Lãng Mạn [EDIT-HOÀN] ANH VẪN LUÔN YÊU EM - MỘNG TIÊU NHỊ

[Edit-Hoàn] Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị
Chương 112: Ngược nam cặn bã, làm ấm lòng dân 18


Khương Thấm lại mơ thấy Mạc Liêm, khung cảnh trong mơ không khác gì giấc mơ trước.Xung quanh cô toàn là nước, sắp tràn qua khỏi cằm, cô gọi tên Mạc Liêm nhưng anh không nghe thấy, cô chỉ có thể mở mắt nhìn anh càng đi càng xa.Cô giãy dụa trong nước, rõ ràng biết bơi nhưng không thể nào cử động hai chân."

Mạc Liêm."

Cô dùng hết sức bình sinh của mình gọi tên anh nhưng không có một âm thanh nào phát ra.Chuông điện thoại di động vang lên.

Khương Thấm bừng tỉnh.

Cô tựa ở dưới bệ cửa sổ, Đại Bảo đang nằm sấp trên đùi cô ngủ ngon lành.

Sau mười hai giờ trưa, ánh nắng mặt trời trải khắp bệ cửa sổ, ấm áp.Tiếng chuông vẫn còn reo.Khương Thấm hoàn hồn, mò điện thoại bên người, tay còn lại nắm tay Đại Bảo vỗ về.Là Dư An gọi đến, hẹn cô uống trà chiều.Khương Thấm: "Gửi chị địa chỉ, chờ Đại Bảo ngủ dậy rồi chị qua."

Dư An chọn một quán trà có khu vui chơi thiếu nhi, cô dẫn tiểu tiểu Chu đi cùng.Tối qua Chu Minh Khiêm đi du lịch mới về, tiểu tiểu Chu muốn đi tìm Đại Bảo chơi, đúng lúc cô cũng có việc tìm Khương Thấm.

Cô muốn để ca khúc chủ đề của cho Khương Thấm và Diệp Thu biểu diễn.Hai giờ rưỡi, hai người lần lượt đến quán trà.Bọn họ giao Đại Bảo và tiểu tiểu Chu cho dì chăm sóc dẫn đi chơi, Khương Thấm và Dư An ngồi xuống một bàn hứng ánh nắng, Dư An gọi vài miếng bánh và trà cho bọn nhỏ."

Gần đây chị đang bận gì à?"

Khương Thấm: "Lên kế hoạch du lịch."

Dư An bình tĩnh tiếp lời, "Chẳng phải vừa mới đi về sao?"

Im lặng một chút, Khương Thấm ăn ngay nói thật, "Mấy ngày nữa chị muốn đi đến một nơi thật xa, có thể sẽ đi nửa năm."

Có lẽ sẽ lâu hơn."

Đang lên một kế hoạch.

Lúc đầu tính đi từ mấy ngày trước rồi nhưng nghĩ lại thì ở đây chơi với Đại Bảo vài hôm, đúng lúc thằng bé được nghỉ đông."

Bây giờ lý do cô ở lại thành phố này chỉ có Đại Bảo.Trong lòng Dư An buồn rầu, cũng không biết nên nói gì mới được.

Mạc Liêm bây giờ đã hẹn hò với Hoa Du rồi, cô nói cái gì cũng vô dụng, chỉ khiến cho Khương Thấm khó xử.

Điều duy nhất cô có thể làm là: "Hay em đi với chị nhé?

Em chưa trải nhiều sự đời, đầu năm nay hậu kỳ chế tác của cũng xong, đúng lúc có thể đi tham quan thế giới bên ngoài."

Khương Thấm mỉm cười, "Chị bắt cóc em đi thì Chu Minh Khiêm sẽ gấp đến độ truy tìm chị khắp chân trời góc bể rước em về mất."

Dư An: "Tiểu biệt thắng tân hôn.

Con cái bình thường đều do anh ấy chăm, em đi một chuyến cũng không có gì, mà đi cùng chị thì lại càng yên tâm."

Khương Thấm đương nhiên sẽ không đưa ai đi cùng, cô không biết đích đến cũng không biết được khi nào trở về, nửa đùa nửa thật từ chối Dư An: "Em đi cùng sẽ ảnh hưởng đến việc gặp gỡ chân mệnh thiên tử của chị."

Dư An chỉ có thể tự lừa mình dối người khích lệ cô, "Trên đường đi không chừng gặp được một người đàn ông có thể sống cùng nhau đến hết quãng đời còn lại, anh ấy sẽ tặng chị một bức thư tình hoàn chỉnh, sẽ không bắt chị chờ đợi nữa."

Khương Thấm gật đầu: "Hi vọng vậy."

Dư An quyết định, "Vậy chờ chị quay về rồi thu âm ca khúc chủ đề."

Khương Thấm: "Nếu không thì em để Diệp Thu đơn ca đi, tâm trạng của chị bây giờ không tốt lắm."

Dư An: "Em không vội, chờ chị quay về."

Các cô chơi cả một buổi chiều đến tối, trò chuyện câu được câu không, hầu hết thời gian đều là Dư An nói, Khương Thấm lẳng lặng nghe, nghe những chuyện Dư An trải qua khi còn bé.Mãi cho đến khi bọn nhỏ chơi mệt rồi thì các cô mới về nhà.Dư An về đến nhà, đầu tiên là tắm rửa cho tiểu tiểu Chu, chờ con trai ngủ rồi, cô mệt mỏi tựa lên ghế sô pha.Chu Minh Khiêm ngồi cạnh cô, "Sao vậy?"

Dư An dựa trán lên vai anh, "Ông xã."

Chu Minh Khiêm ôm cô, "Làm sao thế?"

Dư An rầu rĩ, "Điều ước sinh nhật năm nay của em chắc không thể thành hiện thực rồi."

Chu Minh Khiêm nhỏ giọng dỗ cô, "Em ước cái gì, anh sẽ thay em thực hiện, không có gì là anh không làm được cả."

Dư An lắc đầu, đó là bí mật của Mạc Liêm và Khương Thấm, cô không thể nói.Chu Minh Khiêm đùa cho cô vui, "Có phải nhìn thấy người ta có thai long phụng nên mình cũng thèm hay không?

Cái này... anh không nắm chắc 100% nhưng đêm nay có thể thử."

Dư An đẩy anh ra, cô không có tâm trạng nói đùa.Chu Minh Khiêm dùng sức ôm cô, "Ngủ một giấc sẽ tốt hơn, nói không chừng ngày mai sẽ có một tương lai tươi sáng."***Trước lễ tình nhân một ngày, Khương Thấm lại đưa Đại Bảo 'đi du lịch'.

Trên tường nhà cô đăng đầy các tấm hình chụp kỷ niệm khi đến tham quan một nước nào đó.Cô rất ít khi đăng ảnh lên vòng bạn bè, lúc này cực kỳ khoe khoang mỗi ngày đăng một lần.Ba Khương nhìn xong mấy tấm hình liền bị co tim thắt ngực.

Mấy ngày trước vừa bàn xong lễ tình nhân chờ Mạc Liêm và Hoa Du lĩnh chứng sẽ đi liên hoan.Khương Thấm như vậy chứng minh cô sẽ không tham gia."

Nó nhất định là đang giận tôi nên cố ý chọc giận tôi."

Ba Khương ném di động sang một bên, nhắm mắt tịnh dưỡng, dùng sức xoa huyệt thái dương.

Ông đã sinh ra một đứa oan gia, từ nhỏ đã đối nghịch với ông, lớn lên càng mạnh dạn hơn.Mẹ Khương tắt điện thoại, "Tôi cảm thấy trong lòng Thấm Thấm nhất định có vấn đề, ông đừng có tự mình đa tình."

Ba Khương không vui, đột nhiên mở mắt ra, "Cái gì gọi là tự mình đa tình?

Nó làm trái ý chúng ta để chúng ta không cằn nhằn nó nữa."

Mẹ Khương vỗ vỗ vai ông, "Ông đó, đừng có đo lòng quân tử."

Ba Khương: "..."

Bà nội Mạc cũng nhìn thấy mấy tấm ảnh Khương Thấm đăng lên.Bà nội Mạc nhíu mày nhìn chằm chằm mấy bức ảnh, để điện thoại qua một bên đi lên lầu.Ông nội Mạc: "Bà đi lên lầu làm gì?"

Phòng ngủ của bọn họ ở tầng một, bình thường cực ít lên tầng hai vì bà nội bị đau chân.

Thỉnh thoảng khi Đại Bảo qua ở thì bà mới lên tầng hai chơi với Đại Bảo.Bà nội Mạc: "Tôi muốn đến phòng Đại Bảo tìm đồ, nếu trí nhớ của tôi vẫn chưa kém."

Ông nội Mạc cũng theo bà đi lên, "Sao nhìn bà thần thần bí bí quá vậy?"

Bà nội Mạc không lên tiếng, bởi vì còn phải xác định rồi mới nói được.

Đến phòng của Đại Bảo, bà mở tủ quần áo ra, nhìn thấy cái áo đó, trong lòng đã tỏ tường.

"Thế nào?"

Ông nội Mạc hỏi.Bà nội Mạc lấy một cái áo len ra, "Cái áo này đang ở đây, cũng chính là cái Đại Bảo mặt trong video."

Bà đã nói mà, trí nhớ mình đâu có kém.

Mỗi ngày đều đánh bảng cho Hề Gia, làm sao trí nhớ giảm sút được.Dạo trước tuyết rơi ở Bắc Kinh, Đại Bảo mặc cái áo này lăn trong đống tuyết trước sân nhà cũ khiến cho toàn thân đều dính bùn.

Lúc đó chính bà là người tìm quần áo khác thay cho Đại Bảo, rồi để cái áo len ở lại bên này để giặt, sau đó Đại Bảo cũng chưa qua bên này.Cho nên, mấy tấm hình Khương Thấm đăng gần đây đều được chụp từ lâu rồi.Ông nội Mạc: "Cái này thì có gì ngạc nhiên?

Chẳng phải người trẻ tuổi luôn thích lưu trữ lại để đăng dần sao?

Bà cũng hay làm vậy còn gì?"

Bà nội Mạc: "..."

Lườm ông một cái.

Nể tình ba chữ 'người tuổi trẻ' này, bà không so đo với ông nữa.

Bà hay lưu mấy tấm ảnh của Gia Gia sau đó lâu lâu đăng lên weibo vài tấm, nhưng không giống trường hợp của Khương Thấm.Cái mà bà bối rối chính là lúc nãy bà nhắn tin hỏi Khương Thấm lại đưa Đại Bảo ra ngoài chơi à thì Khương Thấm trả lời là: Đúng ạ, đúng lúc Đại Bảo được nghỉ đông.Cho nên vì sao lại nói dối?Ngày mai là lễ tình nhân, Mạc Liêm và Hoa Du sẽ lĩnh chứng, buổi tối ba nhà đã bàn bạc xong là sẽ họp mặt liên hoan, mấy ông lão cũng hùa theo tham gia náo nhiệt, nói là dính hào quang của người trẻ tuổi ăn lễ tình nhân.Khương Thấm đăng vòng bạn bè nói mình đang ở nước ngoài, chắc chắn không về ăn liên hoan tối mai.

Cô đang muốn nói với bọn họ rằng cô không thể tham gia."

Ông làm gì vậy?"

Bà nội Mạc thấy ông lấy điện thoại nên hỏi.Ông nội Mạc: "Tôi gọi cho Dư Thâm, con nó ở đâu không lẽ nó không biết?"

Bà nội ngăn không cho ông gọi, "Cái ông này bị thiếu thông minh à?

Chắc chắn Dư Thâm sẽ không nói thật cho ông biết.

Trong chuyện này nó sẽ đứng về phía Thấm Thấm."

Suy nghĩ nửa giây, ông quyết định gọi điện thoại cho Khương Thấm, tìm Đại Bảo hỏi thăm rõ ràng, trẻ con nhất định sẽ không nói dối.Bà nội Mạc: "Nói ông ngây thơ thì lại tự ái.

Ông gọi điện cho Thấm Thấm tìm Đại Bảo thì Thấm Thấm cũng phải chịu ông mới gặp được thằng nhỏ.

Bây giờ ông gọi tới, chắc chắn Thấm Thấm sẽ lấy chuyện lệch múi giờ làm lý do, nói Đại Bảo đã ngủ rồi."

Ông nội Mạc: "Thế tôi chịu.

Vậy đợi đến khi nào cái quốc gia Khương Thấm đến sáng trời thì tôi gọi."

Bà nội Mạc: "Thế thì Thấm Thấm càng có lý do không nhận điện thoại, nói là khu du lịch nhiều người ồn ào, không nghe rõ, chờ về khách sạn sẽ gọi lại, sau đó lại nói Đại bảo chơi mệt rồi ngủ thiếp đi rồi."

Ông nội Mạc: "..."

Bà nội Mạc: "Đừng lo chuyện này nữa."

Bà nội cất áo len của Đại Bảo vào tủ rồi đi xuống phòng kháchÔng nội Mạc hỏi: "Bà nghĩ như nào?

Vì sao Thấm Thấm lại muốn vắng mặt."

Bà nội Mạc: "Còn phải nghĩ sao?"

Ông nội Mạc không hiểu gì sất, bảo bà nói rõ một chút.Bà nội Mạc: "Thấm Thấm thích Mạc Liêm."

Ông nội Mạc hết hồn ngây người, sao có thể như vậy được?Bà nội Mạc tặng cho ông một biểu cảm ghét bỏ, "Tôi là người hai niên đại, thường xuyên giao lưu với lớp trẻ nên biết được suy nghĩ của lớp trẻ bây giờ, hiểu chưa?"

Nửa ngày sau ông nội Mạc mới dần dần tiếp thu được, cộng thêm biểu hiện của Thấm Thấm vào lần sinh nhật trước của ông, có vẻ như đúng là có chuyện này.Bà nội Mạc thở dài, "Thôi ông đừng hỏi nữa, ngày mai Mạc Liêm và Hoa Du sẽ lĩnh chứng, hỏi thì cũng không thay đổi được gì."

