Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man

[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 10: Tôi muốn chạm vào anh


Edit: RyPhổ Sầm Tư trong bong bóng như được cầu vồng bao quanh.Póc--Một tiếng khe khẽ, bong bóng vỡ.337 nhìn thấy Phổ Sầm Tư cau mày, còn có vẻ không có ý tốt.Lần đầu tiên 337 cảm thấy chột dạ, nó rụt thân thể vào trong bồn tắm, nín thở, sau đó một cái râu nho nhỏ nhô ra từ đống bọt xà phòng."

Tao cho mày chạm vào đồ vật ở tầng một à?"

337 y a hai tiếng: "Tôi muốn trở nên sạch sẽ, muốn chạm vào anh, muốn nói chuyện với anh."

Phổ Sầm Tư không nghe hiểu 337 đang nói gì, nhưng cũng đoán được đại khái ý của 337.337 nín thở chưa được nửa phút đã trồi ra khỏi nước, nó nhảy ra khỏi bồn tắm lớn, một vết nước to tướng dọc từ bồn tắm hướng về phía Phổ Sầm Tư.Trên người của nó vẫn còn bọt xà phòng, 337 nhô ra xúc tu, nó muốn truyền lại suy nghĩ của mình cho Phổ Sầm Tư.337 với Phổ Sầm Tư 1m87, Phổ Sầm Tư chỉ cần nhấc chân là có thể giẫm chết nó.Khoảnh khắc xúc tu sắp chạm vào ngón tay, Phổ Sầm Tư lạnh nhạt phun ra một chữ: "Cút."

Xúc tu thật dài của 337 cứng đờ trong không khí, nó ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn Phổ Sầm Tư.Nó đã tắm rồi, nó không bẩn nữa.Nó muốn nói với Phổ Sầm Tư như vậy.Phổ Sầm Tư khinh thường cười một tiếng: "Mày muốn tắm nên mới bày bừa trong phòng tắm của tao như thế hả?"

Râu của 337 khẽ gật.Phổ Sầm Tư khinh thường đối diện với ánh mắt chờ mong của 337: "Bẩn thỉu là bẩn thỉu, mày có tắm rửa thế nào, có tẩy thế nào cũng không thể thay đổi sự thật đó, biết chưa?"

337 chậm rãi thu hồi xúc tu, sợ hãi rũ mắt.Nó khe khẽ y a một tiếng."

Hai tiếng, dọn sạch cho tao."

Phổ Sầm Tư vứt xuống một câu rồi bỏ lên tầng.Phổ Sầm Tư không thích bị động vào đồ cá nhân, trước khi mang 337 về, ngay cả người máy quét dọn hắn cũng chỉ dùng một lần rồi vứt xó, vì ngại nó quá ồn.Hiện giờ vì 337 ở tầng một mà hắn phải bật người máy quét dọn, để nó chạy theo 337, quét lau những chỗ 337 đã bò qua.Thật ra 337 cũng không để lại dấu vết vì, nhưng nếu như không quét dọn, Phổ Sầm Tư thậm chí còn không muốn xuống lầu.Trước khi dùng người máy quét dọn, Phổ Sầm Tư đã cố tình điều chỉnh cho nó mệnh lệnh không được lên tầng hai, không được vào phòng tắm.Số Một không có lệnh nên không vào được phòng tắm.Nhiệm vụ quét dọn cứ thế rơi trên đầu 337.Nó học theo Số Một, đầu tiên dùng khăn lau bồn tắm lớn cho sạch sẽ, lau đi lau lại đến ba lần.

Bồn tắm đã sạch sẽ rồi, nó mới chuyển sang sàn nhà.337 chà xát mọi ngóc ngách trong phòng tắm ba lần, trên vách tường còn sạch đến mức nó thể phản chiếu râu của nó.Nó tắt đèn, từ trong phòng tắm ra ngoài, Số Một đã tiến vào trạng thái ngủ đông, không thể trò chuyện với nó.337 nằm trước cầu thang, đợi Phổ Sầm Tư xuống kiểm tra.Phổ Sầm Tư đã ra lệnh cấm rõ ràng, không cho phép nó lên lầu, một bậc cầu thang cũng không được bước lên.Nó nằm ở đó, râu rũ xuống, đợi từ tối đến sáng hôm sau, Phổ Sầm Tư cũng không xuống nhà.Sáng sớm, trên cửa kính tràn ngập một tầng hơi nước mỏng, 337 tựa râu vào bậc đầu tiên của cầu thang.Vết thương trên người nó đang chậm rãi lành lại, thể tích cực kỳ nhỏ bé cũng tăng trưởng một chút.Nó cứ ngây ngốc chờ, chờ Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư ở trên tầng hai làm xong một thí nghiệm liên quan tới tế bào, định xuống lầu ra ngoài mua chút cơm trưa lấp bụng.337 dựa vào bậc thang ngủ mất rồi, nghe thấy tiếng bước chân thì hơi tỉnh lại, ngẩng râu lên, đế giày đã nghiền xuống.Phổ Sầm Tư không nghĩ tới 337 sẽ núp ở đây, hơn nữa bước chân của hắn còn hơi nặng.Phổ Sầm Tư dịch chân, 337 vọt sang bên cạnh, kết quả lại va vào vách tường.Nửa người 337 bị Phổ Sầm Tư dẫm phải gần xẹp xuống, như thể lốp xe bị xì hơi.Bỗng nhiên, một giọng nói mềm mại non nớt vang lên trong phòng khách tầng 1."

Người xấu!

Người xấu!

Người phụ trách mới là người rất xấu!

Người phụ trách mới sẽ bắt nạt 337!

Đau!

337 đau quá!"
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 11: Thích người phụ trách mới


Edit: Ry337 và Phổ Sầm Tư đều ngây người.Tối hôm qua, sau khi Số Một ngủ đông thì cũng hết pin.Mấy năm nay Phổ Sầm Tư mua Số Một về chưa từng sạc điện cho nó, cũng không thiết lập chế độ tự sạc điện cho Số Một.Nếu không phải là người máy quét dọn, vậy chỉ còn lại 337 bên chân Phổ Sầm Tư."

Hóa ra thứ xấu xí như mày cũng sẽ nói tiếng người à?"

Phổ Sầm Tư hơi cúi người, nhìn cái cơ thể xấu xí bẩn thỉu của 337.337 không màng tới đau đớn trên người, thử mở miệng lần nữa."

Tôi, tôi, không biết."

"Xem ra là phương hướng nghiên cứu trước đó sai rồi, lấy máu mày, cắt râu mày, nghiên cứu mã gen của mày còn không bằng nuôi mày để mày học cách nói chuyện, rồi mới cắt râu mày, đi ép hỏi mày làm thế nào để có những khả năng này."

