Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu

[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
9 - Anh


Những chương trình giải trí mà Hứa Dục tham gia trong mấy năm gần đây hầu hết đều là về những món ăn ngon, trang điểm.

Ngoài ra, chúng còn có một điểm chung nữa là ratings thấp, ít người xem.Theo cách lý giải của Hứa Vị Trì thì tham gia mấy show giải trí này có nghĩa là đi làm, làm nhiều rồi sẽ cảm thấy chẳng có gì ghê gớm.Bởi tính cách ít nói, không thích thể hiện mà cảnh quay của Hứa Dục cũng không nhiều.

Những video trên KAYOU gần như đều được lấy từ các chương trình đó, cộng thêm một vài phỏng vấn, vì không nổi tiếng nên những thứ có thể cắt ra cũng rất ít.Chẳng hạn như chiếc video có tên là "ai không muốn được Hứa Dục gọi là anh" có lượt xem nhiều thứ hai trong từ khóa Hứa Dục cũng chỉ có hai mươi giây.Sau khi Hứa Dục thoát khỏi chiếc video đầu tiên thì ấn vào video này."

Anh."

Video vừa mở đã vang lên giọng nói của Hứa Dục.Lúc mới hợp tác, mọi người vẫn chưa quen biết nhau, Hứa Dục lại còn nhỏ tuổi nhất nên gặp người nào cậu cũng gọi là anh, có lẽ video này được cắt ra từ đó.Sau khi cưỡng chế cắt ghép biên tập và phối thêm nhạc nền, xuyên suốt hai mươi giây đều là các tiếng "anh" của Hứa Dục, thậm chí còn có một vài câu nói có kèm theo chữ "anh" của cậu nữa."

Anh."

"Anh."

"Anh đã ăn chưa?"

"Anh ơi, ở chỗ em này."

"Anh, đưa cho em đi."

Hứa Dục không biết mình gọi "anh" thế nào mà bình luận trên màn hình lại liên tục hiện lên.[Cứ coi như ẻm đang gọi tôi là anh đi!][Mặc dù tui là chị, nhưng Dục Dục nhất định đang gọi tui.][Tôi thích tiếng "anh ơi" này ghê.][Cho em, cho em, tất cả đều cho em!]Càng xem Hứa Dục càng không muốn nhìn thấy chữ "anh" này nữa.Sau khi thoát khỏi video này, cậu cũng không xem các video bên dưới.Quay lại trang chủ, Hứa Dục nhìn biểu tượng chiếc kính lúp nho nhỏ trên góc trái, suy nghĩ hai giây bèn nhấn vào.Trong khung gợi ý không có cả họ cả tên Tô Nguyên Cửu, nên Hứa Dục phải tìm từng chữ một.

Đầu tiên là chữ "Tô", rồi tìm đến chữ "Nguyên", bỗng nhiên có chút nản, cậu không muốn tìm chữ "Cửu" nữa, đồng thời cũng xóa hết kết quả vừa mới tìm được đi.Sau đó, Hứa Dục lại nhập một cái tên khác vào trong khung tìm kiếm: Giới Nam.Vốn đang không biết hai chữ này viết thế nào, e là sẽ không tìm ra được, ai ngờ trong bộ gõ lại có gợi ý, xem ra người này thực sự rất nổi tiếng.Giống như những gì Trịnh Học đã nói, trong mục video của Giới Nam đều là các loại review, mỗi video đều có vài triệu lượt xem.Kéo xuống dưới một chút, cậu nhìn thấy Vlog của Tô Nguyên Cửu, đã có hơn 10 triệu lượt xem.Hứa Dục hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhấn vào.Ăn uống, tập gym, tắm rửa xong xuôi, lại luyện thanh thêm một lúc, thế là đã kết thúc một ngày.Sau khi bật đèn ngủ trên đầu giường lên, Hứa Dục mới tắt đèn phòng, cậu nằm xuống giường kéo chăn lên.Nhớ lại hôm nay có nói chuyện với Tô Nguyên Cửu, vì vậy trước khi ngủ, trong lòng Hứa Dục không khỏi mặc niệm ba câu: "Không mơ thấy Tô Nguyên Cửu, không mơ thấy Tô Nguyên Cửu, không mơ thấy Tô Nguyên Cửu", rồi mới nhắm mắt lại.Cách này luôn được Hứa Dục sử dụng để đuổi ma, cậu rất sợ ma, bởi lúc nhỏ đã có những ký ức không được tốt đẹp lắm.Cho nên nếu ban ngày có lỡ nghĩ đến hoặc là tiếp xúc với những thứ này, trước khi ngủ cậu nhất định phải niệm ba lần "Không mơ thấy ma", chỉ cần làm vậy thì chắc chắn sẽ không mơ thấy.Có lẽ là do Tô Nguyên Cửu không phải ma, nên phương pháp này của Hứa Dục đã mất đi tác dụng.Tối đó cậu lại mơ thấy Tô Nguyên Cửu.Nhưng giấc mơ lần này rất bình thường, cậu mơ thấy mình đang chụp quảng cáo ở JSS, Tô Nguyên Cửu cũng ở bên cạnh, thế nhưng chẳng có gì kỳ quái xảy ra giữa bọn họ cả.Ngày hôm sau Hứa Dục thức dậy, cậu mở to mắt, ngây người trên giường mất một hồi, sau đó thì thở dài một hơi.Ăn xong bữa sáng, Hứa Dục lại vùi đầu vào phòng luyện thanh, thẳng tới chạng vạng tối mới đi ra ngoài.Ăn cơm hộp cả một ngày trời đã có chút ngán, Hứa Dục bắt đầu nhớ tới món bò viên ở trước cửa tiểu khu.Nghĩ là làm ngay, Hứa Dục lấy một chiếc áo khoác trong phòng ngủ mặc vào, rồi cầm điện thoại đi xuống lầu.Sắp đến mùa hè, ban ngày dần trở nên dài hơn, từ trong tiệm bò viên đi ra mà trời vẫn chưa tối hẳn.Ráng chiều màu cam trải dài giữa không trung, bao phủ toàn thành phố, từng đám mây tựa như những miếng đậu hủ đang đuổi bắt nhau bên sườn núi, đột nhiên nhớ tới những lời chị Vân đã nói hôm qua, bảo cậu lâu rồi không đăng Weibo, Hứa Dục bèn lấy điện thoại chụp một tấm đơn giản, ghi thêm hai chữ "hôm nay", rồi đăng lên Weibo.Không tới năm phút đã có rất nhiều fans bình luận lại, một vài người nói 'Dục Dục cuối cùng em cũng xuất hiện rồi', một vài người lại nói 'nắng chiều đẹp quá xá', còn có mấy người thì đăng ảnh chụp bầu trời của họ lên.Chị Vân cũng gửi tin nhắn đến: Kêu em đăng Weibo, em liền đăng cái này?Hứa Dục cười cười, cúi đầu gõ chữ: Không biết phải đăng cái gì nữa.Chị Vân: Thôi được rồi...Hứa Dục không lập tức lên lầu, câu đọc xong tin nhắn thì nhét điện thoại vào túi áo, tiếp tục đi dạo trong tiểu khu một lát.Sau bữa tối, người trong tiểu khu cũng khá nhiều, rất nhiều hộ gia đình xuống dưới tản bộ, dẫn cún cưng đi dạo, đưa cháu đi chơi, náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều.Bước qua cầu, lại đi qua một đoạn đường toàn hoa, sắc trời cũng dần dần tối hẳn.

Ngọn đèn ven đường đã được bật sáng, Hứa Dục thầm nghĩ đã dạo đủ rồi, đi thêm một đoạn nữa rồi trở về.Đi mãi đi mãi, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng trước đình nghỉ mát.Hứa Dục không quá chắc chắn, cậu đứng sát mỏm đá ven đường, rướn người nhìn về trước.Đúng là Tô Nguyên Cửu rồi, hắn đang đứng cạnh bờ hồ gọi điện thoại.Hứa Dục dừng bước, lưỡng lự vài giây không biết nên đi qua chào hỏi hay là quay đầu trở về.Cuối cùng vẫn là Tô Nguyên Cửu quyết định giúp cậu.Bởi hắn đã quay đầu lại.Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Dục nở nụ cười rồi đi về phía Tô Nguyên Cửu.Lúc cậu tới nơi, Tô Nguyên Cửu đã kết thúc cuộc gọi, đang cất điện thoại vào trong túi."

Trùng hợp ghê, chủ tịch Tô", Hứa Dục hỏi Tô Nguyên Cửu: "Sao anh lại ở đây?"

Tô Nguyên Cửu nói: "Đến tìm một người bạn."

Hứa Dục gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "À."

Tô Nguyên Cửu cũng hỏi, "Còn cậu thì sao?

Đi dạo à?"

Hứa Dục: "Vâng, chuẩn bị về rồi."

Tô Nguyên Cửu: "Nhà cậu ở đâu?"

Hứa Dục ngẩng đầu chỉ về hướng nhà mình: "Bên kia."

Tô Nguyên Cửu gật đầu: "Cùng đường, cùng đi đi."

Hứa Dục không biết Tô Nguyên Cửu đã tìm được bạn mình hay chưa, chẳng qua cậu cũng không dám hỏi, dẫu sao thì hỏi han quá nhiều cũng không được lịch sự cho lắm.Cảm giác xấu hổ lúc trên xe hôm qua đột nhiên lại ùa về, chỉ khác là hôm nay Tô Nguyên Cửu không có làm việc.Hứa Dục không biết đối phương có cảm thấy lúng túng giống mình hay không nữa.Đi được hai bước, Tô Nguyên Cửu lại mở miệng nói: "Tuần sau mới chụp quảng cáo tiếp, mấy hôm nay cậu có lịch trình gì không?"

"Có", Hứa Dục đáp: "Mấy ngày nữa phải tới Kiến Thị ghi hình một chương trình".

Hứa Dục nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Sẽ không làm ảnh hưởng đến việc chụp ảnh cuối tuần đâu, chỉ đi hai ngày là về rồi."

Tô Nguyên Cửu cười: "Tôi không có ý này" , sau đó thì hỏi: "Chương trình gì vậy?"

Hứa Dục: "I Sing You Sing.

Không biết chủ tịch Tô đã nghe qua chưa?"

Tô Nguyên Cửu: "Chưa."

Hứa Dục giải thích: "Là một chương trình âm nhạc."

Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng: "Trở về tôi sẽ tìm hiểu một chút."

Hứa Dục gật đầu: "Được."

Tô Nguyên Cửu: "Mấy hôm trước tôi có nghe cậu hát, rất êm tai, cậu có bài của riêng mình không?"

"Có mấy bài, chỉ là vẫn chưa có cơ hội phát hành", Hứa Dục cười cười: "Tự mình hát chơi thôi."

Tô Nguyên Cửu: "Tôi phải nghe ở đâu?"

Hứa Dục có chút kinh ngạc: "Anh muốn nghe sao?"

Tô Nguyên Cửu gật đầu: "Muốn nghe."

Hứa Dục nghĩ nghĩ: "Đến lúc phát hành sẽ gửi cho anh nghe."

Tô Nguyên Cửu gật đầu, lấy điện thoại ra: "Vậy chúng ta kết bạn WeChat đi."

Hứa Dục ngẩn người nửa giây, cũng móc điện thoại của mình ra: "Được thôi."

Hứa Dục không quen nói chuyện với người lạ, có nhiều khi đối phương không mở miệng thì cậu cũng có thể phát huy khả năng im lặng của mình đến cực hạn.

Một khi đụng phải tình huống này, thì lại càng không biết nói gì, bầu không khí sẽ càng trở nên lúng túng hơn.Thế nhưng hôm nay không giống vậy, hai người cứ chậm rãi đi dạo, Hứa Dục cảm thấy dường như cũng không quá mất tự nhiên như trong tưởng tượng.Lại đi thêm một đoạn, tầm mắt Tô Nguyên Cửu giống như liếc qua một cái.Sau đó, hắn lên tiếng: "Hứa, Dục."

Tô Nguyên Cửu gọi từng chữ một.Hứa Dục: "Hả?"

Tô Nguyên Cửu quay đầu qua nhìn cậu: "Kẹp tóc của cậu."

Hứa Dục à một tiếng, giơ tay sờ lên kẹp tóc: "Là mua đấy, tình cờ nhìn thấy có chữ XY nên mua."

Tô Nguyên Cửu: "Có nhiều người hỏi cậu rồi sao?"

Hứa Dục gật đầu: "Có vài người, còn có người tưởng là tôi đặt làm cơ."

Hứa Dục không thích cảm giác tóc mái lòa xòa ở trước trán, cho nên chiếc kẹp này thường xuyên được sử dụng, tóc mái được cuốn lại thành một nhúm rồi kẹp ngược lên trên.Lúc này ánh đèn đường sáng rực, trời cũng đã tối đen, màn đêm phủ xuống càng làm tôn lên làn da trắng nõn của Hứa Dục.Làn mi vừa dài vừa dày, đôi mắt sáng trong lại có thần.Lúc nói chuyện với Tô Nguyên Cửu, Hứa Dục hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào hắn.Nói xong còn khẽ nở nụ cười, sau đó mới rời tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía trước.Tô Nguyên Cửu cũng thu hồi tầm mắt, kín đáo nở nụ cười.Tô Nguyên Cửu hỏi: "Mua ở đâu thế?"

Hứa Dục: "Hai năm trước lúc đi công tác trên đảo đã mua."

Tô Nguyên Cửu quay đầu sang nhìn kẹp tóc của Hứa Dục."

Chủ tịch Tô", Hứa Dục đi ra khỏi con đường lát đá: "Tôi đến nhà rồi."

Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng, cũng không lập tức nói lời tạm biệt."

Hứa Dục", Tô Nguyên Cửu gọi tên cậu: "

Sau này có thể đừng gọi tôi là chủ tịch Tô nữa không?"

Hứa Dục khó hiểu nói: "Hả?", hầu kết của cậu vô thức lăn lộn: "Vậy phải gọi là gì?"

Tô Nguyên Cửu buột miệng thốt ra: "Anh."

Vừa dứt lời, hắn cũng phải bật cười, sau đó thì có chút xấu hổ mà ho khan hai tiếng: "Xin lỗi."

Có lẽ Hứa Dục không nghe rõ, lại càng tỏ ra nghi hoặc: "Cái gì?"

"Không có gì."

Tô Nguyên Cửu lấy lại phong độ, lúc này mới nghiêm túc nói: "Không ngại gọi tên của tôi chứ?"

"Tô...."

Hứa Dục thử một chút, sau đó lắc đầu cười: "Không hay lắm đâu."

Tô Nguyên Cửu gật đầu, nhún nhường một bước: "Vậy gọi là Tô tiên sinh đi, không được từ chối nữa."

Hứa Dục đồng ý: "Được."

Tô Nguyên Cửu khẽ hất cằm nhìn Hứa Dục, thấp giọng nói: "Gọi một câu đi."

Hứa Dục chớp chớp mắt, tựa như đã bị Tô Nguyên Cửu mê hoặc.Hứa Dục: "Tô tiên sinh."
 
[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
10 - Nói chuyện cưới gả rồi


Hứa Dục bước vào thang máy, ngẩng đầu nhìn các phím số một hồi, mới từ từ bình tĩnh lại.Cậu vào WeChat tìm tên Tô Nguyên Cửu đổi thành Tô tiên sinh, tiện thể vào danh bạ sửa chủ tịch Tô thành Tô tiên sinh luôn.Buổi tối không có kế hoạch luyện thanh, Hứa Dục bèn mở 《I Sing You Sing》 mùa 1 đã xem được một nửa ra xem nốt.《I Sing You Sing》 là một chương trình thi đấu âm nhạc, quán quân sẽ được quyết định trong vòng cuối cùng, chẳng qua hai chữ "quán quân" này lại chẳng liên quan gì đến Hứa Dục cậu cả.Thể lệ thi đấu sẽ có bốn vị ca sĩ cố định, mỗi tập sẽ mời đến năm vị tuyển thủ.

Năm vị tuyển thủ này sẽ lần lượt lên sân khấu biểu diễn, sau đó dựa theo số phiếu bầu mà chọn ra người được yêu thích nhất.

Người đó được quyền chọn một trong số bốn vị ca sĩ kia để song ca.

Số phiếu bầu của khán giả giành cho phần song ca này chính là điểm số của ca sĩ đó.Tổng cộng có 13 tập.

Trong 12 tập đầu, bốn người ca sĩ, mỗi người sẽ giành được ba vị tuyển thủ, mà trong tập cuối cùng, các vị tuyển thủ sẽ PK với nhau để giành thêm điểm, ai có điểm số cao nhất sẽ trở thành quán quân.Theo thông báo chính thức của ban tổ chức thì vị trí quán quân sẽ thuộc về ca sĩ được khán giả bình chọn nhiều nhất.Đương nhiên, Hứa Dục sẽ không tin cái thông báo đó rồi.Mục đích đầu tiên Chị Vân giúp cậu báo danh tham gia chương trình này là kiếm tiền, thứ hai là để tăng độ nhận diện.Tuy chỉ tham gia một tập, thế nhưng nếu may mắn có thể trở thành người được khán giả bình chọn nhiều nhất, thì có thể hát thêm hai bài, một bài đơn ca, một bài song ca.Chẳng qua, Hứa Dục cũng không ôm hy vọng gì nhiều, suy cho cùng thì mấy chương trình kiểu này đều có kịch bản sẵn, cậu có thể hát một bài cũng đã thỏa mãn lắm rồi, dù sao thì chương trình cũng đã cho cậu cơ hội được thể hiện bản thân.Trong bốn vị ca sĩ cố định mùa này, có một người là được giữ lại từ chương trình mùa trước.Người đó là Tằng Thần, trên mạng có rất nhiều tranh luận về gã, có người nói gã dám nói dám làm, có người lại nói gã ngu ngốc, không có EQ.

Dẫu vậy thì nhờ việc chỉ trích một vài tuyển thủ không có năng lực vẫn khiến gã được dân cư mạng khen ngợi không ngớt.Chị Vân ban đầu còn nhắc nhở Hứa Dục đừng xảy ra mẫu thuẫn với Tằng Thần, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại cho rằng với cá tính của cậu, chẳc hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.Lúc này, Hứa Dục đã xem đến tập 7 của mùa một.

Tằng Thần nói chuyện quả thật có chút thẳng thắn, bầu không khí tập nào cũng có thể bị phá hỏng chỉ vì lời nói của gã.Xem mấy show giả trí đúng là tốn thời gian, chẳng mấy chốc Hứa Dục đã cảm thấy buồn ngủ híp cả mắt.Cậu định dùng điện thoại, thì phát hiện điện thoại để ở phòng khách tầng dưới.Vì thế Hứa Dục bèn đi xuống lấy điện thoại lên.WeChat của cậu không cài bảo mật, cho nên vừa mở điện thoại ra, tin nhắn WeChat đã hiện ra ngay lập tức.Là tin nhắn của Tô Nguyên Cửu.Tin nhắn của Tô Nguyên Cửu có lẽ được gửi tới lúc cậu đang tắm rửa, sau khi đi dạo về không lâu, hắn nói: "Tôi về đến nhà rồi, lần sau gặp nhé."

Đã bốn tiếng đồng hồ trôi qua, Hứa Dục nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu không trả lời thì hơi bất lịch sự.Nghĩ vậy, cậu bèn cúi đầu gõ chữ: Ngại quá, vừa nãy tôi không cầm điện thoại.Đã 11 giờ, không biết Tô Nguyên Cửu đã ngủ hay chưa.Vừa cầm điện thoại lên tầng, Tô Nguyên Cửu đã nhắn tin lại rồi.Tô tiên sinh: Không sao.Tô tiên sinh: Đang luyện thanh à?Hứa Dục: Không phải.Tô tiên sinh: Tôi không có ý thúc giục cậu, chỉ là tôi muốn biết khi nào mới có thể nghe cậu hát?Tô tiên sinh: Buổi tối sau khi gặp cậu, tôi vẫn luôn mong chờ.Hứa Dục ngồi bên mép giường, khẽ cười một tiếng.Lần đầu tiên có người mong chờ bài hát của cậu, cậu cứ tưởng những lời Tô Nguyên Cửu nói lúc đó chỉ là khách sáo mà thôi.Hứa Dục vùi đầu trong chăn suy nghĩ một hồi, dứt khoát gửi một bài hát mình đã ghi âm qua.Hứa Dục: Bán thành phẩm.Tô tiên sinh: Thực vinh hạnh.Hứa Dục lại càng vui vẻ hơn.Hứa Dục: Đây là bài tôi chuẩn bị hát trong 《I Sing You Sing》.Tô tiên sinh: Tôi sẽ giữ thật kỹ.Tô tiên sinh: Cố lên.Tô tiên sinh: Chúc cậu giành được cơ hội song ca.Nhìn tin nhắn được gửi tới, trái tim Hứa Dục thình thịch, thình thịch đập thật nhanh.Hứa Dục: Cảm ơn.Cuộc nói chuyện đến đây thì kết thúc, Hứa Dục nhìn điện thoại một lúc lâu, xác định Tô Nguyên Cửu không gửi tin nhắn lại nữa, mới kéo lên trên.Khi lướt tới dòng tin nhắn đầu tiên, cậu đột ngột thoát ra, nhanh chóng thu lại nụ cười chẳng biết đã treo bên khóe môi từ lúc nào.Cậu đang làm cái quái gì vậy?Có gì đáng để xem chứ?Hứa Dục đặt điện thoại lên đầu giường, bật đèn ngủ, rồi tắt đèn phòng đi.Tối nay cũng vậy.Đừng mơ thấy Tô Nguyên Cửu.Đừng mơ thấy Tô Nguyên Cửu.Đừng mơ thấy Tô Nguyên Cửu.Vài ngày sau, để phòng trường hợp bất trắc, chị Vân và Hứa Dục đã tới Kiến Thị trước một ngày.Hai người gặp nhau trước cửa tiểu khu Vân Hạc Hồ, kiểm tra tư liệu trong tay, xác nhận toàn bộ đầy đủ thì mới gọi xe đến."