Ông nội Mạc: "Biết để sau này tôi còn ít nhắc tới.

Bà xem và với tôi còn nói với Thấm Thấm quá trời chuyện của Mạc Liêm và Hoa Du.

Nếu sớm biết Thấm Thấm thích Mạc Liêm thì tôi cũng không nói hết như vậy."

Nói, không đành lòng rồi thở dài.Có ô tô đi vào sân.

Bà nội Mạc nhìn ra ngoài, là xe của Mạc Liêm.Chỉ có một mình Mạc Liêm vào nhà, bà nội hỏi: "Hoa Du không đi cùng cháu à?"

Mạc Liêm: "Không ạ."

Không nói thêm thứ khác.Bà nội Mạc hỏi anh chuyện dàn xếp liên hoan ngày mai thế nào.

Mấy người ở trong nhóm chat đều nhao nhao nói muốn tổ chức thật hoành tráng, đúng lúc nghỉ tết, không có gì phải vội vàng bận rộn.Mạc Liêm gật đầu, "Đều đã chuẩn bị xong, đặt bốn bàn trong một phòng khách nhỏ."

Bà nội Mạc do dự một lúc rồi mới nói: "Gần đây Thấm Thấm đưa Đại Bảo đi du lịch, cháu trừ hai chỗ ra nhé."

Mạc Liêm 'Vâng'.

Mấy ngày trôi qua mà nỗi đau trong lòng anh vẫn chưa thể suy giảm."

Ông nội, cháu đánh ván cờ với ông nhé?"

Ông nội Mạc: "Được."

Mạc Liêm và Mạc Dư Thâm có vài điểm rất giống nhau, ví dụ như khi bế tắc phiền muộn sẽ tìm ông nội Mạc đánh cờ.

Trong lúc đánh cờ không ai nói lời nào, ông nội cũng chưa từng hỏi nhiều.*

#05082020
 
[Edit-Hoàn] Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị
Chương 112.2


Sáng sớm lễ tình nhân, Mạc Liêm bị tin nhắn trong nhóm chat đánh thức, cả đại gia đình ai nấy đều nhao nhao chúc anh tân hôn hạnh phúc, anh không nói lời nào.Buổi tối lúc liên hoan, anh là người đến sau cùng, trên đường đi ông nội đã thúc giục nhiều lần, nói là mọi người đã đến đông đủ, chỉ chờ mỗi anh và Hoa Du.Hôm nay không giống như hôm sinh nhật ông nội Mạc, Tần Tô Lan không đến, Mạc Dư Thâm dẫn Tam Bảo đi qua nhà Tần Tô Lan, chỉ có Hề Gia đưa Nhị Bảo tới.Trong phòng đang trò chuyện, cửa đẩy ra.Mạc Liêm thong dong đi vào.Một mình anh vào, rồi đóng cửa lại."

Hoa Du đâu?"

Bà nội Mạc hỏi.Hôm qua chỉ lo nghĩ về chuyện của Khương Thấm, không để ý đến chuyện chiếc nhẫn của Mạc Liêm, hôm nay nhìn thì thấy ngón áp út trống không.Mạc Liêm: "Ở Paris, chúng cháu chia tay rồi."

Mọi người: "..."

Mạc Liêm không ngồi xuống, "Hôm nay mời mọi người đến là vì muốn giải thích một việc."

Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng i i a a của Nhị Bảo.

Hề Gia làm một dấu 'xuỵt' cho Nhị Bảo.Nhị Bảo không hiểu, nhếch miệng cười.Có con nít i i a a tập nói, cả căn phòng không đến mức căng thẳng.Tất cả ánh mắt đều đổ lên người Mạc Liêm, chỉ có ông bà nội Mạc là chuẩn bị sẵn tâm lý, bọn họ suy đoán có lẽ chuyện chia tay của Mạc Liêm và Hoa Du có liên quan đến Khương Thấm.Mạc Liêm chưa từng căng thẳng như vậy, nhất là khi đang bị ba mẹ Khương nhìn chằm chằm."

Con và Hoa Du chia tay trong hòa bình, nói chính xác thì Hoa Du đã thành toàn cho con.

Trong lòng con vẫn luôn có người mình thích, từ nhỏ đã thích cô ấy, trưởng thành rồi vẫn thích.

Con quá tự ti và nhu nhược nên tới tận bây giờ vẫn không dám nói cho cô ấy biết, đến cả viết thư tình cũng chỉ dám đưa cô ấy một nửa."

Những người ngồi đây ai cũng biết Khương Thấm nhiều lần lên hot search cũng chính là vì nửa bức thư tình này.

Đôi lúc bọn họ sẽ chọc Khương Thấm hỏi cô đã phá xong kỳ án nửa bức thư tình chưa.Ba mẹ Khương hết sức kinh ngạc.Mạc Liêm: "Con vẫn cho là cô ấy ghét con, nhưng trước ngày sinh nhật của ông nội, con được bạn bè nói cho biết hóa ra mấy năm nay cô ấy không bước tiếp nữa là vì con.

Ngày đó mọi người đã trách oan cô ấy rồi, không phải cô ấy thích làm gì thì làm mà không thể chịu đựng được nữa."

"Con không nói cho bất cứ ai chuyện chia tay với Hoa Du, sau đó cũng không liên lạc với Khương Thấm.

Con đợi tới hôm nay để nói rõ ràng trước mặt mọi người, sợ mọi người sẽ hiểu lầm Khương Thấm."

"Mấy năm nay con và Khương Thấm đến lời cũng không nói ra.

Lễ Giáng sinh, cô ấy nhìn thấy con và Hoa Du, cô ấy đã lấy tay bịt miệng Đại Bảo lại không cho Đại bảo gọi con vì sợ làm phiền con.

Bởi vì cô ấy biết con thích cô ấy nhiều năm như vậy, không muốn để trong lòng con có chút xao động nào cho nên tránh được cái gì hay cái đó.

Vì thế mà cô ấy mới đưa Đại bảo đi du lịch ngay vào lễ tình nhân này."

"Dù thế nào đi nữa thì đây là lỗi của con, nếu lúc trước con không nhu nhược thì sẽ không có ngày hôm nay.

Bây giờ con không biết làm sao mới có thể khiến cô ấy tha thứ nhưng con sẽ cố gắng đến khi nào cô ấy tha thứ mới thôi."

Anh phải hít sâu mấy hơi mới nói ra được hết những lời này.Hốc mắt mẹ Khương đỏ lên, hóa ra trong lòng con gái lại khổ sở như vậy, bà dùng gót giày cao gót đạp lên chân ba Khương một cái, ba Khương đau tới mức cong eo, dùng sức xoa xoa cho bớt đau.Mẹ Khương trừng mắt nhìn ông, "Bụng tiểu nhân!"

Ba Khương: "..."

Mạc Liêm nhìn về phía ba mẹ Khương, "Bác trai bác gái, con biết con không xứng với Khương Thấm, nhưng sau này con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy, cũng hi vọng có thể có được sự chúc phúc của hai bác."

Anh hai nhìn mẹ Khương, "Mẹ, mẹ mau tỏ rõ thái độ đi, chúng con đều đói hết rồi."

Bầu không khí vốn có chút bi thương ngượng ngập, đột nhiên bị lời nói này làm cho bật cười.Nhị Bảo cũng cười theo, "Mẹ, mẹ mẹ."

Hề Gia thơm thơm con trai.

Mấy ngày nay Nhị Bảo hay kêu mẹ mẹ nhưng vẫn chưa gọi ba ba.Mẹ Khương từ từ bình tĩnh lại, bà có thể nói được cái gì?

Chỉ cần con cái hạnh phúc thì tốt rồi.Bà nội Mạc thấp giọng thủ thỉ với ông nội Mạc: "Ông xem nên nói chuyện với nhà Hoa Du như thế nào đi.

Dù sao cũng là chúng ta sai, tội cho đứa nhỏ Hoa Du tốt như vậy."

Ông nội Mạc: "Bọn nhỏ không sai, là tôi với bà không biết dạy con nên mới làm khổ con cháu như vậy."

Mạc đổng ngồi bên cạnh, ông cúi đầu không lên tiếng.

Biết vậy chẳng làm, nhưng đến lúc biết thì đã muộn.

Bây giờ quan hệ của ông với mọi người đều chẳng ra sao.Cho dù là Mạc Dư Thâm hay Mạc Liêm thì cũng không ai thân cận với ông.

Cuộc đời của ông chỉ có thể dùng hai từ đáng thương để hình dung.Mạc Liêm đi qua ngồi xuống cạnh bà nội.Bà nội Mạc quan tâm hỏi: "Bây giờ Hoa Du thế nào, cháu tính nói với người nhà con bé như thế nào?"

Mạc Liêm: "Cô ấy đã nói với ba mẹ của mình rồi.

Mẹ của cô ấy nói cô ấy đã quyết định đúng, kịp thời dừng lại mới là sáng suốt, rồi lại cho cô ấy một khoản tiền ra ngoài giải sầu.

Mấy ngày trước cô ấy và bạn bè cùng nhau nghỉ phép đi chơi quên cả trời đất.

Sau này chúng cháu cũng không liên lạc gì nữa."

Bây giờ bà nội Mạc mới thấy nhẹ nhõm một chút, vỗ vỗ tay Mạc Liêm, không nói nên lời.Lúc này, ở chung cư của Khương Thấm.Đại Bảo đang làm bài tập, Khương Thấm ngồi kế bên giúp cậu nhóc.Làm xong hai đề, Đại Bảo nói: "Cô ơi, cô cho con thêm vài đề nữa đi, con muốn viết thêm một chút."

"Không viết nữa, mệt rồi."

"Không được, phải viết thêm nhiều mới được."

Đại Bảo dùng đầu bút chì gãi gãi cái cằm.

"Con phải siêng năng học tập kiếm tiền mua máy bay tư nhân cho cô.

Mẹ nói ai rồi cũng sẽ lớn lên, sau đó già đi.

Già rồi sẽ không giống như lúc trẻ nữa.

Con muốn lớn nhanh hơn tốc độ già đi của cô để mua cho cô một chiếc máy bay, nếu không thì làm sao hoàng tử còn nhận ra cô được nữa?"

Khương Thấm: "Nếu không nhận ra thì kiếp sau khi cô trẻ đẹp sẽ đi tìm hoàng tử."

Đại Bảo hỏi: "Kiếp sau là gì ạ?"

Khương Thấm nghĩ nghĩ: "Chính là một nơi còn xa hơn trong lòng, đi qua nơi đó, chúng ta sẽ trở thành một đứa bé, từ từ lớn lên, trưởng thành, sau đó sẽ đi tìm hoàng tử ở trong lòng của cô trước đó."

Đại Bảo không hiểu, ngốc mấy giây rồi tiếp tục làm bài tập.Hôm nay Khương Thấm chỉnh di động thành chế độ im lặng, tin nhắn cho nhóm gia đình cũng tắt thông báo, tối qua cô còn nghĩ muốn thoát nhóm nhưng lại sợ ba lên cơn đau tim nên thôi.Cô cảm giác cả đời này mình sẽ không thể vui vẻ được nữa.

Lễ tình nhân cũng là kỷ niệm ngày cưới của anh.Trong lúc Khương Thấm thất thần thì Đại Bảo đã làm xong bài tập, bắt đầu dọn dẹp sách vở.Ngày kia là đêm giao thừa, cậu nhóc muốn đến nhà bà nội đón tết với bà, nhưng chỉ có một mình cô ở nhà nên cậu nhóc đang phát sầu."

Cô ơi, hay cô qua nhà bà nội đón tết với con nha?

Bà nội con hay kể chuyện xưa, bà còn có rất nhiều tiền, có thể cho cô mượn tiền xây sân bay."

Khương Thấm: "Cô cũng sẽ về nhà ăn tết với ba mẹ của cô."

Đại Bảo hơi nghi ngờ: "Thật ạ?"

Khương Thấm gật đầu.Đại Bảo duỗi ngón áp út ra ngoắt tay với cô, "Không được nói dối."

Ngày hôm sau, Đại bảo về nhà bà nội, trong nhà cực kỳ yên tĩnh.

Khương Thấm dọn dẹp phòng khách xong thì trời đã tối.Ngày mai là đến giao thừa mà trong nhà không có một ai nhắn tin gọi điện hỏi han cô, đến cả anh hai suốt ngày luôn dung túng cưng chiều cô cũng không nói câu nào, chắc là bị cô làm cho tức chết rồi nên mặc kệ cô luôn.Khương Thấm mở nhóm chat gia đình ra, trong nhóm chỉ có vài tin nhắn của các vị tiền bối chia sẻ mấy đoạn văn dưỡng sinh ngắn, không ai đề cập tới chuyện liên hoan.Chắc là trò chuyện vui vẻ quá nên không ai nói gì trong nhóm chat.Cô lại lấy nửa bức thư tình thứ hai ra, xé thành vụn, lúc xé đến tên của anh thì dừng lại.Dì Tần nói, nếu không nỡ thì dừng lại nghỉ một chút rồi đi tiếp về phía trước.

Nhưng cô sợ khi ngừng rồi thì sẽ không đi tiếp được nữa.Cô dùng ngón tay vuốt ve tên của anh, dù tiếc đến đâu thì sau đó vẫn xé hủy.Nửa bức thư đầu tiên thì cô bỏ vào phong thư.Người đại diện gửi cô thông tin vé máy bay, 【Chờ em khải hoàn trở về】Khương Thấm bắt đầu thu xếp hành lý, sáng sớm mai lên đường.

Cô đem theo kịch bản mới vừa nhận.

