Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sếp Phân Hóa Thành Enigma - Quýt Miền Nam

Sếp Phân Hóa Thành Enigma - Quýt Miền Nam
Chương 10: Chương 10



Tôi vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, mãi đến khi môi chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi gi/ật mình định lùi lại, nhưng có người đã kéo mạnh tôi từ phía sau.

Tôi bị lực kéo ấy xoay người, môi đ/ập vào chiếc vòng ngậm bằng kim loại tanh lạnh.

Mùi trầm hương đậm đặc khiến chân tôi mềm nhũn.

Thời Gia Huân xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật, tay ôm ch/ặt vòng eo tôi: "Sao không né? Cậu muốn chọc tức tôi à?"

Tôi nuốt nước bọt khi nhìn đôi mắt như d/ao găm phía sau lớp thép, không hiểu sao lại hướng về phía hắn.

Gia Huân đ/è đầu tôi vào vai mình: "Xin lỗi, cậu ấy say rồi. Tôi đưa cậu ấy về trước."

Ở hành lang phía sau quán bar, toàn thân nóng rực vì rư/ợu, tôi đẩy Thời Gia Huân vào vách tường, vội vàng nào l/ột tháo chiếc vòng ngậm, cuống quýt đón lấy đôi môi hắn.

"Thẩm Hàm Chương."

Gia Huân kéo tôi tỉnh lại bằng cách véo cằm.

Tôi mơ hồ nhìn anh ấy, vô thức l**m môi mình.

Ánh mắt Thời Gia Huân tối lại, trong nháy mắt trở mình ghì ch/ặt hai tay tôi phía sau lưng, khóa ch/ặt thân thể hoảng lo/ạn của tôi giữa người anh với bức tường.

Cơn đ/au ở cổ tay khiến tôi rên lên: "Đau..."

"Đau thì đúng rồi." Giọng hắn lạnh tanh, "Đáng lẽ phải để cậu ch*t vì đ/au."

Lòng tôi se lại, xen lẫn chút kí/ch th/ích kỳ quái, đặc biệt khi pheromone của hắn ập vào.

"Thời... thời tổng, em xin lỗi." Tiếng tôi nũng nịu vang lên chẳng giống mình.

"Lỡ sai rồi thì làm sao?"

"Xin... xin lỗi ạ..."

"Không đúng." Bàn tay hắn thêm chút lực, "Nói đi, sai rồi phải làm gì?"

"Thì làm..." Tâm trí tan biến, "Em không biết."

Thời Gia Huân cười khẽ, từng chữ rít vào tai tôi: "Sai rồi thì cấm không được chạy."

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng khách sạn xa lạ.

Bên cạnh không có ai, nhưng tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên, chắc là đang có người tắm.

Là Thời Gia Huân đúng chứ...

Tôi ngồi dậy xoa xoa thái dương, cảm giác khắp người ê ẩm.

Đêm qua uống quá nhiều, cảm xúc hoàn toàn mất kiểm soát, Thời Gia Huân hành hạ tôi thậm tệ. Cuối cùng tôi còn khóc sướt mướt trên người anh ta.

Tôi nói: "Thời Gia Huân, đồ khốn, anh không có trái tim."

"Anh cắn tuyến thể của em đến nỗi thế này, em đ/au quá, đ/au ch*t đi được... Toàn là vết răng của anh! Tự anh xem này!"

"Anh bắt em đêm nào cũng phải mặc đồ của anh mới ngủ được, em cảm thấy mình như kẻ bi/ến th/ái vậy!"

"Anh còn bảo em ph*ng đ*ng... Em ph*ng đ*ng chỗ nào? Em làm việc cần mẫn, chăm chỉ, chỉ muốn quay cuồ/ng xung quanh mỗi anh thôi, lấy đâu thời gian nào đi tình một đêm?"

"Thế mà anh còn muốn đuổi việc em, dùng xong rồi vứt đi... Dù em không lo không có việc làm, anh không cần em thì hàng đống người sau lưng đang tranh nhau săn đón em. Em chỉ.. Hu hu... Thời tổng, em là trợ lý tốt nhất của anh mà, em tốt như vậy, sao anh nỡ đối xử tà/n nh/ẫn thế?"

... Rư/ợu mới đúng là kẻ th/ù của tôi!

