Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit | Hoàn] Hoàn Hồn

[Edit | Hoàn] Hoàn Hồn
Chương 61


Chương 61

Đàm Tảo nằm mơ, mây mù bao phủ cửa Nam thiên, Lộc Hoa tiên tử ôm đầu gối ngồi trước cửa, trong tay cầm một đóa hoa, vừa bứt cánh hoa vừa nói: "Sao cậu còn chưa tới, rốt cuộc có tới không vậy, thời buổi gì mà trốn làm tiên nhỉ, không phải tôi đã ném cậu xuống rồi sao..."

Đàm Tảo: "..."

Lộc Hoa tiên tử bỗng có cảm giác, cô đứng lên nhìn bốn phía.Người gác cổng trời hỏi cô, "Tiên tử, sao vậy?"

Lộc Hoa tiên tử ngỡ ngàng: "Đứt rồi..."

Cô nói xong, Đàm Tảo bỗng nhiên có cảm giác hụt chân như ngã xuống vực sâu vạn trượng.Y giật mình tỉnh giấc, mở to hai mắt liền thấy có người ngồi bên mép giường mình.

Nhìn kĩ lại mới biết là Hạ Linh Tắc.

Hắn ngồi bên giường, đầu gác trên mép giường, mắt nhắm mắt mở như buồn ngủ lắm rồi.Đàm Tảo đưa tay sờ vào thấy người hắn lạnh cóng, không biết đã ngồi bao lâu.

Sàn nhà ở đây rất lạnh, Hạ Linh Tắc không đi tất, chân trần giẫm xuống đất.Ở "Câu lạc bộ người cao tuổi" này, tất cả các gian đều là phòng đơn, giường chỉ đủ chỗ cho một người nằm nên họ mới phải chia phòng ngủ.Vốn cũng chẳng có gì, mấy ngày nay Đàm Tảo đều ngủ một mình, ai ngờ hôm nay nửa đêm giật mình tỉnh giấc lại phát hiện ra Hạ Linh Tắc chứng nào tật nấy, nửa đêm không ngủ lén ngồi bên giường ngắm y.Đàm Tảo vừa buồn cười vừa thương, hai tay vòng qua nách hắn, kéo hắn lên giường.Hạ Linh Tắc tỉnh dậy, hai mắt đang khép hờ đột nhiên mở to, "Ơ?"

"Anh biết lạnh không?"

Đàm Tảo xốc chăn mỏng, mặc dù giờ vẫn là mùa hè nhưng không biết tại sao trong phòng mát như mùa thu, bởi vậy phải cẩn thận kẻo cảm lạnh.Hạ Linh Tắc người đầy hơi lạnh rúc vào trong chăn, lắc đầu.Hai thằng đàn ông chen chúc trên một cái giường, thật sự hơi chật, Đàm Tảo chỉ có thể nghiêng người, đầu Hạ Linh Tắc ngả trên vai y, cả người như dán lên người y.Vừa đụng vào Hạ Linh Tắc, Đàm Tảo đã rùng mình.Y lập tức ôm chặt Hạ Linh Tắc hơn, "Anh làm trò mèo gì đấy, nửa đêm còn không ngủ đi."

Hạ Linh Tắc: "Mơ, mơ thấy em chạy mất..."

Đàm Tảo xoa xoa đầu hắn, không nói gì.Hạ Linh Tắc luồn tay vào trong áo y, đặt lên bụng.Nếu là cơ thể kiếp trước... sẽ có rất nhiều vết thương, Hạ Linh Tắc hỏi y, "Lúc em chết, có đau không?"

Đàm Tảo nở nụ cười, "Không đau, mặc dù bị thương rất nhiều, nhưng lúc đó em không cảm thấy đau đớn gì cả."

Có lẽ là do y lơ đãng, mà nhiều hơn tất cả, chắc là cảm giác được giải thoát.

Giờ nhắc lại, trong lòng chỉ có bình lặng.Hạ Linh Tắc: "Lúc tôi chết...

đau lắm, nhìn thấy thi thể em, đau thể không chịu được."

Đàm Tảo còn chưa kịp đáp, Hạ Linh Tắc đã ôm chặt lấy y, "Nghĩ đến em lúc ấy, chắc còn đau đớn hơn tôi nhiều..."

Cơ thể Đàm Tảo cứng đờ, y chầm chậm nhắm hai mắt.Chưa từng có ai dạy hắn, đây là Hạ Linh Tắc tự mình ngộ ra.Hắn nói bên tai Đàm Tảo: "Xin lỗi, vì những lỗi lầm đã mắc phải, tôi sẽ luôn..."

