[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 88,678
- 0
- 0
[Edit - Hoàn Thành] Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Tôi Rồi - Đào Lý Sanh Ca
Chương 35
Chương 35
Sở Quân Liệt luôn cho rằng, được xoa đầu chính là phần thưởng tuyệt vời nhất.Nhưng khi đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vành tai, động tác dịu dàng đến tận cùng ấy như khẽ khuấy động từng sợi thần kinh nơi vành tai, cơn tê dại nhỏ bé không ngừng khuếch đại, tựa như trái anh đào vỡ tung giữa môi răng, vị ngọt của lớp thịt đỏ tươi tràn ra, mang theo một sự kích động vừa khó hiểu vừa vô tận, tụ lại trong đầu óc, lan xuống tận bụng dưới.Cơn khao khát trong khoảnh khắc lại bị đẩy lên đến cực hạn.
Sở Quân Liệt muốn bàn tay ấy vuốt ve dọc theo tai cậu, lướt qua dái tai, nâng cằm cậu ta lên, thậm chí chỉ cần dừng lại ở vùng cổ cũng đã là sự hưởng thụ tột cùng.Tư Vân Dịch nhìn thấy Sở Quân Liệt khô khốc nuốt nước bọt, hầu kết khẽ trượt lên xuống, giống như một loài động vật nhỏ vừa bị sự vật mới mẻ nào đó làm kinh ngạc, sau thoáng sững sờ là dáng vẻ chạy về, ló đầu ra, muốn thử lại thêm lần nữa."
Có bụi."
Tư Vân Dịch đưa tay ra, cho Sở Quân Liệt xem đầu ngón tay vừa lau qua vết bụi."
Tư tiên sinh, còn không?"
Sở Quân Liệt cúi đầu, rồi lại rướn người tới gần một chút, đưa tai và gáy ra trước mặt Tư Vân Dịch.Tư Vân Dịch cúi xuống quan sát một lúc, thành thật đáp, "Rất sạch."
"Chắc là lúc đi xem phòng với ông lão bị dính vào."
Sở Quân Liệt ngẩng đầu, cố che giấu vẻ thất vọng trong mắt, tự giơ tay lên, xoa xoa gáy mình, mu bàn tay cọ qua sau tai."
Cậu có thể đi tắm một chút."
Tư Vân Dịch nhìn thấy màu đỏ nhàn nhạt lan trên cổ Sở Quân Liệt, cậu chà xát rất mạnh, như thể muốn lấp đầy một khoảng trống nào đó."
Vâng, Tư tiên sinh."
Sở Quân Liệt đứng dậy, ngoan ngoãn đi vào phòng ngủ, nhưng vẫn không nhịn được mà xoa xoa bản thân.
Mãi đến khi đứng trước gương trong phòng tắm, cậu mới nhìn thấy vùng cổ mình đã ửng đỏ một cách bất thường.Sở Quân Liệt nghiêng mặt, phát hiện phía sau tai cũng bị cọ đến mức đỏ ửng.Nhiệt độ trên cơ thể dường như đang dần dần tăng lên.
Không biết vì sao cậu lại nhớ đến đêm qua, nhớ đến chiếc giường phủ dưới ánh trăng và người đang ngủ say trên đó.Muốn hôn Tư tiên sinh.Muốn ôm chặt anh vào lòng, hôn lên chiếc cổ với đường nét duyên dáng ấy, nhẹ cắn lên hầu kết xinh đẹp kia.Còn muốn Tư tiên sinh vuốt ve cậu.Lòng bàn tay và cơ thể áp sát từng chút từng chút một, dù chỉ lướt qua thoáng chốc thôi cũng đủ rồi.Liệt Phong dùng móng vuốt lôi ra một thanh gặm từ trong tủ, gặm gần hết rồi mà người trong phòng tắm vẫn chưa đi ra.Nó lại cào tủ lôi ra mấy miếng bánh quy cho chó, vừa gặm vừa chú ý động tĩnh từ phòng tắm, ăn xong mà bên trong vẫn còn tiếng nước chảy.Liệt Phong tiếp tục bới móc, hai tai dựng lên, bất cứ lúc nào cũng theo dõi sát sao động tĩnh trong phòng tắm.Không biết đã qua bao lâu, đến khi cái bụng bắt đầu căng đầy, nó có chút vất vả dùng móng đẩy cửa tủ đóng lại, rồi mở cửa phòng ngủ đi loanh quanh, tuần tra một lượt địa bàn của mình, chạy ra ban công chơi đồ chơi một lúc để tiêu hóa thức ăn, rồi mới quay lại.Lúc này, tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng hẳn.Liệt Phong cuộn mình trong ổ, nhìn chủ nhân bước ra từ phòng tắm, trên mặt còn vương chút hơi nóng.