Trên tủ đầu giường là nửa bức thư tình, cô nhìn nửa ngày, cầm lên rồi lại bỏ xuống.Có lẽ cô nên tin theo Dư An một lần, trên đường đi sẽ gặp được chân mệnh thiên tử sống nốt quãng đời còn lại với mình, sau đó cô sẽ nhận được một bức thư tình hoàn chỉnh.Bên ngoài, màn đêm bao vây tứ phía.Khương Thấm lái xe tới văn phòng luật, gần cuối năm, trên đường không kẹt xe mấy, còn chưa kịp thất thần thì xe đã dừng dưới lầu.Khương Thấm đến văn phòng của Trình Duy Mặc, tự pha cho mình một ly cà phê, cho thêm mười muỗng đường vào.Trình Duy Mặc nhíu mày, "Cậu muốn uống nước đường cũng đừng lấy cà phê của tôi làm nền, cà phê này mắc lắm đấy."

Khương Thấm lườm anh một cái, lấy muỗng khuấy nhẹ.Trình Duy Mặc giả bộ không biết gì hết, hỏi cô, "Cậu với Đại Bảo hôm nay mới về à?"

Khương Thấm không lên tiếng, muỗng cà phê gõ gõ vào tách vang lên tiếng.Trình Duy Mặc hiểu âm thanh này có ý gì, cô đang bất mãn, anh cũng không hỏi tiếp mà nói sang chuyện khác, "Tết này có kế hoạch gì chưa?"

Khương Thấm khuấy cà phê, nửa ngày sau mới lên tiếng, "Ngày mai tôi đi."

Trình Duy Mặc ngừng việc, nhìn cô, "Đi đâu?"

Khương Thấm: "Khó nói."

Dừng một chút, "Yên tâm, dù sao cũng sẽ trở về."

Trình Duy Mặc thở dài, "Rốt cuộc cậu bị làm sao?

Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng vậy, nói ra thì toàn nói nhảm, một mình chịu đựng tủi thân.

Cậu cứ tiếp tục buồn bực đi."

Khương Thấm không lên tiếng, cúi đầu uống cà phê.

Còn ngọt hơn nước đường, gắt hết cuống họng.Trình Duy Mặc: "Chuyến bay mấy giờ, tôi đưa cậu đi."

Khương Thấm lắc đầu, "Không cần, thôi tự mình lái xe, tôi đưa cậu một cái chìa xóa, chờ khi nào rảnh thì ra sân bay lái về giúp tôi.

Chứ đợi đến lúc tôi về thì tốn cả bộn tiền giữ xe."

Trình Duy Mặc nhìn cô chằm chằm.Khương Thấm chỉ máy tính của anh, "Nhìn cái đó mới có tiền, trên mặt tôi không có tiền."

Cuối cùng Trình Duy Mặc không nói lời nào.

Anh không rõ bây giờ Mạc Liêm đang suy nghĩ cái gì, anh không thể tự tiện phán xét chuyện tình cảm của người khác.

Không phải lúc nào cũng theo lo lắng dùm được, cũng không thể lo lắng cả đời.Anh ổn định lại tâm trí, tiếp tục làm việc.Khương Thấm uống xong ly cà phê ngọt gắt, để lại chìa khóa xe rồi đi về.Lúc đi về, cô cố tình đi ngang qua hẻm nhỏ cây ngô đồng lần nữa, đi thật chậm, mỗi nơi đi qua đều hiện lên ký ức khi còn bé nhưng lại rất xa xôi.Cứ đi mãi cho tới cuối đường.Đi ngang qua cửa nhà nọ, Khương Thấm dừng ở ven đường, gửi tin nhắn cho anh hai.

Gõ tới gõ lui có mấy chữ mà hết xóa rồi lại đánh, quá sến súa, hơn nữa cô không phải không quay về, chỉ là ra ngoài giải sầu mà thôi.【Ra ngoài chơi mấy ngày, không cần nhớ em.】Anh hai: 【Càng còn mấy cái sủi cảo.】Khương Thấm: ...Chờ thêm chút nữa mà anh hai không gửi gì tới, cô khởi động xe rời đi.Mấy năm nay thường xuyên vừa đi là đi hơn mấy tháng, bọn họ cũng quen.Thêm cái tết năm nay nữa, cô đã không về nhà ăn tết năm năm, chỉ sợ lúc chúc tết gặp được Mạc Liêm.Về đến chung cư, Khương Thấm nhận được tin nhắn báo số dư của ngân hàng.Anh hai nhắn tin đến: 【Xài hết tiền thì lăn về đây cho anh!】Khương Thấm cười: 【Anh cho em nhiều như vậy, sao em cảm thấy hình như là anh không muốn em về?】Anh hai: 【Em có thể cân nhắc chuyện mua máy bay tư nhân, sân bay có người xây cho em.】 Khương Thấm giật mình, có lẽ cô suy nghĩ nhiều.

Anh hai là người hiểu rõ cô nhất nhưng cũng không thể nào nhìn thấu được bí mật trong lòng cô.

Chắc là tiện miệng chọc ghẹo.Chuyến bay vào tám giờ sáng mai, sáng sớm năm giờ Khương Thấm đã rời giường.Trước khi ra cửa, điện thoại rung lên, anh hai gửi cho cô một đoạn clip, video dừng đúng lúc Mạc Liêm đang đứng, trang phục chỉnh tề, quần âu áo sơ mi thắt cà vạt.Nhìn khung cảnh xung quanh thì là ở khách sạn.【Sáng sớm anh không lo ngủ đi còn gửi cái này cho em làm gì!

Anh có phiền hay không hả?

Người khác muốn kết hôn nhưng không có nghĩa là em cũng muốn!】Anh hai: 【Mạc Liêm nói chuyện liên quan đến em.】Khương Thấm trố mắt, sau đó vội vàng bấm xem, đầu ngón tay không khỏi run lên.Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên.Mạc Liêm đứng ở ngoài cửa, kế bên là vali hành lý của anh.

Anh biết Khương Thấm ở nhà vì xe cô còn ở dưới lầu.

Năm phút trôi qua vẫn chưa có ai đến mở cửa.

Anh nhẹ nhàng gõ cửa, "Khương Thấm, là anh."

Vẫn không có ai đáp lại.Lại qua mười phút sau.Mạc Liêm nhấn chuông cửa lần nữa, lần này cửa mở ra.Giây phút bốn mắt nhìn nhau, cảm giác như đã trải qua ba kiếp.Dưới ánh mắt nóng rực của anh, cổ họng Khương Thấm khô rát, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ có thể im lặng.Mạc Liêm dùng hết tất cả dũng khí của đời mình để nắm lấy tay cô, nhìn vào mắt cô và nói: "Em đi đâu anh theo đó."*

#06082020
 
[Edit-Hoàn] Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị
Chương 113: Ngược nam cặn bã, làm ấm lòng dân 19.


Đang vội đi sân bay, Khương Thấm bảo Mạc Liêm buông tay ra, cô muốn kéo va li.

Cô không nói mà chỉ ra hiệu cho anh nhưng Mạc Liêm một mực năm chặt không buông."

Anh kéo giúp em."

Anh nói xong rồi theo cô vào nhà.Từ lúc vào nhà kéo vali cho đến khi vào thang máy, giữa hai người đều là im lặng, nhưng Mạc Liêm vẫn không buông tay cô ra.Mỗi người kéo một vali, thỉnh thoảng nhìn vào đôi tay đang nắm.

Mạc Liêm muốn nói với cô cái gì đó nhưng lại sợ cô ghét bỏ nên dứt khoát im lặng không nói.

Dù biết cô thích anh nhưng vẫn sợ cô chán anh.Xuống dưới lầu, tài xế đã đứng cạnh xe chờ bọn họ.Mạc Liêm nói câu thứ hai trong ngày: "Ngồi xe của anh nhé?"

Như vậy thì anh và cô có thể cùng ngồi phía sau, anh vẫn có thể nắm tay cô.Mấy giây sau, Khương Thấm đưa hành lý của mình cho tài xế.Lúc lên xe, bọn họ vẫn tay trong tay lần lượt đi vào.

Tài xế nhìn thấy mà nổi hết da gà, hóa ra Mạc tổng lại dính người như vậy.Ô tô chậm rãi lăn bánh, tài xế tự giác hạ màn chắn tách biệt trước sau.Hơn năm giờ, trời vẫn chưa sáng.Hôm nay là giao thừa, trên đường ít xe, hiếm khi thành phố này yên tĩnh như vậy.Khương Thấm xoay mặt nhìn Mạc Liêm, Mạc Liêm cũng đang nhìn cô.

Bây giờ cô đã có thể thấy được chính mình trong ánh mắt sâu thẳm như đại dương của anh.Hai người nhìn nhau không ai nói gì.Cô và Mạc Liêm cũng không tính là xa lạ, cô nhìn thấy anh lớn lên, trưởng thành, chín chắn, có sức hút riêng, cũng nhìn thấy anh từ một người thiện lương biến thành người âm u cục mịch, biến thành loại đàn ông cô ghét nhất.Mạc Liêm nới lỏng tay, ôm cô vào lòng.Khương Thấm cọ mặt trên cổ áo sơ mi của anh, sau đó tới gần rồi vùi mặt vào hõm cổ của anh.

Nhiệt độ trong cổ và trên áo sơ mi không giống nhau.Còn có mùi hocmorne nam tính dễ chịu.Trong kịch bản bá đạo tổng tài của Hề Gia từng miêu tả hương vị thơm mát trên người nam chính không chỉ một lần, bây giờ cô mới thật sự cảm nhận được.Biết đây là mùi vị gì.Bá đạo lại khiến người khác an tĩnh trầm luân.Khương Thấm buồn ngủ, nhắm mắt nằm lên ngực anh.Đến bây giờ Mạc Liêm vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Giây phút ôm cô vào lòng, trái tim của anh xém chút vọt ra khỏi lồng ngực, đến cả hít thở cũng khó khăn.

Anh không chỉ ôm cô mà còn ôm luôn cả giấc mộng nửa đời người của mình.Dù sao thì đến giờ anh vẫn cảm thấy mình không xứng với giấc mộng này."

Em tính chơi bao lâu?

Anh đã sắp xếp công việc xong xuôi hết rồi."

Đây là câu thứ ba anh nói với cô trong sáng nay, vô thức tính toán.Trước kia anh muốn nói chuyện với cô nhưng lại không dám.Khi còn bé không dám, lớn lên lại càng không.Đến bây giờ cũng chỉ dám đứng nhìn cô từ xa.Sau đó xuất ngoại, khi gặp nhau đều là cô nói anh nghe.Cô nói cái gì anh nghe cái đó.Cô nói một hai phút, mỗi lần gặp mặt ngắn ngủi nhưng lại khiến anh nhớ thật lâu.

Mong đến lần tiếp theo cô đến New York thăm Trình Duy Mặc để mắng anh tiếp.Mấy năm đó anh chỉ dựa vào những hồi ức đó mà sống.Sau đó cô không tìm anh nữa.Lại về sau, anh nhìn thấy cô đang ăn cơm với một chàng trai khác, lúc đó cô đang hẹn hò.Giọng nói Khương Thấm khàn khàn, "Chắc tầm hai, ba tuần."

Có lẽ ngắn hơn.

Bây giờ cô không cần đi du lịch giải sầu nữa, Dư An vẫn còn chờ cô về thu âm bài chủ đề.Mạc Liêm cho rằng cô vội quay về là vì: "Bộ phim cổ trang tiếp theo sắp khởi quay à?"

Khương Thấm ngẩng đầu, "Sao anh biết em nhận phim gì?"

Yết hầu Mạc Liêm giật giật, "Anh thường xuyên chú ý đến lịch trình của em, trừ mấy tháng kia."

Khương Thấm hiểu mấy tháng kia là có ý gì, là mấy tháng anh trở thành bạn trai của người khác.Những chuyện quá khứ trước đây, bây giờ ai cũng không nhắc lại.

Bọn họ thật vất vả lắm mới vượt qua được cái gọi là quá khứ.Đến sân bay thì trời cũng hừng sáng.Khương Thấm nhịn không được, vừa qua cửa bảo an liền nhắn tin cho Dư An: 【Sinh nhật vui vẻ, chúc mừng năm mới.】Lập tức gửi thêm một tin nữa, 【Hành trình còn chưa bắt đầu nhưng chị đã gặp được người cùng chị sống hết quãng đời còn lại.

Điều ước sinh nhật năm nay của em đã hoàn thành rồi.

Sau Tết nguyên tiêu chị sẽ về thu âm bài hát chủ đề.】Chu Minh Khiêm bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, mở mắt ra liền mộng mị, Dư An đang dựa ở đầu giường rớt nước mắt.

Anh vội vàng ngồi dậy, "Em sao thế?"

Anh còn nghĩ chắc do tối qua dày vò cô khiến cô bị đau chỗ nào, "

Sau này anh sẽ chú ý."

Anh dỗ dành cô.Dư An đặt điện thoại xuống, nín khóc, mỉm cười.

Cô ôm lấy cổ của anh, cười ra tiếng.Chu Minh Khiêm: "Em khờ luôn rồi hả?"

Dư An không nhịn được mà chia sẻ niềm vui, "Điều ước sinh nhật của em được thực hiện rồi."

Chu Minh Khiêm ngỡ ngàng nửa giây, sao có thể?

Anh kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy đã biết là đậu rồi à?

Bây giờ còn có loại APP này nữa hả?"

Dư An: "..."

Im phăng phắc, "Đi ngủ."

Cô chui vào mền tiếp tục ngủ.Chu Minh Khiêm bắt đầu sáp sáp vào người cô, "Đã dậy rồi thì còn ngủ cái gì, chúc mừng sinh nhật em."

"Chúc mừng thế nào?"

"Hành động thực thế."

Một lát sau, Dư An không chịu được lên án anh, "Mới rồi anh còn nói sẽ chú ý mà!"

Chu Minh Khiêm: "Anh nói sau này chứ không nói bây giờ."***Hơn hai mươi tiếng sau, Khương Thấm và Mạc Liêm đặt chân đến một đất nước nào đó ở nam bán cầu.Không ai biết tên của thị trấn nhỏ này, hầu hết khách tới đây đều chưa từng nghe qua.Thị trấn dựa núi cạnh sông, không có địa điểm tham quan du lịch, không có nhà cao tầng cũng không có ngựa xe mắc cưỡi.Màu nước hồ xanh như bầu trời, trong hồ là hình ảnh phản chiếu của núi cao, còn có vài nhà trọ nhỏ dọc ven hồ.