Những lời còn lại của hắn bị Đàm Tảo nuốt hết, Đàm Tảo thật sự cảm thấy thứ gì đó chắn ngang giữa họ chợt biến mất, khi phong cách hành sự của Loan Vân sơn trang thay đổi, y từng chờ mong, rốt cuộc cũng đợi được Hạ Linh Tắc thổ lộ.Đàm Tảo có thể khư khư cố chấp làm một việc, mười năm trước là vậy, mười năm sau vẫn thế, mặc dù con đường y đi đã thay đổi.Họ ôm nhau nằm suốt đêm, hôm sau, khi Đại trưởng lão phát hiện Giáo chủ biến mất, mà Đàm Tảo mãi chưa ngủ dậy, ông tới phòng Đàm Tảo thì thấy cảnh này.Hạ Linh Tắc nằm trên người Đàm Tảo ngủ, hai người tưởng như hòa làm một thể.Thật ra Đàm Tảo tỉnh rồi, đang đọc quyển "Lược sử Trung Quốc", còn Hạ Linh Tắc trồng cây si tới nửa đêm bây giờ còn chưa tỉnh.Đàm Tảo ra dấu "Đừng lên tiếng" với Đại trưởng lão, Đại trưởng lão hiểu ý ra khỏi phòng.Lòng Đại trưởng lão tràn đầy âu lo, tuy giáo chủ với Tiểu Đàm ân ái là chuyện tốt nhưng dù gì sau này Giáo chủ vẫn phải quay về, mà Tiểu Đàm không thể về được, vậy Giáo chủ thật sự có thể bỏ lại Tiểu Đàm mà trở về một mình sao?Ông mải nghĩ ngợi, đi đến phòng khách thì thấy tổ sư gia đang ngồi trước bàn mạt chược thao thao bất tuyệt gì đó với đám người còn lại.Cận Vi nằm úp một bên, mắt mày đong đầy dịu dàng.Đại trưởng lão đi tới, gõ gõ Cận Vi, "Nói gì đó?"

Cận Vi: "Tôi sắp yêu gã mất rồi..."

Đại trưởng lão: "..."

Cận Vi chợt bừng tỉnh, "À, tổ sư gia đang kể năm đó gã thu phục võ lâm như thế nào."

Đại trưởng lão vừa nghe là hiểu, tổ sư gia chốc chốc thì "giết phắt đi", chốc chốc lại "chôn luôn", vốn tổ sư gia không phải người nói nhiều, có thể là vì ở đây, lâu rồi gã không được cảm nhận những xúc cảm ngày trước.Đầu Đại trưởng lão bỗng nhoáng lên một suy nghĩ: "Tổ sư gia, vậy ngài có định trở về giang hồ không?"

Tổ sư gia ngây ra, rồi chống cằm nói: "Tôi không làm Giáo chủ nhiều năm rồi..."

Đại trưởng lão: "Không quen cũng không sao, nếu tổ sư gia đồng ý trở về giang hồ, vậy mọi sự không thành vấn đề."

Tổ sư gia khoát tay, "Thôi cứ để dành cơ hội cho bọn trẻ rèn luyện đi..."

Đại trưởng lão: "Nhưng mà giáo chủ của chúng tôi phải chăm vợ í!"

Tổ sư gia lập tức nổi khùng, "Chẳng lẽ tôi thì không phải chăm vợ?!!"

Đại trưởng lão: "..."

Mà ở một thế giới khác.Hỏa dược đã đốt lên, nổ đến mức đất rung núi chuyển, sau tiếng nổ vang, hồi lâu sau thính giác mọi người mới khôi phục.Nguyễn Phượng Chương híp mắt nhìn cái động đầy bụi bặm.Năm đó, vì Đàm Tảo, Ma giáo để lộ địa cung này chính là sai lầm lớn nhất của họ.Đôi mắt Bạch Sơn Đình muốn nứt ra, "Nguyễn, Phượng, Chương!"

Nét mặt Nguyễn Phượng Chương trông có vẻ bình tĩnh, lại mang nét điên cuồng khó tỏ bày, "Bây giờ tiền bối muốn đánh sao?"

Một mình Bạch Sơn Đình ngăn lại bao nhiêu đệ tử chính đạo, sau khi phát hiện ra điều bất hợp lý, anh ta vội chạy tới chỉ kịp thấy Nguyễn Phượng Chương phát lệnh đốt thuốc nổ, đến khi thế giới yên tĩnh lại, anh chỉ muốn đem Nguyễn Phượng Chương ra bầm thây vạn đoạn.Nguyễn Phượng Chương vẫn bình tĩnh sai người dọn dẹp.Mà kết quả truyền đến là dưới kia chẳng có gì cả.Không có địa cung, không có ai, không có thứ gì cả.Nguyễn Phượng Chương đột nhiên nhìn về phía Bạch Sơn Đình.Thật ra năm đó chỉ có mình Bạch Sơn Đình tận mắt nhìn thấy Đàm Tảo ra khỏi địa cung, dù sau này họ từng lần theo dấu vết đến đây, nhưng chỉ khẳng định được Đàm Tảo từng ở đây mà thôi.Nhưng năm đó, sao Bạch Sơn Đình có thể đề phòng được kế hoạch này của họ?Bạch Sơn Đình cũng kinh ngạc.Đệ tử chính đạo xung quanh bắt đầu rỉ tai nhau, toàn bộ Ma giáo biến mất dưới đất sao?Như năm đó, vô luận họ tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm thấy vết tích Ma giáo, năm đó còn có thể nói địa cung được thiết kế quá khéo léo, không tìm thấy dấu vết, nhưng bây giờ, đất đã bị họ kích nổ, nhưng sao vẫn không thấy bóng dáng Ma giáo?Như được quỷ thần tương trợ...Như mấy năm trước, một kẻ vốn đã chết như Hạ Linh Tắc lại xuất hiện lần nữa.Thật đáng sợ, người Ma giáo rốt cuộc dùng cổ thuật hay là phép thuật?

