Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man

[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Phiên ngoại 1: Phổ Sầm Tư (1)


Edit: RyPhòng thí nghiệm lạnh như băng, vô số dụng cụ được đặt chỉnh tề, trên chiếc khay màu bạc có một sinh vật khắp người là vết thương đang nằm.Dòng máu màu xanh sẫm, từ mạch máu trong da thịt nó, từ hốc mắt đã mất con ngươi, từ nơi cánh bị cắt, không ngừng trào ra ngoài.Huyết dịch màu lam đang rỉ ra kia tựa như một đóa hoa đang nở, một đóa hoa mỹ lệ vạch trần tội ác không được biết đến của loài người.Ba mươi năm trước, con người tình cờ phát hiện một hành tinh màu xanh lục, trên đó thực vật lùn nhất cũng phải cao đến ba mét, có đủ loại sinh vật muôn hình muôn vẻ khác thường, có sống theo bầy, có sống một mình.Nó giống như Trái Đất, nhưng không có sinh vật nào cùng loại với con người.Những người có uy quyền tối cao đã hạ lệnh cấm không cho phép phá hủy một ngọn cây cọng cỏ nào của hành tinh kia.Nhưng vẫn không ít con người ăn cắp sinh vật và tài nguyên trên hành tinh đó.Thứ sinh vật trông như chim mà không phải chim nằm trên khay này, đang kéo lê cơ thể tàn tạ của nó, nhích từng bước về phía con dao giải phẫu chưa bị thấm máu tươi.Rất lạnh, rất cứng, rất sắc bén.Khoảnh khắc làn da nơi cổ đi sâu vào trong lưỡi dao kia, nó cảm nhận được lần giải thoát đầu tiên sau 376 ngày.Hô hấp dần dần biến mất, nó vĩnh viễn yên giấc ngàn thu.Trong một căn phòng nào đó của sở nghiên cứu, chất đầy trên trăm chiếc lồng màu đen nhốt những sinh vật kỳ dị được ngâm trong nước.Bọn chúng két két kêu, tiếng vừa nhỏ vừa nhẹ, chỉ sợ không cẩn thận quấy rầy tới con người, bị bắt ra trở thành vật thí nghiệm.Trong một gian phòng khác là nơi chứa những vật thí nghiệm đã được xác định số hiệu, bọn chúng bị giam trong những chiếc lồng hình vuông làm bằng kính, toàn thân trên dưới không có nơi nào là lành lặn.Bọn chúng dùng ngôn ngữ của riêng mình trao đổi, tiếc là con người không nghe hiểu."

Khi sống sót trở thành thống khổ, đương nhiên sẽ không còn sợ cái chết."

Bọn chúng thông báo cho nhau.Phổ Sầm Tư làm thí nghiệm được nửa đường thì ra ngoài rót cốc nước, trở về đã thấy sinh vật trong khay đã mất đi dấu hiệu sinh mệnh.Trong tháng này, đây đã là sinh vật ngoài hành tinh thứ năm chết dưới tay Phổ Sầm Tư.Không có một ngoại lệ, tất cả đều là tự sát.Phổ Sầm Tư không giống những nhân viên nghiên cứu khác, khi làm thí nghiệm thì lấy bọn chúng ra, lúc không làm thì nhốt chúng vào lồng.Hắn cho những sinh vật này sự tự do lớn nhất, bởi vì hắn biết chúng đã không còn khả năng để chạy trốn.Bọn chúng tựa như lũ châu chấu đã mất đi đôi chân, không thể nào nhảy nhót được nữa.Phổ Sầm Tư nhấp một ngụm nước, đặt cái ly xuống, một lần nữa đeo lên đôi găng tay y tế màu trắng, dọn dẹp từng chiếc khay.

Màu máu của chúng rất khác với con người, có rất nhiều sinh vật đặc thù không thể dùng lý thuyết của con người để đóng khung chúng, Phổ Sầm Tư thường xuyên cho ra được kết quả thí nghiệm cũng là vì vậy.Trước giờ hắn chưa từng dùng tri thức của Trái Đất để đánh giá những sinh vật đó.Những sinh vật ngoài vũ trụ đó đã chết, nếu không giải phẫu thì thật lãng phí những cơ quan của chúng.Con dao chuẩn xác mổ từ ngực tới bụng, dòng máu màu xanh đậm dính lên găng tay, Phổ Sầm Tư kiểm tra cấu tạo các cơ quan của nó, từng bước ghi chép lại, đánh máy và in ra hai phần tài liệu, nhưng chỉ nộp một phần cho sở nghiên cứu.Khi Phổ Sầm Tư đi nộp tư liệu, cũng tiện tay trả lại sinh vật đã chết cho nhà kho."

Cậu không biết những vật thí nghiệm này quý giá tới mức nào à?"

Đúng lúc tới kiểm tra tình trạng của các sinh vật vũ trụ, Quế Điền Lương liếc nhìn vật thí nghiệm đã bị giải phẫu được Phổ Sầm Tư trả lại kia, y nhíu mày nói: "Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn viện trưởng cũng sẽ cách chức cậu."

"Bọn chúng chết trên tay tôi còn có giá trị."

Phổ Sầm Tư phe phẩy đống kết quả nghiên cứu trong tay: "Nhưng trên tay anh thì chưa chắc, có khi chết một trăm con cũng chẳng tiến triển nổi."

"Những sinh vật kia ít nhất vẫn có thể làm thêm vài chục lần thí nghiệm nữa, cậu cứ thế mà giết chết chúng là hủy đi biết bao nhiêu kết quả thí nghiệm mà những người khác đáng lẽ sẽ làm ra được."

Quế Điền Lương cực kỳ không ưa Phổ Sầm Tư, trong đó còn xen lẫn chút đố kỵ, vì những nhân viên nghiên cứu khác muốn có kết quả nói ít cũng phải mất một tháng, nhưng Phổ Sầm Tư chỉ cần năm ngày là được.Mà tỉ lệ chính xác lại lên tới 80%.Cặp mắt dưới chiếc kính gọng vàng kia, có giễu cợt, cũng có mỉa mai: "Chẳng lẽ để lại cho các người thì các người có thể xác định được mã gen của chúng?"

Quế Điền Lương còn muốn nói tiếp, đầu Phổ Sầm Tư đã không thèm quay lại, cứ thế đi nộp báo cáo.Nhưng đúng là tỉ lệ chính xác toàn bộ viện nghiên cứu của bọn họ đều không đến 40%.Đây là năm thứ tư Phổ Sầm Tư gia nhập tổ chức QW, đã có vô số quái vật muôn hình muôn vẻ chết trong phòng thí nghiệm, mất mạng dưới dao giải phẫu của hắn.

________________________________________Phổ Sầm Tư không phải người tốt, nhưng hắn không bao giờ biện minh cho hành động của mình.

