Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man

[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 50: Viện nghiên cứu bị phong tỏa


Edit: Ry
"Trả vật thí nghiệm 337 về sở nghiên cứu, mấy người viện trưởng sẽ bỏ qua cho lỗi lầm lúc trước, khôi phục lại chức vị nhân viên nghiên cứu của cậu."

Phổ Sầm Tư là một thiên tài có thể gặp mà không thể cầu.Ai cũng không muốn phòng thí nghiệm mất đi một nhân tài."

337 đã bị giải phẫu rồi."

Con ngươi dưới cặp kính gọng vàng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt: "Còn cần tôi phải lặp lại bao nhiêu lần nữa?"

Quế Điền Lương không quá tin: "Tôi nhớ rõ ràng lần trước cậu đã tự mình đến mang 337 ra khỏi viện nghiên cứu."

"Cho nên?"

"Cậu chưa từng xin viện trưởng kéo dài thời gian nghiên cứu, 337 là ngoại lệ duy nhất."

"Vậy điều đó chứng minh được gì?"

"Tôi đã thấy bể cá đặt đầu giường ở phòng cậu, nhưng tại sao trong đó lại trống rỗng?"

"Cá vàng tôi nuôi chết rồi, đương nhiên là rỗng."

"Cậu không giống loại người sẽ nuôi cá vàng, mà dù có, với tính cách của cậu, tại sao lại nuôi trong phòng ngủ?"

"Đừng suy đoán lung tung nữa, anh làm vậy còn không bằng lục trong thùng rác xem, biết đâu lại thấy được cái xác khô của vật thí nghiệm 337."

Quế Điền Lương thâm sâu nhìn hắn.Y không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa.Sự tĩnh lặng ngập tràn trong không khí, Quế Điền Lương đợi thật lâu, cuối cùng mở miệng."

Cậu thật sự đã giết chết 337?"

Phổ Sầm Tư nhếch khóe môi: "Muốn tôi nói cho anh biết cấu tạo của sinh vật đó không?"

Quế Điền Lương có được câu trả lời: "Không cần."

Trước khi ra khỏi phòng thẩm vấn trong sở nghiên cứu, Phổ Sầm Tư bỗng gọi y lại."

Đừng nghiên cứu 003 nữa, hết hạn hợp đồng hãy rời khỏi tổ chức."

Quế Điền Lương nhíu mày, xoay người hỏi hắn: "Vì sao?"

"Anh sẽ phải đền mạng đấy, tin không?"

337 có sự dạy bảo của Phổ Sầm Tư, có Phổ Sầm Tư kiềm chế, thế nhưng 003 trong viện nghiên cứu không có.Không có một ai đến nói với 003, trên Trái Đất này, cái gì là đúng, cái gì là sai.Dựa theo tình trạng này để suy đoán, có lẽ hiện giờ 003 còn chưa hoàn toàn phát hiện ra sức mạnh của nó có ảnh hưởng lớn đến mức nào với con người.Tứ Mộc đã từng nói với Phổ Sầm Tư.Con người mà em nhìn thấy với con người trong cảm nhận của em khác nhau.Con người mà em nhìn thấy, chính là một cái túi da có hai con mắt, hai lỗ tai, một cái miệng và một cái mũi.Nhưng con người trong cảm nhận của em, trên cơ thể có rất nhiều thứ gọi là dây thần kinh.Chỉ cần cắt đứt chúng, con người sẽ mất đi khả năng suy nghĩ.Nếu như có thể thành công kết nối với dây thần kinh, Tứ Mộc thậm chí còn có thể khống chế bọn họ.Tiếc là Tứ Mộc không đủ mạnh.Mà 003 lại khác.Chỉ số phản kháng của 003 đã đạt đến 96%.Nếu để cho 003 hiểu được làm thế nào để khống chế thần kinh, có lẽ toàn bộ con người trong cái sở nghiên cứu này cũng không đủ để nó hành hạ đến chết.Viện trưởng tổng cộng tới thăm Phổ Sầm Tư ba lần, đều là khuyên Phổ Sầm Tư quy thuận tổ chức, đừng có những tâm tư vô dụng đó nữa.Lần thứ ba đã khiến Gallaher Ilin hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.Lão cho Phổ Sầm Tư 36 tiếng cuối cùng để suy nghĩ.Phổ Sầm Tư cười, không trả lời.Đến tiếng thứ năm, còi báo động trong viện nghiên cứu bỗng kêu vang trời.Một đoàn cảnh sát vũ trang đầy đủ tiến vào.Phổ Sầm Tư hoàn hảo không một vết xước đi ra khỏi viện nghiên cứu.Mấy nhân viên nghiên cứu bị bắt, toàn bộ sinh vật trong phòng thí nghiệm cũng được mang ra, mà trong số những người đó, không có bất cứ nhân viên nghiên cứu quan trọng nào, cũng không có đám viện trưởng và 003.Số lượng sinh vật ngoài hành tinh cũng hoàn toàn không khớp.Phổ Sầm Tư cởi áo khoác, đi đến trước mặt một thiếu niên với vành mắt đỏ hoe, khoác lên người em."

Khóc cái gì?"

Phổ Sầm Tư cài chiếc cúc thứ nhất, đề phòng áo khoác trượt xuống khỏi người: "Chẳng phải đã dặn em ngoan ngoãn đợi ở nhà à?"

Tứ Mộc năm lấy cổ tay áo Phổ Sầm Tư, đè nén cảm xúc trong lòng, không khống chế nổi sức lực, đầu ngón tay đã trắng bệch."

Người phụ trách...

Anh...

Anh...

Để Tứ Mộc thấp thỏm lo lắng suốt mấy ngày...

Hu hu..."

Tứ Mộc vẫn rơi xuống những giọt nước mắt mấy ngày nay đã không chảy.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 51: Sau khi sóng gió đã qua


Edit: Ry"Người phụ trách xấu...

Hức...

Xấu lắm...

Người phụ trách..."

Em vừa nghẹn ngào vừa chui vào trong ngực Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư ôm vai em, lòng bàn tay lau đi những dòng lệ tuôn ra khỏi khóe mắt: "Bé con lại khóc nữa thì mất mặt lắm."