Những đám mây lớn lượn lờ giữa trời xanh, thấp đến mức dường như chỉ cần với tay là đã có thể chạm tới.Thỉnh thoảng có một đám bồ câu bay lướt qua không trung.Rất đẹp, đẹp như tranh vẽ.Đây là lần thứ hai Khương Thấm tới đây, lần trước là đưa Đại Bảo tới đây du lịch.

Cô ngẫu nhiên thấy được tên thành phố trong tạp chí, rời xa nhộn nhịp, trở về với tĩnh lặng.Sau nửa tiếng ngồi xe, bọn họ cũng đến khách sạn.Trước khi đăng ký phòng, Mạc Liêm hỏi ý kiến Khương Thấm: "Ở một phòng thôi nhé?

Anh sẽ nằm dưới đất."

Khương Thấm nhìn anh chằm chằm, không lên tiếng.Mạc Liêm cho rằng cô ngầm thừa nhận.Bây giờ hoàn toàn ngược lại so với trước kia, hầu hết đều là anh nói, cô nghe.Khách sạn chỉ có ba tầng, bọn họ chọn tầng ba, trong phòng có một cái ban công rất lớn, trên ban công trồng đủ các loài hoa leo trèo bò đầy bệ cửa sổ làm cho cả căn phòng ngập tràn hương thơm tự nhiên.Lá cây xanh thắm như là từng được nước gột rửa.Khương Thấm nằm sấp trên ban công nhìn phong cảnh bên ngoài.

Trước cửa khách sạn có một người cha đang dạy con gái mình chạy xe đạp, bé gái mặc đầm trắng như là công chúa.Đón gió, tóc dày tung bay.Bé gái cười tươi, thỉnh thoảng quay đầu gọi ba Người cha trẻ tuổi vẫn luôn chạy sát theo phía sau.Mạc Liêm sắp xếp xong hành lý, nói khách sạn đưa lên thêm một tấm thảm và một bộ chăn mền, muốn dựng tạm một chỗ ngủ dưới đất.Khương Thấm vẫn còn đứng ở ban công, hoàng hôn chỉ còn một nửa, ánh nắng chiều tà rọi lên gương mặt của cô.Đây là thời điểm náo nhiệt nhất của thị trấn, ba mẹ tan việc dẫn con cái ra ngoài đi dạo.Mạc Liêm đi qua, "Có muốn uống nước không?"

Khương Thấm hoàn hồn, lắc đầu.Mạc Liêm lại hỏi: "Có muốn ăn gì không?"

Khương Thấm một mực nhìn ra ngoài, vẫn lắc đầu.Trước kia mỗi lần dẫn Đại Bảo đi du lịch đều là Đại Bảo nằm sấp trên ban công nhàn nhã ngắm cảnh.

Cô thì bận bịu tứ phía còn phải lo cho Đại Bảo ăn uống.Bây giờ đổi lại, cô hóa thành Đại Bảo.Mạc Liêm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, do dự mấy giây, anh bước lên xoay người cô lại rồi ôm cô vào lòng.Ở trên máy bay bọn họ chỉ nắm tay nhau một lần.

Sau đó cô ngủ thiếp đi, giống như ngủ mãi vẫn không đủ.

Anh chỉ yên lặng ngồi bên nhìn cô chứ không quấy rầy.Khương Thấm lại vùi mặt vào cổ anh.

Cô mê đắm cái nhiệt độ và hơi thở trên người anh, cho dù ở đây đang là mùa hè thì cô vẫn không cảm thấy nóng khi hai người dính chặt nhau như vậy.Mạc Liêm cọ cọ đỉnh đầu của cô: "Tính cách của anh có nhiều cái thâm căn cố đế, có khi sẽ rất cố chấp, ở cùng em đôi khi sẽ có chút do dự.

Nếu có gì anh làm chưa tốt thì nói với anh, anh sẽ sửa."

Khương Thấm: "Không cần sửa, sau này sẽ tốt."

Dưới đèn đường trên phố, có một đôi tình nhân đang ôm hôn nhau.Cô thu tầm mắt lại, sau đó vòng tay qua eo anh.Người Mạc Liêm đóng băng một lát, anh cúi đầu tìm môi của cô.Khoảng khắc cánh môi chạm nhau, lục phủ ngũ tạng như đang đánh trống diễu hành.Mùi hormone hòa vào mùi hoa cỏ trên ban công xông vào mũi, Khương Thấm cảm giác mình không uống mà lại say.Nụ hôn dài mà sâu khiến cô nhất thời quên mất mình đang ở đâu.Vai của Khương Thấm bị Mạc Liêm siết chặt, eo của Mạc Liêm cũng không tránh khỏi móng tay của Khương Thấm, vết nông vết sâu.Gió đêm thổi tới, hoa cỏ ban công đung đưa theo gió.Đôi tình nhân trên phố đã đi về từ lâu, đám người cũng dần tản, bọn nhỏ đã về nhà.Trên đường dần khôi phục yên tĩnh.Lúc này Mạc Liêm mới buông Khương Thấm ra.

Cho dù là anh hay Khương Thấm cả hai người đều rối loạn nhịp thở, trái tim nghẹn ngào.Lễ tân của khách sạn gọi tới hỏi bọn họ có muốn dùng bữa tối tại khách sạn luôn không, đầu bếp sẽ tan làm sau nửa tiếng nữa.Đương nhiên bọn họ có thể đi thưởng thức đồ ăn trên phố mỹ thực nhưng phải về trước mười giờ, các quán ăn quanh đây đều sẽ đóng cửa lúc mười giờ.Mạc Liêm nói cảm ơn, gọi một vài món ở khách sạn.Khương Thấm đi tắm, cho mấy giọt tinh dầu vào bồn rồi ngâm nước nóng.

Trong lúc thất thần, đầu cô toàn là dư vị của nụ hôn vừa nãy.Mạc Liêm đứng ngoài ban công bình tĩnh lại.

Sự tỉnh táo thường ngày của anh sớm đã bỏ nhà đi bụi.

Vừa rồi không kiềm chế tốt được bản thân, xém chút vượt giới hạn.Khương Thấm tắm rửa xong thì khách sạn cũng mang đồ ăn tới.Hai người dùng cơm trong yên tĩnh, thỉnh thoảng cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, lần nào cũng tiến vào tầm mắt của anh.

Mạc Liêm cúi đầu muốn hôn cô thì điện thoại Khương Thấm reo lên.Khương Thấm uống mấy ngụm nước ấm rồi mới bấm nghe, "Bảo bối."

Đại Bảo buồn rầu, "Cô lừa con, cô không ở nhà, con không tìm thấy cô."

Khương Thấm: "Cô đi tìm hoàng tử, sau Tết nguyên tiêu sẽ về."

Đại Bảo: "Vậy cô mau về nhé, tất cả tiền lì xì của con đều cho cô."

Trong lòng Khương Thấm ấm áp, "Cô đã tìm thấy hoàng tử rồi."

"Thật sao?

Đó là hoàng tử của quốc gia nào?"

"..."

"Cô ơi, con muốn nói vài câu với hoàng tử, con phải hỏi xem rốt cuộc nơi đó có bao xa.

Nhưng mà cô nói ở đó không có sân bay, không có nhà ga, vậy làm sao mà cô tới đó được?"

"Đi thuyền."

Đại Bảo trố mắt, sao cậu nhóc không nghĩ tới?

Sớm biết thế đã mua du thuyền cho cô.Đại Bảo la hét muốn nói vài câu với hoàng tử, Khương Thấm đưa di động cho Mạc Liêm, "Đại Bảo tìm anh."

"Đại Bảo, chúc mừng năm mới."

Đại Bảo ngẩn người, "Là bác đây mà?"

"Phải."

Không hiểu sao Mạc Liêm lại cảm thấy hơi căng thẳng trước một đứa bé, "Bác chính là hoàng tử của cô con."

"Nhưng mà... nhưng mà... nhưng bác có công chúa của bác rồi mà, một hoàng tử không thể có hai công chúa được!"

Đại Bảo sốt ruột, "Mẹ con từng nói, một đời một người."

Hề Gia ngồi kế bên uốn nắn, "Sai rồi nha, một đời một kiếp."

"Ồ ồ ồ, là một đời một kiếp một người."

Đại Bảo nghiêm túc lên án, "Bác như vậy là không đúng."

Mạc Liêm: "Lúc trước là bác sai, cũng tìm nhầm người."

Đại Bảo vẫn còn quan ngại: "Sao bác có thể nhận nhầm công chúa của mình được?

Cô chính là tiên nữ đẹp nhất thế giới, sao bác có thể nhận nhầm cô với người khác chứ?

Lúc con trượt tuyết, cô có thấy bác nhưng bác lại không thấy cô."

Mạc Liêm: "

Sau này sẽ không nhầm nữa."

Đại Bảo rầu rĩ một chút, lại hỏi: "Bác ơi, có phải bác bị cận thị cho nên mới không thấy được con với cô không?

Vậy bác có biết cô vẫn luôn tìm bác đó.

Cô tìm không được nên đã khóc."

Mạc Liêm không lên tiếng, không mở miệng được.Đại Bảo nghĩ tới lúc mình mắc lỗi cũng không dám lên tiếng.

Chắc là bác bị cận thị nên mới nhận nhầm người thật."

Vậy thì con tha thứ cho bác.

Con sẽ cho bác mượn tiền lì xì để đo một cái kính mắt tốt nhất, lần sau không cho phép nhận nhầm cô nữa."

Cậu nhóc lại hỏi Mạc Liêm: "Mắt kính bao nhiêu tiền một cái ạ?"

Mạc Liêm: "Mấy ngàn."

Đại Bảo nghĩ một chút: "Vậy thì con cho bác mượn mấy ngàn, con sẽ không đòi hỏi nhiều lợi tức, chỉ cần sau này có tiền bác trả lại cho con một cái máy bay tư nhân là được."

Mạc Liêm: "..."

"Bác ơi, có phải hồi nhỏ bác nhìn máy tính nhiều nên mới bị cận thị đúng không?

Vậy thì bác mau tranh thủ đi khám bác sỹ nha, bác giấu diếm bệnh tình như vậy là không được đâu đó."

Bị Đại Bảo lên án một hồi, cuộc trò chuyện mới kết thúc.Khương Thấm dọn dẹp bàn ăn xong xuôi, lau tóc sơ sơ rồi lên giường xem kịch bản.Mạc Liêm đưa di động cho cô, "Có cần anh giúp em tập thoại không?"

Khương Thấm đang suy nghĩ chuyện khác: "Em chỉ mới đọc thôi, chờ khi nào thuộc rồi tập sau."

Mạc Liêm gật đầu, đứng đó một lúc rồi đi tắm.Dòng nước chảy ào ào.Mới mười giờ hơn nhưng trên đường không còn bao nhiêu người.

Nơi đây ít xe, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe hơi vụt qua nhanh như tên bắn, âm thanh ma sát của bánh xe với mặt đường truyền vào trong phòng.Khương Thấm đọc kịch bản, thỉnh thoảng cũng sột soạt vài tiếng.Thị trấn cực kỳ yên tĩnh, trong phòng cũng vậy.Khương Thấm với tay lấy điện thoại qua, bắt đầu soạn trạng thái. 【Năm mới vui vẻ.Lúc trước mọi người luôn hỏi tôi vì sao không yêu đương, cũng nên có một tổ ấm của riêng mình rồi.Bởi vì đợi anh ấy @Mạc Liêm.

Nửa bức thư tình còn thiếu năm ấy là anh ấy giữ.

Tôi không biết anh ấy thích tôi, anh cũng không biết từ năm mười mấy tuổi tôi đã thầm mến anh.Tôi đã từng nhu nhược, anh đã từng tự ti, vì thế mà chúng tôi đã từng bỏ lỡ nhau, phí nửa đời người.

Cảm ơn những người bạn cho chúng tôi dũng khí và may mắn để cuối cùng chúng tôi đã gặp lại nhau.Từ nay về sau, tôi tin rằng tôi và anh đều sẽ trở thành những người tốt, cùng nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại.】Khương Thấm xem lại một lần nữa rồi bấm đăng lên.Mạc Liêm lau khô tóc, ngồi ở trên thảm lướt điện thoại.Anh và Khương Thấm không nói nhiều, như vậy cũng đã đủ, không cần nói nhiều làm gì.

Những năm này bọn họ không liên lạc với nhau, cũng không biết đối phương đã trở nên như thế nào.Anh đã quen trước khi ngủ sẽ lướt weibo, chỉ xem những tin có liên quan đến Khương Thấm.

Kết quả hôm nay lại có mấy tin nhắn riêng, bấm mở xem mới biết Khương Thấm tag anh.Khương Thấm khép kịch bản lại, tắt đèn căn phòng.Căn phòng lập tức tối mờ, chỉ có màn hình di động của Mạc Liêm là còn sáng.Một lúc sau, Mạc Liêm mới thoát khỏi cơn ngỡ ngàng, sợ ảnh hưởng tới Khương Thấm nên anh vội tắt điện thoại.Anh muốn nói với cô rất nhiều lời nhưng cuối cùng chỉ có hai chữ: "Ngủ ngon."

Khương Thấm không lên tiếng, xuống giường đi tới cái thảm của anh.

Cô vẫn giống như ban ngày, vùi mặt vào cổ của anh.Tim loạn nhịp."

Nửa bức thư tình có tên anh đã bị em xé rồi, hôm nào anh bù lại một phần cho em nhé."

Giọng nói của Mạc Liêm khàn khàn: "Không cần bù lại, anh sẽ viết lại một bức thư tình hoàn chỉnh cho em."

Anh thấp giọng nói: "Ngủ đi."

"Ừm."