Hắn không coi mình thượng đẳng hơn những sinh vật ngoài vũ trụ kia, vì thế điều ấy khiến hắn trở nên khác biệt.Giữa cái chết nhẹ nhàng (dù sau đó xác bị mổ xẻ) với tháng ngày bị một lũ người hành hạ để phục vụ cho mục đích cao thượng của chúng, cái nào hơn?Phổ Sầm Tư là đồ tể, nhưng hắn cũng là chúa cứu thế của những sinh vật ngoài hành tinh ấy, dù cho chính hắn cũng chẳng nhận ra.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Phiên ngoại 2: Phổ Sầm Tư (2)


Edit: RyCơ thể đen thui, xúc tu có thể co giãn tùy ý, và hai chiếc râu nhỏ nhắn tròn trịa trơn bóng.Màu sắc của nó, hình thái của nó, thậm chí cả tư thế vặn vẹo cơ thể như đống bùn của nó.Đều cực kỳ chính xác đánh vào sự chán ghét của Phổ Sầm Tư.Nó giống như thứ đại diện cho sự bẩn thỉu, mà thứ Phổ Sầm Tư ghét nhất chính là dơ bẩn.Ngay cả lấy máu, Phổ Sầm Tư cũng không muốn tự mình ra tay.Hắn gọi trợ thủ tới, còn bản thân hắn thì đứng bên cạnh quan sát cử động của thứ kia.Nó không giống các vật thí nghiệm khác.Nó thậm chí còn không cả yếu ớt giãy giụa.Con mắt nho nhỏ xấu xí kia không ngừng nhìn về phía hắn.Huyết dịch màu xanh sẫm chảy đầy vào ống tiêm, Phổ Sầm Tư thấy được trong con mắt kia là sự đau thương xưa nay chưa từng có.Hắn cố ý đe dọa nó, quan sát phản ứng nhỏ bé của nó.Thần kinh phản xạ của nó hình như bị quá tải, bị ống nghiệm đè vào lại không biết vận dụng ưu thế của cơ thể để thoát ra.Mà lựa chọn mọc ra mấy cái xúc tu, không ngừng thử di chuyển cái ống nghiệm to lớn chứa đầy huyết dịch của chính nó.Hắn nhìn hồi lâu, không thể nào chịu nổi sự ngu xuẩn của nó.Hắn lên tiếng giúp nó.Sự bi thương trong con mắt đen nhánh kia biến mất, thay vào đó là một loại vui sướng.Nó ở trên bàn thí nghiệm, cái râu gập xuống với hắn.Phổ Sầm Tư đã gặp quá nhiều sinh vật vũ trụ bởi vì không chịu nổi những thí nghiệm kia mà tự sát, hoặc nảy sinh sợ hãi sau khi trải qua thí nghiệm.Đã thấy nhiều, nên dường như hắn cũng hóa thành bọn chúng.Mặc dù Phổ Sầm Tư không giống bọn chúng, nhưng hắn cũng chẳng giống con người.Thật ra vào thời khắc ấy, Phổ Sầm Tư hiểu được ý của thứ sinh vật đen như mực và bẩn thỉu trên bàn thí nghiệm kia.Nó muốn nói cảm ơn.Dùng cách thức của con người.Phổ Sầm Tư ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí ở trong lòng còn trào phúng thứ ngu ngốc.Toàn bộ vết thương trên người nó đều do bọn họ ban tặng.159 ngày đau khổ mà nó phải trải qua, tất cả đều là do bọn họ cho.Rõ ràng quá đáng như vậy, sao nó còn có thể làm ra hành động này.Thỉnh thoảng Phổ Sầm Tư có thể hiểu được ý mà vật thí nghiệm muốn diễn đạt, nhưng hắn sẽ không nảy sinh bất cứ cảm thông nào với chúng.Hắn vẫn lạnh lùng nhìn chúng, nhìn chúng giãy giụa trong vũng máu, nhìn chúng từng bước đi về phía cái chết.Như thường ngày, hắn mang vật thí nghiệm của nhiệm vụ lần này về căn nhà yên tĩnh của mình.337 rất nhỏ, hắn bỏ nó trong bình thủy tinh, đặt bên cạnh những cái tiêu bản kia.Bộ dáng nó nằm dưới đáy bình vẫy râu khó coi vô cùng.Phổ Sầm Tư không rảnh để ý đến nó, lật xem những báo cáo thí nghiệm trước về nó.Ngày hôm sau hắn nhận được cuộc gọi của viện trưởng, lão đề nghị thu hồi 337.Phổ Sầm Tư chủ động từ chối.Một là hắn không tin 337 chỉ với những xúc tu còn không to bằng ngón tay cái kia có thể cuốn chặt cổ hắn khiến hắn ngạt thở, hai là nếu như 337 thật sự có sức mạnh như 958, vậy thì mọi chuyện thú vị hơn rồi.Một lần nữa trở lại phòng thí nghiệm, Phổ Sầm Tư thế mà nhìn thấy cảnh nó cố gắng khép lại vết thương cho chuột bạch.Chuột bạch trắng tinh, 337 lại đen xì.Hai cái xúc tu màu đen kia đặt hai bên miệng vết thương, ngăn cản máu chảy xuống, nó đang hi vọng vết thương biến mất.Trên người của nó phủ kín những vết dao, ngay cả mắt nó cũng bị lấy đi.Thứ xấu xí này thật thiện lương.Nhưng có thiện lương mấy cũng vô dụng.Hắn lại giễu cợt nó một hồi, nó thì chỉ giấu râu đi, lặng lẽ nằm trong khay, dùng con mắt be bé còn sót lại, vụng trộm quan sát hắn.Những chuyện này hắn đều cảm nhận được.Từ lúc bắt đầu tiếp nhận 337, khoảnh khắc hắn thấy sự bi thương trong mắt nó, hay như lúc này 337 đang cố gắng thử cứu lấy con chuột bạch đã tắt thở kia.Những điều này đều chứng tỏ nó có cảm xúc.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Phiên ngoại 3: Phổ Sầm Tư (3)


Edit: RyVật thí nghiệm hắn tiếp nhận lần này rất khác.Năng lực của nó cao đến một trình độ mà khoa học kỹ thuật của con người không cách nào đạt tới.Khoảnh khắc dây thần kinh trong đầu hắn bị thứ gì đó lướt qua, giây phút họ gặp nhau trong thế giới tinh thần, Phổ Sầm Tư đã cảm giác được sự hùng mạnh của nó.Tiếc là chính nó cũng không tự nhận ra.

Còn lựa chọn tuân theo mệnh lệnh của hắn.Nó như một đứa ngốc, dù bị mấy tên nhân viên nghiên cứu kia làm tổn thương đầy mình, vẫn không hề so đo với họ.Phổ Sầm Tư đoán, có lẽ nó không thể cảm nhận được thứ cảm xúc gọi là căm hận.Dù sao thì toàn bộ tri thức mà thứ bẩn thỉu kia biết đều là của Trái Đất.Đặt vật thí nghiệm 337 ở lầu một, có vài lần hắn cố ý không đóng cửa chính, để thử xem 337 có tồn tại ý nghĩ muốn chạy trốn không.Nhưng mà 337 vô cùng vâng lời.Có điều, Phổ Sầm Tư lại chỉ cho là nó quá ngu.Nếu như vật thí nghiệm lựa chọn chạy trốn, Phổ Sầm Tư cũng sẽ không ngăn cản, nhiều nhất là hắn đợi chừng hai tiếng rồi gửi tin nhắn cho viện nghiên cứu thôi.337 cực kỳ gần gũi với con người, luôn miệng nói hắn không giống với những tên nhân viên nghiên cứu kia, sẽ không làm tổn thương nó.Trong khi đó, hắn không động đến 337 suốt một quãng thời gian dài là vì mệnh lệnh mà đám viện trưởng đưa ra.337 là bắt được trên thiên thạch, nó khác với những sinh vật trên hành tinh màu xanh lục kia.Nhóm viện trưởng tò mò về những bí ẩn trên người nó, lại không muốn tra tấn nó đến chết.Nên mới đành phải tạm dừng thí nghiệm sau 160 ngày.Đợi 337 nghỉ ngơi dưỡng sức rồi lại khởi động mấy dự án kia.Giai đoạn này chẳng qua là dùng để chuyển tiếp, đề phòng sau này nó lại không chịu nổi.Những kế hoạch thí nghiệm với 337 sau này, Phổ Sầm Tư đã từng xem qua.Hai cái râu của nó sẽ bị cắt đứt hoàn toàn, răng thì khoảng hai ngày sẽ bị nhổ một cái.337 cả ngày an nhàn không hề biết gì về tương lai sau này của nó.