Trong số bọn họ, người ung dung điềm tĩnh nhất chính là Phổ Sầm Tư.Từ đêm đi cùng đám viện trưởng, cho đến giờ phút này ra khỏi viện nghiên cứu.Phổ Sầm Tư như thể không hề để ý đã xảy ra những chuyện ngoài ý muốn nào.Thế nhưng Tứ Mộc lại để ý, Tứ Mộc để ý muốn chết.Phổ Sầm Tư chỉ cần có chút xíu nguy hiểm là em sẽ để ý.Lần này bị đột ngột tấn công đã cho tổ chức QW một đòn đả kích rất lớn, ít nhất trong một khoảng thời gian bọn chúng sẽ không vực dậy được.Thân phận nhân viên nghiên cứu của Phổ Sầm Tư bị xóa bỏ, đời này hắn không được phép tham gia vào bất cứ thí nghiệm nào nữa.Đối với hình phạt này, Phổ Sầm Tư đã lường trước, cũng không phản đối.Hắn lại đưa Tứ Mộc chuyển nhà.Bọn họ rời khỏi khu ổ chuột, đến một thành phố, Phổ Sầm Tư tận dụng quan hệ làm cho Tứ Mộc một thân phận, để em có thể sống ở thành phố.Tứ Mộc quá ngốc, Phổ Sầm Tư không để em ra ngoài làm việc, hai người mua một cửa hàng trên phố, mở một phòng khám thú y.Thật ra vốn chỉ định mở cửa hàng thú cưng, nhưng sau khi trang hoàng xong, Tứ Mộc lại chủ động đề nghị, chi bằng trực tiếp mở phòng khám thú y đi, dù sao thì Phổ Sầm Tư cũng rất hiểu biết về phương diện này.Phổ Sầm Tư chắc chắn là không muốn.Hắn thật sự không thích mấy con vật đó cho lắm.Trước kia bạn hắn nhờ hắn nuôi Corgi, hắn toàn đổ cho nó một đống thức ăn cho chó rồi vứt đấy, ngay cả một sợi lông cũng không chạm vào.Tứ Mộc trên giường xin, dưới giường xin, cuối cùng miễn cưỡng để Phổ Sầm Tư đồng ý.Trong lúc cửa hàng vẫn còn đang trang trí mặt tiền, Phổ Sầm Tư tranh thủ đi thi mấy cái giấy chứng nhận bác sĩ thú y, Tứ Mộc thì ngoan ngoãn ở nhà học cách làm thế nào để chăm sóc thú cưng.Khoảng một tháng sau, phòng khám thú y chính thức mở cửa.Tứ Mộc luôn mặc một chiếc tạp dề màu xanh nhạt đáng yêu, ôm đám chó mèo kia vào lòng, trước túi áo ngực luôn đặt một cuốn sổ nhỏ, ghi chép lại tình trạng sức khỏe và cân nặng của chúng.Phổ Sầm Tư mở phòng khám thú y, nghĩ là Tứ Mộc có việc để làm cũng tốt, tránh cho em cứ luôn nghĩ đến chuyện ra ngoài kiếm việc.Bởi vì theo một ý nghĩa nào đó, Tứ Mộc không hẳn là con người.Phổ Sầm Tư lo em ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Nhưng Phổ Sầm Tư lại không ngờ phòng khám thú y đắt khách như vậy.Nụ cười của Tứ Mộc rất ngọt, dùng cách mà Phổ Sầm Tư dạy em, trò chuyện với những vị khách kia.Trong phòng khám được bài trí tinh xảo, còn có hai anh nhân viên rất đẹp trai, một người thì cao ráo đeo mắt kính gọng vàng, sẽ luôn mang vẻ phiền toái mất kiên nhẫn khi thấy đám thú cưng.Người còn lại thì tính cách rất ôn hòa, luôn cẩn thận đối đãi với khách trên từng chi tiết, đây cũng là lí do khiến cho phòng khám của bọn họ có nhiều khách quen như vậy.Thỉnh thoảng những lúc có quá nhiều khách, Phổ Sầm Tư cũng sẽ giúp Tứ Mộc chăm sóc đống chó mèo, mà Tứ Mộc thì chạy trước chạy sau phục vụ khách.Quan hệ của bọn họ quá mức rõ ràng.Có vài khách quen thường xuyên tới cửa hàng đều sẽ nhận ra, cũng không nói gì, mà những vị khách mới tới sẽ luôn thích chọc cậu nhân viên trẻ tuổi vài câu.Nếu Phổ Sầm Tư nghe thấy, hắn sẽ chủ động đi tới, để Tứ Mộc đi tắm rửa cho đám chó mèo, còn hắn sẽ nói chuyện với đám con gái kia.Bình thường nếu là Tứ Mộc, đa số khách mới ghé thăm đều sẽ chọn mang thú cưng đến phòng khám thú y của bọn họ.Mà đổi thành Phổ Sầm Tư ra nói chuyện, trong năm người sẽ có ba người bỏ đi.Sau khi tắm rửa cho đám chó mèo xong, Tứ Mộc trở lại lập tức giận dỗi."

Người phụ trách!"

Tạp dề của Tứ Mộc còn chưa cởi, em đứng ở bậc cầu thang, không cho phép Phổ Sầm Tư lên lầu: "Anh..."

Tứ Mộc nghẹn nửa ngày cũng không nói được tiếp.Em bĩu môi, trên mặt vẫn còn dính mấy cọng lông mèo."...

Sao anh lại chọc giận khách bỏ đi nữa rồi..."

Em vừa bất đắc dĩ vừa giận.Phổ Sầm Tư phủi lông mèo trên mặt Tứ Mộc: "Mấy người đó vừa nhìn đã biết không phải đến để khám bệnh cho thú cưng, không ngừng hỏi số điện thoại, tôi bảo họ cho tôi xem ảnh thú cưng, bọn họ đều tìm mấy tấm ảnh vớ vẩn trên mạng, cực kì khác với lời miêu tả trước đó, loại khách như vậy em để ý làm gì?"

"Nhưng họ cũng là khách mà, lỡ sau này các cô ấy nuôi mèo thì sao?

Hoặc là sau này thú cưng của bạn mấy cổ bị ốm, mấy cổ nghĩ tới phòng khám của chúng ta, chắn chắn cũng sẽ gợi ý cho bạn mình mà."

Phổ Sầm Tư búng trán Tứ Mộc: "Em cũng tốt vừa phải thôi, khách hàng khó tính thất thường, rất dễ bị họ trèo lên đầu."

"Không sao mà, đến lúc đó người phụ trách sẽ lại dạy em nên làm thế nào là được."

Tứ Mộc giang hai tay muốn ôm lấy Phổ Sầm Tư, lại chợt nhớ ra mình vẫn chưa thay quần áo, đành phải thu tay về, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên muốn hôn Phổ Sầm Tư.Buổi tối không có khách đến, trong tiệm vẫn đèn đuốc sáng trưng, mỗi luồng ánh sáng đều hấp dẫn đến lạ thường.Chuông gió treo ở cửa, lay động theo gió đêm, phát ra những tiếng leng keng lanh lảnh.Phổ Sầm Tư rũ mắt, hôn Tứ Mộc.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 52: Ngày hôm ấy nhốn nháo hoảng loạn


Edit: RyHơn nửa năm trôi qua, phòng khám thú y có thêm hai nhân viên mới.Số lượng khách quen tăng lên, Phổ Sầm Tư và Tứ Mộc dần không làm kịp nữa.Tuyển thêm hai nhân viên nữa, công việc của bọn họ lập tức dễ thở hơn nhiều.Trước khi phòng khám hoàn thành, Phổ Sầm Tư vốn định dẫn Tứ Mộc đi biển chơi mấy ngày.Lúc ấy Tứ Mộc mới biết hành tinh màu xanh này có một nơi gọi là biển.Mỗi ngày đều tìm tòi hình ảnh và video về biển trên máy tính bảng.Nhưng quãng thời gian lên kế hoạch khai trương phòng khám thú y, hai người bận trước bận sau, bận đến mức không có nổi thời gian để ra biển chơi.Phổ Sầm Tư quyết định đợi khai trương phòng khám xong rồi một thời gian nữa sẽ đi.Kết quả là bận đến tận tháng tư năm nay.Tứ Mộc ngồi trên ghế lái phụ, trong ngực ôm một cái lồng mèo, là một con mèo Ragdoll của người bạn Tứ Mộc mới quen.Bởi vì gần đây nó ăn uống rất kém, nên người kia đành phải mang nó đến phòng khám cho bọn họ kiểm tra.Phổ Sầm Tư và Tứ Mộc đã lên kế hoạch đi biển chơi.Đại khái chờ đến tầm cuối tháng 4, bọn họ lại tuyển thêm hai nhân viên, chọn ra một phó cửa hàng trưởng để quản lý phòng khám, sau đó là có thể đi biển chơi một lần.Tứ Mộc vui mừng đọc đi đọc lại hành trình."

Người phụ trách."