Mạc Liêm không buông cô ra, hai người cùng nhau nằm trên thảm dưới đất.Cô rất gầy nhưng lại có thể chịu được toàn bộ trọng lượng cơ thể của anh.Con đường dẫn đến trái tim cô hoàn toàn bị anh chiếm cứ.*Bạn học Lã có lời muốn nói: Chúng ta đã ăn chay hết 9,99/10 câu chuyện, chúng ta thật giàu nghị lực (╹◡╹)*

07082020
 
[Edit-Hoàn] Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị
Chương 114: Ngược nam cặn bã, làm ấm lòng dân 20.


Cả người Khương Thấm đều không thoải mái, Mạc Liêm đỡ cô nằm lên người anh, có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút.Khương Thấm nằm sấp lên rồi còn khó chịu hơn.Trên người anh toàn cơ bắp săn chắc, không êm ái bằng chăn tơ mềm mại.Khương Thấm ngồi dậy xoa bóp chân.

Mạc Liêm cũng ngồi dậy, phủ áo choàng tắm lên cho cô.Rạng sáng, người dân trong thị trấn đã yên ổn trong giấc ngủ của mình, chỉ có lác đác vài hộ vẫn còn sáng đèn.Ánh trăng như nước trút xuống sáng bừng cả ban công.

Gió đêm thổi rèm cửa màu gạo tung bay phất phơ.Nương theo ánh trăng mà cảnh vật trong phòng có thể được nhìn thấy rõ ràng.Mạc Liêm đứng ngoài ban công bình tĩnh lại, đến giờ anh vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.Kịch bản cổ trang sắp tới của Khương Thấm có một câu trích dẫn rất hay, 'Khi gió thu và sương ngọc gặp nhau, vượt muôn trùng cách trở, dịu dàng như nước, thời gian đẹp như một giấc mơ'.Mạc Liêm vào phòng, Khương Thấm vẫn còn đang nắn chân, vừa buốt vừa nhức.

Anh rót một ly nước ấm cho cô, "Chỗ nào không thoải mái?

Để anh xoa giúp em."

Khương Thấm: "Không cần đâu, đã đỡ rồi."

Cô mỉm cười, "Mệt như hồi xưa em tập múa ba lê vậy."

Giọng nói của cô đêm nay dịu dàng như nước chảy.Thỏ thẻ, hơi khàn khàn, vừa rồi kêu nhiều.Nhiều năm rồi Mạc Liêm chưa từng thấy Khương Thấm cười như vậy, nhìn đến mức hồn bay phách lạc, "Uống nhiều nước đi."

Khương Thấm nhận cái ly, hỏi anh: "Có buồn ngủ chưa?

Anh ngủ trước đi."

Cô cũng không buồn ngủ lắm, vẫn còn bị lệch múi giờ.Trước kia cô sẽ uống thuốc ngủ, bây giờ không cần nữa.Mạc Liêm cũng không buồn ngủ, thật ra anh còn muốn nhưng lại để tâm đến cảm nhận của cô.

Anh ngồi xếp bằng lại đối diện với cô, đặt lấy hai chân của cô lên đùi, nhẹ nhàng xoa nắn.Cô học múa ba lê từ nhỏ, chân đã biến dạng.Khi đó anh muốn hỏi cô, nhón chân thẳng đứng như vậy có đau không?

Lời đến khóe miệng lại không dám nói.

Cô mặc trang phục múa ba lê lên người trông xinh như một con thiên nga nhỏ, tất cả dũng khí khi đó của anh không đủ để nói một câu với cô."

Có đau không?"

Ngón cái của anh xoa xoa ngón chân biến dạng của cô.Khương Thấm: "Mới đầu rất đau, sau đó cũng quen."

Cô cũng rất giỏi, được di truyền hết những gen ưu tú của mẹ cô cho nên có thiên phú khiêu vũ.Hướng Lạc còn cực khổ hơn với cô.Ngày trước cô và Hướng Lạc có thể thân thiết được với nhau là vì có chung chủ đề là ba lê.Mỗi lần gặp nhau là trò chuyện không hết chủ đề, nói về những chuyện thú vị khi học múa hồi bé, nói về những cay đắng ngọt bùi sau cánh gà.Hướng Lạc ở trong vũ đoàn không lâu, sau đó tiến vào giới giải trí.

Còn thời kỳ hoàng kim của cô là ở năm hai mươi sáu tuổi, sau đó vết thương ở chân quá nghiêm trọng nên không thể múa được nữa.

Về sau, cô có cơ hội được mời tới làm khách mời múa ba lê trong một bộ phim, sau đó say mê nghệ diễn.

Sau đó đổi nghề.Mạc Liêm nắm chặt mắt cá chân xoa bóp cho cô, nơi này từng bị thương rất nặng, anh biết.Khương Thấm: "Chưa từng thấy chân ai xấu như chân em à?"

Mạc Liêm xoa mắt cá chân cho cô, vật lộn một hồi mới thủ thỉ nói: "Cũng chưa thấy ai đẹp hơn em bao giờ."

Khương Thấm: "Còn tưởng một người cổ lỗ sĩ như anh sẽ không nói mấy lời lãng mạn."

Im lặng một chút, Mạc Liêm ngẩng đầu nhìn cô hỏi: "Cổ của em gọi là cổ thiên nga à?"

Khương Thấm rất kiêu ngạo: "Đúng vậy.

Có đẹp không?"

Mạc Liêm gật đầu, "Rất đẹp."

Anh với tay kéo vai cô lại, hôn lên cổ cô mấy cái.

Rất nhẹ, sau đó từ cổ lên gò má.Hơi thở ấm áp phả trên cổ, Khương Thấm sợ nhột ngả ra sau.Mạc Liêm càng quấn chặt hơn, cúi đầu thơm thêm mấy cái nữa.Khương Thấm cười, đẩy anh, "Đừng mà, nhột lắm."

Say này mỗi lúc thân mật, anh luôn quấn cô như vậy, thỉnh thoảng sẽ hôn cô.Mạc Liêm buông cô ra, tiếp tục xoa nắn bên mắt cá chân khác, "Cổ thiên nga cũng phải tập à?"

Khương Thấm: "Từ nhỏ đã phải luyện cổ thiên nga xương hồ điệp, như vậy thì đường cong mới đẹp.

Anh cứ xem sau này em dạy con gái như nào."

Ánh mắt Mạc Liêm hiện lên tia mềm mại, có con với cô cũng là một phần giấc mơ của anh.Hai người trò chuyện hăng say đến ba giờ rưỡi.Khương Thấm bảo Mạc Liêm đi ngủ, "Không thì ngày mai sẽ không dậy được, mai em sẽ dẫn anh đi tham quan."

Thị trấn này không lớn, một ngày đi lòng vòng là có thể đi hết.Giữa thị trấn có một cái công viên, mặt cỏ mềm mại.

Lần trước Đại Bảo đến đây đã lăn lông lốc trên mặt cỏ, lăn mãi không chịu ngừng.Sáng hôm sau, tiếng chim ríu rít bên cửa sổ truyền tới.

Tia nắng sớm đầu tiên chiếu lên ban công như đang đánh thức hoa thơm cỏ tươi dậy.Khương Thấm đã tỉnh từ lâu, vẫn luôn làm ổ trong cổ Mạc Liêm."

Ngủ thế một lát nữa nhé?"

Mạc Liêm hỏi.Khương Thấm: "Vâng."

Bỗng nhiên nghe được tiếng chim hót rất gần, có mấy chú chim nhỏ không biết tên đậu trên ban công, cất giọng líu ríu.Mạc Liêm: "Chim nhỏ cũng không cho em ngủ."

Khương Thấm bất lực rời giường.Hôm nay Mạc Liêm diện nguyên một cây đen từ quần áo thể thao đến giày, càng lộ rõ vẻ chín chắn và hành tẩu giang hồ của anh.Khương Thấm ra khỏi phòng tắm, nhìn anh chằm chằm, "Giống hơn hai mươi tuổi."

Cô nói: "Em cũng mang theo một bộ màu trắng, mặc đồ đôi."

Mạc Liêm không hiểu: "Màu đen với trắng cũng gọi là đôi à?"

Khương Thấm: "Em nói nó đôi thì nó dám lẻ à?"

Thay quần áo xong rồi buộc tóc đuôi ngựa.

Bảy giờ, thị trấn bắt đầu ngày mới nhộn nhịp.Phần lớn người dân ở đây đều đi xe đạp, Mạc Liêm hỏi Khương Thấm: "Hay là chúng ta cũng đạp xe đi?"

Khương Thấm đồng ý, cũng lâu rồi cô không đạp xe.Bọn họ mượn khách sạn một chiếc xe đạp, còn có giỏ xe đằng trước, Khương Thấm để túi vào trong đó, cô chống một chân, "Anh không đạp à?

Chúng ta mượn thêm một chiếc nữa."

Mạc Liêm: "Anh ở đằng sau đỡ em."

Khương Thấm: "Không cần đâu, mặc dù lâu rồi không chạy nhưng cũng không đến mức té."

Mạc Liêm không có ý định đạp xe, "Lát nữa anh chạy phía sau em.

Ngày nào anh cũng chạy bộ, quen rồi."

Ngừng một chút, anh nói: "Anh còn chạy nhanh hơn ngựa."

Khương Thấm: "Có thắng giải gì không?"

"Không có."

Mạc Liêm đi bộ rất chậm, phối hợp theo tốc độ chạy xe của cô.Một tay Khương Thấm vịn tay cầm, tay còn lại đặt lên vai anh, dường như hơn nửa trọng lượng cơ thể đều đổ lên người anh."

Có chạy được không?"

Mạc Liêm hỏi.Khương Thấm không biết, cô đâu có muốn đạp xe, muốn dựa lên người anh hơn.

"Chạy được mà."

Mạc Liêm: "Sáu tuổi em đã biết đạp xe, chắc không té đâu."

Khương Thấm nghiêng đầu, "Anh vẫn còn nhớ?"

Đến cô còn quên mất.Mạc Liêm 'Ừm' một tiếng, khi đó anh theo mẹ đến nhà cũ Mạc gia, mấy ngày nữa là bước sang tuổi thứ bảy.

Lúc đó Khương Thấm, Trình Duy Mặc và Mạc Dư Thâm đều nhỏ hơn anh.Anh theo mẹ đến nhà ông bà nội, Khương Thấm đang ở trong sân đạp xe đạp, lắc lư lắc lư nhưng may là không bị ngã.Lúc ấy anh đứng nhìn từ xa sau đó vô thức đi qua muốn chơi cùng ba người họ.Ngay tối hôm đó, mẹ anh nghiến răng răn đe dạy dỗ anh nói là không cho phép anh chơi cùng đám của Mạc Dư Thâm, càng không cho phép chơi cùng Khương Thấm.

Sau này anh mới biết được mẹ Khương Thấm vì bất bình cho Tần Tô Lan mà đã đi tìm mẹ anh hai mặt một lời.Từ đó hai người kết thành cừu hận."

Ngày đó anh lớn tiếng với mẹ."

Khương Thấm: "Có bị đánh không?"

Mạc Liêm: "Quên rồi."

Thật ra là bị đập một trận.Khương Thấm ngẩng đầu, môi tới gần anh.Mạc Liêm cúi người, hai người hôn nhau mấy giây rồi buông.Qua ngã tư phía trước, Khương Thấm nghiêm túc đạp xe, tốc độ rất chậm.

Mạc Liêm chạy chậm bên cạnh cô, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nói đôi ba câu.Mạc Liêm hỏi: "Nơi này có phong cảnh gì?"

Khương Thấm: "Không có phong cảnh gì vì khắp nơi đều là phong cảnh."

Xuyên qua công viên, dọc theo một con đường nhựa, bọn họ đi về hướng tây.Cuối đường có một cái hồ, mặt nước trong xanh, cỏ mềm vờn quanh.

Những ngôi nhà san sát bao vây xung quanh hồ nước yên ảKhương Thấm ngừng xe, đi bộ đến bên hồ với Mạc Liêm.Bên cạnh hồ là những con đường quanh co với những chiếc ghế dài ngắm cảnh.Có không ít người già đang tản bộ bên hồ, có một đám chim bồ câu con trắng con xám lúc nhúc đậu trên quảng trường, bỗng nhiên xoạt một tiếng hết thảy bay lên.Khương Thấm tìm chỗ đã ngồi lần trước, quanh năm suốt tháng bị mưa gió ăn mòn nên cái ghế cũng có vết tích xưa cũ.

"Chúng ta ngồi đây đi, chỗ này phong cảnh tốt nhất."

Mạc Liêm ngồi xuống cạnh cô, trước mặt là lan can, chồm người lên lan can là có thể nhìn thấy bóng của mình dưới hồ.

Mặt hồ yên ả, thỉnh thoảng có vài cơn gió lay động dòng nước tạo nên sóng nước nhẹ nhàng.Lần trước khi đưa Đại Bảo đến đây chơi, Đại Bảo chơi ở quảng trường với bồ câu, cô thì ngồi ở đây nghĩ về Mạc Liêm.Giữa hai người yên lặng một hồi lâu.Khương Thấm ngả ra sau, dựa lên người Mạc Liêm.Mạc Liêm: "Tiếp theo em muốn đi đâu?"

Khương Thấm: "Về nhà."

Anh chính là thế giới của cô, có anh ở bên cô không cần phải đi vòng quanh.Bọn họ chơi ở thị trấn này hai tuần, đi hết phố lớn ngõ nhỏ, sau Tết nguyên tiêu mới về Bắc Kinh.Từ sân bay đi ra, bọn họ trực tiếp về chung cư của Khương Thấm.

Đây là lần đầu tiên Mạc Liêm đường đường chính chính bước vào nhà của cô, lần trước chỉ tới cửa kéo hành lý.Khương Thấm đã quen ở đây, anh ở cùng cô, không phải dọn đi đâu cả.Phòng ngủ Khương Thấm ở tầng hai, sâu nữa là phòng cất quần áo, đối diện phòng ngủ là phòng trang điểm kiêm khiêu vũ.