Thứ họ điều khiển là cổ trùng hay là quỷ linh?Tất cả mọi người không rét mà run.Còn có người dám cho nổ tiếp sao?

Dù họ đem đủ thuốc nổ, nổ tan cả ngọn núi, nếu vẫn không thấy được bóng dáng Ma giáo thì sao?Việc này vô cùng kì lạ, người ở hiện trường rất nhiều, mà người giang hồ quan tâm đến chuyện này cũng rất nhiều, ngay cả khi Nguyễn Phượng Chương đã nghiêm lệnh cho mọi người câm miệng, phong tỏa tin tức, tiếng gió thổi vẫn bay ra ngoài.Ba thế lực lớn liên thủ soát núi, Loan Vân sơn trang biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, phong cách vẫn hệt như năm đó.Có khi nào, trong chính tà đại chiến năm ấy, họ đều đã chết sạch, mà thứ xuất hiện chỉ là cái xác không hồn của họ?

Chẳng phải lúc đó vẫn có người thấy bóng dáng hộ pháp Ma giáo Đàm Tảo sao?

Y hiện thân từ trong mộ địa của Tiểu Loan Sơn đó!Lời đồn xôn xao, thậm chí có người nói, đám người Nguyễn Phượng Chương không tìm thấy người của Ma giáo là vì những người đó giờ vẫn nằm trong phần mộ ở Tiểu Loan Sơn!Mà điều khiến người ta hứng thú hơn cả là Bạch Sơn Đình cùng tham dự chuyến đi Tiểu Loan Sơn lần này, từ đó về sau trở mặt thành thù với ba thế lực lớn.Trên Tiểu Loan Sơn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Ma giáo còn hiện thân lần thứ hai hay không?
 
[Edit | Hoàn] Hoàn Hồn
Chương 62: Kết thúc


Chương 62: Kết thúc

Đã ba năm kể từ khi Dịch sơn kiếm tông, Chính Khí các và Chúc gia ngàn dặm truy sát Loan Vân sơn trang, dồn ép lên Tiểu Loan Sơn, vậy mà toàn bộ người của Loan Vân sơn trang lại biến mất giữa hư không.Loan Vân sơn trang người đi lầu trống, biến thành một tòa nhà bỏ hoang, thỉnh thoảng lại có vài nhân sĩ giang hồ có lòng riêng qua lại nơi này, mưu toan tìm được một ít bí tịch về cổ thuật, hoặc là kho báu của Ma giáo, tiếc là chỉ toàn công dã tràng.Cũng có người không tin Loan Vân sơn trang đã thật sự biến mất, vào sâu trong núi non tìm kiếm, vậy mà vẫn không tìm được đầu mối nào.Loan Vân sơn trang hay có thể nói là Phụng Thánh giáo, đã thật sự trở thành truyền thuyết, vô số lời đồn về họ lan truyền trong giang hồ.

Mà không biết là từ lúc nào, mọi người đã có một nhận thức chung: Họ nhất định sẽ trở về.Lời đồn khó hiểu này vậy mà lại nhận được sự đồng thuận của số đông, cho dù sớm hay muộn, một ngày nào đó trong tương lai, nhất định họ sẽ xuất hiện lần nữa, giống nhau cách họ mang theo cổ thuật tái nhập giang hồ năm năm sau chiến dịch Tiểu Loan Sơn.Một đêm nào đó của ba năm sau, Loan Vân sơn trang bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng.Đã ba năm kể từ ngày họ núp trong Tiểu Loan Sơn, đèn chưa bao giờ sáng lên giữa đêm khuya.

Hôm sau, người ở gần đó hiếu kỳ, lẽ nào sơn trang này đã bị môn phái nào đó chiếm đóng?

Mấy người họ kết bạn, quyết định lên Loan Vân sơn trang tìm hiểu.Kết quả họ thấy bụi trên Loan Vân sơn trang được quét tước, trông sáng bừng lên, hoàn toàn không nhận ra nơi đó đã bị bỏ hoang ba năm.Vì cửa lớn vẫn đóng chặt, những người đó tò mò gõ cửa.Nào ngờ cửa mở, một người mặc đồ Phụng Thánh giáo bước ra, dọa họ sợ đến hồn phi phách tán, tháo chạy xuống núi.Chỉ mấy ngày sau, tin đó truyền khắp giang hồ, người Phụng Thánh giáo đã trở về!Ba năm, người Phụng Thánh giáo thực sự tái nhập giang hồ, tất cả mọi người đều đang nghe ngóng.