Xưng hô của Tứ Mộc với Phổ Sầm Tư vẫn không đổi: "Mèo của Tích Tích ngoan quá, em muốn giữ nó lại chỗ chúng ta thêm hai ngày nữa."

"Em muốn thì cứ nuôi một con."

Phổ Sầm Tư liếc nhìn con mèo Ragdoll trong ngực Tứ Mộc: "Không có thời gian chăm thì cứ nuôi trong tiệm cũng được."

Tứ Mộc đồng ý đề nghị này: "Được, vậy đợi bọn mình đi biển về nuôi nhé, được không anh?"

Phổ Sầm Tư xoa cái đầu nhỏ của Tứ Mộc: "Được."

Bạn của Tứ Mộc, Hứa Tích gần đây bận làm dự án, không có thời gian tới đón mèo, hôm nay phòng khám cũng không có nhiều khách, Tứ Mộc và Phổ Sầm Tư bèn mang mèo tới công ty cho Hứa Tích."

Lát nữa về nhớ ghé siêu thị mua chút đồ ăn vặt nhé, đừng quên."

"Không cần đâu, hôm trước vừa mua mà."

Tứ Mộc rất thèm đồ ăn của thế giới loài người, em chỉ hận không thể ăn hết món ngon trên thế giới này.Nhưng Tứ Mộc rất có nguyên tắc, một tuần chỉ được đến siêu thị hai lần.Em muốn làm một quản gia cần cù mà tiết kiệm."

Chẳng phải em đã ăn vụng hết rồi à?"

Ngụy trang thất bại, Tứ Mộc ra vẻ già dặn, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng."

Vậy...

Vậy hôm nay phá lệ một lần."

Đôi mắt dưới gọng kính dần hiện ý cười, khóe môi Phổ Sầm Tư cũng không khống chế được mà giương lên: "Em chắc chắn là chỉ phá lệ hôm nay chứ?"

Chậc, may mà trên xe không có người khác, nếu không thì Tứ Mộc sẽ trừng Phổ Sầm Tư rất lâu rất rất lâu.Đến cửa công ty Hứa Tích, Tứ Mộc cố ý trề môi, không thèm để ý tới Phổ Sầm Tư.Hai người xuống xe, Phổ Sầm Tư tự nhiên nắm lấy tay Tứ Mộc, hôn lên trán em."

Được rồi, không trêu em nữa, ngoan."

Tứ Mộc lập tức trở nên ngoan ngoãn.Chỉ cần một nụ hôn của Phổ Sầm Tư là đủ.Em không tham lam.Tứ Mộc xách theo cái lồng mèo, trong lòng nhảy cẫng reo hò, nghịch ngợm dùng ngón tay cái cào lên lòng bàn tay Phổ Sầm Tư.Bọn họ đi lên tầng 36, đặt lồng mèo vào trong văn phòng của Hứa Tích, nói chuyện với Hứa Tích một hồi rồi rời đi.Kết quả chưa đi được một phút, Hứa Tích đã gọi điện tới, nói là Tứ Mộc quên cầm quà để trên bàn rồi.Lúc ra về trong đầu Tứ Mộc chỉ nghĩ đến chuyện lát nữa đi mua sắm với Phổ Sầm Tư, hoàn toàn quên béng món quà Hứa Tích cho em.Phổ Sầm Tư đứng trước cửa sổ sát đất ở tầng 36, đợi Tứ Mộc quay trở lại.Một chiếc phi hành khí đã đi theo bọn họ rất lâu, dừng lại giữa không trung sau lưng Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư nhìn thấy Tứ Mộc hoạt bát đang ôm món quà chạy tới.Em vẫn đáng yêu như vậy, dù em có mang bộ dáng đen sì trước kia, vẫy vẫy hai cái râu thật dài, Phổ Sầm Tư vẫn sẽ cảm thấy em đáng yêu.Thảm họa phát sinh chỉ trong một nháy mắt.Ai cũng không ngờ được.Đạn xuyên qua khung cửa sổ sát đất, xuyên vào trong da thịt.Đám người hỗn loạn, những tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.Hộp quà trong tay Tứ Mộc rơi xuống đất.Con ngươi mắt phải của em nhanh chóng co lại.Phổ Sầm Tư đứng ở đó, mặc một chiếc áo khoác màu xám trắng, mà bên ngực trái, nơi có trái tim, một màu đỏ đang chảy xuống, chậm rãi thấm ướt quần áo.Tứ Mộc như phát điên, xông qua đám người, chạy tới bên Phổ Sầm Tư.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 53: Không còn ai nữa


Edit: RyTổ chức QW sao có thể dễ dàng buông tha cho Phổ Sầm Tư như vậy.Bọn chúng chỉ đang ẩn núp, chờ đợi thời cơ, rồi một phát súng xuyên vào trái tim của kẻ đã từng là nhân viên nghiên cứu xuất sắc nhất của chúng.Đây là bài học tổ chức QW dành cho kẻ phản bội.Tứ Mộc lại một lần nữa rơi lệ.Nhưng lần này, không còn ai đến khoác thêm áo cho em, cũng không còn ai đến lau khô đi những giọt lệ ấy.Thậm chí ngay cả một chữ "Ngoan" em cũng không thể nghe được nữa.Em quỳ bên cạnh Phổ Sầm Tư, hai tay ôm lấy mặt hắn, khe khẽ kêu lên.Hốc mắt em đỏ rực, ánh lệ lập lòe.Em chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt bay thẳng đến phi hành khí chuẩn bị bỏ trốn.Vô số xúc tu trong suốt nhanh chóng xuyên qua lớp kính, cắt đứt dây thần kinh của hai kẻ bắn tỉa bên trong.Bọn chúng giống như một tấm lưới lớn vô hình, thậm chí còn không muốn dễ dàng bỏ qua như vậy.Hai tên bắn tỉa rơi xuống khỏi phi hành khí, rơi từ giữa không trung như vậy, chỉ e sẽ trở thành một bãi thịt nát.Em không mềm lòng với con người.Em sẽ không bao giờ mềm lòng với con người nữa.Xe cứu thương chạy tới, Tứ Mộc đi theo đến bệnh viện.Nước mắt của em không còn rơi nữa, vì em biết người nằm ở kia, sẽ không thể lau khô nước mắt cho em được nữa.Đây là một trận bạo loạn, số người tử vong là ba.Nhân viên nghiên cứu là người bị sát hại, mà nguyên nhân tử vong của hai tên bắn tỉa lại không thể tra ra.Thân phận của Phổ Sầm Tư đặc thù nên không thể công bố ra ngoài, chỉ có thể cố gắng hết sức phong tỏa tin tức.Báo cáo tử vong đã ra.Tứ Mộc cố gắng kiềm chế những xúc tu trong suốt đang xao động bất an, không cho phép chúng làm tổn thương những người vô tội.Em không còn là quái vật nữa, Phổ Sầm Tư đã nuôi dạy em kĩ càng như vậy, là để em không khác biệt với con người.Sao em có thể phụ những lời Phổ Sầm Tư đã nói đây?Nhưng trong lòng có một ý nghĩ tà ác đang không ngừng làm loạn.Hiện giờ Tứ Mộc có thể dễ dàng phá hủy dây thần kinh của con người.Khoảnh khắc Tứ Mộc chân chính ý thức được em là sinh vật cao cấp có thể nắm giữ sinh mạng của những con người đó trong tay, em lập tức muốn hủy diệt những kẻ có thể tạo thành uy hiếp với mình.Tứ Mộc cực kì muốn làm như vậy.Nhưng Phổ Sầm Tư sẽ không cho phép.Phổ Sầm Tư sẽ nói em không ngoan.

