Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍀🍀🍀
Giản Úc tìm thấy bình xịt hen suyễn, lắc vài lần rồi đưa đầu xịt vào miệng.Cứ như vậy hít thở một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng cảm thấy hơi thở của mình dần ổn định trở lại.Cậu đặt bình xịt xuống, đứng yên tại chỗ nghỉ ngơi một chút, sau đó mới bước lại ghế sô pha ngồi xuống.Sau một hồi luống cuống như vậy, trán cậu đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, vài sợi tóc tơ cũng bị ướt.Thấy cậu ngồi xuống, Tần Diễn giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện, chậm rãi bước tới gần, cúi đầu lí nhí: "Anh dâu, thật sự xin lỗi...
Tôi không ngờ lại khiến cậu phát bệnh."
Giản Úc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cố gắng ngẩng lên, gượng cười: "Không sao đâu, anh cũng không biết mà.
Với lại, chẳng phải anh chỉ có ý tốt muốn chúc mừng tôi thôi sao?"
Mặc dù khi nãy cơn hen suyễn của cậu đột nhiên bộc phát, nhưng cậu vẫn nghe rõ lời Tần Diễn nói.
Đối phương nói là muốn chúc mừng cậu thoát khỏi nhà họ Lục."
Hu hu hu, anh dâu không giận là được rồi!"
Tần Diễn nhanh chóng ngồi xuống cạnh Giản Úc, giơ hai tay thề thốt: "Lần này tôi nhớ rồi, sau này nhất định sẽ chú ý."
Giản Úc cười gật đầu một cái: "Ừm."
Sau đó, cậu với lấy điện thoại để bên cạnh.Lúc nãy cuống quá, cậu đã ném điện thoại sang một bên rồi chạy đi.
Trò chơi rắn săn mồi của cậu vốn sắp phá được kỷ lục, vậy mà lại đâm trúng con rắn khác, trên màn hình hiện lên thông báo "Game Over".Giản Úc cảm thấy hôm nay mình có vận may, thế là mở thêm một ván mới và bắt đầu chơi từ từ.Cậu cúi đầu, liếc thấy Tần Diễn đang nhìn mình mà không nói gì, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Cậu vừa điều khiển con rắn ăn đồ trên màn hình, vừa nói: "Anh muốn nói gì thì nói thẳng đi."
Tần Diễn ngập ngừng mở lời: "Là thế này...
Hôm nay cậu đừng kể chuyện này với anh Lục được không?
Tôi sợ anh ấy đánh chết tôi mất."
"Sao lại thế?"
Giản Úc hơi ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn cậu ta một cái, rồi lại cúi xuống chơi tiếp: "Có vẻ như anh rất sợ Lục tiên sinh nhỉ?"
Tần Diễn gật đầu lia lịa: "Tôi cũng không biết tại sao nữa.
Mỗi lần anh Lục chỉ cần trầm mặt lại, chân tôi đã run rẩy rồi.
Nói thật, đến anh ruột tôi, tôi còn không sợ như vậy!"
Giản Úc bật cười, không nói gì.Tần Diễn tiếp tục than thở: "Nếu anh Lục biết tôi làm cậu phát bệnh chắc chắn sẽ đánh chết tôi!
Chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy rùng mình rồi!"
Giản Úc: " ....."
Cậu chợt nhận ra một chuyện, Tần Diễn và dì Trương dường như đều nghĩ rằng giữa cậu và Lục Chấp là tình yêu chân thành.Thực tế, bọn họ chỉ là một mối quan hệ thỏa thuận mà thôi.Nhưng giống như hôm đó cậu không nỡ phá vỡ ảo tưởng của dì Trương, lần này Giản Úc cũng không nói gì với Tần Diễn.
Cậu chỉ mỉm cười gật đầu: "Ừ, tôi sẽ không nói với Lục tiên sinh đâu."
"Không nói với tôi chuyện gì?"
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp pha chút sắc lạnh vang lên.Giản Úc tạm dừng trò chơi, ngẩng đầu thì thấy Lục Chấp.Không biết bên ngoài đổ tuyết từ bao giờ.
Trên áo khoác của Lục Chấp phủ một ít bông tuyết, đôi mắt đen láy của hắn lạnh lùng như có thể nhìn thấu tất cả, chăm chú nhìn hai người trên ghế sô pha.Tần Diễn giật mình như mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức lùi ra sau vài bước: "Anh... anh Lục, anh về rồi!"