Mấy người tận mắt nhìn thấy đệ tử của Phụng Thánh giáo, họ bị nhiều người gặng hỏi quá, họ cho ra kết luận, họ cũng không thể chắc chắn đó có phải đệ tử của Phụng Thánh giáo không, hay đối phương chỉ mặc phục sức Phụng Thánh giáo thôi.Trừ Dịch sơn, Chính Khí các, Chúc gia vẫn án binh bất động, mấy môn phái khác đều không ngăn được lòng hiếu kỳ, họ bắt đầu khai tông lập phái ở gần Loan Vân sơn trang, Phụng Thánh giáo có trở lại giang hồ hay không có ảnh hưởng rất lớn với họ.Những môn pháp này tụ tập lại, trùng trùng điệp điệp đến Loan Vân sơn trang.Cộng đồng những môn phái này đề cử một vị tiền bối có đức cao vọng trọng của phe mình làm người chỉ huy tạm thời, họ Trần, phụ trách tiến lên nhận "thử thách".Trước đây họ đã phái người đi tìm hiểu, bên trong thực sự có người, nhưng tạm thời thân phận bất minh nên lúc khiêu chiến, họ chỉ chọn những người tương xứng trong trang.Cửa được mở, những người áo đen nối đuôi nhau ra, xếp thành hàng chỉnh tề, không nói lời nào, cúi đầu buông thõng tay.Trần đại hiệp hỏi: "Xin hỏi chư vị kế nghiệp thầy nào?"

Một người áo đen đáp: "Vào Loan Vân sơn trang mà ngươi còn hỏi chúng ta kế thừa ai sao?"

Trần đại hiệp: "Ý là nói, các vị thật sự là người Phụng Thánh giáo sao?"

Gã vừa dứt lời liền thấy một người gạt hàng người bước ra, mái tóc nửa dài nửa ngắn được buộc lên, trường bào khoác hờ như vẫn còn buồn ngủ, có giáo chúng theo sát phía sau, đợi hắn lười biếng ngồi xuống, lập tức để cái ghế trong tay xuống, để hắn ngồi trúng vào cái ghế.Hắn ngồi xuống liền bắt chéo chân, lười biếng nỏi: "Phải để ta tự thân xuất hiện thì mới tin sao?"

Một mảnh lặng ngắt.Ở đây có không ít người từng gặp hắn, cũng có một nhóm kha khá không biết hắn là ai nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được khí thế của hắn.Rốt cuộc có người nhỏ giọng nói: "Đây chẳng lẽ là Hạ Linh Tắc...".Thế là thoáng cái, mấy trăm người ầm ĩ, nghi hoặc không thôi.Hạ Linh Tắc cười nhạt.Chỉ một nụ cười nhạt cũng khiến mọi người im phăng phắc, họ nhìn nụ cười của Hạ Linh Tắc, không khỏi ngậm miệng lại.Hạ Linh Tắc nói: "Xa cách ba năm mà giang hồ vẫn như lúc ban đầu, thật khiến ta vui vẻ không thôi."

Mọi người sợ hãi cực độ, cảm thấy lời hắn có ác ý ngấm ngầm.Mặc dù Phụng Thánh giáo đã dời đến Loan Vân sơn trang, phong cách hành sự thay đổi nhưng truyền thừa mấy trăm năm, kẻ làm chủ vẫn là Hạ Linh Tắc, khi người ta nhắc đến họ vẫn bất giác có cách nghĩ cũ.Khuỷu tay Hạ Linh Tắc khoác lên tay vịn, mười ngón giao dưới cằm, "Vậy làm phiền các vị truyền tin, Phụng Thánh giáo đã trở về."

Không thể nói họ tay không mà về, dù sao họ cũng đem lời của Hạ Linh Tắc truyền khắp giang hồ.Phụng Thánh giáo đã trở về.Có người tự động bổ sung nửa câu sau: Trở về từ trong lòng đất.Mọi người đều tin chắc, họ trở về từ trong lòng đất, bất luận những kẻ khác hay chỉ mình Hạ Linh Tắc.

Không phải hắn đã chết trong tay Chúc minh chủ từ lâu rồi sao!Hiện tại, cả một môn phái trở về từ trong lòng đất!Ai mà biết sau khi họ lui hết, Hạ Linh Tắc đứng lên duỗi người: "Tối hôm qua không nên thức cả đêm chơi mạt chược mới đúng..."