Tứ Mộc đi rồi.Em mang theo dây thần kinh của Phổ Sầm Tư.Cơ thể của con người đã chết, chỉ còn sợi dây thần kinh cuối cùng kia là còn thoi thóp.Sinh mệnh của con người quá yếu ớt, Tứ Mộc không muốn trở thành người nữa.Phòng khám thú y nơi góc đường đã đóng cửa, Tứ Mộc cứ thế biến mất khỏi Trái Đất.Em đã có thể tùy ý ra vào thế giới tinh thần mà không tiêu hao sức mạnh.Em nuôi sợi dây thần kinh cuối cùng của Phổ Sầm Tư trong thế giới tinh thần của mình.Giống như ngày đó Phổ Sầm Tư đã luôn nuôi dưỡng em.Giờ chỉ là vai vế thay đổi thôi.Con người không chỉ có sinh mệnh là yếu ớt, mà dây thần kinh cũng yếu ớt.Thế giới tinh thần của Tứ Mộc lại biến thành vũ trụ, vì giờ em đã biết cái gì là cô độc, thậm chí còn hơn cả quãng thời gian em một mình phiêu bạt trong vũ trụ.Em đã chịu đủ sự tra tấn của nhớ nhung.Tứ Mộc nhớ rõ, trong hơn nửa năm bọn họ sống chung ấy, mỗi sáng thức giấc, Phổ Sầm Tư đều sẽ vô thức lại gần hôn lên trán em.Nhiều lần như vậy sao em lại không biết.Phổ Sầm Tư chưa từng thật sự nói một câu yêu hay thích em.Nhưng thật ra em biết mình đã là ngoại lệ từ lâu.Tứ Mộc không ngốc, em thông minh hơn con người rất nhiều, em có thể thấy được Phổ Sầm Tư đối xử tốt với em, thế nên em cực kỳ nghe lời hắn.Là Phổ Sầm Tư ban cho em cái tên này; là Phổ Sầm Tư đưa em ra khỏi viện nghiên cứu; là Phổ Sầm Tư dạy em làm thế nào để trở thành một con người.Tứ Mộc nhớ rõ, Phổ Sầm Tư không chỉ một lần nói rằng hắn không thể nảy sinh dục vọng với con người, thậm chí hắn còn chán ghét thứ sinh vật gọi là con người này.Nhưng từ khi em trở thành con người, Phổ Sầm Tư không nhắc lại một lần nào nữa.Không cần phải thăm dò dây thần kinh của Phổ Sầm Tư, Tứ Mộc cũng biết, Phổ Sầm Tư yêu em.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 54: Tứ Mộc luôn cần được trấn an


Edit: RyNăm 2075, mùa đông.Một trận bão tuyết bao trùm thế giới loài người.

Những màn tuyết che trời lấp đất bao phủ ở khắp nơi, mọi con đường bị phong tỏa, mấy chục mấy trăm triệu con người không thể ra khỏi nhà.Phòng khám thú y nơi góc phố đã bị bỏ hoang hơn một năm, nay lại sáng đèn, nhưng biển hiệu tạm ngừng kinh doanh vẫn chưa được tháo xuống.Lần này Tứ Mộc về lại đây, là định làm một thân phận mới.Cho Phổ Sầm Tư.Nhưng không ngờ lại tới đúng lúc bão tuyết.Phổ Sầm Tư đã trở lại, nhưng tạm thời chỉ có thể ở trong thế giới tinh thần của em.Tứ Mộc sửa lại thế giới tinh thần của em, tạo cho Phổ Sầm Tư một Trái Đất giống y như bên ngoài.Chỉ là Trái Đất đó không có bất cứ con người nào.Tứ Mộc quét dọn lại phòng khám, chuẩn bị ở lại chỗ này mấy ngày, đợi bão tuyết qua đi.Thế giới hiện thực không có một chút thú vị nào.Em lại chạy vào thế giới tinh thần.Đúng lúc Phổ Sầm Tư vừa khép lại một cuốn sách, đang cúi đầu lau kính.Hắn không cần ngẩng đầu nhìn, cũng biết Tứ Mộc đã tới.Phổ Sầm Tư đeo kính lên, giang tay ra: "Sao không qua đây?"

Chỉ vẻn vẹn mấy chữ ấy thôi.Hốc mắt Tứ Mộc trực tiếp đỏ lên.Em đi tới, bị Phổ Sầm Tư ôm lấy đặt lên đùi.Chuyện của một năm trước đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn với Tứ Mộc, sau khi Phổ Sầm Tư trở lại, Tứ Mộc chỉ cần nhìn hắn là đã đỏ vành mắt.Lông mi rũ xuống, mí mắt nhắm nghiền và chóp mũi đỏ hồng.Phổ Sầm Tư dỗ dành bao lâu cũng không được.Tứ Mộc ngồi trên đùi Phổ Sầm Tư, tựa trán vào vai hắn: "Người phụ trách, anh có trách Tứ Mộc không?

Trách Tứ Mộc không có bất cứ sức mạnh nào, để anh phải ở trong thế giới tinh thần lâu như vậy."

Tiếng em khe khẽ mà tủi thân vô vàn."

Đã lúc nào anh nghĩ vậy?"

Phổ Sầm Tư vuốt ve mái tóc của Tứ Mộc: "Bé con của anh đã rất giỏi."

"Thế nhưng Tứ Mộc lại cảm thấy mình không giỏi."

Sau đó đầu Tứ Mộc bị Phổ Sầm Tư không nặng không nhẹ vỗ một cái.Ngữ điệu của Phổ Sầm Tư bỗng trở nên nghiêm túc: "Em còn nghĩ như vậy thì đừng đến thế giới tinh thần nữa, khi anh đã cho phép em chạm vào dây thần kinh của anh, em hẳn phải biết, anh chưa từng nghĩ tới những chuyện đó."

"Anh không có bất cứ lưu luyến gì với thế giới thực, nhóc con này em vẫn còn chưa hiểu ư?

Dù có là thân phận nhà nghiên cứu hay là mấy trăm thành quả nghiên cứu kia, chúng đều chẳng là gì, thứ duy nhất anh thật sự lưu luyến --- Tiểu Tứ Mộc, em còn không biết ư?"

Tứ Mộc luôn cần được trấn an.Em nằm trong ngực Phổ Sầm Tư, ngoan ngoãn gật đầu.Những nụ hôn ấm áp mà ẩm ướt rơi xuống, Phổ Sầm Tư tháo kính, đặt lên bàn trà, mười ngón tay đan vào nhau, trói lại, tiếp tục làm sâu thêm nụ hôn này.Dây thần kinh của bọn họ điên cuồng quấn quýt, muốn truyền lại tình cảm của mình cho đối phương.Tứ Mộc cảm nhận được sự an ủi của Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư cảm nhận được sự tự trách của Tứ Mộc.Bọn họ rốt cuộc là con người hay là quái vật, đã không thể phân rõ.Bọn họ dùng cách thức của loài người âu yếm đối phương, nhưng lại nhận lấy khoái cảm mà dây thần kinh mang đến.Đó là những xúc cảm hoàn toàn khác biệt.Góc áo bị vén lên, bàn tay với khớp xương rõ ràng chui vào, từng bước lướt lên trên.Bờ môi tách rời, áo Tứ Mộc đã bị Phổ Sầm Tư cởi ra.Tay hắn phủ lên làn da trắng nõn, hơi dùng sức một chút là có thể để lại những vệt đỏ.Thật ra bọn họ dùng dây thần kinh quấn quýt là có thể cảm nhận được khoái cảm, nhưng bọn họ vẫn thích cùng cách giao phối của con người mà ân ái.Có lẽ là vì lần đầu tiên bọn họ đã làm như vậy.

