Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit/Hoàn] Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn

[Edit/Hoàn] Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn
- Chương 48: Giấc mộng uyên - uyên


Ý định ban đầu của Sở Băng Hoàn và đồng đội là lén lút đột nhập.

Ai ngờ Mộ Khải Niên dẫn theo người đánh tới.

Toàn bộ ma tu vội chạy ra nghênh địch.

Phòng tuyến Phần Tình Điện suy yếu đi rất nhiều, thuận tiện cho sư đồ Linh Tiêu Bảo Điện hành động.Y bần thần cả người sau khi biết được hôn phu đã bị bắt giam.

Cho dù Trang Điền mù mắt đến cỡ nào đi chăng nữa cũng nhìn ra tâm tư đồ đệ.

Ông sắm vai sư phụ tốt vun đắp tình cho đôi trẻ: "Con đến thủy lao tiếp ứng lão bát, chúng ta chia làm ba nhóm."

Sở Băng Hoàn nhìn Lâm Ngôn và Mộ Dung Táp, đến đến là nhị, tam, tứ, ngũ sư huynh.

Trong lòng càng thêm băn khoăn: "Có ổn không?"

Táp Táp không vui: "Này, tốt xấu gì bổn thiếu gia ta đây cũng đứng hạng ba, đệ nhìn vậy là có ý gì?"

Y vẫn còn nhớ, đúng vậy, Mộ Dung Táp là một trong ba người đứng đầu ở Hội Võ Vạn Môn.

Cho dù mấy sư huynh, sư đệ kia không giỏi thì vẫn có Mộ Dung Táp giúp đỡ.Nghĩ đến đây, y không muốn trì hoãn thêm chút nào nữa.

Mặc dù Vân Miểu Tiên Quân sống ở nơi này ba năm, nhưng sau khi Hoa Triệt trở thành Ma tôn đã cho cải tạo lại Phần Tình Điện.

Những chỗ đổ nát đều được xây dựng lại.

Chính vì thế y cũng không quen với sơ đồ bài trí ở đây cho lắm.

Có bản đồ do Hoa Triệt vẽ ra trong tay, y dễ dàng đối phó với những mê trận.

Sở Băng Hoàn cầm bản đồ tìm kiếm vị trí thủy lao, đi được vài bước thì nhìn thấy một rừng phong đỏ rực.Sở Băng Hoàn xuất thần.Y nhớ rừng phong này đã bị hắn bứng gốc và trồng lên rừng hoa đào.

Sâu trong rừng hoa dựng lên một tòa trúc lâu giống hệt như ở Thủy Kính.Khi Hoa Triệt bắt cóc y về đây, nhìn rừng hoa đào, nhìn trúc lâu, y sững sờ.Ba trăm năm trước, ở lần cuối cùng tham gia Hội Võ Vạn Môn tại Thượng Thanh Tiên Môn, Sở Băng Hoàn bị loại khỏi ảo cảnh.

Y không nói với ai về chuyện xảy ra trong ảo ảnh.Mai Thải Liên tuy rằng rất tò mò nhưng cũng không ép buộc.

Đối với nàng, con trai mình ưu tú như thế, thanh tâm quả dục như thế thì làm sao có thể bị ảo giác ảnh hưởng.

Hẳn là do ảo cảnh Thượng Thanh có vấn đề mới khiến Sở Băng Hoàn gặp nạn.

Chỉ có y mới biết ảo cảnh có sức hấp dẫn đến nhường nào.

Những hình ảnh ấy làm y mê mẩn mãi không thôi.

Cho đến tận bây giờ, Sở công tử vẫn còn quyến luyến.

Vừa tiến vào ảo cảnh, hình ảnh Hoa Triệt ùa vào trong mắt.

Hắn không mặc đồng phục Thượng Thanh, thay vào đó là bộ trường bào đen kín đáo.

Trên tay nắm một thanh trường kiếm, trông rất giống người luyện võ bình thường.

Hắn ngồi giữa khoảng sân nhỏ, kế bên là gốc anh đào, sau lưng có hai gian phòng mộc mạc tựa như chỗ ở của thường dân.

Y nhìn lại mình, trường bào trắng đơn sơ, tay trái cầm quạt giấy, tay phải cầm sách.

Ngón giữa có vết chai mỏng do quanh năm cầm bút tạo thành.

Sở Băng Hoàn là một thư sinh, mười năm đèn sách chỉ mong đến ngày đỗ đạt.

"Băng Hoàn."

Hắn ngồi ở trong sân đột nhiên gọi y.

Công tử Sở hoàn hồn ngay khoảnh khắc Hoa Triệt vui vẻ nhào tới.Y vốn không thích người khác đụng chạm đến mình, thế mà hôm nay lại quên, trốn cũng không trốn, để mặc hắn ôm vào trong lòng.

Cơ thể ấm áp, cái ôm càng thêm thần kỳ.

Sở Băng Hoàn sững sờ, chưa bao giờ nghĩ cảm giác ôm Hoa Triệt lại như thế này.Hắn cười khanh khách: "Ta từ trong quân ngũ đi về, lúc ngang qua hồ bắt được hai con cá.

Mới hầm xong, vào nếm thử xem."

Y có rất nhiều câu muốn hỏi nhưng ngập ngừng hoài vẫn chẳng thốt nên lời.

Hoa Triệt vẫn là Hoa Triệt, nhưng có gì đó đã thay đổi.Hắn không còn là cao đồ của Thượng Thanh, cũng không phải là tiên sư.

Mà là một thanh niên bình thường ở phàm trần, xuất thân võ nghệ, tham gia nghĩa quân, mong giành được danh hiệu Võ Trạng Nguyên.Y cũng không còn là công tử Vân Thiên Thủy kính.

Mà là một chàng thư sinh bình thường, chăm chỉ học tập để trở thành một trong ba thí sinh đứng đầu bảng vàng.

Bọn họ là trúc mã lớn lên bên nhau.

Cha mẹ là bằng hữu.

Khi xưa đính hôn từ trong bụng mẹ, bây giờ kết hôn là chuyện đương nhiên.Đôi bên ước hẹn chờ sau khi cả hai đỗ đạt sẽ chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ.

Lúc chưa là bạn đời chính thức của nhau, một người ở phòng Đông, một người ở phòng Tây.

Mỗi đêm, Hoa Triệt ăn vạ ở lại nhà Đông không chịu rời đi, Sở Băng Hoàn phải ba lần bốn lượt mời người về phòng.