337 là vật thí nghiệm phiền phức nhất mà Phổ Sầm Tư từng gặp.Nó sẽ vì một câu nói của hắn mà chạy vào phòng tắm dưới tầng một tắm rửa, lại chạy đến chân cầu thang đợi hắn cả một đêmBị hắn vô tình giẫm lên, lập tức dựng thẳng râu, mở to con mắt nho nhỏ kia, tủi thân mà oán trách nhìn hắn chằm chằm.Còn bất mãn gọi hắn là "người xấu".Thật...

Giống một con thú cưng nuôi trong nhà.Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức bị hắn bóp chết.Phổ Sầm Tư sẽ không bao giờ nuôi cái thứ xấu xí như vậy.Hắn vẫn xem thường vật thí nghiệm này ngu xuẩn.Nhưng đồng thời, vật thí nghiệm này cũng rất ngoan, mặc dù nó có sức mạnh chạm vào dây thần kinh của con người, nó lại không tùy ý sử dụng.Phổ Sầm Tư không biết vì sao 337 lại tin tưởng hắn như vậy.Nhưng hắn biết sớm muộn cũng sẽ có một ngày hắn phải phụ lòng tin của nó.337 là vật thí nghiệm, bộ dáng còn xấu xí như vậy.Nếu dựa theo thói quen trước đây, Phổ Sầm Tư đã sớm nói hết những sự thật đơn giản mà tàn nhẫn này cho nó.Nhưng vô số lần thấy 337 chạy về phía hắn, cái râu hoàn chỉnh kia thường ngẩng lên nhìn hắn.Hắn luôn quên mở miệng nói ra những chuyện này.Hắn cho rằng, hẳn là do cái thứ này trông quá dơ dáy.Mới khiến hắn đè xuống ham muốn nói ra sự thật.Bởi vì cần phải quan sát gần hơn, hắn mang vật thí nghiệm 337 lên tầng hai.Hắn biết, 337 luôn thích leo lên thành bể cá rồi trượt xuống, hết bên này tới bên kia, giống như đứa trẻ chơi cầu trượt.Còn có việc 337 thường tự mua vui cho bản thân, nó duỗi ra hai cái xúc tu, học trên máy tính bảng kết thành nơ con bướm, hoặc là mô phỏng cái tai thỏ đang rung rung.Nó lăn qua lăn lại trong bể cá, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía hắn.Rất rõ ràng, nó muốn chơi với hắn, nhưng lại sợ quấy rầy hắn.Nó trông mong nhìn về phía hắn, rồi lại nhát gan rũ râu xuống, toàn bộ đều bị hắn bắt được.Hắn giả vờ như không thấy, tiếp tục cúi đầu chỉnh lý tư liệu.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Phiên ngoại 4: Phổ Sầm Tư (4)


Edit: RyNếu như 337 là con người, vậy nó chính là một con người rất hiền lành.Đây là trực giác của Phổ Sầm Tư.Hiện giờ hắn đã tiếp nhận nó, đương nhiên cần phải dạy nó một chút kiến thức đúng đắn về những mâu thuẫn trong đạo đức.Lần đầu tiên mang 337 trở lại sở nghiên cứu, khi nhìn thấy những ký ức trước kia của nó, Phổ Sầm Tư bỗng không muốn nghiên cứu sinh vật vũ trụ không có tên này nữa.Ngày ấy trở về nơi ở, hắn ném toàn bộ tư liệu ghi chép về quái vật nhỏ trong thời gian qua vào trong máy cắt giấy.Bí mật liên quan tới quái vật nhỏ, một chữ hắn cũng sẽ không tiết lộ cho viện nghiên cứu.Vốn dĩ hắn cũng không quá muốn báo cáo lại những việc này cho tổ chức.Hình tượng của nó trong mắt những tên nhân viên nghiên cứu kia, cứ giữ nguyên là một sinh vật không não thì tốt hơn.Hắn không thể để cho những người khác biết được sự đặc biệt của quái vật nhỏ.Nếu không thì e là thời gian khởi động lại thí nghiệm sẽ đến sớm hơn dự kiến.Những tên đó quá khao khát thăm dò được bí ẩn của những sinh vật ngoài vũ trụ này.Hắn đã từng nói với 337, nó không được phép để lộ sức mạnh của mình cho bất cứ ai biết, nếu không thì hắn sẽ tự tay giết chết nó.Phổ Sầm Tư chưa từng nói dối.Nếu có một ngày, sức mạnh của 337 bị tổ chức phát hiện, vậy đợi chờ nó sẽ là hơn ngàn hơn vạn cuộc thí nghiệm.Trước hết khiến nó thương tích đầy mình, rồi cho nó nghỉ ngơi hồi phục.Lặp đi lặp lại dùng dao giải phẫu rạch mổ lớp da màu đen kia, ngay cả cái chết cũng là một khát vọng xa vời.337 có màu đen, từ khi nó thích ăn cà chua bi, lúc nào trong lòng cũng phải ôm hai ba quả, lại dựng thẳng cái râu nhỏ bé mềm mềm kia, lẽo đẽo theo sau hắn.Phổ Sầm Tư làm xong dự án tế bào, ra khỏi phòng thí nghiệm, luôn có thể trông thấy nơi chân tường có một sinh vật đen sì đang nằm.Thỉnh thoảng, nó cứ thế ngủ mất ở đó.Phổ Sầm Tư sẽ không quấy rầy nó, bình thường hắn đều đến xem trong bể cá còn cà chua bi với kẹo hay sữa viên không, nếu hết rồi, hắn sẽ bỏ thêm một ít cho nó.Cũng có đôi khi hắn sẽ ngồi trên ghế trong phòng ngủ, quan sát quái vật nhỏ đang nằm ngủ ở chân tường.Có lẽ là vì nó suốt ngày quanh quẩn trong tầm mắt hắn, cảm giác phản cảm đã bớt đi nhiều.Hai cái chân thon dài bắt chéo, Phổ Sầm Tư tháo kính xuống lau bụi.Quái vật nhỏ ở chân tường vẫn chưa tỉnh, hai cái râu của nó mềm oặt rũ trên cơ thể, con mắt nhắm chặt, nếu không nhìn kĩ thì cũng không biết là râu của nó có tồn tại.Nó đang đợi hắn.Hắn chăm chú quan sát nó.