Chẳng hiểu sao chị cứ có cảm giác em tham gia chương trình lần này sẽ nổi tiếng", chị Vân cười cười nhìn Hứa Dục "Hôm qua chị còn mơ thấy em mở concert đấy."

Hứa Dục hỏi: "Có đông khán giả không?"

Chị Vân hít một hơi thật sâu: "Người à, chị không rõ lắm.

Trong mơ chị cũng rất căng thẳng, cảm giác cực real luôn."

Hứa Dục gật đầu: "Em sẽ cố gắng biến giấc mơ của chị thành sự thật."

Chị Vân bật cười, ngân một tiếng dài: "Được, là giấc mơ của chị."

"Vừa nãy tổ chương trình đã gửi thời gian cho chị.

Sáng mai sẽ tập duyệt, đến tối thì ghi hình, gần đây em nên ngủ sớm đi."

Hứa Dục gật đầu: "Ngủ sớm dậy sớm."

"Vậy là tốt rồi", chị Vân cười cười: "Ca khúc này em viết ra lâu lắm rồi nhỉ, hôm nay mới là lần đầu hát."

Chị Vân cúi động nhìn điện thoại, nói tiếp: "Chẳng qua cũng không có việc gì, dẫu sao cũng chưa có người nào nghe qua", nói xong lại hỏi Hứa Dục: "Em chắc chắn là chưa cho ai nghe chứ?"

Hứa Dục lắc đầu: "Không có, trước kia ở ký túc xá với mọi người thì có hát một lần.

Bản ghi âm cũng chỉ gửi cho Trịnh Học, ừm..."

Hứa Dục dừng một chút.Chị Vân lập tức ngẩng đầu: "Còn ai nữa?"

Hứa Dục nói: "Tô Nguyên Cửu."

Biểu cảm của cô nàng thay đổi ngay tắp lự.

Đôi lông mày cau lại, giãn ra, rồi lại nhanh chóng chau lại."

Hả?"

Chị Vân dường như hơi mỉm cười: "Tại sao em.... hai người, sao em lại gửi cho anh ta?"

Hứa Dục ăn ngay nói thật: "Anh ta nói muốn nghe."

Chị Vân nhíu mày, theo như hiểu biết của cô về Hứa Dục, chắc hẳn sẽ không có gì đáng lo, nhưng mà...Chị Vân: "Các em trở nên thân thiết như vậy từ khi nào thế?"

Hứa Dục lắc đầu: "Không có, vô tình gặp nhau trong tiểu khu, tán gẫu hai câu, mọi chuyện thành như vậy."

Chị Vân bắt được trọng điểm: "Ở tiểu khu nào?"

Hứa Dục: "Tiểu khu của em."

Chị Vân: "Vì sao anh ta lại tới tiểu khu của em?"

Hứa Dục: "Anh ta nói đến tìm bạn."

Chị Vân cười rộ lên, lặp lại: "Tìm bạn cơ à ~"Hứa Dục bất đắc dĩ: "Chị Vân!"

Chị Vân tém lại, hỏi: "Em có biết cái trang web tên là KAPO không?

Trang web biên tập video CP ấy."

Hứa Dục mơ hồ hiểu được chị Vân muốn nói gì, nhưng cậu sẽ không mắc mưu đâu.Hứa Dục: "Có nghe nói."

Chị Vân: "Tô Nguyên Cửu có rất nhiều fans trên đó, cũng có nhiều người thích biên tập video về anh ta.

Hầu như minh tinh nào cũng có cả, mà tất cả đều để Tô Nguyên Cửu làm công."

Hứa Dục ồ lên: "Chị nói với em chuyện này làm gì?"

Chị Vân chậc một tiếng: "Em biết ở đó em là gì không?"

Hứa Dục: "..."

Đều là thụ!Hứa Dục: "Không biết."

Chị Vân: "Đều là thụ, ha ha."

Hứa Dục: "À."

Hứa Dục cảm thấy chị Vân còn muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn không nói.Một lát sau, cô lại hỏi: "Em đã xem video kia của Tô Nguyên Cửu chưa?"

Hứa Dục: "Chưa."

Chị Vân đột nhiên cười rộ lên: "Em biết chị nói đến video gì sao?"

Hứa Dục hỏi: "Là cái Vlog kia sao?"

Chị Vân: "Đúng, em tìm thử rồi à?"

Hứa Dục: "Có tìm thử, nhưng chưa xem."

Chị Vân: "Ồ ~"Hứa Dục: "...

Em thật sự chưa xem mà."

Chị Vân: "Ừ ừ, chưa xem."

Hứa Dục: "..."

Chị Vân cười: "Không phải, chị muốn nói anh ta trong video thực sự rất đẹp trai, là cái kiểu, nói thế nào nhỉ, khí chất mạnh mẽ, công hết phần thiên hạ ấy!"

Hứa Dục khó hiểu: "Chẳng phải chỉ là nấu cơm thôi sao?

Lại có thể nấu ra khí chất nữa à?"

Chị Vân ồ lên một tiếng: "Không phải em bảo chưa xem à?

Sao lại biết là nấu cơm?"

Hứa Dục: "..."

Chị Vân hí ha hí hửng.Ngưng vài giây, cô nàng lại hỏi: "Em biết vì sao fandom của Tô Nguyên Cửu lại là Bạch Nguyệt Quang không?"

Hứa Dục lắc đầu: "Không biết, vì sao?"

Chị Vân: "Hình như là em họ anh ta nói, chính là cái người đã quay cái Vlog kia đó, nói rằng trong lòng Tô Nguyên Cửu có một bạch nguyệt quang.

Các fans đều cảm thấy nếu gọi mình là bạch nguyệt quang, vậy thì người trong lòng Tô Nguyên Cửu chính là mình rồi."

Hứa Dục mỉm cười: "Còn có thể như vậy cơ à?"

Lời này không những không có cảm giác nghiêm túc, trái còn lại còn pha thêm chút dí dỏm.Chị Vân nhún nhún vai: "Không biết."

Hứa Dục lại hỏi: "Tô Nguyên Cửu biết chuyện này không?"

Chị Vân: "Chắc là không biết gì đâu."

Hứa Dục mím môi, chuyển đề tài: "Vậy em gửi bản ghi âm cho anh ta không sao chứ?"

Chị Vân lắc đầu: "Không sao, dù sao hôm nay em cũng phải hát rồi, có gửi cho ai cũng không sao hết."

Hứa Dục ừ một tiếng.Chị Vân: "Chờ ghi hình xong, chúng ta sẽ phát hành trên mấy nền tảng âm nhạc, sau khi chương trình phát sóng, mọi người có thể tìm nghe."

Hứa Dục: "Vâng."

Mới nghiêm túc bàn chuyện một lúc, chị Vân dường như lại không nhịn được, khẽ ho một tiếng, hỏi Hứa Dục: "Ngoại trừ tán gẫu về bài hát, các em có nói chuyện gì khác không?"

Hứa Dục cạn lời: "Nói chuyện cưới gả luôn rồi."

Chị Vân thích thú cười to: "Được rồi, được rồi, chị không hỏi nữa."

Chẳng biết có gì buồn cười mà chị Vân lại cười một hồi mới dừng lại được, sau đó nghĩ tới cái gì, rồi lại bật cười.Hứa Dục vô cảm nhìn cô nàng.Chị Vân vội xua tay, che mặt nói: "Không cười nữa, không cười nữa."

Đúng lúc này, điện thoại Hứa Dục vang lên, có thông báo từ WeChat.Cậu móc điện thoại ra, giữa màn hình còn chưa tối hẳn là một tin nhắn màu xanh lá vô cùng bắt mắt.Tô tiên sinh: Kiến Thị mưa rồi, nhớ mang ô.Chị Vân ngồi bên cạnh cũng thấy được: "Xong rồi, xong rồi.

Không cười không được mà."
 
[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
11 - Chú có biết Hứa Dục không?


Tô Nguyên Cửu biết Kiến Thị có mưa bởi vì em họ hắn vừa mới từ Kiến Thị đến đây."

Thời tiết chỗ anh tốt thật đấy", Phan Vĩ vừa nói, vừa đem áo khoác bị ướt một nửa còn chưa khô ra treo ngoài ban công.Phan Vĩ chính là Blogger Giới Nam, người đã quay Vlog cho Tô Nguyên Cửu dạo trước.Vừa hay hôm nay Tô Nguyên Cửu ở nhà, người em họ đã lâu không gặp - Phan Vĩ đã gọi điện báo trước cho Tô Nguyên Cửu, cho nên vừa xuống máy bay đã được hắn kêu người đến sân bay đón.Lần này Phan Vĩ đến đây để tham dự một hoạt động.

Hoạt động kia buổi tối mới bắt đầu, lúc này không có chỗ nào để đi bèn đến nhà Tô Nguyên Cửu ở ké.Không chỉ tới mà còn mang cho Tô Nguyên Cửu một chai rượu."

Ông nội biết em đến đây, bèn bảo em mang cho anh", Phan Vĩ kéo balo, "Lấy ở quán rượu của cô út đó."

Tô Nguyên Cửu duỗi tay nhận lấy rượu, liếc mắt nhìn nhãn hiệu trên chai: "Lát nữa anh sẽ gọi cho ông."

Phan Vĩ cười cười: "Anh nếu có thể đi thăm ông thì ông sẽ càng vui hơn."

Tô Nguyên Cửu: "Gần đây không có thời gian, khi nào rảnh nhất định sẽ đi."

Ông nội của Phan Vĩ chính là ông ngoại của Tô Nguyên Cửu.

Ông bà nội Tô Nguyên Cửu mất sớm, khi còn nhỏ, ba mẹ đều ra ngoài làm việc, hắn sống ở nhà ông bà ngoại, được ông bà ngoại một tay nuôi lớn.Từ đó đến lúc tốt nghiệp cấp hai, Tô Nguyên Cửu đều ở Kiến Thị, cùng trưởng thành với Phan Vĩ, mãi đến cấp ba mới được ba mẹ đón đến Lâm Thành.Bất kể có bao lâu không gặp, hai anh em vẫn vô cùng thân thiết.

Phan Vĩ ở nhà Tô Nguyên Cửu rất tùy ý, có mấy lần còn livestream ở trong nhà của hắn.

Anh ta rất thích phong cách trang trí nhà của Tô Nguyên Cửu, bối cảnh nào cũng đẹp lung linh.Mặc dù hai người chỉ hơn kém nhau một tuổi, thế nhưng trong mắt Phan Vĩ, người anh họ này của mình chẳng khác nào một lão cán bộ.Đầu tiên, cái lão cán bộ này không rành về internet, Phan Vĩ cảm thấy chuyện Tô Nguyên Cửu không có Weibo là điều gì đó không thể tưởng tượng được.Tiếp theo là ở biểu hiện của lão cán bộ này.

Tô Nguyên Cửu là một người đàn ông 30 tuổi, tay đeo Phật châu, thích viết bút lông, thích tranh chữ, còn đốt đàn hương ở trong nhà, thế này thì ai mà đỡ nổi chứ.Cuối cùng, lão cán bộ này còn chưa từng yêu đương, hơn 30 tuổi rồi đó, trời ạ.Hai người đã ăn trưa bên ngoài, sáng nay Phan Vĩ phải dậy sớm, nên chuẩn bị xách mông qua phòng dành cho khách ngủ một giấc.Tô Nguyên Cửu thì đang xem phóng sự, nói một lúc nữa mình phải đến công ty.Phan Vĩ đã đi đến cửa phòng dành cho khách rồi, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó lại quay lại."

Anh họ", Phan Vĩ móc điện thoại từ trong túi ra: "Sáng nay em nhìn thấy một bài trắc nghiệm, anh làm thử coi."

Tô Nguyên Cửu chẳng buồn quay đầu lại, hỏi: "Trắc nghiệm gì?"

Phan Vĩ đột nhiên cười rộ lên: "Một trắc nghiệm vui thôi, anh tùy tiện làm một chút là được".

Phan Vĩ bấm mở mục đã lưu ra: "Này."

Tô Nguyên Cửu nhận điện thoại, đọc tiêu đề: "Bạn có phải solo từ trong bụng mẹ không?"

Đọc xong, Phan Vĩ lại nở nụ cười: "Ha ha ha, có phải vô cùng thích hợp với anh không?"

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Solo từ trong bụng mẹ nghĩa là sao?"

Phan Vĩ: "......."

Tui cười quá sớm rồi.Phan Vĩ: "Solo từ bụng mẹ có nghĩa là vẫn luôn độc thân, độc thân từ trong bụng mẹ."

Tô Nguyên Cửu liếc Phan Vĩ một cái, nhấn bắt đầu.Tổng cộng có 20 câu hỏi, mỗi câu có bốn lựa chọn ABCD, mà những sự lựa chọn sau đó của Tô Nguyên Cửu đều khiến Phan Vĩ kinh ngạc đến mức hô ra tiếng."

Ế, câu này sao có thể chọn A...

Câu này mà anh lại chọn C....

Ha ha ha, sao lại là D chứ...."

Tô Nguyên Cửu mắt điếc tai ngơ, tiếp tục làm.Đến câu cuối cùng, Phan Vĩ đột nhiên hỏi: "Anh họ, anh chưa từng thích ai sao?"

Vừa dứt lời, điện thoại của Tô Nguyên Cửu đặt trên bàn trà đột nhiên sáng lên, là tin nhắn WeChat.Đúng lúc này, ngón tay đang đặt trên đáp án C lại chuyển qua chọn D.Vừa nhấn xuống, màn hình điện thoại thoáng cái đã thay đổi."

Khả năng 'ế' từ trong bụng mẹ là 99%, ha ha, không hổ là anh, ha ha ha ha", Phan Vĩ cười nói.Tô Nguyên Cửu hỏi: "Chú bao nhiêu?"

Phan Vĩ nghe vậy bèn bày ra dáng vẻ em lợi hại cực kỳ: "5%!"

Tô Nguyên Cửu không quá để bụng, lúc trả điện thoại cho Phan Vĩ thì hỏi: "Cái này có ý nghĩa gì?"

Phan Vĩ: "Không có ý nghĩa gì, vả lại chưa chắc đã chuẩn, cho nên anh có thể không tin, không sao đâu anh họ."

Tô Nguyên Cửu bật cười: "Chú đang an ủi anh đấy à?"

Phan Vĩ nhướng mày: "Cứ coi là vậy đi."

Tô Nguyên Cửu: "Người yêu năm năm trước của chú cũng chỉ yêu đương có một năm đúng không?"

Phan Vĩ: "....Rồi sao?"

Tô Nguyên Cửu: "28 năm solo cười 30 năm solo?"

Phan Vĩ: "......"

Trêu chọc không thành lại còn bị chế giễu, tỉ lệ 5% cứ như một trò đùa vậy, thôi, đi ngủ.Trước khi Phan Vĩ rời đi, Tô Nguyên Cửu đột nhiên gọi anh ta lại.Phan Vĩ quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Chú có biết Hứa Dục không?"

Phan Vĩ: "Ai cơ?"

Tô Nguyên Cửu dời tầm mắt, quay lại nhìn TV: "Đi ngủ đi."

Tin nhắn trong Wechat đúng là của Hứa Dục gửi tới, nội dung chỉ có hai câu đơn giản: Mang rồi, cảm ơn anh.Hứa Dục trả lời tin nhắn xong, ô tô vừa lúc dừng trước cửa sân bay.Cho dù chị Vân có lén lút cười cậu, Hứa Dục cũng chỉ có thể nói, cậu và Tô Nguyên Cửu thật sự không có gì.

Tin nhắn bên trên vẫn là của bốn ngày trước đó, cậu gửi bài hát cho Tô Nguyên Cửu.Chị Vân biết chừng mực, cười đã rồi thì mau chóng nghiêm chỉnh lại.Chẳng mấy chốc hai người đã đến Kiến Thị, quả nhiên trời đang mưa rất to.Bọn họ gọi xe tới khách sạn đã được đặt sẵn, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền bắt đầu công việc.Tập duyệt cũng coi như suôn sẻ, cơ bản là đi một vòng sân khấu, xem xét âm thanh, ánh sáng với một vài chi tiết khác.Tập duyệt kết thúc, cả hai trở về khách sạn nghỉ trưa mấy tiếng đồng hồ, sau đó thì phải quay trở lại trường quay."

Chị đã tìm hiểu một chút về bốn tuyển thủ còn lại, trong đó có ba người xem như là người nổi trên mạng, danh tiếng cũng tạm.

Người còn lại là á quân trong show tuyển chọn năm ngoái của nhà đài."

Chị Vân nói.Hứa Dục: "Em biết bọn họ."

Chị Vân gật gật đầu, nói nhỏ: "Người đạt á quân này có chút quan hệ với nhà đài.

Tuy chị không có thông tin chính xác, nhưng chị nghĩ số phiếu bầu đêm nay của cậu ta sẽ cao nhất, nếu em không được chọn thì cũng đừng quá buồn."

Hứa Dục lắc đầu: "Sẽ không."

Tối nay, Hứa Dục là người cuối cùng lên sân khấu biểu diễn, nói không lo lắng thì là giả.

Trong các chương trình trước kia, cậu rất ít khi có cơ hội đơn ca, chứ đừng nói là tự hát bài của mình thế này.Lúc chuẩn bị trong hậu trường, cậu và chị Vân đã tách nhau ra.

Năm tuyển thủ bọn họ ở cùng một phòng, trong phòng có camera ghi hình trực tiếp, năm người ngồi bên trong vẫn có thể theo dõi tình hình phía trên sân khấu.Mà chị Vân cùng với các nhân viên công tác ở nơi khác, cũng có thể thấy được tình huống trên sân khấu lúc này.Hứa Dục căng thẳng, chị Vân cũng lo lắng không thôi.

Những người khác chỉ có chút lo, còn người khiến cô rén nhất chính là Tằng Thần.Xuyên suốt quá trình ghi hình, chị Vân vẫn luôn quan sát Tằng Thần.

Từ trước tới giờ, tập nào Tằng Thần cũng phải phê bình một tuyển thủ, không có khuyết điểm cũng phải tìm ra khuyết điểm để nói, sau đó lời của gã sẽ được phóng to in đậm trên trailer, trở thành mánh lới thu hút người xem.Đã có ba người biểu diễn rồi, mà Tằng Thần vẫn chưa có động tĩnh gì.Người thứ tư là á quân có quan hệ với nhà đài kia, khi hắn ta lên sân khẩu, chị Vân liền có chút lo lắng.Chờ đến khi người thứ tư hát xong, Tằng Thần vẫn còn khen ngợi, nỗi lo của chị Vân trực tiếp bùng nổ.Hứa Dục lên sân khấu.Từ lúc cậu đi từ hậu trường lên sân khấu, trái tim chị Vân gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.Tổ chương trình chuẩn bị cho Hứa Dục một cái ghế, sau khi Hứa Dục lên sân khấu thì ngồi xuống ghế.Micro của Tằng Thần đột nhiên vang lên.Chị Vân nhíu mày, nhìn chằm chằm Hứa Dục trên màn hình, lòng bàn tay nháy mắt rịn mồ hôi."

Xin chào", Tằng Thần nói.Hứa Dục đứng dậy khỏi ghế: "Xin chào thầy Tằng."

Tằng Thần: "Ở đây viết cậu từng giành huy chương đồng cuộc thi 《Hello, Sing And Jump》, có phải là chương trình 《Hello, Sing And Jump》 mà tôi biết không nhỉ?"

Không đợi Hứa Dục trả lời, Tằng Thần nói xong lại quay đầu nhìn các vị ca sĩ khác.Gợi lên bầu không khí, vài giây sau gã lại nhấc micro lên, nói tiếp: "Tổ chương trình phải xem lại tiêu chí tuyển người nha, không thể bởi vì thời gian trôi qua mà quên mất bọn họ đã từng lấy thứ hạng cao bằng cách nào.

Bầu không khí của chương trình chúng ta không thể bị phá hư vậy được."

Cả trường quay nháy mắt im phăng phắc, máy quay chiếu lên gương mặt của Hứa Dục.Hứa Dục vẫn đứng đó, một câu cũng không nói.Đánh vỡ sự im lặng này là một ca sĩ ngồi cạnh Tằng Thần, cô ta cầm micro, cười cười với Hứa Dục trên sân khấu: "Tiếp theo cậu sẽ hát bài tự mình sáng tác phải không?"