Giản Úc có chút buồn cười.Vốn dĩ Lục Chấp chưa chắc đã nhận ra điều gì, nhưng phản ứng của Tần Diễn chẳng khác nào "giấu đầu lòi đuôi".Quả nhiên, ánh mắt đen sâu thẳm của Lục Chấp lướt qua Tần Diễn đang hoảng hốt, sau đó quét xung quanh một vòng.
Ánh mắt hắn dừng lại ở bình xịt hen suyễn chưa kịp dọn.Này còn cái gì mà không rõ được nữa?Lục Chấp đã hiểu rõ tình hình trước mắt.
Hắn nhìn Giản Úc một lượt để chắc chắn cậu không sao, sau đó ánh mắt lạnh lẽo đổ dồn về phía Tần Diễn: "Cậu đã làm cái gì rồi?"
Tần Diễn xua tay liên tục: " Em... em đã làm gì đâu."
Lục Chấp tiếp tục nói: "Giản Úc bị hen suyễn, sau này mỗi lần đến biệt thự phải chú ý một chút."
Thấy Lục Chấp đã đoán ra hết mọi chuyện, Tần Diễn không còn cách nào chối cãi, vội vàng gật đầu: "Em biết rồi, lần sau em tuyệt đối không dám nữa."
Cậu ta biết mà, chỉ cần khiến anh dâu phát bệnh, nhất định anh Lục sẽ hỏi tội.Cậu ta bèn quay sang nhìn Giản Úc, ánh mắt như cầu cứu.Bên này, Giản Úc nhận được ánh mắt khẩn cầu ấy, liền lên tiếng đúng lúc: "Bây giờ tôi không sao rồi."
Lục Chấp nghe vậy, sắc mặt dịu đi đôi chút.
Hắn nhìn Giản Úc, chậm rãi nói: "Phải phạt, cậu có thể bảo cậu ta bón phân cho vườn rau của cậu."
Dù sao Tần Diễn cũng đang rảnh rỗi, cho cậu ta một chút việc để làm, vừa tiêu hao năng lượng, vừa tránh cho cậu ta lại đi tụ tập với đám bạn xấu.Vườn rau của Giản Úc là nơi mà toàn bộ người trong biệt thự đều quan tâm.
Có việc hay không có việc, họ đều sẽ ghé qua sau biệt thự xem thử, mong những mầm rau nhỏ nhanh chóng lớn lên.Tuy Lục Chấp bận rộn, không rảnh rỗi đi xem, nhưng cửa sổ phòng làm việc của hắn lại hướng thẳng ra khu vườn.
Thỉnh thoảng, ánh mắt hắn sẽ vô tình quét qua đó, và mỗi lần như thế sẽ dừng lại một hai giây trước khi rời đi.Nghe ý kiến này, mắt Giản Úc lập tức sáng lên: "Được đấy."
Vườn rau đúng là cần bón phân rồi.
Nhưng người làm trong biệt thự đều có công việc riêng, còn Giản Úc thì lười nhác không muốn động tay.
Bây giờ lại có sẵn một lao động miễn phí.Cậu bỗng cảm thấy Lục Chấp quả là một thương nhân thông minh, không bao giờ bỏ lỡ cơ hội "vắt kiệt" lợi ích.Nhìn thấy mình bị sắp đặt chỉ với vài câu, Tần Diễn vội vàng lên tiếng: "À, em có thể nói một câu không?
Vườn rau gì vậy?"
Giản Úc khóa màn hình điện thoại, nhét vào túi áo, rồi đứng dậy: "Ngay phía sau biệt thự thôi.
Tôi dẫn anh đi xem."
Thấy Giản Úc dẫn Tần Diễn đi, Lục Chấp liền gọi cậu lại: "Chờ đã."
Giản Úc dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Lục tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
Lục Chấp nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay ở tập đoàn, liền nói: "Khi nào rảnh, cậu nên làm quen thêm với chức năng và cách sử dụng con robot của mình đi."
"Hả?"
Giản Úc ngơ ngác: "Vì sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt đáp: "Để lỡ có ai hỏi thì còn biết trả lời."
Giản Úc mờ mịt: "Ai sẽ hỏi tôi mấy cái đó chứ?"
Lý do Giản Úc mua con robot là vì muốn lười biếng.