337 không có trung khu thần kinh, hiện giờ chỉ có hai cái râu, một con mắt, ba cái miệng và những chiếc răng nhọn hoắt.Nhưng nó không chỉ có thể giao tiếp với con người, mà còn có thể học ngôn ngữ của loài người.Đây quả thực có thể gọi là kỳ tích.Mặc dù nói những ngày qua Phổ Sầm Tư không lấy 337 làm thí nghiệm, mà số lần hắn xuống lầu càng thêm hiếm hoi, nhưng Phổ Sầm Tư vẫn nhạy bén phát hiện ra tốc độ lành thương của 337 đang tăng nhanh.Chuyện này à, Phổ Sầm Tư định quan sát trước đã, nếu cần phải báo cáo lên trên thì sẽ đến viện nghiên cứu một chuyến tìm viện trưởng.Hôm qua, Phổ Sầm Tư đã tìm thấy hình ảnh về những sinh vật ngoài hành tinh này trong đống ảnh trợ lý gửi tới, ngoài con quái vật nhỏ 337, hắn còn thấy cả tư liệu của 958.Chẳng trách 958 có thể giết chết hai tên nhân viên nghiên cứu, trên tư liệu có ghi thân hình nó cao chừng một mét, thể tích thật sự là không chỉ gấp hai mươi lần 337.Phổ Sầm Tư lại liếc nhìn 337 bị dọa đang núp trong góc.Hắn cảm thấy dù 337 có to bằng 958 thì cũng sẽ không có lá gan giết người, chỉ cần nói hai câu là có thể dọa nó."

Đúng là vừa ngu vừa đáng thương."

Phổ Sầm Tư vứt lại một câu như vậy rồi ra cửa, hắn lái xe đến một quán ăn dùng cơm trưa, lại đi dạo cửa hàng mua chút đồ ăn, sau đó trên đường trở về lại thấy một cửa hàng bán cá chép.Hắn cảm thấy 337 hẳn là còn rất nhiều chỗ kỳ diệu, nhưng hắn lại không muốn để 337 ở trên lầu.Bởi vì bộ dáng của nó quá xấu, nếu nó cứ thế bò trên sàn nhà lầu hai, có khi Phổ Sầm Tư sẽ muốn thay hết sàn nhà mất.Phổ Sầm Tư mua bể cá trở về, vừa vào cửa, một thứ xanh lục bỗng vọt tới bên chân hắn.Hắn nhấc chân định đá cái đống xanh lục kia ra, bỗng đống xanh lục kia lên tiếng."

Người phụ trách mới!

Anh nhìn 337!

Mau nhìn 337!

337 mặc quần áo cho mình nè!"

Trong lúc Phổ Sầm Tư ra ngoài, 337 cố tình chạy ra ngoài, hái được mười mấy cái lá màu xanh lục, sau đó dán lên cơ thể."

337 có thể chạm vào người phụ trách mới không?!"

377 có một loại hưng phấn khó tả, trước khi tiếp xúc với con người, nó là một sinh vật ngoài hành tinh cái gì cũng không biết."

Xấu quá."

Phổ Sầm Tư đi sạc điện cho người máy quét dọn: "Xấu đến mức không nhìn nổi."

"Không thể nào, 337 cho rằng rất đẹp!

337 cho rằng có thể chạm vào người phụ trách mới."

Sau khi 337 phát hiện mình có thể nói chuyện, nó có vẻ không dừng được."

Ra ngoài vứt sạch đống lá cây này đi."

Phổ Sầm Tư chỉ vào bể cá hắn mua về: "Sau đó tự mình bò vào đây đợi, hiểu chưa?"

337 như cái máy lặp lại: "Hiểu rồi, vậy 337 có thể chạm vào người phụ trách mới không?"

Phổ Sầm Tư dùng mũi chân đá 337 hai cái cực nhẹ: "Bây giờ chẳng phải thứ xấu xí đã biết nói chuyện rồi à?

Sao vẫn còn muốn giao lưu tinh thần?"

337 ôm lấy chân Phổ Sầm Tư, y hệt một bãi bùn nhão.Có chiếc lá rớt từ trên người nó xuống: "Bởi vì 337 thích người phụ trách mới, người phụ trách mới tốt hơn những con người trước."

Phổ Sầm Tư ngồi xổm xuống, nhặt cái lá rơi ra dính lại vào người 337, sau đó mới giơ tay búng râu của nó, 337 bị đau "y a" một tiếng."

Tốt?"

Mắt kính gọng vàng hiện lên từng chút ý cười không quá rõ: "Nếu không phải là tao tò mò trên người mày còn năng lực gì thì tao đã báo cáo mày cho phòng thí nghiệm rồi, đồ xấu xí."
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 12: Dùng bể cá nuôi nó


Edit: RyPhổ Sầm Tư búng râu của 337 xong thì đến phòng tắm ở lầu một để rửa tay.Hắn phát hiện cái thứ 337 này đúng là dọn phòng tắm sạch bong kin kít, ngay cả trần nhà cũng lau.Có thể trực tiếp dùng 337 như người máy quét dọn.Hắn từ phòng tắm ra ngoài, 337 đã ngoan ngoãn ở trong bể cá.Có lẽ là vì nhìn mấy ngày nên đã quen với bộ dáng xấu xí của nó, sự phản cảm trong lòng Phổ Sầm Tư giảm đi rất nhiều.Khi 337 không há miệng, bộ dáng trông vẫn tạm được, cơ thể nó đen nhánh, hai cái râu dài ngắn không đồng đều, và hai cái xúc tu thì đang đung đưa trên thành bể cá.Cảm xúc của 337 cực kỳ phấn khích, nó không ngừng lắc lư râu, còn ngâm nga một giai điệu.Phổ Sầm Tư nhận ra chút quen thuộc trong giai điệu nó ngâm nga.Hắn ngồi vào ghế sô pha, nhìn 337 chằm chằm: "Nhạc khởi động người máy quét dọn?"

Phổ Sầm Tư chỉ khởi động Số Một có một lần, không ngờ 337 lại có thể hoàn chỉnh ngâm nga cả một đoạn giai điệu như vậy.Năng lực học hỏi của 337 có khi còn mạnh hơn con người gấp trăm lần.Phổ Sầm Tư có một cái suy đoán.337 ở trong phòng thí nghiệm lâu như vậy, có lẽ nó đã học ngôn ngữ loài người trong lúc đó, có điều khi đó 337 suy yếu đến mức dấu hiệu sinh mệnh cũng sắp lụi tàn, đương nhiên không thể giao lưu với nhân viên nghiên cứu."

Đúng vậy, âm nhạc của con người nghe hay quá."

Phổ Sầm Tư do dự mãi, dùng lý do cần phải nghiên cứu 337 để thuyết phục chính mình, sau đó mang 337 lên tầng hai.Trên ban công tầng hai có giá để đồ, Phổ Sầm Tư dứt khoát đặt nó ở đó, 337 ngốc nghếch cười lộ những hàm răng, giống như đứa trẻ được cho kẹo."

Người phụ trách, người phụ trách, chỗ này ấm ghê, sáng sáng."