Hắn nghiêm túc thề hứa: "Ta sẽ không làm gì, do trong phòng lạnh lẽo, hai người ấm hơn."

Y không tin lời nói nhảm của hắn."

Hôm qua huynh mới bị sốt thương hàn, hôm nay vẫn còn ho, ta sợ huynh lạnh.

Đáng lẽ huynh không nên đọc sách, đi theo ta luyện võ thì thân thể sẽ không yếu như vây."

Y thực sự cảm thấy ớn lạnh, bếp than ở nhà cũng sắp cạn, nên tiết kiệm một chút.Hoa Triệt khuyên nhủ mãi mới thực hiện được ước nguyện của mình.

Hắn mãn nguyện nằm trên giường với Sở Băng Hoàn.

Hai người ôm nhau, không lạnh tí nào.

Thân thể của hắn ấm áp hơn y tưởng rất nhiều.Cuộc sống tuy bình dị nhưng rất thoải mái.

Một năm sau, cả hai đều đạt được điều mình muốn, tân Văn - Võ Trạng Nguyên bước ra, vô cùng mỹ mãn.

Không lâu sau đó họ kết hôn như đã định.Đêm tân hôn, lần đầu tiên Hoa Triệt tỏ ra bồn chồn.

Chưa đụng chuyện thì luôn khoe khoang, đến lúc đối mặt lại thấp tha thấp thỏm.

Sở Băng Hoàn không khỏi trêu chọc: "Hoa Tướng quân, phong thái oai phong lẫm lẫm đâu rồi?"

Hoa Triệt tủi thân: "Sở đại nhân, huynh sẽ không nặng tay đúng không?"

Có nặng không?

Dù sao thì đến giữa trưa ngày hôm sau hắn mới xuống giường.

Lát sau, trong lúc đang luyện kiếm, Hoa Triệt vừa đứng dưới gốc anh đào vừa lẩm bẩm: "Bình thường giả bộ bệnh tật ốm yếu.

Đến lúc lâm trận lại manh động như gấu.

Không ngờ bản tướng quân lại bị thư sinh dày vò...

Xuýt!!!

Eo ta..."

Sở Băng Hoàn ở cách đó một ô cửa sổ thu hết mọi hành động vào đáy mắt, bất giác nhoẻn miệng cười tươi.

Ngày qua ngày, không biết đã qua bao nhiêu năm.Mọi người đều nói 'thất niên chi dương*', nhưng đối với hai người thì bảy năm đã là gì, bảy mươi năm vẫn còn chưa đủ.

Một ngày nọ, hai người đang ngồi xích đu dưới tán anh đào.

Hoa Triệt ôm lấy cổ y, trong mắt toát lên vẻ mất mát: "Khối Băng, huynh từng nghĩ đến chuyện nạp thiếp chưa?"

"Gì?"

Hoa huyên thuyên chưa bao giờ đứng đắn, hiếm khi coi trọng mọi việc như thế này, hắn nói rất nghiêm túc: "Huynh lớn tuổi rồi, lại không có con nối dõi, tóm lại là không tốt."

Sở Băng Hoàn chẳng những không cảm động bởi mấy lời này mà còn nổi điên lên: "Ta không có con, đệ có sao?"

Để trừng phạt, y ôm hắn về nhà tra tấn dã man.Hai ngày không xuống đất.

Hoa Triệt xụi lơ ở trên giường rất ư phiền muộn: "Già đầu còn hung hăng như bò đấu đá lung tung.

Ui!

Đau muốn chết!"

Mười năm trôi qua, hai mươi năm trôi qua, năm mươi năm trôi qua.Y vẫn thấy chưa đủ, y muốn cùng Hoa Triệt cả đời như thế này.Cho đến khi một tia sáng xuyên qua, cảnh vật xung quanh bắt đầu vụn vỡ, sau đó biến mất cùng với bạn già đang nép vào lòng.

Sở Băng Hoàn vươn tay muốn ôm lấy hắn, nhưng đổi lại là cơn đau xé toạc ruột gan.

Tựa như tỉnh dậy từ một giấc mơ, tựa như đã cách xa một thế hệ.Hoa Triệt đang gọi y, tuyệt vọng gào thét.

Thứ đập vào mắt y là hắn đang mặc quần áo của đệ tử Thượng Thanh.

Bên tai y là tiếng hét của vô số tu sĩ.Thức tỉnh!

Thì ra y mải chìm đắm trong giấc mơ.Thì ra y yêu Hoa Triệt sâu đậm đến thế.

Tiếc rằng, khi nhận ra thì đã quá muộn, chật vật lắm y mới tỉnh lại ấy vậy mà hắn đã rời đi.Rõ ràng là gần trong gang tấc, dễ dàng như trở bàn tay.

Song, chỉ vì ngốc nghếch và thiếu hiểu biết mà bỏ lỡ đời nhau.

Một khi đã xa, là xa mãi mãi, tìm kiếm cỡ nào cũng chẳng thấy nữa.

Truyền thuyết về Thuỷ Ngọc Tử là có thật, tuy nhiên cũng khó tránh khỏi có chút cường điệu.

Cây đàn không thể khởi tử hồi sinh, nhưng có thể thu thập linh hồn người chết.

Sau khi Hoa Triệt ngã xuống, y vội vàng dùng Thuỷ Ngọc Tử Yên tụ tập tàn hồn.

Tuy rằng chỉ là một chút, nhưng đối với y đó là nguồn an ủi lớn lao vào thời điểm đó.

Y cố gắng làm Hoa Triệt sống lại, nhưng lại không ngờ rằng hai người đều trùng sinh!Kiếp trước hắn rất khỏe mạnh, kiếp này lại ốm yếu.

Sở Băng Hoàn nghi ngờ Thuỷ Ngọc Tử Yên hút đi một chút linh hồn gây nên.

Bởi vì hồn phách khiếm khuyết nên thân thể không khỏe mạnh.

Nếu vậy...Sở Băng Hoàn cười khổ.Y lại hại hắn.Làm điều thừa thãi, vẽ rắn thêm chân.

Sở công tử xuyên qua rừng phòng đỏ thẫm như máu.

Xa xa trông lại, Phần Tình Điện hiện ra trước mắt.

Vừa định thay đổi hướng đi, y đột nhiên nhìn thấy một người ngự kiếm trên không.

Thân hình như gió bay vọt vào chính điện.

"Tạ Vãn Đình?"

Y sững sờ, mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng.

Ba cánh quân của tam đại tiên môn chưa tới được Phần Tình Điện.