Quái vật nhỏ này thật quá ngốc, ngay cả đi tắm cũng có thể ngã vào trong máy giặt quần áo.May mà Phổ Sầm Tư tìm thấy nó, nếu không nó sẽ cứ thế bị xoay tròn trong nước hơn nửa giờ.Vốn đã ngốc như vậy rồi, nếu đầu lại bị úng nước nữa thì chẳng phải sẽ lại càng thêm ngốc sao?Bởi vì chuyện này mà hắn không cho phép quái vật nhỏ đến gần máy giặt.Quái vật nhỏ so với tất cả những người mà Phổ Sầm Tư từng gặp, săn sóc hơn rất nhiều.Như thể nó giao hết cả thân thể lẫn trái tim cho hắn.Rất ngoan, rất ngọt, rất mềm.Ngoài việc ngoại hình có hơi không vừa mắt hắn ra, những phương diện khác đều rất tốt.Phổ Sầm Tư không thể giao lên tình trạng thật sự của quái vật nhỏ, đành phải lấy ra chút kết quả và tư liệu về thí nghiệm cũ, thử lấy ra một chút thông tin trong đó, chắp vá lại thành báo cáo.Đương nhiên là những cái chắp vá đó cực kỳ chặt chẽ cẩn thận, nếu không đọc kỹ sẽ rất khó phát hiện sai lầm.Năm giờ sáng, Phổ Sầm Tư ngồi trên ghế sô pha, trên đùi đặt một đống tư liệu, hắn chống má, đọc những tờ giấy trắng mực đen.Cặp kính gọng vàng gác trên sống mũi, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, định nhắm mắt nghỉ ngơi mấy phút rồi tiếp tục chỉnh sửa báo cáo thí nghiệm cần nộp lên.Chốt cửa phòng ngủ lại được mở ra từ bên ngoài, đây đã là lần thứ năm trong đêm nay.Quái vật nhỏ luôn khe khẽ mở cửa, nó cho là hắn không biết, sau đó len lén thò râu vào, để lộ con mắt ngập tràn lo lắng và sợ sệt.Nó lo hắn thức quá muộn.Còn sợ sệt là vì hôm nay nó lại không nghe lời chạy lên trên máy giặt, bị Phổ Sầm Tư hung hăng quát cho một trận.Phổ Sầm Tư nghe thấy được tiếng nó bò lại gần.Bên cạnh ghế sô pha có đặt một cái chăn lông mỏng, gấp gọn ngay ngắn, không hề được đụng tới.337 dùng xúc tu nắm lấy viền chăn, cẩn thận từng chút một nhấc lên, lại nhẹ nhàng đắp lên người Phổ Sầm Tư.Quái vật nhỏ không hề biết là Phổ Sầm Tư còn thức.Nó đắp kín cho hắn xong, cái chăn lại tuột xuống, nó chớp mắt, nhấc chăn lên đắp lại.Phổ Sầm Tư mở mắt ra, bởi vì chăn lông che mất ánh mắt hắn, nên quái vật nhỏ còn chưa phát hiện.Nó chậm rãi đặt cái chăn nhỏ xuống, định đắp lên vai Phổ Sầm Tư.Sau đó, nó đối diện với đôi mắt sâu thẳm cười như không cười dưới cặp kính gọng vàng.Xúc tu đang cầm chăn lập tức thả ra, ngay cả râu cũng bị nó rụt vào trong cơ thể.Chăn nhỏ trượt xuống rơi trên mặt đất.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Phiên ngoại 5: Phổ Sầm Tư (5)


Edit: RyPhổ Sầm Tư không cố ý hung dữ với nó.Là vì vật nhỏ quá không nghe lời.Nếu không phải là tự làm mình ngã vào máy giặt trong phòng tắm, thì cũng là tự mình ngã xuống đất trong bếp.Rõ ràng những chuyện này vô cùng khó khăn với nó, nó lại cứ nhất quyết phải thử.Chăn nhỏ được gấp gọn, ở giữa còn có một cục đen thui, đó là 337.Chăn lông được đặt trong lòng Phổ Sầm Tư, 337 thì vùi mình giữa cái chăn.Râu của nó chậm rãi rũ xuống, khi sắp chạm vào cơ thể, lại vội vàng giương lên.Vật nhỏ đang ngủ gật."

Đừng có nghịch ngợm ở đây nữa."

Phổ Sầm Tư dừng cái tay đang tìm kiếm tư liệu, nhấc một góc chăn, đắp lên cho nó."

337 muốn làm cùng với người phụ trách, người phụ trách đã xem tài liệu cả đêm rồi, vẫn còn chưa đi ngủ, như này mới gọi là không nghe lời, vậy mà buổi sáng anh còn mắng 337."

337 bất mãn "hừ" một tiếng.Khóe môi Phổ Sầm Tư thoáng giương lên, vật nhỏ này vẫn còn đang tính toán chuyện ban ngày với hắn."

Mắng thế nào?"

Vừa nhắc tới chuyện này, nhóc con đang nằm trên chăn lập tức giận dữ dựng râu."

Mỗi lần người phụ trách mắng 337 là 337 sẽ bớt yêu người phụ trách nhiều như thế này này."

Nó dùng xúc tu giang ra miêu tả: "Biết không hả?

Mỗi lần 337 nhìn tình yêu trôi ra khỏi tim mình đều cực kì khó chịu."

Hôm nay 337 đã được tắm rất sạch, Phổ Sầm Tư nhẹ nhàng nhéo xúc tu của nó một cái.Mềm mềm, lành lạnh.Động tác này dọa cho 337 lập tức rụt cả râu về.Nó tưởng là Phổ Sầm Tư đang cảnh cáo nó.Nó rầu rĩ lên tiếng: "Được rồi, 337 không thèm so đo với người phụ trách."

Càng sống bên nhau lâu, mỗi lời nói mỗi hành động của nhóc con này, càng ngày càng có nhiều tác động đến hắn.Ngay cả Phổ Sầm Tư cũng không hiểu vì sao.Có lần, Phổ Sầm Tư đưa 337 ra ngoài, vốn dĩ hắn định thả 337 đi vào ngày hôm đó.337 không nên ở trong tay hắn.Nó đang dần khôi phục lại, đến lúc đó nó sẽ lại phải tham gia vào những thí nghiệm, một lần nữa chịu đựng sự đau đớn khổ sở của 159 ngày kia.Thế nhưng vật nhỏ này lại nói là nó yêu hắn.Sau đó còn tăng thêm hai chữ vĩnh viễn.Hắn đáp trả rằng nó không biết yêu.Vật nhỏ lại nói nó đã học được rồi.Cuối cùng, hắn không nói đến chuyện để vật nhỏ rời đi.Với thân phận là vật thí nghiệm, cả Trái Đất này đều nguy hiểm với 337, nếu để cho nó đi, lỡ bị những con người khác nhìn thấy, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ gây ra những sóng gió.Cuối cùng 337 sẽ ra sao?Chính hắn cũng không biết.337 ngoan tới mức nào?Những con người kia cũng không biết.Mỗi lần Phổ Sầm Tư ra ngoài, 337 sẽ nằm ở cổng đợi hắn về nhà.

Nếu trông thấy hắn, 337 sẽ trực tiếp xông về phía hắn, hai cái râu sẽ vì tốc độ của nó mà bay phần phật ra sau như dải lụa.Âm thanh của nó, hành động của nó, từng lời nói của nó.Luôn khiến cho con người phải động lòng.Những chuyện này quá vô lý.Giống như việc 337 lại tin tưởng hắn đến vậy, không hề có bất cứ một lí do cụ thể nào.337 thích dùng xúc tu, ôm lấy cái bình tưới nước nho nhỏ mà hắn mua cho nó, tưới nước cho những chậu hoa cỏ trên ban công, sau đó sẽ chạy xuống dưới lầu, lấy những con ốc sên nhỏ đang bò trên bệ cửa sổ, đặt lên lá cây xanh xanh bên ngoài.Phổ Sầm Tư cần phải dạy nó, đương nhiên từng giờ từng phút sẽ chú ý tới hành động của nó.Ban ngày, nhóc con này thích dọn dẹp sạch sẽ căn nhà, hoàn toàn không cần Phổ Sầm Tư bận tâm.Ban đêm, nhóc con này sẽ cực kì vui vẻ mà chui vào trong lòng Phổ Sầm Tư, nó đã tự tắm rửa sạch sẽ, trên người đều là hương hoa nhài nhàn nhạt.Nếu không phải Phổ Sầm Tư biết bé con này chỉ đơn thuần thích dính lấy hắn, hắn sẽ cho rằng đây là một sự dụ dỗ trần trụi.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Phiên ngoại 6: Phổ Sầm Tư (6)