337 vẫn chưa biết dùng nhiều cách diễn đạt."

Người phụ trách, người phụ trách, những thứ biết bay kia, cái có cánh kia, gọi là gì?

Xinh đẹp, mỹ lệ, giống như..."

337 nghèo từ."

Còn không ngậm miệng tao sẽ nhốt mày trong phòng thí nghiệm."

Phổ Sầm Tư cầm bình nước tưới cho hoa cỏ trên ban công, bởi vì 337 nói quá nhiều, hắn bèn rót hết đống nước còn thừa vào trong bể cá.Ánh nắng chiếu vào trong nước, trong suốt lấp lánh, còn có tia sáng xuyên qua làn nước trong veo và bể cá, khúc xạ xuống mặt đất.Phổ Sầm Tư đi lấy máy tính bảng, tìm một bộ phim hoạt hình cũ kỹ, thể loại phù hợp cho trẻ nhỏ 0-6 tuổi, cho 337 xem trước, sau đó buổi tối sẽ tổng kết lại coi nó đã học được những gì.337 là sinh vật ngoài hành tinh, Phổ Sầm Tư cũng không biết nên nuôi nó như thế nào, thôi thì cho nước tắm nắng, cứ nuôi như thực vật Trái Đất mấy ngày xem sao.Phổ Sầm Tư cũng không muốn nuôi 337 như nuôi thú cưng.337 núp ở trong hồ cá, ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo, hấp thụ sự ấm áp thuộc về Trái Đất, nó nhấc một nửa cơ thể ra khỏi mặt nước, quan sát phim hoạt hình trên màn hình.Đến tối, Phổ Sầm Tư lấy đi máy tính bảng, 337 bất mãn y a hai tiếng, nó rất thích mấy câu chuyện kể trên đó.Phổ Sầm Tư cầm cái ghế ngồi trên ban công, sổ ghi chép mở ra đặt trên chân: "Đã xem những gì rồi?"

Ngón tay to lớn xoay bút, hai cái chân gác lên nhau, bên người hắn là một gốc cây cao nửa người, dưới chân có mấy chậu hoa đã nở những đóa hoa màu lam.

Ban đêm lạnh hơn ban ngày một chút, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, khoác một chiếc áo khoác dáng dài."

337 xem nhiều lắm, lúc đầu trên màn hình xuất hiện hai cái thứ vuông vuông, sau đó bọn họ hát lên, giai điệu của bài nhạc kia là..."

337 hoàn chỉnh kể lại những gì đã nghe và thấy.Phổ Sầm Tư ngồi nghe nửa tiếng, đợi 337 dừng lại, sau đó thấy nó trầm mình xuống nước, ừng ực uống một hớp.Phổ Sầm Tư có hơi không nhìn nổi: "Mày uống nước đã ngâm mình, không thấy bẩn à?"

337 nghi hoặc chớp mắt: "Cái này không thể uống sao?"

"Không thể."

Phổ Sầm Tư dứt khoát bác bỏ: "Trước kia hình như mày không cần ăn."

"Đúng thế, trước kia vốn dĩ không cần, cứ trôi theo thiên thạch một thời gian thật dài, hình như ngay cả hô hấp cũng không cần, nhưng giờ..."

Râu của 337 hơi rũ xuống: "Nếu như tôi uống một ngụm nước, có vẻ như sau này sẽ ỷ lại vào nước, một thời gian dài không tiếp xúc nước sẽ cảm thấy không thoải mái."

Phổ Sầm Tư đặt bút xuống, rút từ trong túi ra một đôi găng màu trắng, đeo lên, nắm râu của 337, nhấc nó ra khỏi bể cá."

Đau đau đau đau đau đau!!"

Khi xúc tu của 337 sắp chạm vào hắn, Phổ Sầm Tư lại thả tay ra, 337 ngã vào trong bể cá.Trọng lượng của 337 gần như nặng gấp rưỡi so với lần đầu tiên.Những khả năng vốn dĩ không có bỗng đột ngột xuất hiện ở trên sinh vật này...

Như vậy chẳng phải gọi là tiến hóa sao?Mà tốc độ tiến hóa của 337 còn nhanh hơn sinh vật trên Trái Đất cả chục tỷ lần.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 13: Lẻn vào thế giới tinh thần


Edit: Ry337 sờ cái râu không trọn vẹn, bất mãn ở trong nước thổi bong bóng.Phổ Sầm Tư đổ sạch nước trong bể cá, nếu cái suy luận tiến hóa kia chính xác, vậy cứ để 337 ở trong nước mãi cũng không tốt.Bởi vì không biết liệu nó có thể giống cá chỉ có thể sống ở trong nước không."

Người phụ trách, người phụ trách, anh có thể đừng nắm râu của tôi nữa được không?

Nó đã bị cắt rồi, anh còn bắt nạt nó."

"Cái đó không mọc lại được à?"

"Mọc được chứ, nhưng mắt không tái sinh lại được, mọc rồi thì cũng có dùng để làm gì đâu?"

337 bò qua bò lại trong bể cá: "Mấy người cắt xúc tu của tôi, tôi vẫn có thể mọc lại, nhưng sao mấy người lại cắt miệng và râu tôi?

Mấy cái đó không thể mọc lại được, còn luôn làm tôi đau như vậy nữa, còn không có ai chịu nói chuyện với tôi."

Phổ Sầm Tư đến tủ lạnh cầm lon bia, đổ một nửa vào cốc, đưa cho 337: "Uống chút cái này đi."

337 duỗi xúc tu ra cầm cốc thủy tinh, miệng mở ra uống một chút: "Cái này không ngon bằng nước."

Phổ Sầm Tư quan sát sự thay đổi của 337, ra lệnh cho nó: "Uống hết đi."

Mặc dù 337 không thích mùi vị của bia, nhưng nó vẫn nghe lời Phổ Sầm Tư uống hết.Phổ Sầm Tư ở lại phòng khách đợi một chút, 337 vẫn như không có việc gì, hắn lại đi lấy một chai Whisky, cho 337 uống hết nửa chai, 337 vẫn dồi dào sinh khí, leo lên thành bể cá, rồi lại từ vách thủy tinh trượt xuống dưới.Đến đêm, 337 nằm ngủ trong bể cá, Phổ Sầm Tư ở trong phòng ngủ cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.Phổ Sầm Tư có một giấc mộng hoang đường.Trong mộng có một loài hoa xinh đẹp đỏ tươi, cao đến nửa người, nó mang một màu đỏ máu tràn ngập cám dỗ, dưới đáy nhụy hoa còn thấp thoáng những chiếc răng, giữa hàm răng còn cắn một ngón tay dính máu.Ngón tay đó được sơn màu mận chín, ở giữa còn bị tróc mất một ít sơn.Trước mặt hắn có một căn nhà cũ nát, từ vẻ ngoài có thể đoán nó là kiến trúc từ hai mươi năm trước, trên cửa sổ bên trái có một con nhện to mắt đỏ, nó đang không ngừng nhả tơ, dưới cửa sổ lại có một con rắn nhỏ màu xanh đang cuộn tròn.

