Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man

[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 40: Chạm vào dây thần kinh


Edit: Ry337 tỉnh lại trên giá đỡ ngoài ban công, nó ôm bình sữa viên nhảy xuống sàn nhà, vừa mơ màng lắc râu, vừa từ từ chạy về phía phòng ngủ.Trong bể cá trên tủ đầu giường không có một hạt bụi, vị trí bị xê dịch một chút, giờ cái bể cách giường Phổ Sầm Tư chỉ vài centimet.Dưới đáy bể cá trong suốt có một lớp cà chua bi tươi ngon, xen lẫn giữa những viên cà chua còn có những quả mâm xôi xanh xanh, chúng mọng nước ngọt ngào, chỉ cần nhìn thôi đã khơi gợi lên sự tham ăn của 337.337 dùng râu cuốn lấy hai quả cà chua bi, và một quả mâm xôi.Nó bỏ hết chúng vào trong lọ kẹo của mình.337 ôm bình sữa viên của nó, cộng thêm lọ kẹo có cà chua be bé và quả mâm xôi nho nhỏ, bò đến chân tường chờ người phụ trách của nó ra ngoài.Phổ Sầm Tư nói chuyện với viện trưởng xong, sửa sang lại đống thiết bị thí nghiệm trên bàn.Hôm nay vội đi đón 337 về nhà, ngay cả đống dụng cụ làm thí nghiệm xong, hắn cũng không kịp sắp xếp lại.Khi Phổ Sầm Tư ra khỏi phòng thí nghiệm, hắn đã thấy 337 đang ôm lọ kẹo gặm cà chua.Phổ Sầm Tư ngồi xổm xuống, 337 chọn từ trong lọ kẹo của mình một viên sữa, đưa về phía hắn."

Từ Mộc vừa về nhà đã vào phòng tắm tắm rửa rồi, người phụ trách không được ghét bỏ em."

Phổ Sầm Tư không thích ăn kẹo.Hắn cho rằng thứ này quá ngọt ngào.Viên sữa được giơ lên trước miệng Phổ Sầm Tư, hắn rũ mắt, nhìn bộ dáng ngây thơ mà mong đợi của 337.Màu môi của Phổ Sầm Tư thiên nhạt, khi hắn hơi mím môi thành một đường thẳng trông sẽ rất nghiêm nghị, nhưng chỉ cần khóe miệng hắn hơi nhếch lên, phối hợp với đôi mắt sâu thẳm dưới cặp kính gọng vàng, là sẽ chảy ra một loại khí chất hoàn toàn khác với ngày thường.Phần lớn thời gian Phổ Sầm Tư đều mặc áo blouse trắng, hoặc là khoác thêm áo khoác sáng màu, cách phối đồ như vậy càng làm suy giảm hơi thở người sống đừng lại gần của hắn, nhưng trong những khoảnh khắc hắn không có biểu cảm, lại lộ ra một cảm giác lạnh lùng mê người vô cùng.Hắn hơi cúi xuống, hé miệng cắn viên sữa kia, ngậm vào giữa lưỡi và hàm trên.Vị sữa nồng đậm tản ra, Phổ Sầm Tư thoáng nhíu mày.Hắn vẫn không thích cái vị này."

Tạm được."

Phổ Sầm Tư nói với 337: "Không cần cho tôi, cậu tự ăn là được."

337 dùng râu cọ lên lọ kẹo: "Ngọt lắm, Tứ Mộc thích.

Người phụ trách cho Tứ Mộc, Tứ Mộc càng thích."

"Có đôi khi tôi không hiểu nổi vật nhỏ cậu."

Phổ Sầm Tư lắc đầu cười: "Mở miệng há miệng đều nói thích, tôi cũng hoài nghi rốt cuộc liệu cậu có hiểu ý nghĩa của thích không."

337 ôm lọ sữa viên, nhảy vào lòng bàn tay Phổ Sầm Tư."

Tứ Mộc biết."

337 cực kỳ kiêu ngạo hất râu: "Thích là chỉ cần được nắm tay người phụ trách là Tứ Mộc sẽ rất vui vẻ."

"Tứ Mộc còn biết."

337 thả dây thần kinh ra, chủ động quấn lấy dây thần kinh của Phổ Sầm Tư: "Yêu, là mỗi khi Tứ Mộc nghĩ đến người phụ trách, Tứ Mộc sẽ vui vẻ hơn nửa ngày, trong lòng sẽ được thứ cảm giác mà con người các anh gọi là hạnh phúc lấp đầy."

Dây thần kinh trong đầu tựa như xúc tu trong suốt, chỉ khe khẽ bị chạm vào như vậy thôi, đã đưa tới phản ứng lớn như sóng to gió gào trên biển.Bọn chúng có thể giúp cơ thể Phổ Sầm Tư thả lỏng, cũng có thể khiến Phổ Sầm Tư cảm nhận được khoái cảm.Đây là khả năng mà con người hoàn toàn không có được.Ngày nay, người trưởng thành ở thành thị phồn hoa đều có dục vọng cực kỳ thấp, các loại sản phẩm công nghệ cao lần lượt xuất hiện, có rất nhiều việc không làm được ở thế giới thật, nhưng có thể thực hiện được ở thế giới ảo nhờ một vài sản phẩm.Thế nên con người ở thời đại này, có một phần lạnh lùng như người máy.Bề ngoài của bọn họ ấm áp, nhưng trái tim bên trong đã đóng băng từ lâu.Bọn họ đã mất đi dục vọng nguyên thủy nhất.Giống như Phổ Sầm Tư.Hắn đã từng chán ghét tại sao con người lại tồn tại thứ gọi là dục vọng.Mà giờ phút này, khi dây thần kinh cùng hòa vào nhau, lại cực kỳ dễ dàng khơi dậy lên loại khát vọng ban sơ trong cơ thể con người.Từ sau lần đầu tiên dây thần kinh của họ cùng quấn vào với nhau, Phổ Sầm Tư đã càng ngày càng cảm nhận được nhiều loại cảm xúc.Có lẽ là vì sức mạnh kì lạ của 337.Có lẽ là vì yêu.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 41: Tình cảm của con người


Edit: RyBọn họ lại một lần nữa tiến vào thế giới tinh thần.Lần này không còn là giữa vũ trụ bao la không có điểm cuối, mà đã đổi thành chỗ ở của Phổ Sầm Tư.Có một loại cảm giác vi diệu rất khác lạ.Phổ Sầm Tư định ra khỏi phòng ngủ, thò tay định mở cửa.Bên ngoài người nhanh hơn hắn một bước, cửa bỗng được đẩy ra.Phổ Sầm Tư không tránh kịp, bị cánh cửa đập vào tay.337 bước vào luống cuống, vội bắt lấy cánh tay Phổ Sầm Tư, sốt ruột nhìn mu bàn tay bị đập đỏ ửng."

Người phụ trách...

Xin lỗi anh, vừa rồi Tứ Mộc vui quá, thế là kéo người phụ trách vào đây."

337 oan ức, trong mắt em ngập tràn sự đau lòng: "Còn làm người phụ trách bị thương nữa..."

"Không sao."

Phổ Sầm Tư rút tay về, nắn vành tai mềm mại của 33: "Vật nhỏ không định giải thích tại sao chỗ này lại biến thành chỗ ở của chúng ta à?"