Trong phòng khiêu vũ bốn bề đều là gương.Mạc Liêm bị phòng trang điểm làm cho hết hồn, mở ra thế giới mới của anh.

Trên bàn trang điểm có đủ các thể loại cọ từ to đến nhỏ, thấp tới cao, ít nhất một trăm cái.Anh tiện tay cầm một cái lên, "Cái này để làm gì?"

Khương Thấm: "Tất cả bên này đều là cọ mặt, cái trên tay của anh là cọ phấn nền."

Mạc Liêm cầm cây cọ quẹt quẹt lên mặt Khương Thấm.Khương Thấm cười, "Đừng mà."

Mạc Liêm cầm một cây cọ đầu nhỏ lên, "Cái này thì sao?"

Khương Thấm: "Cọ mắt."

Mạc Liêm cầm một cục bông bông mềm mềm lên, "Cái này dùng để lau mặt à?"

Khương Thấm nhìn thoáng qua, "Ừm, đó là mút bọt biển tán kem nền."

Mạc Liêm đếm mút bọt biển, tổng cộng hai mươi cái, "Sao em mua nhiều vậy, toàn là bọt biển."

Khương Thấm: "Đàn ông mua thuốc lá cũng toàn mua một cây còn gì?"

Mạc Liêm: "..."

Không thể phản bác.Khương Thấm đẩy lưng anh, "Đi thôi, mấy thứ này anh nhìn cũng không hiểu."

Không biết bắt đầu từ khi nào mà cô nói chuyện càng ngày càng dịu dàng, càng ngày càng nhu mì.Ngủ một giấc trên máy bay, nửa đêm rồi mà bọn họ vẫn chưa buồn ngủ.Mạc Liêm giúp Khương Thấm khớp kịch bản một lần rồi dẹp kịch bản, tắt đèn, ôm Khương Thấm vào ngực rồi hôn cô.Khương Thấm: "Đêm nay không được, dì cả sắp đến rồi."

Trên người cô có hai chỗ bị sưng, ấn vào sẽ đau.Mạc Liêm lập tức dừng lại, hỏi cô: "Có đau không?

Anh xoa giúp em."

Khương Thấm lắc đầu, "Em chưa từng bị đau bụng khi đến kỳ."

Mạc Liêm: "Vậy em giả bộ có đi."

Anh ôm cô từ phía sau, sưởi ấm cho cô.Khương Thấm nắm tay anh, "

Sau này mỗi năm em chỉ nhận một bộ phim, thời gian còn lại sẽ ở cùng anh, lúc anh bận bịu em sẽ đi tìm Đại Bảo."

Mạc Liêm: "Anh cũng sẽ giảm bớt công việc, đến phim trường thăm em."

Nói đến Đại Bảo, Khương Thấm lại sực nhớ, "Đại Bảo gửi tin nhắn giọng nói cho em, nói là anh đã làm xong mắt kính chưa, không cần xót tiền, thằng bé có, sẽ cho anh mượn rất nhiều tiền."

Mạc Liêm cười, "Chơi với Đại Bảo rất vui có phải không?"

Khương Thấm gật đầu, "Vâng.

Em chơi với Đại Bảo nhiều nên thằng bé rất thân với em.

Trẻ con đều như vậy, ai chơi với nó nhiều thì nó sẽ thích người đó."

Mạc Liêm: "Vậy sau này anh sẽ chơi với con gái của chúng ta nhiều một chút."

Khương Thấm lo lắng, "Em lớn tuổi rồi, lỡ khó mang thai thì sao?"

Mạc Liêm: "Đừng nghĩ nhiều, sinh con là thuận theo tự nhiên.

Anh lớn hơn em, không sinh được cũng là do anh.

Không sinh thì chúng ta sẽ nuôi Đại Bảo, dù sao em cũng đã nuôi Đại Bảo nhiều, qua cơn thèm rồi đúng chứ?"

Anh thơm cô một cái, "Ngủ đi, ngủ ngon."

Sau đó xích lại gần tai cô, thấp giọng nói: "Anh yêu em."

Ngày hôm sau, Mạc Liêm đến tập đoàn Mạc thị họp.

Khương Thấm và Dư An hẹn nhau đến studio thu âm.Dư An pha hai ly trà sữa, cho Khương Thấm một ly, "Xem ra kỳ nghỉ không tệ."

Khương Thấm: "Nhờ hồng phúc của em."

Cô cắm ống hút, vừa mới uống được một ngụm thì dạ dày đột nhiên lên cơn khó chịu.Dư An thấy cô xoa người, "Sao vậy?

Không ngon à?"

Khương Thấm lắc đầu, "Chắc chị có chuyện gì đó."

"?"

"Xem ra chiều nay mới có thể thu âm được, em đưa chị đến bệnh viện một chuyến."

Gần trưa, cuộc họp ở Mạc thị vẫn còn chưa kết thúc.Điện thoại Mạc Liêm vang lên, là Khương Thấm.Anh bấm từ chối, gửi tin nhắn cho cô, 【Vẫn chưa họp xong, Lý đổng đang nói, lát nữa anh gọi cho em sau.】Khương Thấm: 【Vậy thì họp thật tốt, kiếm tiền thật nhiều, chi tiêu trong nhà sắp tăng lên rồi.】Mạc Liêm: 【Em thích cái gì thì nhắn qua cho anh đi.】Khương Thấm lập tức gửi tới: 【Không phải thích cái gì mà là người tình tí hon của anh thích sữa bột, muốn anh kiếm tiền nhiều một chút để mua sữa bột.

Em mới từ bệnh viện ra, mọi thứ đều tốt.】Mạc Liêm hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn phòng họp, tất cả đều là hư vô.*Bạn học Lã có lời muốn nói: Chán ghê nơi, anh trai họ Mạc nọ ăn chay suốt 36 năm, vất vả lắm mới được ăn hương ăn hoa hai tuần mà sắp tới lại phải nhịn thêm mấy tháng.

Liêm đời buồn =))))D-1*

#08082020
 
[Edit-Hoàn] Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị
Chương 115: Tổng hợp phiên ngoại.


Tròn mười năm ngày khai máy cũng là sinh nhật lần thứ chín mươi lăm của Nhạc lão tiên sinh.

Tình trạng sức khỏe của ông không tốt nên đã chuyển về Bắc Kinh sống.Tinh Lam tổ chức một buổi liên hoan cho tất cả các nhân viên quan trọng của , nhân tiện chúc mừng sinh nhật của Nhạc lão tiên sinh.

Địa điểm tổ chức là ở làng du lịch quay phim trước kia."

Ba ơi, buồn ngủ."

Tiểu tiểu Dư dụi mắt."

Lên xe rồi ngủ tiếp có được không?

Không dậy là chúng ta sẽ tới muộn đó."

Chu Minh Khiêm ngồi ở mép giường dỗ con gái rời giường.Mí mắt tiểu tiểu Dư không thể mở lên được nhưng đành phải thức dậy, giơ hay tay lên cho ba bế.Lúc Chu Minh Khiêm thay đồ cho con thì tiểu tiểu Dư gục mặt trên vai Chu Minh Khiêm ngủ gà ngủ gật.

Tối qua quậy với anh hai đến hơn mười giờ mới ngủ."

Ba ơi."

"Ơi."

"Anh."

Cô bé muốn tìm anh.Chu Minh Khiêm: "Anh con đang sửa soạn, hôm nay còn muốn gặp bạn gái."

Tiểu tiểu Dư tỉnh táo một chút, "Bạn gái là gì ạ?"

Chu Minh Khiêm: "Là chị Chanh Chanh đó.

Anh của con rất thích chị Chanh Chanh nha."

"Ồ."

Mặc đồ xong, tiểu tiểu Dư nơi: "Ba ơi, con cũng có bạn gái, con thích mẹ, mẹ chính là bạn gái của con."

Chu Minh Khiêm cười, "Trước kia mẹ là bạn gái của ba."

Tiểu tiểu Dư: "Vậy sao bây giờ không phải?"

Chu Minh Khiêm: "Bây giờ mẹ là vợ của ba.

Từ thích đến yêu, từ bạn gái đến bà xã."

Tiểu tiểu Dư cười, cô bé còn quá nhỏ, không hiểu mấy thứ này.Chu Minh Khiêm bế con gái đi tìm tiểu tiểu Chu.

Cậu nhóc đang nói chuyện điện thoại với Tri Tri, hỏi muốn mang theo đồ chơi gì.Tri Tri nói không mang theo đồ chơi, cậu nhóc muốn dẫn theo em bé.Tiểu tiểu Chu kinh ngạc, "Mẹ cậu sinh em gái rồi sao?

Hôm qua vẫn còn chưa có em bé mà?"

Hôm qua cậu nhóc còn nhìn thấy dì Diệp Thu ở trước cổng trường, dì Diệp Thu mang giày cao gót.

Lúc mẹ sinh em gái, mẹ không có đi giày cao gót.Tri Tri: "Tớ dẫn theo Tam Bảo."

Ồ thì ra là vậy.Tiểu tiểu Chu chống má, "Tớ cũng phải dẫn theo em bé."

Tiểu tiểu Dư suốt ngày quấn cậu nhóc, bắt cậu nhóc chơi búp bê cùng còn muốn chơi nhà chòi.Trò chơi con nít, quá ngây thơ, nhưng cậu nhóc vẫn kiên nhẫn chơi với em gái của mình.Tri Tri thở dài, "Làm 'lam nhân' thật không dễ dàng."

Bây giờ cậu nhóc phát âm rất rõ ràng, có điều từ 'lam nhân' này từ nhỏ đã vậy nên nói riết thành quen.Tiểu tiểu Chu cũng cảm khái theo, "Con nít không bao giờ khiến chúng ta ngừng lo cho."

Tri Tri: "Chứ còn gì nữa, đâu có giống như chúng ta hồi bé mà nghe lời như vậy."

Tiểu tiểu Chu hỏi: "Cậu đã làm xong bài tập toán Olympic chưa?"

Tri Tri: "Còn chưa xong.

Bận chăm sóc con nhỏ, không có thời gian làm."

Tiểu tiểu Chu: "Tớ cũng vậy, tối về nhà làm sau.

Tối nay nhớ online đấy."

"OK, nhưng phải đợi Tam Bảo ngủ rồi mới có thời gian online."

"Tam Bảo ở nhà cậu hả?"

"Tớ ở nhà của cô.

Ba mẹ tớ muốn thế giới của hai người."

"Anh ơi."

Cái đầu nhỏ của tiểu tiểu Dư nhô ra.Tiểu tiểu Chu: "Không nói nữa.

Tớ còn phải đi pha sữa cho em gái, con bé thức rồi."

Chu Minh Khiêm giao con gái cho tiểu tiểu Chu, anh lên lầu tìm Dư An.Dư An vừa mới sửa soạn xong, cô mặc đầm dài màu trắng, trang điểm tinh tế nhẹ nhàng.Chu Minh Khiêm vào phòng ngủ, nhìn Dư An chằm chằm.Dư An: "Trên mặt em có hoa à?"

Chu Minh Khiêm đóng cửa lại, "Em mua cái đầm này bao giờ thế?"

Dư An trả lời một nẻo, "Anh đoán xem."

Chu Minh Khiêm: "Mua từ mấy năm trước rồi phải không?

Khi đó chúng ta vẫn chưa bên nhau, em chiến tranh lạnh với anh đòi từ chức, ngày hôm sau váy đầm gì cũng không mặc."

Dư An thấp giọng nói: "Ai chiến tranh lạnh với anh."

Chu Minh Khiêm: "Dù sao anh cũng đã khiến em khóc."

Anh tựa lên bàn trang điểm ôm cô vào lòng, "Sao lại muốn mặc cái đầm này?"

Dư An: "Trước đây đã muốn mặc rồi nhưng lại quá tròn, mặc không đẹp."

Sau khi sinh con trai, cô mập lên bốn ký là gần năm mươi ba ký.

Sau đó công việc bề bộn, không điều chỉnh ăn uống điều độ nên cân nặng mãi không giảm.Sau khi sinh con gái, cô chú ý chăm sóc bản thân lại, tự nhiên gầy đi, khôi phục lại trọng lượng hồi lúc mới quen Chu Minh Khiêm.Hôm nay tâm huyết dâng trào muốn thử cái đầm này một chút, không ngờ lại rất vừa người.Kiểu dáng cũng không lỗi thời nên cô cũng không thay cái khác."

Chúng ta quen nhau được mười năm rồi."

Cô nói.Thời gian thật sự rất nhanh.Chu Minh Khiêm hỏi: "Khương Thấm có tới không?"

Dư An gật đầu, "Mạc Liêm chắc cũng đi, còn dẫn theo tiểu Tình Thư tới nữa."

Con gái của Mạc Liêm và Khương Thấm có nhũ danh là Tình Thư, cũng là tên mà Đại Bảo đặt cho.

Thời gian không còn sớm, Chu Minh Khiêm và Dư An xuống lầu tìm hai đứa nhỏ.Tiểu tiểu Dư đang nằm trên ghế uống sữa, tiểu tiểu Chu thì ngồi chồm hổm dưới ghế cầm bình sữa cho cô bé.

"Em đừng có uống nhanh như vậy, bé gái phải nền nã."

Tiểu tiểu Dư vừa uống vừa gật đầu, cô bé không biết nền nã là cái gì nhưng lời anh hai nói thì chỉ có đúng.Chu Minh Khiêm dặn dò con trai, "Nhớ cầm túi của mình, ba mẹ ở trong sân chờ hai đứa."

Tiểu tiểu Chu giơ một dấu OK, Chu Minh Khiêm nắm tay Dư An ra ngoài.Tiểu tiểu Dư uống sữa xong, vô vỗ tay, "Anh hai, bế."

"Chờ một chút."

