Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
385846823-256-k33205.jpg

[Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma
Tác giả: ghienanlau
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

SAU KHI SẾP THỜI PHÂN HOÁ THÀNH ENIGMA

Tác giả: Quýt Phương Nam

Thể loại: Hiện đại, HE, 1v1, EA
*
Giới thiệu vắn tắt:
Sau khi phân hóa lần hai, giám đốc Alpha lạnh lùng đã trở thành Enigma.

Anh bảo: "Trợ lý Thẩm, trên người cậu thơm quá."

Tôi không hiểu mấy lời thả thính lắm, thế là đáp: "Chắc là mùi sữa tắm ạ."

"Trợ lý Thẩm, tôi có thể lại gần hơn để ngửi mùi hương trên người cậu được không?"

Tôi nghiêm túc nói: "Không được đâu ạ, chúng ta là EA, nên có khoảng cách với nhau."

"Trợ lý Thẩm, tôi khó chịu lắm, xin cậu hãy giúp tôi."

Tôi...

Sau khi ngủ với nhau xong thì tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau này, anh đứng đằng sau, túm lấy hai tay tôi rồi ép tôi vào tường .

Tôi cầu xin: "Sếp Thời, tôi sai rồi."

Anh hừ lạnh một tiếng: "Sai rồi thì không được chạy trốn nữa."
*
QC: Sên
*
#anlaukhum_saukhisepthoiphanhoathanhE
#onhocuagio_doanvanbl Tags: abobldammeidammyeahiendaionhocuagiosaukhisepthoiphanhoathanhetinhanhtuban​
 
[Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma
Chương 01


1

Đau quá, thật sự rất đau.

Có ai đó đang cắn vào tuyến thể sau gáy tôi, răng nanh của anh ấy chọc rách da tôi, sau đó liên tục đẩy pheromone vào và giội rửa từng dây thần kinh của tôi.

"Đau quá...

Đừng mà..."

Tôi kêu lên đầy đau đớn, cảm thấy cơ thể mình đang run rẩy dữ dội, hai chân mềm nhũn, dần ngã khuỵu xuống.

Người đàn ông đang cắn vào tuyến thể giữ chặt lấy tôi.

"Đừng nhúc nhích..."

Giọng anh ấy nghe vào như thể đang cố chịu đựng rất nhiều, trầm thấp và khàn khàn, "Đừng nhúc nhích."

"Sếp Thời."

Dưới sự xúc tác của pheromone, tôi gần như bật khóc, "Tôi khó chịu quá...

Tôi..."

Tôi là một Alpha mà, sao tuyến thể của tôi lại bị người khác cắn được?

Anh ấy định đánh dấu tôi ư?

Sao anh ấy có thể đánh dấu một Alpha cơ chứ?

Đau quá.

Pheromone của anh ấy quá nồng, quá mạnh mẽ, tôi như đang bị ghì chặt lấy nên không thể nào phản kháng lại được, chỉ có thể chịu đựng, có cảm giác như những giọt nước mắt sinh lý cứ liên tục tuôn ra.

Hương bạc hà nồng đậm và mùi đàn hương quyện vào nhau, kích thích mạnh mẽ khứu giác của tôi.

Trong cơn đau đớn và cảm giác nóng bừng khó tả, tôi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chiếc đèn phía trên, lúc tỉnh lúc mê.

2.

Đây là... phòng vệ sinh ở sân bay à.

Người đàn ông đang cắn vào tuyến thể là sếp của tôi, Thời Gia Huân.

Nửa giờ trước, chúng tôi đang ở trong phòng VIP của sân bay để đợi đến giờ máy bay cất cánh.

Vốn dĩ mọi thứ đều rất yên bình, nhưng đột nhiên, một Omega có cấp bậc cao trong phòng VIP đột ngột động d.ụ.c, pheromone tràn lan ra ngoài, gây ra một trận hỗn loạn nhỏ.

Tôi là Alpha, Thời Gia Huân cũng là Alpha, nhưng tôi chỉ có cấp D, nên bị ảnh hưởng nhiều hơn.

Lúc đó, tôi run rẩy nắm chặt tay áo của Thời Gia Huân, nói: "Sếp Thời, tôi... tôi cảm thấy không ổn lắm..."

Thời Gia Huân lập tức đeo một cái khẩu trang có khả năng lọc một ít pheromone cho tôi, sau đó anh ấy cũng đeo một cái cho mình, nói: "Tôi đi mua thuốc ức chế cho cậu."

Thừa dịp này, tôi lẻn vào một buồng vệ sinh và nhốt mình trong đấy, đến khi Thời Gia Huân quay lại và tiêm một mũi thuốc ức chế cho tôi, cơn nóng rực trong cơ thể vẫn không hề giảm bớt.

Điều này thật kỳ lạ, nhưng tôi không có sức để suy nghĩ gì nhiều, chỉ nói với Thời Gia Huân: "Hình như không có tác dụng gì, sếp Thời, nếu anh không bị ảnh hưởng quá nhiều thì cứ đi lên máy bay trước, tôi sẽ gọi cho bệnh viện..."

Người có cấp bậc càng cao thì càng dễ kiểm soát pheromone hơn, rõ ràng tình trạng của Thời Gia Huân tốt hơn tôi rất nhiều, chỉ cần một miếng dán ức chế cộng một chiếc khẩu trang là đã đủ để anh ấy giữ được phong độ của mình.

"Không sao, không cần vội."

Thời Gia Huân nói, "Tôi ở lại đợi với cậu."

Pheromone của Alpha thường bài xích nhau, Thời Gia Huân để tôi lại trong buồng vệ sinh, còn anh ấy thì đi ra ngoài chỗ bồn rửa tay hút một điếu thuốc.

Tôi vẫn luôn cố gắng chống lại cơn hứng tình vì bị pheromone của Omega khơi dậy, nhưng vào khoảnh khắc nào đó, mùi đàn hương trong phòng vệ sinh đột nhiên dày đặc lên hàng ngàn lần, lấn át hết hương bạc hà của tôi, như muốn khiến người ta nghẹt thở.

Ngay sau đó, Thời Gia Huân đẩy cửa buồng vệ sinh ra và bước vào.

Lúc nhìn thấy đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh kia có thêm đốm lửa lập loè, tôi vô thức lùi lại một chút.

"Sếp Thời ơi..."

"Xin lỗi, hình như tôi..."

Trông Thời Gia Huân rất đau khổ, thậm chí anh ấy còn chưa nói hết câu thì đã kéo mạnh tôi vào lòng và siết chặt lấy tôi.

Hành động đầu tiên của anh ấy là vùi mũi vào cổ tôi và hít sâu vài lần.

Sau đó, anh ấy cộc cằn kéo mở cổ áo sơ mi của tôi ra, ngón tay cái miết mạnh vào tuyến thể sau gáy của tôi vài lần.

Trong khi tôi vẫn còn đang run rẩy, anh ấy đã mở miệng cắn vào tuyến thể tôi, để mấy chiếc răng nanh kia đâm sâu vào da thịt.

Tôi chưa bao giờ cảm nhận được cường độ pheromone khủng khiếp đến vậy, cộng thêm cơn đau nơi tuyến thể, nước mắt tự nhiên tuôn trào.

Sau khi đưa tôi ra khỏi buồng vệ sinh, Thời Gia Huân dựa vào thành bồn rửa, một tay ôm lấy eo tôi, tay còn lại giữ đầu tôi.

Toàn thân tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa, gần như hoàn toàn dựa vào người anh ấy.

Tôi nhìn tấm gương ở trước bồn rửa tay, thấy chiếc áo vest của mình đã bị kéo ra đến tận khuỷu tay, còn áo sơ mi thì bị kéo ra lộ cả bờ vai.

Còn Thời Gia Huân – vị sếp luôn giữ phong thái lạnh lùng – đang dùng thân hình cao lớn của mình bao trùm cả cơ thể tôi, và đang tham lam vùi đầu vào cổ, hít lấy hít để pheromone của tôi.

Chuyện này thật sự có hơi...

Có hơi...

Tôi không dám nhìn thêm nữa.

Cũng không biết tại sao tôi lại không ghét mùi pheromone của anh ấy, dù cả hai đều là Alpha.

Mà ngược lại, tôi muốn anh ấy cho tôi nhiều hơn thế, nên đã vô thức áp sát vào người anh.

Đôi môi của anh ấy rời khỏi tuyến thể của tôi, rồi bất ngờ hôn tới.

Tôi mở to mắt, đôi chân mềm nhũn đến mức gần như quỳ xuống.

Anh ấy ôm lấy tôi, xoay người đặt tôi lên bồn rửa và tiếp tục hôn lấy tôi một cách mãnh liệt.

Pheromone của Thời Gia Huân lại bùng phát, cảm giác của tôi trở nên hỗn loạn.

Tôi lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng người chạy đến.

"Đù má, ai đây?"

"Mùi nồng quá má ơi!"

"Nhanh nhanh nhanh, cứ thế này thì cả sân bay sẽ loạn mất..."

Tôi ngất đi trong mùi đàn hương đậm đặc đến mức như muốn nhấn chìm lấy tôi.

*
CÒN TIẾP

*

QC: Sên

*
 
[Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma
Chương 02


3

Khi tỉnh dậy, tôi cứ ngỡ mình đang ở bệnh viện.

Nhưng người mặc áo blouse trắng và đeo khẩu trang đặc chế lại nói với tôi rằng đây là sở nghiên cứu pheromone.

"Thời Gia Huân là gì của cậu?"

"Anh ấy là sếp của tôi."

"Ồ."

Nghiên cứu viên nhẹ nhàng nói: "Tôi báo cho cậu hay, sếp của cậu đã phân hóa thành Enigma rồi, hai người phải ở đây cách ly một thời gian."

"Hơn nữa, bởi vì pheromone của anh ta lan toả khắp nơi nên sân bay đã gặp chuyện, hàng loạt chuyến bay bị tạm hoãn.

Nếu nhỡ sau này cậu thấy tin này trên các ứng dụng tin tức thì cũng đừng ngạc nhiên quá."