Tại sao Tạ tông chủ lại âm thầm đến đây?

Trên đường đi ma tu không ngăn cản ông?

Để cho người ngoài dễ dàng xâm nhập như vậy thì mặt mũi Ma Tôn đặt ở đâu?

Sở Băng Hoàn cân nhắc kỹ lưỡng mới đi đến chính điện, đứng ở ngoài cửa nhìn trộm động tĩnh trong sảnh.

Quả nhiên là Tạ Vãn Đình.

Ân Vô Hối ngồi trên vương tọa.

Hai người nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào, giống như đang xem xét điều gì đó, không khí căng thẳng."

Tìm bản tôn làm gì?"

Lão ma đầu cuối cùng cũng lên tiếng.

Tạ Vãn Đình nhìn thẳng vào kẻ thù, "Có chuyện nhất định phải hỏi ngươi."*****

(*) Thất niên chi dương": Vốn được cho là cột mốc quan trọng của đôi lứa yêu nhau.

Nếu vượt qua được sẽ bên nhau mãi mãi.

Ngược lại thì xa nhau vĩnh viễn.
 
[Edit/Hoàn] Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn
- Chương 49: Đại công tử Dạ U Phủ


Ân Vô Hối cầm một trái nho trong đĩa thủy tinh, ăn hết thịt quả sau đó ném vỏ sang một bên.

Cánh môi mút lấy ngón tay, nở nụ cười xấu xa: "Tại sao bản tôn phải trả lời ngươi?"

Tạ Vãn Đình thận trọng đáp lại: "Ngươi biết ta sẽ tới tìm ngươi, dọc đường cũng không bố trí hộ vệ canh giữ."

"Thật dễ nghe."

Lão ma đầu cầm một quả nho khác chọc tức, "Nói đi, bản tôn muốn trả lời hay không tất cả đều tùy thuộc vào tâm trạng của bản tôn."

Tạ tông chủ nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nại và giữ bình tĩnh: "Ta muốn hỏi, mẹ của Hoa Tình Không, bà ấy tên là gì?"

Ân Vô Hối thủng thẳng hỏi lại: "Ngươi muốn nói đến Hoa Mị Nhi?"

Tạ Vãn Đình điếng hồn: "Hoa Mị Nhi?"

"Đúng vậy, hoa khôi Tuý Mãn Lâu, ca kỹ nổi tiếng nhất Giang Nam, cũng là mẹ của Hoa Triệt."

Hai tay Tạ Vãn Đình run lên, trong mắt hiện lên kinh ngạc.Ánh mắt lão ma đầu lạnh dần: "Còn nghi ngờ cái gì?

Nếu không tin thì cứ việc đi phàm giới hỏi đi, xem bản tôn có cố ý che giấu hay không?"

Sự tức giận vô cớ của Ân Vô Hối khiến cho Sở Băng Hoàn mơ hồ cảm thấy chuyện này rất quan trọng.

Y kiềm chế nhịp thở, cẩn thận lắng nghe.Tạ tông chủ sửng sốt một hồi, không biết đột nhiên nghĩ đến việc gì, sắc mặt tái nhợt và tự lẩm bẩm: "Ta đã từng có hai linh khí, một cái là bảo vật do tổ tiên để lại tên là Cửu U, và một cây tiêu trúc tình cờ tìm được.

Ta đặt tên là Chiết Tuyết."

Ông ta nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn lão ma đầu: "Ngươi là cha của Hoa Tình Không.

Thỉnh ngươi nói cho ta biết tại sao linh khí Hàm Tuyết của hắn, từ kiểu dáng cho đến tên gọi đều giống với của ta."

Ân Vô Hối chống cằm cười cợt: "Chẳng lẽ là tiểu Triệt trộm Linh khí của tông chủ Tạ?"

Ông cau mày: "Ta không nhớ vì sao Chiết Tuyết lại bị thất lạc."

Lão cười to hơn: "Ngươi không nhớ rõ là não của ngươi có vấn đề, tại sao lại tới hỏi bản tôn?"

Tạ Vãn Đình tức nghẹn trong ngực, vừa định nói gì đó thì lão đã chặn họng: "Từ trước đến nay bản tôn vốn rất tốt bụng.

Có người tự tìm chết, vì vậy bản tôn vui lòng tiễn đưa một đoạn.

Tông chủ Tạ có lòng muốn biết, bản tôn đây cũng không che đậy."

Tạ Vãn Đình vừa nảy sinh dự cảm thì trông thấy Ân Vô Hối ngồi ngay ngắn trở lại, chống vương tọa đứng lên.

Lão vừa nói vừa bước xuống thềm ngọc: "Lần đầu tiên bản tôn nhìn thấy Hoa Mị Nhi, thiếu nữ ấy mới mười sáu tuổi."

"Bản tôn đã sống ngàn năm, mỹ nhân gì chưa thấy?

Hoa Mị Nhi rất xinh đẹp, nhưng so với những vị tiên gia tu hành ngàn năm đã trút bỏ hết bụi trần thì nàng vẫn kém một chút tiên khí, nhiều thêm mấy phần tục khí.

Nhưng cũng chính vì vậy, nàng có một sức hút khó tả.

Bản tôn nhìn nàng một cái, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vĩnh viễn không thể nào quên."

"Bờ liễu Tây Hồ, mưa xuân mịt mờ, nàng che dù hoa bước từ trên cầu đi tới."

Ân Vô Hối nhắm mắt lại, cảnh tượng như lại hiện ra trước mặt.

"Xem qua thoại bản Bạch nương tử và Hứa tiên chưa?

Bản tôn thần nghĩ, lần đầu tiên Hứa Tiên nhìn thấy Bạch nương tử có lẽ là như thế này!

Giật mình trong khoảnh khắc, ấn tượng thấm vào tim."

"Bản tôn đi qua nói chuyện với nàng ngay lập tức.

Để nàng khỏi sợ hãi, ta đã cố tình cải trang thành một học giả nghèo.

Tưởng rằng nàng sẽ giống như những kẻ đạo đức giả chê nghèo yêu giàu.

Nhưng không, nàng mua cho ta hai cái bánh bao.

Còn sợ ta ăn không đủ no nên đã đưa ta đến một nhà hàng.

Gọi rất món ngon rồi bí mật trả tiền.

Sau đó bỏ đi, một cái tên cũng không để lại."

"Ngày hôm sau, ta cố ý tìm đến nhà nàng đợi ở cửa thật lâu.

Giả làm người chịu đại ân không có gì báo đáp hỏi tên nàng.