Hứa Dục gật đầu: "Đúng vậy."

Cô nàng ca sĩ khách khí nói: "Vậy bắt đầu biểu diễn đi."

Hứa Dục đáp một tiếp, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.Lúc Hứa Dục biểu diễn, chị Vân tập trung tinh thần gấp mười lần bình thường mà lắng nghe, đến khi hát xong câu cuối cùng, cô mới thở phào một hơi.Màn biểu diễn không có bất cứ vấn đề gì, phát huy rất ổn định.Lúc này, máy quay lại lia đến chỗ bốn vị ca sĩ bên dưới, Tằng Thần khoanh tay trước ngực, không nói lời nào, trông có vẻ thực tức giận.Vẫn là nữ ca sĩ giải vây vừa rồi cầm micro lên nói: "Cảm ơn bài hát của cậu.

Vậy chúng ta mời cả bốn thí sinh khác lên sân khấu đi."

Kế tiếp lại là quá trình cũ, khán giả bỏ phiếu.

Mà kết quả đúng như chị Vân suy đoán, á quân của nhà đài giành vị trí đầu tiên.Hứa Dục vậy mà lại xếp cuối.Hứa Dục rời khỏi hậu trường, vừa gặp chị Vân thì bị cô nàng kéo đi ngay tắp lự.Tại một chỗ không người ở tầng một của đài truyền hình, chị Vân hỏi thăm cả nhà Tằng Thần và toàn bộ ekip chương trình một lượt."

Tức chết chị rồi, mẹ nó đây rõ ràng là chơi chúng ta mà.

Sớm biết được sắp xếp như thế, ai lại đâm đầu vào cái show rách nát này chứ!"

Chị Vân vừa mắng vừa gọi xe.Chương trình vẫn chưa ghi hình xong, nhưng cô không ở nổi nữa, cũng không muốn xem kết quả cuối cùng.Thoạt nhìn Hứa Dục cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, từ lúc hát xong tới giờ, cậu chẳng nói câu nào.

"Xin lỗi", chị Vân có chút đau đầu: "Không chọn được chương trình tốt cho em."

Hứa Dục lắc đầu: "Không sao đâu."

Chị Vân: "Tức chết mất!

Làm như vậy chẳng biết đến lúc biên tập xong sẽ còn thế nào nữa."

Hứa Dục trầm giọng nói: "Đã thế này rồi."

Ngoài trời vẫn còn mưa rất to, bọn họ bước ra khỏi đại sảnh, đứng dưới mái hiên lớn ở cửa tránh mưa chờ xe.Hứa Dục đeo đàn Guitar trên lưng, giương mắt nhìn dòng xe qua lại như mắc cửi, nhìn ánh đèn chợt lóe chợt tắt cách đó không xa, nhìn từng giọt mưa tí ta tí tách rơi, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì."

May mà màn biểu diễn của em không có vấn đề gì", Chị Vân tìm được chuyện duy nhất có thể an ủi bản thân lúc này: "Em cũng không nói gì, có lẽ bọn họ cũng không cắt ghép bậy được."

Hứa Dục hờ hững đáp: "Ừm."

Chị Vân thở dài một hơi, cũng không biết phải nói gì nữa.Xe vừa mới gọi, cộng thêm trời mưa, nói không chừng còn phải đợi thêm lúc nữa.Ban đêm, nhiệt độ hạ xuống thấp, chẳng qua bọn họ tình nguyện đứng bên ngoài hứng gió cũng không muốn quay trở lại trường quay.Đợi thêm một lúc, túi áo Hứa Dục đột nhiên rung lên.Duỗi tay moi điện thoại ra, là Tô Nguyên Cửu gửi tin nhắn đến.Tô tiên sinh: Xong việc chưa?Hứa Dục hít sâu một hơi, sau đó lại chậm rãi thở ra.Cậu gõ chữ: Xong rồi.Tô tiên sinh: Thế nào rồi?Hứa Dục trả lời: Không giành được cơ hội song ca.Tô tiên sinh: Không sao.Tô tiên sinh: Có song ca hay không cậu đều rất ưu tú.Hứa Dục nhìn những dòng chữ này, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay.
 
[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
12 - Rất tài năng!


Hứa Dục gửi lời cảm ơn cho Tô Nguyên Cửu, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy đối phương trả lời, cậu bèn cất điện thoại đi.Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, chị Vân kéo Hứa Dục lùi vào bên trong, màn hình điện thoại hiển thị còn ba phút nữa xe mới đến nơi.Bỗng nhiên nhớ ra vẫn chưa khen Hứa Dục, chị Vân không nhìn đường nữa, quay đầu vỗ vai cậu một cái: "Bực quá, quên mất vẫn chưa nói chuyện quan trọng với em," cô nàng mỉm cười: "Hôm nay em hát rất tốt, tốt hơn lần trước nhiều, nghe rất êm tai."

Hứa Dục nở nụ cười: "Lần trước chị nghe cũng gần 1 năm rồi còn gì."

Chị Vân nhướng mày: "Lâu vậy rồi cơ à?"

Hứa Dục nhún vai: "Có thể là lâu hơn nữa."

Chị Vân khịt mũi, nhíu mày: "Em nói vậy khiến chị cảm thấy bản thân hình như không quan tâm tới em."

Hứa Dục: "Câu này là chị tự nói đấy nhé."

Chị Vân nghe vậy thì nở nụ cười, nỗi khó chịu trong lòng cũng nguôi ngoai chút ít, vỗ vỗ bờ vai Hứa Dục: "Thật sự rất hay, hát rất ổn định."

Đang nói, cánh cửa bên cạnh đột nhiên bật mở, ba người đàn ông đi từ bên trong ra.Hứa Dục và chị Vân đồng thời nhìn qua.Thấy rõ người nọ, Hứa Dục có chút kinh ngạc: "Quý Chu Xuyên?"

Chị Vân quay đầu: "Hả?

Ai cơ?"

Hứa Dục nhìn chằm chằm bên kia, mà người đàn ông nọ cũng đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía bên này.Quý Chu Xuyên là nhạc sĩ yêu thích của Hứa Dục.

Từ lúc học cấp III, cậu đã theo dõi người này rồi.

Trước kia, Quý Chu Xuyên thỉnh thoảng còn hát vài bài, bây giờ thì chủ yếu là sáng tác.Chị Vân biết Hứa Dục rất thích Quý Chu Xuyên, mới hỏi: "Có muốn đi qua chào hỏi một tiếng không?"

Hứa Dục dõi mắt nhìn sang, xe của Quý Chu Xuyên đã đỗ ngay trước cửa, trời mưa to như vậy, thoạt nhìn bọn họ cũng có vẻ rất vội.Hứa Dục rất muốn thử, nhưng nghĩ nghĩ lại nói: "Thôi, để lần sau vậy."

Ai ngờ Hứa Dục còn chưa đi qua, Quý Chu Xuyên đã tự mình tới chỗ cậu.Một chân hắn đã giẫm lên xe, bỗng nhiên lại thu về, sau khi nói gì đó với người ngồi trong xe thì đóng cửa vào, rồi đi về phía Hứa Dục.Hứa Dục và chị Vân liếc nhìn nhau, xác định chỗ này chỉ có mỗi hai người bọn họ."

Chào cậu."

Quý Chu Xuyên tới nơi thì chủ động chào hỏi.Hứa Dục gật đầu: "Chào thầy Quý."

Quý Chu Xuyên nhướng mày: "Cậu biết tôi à?"

Hứa Dục cười đáp: "Tôi là fans của thầy Quý đó."

"Ôi trời, thật sao?"

Quý Chu Xuyên vui vẻ cười nói: "Cậu là Hứa Dục đúng không?"

Hứa Dục: "Vâng."

Quý Chu Xuyên lấy điện thoại ra: "Có tiện cho tôi phương thức liên lạc của cậu không?"

Hứa Dục vội gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra: "Được chứ ạ."

"Bên kia có người đang đợi, Quý Chu Xuyên không tiếp tục dây dưa thêm nữa, động tác của hắn ta rất nhanh nhẹn, nháy máy cho Hứa Dục xong rồi nói "có cơ hội gặp lại nhé", dứt lời thì xoay người bước lên xe rời đi.Một loạt hành động này khiến cho chị Vân vô cùng mờ mịt.Chị Vân: "Có ý gì vậy trời?"

Hứa Dục cúi đầu lưu số điện thoại, khóe môi vẫn cong cong: "Không biết nữa."

Chị Vân mỉm cười: "Quý Chu Xuyên cũng đẹp trai ghê nhỉ?"

Hứa Dục gật đầu: "Hồi học cấp III em có tham dự fans meeting của anh ta , khi đó còn đẹp trai hơn cơ", dừng một chút lại bổ sung thêm câu: "Bây giờ cũng rất đẹp trai."

Quý Chu Xuyên vừa đi thì xe chị Vân gọi cũng đến.Dường như nhờ có Quý Chu Xuyên cho nên chút bực bội mà chương trình kia mang đến cũng được xoa dịu không ít.Còn về phần đến lúc phát sóng sẽ bị cắt ghép thế nào, ảnh hưởng đến Hứa Dục ra sao, hiện giờ suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.Bời vì vừa rồi quá tức giận cho nên không nghĩ ngợi được gì hết, thật ra cẩn thận ngẫm lại thì Tằng Thần chủ yếu nhằm vào chương trình 《Hello, Sing And Jump》 lúc trước, mà tình huống của Hứa Dục vẫn chưa đến mức quá thảm.Dựa vào danh tiếng của Hứa Dục, đến lúc chương trình được chiếu, cùng lắm chỉ bị mắng trên weibo như khi tham gia 《Hello, Sing And Jump》 mà thôi, hẳn là cũng chẳng gợi lên được tí bọt sóng nào.Chị Vân xoa xoa mi tâm, tự an ủi bản thân một cách vô lực."

Chị vẫn còn suy nghĩ à?"

Hứa Dục hỏi.Chị Vân ngẩng đầu, khẽ than một tiếng.Hứa Dục nói: "Lúc em tham gia《Hello, Sing And Jump》 bị mắng, hình như chị vẫn chưa hợp tác với em nhỉ?"

Chị Vân: "Khi đó vẫn chưa, lúc chị tới thì trên mạng đã mắng được kha khá."

Hứa Dục: "Chương trình khi đó cũng tiêu tùng rồi."

Chị Vân thở dài nhìn Hứa Dục: "Tuổi còn nhỏ mà đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện..."

Hứa Dục chớp chớp mắt, dường như nghĩ đến điều gì, quay đầu cười cười với cô nàng, an ủi nói: "Nhỏ tuổi thể nghiệm nhiều càng khiến em kiên cường hơn.

Không sao mà, em bây giờ cũng không còn đường lui nữa rồi."

Chị Vân cau mày, dáng vẻ như sắp bật khóc.Hứa Dục thấy vậy xém chút nữa phì cười: "Đừng như vậy, tình hình đâu có tệ đến thế."

Hai người ở lại Kiến Thị một đêm, đến ngày hôm sau thì trở về Lâm Thành.Còn vài hôm nữa mới đến ngày hẹn quay quảng cáo với JSS, mấy ngày nay cũng không có việc gì, chị Vân vừa bận bên studio vừa phải liên hệ người thu âm cho Hứa Dục, phát hành bài hát trên các nền tảng âm nhạc.Ngoại trừ bài hát biểu diễn trong chương trình thì vẫn còn một ca khúc nữa, Hứa Dục dành mấy ngày để chỉnh sửa, thu âm rồi cùng phát hành luôn.Tranh thủ nhiệt độ của chương trình để phát hành ca khúc là chuyện rất tốt, Hứa Dục chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện, những thứ còn lại thì đều không ổn lắm.Bài hát vừa được phát hành, Hứa Dục chủ động gửi cho ba người.Một là Trịnh Học, hai là Hứa Vị Trì, còn có Tô Nguyên Cửu.Hai người đầu tiên là trực tiếp gửi, về phần người cuối cùng, cậu ngồi trên sô pha trong phòng khách, do dự thật lâu mới quyết định gửi đi.Đã lâu không liên hệ, Hứa Dục có chút không chắc chắn Tô Nguyên Cửu nói muốn nghe cậu hát dạo trước có phải là lời khách sáo hay không.Trước khi gửi đi, cậu còn cố ý đọc lại lịch sử trò chuyện giữa hai người một lần.Xem đi xem lại câu "vẫn luôn mong chờ" của Tô Nguyên Cửu, mới nhấp vào ô soạn thảo.Chẳng qua Hứa Dục cũng không trực tiếp gửi bài hát sang giống như Trịnh Học hay anh trai mình, mà là nhắn vài chữ cho đối phương.Dẫu sao vẫn cần một bước đệm trước mà.Hứa Dục: Tô tiên sinh đang làm gì vậy?Hứa Dục gửi những lời này xong, đột nhiên nhớ đến một câu nói trên mạng, đối phương hỏi bạn đang làm gì, ngụ ý chính là*...(*Ngụ ý chính là "em nhớ anh".)Hứa Dục gãi gãi lông mày, cậu cảm thấy kiểu người đến Weibo còn chẳng có như Tô Nguyên Cửu chắc hẳn sẽ không biết loại ý tứ kia đâu.Không phải, trọng điểm là cậu cũng không có ý đó.Mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?Đúng lúc này, Trịnh Học nhắn tin lại, Hứa Dục bèn thoát khỏi khung chat với Tô Nguyên Cửu.Trịnh Học: Người anh em, cuối cùng mày cũng phát hành ca khúc rồi.Trịnh Học: Để tao thuê thủy quân khen ngợi!Hứa Dục: Không cần đâu.Hứa Dục: Mày nghe là được rồi.Trịnh Học: Không được.Trịnh Học: Sao có thể để một mình tao nghe chứ.Trịnh Học: Tao phải chia sẻ vào nhóm chat, lên bảng tin mới được.Hứa Dục khẽ mỉm cười.Trong lúc buôn chuyện với Trịnh Học, góc trái phía trên hiện lên một số 1, vài giây sau lại biến thành số 2.Hứa Dục nhấn vào xem, quả nhiên là tin nhắn của Tô Nguyên Cửu.Tô tiên sinh: Đang rảnh.Tô tiên sinh: Sao vậy?Hứa Dục: Tôi phát hành ca khúc rồi.Hứa Dục: Anh có muốn nghe không?Tô tiên sinh: Muốn.Hứa Dục mở app nghe nhạc ra, gửi hai bài hát qua.Tô tiên sinh: Nghe liền đây.Hứa Dục cong môi nở nụ cười.Đúng lúc Hứa Vị Trì nhắn tin đến, có lẽ Tô Nguyên Cửu đang nghe nhạc, cho nên Hứa Dục nhấn thoát khỏi ra khung chat.Từ trước đến giờ Hứa Vị Trì đều chỉ biết khen ngợi cậu, quả nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.Anh trai: Lợi hại, thế mà phát hành bài hát rồi.Anh trai: Giỏi lắm!

Nghe rất hay [ngón tay cái] [ngón tay cái] [ngón tay cái]Lời khen ngợi quê mùa muốn chết, nhưng cũng đong đầy sự chân thành.Nghĩ tới tuổi tác của anh trai và Tô Nguyên Cửu xấp xỉ nhau, Hứa Dục đoán phản ứng của hai người có lẽ cũng giống nhau.Vài phút sau, Tô Nguyên Cửu gửi tin nhắn lại.Hứa Dục lập tức mở ra xem.Tô tiên sinh: Rất hay.Tô tiên sinh: Hóa ra nhạc và lời đều là cậu tự viết.Tô tiên sinh: Nhạc hay, lời cũng hay, rất tài năng.Tô Nguyên Cửu không giống...Hứa Dục nhấp vào ô soạn thảo, vừa gõ được hai chữ "cảm ơn", còn chưa kịp gửi đi, Tô Nguyên Cửu lại nhắn tin đến.Tô tiên sinh: Giỏi lắm [ngón tay cái] [ngón tay cái] [ngón tay cái]Hứa Dục ngả người, tựa vào lưng ghế sô pha ha ha mà cười lớnHứa Dục: Cảm ơn.Hoàn thành hai bài hát này, Hứa Dục cũng có được nửa ngày để nghỉ ngơi.Đã vài ngày cậu không được ngủ ngon, buổi trưa bèn ngủ một giấc tới tối, sau khi tỉnh dậy ăn cơm xong thì lại đi ngủ tiếp đến ngày hôm sau.Thời gian hẹn chụp quảng cáo cho JSS cuối cùng cũng tới, vì địa điểm khác nhau nên hai bên thống nhất sẽ chia thành hai ngày quay chụp.Hôm nay sẽ chụp bên bờ biển, phục trang là một bô tây trang trắng tinh.

Mới sáng sớm, Hứa Dục đã phải đến công ty để trang điểm.Lúc trang điểm, chị Vân cũng ngồi bên cạnh.Mấy ngày nay cô nàng bận tối mắt tối mũi, buổi sáng trước khi tới JSS, còn phải ghé qua studio một lượt.Giờ phút này, chị Vân đang ngồi bên cạnh Hứa Dục gặm bánh mì."

Tóc em uốn lên nhìn tự nhiên thật đó."

Chị Vân vừa uống sữa vừa nói.Hứa Dục ngước mắt nhìn lên.Trong lòng Chị Vân không khỏi cảm thán, góc nghiêng của Hứa Dục thật sự là quá đẹp, lông mi còn dày hơn cả của cô nữa.Chuyên viên trang điểm vẽ lông mày xong thì đáp lại cô nàng: "Đúng thế, tóc cũng rất mềm, rất dễ tạo hình."

Nói xong còn giơ ngón tay cái với Hứa Dục.Chị Vân ngẩng đầu lên, bắt đầu không ngừng khen ngợi đứa nhỏ nhà mình: "Hơn nữa anh biết không, khi cậu ấy không chải chuốt, đầu tóc vẫn rất gọn gàng.

Như mấy người tóc xoăn tự nhiên ấy, lúc mới gội xong hoặc là làm sao đấy, tóc sẽ rối tung lên, còn Hứa Dục thì không bị như thế."

Chuyên viên trang điểm: "Đúng vậy, sáng ngày mới tới tôi đã phát hiện rồi."

Bên ngoài phòng trang điểm đột nhiên có chút ầm ĩ, Hứa Dục nghe được âm thanh rối loạn bèn ngồi thẳng người."

Hiểu Văn, bên ngoài có chuyện gì vậy?"

Có một người đi vào, chuyên viên trang điểm liền hỏi cô ta.Hiểu Văn nói: "Không có gì, có người đụng phải đèn, suýt nữa thì bị ngã."

Hứa Dục mím môi.Chờ đến khi Hứa Dục trang điểm, thay quần áo xong, đúng lúc không có chuyên viên trang điểm ở đây, chị Vân rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa."

Trời ạ, tiểu hoàng tử nhà ai đây?" chị Vân phấn khích vỗ tay.Hứa Dục soi gương cài lại cúc áo, thấy cô nàng còn muốn nói tiếp, lập tức nâng tay cản lại: "Được rồi mà."

Chị Vân mỉm cười: "Mẹ chị nói khen người phải khen nhiều, khen càng nhiều càng đẹp."

Hứa Dục nghiêng đầu, vui vẻ nói: "Cảm ơn chị Vân!"

Hôm nay trời nắng đẹp, phải tranh thủ quay chụp khi nắng thì mới có được hiệu quả tốt nhất.Bọn họ không chậm trễ thêm nữa, Hứa Dục đi ra khỏi phòng trang điểm, đoàn người nhanh chóng lên xe, đi đến địa điểm chụp ảnh.Hôm nay chị Vân cố ý thuê một chiếc xe bảo mẫu, dù sao Hứa Dục cũng đóng vai chính, chút hư vinh bên ngoài vẫn cần phải có, đợi đến lúc chụp xong còn phải đi về, thuê xe taxi về để mọi người nhìn thấy thì không hay lắm.Sau khi lên xe báo địa chỉ, chị Vân bèn mở app âm nhạc ra xem.Khúc nhạc dạo quen thuộc vang lên, cô nàng khẽ "ồ" một tiếng.Chị Vân: "Sao đột nhiên lại có nhiều bình luận như vậy, tối qua chị xem còn không có gì mà."

Hứa Dục nghiêng người nhìn một cái."

Fans của em nhiệt tình vậy sao?

Hôm qua chị chỉ đăng bài lên Weibo", chị Vân nghĩ nghĩ lại nói, "Bình luận trên Weibo mới có mấy trăm, sao ở đây đã lên vài nghìn rồi."

Hứa Dục lấy điện thoại ra: "Để em đi hỏi."

Chị Vân tò mò: "Em hỏi ai?"

Hứa Dục: "Trịnh Học, hôm qua nó nói tìm thủy quân cho em."

Chị Vân cười: "Em hỏi đi."

Hứa Dục gửi tin nhắn Wechat cho Trịnh Học, chẳng qua bao lâu Trịnh Học đã trả lời lại, nói không phải mình làm, cậu ta chỉ chia sẻ lên bảng tin và gửi vào trong mấy nhóm chat của khách hàng mà thôi.Chị Vân hỏi: "Em có gửi cho người nào nữa không?"