Hắn đã trở về, mà lần này có mục tiêu mới, không phải là sự đe dọa biến thái hồi Tiểu Loan Sơn, cũng không phải sự thay đổi mờ mịt hồi mất trí nhớ...Hơn nữa bây giờ hắn phải về sớm gặp vợ, hắn nhất định sẽ cố gắng dẫn dắt Phụng Thánh giáo - hay nên nói là Loan Vân sơn trang bây giờ khôi phục lại địa vị ngày xưa trên giang hồ.Muốn thay đổi cái nhìn của thế nhân đối với Phụng Thánh giáo, trực tiếp nhất là thay tên đổi họ.Mà giang hồ đang hãi hùng với tin tức Loan Vân sơn trang trở về, còn chưa bình tĩnh lại, rồi nghe được một tin mới: Bạch Sơn Đình tuyên bố gia nhập Loan Vân sơn trang.Mấy năm nay, chiến sự biên cương lắng lại, Bạch Sơn Đình cũng xong hết việc mà lui thân, tất cả mọi người còn tưởng anh sẽ cầm kiếm tung hoành thiên hạ, làm một du hiệp, ai ngờ anh lại tuyên bố gia nhập Loan Vân sơn trang.Mặc dù nói phong cách hành sự của Loan Vân sơn trang đã có thay đổi nhưng người ta vẫn coi nó là ma giáo, sự gia nhập của Bạch Sơn Đình đã khiến điều đó thay đổi.Bởi vậy, Dịch sơn kiếm tông đang tính tuyên bố tiếp tục tiêu diệt Loan Vân sơn trang cũng không khỏi tạm thời đình chiến.

Đen không nhất định là đen sì, trắng không nhất định là minh bạch nhưng ai cũng tin rằng Bạch Sơn Đình nhất định là trắng.Nhưng vào lúc này, Dịch sơn kiếm tông ra tin, năm ấy Đàm Tảo không thí sư rồi chạy trốn mà là vào Phụng Thánh giáo nằm vùng.Từ đó về sau, Bạch Sơn Đình vốn khinh thường Dịch sơn suốt ba năm cũng không mở miệng nhận xét gì thêm.

Thật ra trên giang hồ vẫn liên tục thảo luận những chân tướng của năm đó, rất nhiều người không tin Đàm Tảo không phải là kẻ phản bội, họ muốn tin rằng Dịch sơn đang lấy lòng Bạch Sơn Đình.

Dù mọi người xôn xao thế nào, cả Dịch sơn lẫn Loan Vân sơn trang đều không đáp lại bất kì câu hỏi nào.

Chỉ có hiềm khích giữa đôi bên là vẫn y như cũ.Thật ra Loan Vân sơn trang trong tay Hạ Linh Tắc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được địa vị ngày trước, dù sao đã từng là Phụng Thánh giáo chỉ dùng máu để xây dựng địa vị, nhưng nó vẫn trở thành nơi mọi người phải ngẩng đầu nhìn lên.

Đồng thời hậu nhân cũng nhất trí đồng ý, Phụng Thánh giáo (Loan Vân sơn trang) trong tay hắn không chỉ phục hồi cổ thuật như cũ mà còn lập lại trật tự vốn sắp hủ bại, một lần nữa tràn trề sức sống, từ ấy kéo dài đến cả trăm năm sau.Chỉ có điều sau khi Hạ Linh Tắc trở về, hắn tại vị không lâu đã truyền lại cho Cận Vi, một trong những vị nữ Giáo chủ hiếm hoi của Phụng Thánh giáo, rồi không ai biết tung tích hắn.Lời đồn liên quan tới Hạ Linh Tắc rất nhiều, vì những chuyện hắn trải qua quá thần kỳ, hắn quá quan trọng với Phụng Thánh giáo (Loan Vân sơn trang), có thể so với tổ sư lập giáo, vị Giáo chủ đã khiến Phụng Thánh giáo trở thành Ma giáo một cách triệt để.Đồn đại đến trăm năm sau, còn có người bảo Hạ Linh Tắc am hiểu cả quỷ thần, cũng có người cho rằng "Hạ Linh Tắc" không chỉ có một người, Hạ Linh Tắc sau khi cải tử hoàn sinh thực ra là một người khác.Nhiều câu chuyện muôn hình vạn trang, mà Hạ Linh Tắc đã là người của thời đại trước, mọi người đều cho rằng cổ thuật cũng chỉ là hư cấu.

Rất nhiều những quá khứ lịch sử đã tan biến, không ai để ý đến Đàm Tảo từng bị mọi người thóa mạ sau được minh oan rốt cuộc có phải kẻ phản bội hay không, cũng như chẳng ai còn nhớ Phụng Thánh giáo đã từng có một thần thú hộ giáo nổi tiếng thiên hạ, nó chứng kiến Phụng Thánh giáo truyền thừa mấy trăm năm, cuối cùng đến cả mai rùa cũng chẳng còn.Cuối cùng Phụng Thánh giáo trở thành một truyền thuyết, chỉ lờ mờ xuất hiện trong lịch sử Loan Vân sơn trang, thậm chí cuối cùng, Loan Vân sơn trang cũng chẳng còn tồn tại.Thế nhưng ở thế giới kia, ngàn năm sau, mở cánh cửa bí mật ấy ra, có thể thấy được họ và tiệm trà sữa Gấu Con Bảy Màu Và Ức Gà Chiên Bự cùng tồn tại song song, tạo nên truyền thống cuồng vợ đặc trưng của Giáo chủ Phụng Thánh giáo.Lên cả trời, xuống cả đất, miễn là chúng ta vẫn ở bên nhau đến cùng.==============xuânThật ga bộ này còn nhiều mìn, nhưng chẳng hiểu kiểu gì từ lúc đọc tới lúc edit tay trơn tuồn tuột, rất xuôi lun, đỉnh cao là có hôm edit 1 chương trong 30 phút éc éc...