Tôi cố gắng thẩm thấu ý của người nọ.

Tôi đờ đẫn.

Tôi kinh ngạc.

Enigma?

Sếp Thời đã phân hóa lần hai và trở thành Enigma ư?!

Enigma là một tồn tại vượt qua ranh giới ABO, pheromone của họ vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể đánh dấu Alpha và biến Alpha thành Omega của riêng họ.

Là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.

Nhưng số lượng Enigma vô cùng ít ỏi, nghe nói trong suốt mười năm qua, số lượng Enigma được ghi nhận ở mỗi thành phố không quá mười người.

Ấy thế mà sếp Thời lại là...?

"Cho nên lúc đó thuốc ức chế không có tác dụng là bởi vì bị ảnh hưởng bởi pheromone của một Enigma đang chuẩn bị phân hóa à?"

Tôi lẩm bẩm hỏi.

Nghiên cứu viên nói có khả năng đó và tiếp lời: "Giờ thì anh Thời đã bị cách ly, nhưng quá trình phân hóa vẫn đang diễn ra, pheromone rất mạnh và cực kỳ bất ổn - cho nên chúng tôi muốn xin ý kiến của cậu về một việc."

Tôi hỏi: "Việc gì?"

Nghiên cứu viên nói: "Vì anh Thời đã đánh dấu cậu tạm thời trong lúc phân hóa, mà trạng thái của anh ta hiện giờ cũng giống như một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm.

Nếu cậu đồng ý ở bên cạnh anh ta trong thời gian này, thì pheromone của anh ta sẽ sớm ổn định lại và nhanh chóng quay về trạng thái bình thường."

Tôi ngập ngừng hỏi: "Ở bên cạnh anh ấy nghĩa là...?"

Nghiên cứu viên trả lời một cách chung chung: "Chính xác như những gì cậu đang nghĩ."

Ồ, tức là giống như việc một Omega kết hợp với một Alpha ha.

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

"Không đồng ý?"

Có vẻ nghiên cứu viên rất bất ngờ trước câu hỏi của tôi, hắn ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: "Vậy thì có lẽ chúng tôi sẽ sử dụng một số biện pháp cưỡng chế với anh ta, vì thật sự rất khó kiểm soát một Enigma đang trong trạng thái rối loạn pheromone."

Biện pháp cưỡng chế...

ư?

Ngón tay tôi bất giác siết chặt lại, tôi nói: "Để tôi suy nghĩ thêm."

4

Đêm đó, tôi trằn trọc mãi, suy đi tính lại, cứ cảm thấy chuyện này không ổn mấy.

Sếp Thời là người phân rõ giới hạn giữa việc công và việc tư, hơn nữa còn là cấp trên trực tiếp của tôi.

Nếu đột nhiên có việc đột xuất xảy ra, thì tôi có thể thông cảm việc mình bị cắn, nhưng bảo tôi giúp anh ấy vượt qua kỳ phân hóa thì không hay lắm, chắc chắn sau khi việc thân mật như vậy xảy ra thì mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ trở nên gượng gạo hơn.

Trước khi ngủ, tôi nghĩ mình đã quyết định xong.

Sáng hôm sau, nghiên cứu viên hỏi tôi đã có quyết định chưa.

Tôi định từ chối ngay, nhưng không hiểu sao, lời vừa đến đầu môi lại chuyển hướng: "Tôi có thể gặp sếp Thời trước được không?"

...

Đúng là tôi không nên gặp anh ấy!

Sếp Thời bị nhốt trong một căn phòng trên tầng cao nhất của khu cách ly, sau khi cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, bên trong vẫn còn một hàng rào như trong nhà tù.

Tôi thấy anh ấy đang đeo một dụng cụ chặn cắn bằng kim loại rất cồng kềnh ngay miệng, tay phải bị còng bằng một sợi xích không dài không ngắn, cả người co rúm ngủ trên giường, tôi nổi giận:

"Sao các người có thể đối xử với anh ấy như thế chứ?!"

Đây là Thời Gia Huân cơ mà!

Ngôi sao mới sáng chói nhất của ngành khoa học kỹ thuật, là thiên tài được người người ca ngợi!

Thời Gia Huân - người mà lúc nào cũng ung dung, làm việc gì cũng thành thạo đấy!

Sao anh ấy lại có thể bị nhốt ở đây như một phạm nhân chứ?

"Chúng tôi cũng không muốn thế."

Nghiên cứu viên nhún vai: "Nhưng trong giai đoạn phân hóa, Enigma rất nguy hiểm, họ khát khao pheromone đến mức khiến bản thân trở thành một kẻ hết sức hung bạo.

Nếu không phải chúng tôi cho anh ta uống thuốc an thần để đi vào giấc ngủ thì có lẽ cậu sẽ chứng kiến cảnh anh ta trở nên điên cuồng."

Tôi không kìm được nắm chặt thanh rào chắn trước mặt, một lát sau mới cắn môi nói: "Được rồi, tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy trong suốt kỳ phân hóa này."

*
CÒN TIẾP

*

QC: Sên

*
 
[Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma
Chương 03


5

Trong căn phòng cách ly được ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài của sở nghiên cứu, cơn sốt phân hóa thành Enigma của Thời Gia Huân cứ lên xuống như thuỷ triều, quá trình này kéo dài đứt quãng suốt mười ngày.

Mười ngày sau, tôi rời khỏi nơi đó với tuyến thể bị cắn tơi bời cùng cơ thể đầy vết tích và phải về nhà ngủ suốt ba ngày mới dần hồi phục tinh thần.

Khi tôi đến công ty, hầu như mọi người đều biết Thời Gia Huân đã trở thành Enigma sau lần phân hoá thứ hai.

Không chỉ vì sự thay đổi pheromone, mà còn vì trong năm đầu tiên sau khi phân hóa, họ sẽ phải đeo dụng cụ chặn cắn và vòng ức chế mạnh ở công cộng để tránh đi sự hỗn loạn khi pheromone không ổn định, cho đến khi có thể tự mình kiểm soát được.

Còn tôi, mọi người chỉ biết rằng tôi cũng bị cách ly vì lúc đó đã ở cùng với Thời Gia Huân, chứ chẳng biết gì về chuyện khác nữa.

Trong văn phòng, tôi gặp lại Thời Gia Huân.

Khác với dụng cụ chặn cắn được đặc chế ở sở nghiên cứu, dụng cụ chặn cắn được dùng hằng ngày của Enigma cũng bằng kim loại nhưng nhẹ hơn nhiều.

Nó che khuất nửa dưới khuôn mặt của Thời Gia Huân, tạo nên một nét lạnh lùng cuốn hút khác hẳn thường ngày.

Chính vì thế mà đôi mắt xinh đẹp của Thời Gia Huân lại càng nổi bật hơn.

Nên khi anh ấy ngước mắt nhìn tôi, tôi đã thoáng mất tập trung.

Trong đầu tôi chợt vụt qua hình ảnh đôi mắt đỏ rực vì dục vọng của anh ấy.

"Thư ký Thẩm, chuyện ở sân bay lần trước...

Tôi thành thật xin lỗi."

Giọng nói trầm thấp của Thời Gia Huân kéo tôi trở về thực tại.

Tôi vội đáp: "Không sao đâu sếp Thời, tình huống đột ngột mà, có ai lường trước được đâu."

Thời Gia Huân: "Cậu có ổn không?

Cơ thể có bị ảnh hưởng nhiều không?"

"Không sao, không ảnh hưởng gì nhiều."

Tôi chột dạ, vội tránh ánh mắt của anh.

Thực ra, đến bây giờ vết thương ở tuyến thể của tôi vẫn còn đau, vết bầm trên người cũng chưa hoàn toàn tan biến.

Nhưng tôi sẽ không nói cho anh ấy biết.

Bởi vì anh ấy không hề biết rằng tôi là người đã ở bên cạnh anh ấy trong suốt kỳ phân hóa.

Trước khi rời khỏi sở nghiên cứu, tôi đã nghe nghiên cứu viên nói rằng khi Enigma phân hóa lần đầu, do cơ thể và ý thức bị pheromone chi phối quá mạnh mẽ nên họ thường không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Nó giống như việc một người ngủ mơ vừa tỉnh dậy, hoặc cũng có khi họ chẳng nhớ gì cả.

"Tôi chỉ muốn thông báo thế để tránh có hiểu lầm gì đó xảy ra, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ nói cho anh ta biết những việc đã xảy ra trong kỳ phân hoá."

Lúc đó nghiên cứu viên đã nói như vậy.

Lúc đó, tôi hơi hối hận vì đã động lòng trắc ẩn, không biết mình sẽ phải giải thích với sếp Thời như thế nào để anh ấy tin rằng tôi không làm điều đó vì tình cảm cá nhân.

Nghe đến đoạn anh ấy có thể không nhớ gì, tôi thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi nghiên cứu viên xem liệu bên sở có thể giữ bí mật giúp tôi không.

Ban đầu, nghiên cứu viên cũng không đồng ý.

Hắn nói rằng nếu tôi và Enigma có thể kéo dài việc đánh dấu này thì sẽ rất có lợi cho việc ổn định pheromone của Enigma, cũng như giảm bớt các rắc rối.

"Nếu không thì sau này anh ta sẽ phải đến sở nghiên cứu định kỳ để lấy đi lượng pheromone dễ tích tụ trong cơ thể."

"Không được, không được."

Nghe vậy, tôi lập tức xua tay, "Dù có là sếp, thì tôi giúp đến mức này cũng đủ rồi, giúp thêm nữa thì không ổn đâu."

Đùa à, nếu duy trì mối quan hệ đánh dấu lâu dài với Thời Gia Huân, thì chẳng phải sẽ trở thành bạn giường của sếp ư?

Tôi điên mới đồng ý chuyện này!

6

Vào lúc mọi người trong văn phòng đang nghỉ trưa, tôi lén vào nhà vệ sinh để thay băng vết thương ở tuyến thể.

Cũng may có cổ áo sơ mi và áo vest che kín, cộng với việc tôi chỉ cắt dán một miếng băng nhỏ, nên vẫn chưa ai phát hiện tôi bị thương.