Hứa Dục quay đầu, chớp mắt nhìn chị Vân.Chị Vân cười rộ lên: "Nhìn chị làm gì?

Chị đang hỏi em đó."
 
[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
13 - Anh có biết bài này của ai không?


Hứa Dục không nói với Chị Vân rằng cậu còn gửi cho cả Tô Nguyên Cửu, cũng không có mặt mũi nào đi hỏi Tô Nguyên Cửu có kéo bình luận cho mình không, càng không dám nghĩ tới chuyện Tô Nguyên Cửu sẽ tìm thủy quân cho mình."

Có lẽ là hay thật, nên mọi người đều thích", chị Vân nói.Hứa Dục cũng đồng ý với cách nói này.Chị Vân lại nói: "Bài hát này của em thật sự rất hay, hôm qua chị cho bạn mình nghe, bọn họ đều nói càng nghe lại càng thích.

Tỉ lệ xuất hiện của em hiện tại không cao, nhưng đến lúc chương trình kia phát sóng, nhất định sẽ có người tìm tới."

Nhắc đến chương trình kia, Chị Vân và Hứa Dục đều liếc mắt nhìn nhau một cái, ăn ý nở nụ cười, có chút ý vị một lời khó nói hết.Quảng cáo quý này của JSS sẽ được biên tập cắt nối với nhau, tuy có diễn viên phụ, nhưng không cần phải quay cùng nhau.

Vì vậy mà trên bờ biển hôm nay chỉ có một mình Hứa Dục.Hứa Dục đã học thuộc kịch bản từ trước, quảng cáo cũng chẳng cần kỹ thuật diễn xuất gì, chỉ cần đi đi lại lại theo lời đạo diễn, những việc còn lại đều là của nhiếp ảnh gia.Cảnh cuối cùng, Hứa Dục đứng trên bãi biển, một tay cắm trong túi quần, ngửa đầu nhắm hai mắt, một tay khác che đi ánh mặt trời, thong thả làm một động tác chạm vào không trung."

OK!", đạo diễn hô lên: "Vất vả rồi".Dứt lời, Chị Vân lập tức cầm ô đi qua, che đầu cho Hứa Dục.Chị Vân: "Giữa trưa có hơi nóng, em có nóng không?"

Hứa Dục gật gật đầu: "Nóng."

"Lát nữa kết thúc công việc, chị đưa em đi ăn kem nhé." chị Vân nói.Hứa Dục nở nụ cười: "Chị đang dỗ trẻ con đấy à?"

"Thế có ăn không?"

Hứa Dục: "Ăn."

Chị Vân nhướng mày: "Chọn cho em vị dâu tây nhé."

Hứa Dục lắc lắc đầu: "Chị Vân, vị dâu tây và dâu tây là hai thứ khác nhau."

Chị Vân nghi hoặc hỏi: "Vậy sao?"

Hứa Dục giải thích: "Em thích ăn dâu tây, nhưng không thích vị dâu tây."

Bên này không còn công việc gì, hai người theo ekip trở về công ty, sau khi trả lại quần áo, xác định chi tiết thời gian và nội dung quay chụp ngày mai xong xuôi, Chị Vân và Hứa Dục mới rời đi.Đi đến hành lang, Hứa Dục vô thức liếc mắt nhìn về một phía khác, nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt."

Quả thực làm như vậy có thể tránh chạm mặt những nhân viên bên dưới."

Chị Vân đột nhiên nói.Hứa Dục: "Sao cơ?"

Chị Vân nói nhỏ: "Quý ngài Vụng Về đó, không phải sao?"

Xung quanh người đến người đi, Hứa Dục bị cái xưng hô này của Chị Vân chọc cho bật cười.Hứa Dục: "Phải, phải."

Cô nàng tủm tỉm cười: "Em đừng có nhạy cảm như thế, không phải lần nào chị nhắc tới anh ta cũng đều là nói em đâu."

Hứa Dục: "Tốt nhất là vậy."

Chị Vân trêu chọc: "Thế em hy vọng chị như vậy hay là không hi vọng."

Hứa Dục khẽ hừ một tiếng: "Em không muốn chơi chữ với chị."

Chị Vân cười lớn: "Sao mỗi lần nhắc tới anh ta, em đều đáng yêu như vậy chứ?"

Hứa Dục bĩu môi: "Em không đáng yêu."

Chị Vân: "Được rồi, được rồi mà."

Cả hai bước vào trong thang máy, Hứa Dục có chút tò mò, không nhịn được hỏi: "Vì sao?

Em với Tô.. em và anh ta thì sao?

Sao chị lại gán ghép như vậy?"

Chị Vân "ai da" một tiếng cười rộ lên: "Chị cũng không biết, nói như thế nào nhỉ, ha ha...".

Cô nàng cũng không thể giải thích rõ được, bèn nói, "Em đừng quản chị, mấy chuyện thế này đều là bọn chị tự mua vui thôi, cảm xúc dâng trào thì nhổ neo căng buồm thôi."

Hứa Dục đáp: "Em không quản chị."

Chị Vân: "Chị chính là người đầu tiên ship hai người đó."

Hứa Dục mỉm cười: "Giỏi quá đi mất", nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Không chỉ là người đầu tiên, mà còn là người duy nhất".Chị Vân xì một tiếng: "Nói không chừng sau này còn có thêm đấy."

Hứa Dục lười nói tiếp.Chị Vân lại cúi đầu cười: "Chị sẽ tém lại, về sau cố gắng không nói lung tung nữa, chị sẽ kiềm chế một chút."

Hứa Dục vẫn không ư hử gì.Chị Vân nói tránh gặp những nhân viên phía dưới cũng không sai, Tô Nguyên Cửu có cửa riêng, thang máy riêng, bãi đỗ xe riêng, nhờ vậy mà hắn mới tránh được rất nhiều phiền toái khi đi làm.Vlog dạo trước của Tô Nguyên Cửu rất nổi tiếng, có rất nhiều fans loanh quanh trước tòa nhà JSS nhưng chưa một ai tóm được hắn cả.Chưa kể Tô Nguyên Cửu cũng bận rộn cực kỳ, cho dù có trở về Lâm Thành cũng sẽ dùng lối đi chuyên dụng.Hầu hết nhân viên trong JSS đều không biết con đường này.Bên này Hứa Dục vừa rời khỏi cửa, thì ở một cửa khác, Tô Nguyên Cửu cũng vừa đi xuống từ thang máy.Xuống cùng hắn còn có cậu trợ lý Lại Minh, bọn họ có việc cần phải ra ngoài.Sau khi lên xe, Tô Nguyên Cửu nhấn mở email, gọi Lại Minh một tiếng.Lại Minh: "Sao vậy, chủ tịch?"

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Hôm nay Hứa Dục chụp quảng cáo phải không?"

Lại Minh gật đầu: "Hai ngày, hôm nay và ngày mai".Tô Nguyên Cửu: "Hôm nay chụp lúc nào?"

Lại Minh nói: "Sáng nay đã chụp xong rồi".Tô Nguyên Cửu gật gật đầu, hơi hất cằm lên một chút: "Kết nối Bluetooth với điện thoại của tôi".Xe từ từ lăn bánh, cửa sổ được kéo lên, Bluetooth cũng đã được kết nối.Tô Nguyên Cửu mở bài hát trong điện thoại lên, chỉ một khúc nhạc dạo ngắn ngủi, Lại Minh đã biết đó là bài hát của ai rồi.Sau mười mấy giây nhạc dạo, một giọng nam đầy từ tính chậm rãi cất lên, tựa như đang kể một câu chuyện."

Lão Triệu", nghe được một phút, Tô Nguyên Cửu đột nhiên mở miệng gọi tài xế.Lão Triệu: "Vâng, chủ tịchq."

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Anh biết bài này của ai không?"

Lão Triệu gian nan nuốt một ngụm nước miếng, vừa lái xe vừa cẩn thận ngẫm nghĩ.

Lại Minh ngồi bên cạnh dùng ánh mắt ra hiệu Lão Triệu nhìn màn hình, vậy mà đối phương lại không hiểu.Thế nhưng chỉ hai giây sau, một tia sáng lóe lên trong đầu Lão Triệu, anh ta buột miệng thốt lên: "Hứa Dục!"

Tô Nguyên Cửu cười ra tiếng: "Ừ."

Lão Triệu kích động đến mức bàn tay siết chặt lại, vui vẻ như vừa trúng số được 5 triệu.Tô Nguyên Cửu lại hỏi: "Hay không?"

Lão Triệu gật đầu: "Hay lắm, hay lắm, rất hay."

Lâm Thành buổi sáng đã nóng, về chiều lại càng nóng hơn, hương vị mùa hè dần trở nên rõ ràng, tùy tiện nhìn ra ngoài đường cũng có thể thấy mấy người cầm áo khoác trong tay.Ăn kem xong, Hứa Dục với Chị Vân đến studio để bàn bạc về kế hoạch trong tương lai.Ngoài hai bài hát đã phát kia thì trong tay Hứa Dục vẫn còn vài ca khúc chưa hoàn thành.

Mấy năm nay nhàn rỗi không có việc thì làm, cậu thường ở nhà viết nhạc, chỉ là không làm đàng hoàng mà thôi.Ngoại trừ ca hát, các công việc khác cũng phải nhanh chóng sắp xếp.Thảo luận cả một buổi chiều, hai người cùng ăn một bữa cơm, sau đó mới tách nhau ra.Hứa Dục về đến tiểu khu, hơi ngẩng đầu lên nhìn trời, thật trùng hợp, hoàng hôn hôm nay cũng có màu cam.Không có việc gì cần làm, Hứa Dục cũng không vội trở về mà đi dạo dọc theo con đường lát sỏi trong hoa viên tiểu khu.Vừa đi vừa khẽ sờ chân mày, Hứa Dục duỗi tay móc điện thoại ra.Sau đó mở KAYOU ra, trực tiếp tìm tên Tô Nguyên Cửu.(*KAYOU: xykzy.com - một trang web chuyên đăng tải các video, giống như Youtube.)Đứng đầu chính là một chiếc Vlog của Giới Nam, cậu đeo tai nghe vào, nhấn phát video.Video vừa bắt đầu, hình ảnh Tô Nguyên Cửu mặc tây trang đi tới hiện lên.

Ở giây thứ ba, hắn đột nhiên liếc nhìn vào ống kính.Đúng lúc này, những dòng bình luận nhanh chóng phủ kín màn hình, tất cả đều là [Aaaaaa][Aaaaaa][Aaaaaa][Nơi tình yêu bắt đầu~]Hứa Dục tắt bình luận đi, xem lại một lần nữa.Đây không phải cố tình diễn xuất, chắc là tùy ý quay.

Hứa Dục nghi ngờ lúc này Tô Nguyên Cửu vừa mới tan làm về nhà, thì bị em họ của mình quay lại."

Rốt cuộc hôm nay anh họ cũng có thời gian về nhà rồi.

Tôi phải năn nỉ những mấy ngày lận đó, ổng phối hợp quay xong cảnh này là đi luôn.

Các bạn thấy tôi đối với mọi người tốt chưa nè!".

Giọng Giới Nam vang lên, nhưng ống kính vẫn luôn đi theo Tô Nguyên Cửu.Máy quay theo vào trong nhà bếp, trên bàn đã chuẩn bị sẵn các nguyên liệu nấu ăn.

Tô Nguyên Cửu cúi đầu nhìn một cái, sau đó thì ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, hỏi Giới Nam: "Làm món gì đây?"

Hứa Dục tạm dừng một chút, mở chế độ bình luận trên màn hình lên.Quả nhiên trong nháy mắt hiện lên một đống bình luận, khắp cả màn hình lại là [Aaaaaa][Má ơi cái giọng này...

Em có thể anh ơi!][Em có thể][Tôi chết rùiiii]Giới Nam nói: "Sườn kho."

Tô Nguyên Cửu lại cúi xuống nhìn, một lúc sau thì ngẩng đầu lên: "Không có nước tương."

Màn ảnh vừa chuyển, là cảnh trên xe, phụ đề giải thích rằng có chút chuyện ngoài ý muốn nên bọn họ đi siêu thị, mua nguyên liệu khác để nấu ăn.Giới Nam thuyết minh: "Lâu lắm rồi anh họ tôi không tự lái xe.

Ổng tưởng phải ở nhà lâu nên bảo tài xế đưa người khác rời đi.

Đây rốt cuộc là phúc lợi của tôi hay là phúc lợi của các bạn nhỉ?"

Ống kính chuyển qua, Tô Nguyên Cửu đang lái xe.

Lúc này bình luận trên màn hình lại điên cuồng hiện lên, bắt đầu có người gọi "chồng ơi" , còn có người nói "muốn ngồi ghế phụ lái của anh" , "đây là góc nhìn từ ghế phụ lái đấy nhé", ...Đoạn đi siêu thị rất nhanh, một phút sau đã quay về phòng bếp.Tô Nguyên Cửu cởi áo ngoài ra, xắn tay áo xắn lên, để lộ ra một chuỗi Phật châu trên cổ tay.Bình luận vẫn phủ kín màn hình, Hứa Dục tắt bình luận đi, nghiêm túc xem Tô Nguyên Cửu nấu sườn kho.Tay nghề rất thuần thục, kết hợp với phụ đề nên vô cùng dễ hiểu.

Nhờ có quá trình biên tập cắt ghép mà không tới vài phút, một đĩa sườn kho trông cực kỳ ngon miệng đã được bày lên bàn.Tô Nguyên Cửu đứng trước bàn ăn, nhìn Giới Nam nói: "Xong rồi."

Giới Nam nói: "Anh gắp một miếng, đút cho các fans của em đi."

Tô Nguyên Cửu lộ ra biểu tình không đồng ý: "Còn phải làm thế nữa à?"

Giới Nam năn nỉ: "Làm một chút thôi mà."

Tô Nguyên Cửu lắc đầu, rút khăn giấy lau tay: "Không."

Màn ảnh lại chuyển, phụ đề giải thích rằng Tô Nguyên Cửu bắt đầu pha cà phê.Hắn xay cà phê bằng tay, toàn bộ quá trình hai người đều vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng nhạc nền nhẹ nhàng, xen lẫn với tiếng máy móc, nghe dễ chịu cực kỳ.Sau khi pha xong hai ly, Tô Nguyên Cửu cầm một ly đưa cho Giới Nam.

Lúc này, ống kính của Giới Nam lại lệch sang một bên, khiến ly cà phê như thể được đưa về phía người xem.Phụ đề hiện lên: "Các cục cưng, xin mời uống cà phê".Hứa Dục nhấp mở bình luận, quả nhiên khắp màn hình đều [Của tuiiii][Ông xã pha cho em][Aaaa em uống được rồi][Aaaa, ngon quá][Em nếm được vị rồi, em nếm được vị rồi],[Thơm quá đi mất!].Chẳng biết Tô Nguyên Cửu có để lộ vẻ mặt bất đắc dĩ với Giới Nam không nữa.

Sau khi phụ đề này xuất hiện, màn hình dần dần tối đi, hình ảnh tiếp theo biến thành bầu trời bên ngoài, chiếc Vlog này đến đây là kết thúc.Hứa Dục xem xong thì tắt điện thoại, rồi nhét vào trong túi.Cậu ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời màu cam cùng với những đám mây bồng bềnh, ối, có con chim bay qua kìa.Hứa Dục dõi mắt nhìn theo chú chim kia, mãi đến khi nó biến mất sau tòa nhà cách đó không xa thì mới thu hồi ánh mắt.Đi mãi đi mãi, chẳng biết đã tới chỗ lần trước gặp được Tô Nguyên Cửu từ lúc nào, Hứa Dục vô thức nhìn về phía hồ nước."

Hả?" cậu đột nhiên dừng bước, hơi nghiêng người.Hai khoảng thời gian tựa như thể trùng lặp, Hứa Dục vậy mà lại ở cùng một chỗ, gặp cùng một người.Tô Nguyên Cửu cũng nhìn thấy cậu, hai người đối mặt với nhau."

Sao anh lại ở đây?"

"Sao mặt lại đỏ vậy?"

Hai người đồng thời mở miệng nói.Hứa Dục nghe xong thì khẽ nâng tay lên, đầu tiên là dùng lòng bàn tay chạm vào mặt, sau đó lại dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt mình."

Trời có chút oi", Hứa Dục mờ mịt giải thích, không quên hỏi Tô Nguyên Cửu: "Sao anh lại ở đây?

Lại tới tìm bạn sao?"

Tô Nguyên Cửu lắc đầu cười: "Nói ra có thể cậu không tin."

Hứa Dục hơi nhướng mày.Tô Nguyên Cửu: "Dạo này tôi sống ở đây"Hứa Dục kinh ngạc: "Hả?"
 
[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
14 - Lại là giấc mơ kỳ quái


Tô Nguyên Cửu đã mua một căn hộ ở Vân Hạc Hồ khi vừa mới bắt đầu sự nghiệp."

Chẳng qua tôi chỉ sống ở đây hai năm rồi dọn ra ngoài", Tô Nguyên Cửu giải thích ngắn gọn.Hứa Dục gật gật đầu, hỏi: "Vậy sao bây giờ anh lại quay về ở?"

Tô Nguyên Cửu nói: "Có chút chuyện."

Hứa Dục "à" một tiếng, về phần đó là chuyện gì thì cậu cũng không tiện hỏi thêm.Ráng chiều màu cam ngày hôm nay biến mất nhanh hơn lần trước, chẳng mấy chốc cả bầu trời đã tối sầm, chút ánh sáng le lói còn sót lại cũng dần dần biến mất.Đèn đường bắt đầu sáng lên, trên con đường lát đá có hai bóng người sánh vai nhau bước đi.Một người là Hứa Dục, người còn lại là Tô Nguyên Cửu.Tô Nguyên Cửu cao hơn cậu một chút, có lẽ là 1m85 đổ lên, tầm 1m87.Nghĩ đến đây trong đầu Hứa Dục không khỏi hiện lên hình ảnh Tô Nguyên Cửu xắn tay áo sơ mi, để lộ ra cổ tay rắn chắc.Cậu cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy một chuỗi Phật châu lấp ló dưới ống tay áo khoác.Đi thêm vài bước, Tô Nguyên Cửu lại mở miệng hỏi Hứa Dục: "Bình thường, lúc gần tối cậu đều sẽ xuống đây đi dạo sao?"

Hứa Dục "vâng" một tiếng, nói: "Nếu hôm nào được nghỉ ở nhà, ăn tối xong tôi đều sẽ xuống đây đi dạo một chút."

Tô Nguyên Cửu: "Sau đó thì sao?"

Hứa Dục: "Về nhà."

Tô Nguyên Cửu mỉm cười, tiếp tục hỏi: "Về nhà rồi làm gì nữa?"

Hứa Dục: "Tập thể hình."

Tô Nguyên Cửu: "Hết rồi à?"

Hứa Dục thoáng nghĩ ngợi rồi đáp: "Ngoài ra muốn làm cái gì thì làm cái đó."

Tô Nguyên Cửu: "Ngoại trừ ca hát, cậu còn thích làm gì nữa không?"

Hứa Dục suy nghĩ một hồi: "Chắc là có."

Tô Nguyên Cửu có chút khó hiểu: "Chắc là?"

"Đều là dùng để giết thời gian thôi", Hứa Dục cười rộ lên, suy nghĩ một lúc thì nói ra một đáp án cụ thể: "Lego."

Tô Nguyên Cửu gật gật đầu.Hứa Dục hỏi ngược lại: "Anh có chơi Lego không?"

Tô Nguyên Cửu suy nghĩ rồi đáp: "Có."

Lúc này, chiếc loa nhỏ trên bãi cỏ trong tiểu khu đột nhiên phát ra tiếng nhạc, khiến Hứa Dục giật mình nhảy dựng lên.Cú nhảy này khiến cậu suýt chút nữa đã nhào vào lòng Tô Nguyên Cửu, nhưng may là cậu đã lùi về sau một chút, cách Tô Nguyên Cửu nửa bước, cho nên không đụng trúng người hắn.Hứa Dục quay đầu cười với Tô Nguyên Cửu, thấy đối phương đang giơ tay, có lẽ là vừa muốn đỡ mình."

Nhát gan như vậy sao?"

Tô Nguyên Cửu thong thả buông tay xuống.Hứa Dục không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười một cái, không trả lời câu hỏi này."

Bình thường ở nhà cậu có nấu ăn không?"

Tô Nguyên Cửu lại hỏi.Hứa Dục lắc đầu: "Không nấu."

Tô Nguyên Cửu: "Vậy cậu ăn cái gì?"

Hứa Dục: "Cơm hộp hoặc là ra ngoài ăn."

Tô Nguyên Cửu: "Là không nấu ăn hay không biết nấu ăn?"

Hứa Dục: "Không biết nấu, cũng không thích nấu."

Hứa Dục nói xong lại nhớ đến chiếc Vlog nấu ăn của Tô Nguyên Cửu, bổ sung thêm: "Trước đây cũng từng nấu rồi, nhưng tôi không có thiên phú ở phương diện này, bị người khác chê dở nên không muốn nấu nữa", sau đó cậu lại giả bộ hỏi Tô Nguyên Cửu: "Anh có biết nấu ăn không?"