Cậu nằm trên giường, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm lên trần nhà, dường như nghĩ đến điều gì đó, thậm chí còn xấu hổ đến mức dùng chăn trùm kín đầu.Sáng hôm sau, Tư Vân Dịch nhận ra Sở Quân Liệt rõ ràng có gì đó không ổn.
Bữa sáng hôm nay phong phú một cách bất thường, trông cứ như đã làm chuyện gì mờ ám, đến cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào anh.Tư Vân Dịch không nói gì, chỉ ăn sáng như mọi khi.
Sở Quân Liệt dần bắt kịp nhịp điệu của anh, tinh thần cũng dần bình ổn trở lại.Sau khi kết thúc công việc trong ngày, Sở Quân Liệt dẫn ông lão đến siêu thị dưới tầng B1 của trung tâm mua sắm để mua đồ dùng sinh hoạt.
Ông lão thích chậu rửa màu đỏ thẫm, ấm nước màu đỏ, còn có cả vỏ gối màu hồng phấn, cười tươi rói kể với Sở Quân Liệt về những vật dụng khi ông kết hôn năm xưa.Sở Quân Liệt chăm chú lắng nghe, đẩy xe hàng đến quầy thanh toán.
Vừa định hỏi nhân viên siêu thị xin túi đựng đã thấy ông móc ra mấy túi nhựa lớn từ trong túi áo.
Hai người vui vẻ tiết kiệm được ba hào tiền túi.Sở Quân Liệt dẫn ông lão ra khỏi siêu thị.
Ngay lúc đó, hai người đàn ông trung niên đang chuẩn bị bước vào bỗng khựng lại khi nhìn thấy ông lão.
Bọn họ thì thầm vài câu, sau đó lấy điện thoại từ túi ra, chụp mấy tấm ảnh từ sau lưng ông lão và Sở Quân Liệt.Ngày hôm sau, sau khi tan làm, như thường lệ Sở Quân Liệt đến chỗ hẹn cũ nhưng không thấy bóng dáng ông lão đâu.Nhớ đến lời ông lão hôm qua nói rằng muốn dọn dẹp căn phòng thuê cho thật sạch sẽ, Sở Quân Liệt mang theo cơm hộp, đi đến chỗ trọ của ông lão.Cửa căn nhà cấp bốn mở toang, bên trong bị lục tung như vừa trải qua một trận cướp phá.
Sở Quân Liệt ngồi xổm xuống, nhìn thấy chiếc ấm nước đỏ bị đập nát, phần ruột bạc bên trong vỡ vụn trên mặt đất, thậm chí còn vương vết máu.Cậu lập tức chạy ra khỏi căn phòng, không ngừng hỏi thăm người qua đường và chủ các cửa hàng nhỏ gần đó xem có ai nhìn thấy ông lão không.
Một ông chủ tiệm tạp hóa tốt bụng thấy cậu sốt ruột như vậy, liền chỉ cho cậu một hướng."
Tôi thấy mấy tên béo phệ kia bắt ông lão dẫn đường tìm ai đó, còn nói phải bắt ông ấy trả tiền."
Chủ tiệm tạp hóa tò mò liếc nhìn Sở Quân Liệt, "Không lẽ cậu chính là người bọn chúng đang tìm à?"
Ánh mắt Sở Quân Liệt trầm xuống, nhìn về hướng mà chủ tiệm chỉ.
Đó là con đường dẫn ra xa khỏi nơi cậu làm việc.Ông lão đã dẫn bọn họ đi nơi khác."
Ông chủ, nhờ ông cầm giúp tôi."
Sở Quân Liệt đưa hộp cơm trong tay cho ông chủ tiệm, sau đó nhanh chóng chạy theo hướng được chỉ dẫn.Bên lề con đường xe cộ tấp nập, ông lão run rẩy đi phía trước dẫn đường.