Tôi đứng trước gương, nới lỏng cà vạt, cởi vài chiếc cúc áo, kéo cổ áo và nhẹ nhàng gỡ băng keo ra.

"Thư ký Thẩm?"

Giọng nói phía sau khiến cánh tay đang chuẩn bị đổi thuốc của tôi run lên.

Thời Gia Huân bước đến trước mặt tôi, rồi nhanh chóng vén cổ áo của tôi ra sau gáy, để lộ hết vết thương trên tuyến thể ra trước mắt anh ấy.

"Chuyện gì đây?"

Giọng anh trầm xuống.

Trời ơi, chẳng phải thường ngày anh ấy phải nghe chuông báo thức reo liên tục mới tỉnh được sao?

Tôi mới là người phải hỏi câu đó chứ!

Tôi cười gượng: "Sếp Thời, anh không ngủ trưa à?"

"Vừa tỉnh."

Nét mặt Thời Gia Huân thoáng chút không tự nhiên, "Vết thương này là do lúc ở sân bay... cậu bị tôi cắn à?"

Lúc nói đến mấy chữ cuối, rõ ràng anh ấy đã hạ thấp giọng hơn.

"Không phải đâu."

Tôi vô thức phủ nhận, xong xuôi thì mới nhận ra rất khó kiếm lý do khác để lấp liếm cho vết thương ở vị trí này.

"Cậu đang hẹn hò hả?"

Thời Gia Huân đột nhiên yếu ớt hỏi: "Có vẻ đó là một Omega rất đặc biệt nhỉ?"

Tôi nhận ra ánh mắt của anh ấy đang dừng lại ở phần da thịt đang để lộ ra ngoài của tôi - xương quai xanh - nơi có thể thấy rõ dấu hôn vẫn chưa hoàn toàn mờ đi.

Tôi vội vàng thò tay kéo cổ áo lại, "Không có, tôi nào có thời gian mà hẹn hò."

Trong tình huống này, rõ ràng để cho đối phương hiểu lầm mình có bạn đời là một lựa chọn tuyệt vời, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại phủ nhận điều đó ngay lập tức.

"Chỉ là...

ừm, một sự cố mà thôi."

Thời Gia Huân lập tức tỏ vẻ 'đã hiểu': "Có vẻ thư ký Thẩm đã chịu nhiều áp lực khi làm việc cho tôi nhỉ."

Tôi gượng cười ha hả.

Sếp nói vậy thì phải đáp sao đây?

"Nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe đấy nhé."

Thời Gia Huân vừa nói, vừa bước đến bên bồn rửa, anh ấy tháo dụng cụ chặn cắn rồi rửa mặt.

Có vẻ anh ấy thấy tôi đang cố bôi thuốc cho vết thương ở sau gáy với một tư thế rất khó chịu, nên đã lau khô tay, sau đó lấy cây tăm bông trên tay tôi đi, "Để tôi làm cho."

Khi đầu tăm bông thấm đầy nước thuốc mát lạnh chạm vào vết thương vẫn còn sưng đau ở sau gáy, tôi không kiềm được mà rụt người lại.

"Tôi sẽ thoa nhẹ thôi."

Thời Gia Huân thoa thật nhẹ nhàng, còn cúi người xuống và nhích lại gần tôi, vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ lên vết thương.

Đó là tuyến thể, là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể tôi.

Hơi thở của Enigma lướt qua khiến tay tôi nắm chặt vào mép bồn rửa tay, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

...

Không được!

Ấy thế mà sau khi bị Enigma đánh dấu tạm thời, tôi lại dễ cư.ơng cứng khi anh ấy đến gần như vậy!

Tôi lập tức xoay người lại và nói với anh: "Được rồi, phần còn lại cứ để tôi tự làm là được."

Dường như Thời Gia Huân rất bất ngờ với phản ứng thái quá của tôi, nhưng rất nhanh sau đó, anh ấy đã quay mặt sang chỗ khác, đồng thời đeo lại dụng cụ chặn cắn lên miệng:

"Xin lỗi, tôi vẫn chưa quen với việc mình đã phân hóa thành Enigma."

Sau khi Thời Gia Huân rời đi, tôi quay lại nhìn vào gương lần nữa, bấy giờ tôi mới nhận ra tại sao lúc nãy anh ấy không nhìn thẳng vào tôi.

Bởi vì cả tai và cổ tôi đã đỏ bừng.

Mắt tôi tối sầm lại.

Phải giữ khoảng cách!

Sau này phải giữ khoảng cách với sếp Thời!

*
CÒN TIẾP

*

QC: Sên

*
 
[Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma
Chương 04


7

...

Thế là hết.

Tôi không thể nào giữ khoảng cách với Thời Gia Huân được.

Tôi cần pheromone của anh ấy, cần một cách điên cuồng!

Tôi gọi điện cho nghiên cứu viên, hắn tỏ vẻ hoang mang: "Tôi chưa nói với cậu à?

Đây là chuyện rất bình thường mà.

Pheromone của Enigma như "bug" ấy, hiệu lực của việc đánh dấu tạm thời của họ dài hơn Alpha nhiều, huống chi dấu của các cậu còn khá sâu.

Dù mùi hương có tan biến thì có lẽ vẫn còn ảnh hưởng, và chỉ cần vết cắn tạm thời chưa mất đi, cậu sẽ cần pheromone của anh ấy để xoa dịu."

A a a a a a!

Chưa từng nói!

Hắn hoàn toàn chưa nói với tôi!

Tất cả là do lúc đó tôi sợ Thời Gia Huân sẽ tỉnh lại sớm nên bèn vội đi ngay, chỉ kịp xin thuốc để có thể phát tán pheromone nhanh rồi chạy mất, chẳng có thời gian nghe bất kỳ hạng mục cần chú ý nào!

"Không có gì nghiêm trọng đâu," nghiên cứu viên nói.

"Một là cậu và anh ta tiếp tục thực hiện những cử chỉ thân mật.

Hai là cậu chỉ cần mang theo thứ gì đó dính pheromone của anh ta là được, ví dụ như quần áo, chăn mền, những thứ mà cậu nghĩ anh ấy hay dùng ấy."

...

Điều này không nghiêm trọng à?

Nghiêm trọng lắm ấy chứ!

Chẳng lẽ tôi phải trộm đồ cá nhân của sếp về ư?

Vậy chả phải sẽ giống như một tên biến thái à!

Tôi nằm vật ra giường như một con cá sắp chết khát, "Không có thuốc nào trị được à, chẳng hạn như thuốc ức chế ấy?"

"Hiện tại thì không có đâu, bạn ạ."

Giọng nghiên cứu viên đột nhiên giống hệt một nhân viên chăm sóc khách hàng đang gặp phải vấn đề mà họ không thể giải quyết được.

"Enigma là giới tính mới xuất hiện vài thập kỷ gần đây do đột biến gen, ngay cả cơ chế phân hóa của họ chúng ta còn chưa hiểu rõ thì sao nghiên cứu kịp chứ."

"..."

8

May mà ông trời giúp tôi, đúng lúc này, Thời Gia Huân cũng tính dọn dẹp tủ đồ và cần xử lý một số quần áo cũ.

Tôi là thư ký riêng của anh ấy, nên đương nhiên người phụ trách công việc này sẽ là tôi rồi.

Trong những năm làm việc cho anh, tôi chưa bao giờ có ý đồ gì khác, cũng chưa từng chiếm bất cứ lợi ích riêng gì.

Nên lần này, tôi cảm thấy rất áy náy và xấu hổ khi bản thân đã âm thầm lấy trộm vài bộ quần áo ở nhà của anh ấy.

Mấy đêm liền tôi đều mơ thấy ác mộng.

Trong giấc mơ, Thời Gia Huân áp tôi vào tường, nâng cằm tôi lên, anh nở một nụ cười vừa cuốn hút, vừa lạnh lùng và ngạo mạn:

"Cần pheromone của tôi à?

Cầu xin tôi đi, nếu cậu chịu cầu xin thì tôi sẽ cho cậu tất cả."

Tôi lắc đầu dữ dội, nước mắt nghẹn ngào rơi xuống, cả người run rẩy:

"Sếp Thời, xin lỗi, tôi không cần nữa, tôi không cần nữa, xin anh đừng đuổi việc tôi!"

Thời Gia Huân "hừ" một tiếng, rồi xé toạc áo sơ mi của tôi ra, "Thư ký nhỏ, miệng nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật đấy chứ."

Trong tiếng hét của tôi và tràng cười quái dị của Thời Gia Huân, tôi giật mình tỉnh dậy.

Khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình vẫn đang mặc đồ của Thời Gia Huân, tôi thét lên một tiếng, sau đó ôm lấy gương mặt đỏ bừng của mình và chạy vội vào phòng tắm xối nước lạnh.

Trùng hợp là có vẻ dạo này Thời Gia Huân cũng ngủ không ngon giấc.

Hôm đó, có một hội nghị trong ngành diễn ra tại thành phố lân cận.

Buổi sáng, tôi đến nhà để gọi anh dậy, sau đó chuẩn bị bữa sáng và một bộ vest cho sự kiện như thường lệ.

Thấy Thời Gia Huân cứ liên tục ngáp dài, tôi thừa dịp thắt cà vạt cho anh thì bèn hỏi: "Sếp Thời, gần đây anh không ngủ được à?

Quầng thâm mắt càng ngày càng rõ."

"Ừ, không ngon giấc lắm."

Thời Gia Huân mở hờ mắt nhìn vào tấm gương trước mặt.

"Gần đây tôi cứ nằm mơ mãi, ngủ không sâu."

"Ác mộng ư?"

"Cũng không hẳn..."

Thời Gia Huân bỗng rủ mắt xuống nhìn tôi.

Vì đang thắt cà vạt, nên ánh nhìn của tôi cứ quanh quẩn ở cổ anh ấy, và có thể rõ ràng thấy được hầu kết anh có trượt lên trượt xuống.

Tôi đột nhiên lo lắng, vội vàng thắt nhanh hơn, sau đó còn dùng sức kéo chặt cà vạt.