Edit: Ry(Mình không tìm được raw chương này nên edit trực tiếp từ convert trên wikidich, độ chính xác chỉ khoảng 60-70%)Ở trong thế giới tinh thần có thể làm xằng bậy tùy thích.Đây là bất ngờ lồng trong bất ngờ.Nó ở trong thế giới tinh thần không khác gì với con người.Nhịp thở của nó, số lần nó chớp mắt, và cả trái tim đang không ngừng nảy lên trong lồng ngực.Tuy là hư cấu, nhưng lại có thể chân thực cảm nhận được.Như những lúc nó vùi đầu vào trong ngực hắn, cảm giác hơi thở khe khẽ phả trên lồng ngực ấy, thật sự tồn tại.Có hai lần điên cuồng nhất trong thế giới tinh thần, một lần là ngày trước khi đem trả vật thí nghiệm về viện nghiên cứu, và ngày một lần nữa đón vật thí nghiệm về nhà.Thiếu niên như thể nói mãi cũng không đủ, nó không ngừng kể những chuyện thú vị cho Phổ Sầm Tư nghe.Ví dụ như, buổi sáng nó thấy con nhện bé xíu màu trà, giữa trưa lại thấy một chú bướm mỹ lệ xinh đẹp vô cùng.Lại không biết những cái đó Phổ Sầm Tư đã nhìn thấy cả trăm lần.Cái miệng nhỏ đang liến thoắng bị chặn lại, hai bóng dáng cùng chồng lên nhau.Thứ gọi là dục vọng này, đối với Phổ Sầm Tư trước kia, cực kì hiếm khi xuất hiện.Từ nhỏ hắn đã chán ghét con người, sao có thể bằng lòng chia tâm tư của mình lên con người được.Chiếc cúc cuối cùng bung ra, từng cảnh xuân lộ rõ, đầu ngón tay dừng trên da thịt trắng nõn.Hắn cực kỳ thích lăn lộn cơ thể của vật nhỏ trong thế giới tinh thần.Hắn thích nghe những tiếng rên rỉ rải rác của nó, thích nhẹ nhàng cắn ra dấu hôn trên xương quai xanh kia, thích nắm lấy vòng eo rồi không ngừng đẩy đưa.Cơ thể trần trụi trên khăn trải giường màu xám, dù có đang cuộn tròn thì dừng trong đáy mắt ai đó đều tích tụ vô vàn quyến rũ.Vật nhỏ không biết chút gì về những tâm tư muốn giày vò nho nhỏ này của hắn.Dưới sự dẫn dắt của hắn, nó dần thả lỏng, giang cánh tay, đòi một cái ôm.Hắn cố ý không cho nó.Nó giống như một đóa hoa tươi đẹp trong cụm lá xanh, nụ hoa đong đưa trong gió.Nước mắt nó trượt xuống khỏi khóe mắt, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư mềm lòng.Hắn đã mềm lòng từ lâu.Bàn tay đang nắm mắt cá chân buông ra, hắn cúi đầu xuống, liếm đi những giọt lệ mằn mặt, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.Nó thỏa mãn cong môi, cái cằm theo đó mà cọ lên thái dương Phổ Sầm Tư.Cơn sóng tình leo lên cơ thể của bọn họ, khiến bọn họ chìm xuống đáy biển của tình ái.Hình dáng con người của nó rất khác với hình thái quái vật trong thế giới hiện thực.Con mắt hơi nâu nâu, không biết có phải vì nó đã từng đi qua vô số hệ sao hay không mà trong ánh mắt ấy lấp lánh vô vàn, thật quá hút hồn người.Cũng may là dáng vẻ này chỉ có thể thấy được trong thế giới tinh thần.Nếu thật sự xuất hiện ở bên ngoài, Phổ Sầm Tư không quá muốn để cho vật nhỏ này xuất hiện trong tầm mắt những kẻ khác.

Tình dục cuồn cuộn trào dâng, những nụ hôn không ngừng rơi xuống, đầu lưỡi năm lần bảy lượt khiêu khích.Nó nắm lấy cánh tay hắn, cầu xin cảm giác an toàn, muốn được ỷ lại vào hắn.Hắn cam tâm tình nguyện để quái vật nhỏ này ỷ lại.Thời gian ở thế giới tinh thần tương đồng với thời gian trong thế giới thực, hắn lừa quái vật nhỏ, để nó xoay lưng lại.Quái vật nhỏ không thích tư thế này.Nhưng nó vẫn rất ngoan, chỉ rầm rì hai tiếng, con mắt ướt dầm dề nửa khép, dưới sự giúp đỡ của Phổ Sầm Tư, nó hơi chống người dậy.Nhè nhẹ hôn lên mặt hắn.Nụ hôn sâu khiến người không thở nổi bỗng ập đến, cằm nó bị Phổ Sầm Tư nắm chặt, bị bắt phải tiếp nhận đợt tấn công này.Những nụ hôn hạ xuống, mặt nó vùi trong gối, ngón tay mảnh mai nắm chặt lấy chăn.Nó muốn quay đầu lại nhìn Phổ Sầm Tư đang tiến vào cơ thể mình.Phần gáy bỗng bị người kia khẽ cắn, đây là một loại bản năng trong giao phối, Phổ Sầm Tư đang chìm trong tình dục cũng sẽ bị bản năng chi phối.Ngón tay bỗng siết lấy chăn, chăn đệm bị nó nắm tạo thành những nếp nhăn.Những tiếng rên rỉ đã cố kìm nén tràn ra từ cổ họng, nó gian nan ghìm lại nước mắt, để tránh lại khóc ướt gối giống lần trước.Từng tiếng thở dốc thỏa mãn, hắn yêu thương hôn lên vành tai của quái vật nhỏ.Có lẽ thế giới này là hư cấu, nhưng bọn họ là thật.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Phiên ngoại 7: Phổ Sầm Tư (7)