Tô Nguyên Cửu gật đầu: "Tôi biết, có lẽ ăn cũng khá được."

Trong đầu Hứa Dục hiện ra đĩa sườn kho thoạt nhìn rất ngon miệng kia, hẳn là đã được Giới Nam đánh chén rồi.Hứa Dục không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Biết nấu ăn rất tuyệt."

Tô Nguyên Cửu: "Cậu có muốn thử không?"

Hứa Dục lắc đầu: "Thôi khỏi, tôi vẫn nên ăn cơm hộp thôi."

Tô Nguyên Cửu bất đắc dĩ mà cười rộ lên.Nhà của Hứa Dục nằm phía cuối con đường, cả hai còn chưa đi được mấy bước thì đã tới nơi rồi.Vừa đi, Hứa Dục vừa liếc mắt lén nhìn Tô Nguyên Cửu, thấy đối phương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu cậu.Tô Nguyên Cửu nói: "Hôm nay không kẹp Tiểu Hứa Dục sao?"

Hứa Dục lặp lại ba chữ "Tiểu Hứa Dục" một lần rồi nở nụ cười, cậu giơ tay, dùng ngón áp út vén tóc mái mình lên: "Tiểu Hứa Dục ở trên lầu rồi.

Tôi vừa mới về, cả buổi chiều đều ở studio."

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Studio ở đâu vậy?"

Hứa Dục nâng mắt nhìn Tô Nguyên Cửu."

Xin lỗi", Tô Nguyên Cửu cười cười, lùi lại một bước: "Câu hỏi của tôi có hơi nhiều, cậu có thể không trả lời cũng được."

Hứa Dục quay đầu lại, hơi nhướng mày: "Ở quảng trường Thủy Vân."

Lời này vừa dứt, cũng vừa lúc đi đến lầu dưới nhà Hứa Dục.

Cậu đột nhiên sải bước đi đến trước mặt Tô Nguyên Cửu, đối diện với hắn: "Tô tiên sinh còn chuyện gì nữa không?

Tôi về đến nhà rồi."

Tô Nguyên Cửu nhìn Hứa Dục một lúc: "Tạm thời không có."

Hứa Dục gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.Tô Nguyên Cửu lại nói: "

Sau này vẫn sẽ có."

Hứa Dục: "Vậy sau này tôi sẽ trả lời."

Tô Nguyên Cửu: "Ừ."

Hứa Dục chỉ tay về phía sau: "Tôi đi lên đây."

Tô Nguyên Cửu cũng không nói hẹn gặp lại, mà hỏi: "Cậu không có câu hỏi gì sao?"

Hứa Dục khó hiểu mà nhìn hắn: "Hỏi gì cơ?"

Tô Nguyên Cửu: "Ví dụ như, Tô tiên sinh anh ở tòa nhà nào?"

Hứa Dục phì cười, phối hợp hỏi: "Vậy Tô tiên sinh, anh ở tòa nhà nào?"

Tô Nguyên Cửu đáp: "Tòa 18, số nhà 1905."

Hứa Dục gật gật đầu: "Tôi nhớ rồi."

Tô Nguyên Cửu: "Hoan nghênh cậu đến chơi."

"Được."

Trên đường trở về, Hứa Dục có chút ngẩn ngơ, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó sai sai.Mãi đến khi bước vào trong thang máy, cậu mới phát hiện ra sai ở chỗ nào.Hứa Dục móc điện thoại ra, nhấn vào Wechat, gửi hai tin nhắn cho Tô Nguyên Cửu.Hứa Dục: Nhà tôi ở 1507.Hứa Dục: Cũng hoan nghênh anh đến chơi.Tô Nguyên Cửu trả lời rất nhanh: Được.Có lẽ do vừa nãy vừa nhắc tới Lego với Tô Nguyên Cửu, mà sau khi tập thể hình rồi tắm rửa xong xuôi, Hứa Dục nhất thời nổi hứng, đi vào thư phòng lấy bộ Lego lần trước còn chưa lắp xong ra ghép tiếp.Hì hục cả một buổi tối, cuối cùng Hứa Dục cũng đã ghép xong các phần còn lại, sau đó thì mới dọn dẹp đi ngủ.Hôm nay trước khi đi ngủ cậu không niệm chú "đừng mơ thấy Tô Nguyên Cửu", cho nên cực kỳ ảo ma, Hứa Dục lại nằm mơ thấy hắn.Cậu mơ thấy Tô Nguyên Cửu đến nhà, nấu cơm cho mình ăn.Nấu nướng một hồi, chẳng hiểu tại sao hai người lại làm chuyện đó trên ghế sô pha.Đúng vậy.Chính là cái việc cực kỳ không thuần khiết kia đó.Cả quá trình mây mưa dữ dội nhưng không quá rõ ràng, Hứa Dục chỉ nhớ được mỗi giọng nói của Tô Nguyên Cửu.Tô Nguyên Cửu gọi cậu là Hứa Dục, gọi cái thứ ở dưới là Tiểu Hứa Dục.Ngày hôm sau, Hứa Dục tỉnh dậy trong sự hốt hoảng, trong giây phút tỉnh lại kia, hết thảy các tế bào trong cơ thể cậu đều trở nên cuồng loạn.Đợi đến khi các tế bào khôi phục lại bình thường, thì đến lượt đại não chết máy.Giấc mơ càng lúc càng trở nên phi thực tế.Cảm giác xấu hổ không ngừng dấy lên trong lòng.Hứa Dục, mày bị làm sao vậy!Nằm trên giường thêm một lúc thì Hứa Dục nhận được điện thoại của Chị Vân thông báo khoảng 20 phút nữa sẽ đến dưới nhà cậu.Hứa Dục khàn giọng đáp "vâng" một tiếng rồi cúp máy.Đánh răng rửa mặt xong trông cậu có tinh thần hơn hẳn.

Lúc thay quần áo, xuống dưới lầu thì xe bảo mẫu của chị Vân cũng vừa tới nơi.Hôm nay sẽ phải quay quảng cáo ở một địa điểm khác, Hứa Dục đến công ty trang điểm trước, sau đó sẽ cùng ekip đi tới trường quay giống như ngày hôm qua.Ngồi trên xe, Hứa Dục đang xem Weibo thì điện thoại bất ngờ nhảy ra một tin nhắn Wechat.Có lẽ là do tối qua vừa mới mơ thấy Tô Nguyên Cửu cho nên khi nhìn thấy ba chữ kia, trái tim cậu dường như mất đi khống chế được mà nảy lên loạn xạ.Hứa Dục không thích cái loại phản xạ có điều kiện này.Tô tiên sinh: Công ty buổi sáng rất đông người, cậu và trợ lý của mình có thể dùng thang máy của tôi.Tô tiên sinh: Tôi đã thông báo cho nhân viên rồi, xe của cậu có thể trực tiếp dừng trước cửa.Tô tiên sinh: Cậu có biết đường đi đến đó không?Hứa Dục không trả lời ngay, mà là cất điện thoại đi, sau đó thì quay đầu lại nhìn chị Vân.Chị Vân đang bận táu gẫu với bạn."

Chị Vân."

Hứa Dục hô một tiếng.Chị Vân đang mải mê buôn chuyện, cũng không ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

Hứa Dục gãi gãi lông mày: "Chị có muốn đi thang máy chuyên dụng của JSS không?"

Chị Vân có chút khó hiểu, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Hả?"

Hứa Dục liếm liếm môi, giải thích: "Anh ta nói buổi sáng đông người, chúng ta có thể dùng thang máy chuyên dụng của anh ta, mà không cần chen chúc với người khác trong thang máy thường."

Chị Vân khẽ mấp máy đôi môi, cuối cùng phun ra một chữ: "Đệt."

Hứa Dục trả lời Tô Nguyên Cửu: Tôi biết.Hứa Dục: Cảm ơn, làm phiền anh rồi.Chị Vân biết đường đi đến đó, bầu không khí trong xe vốn dĩ thực yên tĩnh, bỗng chốc trở nên sôi nổi hẳn lên.Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do chị Vân sôi nổi.Còn một lúc nữa mới đến tòa nhà JSS, nhưng cô nàng đã không ngừng nhắc nhở tài xế lát nữa không cần đi đường nào, rồi phải đi hướng nào."

Đổi đường đi trước đã, nếu cứ đi thẳng, nói không chừng sẽ phải quay xe lại, mà con đường kia rất khó quay đầu xe."

Bộ dáng chỉ hận không thể tự mình lái xe của chị Vân khiến cho tài xế tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.Chờ đến khi xác nhận đối phương đã hiểu những gì mình nói rồi, cô nàng mới chịu ngồi yên.Sau đó thì nhìn chằm chằm Hứa Dục.

Hứa Dục bị nhìn chăm chú một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cũng quay đầu mắt to trừng mắt nhỏ với chị Vân.Chị Vân bất đắc dĩ nhún nhún vai, như thể đang nói, lần này chị chưa làm gì nhé, là tự em đút "đường" vô miệng chị.Hứa Dục cười cười: "Nói ra có thể chị không tin."

Chị Vân kích động: "Em nói đi."

Hứa Dục: "Gần đây, anh ta sống ở Vân Hạc Hồ."

Chị Vân nghe xong không khỏi hít một hơi thật sâu.Nghe theo sự chỉ dẫn của chị Vân, tài xế rốt cuộc cũng thành công lái xe đến trước cánh cửa chuyên dụng của tòa nhà JSS.Xe vừa mới dừng bánh đã có nhân viên đi tới mở cửa cho chị Vân và Hứa Dục xuống xe.Hứa Dục cảm ơn đối phương rồi đi vào bên trong.

Trên đường đi tới phòng trang điểm, cậu nhấn vào Wechat, gửi tin nhắn cho Tô Nguyên Cửu.Hứa Dục: Tôi tới rồi.Hứa Dục: Cảm ơn anh.Tô Nguyên Cửu: Không có gì.Tô Nguyên Cửu: Đang ở dưới lầu à?Hứa Dục: Vâng.Hóa ra hôm nay Tô Nguyên Cửu cũng có mặt ở công ty.Hứa Dục ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bản thân trong gương một cái, sau đó lại lén nhìn chị Vân đang ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.Chị Vân nói sẽ kiềm chế bản thân, quả thật cũng đã tém lại rất nhiều.

Dưới tình huống như ngày hôm nay mà cô nàng cũng chỉ cười trộm, chứ không nói nhiều như trước kia.Hứa Dục trang điểm, thay quần áo xong xuôi lại nhận được lời khen ngợi còn khoa trương hơn cả sáng sớm hôm qua của chị Vân, sau đó hai người đi cùng ekip đến trường quay.Thời tiết hôm nay rất tốt, hơn nữa nhiệt độ cũng không quá cao, Hứa Dục mặc hai chiếc áo cũng chẳng cảm thấy nóng, lúc quay chụp thì thoải mái hơn nhiều.Tới địa điểm quay chụp, cả ekip lần lượt xuống xe.

Hứa Dục được dặm lại lớp trang điểm rồi mọi người cùng bắt tay vào làm việc.Phân đoạn trên bãi biển ngày hôm qua tương đối đơn giản, thế nhưng hôm nay thì có nhiều cảnh quay hơn, Hứa Dục thậm chí còn phải chạy.Địa điểm quay chụp là một công viên ở Lâm Thành, giờ này hầu hết mọi người đều đã đi làm, nên trong công viên tương đối ít người.Quay mấy lượt mới xong một nửa, Hứa Dục nghỉ ngơi một lát rồi cả đoàn lại đổi chỗ khác.Trong phân cảnh tiếp theo, Hứa Dục cần phải bước qua một chiếc máy quay, sau đó thì tiếp tục chạy về phía trước.Trước khi quay chính thức, đạo diễn đã cho nhân viên công tác lắp đặt xong máy quay, bảo Hứa Dục diễn thử một lần.Hứa Dục đáp một tiếng, rồi lui về phía sau mấy bước.

Cậu chạy lấy đà một đoạn ngắn, khi đang chuẩn bị nhảy qua máu quay thì xung quanh bỗng chốc trở nên huyên náo.Có người hô: "Chủ tịch Tô."

Hứa Dục vô thức quay đầu nhìn sang bên kia.Trong giây phút nhìn thấy Tô Nguyên Cửu, đối diện với tầm mắt của hắn, chân Hứa Dục đột nhiên mềm nhũn ra.Cậu không những không nhảy qua được, hơn nữa còn bị vấp phải máy quay, cả người mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước, nằm rạp trên mặt đất.Hứa Dục: "..."

"???"

Hứa Dục cố gắng cúi đầu xuống.Cứ để cậu đào một cái hố ở chỗ này luôn đi, cậu không muốn đứng dậy nữa.
 
[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
15 - Cậu gọi tôi là gì?


Trong giây phút ngã sấp xuống kia, điều đầu tiên Hứa Dục nghĩ đến chính là cái chuyện mải nhìn giai để bị ngã sấp mặt này quả thực quá bẽ mặt, rồi mới dần dần cảm nhận được đau đớn truyền tới từ tay chân.Ngay sau đó, tất cả mọi người đều quây lại chỗ cậu."

Không sao chứ, Hứa Dục?"

"Có ổn không?"

"Đụng trúng chỗ nào rồi?"

"Có thể đứng dậy không?"......Hứa Dục ngẩng đầu nhìn chị Vân.

Thoạt nhìn vẻ mặt của chị Vân còn đau hơn cả cậu, cô nàng chau mày, đỡ cánh tay Hứa Dục: "Em có sao không?"

Hứa Dục dùng thanh âm chỉ chị Vân mới có thể nghe được, thấp giọng nói: "Đau."

"Đụng vào chỗ nào?

Có cử động được không?"

Chị Vân hỏi.Mặt sàn được làm từ xi măng, trước khi ngã Hứa Dục đang chạy, cho nên lúc ngã xuống đã bị trượt về phía trước một đoạn.Chị Vân đỡ Hứa Dục ngồi dậy, xung quanh có rất nhiều người, cô ngồi xổm xuống đất, cầm tay cậu, lật lòng bàn tay lại nhìn thử.Đúng lúc này, Tô Nguyên Cửu đi đến, cũng khom lưng nửa quỳ, ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Dục.Tô Nguyên Cửu: "Không sao chứ?"

Hứa Dục cố gắng khống chế biểu cảm của bản thân: "Không có việc gì."

Tô Nguyên Cửu cúi đầu nhìn lòng bàn tay cậu.

Lòng bàn tay bị trầy xước, nhưng không chảy máu, thoạt nhìn có chút sưng đỏ.Một lúc sau, bàn tay đã đỡ đau, Hứa Dục phủi phủi cát trên mặt, rồi cụp mắt nhìn xuống.Quần bị rách, đầu gối đau nhói."

Kéo lên xem sao."

Tô Nguyên Cửu nói.Hứa Dục 'vâng' một tiếng, duỗi tay cầm lấy ống quần, lại nghe thấy Tô Nguyên Cửu ngẩng đầu lên hỏi: "Có hộp y tế ở đây không?"

Lập tức có người nói "có", rồi vội vã chạy đi lấy.Hứa Dục kéo quần lên tới nửa cẳng chân, chỉ nhìn thấy một vệt máu đỏ tươi đang chậm rãi lăn xuống.

Vốn dĩ chỉ hơi đau, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy máu đổ thì lại cảm thấy đau đớn cực kỳ."

Trời ơi!" chị Vân hốt hoảng kêu lên: "Sao lại nghiêm trọng thế này!"

Hứa Dục tiếp tục kéo quần lên, Tô Nguyên Cửu nói: "Chậm một chút, đừng để đụng trúng vết thương."

Cậu chậm rãi kéo ống quần lên, cho đến khi đầu gối hoàn toàn lộ ra ngoài."

Bị rách da rồi." chị Vân nói, đưa tay tới nhưng không dám chạm vào, chỉ quơ quơ trước gối rồi lại lặng lẽ rụt về.Tô Nguyên Cửu lại hỏi: "Bên kia thì sao?

Kéo lên xem thử đi."

Hứa Dục vừa kéo lên vừa nói: "Bên này không đau lắm."

Bên kia quả nhiên không quá nghiêm trọng, nhưng cũng trầy da chảy máu.Thật sự là rất đau, lúc này khóe mắt của Hứa Dục đã có chút đỏ hoe, khớp hàm cắn chặt.Rất mau đã có người cầm hộp y tế lại, nữ nhân viên công tác cũng ngồi xổm xuống, mở hộp thuốc lấy một chai nước ra."

Trước tiên cần rửa sạch miệng vết thương, sau đó thì dùng Povidone-Iodine để khử trùng."

Cô gái vừa nói vừa vặn nắp chai.Mắt thấy sắp phải đổ nước để rửa vết thương, Hứa Dục vội bắt lấy tay chị Vân bên cạnh: "Chị Vân, Chị Vân ơi..."

Cô gái nghe vậy bèn dừng tay, còn không kịp làm gì thì chai nước đã bị lấy đi.Người lấy chai nước ra là Tô Nguyên Cửu, hắn đến gần một chút, nói: "Để tôi làm đi." , dứt lời thì nâng mắt nhìn Hứa Dục: "Cậu sợ đau à?"

Hứa Dục mím môi không trả lời.Tô Nguyên Cửu lại ngẩng đầu lên, nhìn một vòng người xung quanh: "Mọi người giải tán, tiếp tục công việc của mình đi."

Những người xung quanh nghe vậy thì đều lấy lại tinh thần, tiếng vâng vâng dạ dạ chẳng đồng đều vang lên, rồi mau chóng tản ra, không có việc cũng phải tìm việc mà làm.Bên này chỉ còn lại ba người Tô Nguyên Cửu, chị Vân và Hứa Dục.Tô Nguyên Cửu hỏi lại một lần nữa: "Sợ đau à?"

Giọng nói thậm chí còn nhỏ hơn ban nãy, dường như còn càng thêm dịu dàng.Hứa Dục không muốn thừa nhận: "Không sợ."

Cánh tay chị Vân bị siết chặt, cô nàng không chút khách khí mà giúp Hứa Dục trả lời: "Sợ, em ấy rất sợ đau.

Chủ tịch Tô, anh nhẹ tay một chút."

Hứa Dục ngẩng đầu liếc Chị Vân một cái.Tô Nguyên Cửu nói: "Cố chịu một chút, sẽ hơi đau đấy."

Nhìn Tô Nguyên Cửu cầm chai nước, đầu óc Hứa Dục liền nóng lên, cậu bắt đầu cảm thấy để Tô Nguyên Cửu giúp mình sơ cứu vết thương giống như đang già mồm cãi láo.Cậu không có tay sao?"

Chủ tịch Tô..."

Hứa Dục buột miệng thốt lên, nhanh chóng cầm lấy miệng chai: "Để tôi tự làm là được."

Nước trong chai bởi vì động tác va chạm này của Hứa Dục mà bắn ra một chút, văng trúng miệng vết thương.Hứa Dục lập tức kêu lên: "A, a!"

Tô Nguyên Cửu bật cười: "Vẫn là để tôi làm đi."

Tô Nguyên Cửu nói xong bèn đổ nước xuống, Hứa Dục nắm lấy cánh tay Chị Vân thật chặt, gắt gao nhíu mày."

Cố chịu một chút, sắp xong rồi."

Tô Nguyên Cửu nhỏ giọng nói.Hứa Dục: "Vâng."

Rửa sạch máu, mới nhìn thấy rõ miệng vết thương."

Chẳng trách em lại đau như vậy, bên này đều bị cọ xước hết rồi." chị Vân nhìn máu vẫn không ngừng rỉ ra, trong lòng vô cùng đau xót.Tô Nguyên Cửu lại quay đi, tìm thấy Povidone-Iodine và tăm bông ở trong hộp y tế."

Tôi bôi cồn đây."

Tô Nguyên Cửu nói.Hứa Dục "vâng" một tiếng.

Tô Nguyên Cửu cầm tăm bông tẩm Povidone-Iodine nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương, thấy chân Hứa Dục run lên một chút, hắn lập tức nhấc tăm bông lên.Tô Nguyên Cửu: "Đau không?"

Hứa Dục cắn chặt răng, lắc đầu.Tô Nguyên Cửu: "Tôi làm nhẹ hơn chút, đau thì bảo tôi."

Hứa Dục: "Vâng."

Động tác Tô Nguyên Cửu vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, bôi cồn mất một hồi lâu mới xong, sau đó thì lấy băng gạc phủ lên miệng vết thương.Mắt thấy Tô Nguyên Cửu còn muốn giúp mình bôi nốt bên kia, Hứa Dục vội cản lại: "Bên này để tôi tự làm đi."

Hứa Dục vươn tay ra, muốn giành lấy chai thuốc trong tay Tô Nguyên Cửu, nhưng đối phương lại giơ cao lên, bàn tay hai người cũng vì vậy mà khẽ chạm vào nhau.Hứa Dục hốt hoảng rụt tay lại.Tô Nguyên Cửu: "Để tôi làm."

Hứa Dục cảm giác cánh tay Chị Vân dùng sức một chút.Bên kia không cần rửa bằng nước, chỉ cần dùng tăm bông lau một chút là được, cũng không phải quá đau.Lau sạch máu, Tô Nguyên Cửu bôi một ít cồn Iodine vào vết xước, khẽ hỏi: "Không phải đã nói đừng gọi tôi là chủ tịch Tô rồi sao?"