Tứ Mộc bị Phổ Sầm Tư đặt lên ghế sô pha, nửa người trên phơi bày, vòng eo vừa mảnh mai vừa mềm mại.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 55: Lừa gạt Phổ Sầm Tư


Edit: Ry(Chương này mình không tìm được raw nên edit trực tiếp từ bản convert trên wikidich, độ chính xác chỉ đến 60-70%)Tứ Mộc không dám nhìn Phổ Sầm Tư.Em khẩn trương nắm lấy góc áo hắn, tầm mắt lại nhìn ra ban công.Dây thần kinh của bọn họ lại thành thật hơn rất nhiều.Liều chết cũng phải triền miên với nhau.Phổ Sầm Tư nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh xinh đẹp kia, đầu lưỡi ấm áp linh hoạt lướt qua từng tấc da thịt, những dấu đỏ nhỏ bé rải rác dần hiện lên.Tứ Mộc run rẩy nhìn Phổ Sầm Tư, chóp mũi và khóe mắt vẫn còn lưu lại chút đỏ hồng."...

Người phụ trách...

Nhột lắm..."

Tiếng em mềm mà khẽ, tựa như tiếng suối róc rách.Trong thế giới hiện thực bão tuyết phong tỏa thành phố, trong thế giới tinh thần lại dạt dào ý xuân.

"...

Người phụ trách lại hôn Tứ Mộc đi...

Tứ Mộc muốn được người phụ trách ôm...

Ưm..."

Điểm nhạy cảm được chạm vào, Tứ Mộc kêu lên một tiếng rên rỉ đầy thẹn thùng.Phổ Sầm Tư khẽ cười.Hắn đỡ eo người thiếu niên, cúi đầu hôn môi.Khoái cảm khi bị tiến vào luân phiên với đau đớn, tiếng rên rỉ rải rác quẩn quanh khắp phòng, Tứ Mộc đang nằm xấu hổ cắn môi dưới, ngăn cản bản thân phát ra những âm thanh như vậy.Bàn tay nắm nơi eo không cẩn thận hơi dùng sức, trên da thịt lại hiện thêm vài vệt đỏ.Đó đều là dấu vết tình yêu của Phổ Sầm Tư.Bình thường Tứ Mộc luôn tỏ ra rất vô tư tùy tiện, nhưng tới thời điểm này, ngay cả ánh mắt cũng không dám đối diện với Phổ Sầm Tư.Tứ Mộc thường thích quấn lấy Phổ Sầm Tư đòi hôn môi, thậm chí lúc ân ái cũng luôn theo thói quen rũ đôi mắt tràn đầy tủi thân, ám chỉ Phổ Sầm Tư tới hôn em đi.Con người dùng hôn môi để biểu đạt tình yêu, quả thực quá tuyệt vời.Một năm này, Tứ Mộc gần như đã học hết tri thức về thế giới con người.Em nhanh chóng trưởng thành, dùng một thời gian siêu việt mà tiến hóa.Tứ Mộc nằm trong lòng Phổ Sầm Tư ngủ một giấc, ngày em trở lại thế giới hiện thực, bão tuyết cũng đã tan.Ngày hôm sau khi tuyết đọng còn đang tan, Tứ Mộc lại lặng lẽ chạy đến thế giới tinh thần của mình.Em đã nghĩ ra cách có thể đưa Phổ Sầm Tư về lại thế giới thực.Nhưng em sợ Phổ Sầm Tư sẽ không cho em làm vậy, định lén lút làm.Nhưng chỉ được mười phút, Phổ Sầm Tư đã phát hiện Tứ Mộc trốn ngoài cửa.Tứ Mộc chầm chậm chạy qua, định thử hỏi Phổ Sầm Tư."

Nếu, nếu Tứ Mộc biến nhỏ hơn một chút, người phụ trách vẫn sẽ muốn Tứ Mộc chứ?"

Em khoa tay múa chân miêu tả kích cỡ."

Lúc em đến chỗ anh chẳng phải cũng nhỏ như vậy hả?"

"Lúc nào cơ?

Rõ ràng khi đó to hơn chút mà."

Bọn họ bắt đầu thảo luận xem Tứ Mộc trước kia to cỡ nào, Tứ Mộc không ngừng khoa tay múa chân, Phổ Sầm Tư chỉ rũ mắt nhìn em.Tứ Mộc nói xong, không nghe thấy ai trả lời, nâng mắt lên thì phát hiện Phổ Sầm Tư đang chăm chú nhìn em.

Sau đó hai người đều phụt một tiếng, bật cười.Tuy Tứ Mộc tiến hóa nhanh, nhưng con mắt trái bị cắt mất của em vẫn không mọc lại.Vết thương ấy không thể được xóa nhòa.Nó vẫn luôn tồn tại ở đó.Phổ Sầm Tư vuốt ve bịt mắt màu trắng của em, đau lòng khẽ hôn lên."

Không cần cứ luôn phải chạy tới thế giới tinh thần với anh, có nhiều thú cưng đưa tới lắm không?"

Đúng vậy.

Tứ Mộc lừa Phổ Sầm Tư.Em lừa Phổ Sầm Tư rằng phòng khám vẫn còn mở, em lừa Phổ Sầm Tư rằng em sống rất tốt, em lừa Phổ Sầm Tư rằng em chưa từng làm hại con người."

Tiểu Tứ Mộc không được làm bản thân mệt mỏi."

Tứ Mộc gật đầu.Ban đêm, Tứ Mộc trở lại thế giới tinh thần, em thừa lúc Phổ Sầm Tư đang nghỉ ngơi mà chạm vào dây thần kinh của hắn.Tứ Mộc ngồi xổm ở mép giường, những xúc tu trong suốt kia chậm rãi thu nhỏ, ngay cả cơ thể em cũng dần trở nên trong suốt.Em ôm chân, đặt cằm lên đầu gối.Ngoài cửa sổ là đêm tối tịch liêu, trong phòng là con người mà Tiểu Tứ Mộc yêu nhất.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 56: Tứ Mộc bé nhỏ


Edit: RyKhi Phổ Sầm Tư tỉnh lại, hắn đã đến thế giới hiện thực.Tuyết đọng trên đường vẫn còn một lớp mỏng manh, nhưng rét lạnh càng thêm khắc sâu vào da thịt.Cửa phòng khám đóng chặt, nhưng trên bàn trên đất không có một hạt bụi, những chiếc lồng vốn dĩ có những con thú cưng nay lại rỗng tuếch.Phổ Sầm Tư chau mày, kêu lên với căn phòng không có một ai: "Tứ Mộc!"

"Tứ Mộc!

Rốt cuộc em có ra không?!"

Gân xanh nảy thình thịch trên thái dương Phổ Sầm Tư, hắn kiềm chế lửa giận, không để mình trực tiếp nổi điên.Tất cả sức mạnh của Tứ Mộc đều dùng chính sinh mạng mình làm cái giá.Em từng vì chui vào thế giới tinh thần mà teo lại nhỏ xíu, giờ lại trực tiếp đưa người đến thế giới hiện thực.Rốt cuộc em đã phải trả cái giá gì?"

Không ngờ nhóc con em còn biết gạt người, lớn rồi là bắt đầu hoành hành hả?!

Là ai cho phép em tự tiện sử dụng sức mạnh như vậy?!

Đừng có đùa cái kiểu biến mất không tiếng động như vậy, nếu hôm nay em dám đi --- Thì đừng quay lại nữa!"