Con rắn kia xì xì thè lưỡi, lao về phía Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư một phát giẫm chết nó.Con rắn màu xanh nằm co quắp trên mặt đất, dòng máu màu đỏ tuôn ra, nhiễm lên đế giày của Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư nhíu mày, dùng chân đá văng cánh cửa kia, bài trí trong nhà khiến Phổ Sầm Tư có cảm giác quen thuộc, hắn do dự hồi lâu, cuối cùng đi về phía một gian phòng nhỏ.Lòng bàn chân vẫn còn dính máu của con rắn kia, bôi đầy lên sàn nhà cũ kỹ.Trong nhà chất đống những lớp bụi bặm dày, Phổ Sầm Tư đứng ở trước cửa, cuối cùng vặn mở cái chốt đã tích bụi.Căn phòng nhỏ lại sạch sẽ lạ thường so với căn nhà bụi bặm.Trong gian phòng nhỏ hẹp này chỉ có duy nhất một cái giường, và một cái tủ nhỏ.Phổ Sầm Tư trực tiếp đi về phía cái tủ, cúi xuống kéo cửa tủ ra.Trong ngăn tủ là một đứa bé chừng mười tuổi, co người ở trong góc.Quần áo của nó nhăn nhúm, dính một đống máu, trong tay còn cầm một con dao gấp, trên dao không có dấu vết gì, sạch sẽ.Phổ Sầm Tư muốn thò tay kéo đứa bé ra ngoài, nhưng đứa bé kia lại không giống với bất cứ giấc mộng nào hắn từng có, nó thế mà quay đầu nhìn về phía hắn.Mặt của nó cũng không giống với khuôn mặt từng xuất hiện trong những giấc mơ trước của Phổ Sầm Tư.Mắt trái nó đeo một cái bịt mắt màu trắng, dòng máu màu xanh sẫm chảy ra từ trong hốc mắt, chảy xuống cổ nó, chảy cả đến cánh tay, mà trên người nó đều là những vết thương đã lành.Đôi mắt Phổ Sầm Tư dần tối lại, môi hắn bặm lại thành một đường thẳng."

Mày lại dám chui vào ý thức của tao."
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 14: Nó teo đi rất nhiều


Edit: RyĐứa bé kia chớp con mắt phải còn sót lại, sau đó mới cúi xuống nhìn cơ thể của mình."

Tôi...

Tôi...

Hình như...

Có chút không chống chế được năng lực của mình."

Đứa bé ôm đầu gối, vùi đầu vào trong: "Chóng mặt, tỉnh lại đã ở đây rồi, rất xin lỗi...

Người phụ trách..."

Phổ Sầm Tư nhớ đến đống bia rượu hắn cho quái vật nhỏ uống hôm nay: "Mau cút ra đây, kiếm bộ quần áo sạch sẽ mặc vào."

337 trèo ra khỏi tủ, đổi một chiếc áo trắng, mà con dao gấp kia lặng lẽ bị bỏ lại trong tủ.Phổ Sầm Tư ngồi ở bên giường, 337 không biết phải làm sao cứ đứng đó."

Mày vào đây kiểu gì?"

"Không biết..."

Phổ Sầm Tư cũng không vội, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, bất cứ chuyện gì xảy ra đều là giả.Huống hồ giấc mộng này hắn đã trải qua rất nhiều lần.Đứa trẻ trốn trong ngăn tủ, tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, và một gã đàn ông to béo cầm dao.Con rắn xanh bò từ cánh tay lên trên, ghé vào lỗ tai hắn phun lưỡi, cánh cửa bị tơ nhện dày chặt phong tỏa.Nhưng lần này lại không có chuyện gì xảy ra, Phổ Sầm Tư cứ thế thoát khỏi cơn ác mộng.Trước kia giấc mộng này có thể kinh dị được bao nhiêu, thì nó sẽ trở nên kinh dị bấy nhiêu.Khi hắn tỉnh lại mới năm giờ sáng, Phổ Sầm Tư bèn đi tìm 337 trong bể cá.Kết quả phát hiện 337 không ở trong bể cá.Đằng sau gốc cây cao nửa người kia có một cục màu đen, Phổ Sầm Tư ngồi xổm xuống, nắm lấy một chiếc xúc tu, bóc cái cục màu đen đó ra.337 teo nhỏ rất nhiều, còn nhỏ hơn cả lúc Phổ Sầm Tư mang nó từ viện nghiên cứu về.337 vẫn ở trong giấc mộng, lúc này bị Phổ Sầm Tư kéo một cái thì tỉnh lại, nó bỗng nhảy vào ngực Phổ Sầm Tư, không ngờ giữa chừng lại bị Phổ Sầm Tư nắm lấy.Xúc tu của 337 bắn ra từ giữa những kẽ tay, nó nhìn Phổ Sầm Tư."

Sao tự dưng người phụ trách lại biến mất, căn nhà kia thật đáng sợ, luôn có người đuổi theo 337."

Bởi vì da thịt đang dán vào nhau, Phổ Sầm Tư cảm nhận được sự khổ sở của 337."

Mày làm thế nào để tiến vào thế giới tinh thần của người khác?"

Phổ Sầm Tư cố nén cảm giác muốn ném nó xuống: "Còn teo nhỏ nhiều như vậy nữa."

"Thì, thì, thì."

337 suy nghĩ một hồi: "Thì lờ mờ, cứ thế bị kéo vào."

Ngay cả việc bản thân có những năng lực gì, 337 cũng không biết.Phổ Sầm Tư có hơi không chịu nổi sự ngu ngốc của 337: "Ngay cả việc mày làm thế nào chạy tới thế giới tinh thần của người khác cũng không biết?"

337 nhận ra Phổ Sầm Tư tức giận, thử an ủi cảm xúc của hắn.

Dây thần kinh trong đầu Phổ Sầm Tư như bị thứ gì đó vuốt ve, hắn hơi nheo lại con ngươi hẹp dài, gắt gao nhìn chằm chằm 337 trong tay."

Nếu mày lại tự tiện xông vào thế giới tinh thần của tao lần nữa."

Phổ Sầm Tư không chút thương tiếc, chuyển đầu ngón tay sang cái râu còn lại của 337: "Thì tao sẽ cắt đứt con mắt còn lại này của mày."

Trong thế giới tinh thần chính là toàn bộ những bí mật sâu kín của con người, nhất là kiểu người như Phổ Sầm Tư, lại càng căm ghét việc bị người khác nhìn trộm chuyện riêng tư."

337 muốn giúp người phụ trách không bị khống chế bởi cảm xúc xấu, hôm qua chuyện có kể, cảm xúc xấu là ngọn nguồn...

Phát sinh của tất cả những chuyện xấu."