Hứa Dục sửng sốt một hồi: "Tôi gọi anh là chủ tịch Tô khi nào chứ?"

Tô Nguyên Cửu ngẩng đầu nhìn cậu: "Vừa xong liền quên?"

Chị Vân ngồi bên cạnh giúp Hứa Dục nhớ lại ngay tắp lự: "Mới nãy em có nói 'chủ tịch Tô để tôi tự làm'..."

Hứa Dục: "...Ngại quá."

Tô Nguyên Cửu ra vẻ không để ý, tiếp tục giúp Hứa Dục bôi Povidone-Iodine.Lúc này, chị Vân bèn lên tiếng: "Nếu không gọi chủ tịch Tô thì gọi là gì được?"

Trong lòng Hứa Dục khẽ hô một tiếng toang rồi.Đáng giận nhất chính là Tô Nguyên Cửu lại còn bổ thêm một câu: "Gọi là gì được nhỉ?"

Hứa Dục đành phải nói: "Tô tiên sinh."

Tô Nguyên Cửu thấp giọng cười cười.Hứa Dục cảm giác được cánh tay chị Vân đã bắt đầu phát run.Cũng giống như lúc nãy, Tô Nguyên Cửu lấy một miếng băng gạc ra.

Có lẽ bởi vì bầu không khí quá yên tĩnh mà hắn lại mở miệng: "Ngoại trừ sợ đau, cậu còn sợ gì nữa không?"

Hứa Dục ậm ờ nói: "Hết rồi."

Tô Nguyên Cửu gật gật đầu, thế nhưng vẻ mặt cũng không quá tin tưởng.Tô Nguyên Cửu: "Tôi thấy cậu nhát gan lắm mà."

Lần này, Hứa Dục còn chưa kịp biện giải cái gì, thì chị Vân đã giúp cậu trả lời.Chị Vân: "Em ấy còn sợ ma, buổi tối đi ngủ phải bật đèn."

Hứa Dục: "......"

Dường như, có một câu nói nhẹ nhàng bay tới từ phương xa."

Tôi là một chàng trai rắn rỏi."

Nghe xong, Tô Nguyên Cửu cười rộ lên."

Được rồi."

Tô Nguyên Cửu băng bó xong xuôi, đóng nắp chai lại, hỏi: "Còn chỗ nào nữa không?"

Hứa Dục lắc đầu: "Hết rồi."

Tô Nguyên Cửu: "Tay có đau không?"

Hứa Dục vỗ vỗ tay: "Không đau."

Tô Nguyên Cửu: "Mấy chỗ khác trên chân thì sao?"

Hứa Dục vỗ vỗ chân: "Không đau."

Tô Nguyên Cửu gật đầu: "Hôm nay cứ như vậy đi, chờ mấy ngày nữa vết thương của cậu khỏi rồi thì lại quay bổ sung, được không?"

Hứa Dục không đồng ý: "Không cần đâu, tôi đã đỡ đau rồi."

Tô Nguyên Cửu kiên quyết: "Miệng vết thương không thể bị kéo căng, không cần gấp, để lần sau đi."

Hứa Dục vẫn cố chấp: "Đâu có nghiêm trọng như vậy, quay nốt đi, hơn nữa cũng không còn nhiều lắm."

Tô Nguyên Cửu cầm khăn ướt lau tay, trầm giọng nói: "Không được."

Quả nhiên, hắn vừa đưa ra chỉ thị như vậy, việc quay chụp tạm dừng ngay tức khắc.Cũng may ai ai cũng thấu hiểu, ngày hôm qua mọi người đều rất hòa hợp với nhau, hẹn xong thời gian quay chụp lần tới, còn quan tâm bảo cậu trở về dưỡng thương cho tốt, chờ khỏi rồi lại tiếp tục quay.Cứ làm như là chuyện gì lớn lắm ấy, Hứa Dục nghe mà tự thấy ngượng ngùng.Tạm biệt cả ekip, hai người liền rời khỏi trường quay.Vừa mới ngồi trên xe, đóng cửa lại, Hứa Dục đã thấy Chị Vân phấn khích siết chặt tay, điên cuồng mà giậm chân.Cậu bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, duỗi tay kéo quần lên xem xét vết thương của mình.

Không có máu thấm ra ngoài, hiện giờ cũng không còn đau nữa.Chị Vân rên rỉ: "Má ơi, chủ tịch Tô thật là dịu dàng!"

"Đau không?"

"Tôi nhẹ tay chút."

"Đau thì bảo tôi."

Chị Vân lặp lại vài câu, sau đó hì hì cười toét miệng: "Ôi chao, dịu dàng quá đi mất!"

Hứa Dục "ừm" một tiếng phụ họa, rồi lại cúi đầu xem điện thoại.Chị Vân quay mặt sang, nói: "Hai người tiến triển nhanh hơn chị nghĩ đấy."

Hứa Dục bật cười: "Sao nói thế được?"

Chị Vân hỏi: "Vậy phải nói thế nào?"

Hứa Dục: "Mối quan hệ của hai người tốt hơn chị tưởng tượng."

"Ok, ok, như nhau cả mà."

Chị Vân cười.Hứa Dục giải thích: "Hôm qua trùng hợp gặp anh ta trong tiểu khu, chỉ trò chuyện vài câu, chị không cần như vậy."

Chị Vân nhướng mày, đột nhiên nói: "Vừa rồi em với Tô Nguyên Cửu chạm tay một chút thì lập tức rụt về, chị thấy được đấy nhé."

Hứa Dục nói: "Như vậy thì có vấn đề gì sao?"

Chị Vân cười như không cười mà nói: "Chưa từng thấy em như thế khi ôm vai bá cổ, hay nắm tay bạn bè gì cả.

Vậy tại sao mới chạm tay với Tô tiên sinh của em có xíu thì lại có phản ứng lớn như vậy?"

"Thứ nhất, không phải là Tô tiên sinh của em."

Hứa Dục nói: "Thứ hai, còn không phải do chị ngồi bên cạnh, sợ chị nghĩ nhiều ư?"

Chị Vân cười cười: "Còn đổ thừa cho chị nữa."

Hứa Dục nói: "Chị Vân, chị làm trợ lý của em, chẳng lẽ không cảm thấy biểu hiện này của mình rất không đúng đắn sao?"

"Đúng là có chút sai trái." chị Vân nghĩ nghĩ, đáp: "Nhưng chẳng có ai biết, chị không nói với người khác đâu."

Hứa Dục mỉm cười: "Trợ lý nhà người ta, nghệ sĩ của mình mà có scandal hay yêu đương thì đều giấu nhẹm đi, còn chị thì ngược lại, vội vàng xông lên lái thuyền."

Chị Vân bị chọc đến phì cười, bèn hỏi Hứa Dục: "Vậy tình trạng này của em thuộc về scandal hay là yêu đương đây?"

Hứa Dục: "..."

Hứa Dục: "Chị Vân!"

"Được rồi, được rồi!"

Chị Vân lắc đầu xua tay: "Chẳng qua cũng tùy loại nghệ sĩ, những kẻ chỉ dựa mặt kiếm cơm đương nhiên là muốn giấu.

Còn em là kiểu dùng thực lực nói chuyện đương nhiên sẽ thoáng hơn.

Vả lại, hiện tại trong giới, tình yêu đồng giới đã cởi mở hơn nhiều, mạnh dạn công khai cũng không ảnh hưởng gì."

Cô nàng cười nói: "Chị đang nói gì thế này, cứ như hai người đã yêu nhau rồi không bằng."

Dứt lời thì lắc lắc đầu: "Nếu em biết dùng mặt kiếm cơm thì đã nổi tiếng từ tám kiếp trước rồi."

Hứa Dục hờ hững nói: "Thôi khỏi, như vậy giả tạo quá, em vẫn hy vọng mọi người có thể công nhận âm nhạc của mình hơn."

Chị Vân gật đầu gật, cô coi trọng điểm này của Hứa Dục nhất, cậu luôn xác định rõ mục tiêu và biết mình cần gì.Hôm nay đã không còn việc gì, Chị Vân đưa Hứa Dục về nhà, nhắc nhở cậu phải chú ý vết thương.Ngoại trừ lúc bước đi vẫn có chút đau nhức, những thứ khác đều rất bình thường.Bởi vì bị thương mà chỉ tiêu rèn luyện hôm nay của Hứa Dục cũng giảm bớt một chút, cố gắng càng ít vận động mạnh càng tốt.Chờ đến khi tập luyện và tắm rửa xong xuôi, Hứa Dục bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn WeChat, tất cả đều là của Tô Nguyên Cửu.Hứa Dục không đọc tin nhắn, mà gọi điện lại cho hắn trước.Tô Nguyên Cửu rất mau đã bắt máy.

"Chủ tịch Tô có chuyện gì thế?

Tôi vừa mới tập thể hình xong."

Hứa Dục nói.Tô Nguyên Cửu khẽ cười một tiếng: "Sao lúc gọi là chủ tịch Tô, lúc lại gọi là Tô tiên sinh vậy?"

"Hả?"

Hứa Dục phát hiện mình vừa buột miệng nói gì đó, bèn hỏi: "Sao vậy?

Tìm tôi có việc gì thế?"

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Đã mua thuốc chưa?"

Hứa Dục: "Thuốc gì cơ?"

Tô Nguyên Cửu: "Thuốc bôi vết thương."

Hứa Dục: "Vẫn chưa."

Tô Nguyên Cửu: "Tôi mua rồi, đem lên cho cậu nhé?"

Hứa Dục: "Hả?

Tôi... không cần đâu...."

Tô Nguyên Cửu vội ngắt lời cậu: "Nếu là không tiện, tôi sẽ không quấy rầy.

Còn nếu là ngại thì tôi đã ở dưới lầu rồi."

Hứa Dục mím môi, gãi gãi lông mày: "Vậy anh lên trên này đi."

Thật ra Hứa Dục không quá tin lời Tô Nguyên Cửu nói đang đứng bên dưới lầu, bởi cuộc gọi gần nhất cũng là 20 phút trước, chẳng lẽ anh ta vẫn luôn đứng chờ ở bên dưới.Không tới năm giây, tiếng chuông nhà Hứa Dục đã vang lên, khiến cậu có chút hoảng hốt.Hứa Dục mở cửa dưới lầu cho Tô Nguyên Cửu, một lát sau đã nhìn thấy đối phương xuất hiện ở đầu hành lang bên kia.Hứa Dục đứng chờ trước cửa, thấy hắn đi tới thì mỉm cười.Hứa Dục: "Làm phiền anh rồi, lại còn để anh phải đưa tới tận đây nữa chứ."

Tô Nguyên Cửu đi đến trước mặt cậu: "Không cần phải khách sáo như vậy."

Hứa Dục nở nụ cười, duỗi tay định nhận lấy hộp thuốc, nhưng Tô Nguyên Cửu lại rụt tay về.Tô Nguyên Cửu: "Cậu gọi tôi là gì?"

Hứa Dục lập tức nói: "Tô tiên sinh."

Tô Nguyên Cửu: "Gọi ba lần đi."

Hứa Dục: "Tô tiên sinh, Tô tiên sinh, Tô tiên sinh."

Tô Nguyên Cửu thoáng cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Hứa Dục nói: "Đã quen chưa?"

Hứa Dục gật đầu: "Quen rồi."

Tô Nguyên Cửu: "Còn có lần sau không?"

Hứa Dục lắc lắc đầu: "Không có nữa."

Tô Nguyên Cửu hài lòng gật đầu, lúc này mới đưa thuốc qua.
 
[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
16 - Làm gì cũng được sao?


Hứa Dục lấy một đôi dép mới ra khỏi tủ đưa cho Tô Nguyên Cửu, sau đó thì nghiêng người mời hắn vào trong nhà.Vừa vào cửa, Tô Nguyên Cửu đã hỏi: "Cậu ở một mình à?"

Hứa Dục gật đầu: "Vâng."

Tô Nguyên Cửu lại hỏi: "Một mình sống ở Lâm Thành sao?"

Hứa Dục nghĩ nghĩ, đáp: "Xem như là có người nhà đi."

Hai chữ 'xem như' kia khiến Tô Nguyên Cửu phải quay đầu nhìn Hứa Dục một cái.Hẳn là có chuyện gì khó nói, Tô Nguyên Cửu cũng không tiện hỏi thêm, bèn đổi đề tài: "Cậu vừa tắm xong à?"

Hứa Dục giương mắt nhìn tóc mái còn chưa khô của mình: "Vâng."

Tầm mắt của Tô Nguyên Cửu lại trượt xuống, nhìn chằm chằm quần cậu: "Vết thương có bị dính nước không?"

Hứa Dục lắc đầu: "Không có, tôi cẩn thận lắm."

Tô Nguyên Cửu yên tâm gật gật đầu.Hứa Dục dẫn Tô Nguyên Cửu đi vào trong, hỏi hắn: "Anh uống gì?

Cà phê hay trà?"

"Không cần đâu."

Tô Nguyên Cửu lắc đầu: "Lát nữa tôi còn có việc, không ở chơi lâu được."

Hứa Dục gật đầu, "vâng" một tiếng, bảo Tô Nguyên Cửu ngồi xuống ghế, còn mình thì vào bếp, lấy một chai nước ra khỏi tủ lạnh.Từ trong bếp đi ra, cách một tấm bình phong gỗ, Hứa Dục nhìn thấy Tô Nguyên Cửu đang ngồi trên sô pha, cúi đầu quan sát bộ Lego cậu đã xếp xong tối qua nhưng vẫn đặt trên bàn chưa kịp dọn.Hứa Dục sờ sờ cằm.Tiếp theo nên làm gì đây nhỉ?Nhà Hứa Dục rất hiếm khi có khách đột xuất đến chơi mà không có mục đích cụ thể, chỉ ngồi một lát rồi đi như thế này, khiến cho chủ nhà như cậu không biết phải làm sao.Sợ Tô Nguyên Cửu đợi lâu, Hứa Dục chỉ nghĩ một lát rồi vòng qua bức bình phong đi tới phòng khách.Cậu vặn nắp, đặt chai nước xuống trước mặt Tô Nguyên Cửu, song vẫn không ngồi xuống mà chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn.Tô Nguyên Cửu cầm chai nước lên, đang định mở ra uống thì khựng lại, khẽ đặt chai xuống bàn."

Sao vậy?"

Tô Nguyên Cửu hỏi."

Sao cơ?"

Hứa Dục hỏi ngược lại.Tô Nguyên Cửu cười cười: "Tôi chỉ tới thăm nhà, sao cậu lại có vẻ căng thẳng như thế?"

Hứa Dục "à" một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế sô pha một người ở bên cạnh.Tô Nguyên Cửu cũng xem như sếp của cậu, nói là tới thăm nhà thật ra cũng không sai.Hứa Dục nhìn đối phương uống nước hồi lâu, thậm chí còn nghĩ nếu không có chuyện gì làm thì cậu có nên đem Lego phá đi rồi xếp lại thêm một lần không nhỉ.Chờ Tô Nguyên Cửu uống nước xong, Hứa Dục lại cảm thấy suy nghĩ này của mình thật trẻ trâu."

Nếu tôi không đến thì bây giờ cậu đang làm gì?"

Tô Nguyên Cửu hỏi.Hứa Dục nói: "Không biết, chắc là xem TV hoặc là ở phòng đàn."

Tô Nguyên Cửu gật đầu, lấy điện thoại ra nhìn một cái: "Tôi không làm phiền lâu đâu, chắc khoảng 10 phút là phải đi rồi."

Hứa Dục gật đầu, tỏ vẻ đã biết.Tô Nguyên Cửu nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Hình như cậu vừa mới thở phào nhẹ nhõm đúng không?"

Hứa Dục vội vàng lắc đầu: "Không có mà."

Tô Nguyên Cửu nói: "Vậy tôi ở lại thêm nửa tiếng."

Hứa Dục gật đầu: "Được, ở bao lâu cũng được."

Tô Nguyên Cửu mỉm cười: "Tôi đùa thôi."

Hứa Dục đáp một tiếng, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm câu: "Tôi thật sự không có thở phào nhẹ nhõm đâu."

Tô Nguyên Cửu: "Ừ", nói tiếp: "Lần này gặp cậu chủ yếu là có chuyện muốn hỏi."

Hứa Dục chớp mắt, ngẩn người: "Hả?"

Tô Nguyên Cửu nhìn bộ dáng này của cậu, không khỏi cúi đầu cười rộ lên.

Hứa Dục vừa thấy hắn cười thì lập tức hiểu ra vấn đề, hỏi: "Thầy Tô muốn hỏi chuyện gì vậy?"

Tô Nguyên Cửu nói: "Chúng ta làm gì trong 10 phút này đây?"

Lời này vừa dứt, Hứa Dục đột nhiên có chút hoảng hốt.Hôm qua cậu nằm mơ, ở trên chiếc sô pha trước mắt, cùng với người trước mặt này...Hứa Dục vô thức nuốt một ngụm nước miếng.Cậu hỏi Tô Nguyên Cửu: "Anh muốn làm gì?"

Tô Nguyên Cửu: "Làm gì cũng được sao?"

Lòng bàn tay Hứa Dục nóng lên, trong đầu cậu không ngừng mắng mỏ chính mình, thế nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh cực kỳ, chỉ là không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Nguyên Cửu.Hứa Dục gật đầu: "Gì cũng được."

Tô Nguyên Cửu suy nghĩ nói: "Hát cho tôi nghe một bài, được không?"

Lúc này, Hứa Dục quả thật đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.Hứa Dục: "Được chứ, anh muốn nghe bài gì?"

Tô Nguyên Cửu quay đầu nhìn đàn guitar đang dựa vào sô pha, Hứa Dục dõi theo ánh mắt hắn, duỗi tay cầm guitar đặt lên đùi, tùy ý gảy vài cái.Hứa Dục hỏi lại lần nữa: "Muốn nghe bài gì?"

Tô Nguyên Cửu nói: "Ốc sên và chim vàng anh."

Hứa Dục thoáng ngạc nhiên: "Nhạc thiếu nhi à?"

Tô Nguyên Cửu: "Đúng vậy.

Có được không?"

Hứa Dục gật đầu: "Được."

Hứa Dục giơ tay chuẩn bị đàn, Tô Nguyên Cửu đột nhiên ngắt lời cậu, lấy điện thoại ra, dò hỏi: "Tôi có thể ghi âm chứ?"

Hứa Dục nghiêng đầu trầm tư, cậu cảm thấy có lẽ Tô Nguyên Cửu rất thích giọng hát của mình."

Được."

Hứa Dục cúi đầu cười.Hình như trong lòng có chút vui vẻ.Tô Nguyên Cửu đặt điện thoại lên bàn, Hứa Dục thấy hắn nhấn nút ghi âm mới bắt đầu.Có lẽ vì ngại nên toàn bộ quá trình Hứa Dục đều không nhìn Tô Nguyên Cửu, mà chỉ chăm chú nhìn chiếc đàn guitar trong tay mình.Hứa Dục nghiêm túc đàn hát.

Tô Nguyên Cửu nghiêm túc lắng nghe, cũng nghiêm túc nhìn cậu.Tóc vừa gội xong rất mềm mại, có vài chỗ còn hơi vểnh lên.

Vì đang cúi đầu đánh đàn mà làn mi vừa dày vừa dài hiện ra vô cùng rõ nét.Thanh âm khi Hứa Dục hát so với lúc bình thường không quá giống nhau, như có một loại ma lực, khiến người nghe phải trầm mê.

Miệng cậu không ngừng khép mở, nhờ có giai điệu vui tươi của bài hát mà có vẻ vô cùng dí dỏm, hoạt bát.Mái tóc che khuất một phần tai, chẳng biết là do vừa tắm xong hay vì điều gì mà có chút ửng đỏ.Đưa mắt xuống dưới, Tô Nguyên Cửu nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ xinh lấp ló giữa vành tai.Bởi thời gian đã trôi qua quá lâu nên Tô Nguyên Cửu phải nỗ lực chắp ghép hai mảnh ký ức vào làm một, thế nhưng ngoại trừ nốt ruồi nhỏ kia thì những thứ khác đều cực kỳ mơ hồ, không thể cô đọng thành hình ảnh rõ ràng được."

Chờ tôi bò tới nơi, nó cũng trưởng thành rồi...

" Hứa Dục hát xong câu cuối cùng bèn ngẩng đầu, cười cười với Tô Nguyên Cửu, sau đó thì tự tắt ghi âm.Dáng vẻ này của cậu rất ngoan: "Xong rồi."

Tô Nguyên Cửu khẽ vỗ tay: "Hay lắm."

Tuy nói chỉ ngồi 10 phút rồi đi, nhưng cũng không cần phải quá mức chính xác.

Tô Nguyên Cửu chờ Hứa Dục hát xong thì cất điện thoại vào túi, cảm ơn cậu rồi đứng dậy.Hứa Dục thấy thế cũng đứng dậy.Tô Nguyên Cửu: "Tôi phải đi rồi, người của công ty còn đang chờ dưới lầu."

Hứa Dục gật đầu: "Vâng, anh đi đường cẩn thận."