Lần đầu tiên Phổ Sầm Tư tức giận như vậy.Hắn gần như là nghiến răng nói ra những lời này.Tứ Mộc lừa hắn chỉ là chuyện nhỏ.Tự tiện sử dụng sức mạnh mới là chuyện lớn.Phổ Sầm Tư huấn luyện Tứ Mộc như vậy, là vì hi vọng sau này Tứ Mộc có khả năng để tự vệ.Có nhiều con người giảo hoạt lắm.Cuộc đời em lại dài như vậy.Nếu như, có một ngày Phổ Sầm Tư phải rời đi, chỉ còn một mình Tứ Mộc sống ở thế giới loài người, em cũng có khả năng phân biệt đúng sai, không đến mức ngu ngốc để bị bắt như trước kia."

Tứ ---- Mộc ---"Tiếng gầm giận dữ vang vọng trong căn phòng trống rỗng, Phổ Sầm Tư tháo kính xuống, dùng sức nhéo ấn đường."

Anh biết em đang ở đây, cơ hội cuối cùng, nếu em còn không ra, sau này đừng xuất hiện trước mặt anh nữa..."

Dây thần kinh trong đầu như bị cái gì len lén cào lên, giống như lần đầu tiên Phổ Sầm Tư nghe thấy Tứ Mộc nói chuyện."

Người phụ trách..."

Một tiếng khe khẽ, dường như còn trộn lẫn chút nghẹn ngào."

Người phụ trách...

Anh thật sự không cần Tứ Mộc nữa sao...

Hu...

Hu...

Hu hu..."

Phổ Sầm Tư nhẹ nhàng thở ra, cố gắng để giọng mình ôn hòa hơn một chút: "Em có thể ra đây trước được không?"

"Người phụ trách cúi xuống..."

Trên mu bàn chân Phổ Sầm Tư có một vật đen như mực, đó là bộ dáng nguyên thủy của Tứ Mộc.Hai cái râu nho nhỏ, cơ thể mềm nhũn.Thế nhưng thể tích của em chỉ bằng ngón tay cái.Phổ Sầm Tư ngồi xổm xuống, vươn tay với Tứ Mộc.Tứ Mộc vặn vẹo cơ thể vụng về của mình, bò vào trong lòng bàn tay Phổ Sầm Tư.

Mặc dù Tứ Mộc bé xíu như vậy, nhưng Phổ Sầm Tư vẫn có thể cảm nhận được em đang khóc.Phổ Sầm Tư đứng dậy, đưa Tứ Mộc lại gần mặt mình, khóe môi đau lòng khẽ hôn lên Tứ Mộc bé nhỏ.Hắn khẽ nói: "Anh xin lỗi."

Rồi lặp lại: "Anh xin lỗi."

"Em như vậy rất đáng yêu."

Phổ Sầm Tư nói trong đầu: "Những lời vừa rồi không phải là lời thật lòng, sao anh nỡ để Tiểu Tứ Mộc rời đi chứ, đúng không?"

"Thật ư...

Nhưng mà người phụ trách...

Hình như Tứ Mộc không thể biến thành con người nữa..."

"Thật."

Phổ Sầm Tư dùng đầu ngón tay cực nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Tứ Mộc, sợ không cẩn thận làm đau em: "Những cái đó không quan trọng như vậy, dù Tiểu Tứ Mộc của anh cả đời cũng không biến thành con người được, người phụ trách vẫn sẽ mãi mãi yêu em."

Lời nói của Phổ Sầm Tư bỗng chuyển biến: "Nhưng nếu em dám rời khỏi anh, thì đừng để cho anh gặp lại, anh sẽ không kiềm chế được, không kiềm chế được mà nhốt em vào trong những chiếc bình thủy tinh đó."

"Sẽ không kiềm chế được mà biến em thành một tiêu bản không thể nhúc nhích."

Đây có lẽ là lời tỏ tình không ngọt ngào nhất.Quả nhiên, Tứ Mộc "òa" một tiếng, bị dọa cho khóc ầm lên.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 57: Vỏ ốc sên đáng yêu


Edit: RyChuyện đầu tiên Phổ Sầm Tư làm khi trở lại thế giới hiện thực---Là đẽo cho Tứ Mộc một cái vỏ nho nhỏ.Thể tích của Tứ Mộc quá nhỏ, buổi tối em muốn bò vào trong ngực Phổ Sầm Tư ngủ, đều bị Phổ Sầm Tư từ chối.Phổ Sầm Tư lo mình sẽ đè lên Tứ Mộc.Vẫn là hôn chúc ngủ ngon và hôn chào buổi sáng, Tứ Mộc như một bé cưng nhỏ xíu bỏ túi, luôn leo lên vai Phổ Sầm Tư.Dường như bọn họ đã trở lại quãng thời gian năm xưa.Hiện giờ Phổ Sầm Tư đã bỏ xuống toàn bộ gánh nặng, gần như dành hết thời gian làm bạn với Tứ Mộc.Bầu không khí giữa bọn họ vô cùng hòa hợp."

Người phụ trách, mình vẫn mở phòng khám thú y chứ?"

Tứ Mộc ngoan ngoãn nằm trên vai Phổ Sầm Tư, cái râu cong xuống, chăm chú nhìn đôi tay khớp xương rõ ràng của Phổ Sầm Tư."

Em thích thì mình mở."

Món đồ gỗ trong tay Phổ Sầm Tư dần thành hình: "Nhưng cần phải đổi địa điểm."

Giờ đã không còn ai dùng đồ gỗ, cũng cực kì ít người điêu khắc mấy thứ này.Phổ Sầm Tư không chỉ làm một cái, hắn làm một loạt vỏ từ nhỏ đến lớn mà Tứ Mộc hẳn sẽ cần.Tất cả là bảy cái.Cái đầu tiên rất nhỏ, cũng chẳng đẹp đẽ là mấy.Càng về sau càng quen tay, Phổ Sầm Tư cất mấy cái kia đi, để lại cái vỏ không to bằng lòng bàn tay, đặt lên trên tủ đầu giường.Phổ Sầm Tư không phải dân chuyên, những đống này hắn phải bỏ ra năm sáu ngày mới xong.Tứ Mộc nằm trong lòng bàn tay Phổ Sầm Tư, dùng râu vuốt ve những cái vỏ kia: "Người phụ trách, thật ra mua cho Tứ Mộc một cái bể cá nhỏ là được rồi, sao phải phiền phức như vậy nha?"

Những năm qua Phổ Sầm Tư chỉ cầm dao giải phẫu.Lần đầu tiên hắn vì người, không, vì quái vật nhỏ, mà bỏ ra ròng rã hơn năm ngày, làm một việc mà hắn không am hiểu.Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa cơ thể Tứ Mộc: "Có bể cá nào nhỏ như vậy nha?"

Hắn học theo giọng điệu dịu dàng của Tứ Mộc.Râu của Tứ Mộc lập tức thẳng đứng.Nếu giờ Tứ Mộc mang dáng vẻ con người, vậy khuôn mặt em chắc chắn đã đỏ bừng.Em bắt đầu nói năng lộn xộn: "Không, nhỏ như vậy, người nhỏ, cũng có thể chấp nhận, chấp nhận."