Thì ra nàng là con gái của vương hầu, xuất thân quyền quý nhưng không kiêu căng.

Bình dị dễ gần và có tấm lòng nhân hậu!

Thật là một người con gái đẹp người đẹp nết."

"Bản tôn đã yêu nàng và bị nàng mê hoặc.

Bản tôn muốn cưới nàng về làm Đế hậu.

Cùng nắm tay nàng ngồi trên cửu châu."

"Nhưng nàng ta đã từ chối bản tôn."

Ánh mắt Ân Vô Hối thâm trầm vẩn đục, giống như rắn độc nhe nanh: "Bản tôn đường đường là Ma Tôn, khi vui thiên hạ an khang, khi giận tứ hải phục thi.

Nàng ta thật sự dám từ chối ta chỉ vì đã đính hôn!"

Tạ Vãn Đình: "Đối với người như ngươi, cái gì không lấy được thì hủy đi.

Ngươi giết hôn phu của Hoa Mị Nhi?"

Lão cười: "So ra thì thủ đoạn của bản tôn còn tàn nhẫn hơn nhiều."

"Bản tôn giết cả nhà Hoa Mị Nhi, máu nhuộm đỏ cửa.

Bản tôn sẽ phá hủy tất cả mọi thứ của nàng, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào bản tôn!

Bản tôn sẽ cho nàng thấy hậu quả của việc phản kháng lại bản tôn."

Tạ Vãn Đình kinh hãi: "Cho nên mẹ Hoa Tình Không mới lưu lạc hồng trần?"

"Không đơn giản như vậy."

Ân Vô Hối ra vẻ thần bí xua tay, "Hoa gia bị bản tôn tắm máu.

Trong vòng ba ngày, hôn phu của Hoa Mị Nhi đã biết chuyện, vị hôn phu đến Hàng Châu đón nàng ấy đưa về nhà chăm sóc nhưng..."

"Chưa tới một tháng, vị hôn phu nghe được chuyện tình giữa Bổn tôn và Hoa Mị Nhi.

Trời ạ, sao có thể cho phép vợ mình ngoại tình với đàn ông khác.

Kết quả ra sao?

Hôn phu mà Hoa Mị Nhi vô cùng tin tưởng đã ghét nàng ấy đến mức bán nàng ấy vào Tuý Mãn Lâu.

Trước khi đi, hắn nói nàng ấy là phụ nữ không biết nghe lời, là một con điếm bẩn thỉu!"

Tạ Vãn Đình nghe xong chỉ lắc đầu nhẹ nhàng thở dài: "Nghĩ oan cho người khác."

Ân Vô Hối ngạc nhiên hỏi lại: "Cái gì?"

Ánh mắt Tạ tông chủ thâm sâu khó dò, thái độ điềm đạm: "Ta tin rằng Hoa Mị Nhi vô tội."

"Tại sao?"

Lão tỏ ra khó tin.

Đáy mắt ông ẩn hiện bóng nước: "Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy nàng, nhưng ta cảm thấy cô gái này kiên trung bất khuất.

Dám đối đầu với Ma tôn thì không còn phải là hạng người hời hợt.

Nếu thật sự có gì đó với Ma tôn thì nàng đã xấu hổ thắt cổ tự vẫn, làm sao lại tham sống sợ chết như vậy."

"Ngươi chắc chắn như vậy?"

Lão ma đầu tức giận hỏi lại.

"Trực giác."

Tông chủ Tạ đáp lời.

"Trực giác!?

Ngươi có quen Hoa Mị Nhi không, dựa vào trực giác nào mà suy ra tâm tư của nàng?"

Ân Vô Hối đột nhiên nổi điên, uy áp cường đại tỏa ra, cả đại điện rung động.

Xà nhà, cột gỗ rung lên kẽo kẹt.

Sành sứ, ngọc thạch vỡ thành mảnh vụn.

Hai mắt lão ứa máu, nhếch miệng cười nhạo: "Tạ Vãn Đình, ngươi thật thanh thản!

Ngươi đừng tưởng rằng bản tôn nói nhiều như vậy lại chẳng có liên quan gì đến ngươi!"

Ông vận chân nguyên bảo vệ thân thể, vừa vặn cản lại ma khí cuồng bạo từ lão ma đầu: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"

"Vị hôn phu coi tình yêu chân chính của Hoa Mị Nhi như lòng lang dạ sói, còn đích thân bán nàng vào kỹ viện, là ngươi!"

Ân Vô Hối hùng hổ tố cáo.

Tạ Vãn Đình tâm run lên: "Không, không thể..."

Ở ngoài điện, Sở Băng Hoàn tái mặt kinh ngạc.

Ma đầu dường như đã đợi rất lâu, lão cười như điên: "Tiêu trúc mà Hoa Triệt đang cầm thật ra là của ngươi, Chiết Tuyết!

Quên, ngươi không nhớ sao?

Cây tiêu tím là do ngươi tặng cho Mị Nhi làm vật đính ước."

Tạ tông chủ điếng hồn, cả người run lên, trong lòng như có núi đè lên, thở không nổi."

Ta không biết, ta không nhớ!

Tại sao ta lại có quan hệ tình cảm với Hoa Mị Nhi?

Ta có hôn ước từ khi nào?

Thật là nực cười!

Ta còn không biết nàng ấy là ai, là người như thế nào.

Cuộc đính hôn này quá hoang đường."

Ông tức giận hét lên.

Nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại bối rối, và đau đớn một cách khó hiểu.

Máu trong người như sắp trào ra ngoài, khó mà kìm nén.

Sở Băng Hoàn có dự cảm, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ kinh khủng.Người khác có thể không biết, nhưng y đã đọc rất nhiều sách, trải qua ba trăm năm tìm kiếm khắp các loại sách cổ xưa quý hiếm trên lục giới.

Thần y Sở nhớ rõ trong trúc thư có ghi lại một cấm thuật, chỉ có ma tu mới tu luyện được, tên là Tuyệt Tình Chú.

Người thi thuật có thể phong ấn một phần ký ức nào đó của nạn nhân.

Ký ức này có thể là một sự kiện trong quá khứ, một khoảng thời gian, hoặc thậm chí là một người.Nếu là chú thuật bình thường, chỉ cần tu vi của nạn nhân vượt qua người thi thuật thì hiệu lực sẽ tự mất.

Tuyệt Tình Chú tàn nhẫn hơn nhiều, cho dù nạn nhân có phi thăng thì cũng không thể giải được.