Hơn nữa, nhìn Tiểu Bạch cũng biết là công nghệ hàng đầu, những tính năng và công dụng của nó chắc chắn rất phức tạp.
Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy mình sẽ phải tiêu phí nhiều tế bào não lắm.Nghĩ vậy, cả người Giản Úc đều bài xích, dùng đôi mắt trong veo của mình nhìn chằm chằm Lục Chấp, giọng nói có chút nài nỉ: "Nhất định phải làm quen sao?
Không làm quen được không?"
Giọng Giản Úc vốn đã mềm mại, giờ còn hạ thấp xuống, vừa đáng yêu lại có chút tội nghiệp.Đến mức Tần Diễn đứng bên cạnh cũng cảm thấy xúc động, quay sang nhìn Lục Chấp.Lục Chấp: "....."
Hắn im lặng vài giây, sau đó nói: "Thôi được rồi, cậu dẫn Tần Diễn ra vườn rau đi, không có chuyện gì nữa đâu."
"Cảm ơn Lục tiên sinh."
Một giây sau Giản Úc đã khôi phục nụ cười rạng rỡ, xoay người bước ra ngoài.Lục Chấp: "....."
Hắn bắt đầu nghi ngờ rằng cái vẻ tội nghiệp vừa rồi của Giản Úc là cố ý bày ra.Giản Úc dẫn Tần Diễn ra vườn rau và bón phân suốt hai tiếng đồng hồ.Tất nhiên, phần lớn công việc là do Tần Diễn làm, còn cậu thì đứng không xa chỉ huy.Một công tử nhà giàu như Tần Diễn chưa bao giờ thấy qua thứ gì giống vườn rau.
Vì vậy, cậu ta cảm thấy vô cùng mới lạ, chạy nhảy trong vườn giống như một chú chó Husky phấn khích, không hề có vẻ gì là mệt mỏi.Chẳng mấy chốc, cả vườn rau đã được xử lý xong.Giản Úc chân thành khen ngợi: "Thật sự cảm ơn cậu."
Nói xong, cậu mỉm cười đưa cho Tần Diễn một chai nước khoáng như phần thưởng cho công lao của cậu ta.Tần Diễn hoàn toàn không cảm thấy mình bị lợi dụng.Cậu ta nhận lấy chai nước, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, phấn khích hỏi: "Không có gì, không có gì!
À, anh dâu, tôi muốn hỏi một chút, sau này khi rau lớn rồi, tôi có thể đến ăn được không?"
Chủ yếu là vì rau tự trồng chắc chắn có ý nghĩa khác xa với rau bán trong siêu thị."
Đương nhiên là được."
Giản Úc cười đáp, "Đợi đến mùa xuân, tôi còn định trồng thêm dâu tây, dưa hấu, lúc đó sẽ có nhiều thứ hơn."
Nói đến đây, trong lòng cậu có chút tiếc nuối.
Cậu rất thích khu vườn này, nhưng cũng chỉ có thể trồng đến mùa đông năm sau, sau đó cậu sẽ phải rời đi.Tần Diễn không biết suy nghĩ của cậu, chỉ thao thao bất tuyệt tưởng tượng về viễn cảnh một tay cầm dâu tây, một tay cầm dưa hấu đầy hứng khởi.-Buổi tối hôm nay.Giản Úc lại vào bếp chuẩn bị đồ ăn.Lần này, cậu định làm một ít bánh gạo.Dì Trương đúng lúc này trở về biệt thự, tay xách nách mang một loạt túi lớn túi nhỏ.
Vừa bước vào bếp, nhìn thấy Giản Úc, dì liền giật mình: "Cậu Giản, sao cậu lại tự mình vào bếp thế này?
Tôi không ở nhà, cậu cứ gọi người khác nấu là được mà."
Giản Úc đang xem hướng dẫn làm bánh gạo, nghe vậy, quay đầu lại cười nói: "Dì Trương, dì đã về rồi."
Nhìn thấy dì Trương trở về, nụ cười của cậu vô cùng chân thành.
Dù sao thì dạo này cậu cũng rất nhớ tay nghề nấu nướng của dì."
Ôi!"
Dì Trương vui vẻ đặt đồ trên tay xuống, vừa nhìn thấy Giản Úc đã mở lời: "Cậu Giản, lần này tôi mang về rất nhiều lạp xưởng và thịt xông khói từ quê lên.
Mùi vị thơm ngon hơn hẳn đồ mua trong thành phố.