Vài gã đàn ông to béo theo sát phía sau, phát hiện càng đi, số cửa tiệm và người qua lại càng thưa thớt, dần dần nảy sinh nghi ngờ."
Lão già không biết điều này!"
Một gã bất ngờ túm lấy mái tóc hoa râm của ông lão giật mạnh, "Có phải ông lừa bọn này không?
Đây là khu mới phát triển, phía trước chỉ toàn khu dân cư còn đang xây dựng, làm gì có ai ở?!"
"Chính... chính là bên này."
Ông lão nhịn đau, ngón tay run run chỉ về phía trước, "Cậu thanh niên giúp tôi làm ở công trường xây dựng."
Mấy gã đàn ông bán tín bán nghi.
Thấy vậy, ông lão khẩn thiết cầu xin."
Các anh à, người nợ tiền các anh là con trai tôi, không liên quan gì đến cậu thanh niên kia đâu.
Cậu ấy chỉ thấy tôi đáng thương nên cho tôi mấy bữa cơm thôi.
Xin các anh bỏ qua cho cậu ấy đi, cậu ấy là một đứa trẻ tốt..."
"Ông cũng biết con trai ông nợ tiền bọn này à?!"
Gã cầm đầu hùng hổ đẩy ông lão ngã xuống đất, gằn giọng hỏi, "Nói!
Thằng nhóc kia có phải bạn của con trai ông không?
Nó có phải do con trai ông nhờ đến chăm sóc ông không?!"
Nghe những lời đó, ông lão tuyệt vọng đến rơi nước mắt, nghẹn ngào nói, "Con trai tôi sớm đã mặc kệ sống chết của tôi rồi!
Nó mượn tiền khắp nơi, làm gì có bạn bè chứ!
Cậu thanh niên kia chỉ thấy tôi đáng thương vì phải đi xin ăn thôi.
Xin các anh tha cho cậu ấy đi!"
"Đại ca, chỗ này không phải là nơi ăn xin đâu."
Một gã bỗng nhiên nhận ra điểm bất thường, chỉ về phía ông lão, "Nơi náo nhiệt nhất là khu trung tâm thương mại bên kia, bên đó đồ ăn thừa mới nhiều.
Lão già này sao lại không đến đó mà lại mò vào chỗ hoang vu này xin ăn?"
Gã cầm đầu nghe vậy cũng bừng tỉnh.
Nhìn lại, thấy ông lão đã lừa bọn họ đi xa như vậy, gã giận dữ đá mạnh một cú."
Lão già không biết xấu hổ, dám lừa bọn này hả?!"
Mấy gã đàn ông nhấc bổng ông lão gầy nhom lên, kéo ông quay ngược trở lại.
Trên đường đi, bọn chúng không ngừng chửi rủa.
Nhìn ông lão đi chậm rì rì, một gã liền giật phăng chiếc áo lông vũ trên người ông, đẩy mạnh về phía trước."
Để xem ông có chết rét không, lão già khốn kiếp!
Ông còn có áo lông vũ để mặc, trong khi bọn này thì suốt ngày bị con trai ông hại đến mức bị chửi bới, vậy mà ông lại ở đây mà hưởng phúc hả?!"
Ông lão run rẩy, nhìn thấy sắp đến gần trung tâm thương mại, bèn nghiến răng, quyết chết cũng không chịu đi tiếp."
Ông còn dám giở trò ăn vạ như con trai ông à?"
Gã cầm đầu hung hăng đá ông lão ngã lăn ra đất, gằn giọng mắng, "Ông định diễn cho ai xem hả?!"
Ông lão bị gạt ngã trên mặt đất, cuộn tròn thân thể, che đầu lại, không rên tiếng nào.Ông lão co quắp người lại, ôm đầu, không nói một lời."
Đứng dậy!
Đi tiếp!"
Đám người bắt đầu mất kiên nhẫn, không buồn động tay, trực tiếp đá ông túi bụi, "Có mỗi chuyện đi đường thôi mà cũng lề mề!
Muốn ăn đòn hả?!"
Mấy người qua đường chú ý đến tình huống bên này.
Gã cầm đầu liếc nhìn xung quanh, lập tức xách cổ ông lão kéo lê vào một góc vắng người."
Thằng nhóc kia đâu rồi?"
Ông lão ôm đầu, vẫn không nói gì."