Cảm giác muốn ném 337 ra khỏi nhà lại tăng thêm hai tầng.Hắn cười lạnh: "Mày không thể im miệng à?"

"Nhưng mà 337 muốn nói chuyện với người phụ trách, 337 thích nói chuyện với người phụ trách, 337 cực kỳ thích người phụ trách, giống như chuyện kể ngày hôm qua có nói, con người phải biết ơn, cho nên 337 cảm thấy, người phụ trách cứu 337, 337 nên thích người phụ trách."

"Mày nghĩ lại xem mày là người à?"

337 tránh nặng tìm nhẹ: "Huống hồ 337 cũng không xấu, 337 chỉ thiếu một mắt thôi, nếu người phụ trách có thể bỏ thói quen lúc nào cũng mắng 337 này, 337 sẽ càng yêu người phụ trách hơn."

Phổ Sầm Tư nặng nề mà nhéo 337 một cái.337 gào mồm lên "hu" một tiếng.

______________________________Cưng quá, bắt đầu biết cãi rùi~
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 15: Không giữ bí mật với hắn


Edit: RyThứ Năm, đã hai ngày kể từ lúc 337 chui vào thế giới tinh thần của Phổ Sầm Tư.Gần đây Phổ Sầm Tư đang nghiên cứu xem khả năng hồi phục và tốc độ tiến hóa của 337 mạnh đến mức nào.Bởi vì thí nghiệm này mà Phổ Sầm Tư phải từng giờ từng phút ghi chép lại cân nặng và tốc độ lành thương của nó.Trên cơ thể đen như mực của 337 chồng chất vết thương, tất cả đều là bị người phụ trách cũ dùng dao giải phẫu cắt mổ."

Người phụ trách mới, đến giờ cân rồi."

337 ở trong bể cá đung đưa hai cái râu: "Cân xong nhớ phải cho 337 viên sữa* nha."
*Sữa được làm khô bỏ thêm các chất dinh dưỡng khác như canxi để tạo thành viên nén.

Có thể dùng trực tiếp, ăn như kẹo, nhưng không được ăn nhiều vì sẽ khiến cơ thể bị mất nước.

Phổ Sầm Tư để 337 tự nhảy lên cân: "Nói lại cảm giác của mày hai hôm nay về sức mạnh của mình, thêm những thay đổi của cơ thể nữa."

Với những phương diện này, nếu tự mình nghiên cứu có thể sẽ không có tiến triển gì, giống như cái tên phụ trách cũ của 337 ở trong viện nghiên cứu, rút máu cắt râu nó, mà đến gần nửa năm nay vẫn chưa nghiên cứu ra nổi mã gen."

337 muốn viên sữa."

Nó mở to mắt lặp lại với Phổ Sầm Tư."

Hết rồi."

Phổ Sầm Tư cúi đầu ghi lại cân nặng của 337, qua loa trả lời nó: "Cái đó ăn nhiều sẽ bị bệnh."

337 không tin lắm: "Thật sao?

Nhưng 337 đâu có cảm thấy khó chịu đâu?"

Phổ Sầm Tư đặt bút xuống: "Đến lúc mày cảm thấy khó chịu thì không còn ai có thể cứu mày nữa rồi."

Hai cái râu của 337 không vui quấn vào nhau: "Nhưng mà 337 thích viên sữa lắm, ngọt ngào, nếu như không thể ăn nhiều thì cách một ngày 337 lại ăn hai viên được không?

Người phụ trách."

Phổ Sầm Tư xoay bút: "Nếu không báo cáo tình huống, sau này đồ ăn vặt cũng không cho mày."

337 lập tức nghiêm chỉnh lại, ngay cả râu cũng dựng thẳng."

337 không rõ sức mạnh của mình lắm, bởi vì người phụ trách không cho phép 337 tiến vào thế giới tinh thần, không thử nên không có câu trả lời chính xác."

Phổ Sầm Tư lạnh lùng liếc nhìn 337: "Còn nói nhảm nhiều thế à?"

"Nhưng mà hình như hiện giờ 337 không cần chạm vào người phụ trách cũng có thể tiến hành giao lưu tinh thần."

Phổ Sầm Tư dừng bút: "Cái gì?"

337 dùng giao lưu tinh thần lặp lại lời nói.Ghi chép xong, Phổ Sầm Tư ném cho 337 một quả táo, hắn ngồi trên ghế cạnh ban công, quan sát dáng vẻ gặm táo của 337.Quả táo Phổ Sầm Tư cho nó có hơi lớn, thể tích gần ngang bằng 337.

Hai ngày nay hắn cho 337 ăn không ít quà vặt, nhưng hoa quả lại là lần đầu tiên.337 dùng xúc tu ôm quả táo, miệng nhỏ cắn từng miếng từng miếng, khi nó nhai thịt quả trong miệng, râu cũng đồng thời run lên.Rất giống hai cái cần ăng ten nhỏ luôn rung rung trên đầu con kiến.Phổ Sầm Tư chống cằm, trầm tư.Nếu cứ kệ cho 337 ăn hết, để kệ cho nó tiếp tục tiến hóa, cuối cùng sẽ trở thành như thế nào, không ai biết.May mà sinh vật như 337 trông thì hùng mạnh, nhưng thật ra nó không có đầu óc, rất dễ khống chế.337 đang nhai thịt táo, bỗng lúng búng nói: "Người phụ trách, anh lại ở trong lòng mắng 337 không có đầu óc."

Phổ Sầm Tư bỗng đứng dậy, đi đến trước bể cá, lấy quả táo 337 đã ăn được một nửa, ném vào thùng rác.Hắn không mặn không nhạt nhìn 337: "Lúc làm ghi chép mày không báo cáo lại chuyện này với tao, dám gạt tao à?

Mày không cần cái mạng này nữa đúng không?"

"337 không có!

337 bị oan!

337 chưa từng gạt người phụ trách!

Vừa rồi là 337 thử dùng năng lực nên vô tình nghe được!

Cái gì 337 cũng nói hết với người phụ trách!

Ngay cả việc 337 dùng sức mạnh xong cơ thể sẽ tiêu biến thu nhỏ cũng nói cho người phụ trách rồi!"

337 bị lấy mất táo, rầu rĩ không vui rụt râu về trong cơ thể: "Người phụ trách vẫn không tin 337, 337 đã nói thích người phụ trách không biết bao nhiêu lần rồi."

337 vẫn tiếp tục nói: "337 sẽ không bao giờ giữ bí mật với người phụ trách."
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 16: Có tình cảm của con người


Edit: Ry"Liệu 337 có cảm xúc của con người không."

Thí nghiệm này Phổ Sầm Tư đã biết được đáp án từ lâu.Ngày đầu tiên Phổ Sầm Tư tiếp nhận 337, 337 đã cầu xin hắn tha cho nó, lại lộ ra sự sợ hãi, chỉ dựa vào hai cái này Phổ Sầm Tư đã có thể kết luận sinh vật trước mặt này khác với những sinh vật mà hắn đã từng gặp.Tại sao Phổ Sầm Tư lại thích nghiên cứu những thứ quái vật này đến vậy?