Cậu nhóc nhanh chóng chạy vào bếp đưa bình sữa cho dì rồi chạy ra ngoài.Chăm sóc cho em gái đã thành thói quen thường ngày của cậu.Cậu bế em gái xuống ghế, đeo ba lô lên lưng cho cô bé rồi nắm tay em gái đi tìm ba mẹ.

Vừa đi vừa gửi tin nhắn giọng nói cho Chanh Chanh: 【Cậu đã xuất phát chưa?】Chanh Chanh đang chơi với ông ngoại, cô bé đeo ống nghe khám bệnh khám trái tim cho ông, lâu lâu còn ra dáng gật đầu, "Ừm, không tồi không tồi, trái tim thanh niên."

Hướng giáo sư cười, "Cháu học ai thế hả?"

Chanh Chanh: "Tự học thành tài ạ."

Cô bé bỏ ống nghe xuống, cẩn thận quấn lại, "Ông ngoại, sau này lớn lên cháu muốn làm bác sỹ."

Hướng giáo sư: "Vậy Chanh Chanh của chúng ta muốn làm bác sỹ khoa nào?"

Cha Chanh: "Cháu muốn làm bác sỹ nội khoa, chuyên chữa trị trái tim cho mọi người.

Mẹ nói mọi người đau khổ chảy nước mắt là bởi vì đau trong lòng.

Ông ngoại, ông đã chữa bệnh đau đầu cho rất nhiều người.

Cháu cũng muốn giống như ông, chữa hết bệnh khóc cho mọi người."

Hướng giáo sư xoa đầu Chanh Chanh, "Vậy sau này khi ông ngoại về hưu rồi thì sẽ đi đưa cơm trưa cho cháu mỗi ngày."

Tạm dừng, Chanh Chanh nói: "Hồi nhỏ cháu còn muốn làm luật sư cơ."

Hướng giáo sư bật cười, nói giống như bây giờ cô bé lớn lắm vậy.

Ông thuận theo hỏi: "Vậy sao lại đổi muốn làm bác sỹ?"

Chanh Chanh: "Bởi vì tiểu tiểu Chu nói cậu ấy có thể thay cháu làm luật sư, trở thành một luật sư ngầu hơn ba, cậu ấy nói sẽ cho con kinh phí để làm nghiên cứu."

Hướng giáo sư: "Cháu muốn phát minh thuốc gì?"

Chanh Chanh: "Một loại thuốc mà khi người khác uống vào sẽ không đau lòng rơi nước mắt nữa.

Nghe nói cần rất rất nhiều tiền.

Tiểu tiểu Chu nói nếu lỡ không đủ tiền thì cậu ấy sẽ đến cửa hàng trang sức của ông nội cậu ấy lấy vài món đi bán, bán được rất nhiều tiền.

Tri Tri cũng nói sẽ cho cháu tiền, cậu ấy nói là xin mấy cái dự án của ba là sẽ kiếm được tiền."

Nói, cô bé thở dài.Hai người họ đều muốn cho cô kinh phí nghiên cứu, vậy cô nên nhận của ai?

Bởi vì nhận tiền của người nào thì phải làm bài tập cho người đó.

Mà mấu chốt là bài tập của cô vẫn chưa làm xong.Trưởng thành thật nhiều rắc rối.Trình Duy Mặc và Hướng Lạc xuống lầu, giục cô bé: "Bảo bối, chuẩn bị đi nào."

Đây là lần đầu tiên Chanh Chanh đi làng du lịch, trên đường đi cô bé hiếu kỳ nhìn đáo nhìn để.Hướng Lạc yên tĩnh dựa vào ngực Trình Duy Mặc xem chung điện thoại với anh.

Đúng lúc có một đoạn clip đang phát, vai phụ nỏi nam chính: "Hai người các người là ai theo đuổi ai trước?"

Bỗng nhiên Chanh Chanh quay đầu lại, "Ba ơi, ba và mẹ lúc trước là ai theo đuổi ai?"

Trình Duy Mặc tạm dừng video, "Đương nhiên là ba theo đuổi mẹ con rồi, xém chút còn theo không kịp nữa."

Hướng Lạc nhắm mắt lại, Trình Duy Mặc che mắt cho cô, quay lưng về phía con gái rồi ngậm môi Hướng Lạc hôn mấy cái.Chanh Chanh: "Ba ơi ba đang làm gì á?"

Trình Duy Mặc: "Thảo luận kỹ năng diễn xuất với mẹ con."

Hướng Lạc: "..."

Điện thoại rung lên, Phục tổng gửi tin nhắn tỏng nhóm chat hỏi bọn họ đã tới chữa.Hầu hết mọi người đều đang ở trên đường, chỉ có Khương Thấm vẫn còn đang ở nhà.Tiểu Tình Thư đang chờ ba, cô bé đã mặc xong váy công chúa, đáng yêu ngồi trên ghế sô pha, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay một cái.Mạc Liêm đi công tác, sáng nay mới có chuyến bay về Bắc Kinh, lúc này đang trên đường từ sân bay về.Khương Thấm gọi điện thoại cho Mạc Liêm, hỏi anh đã đến đâu rồi.Mạc Liêm: "Tầm hai mươi phút nữa là về đến nhà."

Khương Thấm còn chưa kịp cất lời thì tiểu Tình Thư đã xòe tay ra, "Mẹ, mẹ, con muốn nói chuyện với ba."

Khương Thấm mở loa ngoài rồi đưa di động cho con gái, tiểu Tình Thư nhỏ nhẹ thì thầm, "Ba ơi, ba biết con là ai không?"

"Là công chúa nhỏ của ba."

Tiểu Tình Thư cười, "Ba ơi, con yêu ba."

"Ba cũng yêu con."

"Ba ơi, con chờ ba về nhà, con và mẹ đều sẽ chờ ba, ba không cần vội."

"Cảm ơn bảo bối, ba sẽ về nhà sớm thôi."

Tiểu Tình Thư không dập máy mà tiếp tục nói chuyện với ba, nói những chuyện từ sáng nay lúc rời giường cho tới bây giờ, bao gồm cả chuyện hôm nay mặc váy gì."

Mở cửa cho ba nào."

Tiếp đó là tiếng chuông cửa vang lên.Tiểu Tình Thư 'Òa' lên một tiếng, nhảy trên ghế xuống, ném di động lên ghế rồi chạy ra cửa.Mạc Liêm phong trần mệt mỏi, khoảng khắc nhìn thấy vợ và con gái thì tất cả mỏi mệt cũng mất tăm hơi.Anh khom lưng bế tiểu Tình Thư lên."

Ba ơi ba có mệt không ạ?"

Tiểu Tình Thư lấy tay xoa xoa gương mặt của Mạc Liêm.Mạc Liêm lắc đầu, trong lòng ấm áp dễ chịu."

Ba ơi con yêu ba."

Tiểu Tình Thư thơm thơm anh."

Mau đi tắm rửa thay quần áo đi."

Khương Thấm bế con gái từ trong ngực anh.Mạc Liêm mở vali, đưa đồ chơi cho con gái, còn có quà cho Khương Thấm, là một hộp mút bọt biển kiểu mới, đủ các loại màu sắc.Khương Thấm giao con gái cho bảo mẫu, tiểu Tình Thư vội vàng đi mở đồ chơi, không quan tâm đến ba mẹ đi đâu nữa.Mạc Liêm xách va li lên lầu, Khương Thấm cũng theo sau, vừa đi vừa mở quà, "Cái này đáng yêu quá đi mất."

Cô cầm một cái lên dặm dặm trên mặt.Mạc Liêm quay người, "Nghe nói năm sau còn có mẫu mới, đến đó lại mua cho em."

Khương Thấm cầm cái bọt biển quẹt quẹt tứ tung trên mặt anh, tự đùa tự vui.Mạc Liêm đi công tác cả tuần liền, tiểu biệt thắng tân hôn.

Đến phòng ngủ, anh khóa trái cửa lại.Khương Thấm chủ động bước tới ôm anh, vùi mặt vào cổ của anh.Tất cả nhớ nhung đều nằm trong hành động này.Mạc Liêm bắt đầu hôn cô, hôn ra sau tai của cô.Khương Thấm: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta còn phải đến làng du lịch."

Mạc Liêm: "Tắm chung thì sẽ không trễ."

Những âm thanh trong phòng tắm đều bị nhấn chìm bởi tiếng nước chảy.***Tại làng du lịch, nhà Diệp Thu và nhà Hề Gia đến sớm, bọn họ đang chơi xe cân bằng với mấy đứa nhỏ.

"Cậu hai, cậu lại đây một chút đi."

Tam Bảo ngoắc ngoắc ngón tay với Quý Thanh Thời.

Quý Thanh Thời đi qua, nửa ngồi xuống, "Sao thế?"

Tam Bảo sửa sang lại nón bảo hiểm một chút, "Cậu hai, lát nữa cậu làm đội trưởng đội cổ động viên cổ vũ con nhé, con muốn tiếng cổ vũ thật to, con cho cậu mượn cái còi."

Nói rồi cô bé tháo cái còi trên cổ mình ra, treo lên cổ Quý Thanh Thời.Quý Thanh Thời: "..."

"Cậu hai, cậu hiểu chưa?"

"...

Chưa."

Tam Bảo thở dài, "Thôi để con nói cho cậu nghe những lời cần nói.

Đợi khi nào con thi đấu với các anh thì cậu hét lên: Tiểu tiên nữ Tam Bảo cố lên, tiểu tiên nữ Tam Bảo tuyệt nhất!"

Diệp Thu đi phía sau anh, nghe mấy lời này thì phì cười.Quý Thanh Thời: "Cậu thương lượng với con một chuyện có được không?"

Tam Bảo gật đầu."

Để ba của con làm đội trưởng, cậu làm đội viên có được không?"

"Ba phải chơi cùng mẹ, không có thời gian."

Quý Thanh Thời: "Thì cậu cũng muốn chơi với mợ con mà."

Diệp Thu phất tay, "Không cần chơi cùng, cảm ơn."

Quý Thanh Thời nhìn chằm chằm Diệp Thu, Diệp Thu nghiêng đầu cười trên nỗi đau của người khác, cười ngang cười dọc."

Cậu ơi~."

Tam Bảo làm nũng.Quý Thanh Thời miễn cưỡng đáp ứng, lấy còi làm trọng tài cho mấy đứa nhỏ.Diệp Thu theo anh đi qua,Quanh hồ làng du lịch có đường dành cho người đi bộ, không có xe qua lại nên mấy đứa nhỏ thường đến đây chạy xe cân bằng.Bốn đứa nhỏ đã chuẩn bị xong ở vạch xuất phát, chỉ chờ tiếng còi ra lệnh của Quý Thanh Thười.Diệp Thu đứng trên đường đá dựa vào lưng Quý Thanh Thời, hai tay vòng qua cổ anh, cả người lười nhác dán vào anh.Quý Thanh Thời thổi còi, bốn đứa nhỏ ra hết tốc lực chạy về phía trước.Diệp Thu: "Tiểu tiên nữ Tam Bảo có lên, tiểu tiên nữ Tam Bảo tuyệt nhất!"

Cô đá đá đầu gối Quý Thanh Thời, ra hiệu anh cũng cổ vũ đi.Quý Thanh Thời không thể nào nói ra miệng được.Diệp Thu tiếp tục cổ vũ cho Tam Bảo.Tam Bảo nhỏ nhất, thể lực cũng không bằng ba người anh nên các anh cố ý thả chậm tốc độ.

Đến Nhị Bảo cũng biết đường nhường em gái mình.Quý Thanh Thời đột nhiên kinh ngạc hỏi: "Sao xe của mấy đứa nhỏ không có bàn đạp?"

Diệp Thu: "...Đây là xe cân bằng, phải dựa vào lực chân để trượt về phía trước."

Quý Thanh Thời ngỡ ngàng, thì ra là vậy.

Nhìn giống y chang xe đạp.Diệp Thu đặt cằm lên vai anh, nhỏ giọng nói: "Con trai từ nhỏ đã chơi cái này, sao bây giờ anh mới phát hiện là không có bàn đạp?"

Quý Thanh Thời giả đò không nghe thấy, nhìn về phía mấy đứa nhỏ, "Tam Bảo cố lên."

Ở một con đường dành cho người đi bộ khác, Mạc Dư Thâm và Hề Gia đang bình thản tản bộ.

Tiếng vui đùa của bọn nhỏ truyền qua tói đây.Hề Gia nhìn qua đó, "Hình như Tam Bảo đang dẫn đầu thì phải."

Mạc Dư Thâm: "Sao cũng được."

Hề Gia thu tầm mắt lại, đi nhanh hai bước, ôm eo của anh đi lùi.Bọn họ khiếm khi rảnh rang như vậy.

Có thời gian nhàn rỗi ở nhà đều dành cho con cái.Mạc Dư Thâm ngừng chân, Hề Gia nhón chân hôn anh, môi còn chưa kịp rút về đã bị Mạc Dư Thâm chiếm lấy.Cây liễu bên hồ xanh mơn mởn, cành liễu theo gió phất phơ.Âm thanh hoạt náo của bọn nhỏ ngày càng gần thì nụ hôn sâu này mới kết thúc."

Ba ơi, ối ối."

Tam Bảo dừng lại, lấy hai tay che mắt.Tri Tri cũng chạy chậm lại, "Không chụt chụt thì không có em đâu."

Tam Bảo thả hai tay ra, nhìn anh trai, "Chụt chụt thì có thể sinh em bé sao?"

Vấn đề này làm khó Tri Tri rồi, "Em còn nhỏ, nói em cũng không hiểu."

Cậu nhóc sợ Tam Bảo không chịu buông tha vấn đề này nên liền cho cô bé uống nước.Chỉ cần đi ra ngoài chơi, cậu nhóc sẽ treo một bình nước trên lưng Tam Bảo, "Uống nước, uống nước nhiều sẽ đẹp, ra dáng tiểu tiên nữ."

"Ồ."

Tam Bảo rất nghe lời, Tri Tri đưa cô bé bao nhiêu nước là cô bé uống bấy nhiêu.