Khóe môi Phổ Sầm Tư hơi giương lên.Hắn cười.Phổ Sầm Tư cũng thay đổi rất nhiều, nhưng những thay đổi này chỉ dành riêng cho Tứ Mộc, hắn hay cười hơn, cũng không còn là kiểu cười mỉa mai năm xưa, mà là một nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.Việc này khiến Tứ Mộc càng thêm rung động.Thế nhưng em không thể biến thành con người, không thể hôn Phổ Sầm Tư, không thể cùng Phổ Sầm Tư chia sẻ niềm vui sướng để diễn tả tình yêu bỗng tăng lên của em với hắn.Phổ Sầm Tư bỏ vào trong cái vỏ chút sợi bông, giống như nuôi một con hamster.Thật ra Tứ Mộc không sợ lạnh nữa, nhưng Phổ Sầm Tư vẫn bỏ vào cho em.Cảm giác mềm mại khiến Tứ Mộc không ngừng lắc lư râu, em nhô ra khỏi vỏ, giống như một bé ốc sên đang thò đầu ra thăm dò thế giới bên ngoài.Nhưng râu của bé ốc sên này lại đứt mất một cái."

Người phụ trách."

Bé ốc sên ngọt ngào gọi một tiếng: "Đợi em lớn lên rồi, đợi em biến thành con người, chúng mình, lại ra biển chơi được không?"

"Lại?"

"Ừm...

Lại lên kế hoạch ấy..."

Bé ốc sên cuống quít rụt đầu về lại vỏ.Lúc Phổ Sầm Tư vẫn chưa trở về, Tứ Mộc đã từng mang theo sợi dây thần kinh cuối cùng trong suốt của hắn, đến ngắm biển.Em không biết liệu Phổ Sầm Tư có nhớ không, nhưng bọn họ đã từng hẹn nhau là sẽ cùng đi, em lại đi trước, như vậy là phá vỡ hẹn ước, mặc dù Phổ Sầm Tư cũng được coi là đi cùng, nhưng khi ấy chắc chắn Phổ Sầm Tư không nhớ được.Cho nên em cứ giả vờ như chưa từng đi thì tốt hơn.Màn đêm hạ xuống, đầu xuân đã tới gần.Trong phòng bật lò sưởi, Phổ Sầm Tư nâng cái vỏ ốc sên trong tay, hơi rũ mắt, xích lại gần một chút.Tứ Mộc thò ra cái râu đen nhánh bé nhỏ.Em nghe thấy người phụ trách khẽ nói với em: "Ngủ ngon, Tiểu Tứ Mộc của anh."
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 58: Thiêu hủy toàn bộ tư liệu


Edit: RyHai giờ sáng.Đuôi áo blouse trắng bị gió lạnh nhấc lên, cái mũi cao thẳng đỡ chiếc kính gọng vàng, đế giày từng bước từng bước giẫm lên mặt đất.Ngón tay thon dài xoay biển tên trước ngực, đặt tới trước tia laser cạnh cửa có công dụng nhận dạng.Tích ---Một tiếng nhỏ bé.Thân phận thông qua---Giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên trong hành lang trống rỗng.Hai giờ năm phút, bảo vệ của tổ hai và tổ ba trong viện nghiên cứu giao ca, lúc đó có tồn tại khoảng trống chừng mười lăm phút.Cánh cửa máy móc nặng nề chậm rãi kéo lên, ba tên nhân viên ngồi trước màn hình lập tức quay đầu nhìn sang.Còn chưa kịp nhớ mặt người vừa đến, dây thần kinh của bọn họ đã bị xúc tu trong suốt nắm lấy.Dưới sự khống chế, ba tên nhân viên đi ra ngoài.Nơi này là một kho dữ liệu khổng lồ.Cánh cửa nặng nề đóng lại, phía sau người đàn ông mặc áo blouse trắng đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, em chắp tay sau lưng, tò mò xoay người nhìn màn hình, sờ lên hàng trăm hàng ngàn phần tư liệu trên bàn."

Người phụ trách, đây đều là báo cáo thí nghiệm ạ?"

Phổ Sầm Tư đứng trước một màn hình lớn, đang nhập mật mã vào, bỏ chút thời gian trả lời Tứ Mộc: "Ừ."

Ba phút đồng hồ trôi qua, trước màn hình xuất hiện một cái khung biểu thị giả lập màu đỏ.Phổ Sầm Tư nhấn xuống xác nhận.Trong nháy mắt, chuông cảnh báo vang khắp viện nghiên cứu, tiếng còi chói tai phá tan đêm tối.Phổ Sầm Tư cũng không sốt ruột, sau khi hắn xóa đi những tư liệu đó, lại mang đốt từng chồng từng chồng báo cáo thí nghiệm.Tự tay phóng hỏa đốt chúng.Hệ thống chữa cháy của viện nghiên cứu đã hỏng từ mấy ngày trước, chỉ là những tên viện trưởng kia còn chưa biết.Mức độ có thù tất báo của Phổ Sầm Tư, thật sự không thể coi thường.Toàn bộ tư liệu đã hóa hư không, kết quả thí nghiệm của bị thiêu hủy, điều đáng tiếc duy nhất là không tìm được 003, nếu không là có thể thả nó ra chơi đùa.Không có hệ thống phòng cháy, ngọn lửa càng lúc càng dâng cao.Tổ chức QW từ hơn hai năm trước đã bị tổn thương nặng nề, phải di dời viện nghiên cứu, đến nay còn chưa khôi phục lại.Nhà nghiên cứu cấp cao chỉ còn lại một người, xác suất thành công của thí nghiệm giảm xuống rất nhiều.Mà bây giờ, không hiểu sao kho dữ liệu lại bị phá hủy.Khi bảo vệ chạy tới kho dữ liệu thì đã bỏ lỡ lúc Phổ Sầm Tư rời đi.Tứ Mộc lại chuyển về dáng vẻ của quái vật nhỏ, nằm trên vai Phổ Sầm Tư.Khi chuẩn bị ra khỏi khu vực của viện nghiên cứu, Phổ Sầm Tư bắt gặp Quế Điền Lương.Toàn bộ viện nghiên cứu đều biết tên nhân viên nghiên cứu cao cấp phản bội chạy trốn khỏi tổ chức kia đã chết, không một ai nghĩ hắn thế mà còn sống.Tất nhiên Phổ Sầm Tư cũng sẽ không để bọn chúng biết.Quế Điền Lương trốn trong góc khuất, không thể tin nổi trợn tròn mắt.Y vừa mới nhìn thấy cái gì?Bóng dáng màu trắng đó, là Phổ Sầm Tư?Thứ trên vai hắn đó là gì?Tại sao lại trông quen như thế?Chỉ một phút sau, Quế Điền Lương đã nhận ra, thứ sinh vật màu đen đó, chẳng phải là ---Vật thí nghiệm đã chết đó sao!!!Đã qua hai năm, Phổ Sầm Tư còn sống trở về đã đủ khiến Quế Điền Lương giật mình.

Mà giờ phút này, trên vai hắn thế mà còn có thứ sinh vật vũ trụ kia!Khi Quế Điền Lương thử nhìn lại về phía bóng dáng kia, thì nó đã biến mất trong bóng tối.Dây thần kinh trong đầu như bị thứ gì đó lướt qua, hai mắt Quế Điền Lương bỗng trở nên mơ màng, không hiểu vì sao y lại ở đây?Vừa rồi chẳng phải y vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm sao?Trận hỏa hoạn này sẽ không khiến cho tổ chức QW biến mất, nhưng vẫn đủ để hủy hết mười năm dữ liệu của chúng.Bọn chúng kiểm tra máy quay, chỉ thấy được một bóng lưng mơ hồ.Rất cao, mặc áo blouse trắng, là một nhân viên nghiên cứu của chúng.Nhưng dù có kiểm tra thế nào, đều không tìm được tên nhân viên này.-- Bọn họ xuất hiện từ trong bóng tối, cũng biến mất trong bóng tối.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 59: Tiểu Tứ Mộc và tương lai


Edit: RyBọn họ đi đến một thành phố xa xôi khác.Phổ Sầm Tư mang theo Tứ Mộc, Tứ Mộc mang theo những chiếc vỏ ốc sên kia.Nơi đây là một vùng duyên hải, bọn họ ở trong một căn nhà cạnh tiệm hoa.