Tại sao ngay từ lần đầu tiên 337 van xin hắn, hắn đã phân biệt được sự khác nhau giữa chúng?Những đáp án này đều nằm trong thế giới tinh thần của Phổ Sầm Tư.Sự đặc biệt của 337, không nhất định phải báo cáo lên trên, thậm chí hắn còn không có ý định nói cho bất cứ ai."

Mày nghĩ là tao sẽ tin mày?"

337 là một con quái vật, nó đến từ vũ trụ, đối với cuộc sống và tình cảm của con người trên Trái Đất, nó hoàn toàn không biết gì hết, chỉ là khả năng học hỏi của nó rất mạnh.

Mấy ngày nay, nó đã thông qua thứ mà con người gọi là "máy tính bảng", học được rất nhiều thứ liên quan tới tình cảm của loài người."

Dù người phụ trách không tin 337, 337 cũng sẽ không nói dối người phụ trách, bởi vì người phụ trách đã từng cứu 337, 337 nên uống nước nhớ nguồn với người phụ trách."

Uống nước nhớ nguồn là một thành ngữ 337 mới học được gần đây.Phổ Sầm Tư đeo găng tay màu trắng, nhẹ nhàng vuốt ve râu của 337, hành động này khiến 337 cảm nhận được chút dịu dàng, nó trông mong nhìn Phổ Sầm Tư, nghe thấy Phổ Sầm Tư dùng giọng điệu nghiêm túc với nó."

Vậy tao muốn biến mày thành tiêu bản, chấp nhận không?"

337 không nói gì.Nó biết tiêu bản là những thứ chứa trong đống chai lọ ở phòng thí nghiệm của Phổ Sầm Tư, chúng không có sinh mạng, không biết nói chuyện, thậm chí ngay cả cử động cũng không thể.337 thử trả lời: "Một cái xúc tu được không?

337 sợ đau, lúc cắt xúc tu người phụ trách phải nhanh tay lên nhé, nhưng mà 337 chỉ cho người phụ trách lấy một cái thôi."

Nó vừa nói vừa duỗi xúc tu ra, khoác lên thành bể cá, mặc cho Phổ Sầm Tư xử lý."

Với cả, nếu người phụ trách cắt thì lại mua hộp sữa viên cho 337 được không?

Coi...

Coi như là an ủi 337!"

Khóe miệng Phổ Sầm Tư hơi nhếch lên: "Nhưng tao thích mắt mày hơn."

"Vậy thì không được!"

337 vội vàng giấu râu đi: "Mắt chỉ còn một con, người phụ trách lấy đi thì 337 sẽ không thấy gì nữa, sẽ không bao giờ thấy được bộ dáng anh tuấn của người phụ trách."

Phổ Sầm Tư tháo mắt kính gọng vàng xuống, không tiếp tục nói nhảm với 337 nữa, cầm bảng số liệu đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.Giờ 337 đã biết thói quen của Phổ Sầm Tư, một ngày thì có đến nửa ngày hắn sẽ ở trong phòng thí nghiệm, còn không chịu được chút tạp âm nào.Hôm qua 337 nghịch ngợm, nhảy ra khỏi bể cá, không cẩn thận làm đổ một chậu hoa, khiến Phổ Sầm Tư trong phòng thí nghiệm nghe thấy, kết quả bị Phổ Sầm Tư ném từ tầng hai ra ngoài.337 vừa tủi thân vừa khó chịu nằm trước cửa suốt hai tiếng.Sau đó Phổ Sầm Tư mới mở cửa cho nó.337 lập tức quên sạch chuyện bị ném ra ngoài, bám dính lấy Phổ Sầm Tư còn hơn cả chó, đòi Phổ Sầm Tư phải ôm nó một cái.Đương nhiên Phổ Sầm Tư không cho, hắn nắm râu của nó, xách nó về lại bể cá, cấm nó không được chạy nhảy lung tung.Thứ Sáu, bốn giờ sáng, Phổ Sầm Tư nhận được một tin nhắn yêu cầu hắn mang 337 về lại phòng thí nghiệm làm vài hạng mục kiểm tra các chỉ tiêu.Đương nhiên là 337 không muốn về đó, nó biến hai chiếc xúc tu thật dài thật mỏng, quấn mấy vòng quanh cái bể cá.Nó giằng co với Phổ Sầm Tư muốn bỏ nó vào bao con nhộng, không ngừng thầm thì: "Mặc dù 337 không sinh ở bể cá, nhưng có chết 337 muốn chết ở bể cá!"
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 17: Nhìn thấy ký ức của nó


Edit: Ry"Dẫn mày ra ngoài mua viên sữa, có đi không?"

Phổ Sầm Tư đặt bao con nhộng cỡ trung bên cạnh bể cá: "Đi thì tự bò vào đây."

337 suy nghĩ một lát, cuối cùng không một chút tôn nghiêm chui vào bao con nhộng.

Bao con nhộng đóng lại, 337 ghé vào phần kính thủy tinh ở giữa, hỏi Phổ Sầm Tư: "337 còn muốn ăn táo, cả cà chua bi nữa, có được không?

Người phụ trách."

Phổ Sầm Tư đồng ý với 337, cầm bao con nhộng ra khỏi cửa.Đợi đến khi 337 nhận ra, bọn họ đã đến sở nghiên cứu.Phổ Sầm Tư đến văn phòng một chuyến trước, đổi áo blouse trắng, 337 ở trong bao con nhộng vẫn không nói gì.Ngay trước khi xe tiến vào cổng chính của phòng thí nghiệm, 337 đã biết người phụ trách lại lừa nó.Phổ Sầm Tư thì ngạc nhiên là 337 lại không làm ầm ĩ lên như lúc ở nhà.Hắn gõ lên bao con nhộng, nhắc nhở 337: "Lát nữa không được nói chuyện."

337 nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của Phổ Sầm Tư, khẽ thầm thì: "Người phụ trách không cần 337 nữa à, vậy thì lúc ở nhà hãy nói thẳng với 337 đi, sao lại lừa gạt tình cảm của 337, anh có biết lúc này trái tim 337 khó chịu đến mức nào không?"

Phổ Sầm Tư cởi ra một cúc áo sơ mi, liếc 337: "Mày làm gì có tim."

"Mặc dù 337 không có tim, nhưng 337 vẫn cảm nhận được sự khó chịu."

"Nói thêm câu nữa là từ giờ về sau mày sẽ ở lại sở nghiên cứu đấy."

337 ủ rũ ngồi bẹp trong bao con nhộng, không nói gì nữa, thế nhưng cảm giác mất mát tràn ngập cơ thể nho nhỏ của nó.Phổ Sầm Tư cầm 337 vào trong phòng thí nghiệm của sở nghiên cứu, trợ thủ Hách Tĩnh đã đeo sẵn găng tay, chuẩn bị rút máu của 337.337 vẫn không phản khác, nhưng mắt nó vẫn luôn nhìn về phía Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư đi về phía trước một bước, xòe tay nói với Hách Tĩnh: "Để tôi làm."