Uống nước xong, Tam Bảo không muốn chạy xe cân bằng nữa, quăng xe cho tri Tri rồi chạy về phía Hề Gia, "Mẹ ơi."

Mạc Dư Thâm bế con gái lên, "Có mệt không?"

"Không mệt ạ."

Tam Bảo vội hỏi, "Ba ơi, sao cô vẫn chưa tới?"

Mạc Dư Thâm: "Sắp rồi."

Phục tổng nhắn tin vào nhóm chat bảo là Nhạc lão tiên sinh đến rồi.

Hề Gia và Mạc Dư Thâm dẫn mấy đứa bé đi về hướng khách sạn.Tam Bảo ở trong ngực ba chơi một hồi rồi lại chạy đi chơi xe cân bằng, thi đấu với Tri Tri và Nhị Bảo, những âm thanh hoạt náo vang lên, tiếng cười đùa của bọn trẻ ngày càng xa.Mạc Dư Thâm và Hề Gia đi bộ nhanh hơn.Trước cửa khách sạn, Nhị Bảo và Tam Bảo đang tranh tài, Tri Tri đứng một bên cổ vũ cho Tam Bảo.

"Được rồi, mau cất xe đi, chúng ta đi gặp ông cố."

Hề Gia nhờ tài xế đi cất mấy chiếc xe cân bằng vào cốp xe sau.Tam Bảo: "Ông cố ở nhà."

Hề Gia: "Là một ông cố khác, con đã từng gặp rồi nhưng chắc là quên rồi."

Đại Bảo vẫn còn nhớ ông cố, mấy năm trước ba mẹ dẫn cậu nhóc đi lên núi du ngoại, cậu đã từng ở đó nghỉ hè.

Sau này ông cố tới Bắc Kinh, hằng năm cậu nhóc và mẹ đều tới thăm ông cố.Sảnh tiệc trong khách sạn, có không ít người vây quanh Nhạc lão tiên sinh, còn mua sách tới muốn xin chữ ký của ông.Tinh thần Nhạc lão tiên sinh không tồi, đeo kính lão, viết cho bọn họ mỗi người vài câu chúc phúc, cười nói: "Có thể là ta viết linh nghiệm, trước kia viết cho Hề Gia mấy câu, sau lại biến thành sự thật."

"Ông cố!"

Đại Bảo chạy tới.Tai Nhạc lão tiên sinh bị lãng, âm thanh lớn lắm mới nghe được, Đại Bảo gọi hai lần ông mới nghe rõ, "Mới một năm không gặp mà cháu đã cao hơn nhiều rồi."

Các nhân viên diễn viên nòng cốt đều đưa cả gia đình mình tới, mười năm trôi qua, ai nấy đều có gia đình riêng, còn có người đã làm ông bà rồi.Hôm nay cô Thượng dẫn theo cháu ngoại tới, con gái Phục tổng cũng sắp kết hôn, nói là sắp tụ tập nữa rồi.Nhà Chu Minh Khiêm và nhà Hướng Lạc lần lượt tới, nhà Khương Thấm nối đuôi đằng sau."

Cô ơi."

Đại Bảo vẫy tay với Khương Thấm.Khương Thấm đi qua bế Đại Bảo lên cách mặt đất một chút, "Nặng hơn so với tháng trước rồi nha."

Đại Bảo: "Con đi tìm bác tâm sự đây."

Khương Thấm hỏi: "Hai người nói chuyện gì vậy?"

Đại Bảo học giọng điệu của Tri Tri: "Bí nhật của 'lam nhân' với nhau."

Cậu nhóc xuyên qua dòng người đi đến chỗ của Mạc Liêm.Mạc Liêm vừa nhìn ánh mắt của cậu nhóc là biết sắp có chuyện gì, có chuẩn bị mà đến, "Muốn mời bác ăn cơm à?"

Đại Bảo: "...Cũng được ạ."

Dừng mấy giây, "Bác ơi, bác có muốn đổi cặp kính sát tròng khác không?

Đeo nhiều năm như vậy rồi, con cảm thấy nên thay một cặp khác."

Mạc Liêm không đeo kính, lúc trước khi anh và Khương Thấm vừa ở bên nhau, Đại bảo đến chơi nhà, đuổi theo anh mà hỏi: "Bác ơi, khi nào bác mới đi khám mắt?

Con có tiền, có thể cho bác mượn, vậy thì sau này không nhậm nhầm cô nữa."

Anh dỗ dành Đại Bảo: "Bác có đeo kính nhưng là kính sát tròng."

Đại Bảo không tin, lên mạng tìm hiểu mới thấy hóa ra có loại kính sát tròng này thật.

Mấy năm nay cậu nhóc vẫn cho rằng bác đeo kính áp tròng.Mạc Liêm nhỏ giọng hỏi cậu: "Có phải con lại muốn cho bác mượn tiền hay không?"

Đại Bảo gật đầu, "Vâng ạ."

Mạc Liêm hỏi: "Lần muốn lợi ích gì?"

Đại Bảo: "Cũng không nhiều, đến lúc đó bác mua cho con vài con ngựa Ả Rập là được.

Con muốn tặng quà sinh nhật cho mẹ.

Con cho bác mượn ba ngàn, trả lại con ba con ngựa là được rồi."

Mạc Liêm: "..."

Người cũng đã đến đông đủ, Nhạc lão tiên sinh có chuẩn bị lì xì cho bọn nhỏ.Bọn nhỏ đứng xếp thành một hàng, nói Nhạc lão tiên sinh đoán xem con cái nhà ai.Hôm nay ông cụ Nhạc rất vui nên chơi với mấy đứa, "Vừa nhìn là biết cháu từ lò nào ra."

Ông chỉ vào tiểu tiểu Chu.

"Một khuôn với Chu Minh Khiêm."

Ông nói Tri Tri: "Đôi mắt lớn lên sẽ giống cô cháu."

Nhiều con nít như vậy mà ông không đoán sai một ai.Lúc phát lì xì, tiểu tiểu Dư và tiểu Tình Thư tay trong tay bước tới.Nhạc lão tiên sinh hỏi: "Nói cho ông cố biết các cháu năm nay mấy tuổi rồi?"

Tiểu tiểu Dư: "Cháu đói tuổi (hai tuổi)."

Ngừng một chút, "Chị gái núi tuổi (ba tuổi)."

Tất cả mọi người đều bị tiếng nói ngọng nghịu của tiểu tiểu Dư chọc cười.Bánh kem tới, bọn nhỏ vây quanh hát chúc mừng sinh nhật.Trước khi ăn, Nhạc lão tiên sinh nói người mang giấy Tuyên và bút lông viết vài chữ: của chúng ta sẽ rất tốt đẹp.Liên hoan bắt đầu từ giữa trưa kéo dài tới tối.Tam Bảo ăn nửa miếng bánh ngọt xong rồi lại muốn chạy đi chơi xe cân bằng.

Tri Tri và tiểu tiểu Chu đều đi tìm Chanh Chanh chơi rồi, không ai chơi với cô bé.Nhị Bảo: "Anh chơi với em."

Tam Bảo: "Nhưng chúng ta còn nhỏ quá, mẹ sẽ không cho chúng ta ra ngoài."

Đại bảo đi tìm ba mẹ nói muốn dẫn em trai em gái đi ra ngoài hồ nước chơi xe cân bằng.Hề Gia và Mạc Dư Thâm đương nhiên không yên lòng, kết thúc bữa trưa là các tiết mục giải trí, Hề Gia và Mạc Dư Thâm dẫn ba đứa nhỏ ra ngoài chơi.Nhị Bảo và Tam Bảo chạy xe cân bằng phía trước, Đại Bảo không chạy, đứng sau làm hậu phương cho hai đứa em.Hề Gia khoát vai Đại bảo, vừa đi vừa nói.Đại Bảo nghịch tay của mẹ, gãi gãi nhẹ, "Mẹ ơi, mẹ có còn đau không?"

Đó là những vết chai trên tay vì kéo dây cương lâu ngày.Hề Gia: "Không đau, không có cảm giác."

Đại bảo: "Mẹ ơi, sau này mẹ không cần cực khổ như vậy, con sẽ kiếm tiền nuôi gia đình.

Bây giờ con có rất rất nhiều tiền.Hề Gia hôn lên trán cậu nhóc một cái, "Cảm ơn con trai."

Đại Bảo: "Đợi thêm mấy năm nữa con sẽ nói bác trả máy bay tư nhân cho con, con bán máy bay rồi xây cho mẹ cái chuồng ngựa và mua thêm vài thớt ngựa nữa.

Cho mẹ làm bà chủ, nói các cậu dắt ngựa cho mẹ."

Hề Gia cười, "Được nha."

Mạc Dư Thâm đi phía sau, không chen vào một câu nào.Sau đó Hề Gia nói với Đại bảo về đôi vai của người đàn ông, nói là chờ cậu nhóc lớn thêm chút nữa là có thể cõng mẹ được rồi, nhưng cậu nhóc vẫn rất nhớ cảm giác được bế.Có điều bây giờ đã lớn rồi, lên tiểu học, không ai bế cậu nhóc lên nổi nữa.Mạc Dư Thâm: "Ba vẫn còn có thể bế nổi con."

Đại Bảo có gen chiều cao của Mạc Dư Thâm, cao hơn mấy bạn cùng trang lứa một cái đầu, nặng hơn ba mươi ký."

Con nặng lắm."

Đại bảo nói.Mạc Dư Thâm: "Nặng hơn nữa ba cũng có thể bế."

Anh khom lưng ôm Đại bảo lên.Đại Bảo: "Mất mặt quá đi mất."

Hề Gia: "Lớn cỡ nào cũng là bé con của ba mẹ."

Mạc Dư Thâm: "Ba còn có thể bế con đi một đoạn."

Anh đột nhiên rất nhớ những ngày Đại Bảo còn nhỏ xíu, cảm giác lần đầu làm cha vẫn còn vui sướng tựa như mới hôm qua.Không biết từ lúc nào mà Đại Bảo đã sắp cao tới bả vai của Hề Gia."

Ngày còn bé con rất giống biển cả."

Mạc Dư Thâm không quên lên án cậu nhóc.Đại Bảo đã không còn nhớ rõ chuyện gì, "Có phải vì lòng dạ của con rất lớn có phải không?"

Mạc Dư Thâm: "Bớt dát vàng lên mặt mình đi.

Biển cả ngoài trừ rộng lớn ra thì toàn là nước."

Anh nói: "Mỗi lần con với cô ra ngoài chơi, lần nào cũng đồng ý với ba là sẽ về sớm nhưng kết quả nửa ngày sau vẫn không thấy bóng dáng đâu."

Đại bảo: "Đàn ông với nhau không cần tính toán chi li như vậy."

Mạc Dư Thâm: "Đàn ông có thể không so đo, nhưng con là trẻ con."

Đại Bảo: "...

Mấy lời này con từng nói với ba rồi sao?"

Mạc Dư Thâm: "Con đoán xem."

Đại Bảo cười ha ha.Đi mấy trăm mét, Đại bảo sợ ba mệt nên nói: "Ba ơi, ba thả con xuống đi."

Mạc Dư Thâm không thả, "Không mệt, ba còn có thể bế con đi thêm một đoạn đường nữa."

Đại Bảo: "Cảm ơn ba."

Cậu nhóc đã quên mất cảm giác khi được ba bế là như thế nào, hôm nay đã cảm nhận lại được rồi.Hề Gia cũng muốn bế con trai, "Cho em ôm đi."

Từ khi sinh con, lực cánh tay của cô trở nên vĩ đại."

Quá xấu hổ, xấu hổ quá."

Đại Bảo che mặt.Hề Gia vẫn ôm cậu nhóc, "Chỉ nặng hơn một chút so với hồi năm tuổi."

Đại bảo sửa lại: "Không phải một chút, mà là gần mười một ký."

"Mẹ bế quen rồi, không cảm thấy nặng."

Hề Gia nói: "Sức mạnh của người mẹ còn hơn tưởng tượng của con nữa đấy."

Đại Bảo tựa đầu lên vai mẹ, "Hôm nay con rất vui."

Hề Gia bế Đại bảo đi được hai ba trăm mét gì đó rồi thả xuống, sau đó cô và Mạc Dư Thâm mỗi người dắt một tay của Đại Bảo.Lúc Đại Bảo vừa biết đi, cô và anh cũng hay dắt tay Đại bảo đi như vậy, Đại Bảo thì cứ đi đi mãi không biết mệt.Đi mãi đi mãi liền trưởng thành."

Anh ơi."

Tam Bảo bỏ rơi xe cân bằng, chạy đến chỗ bọn họ.

Đại Bảo tháo nón bảo hiểm của cô bé xuống, lấy tay lau mồ hôi cho em gái rồi lôi kéo cô bé đi về phía trước.Nãy giờ Nhị bảo vẫn luôn chơi xe cân bằng với Tam Bảo, chơi đến mất tê liệt tay chân nhưng cậu nhóc vẫn đi nhanh đến sau em gái để đẩy lưng cô đi, tiết kiệm chút sức lực.Hề Gia nhìn mấy đứa nhỏ, bỗng nhiên cảm thán: "Mười năm sau, mấy đứa nhỏ đã lớn rồi, sẽ không dính lấy chúng ta như bây giờ."

Mạc Dư Thâm: "Chờ khi con cái lớn hết rồi thì em lại dính anh."

Hề Gia đan chặt mười ngón tay với Mạc Dư Thâm, đi theo sau lưng bọn nhỏ."

Ông xã."

"Hm?"

"Em yêu anh."*Bạn học Lã có lời muốn nói: Cảm ơn tất cả mọi người đã theo bạn học Lã đến cuối hành trình.

Chúc các bồ sẽ tìm thêm được nhiều bộ truyện mà cho dù nó là chay nhưng vẫn cuốn đến cuối truyện như Anh vẫn luôn yêu em.Thân ái.Sài Gòn, mùa mưa, ngày âm u đêm mưa sml, 09/08/2020.

HẾT.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom