Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,000
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
261215631-256-k985576.jpg

[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Tác giả: Memory_Land
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Cơ Dị

Tác giả: Dã Dữ Man

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai , HE , Tình cảm , Hắc ám, Ngọt sủng, 1v1

Tình trạng: 72 chương (59 chương chính văn +13 chương phiên ngoại)
Bé quái vật xấu xí đáng thương thụ x cố chấp cuồng sạch sẽ độc miệng công
"Bẩn thỉu, ngu xuẩn, quái dị, cái gì nó cũng có, nhưng mọi thứ tôi đều yêu."

Đây là một câu chuyện ngọt ngào xen lẫn chút buồn thương, tên truyện cũng là một cách khái quát ngắn gọn về bọn họ, cả hai đều là những cơ dị nhưng số phận đã cho bọn họ may mắn tìm thấy nhau.

Cảnh báo thụ không phải là người, có chi tiết hành hạ đọc khá đau lòng.

Cảm ơn cô Kẹo Dẻo Vị Quýt đã design chiếc bìa xinh xẻo này.

Bản edit thuộc về Ry, bản quyền truyện thuộc về tác giả, raw lấy trên Trường Bội.

Cấm repost mà không xin phép.

Chính thức đào hố 6/3/2021 - 25/3/2021 Tags: danmeitươnglaiđammỹ​
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 1: Bé quái vật đáng thương


"Bẩn thỉu, ngu xuẩn, quái dị, cái gì nó cũng có, nhưng mọi thứ tôi đều yêu."

Đây là một câu chuyện ngọt ngào xen lẫn chút buồn thương, tên truyện cũng là một cách khái quát ngắn gọn về bọn họ, cả hai đều là những cơ dị* nhưng số phận đã cho bọn họ may mắn tìm thấy nhau.

Hai sinh vật của hai giống loài khác biệt, mọi thứ đều không theo lẽ thường, họ khác nhau từ suy nghĩ đến văn hóa lẫn cấu tạo cơ thể, nhưng cả hai đều có chung một khao khát và chính điều ấy đã giúp hai trái tim vượt mọi rào cản để đến với nhau.

Tương lai có ra sao không ai biết, nhưng giây này, phút này, giờ này, họ hạnh phúc vì họ đã tìm thấy nhau.

*Cơ dị hiểu nôm na là những con số lẻ khác biệt.

Edit: Ry

337 là một sinh vật ngoài hành tinh.Nó có râu rất dài, cơ thể đen nhánh mềm lỏng như dầu hỏa, mắt nó mọc trên ngọn râu, con ngươi hoàn toàn khác với loài người, đôi mắt đen đen nho nhỏ như hai viên ngọc rất giống với mắt của hamster.

Nhưng 337 ngay cả một phần ngàn đáng yêu của hamster cũng không có.337 giống như một đống nước bùn đào ra từ rãnh cống, dù cho trên người nó không có mùi hôi thối của bùn, nhưng trông vẫn rất ghê tởm.Nó luôn bị nhốt trong một khối lập phương trong suốt rỗng ruột, khối lập phương này rất rắn, cơ thể mềm mềm của nó dán lên sẽ cảm nhận được sự lạnh lẽo.337 sống ở ngoài vũ trụ, chưa từng trải nghiệm thứ gọi là rét lạnh, nhưng từ khi bị một đám sinh vật quần áo màu trắng bắt giữ, vứt vào không gian đen nhánh nho nhỏ này, nó mới biết hóa ra ngoài hành tinh của nó vẫn còn có những hành tinh khác, hóa ra nó không đơn độc, hóa ra giữa vũ trụ rộng lớn này còn có một thứ ấm áp, gọi là ánh nắng.Đám sinh vật quần áo màu trắng kia thường dùng ánh mắt tò mò kinh ngạc nghiên cứu nó.

Lúc mới đầu, nó cho là bọn họ muốn giao tiếp với nó, bèn duỗi ra một nhánh xúc tu màu đen, muốn tiến hành giao lưu tinh thần với họ.Thế nhưng một tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, nó bị đám sinh vật kia túm lấy, ném vào trong một khối lập phương khép kín.Đám sinh vật màu trắng kia đang cười nhạo, đang cảm thán.Họ chế giễu 337 là một sinh vật không có não, cảm thán lại bắt được một con quái vật.Nó ở nơi này 159 ngày.Hồi mới đến nơi xa lạ này, 337 cũng không biết thời gian là gì, cũng không hiểu dùng cái gì để tính thời gian.Là một con người phụ trách ghi chép lại tình trạng của nó nói ra.Vào ngày thứ 160, người phụ trách của 337 thay đổi, không phải là cái người sẽ luôn hung dữ cắt đi bộ phận trên cơ thể 337, mà là một con người khác trẻ tuổi xuất chúng.337 chưa gặp nhiều con người, nhưng nó có thể xác định người trước mắt này là con người có bề ngoài xuất sắc nhất mà nó từng thấy.Có lẽ là sau này cũng vậy.Hắn cũng cao hơn đám người luôn vây xem 337, trên sống mũi đeo một thứ gọi là mắt kính, cái viền mắt kính kia không đen sì nặng nề như cái mà nó từng thấy những nhân loại khác đeo.Mà là một màu vàng kim, cái viền cũng rất mỏng, gác ở trên bộ phận mà con người gọi là lỗ tai.Hắn cũng mặc bộ trang phục màu trắng giống những con người kia, chọn công cụ đang bày trên bàn thí nghiệm, có dao giải phẫu khiến 337 sợ hãi, còn có cái kẹp khiến 337 e ngại, và kim tiêm có thể dễ dàng đâm thủng da thịt của 337.Người phụ trách trước đây luôn dùng dao giải phẫu lạnh như băng lần lượt cắt mất từng bộ phận trên người nó, để nó chảy ra huyết dịch màu xanh sẫm, lại dùng cái kẹp moi ra nhãn cầu màu đen nhỏ bé của nó.Bất cứ sinh vật nào cũng sẽ cảm nhận được đau đớn, sinh vật ngoài hành tinh 337 cũng vậy, con người lấy đi máu của nó, lấy đi mắt của nó, nó luôn phải cuộn thành một cục ngốc ở trong góc hồi lâu mới có thể làm dịu loại đau đớn này.337 vốn có bốn cái miệng, trong một lần thí nghiệm người phụ trách đã cắt mất một cái, hiện giờ còn lại ba.

Rõ ràng răng của nó bén nhọn đến mức có thể trực tiếp đâm thủng da thịt của con người, nhưng nó lại không dám làm như vậy.337 giống như một con ốc sên trốn ở trong vỏ, nó nhút nhát, nó sợ sệt, nhưng nó lại không có vỏ ốc để làm chỗ tránh nạn, chỉ có thể làm miếng thịt cá nằm ở trên bàn thí nghiệm cho những nhà nghiên cứu kia mổ xẻ.337 xuyên qua lớp thủy tinh nâng lên một con mắt nhìn người phụ trách mới cầm dao giải phẫu lên, không nhịn được tủi thân nghĩ, ngày thứ 160 sẽ cắt chỗ nào của nó đây?Là con mắt còn lại của nó, hay là chiếc râu đã bị cắt mất nhãn cầu của nó, hay là một bộ phận ngẫu nhiên nào đó trên người nó?337 sợ hãi gục râu xuống, thứ cảm xúc mà nhân loại gọi là đau thương lấp kín cơ thể xấu xí của nó.

_________________________________________Sinh nhật bèn đào một cái hố mới~~~Cảnh báo bé thụ rất đáng thương, bị hành hạ vô cùng, nhưng sau này ở bên công rồi sẽ dần ngọt nha~
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 2: Muốn lấy đi mắt nó


Edit: RyLồng thủy tinh từ từ mở ra, 337 ngửi được sự mới mẻ trong không khí, còn ngửi thấy một mùi thơm rất đặc biệt, mùi này còn là truyền tới từ trên người phụ trách mới.337 duỗi ra một chiếc xúc tu màu đen, phờ phạc thăm dò về phía người phụ trách mới.Phổ Sầm Tư chán ghét nhăn mày, vứt con dao giải phẫu trong tay lên khay: "Thứ này thật bẩn."

337 biết người này đang mắng nó, bèn lí nhí ê a mấy câu, muốn nói cho nhân loại này biết nó có thể không xấu xí như vậy.Thế nhưng con người không có cùng ngôn ngữ với thứ sinh vật ngoài hành tinh này, Phổ Sầm Tư trông thấy đống răng vừa trắng vừa nhọn của nó với đống cơ thể màu đen nhão nhoét không ngừng run run, chỉ cảm thấy sự phản cảm trong lòng lại tăng thêm một tầng.Càng làm cho Phổ Sầm Tư không thể chịu nổi là 337 lại dám quấn cái xúc tu vừa dài vừa mảnh kia lên ngón trỏ của hắn, cũng may Phổ Sầm Tư đang đeo găng tay y tế dùng một lần, nếu không ở khoảnh khắc 337 chạm vào hắn, hắn sẽ trực tiếp giết chết thứ sinh vật 337 chỉ to bằng bàn tay hắn này.Cái xúc tu vừa dài vừa mảnh kia trông như con rắn nhỏ, chỉ thiếu mỗi cái lưỡi thè ra ở đầu, Phổ Sầm Tư một lần nữa giơ dao giải phẫu lên, định cắt đứt cái xúc tu không an phận này.Râu của 337 vội vàng rũ xuống, gần như dán lên mặt bàn thí nghiệm, cái xúc tu vừa rồi quấn lấy ngón tay Phổ Sầm Tư kia giờ lại sợ hãi vuốt ve đầu ngón tay hắn.Nó không có một chút tôn nghiêm nào, cầu xin Phổ Sầm Tư tha thứ.Mỗi một con người đến gần nó, nó đều đã van xin như vậy, thế nhưng thường thì xúc tu còn chưa chạm được vào bọn họ, bọn họ đã vội vàng nhấn cái nút màu đỏ khẩn cấp kia, một lần nữa nhốt nó lại trong lồng thủy tinh, hoặc là không thèm để ý, tiếp tục mổ xẻ bộ phận trên người nó."

Thu cái xúc tu của mày lại, thứ bẩn thỉu."

Phổ Sầm Tư mặt không cảm xúc ra mệnh lệnh.337 thả đầu ngón tay Phổ Sầm Tư ra, chậm rãi hòa tan chiếc xúc tu vừa vươn ra vào trong cơ thể, nó cẩn thận từng li từng tí giãy dụa hai lần, ê a nói mấy câu.Trong mắt Phổ Sầm Tư, 337 là một đống bùn, hay còn gọi là vật thí nghiệm cho hắn nghiên cứu, dù cho 337 có giãy dụa như thế nào, có van xin tha thứ như thế nào, cuối cùng Phổ Sầm Tư vẫn phải cắt ra đống bộ phận cơ quan trên người nó.Phổ Sầm Tư dùng dao giải phẫu chạm vào râu của 337, 337 tức khắc hoảng sợ, cả người run rẩy, nó không thể bị lấy máu được nữa.Nó sẽ chết.159 ngày, mỗi ngày là một cuộc thí nghiệm mới, ngay cả cơ hội thở cũng không cho 337.Hàng đêm nó đều núp ở trong góc lồng thủy tinh, liếm láp những vết thương to nhỏ trên cơ thể, nếu nó có thể rơi nước mắt, thì những giọt lệ ấy hẳn đã chứa đầy mười cái lồng thủy tinh.Cơ thể 337 hơi giống thạch, thế nhưng vì nó có màu đen, nên nó trông giống một đống bùn hơn.Phổ Sầm Tư đặt dao giải phẫu trong tay xuống, dù 337 có sợ, nó vẫn phải bò về phía người phụ trách mới này.Động tác của nó khá giống con ốc sên, trước kia nó không chậm chạp như vậy.Hiện giờ 337 đã thoi thóp.Thế nhưng những con người kia lại không nhìn ra, mà dù có nhìn ra, thì họ cũng sẽ coi như không nhìn thấy.Nó khép mở cái mồm xấu xí, lộ ra đống răng nhọn hoắt, phát ra những tiếng ục ục.Phổ Sầm Tư gọi một người khác, kêu y tới rút máu của 337.Kim tiêm bất ngờ đâm sâu vào trong cơ thể của 337, đầu kim cứng rắn lạnh lẽo rút đi những cơ quan và huyết dịch trong thân thể nó, thu vào trong ống tiêm.337 lại teo nhỏ, nếu còn nhỏ nữa, nó sẽ phải biến mất.Nhân viên nghiên cứu rút máu của 337 xong thì rời đi, cơ thể 337 xụi lơ nằm đó không nhúc nhích.Phổ Sầm Tư nhặt con dao giải phẫu, bốc cái râu vẫn còn nhãn cầu của 337 lên, đối diện với con mắt đen thui có kích cỡ như hạt đậu xanh của nó.Dao giải phẫu rất lạnh, rất cứng, khiến 337 run rẩy, thế nhưng 337 vẫn có thể dựa lên con dao giải phẫu.Nó đã không còn sức lực để giãy dụa.Đằng sau đôi kính gọng vàng, trong con ngươi hẹp dài sâu thẳm của Phổ Sầm Tư hiện lên một tia hứng thú, nói cho chính xác thì đó cũng không phải là hứng thú, đương nhiên là Phổ Sầm Tư sẽ không nảy sinh hứng thú với thứ quái vật xấu xí bẩn thỉu như vậy.Đó là sự hưng phấn với vật thí nghiệm."

Hôm nay mày dùng cơ thể bẩn thỉu này chạm vào tay tao."

Phổ Sầm Tư chậm rãi xoay lưỡi con dao giải phẫu sắc bén, đối diện với chiếc xúc tu kia của 337: "Nên tao muốn lấy đi cái râu đang nhúc nhích và con mắt này của mày."