Hách Tĩnh đưa ống tiêm cho Phổ Sầm Tư, không nhịn được hỏi: "Tổ trưởng, có cần tôi đi lấy cho anh một đôi găng không?"

Phổ Sầm Tư liếc nhìn 337 vẫn còn đang nhìn hắn: "Không cần."

"Nhưng mà..."

Hách Tĩnh còn chưa nói hết, Phổ Sầm Tư đã đi tới trước mặt 337, y đành phải nuốt lại những lời khuyên nhủ chưa kịp nói.Từ góc nhìn của 337, Phổ Sầm Tư rất cao lớn, so với nó đúng là người khổng lồ.

337 có thể nhìn thấy đường cằm quai hàm rõ nét của Phổ Sầm Tư, và đôi xương mày thoáng nhô ra kia."...

Người phụ trách, 337 sợ..."

337 đang dùng giao lưu tinh thần để nói với Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư không trả lời nó, nhưng trước khi kim tiêm nhọn hoắt chọc vào 337, ngón trỏ tay trái của hắn đã chạm vào cơ thể nó.Cảm giác kim tiêm đâm thủng da thịt rất đau, 337 sợ đến mức toàn thân run rẩy.Phổ Sầm Tư cũng cảm nhận được.Hắn không chỉ cảm nhận được đau đớn lần này, mà còn cảm nhận được toàn bộ đau đớn khổ sở của 337.Hắn nhìn thấy những ký ức đó của 337.Dao giải phẫu lạnh lẽo không chút tiếc thương mổ xẻ da thịt nó, chất lỏng màu xanh sẫm không ngừng chảy ra, người phụ trách cũ tay cầm dao không có nửa phần nương tay, tiếp tục hoạt động lưỡi dao.Cơ thể của 337 cứ thế tươi sống bị cắt đi một miếng, nó suy yếu nằm trong lồng thủy tinh, dùng ngôn ngữ của nó để cầu cứu.Nó đã ở trong lồng thủy tinh cầu cứu suốt 159 ngày, thế nhưng không một con người nào tiếc thương cho nó.Cái ngày nó bị lấy đi con mắt, 337 ở trong lồng thủy tinh đau đớn phát điên, nhưng người phụ trách cũ của nó còn đang cười nói với trợ lý.Cái ngày nó bị cắt miệng nhổ răng, huyết dịch màu xanh sẫm chảy đầy đáy lồng thủy tinh, 337 co quắp trong vũng máu, khe khẽ thều thào sáu chữ."

Van xin anh."

"Hãy cứu tôi."

"Van xin anh."

"Hãy cứu tôi."

"Van..."

__________________________________Cứ nói quái vật gì đâu xa, con người mới là thứ sinh vật đáng sợ nhất...
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 18: Ngày vui vẻ nhất


Edit: RyỐng tiêm rút ra, 337 lại teo nhỏ.Phổ Sầm Tư đứng ở trong phòng thí nghiệm hồi lâu, đợi làm xong các hạng mục kiểm tra, 337 đã co lại thành một cục nhão nhoét, ngủ mất rồi.Hắn bỏ 337 vào trong bao con nhộng, đến văn phòng một chuyến, lấy đi một phần tư liệu kết quả của thí nghiệm hắn đã làm lúc trước.Trước khi trở về, Phổ Sầm Tư bị viện trưởng gọi tới, lão hỏi thăm một chút những chuyện liên quan tới tiến độ nghiên cứu 337, Phổ Sầm Tư tìm vài lí do ứng phó với lão, viện trưởng không chút nghi ngờ.Ra khỏi sở nghiên cứu, Phổ Sầm Tư đến cửa hàng một chuyến, mua chút đồ ăn vặt và hoa quả.337 ngủ hơn nửa ngày, lúc tỉnh lại nó đã nằm trong bể cá trên ban công.Hôm nay không có nắng, tầng mây âm u nặng nề tích tụ trên bầu trời, 337 dán mắt lên vách bể cá, cứ ngơ ngác nhìn nửa ngày.Bên ngoài tầng mây kia, xa hơn chút nữa, chính là nơi nó đã ở trước khi tới đây.Nếu giờ 337 trở lại vũ trụ, e là nó sẽ không thể quen nổi.Mưa nhỏ tí tách tí tách rơi xuống, 337 duỗi xúc tu ra ngoài ban công, cảm nhận nhiệt độ của nước mưa, man mát, lành lạnh.Phổ Sầm Tư từ phòng ngủ ra, trong tay còn cầm những tài liệu ghi chép về 337.337 ngu ngơ quay lại, yếu mềm gọi một tiếng: "Người phụ trách."

Phổ Sầm Tư không trả lời nó, đi đến trước máy cắt giấy trong nhà, bỏ toàn bộ tư liệu vào.Nhưng trang giấy kia hóa thành bột phấn, tiến vào thùng rác dưới bàn trà.Quái vật nhỏ bé trong bể cá lại lên tiếng: "337 muốn chạm vào người phụ trách."

Có những giọt mưa bị gió thổi bắn vào ban công, Phổ Sầm Tư hiếm thấy mà giơ tay với nó: "Nếu có một ngày sức mạnh của mày bị những người khác phát hiện, tao sẽ đích thân giết chết mày."

337 không hiểu vì sao Phổ Sầm Tư lại nói vậy, nhưng nó vẫn gật đầu.Nó thuận theo tường thủy tinh, trượt vào lòng bàn tay Phổ Sầm Tư, ngoan ngoãn dùng râu cọ lên ngón tay Phổ Sầm Tư: "Người phụ trách không vứt bỏ 337, 337 thích người phụ trách, cuối cùng 337 cũng chạm được vào người phụ trách."

337 bị Phổ Sầm Tư bỏ vào bồn rửa tay trên tầng hai, Phổ Sầm Tư phun chút nước khử trùng lên 337, để 337 tự tẩy rửa cơ thể.Phổ Sầm Tư cũng rửa tay.337 cẩn thận dùng xúc tu xoa khắp cơ thể mình.Phổ Sầm Tư lại đưa ra hai yêu cầu với 337: "Mỗi ngày phải đi tắm ít nhất hai lần, còn nữa, không được phép lăn lộn trên sàn nhà."