337 nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, có chút ngại ngùng.Em hơi liếm môi: "Thế giới tinh thần thường là chuyện mà mình không thể quên được nhất, trước kia phiêu bạt ở trong vũ trụ lâu như vậy, thế giới tinh thần của Tứ Mộc đương nhiên là nơi đó, hiện giờ, với Tứ Mộc mà nói, người phụ trách là quan trọng nhất, nơi có người phụ trách được coi là nhà, đương nhiên sẽ thay đổi."

Bàn tay khớp xương rõ ràng dần đi lên, lòng bàn tay ấm áp dừng ở phía trên vành tai ấy.337 đỏ mặt như mặt trời lặn về Tây.Mặt trăng và những vì sao em từng thấy, đều giấu ở trong đáy mắt em.Sáng ngời lung linh, đẹp đến mức hắn chỉ muốn nhìn vào đó mãi thôi."

Người phụ trách..."

337 dè dặt ngước mắt lên, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay đang vuốt ve vành tai em: "Tứ Mộc muốn ôm anh."

Bỗng, 337 kêu lên.Em bị Phổ Sầm Tư bế lên!337 sợ hãi, hai cái đùi đều vòng chặt quanh eo Phổ Sầm Tư, em ôm cổ Phổ Sầm Tư, bị hắn ôm đến ghế sô pha.Phổ Sầm Tư đỡ lấy 337, để em dựa vào ghế sô pha, một tay hắn khoác lên vai 337, từ trên cao nhìn xuống.Hắn hơi nhếch môi: "Tại sao lần nào yêu cầu của em cũng thấp như vậy?"

337 bị hơi thở của Phổ Sầm Tư bao quanh, ngay cả ánh mắt nên nhìn về đâu cũng không biết."

Không dám yêu cầu nhiều hơn một chút sao?"

"Không dám..."

"Em sợ cái gì?

Tôi cũng sẽ không ăn em."

Rặng mây hồng trên mặt 337 nhanh chóng lan xuống đến cổ, đầu ngón tay em không khỏi siết lấy ghế sô pha: "Anh sẽ..."

Hai chữ này lại thật sự chọc cho Phổ Sầm Tư bật cười."

Vậy tôi có thể làm gì vật nhỏ đây?"

337 càng cúi xuống thấp hơn.Cái gáy mượt mà của em ánh lên trong con ngươi của Phổ Sầm Tư."

Vậy, có thể."

337 nói rất cẩn thận: "Có thể, hôn một chút không?"

"Em ở thế giới hiện thực đâu có dễ thẹn thùng như thế này?"

Ngón tay thon dài luồn vào trong tóc 337: "Ngay cả giường của tôi em cũng đã bò lên rồi, sao giờ đổi thành người lại ngượng ngùng?"

"Đâu có."

337 không thừa nhận: "...

Tứ Mộc không ngượng ngùng, chỉ là không hiểu lắm về cách giao lưu giữa con người các anh thôi."

Phổ Sầm Tư ngồi xuống, vắt chân bắt chéo, híp mắt mỉm cười nhìn em: "Tôi cho phép yêu cầu này, nhưng em phải tự mình làm."

Thật lâu sau, bàn tay trắng nõn chậm rãi đặt lên đùi Phổ Sầm Tư, 337 lấy ra dũng khí lớn nhất đời mình, xích lại gần hắn.Em đã là một con người.Em có thể yêu đương với Phổ Sầm Tư.337 cổ vũ bản thân.Khóe miệng ngậm ý cười, Phổ Sầm Tư chăm chú nhìn 337 đang dần đến gần hắn.Trái tim trong lồng ngực 337 đập thình thịch, càng đến gần, tiếng động ở nơi đó lại càng lớn.Tựa như từng tiếng sấm rền trong ngày xuân.Ngay cả môi của 337 cũng đang run.Khoảnh khắc hai bờ môi chạm vào nhau, một thứ cảm xúc gọi là mừng rỡ và xúc động lan tràn.Hóa ra đây chính là tình cảm của con người.Thật kỳ diệu...
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 42: Không thích động vật lắm


Edit: RyTrừ ngày 337 được Phổ Sầm Tư mang về nhà ra thì những thời gian khác.Ban ngày bọn họ ở thế giới hiện thực cãi nhau, ban đêm thì đến thế giới tinh thần làm loạn.Khả năng tự chữa trị của 337 mạnh hơn nhiều, chỉ một tuần sau, nó đã có thể thay đổi hình dáng cơ thể mình.Vốn dĩ 337 muốn biến thành hình động vật ở thế giới này, ví dụ như biến thành hình dáng giống mấy chú thỏ trắng kia, kết quả lúc thương lượng với Phổ Sầm Tư lại bị từ chối.Phổ Sầm Tư không thích động vật cho lắm.337 chịu thua, nó không muốn biến thành chuột bạch đâu.Phổ Sầm Tư lại cho rằng nhiều lắm cũng chỉ được gọi là chuột đen.Trái lo phải nghĩ vài ngày, 337 chỉ thay đổi một phần nhỏ.Răng nanh trắng hếu dần thoái hóa.Râu cũng tiêu biến.Phổ Sầm Tư cảm thấy, nó bắt đầu giống 003.Trừ cái đó ra, Phổ Sầm Tư bắt đầu từng bước huấn luyện 337.Sinh vật vũ trụ này quá mạnh mẽ, may mà số lượng chỉ có hai con.Một con đang ở sở nghiên cứu, một con ở trong tay Phổ Sầm Tư.337 bị Phổ Sầm Tư mang ra ngoài, nên tổ nghiên cứu số một bắt đầu tăng cường nghiên cứu 003.Trong một căn phòng thí nghiệm kín mít, có một vật thể màu đen cao tầm nửa người, nó duỗi ra những xúc tu thô to như cổ tay, không ngừng tấn công tường thủy tinh.Từng tiếng vang trầm đục vọng ra, những nhân viên nghiên cứu đi ngang qua đã quen với khung cảnh này, coi như chuyện thường ngày.Cứ mỗi ba tháng, đám nhân viên nghiên cứu sẽ phải mở một cuộc họp lớn.Phổ Sầm Tư tham gia xong, đang muốn về nhà, lúc đi ra cửa lại bị bảo vệ ngăn cản.Bảo vệ thông báo hắn cần phải đến gặp viện trưởng."

Muốn tôi tới thì cứ trực tiếp nói một câu trong cuộc họp không được à?"

Phổ Sầm Tư kéo ghế, ngồi xuống: "Sao phải để người ta chặn tôi ở cửa?"

"Chẳng phải là vì tôi sợ Phổ nghiên cứu viên quên sao?"

Gallaher Ilin tươi cười: "Thí nghiệm lần trước có tiến triển gì không?"

"Vẫn chưa."

Một phần tư liệu bày ra trước mắt Phổ Sầm Tư, là thứ hắn đưa cho viện trưởng lần trước: "Đại khái còn cần thêm khoảng một tuần nữa."

"Vậy anh đưa 337 về lại phòng thí nghiệm trong viện nhé?"

Bàn tay tràn đầy nếp nhăn của Gallaher Ilin cầm cây bút máy: "Tôi có thể đặc biệt phân riêng một phòng thí nghiệm cho anh, những nhân viên nghiên cứu khác nếu không có sự đồng ý của anh sẽ không được bước vào."