Nên nói, không nên nói đều lỡ phát ra hết, chuyện lúc phân hóa cũng không giấu được nữa...

Mẹ kiếp, hay là lúc anh ta còn đang tắm mình tranh thủ chuồn đi?

Nghĩ là làm, tôi lật chăn bước xuống giường, lóng ngóng mặc quần áo. Ai ngờ đi vội quá, ngón chân đ/á mạnh vào góc giường làm tôi đ/au đến phát khóc.

"Thẩm Hàm Chương!"

Thời Gia Huân quấn khăn bước ra mang theo hơi nước, giọng nặng trịch pha lẫn tức gi/ận. Thấy tôi ngồi bệt dưới đất, lập tức chạy tới quỳ xuống trước mặt.

"Chảy m/áu rồi." Anh dùng tay ướt nắm lấy bàn chân tôi, vừa xót xa vừa tức gi/ận: "Em hăng hái trốn đi đến thế sao?"

Tôi co rúm ngón chân lại.

Gia Huân: "Anh đi m/ua th/uốc cùng băng cá nhân. Em ngồi yên đây, cấm chạy!"

Mười lăm phút sau, anh thở hổ/n h/ển quay về phòng khi tôi đang nghe điện thoại từ mẹ.

Mẹ gằn giọng hỏi tôi đã làm gì Lâm Tri Lạc khiến cậu ta khóc suốt, bảo tôi phải đi xin lỗi. Rồi hỏi tối qua tôi đi đâu không về, cuối cùng kết luận:

"Mẹ biết ngay là con với cái tên Enigma đó không đơn giản mà! Con nói xem, khó khăn lắm mới phân hóa thành một Alpha, vậy mà cuối cùng vẫn nằm dưới! Con muốn chọc mẹ tức ch*t phải không hả?"

"Thôi, nếu thật sự nghiêm túc thì có thời gian bảo nó đến nhà ăn một bữa cơm đàng hoàng, không thì người ta cũng ấm ức lắm chứ."

Thời Gia Huân ngồi xuống bên tôi, đỡ bắp chân tôi đặt lên đùi anh.

Tôi hơi ngại ngùng, vội rụt chân lại: "Để em tự làm."

"Đừng động đậy." Anh ra sức giữ ch/ặt bàn chân tôi, vừa dùng oxy già rửa vết m/áu đọng ở kẽ móng chân vừa hỏi: "Mẹ nói gì với em thế?"

Tôi đáp: "Chẳng có gì."

"Anh nghe thấy rồi, mẹ em bảo em đưa anh về nhà ăn cơm."

"... Bà ấy hiểu lầm thôi, em sẽ giải thích."

"Hiểu lầm gì?" Gia Huân dán xong băng cá nhân vẫn không buông tay: "Thẩm Hàm Chương, em lại định vứt bỏ anh lần nữa à?"

"Sao cơ?" Tôi mở to mắt không tin nổi: "Ai vứt bỏ ai?"

Thời Gia Huân: "Lần trước em bảo coi như chưa có gì xảy ra. Lần này, đêm qua mới ân ái xong, hôm nay đã chuẩn bị chạy trốn. Không phải vứt bỏ là gì?"

Hơi thở tôi nghẹn lại: "Em sợ anh ngủ với trợ lý thì trong lòng không chấp nhận được!"

"Anh không sao." Thời Gia Huân nhanh nhảu đáp, chăm chú nhìn tôi: "Được ngủ với người mình thích, sao lại khó chịu?"
 
Sếp Phân Hóa Thành Enigma - Quýt Miền Nam
Chương 11: Chương 11 [Hết]



Tôi sửng sốt: "Anh vừa nói cái gì?"

Gia Huân: "Anh không sao."

Tôi: "Câu sau."

Gia Huân bật cười: "Anh thích em."

Trái tim tôi đ/ập thình thịch, mặt ngoảnh sang chỗ khác cãi bướng: "Anh đã biết rồi mà! Chỉ vì em giúp anh qua thời kỳ phân hóa, rồi chúng ta có tạm thời đ/á/nh dấu nên anh dễ xung động trước tin tức tố của em. Vài hôm nữa sẽ hết, anh đừng suy nghĩ lung tung!"

"Vậy nên em không thích anh?"

Tôi nói một tràng dài, nhưng chỉ một câu hỏi của anh đã làm tôi nghẹn lời.

Em không thích anh.

Câu này, tôi không nói ra được.

Tôi cúi mắt xuống.

"Em vẫn thích Omega hơn sao? Nếu thực sự là vậy, anh sẽ không làm phiền em nữa. Đợi đến ngày em kết hôn, với tư cách là sếp của em, có lẽ anh sẽ tặng em một phần quà cưới lớn."

Thời Gia Huân buông chân tôi ra, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay.

Tôi ngồi thẫn thờ một lúc, cuối cùng vẫn không thể kìm nén tình cảm đang trào dâng trong lòng.

Tôi lao vào phòng tắm, ôm chầm lấy anh từ phía sau.

"Em thích anh."

“Gia Huân, em thích anh.”

Còn chuyện bị sa thải...

Được rồi, đây đúng là một hiểu lầm to đùng.

Nói ra thì Thời Gia Huân cũng khá oan ức, anh ấy bảo anh chỉ muốn điều tôi sang làm việc tại chi nhánh công ty.

"Dù anh rất không nỡ rời xa em, nhưng với năng lực của em, chẳng lẽ cả đời chỉ làm trợ lý cho anh sao?"

"Anh muốn điều em sang chi nhánh công ty rèn luyện hai năm, đợi khi có đủ kinh nghiệm sẽ quay lại tổng công ty đảm nhận vị trí quan trọng hơn. Kết quả thì sao? Anh còn chưa kịp nói với em chuyện này, em đã bỏ đi, rồi liên tiếp có mấy người gọi điện hỏi xem có đúng là em đã nghỉ việc không... Thẩm Hàm Chương, em hại anh suýt mất cả người yêu lẫn một nhân viên giỏi."

"Double kill!"

Sau đó, tôi chuyển sang làm việc tại chi nhánh công ty.

Chi nhánh và tổng công ty không ở cùng một thành phố, khoảng cách cũng không quá xa, nhưng công việc của tôi bận rộn, lúc nào cũng không có thời gian gặp anh.

Có lần, Thời Gia Huân đích thân đến chi nhánh họp. Trong buổi họp, tôi trình bày báo cáo tổng kết quý trước, anh rất hài lòng, tan làm xong liền vào văn phòng của tôi để "trao thưởng riêng".

Anh đẩy tôi xuống bàn làm việc, áo sơ mi và cà vạt vẫn ngay ngắn gọn gàng, chỉ có tôi là bị anh làm nhăn nhúm từ đầu đến chân.

"Giám đốc Thẩm có suy nghĩ lại xem dạo này thái độ của mình với sếp có gì sai không?"

Anh đeo thiết bị chống cắn lạnh băng, giọng điệu cũng lạnh băng, chỉ có nhiệt độ cơ thể là nóng rực.

Tôi muốn tháo thiết bị đó ra để hôn anh, nhưng anh giữ tay tôi lại: "Suy nghĩ lại xong chưa?"

Tôi bực bội giằng khỏi sự kiềm chế của anh, đẩy anh ngã xuống ghế làm việc. Thời Gia Huân hơi nhướng mày: "Giám đốc Thẩm muốn tạo phản à?"

Tôi tháo chiếc cà vạt lỏng lẻo trên cổ mình, chậm rãi trói hai tay anh lại.

"Chống lại áp bức của sếp, con kiến xéo lắm cũng quằn."

Bây giờ, tôi không cho phép anh tháo thiết bị chống cắn ra nữa.

Anh tựa đầu vào cổ tôi, muốn cắn vào tuyến thể của tôi, nhưng bị thiết bị kia ngăn lại, chỉ có thể thở hổ/n h/ển một cách dữ dội.

Tôi túm lấy tóc phía sau gáy anh, ép anh ngẩng đầu lên.

Đôi mắt anh đỏ rực đ/áng s/ợ, lông mi dài bị mồ hôi thấm ướt, trên trán còn nổi lên một sợi gân xanh, trông quyến rũ vô cùng.

Tôi thong thả nói: "Thời tổng, có nghĩ lại xem thái độ của mình với nhân viên có gì sai không?"

Thời Gia Huân híp mắt lại, sau đó bật cười trầm thấp.

"Vậy để anh suy nghĩ lại thêm chút nữa."

HẾT.
 
Back
Top Bottom