Chắc do tác giả khắc họa hai bạn thú zị wá...Mình thật sự rất thích bạn Linh Tắc (vì mẹ này mắc cười quá mình mới làm bộ này), nhưng mình không ghét Đàm Tảo.

Theo cốt truyện mà nói, hai bạn nên dduj nhau yêu nhau nhanh đi còn hoàn chính văn, nhưng mà thực tế thì hai bạn không chung đường, lại có mối thù sâu.

Nên rối rắm xíu cũng đúng nhỉ?

Không ai hoàn hảo cả.

Ai cũng sẽ có lựa chọn của riêng mình.

Mong các bạn đọc giải trí zui zẻ!
 
[Edit | Hoàn] Hoàn Hồn
Phiên ngoại


Phiên ngoại 1: Đại hội kabedonTừ khi Đàm Tảo đến, việc làm ăn của tiệm trà sữa Gấu Con Bảy Màu Và Ức Gà Chiên Bự ngày càng phát đạt.Vốn dĩ điểm đặc sắc duy nhất của Gấu Con Bảy Màu là chàng hotboy lạnh lùng Triệu Di, ai là hủ nữ thì đến ăn ít cơm chó của gã với anh chủ quán Hạng Tiêu Tiêu.Sau khi Đàm Tảo đến, lời lãi tăng lên vùn vụt, theo như Hạng Tiêu Tiêu thấy, hình như y có thuộc tính vạn nhân mê thì phải, trời sinh đã biết làm sao để người ta vui lòng, không chỉ với con gái thôi đâu.Hạng Tiêu Tiêu mừng rơn, liền để y thường trú trong tiệm, chẳng cần làm việc, ngồi sau quầy chuyện phiếm với khách hàng là được.Thế là mỗi ngày Đàm Tảo ngủ dậy đều ôm sách đến tiệm, vừa đọc sách vừa câu được câu chăng với khách hàng, ngày qua ngày như thế, sách đọc xong hết, chủ quán cũng kiếm bộn."

Gấu Con Bảy Màu chúng mình kiếm thêm được nhân viên như Đàm Tảo thì hay nhỉ, tốt nhất là mỗi chi nhánh đều có một người như thế tọa trấn."

Hạng Tiêu Tiêu bắt đầu sung sướng nghĩ nhăng nghĩ cuội, "Thế là mình phát tài rồi..."

Chỉ cần Đàm Tảo không quyến rũ Hạng Tiêu Tiêu, Triệu Di đều thấy không thành vấn đề, "Vậy thì tìm mấy người nữa."

"Nói nghe dễ thế."

Hạng Tiêu Tiêu khinh thường, "Đẹp trai thì dễ thôi, nhưng mà biết nói chuyện như cậu ấy, giỏi võ như cậu ấy đâu có dễ tìm."

Dưới sự áp bức của chủ quán, mấy ngày nay Đàm Tảo không chỉ phải làm "tay vịn", mà mặt trời ló rạng còn phải đến múa võ trước cửa quán, thu hút khách hàng.Triệu Di khinh thường, "Giỏi võ?"

Hạng Tiêu Tiêu mê mẩn, "Như tuyệt thế cao thủ í..."

Võ công của Đàm Tảo trong mắt Triệu Di không khác gì trò mèo, thiên phú của y cũng thật bình thường, nhưng hồi trước y cần cù bù thông minh, tốt xấu gì cũng được coi là cao thủ, ở thế giới này thì càng xứng danh hơn.Đối với Hạng Tiêu Tiêu mà nói, khi mà võ công của đối phương vượt qua tiêu chuẩn cậu biết thì cậu không rõ trình độ thật sự của đối phương tới đâu, đại đa số mọi người cũng giống cậu vậy.

Không thể nghi ngờ, Đàm Tảo đã vượt qua tiêu chuẩn Hạng Tiêu Tiêu có thể phán đoán, trong mắt mọi người, dù y không tu nội lực nhưng nhìn quyền thuật là đủ biết cao thủ rồi.Triệu Di nhìn cậu như thằng ngốc, "Em vừa phải thôi, em bán nhan sắc của y, chờ Hạ Linh Tắc về, anh không giúp em đâu đấy."

Hạng Tiêu Tiêu thờ ơ xua tay, "Đồ đệ đời thứ mười tám của anh trông ngoan mà, nhìn dễ bắt nạt."