Edit: RyDựa theo kế hoạch gốc, hẳn là một năm sau hắn mới liên hệ với những cảnh sát kia, bắt đầu chạy trốn khỏi tổ chức.Thế nhưng như vậy không được.Hắn có chờ bao lâu cũng được, nhưng Tiểu Tứ Mộc không thể chờ được.Cứ tiếp tục thế này, viện nghiên cứu sớm muộn cũng sẽ hạ lệnh khởi động lại dự án nghiên cứu.Trực tiếp đẩy sớm lên một năm, chuyện hắn cần làm nhiều vô cùng, tư liệu cần sửa sang cũng có một đống lớn.Hắn phải lấy đi những tư liệu nghiên cứu ở sở, báo cáo nghiên cứu của những năm qua, còn có vị trí cụ thể của các viện phụ.Toàn bộ được sắp xếp thành tài liệu, gửi cho đối phương.Vị cảnh sát mặc thường phục liên lạc với hắn, chính là người năm đó tới tìm hắn.Chỗ ở được sắp xếp ở khu ổ chuột, lại giúp hắn thay đổi thân phận.Thân phận nhà nghiên cứu cao cấp đương nhiên không thể đường hoàng mà xuất hiện, cho dù có ở khu ổ chuột cũng sẽ dễ dàng bị tra ra.Rời khỏi tổ chức, sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn cũng không biết.Phổ Sầm Tư huấn luyện Tứ Mộc dùng sức mạnh, cũng là vì hắn biết rõ tổ chức sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy.Nếu như có một ngày, hắn xảy ra chuyện, Tứ Mộc vẫn có thể tự bảo vệ mình.Thật ra chuyện Tứ Mộc có thể biến thành con người, Phổ Sầm Tư chưa từng nghĩ đến.Phổ Sầm Tư không cần Tứ Mộc phải thay đổi bề ngoài, cũng không cần Tứ Mộc trở thành con người.Dù Tứ Mộc vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, hắn vẫn sẽ sống cùng Tứ Mộc.Cho dù nó có là thứ bẩn thỉu, là thứ ngu ngốc, là quái vật nhỏ.Thì hắn vẫn sẽ yêu.Tứ Mộc không cần phải cưỡng ép bản thân như vậy.Mấy ngày trước khi rời khỏi nơi đó, Phổ Sầm Tư thoáng thấy được thiếu nhiên đột nhiên xuất hiện trong mảnh lá xanh rờn dưới lầu.Giống Tứ Mộc trong thế giới tinh thần như đúc.Hắn không hỏi Tứ Mộc, cũng không cần phải hỏi Tứ Mộc.Dù Tứ Mộc có mang dáng vẻ thế nào, có trở thành loại quái vật gì, hắn quả thật không ngại.Sau khi Tứ Mộc có được dáng vẻ con người, cảnh sát Hồng Du đã tới cửa tìm hai lần.Khi có người lạ trong nhà, Tứ Mộc sẽ luôn đứng xa xa, tôn kính gọi hắn là Phổ tiên sinh.Khách khí mà lại không mất lịch sự.Chỉ là ánh mắt kia thường xuyên nhìn về phía hắn."

Cậu ta không phải là người đúng không?"

Hồng Du hạ giọng, ánh mắt rời khỏi Tứ Mộc đang đi xuống đầu hành lang: "Cái thứ cậu giấu trong ngực lần trước đâu?"

Hồng Du làm cảnh sát từ khi mới hơn hai mươi, giờ đã ngoài bốn mươi, làm tròn thì cũng được ba mươi năm làm cảnh sát hình sự.Phổ Sầm Tư biết không thể lừa được tay cảnh sát hình sự trước mắt này: "Chính là em ấy."

"Chuyện này..."

Hồng Du uống một hớp nước: "Mặc dù tôi từng suy đoán, nhưng nghe chính cậu thừa nhận vẫn có chút không thể tin được."

Phổ Sầm Tư khẽ cười: "Có thể tạo một thân phận cho em ấy không?"

Ly nước được Hồng Du đặt lên bàn trà, nét mặt ông trở nên nghiêm túc: "Cậu nên hỏi tôi có cần bắt đứa bé đó không mới phải, đừng có quên chức trách của tôi là gì."

Phổ Sầm Tư xoay cái bút trong tay: "Ngài bắt em ấy đi, bắt thì tôi lập tức quay lại tổ chức, bán kế hoạch đã dày công chuẩn bị của mấy người cho bọn họ."

"Tôi có bắt thì chắc chắn cũng là vì đưa nó trở lại hành tinh của mình, chứ không phải là giam giữ."

Hồng Du quan sát vẻ mặt của Phổ Sầm Tư: "Sao?

Quan tâm đến đứa bé đó như vậy?"

"Tôi có thể cam đoan với ngài là em ấy sẽ không làm tổn thương con người, cũng cam đoan sẽ không để bất cứ ai biết được thân phận thật của em ấy."

Phổ Sầm Tư rũ mắt, ánh mắt rơi xuống tư liệu đặt trên đùi: "Xin hãy yên tâm."

"Không phải là tôi không muốn giúp cậu chuyện này, nhưng cấp trên đã quy định..."

"Ai sẽ biết?"

Phổ Sầm Tư viết một dòng chữ: "Em ấy không khác gì với con người cả, hiện giờ chỉ thiếu một thân phận thôi."

"Thế nhưng rốt cuộc đứa bé đó cũng không phải là sinh vật Trái đất, như vậy là làm trái với điều thứ 78 của bộ luật Trái Đất."

"Vậy tôi dùng năm năm làm gián điệp để đổi lấy một thân phận cho em ấy, đủ không?"

Phổ Sầm Tư giương mắt nhìn ông: "Tôi chỉ yêu cầu chuyện này, không cần gì khác."

Hồng Du khẽ thở dài: "Cậu làm gì để cam đoan rằng nó sẽ không làm tổn thương con người?"

Phổ Sầm Tư biết ông nói vậy là đồng ý."

Tôi đúng là không thể cho ngài một cam đoan cụ thể, nhưng nếu có một ngày em ấy thật sự ra tay với con người, cứ việc tính lên đầu tôi."

Phổ Sầm Tư nhớ đến con mắt đơn thuần trong veo của Tứ Mộc: "Còn em ấy, hi vọng ngài có thể trả em ấy về vũ trụ, cảm ơn ngài."
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Phiên ngoại 8: Phổ Sầm Tư (8)


Edit: RyKhông phải Phổ Sầm Tư không tính tới chuyện sẽ bị tổ chức tìm được.Lúc ấy cuộc điện thoại hắn nhận được ở trong cửa hàng.Là của Hồng Du gọi tới.Ông bảo hắn hãy rời khỏi nơi đó, mau tìm chỗ ẩn nấp khác.Phổ Sầm Tư từ chối.Nếu cứ tiếp tục trốn tránh, sớm muộn tổ chức cũng sẽ dời sự chú ý sang Tứ Mộc, đó không phải là chuyện tốt.Tứ Mộc có một thân phận không thể công bố ra ngoài.Phổ Sầm Tư chọn đi theo đám viện trưởng, cũng coi như là cung cấp manh mối cho phía cảnh sát.Bọn họ đã từng nghĩ tới kế hoạch này, nhưng độ nguy hiểm quá cao, nên không sử dụng.Phổ Sầm Tư lại thấy chẳng sao hết.Bởi vì những chuyện này không thể lựa chọn.Nếu như trở lại một năm trước, ai đó nói với Phổ Sầm Tư rằng hắn sẽ vì một con người mà làm đến mức này, chắc chắn hắn sẽ không tin.Có điều, quái vật nhỏ cũng không hẳn là con người.Câu trả lời Phổ Sầm Tư cho những kẻ đó, đều là vật thí nghiệm 337 đã chết.Tổ chức nửa tin nửa ngờ, tin là vì Phổ Sầm Tư thật sự có thể làm được chuyện này, nghi ngờ là vì lục soát khắp căn nhà của hắn cũng không tìm được xác của vật thí nghiệm.337 và 003 đều là sinh vật bắt giữ được trên thiên thạch, rất quý hiếm.Nên nhóm viện trưởng cực kì coi trọng hai sinh vật này.Nếu không thì cũng không rủ lòng từ bi cho 337 điều dưỡng cơ thể.Đổi thành vật thí nghiệm khác, có chết mười con ở phòng thí nghiệm, đám viện trưởng cũng không thèm chớp mắt lấy một cái.Chỉ trong những ngày vừa qua, số nhân viên nghiên cứu chết trong tay 003 lại có thêm một.Là người phụ trách cũ của 337.Phổ Sầm Tư thờ ơ lạnh nhạt, đến phút cuối cũng chỉ nhắc nhở Quế Điền Lương vài câu.Bọn họ hoàn toàn không biết gì về mức độ nguy hiểm của 003.Tiểu Tứ Mộc khóc rất nhiều, đây là điều Phổ Sầm Tư biết được sau khi trở về.Hắn thật sự không hiểu lắm, vì sao trong con mắt kia lại có nhiều nước mắt trong suốt long lanh đến như vậy?