Không ngờ... dù tôi không kéo mạnh lắm... nhưng anh lại nhoài về phía trước theo đà tôi kéo.

Tôi vô thức lùi lại, lưng chạm vào gương.

May mà anh kịp dùng tay chống ở bên người tôi để khỏi ngã quá trớn, anh ấy nghiêng đầu và tiến sát hơn một chút:

"Thư ký Thẩm, có một điều mà tôi luôn muốn hỏi, cậu dùng nước hoa gì vậy?

Thơm quá."

Ánh mắt Thời Gia Huân đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Nếu không phải có dụng cụ chặn cắn thì tôi e là anh ấy đã cắn trúng tôi rồi.

"Không có, tôi có dùng nước hoa đâu," tôi cố giữ bình tĩnh, chớp mắt, "Hay do pheromone của tôi nhỉ?"

Thời Gia Huân suy nghĩ một chút, "Hình như không giống lắm, tôi cũng không rõ nữa."

Tôi nói: "Vậy có khi là sữa tắm của tôi đó.

Nếu anh thích, thì hôm sau tôi sẽ đổi cho anh."

Thời Gia Huân cố hít thêm vài hơi, chỉ là do có dụng cụ chặn cắn nên anh ấy không thể lại gần hơn nữa.

Tôi chuyên nghiệp nhắc anh: "Sếp Thời, đến giờ xuất phát rồi."

Anh hiếm khi bộc lộ tâm trạng bực bội, "Chậc," một tiếng, rồi nói: "Ngày mai đổi cho tôi đi."

Tôi ngẩn người: "Đổi gì ạ?"

"Sữa tắm."

Anh ấy nói xong lại nhấn mạnh thêm lần nữa, "Loại sữa tắm mà cậu đang dùng ấy."

*

CÒN TIẾP

*

QC: Sên

*
 
[Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma
Chương 05


9

Cả ngày hôm đó, dường như Thời Gia Huân không hứng khởi mấy.

Mặc dù anh ấy không thể hiện điều đó trong lúc làm việc và vẫn duy trì phong độ lịch sự khi nói chuyện với mọi người, nhưng tôi để ý thấy anh đã lén kéo lỏng cà vạt mấy lần, sau đó lại tự mình siết chặt lại.

...

Chắc chắn anh ấy có hơi bực bội.

Đến giờ nghỉ trưa, chúng tôi trở về khách sạn để nghỉ ngơi.

Ban tổ chức đã đặt cho tôi và Thời Gia Huân một phòng suite, lúc vừa bước vào, Thời Gia Hân đã lập tức ngồi xuống ghế sofa và tháo hẳn cà vạt ra rồi ném nó sang một bên.

Tôi rót cho anh một ly nước ấm, sau đó khom lưng đặt ly lên bàn trà trước mặt.

Khi chuẩn bị đứng dậy, Thời Gia Huân bỗng nắm lấy cổ tay tôi.

"Thư ký Thẩm."

Anh nghiêm túc nhìn tôi, "Tôi có một thỉnh cầu."

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi là thư ký của anh, nên việc nghe theo lời anh nói là điều rất bình thường, tại sao lại đột nhiên trịnh trọng như vậy?

"Được chứ, anh cần tôi làm gì?"

"Cậu có thể ghé sát lại đây để tôi ngửi mùi hương trên người cậu một chút được không?"

Giọng Thời Gia Huân rất trầm thấp và lôi cuốn, câu nói ấy chẳng suồng sã tí nào nhưng lại khiến lòng tôi dậy sóng.

Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, sau đó anh giải thích: "Từ khi phân hóa thành Enigma, hình như khứu giác của tôi đã nhạy cảm hơn nhiều.

Hôm nay có nhiều người ở hội trường quá, mùi hương trộn lẫn vào nhau khiến mũi tôi rất khó chịu."

"...

Nhưng mùi trên người thư ký Thẩm lại rất dễ chịu."

Tựa hồ lúc Thời Gia Huân nói ra điều này, chính anh cũng có chút hoang mang.

Ngược lại, tôi đã hiểu được đôi chút rồi.

Thực ra, mùi hương của tôi không hề thay đổi.

Thứ "sữa tắm" mà tôi nói sáng nay cũng chỉ là bịa đặt mà thôi.

Làm gì có loại sữa tắm nào có thể át được mùi pheromone cơ chứ?

Thời Gia Huân đột nhiên trở nên thích mùi hương trên người tôi, có lẽ là do việc đánh dấu tạm thời, mặc dù anh ấy không hề hay biết...

"Có thể là do mùi bạc hà của tôi khá tươi mát nhỉ."

Tôi đưa ra một lời giải thích hợp lý rồi từ chối: "Có điều sếp Thời ơi, hiện tại chúng ta là E và A, không thích hợp lắm."

Giọng Thời Gia Huân chứa chan nỗi thất vọng: "Đeo dụng cụ chặn cắn cũng không được à?"

Tôi không hề lung lay: "Cũng không ổn lắm.

Hay là tôi mua một chai tinh dầu bạc hà cho anh nhé?"

Thời Gia Huân xoa thái dương, "Thôi được rồi, tạm chấp nhận vậy."

Dù là như thế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Thời Gia Huân vẫn rất bực bội, như là phản ứng tự nhiên của cơ thể, suốt cả buổi chiều anh ấy cứ bám sát lấy tôi, thậm chí khi tôi định đi vệ sinh, anh cũng thản nhiên nói: "Đi cùng đi."

Nhìn nét mặt của anh thì không ai nghĩ là anh ấy đang cố tình bám lấy tôi, nhưng sự thật là anh đang làm vậy.

Vốn dĩ mấy hôm trước, Thời Gia Huân định đến gặp nghiên cứu viên để rút bớt lượng pheromone đang tích tụ trong cơ thể.

Nhưng do công việc quá bận rộn, nên anh đã bảo tôi lùi lịch lại vài ngày, và tôi đã sắp việc ấy ngay sau chuyến công tác này.

Ban đầu tôi nghĩ rằng dù có hoãn lại một tuần thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì lớn, nhưng bây giờ xem ra, quả thực không thể chủ quan được.

Nghiên cứu viên nói đúng, nếu Enigma không có bạn đời lâu dài thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối ở tất cả các mặt.

Tôi không nhịn được mà nhắc Thời Gia Huân về vấn đề này.

Vừa nghe xong, anh ấy đã nhướng mày: "Cậu đang khuyên tôi nên yêu ai đó đi à?"

Tôi đáp: "Anh cũng có thể nghĩ đến chuyện đó ạ."

Dường như Thời Gia Huân không vui lắm, anh kết thúc cuộc trò chuyện bằng một câu nói: "Tạm thời tôi chưa hứng thú với chuyện đó lắm."

10

Đến ngày thứ ba, hội nghị kết thúc tốt đẹp.

Vốn dĩ ban tổ chức tính mở một buổi tiệc buffet ngoài trời để mọi người giao lưu và thư giãn, nhưng do có mưa bão bất ngờ, nên sự kiện lần này đã phải kết thúc sớm hơn dự định.

Thời Gia Huân không thích mấy buổi tiệc xã giao như vậy, anh khéo léo từ chối lời mời dùng bữa tối của vài vị giám đốc rồi về khách sạn cùng tôi.

Không biết tại sao, cả ngày hôm đó tôi cứ cảm thấy người mình mỏi mệt và bủn rủn, sau khi ăn cơm bữa đơn giản ở khách sạn với Thời Gia Hân, tôi lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.

Lúc đang tắm, tôi bỗng thấy có tia sét xẹt ngang cửa sổ.

Sau tiếng "ầm ầm" vang dội, đèn trong phòng vụt tắt, tầm mắt tôi lập tức chìm vào bóng tối.

Tôi hoảng loạn, chẳng kịp lau khô nước trên người thì đã vội vàng mặc quần áo vào rồi loạng choạng chạy ra khỏi phòng.

Không ngờ Thời Gia Huân lại đứng ngay ngoài cửa, thế là tôi lao thẳng vào lòng anh.

"Thư ký Thẩm, cậu ổn chứ?"

Tôi cực kỳ sợ bóng tối như vậy, và Thời Gia Huân - người sếp đã làm việc chung với tôi suốt nhiều năm qua rất rõ điều này.

Ngày xưa cũng từng có một lần, chúng tôi đang đi thang máy với nhau thì gặp sự cố.

Trong không gian kín và tối tăm, tôi sợ hãi đến mức chui vào trong góc rồi ngồi xổm xuống ôm chặt đầu gối, cơ thể cũng không ngừng run rẩy.

Khi đó, anh ấy đã ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, giúp tôi bình tĩnh hơn.

Lần này cũng không khác gì mấy, Thời Gia Huân không đẩy tôi ra mà ôm chặt tôi.

Tôi nắm chặt lấy vạt áo anh, gần như xem anh là điểm tựa cuối cùng của mình, sau đó chầm chậm đi theo anh đến ghế sofa và ngồi xuống.

Giám đốc khách sạn gọi điện thông báo rằng sẽ mất một khoảng thời gian nữa thì đường dây điện mới được sửa xong.

Tôi bất lực dựa vào người Thời Gia Huân, cảm giác như mỗi giây đều dài tựa như cả thế kỷ.

"Thư ký Thẩm."

Trong bóng đêm, Thời Gia Huân đột nhiên gọi tôi, giọng anh hơi căng thẳng: "Cậu đang trong kỳ nhạy cảm à?"

Tôi mù mờ chẳng hiểu, ngay sau lời nhắc nhở của anh, tôi đã ngửi thấy hương bạc hà dày đặc đến mức cay nồng trong không khí.

Toang rồi

Toang rồi.

Toang rồi.

Ngay lập tức đầu óc tôi như bị nhiễm virus, đâu đâu cũng tràn ngập hai chữ "XONG RỒI" viết hoa, in đậm.

Đây đâu phải là kỳ nhạy cảm?

Cảm giác mệt mỏi, rã rời này là triệu chứng của kỳ động d.ục cơ...