Tối nay tôi sẽ làm cho cậu và Lục tiên sinh ăn thử nhé."
Giản Úc cười tít mắt: "Được ạ."
Dì Trương mở vòi nước rửa tay, vừa rửa vừa hỏi: "Cậu Giản, cậu vừa làm gì vậy?
Muốn ăn gì thì cứ bảo tôi là được."
Có dì Trương ở đây, tất nhiên Giản Úc không cần tự làm nữa, bèn đáp: "Cháu định làm bánh gạo."
"Cái này tôi biết làm.
Cậu ra ngoài nghỉ ngơi đi."
Dì Trương nhìn Giản Úc đầy yêu thương rồi nói: "Lần này tôi còn mang theo cả con trai tôi là Tiểu Lỗi.
Cậu ra ngoài nói chuyện với nó đi."
Giản Úc nhớ dì Trương từng kể rằng con trai dì tên là Trương Tiểu Lỗi.
Ban đầu, cậu bé theo họ cha, nhưng sau khi người đàn ông đó bỏ rơi hai mẹ con, dì đã đổi lại họ cho con.Giản Úc rút khăn giấy lau tay, sau đó đi ra khỏi bếp.Quả nhiên, cậu nhìn thấy một đứa trẻ trong phòng khách, chính là Trương Tiểu Lỗi.Trương Tiểu Lỗi khoảng tám tuổi, gương mặt rất sáng sủa, đầu tròn trịa, mái tóc cũng ngoan ngoãn rủ xuống.Chỉ là vài năm trước, cậu bé từng mắc một căn bệnh nặng khiến não bị tổn thương.
Vì vậy, hành vi thường ngày của cậu bé có hơi khác so với những đứa trẻ khác, lời nói cũng lắp bắp.Thấy Giản Úc xuất hiện, Trương Tiểu Lỗi vốn đang ngồi trên ghế liền đứng bật dậy, ánh mắt có chút sợ sệt nhìn Giản Úc, tay nắm chặt gấu áo, trông như đang bị phạt đứng.Không hiểu sao, nhìn dáng vẻ ngay ngắn của Trương Tiểu Lỗi, Giản Úc bất giác nhớ đến quãng thời gian mình ở trong gia đình nhận nuôi ở thế giới trước.Có lẽ vì thế, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác thương xót khó tả đối với đứa trẻ này.Giản Úc mỉm cười, dịu dàng trấn an: "Đừng sợ."
Để giảm bớt sự dè dặt của đứa trẻ, Giản Úc chủ động hỏi: "Em là Trương Tiểu Lỗi đúng không?"
Đôi mắt tròn xoe như hạt nho của Trương Tiểu Lỗi đầy vẻ rụt rè, không dám ngẩng đầu nhìn người đối diện: "Vâng, vâng, là em ạ."
Giản Úc cảm thấy đứng nói chuyện hơi mỏi, bèn ngồi xuống ghế sô pha, vỗ nhẹ chỗ bên cạnh rồi gọi: "Lại đây, ngồi cạnh anh nè."
Trương Tiểu Lỗi chầm chậm bước từng bước đến gần, rồi rụt rè ngồi xuống bên cạnh Giản Úc, cúi đầu khẽ đan mấy ngón tay vào nhau.Giản Úc khá thích những đứa trẻ ngoan ngoãn không quậy phá, nhưng Trương Tiểu Lỗi lại quá im lặng.
Tính cách bị đè nén như vậy, nếu kéo dài, có lẽ sẽ không tốt.Thế là cậu tiếp tục trò chuyện: "Ở trường, em học thế nào?
Có vui không?"
Trương Tiểu Lỗi lại càng im lặng hơn.
Một lúc lâu sau, cậu bé mới lắp bắp trả lời: "Không... không vui ạ."
Giản Úc hạ giọng, dịu dàng hỏi: " Em có muốn nói cho anh nghe không?"
Có lẽ do giọng nói của Giản Úc quá nhẹ nhàng, hoặc ánh mắt cậu nhìn Trương Tiểu Lỗi đầy khích lệ, cuối cùng cậu bé cũng chịu kể ra tình trạng của mình: "Bạn... bạn cùng lớp đều cười em là... là đồ ngốc.
Có... có bạn nam còn đánh em nữa."
Nghe vậy, Giản Úc lập tức nói dứt khoát: "Nếu bị đánh, em nhất định phải đánh lại.
Như thế lần sau chúng sẽ không dám bắt nạt em nữa."
