợ hãi.Trên ghế dài phía bên ngoài, người thiếu niên vẫn luôn nhìn về phía này, mái tóc hơi dài, khiến cho cảm xúc không thể nào nắm bắt được trên gương mặt anh càng thêm mơ hồ.

Nhưng dù có thể nào thì cảm giác lạnh lẽo xung quanh anh, sẽ luôn trực tiếp cảm nhận được.Hạ Thanh Hoàn rất trắng, dưới ánh đèn trông anh còn có vẻ trong suốt, cảm giác rất không thật.Trong lòng Cố Vọng kêu gào chết rồi chết rồi, cậu cực kì không muốn dính líu gì đến Hạ Thanh Hoàn, cuối cùng lại thành thất sách, bây giờ cậu và Hạ Thanh Hoàn cùng nhau trở về, đám người trong trường sẽ lại mù quáng lan truyền tin đồn.Mấy ngày nay khó khăn lắm mới có người nói Cố Vọng đã chán rồi, chán chết luôn, hôm nay lại thành ra thế này, bọn họ sẽ cảm thấy Cố Vọng thật ra là đang lạt mềm buộc chặt.

Tác giả có lời muốn nói:Cố vọng: Nhốt tôi lại thì hơn, không cần phải lo cho sự sống chết của tôi đâu..._________________________Mai lên nốt chương 5 CLNVPD nữa là xong tuần này nhé~Tuần sau bộ này với bộ CLNVPD sẽ không có chương mới nha vì editor bị deadline đè chết ngắc rồi, sẽ chỉ tập trung vô Đảo Thanh Mai thui T_T
 
Back
Top Bottom