Tôi, một Alpha, vì bị Enigma đánh dấu tạm thời mà bắt đầu xuất hiện dấu hiệu động d.ục giống hệt Omega!

Lúc này tôi chẳng còn quan tâm đến việc bóng tối đang bao trùm lấy mình nữa mà lập tức kéo giãn khoảng cách với Thời Gia Huân, cố gắng đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Chắc là vậy, tôi nghĩ tốt hơn hết là tôi nên ở một mình."

Bước đi của tôi vừa vội vã lại lộn xộn, mới đi được hai bước thì vấp phải bàn trà, rồi lại loạng choạng ngã trở về ghế sô pha...

Không đúng, là ngã ngồi lên đùi Thời Gia Huân.

Anh lập tức ôm lấy eo tôi, không cho tôi đứng dậy nữa.

"Cậu sợ cái gì?"

Có lẽ do mất điện đột ngột nên Thời Gia Hân cũng chưa kịp đeo dụng cụ chặn cắn.

Lúc này, anh khẽ tựa cằm lên vai tôi, không còn bị dụng cụ cản trở nên môi anh gần như chạm vào tuyến thể của tôi, dường như tôi còn nghe thấy tiếng nuốt nước bọt.

"Thư ký Thẩm, cậu đang lừa tôi đúng không?

Làm gì có kỳ mẫn cảm nào của Alpha lại khiến Enigma mất đi lý trí như thế chứ?"

*
CÒN TIẾP

*

QC: Sên

*
 
[Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma
Chương 06


11

Ngay sau đó, tôi lập tức cảm nhận được tuyến thể của mình bị ngón tay cái của Thời Gia Huân xoa mạnh vào, khiến cả người tôi như bị giật điện, rồi xụi lơ dựa vào người anh.

"Chẳng phải anh đã không đến sở nghiên cứu đúng hạn để lấy bớt pheromone ư?

Có lẽ vì thế mà pheromone dễ mất kiểm soát hơn."

Tôi cố tìm lý do, cố gắng để giọng nói của mình bớt run rẩy.

"Là thế sao?"

Suy cho cùng, sự hiểu biết của loài người về Enigma vẫn còn khá mơ hồ, nên dù Thời Gia Huân có nghi ngờ thì cũng không có cơ sở.

Hơn nữa, lời tôi nói cũng không sai hoàn toàn, hiện tại anh ấy đang ở trong giai đoạn "triều cường" của pheromone.

"...Phiền thật."

Thời Gia Huân khẽ oán giận.

Trong lúc anh nói, tôi cảm nhận được từng làn hơi thở ấm áp phả vào tuyến thể của mình.

Mùi đàn hương đậm đặc đến nghẹt thở như đang ra lệnh tôi phải khuất phục trước anh.

Tôi thật sự rất muốn bật khóc.

"Ngày mai anh về thì đến sở nghiên cứu ngay đi.

Còn tối nay cứ dùng tạm thuốc ức chế mạnh dành cho Alpha."

Thời Gia Huân tỏ vẻ không hài lòng.

"Không còn cách nào khác à?"

"Không có...

A!"

Có lẽ tuyến thể của tôi đã bị sưng lên, nên Thời Gia Huân mới có thể nắm lấy nó.

Anh nắm không mạnh nhưng rất kích thích, khiến tôi không thể kiềm được mà kêu lên.

"Thư ký Thẩm, tôi khó chịu lắm, làm ơn giúp tôi với."

Tôi muốn từ chối, nhưng bản năng của cơ thể không cho phép tôi mở lời.

Thời Gia Huân không nghe được đáp án, bèn nhẹ nhàng xoay mặt tôi lại rồi hôn lên môi tôi.

Trong bóng tối, khi tầm nhìn biến mất, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn rất nhiều.

Bên tai tôi đầy ắp tiếng thở dốc quyến rũ của anh, xen lẫn âm thanh áo quần ma sát.

Tôi cảm nhận được đôi bàn tay lành lạnh của anh chạm lên eo tôi, rồi luồn về phía sau lưng, như một con rắn nhỏ đang trườn bò.

Sao có thể giữ vững được lý trí nữa đây?

Tôi mới là người cần anh, tôi mới là người khao khát anh, tôi mới là người phải cầu xin anh.

Anh là Thời Gia Huân, là đứa con cưng của trời đất, đi đến đâu cũng là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Nếu không phải vì lần phân hóa thứ hai ngoài ý muốn đó, thì làm sao tôi có thể được anh hôn lấy, làm sao có thể khiến anh mất kiểm soát vì tôi?

Chỉ vì người đó là Thời Gia Huân, cho nên cuối cùng tôi cũng sẽ phải từ bỏ mọi chống cự mà thôi.

Như lần trước, cuối cùng rồi tôi cũng đã bước vào căn phòng cách ly đó, cùng anh vượt qua những ngày tháng phân hóa kéo dài.

Tôi đẩy Thời Gia Huân ra, và có lẽ anh nghĩ rằng tôi muốn rời đi nên đã vội vàng giữ chặt eo tôi.

Nhưng tôi chỉ thay đổi tư thế, tách hai chân ra và ngồi lên người anh.

Nụ hôn tiếp theo của Thời Gia Huân rõ ràng mãnh liệt hơn nhiều, đầu lưỡi của tôi bị anh đưa đẩy đến đau đớn, tôi vừa muốn trốn thoát lại không nỡ xa rời sự nhiệt tình của anh.

Giữa sự giao thoa của pheromone và nụ hôn nồng cháy, tôi hoàn toàn sa ngã.

Cho nên khi đèn sáng trở lại, tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, vì bản thân như vừa bị đánh thức từ một giấc mộng đẹp.

Thời Gia Huân, kẻ đang vùi đầu hôn lấy tuyến thể và cố gắng cởi áo của tôi, cũng giật mình.

Anh nhìn tôi, gương mặt hoàn hảo không tì vết, đôi mắt lấm tấm màu sắc dục chạm vào đáy mắt tôi.

"Có điện rồi."

Thời Gia Huân đột nhiên bế tôi lên.

"Vậy vào phòng thôi."

Tôi vội vàng quặp chân quanh eo anh.

Khi bị đè xuống chiếc đệm mềm mại, tôi đã nhắm mắt và chờ đợi Thời Gia Huân cúi xuống hôn tôi thêm lần nữa.

Nhưng lúc này, Thời Gia Huân lại đột nhiên hỏi tôi với vẻ rất ngạc nhiên:

"Thư ký Thẩm, cậu đang mặc áo của tôi à?"

12

Chết tiệt, tôi quên mất!

Quên bén luôn rồi đấy!

Mấy ngày gần đây, nếu tôi không mặc quần áo có dính pheromone của anh ấy thì sẽ không ngủ được, nên sau nhiều lần đắn đo, tôi cũng xếp hai bộ quần áo ở nhà của anh vào vali.

Lúc đó tôi nghĩ, dù có ở chung khách sạn, thì cũng chẳng có lý do gì khiến sếp đột ngột xông vào phòng của tôi, nên nếu chỉ mặc lúc ngủ thôi, chắc sẽ không bị phát hiện đâu.

Ai ngờ lại xảy ra sự cố mất điện khiến tôi mất bình tĩnh đến thế này.

Trong chốc lát, tôi có cảm giác như toàn bộ máu trong người đều dồn hết lên mặt.

Trời ơi, tôi lấy trộm quần áo của sếp để làm đồ ngủ, và giờ thì bị bắt tại trận!

Chắc trong mắt anh ấy tôi chẳng khác nào một kẻ biến thái nhỉ...

Tôi điên cuồng nghĩ xem nên giải thích thế nào để việc này không còn kỳ quái đến vậy.

Nhưng đầu óc tôi dường như đã hỏng, như một cỗ máy đứt dây chuyền, bánh răng cứ quay điên cuồng mà không hề hoạt động đúng như mục đích của nó.

"Chẳng qua là tôi cần pheromone của anh..."

Cuối cùng, giữa việc trở thành kẻ biến thái và nói ra một nửa sự thật, tôi chọn cách thứ hai.

"Lần trước...

ở sân bay, vì anh đã cắn tuyến thể của tôi, nên tôi cần pheromone của anh."

Tôi ngượng ngùng nhắm mắt lại.

"Sếp Thời, tôi xin lỗi."

Thời Gia Huân bật cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt tôi:

"Có gì mà phải khóc?"

"Nếu cậu nói với tôi là được rồi, chẳng lẽ tôi lại không giúp cậu ư?"

Lúc này tôi mới nhận ra mình đang xấu hổ đến mức rơi cả nước mắt.

Tôi cắn môi lắc đầu.

Quan hệ của chúng tôi chỉ là cấp trên và cấp dưới, làm sao tôi có thể đưa ra một thỉnh cầu đầy ý mập mờ thế này với anh cơ chứ?

"Thư ký Thẩm của tôi à," Thời Gia Huân thở dài, cúi xuống hôn tôi, "Cậu giỏi giấu giếm thật đó, hại tôi tưởng mình là một kẻ..."

Hai từ cuối bị nụ hôn che lấp, tôi nghe không rõ lắm.

Nhưng tôi cũng không còn đủ sức để tìm tòi thêm nữa.

Có điều, chỉ một lát sau, tôi đã bị nhấn chìm trong pheromone bùng nổ của Enigma, đánh mất cả sự xấu hổ lẫn lý trí, cơ thể trở nên mềm nhũn như nước.

Đến khi sắp mất kiểm soát, Thời Gia Huân đột ngột dừng lại, anh từ trên cao nhìn xuống tôi như một vị chủ nhân đang nhìn nô lệ của mình, hỏi:

"Thư ký Thẩm, cậu có thích bộ đồ ngủ của tôi không?"

Tôi cắn môi thật chặt, không trả lời.

Thời Gia Huân: "Hửm?"

Giọng tôi nhỏ như muỗi kêu: "Ừm..."

"Cậu còn thích gì ở tôi nữa?"

Tôi xấu hổ quay đầu đi không dám nhìn anh, nhưng anh lại nhéo cằm rồi kéo mặt tôi quay lại đối diện với anh.