Thằng già này—" Gã đàn ông vung chân định tung một cú đá mạnh, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng hét từ xa vọng lại.Gã theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy một thanh thép hoen gỉ lao thẳng đến chỗ mình.
Gã giật mình lùi lại theo bản năng, nhưng trọng tâm không vững, lập tức ngã nhào xuống đất."
Choang!"
Thanh thép găm thẳng xuống ngay chỗ gã vừa đứng, cắm sâu vào mặt đất, rung lên một tiếng nặng nề.Ông lão ôm đầu, chuẩn bị tinh thần chịu đòn, nhưng lại bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Ngay sau đó, một thanh thép nữa bay đến, cắm thẳng xuống trước mặt ông.Ông lão sững người trong chốc lát, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một thanh niên chạy tới.Cậu dường như đã chạy khắp nơi, trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt đen nhánh như than lửa cháy hừng hực, tràn đầy phẫn nộ khi đối diện với đám đàn ông cao lớn kia."
Ồ, tự mò đến rồi à!"
Gã cầm đầu vừa thấy liền ra hiệu cho đàn em đỡ mình dậy, phủi phủi bụi trên người, cười nhếch mép."
Mày là bạn của thằng con trai lão già này đúng không?"
Gã bước đến gần Sở Quân Liệt, "Nó đang ở đâu?"
Ông lão nghe vậy, bỗng chốc bừng tỉnh, vội vàng ôm chặt lấy chân của một gã đàn ông bên cạnh, hoảng hốt nhìn về phía chàng trai trẻ."
Tiểu Sở, chạy mau!
Chạy đi!"
"Chạy cái quái gì chứ?"
Gã cầm đầu nhếch mép cười khinh bỉ, "Bọn này đông thế này, nó chạy nổi không?
Hơn nữa, có chạy thoát hòa thượng cũng không thoát nổi ngôi chùa!"."
Hình như mày làm ở đây đúng không?"
Gã chỉ tay về phía trung tâm thương mại bên cạnh, "Tao cho mày hai lựa chọn, một, nói cho bọn tao biết thằng con trai của lão già này đang ở đâu, hai, hôm nay mày và lão già này mỗi người để lại một ngón tay, tao mang về báo cáo.
Thấy sao?"
Sở Quân Liệt nhìn sang ông lão, rồi lại nhìn chiếc áo lông vũ trong tay tên kia, không nói một lời, tiến lên rút thanh thép cắm dưới đất."
Tiểu Sở, đừng làm chuyện dại dột..."
Ông lão tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của chàng trai trẻ.
Giây tiếp theo, chỉ thấy cậu vung mạnh thanh thép trong tay.Tên cầm đầu gần như không kịp phản ứng, bị thanh thép quất thẳng vào mặt.
Một cú quất mang theo tiếng gió rít lên, cảnh tượng trước mắt gã chợt đảo lộn, đầu óc ong ong, đến khi ngã lăn ra đất mới nhận ra mình vừa bị đánh gục.Thấy đại ca bị đánh, mấy gã đàn ông lập tức lao vào bao vây.
Sở Quân Liệt mặt không cảm xúc, nghiêng đầu tránh đòn đánh tới, vung tay bắt lấy cú đấm đang lao đến.
Cậu nhìn thẳng vào gã đối diện, ánh mắt hoảng hốt của gã ta phản chiếu rõ trong con ngươi cậu.Cậu siết chặt nắm đấm, cổ tay xoay mạnh, "Rắc!"
Âm thanh xương gãy vang lên ngay sát tai.Gã đàn ông rú lên thảm thiết.
Sở Quân Liệt vứt thanh thép đi, nhìn mấy tên còn lại đang xông đến, chậm rãi xoay cổ, cử động cổ tay, vào thế chiến đấu, ánh mắt lạnh băng đến thấu xương.Ông lão ngây người nhìn cậu thanh niên, chỉ thấy bóng dáng kia ra đòn nhanh gọn mạnh mẽ, một cú đấm từ dưới lên, nhắm thẳng vào cằm một tên—Mấy chiếc răng nhuốm máu văng ra ngay tức khắc.Sở Quân Liệt mạnh mẽ đến đáng sợ, nghiêng người tung một cú đá vòng ngang tàn nhẫn, gió quất lên rít thành tiếng, đập thẳng vào mặt tên đối diện.Một cú đá khiến gã đàn ông nặng hơn 100kg bật ngửa ra sau, mũi phun đầy máu, nằm bất động.Ông lão dụi mắt, không dám tin vào những gì mình vừa thấy.Đúng lúc ấy, một tia sáng lạnh lướt qua.