Triệu Di cười ha ha.Đúng là, nếu em cho rằng người lên được chức Giáo chủ Phụng Thánh giáo mà lại dễ bắt nạt thì sai lầm rồi nhé.Mặc dù cậu nhận thức rõ độ điên rồ của Triệu Di nhưng ngoài Triệu Di, hai Giáo chủ khác đều là do cậu nuôi nấng từ nhỏ, muốn vo tròn bóp bẹp ra sao thì bóp, mà Hạ Linh Tắc trước mặt cậu, không phải thu liễm trước Triệu Di thì cũng là si mê với Đàm Tảo, bởi thế cậu chẳng để Hạ Linh Tắc vào lòng.Đàm Tảo khá dễ nói chuyện, hơn nữa y tự thấy mình ăn nhờ ở đậu, tất nhiên phải giúp sức cho Hạng Tiêu Tiêu một chút, vì thế Hạng Tiêu Tiêu bảo gì, y cũng không từ chối.Hạng Tiêu Tiêu càng dùng càng thuận tay, hôm nay là lễ tình nhân, cậu tiến hành một hoạt động.Mua xx ly trà sữa có thể đổi một cái sticker bé cừu, có 12 loại sticker, thu thập đủ sẽ được Đàm Tảo kabedon một lần, còn thì thầm bên tai "Uống ngon nhỉ*".(Thật ra chữ ở cuối nó là tiếng cừu kêu ấy, nhưng xin thứ lỗi cho vốn tiếng Việt ít ỏi của mình =3=)Hoạt động lần này đã dẫn đến một cơn sốt trà sữa, bao nhiêu người lập nhóm để mua trà sữa, ép uổng bạn bè người thân mình cùng đi mua chỉ để đổi sticker bé cừu, tất nhiên cũng không thiếu rich kid mua một nháy hết luôn.Đáng sợ nhất là chỉ có mua trà sữa hôm đó mới được tham gia vào hoạt động này, không biết bao nhiêu người uống trà sữa đến ói.Tuy là vậy, cuối cùng vẫn có mấy chục người hợp cách được kabedon, nữ có nam có, thẳng có gay có, chênh lệch tuổi tác cực kì đa dạng, những nhân tố này khiến người ta nhìn mà chỉ biết cảm thán ôi gất xinh đẹp và tuyệt vời, cảm ơn.Đại hội kabedon được cử hành tại tiệm trà sữa Gấu Con Bảy Màu Và Ức Gà Chiên Bự.Đàm Tảo kabedon từng người, quần chúng xung quanh hú hét ầm ĩ, cảnh tượng tráng lệ hết sức.Ngay cả Hạng Tiêu Tiêu cũng đỏ mặt, chỉ muốn lạm dụng chức quyền bước lên giật slot, nhưng mà nhìn bản mặt như cái đít nồi của Triệu Di bên cạnh, cậu đành ngoan ngoãn bỏ ý định này.Kabedon được một nửa thì Hạ Linh Tắc trở về...

Hắn nhanh nhanh chóng chóng suy tính để kịp lễ mừng năm mới, kết quả mới Valentine đã về.

Tuy nói Hạ Linh Tắc không hiểu lắm về ngày lễ này nhưng hắn đã được mọi người giải thích cho, hắn thấy mình nên ở bên Đàm Tảo lúc này.Hay tin Đàm Tảo còn trong quán, tất nhiên Hạ Linh Tắc nóng lòng đi đón y.Kết quả hắn tận mắt thấy Đàm Tảo kabedon người ta liên tục.Hạ Linh Tắc: "..."

Hạ Linh Tắc: "A a a a a a a!"

Hạ Linh Tắc phát cuồng lao vào đám đông, đập vụn đống đồ trang trí xung quanh khiến đám đông hét ầm ĩ, hắn quát to: "Tôi phải giết hết mấy người!"

Mọi người tưởng là thằng côn đồ nào, chạy gần chết.Mọi người còn định đứng xa xa nhìn lại, nhưng mà sau khi thấy Hạ Linh Tắc tay không dỡ sập cái tiệm trà sữa Gấu Con Bảy Màu Và Ức Gà Chiên Bự, họ nào dám xem nữa, sợ tai bay vạ gió thì chết.

Đến chủ cửa hàng kế bên còn khóc lóc chạy mất.Bảo dỡ tiệm là dỡ thật đó, tường cũng bị đấm thủng luôn.Hạng Tiêu Tiêu chết trân, "Caiduma...

Có cần phải thế không?

Ai thù oán gì nó!"

Triệu Di lại gật gù, "Tấm lòng thằng bé rộng mở hơn rồi đó."

Hạng Tiêu Tiêu: "Vl cái này mà gọi là tấm lòng rộng mở á?

Em tuy hơi vô học nhưng anh đừng lừa em!"

Triệu Di: "Nếu là hắn ngày trước, hắn không dỡ tiệm xuống đâu, hắn sẽ giết người đấy."

Hạng Tiêu Tiêu sợ gần chết, "Không hổ là Giáo chủ Phụng Thánh giáo..."

Vẻ mặt Triệu Di đắc ý."

Anh cười cái chó gì!

Lỗi của anh hết!"

Hạng Tiêu Tiêu giận điên, "

Sau này chuyện tu sửa anh lo hết đấy!"