Cậu tiễn Tô Nguyên Cửu ra cửa, lại cảm ơn hắn đã mang thuốc cho mình thêm lần nữa, sau đó cả hai tạm biệt nhau.Trở lại phòng khách, Hứa Dục học theo Tô Nguyên Cửu, cũng mở điện thoại ghi âm thêm một lần bài "Ốc sên và chim vàng anh" mà mình hát.Xong xuôi thì nghe lại một lần rồi mới đi lên tầng.Trước khi ngủ, Trịnh Học gọi điện cho cậu, hỏi chương trình 《I Sing You Sing》kia sao rồi.Còn nói: "Lần trước mày đến chỗ tao hát một bài, có nhiều người hỏi tao khi nào mày lại đến hát tiếp lắm.

Tao mới khoe mày có tham gia một chương trình, mày ghi hình xong chưa?"

Hứa Dục nói: "Xong rồi."

Trịnh Học hào hứng: "Khi nào chiếu vậy?"

Hứa Dục: "8 giờ 10 phút, buổi tối ngày mồng tám."

Trịnh Học: "Cuối tuần này rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi.

Lúc đó tao nhất định sẽ canh TV."

Yết hầu Hứa Dục nghèn nghẹn, cuối cùng vẫn nói: "Ừ."

Trịnh Học lại hỏi: "Thế nào?

Mày có giành được cơ hội song ca không?"

"Không," Hứa Dục tự giễu đáp: "Số phiếu của tao thấp nhất chương trình."

"Ôi chao, không sao mà."

Trịnh Học ở đầu bên kia an ủi nói: "Loại chương trình này là vậy đấy, số phiếu bầu không tỉ lệ thuận với năng lực, có được song ca hay không cũng không quan trọng."

Hứa Dục cười, không muốn nói nhiều về chuyện này nữa: "Ngày mai tao rảnh, buổi tối sẽ tới tìm mày."

Trịnh Học hăng hái đáp: "Được được, tới đây hát đê!"

Hứa Dục nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười rộ lên: "Để tao hát nhạc thiếu nhi cho mọi người nghe."

Trước khi ngủ, Hứa Dục lên KAYOU dạo một vòng, xem xong những thứ mình muốn xem thì mở KAPO ra.Nhưng cậu không tìm kiếm gì cả, chỉ ở trang chủ lướt lướt mấy cái rồi thoát ra.

Sau đó thì mặc niệm ba lần "đừng mơ thấy Tô Nguyên Cửu".Mấy ngày sau đó, Hứa Dục với chị Vân đều nghiên cứu bài trí studio, bàn bạc các công việc trong thời gian sắp tới, còn phải sáng tác nhạc, tuyển thêm nhân viên cho phòng làm việc.Buổi tối rảnh rỗi đến chỗ Trịnh Học ngồi chơi, thỉnh thoảng uống rượu, ngẫu nhiên cũng lên hát.

Cậu không hát quá nhiều, tối đa chỉ hát một, hai bài, chờ đã nghiền rồi thì xuống sân khấu.Hôm nay cũng vậy, thời gian không còn sớm, chờ Hứa Dục hát xong một bài, trở lại chỗ Trịnh Học, chỉ thấy đối phương đưa điện thoại cho mình.Trịnh Học: "Có người tên 'Tô tiên sinh' tìm mày.

Sao vậy?

Mày bị thương chỗ nào à?"

Hứa Dục nhìn điện thoại, trên màn hình là tin nhắn của Tô Nguyên Cửu đã lâu không liên lạc.Tô tiên sinh: "Đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Hứa Dục nói: "Mấy hôm trước quay quảng cáo không cẩn thận té ngã, bị rách đầu gối."

Trịnh Học thoáng kinh ngạc, hỏi: "Có khóc không?"

Hứa Dục liếc mắt nhìn cậu ta một cái.Trịnh Học không giỡn nữa: "Đã đỡ chưa?"

Hứa Dục: "Sắp khỏi rồi, mấy ngày nữa sẽ đi quay nốt quảng cáo."

Trịnh Học "ừ" một tiếng: "Cái quảng cáo JSS đó hả?"

Hứa Dục gật đầu, gửi tin nhắn cho Tô Nguyên Cửu: Sắp lành rồi.Giọng điệu của Trịnh Học đột nhiên có chút ám muội: "Vị Tô tiên sinh này là ai đấy?"

Hứa Dục không giấu giếm cậu ta, đáp: "Tô Nguyên Cửu."

Trịnh Học đang kẹp một hạt dưa dưới răng chuẩn bị cắn thì bị câu nói của Hứa Dục làm cho giật mình.

Hạt dưa lệch sang một bên rồi trượt vào kẽ răng cửa, xém chút đã bửa đôi răng cửa của cậu ta ra rồi, Trịnh Học "ai u" một tiếng, cũng chả buồn quan tâm, vội hỏi: "Ai?

Ai cơ?

Tô Nguyên Cửu á?

Là Tô Nguyên Cửu mà tao biết đó sao?"

Hứa Dục gật đầu: "Ừ."

Tô Nguyên Cửu lại gửi tin tới: Có tiện không?

Cho tôi xem vết thương một chút."

Ái chà chà" Trịnh Học cũng đọc được tin nhắn: "Chuyện gì thế này?"

"Không có gì, chỉ là tai nạn lao động thôi.

Anh ta là sếp nên quan tâm ấy mà."

Hứa Dục nhún vai: "Sợ tao lừa tiền."

Trịnh Học ném vỏ hạt dưa đi: "Xém chút thì tao đã tin!"

Dứt lời lại thò đầu qua, hỏi: "Anh ta đang tán tỉnh mày à?"

Hứa Dục lắc đầu: "Không."

Trịnh Học: "Thấy quan tâm mày vậy mà?"

Hứa Dục mặt không đỏ, tim không đập nói: "Hôm quay quảng cáo anh ta cũng có mặt, tao bị ngã là tại anh ta đấy."

Trịnh Học nghe Hứa Dục nói vậy, chẳng biết đã ảo tưởng đến cái gì, nét mặt thấu hiểu, vô vị nói một câu: "Thế à."

"Mà này..."

Trịnh Học nói tiếp: "Nếu hai người mà có gì đó thì thú vị lắm đấy haha."

Cậu ta nói xong lại tự mình bổ não, cười đến mức vỗ tay bôm bốp.Vết thương vẫn còn dán băng gạc, chỉ là không quá dày, Hứa Dục lật lớp băng cá nhân lên, để lộ ra vết xước.Trịnh Học quan sát kỹ lưỡng, nói: "Nhìn nghiêm trọng phết, mày không khóc thật sao?"

Hứa Dục trừng mắt nhìn Trịnh Học: "Không!"

Trịnh Học phì cười: "Tao còn nhớ như in hồi cấp ba, lúc tham gia đại hội thể thao, mày bị ngã một cái rồi bật khóc nức nở ngay tại chỗ đấy nhé."

Hứa Dục vô cùng bất đắc dĩ: "Đó là cấp ba, vả lại lúc đó đụng trúng cục đá, thực sự là rất đau!"

"Phải, phải, phải..."

Trịnh Học cười nói: "Là tao, tao cũng khóc."

Hứa Dục: "...Không nhất thiết phải bồi thêm câu này đâu."

Hứa Dục chụp lại vết thương của mình, nhìn qua camera có vẻ nghiêm trọng hơn thực tế, thậm chí còn có cảm giác bẩn bẩn.Hứa Dục gửi tin nhắn cho Tô Nguyên Cửu: Nhìn hơi mắc ói, vẫn là không cho anh xem thì hơn.Tô tiên sinh: Tôi không chê, cho tôi xem một chút.Hứa Dục do dự vài giây mới gửi hình sang.Đồng hồ sắp điểm 12 giờ , Tô Nguyên Cửu lúc này vẫn đang trên đường trở về khách sạn.Nhận được hình Hứa Dục gửi đến, đầu tiên hắn mở ra xem, sau đó thì phóng to ra để nhìn kỹ.May là đã đỡ hơn nhiều, nhưng hình như vẫn chưa lành hẳn.Tô Nguyên Cửu thoát ra, tìm WeChat của một người tên là Trần Cẩm Bình rồi gửi tin nhắn qua.Tô Nguyên Cửu: Bạn tôi bị thương, cậu xem vết thương này có nghiêm trọng lắm không?

Mấy ngày thì mới quay quảng cáo được?Gõ chữ xong, Tô Nguyên Cửu mới gửi hình sang.Chẳng qua bao lâu, bên kia đã trả lời lại.Trần Cẩm Bình: Chủ tịch Tô, cậu thật sự nghiêm túc đấy à?Trần Cẩm Bình: Đêm hôm khuya khoắt, tôi sắp ngủ rồi mà cậu còn gửi cái này cho tôi?Trần Cẩm Bình: Cái câu "đời về cơ bản là buồn cười" thật chẳng sai chút nào nhỉ.Trần Cẩm Bình: Tôi thấy cậu mau chóng đưa người kia vào viện đi, bằng không thì vết thương không khép miệng được đâu!
 
[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
17 - Tôi cũng là người đàn ông cứng cỏi


Tô Nguyên Cửu nhắc nhở Hứa Dục phải cẩn thận một chút, sau đó thì đôi bên không trò chuyện thêm nữa.Vài ngày sau, Hứa Dục phải đi quay quảng cáo bổ sung, chỉ có điều lần này cậu với chị Vân không đi lối chuyên dụng của Tô Nguyên Cửu.Thứ nhất là do cậu thấy ngại.Đi lên tầng trên trong giờ làm việc chỉ phải chờ thang máy lâu hơn một lát, cũng không đến mức quá bất tiện.Thứ hai là vì cậu với Tô Nguyên Cửu đã lâu không liên hệ.Hai người bọn họ chỉ cần một thời gian không liên lạc thì mối quan hệ rất dễ dàng bị phai nhạt.

Thời gian càng lâu thì càng thêm lạnh nhạt, huống chi chỉ là hai người vừa mới quen.Hiện tại, Tô Nguyên Cửu với cậu mà nói chẳng khác nào là một nửa người lạ, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà tự nhiên chiếm lợi của người ta chứ.Trang phục quay chụp vẫn là bộ đồ hôm trước.

Trang điểm xong xuôi, Hứa Dục và chị Vân cùng nhau bước ra khỏi phòng hóa trang.Đi được vài bước, trên hành lang im ắng đột nhiên truyền đến tiếng trò chuyện, Hứa Dục ngẩng đầu lên nhìn, thấy có năm người đàn ông mặc tây trang đang đi tới từ khúc ngoặt bên kia.Thấy rõ đối phương là ai, Hứa Dục hơi dừng lại một chút.Lúc này, bước chân chị Vân đã vượt qua cậu, sau đó cũng dừng lại mà dõi mắt về phía trước, hỏi: "Sao thế?

Quen à?"

Hứa Dục nhỏ giọng nói: "Em trai em."

"Hứa Dục?"

Người đến dường như vô cùng kinh ngạc khi gặp Hứa Dục ở đây, gã quay đầu nói gì đó với người bên cạnh rồi đi về phía cậu.Hành lang bên này có ba ngã rẽ, Hứa Thịnh đi tới chỗ Hứa Dục, bốn người còn lại thì đi qua một lối khác.Nơi này rất mau chỉ còn có ba người."

Sao mày lại ở đây?"

Hứa Thịnh hỏi.Hứa Dục không có biểu cảm gì: "Liên quan gì đến mày?"

Hứa Thịnh giống như không nghe thấy, mắt nhìn trang phục của Hứa Dục, tiếp tục hỏi: "Mày hợp tác với JSS?"

Hứa Dục vẫn trả lời: "Liên quan quái gì đến mày nhỉ?"

Chị Vân đứng bên cạnh nghe mấy lời này của Hứa Dục thì tỏ ra cực kỳ ngạc nhiên.Trên mặt Hứa Thịnh nhanh chóng lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn, đương nhiên Hứa Dục hoàn toàn không để tâm, chẳng đợi gã hỏi thêm câu nào, cậu đã trực tiếp rời đi.Chị Vân vội vã đuổi theo sau, chân Hứa Dục đã dài, lại còn đi thật nhanh, khiến cô nàng gần như là phải chạy thì mới đuổi kịp được.Chờ cả hai bước vào trong thang máy, cánh cửa kim loại vừa khép lại, chị Vân đã lên tiếng: "Là đứa em cùng cha khác mẹ kia của em à?"

Hứa Dục: "Vâng."

Hứa Dục từng kể cho chị Vân nghe chuyện trong nhà, thế nhưng cũng không nhiều.

Cô chỉ biết, ngoại trừ anh trai mình, Hứa Dục không thích người nào của Hứa gia cả.Mà người anh kia của cậu cũng là anh em cùng cha khác mẹ.Vừa nghe đã biết đây là một gia đình vô cùng phức tạp.Mãi đến khi thang máy xuống tới lầu một, chị Vân vẫn còn rất kinh ngạc.Cô đã hợp tác với Hứa Dục lâu như vậy, thế mà hôm nay mới là lần đầu tiên nghe thấy cậu nói tục.Xem ra cậu không chỉ không thích người em này, mà có thể nói là cực kỳ chán ghét.Cũng may đoạn nhạc đệm nhỏ này không gây ảnh hưởng gì đến Hứa Dục, quảng cáo chỉ còn một cảnh cuối cùng nên tiến độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Hứa Dục nghe theo chỉ dẫn của đạo diễn, đi đi chạy chạy, lại quay thêm mấy lần, chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã kết thúc công việc.Quảng cáo của quý tới đã hoàn thành, trước khi rời đi, mọi người đều bắt tay tạm biệt nhau, cũng khách sáo nói hy vọng có cơ hội hợp tác tiếp.Lúc trở lại ô tô, chị Vân ngồi phịch xuống ghế da, tay cầm điện thoại không khỏi than thở một tiếng: "Cuối cùng cũng hoàn thành một công việc."

Hứa Dục "ừm" một tiếng, cũng biếng nhác tựa lưng vào ghế.Chị Vân đột nhiên nói: "Đã lâu không gặp quý ngài Vụng Về rồi nhỉ?"

Hứa Dục nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe thế thì chẳng ư hử gì.Cô nàng hỏi: "Dạo này em không gặp được anh ta trong tiểu khu sao?"

Hứa Dục: "Không."

Chị Vân gật gật đầu, dường như chỉ là thuận miệng hỏi, câu tiếp theo đã chuyển sang đề tài khác."

Tối nay chiếu tập 《I Sing You Sing》 của em đấy."

Chị Vân nói: "Em đã sẵn sàng chưa?"

Hứa Dục đáp: "Em không định xem luôn hôm nay."

Chị Vân nghe vậy khẽ mỉm cười: "Cũng phải, tối nay để chị xem trước.

Chẳng biết chương trình sẽ biên tập thế nào, lát nữa chị sẽ liên lạc, chuẩn bị làm quan hệ xã hội."

Hứa Dục mở to mắt: "Nghiêm trọng đến thế à?"

"Nhỡ vậy thì sao, lo trước khỏi họa.

Nếu chương trình không ổn thì chị phải giúp em tuyên truyền một chút."

Chị Vân nhún nhún vai, nói với Hứa Dục: "Em không cần lo mấy chuyện này, tối nay cứ nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải đi thu âm mấy bài hát nữa."

Hứa Dục: "Vâng."

Vừa mới nói với chị Vân rằng mấy ngày gần đây không gặp Tô Nguyên Cửu trong tiểu khu, Hứa Dục vừa trở lại đã nhìn thấy một chiếc ô tô đang từ từ đi đến tòa nhà Tô Nguyên Cửu sống, đỗ ngay dưới lầu nhà hắn.Hứa Dục biết chiếc xe này, trước kia nó cũng từng đưa cậu về.Quả nhiên mấy giây sau, tài xế mở cửa ra, Tô Nguyên Cửu từ trên xe bước xuống.Hứa Dục đứng ở ven đường, Tô Nguyên Cửu chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cậu, cho nên vừa xuống xe, ánh mắt hai người lập tức chạm phải nhau.Từ phía xa, Hứa Dục mỉm cười với Tô Nguyên Cửu.Tài xế quay trở lại xe rồi nhanh chóng lái đi.Tô Nguyên Cửu đi về phía Hứa Dục, Hứa Dục cũng đi qua chỗ hắn, vừa tới gần, Tô Nguyên Cửu đã hỏi: "Quay quảng cáo xong rồi?"

Hứa Dục nhất thời sinh ra một loại ảo giác đối phương vẫn luôn quan tâm đến mình.Cậu gật đầu: "Quay xong rồi."

Tô Nguyên Cửu nói: "Mấy ngày nay tôi ở chỗ khác, sáng nay vừa mới trở về, họp tới tận bây giờ."

Hứa Dục "vâng" một tiếng, chẳng hiểu tại sao Tô Nguyên Cửu lại nói những điều này với mình, nghe cứ như là đang giải thích ấy.Nhưng hắn đã nói vậy, cậu chỉ có thể tỏ ra quan tâm: "Anh vất vả quá."

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Tối nay có rảnh không?

Tôi nấu cơm, thêm một đôi đũa cho cậu nhé?"

Lời mời quá mức đột ngột khiến Hứa Dục hơi ngẩn người ra, cậu đáp: "Không cần đâu."

Giọng điệu Tô Nguyên Cửu rất tự nhiên, hiển nhiên đã coi lời của Hứa Dục là khách sáo, vẫn nói: "Cùng nhau ăn đi, có được không?"

Hứa Dục khựng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Tô Nguyên Cửu, giống như bị mê hoặc mà nói: "Được thôi."

Khoảng cách giữa hai người vốn đã bị kéo ra xa 100 mét, lại bởi vài câu nói của Tô Nguyên Cửu mà xích lại gần nhau.Tựa như mấy ngày không liên lạc cũng chẳng làm sao hết, cảm giác xa cách đối với Tô Nguyên Cửu đã biến mất, cậu hẳn là không cần khách sáo nữa, bọn họ hiện tại chỉ giống như những người bạn đã lâu không gặp mà thôi.Sau đó, Tô Nguyên Cửu còn rất tự nhiên mà nói với Hứa Dục: "Cùng đi siêu thị nhé, trong nhà không có thức ăn."

Hứa Dục gật đầu: "Vâng."

Có lẽ Tô Nguyên Cửu trời sinh đã sở hữu loại năng lực này.

Nghĩ kỹ lại thì Hứa Dục rất hiếm khi cảm thấy xấu hổ khi ở bên hắn, cho dù ban đầu có lúng túng đi chăng nữa, cũng rất nhanh được hóa giải bởi vài ba câu nói của đối phương.Nội dung tán gẫu của hai người vẫn luôn được Tô Nguyên Cửu dẫn dắt, cậu cũng rất dễ bị hắn chọc cười.Hứa Dục vốn là một người rất trầm lắng, rất hiếm khi thân thiết với ai trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đã thế lại còn trong tình huống rất ít tiếp xúc nữa chứ.Thế nhưng chỉ đi vài bước, cậu lại bắt đầu phủ định suy ngĩ này của mình.Hình như cậu với Tô Nguyên Cửu cũng đâu có thân lắm.Nghĩ cái gì vậy chứ.Trong tiểu khu có một siêu thị nhỏ, sau khi đi vào, Tô Nguyên Cửu đẩy xe, Hứa Dục thì đứng ở bên cạnh, vịn tay vào mép xe."

Cậu muốn ăn cái gì?"

Tô Nguyên Cửu hỏi cậu.Hứa Dục hỏi ngược lại: "Món gì anh cũng biết nấu sao?"

Tô Nguyên Cửu nghe vậy thì nở một nụ cười: "Đã đến mức này rồi, nếu tôi còn nói là không biết, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?"

Đôi mắt Hứa Dục cong cong: "Không sao, chỉ cần anh trả lời là đều biết nấu thì sẽ không quá mất mặt đâu."

Dứt lời, cậu lại hỏi: "Món gì anh cũng biết nấu ư?"

Ý cười trong mắt Tô Nguyên Cửu càng sâu, cực kỳ phối hợp đáp: "Biết."

Hứa Dục bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, như cười như không mà nói: "Vậy tôi muốn ăn Phật Nhảy Tường*".(*Phật Nhảy Tường: Một loại súp của Phúc Kiến.)Tô Nguyên Cửu cúi đầu bật cười: "Gay go rồi đây."

Hứa Dục không giỡn nữa, nói: "Tôi ăn gì cũng được, tùy tiện nấu là được."

Tô Nguyên Cửu: "Có món gì không ăn được không?"

Hứa Dục lắc đầu: "Tôi không kén ăn."

Kế tiếp, hai người đi dạo một vòng quanh siêu thị.Trước khi mua cái gì, Tô Nguyên Cửu đều sẽ hỏi ý kiến cậu, toàn bộ quá trình Hứa Dục đều chỉ đáp "được".Lúc thanh toán, Hứa Dục nhìn bóng lưng rộng lớn của Tô Nguyên Cửu, nháy mắt có một chút hốt hoảng.Sao bọn họ lại cùng đi siêu thị, cùng ăn cơm thế này?Hả?Sau đó cậu lại nghĩ, nếu chị Vân biết được chuyện này, nói không chừng sẽ bùng nổ mất thôi.Trong đầu Hứa Dục vô thức nhớ đến lời nói này của cô nàng, "Hai người tiến triển nhanh hơn chị nghĩ đấy."