"Nói tôi nghe, thư ký Thẩm, cậu còn thích gì ở tôi nữa?"

"Pheromone của anh."

Dưới sức ép của anh, cộng thêm sự tra tấn ở nơi khác trên cơ thể, tôi chỉ có thể vừa bật khóc vừa trả lời, "Tôi thích pheromone của anh."

"Còn gì nữa?"

"Thích đôi mắt của anh, đôi môi của anh, bàn tay của anh..."

Mọi thứ thuộc về anh.

Sếp Thời của tôi ơi, có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được rằng tôi đã ngưỡng mộ anh đến nhường nào.

Tôi không thể nói thêm lời nào nữa, như thể mỗi một từ được thốt ra là một món quần áo của tôi bị cởi ra trước mặt anh, nỗi xấu hổ chạm đến đỉnh điểm.

"Ngoan, tôi sẽ đưa hết pheromone của mình cho em."

Thời Gia Huân khen thưởng cho tôi một nụ hôn, cùng với lượng pheromone dồi dào.

Tôi như một người khát khô tìm được ốc đảo giữa sa mạc khô cằn, từng tế bào, từng giọt máu trong cơ thể tôi như hòa tan vào mùi hương của anh ấy.

May mắn là anh vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí mà chỉ đánh dấu tạm thời tôi thêm lần nữa.

...

Vì tôi chẳng thể chịu đựng hơn thế đâu.

*

CÒN TIẾP

*

QC: Sên

*
 
[Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma
Chương 07


13
Tôi tự biết thân biết phận.

Dù giữa tôi và Thời Gia Huân có xảy ra chuyện gì thì cuối cùng tôi vẫn phải quay trở về vị trí thư ký ban đầu.

Dù sao, tất cả chỉ là do pheromone gây ra.

Sáng hôm sau, tôi cố tình dậy sớm hơn Thời Gia Huân một chút, rồi trở về phòng dọn dẹp tất cả mọi thứ.

Sau khi mọi việc xong xuôi, tôi mới vào phòng anh như thường lệ, kéo rèm lên, gọi anh dậy và thông báo cả giờ bay cho anh biết.

Lúc Thời Gia Huân tỉnh giấc thì tôi đã mặc đồ chỉnh tề, anh khàn giọng hỏi: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Tôi đáp: "Công việc vẫn phải làm mà, sếp Thời."

Thời Gia Huân ngẩn người: "Tối qua..."

"Chuyện tối qua chỉ là sự cố.

Tôi hiểu sếp Thời, tôi sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra."

Thời Gia Huân nhíu mày, rồi lạnh lùng cười khẩy: "Thẩm Hàm Chương, cậu hay gặp sự cố quá nhỉ."

Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra rằng anh đang mỉa mai mình.

Trước đây, khi tôi thay thuốc cho vết thương ở vai trong nhà vệ sinh của công ty, tôi cũng từng nói đó chỉ là sự cố.

Cuối cùng, tôi không nói gì thêm nữa.

"Cậu đã từng lên giường với bao nhiêu Omega rồi?"

Thời Gia Huân đột nhiên hỏi.

Tôi mím môi đáp: "Tôi không nhớ rõ."

"Vậy nghĩa là nhiều lắm ha."

"Không phải thế."

Thực ra tôi chưa từng chơi trò tình một đêm với ai hết.

"Trước đây cậu có từng nằm dưới chưa?"

"...

Chưa."

"Cậu thấy thế nào?"

"..."

Tôi không biết phải nói gì, ngập ngừng một lát rồi mới nhắc anh: "Sếp Thời, chuyến bay của chúng ta cất cánh khá sớm, vẫn là không nên phí thời gian thêm."

Thực ra Thời Gia Huân rất dễ cáu khi mới vừa ngủ dậy.

Lúc này, rõ ràng anh ấy đang rất không vui, anh hất chăn ra và bước vào phòng tắm với khuôn mặt u ám.

Tôi bắt đầu dọn hành lý giúp anh.

Khi kiểm tra và dọn dẹp bàn làm việc, tôi vô tình làm rơi cây bút máy của anh xuống đất.

Bút không đậy nắp, cứ thế lăn trên sàn rồi chui xuống gầm giường.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải cởi áo khoác ra, nhét cà vạt vào cổ áo, quỳ xuống và rướn người để với lấy cây bút.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có ai đó đá nhẹ vào mông tôi.

Quay đầu lại, tôi thấy Thời Gia Huân đứng ngay sau lưng mình, anh vừa tắm xong nên tóc vẫn còn ướt, lông mày và lông mi dính vài giọt nước, mặt mày lạnh lùng, hờ hững nhìn tôi.

Tôi nghĩ có khi cảm giác vừa rồi của mình là ảo giác, bèn ngập ngừng hỏi: "Sếp Thời, có chuyện gì à?"

Lúc này, Thời Gia Huân nhấc một chân lên, mũi chân khẽ lướt qua mông tôi, thật nhẹ nhàng và chậm rãi theo đường cong.

Đây không phải ảo giác, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

"Thư ký Thẩm, cậu có sức quyến rũ quá nhỉ."

Thời Gia Huân hờ hững nói rồi quay lưng bước đi.

14

Hình như sếp Thời đang tức giận, nhưng cũng có thể là không.

Tôi không thể xác định được.

Kể từ khi tôi bắt đầu làm trợ lý cho Thời Gia Huân, ngoại trừ thời gian đầu cả hai cần làm quen, thì đã rất lâu rồi tôi không có cảm giác như vậy.

Thời Gia Huân đã từng làm việc với năm thư ký.

Trong đó, hai người không qua nổi thời gian thử việc và bị sa thải, hai người khác thì không làm quá một năm, chỉ có tôi là đã ở bên anh gần năm năm.

Trong công ty, có một đồng nghiệp thân thiết từng nói với tôi rằng, vào lúc tôi mới vào làm, nhiều người đã cá rằng tôi cũng sẽ không trụ lâu được, vì nhìn tôi "không phải kiểu chịu được áp lực".

Cũng phải, khi đó tôi vừa tốt nghiệp đại học, hoàn toàn như một trang giấy trắng, còn Thời Gia Huân thì nổi tiếng là người có yêu cầu rất cao trong công việc.

Thế nên chuyện mọi người nghĩ rằng một trái dưa xanh như tôi không thể kiên trì được cũng là điều bình thường.

Nhưng tôi đã kiên trì được đến cùng.

Thậm chí sau này, chính Thời Gia Huân đã nói rằng: "Trợ lý Thẩm, cậu còn hiểu tôi hơn chính bản thân tôi nữa đấy."

Mọi người thường đùa rằng tôi là "người định mệnh" của sếp Thời, nhưng tôi hiểu rằng cái gọi là "hiểu rõ" kia chỉ là kết quả của việc quan sát tỉ mỉ và ghi chép cẩn thận mà thôi.

Khi mới vào làm, ghi chú trên điện thoại của tôi đầy ắp những thói quen cá nhân của Thời Gia Huân, từ sinh hoạt đến công việc, mặt nào cũng có.

Tôi thực sự không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ đối diện anh với sự bối rối và mơ hồ như vậy.

Và trong khoảng thời gian sau đó, cảm giác này thường xuyên hiện hữu.

Đối với công việc, Thời Gia Huân luôn là một người nghiêm túc và có trách nhiệm tuyệt đối, điểm này chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng ngoài công việc, không biết có phải do tôi nghĩ nhiều không mà dường như thái độ của anh ấy đối với tôi lại xa cách hơn nhiều.

Trước đây, vào những lúc rảnh rỗi, chúng tôi thường trò chuyện về những chuyện ngoài lề khác.

Nhưng giờ anh ấy lại rất thờ ơ, khiến tôi cũng không dám tự ý mở lời, đành để mặc cho bầu không khí càng ngày càng trở nên lúng túng.

Đầu giờ sáng nay, Thời Gia Huân đã tỏ ra rất khó chịu, thậm chí anh cứ nhìn chằm chằm tôi mà không thèm tập trung vào cuộc họp.

Có mấy lần tôi mang cà phê hoặc tài liệu vào văn phòng cho Thời Gia Huân, đều bắt gặp anh đang cau mày nhìn tôi từ đầu đến chân, có vẻ như rất muốn nói gì đó.

Nhớ lại chuyện anh từng nói rằng mình rất nhạy mùi nên trong giờ nghỉ trưa, tôi đã cẩn thận hỏi anh:

"Sếp Thời, có phải do mọi người ra vào nơi này nhiều quá khiến mùi trong không khí hơi hỗn tạp không ạ?

Có cần tôi gọi người lắp thêm máy lọc khí cho tầng này không?"

Anh đang ngả lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, nghe tôi nói vậy cũng chỉ khẽ "ừ" một tiếng.

Sau khi nhận được sự đồng ý, tôi đang định rời khỏi phòng thì anh chợt mở mắt, vẻ mặt như không không thể kiềm nén nữa mà phải hỏi ra: "Thư ký Thẩm, rốt cuộc tối qua cậu đi hú hí với kẻ khác đến mấy giờ vậy?"

Tôi tưởng rằng anh phát hiện ra chuyện tôi cứ ngáp liên tục nên đã vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi sếp Thời, lần sau tôi sẽ chú ý hơn."

Khi sếp bắt lỗi, cứ nhận sai là xong, có tìm bao nhiêu lý do cũng sẽ không có tác dụng gì đâu.

Không ngờ điều này lại khiến Thời Gia Huân càng thêm bực mình: "Cậu muốn giải tỏa đến mức ngay cả ngày làm việc cũng nhịn không nổi à?"

Lúc này tôi mới nhận ra anh lại hiểu lầm tôi qua đêm với ai đó...

"Cậu có biết bộ quần áo mà cậu đang mặc trên người kia chẳng hề vừa với cậu chút nào không?

Cậu muốn cả thế giới đều biết rằng đêm qua mình không về nhà à?"

Tôi: "..."

Hoàn toàn không như anh nghĩ đâu.

Tối qua, bạn thân của tôi thất tình nên mới rủ tôi đến nhà uống rượu, kết quả cả hai đều say mèm.