"Không cần phải phiền toái như vậy."

Phổ Sầm Tư lật xem giấy tờ trước mặt: "Chỉ cần cho tôi thêm một tuần nữa thôi."

Gallaher Ilin lắc đầu: "Quá lâu, tiến độ trước kia của anh không chậm như vậy."

"Trước kia chẳng phải tôi được quyền giải phẫu vật thí nghiệm sao?

Giờ ngài cho phép tôi mổ cái thứ trên tay này không?

Nếu cho phép, chỉ cần ba ngày."

Nụ cười trên mặt Gallaher Ilin dần biến mất."

Phổ nghiên cứu viên, anh là nhân viên xuất sắc nhất ở đây, nhưng cũng nên đúng mực."

"Năm ngày."

Phổ Sầm Tư giơ năm ngón tay: "Như vậy ngài hài lòng chứ?"

"Được."

Lão đặt bút xuống: "Còn có một vấn đề này tôi muốn hỏi Phổ nghiên cứu viên."

"Còn chuyện gì vậy?"

"Ngày 13 tháng 5 vừa rồi, tại sao anh lại đến trung tâm thành phố?"

Gallaher Ilin tìm kiếm trong đống tư liệu trên tay: "Tôi nhớ là Phổ nghiên cứu viên không thích ra ngoài lắm."

"Ý ngài là mấy ngày trước hôm tôi mang trả 337 về phòng thí nghiệm à?

Hình như là vì thí nghiệm thất bại hơn mười lần cũng không lấy được kết quả chính xác, nên lái xe ra ngoài dạo quanh giải sầu thôi."

"Vậy à."

Gallaher Ilin để Phổ Sầm Tư rời đi.Phổ Sầm Tư lên xe, lấy kính xuống day ấn đường, cái tay đang cầm gọng kính kia, gân xanh nổi lên, đầu ngón tay trắng bệch.Hắn đeo lại chiếc kính gọng vàng lên, giấu dưới đáy mắt vài tia bực bội.Phổ Sầm Tư gục đầu xuống, bật cười.Là một nụ cười mỉa mai.Hắn thế mà lại quên, ở trong cái sở nghiên cứu này, tổ chức QW có quyền giám sát bất cứ nhân viên nghiên cứu nào.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 43: Vẻ đẹp thoáng qua


Edit: RyPhổ Sầm Tư đi một chuyến đến cửa hàng, mua cho 337 ở nhà chút sữa viên và cà chua bi.Bởi vì có sự hiện diện của 337, số lần Phổ Sầm Tư đến siêu thị mỗi tháng không chỉ nhiều hơn mười lần, bình thường đều là mua chút rau quả và đồ ăn vặt, vì thứ đầu tiên hết luôn là hai thứ này, nên giờ Phổ Sầm Tư đến cửa hàng cũng là để mua chúng.Trước đây, Phổ Sầm Tư chỉ cần vào cửa, hoặc là bước từ phòng bếp ra, sẽ luôn trông thấy cái nhúm đen như mực kia lao về phía mình.

Trước khi hình dáng của 337 thay đổi, mỗi lần nó chạy về phía hắn, đều có thể thấy được hai cái râu kia bay phất phới ra sau.Nó như mang theo cơn gió, nhanh chóng lao đến trên mũi chân hắn.Bộ dáng 337 đúng là không đẹp.Thế nhưng nhìn nhiều thêm mấy lần, lại tự dưng trở nên thuận mắt.Nó không cao được như Phổ Sầm Tư, cũng chỉ có thể "bộp" một cái, nhảy được lên giày hắn, rồi dùng hai cái râu, không ngừng cọ lên mắt cá chân hắn.Tiếng 337 rất mềm mại, nhất là khi nó gọi "người phụ trách".Như thể trong miệng nó ngậm cục đường vậy, ngay cả giọng nói cũng lộ ra chút ngọt ngào.Phổ Sầm Tư thậm chí còn từng hoài nghi 337 động vào đầu dây thần kinh của hắn.Nhưng hắn biết, 337 không có lá gan này.Nguyên nhân nằm ở chính hắn.Hôm nay Phổ Sầm Tư đi lên lầu, lại không thấy được nửa cái bóng của 337, hắn nhíu mày, đặt cà chua bi vừa mua về lên bàn trà, tiến vào phòng ngủ, vẫn không thấy bóng dáng 337 đâu.Mặt trời lặn trong buổi hoàng hôn đỏ như máu, bóng của cái giá đỡ trên ban công, nghiêng nghiêng chiếu lên sàn phòng khách.Bể cá, phòng ngủ chính, phòng tắm, đều không có dấu vết của 337.Máy bay trên không trung xẹt qua tầng mây, để lại dấu vết thật dài.Phổ Sầm Tư đứng trên ban công, đầu ngón tay mân mê một mảnh lá xanh hiện rõ từng đường vân, trong phòng ngoài phòng đều tĩnh lặng, hoàn toàn khác với trước.Điều này chứng tỏ cái gì?Có lẽ 337 đã đi rồi.Phổ Sầm Tư chưa từng hạn chế hành tung của 337, thật ra ngay từ ban đầu, 337 đã có thể chạy trốn khỏi đây.Đầu ngón tay rời khỏi chiếc lá, lấy xuống chiếc kính gọng vàng, cảnh vật bốn phía trở nên mơ hồ, Phổ Sầm Tư cúi đầu xuống, lấy từ trong túi áo trước ngực ra một miếng vải, định lau mắt kính chỉ có chút hạt bụi li ti.Ở trước nhà, trong mảng màu xanh tươi rậm rạp, bỗng xuất hiện một vệt trắng như ngọc.Phổ Sầm Tư dừng tất cả động tác lại, cúi xuống nhìn về phía dưới lầu.Nơi đó là bụi cỏ rậm rạp, còn có một cây chuối tây với những phiến lá to lớn và cái thân thô to, vệt màu trắng ấy đang lấp ló sau gốc cây.Chiều hoàng hôn lấp lánh nắng vàng lẻ tẻ rải lên tán lá, Phổ Sầm Tư đeo kính lên, thấy rõ được vệt màu trắng ấy.Đó là một con người.Da thịt em trắng nõn, ánh mắt mơ màng, đứng bên tán lá chuối, trông như thiếu niên nhà ai bị lạc đường.Em ngẩng đầu lên, ánh sáng xuyên qua khe hở giữa những tán lá, rơi trên áo sơ mi trắng, dường như là đang tìm ai.Sự ngây ngô trong đôi mắt trong veo sáng ngời ấy, vào khoảnh khắc nhìn thấy Phổ Sầm Tư trên ban công tầng hai, lập tức biến mất sạch sẽ.Thay vào đó là một loại mừng rỡ.Em giơ lên đôi cánh tay mảnh khảnh, chào hỏi với Phổ Sầm Tư ở trên lầu.Phổ Sầm Tư hơi nheo mắt, khóe môi không nhịn được mà giơ lên.Thiếu niên ở dưới lầu, trong mảng màu xanh lục ấy, có một loại đẹp đẽ mà không ngôn từ nào diễn tả được.