Thôi, cứ vậy đi.Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi.Cũng có phải là chuyện gì ghê gớm đâu.Thức ăn vừa mua không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để cho hai người ăn, như thể ứng nghiệm với câu nói kia của Tô Nguyên Cửu, chỉ là thêm một đôi đũa cho cậu mà thôi.Vả lại, bữa cơm này cũng không phải đặc biệt nấu vì Hứa Dục, cho nên áp lực của cậu đã giảm nhẹ hơn chút.

Bây giờ chỉ cần nghĩ bản thân là em trai nhà bên của Tô Nguyên Cửu, buổi tối tình cờ gặp được hắn thì đến nhà cọ cơm.Chỉ đơn giản là vậy.Đi theo Tô Nguyên Cửu lên tầng, nhìn hắn ấn mật mã, Hứa Dục lịch sự quay đầu qua chỗ khác.Chẳng bao lâu, Tô Nguyên Cửu đã mở cửa ra: "Vào đi."

Hứa Dục đi vào nhà, Tô Nguyên Cửu tìm cho cậu một đôi dép lê mới, nói: "Nhà tôi không lớn như nhà cậu, đừng ghét bỏ nhé."

Hứa Dục bật cười: "Không đâu."

Trước khi đến đây, Hứa Dục đã tưởng tượng đến khung cảnh, cách bài trí trong nhà Tô Nguyên Cửu.

Bởi hắn từng nói đây là ngôi nhà mình mua khi mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, chí ít cũng phải mấy năm rồi, đồ đạc trong nhà hẳn sẽ không được mới.Nhưng sau khi vào trong, cách bài trí trong phòng cũng không giống như trong tưởng tượng của cậu, hình như vừa mới được sửa sang gần đây, giống hệt ngôi nhà trong Vlog của Giới Nam, khiến con người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.Vừa mới vào trong nhà, một mùi đàn hương nhàn nhạt đã bay tới.Có thể thấy rõ, Tô Nguyên Cửu có yêu cầu rất cao đối với chất lượng cuộc sống, cho dù đã lâu không ở, thế nhưng sự cao cấp vẫn được thể hiện qua từng chi tiết nhỏ.Hứa Dục không nhìn ngó quá lâu, cậu đi theo Tô Nguyên Cửu vào bếp, giúp hắn lấy thức ăn ra.Tô Nguyên Cửu vẫn còn mặc tây trang, sau khi lấy thức ăn ra, hắn mới cởi bỏ áo khoác, tùy tay vắt lên chiếc ghế bên cạnh.Hứa Dục liếc nhìn đối phương, thấy hắn xắn tay áo lên, để lộ ra chuỗi phật châu trên cổ tay giống như trong video.Hai ngươi cách nhau khoảng một mét, Tô Nguyên Cửu còn đang tháo cà vạt, mở hai cúc áo.

Đây là lần đầu tiên cậu quan sát hắn trong khoảng cách gần đến vậy.Bởi vì rất mẫn cảm đối với dáng người và tỉ lệ cơ thể mà Hứa Dục có thể rõ ràng cảm nhận được các đường cong cơ bắp đầy tinh tế của Tô Nguyên Cửu."

Xong chưa?"

Tô Nguyên Cửu đột nhiên mở miệng hỏi.Hứa Dục cúi đầu nhìn túi hàng đã trống rỗng, gật đầu đáp: "Xong rồi."

Tô Nguyên Cửu "ừ" một tiếng, đưa chai tương trong tay cho Hứa Dục: "Để vào tủ lạnh giùm tôi, cảm ơn."

Hứa Dục cẩn thận đón lấy chai tương, cố gắng để tay mình không chạm phải tay của Tô Nguyên Cửu.Cậu đi tới trước tủ lạnh, vừa mới mở cửa ra, còn chưa kịp cất vào thì đã hô lên một tiếng.Bên trong tủ lạnh có một ngăn chứa đồ uống vị đào, mỗi một nhãn hiệu có hai chai, Hứa Dục chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay."

Anh cũng thích uống đồ uống vị mật đào à?"

Hứa Dục nhìn Tô Nguyên Cửu, bên trong giọng nói toát lên vẻ vui sướng."

Đúng thế."

Tô Nguyên Cửu xoay người lại nhìn cậu, nói: "Tôi cũng là một người đàn ông rắn rỏi".Hứa Dục: "......."

Hứa Dục: "......."

Hứa Dục: "......."

Tô Nguyên Cửu thấp giọng nở nụ cười.Hứa Dục: "......."

Hứa Dục nhìn chằm chằm Tô Nguyên Cửu, hơi hơi bĩu môi: "Chẳng buồn cười đâu nhé."
 
[Edit] Hoá Ra Bạch Nguyệt Quang Của Anh Ấy Là Tôi - Nhất Mai Nữu Khấu
18 - Đừng để cậu ấy bị bắt nạt


"Xin lỗi."

Tô Nguyên Cửu khẽ nói, sau đó cũng đi qua mở cửa tủ lạnh ra lớn hơn: "Cậu thích nước đào của hãng nào?"

Hứa Dục vươn tay lấy loại mình thích nhất ra thay cho câu trả lời.Tô Nguyên Cửu: "Tôi cũng thích loại này."

Hứa Dục vẫn không nói gì.Tô Nguyên Cửu cười cười, lấy chai tương ra khỏi tay Hứa Dục, đặt ở ngăn bên của tủ lạnh."

Cậu giận à?"

Tô Nguyên Cửu hỏi.Hứa Dục cúi đầu vặn nắp chai: "Không có."

Tô Nguyên Cửu: "Tôi đã xem video của cậu ở một trang web."

Hứa Dục chưa vặn được nắp chai: "Vâng."

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Cậu đã xem chưa?"

Hứa Dục vẫn chưa mở được chai nước: "Chưa xem."

Tô Nguyên Cửu nhướng mày: "Cậu biết tôi đang nói đến video nào sao?"

Hứa Dục hì hục vặn nắp: "Không biết."

Khóe miệng Tô Nguyên Cửu cong lên, giơ tay muốn sờ đầu Hứa Dục, nhưng cuối cùng vẫn đặt trên cửa tủ lạnh, chậm rãi đóng lại.Tô Nguyên Cửu lại nói: "Xin lỗi, tôi không nên nói những lời đó."

Hứa Dục rốt cuộc cũng mở được chai nước, cậu lắc đầu, giọng điệu bình ổn: "Không sao, tôi không giận."

Tô Nguyên Cửu: "Về sau tôi không nói thế nữa."

Hứa Dục lắc đầu: "Không sao đâu, anh cứ nói đi."

Tô Nguyên Cửu nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu: "Thật không?"

Hứa Dục ngước mắt nhìn Tô Nguyên Cửu, thoạt nhìn có vẻ rất chân thành: "Thật."

Tô Nguyên Cửu vẫn có chút không tin.Hứa Dục nở nụ cười: "Thật sự không sao mà."

Cậu liếc nhìn phòng bếp: "Có việc gì cần tôi trợ giúp không?"

Tô Nguyên Cửu lắc đầu: "Không có."

Tô Nguyên Cửu đang rửa rau dở thì phải chạy qua đây dỗ dành người nào đó, nghe Hứa Dục nói vậy, hắn chỉ có thể quay lại bếp tiếp tục nấu ăn.Hứa Dục cầm chai nước uống một ngụm nhỏ, dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Tô Nguyên Cửu mà dùng sức bặm môi.Mình vừa làm gì cái quái gì vậy?Nổi giận với Tô Nguyên Cửu sao?Mình đang nghĩ cái gì vậy chứ?"

Chàng trai rắn rỏi" đối với Hứa Dục mà nói cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, có người dùng nó để trêu chọc cậu thì cậu vẫn có thể chấp nhận được.Nếu đã thế, vậy thì....Mình vừa làm cái quái gì vậy?Nổi giận với Tô Nguyên Cửu sao?Hả?Mặc dù Tô Nguyên Cửu đã nói là không cần giúp đỡ, song Hứa Dục thân làm khách, đương nhiên không thể xem đó là thật mà tự cho mình cái quyền ngồi mát xơi bát vàng rồi.Cậu đặt chai nước xuống bàn, bước vào trong phòng bếp."

Để tôi giúp anh một tay nhé."

Hứa Dục xắn tay áo lên.Tô Nguyên Cửu đang thái thịt, quay đầu nhìn cậu, nói: "Không cần đâu, cậu ra phòng khách ngồi đi."

Hứa Dục nhìn quanh phòng bếp một lượt, với kinh nghiệm nấu ăn ít ỏi của bản thân, cậu cũng không biết lúc này phải giúp cái gì nữa.Tô Nguyên Cửu thấy thế bèn nở nụ cười: "Muốn tôi đuổi ra à?"

Hứa Dục khẽ mím môi, lúc này mới chịu đi ra ngoài.Ra đến phòng khách, vừa ngồi xuống ghế thì ánh mắt của cậu đã bị một chiếc hộp nằm trên bàn hấp dẫn.Biết nó là thứ gì, Hứa Dục hơi kinh ngạc, cầm hộp Lego chạy đến cửa phòng bếp."

Đây là phiên bản giới hạn của năm ngoái mà?

Anh mua được luôn hả?!"

Tô Nguyên Cửu "ừ" một tiếng, cũng không quay đầu lại, mà chỉ thờ ơ nói: "Tặng cậu đấy."

Hứa Dục ngẩn người: "Hả?

Không, không cần đâu."

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Cậu không thích à?"

Hứa Dục: "Thích."

Tô Nguyên Cửu: "Thích thì tặng cậu."

Hứa Dục nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm giác rất hợp lí.Cậu cảm thấy lỗ tai mình có chút nóng lên.Tô Nguyên Cửu nói tiếp: "Vừa lúc rảnh rỗi, cậu mang nó ra phòng khách ghép thử xem."

Hứa Dục vẫn còn hơi do dự, nhưng lúc này Tô Nguyên Cửu đã mở máy hút khói, phòng bếp nhất thời có chút ồn.Tô Nguyên Cửu quay đầu nhìn cậu một cái, Hứa Dục hiểu ý hắn, ôm hộp Lego rời khỏi phòng bếp.Xung quanh bàn trà có trải thảm, Hứa Dục thoải mái ngồi xuống sàn.Cậu mở hộp Lego, lấy các mảnh ghép và giấy hướng dẫn ra, sau đó lại nhìn về phía phòng bếp.Tô Nguyên Cửu đang xào rau, ngay cả cửa bếp cũng bị hắn đóng lại.Hứa Dục rời tầm mắt, bắt đầu lắp ghép Lego.Trong tay có đồ chơi thì thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, thoáng cái mà đã hơn nửa giờ, sắc trời ngoài cửa cũng dần tối sầm lại."

Lát nữa lại chơi tiếp," Tô Nguyên Cửu nói: "Rửa tay ăn cơm trước đã."

Hứa Dục gật đầu, đặt linh kiện trên tay qua một bên: "Vâng."

Tô Nguyên Cửu nấu ba món mặn, một món canh, đũa bát cũng đã chuẩn bị sẵn.

Lúc Hứa Dục đi qua, hắn còn săn sóc kéo ghế dựa cho cậu.Hứa Dục nói câu cảm ơn rồi ngồi xuống.Khi Tô Nguyên Cửu múc canh cho cậu, cậu lại cảm ơn thêm lần nữa.Hứa Dục uống một ngụm canh, rồi ăn thêm một mấy món khác.Tô Nguyên Cửu hỏi: "Đồ ăn có hợp khẩu vị của cậu không?"

Hứa Dục gật đầu: "Ngon lắm."

Tô Nguyên Cửu: "Thật sao?

Không cần phải khách sáo với tôi đâu."

Hứa Dục lắc đầu: "Không phải khách sáo, mà là ăn ngon thật."

Đây không phải lần đầu tiên một mình Hứa Dục dùng bữa với người khác, kể cả là người lạ thì cậu vẫn có thể ngồi ăn cơm cùng, cho nên tình huống hiện tại không có gì to tát cả.Đối với cậu mà nói, Tô Nguyên Cửu hiện giờ giống như một người bạn nửa lạ nửa quen, tuy có chút kỳ quái, nhưng cũng chẳng sao hết.Bây giờ cậu chỉ cần vùi đầu ăn cơm thật nhanh, thì sẽ không bị xấu hổ nữa.Tô Nguyên Cửu hiếu khách cực kỳ, mắt thấy chén canh Hứa Dục vừa hết, hắn bèn múc cho cậu chén mới ngay.Ban đầu Hứa Dục còn có chút ngại ngùng, về sau quen rồi, có uống hết canh cũng không muốn tự thân vận động.Ăn được một nửa, Tô Nguyên Cửu đột nhiên hỏi: "Tối nay có chương trình của cậu đúng không?"

Hứa Dục ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lên sự nghi ngờ.Tô Nguyên Cửu khẽ cười: "Sao vậy?"

Hứa Dục vội cúi đầu xuống: "Không có gì."

Tô Nguyên Cửu lại nói: "Tôi đã đủ tư cách làm fans chưa nhỉ?"

Hứa Dục chớp chớp mắt, chẳng rõ trong lòng có tư vị gì: "Đủ tư cách rồi."

Cơm nước xong xuôi, Tô Nguyên Cửu cũng không để cho cậu dọn dẹp.Trong bếp có máy rửa bát, Tô Nguyên Cửu bảo Hứa Dục tiếp tục xếp Lego, còn mình thì dọn dẹp một chút rồi đến phòng khách ngồi.Hơn 7 giờ tối, Tô Nguyên Cửu dường như đã ngầm thừa nhận để Hứa Dục ở lại xem chương trình mà bật TV lên.Hứa Dục ngẩng đầu nhìn một cái, chẳng ư hử câu nào, sau đó thì tiếp tục cúi xuống chơi Lego.TV đang chiếu một buổi concert, Tô Nguyên Cửu điều chỉnh lại âm lượng, rồi lấy ra một chai nước giống hệt cái chai Hứa Dục uống ban nãy ra khỏi tủ lạnh, ngồi ở một bên ghế sô pha.Giai điệu bài hát rất sôi động, Tô Nguyên Cửu hỏi: "Cậu có dự định tổ chức concert không?"

Hứa Dục dùng sức lắp linh kiện trên tay, mỉm cười: "Tôi chỉ mới phát hành hai bài hát mà thôi."

Tô Nguyên Cửu lại hỏi: "Có muốn tổ chức không?"

Hứa Dục gật đầu: "Muốn chứ."

Tô Nguyên Cửu nói: "Bây giờ tôi có thể đặt mua vé vào cửa trước không?"

Hứa Dục nở nụ cười, quay đầu nhìn hắn: "Có thể sẽ phải chờ rất, rất lâu đấy."

Tô Nguyên Cửu lắc đầu: "Chưa chắc đâu."

Hứa Dục như thể được cổ vũ, cũng vui vẻ hẳn lên: "Được rồi, tới lúc đó anh nhất định phải đến nhé."

Tô Nguyên Cửu: "Nhất định sẽ đến."

TV chiếu đến đoạn ca sĩ kia hát cùng với fans, Hứa Dục liếc nhìn một cái, rất nhanh lại cúi đầu xuống.Không phải là không muốn, cậu cũng muốn có thật nhiều fans hâm mộ, cũng muốn các fans có thể đến concert của mình, sau đó sẽ cùng hát các bài mà cậu sáng tác.Lại lắp thêm được một linh kiện, Hứa Dục phát hiện trên bàn có ống đựng bút, bèn ngẩng đầu nhìn Tô Nguyên Cửu.Tô Nguyên Cửu cũng đang nhìn cậu.Tô Nguyên Cửu: "Sao thế?"

Hứa Dục: "Cho tôi mượn bút một chút nhé?"

Tô Nguyên Cửu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.Hứa Dục rút lấy một chiếc bút, sau đó lấy giấy chứng nhận hàng thật trong hộp Lego ra, lật sang mặt trống bên kia, viết dòng "voucher đổi vé vào cửa concert của Hứa Dục, có hiệu lực vĩnh viễn", cuối cùng còn kèm thứ ngày tháng hôm nay cùng với chữ ký của mình."

Này."

Hứa Dục đưa tờ giấy cho hắn: "Tôi không chỉ nói miệng thôi đâu."

Tô Nguyên Cửu nhận lấy, đọc xong thì bật cười: "Tôi sẽ giữ gìn thật cẩn thận."

Hứa Dục mím môi, cúi đầu nắp bút lại, rồi thả vào trong ống đựng.Cậu tiếp tục xếp Lego, nhân lúc Tô Nguyên Cửu không để ý mà nhắm hai mắt lại.Mình đúng là ấu trĩ, lại còn viết cả voucher nữa chứ...Hôm này mình bị làm sao vậy?Còn mười phút nữa là đến 8 giờ, 《I Sing You Sing》 cũng chuẩn bị chiếu, lúc này TV đang phát một cái quảng cáo.Sau một hồi tự an ủi bản thân, Hứa Dục chậm rãi phát hiện ra, nếu cậu muốn ghép xong Lego ở nhà Tô Nguyên Cửu, thì sẽ phải cùng hắn xem phần biểu diễn của mình.Hứa Dục lại tiếp tục tự an ủi bản thân, có lẽ lúc phát sóng cũng không tệ lắm đâu.Phòng khách chỉ còn âm thanh quảng cáo trên TV, Hứa Dục cũng sắp lắp xong một phần của bộ Lego, hết quảng cáo, điện thoại trong tay Tô Nguyên Cửu đột nhiên vang lên.Ánh mắt Hứa Dục bị hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn một chút, nhưng rất nhanh lại cúi xuống.Tô Nguyên Cửu nhìn tên người gọi đến, nhanh chóng bắt điện thoại."

Alo."

Tô Nguyên Cửu nói.Người gọi đến là Quý Chu Xuyên, đầu bên kia còn có chút ồn ào.Quý Chu Xuyên: "Có chuyện liên quan đến Hứa Dục của ông đây, có muốn nghe hay không?"

Tô Nguyên Cửu: "Chuyện gì?"

Quý Chu Xuyên: "Ông biết 《I Sing You Sing》 không?"

Tô Nguyên Cửu nhìn Hứa Dục đang nghiêm túc lắp ghép Lego: "Biết."

"Tôi nói đơn giản thế này nhé," Quý Chu Xuyên nói: "Lần trước Hứa Dục tới Kiến Thị ghi hình chương trình này, lát nữa sẽ chiếu tập của cậu ấy.

Quy trình gì gì đó của nó thì tôi không kể nữa, mà vấn đề hiện tại chính là trong chương trình này có một ca sĩ rất chiêu trò, tập nào cũng thích tạo "sóng gió".

Tập này gã đã chọn Hứa Dục, tôi vừa mới xem thử, bọn họ cắt ghép rất tệ, biên tập Hứa Dục thành hạng chẳng coi ai ra gì."

Chờ Quý Chu Xuyên nói xong, Tô Nguyên Cửu đã ở trong thư phòng, trong phòng cách âm rất tốt, sẽ không sợ bị Hứa Dục nghe được."

Có ảnh hưởng lớn đến Hứa Dục không?"

Tô Nguyên Cửu hỏi.Quý Chu Xuyên: "Đương nhiên là có ảnh hưởng rồi.

Hơn nữa, Hứa Dục còn có số phiếu bầu thấp nhất, mà quần chúng thì thích hóng mấy drama kiểu này lắm, đến lúc ấy Hứa Dục nhất định sẽ bị mắng rất thảm."

Ngón trỏ của Tô Nguyên Cửu khẽ gõ xuống mặt bàn: "Có thể cứu vãn không?"

Quý Chu Xuyên: "Ông muốn giúp Hứa Dục à?"

Tô Nguyên Cửu: "Ừ."

"Có thể."

Quý Chu Xuyên nói: "Bọn họ chỉ ra tay với những người không có danh tiếng, không có bối cảnh, nhưng hiện trường ngày đó chắc hẳn đã có người quay lại.

Chỉ là vấn đề tiền bạc cùng xã giao thôi, không khó lắm đâu."

Tô Nguyên Cửu: "Phải làm thế nào?"

Quý Chu Xuyên nở nụ cười: "Phần biểu diễn của Hứa Dục ở tận cuối chương trình, hiện giờ sửa lại vẫn còn kịp.

Ông không ở trong giới này, để tôi giúp ông một tay."

Tô Nguyên Cửu: "Được, làm phiền ông rồi."

"Không phiền, cứ bắn tiền cho tôi là được.

Chỉ là...

" Giọng điệu Quý Chu Xuyên đột nhiên thay đổi: "Tôi muốn xác nhận một chuyện, có phải ông có ý gì với Hứa Dục không?

Chi bằng ông chỉ điểm cho tôi một chút, để tôi còn biết nên bỏ ra bao nhiêu sức lực."

Tô Nguyên Cửu liếc mắt ra phòng khách, nói: "Toàn lực."

Quý Chu Xuyên cười rộ lên: "Biết rồi."

Tô Nguyên Cửu: "Đừng để cậu ấy bị bắt nạt."

Quý Chu Xuyên: "Hiểu rồi, hiểu rồi."
 
Back
Top Bottom