Vứt bỏ thân phận nhà nghiên cứu cao cấp, hắn chỉ là một con người bình thường.Tứ Mộc bỏ đi gông xiềng của vật thí nghiệm, cũng coi như là một con người.Hắn và Tứ Mộc đều không thích nghĩ về những chuyện không vui trong quá khứ, điểm ấy thật giống nhau.Chuyển đến nhà mới, mở phòng khám thú cưng, hắn phát hiện khuyết điểm của Tứ Mộc vẫn rất nghiêm trọng.Ví dụ như em luôn dùng khuôn mặt vui vẻ nói chuyện với những con người kia.Rõ ràng hắn chỉ dặn là không được làm tổn thương con người, chứ chưa từng nói là phải dùng nụ cười để tiếp đón.Có mấy lần hắn đã ám chỉ với Tứ Mộc về chuyện này, Tứ Mộc lại cười nói với hắn: Vì họ mà khách hàng mà, cái này rõ ràng gọi là tận tụy với công việc, hừ, người phụ trách đúng là so đo từng tí một.Cái cách gọi người phụ trách này, xuất phát từ miệng Tứ Mộc, luôn có một sự nũng nịu nồng đậm.May mà Tiểu Tứ Mộc chỉ lộ dáng vẻ đáng yêu này với hắn.Nếu Tiểu Tứ Mộc dám làm nũng với người khác, hắn nghĩ là mình sẽ không nhịn được mà lôi Tiểu Tứ Mộc về, hung hăng dạy dỗ lại một trận.Tứ Mộc của hắn rất cố gắng làm một con người.Ban ngày làm việc, Tứ Mộc từ sáng sớm đã đeo chiếc tạp dề màu xanh nhạt, kiểm tra tình trạng của những con thú cưng kia, chủ động nhận lấy việc mà Phổ Sầm Tư không muốn làm.Phổ Sầm Tư không thích chạm vào mấy con thú đó.Nhưng lại không muốn Tứ Mộc mệt mỏi như vậy.Nên thỉnh thoảng vẫn sẽ đè xuống sự khó chịu trong lòng, tắm cho những con chó con mèo kia.Nếu có lông chó dính vào mặt, Tứ Mộc sẽ luôn mặt mày cong cong cười hắn, hắn chỉ cần ra vẻ mất kiên nhẫn, Tứ Mộc sẽ vội vàng chạy tới ôm hắn.Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ cho rằng quãng thời gian bình yên này thật nhàm chán, nhưng giờ đã trải qua, hắn chỉ muốn một lòng một dạ chìm đắm trong đó.Tứ Mộc có thêm mấy người bạn, mặc dù hắn không hài lòng lắm, nhưng vẫn thấy vui thay cho Tứ Mộc.

Thế nhưng, hắn đã yên tâm quá sớm.Hắn đã quên rằng, tổ chức sẽ không bao giờ để yên cho kẻ phản bội.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Phiên ngoại 9: Phổ Sầm Tư (9)


Edit: RyNếu không xảy ra chuyện chết chóc ấy.Tứ Mộc của hắn cũng sẽ không lo được lo mất như vậy.Trong những tháng ngày hắn không có ở đây, Tứ Mộc đã trải qua như thế nào?Khuôn mặt mềm mại kia sao lại hóa cứng rắn lạnh lẽo rồi?Vì sao nụ cười rực rỡ ấy lại dần bị giấu đi?Tứ Mộc không đề cập một chữ nào tới chuyện trong thế giới thực, hắn chỉ cần hỏi một câu thôi, khuôn mặt kia đã hiện vẻ bối rối, phơi bày từng lời nói dối.Không sao.Tứ Mộc nói.

Hắn tin là được.Những khổ sở một năm đó mà Tứ Mộc phải chịu, hắn sẽ bù đắp.Hắn càng thêm thích kéo Tứ Mộc làm tình, cho dù hắn biết tháng ngày sau này còn rất dài, nhưng hắn càng muốn coi ngày hôm nay như tận thế mà vượt qua.Bọn họ qua làm tình để phát tiết dục vọng, an ủi lẫn nhau bằng dây thần kinh.Tứ Mộc trần trụi nằm trên giường, em chỉ cần nhìn về phía hắn với ánh mắt mong đợi ấy.Đã đủ để khơi dậy con thú dữ ẩn sâu trong nội tâm hắn.Hắn mất rất nhiều sức lực để giữ vẻ dịu dàng tao nhã, cố gắng không dọa đến Tiểu Tứ Mộc trong thế giới tinh thần.Hắn coi Tứ Mộc như cục cưng mà dỗ dành.Nhưng vẫn có vài lần ở trên giường hơi quá đà khiến Tứ Mộc khóc.Khi hắn vẫn chỉ là một sợi dây thần kinh, thật ra hắn vẫn luôn cảm nhận được ai đó đang không ngừng truyền tới sự ấm áp cho hắn, nghẹn ngào gọi tên hắn, đợi hắn quay về.Hắn biết, đó là bé cưng của hắn.Vòng eo nhỏ dưới áo sơ mi sáng màu, viên thịt phấn hồng gần cúc áo thứ ba, đôi chân với đường cong xinh đẹp mượt mà, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải nổi dục vọng.Hắn rất thích đùa bỡnTứ Mộc.Chính là ý trên mặt chữ.Nụ hôn đầu tiên sẽ luôn rơi trên trán Tứ Mộc, rồi dần dần đi xuống, ngón tay to dài dán trên ngực trái em, đầu ngón tay ngang bướng gảy lấy viên thịt phấn hồng đáng thương kia.Tay hắn bị Tứ Mộc nắm lấy."

Người phụ trách..."

Tứ Mộc khẽ thở dốc gọi hắn.Những chiếc hôn đã rơi xuống phần bụng dưới bằng phẳng bóng loáng, có lẽ là Tứ Mộc không chịu nổi kích thích như vậy, đầu gối kẹp chặt vào nhau, ngay cả cái tay đang nắm lấy tay hắn kia cũng đang khẽ run run."

Không muốn như thế này..."

Tứ Mộc với hốc mắt ửng đỏ nói: "Không muốn...

Thế này..."

Không phải là Tứ Mộc không chịu được, mà là Phổ Sầm Tư quá đáng.Khi nụ hôn ẩm ướt rơi xuống, những xúc tu tinh thần trong suốt kia cũng dây dưa với đối phương, nhất là bên phía Phổ Sầm Tư, mạnh mẽ mà ngang ngược, không ngừng khiêu khích những xúc tu trong suốt của Tứ Mộc.Cho nên, mỗi một nụ hôn đều tương đương với một lần đẩy Tứ Mộc lên cao trào.Phổ Sầm Tư khẽ nhếch môi: "Em sợ cái gì?

Không đủ khoan khoái à?"

Ánh mắt di chuyển trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ Mộc, đôi tay bị nắm lấy lại đảo ngược tình thế trói lại Tứ Mộc, ngón tay đan vào nhau, mười ngón chặt chẽ.Những nụ hôn lại rơi xuống.Bị ấm áp bao trùm, Tứ Mộc lại chảy nước mắt.Tứ Mộc lấy chăn che đi bụng dưới, dùng chân đạp Phổ Sầm Tư, nghẹn ngào chỉ trích hắn: "Em đã bảo là không muốn mà...

Hư ưm...

A..."

Tứ Mộc đang chìm trong khoái cảm lúc cao trào, sức đạp không lớn, rất dễ bị khống chế."