Triệu Di quái gở: "Em có dám đi nói thẳng mặt hắn không?"

Hạng Tiêu Tiêu: "...

Không dám."

Đàm Tảo ôm một chiếc gối ôm hình con cừu, chầm chậm bước đến gần Hạng Tiêu Tiêu, "Chủ quán, thật có lỗi quá."

Hạng Tiêu Tiêu tính toán, doanh thu hôm nay chắc cũng đủ tiền tu sửa, không lỗ không lãi, hơn nữa nói cho cùng cũng là lỗi của cậu, thế là đành phải nhịn đau bảo: "Chuyện này không liên quan tới cậu...

Chỉ có điều là, cậu nhớ kéo hắn đi nhé, đừng đập, tôi thấy có người báo cảnh sát rồi..."

Đàm Tảo lắc đầu, vào tiệm động viên Hạ Linh Tắc, "Giáo chủ, xả hết giận chưa?"

Hạ Linh Tắc: "Chưa!"

Đàm Tảo: "Quan phủ sắp tới rồi, chúng mình nên tránh đi cái đã."

Hạ Linh Tắc: "Không tránh!"

Đàm Tảo im lặng chốc lát mới nói, "Có định mừng lễ tình nhân nữa không?"

Hạ Linh Tắc ngập ngừng, dù không nói rõ nhưng đã dừng tay, "Tôi nghĩ lát đã."

Đàm Tảo mỉm cười cầm tay hắn, đưa gối ôm cừu cho hắn, "Tặng anh đó."

Hạ Linh Tắc đỏ mặt, "Thế tôi tặng tôi cho em nè..."

Đàm Tảo: "..."

Hạ Linh Tắc nói xong thì khiêng Đàm Tảo bỏ chạy.Đàm Tảo: Rốt cuộc là ai tặng ai thế!Hạng Tiêu Tiêu: "..."

Triệu Di: "Chắc là hắn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát rồi đấy..."

Không bao lâu sau, Hạng Tiêu Tiêu thấy xe cảnh sát, cậu vỗ vỗ đầu: "Gòy xong, lại phải giải thích với các đồng chí cảnh sát rồi, do người thân bị thần kinh nhà chúng mình gây chuyện..."

Triệu Di: "..."

Triệu Di "..." là vì năm đó Hạng Tiêu Tiêu cũng dùng lí do này với gã.

Lúc mới đến, gã cũng y hệt như Hạ Linh Tắc vậy, dỡ hết cả nhà cửa sầm uất của người ta xuống, sau này cảnh sát gặp Hạng Tiêu Tiêu toàn hỏi, người thân cậu khỏi thần kinh chưa, gần đây không thấy làm loạn nhỉ.Còn về Hạ Linh Tắc, hắn khiêng Đàm Tảo chạy xồng xộc hết hai con phố, người qua đường thấy dáng vẻ hai người họ cũng bắt đầu huýt sáo.Hắn khiêng Đàm Tảo đến trung tâm thành phố, tối nay có rất nhiều người đang thả đèn trôi sông, nhưng những điểm sáng trôi nổi trên sông ấy không hề giống với thế giới trước kia, không hề giống ngàn năm trước.Họ nắm tay nhau ngồi bên bờ sông trong đêm tối, bất giác nhớ lại chuyện ngày trước.Ở Phụng Thánh giáo, vì nằm trong thâm sơn, mỗi lần lễ tết, nếu muốn thả đèn đều phải thả ở thánh hồ, rồi những trản đèn đó sẽ trôi xuôi dòng, trôi xuống núi, từ xa trông lại, giữa núi như có một dòng ngân hà, cảnh tượng ấy đẹp xiết bao.Hạ Linh Tắc ôm Đàm Tảo, cơn giận đã hết, "Tôi gặp sư huynh rồi, nói cho anh ấy biết mọi mặt em đều ổn, sư huynh nói vậy là tốt, chỉ cần em được sống vui, anh ấy liền an tâm."

Trái tim Đàm Tảo ngập đầy hơi ấm, mối bận lòng của y chẳng gì ngoài sư huynh và Hạ Linh Tắc.

Y tựa mình vào người hắn, cảm thấy thỏa mãn vô chừng.Hạ Linh Tắc do dự, lại nói: "Lần sau không được nghịch ngợm với chủ quán Hạng như thế nữa nhé..."

"Ừ, không đi nữa."

Đàm Tảo mỉm cười, "Những ngày anh không ở đây, em đọc sách rồi, thêm mấy ngày nữa em sẽ đi tìm việc."

Hạ Linh Tắc hừ hừ: "Không làm cũng được, tôi nuôi em được mà."

"Không được."

Đàm Tảo ôm mặt hắn, hôn rất nhiều nụ hôn, "Tiền của anh là của anh, em sẽ kiếm tiền về nuôi anh."

Hạ Linh Tắc như bị châm lửa, đè y xuống mặt cỏ, hôn loạn lên mặt y, Đàm Tảo cũng không ngăn hắn, hai người thơm nhau cả buổi trời.
 
Back
Top Bottom