"Dạ?"
Cuối cùng Trương Tiểu Lỗi cũng ngẩng đầu lên, nhưng gương mặt tràn đầy ngạc nhiên.Đây là lần đầu tiên trong đời cậu bé nghe thấy lời khuyên như thế, nhất thời còn chưa có phản ứng lại được.Kỳ thật, cậu bé từng kể tình huống của mình với dì Trương.
Nhưng dì Trương là người lớn tuổi, tư duy khá truyền thống, luôn khuyên cậu bé rằng phải hòa thuận với bạn bè thì mới không bị bắt nạt.
Vì vậy, sau này dù bị đánh đến mức chảy máu đầu, Trương Tiểu Lỗi cũng không dám kể với mẹ nữa.Một lúc lâu sau, Trương Tiểu Lỗi lắp bắp hỏi: "Nếu... nếu em đánh không lại thì sao ạ?"
Giản Úc cười nói: "Đánh không lại thì đến tìm anh.
Lần sau em cứ bảo với bọn chúng rằng, em có anh trai chống lưng.
Nhớ chưa nào?"
Trương Tiểu Lỗi há miệng thở dốc: "Thật... thật sao ạ?"
"Thật chứ."
Giản Úc xoa đầu cậu bé, "Nhưng mà, mùa đông năm sau anh phải rời đi rồi, nên em vẫn cần học cách tự bảo vệ mình."
Trương Tiểu Lỗi bị loạt thông tin này làm cho bối rối: "Anh... anh sẽ đi đâu ạ?"
Giản Úc chống tay dưới cằm, lười biếng đáp: "Chuyện đó... anh chưa nghĩ ra."
Đến lúc đó cậu có 50 triệu, sống một năm cuối đời.
Vậy cậu nên trải qua ở đâu đây?
Một hòn đảo xinh đẹp?
Hay tiếp tục ở thành phố lớn, ngày ngày hưởng thụ cuộc sống xa hoa?Lầu hai, cửa thư phòng mở ra.Lục Chấp xử lý xong hai phần văn kiện, đang định xuống lầu thì bất ngờ nghe thấy Giản Úc nhắc đến chuyện sẽ rời đi vào mùa đông năm sau.Không hiểu sao, động tác của hắn khựng lại trong một thoáng.
Nhưng rất nhanh, hắn tiếp tục bước xuống lầu.Thỏa thuận giữa hắn và Giản Úc vốn dĩ chỉ kéo dài một năm, đây là điều đã định sẵn từ trước.Ở phòng khách, Trương Tiểu Lỗi nhìn thấy Lục Chấp đi xuống liền đứng bật dậy, lễ phép chào: "Cháu chào chú Lục ạ."
Lục Chấp chỉ khẽ "ừ" một tiếng.Đúng lúc này, dì Trương từ bếp đi ra, nghe thấy vậy thì lập tức trách: "Tiểu Lỗi, mau đổi cách xưng hô đi."
Lý do của dì rất đơn giản: nếu Trương Tiểu Lỗi gọi Giản Úc là "anh", mà lại gọi Lục Chấp là "chú", thì chẳng phải vai vế bị lệch sao?Trong lúc Trương Tiểu Lỗi còn ngơ ngác không biết liệu có nên đổi cách gọi hay không, Lục Chấp lên tiếng: "Không sao đâu."
Hắn cũng không để ý chuyện xưng hô này.Rõ ràng Giản Úc cũng thế, cậu cười nói: "Dì Trương, Tiểu Lỗi gọi thế nào cũng được mà."
Tuy nhiên, dì Trương lại rất kiên quyết: "Không được, phải thống nhất cách xưng hô.
Hai người sắp kết hôn rồi đấy!"
Nói xong, dì quay sang Trương Tiểu Lỗi thúc giục: "Tiểu Lỗi, nhanh lên, gọi anh Lục."
Dù sao Giản Úc mới 22 tuổi, không thể gọi cậu là "chú Giản" được, đúng không?Trương Tiểu Lỗi ngoan ngoãn sửa lại, gọi: "Anh Lục ạ."
Lúc này dì Trương mới hài lòng.Sau tình huống nhỏ ấy, cả nhóm cùng ngồi vào bàn ăn.Bình thường, chỉ có Giản Úc và Lục Chấp ăn cùng nhau, còn dì Trương và những người làm khác thì ăn riêng.