Sáng nay tỉnh dậy, tôi phát hiện quần áo của mình đã nhăn nhúm vô cùng, như thế thì không thể mặc đi làm được, vốn tôi cũng định về nhà thay nhưng lại không kịp, đành phải mượn tạm một bộ của bạn mình.

Bạn tôi là một Beta, thân hình không cao lớn như Alpha, nên khi tôi mặc đồ của cậu ấy lên người thì có hơi bó thật.

Nhưng nếu không nhìn kỹ thì không không thể nào biết được, ngoài Thời Gia Huân ra, cũng chẳng ai hỏi tôi về chuyện quần áo...

Vẫn dùng châm ngôn cũ, sếp tức giận, cứ nhận sai là xong.

"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không để việc riêng ảnh hưởng đến công việc nữa."

Tôi cúi đầu, lại chân thành xin lỗi lần nữa.

Lần này, Thời Gia Huân không làm khó tôi thêm, anh chỉ lạnh lùng nói: "Thư ký Thẩm, hy vọng cậu có thể có trách nhiệm hơn với công việc... không, phải là với mọi việc mới đúng."

*
CÒN TIẾP

*

QC: Sên

*
 
[Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma
Chương 08


15

"Không phải chứ, cậu thật sự chịu để cậu ấy đi à?"

"Có gì đâu mà tiếc, tôi tuyển trợ lý khác là được mà."

Trong văn phòng của Thời Gia Huân, hình như Phó tổng giám đốc Lý đang trò chuyện với anh.

Tôi ôm hồ sơ đứng bên ngoài cánh cửa văn phòng khép hờ, khi nghe thấy Thời Gia Huân nói "tuyển trợ lý khác," thì lập tức cảm thấy đầu óc mình kêu "ù ù" và vội vàng rụt lại bàn tay đang định gõ cửa.

Phó tổng giám đốc Lý cười hỏi: "Yêu cầu của cậu cao thế thì khó có người khiến cậu vừa ý lắm ha?"

Thời Gia Huân nhạt nhẽo đáp: "Thử vài người là được, rồi sẽ có người phù hợp thôi."

"Chậc."

Phó tổng giám đốc Lý nói, "Cái cậu Thẩm đó, không bàn đến năng lực công việc nhé, chỉ cần để gương mặt kia bên cạnh cũng đẹp mắt, sau này không thể nhìn thấy cậu ấy ở công ty thì tiếc thật."

"Anh nói gì thế?"

Thời Gia Huân lạnh lùng lên tiếng.

Phó tổng giám đốc Lý cười to: "Tôi không có hứng thú với Alpha, chỉ là thưởng thức mà thôi."

"Thư ký Thẩm ơi, có điện thoại."

Lúc này, điện thoại ở bàn làm
việc của tôi vang lên, có đồng nghiệp đi ngang qua nhắc nhở, thế là tôi vội quay người rời đi.

Cho đến lúc tan tầm, tôi vẫn còn nghĩ xem mình đã sai ở đâu.

Tôi nghĩ đến nghĩ đi, cũng chỉ cảm thấy có lẽ là vì nguyên nhân kia.

Như tôi đã từng nói, Thời Gia Huân là người rất công tư phân minh.

Với tính cách đó, nên nếu đã xảy ra quan hệ với trợ lý của mình, dù có vì pheromone hay nguyên nhân nào khác, thì chắc chắn anh cũng sẽ không cố chịu đựng.

Nghĩ kỹ lại, đúng là thái độ của anh ấy với tôi đã bắt đầu thay đổi kể từ cái đêm mất điện đó.

Còn lý do tại sao lại phải kéo dài đến tận bây giờ mới quyết định, thì có lẽ là do anh vương vấn chút ít cảm tình sau ngần ấy năm gắn bó nhỉ?

...

Thôi được rồi.

Nếu đã thế rồi, tôi chỉ có thể chấp nhận.

Dù sao thì mọi thứ cũng từ tôi mà ra.

Nếu không phải ngày trước tôi ngốc nghếch quyết định giúp sếp mình vượt qua lần phân hóa thứ hai của anh, thì những việc ngoài ý muốn liên quan đến pheromone đã không xảy ra.

Là tôi đã tự tiện vượt qua ranh giới mà chưa được anh đồng ý.

Nên tất nhiên tôi phải gánh chịu hậu quả của việc này rồi...

Không sao cả, cũng chỉ là công việc thôi.

Chẳng lẽ với năng lực và kinh nghiệm làm việc của tôi mà lại không tìm được việc nào tốt hơn ư?

Những năm qua có không ít người mời tôi về làm cho họ, chỉ là tôi có tình cảm đặc biệt với công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp, nên đã không nhận lời.

Nhưng con người luôn muốn tiến về phía trước nhỉ?

Có lẽ đây là cơ hội mà ông trời ban cho, làm tôi nghỉ ngơi một chút để sẵn sàng đón nhận một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.

Không sao cả, không sao cả, tôi liên tục an ủi bản thân, đây chẳng phải chuyện gì lớn lao, sẽ không thất nghiệp đâu.

...

Tôi vừa an ủi bản thân, vừa nốc thêm một ly rượu chứ cũng không biết nó là ly thứ mấy trong tối nay.

Thời Gia Huân!

Đồ khốn nạn, kéo quần lên là lơ người ta luôn!

Đồ tư bản xấu xa!

Nói không cần tôi là không cần thật à, đồ nhân tính méo mó, đạo đức suy đồi!

Tôi có mắc sai lầm nghiêm trọng nào trong công việc đâu, phải đòi bồi thường N+1, một xu cũng không thể thiếu!

Còn ngày nghỉ nữa chứ!

Tôi làm việc cho anh ta nhiều năm như vậy, cũng chưa dám nghỉ ngày nào!

Tôi thiệt quá chừng rồi!

Không được, tôi phải nghỉ bù hết đống ngày nghỉ này...

Sáng hôm sau, tôi nhắn tin cho Thời Gia Huân, nói rằng nhà tôi có việc gấp cần giải quyết, mong anh ấy có thể cho tôi một kỳ nghỉ dài hạn.

Lúc này cũng gần đến Tết rồi nên tôi đã xin nghỉ phép đến sang năm.

Thời Gia Huân có hỏi thăm một câu, tôi nói đây là chuyện riêng, không tiện tiết lộ.

Một lát lâu sau, anh ấy mới trả lời: "Được, cậu nói với phòng nhân sự một tiếng, nghỉ phép xong rồi bổ sung giấy tờ sau cũng được."

...

Xem ra anh ta vẫn còn chút lương tâm.

16

Lý do xin nghỉ là nói dối, nhưng tôi về nhà thật.

Dù sao Tết cũng phải về nhà, đã nghỉ rồi thì về thăm ba mẹ sớm một chút cũng chẳng sao.

Ngày đầu tiên về, ba mẹ nhiệt tình chào đón tôi.

Ngày thứ ba, ba mẹ chê tôi dậy muộn, lười vận động.

Ngày thứ năm, ba mẹ bắt đầu chuẩn bị mai mối cho tôi.

...

Chuyện gì thế này?

Tôi vừa đánh trống lảng với họ, vừa ôm máy tính sửa lại hồ sơ xin việc.

Tôi tải hồ sơ lên trang tuyển dụng, sau khi ẩn phần công ty hiện tại thì tiện tay chỉnh luôn trạng thái tìm việc thành "đang thất nghiệp."

Cuối năm chắc chắn không phải mùa tuyển dụng, nên tôi cũng không mong có việc ngay mà chỉ tính thử vận may thôi.

Không ngờ, hồ sơ xin việc chưa tải lên được ba ngày thì tôi đã nhận được vài cuộc gọi từ nhiều bên tuyển dụng, họ hỏi tôi đã thôi việc chưa, muốn làm ở vị trí và mức lương thế nào.

Có một anh khóa trên mà tôi khá thân thiết còn trực tiếp hỏi tôi xem có hứng thú gia nhập công ty của anh ấy không.

Thực ra một năm trước, lúc anh ấy vừa mới về nước khởi nghiệp đã tìm tôi, có điều khi đó tôi không có ý định đổi việc, nên chuyện này cũng được cho vào dĩ vàng.

Lần này, cũng không biết sao anh ấy lại biết tôi đang tìm việc, nên đã nhắc lại chuyện cũ.

Biết tôi đang rảnh rỗi, anh ấy còn đặc biệt gọi điện để giới thiệu về tình hình hiện tại của công ty mình.

Sau khi cúp máy thì trời cũng đã muộn, tôi cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, đang định đi ngủ thì Thời Gia Huân lại gọi đến.

Tôi ngạc nhiên nhấc máy, hỏi: "Sếp Thời, có chuyện gì không?"

Giọng Thời Gia Huân trầm xuống, đi qua ống nghe điện thoại đập vào màng nhĩ của tôi: "Tối nay gọi điện với ai mà nói lâu thế?"

Tôi ậm ừ nói: "Một người bạn."

Thời Gia Huân: "Bạn gì?"

Tôi nói: "Chỉ là... bạn bè thôi."

Thời Gia Huân: "Bạn trai hay bạn gái?"

Tôi: "Đều không phải."

Thời Gia Huân: "Vậy là bạn gì?"

Tôi: "...

Bạn bình thường thôi."

Thời Gia Huân tức giận đến mức bật cười, hỏi tôi: "Mai em ở nhà chứ nhỉ?"

Tôi "ừ" một tiếng.

Thời Gia Huân nói: "Vậy mai tôi đến tìm em."

"..."

Tôi bất ngờ đến mức bật dậy khỏi giường, "Anh đến tìm tôi làm gì?"

"Tiện đường nên ghé thăm em."

Không biết có phải do ảo giác hay không, mà tôi lại cảm thấy anh đang nghiến răng nghiến lợi khi thốt ra mấy chữ này.

*
CÒN TIẾP

*

QC: Sên

*
 
[Edit/Hoàn] Sau Khi Sếp Thời Phân Hoá Thành Enigma
Chương 09


17

Ngày hôm sau, Thời Gia Huân thật sự đã tự mình lái xe vượt qua thành phố và đến dưới nhà tôi.