Để giải chú thuật này thì chỉ có một biện pháp, là được người ngoài kể lại "ký ức đã mất".

Nếu là quá khứ thì phải tả lại những chuyện đã qua cho nạn nhân đối mặt.

Nếu là người thì đơn giản hơn, chỉ cần nêu tên người đó là được.

'Hoa Mị Nhi' chỉ là nghệ danh của nàng lúc ở trong nhà chứa.Tình địch năm nào giờ đã trở thành như thế này, thật là sảng khoái!

Nhưng vẫn chưa đủ, Lão ma đầu còn muốn khiến ông điên cuồng hơn nữa!"

Ngươi không nhớ ra đúng không?

Vì bản tôn đã hạ Tuyệt Tình Chú lên người của ngươi, không nhớ lại được đâu.

Để bản tôn nói cho ngươi biết tên của nàng."

Ân Vô Hối chế nhạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Tạ Vãn Đình, lão thét to: "Hoa, Tự, Cẩn!"

Đại não Tạ tông chủ 'bùm' một tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ thẳng trên mặt đất.

Có thứ gì đó xẹt qua trong tâm trí ông.

Không thể phòng ngừa, không thể chống lại, những ký ức hoàn toàn xa lạ nhưng lại thật sự thực sự thuộc về ông.

Kéo Tạ tông chủ vào địa ngục mà không thể phản kháng.Hoa Tự Cẩn...Nhớ ra rồi!

Vợ chưa cưới của ông.

Trước ngày thành hôn một tháng thì gia đình bị ma tu thảm sát.

Ngay sau khi nhận được tin, Tạ tông chủ vội gác lại mọi chuyện đích thân đến Hàng Châu đón nàng.

Lúc đó, Hoa Tự Cẩn đờ đẫn nhìn hôn phu, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Ông đưa nàng về Dạ U Phủ chăm sóc.

Ngày nào cũng đích thân đút cho nàng ăn, sai hầu gái tắm rửa thay quần áo, nói chuyện, khuyên nhủ.

Ba ngày sau, Hoa Tự Cẩn bật khóc.Một tháng sau, nghe tin Bắc Hải xuất hiện yêu quái, thiên hạ lầm than.

Ông vội đến Bắc Hải cứu khổ cho dân.

Đến khi trở về Dạ U Phủ thì Hoa Tự Cẩn đã không ở đó nữa.

Tạ tông chủ cũng chẳng đi kiếm, bởi vì đã không nhớ rõ Hoa Tự Cẩn là ai.

Ân Vô Hối nhìn bộ dạng tiều tụy của Tạ Vãn Đình, vui vẻ cười nói: "Hahahahahahahaha, ngươi nhớ ra rồi sao?

Đến giờ phút này bản tôn cũng không muốn lừa ngươi.

Sự thật rất đơn giản!

Yêu quái ở Bắc Hải là do bản tôn sắp đặt.

Đúng vậy, dụ ngươi ra khỏi Dạ U Phủ, sau đó điều khiển đệ tử đuổi Hoa Tự Cẩn ra ngoài.

Đối với Hoa Tự Cẩn, ngươi là một tên khốn nạn bạc tình bạc nghĩa.

Còn ngươi ở Bắc Hải xa xôi lại bị trúng Tuyệt Tình Chú nên không biết gì cả."

Trái tim Tạ Vãn Đình đau như dao cắt, gắng sức bịt hai lỗ tai.Mặc dù không tận mắt chứng kiến, nhưng ông có thể tưởng tượng tình cảnh của Hoa Tự Cẩn.

Một thiếu nữ mười sáu tuổi bị đệ tử của Dạ U Phủ quét ra ngoài.

Sau đó mang theo nghi hoặc và oan ức, tuyệt vọng leo lên núi hết lần này đến lần khác để tìm người hỏi tại sao.

Nàng là trẻ mồ cô, ngoại trừ Dạ U Phủ thì đâu còn chỗ nào khác để dựa vào.

Hoa Tự Cẩn có thể đi đâu?

Nàng gánh không xong, vác không nổi, biết làm gì để kiếm sống?

Làm cách nào để tồn tại trong xã hội đầy gian dối này?Đang yên đang lành thì bị chồng chán ghét, bị đuổi ra ngoài như một con chó.Nàng là một tiểu thư quyền quý, nàng có lòng tự trọng của riêng mình.

Cho dù chỉ có hai bàn tay trắng thì nàng cũng chẳng khóc lóc ăn vạ, lì lợm dây dưa.

Tạ Vãn Đình có thể tưởng tượng được khi Hoa Tự Cẩn gọi cửa bằng mọi cách mà không có ai trả lời, thì nàng đã hạ quyết tâm rời đi như thế nào.

Hoa Tự Cẩn khập khiễng bước xuống núi, lưu lại những dấu chân đẫm máu, nàng chỉ còn lại một tấm lưng gầy gò, đơn bạc.

Nửa tháng sau, nàng dấn thân vào Tuý Mãn Lâu và nổi tiếng khắp thành Hàng Châu chỉ trong bảy ngày!Ai cũng biết kỹ nữ là thấp hèn, nhưng nàng làm được gì?

Tạ Vãn Đình đau lòng rơi nước mắt: "Tại sao, tại sao ngươi lại đối xử với nàng như vậy..."

"Tại sao?

Nếu như lúc trước nàng là của bản tôn, hôm nay sẽ không có kết cục đó.

Đây mới chỉ là thủ đoạn nhẹ nhàng nhất của bản tôn mà thôi!"

Lão ma đầu cười nhạo, "Nếu như ngươi dám mơ ước người phụ nữ của bản tôn thì cái này là hình phạt cho ngươi.

Tông chủ Tạ, cảm giác thế nào?

Đau lòng không, khó chịu không?

Giống như bị vạn tiễn xuyên tim phải không?

Lúc Hoa Tự Cẩn vì ngươi từ chối bản tôn.

Bản tôn cũng cảm thấy thế này.

Bây giờ cho ngươi nếm trải, cảm thấy thế nào, rất thú vị phải không?"

Tạ Vãn Đình triệu hồi Cửu U, năm ngón tay tức giận gảy dây đàn: "Cầm thú!"

Lão đã chuẩn bị từ lâu, chân nguyên từ tay áo phóng ra đập vào tiếng đàn một cách mãnh liệt.Một tay ông chống đất, một tay cầm đàn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên bật cười."

Ngươi cười cái gì?"

Mặt lão thâm đen lại.

"Ngươi cho rằng ngươi thắng hả?