Cũng không biết là em tôn lên mảng màu xanh rờn ấy, hay là mảng màu xanh ấy tôn lên em.Vệt hơi nước thật dài do máy bay để lại vẫn còn trên bầu trời, mặt trời lặn về Tây lại đỏ thêm mấy phần, em đẩy ra những cành lá tươi tốt, nhấc chân lên muốn chạy về phía Phổ Sầm Tư.Chỉ vẻn vẹn trong một giây, bàn chân nhấc lên của thiếu niên còn chưa rơi xuống đất, đã biến mất không còn bóng dáng.Vệt màu trắng kia cũng theo đó biến mất.Cành lá đung đưa, có vài chiếc lá chao nghiêng rơi xuống mặt đất, dường như một màn vừa thấy chỉ là cảnh đẹp thoáng qua.Phổ Sầm Tư vội vàng chạy xuống lầu, vạch bụi cỏ ra, nhìn thấy một cục nho nhỏ màu đen hình bầu dục.Dáng vẻ mềm mại núc ních, mở to một con mắt đáng yêu vô cùng.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 44: Không hề cố chấp không chịu tỉnh ngộ


Edit: Ry"Em ở đây làm gì?"

Phổ Sầm Tư vươn tay ra, ôm 337 vào trong ngực."

Toàn đất cát, bẩn, sau này đừng chạy lung tung ra ngoài nữa."

337 chớp mắt: "Vâng, người phụ trách, vốn Tứ Mộc định núp trong bụi cỏ, cho anh một niềm vui bất ngờ thật là to, nhưng mà..."

337 có chút ngượng ngùng: "Đến trưa 337 không cẩn thận ngủ quên luôn ở đây."

Thể tích của 337 đã được nuôi lớn hơn nhiều, dáng vẻ của nó cũng đã thay đổi, nếu mang về phòng thí nghiệm, chỉ cần nhân viên nghiên cứu không bị mù là có thể nhìn ra được sự biến hóa của nó.Nó vẫn còn đang lải nhải trong ngực Phổ Sầm Tư: "Hình như Tứ Mộc vừa mơ đó, Tứ Mộc mơ thấy người phụ trách đứng trên ban công, còn...

Tứ Mộc biến thành người, anh nói xem, nếu cái này là sự thật thì tốt biết bao."

"Cố chấp chuyện này làm gì?"

Phổ Sầm Tư chỉnh độ ấm của nước, bỏ 337 vào trong bồn tắm: "Em không cần phải biến thành người."

"Hình như tôi đã nói với em, tôi không thích con người."

Phổ Sầm Tư thoa sữa tắm khắp cơ thể 337, 337 duỗi xúc tu ra quấn lấy cổ tay hắn.Nó nói: "Em có thể cảm giác được, người phụ trách, anh không cần phải an ủi em.

Em không hề cố chấp không chịu tỉnh ngộ, em thật lòng muốn làm đồng loại với anh, dù sao thì cảm giác yêu đương này, chỉ tồn tại giữa đồng loại thôi.

Mặc dù em là quái vật nhỏ đến từ vũ trụ, nhưng em có thể vì anh mà thay đổi mọi thứ nha, anh xem Tứ Mộc bây giờ đi, có phải đáng yêu hơn trước nhiều rồi không?"

Phổ Sầm Tư nặng nề búng cái đầu nhỏ của 337: "Em không cần phải thay đổi gì hết, dù em có như thế nào thì cũng sẽ không bao giờ có chuyện tôi vứt bỏ em."

337 dùng xúc tu cọ lên cổ tay Phổ Sầm Tư, con mắt nó cong cong, đựng đầy mừng rỡ."

Người phụ trách, anh vẫn không hiểu vì sao Tứ Mộc muốn trở thành con người rồi."

337 ôm lấy đầu ngón tay Phổ Sầm Tư: "Nếu Tứ Mộc trở thành đồng loại với anh, thì Tứ Mộc có thể đứng ở cạnh anh rồi.

Những ngày hoàng hôn chưa buông xuống, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo mát, cũng có thể ra ngoài dạo phố, em không cần phải nằm trên vai anh nữa, mà có thể nắm tay anh, đường đường chính chính tựa lên vai anh, chúng ta có thể cùng nhau trải qua những khoảnh khắc tuyệt đẹp đó."

Ngón cái của Phổ Sầm Tư khựng lại trong khoảng một giây, hắn khe khẽ ừ một tiếng, tiếp tục tắm rửa sạch sẽ cho 337.Ban đêm ở thế giới tinh thần lại càng thêm dịu dàng vô cùng, mặt trăng cong cong tỏa ra ánh sáng trắng mềm mại, thiếu niên cố ý trốn sau gốc cây, khi nghe thấy tiếng bước chân hắn đi tới, bèn thò đầu ra nở nụ cười mê người."

Người phụ trách, anh có phát hiện ra là thế giới tinh thần này trở nên rộng lớn hơn rồi không?"

Năng lực của 337 càng ngày càng mạnh, phạm vi của thế giới tinh thần đã lớn hơn rất nhiều.

Hiện giờ nơi này đã như một thế giới bình thường, tất cả cảnh vật quy luật đều giống y hệt thế giới gốc, ngoại trừ việc nơi này không có bất kỳ người nào khác.Thế giới tinh thần như thể tồn tại vì riêng bọn họ."

Gần đây sức mạnh của em hình như ổn định hơn nhiều."

Phổ Sầm Tư mặc một chiếc áo khoác dài, hắn theo thói quen ôm 337 vào trong ngực: "Sau khi rời khỏi đây thì không thấy em teo nhỏ nữa."

"Sao có thể phụ lòng người phụ trách được."

337 ngửa đầu nhìn về phía trăng khuyết, mặt mày cũng cong cong như vầng trăng kia: "Là người phụ trách đã dạy cho Tứ Mộc nhiều thứ như vậy."

Em vùi đầu vào trong lồng ngực Phổ Sầm Tư, vòng tay ôm eo hắn: "Tứ Mộc còn không biết bản thân có những sức mạnh này mà."

Đầu ngón tay vén lên sợi tóc trên trán 337, Phổ Sầm Tư nhìn đôi mắt chỉ cần nhận được chút tử tế là sẽ tràn ngập ý cười.Ánh trăng nhu hòa, giọng hắn dường như cũng trở nên dịu dàng hơn."

Ngày mai, chúng ta dọn nhà nhé?"

____________________________Em ơi đi trốn với anhMình đi đến nơi có biển bạc núi xanh~
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 45: Vì sao phản bội tổ chức


Edit: RyNgày hôm đó, Phổ Sầm Tư thức dậy từ lúc ba giờ sáng, hắn cầm theo mười mấy phần tư liệu mà vài ngày trước đã mang về từ sở nghiên cứu, và cả 337 vẫn còn đang buồn ngủ trong bể cá.Liên hệ với hắn chính là một vị cảnh sát mặc thường phục.Tiếng cánh quạt xoay tròn đinh tai nhức óc, 337 trong ngực Phổ Sầm Tư thò đầu ra, tò mò nhìn máy bay trực thăng đang phát ra âm thanh.Trong khoảnh khắc sắp bị người liên lạc phát hiện, Phổ Sầm Tư trực tiếp ấn 337 vào lại.Bởi vì phải ra ngoài nên 337 cố ý thu nhỏ bản thân một chút.Sẽ dễ giấu trên người Phổ Sầm Tư hơn.337 dùng giao lưu tinh thần để nói với Phổ Sầm Tư: "Người phụ trách, chúng ta phải đi đâu vậy?"

Ba giờ sáng trăng vẫn còn chưa tắt, Phổ Sầm Tư quay đầu nhìn về phía căn nhà, đáy mắt có chút cảm xúc mù mịt không rõ.Hắn hơi nhếch miệng, không mở miệng, ở trong đầu nói với 337: "Đến một nơi mà bọn họ không thể tìm thấy."

Cánh quạt tăng tốc chuyển động, máy bay trực thăng bay về phía không trung.337 mọc ra một cái râu, đặt con mắt lên đó, thông qua lớp kính nhìn ra ngoài.Mặt trăng treo ở chân trời, và Phổ Sầm Tư ôm nó trong ngực.Nó cảm thấy giờ Phổ Sầm Tư có bảo nó đi chết nó cũng sẵn lòng.Nhưng chỉ được mấy phút, 337 đã lại nằm trong lồng ngực Phổ Sầm Tư ngủ thiếp đi.

Gần đây 337 cực kỳ thích ngủ, ăn uống cũng nhiều hơn trước một chút.Phổ Sầm Tư đạt được mục đích, giao lại toàn bộ tư liệu cho đối phương.Trời đã sáng, ánh ban mai dâng lên cùng mặt trời mọc vô cùng rực rỡ.Phổ Sầm Tư đến địa điểm mình muốn, không có bất cứ sản phẩm công nghệ cao nào, thậm chí nhà cao tầng cũng chỉ lác đác vài cái.Chất lượng không khí rất tốt, xe cộ lao vùn vụt qua đường vẫn là những chiếc xe nhỏ từ vài thập niên trước, hai bên đường cái trồng những hàng thông cao lớn, Phổ Sầm Tư đi về phía trước, rẽ vào một con ngõ nhỏ.Khung cảnh nơi này không có gì thay đổi so với hai mươi năm trước, cũng có thể nói là những kẻ phía sau kia cố ý không để đổi thay phát sinh.Bởi vì nơi này là khu ổ chuột.Là nơi tốt nhất để tiến hành những giao dịch ngầm.Trên thế giới có khoảng 40 khu ổ chuột, đó chỉ là những khu được công khai với thế giới, còn những nơi chưa từng được công khai thì, không biết có đến bao nhiêu.Phổ Sầm Tư công tác ở sở nghiên cứu hơn năm năm, còn ký hợp đồng chung thân, cho dù gần đây không làm ra được kết quả thí nghiệm nào thì cũng sẽ không có ai hoài nghi đến hắn.Khi nhóm viện trưởng nhận ra mọi chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo thì đã không còn có thể tìm được anh chàng nhân viên nghiên cứu xuất sắc kia của họ nữa.Khi tổ chức QW bùng lên báo động, truy nã Phổ Sầm Tư toàn cầu, phần lớn nhân viên công tác đều không tin.Tên kia xuất chúng như vậy, chỉ mấy năm nữa là sẽ lấy được vị trí viện trưởng, sao tự nhiên lại từ bỏ những thành tựu này?Trong số những người này, ngay cả Quế Điền Lương không ưa Phổ Sầm Tư, đều thử chủ động liên lạc với hắn.Hình ảnh Phổ Sầm Tư đeo đôi găng màu trắng, tay giơ dao giải phẫu, mổ xẻ những sinh vật vũ trụ kia.Họ đều đã từng chứng kiến.Trong đôi mắt sậm màu sau cặp kính gọng vàng, chưa từng trộn lẫn bất cứ thứ tình cảm nào khác.Rõ ràng Phổ Sầm Tư luôn tràn đầy nhiệt huyết với việc nghiên cứu.Sao tự dưng lại phản bội chạy trốn khỏi tổ chức?Cái ngày cử người đến điều tra nơi ở của Phổ Sầm Tư, Quế Điền Lương cũng xin viện trưởng cho y đến hiện trường.Trong phòng thí nghiệm sau bức tường, chuột bạch trong lồng vẫn còn kêu chít chít, tiêu bản trên giá sắt được bày biện ngay ngắn.Bọn họ phát hiện những tư liệu cất giấu trong phòng thí nghiệm này, có rất nhiều cái đáng lẽ phải nộp lên cho tổ chức, mà phần tư liệu được che giấu sớm nhất---Là từ năm năm trước.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 46: Thiếu niên lại xuất hiện


Edit: RySau khi rời khỏi tổ chức, Phổ Sầm Tư có nhiều thời gian rảnh hơn, hắn dồn toàn bộ tâm tư vào 337, dạy cho 337 cách sử dụng sức mạnh tinh thần của nó.Phổ Sầm Tư cũng không rõ rốt cuộc sức mạnh của 337 lớn đến mức nào, chỉ có thể từng bước làm thí nghiệm, lấy thêm kết quả.Sức mạnh của 337 rất kì diệu, nó có thể tiến hành khống chế tinh thần với vật thể có sinh mệnh, có điều mỗi lần sử dụng sức mạnh xong, trạng thái của nó sẽ yếu đi.337 vừa đối mắt với cặp mắt đỏ của thỏ trắng hơn nửa tiếng, bèn nằm ra đất, không muốn tiếp tục nữa.Nó lanh lợi chạy đi tìm Phổ Sầm Tư đang ngồi trên ghế sô pha, nũng nịu: "Người phụ trách, hôm nay Tứ Mộc không làm huấn luyện được không, bởi vì Tứ Mộc lại tiến bộ thêm một giây rồi."

Phổ Sầm Tư ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, rồi lại rũ mắt tiếp tục đọc sách: "Mới được một tiếng, tiếp tục đi."

Miệng nói vậy, nhưng khi 337 nhảy về phía hắn, Phổ Sầm Tư vẫn vươn tay ôm nó vào trong ngực.Hình dạng của 337 lúc này vẫn là một hình bầu dục, mềm nhũn đen sì, ngoại trừ việc màu sắc của nó không được đẹp lắm thì những cái khác đã trở nên đáng yêu vô cùng."

Nhưng mà Tứ Mộc buồn ngủ quá, Tứ Mộc muốn đi ngủ cơ."

Phổ Sầm Tư để sách xuống, hơi nhíu mày: "Từ tối qua đến giờ em đã ngủ hơn mười hai tiếng rồi, sao vẫn còn buồn ngủ?"

Lòng bàn tay chạm vào 337, 337 ngoan ngoãn cọ cọ ngón tay hắn.Thật ra cho tới tận bây giờ vẫn chưa có một ai thực sự hiểu rõ được giống loài của 337, Phổ Sầm Tư lo lắng 337 bỗng dưng thích ngủ một cách bất thường như vậy, có thể là vì nó đang bắt đầu tiến hóa ở một số phương diện, hoặc là bị ốm.337 đen thui, nhưng lại thích con thỏ trắng xù, Phổ Sầm Tư bèn đặc biệt mua cho nó một con, để nó mỗi ngày làm huấn luyện tinh thần.Sức mạnh của nó đúng như Phổ Sầm Tư dự đoán.Có thể tiến hành khống chế tinh thần với bất cứ sinh vật nào, nhưng thời gian không thể quá dài, dù sao thì 337 cũng không phải là vạn năng.337 trở về phòng đi ngủ, Phổ Sầm Tư ra ngoài một chuyến, tìm cảnh sát Hồng để bàn điều kiện, đến chạng vạng tối, Phổ Sầm Tư mới trở về.Tổ chức QW muốn trừng phạt nghiêm khắc sự phản bội của Phổ Sầm Tư, nên còn thả cả tin tức ra bên ngoài.Đám cảnh sát hoảng loạn muốn bảo vệ sự an toàn cho Phổ Sầm Tư, nhưng Phổ Sầm Tư lại tự mình từ chối.Tổ chức QW có thể giữ vững được nhiều năm như vậy vẫn chưa bị phá sập, một là vì không có chứng cứ, hai là vì có người ở trên che chở cho tổ chức.Khoa học kỹ thuật ở khu ổ chuột không quá phát triển, muốn tìm người khó như mò kim đáy biển, họ sẽ không thể bị phát hiện nhanh như vậy.Phổ Sầm Tư ở trong cục cảnh sát, trò chuyện với những cảnh sát kia hơn nửa ngày, cùng ôn chuyện cũ.Nói tóm lại, Phổ Sầm Tư cũng chẳng phải người tốt.Lúc đầu hắn gia nhập tổ chức, ký tên lên hợp đồng, đều là do hắn tự nguyện.Không có ai ép hắn cả, lúc đó hắn cũng không biết đám cảnh sát này.Là bọn họ lần theo manh mối, tìm được Phổ Sầm Tư tuổi còn trẻ đã được mời gia nhập tổ chức QW.Một tổ chức ngầm như vậy sớm muộn cũng sẽ bị phá hủy, bọn họ đặt cơ hội trước mặt Phổ Sầm Tư, cho hắn lựa chọn.Về phần Phổ Sầm Tư, đương nhiên là hắn chọn điều có lợi cho hắn.Nắng chiều kéo dài cái bóng của Phổ Sầm Tư, hắn đi đến cửa chính, lấy chìa khóa ra mở cửa.Không có bóng dáng màu đen vội vàng lao về phía hắn, khiến hắn không quen lắm.Hắn không thể không thừa nhận, dù 337 có mang bộ dáng gì, hắn đều có thể chấp nhận.Trên đường về, Phổ Sầm Tư ghé mua bánh kem mà dạo gần đây 337 rất thích, bởi vì sợ 337 ăn quá nhiều sẽ gây ra phản ứng xấu, nên hắn thường chỉ mua mấy miếng nhỏ.Còn phải phòng ngừa vật nhỏ 337 kia ăn vụng nữa.Cứ để 337 ngủ mãi như vậy cũng không phải là cách.Phổ Sầm Tư đặt bánh vào trong tủ lạnh, đẩy cửa phòng ngủ, định đánh thức 337, hỏi thăm tình trạng cơ thể nó.Hoàng hôn phía chân trời xuyên qua cửa kính chiếu vào, rải rác trên sàn và nơi góc giường, tựa như một tấm lụa mỏng vàng kim.Trên chiếc chăn màu sáng, có một thiếu niên áo trắng đang co ro.Phổ Sầm Tư vô thức ngừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn đến gương mặt của thiếu niên.Thiếu niên có khuôn mặt nhu hoà, khóe môi khẽ nhếch, hình như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp.Ánh chiều tà vẩy lên mắt cá chân thiếu niên, càng tôn thêm sự xinh đẹp của những đường cong tinh tế ấy.Có lẽ là vì nóng, gương mặt thiếu niên nổi lên những vệt hồng nhàn nhạt.Áo sơ mi trên người hoàn mỹ dán vào bờ eo chập trùng, bởi vì nghiêng người ngủ nên cổ áo của thiếu niên hơi lệch sang trái.Nửa bên gò má dán lên gối đầu, trên mặt thiếu niên còn đeo một cái bịt mắt màu trắng.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 47: Trái Đất này không còn 337


Edit: RyHàng mi rung rung, đôi mắt màu nâu nhạt ấy từ từ mở ra.Bàn chân trắng nõn nhẹ nhàng cựa quậy, ánh chiều tà phía trước cửa sổ đổ xuống dưới đôi chân em.Thiếu niên tựa như một đóa hoa đang nở rộ, sự xinh đẹp của em dường như không nên tồn tại ở thế gian này.Mà em vốn cũng không phải là con người ở thế giới này.Em là một sinh vật cao cấp hơn con người không biết bao nhiêu lần.Phổ Sầm Tư quên đóng cửa lại, cứ thế đi về phía giường lớn.Bàn tay trắng trẻo thon dài chậm rãi rơi trên khuôn mặt ấy.Bọn họ có cùng một nhiệt độ cơ thể, có cùng một vẻ ngoài.Bọn họ đều giống con người.Thiếu niên nắm lấy bàn tay của Phổ Sầm Tư, nâng mắt, dịu dàng nhìn hắn.Em dùng mặt cọ lên lòng bàn tay Phổ Sầm Tư, nhẹ giọng mở miệng: "Hình như Tứ Mộc lại kéo người phụ trách vào thế giới tinh thần rồi."

"Em chưa tỉnh ngủ à?"

Phổ Sầm Tư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tứ Mộc."

Nơi này không phải là thế giới tinh thần."

Phổ Sầm Tư nói cho em biết.Lúc đầu, Tứ Mộc chậm chạp ngơ ngác nhìn Phổ Sầm Tư mãi, sau đó niềm vui bất ngờ dần cuồn cuộn dâng lên trong đáy mắt.Em kích động đứng lên, chân giẫm trên giường lớn mềm mại, hai cánh tay sờ loạn lên người mình.Tứ Mộc đứng ở trên giường, cao hơn Phổ Sầm Tư một chút.Em xác nhận xong, giang hai tay ra, vui vẻ bổ nhào lên Phổ Sầm Tư.Lần đầu tiên.Đây là lần đầu tiên bọn họ có cùng một nhiệt độ.Phổ Sầm Tư một tay ôm eo em, một tay đỡ bắp đùi em, theo quán tính mà lùi về sau hai bước."

Người phụ trách!

Người phụ trách!

Anh xem Tứ Mộc này!

Anh xem có phải Tứ Mộc đã thành con người rồi không?"

Em vui vẻ kêu loạn lên.Phổ Sầm Tư ngửa đầu nhìn khuôn mặt trước giờ chỉ có thể nhìn thấy trong thế giới tinh thần."

Ừ."

Tứ Mộc rũ mắt, cùng chạm trán với Phổ Sầm Tư.Hơi thở của em cũng có độ ấm."

Người phụ trách, có phải anh đang không vui không?"

Em dè dặt hỏi, chỉ sợ Phổ Sầm Tư sẽ gật đầu."

Tứ Mộc."

Phổ Sầm Tư gọi tên em."

Những chuyện xảy ra với em, đã không thể dùng khoa học để giải thích."

"Đương nhiên là không thể rồi, bởi vì bản chất Tứ Mộc có phải là con người đâu."

Tứ Mộc nghĩ đến chuyện này, trong lòng không hiểu sao vẫn có chút khó chịu.Một giây sau, Phổ Sầm Tư hơi ngẩng lên, chóp mũi của bọn họ chạm vào nhau.Bờ môi gần trong gang tấc."

Em không phải sinh vật của Trái Đất, không thể áp dụng kiến thức của Trái Đất lên em."

Phổ Sầm Tư ôm Tứ Mộc thêm chặt: "Thế nhưng giờ bề ngoài của em đã không có gì khác với chúng tôi."

"Từ giờ trở đi, vật thí nghiệm 337 không còn nữa."

Môi bọn họ dán vào nhau: "Hiểu không?"

"Vậy..."

Một cái hôn thật khẽ."

Với bên ngoài, em là quản gia tôi mời tới."

Phổ Sầm Tư cười: "Còn giữa chúng ta, em muốn là gì thì sẽ là cái đó."

"Vậy có thể...

Là quan hệ...

Ở bên nhau không?"

Tứ Mộc sống ở Trái Đất lâu như vậy, mặc dù hầu hết thời gian đều sống ở phòng thí nghiệm, nhưng những ngày sống với Phổ Sầm Tư, em đã học được không ít tri thức liên quan tới Trái Đất.Em biết có một loại quan hệ gọi là bạn đời, chính là vợ chồng.Thế nhưng Tứ Mộc ngại không dám nói thẳng ra."

Người phụ trách..."

"Em vẫn còn gọi tôi như vậy?

Đã quên tôi vừa nói gì rồi sao?"

"...

Phổ...

Tiên sinh..."

"Lạnh nhạt như vậy?"

"...

Tiên sinh...

Sầm Tư tiên sinh..."

"Vẫn còn lắp bắp như vậy sao?"

Tứ Mộc bĩu môi, bất mãn trừng Phổ Sầm Tư: "Em quen gọi người phụ trách rồi, không đổi được."

Phổ Sầm Tư đặt Tứ Mộc lên giường, ra ngoài lấy dép lê.Hắn đặt dép lê xuống trước mặt Tứ Mộc: "Ở nhà em muốn gọi sao cũng được, nhưng lúc có người ngoài đừng gọi tôi là người phụ trách."

Tứ Mộc nhét bàn chân nho nhỏ của mình vào trong dép lê: "Vâng, người phụ trách."

Tứ Mộc nhìn chằm chằm đôi dép lê này: "Tại sao dép của Tứ Mộc lại to vậy?"

"Bởi vì hình thể của em nhỏ hơn."

Hiện giờ Tứ Mộc đại khái chỉ cao ngang mặt Phổ Sầm Tư, khoảng một mét bảy, thân hình em không khác lắm với dáng vẻ trong thế giới tinh thần, dáng người hơi gầy, xương cốt cũng mảnh mai.Phổ Sầm Tư nhớ tới bánh kem dâu hắn vừa mua về, định ra tủ lạnh lấy, đi được tới cửa, hắn bỗng quay đầu, nhìn về phía Tứ Mộc đang ngoan ngoãn ngồi trên giường."

Đúng rồi."

Tứ Mộc mỉm cười nghiêng đầu: "Sao vậy?

Người phụ trách?"

Hôm nay ráng chiều đẹp lạ thường, toàn bộ rơi vào trong mắt Tứ Mộc."

Sau này, dù gặp phải bất cứ tình huống nào, không có sự cho phép của tôi, em không được sử dụng sức mạnh với bất cứ sinh vật nào."
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 48: Đêm nay xác định là mất ngủ


Edit: RyPhổ Sầm Tư cần phải dạy Tứ Mộc nhiều chuyện hơn nữa.Ví dụ như pháp luật của con người, cách thức sống chung với con người, đây đều là những điều Tứ Mộc cần phải biết rõ.Cũng may năng lực học tập của Tứ Mộc rất mạnh, em nhanh chóng học được hết những điều Phổ Sầm Tư dạy.Trong siêu thị, Tứ Mộc ôm một con thú nhồi bông hình bò sữa, con mắt không ngừng nhìn về phía khu đồ ăn vặt.Em tưởng là hành động của mình chưa bị Phổ Sầm Tư phát hiện, hoàn toàn không biết biểu hiện của mình rõ ràng tới mức nào."

Em học mọi thứ nhanh như vậy, sao vẫn có cảm giác ngốc y như trước đây?"

Khóe miệng Phổ Sầm Tư hàm chứa nụ cười: "Muốn mua gì thì cứ lấy."

Một tuần trước, Phổ Sầm Tư dạy cho Tứ Mộc cách dùng tiền, Tứ Mộc ngốc nghếch hỏi Phổ Sầm Tư, nếu dùng hết số tiền còn lại thì không còn nữa à?Lúc ấy Phổ Sầm Tư khẽ gật đầu.Mấy ngày sau Phổ Sầm Tư ra ngoài mua thức ăn, phát hiện ngay cả sữa viên thích nhất Tứ Mộc cũng không lấy.Thậm chí còn có một lần, Tứ Mộc cầm lọ kẹo ngắm nghía mãi, sau đó lại ngoan ngoãn trả về kệ hàng."

Bé ngốc, tiền của tôi có cho em ăn sữa viên cả đời cũng không có vấn đề gì."

Phổ Sầm Tư xoa đầu Tứ Mộc: "Em sang đó chọn đồ ăn vặt đi, tôi nghe điện thoại đã."

Phổ Sầm Tư nghe điện thoại xong.Tứ Mộc quả thật chỉ lấy một lọ sữa viên.Một tay em ôm thú nhồi bông hình bò sữa, một tay cầm lọ sữa viên.Tứ Mộc đau lòng liếc nhìn kệ hàng đầy đồ ăn vặt: "Tứ Mộc chỉ cần sữa viên thôi là đủ rồi."

Trong giọng nói em lộ ra tràn ngập sự tiếc nuối với đồ ăn vặt.Phổ Sầm Tư bị dáng vẻ ngốc nghếch này của Tứ Mộc chọc cho không còn biết nói gì.Bọn họ lại dạo quanh khu đồ ăn vặt, Phổ Sầm Tư trực tiếp lấy một đống đồ ăn vặt mà Tứ Mộc thích.Tứ Mộc thích đồ ngọt, ví dụ như sữa viên và bánh gatô, còn có kẹo.Phổ Sầm Tư lấy mỗi thứ hai túi, đương nhiên không phải là để cho hắn ăn, mà là sợ nhóc con Tứ Mộc này ăn không đủ no.Từ hai tuần trước, sau khi Tứ Mộc biến thành con người, sức ăn của em đã tăng gấp mười.Trước kia chỉ cần hai quả cà chua bi là no, giờ phải cần hai miếng bánh gatô và một lọ kẹo.Mưa to ập tới bất ngờ, Phổ Sầm Tư hai tay xách hai túi đồ ăn vặt.Cái này có thể nói là lần đầu tiên Phổ Sầm Tư mua nhiều đồ về như vậy.Tứ Mộc ở bên cạnh khập khiễng che dù cho Phổ Sầm Tư, sợ mưa làm ướt hắn.Em che rất kín cho Phổ Sầm Tư, nhưng lại để vai mình ướt một góc.Ban đêm trên đường không có người, Phổ Sầm Tư đưa một cái túi cho Tứ Mộc, đoạt dù: "Lại gần hơn một chút."

Mưa ướt đế giày, mà Tứ Mộc dựa vào trong lồng ngực Phổ Sầm Tư.Bọn họ cùng nhau trở về nhà.Phổ Sầm Tư ở một căn nhà có năm phòng, hắn chưa từng thật sự coi nó là nhà.Mà bây giờ mới chỉ ở chưa đến một tháng.Tứ Mộc lấy thú nhồi bông bò sữa ra khỏi túi đồ ăn vặt, đặt nó ở giữa hai cái gối, sau đó vui sướng chạy đi tìm Phổ Sầm Tư.Dép lê đã được đổi thành cỡ chân của em.Là ngày hôm đó Phổ Sầm Tư đi mua cho em.Tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, nhưng không hề ảnh hưởng tới tâm tình của Tứ Mộc giờ phút này, em loẹt xoẹt tung tăng chạy đến thư phòng, muốn ôm Phổ Sầm Tư.Tứ Mộc không thấy Phổ Sầm Tư ở trong thư phòng, bèn xoay người định đến phòng tắm.Sau đó em nghe thấy tiếng gõ cửa.Tứ Mộc đi đến sau cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài."

Ai vậy ạ?"

"Chúng tôi là bạn của Phổ Sầm Tư."

Thường hay có người tới cửa giải quyết công việc, Tứ Mộc tưởng rằng người ở bên ngoài cũng vậy, cũng là đến tìm Phổ Sầm Tư nói chuyện.Em vặn chốt cửa.Cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, đập vào trán Tứ Mộc.Tứ Mộc sợ đau, nhưng trước kia em đã phải chịu chuyện càng đau đớn hơn.Ví dụ như hàng trăm thí nghiệm đó.Tứ Mộc xoa cái trán đã sưng đỏ, trong nháy mắt một đống người ùa vào.Tứ Mộc nhận ra chuyện này không đúng, cảnh giác nhìn đám người kia.Em biết vài người trong số này.Em từng thấy họ trong sở nghiên cứu.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 49: Em căm hận bọn họ


Edit: RyMột ông lão đầu tóc bạc phơ đi từ ngoài vào.Tứ Mộc tràn ngập hận thù nhìn lão chằm chằm.Phổ Sầm Tư bước xuống hành lang, thấy những kẻ xông vào này cũng không bất ngờ.Lão già tóc trắng kia trên mặt vẫn treo nụ cười giả nhân giả nghĩa: "Nhà nghiên cứu xuất sắc nhất của chúng ta thật có mặt mũi, anh xem, nhiều người tới đón anh về phòng thí nghiệm như vậy."

Phổ Sầm Tư đi về phía bọn chúng, một tay đặt lên vai Tứ Mộc, kéo em ra sau."

Vậy đúng là làm phiền viện trưởng phải đến đây một chuyến rồi."

"Phổ nghiên cứu viên trốn ở đây đúng là thật khó tìm."

Gallaher Ilin thương tiếc thở dài: "Đi thôi."

"Nếu tôi không đi thì sao?"

"Vậy mời anh trả lại viện nghiên cứu những tư liệu anh đã đánh cắp cùng với vật thí nghiệm 337, Phổ nghiên cứu viên đừng quên những hợp đồng trước đó anh đã kí."

"Tôi chỉ lấy kết quả thí nghiệm của tôi, chẳng lẽ như vậy cũng gọi là đánh cắp?"

Tiếng mưa rơi ngoài hiên càng lúc càng lớn, Phổ Sầm Tư vô cảm nói: "Còn vật thí nghiệm 337, chẳng lẽ mấy người không thấy nó trên bàn thí nghiệm trong nơi ở của tôi?

Cũng phải, trước khi đi hình như tôi đã giải phẫu nó rồi vứt chung với đống chuột chết vào thùng rác rồi."

Nụ cười trên mặt Gallaher Ilin không giữ được nữa.Lão thò tay lấy khẩu súng lục, đặt lên thái dương của mình."

Nếu Phổ nghiên cứu viên không đi theo chúng ta, đợi anh chính là họng súng lạnh băng."

Tứ Mộc sau lưng hắn siết chặt nắm đấm, hốc mắt đỏ lên.Em liều lĩnh vọt tới trước mặt Phổ Sầm Tư, vươn tay ngăn cản những kẻ muốn tiến tới."

Các người, ai dám động đến...

Phổ tiên sinh thử xem!!"

Đối với đám người này, Tứ Mộc rất sợ, trong những ngày em là vật thí nghiệm, bọn họ đã giam cầm em, lấy máu của em, cắt mắt em, rạch phá da thịt em, lấy đi từng bộ phận của em.Em đang run, nhưng vẫn muốn bảo vệ Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư đã huấn luyện em, em biết cách vận dụng sức mạnh của mình.Thế nhưng Phổ Sầm Tư không mở miệng cho phép em làm vậy.Tứ Mộc thử dùng tinh thần giao lưu: "Người phụ trách...

Tứ Mộc..."

"Đừng sợ."

Phổ Sầm Tư trả lời em với hai chữ.Phổ Sầm Tư đẩy tay em ra, đi về phía trước một bước: "Tôi sẽ trở về cùng với mấy người, có điều xin đừng dọa vị khách tạm thời nghỉ lại nhà tôi này."

Tứ Mộc cắn môi dưới, không nói gì.Bọn họ đang tiến hành giao lưu tinh thần."

Người phụ trách, anh để Tứ Mộc thử đi, không phải chỉ là một đám người thôi sao?

Em có thể cảm nhận được dây thần kinh của bọn họ, em có thể cắt đứt được chúng, anh đừng đi cùng họ, trong đầu bọn họ toàn là những ý nghĩ xấu xa."

"Tôi không cho phép."

"Nhưng mà..."

"Em muốn lại bị bắt về đó?

Ngoan một chút, chờ mấy ngày thôi."

"Em không muốn, em không muốn anh đi cùng bọn họ, bọn họ đều đang toan tính xem nên làm thế nào..."

"Nghe lời."

Cho dù Gallaher Ilin có hoài nghi cỡ nào, lão cũng không thể nghĩ đến việc quái vật nhỏ cũng có thể trở thành người.Phổ Sầm Tư ném cho em hai chữ, rồi đi cùng đám người đó.Trời mưa tầm tã, Tứ Mộc siết chặt tay, vọt vào đêm mưa.Quần áo em nhanh chóng bị nước mưa làm ướt sũng, Tứ Mộc không ngừng chạy về hướng phi hành khí đã bay mất.Đây là lần đầu tiên Tứ Mộc cảm nhận được thứ cảm xúc con người gọi là căm hận.Em căm hận những kẻ khốn kiếp đã uy hiếp người phụ trách.Đây cũng là lần đầu tiên Tứ Mộc không thể khống chế nổi cảm xúc của mình.Khoảnh khắc bọn họ đi ra khỏi nhà, những xúc tu tinh thần trong suốt của Tứ Mộc đã sắp chạm vào dây thần kinh của chúng.Dây thần kinh giống như trái tim mà con người không thể thiếu.Không có trái tim, con người sẽ chết, mà không có dây thần kinh, con người sẽ biến thành một sinh vật không não đúng nghĩa.Trực tiếp rơi xuống làm thứ thấp kém nhất trong chuỗi sinh vật.Thế nhưng giây phút trước khi Phổ Sầm Tư bước ra cửa, hắn nghiêng đầu liếc nhìn em.Ánh mắt đó, là cảnh cáo.Phổ Sầm Tư biết em muốn làm gì.
 
Back
Top Bottom