337 ngoan ngoãn gật râu.Không gian hoạt động của nó lại được mở rộng, mà hôm nay nó còn được cho một viên sữa ngọt ngào.337 cảm thấy đây là ngày vui vẻ nhất trong đời nó.Đêm đến, Phổ Sầm Tư dựa vào ghế sô pha, tìm kiếm trên điện thoại di động một cái sản phẩm công nghệ cao đời mới nhất.337 ở trong bể cá trên bàn trà trước mặt, ăn cà chua bi mà Phổ Sầm Tư mua cho nó.Phổ Sầm Tư chọn sản phẩm xong, bấm thanh toán.Hắn đặt một cái bao tàng hình cỡ trung, để cho 337 sử dụng.Đêm nay lạnh lẽo vô cùng, Phổ Sầm Tư phá lệ không đặt 337 trên ban công nữa, mà chuyển thành bàn sách trên tầng hai.337 nằm trong hồ cá, bên cạnh còn để mấy quả cà chua, đều là Phổ Sầm Tư bỏ vào trong cho nó.

Mưa nhỏ dần chuyển thành mưa to, 337 ôm ba quả cà chua be bé thiu thiu ngủ."

Ầm ầm---"Bỗng một tiếng động rất lớn vang lên, 337 bị dọa cho giật mình tỉnh giấc.Nước mưa không ngừng đập lên lá cây bên ngoài, những tiếng sấm sét đinh tai nhức óc tiếp tục vang lên, 337 sợ hãi rụt rè nhìn về phía ban công, đúng lúc trông thấy một tia sét rạch ngang đêm tối.337 bị dọa cho rụt cả râu về."

Người phụ trách...

337 sợ...

Sợ..."

Nó tủi thân nỉ non.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 19: Rơi vào trong máy giặt quần áo


Edit: Ry337 ôm ba quả cà chua bi của nó, nhảy ra khỏi bể cá, ra sức chạy đến cửa phòng Phổ Sầm Tư, vươn ra một nhánh xúc tu vặn cửa.Bởi vì nó không dám tiến vào, chỉ dám thò mắt vào qua khe cửa, nhìn người phụ trách.Người phụ trách không cho phép nó tiến vào thế giới tinh thần, cũng không cho phép nó tiến hành giao lưu tinh thần."

Ầm ầm---"Lại một tiếng sấm rền, 337 bị hù trực tiếp xông vào phòng ngủ của Phổ Sầm Tư.Cà chua ôm theo bị rơi mất một quả, 337 không hề hay biết.Nó nhảy lên giường, cố ý dùng xúc tu chà lau nhiều lần bộ phận đã tiếp xúc với mặt sàn, sau đó mới dám chạy tới bên cạnh Phổ Sầm Tư.Người phụ trách mới của nó đang ngủ.337 không dám quấy rầy, bèn nằm xuống cạnh gối hắn, ôm lấy cà chua be bé của nó thiếp đi.Phổ Sầm Tư đi ngủ có thói quen đeo tai nghe cách âm, bình thường chỉ cần không nằm mơ thì sẽ luôn ngủ đến sáng sớm.Đồng hồ sinh học của hắn luôn dậy vào lúc sáu giờ hai mươi.Phổ Sầm Tư mở to mắt, trở mình, định bỏ tai nghe lên tủ đầu giường, một cục đen như mực lập tức xuất hiện trong tầm mắt hắn.Trong ngực cái thứ nho nhỏ đó còn ôm hai quả cà chua bi tròn vo.Trong nháy mắt, ngay cả ý muốn bóp chết 337 Phổ Sầm Tư cũng có.Nhưng hắn chưa kịp làm gì, 337 cũng đã tỉnh."

Hôm qua...

Hôm qua bên ngoài có sét đánh, rất đáng sợ!

Cho nên 337 mới chạy vào!"

337 ôm chặt cà chua của nó: "...

Người phụ trách đừng mắng 337."

Phổ Sầm Tư không quen buổi sáng nghe một đống tạp âm, bóp ấn đường: "Trước hết ngậm ba cái mồm của mày lại."

"Được."

337 nhảy xuống khỏi giường, định trở lại bể cá, nhưng nó vẫn không quên giải thích với Phổ Sầm Tư: "Hôm qua 337 đã phủi sạch bụi trên người rồi."

337 đi ra ngoài, xúc tu cuốn lấy quả cà chua bi bị rơi dưới mặt đất tối hôm qua.

Trước khi đóng cửa lại cho Phổ Sầm Tư, 337 chợt thò râu qua khe cửa."

337 vâng theo mệnh lệnh của người phụ trách, sẽ đi tắm rửa ngay."

Râu của nó rũ xuống: "Nếu người phụ trách ghét bỏ 337, 337 có thể giúp anh giặt sạch chăn nệm."

337 đóng cửa cho Phổ Sầm Tư.Mặc dù Phổ Sầm Tư không muốn thừa nhận, nhưng hiện giờ một vài hành vi và lời nói của 337 đã bắt đầu giống con người.Thậm chí Phổ Sầm Tư còn nghĩ sẽ có ngày 337 có thể ngụy trang thành một con người.Hắn bỏ tai nghe cách âm vào trong hộp, đeo kính lên, xỏ dép lê đi tới trước cửa sổ.

Mưa bên ngoài đã ngừng, không khí được nước mưa rửa sạch, mát mẻ hơn nhiều, còn có không ít tiếng hót vui tươi của chim chóc.Lúc trước khi ngủ và sau khi tỉnh dậy là hai khoảng thời gian mà Phổ Sầm Tư cực kỳ ghét việc phải nghe thấy bất cứ tiếng động nào, hắn đóng cửa sổ lại, nhận được một tin nhắn, là một người bạn tốt hắn quen ở đây gửi tới."

Phổ tiên sinh, rất xin lỗi, có lẽ lại phải làm phiền anh chăm sóc Bill giúp tôi mấy ngày.

Tự dưng tôi lại bị ông chủ gọi đi công tác, má ơi, ông chủ luôn muốn ép đám nhân viên quèn chúng ta vào chỗ chết.

Tối hôm qua tôi đã gửi Bill rồi, chắc giờ đến rồi đấy, cảm ơn ông anh nhé!"

Tin này được nhắn bằng tiếng Anh, chỉ khoảng hai phút sau, Phổ Sầm Tư đã nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu.Bill là một con chó, là một con Corgi mà ông bạn người nước ngoài của Phổ Sầm Tư nuôi, cứ khoảng hai tháng là sẽ gửi đến chỗ Phổ Sầm Tư nhờ chăm hộ mấy ngày.Phổ Sầm Tư thường vứt con Corgi kia vào trong một căn phòng trống ở tầng 1, sau đó cho nó một chút thức ăn, rồi để kệ cho nó quậy.Phổ Sầm Tư đi xuống lầu nhận đồ chuyển phát nhanh, con Corgi kia vừa vào cửa đã định chạy mất, nhưng bị Phổ Sầm Tư túm dây kéo lại.Hắn nhốt Corgi vào trong một phòng trống, sau đó lên lầu chuẩn bị rửa mặt.Trong hồ cá trên bàn sách không có 337, trong bồn rửa tay cũng không có.Sau đó, Phổ Sầm Tư phát hiện trong máy giặt quần áo có ba quả cà chua bi và một thứ ngu ngốc đang bị trộn đều với nước---337.
 
Back
Top Bottom