Nhưng tối nay, có mặt Trương Tiểu Lỗi, không khí cũng khác hẳn.Giản Úc kéo Trương Tiểu Lỗi ngồi xuống cạnh mình, sau đó quay sang dì Trương: "Dì Trương, dì cũng ngồi ăn chung đi."
Dì Trương nghe vậy, vội xua tay: "Không, không, như thế không đúng phép tắc."
"Không có gì là không đúng cả, mọi người đều là ăn cơm thôi mà."
Giản Úc nói rồi nhìn qua Lục Chấp, "Lục tiên sinh, anh thấy sao?"
Lục Chấp không hề để ý, gật đầu: "Ừ, ngồi đi."
Dì Trương thấy không thể từ chối được nữa, đành ngồi xuống.Trong bữa cơm.Giản Úc vừa ăn vừa trò chuyện với Trương Tiểu Lỗi.Ăn xong, cậu còn dẫn Trương Tiểu Lỗi chơi thêm một lúc.Cuối cùng, Giản Úc bật màn hình chiếu phim trong phòng khách và mời cả những người làm khác cùng tham gia.Trong lúc nhất thời, không khí trong biệt thự tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.Giản Úc ngồi trên sô pha, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu nhiệt tình mời Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh có muốn xem phim không?"
Lục Chấp nhìn khung cảnh trước mặt, ánh mắt thoáng xao động.Quả đúng như Trần Hoài đã nói, kể từ khi Giản Úc đến, biệt thự này trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.Trước đây nơi này luôn lạnh lẽo, giờ đây lại tràn đầy hơi thở của cuộc sống.Nhưng Lục Chấp không tham gia cùng mọi người mà quay trở lại phòng làm việc trên tầng hai.Hắn đã quen với việc lập kế hoạch rõ ràng cho cuộc sống của mình và kiên định thực hiện nó.Từ việc theo học tại ngôi trường hàng đầu, đến việc quản lý một tập đoàn niêm yết hàng đầu, đó dường như là toàn bộ cuộc đời hắn.Giản Úc nhìn bóng lưng Lục Chấp rời đi, ánh mắt thoáng chút trầm ngâm.Lục Chấp quả là một người tự giác và khắt khe với bản thân.Kể từ khi đến đây, cậu chưa từng thấy Lục Chấp thực sự thư giãn.Đây chính là Lục Chấp – luôn im lặng nhưng mạnh mẽ.Khoảng 11 giờ đêm.Xem phim xong, Giản Úc trở về phòng ngủ.Nếu là ngày thường, giờ này cậu sẽ đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng tối nay, vì đồ ăn dì Trương nấu quá ngon, cậu đã ăn hơi nhiều, đến giờ bụng vẫn còn no.Cậu mang dép lê, bước đến bên cửa sổ lớn, lười nhác ngồi xuống thảm tatami, ngẩn người nhìn ra ngoài.Thói quen ngẩn người trước cửa sổ như thế này cậu đã hình thành từ thế giới trước.Khi đó, cậu còn ở trong cô nhi viện.
Vì mắc bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ, chẳng ai muốn nhận nuôi cậu.Bởi vậy Giản Úc luôn ngưỡng mộ những đứa trẻ được nhận nuôi.
Cậu thường xuyên đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài, mong mỏi có ai đó đến nhận nuôi mình.Cuối cùng điều đó cũng thành sự thật.
Dù cặp vợ chồng đó có hơi nóng nảy, nhưng trong lòng cậu vẫn có chút niềm vui thầm lặng – cuối cùng, cậu cũng có cha mẹ.Nhưng cậu chỉ ở trong gia đình đó 5 năm trước khi bị đuổi ra ngoài và chết trong một gầm cầu..."
Cốc cốc!"
Đang lúc Giản Úc ngẩn người, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.Cậu kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ, bước đến mở cửa.
Đứng ngoài là Lục Chấp."
Lục tiên sinh, muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?" – Giản Úc hỏi.Lúc này, Lục Chấp nhìn cậu, giọng điềm tĩnh: "Có chuyện cần thông báo với cậu.
Sau Tết, chúng ta sẽ tổ chức lễ đính hôn."
Nghe nhắc đến chuyện kết hôn, Giản Úc nghiêm túc hơn.Sau Tết ư?Còn khoảng mười ngày nữa là đến năm mới rồi.Tác giả có đôi lời:Đính hôn!
Tung hoa! 🎉