Khóe môi Phổ Sầm Tư nhếch lên một độ cong cực kỳ nhỏ bé: "Công bằng."
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 3: Vừa xấu vừa bẩn lại còn ngu


Edit: Ry337 dùng hết toàn bộ sức lực lùi về sau, kéo ra chút khoảng cách, lại va vào dụng cụ thí nghiệm, những chiếc bình to to nhỏ nhỏ nghiêng ngả đổ xuống.337 bị một cái ống nghiệm đè lên, trong cái ống nghiệm kia chứa đầy chất lỏng màu xanh sẫm.Đó là máu trong cơ thể 337.337 cuộn râu của mình lai, trông có hơi giống râu của con bướm.Nó cẩn thận từng li từng tí nhô ra con mắt kia, đối diện với Phổ Sầm Tư đang cúi đầu chăm chú quan sát nó.Trên lưng 337 nứt ra ba cái khe hở, để lộ những chiếc răng nhọn hoắt, cái thứ màu trắng sáng kia rất không tương xứng với cơ thể đen thùi lùi của nó.Đây đã là thần thứ một trăm hơn nó thử dùng ngôn ngữ của mình để giao tiếp với con người.Vì con người đã khiến nó suýt chết không biết bao nhiêu lần.Van xin anh.Hãy cứu tôi.Van xin anh.Hãy cứu tôi.Van xin anh.Tôi sắp biến mất rồi...Con dao giải phẫu trên tay Phổ Sầm Tư bị vứt lại khay, hắn tháo xuống găng tay dùng một lần, ném vào thùng rác bên chân."

Im miệng."

337 bỗng dựng thẳng râu, uốn éo gượng dậy, giống như con ốc sên, chậm rì rì bò về phía Phổ Sầm Tư.Con người này nghe hiểu.Con người này...Phổ Sầm Tư buông lời khinh miệt: "Mặc dù tao không biết cái thứ bẩn thỉu như mày đang nói gì, nhưng cái dáng vẻ mày khoe răng đúng là cái thứ xấu xí nhất mà tao từng thấy trong đống sinh vật ngoài hành tinh."

337 mệt mỏi khép lại ba khe hở trên lưng.Người phụ trách mới này vừa mắng nó.Phổ Sầm Tư quan sát từng cử động của nó, nói tiếp: "Vừa bẩn vừa xấu lại còn ngu, đã thế tao lại không được trực tiếp giải phẫu mày, không biết giá trị nghiên cứu của mày ở chỗ nào nữa."

Người phụ trách mới vẫn còn đang mắng nó.Trên cơ thể 337 lại xuất hiện ba khe hở, nó muốn há mồm giải thích với người phụ trách mới, lại nhớ tới hắn vừa mới bắt nó im miệng xong.Nó chỉ "ục ục" một tiếng.Phổ Sầm Tư "chậc" một tiếng.Tối hôm qua, Phổ Sầm Tư nhận được thông báo, trực tiếp điều hắn từ tổ nghiên cứu thứ nhất sang tổ thứ ba, lý do là dấu hiệu sinh mệnh của 337 đã suy yếu đến gần như không thể tiếp tục nghiên cứu, cần tiến hành hạng mục thí nghiệm cuối cùng.Liệu 337 có tình cảm của con người không.Năm 2073, con người đã bắt được rất nhiều sinh vật không phải sinh vật Trái Đất bên ngoài vũ trụ, mà nơi Phổ Sầm Tư đang làm việc là một sở nghiên cứu không lệ thuộc vào bất kỳ quốc gia nào, là một tổ chức ngầm, bất kỳ nhân viên nào tiến vào đều phải ký một phần hiệp nghị bảo mật.Phổ Sầm Tư đã ở chỗ này làm thí nghiệm được năm năm, hiện đã là một nhân viên nghiên cứu hàng đầu.

Một quãng thời gian dài từ đó đến nay, không biết đã có bao nhiêu sinh mệnh ngoài hành tinh trở thành vật hi sinh trên tay hắn.337 chăm chú quan sát Phổ Sầm Tư một hồi, thấy hắn không giống như người phụ trách trước lấy máu xong là vứt nó lại vào lồng, thì không khỏi vui vẻ vô cùng.Nó đã bị con người nhốt trong lồng thủy tinh 159 ngày.Phổ Sầm Tư xoay người đi rửa tay, lúc trở về đã thấy 337 nhô ra ít nhất năm cái xúc tu, đang cố gắng đẩy cái ống nghiệm đè trên người nó ra.Bộ dáng này của nó rất khó coi, ống nghiệm thì không nhúc nhích tí nào.Phổ Sầm Tư vô vị đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi, không có ý đưa tay hỗ trợ.Nhưng Phổ Sầm Tư cũng không chịu nổi cái bộ dạng ngu ngốc này của nó, duỗi ngón tay to dài, chỉ sang bên trái: "Mày không biết dịch người sang bên trái một chút à?"

337 bỗng hiểu ra, cơ thể nó là bán lỏng, khá giống loại đất sét siêu nhẹ, chỉ cần dồn trọng lượng sang một bên khác là có thể bò ra khỏi dưới ống nghiệm.Nó thu hồi xúc tu, dựa theo sự chỉ đạo của Phổ Sầm Tư mà thuận lợi bò ra ngoài.337 lắc râu, mừng rỡ nhìn Phổ Sầm Tư.Nó đang suy nghĩ xem con người nói cảm ơn như thế nào.Râu của 337 cong xuống, bắt chước tư thế cúi đầu của con người.Nó không ngừng nói: Cảm ơn.

Cảm ơn.

Cảm ơn...Phổ Sầm Tư chỉ nghe thấy: Ục ục, ục ục, ục ục...
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 4: Nhớ sở nghiên cứu


Edit: RyPhổ Sầm Tư xin viện trưởng cho phép hắn mang 337 ra khỏi phòng thí nghiệm.Trước kia Phổ Sầm Tư làm nghiên cứu đã có thói quen này, hắn thích không gian yên tĩnh lặng như tờ.Ngay cả trong sở nghiên cứu, chỉ tiếng hít thở của trợ thủ bên cạnh thôi cũng đã khiến hắn bực bội, nên hắn thường xuyên mang vật thí nghiệm về nhà, làm nghiên cứu xong thì trả lại phòng thí nghiệm.Có điều phần lớn vật thí nghiệm được mang trả lại đều đã bị giải phẫu không khác gì chuột bạch.Hoặc là hấp hối, hoặc là đã chết.Viện trưởng kéo dài đơn xin phép của Phổ Sầm Tư nửa ngày, 337 là một sinh vật tương đối đặc biệt trong đống sinh vật ngoài hành tinh mà họ có, bởi vì nó có mã gen, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai giải ra.Tức là mã gen của nó cao cấp và phức tạp hơn mã gen của con người.Viện trưởng sợ Phổ Sầm Tư mang ra ngoài xong mang về lại thành một 337 đã bị giải phẫu sạch bong.Phổ Sầm Tư là nhà nghiên cứu xuất sắc nhất của viện nghiên cứu bọn họ, có một không hai, theo tình hình này, chẳng cần tới năm năm, Phổ Sầm Tư đã có thể tiếp nhận chức vị phó viện trưởng.Đến tối đơn xin mới được phê chuẩn, Phổ Sầm Tư cất 337 vào trong một cái bao con nhộng tầm trung.337 vui vẻ lăn lộn trong bao con nhộng, chạy hết từ đầu này tới đầu kia, lại từ đầu kia chạy về đầu này.Cái đồ đang giam giữ nó này tốt hơn cái khối lập phương cứng rắn kia nhiều, mềm mềm, mà còn không lạnh.Ở giữa bao con nhộng là mặt kính trong suốt, Phổ Sầm Tư đang lái xe phát hiện 337 quá sinh động, sinh động đến mức làm phiền hắn.Hắn nhấn xuống cái nút màu lam trên bao con nhộng, hơi ấm bên trong bao lập tức bị rút ra, khí lạnh liên tục tràn vào.337 ấm ức đung đưa râu, trong nháy mắt cuộn thành một cục, không chạy nữa.337 dùng chiếc râu không trọn vẹn kia của nó, nhẹ nhàng gõ lên tấm kính nằm giữa bao con nhộng.Nó ục ục kêu: Tôi không chạy nữa.

Có thể đừng trừng phạt tôi nữa được không.Nó tiếp tục kêu ục ục: Con người tốt.

Anh là con người tốt nhất tôi từng gặp.

Tôi sợ lạnh.

Có thể biến ấm áp về lại cho tôi không.

Tôi hứa...Phổ Sầm Tư xuyên qua mắt kính gọng vàng, không vui liếc 337 một cái đánh giá: "Trên này còn có một cái nút màu đỏ, chỉ cần tao ấn xuống, hoặc nói mệnh lệnh, là có thể phóng ra khí độc trong bao con nhộng, đủ cho một trăm thứ như mày chết tại chỗ, muốn thử không?"

337 lập tức rụt cái râu đang gõ vào bao con nhộng, từ từ chạy vào trong góc, ở một vị trí mà Phổ Sầm Tư không nhìn thấy, giả chết.Phổ Sầm Tư khinh miệt cười, tiếp tục lái xe.Bởi vì Phổ Sầm Tư thích yên tĩnh nên chỗ của hắn nằm ở vùng ngoại ô, lúc về đến nhà đã hơn mười giờ đêm.337 nằm nhoài ở giữa bao con nhộng, tò mò dán một mắt lên trên mặt kính, quan sát khung cảnh xa lạ xung quanh.Nơi này không giống với sở nghiên cứu chỉ có dụng cụ thí nghiệm.Trên hành lang và bệ cửa sổ bày rất nhiều cây xanh, 337 tinh mắt nhìn thấy một con thằn lằn màu xanh lục nho nhỏ sau cửa sổ, còn có ốc sên tí hon trên cuống hoa.Phổ Sầm Tư cầm bao con nhộng đi vào phòng ngủ, đứng trước mặt tường màu trắng khoảng một giây, một vạch sáng màu lam nhanh chóng đảo qua người hắn từ trên xuống dưới.Từ giữa vách tường kéo sang hai bên, Phổ Sầm Tư đi vào trong, đẩy cửa, một căn phòng thí nghiệm rộng lớn hiện ra trong tầm mắt 337.Căn phòng thí nghiệm này có chút chói mắt, 337 hơi chớp mắt, vặn vẹo râu để nhìn xem những vị trí khác, sau đó nó chết sững trong nháy mắt.Bên trên kệ sắt bày cả trăm bình lọ, dùng các chất lỏng khác nhau để ngâm những tiêu bản khác nhau.Có con nhện to đùng màu đen mắt đỏ đang nhả tơ, có con rắn nhỏ màu xanh lấp kín bình, có hai con trùng trắng mập quấn lấy nhau, cũng có cả loại thằn lằn mà 337 vừa mới thấy trên cửa sổ dưới lầu.Trong một góc của phòng thí nghiệm có nuôi khoảng mười con chuột bạch, bọn chúng kêu chít chít, kéo cái đuôi thật dài chạy loạn.Trên bàn thí nghiệm, có một con chuột bạch đã được giải phẫu vô cùng xinh đẹp, bụng của nó bị một dao mở ra, ruột và dạ dày đều được lấy ra ngoài, đặt ở bên cạnh nó.337 chậm rãi chuyển ánh mắt sang người Phổ Sầm Tư, đúng lúc Phổ Sầm Tư đang nghiêng đầu nhìn 337 đen như mực.Lần này 337 bị dọa đến mức ngay cả râu cũng rụt vào trong cơ thể.Nó bỗng...

Thấy hơi nhớ cái lồng thủy tinh cứng rắn ở viện nghiên cứu...

_______________________________Thương em bé~ Nhưng không sao, từ giờ em bé sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn~~~~
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 5: Dấu hiệu sinh mệnh yếu ớt


Edit: RyPhổ Sầm Tư đi tìm một cái bình thủy tinh miệng tròn, định bỏ 337 vào trong bình.Một đầu bao con nhộng mở ra, 337 cố ý leo vào một đầu khác, dính ở đáy, không muốn đi vào cái bình kia.Sự kiên nhẫn của Phổ Sầm Tư sắp bị con quái vật xấu xí này diệt hết.Anh lắc bao con nhộng, 337 lập tức tuột từ trên xuống, bẹp một tiếp, rơi vào trong bình thủy tinh.337 bị ngã thấy hơi đau, nó trở mình, dựng thẳng râu, bất mãn nhìn Phổ Sầm Tư chằm chằm, nhưng nó không dám nhìn chằm chằm quá lâu, sợ Phổ Sầm Tư sẽ đóng đinh nó trên bàn thí nghiệm giống chuột bạch.Chuột bạch được Phổ Sầm Tư giải phẫu sáng hôm nay, nửa giọt máu cũng không bị dây lên lông những chỗ khác, Phổ Sầm Tư có hơi hài lòng với vật giải phẫu này, nên mới để ở đó.Buổi sáng hài lòng không có nghĩa lúc này cũng vậy.Hiện giờ Phổ Sầm Tư lại cho rằng vết mổ không đủ ngay ngắn.Phổ Sầm Tư nhét cái nút gỗ vào bình, rồi mới đặt 337 lên cạnh con nhện to mắt đỏ.337 chưa từng tiếp túc với sinh vật ở Trái Đất, nhưng nó vẫn cảm thấy cái thứ đen sì, mọc ra con mắt màu đỏ và tám cái chân tí hon kia khá là đáng sợ.Nó dán vào bên còn lại của cái bình, cố gắng cách xa con nhện một chút.Phổ Sầm Tư dọn xác chuột bạch trên bàn thí nghiệm xong, liếc sang thì thấy bộ dáng ngu xuẩn đó của 337, thoáng nhíu mày.337 ở đó còn có cảm giác rất không hài hòa.Hắn đi đến trước kệ sắt, lấy 337 xuống, mất hơn nửa tiếng để sắp xếp lại đống chai lọ.337 tò mò dán râu vào bình thủy tinh, quan sát Phổ Sầm Tư.Nó muốn ục ục gọi hai tiếng, lại sợ Phổ Sầm Tư sẽ dùng dao giải phẫu trên bàn thí nghiệm cắt mất con mắt duy nhất của nó.337 lại cảm thấy tủi thân.Tại sao con người luôn hung dữ như vậy chứ.Phổ Sầm Tư chỉnh lý xong đống tiêu bản thì thấy 337 đang tự chơi một mình trong lọ thủy tinh.Là cái kiểu tự giải trí cực kỳ nhàm chán.Trong cơ thể 337 mọc ra bốn cái râu, quấn vào với nhau, rồi lại tách ra, lại quấn vào, lại tách ra...Đầu ngón tay mân mê miệng bình, hắn nhấc bình thủy tinh lên trước mắt, 337 không dám đối mặt với Phổ Sầm Tư, lập tức rụt râu và xúc tu về trong cơ thể, rồi nhão nhoét nằm bẹp dưới đáy bình thủy tinh."

Tao rất muốn xem kết cấu cơ thể của mày."

Phổ Sầm Tư lắc bình hai cái, cơ thể 337 va vào vách bình thủy tinh: "Tiếc thật đấy."

Tiếc là đám lão già ở viện nghiên cứu đều không cho phép Phổ Sầm Tư giải phẫu 337, nếu không thì thời khắc rơi vào tay Phổ Sầm Tư, 337 đã bị Phổ Sầm Tư dùng dao giải phẫu xẻ nửa.Trên kệ bày ngay ngắn đống tiêu bản, lại đặt 337 lên đó, cực kỳ ảnh hưởng mỹ quan.Phổ Sầm Tư đặt 337 lên bàn thí nghiệm, để chung một chỗ với đống bình thủy tinh miệng tròn to nhỏ cùng loại.Nhóm viện trưởng cho hắn thời gian thí nghiệm là hai tháng, Phổ Sầm Tư cũng không vội làm gì, bởi vì so với việc quan sát 337 bẩn thỉu, hắn thà đi nghiên cứu bộ gen của đống sinh vật ngoài hành tinh kia còn hơn.Thật ra là đúng lúc đang nghiên cứu, Phổ Sầm Tư nhận được thông báo kia nên mới đi tìm viện trưởng.Trong một thí nghiệm trước đã chứng minh, 337 không có đại não.Đã không tồn tại trung khu thần kinh thì sao có thể cảm nhận được cảm xúc của nhân loại?Phổ Sầm Tư cảm thấy cái thí nghiệm này hoàn toàn là lãng phí thời gian.Mà trải qua 159 lần thí nghiệm, dấu hiệu sinh mệnh của 337 đã cực kỳ yếu ớt.Nếu còn có thể tiếp tục nghiên cứu, đời nào đám viện trưởng chịu để Phổ Sầm Tư tiếp nhận 337?Phổ Sầm Tư không chỉ là nhà nghiên cứu hàng đầu của tổ chức QW, hắn còn là người các viện trưởng tin tưởng nhất.Năm năm làm việc, hắn chưa từng mắc một sai lầm nào, toàn tâm toàn ý cố gắng vì tổ chức bọn họ.

Một thiên tài như vậy, hay đúng hơn là một thiên tài chỉ chú tâm vào nghiên cứu như vậy, đúng là người bọn họ cần.Điều duy nhất khiến đám viện trưởng khá ưu sầu là mỗi lần Phổ Sầm Tư làm thí nghiệm, đưa ra được kết quả báo cáo, là đám sinh vật ngoài hành tinh trong phòng thí nghiệm của bọn họ lại chết mấy con.Mới chỉ năm năm mà sinh vật không thuộc về Trái Đất mà bọn họ có đã giảm mất khoảng 1/4.Gần như đều là bị Phổ Sầm Tư còn sống mang về nhà, chết rồi mang trả viện nghiên cứu.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 6: Thứ xấu xí sợ chết


Edit: Ry"Mỗi một thí nghiệm đều có ý nghĩa nghiên cứu của nó."

Đây là câu trả lời viện trưởng cho hắn khi hắn đi tìm lão.Đương nhiên Phổ Sầm Tư sẽ không tin câu nói này, đám viện trưởng để hắn mất gần hai tháng đi nghiên cứu 337, còn không cho phép hắn giết 337.Đây rõ ràng là đang cố ý để hắn tạm dừng làm nghiên cứu hai tháng.Gần đây, số vật thí nghiệm chết trên tay Phổ Sầm Tư càng lúc càng nhiều, đám viện trưởng một là vì sự an toàn của những sinh vật khác trong sở nghiên cứu, hai là vì tình trạng sức khỏe của Phổ Sầm Tư.Năm năm qua, số ngày nghỉ của Phổ Sầm Tư còn không đến 30 ngày.Tóm lại, với đủ loại nguyên nhân, nhóm viện trưởng đã làm ra quyết định này.Phổ Sầm Tư không có sinh vật ngoài hành tinh có thể nghiên cứu, mới rạng sáng ngày hôm sau đã đến phòng thí nghiệm quan sát lại tất cả cơ quan của chuột bạch.337 nằm trong lọ thủy tinh, nhìn con dao sắc bén kia cắt lên da thịt của chuột bạch, nghe tiếng thở của chuột bạch càng lúc càng yếu.Dường như Phổ Sầm Tư không nhìn thấy 337, giải phẫu một con chuột bạch xong thì ra ngoài rửa tay, lúc trở lại liếc nhìn một cái đã thấy 337 đang dán râu trên lọ thủy tinh.Hắn mới nhớ tới hôm qua mang về cái thứ bẩn thỉu này.Phổ Sầm Tư lại đeo găng tay y tế dùng một lần lên, thả 337 ra.

Lúc đầu 337 còn không dám cử động, Phổ Sầm Tư cứ thế đứng ở bên cạnh, khoanh tay, cúi xuống đặt tầm mắt trên cơ thể 337.Mười phút đồng hồ trôi qua, 337 nhô râu ra, hai mươi phút đồng hồ trôi qua, 337 bò lại gần chuột bạch, ba mươi phút đồng hồ trôi qua, 337 đã bò tới cạnh chuột bạch.Khoảnh khắc 337 thò xúc tu về phía chuột bạch đã chết, một tin nhắn được gửi tới.Là tin nhắn khẩn cấp."

Chú ý!!!

Vật thí nghiệm 958 cùng loại sinh vật với 337!!!

Năm giờ sáng nay đã tấn công hai nhân viên nghiên cứu!!!"

Phổ Sầm Tư xem hết tin nhắn, viện trưởng đã gọi video tới.Vật thí nghiệm số 958 là thứ bọn họ vừa bắt được, bởi vì nó cùng loài với 337 không có tính công kích nào nên hai tên nhân viên nghiên cứu kia cũng thả lỏng cảnh giác, nhưng không ngờ lại bị 958 cuốn lấy cổ, cuối cùng chết bởi xúc tu của 958.Những thứ này không được đề cập trong tin nhắn, là viện trưởng tự mình nói với Phổ Sầm Tư.Viện trưởng đề nghị thu hồi 337.Bởi vì 337 cùng loài với 958.Phổ Sầm Tư từ chối.Hắn yêu cầu tiếp tục quan sát 337.Phổ Sầm Tư cúp điện thoại trở lại phòng thí nghiệm, 337 đang nằm bên cạnh chuột bạch, hai cái xúc tu của nó đặt ở hai bên bụng chuột bạch, cố gắng khép lại vết thương.337 ục ục ục ục kêu, nghe có chút đau thương.Nó không thể khép lại vết thương kia, đành phải kéo tay và đuôi của chuột bạch."

Nó chết lâu rồi."

Phổ Sầm Tư vừa lên tiếng, 337 lập tức biến thành một bãi bùn chết, không dám lên tiếng nữa: "Mày muốn trở thành như nó không?"

337 dựng thẳng râu lên, vội vàng lắc lắc.Phổ Sầm Tư đi đến trước bàn thí nghiệm, dọn sạch xác chuột bạch không còn chút ý nghĩa.Hắn giơ tay về phía 337, nhéo cái râu không trọn vẹn của nó: "Cái thứ xấu xí như mày cũng có thể giết người?"

Cái ngày 337 bị bắt về, Phổ Sầm Tư cũng nhìn thấy 337 qua video, đó là một 337 hoàn chỉnh, so với 337 hiện tại lớn hơn gấp ba.Nhưng khi đó 337 cũng không gọi là 337, mà gọi là vật thí nghiệm 865.Số hiệu cuối cùng mà mỗi vật thí nghiệm được định ra sẽ theo nó cả đời đều dựa theo sự phản kháng của nó mà sắp xếp.Trong vòng 100 là sinh vật ngoài hành tinh có thể uy hiếp đến tính mạng con người, trong vòng 200 là sinh vật ngoài hành tinh có thể gây tổn thương cho con người, còn cái số hiệu 337 này.Hoàn toàn là bởi vì các nhà nghiên cứu đã đánh giá cao nó.Với cái trình độ sợ chết này của 337, Phổ Sầm Tư cảm thấy có xếp nó sau một ngàn cũng không thành vấn đề.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 7: Lần đầu bọn họ giao tiếp


Edit: Ry337 đã trải qua hơn trăm lần thí nghiệm, mỗi một thí nghiệm đều viết, nó gần như không có khả năng công kích.Phổ Sầm Tư nhéo cái râu không trọn vẹn của 337, xách nó ra khỏi phòng thí nghiệm.337 không ngừng ục ục kêu đau, Phổ Sầm Tư vẫn không hề thương tiếc.Hai nhánh xúc tu vươn ra khỏi cơ thể nó, cuốn lấy ngón tay Phổ Sầm Tư, rồi tiếp tục đi lên, cuốn lên mu bàn tay Phổ Sầm Tư.May mà Phổ Sầm Tư đang đeo găng tay màu trắng, nếu không 337 sẽ bị hắn ném thẳng ra khỏi nhà."

Tiếp đi, mày cứ nhúc nhích tiếp đi."

Phổ Sầm Tư đứng giữa hành lang: "Muốn chết thì cứ tiếp tục nhúc nhích."

337 uất ức kêu một tiếng, không tiếp tục vung vẩy xúc tu của nó nữa.Hai cái xúc tu của nó như lỗ tai thỏ đan chéo vào nhau, treo trên mu bàn tay Phổ Sầm Tư.Nhưng nửa điểm đáng yêu của thỏ 337 cũng không bằng.Phổ Sầm Tư đi xuống lầu, vứt 337 lên bàn trà, vào nhà tắm cởi găng tay màu trắng, lại rửa tay.337 dùng hai nhánh xúc tu vuốt ve chiếc râu không trọn vẹn của mình, nhỏ giọng oán giận Phổ Sầm Tư thô lỗ dã man.Người xấu, người xấu, người xấu, người phụ trách mới là một người rất xấu...Phổ Sầm Tư lau tay xong, đi ra khỏi phòng tắm, ngồi trên ghế sô pha da mềm, nói với 337 đang không ngừng ục ục: "Mày có thể hiểu được ngôn ngữ của con người, đúng không?"

337 liếc Phổ Sầm Tư một cái, tiếp tục phụng phịu ở trong lòng, râu của nó vẫn còn đau."

Nghe hiểu được thì tiếp tục nhúc nhích cái râu của mày."

Phổ Sầm Tư lại đeo lên găng tay màu trắng: "Còn nghe không hiểu thì tao sẽ xách mày về phòng thí nghiệm, cắt nốt hai cái râu của mày."

337 không màng đau đớn, vội vàng gật đầu.Đôi mắt sau gọng kính tơ vàng dần sâu thẳm, hắn hơi nghiêng người về phía trước: "Mày hiểu được ngôn ngữ của con người?"

337 ê a hai tiếng.Phổ Sầm Tư nhíu mày, hắn nói: "Mày cử động cái râu là được."

Đầu tiên 337 gục râu xuống, sau đó lại lắc râu.Hai tay Phổ Sầm Tư chồng lên nhau, đỡ cằm, hắn suy đoán: "Tức là hiểu một chút?"

337 tiếp tục gục râu xuống.Ngón trỏ gõ lên mu bàn tay, Phổ Sầm Tư hỏi vấn đề cuối cùng: "Mày có thể giao tiếp với con người?"

337 không trả lời.337 có hơi sợ Phổ Sầm Tư sẽ lại mang nó trở lại sở nghiên cứu.Thế nhưng ở với Phổ Sầm Tư, nó cũng sợ, nếu Phổ Sầm Tư đối xử với nó giống như đối xử với chuột bạch, vậy thì kết quả cuối cùng của nó vẫn là cái chết.Phổ Sầm Tư không đợi được đáp án, bèn giơ tay định lấy chén trà bên cạnh, 337 lại cho là hắn muốn bắt mình, nhanh chóng duỗi ra xúc tu, không cẩn thận chạm vào da thịt Phổ Sầm Tư.Xúc tu của 337 lạnh lẽo, da thịt Phổ Sầm Tư lại nóng ấm.Vẻn vẹn một giây đụng chạm nhẹ nhàng ấy thôi đã khiến lông mày Phổ Sầm Tư nhíu chặt, hắn nắm xúc tu của 337, định ném nó xuống mặt đất.Phản ứng của 337 còn nhanh hơn Phổ Sầm Tư, xúc tu lập tức quấn hai vòng quanh cổ tay hắn, cả cơ thể nó dán chặt lên mu bàn tay Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư cười nhạo một tiếng.Hắn thật sự đã đánh giá thấp con quái vật nhỏ này.Quên rằng độ nhạy bén của nó vẫn rất không tệ.337 rụt râu về lại trong cơ thể, để tránh bị Phổ Sầm Tư túm lấy, xúc tu của nó quấn lấy Phổ Sầm Tư, nhưng không dám dùng sức, nó sợ làm Phổ Sầm Tư bị thương.Trước kia Phổ Sầm Tư luôn đeo găng tay mới chạm vào mấy thứ sinh vật ngoài hành tinh này, mà chạm xong cũng sẽ luôn đi rửa tay sạch sẽ, mà bây giờ hắn thế mà lại bị một con quái vật nhỏ không có khả năng công kích quấn chặt lấy tay.Phổ Sầm Tư có thói quen luôn mang theo dao giải phẫu bên mình, chẳng vì lí do gì hết, chỉ là tiện thì mang.Tay trái bị 337 cuốn lấy, tay phải Phổ Sầm Tư đã cầm chuôi dao giải phẫu.Hắn định cắt đứt mấy cái xúc tu bướng bỉnh kia của 337.Dây thần kinh trong đầu bỗng như bị cào nhẹ, sau đó Phổ Sầm Tư nghe được một thanh âm yếu ớt."...

Xin anh, đừng tiếp tục làm tổn thương tôi."

Giọng nói kia chợt hóa tủi thân."...

Tôi sắp...

Không kiên trì được nữa."
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 8: Thanh âm vẫn rất đáng yêu


Edit: RyPhổ Sầm Tư híp mắt, nhìn bốn phía xung quanh rồi mới xác định giọng nói đó truyền tới từ 337 đang quấn trên tay hắn.Hai câu nói kia không phải xuyên qua màng nhĩ tiến vào trong đầu, mà là trực tiếp chuyển tới tinh thần của Phổ Sầm Tư.Phổ Sầm Tư thu lại dao giải phẫu, đánh giá 337 đang quấn trên cổ tay hắn."

Lấy mắt ra."

337 thò ra một đoạn râu ngắn, sợ hãi rụt rè nhìn Phổ Sầm Tư.337 tiếp tục nói: "Xin anh..."

Phổ Sầm Tư rất hứng thú nhìn nó: "Chỉ biết mỗi câu này?"

337 lắc lắc râu: "Không phải..."

Phổ Sầm Tư không quên tay mình vẫn bị 337 cuốn lấy: "Buông ra."

337 mất mát rũ râu xuống: "...

Nhưng mà nếu vậy anh sẽ không nghe thấy tôi nói chuyện."

Điều khiến cho Phổ Sầm Tư kinh ngạc nhất là, ngay cả cảm xúc 337 cũng có thể truyền lại cho hắn.Ví dụ như khoảnh khắc vừa dứt lời, hắn cũng cảm nhận được chút cô đơn kia của 337.Những nhân viên nghiên cứu trong sở nghiên cứu sẽ không bao giờ trực tiếp chạm vào sinh vật ngoài hành tinh, bởi vì không rõ tiếp xúc với bọn chúng có thể bị lây nhiễm gì không.Dù sao thì chúng đều là sinh vật ngoài hành tinh.Các nhân viên nghiên cứu cũng không dám lấy mạng mình ra đánh cược.Phổ Sầm Tư đứng dậy đến phòng tắm, lấy bao tay xuống, bất chấp việc 337 vẫn đang quấn trên tay hắn, giơ tay xuống dưới vòi nước.Dòng nước lạnh lẽo gột rửa hai tay, 337 chưa từng thấy nước, cảm thấy thật mát mẻ, còn hơi lành lạnh.Nó thả tay Phổ Sầm Tư ra, rơi xuống bồn rửa tay, nó bỏ xúc tu vào trong nước, rồi nổi lên mặt nước, chơi đến quên cả trời đất.Đầu tiên Phổ Sầm Tư dùng nước khử trùng xịt lên tay, sau đó mới dùng nước rửa tay rửa lại, chút bọt xà phòng nổi trên mặt nước.337 run rẩy nhô râu ra, chạm vào mấy cái bong bóng tí hon, bong bóng bị nó đẩy đi, nó bèn y a y a kêu lên.Tiếng kêu của nó có lẽ là phương diện đáng yêu duy nhất."

Đừng kêu nữa."

Phổ Sầm Tư đang suy tư nên báo lại năng lực này của 337 cho viện trưởng vào khi nào: "Cũng đừng có dùng xúc tu chạm vào tao."

Phổ Sầm Tư không có chút lòng thông cảm nào, hắn nói với 337 đang ngâm mình trong nước: "Mày chỉ cần nghe hiểu những gì tao nói là được, tao không cần biết mày muốn nói cái gì."

337 nhấn chìm cả cơ thể trong nước, chỉ lộ ra cái râu đối mặt với Phổ Sầm Tư.Nó ở trong nước phun bong bóng, có chút không hiểu ý Phổ Sầm Tư.Nhưng nó có thể lý giải đại khái.Năng lực học tập của 337 không hề kém so với con người, nó ngây người ở trong viện nghiên cứu suốt 159 ngày, cũng học được không ít từ ngữ.Có điều 337 mắc bệnh hay quên nên chỉ nhớ được vài câu.Ý của con người này là không muốn bị nó chạm vào.Thế nhưng đã lâu lắm rồi 337 mới gặp được một sinh vật có thể giao tiếp với nó, hoặc là nói theo một nghĩa nào đó, Phổ Sầm Tư là vật sống đầu tiên nó tiến hành giao lưu tinh thần.Nó không biết nó sinh ra ở đâu, thời khắc nó mở mắt ra đã thấy vũ trụ mênh mông, mà nó đang bám vào một mảnh thiên thạch vỡ vụn.Vũ trụ trống trải lặng thinh, nó theo thiên thạch phiêu bạt, thấy qua vô số tinh cầu với muôn hình muôn vẻ.Nó chờ mong sẽ có một ngày thiên thạch rơi xuống một hành tinh nào đó, như vậy nó sẽ không cần trải qua những cô độc sâu thẳm ấy nữa.Quãng thời gian nó trôi trong vũ trụ ấy, là không thể tính được.Cho đến một ngày, nó nhìn thấy một chiếc thuyền phi hành trong vũ trụ, thiên thạch bị hút vào bên trong chiếc thuyền kia, có vài sinh vật cao lớn đến vây quanh nó.Những sinh vật kia có hình thể lớn hơn nó rất nhiều, nó duỗi xúc tu ra muốn tiến hành giao lưu tinh thần với bọn họ, thế nhưng lại dọa cho bọn họ chạy mất.Sau đó nó bị nhốt vào một nơi đen như mực.337 luôn nghĩ, có phải bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, biểu hiện của nó không đủ dịu dàng nên mới dọa đám con người kia chạy mất không.
 
[Edit - Hoàn] Cơ Dị - Dã Dữ Man
Chương 9: Suýt chút nữa bị sặc nước chết


Edit: RyPhổ Sầm Tư không báo lại việc 337 có thể giao lưu tinh thần với con người.Hắn đến tổ chức QW chỉ vì hắn thích nghiên cứu, còn đám lão già kia, thích giày vò như thế nào thì cứ việc giày vò.Phổ Sầm Tư cực kỳ hưởng thụ quá trình thí nghiệm, nhất là khi sinh mệnh của những thứ sinh vật có hình thù kỳ quái kia chậm rãi ngừng hoạt động trong tay hắn, đây quả thực là chuyện khiến hắn có thể vui vẻ cả ngày.337 vào ở nhà của Phổ Sầm Tư một tuần, phạm vi Phổ Sầm Tư cho phép nó hoạt động chỉ có lầu một.337 sợ khiến người phụ trách mới tức giận, ngay cả một tiếng động lớn cũng không dám làm.Nó nhàm chán thì cứ bò từ phòng này sang phòng kia, lại từ phòng kia bò đến một góc nào đó.Vì 337, Phổ Sầm Tư khởi động người máy dọn dẹp mới chỉ dùng một lần.Người máy quét dọn không lớn, chỉ cao đến đầu gối Phổ Sầm Tư, bình thường đều đi theo phía sau 337, quét dọn lau chùi những chỗ 337 đã bò qua ít nhất là ba lần.Đã ba ngày 337 không bị lấy máu, tinh thần khôi phục một chút, từ từ bò lên bệ cửa sổ, chơi với những chú ốc sên tí hon.Xúc tu màu đen xuyên qua lá xanh, vuốt ve cái vỏ của ốc sên, bỗng có hai mảnh lá cây khép lại, kẹp xúc tu của 337, 337 sợ đến mức y a kêu lên.Loại thực vật kia có hơi kỳ quái, hai mảnh lá kẹp vào nhau, mấy hôm trước 337 còn trông thấy nó kẹp lấy một con ruồi nhỏ vừa bay tới, cuối cùng con ruồi đó bị nó tiêu hóa hết.337 sợ hãi xúc tu của mình cũng sẽ bị nó ăn hết, nhỏ giọng ục ục.Người máy Số Một ở bên cạnh nó, cùng nó ục ục.Sau đó Phổ Sầm Tư bị hai tên ầm ĩ kia làm phiền phải đi xuống.Phổ Sầm Tư đi tới trước bệ cửa sổ, không vui nhìn hai thứ này: "Còn định ầm ĩ tới bao giờ?"

337 ngậm miệng trước.Số Một cũng dừng lại, nó tuột xuống khỏi bệ cửa sổ, không ngừng chạy quanh Phổ Sầm Tư, hô hào: "Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân, hôm nay 337 đã chạy hết mười lăm vòng, Số Một quét dọn bốn mươi lăm lần, Số Một rất ngoan, chủ nhân đừng tắt nguồn Số Một."

Phổ Sầm Tư đá người máy quét dọn một cái: "Mày nói thêm câu nữa tao sẽ tắt nguồn mày."

337 cũng muốn giao lưu với Phổ Sầm Tư, nó thử thò xúc tu về phía Phổ Sầm Tư.Tay Phổ Sầm Tư đeo găng màu trắng, đầu ngón tay nắm lấy xúc tu vươn tới của 337, hắn khẽ dùng sức, 337 lập tức đau đến mức y a kêu."

Quên tao nói gì rồi à?"

Phổ Sầm Tư nhìn 337 chằm chằm: "Còn dám dùng cái xúc tu bẩn thỉu này chạm vào tao, không cần nữa à?"

337 bị dọa cho rụt cổ, không, 337 đã quên nó không có cổ, cái đó gọi là râu.337 muốn nói xin lỗi với Phổ Sầm Tư, nhưng không chạm được vào da thịt thì bọn họ không thể giao tiếp, Phổ Sầm Tư cũng không nghe thấy nó đang nói rất xin lỗi với mình.Phổ Sầm Tư lại cảnh cáo cả hai một lần nữa, rồi lên lầu.Cái xúc tu của 337 bị cây bắt ruồi kẹp lại đã được rút về khi nó bị Phổ Sầm Tư dọa sợ.Nó nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, cùng người máy Số Một bò đến góc tường, thì thầm nói chuyện."..."

"..."

"Cơ thể tôi, thật sự rất bẩn sao?

Tại sao cậu, chủ nhân cậu luôn không muốn, chạm vào tôi."

"Bẩn thì phải đi tắm rửa, tắm rửa là sẽ sạch sẽ."

"Tắm rửa..."

"Đi tắm..."

Dựa theo sự chỉ đạo của người máy quét dọn Số Một, 337 hiểu được cơ thể bị bẩn thì nên làm gì.Ban đêm, vào quãng thời gian được Số Một báo lại, 337 từ từ bò vào phòng tắm, nhảy vào trong bồn tắm.Con người ngày thường đều tám giờ đến mười giờ mới đi tắm, giữa trưa Số Một đã nói cho nó biết.337 mọc ra xúc tu, vặn chốt mở, nước nóng lập tức khiến nó bị bỏng, trực tiếp xả vào bồn tắm lớn.337 dùng xúc tu vuốt ve cơ thể bị bỏng, trong lòng khó chịu muốn chết, nó dựa theo những gì Số Một dạy nó, vặn cái chốt kia, chỉnh nhiệt độ nước thành lạnh.Nó thấy bồn tắm đã chứa đầy nước, "tõm" một tiếng nhảy xuống, một giây này bọt nước văng khắp nơi, nó chìm xuống đáy nước.Sau đó 337 phát hiện ra nó không biết bơi.Suýt chút nữa khiến bản thân sặc chết.May mà xúc tu của nó rất nhanh, bám lên thành bồn tắm, mượn lực giúp nó nổi lên mặt nước.Sữa tắm thơm ngào ngạt, là hương thơm mà nó đã ngửi thấy vào ngày thứ 160, cái lần đầu tiên gặp Phổ Sầm Tư.Nó bôi sữa tắm lên từng vị trí trên cơ thể, ngay cả mắt trên râu cũng không bỏ qua.Nó muốn cho mình sạch bong không một vết bẩn, như vậy người phụ trách mới sẽ không ghét bỏ nó nữa.Rất nhiều bong bóng màu trắng hiện lên trên mặt nước, còn có một chút dính lên cơ thể 337, 337 dùng xúc tu tạo thành một vòng tròn, đẩy một cái bọt xà phòng trong bồn tắm vào miệng, sau đó thổi ra một quả bong bóng.Dưới ánh đèn, bong bóng có đủ mọi màu sắc, giống như là cầu vồng, mức xinh đẹp không hề kém với những ngôi sao mà 337 từng thấy.Sau đó, nó nhìn thấy trên rìa bong bóng kia, cái bóng của Phổ Sầm Tư.
 
Back
Top Bottom