Ngươi cho rằng ngươi trả thù ta thành công bằng cách chiếm lấy tiểu Cẩn?"

Ân Vô Hối nghiến răng: "Chẳng lẽ không phải?"

"Lúc tiểu Cẩn đến Dạ U Phủ được mười ngày, thân thể của nàng đã khôi phục.

Gia đạo sa sút, nàng trở thành cô nhi, tự biết thân phận của mình không xứng đôi với ta, nên mới viết một bức thư để lại và ra đi.

Thật may mắn!

Ta đã nhận ra có điều khác thường và kịp thời giữ nàng lại.

Ta dỗ dành tiểu Cẩn, cuối cùng nàng cũng mở lòng với ta.

Vì thảm án Hoa gia, vì cha mẹ tiểu Cẩn đã chết nên không thể tổ chức lễ cưới long trọng.

Hai ta đã bàn bạc và quyết định làm lễ cưới đơn giản nên không công bố rộng rãi cho tu tiên giới biết."

Tạ Vãn Đình nhướng mi, nhếch mép cười, "Hoa Triệt, là con của ta!"*****

Đón giao thừa vui vẻ nghen cả nhà!

Cảm ơn đã ủng hộ nhà mình trong năm qua.
 
[Edit/Hoàn] Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn
- Chương 50: Yêu quái xuất hiện


Tuyên bố này giống như Cửu Thiên Thần Lôi giáng mạnh vào đầu lão ma đầu.

Sở Băng Hoàn ở ngoài cửa cũng kinh hãi.

Không ngờ, Ân Vô Hối biết tin dữ cười khằng khặc như điên: "Hahahahahahahaha..."

"Ngươi nói nhảm gì vậy?"

Lão tiến lên hai bước túm cổ áo tình địch, "Ngươi điên rồi sao?

Đường đường là tông chủ của Dạ U Phủ được hàng ngàn người vây quanh tôn sùng, thế mà không bảo vệ được người phụ nữ của mình.

Để Hoa Tự Cẩn đau khổ trong nhà chứa bán trôn nuôi miệng.

Ngươi không thể chấp nhận điều này, vì vậy ngươi phát điên và nói toàn chuyện mê sảng."

Tạ Vãn Đình siết chặt tay đấm vào mặt lão, nhưng lại bị tình địch nghiêng đầu né tránh: "Ngươi cho rằng nếu nhận vơ Hoa Triệt thành con của ngươi thì trong lòng sẽ cảm thoải mái hơn hả?

Mơ đi!

Hoa Triệt mang huyết thống của ai, bản tôn biết rõ hơn ngươi!"

Ông cũng nắm lấy cổ áo Ân Vô Hối hừ một tiếng: "Ai mất trí?

Ai đang nói nhảm?"

Sở Băng Hoàn đi từ bàng hoàng không thể tin nổi đến hoang mang rồi bất ngờ nhận ra.Thoạt nhìn, điều này khó có thể tưởng tượng nổi.

Hắn đã bị thiên hạ chỉ trích khi mang thân phận là con trai kỹ nữ.

Sau đó còn dính dáng đến dòng máu của Ma Tôn khiến người người khiếp sợ.

Hiện tại lại thay đổi hoàn toàn, Hoa Triệt là con của Tạ Vãn Đình!Là đại công tử của Dạ U Phủ, một trong tam đại tiên môn đứng ngang hàng với Vân Thiên Thủy Kính và Phượng Minh Cốc.

Hoa Triệt có vẻ ngoài rất giống Hoa Tự Cẩn, cho dù là đứng cùng Tạ Vãn Đình, người vô tâm sẽ không suy đoán lung tung.

Thật ra, ngẫm kỹ lại, hắn và Tạ tông chủ cũng có điểm tương tự.Ví dụ như thiên phú ngút trời về âm luật khiến thiên hạ đố kỵ.

Điểm này, còn không phải là kế thừa từ Tạ Vãn Đình hay sao?Tính cách của Hoa Triệt cũng khác hẳn Ân Vô Hối.

Hắn không hung ác, bạo ngược, khát máu như lão ma đầu.

Mà hiền lành, khiêm tốn, nhân hậu, chính trực như Tạ Vãn Đình.Ở kiếp trước, hắn đeo trên người thân phận là con trai của lão ma đầu nên bị thiên hạ hợp lực truy sát.

Nếu lúc đó, tất cả sự thật đều được làm sáng tỏ, rằng hắn không mang dòng máu của Ân Vô Hối, mà là con trai của Tạ Vãn Đình, thì có lẽ bi kịch đã không xảy ra.

Trong chốc lát, Sở Băng Hoàn hoàn toàn thông suốt.

Sự khác biệt giữa kiếp trước và kiếp này là sư phụ Hoa Triệt, một người là Lộ Minh Phong, một người là Trang Điền.Khi hắn là tiên sư Thượng Thanh, thân phận tôn quý, vừa mới nhập môn đã thừa hưởng hào quang của Thượng Thanh Tiên Môn.

Các tu sĩ khác còn phải cúi đầu gọi 'tiên sư'.

Sư tôn là Lộ Minh Phong, địa vị cũng khác xa.

Cho dù Tạ Vãn Đình có lòng cũng cũng không có tư cách hướng dẫn Hoa Triệt.

Hơn nữa, ở kiếp trước, hắn tu luyện kiếm đạo.Kiếp này khác hoàn toàn, một khi đã tu âm luật tự nhiên sẽ không tài nào giấu nổi Hàm Tuyết.

Khi hắn ở trước mặt mọi người lấy ra cây tiêu trúc màu tím, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Tạ Vãn Đình.

Lúc ở Hội Võ Vạn Môn, Trang Điền không hề e ngại khi người khác hướng dẫn đồ đệ của mình, ngược lại còn rất hào hứng khi thấy tông chủ Tạ chỉ điểm cho Hoa Triệt.

Đương nhiên, thông qua giao thiệp sẽ nảy sinh quan tâm.

Ân Vô Hối tức giận quát tháo: "Câm miệng!

Câm miệng!

Ngươi muốn cướp con của bản tôn.

Đó là huyết mạch của bản tôn, là cốt nhục của bản tôn và Hoa Tự Cẩn!"

Lão lộ ra sát khí, Sở Băng Hoàn xông tới theo bản năng phất tay áo phóng ra một làn khói độc.

Ân Vô Hối trợn to mắt kịp thời né tránh, dùng chân nguyên nuốt trọn khói độc.

"Tiểu hữu Sở."

Tạ Vãn Đình bất ngờ.

Bị y tấn công, Ân Vô Hối cũng không tức giận, ngược lại còn cười: "Đây không phải là con rể của bản tôn sao!"

Sở Băng Hoàn mặc kệ lão, nhìn Tạ Vãn Đình nói gấp: "Tông chủ Tạ, Hoa Triệt ở trong thủy lao."

Ông gật đầu trả lời: "Chú và mẹ tiểu hữu đều ở đây, chắc giờ này đã tới bên ngoài Phần Tình Điện."

Ân Vô Hối chỉ vào Tạ Vãn Đình rồi nói với Sở Băng Hoàn: "Ngươi là người trong lòng của tiểu Triệt nên bản tôn sẽ không giết ngươi, nhưng tiện nhân này, bản tôn muốn hắn không được chết tử tế."

Trong lòng lão chỉ muốn giết người, bầu không khí căng thẳng đến cực độ.

Y cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Ma tôn có tu vi ngàn năm chỉ trong tích tắc đã đứng ngay sát Tạ Vãn Đình.

Lão như mãnh hổ muốn móc sống trái tim của đối thủ.

Y phản ứng cực nhanh, điều khiển Chước Hồn quấn lấy Ân Vô Hối, Long Cốt Tiên giáng xuống đất tạo ra âm thanh chát chúa.

Ngọn lửa nóng rực đủ để đốt cháy thần hồn của tu sĩ bén lên áo bào đen của lão ma đầu, nhưng lại không thể xuyên thủng chân nguyên hộ thể.

Lão nở nụ cười quỷ quyệt, ánh mắt hung ác nhìn y: "Con rể, bản tôn nể mặt Hoa Triệt mới không ra tay với ngươi, nếu ngươi còn không biết điều..."

Trong lòng Tạ Vãn Đình ớn lạnh, không phải vì sợ Ân Vô Hối, mà là bởi vì chênh lệch cảnh giới gây nên.

Ông đến bên Sở Băng Hoàn nói nhỏ: "Sở Thiên Ngu, vào thủy lao đi."

Y biết ý tứ của ông là tiền bối che chở cho hậu bối.

Bọn y có thể thoát chết, nhưng Tạ Vãn Đình ở lại đối kháng với Ma Tôn nhất định sẽ chết.Ánh mắt Sở Băng Hoàn chứa đầy ẩn ý: "Tông Chủ Tạ nên đi tìm Hoa Triệt, ngài không phải là cha của đệ ấy sao?"

Những lời này đã trực tiếp tác động vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim ông.

Là một người cha, chưa nhận lại con mình mà đã bỏ mạng thì cũng quá oan uổng.

Tạ Vãn Đình nở nụ cười bất lực, đồng thời lắc đầu nói với con rể tương lai: "Nhớ nhắn với tiểu Triệt, cha của hắn không phải là ma đầu ai cũng đòi đánh, mà chính là ta."

Ân Vô Hối chịu hết nổi, Vô Tình Kiếm như sấm rền gió cuốn đâm vào Tạ Vãn Đình.

Ông ôm Thất Huyền cổ cầm trong tay chuẩn bị liều mạng chống cự.

Nào ngờ Sở Băng Hoàn ở bên cạnh đột nhiên đẩy ông ra, Tạ Vãn Đình điếng hồn: "Sở Thiên Ngu!"

Y điều khiển Thính Tuyền ngoan cường đối kháng với Vô Tình Kiếm, và thành công thay đổi đường đi của mũi kiếm.

Ngay cả Ân Vô Hối cũng phải kinh ngạc, lão tự cho rằng kiếm thuật của bản thân vô cùng siêu việt.

Nào ngờ bị một đứa hậu bối sinh sau đẻ muộn nhìn ra chiêu thức.

Đáng tiếc, cho dù Sở Băng Hoàn có thể nhìn thấu nhưng lại lực bất tòng tâm.

Tuy rằng rất quen thuộc với kiếm pháp này, nhưng chỉ dựa vào tu vi của một tu sĩ mới mười tám tuổi thì chẳng thể nào địch lại lão ma đầu.

Một luồng ánh sáng lóe lên trước mặt, Sở Băng Hoàn dựa theo phản xạ cản lại kiếm khí.

Dù biết chắc đây là thả lưới bắt cá, song y cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc nhìn kiếm khí xuyên qua tim.

Tạ tông chủ: "Sở Thiên Ngu!"

Ân Vô Hối lạnh lùng rút mạnh kiếm ra khỏi cơ thể y.

Máu bắn ra tung tóe.

Lão thích thú nhìn chất lỏng đỏ tươi thấm đẫm bộ trường bào trắng tinh không nhiễm bụi trần của Sở Băng Hoàn và cảm thán: "Quá đẹp!"

Khoảnh khắc Sở Băng Hoàn ngã xuống thì ngoài cửa có một ma tu vội vã chạy vào báo tin tự dưng bị mất tim, lồng ngực thủng lỗ, ngã vật xuống đất.Tiếng cười của lão đột ngột dừng lại.Thân thể của y đáng ra phải nằm trên mặt đất, đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng bay lên không trung rồi tan biến.

Cùng lúc đó, Sở Băng Hoàn đang đứng ở đằng xa, trừ vết máu trên người thì vết đâm ở ngực y đã biến mất.Tạ tông chủ không thể tin nổi: "Tiểu hữu..."

Ân Vô Hối nhìn thấy rõ ràng, ngữ điệu trầm xuống: "Diệu thủ hồi xuân?"

Diệu thủ hồi xuân là công pháp thượng thừa, một thằng nhãi như Sở Băng Hoàn làm cách nào luyện được?

Chỉ có y tu mới có thể luyện được thuật pháp này, nó có biệt danh là 'kẻ thế mạng'.

Ở thời điểm sắp từ giã cõi đời, người thi thuật sẽ tìm một kẻ chết thay, sau đó chuyển hết bệnh tật và chấn thương cho kẻ đó.

Đây là cảnh giới cao nhất của y thuật.Khi tu luyện tới mức tuyệt đỉnh*, cơ thể sẽ trở nên bất tử cũng không phải là nói quá.

Dù sao khi bị trọng thương, cứ tìm người chết thay cho mình là được. (*) Câu gốc: 'Lô hỏa thuần thanh' nghĩa là lửa trong lò rèn chuyển hoàn toàn thành màu xanh, đây là lúc nhiệt độ cao nhất.

Hiểu nôm na là rèn luyện nhuần nhuyễn để đạt tới mức siêu việt, tuyệt đỉnh.

Y tu của Thủy Kính sử dụng chiêu này không có gì lạ.

Tuy nhiên, ngay cả Sở Trường Phong cũng chưa tu luyện Diệu Thủ Hồi Xuân đến mức nhuần nhuyễn như thế.

Y dựa vào đâu mà làm được?

Giữa lúc Ân Vô Hối còn đang sững sờ.

Một tràng tiếng chim lanh lảnh cắt ngang bầu trời.

Trọng minh điểu lao vào đại sảnh quắp lấy Tạ Vãn Đình và Sở Băng Hoàn rồi bay trên lửa đỏ.

Lâm Ngôn ngồi trên lưng của con chim khổng lồ lo lắng hỏi thăm: "Thất sư huynh, tông chủ Tạ, hai người không sao chứ?"

"Chuyện này ..."

Tạ Vãn Đình ngạc nhiên, "Một năm không gặp, trọng minh điểu của tiểu hữu lớn như vậy rồi á?"

"Làm sao lại đụng lão ma đầu?"

Mộ Dung Táp hỏi dồn, "Hoa huynh đâu?"

Sở Băng Hoàn chỉ về hướng đối diện: "Thuỷ lao ở đằng kia."

Đậu Đậu vuốt lông trọng minh điểu nhẹ nhàng bảo nó xoay người.Nào ngờ, Táp Táp thô bạo vặn lại đầu chim: "Đừng quay đầu, đừng quay đầu, bay nhanh!

Ân Vô Hối đuổi theo!"

"Hả?"

Lâm Ngôn quay đầu lại, sợ tới mức phát khóc, vội vàng thúc chim bay lên cao, "Nhanh lên, nhanh lên!

Phía dưới còn có đệ tử của Phượng Minh Cốc và Vân Thiên Thủy Kính, bọn họ tới khi nào vậy?"

Mộ Dung Táp không biết nhưng vừa nhìn thấy đã hết hồn hết vía.

Không chỉ có Thủy Kính và Phượng Minh Cốc, còn có cả Dạ U Phủ, Thượng Thanh Tiên Môn và các tiên môn khác lục tục chạy tới.

Nói không chừng tam đại tiên môn xâm nhập ma giới là vì Sở Băng Hoàn và Mộ Dung Táp.

Sau đó Thượng Thanh Tiên Môn cũng gia nhập để nhân cơ hội truy lùng Lộ Hào.Về phần Xích Dao Phái, Vô Cực Kiếm, v.v...

Đơn giản là vì đại chiến tiên - ma sắp diễn ra, nếu bàn về lợi ích và danh vọng thì đều không thể đứng ngoài cuộc.

Lúc này góp vào một phần lực, ngày sau sẽ tránh được tai tiếng 'không làm mà hưởng'.

Bên cạnh đó, mọi người đều có nhiệm vụ trừ ma vệ đạo.Cứ như vậy, ngày càng có nhiều đạo tu tham gia vào trận chiến.

Thập phương đà chủ của ma giới cũng tập hợp.

Mây đen che lấp không trung, sấm chớp rền vang.

Ở dưới đất, máu chảy thành sông, tiếng chém giết liên miên không dứt.

Cùng lúc đó, ở trong ngục tối, Hoa Triệt nhàm chán tìm người tán gẫu."

Huynh đệ, huynh bao nhiêu tuổi?

Lấy vợ chưa?

Có con chưa?

Gia nhập Phần Tình Điện từ khi nào?

Ân Vô Hối đối với huynh tốt không?"

Sau khi Lộ Hào rời đi, một ma tu khác lại đến thay ca.

Hoa Triệt kiên trì lải nhải bên tai cuối cùng cũng biết kẻ này tên là Nhị Ngốc Tử.

"Nhị ngốc ..."

Hoa Triệt không đành lòng gọi, "Ai đặt tên này cho huynh."

Ma tu im lặng thật lâu mới trả lời: "Đà chủ."

"Hiểu luôn!"

Hoa Triệt cười khanh khách: "Huynh đệ mở cửa."

Nhị Ngốc: "Không được, thiếu tôn bị tôn thượng cấm túc, ta có trách nhiệm coi chừng."

Hoa Triệt tỏ ra đáng thương: "Hiểu mà, nhưng ta đang mót, làm ơn đi..."

Ma Tu dứt khoát từ chối: "Không, không, không, nếu như tả hộ pháp trách tội, vậy ta..."

Hoa Triệt giễu cợt: "Ta lớn hay tả hộ pháp lớn?"

"Điều này..."

"Lương thần chọn chủ mà thờ.

Ta và Ân Vô Hối, theo ai sẽ có tương lai?

Thử nghĩ xem!"

Điều này thật sự làm khó Nhị Ngốc.

Sở dĩ gã có tên là Nhị Ngốc là bởi vì não thiếu nếp nhăn.

Hoa Triệt cười cười: "Đứa nhỏ này khờ quá đi.

Tôn thượng giam ta thật ra cũng chẳng phải là giam."

"Hả?"

Nhị Ngốc hoang mang.

Hoa Triệt chịu đựng cơn buồn nôn thuyết phục: "Có cha con nhà ai giận nhau qua đêm chưa?

Nếu ngươi bỏ mặc ta, hoặc là ta đụng phải cái gì, hoặc là bí đái đến chết."

Vẻ mặt Nhị Ngốc tái nhợt: "Ta không có, không có, ta, ta, ta..."

Sau khi phòng giam mở cửa, Hoa Triệt xoay người bước trên hành lang.

Hầu hết các phòng giam ở đây đều trống không, tạm thời không thấy Văn Nguyên.Hoa Triệt hỏi: "Huynh đệ, có ai cũng trạc tuổi ta, tính tình thật thà, đại khái là cũng bị bắt vào đây. huynh có ấn tượng gì không?"

Nhị Ngốc suy nghĩ hồi lâu mới chợt hiểu ra: "Ý của thiếu tôn là con yêu quái đó sao?"

Hoa Triệt giật mình: "Yêu quái nào?"

"Quái vật chuyên ăn thịt người, bị tôn thượng lập chín chín tám mốt trận pháp giam ở Phần Thiên Tháp."

*****

11 chương tiếp theo mình sẽ tách ra đăng thành phần mới như thông báo trước đó.

Ở bên này chỉ đăng bản google dịch thôi.

Cả nhà cập nhật thông tin để tiện theo dõi.

Thân!
 
Back
Top Bottom