Tứ Mộc không muốn làm với người phụ trách nữa, người phụ trách luôn như vậy..."

Hắn dùng khóe môi vẫn còn vương chất lỏng trắng đục, hôn Tứ Mộc một cái."

Luôn như thế nào cơ?

Tiểu Tứ Mộc, ngoan, đừng sốt ruột như vậy."

Tứ Mộc vẫn đang nức nở.Phổ Sầm Tư biết mình lại quá đà, khoái cảm khi những xúc tu tinh thần kia quấn quít thật sự quá lớn.Mà vừa rồi còn lặp đi lặp lại ít nhất cũng ba bốn lần.Đây cũng là lí do bọn họ thích trực tiếp làm tình hơn, dây thần kinh chỉ cần khẽ chạm vào nhau đã có thể mang tới kích thích nghiêng trời lệch đất.Khoái cảm tới quá nhanh, nên không có cảm giác chân thực.Hắn ôm Tứ Mộc dỗ dành hồi lâu, tiếng nức nở mới dừng lại.Hắn vỗ lưng Tứ Mộc, Tứ Mộc đã được dỗ ngoan, tiến tới hôn lên môi hắn.Người trong ngực đuôi mắt vẫn còn đỏ, dùng âm thanh vừa nhỏ vừa nhẹ nói: "Tứ Mộc không khóc, cho phép người phụ trách tiếp tục đấy."

Tứ Mộc nói tiếp."

Nhưng không cho phép dùng mấy cái xúc tu tinh thần đáng chết kia nữa."

______________________________Xúc tu play của các bác đây =))))))))))))))))))
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Phiên ngoại 10: Kỳ quái play (1)


Edit: RyTuyết lớn đã tan, đường phố cũng được bỏ lệnh cấm.Cửa hàng được trang trí tinh xảo nơi góc đường đã sáng đèn.Nhưng tấm biển tạm ngừng kinh doanh vẫn chưa được tháo xuống.Trên lầu hai, Tứ Mộc chỉ to bằng lòng bàn tay đang chơi một cái dây nhỏ, mấy cái xúc tu lật qua lật lại sợi dây màu đỏ, dựa vào kí ức tối hôm qua, thử tạo ra một hình dạng khác.Hôm rồi Tứ Mộc thấy một cái video dạy chơi dây trên máy tính bảng.Em cố ý bảo Phổ Sầm Tư dạy mình.Đương nhiên Phổ Sầm Tư không biết chơi dây, đành dựa theo video hướng dẫn mà Tứ Mộc tìm được, mất mấy phút để học, sau đó dạy cho Tiểu Tứ Mộc.Hắn học mất mấy phút, Tiểu Tứ Mộc học mất mấy tiếng.Cuối cùng Tiểu Tứ Mộc vẫn không làm được.Xúc tu mềm mềm cầm sợi dây màu đỏ, cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ cái xúc tu nào đó bị trượt khỏi dây, đầu tiên Tứ Mộc dùng bốn cái xúc tu kéo dây, sau đó lại duỗi thêm bốn cái xúc tu khác, móc vào mấy vị trí mà tối qua Phổ Sầm Tư chỉ cho em.Cái xúc tu đang giữ dây bỗng trượt ra, sau đó dẫn tới bốn cái xúc tu khác nhanh chóng cuộn vào nhau.Hầy----Lại một lần thất bại hoàn mỹ.Dây đỏ nhẹ nhàng rơi trên râu và cơ thể của Tứ Mộc.Em không vui rũ râu.Mười giây sau, em giận dữ dựng râu, ở trong lòng mạnh mẽ hạ quyết tâm.Hôm nay không học được thì không được ăn viên sữa!Hừ!Mấy cái xúc tu lại bắt đầu vây quanh sợi dây đỏ, lăn qua lộn lại.Khoảng năm phút sau, trên ghế sô pha trong phòng khách, truyền tới một tiếng gọi cực kỳ ấm ức."

Người phụ trách----"Đúng lúc Phổ Sầm Tư vừa nấu canh xong, cầm cái chén sứ nhỏ, định để Tứ Mộc nếm thử.Sau đó, hắn nhìn thấy một cục màu đen bị trói trong mớ dây đỏ.Đúng vậy, không nhìn lầm đâu.Tứ Mộc lật tới lật lui, rồi không phân được chỗ nào xúc tu nên móc vào, sau đó càng móc càng loạn, cuối cùng khiến bản thân bị dây đỏ cuốn lấy, xúc tu cũng thắt thành mấy nút rồi.Phổ Sầm Tư suýt chút nữa không kìm được nụ cười."

Cái này..."

Phổ Sầm Tư đặt cái chén nhỏ màu trắng lên bàn trà, ngồi xuống giúp Tứ Mộc gỡ dây đỏ và xúc tu bị thắt nút: "Chơi dây thôi cũng trói mình vào trong được là sao?

Hả?

Vậy chẳng phải là anh không thể yên tâm để em chơi những thứ còn khó hơn chơi dây à?"

"Không phải đâu mà."

Tứ Mộc ngoan ngoãn để Phổ Sầm Tư cởi nút cho mấy cái xúc tu của mình: "Cái này thử thách trí thông minh quá, mà nó phải dùng bảy tám cái xúc tu cùng lúc mới chơi được, cho nên, Tứ Mộc mới không học được."

Tháo được cái dây đỏ khỏi cơ thể Tứ Mộc, Phổ Sầm Tư lại đi tháo những cái nút trên xúc tu.Tứ Mộc ngửi thấy mùi thơm của súp ngô, con mắt nhỏ trên cái râu không kìm được mà nhìn vào cái chén con con."

Cái này là người phụ trách làm cho Tứ Mộc à?"

"Ừ."

Phổ Sầm Tư rũ mắt: "Em nếm thử đi."

Tứ Mộc thích ngọt, nhưng khẩu vị rất nhạt.Phổ Sầm Tư chỉ cho chút muối và gia vị, để Tứ Mộc nếm thử trước, nếu thấy nhạt thì mới cho thêm.Vị giác của Tứ Mộc gần như là kiểu không cần muối cũng ăn được.Cho nên giờ mỗi lần Phổ Sầm Tư nấu cơm đều phải hỏi ý Tứ Mộc.Đề phòng cho gia vị hơi quá tay, Tiểu Tứ Mộc lại không thích.Một hồi cũng tháo được xúc tu, Tứ Mộc lanh lợi nhảy đến một bên ghế sô pha, Phổ Sầm Tư cầm cái chén nhỏ tới cho em.Tứ Mộc rũ râu, nhấp một chút nước súp ấm áp.Tứ Mộc bỗng trịnh trọng nhìn chằm chằm vào chén súp kia: "Hừm, mặn!"

Phổ Sầm Tư chăm chú nhìn Tứ Mộc: "Anh nêm nếm dựa theo khẩu vị thường ngày của em."

Hắn đặt cái chén nhỏ xuống, cố ý thấp giọng: "Em nhìn vào mắt anh lặp lại đi."

Gần đây Tiểu Tứ Mộc có chút tinh nghịch, râu sắp vểnh cả lên trời rồi.Phụt một tiếng,Tứ Mộc không nhịn được cười.Phổ Sầm Tư cũng giương khóe môi."

Được rồi, không đùa với người phụ trách nữa, mau lên mau lên, Tứ Mộc còn muốn uống nữa, vừa rồi mới nhấp được có tí tẹo, không đủ.

Ha ha, người phụ trách, đừng cù Tứ Mộc, a, nhột --- chết --- ---- á----"
 
Back
Top Bottom