Sáng sớm mở cửa sổ ra, không khí mát mẻ hòa với hương hoa nhàn nhạt bay vào phòng ngủ.Tứ Mộc nằm sấp ở trên giường, một cánh tay duỗi dài, từng mảng lớn da thịt trắng nõn lõa lồ, chăn mền vừa hay kéo đến dưới xương cánh bướm của em, dấu hôn trải rộng trên tấm lưng nhỏ bé.Phổ Sầm Tư tựa bên cửa sổ, áo sơmi màu xám mở ra hai chiếc cúc.Tiệm hoa dưới lầu đã mở cửa, họ bày từng khóm hoa hồng kiều diễm như thiếu niên trên giường kia.Sáng mùa hạ cũng không quá nóng, Tứ Mộc hơi hé mắt, mơ màng vẫn còn chưa tan.Đêm qua em bị giày vò tới nửa đêm, bình minh còn chưa tới đã bị những nụ hôn nóng ướt đánh thức.Em gối đầu lên cánh tay, nhìn về phía Phổ Sầm Tư trước cửa sổ.Có lẽ là vì buồn ngủ mơ màng, em đã quên đi ngượng ngùng thường ngày."

Người phụ trách..."

Em khẽ nỉ non một tiếng.Phổ Sầm Tư đứng bên cửa sổ nghe thấy, hắn thu lại ánh mắt nhìn ra ngoài, quay đầu lại thấy một cảnh xuân ngọt ngào.Lần này Tứ Mộc lớn nhanh hơn trước nhiều, không đến một tháng em đã có thể xuất hiện lại với dáng vẻ con người.Mấy cái vỏ ốc sên Phổ Sầm Tư làm chẳng dùng được bao lâu, nhưng lúc ngủ, Tứ Mộc vẫn thích chạy vào trong đó.Hoặc là những lúc chọc giận Phổ Sầm Tư, em sẽ chui vào đó trốn cho đến khi Phổ Sầm Tư hết giận.Với Tứ Mộc, Phổ Sầm Tư không giận nổi.Nhưng Tứ Mộc cứ thích ngậm kẹo rồi lại gần hôn hắn, sau đó dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo kia vào miệng Phổ Sầm Tư.Nếu là bánh kẹo bình thường, Phổ Sầm Tư sẽ để kệ cho Tứ Mộc nghịch.Nhưng hết lần này tới lần khác lại là kẹo sầu riêng mà Phổ Sầm Tư ghét muốn chết.Lúc ấy mặt Phổ Sầm Tư sẽ sầm xuống, Tứ Mộc bị dọa lập tức bỏ chạy.Dù sao thì ngay cả viện nghiên cứu Phổ Sầm Tư còn dám đốt, Tứ Mộc sợ lỡ Phổ Sầm Tư lại nhốt em ngoài cửa mấy ngày thì phải làm sao bây giờ.Nhưng thật ra sợ nhất vẫn là lo Phổ Sầm Tư sẽ khiến em mấy ngày liên tục không xuống giường được.Cuối cùng vẫn là Phổ Sầm Tư dỗ dành Tứ Mộc chui ra khỏi vỏ.Trước bệ cửa sổ có những dây leo màu xanh, trên lá còn đựng vài giọt nước óng ánh.Phổ Sầm Tư cởi cúc áo, đi về phía Tứ Mộc trên giường.Hắn cúi xuống, in lên trán em một nụ hôn dịu dàng đầy tình cảm."

Đói chưa?

Ngủ thêm chút nữa đi, anh xuống làm bữa sáng cho em."

Tứ Mộc rất thích mùi hoa dưới lầu, thế là Phổ Sầm Tư bắt đầu có thói quen mỗi sáng thức dậy sẽ mở cửa sổ ra.Tứ Mộc ngoan ngoãn gật đầu, khép mắt lại, lần nữa chìm vào mộng đẹp.Lúc trước chọn nơi này cũng là vì bên cạnh có một tiệm hoa, mà cảnh vật lại yên tĩnh, cực kỳ thích hợp để xây dựng gia đình.Mà từ đây đến biển chỉ cần lái xe bốn mươi phút.Mấy ngày gần đây, bọn họ bận dọn nhà nên vẫn chưa có dịp ra biển.Bài trí trong nhà đều là do Phổ Sầm Tư và Tứ Mộc cùng nhau chọn, Tứ Mộc cực kỳ thích cái ga giường và khăn trải bàn có hình hoa li ti, cái này khiến Phổ Sầm Tư có phần không thể tiếp nhận.Hắn gần như là xoa huyệt thái dương nói chuyện với Tứ Mộc.Hắn muốn thuyết phục Tứ Mộc, thế nhưng Tứ Mộc lại hồn nhiên ngẩng đầu hỏi hắn.Có phải anh không thích không?Chỉ một câu này thôi.Phổ Sầm Tư đã thỏa hiệp.Dù có xấu hay không vừa mắt, Tiểu Tứ Mộc của hắn thích là được rồi.May mà mắt nhìn của Tứ Mộc cũng không quá kém, những đồ nội thất và trang trí khác em chọn, đặt ở trong nhà sẽ tạo ra một loại không khí vô cùng ấm áp.Tứ Mộc lười biếng để Phổ Sầm Tư mặc áo và quần cho mình, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, trong tay cầm bút, đầu bút chống lên cằm, như có điều suy nghĩ mà nhìn bản vẽ trong tay.Gần đây em mới học thiết kế nội thất trên mạng, định cùng Phổ Sầm Tư thiết kế lại một phòng khám thú y.Phổ Sầm Tư đi từ phòng bếp ra, Tứ Mộc dựa vào trên ghế sô pha, ngửa đầu nhìn Phổ Sầm Tư."

Người phụ trách ~"Em mềm mại kêu một tiếng.Phổ Sầm Tư nhìn sang, trông thấy cái cằm với đường cong mượt mà."

Cái này khó quá đi mất."

Phổ Sầm Tư khẽ cười.Tứ Mộc lại làm nũng.Gần đây Tiểu Tứ Mộc của hắn luôn làm nũng.Tứ Mộc ngửa đầu, phòng khách và Phổ Sầm Tư trong mắt em đều đảo ngược.Phổ Sầm Tư đi về phía em, bóng dáng hắn dần trở nên cao lớn trong con ngươi.Thường thì Tứ Mộc chỉ muốn một cái ôm.Nhưng Phổ Sầm Tư luôn cùng em làm trọn gói.Cái tay cầm bút được một bàn tay to lớn bao trùm, gương mặt in trong đôi mắt em dần tới gần, cho đến khi bờ môi chạm vào nhau.Trên chiếc bàn trà màu trắng có một lọ sứ nhỏ, trong đó là một đóa hồng màu xanh.Đó là vì Tứ Mộc thích, nên Phổ Sầm Tư xuống dưới lầu mua.

HOÀN CHÍNH VĂN.

__________________________________Vậy là đã hoàn chính văn hê hê ~~~Giá mà bộ nào cũng edit nhanh như này nhỉ =))))))))Còn 13 chương phiên ngoại vài ngày nữa sẽ lên sóng nốt nha~~~
 
Back
Top Bottom