Tôi vội vàng xuống lầu gặp anh, kết quả anh lại lấy mấy hộp quà cao cấp từ cốp xe ra rồi bảo muốn lên thăm bố mẹ tôi.

Tôi khá bối rối, "...

Không cần đâu sếp Thời ơi, sếp đã tự mình đến nhà tôi rồi mà, sợ là lát nữa bố mẹ lại tưởng tôi gây chuyện gì lớn ở công ty đấy chứ."

"Vậy thì đừng nói với họ tôi là sếp của em."

Cuối cùng Thời Gia Huân vẫn cầm theo đồ và gõ cửa nhà tôi.

Bố mẹ tôi đều là AO có pheromone yếu, nên khi đối diện với Enigma thì có hơi lúng túng.

Thời Gia Huân không nói mình là ông chủ, tôi cũng không nhắc đến, chỉ giới thiệu anh là bạn của mình, tiện đường đi công tác nên ghé qua thăm nhà.

Mẹ tôi không tin lắm, lén lút hỏi tôi: "Đây... không phải bạn trai của con chứ?

Con không nằm dưới đâu ha?"

Tôi bỏ qua câu hỏi thứ hai, chỉ trả lời câu hỏi trước: "...

Không phải."

Mẹ tôi vỗ ngực thở phào, "Vậy thì tốt, tối nay mẹ còn gọi Tiểu Lâm đến ăn cơm đấy."

"Mẹ!!"

Tôi lập tức nổi nóng, "Con đã nói hai đứa không có gì rồi mà, sao mẹ lại gọi cậu ta đến chứ!"

Tiểu Lâm mà mẹ tôi nhắc đến chính là crush ngồi đằng trước tôi hồi cấp ba, tên là Lâm Tri Lạc, Omega hạng A, da trắng, mặt đẹp, eo thon, chân dài.

Lúc ấy tôi còn rất ngây thơ và trong sáng, chỉ cần cậu ta quay đầu cười là tôi có thể vui vẻ cả ngày.

Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn nghĩ mình đã giấu mối tình đơn phương này rất giỏi, cho đến một ngày nọ sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi bỗng nhiên nhắc đến chuyện năm ấy, bảo rằng giáo viên đã sớm nhận ra tôi thích cậu ta, thậm chí năm mười hai còn liên lạc với phụ huynh để họ phòng hờ chuyện yêu sớm của bọn tôi.

Nhưng mẹ cảm thấy tôi vẫn học hành ổn định, nên không quan tâm chuyện này, cũng không nói với tôi.

Không biết sao gần đây mẹ tôi lại quen mẹ của Lâm Tri Lạc ở góc mai mối trong công viên.

Vì tôi và Lâm Tri Lạc đã tốt nghiệp nhiều năm mà không có tin gì về chuyện kết hôn, nên hai người đã quyết định hợp tác, tích cực se duyên cho hai đứa, đồng thời giúp tôi đạt được mối tình đơn phương đau khổ không có kết quả của mình.

Tôi nói, mẹ, chuyện này đã bao năm rồi, gì mà mối tình đơn phương đau khổ chứ...

Mẹ tôi không quan tâm, "Năm đó con thích người ta được thì bây giờ chắc chắn cũng có thể thích được, hơn nữa giờ Tiểu Lâm còn đẹp trai hơn hồi trung học nhiều, nếu thành phố mình mà tổ chức thi hoa khôi thì không chừng thằng bé còn đạt giải nhất đó, con còn gì không vừa ý nữa hả?

Mẹ Tiểu Lâm cũng nói là thằng bé vẫn còn nhớ con, đồng ý việc cả hai tìm hiểu nhau."

"Còn mời đến nhà mình làm gì?

Thì đương nhiên là do con lười biếng quá nên mẹ đành phải tạo cơ hội cho con thôi."

Mẹ tôi liếc nhìn Thời Gia Huân, rồi chuyển sang trách tôi, "Sao con không nói có bạn bè đến thăm?

Làm hai đứa chạm mặt luôn rồi."

"Con..."

Trời ạ, sao tôi biết được sếp mình lại nằng nặc đòi đến thăm gia đình của nhân viên như vậy?!

Tôi cũng bất ngờ quá chừng mà?

18

Lâm Tri Lạc đến đúng giờ.

Trên bàn ăn, bố mẹ tôi vô cùng bận rộn nhưng lại rất vui vẻ, lúc này thì mời Thời Gia Huân ăn nhiều vào, lúc sau thì bảo Lâm Tri Lạc cứ tự nhiên như ở nhà, không cần khách sáo, hơn nữa còn cố gắng gợi lại một vài kỷ niệm hồi trung học hòng se duyên cho tôi và cậu ta.

"Tiểu Lâm, hồi học trung học con và Hàm Chương của hai bác khá thân thiết nhỉ?"

Mẹ tôi như đột nhiên nhớ ra, phóng đại lên, "Hồi đó giáo viên còn tưởng hai đứa đang yêu nhau đấy, haha."

Tôi: ....

Giáo viên có nói như thế à?

"Thật không ạ?"

Lâm Tri Lạc hơi mở to mắt, có vẻ như cậu ta bất ngờ thật, còn ngại ngùng nói, "Không phải đâu ạ, nhưng cũng khá thân thiết.

Con nhớ hồi đó con hay gặp Hàm Chương trên xe buýt khi đi đến trường, cậu ấy còn hay mua bữa sáng cho con nữa, Hàm Chương ơi, cậu còn nhớ không?"

Lúc này, ánh mắt Thời Gia Huân lập tức bay "vèo" sang tôi.

"Ha ha."

Tôi cười gượng, thật sự muốn nói không nhớ, nhưng lại cảm thấy làm mất mặt cậu ta trước mặt mọi người không ổn lắm, chỉ có thể mơ hồ đáp, "Hình như có chuyện đó thật, chúng ta cùng đường mà."

"Cùng đường là sao?"

Mẹ tôi hận tôi không biết tận dụng thời cơ, vô tình vạch trần, "Hai nhà chúng ta đâu có cùng hướng, mẹ thấy con cố ý đi xe buýt đó chứ?

Hồi đó mẹ còn nghĩ sao con dậy sớm thế, hoá ra không phải do đam mê học hành à?"

Tôi cảm thấy xấu hổ muốn chết đi sống lại khi để sếp nghe được những chuyện ngu ngốc ngày xưa, thế là tôi nhẹ nhàng đá chân mẹ tôi dưới bàn, ra hiệu cho bà đừng nói lung tung nữa.

Kết quả Thời Gia Huân quay đầu nhìn tôi, "Có chuyện gì vậy?"

Tôi: "..."

Tóm lại, bữa ăn này thực sự rất gian nan.

Sau bữa ăn, mẹ tôi cố gắng ra hiệu bảo tôi đưa Lâm Tri Lạc về nhà.

Tôi biết, nếu mình càng nhân nhượng thì mẹ sẽ càng lấn tới, tôi liếc ngang liếc dọc đấu với bà mấy lần, cuối cùng Thời Gia Huân đứng dậy, lịch sự nói:

"Thời gian không còn sớm, cháu không quấy rầy chú và dì nữa, hôm nào rảnh rỗi cháu lại đến thăm ạ."

Lâm Tri Lạc nghe vậy cũng đứng dậy chào tạm biệt.

Mẹ tôi đẩy tôi ra ngoài, "Hàm Chương, con đưa người ta về đi."

Thời Gia Huân lập tức nhìn sang, "Đi chung không?

Tôi lái xe đưa hai người đi."

Khổ quá, ấy thế mà tôi lại để sếp làm tài xế cho mình.

Trên đường đưa Lâm Tri Lạc về, chúng tôi cùng nhau ngồi ở ghế sau, cả hai trò chuyện câu có câu không.

Thỉnh thoảng Thời Gia Huân sẽ liếc mắt qua gương chiếu hậu nhìn tôi, lần nào tôi cũng chạm phải ánh mắt anh, tôi thấy anh không vui lắm.

"Hàm Chương, mấy đứa bạn cấp ba về quê sớm rủ đi bar chơi, cậu đi luôn không?"

Lâm Tri Lạc đột nhiên bỏ điện thoại xuống và hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ một chút, đúng là có mấy người bạn lâu quá không gặp, nên bèn đồng ý: "Đi đi."

Thời Gia Huân thừa cơ hỏi thăm: "Đường đến bar đi như thế nào ha?"

Tôi sợ phiền anh thêm nên đã nói rằng: "Sếp Thời, nếu không thì anh cứ về khách sạn trước đi, bọn tôi tự gọi taxi cũng được."

"Không sao."

Thời Gia Huân nói, "Hôm nay tôi không bận việc gì đâu, em chỉ cần chỉ đường cho tôi là được."

Lâm Tri Lạc ngồi ở bên cạnh, tôi cũng không muốn dây dưa thêm nữa, đành nhoài người về phía trước lấy điện thoại của anh, rồi mở ứng dụng bản đồ rồi cho anh xem định vị.

Sau khi xuống xe, Lâm Tri Lạc hỏi tôi: "Anh ấy thật sự là sếp của cậu à?"

Cậu ta biết được chuyện này là vì trong lúc cả hai trò chuyện với nhau, tôi đã nói sự thật cho cậu ta nghe.

Tôi gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Lâm Tri Lạc có chút không thể tin nổi, "Cậu còn có thể tự nhiên chạm vào điện thoại của sếp mình à?"

Tôi ngẩn người.

Chuyện này rất lạ à?

Thời Gia Huân thường hay để điện thoại của mình cạnh tôi lắm, khi anh bận rộn, người giúp anh nhận điện thoại cũng thường là tôi.

Dường như anh không để tâm đến điều này mấy.

Tôi nhún vai, cười với cậu ta, "Có lẽ đối với sếp tôi thì điện thoại chỉ là một công cụ làm việc."

Và tôi cũng thế, cũng chỉ là một công cụ cần thiết trong công việc của sếp mà thôi.

*
CÒN TIẾP

*

QC: Sên

*
 
Back
Top Bottom