Ông lão hoảng hốt nhìn về phía đó, chỉ thấy một tên không biết từ lúc nào đã rút dao, đâm thẳng về phía lưng Sở Quân Liệt!"
Tiểu Sở!"
Ông lão thất thanh hét lên.Chỉ thấy Sở Quân Liệt nhanh chóng xoay người, một tay chặn cánh tay cầm dao của đối phương, tay còn lại nắm lấy vai gã, vặn mạnh về một bên.Khớp vai bị bẻ ngược khiến gã kia phải khom người xuống theo.
Sở Quân Liệt nhấc gối, "Phụt!"
Một cú thúc gối thẳng vào bụng gã.
Gã phun ra một ngụm dịch chua, đau đến mức thả lỏng tay, con dao rơi xuống đất.Sở Quân Liệt nhấc chân, đạp mạnh lên bàn tay đang chống xuống đất của gã.
Một tay cậu giữ chặt bả vai đối phương, tay còn lại nắm lấy cánh tay gã, giật mạnh, "Rắc!"
Tiếng gãy vang lên, gã đàn ông rú lên thảm thiết, âm thanh vọng khắp không gian vắng lặng.Tên cầm đầu nhìn thấy đám đàn em hoặc là ngất xỉu, hoặc là nằm rên rỉ trên đất, đau đớn đến mức không thể nhúc nhích.Nhìn thấy thanh niên kia từng bước đi về phía mình, giọng gã run lên bần bật."
Mày... mày đừng qua đây!
Tao... tao còn có người chống lưng, bọn họ sẽ không tha cho mày đâu, mày—""Vừa rồi, dùng tay nào đánh ông ấy?"
Đôi mắt đen lạnh lẽo của Sở Quân Liệt quét về phía gã, rồi nhìn sang ông lão đang ngồi bệt dưới đất."
Ta... tao không... tao..."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thanh niên xoay người nhặt lại thanh thép, từng bước áp sát, cúi đầu nhìn bàn tay đang chống xuống đất của gã.Cậu nắm chặt thanh thép, nhắm thẳng vào chỗ đó, dịch nhẹ sang bên rồi đâm xuống thật mạnh."
Phụt!"
Máu tươi bắn tung tóe.Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp khoảng không trống trải.Sở Quân Liệt nhìn về phía con dao rơi trên đất, cúi người nhặt lên, đi về phía gã cầm đầu đang run rẩy không ngừng."
Lúc nãy, dùng chân nào đá ông ấy?"
"Mày... tao... cứu mạng!
Cứu mạng!"
"Tôi, tôi...
Cứu mạng, cứu mạng!"
Gã côn đồ mặt đầy nước mắt, liều mạng kêu to, hy vọng có ai đó nghe thấy sẽ đến cứu gã.Gã đàn ông bật khóc, hoảng loạn hét lên, mong có ai đó nghe thấy mà đến cứu.Nhưng đáng tiếc, bọn chúng chọn địa điểm hơi bị... quá lý tưởng."
Mày thuận tay phải, chắc chắn cũng thuận chân phải."
Sở Quân Liệt nhìn xuống đôi chân đang co giật của gã, chậm rãi siết chặt cán dao, giống như đang chơi một trò đoán trúng đích.
Trong mắt cậu chẳng có lấy một tia dao động, cân nhắc giây lát rồi dứt khoát đâm xuống.Mũi dao xuyên qua—Lần này, gã đàn ông không còn kêu la nữa, chỉ run rẩy rồi ngất lịm đi."
Tiểu Sở!
Tiểu Sở!"
Ông lão vội vàng gọi cậu.
Sở Quân Liệt ngẩng lên, nhưng nhận ra ông lão không hề ngăn cản cậu mà trong giọng nói tràn đầy nôn nóng.Là sự lo lắng khi có người phát hiện ra.Ánh mắt Sở Quân Liệt theo hướng nhìn của ông lão, lạnh lùng quét qua.Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người đứng đó, biểu cảm trên mặt cậu đột ngột sụp đổ.________________________________________________Bản edit được đăng tải duy nhất trên Wattpad Muoimongmo, những trang khác đều là reup!!!