[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Edit] Gió Lửa (H Tục, Dân Quốc)
Chương 20: Tiểu tổ tông
Chương 20: Tiểu tổ tông
Trong nhà có thêm một ngũ di thái mới nên được coi là hỉ sự.
Tất cả các sân đều được thưởng.
Minh San được mấy cuộn vải bông thượng đẳng, dùng để may áo lót và chăn mỏng cho mùa hè là tốt nhất.
Hai ngày nay, nàng và Tiểu Thanh đều bận rộn với việc này.
Sáng sớm hôm nay thời tiết rất đẹp.
Minh San bảo Tiểu Thanh dọn một chiếc ghế dài ra dưới bóng cây trong sân, rồi đỡ nương ra ngoài để bà nằm phơi nắng trên ghế.
Nàng và Tiểu Thanh thì ngồi trên ghế đẩu bên cạnh làm y phục mới.
Hai thiếu nữ tuổi tác xấp xỉ, ghé đầu thủ thỉ trò chuyện.
Tiểu Thanh chạy đi chạy lại giữa tiền viện và hậu viện mỗi ngày, nghe được không ít bát quái.
Hễ rảnh là lại thích chạy tới kể cho Minh San nghe.
Minh San cũng là một người nghe rất trung thành của nàng ấy.
"Nghe nói mấy tối hôm nay đại soái đều ngủ ở chỗ ngũ di thái kia.
Nhị di thái và tứ di thái tức sắp chết rồi.
Tứ di thái hôm qua còn đi tìm đại soái gây chuyện một hồi, nói ngài ấy không thể bên trọng bên khinh."
Minh San lấy kim cắm vào tóc rồi kéo ra hai cái để kim trơn hơn, sau đó tiếp tục khâu.
Nàng nói: "Tứ di thái chưa có hài tử, thấy có nữ tử trẻ tuổi và xinh đẹp hơn vào nhà thì tất nhiên sẽ lo lắng."
"Thế nàng ta chắc chắn lo lắng không nổi.
Đại soái tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, sau này khẳng định sẽ có lục di thái, thất di thái, bát di thái.
Chẳng lẽ lần nào nàng ta cũng đi gây chuyện sao?"
Tiểu Thanh nói.
"Lục thất bát di thái, mệt cho em nghĩ ra được đấy."
Minh San cười mắng.
Trong lòng nàng lại nghĩ, như vậy cũng tốt.
Phụ thân có nữ nhân khác, quên nàng đi, nàng cũng không cần phải lo sợ nữa.
Chỉ là nàng đã bị phá thân rồi, sau này nàng tuyệt đối không dám đi gả chồng nữa.
Nếu thành gái lỡ thì, phủ đại soái lại không dung nổi nàng, nàng sẽ dùng mười thỏi vàng đó đi mua một căn nhà, rồi ở đó kết thúc thân tàn này.
Dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn có oán, oán nam nhân kia đã tùy tiện cướp đi thân trong sạch của nàng.
Buổi trưa, người ở tiền viện đến báo rằng giữa trưa sẽ có gia yến, tất cả người hậu trạch đều phải đến.
Cơ thể Lâm thị vẫn chưa khỏe hẳn, đương nhiên không thể đi.
Bà bảo Minh San đỡ về phòng rồi nói: "Phỏng chừng là muốn để mọi người gặp ngũ di thái, sau này là người một nhà, con gặp thì cứ khách khí một chút, không sai đâu."
"Con biết rồi, mẫu thân."
Tiểu Thanh lấy ra một chiếc sườn xám màu xanh dương cho Minh San mặc, nhưng bị Minh San từ chối.
Loại váy hở cánh tay và chân như vậy, nàng mặc thật sự không quen.
Nàng thích mặc áo ngắn và váy dài, có thể che kín mít tay chân.
Khi đến sảnh ngoài, những người khác cũng lục tục tới, ngồi vào vị trí theo vai vế xong.
Bên cạnh Minh San là một thiếu nữ xinh đẹp nhỏ hơn nàng.
Lần trước tiểu cô nương gặp nàng cũng không cho sắc mặt tốt, lần này thế nhưng lại cười với nàng.
Minh San mỉm cười đáp lại.
Đại soái còn chưa đến, mọi người đều không dám động đũa.
Minh Huy, con trai của nhị di thái vẫn còn nhỏ, nhỏ giọng thì thầm với nương mình đã đói bụng, bị nhị di thái liếc mắt trừng một cái, liền thành thật câm miệng.
Không đợi lâu Thích Kỳ Niên liền tới, nhìn dáng vẻ có lẽ là vừa đi ra ngoài về, vẫn mặc quân phục, bên cạnh là một nữ nhân nhỏ nhắn mặc sườn xám, một tay thân mật khoác lấy tay hắn.
Thoạt nhìn, hai người thật ra cũng rất xứng đôi, trai tài gái sắc.
Minh San cảm thấy ánh mắt của nam nhân đang hướng về phía nàng, vội vàng cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy.
Ánh mắt như có thực chất đó dừng lại trên người nàng một lúc rồi mới dời đi.
Ngay sau đó, hắn cất giọng lớn tiếng nói với mọi người: "Đây là Chu Châu, ngũ di thái ta mới nạp.
Mọi người sau này có thể thường xuyên qua lại."
Nói xong: "Khai tịch (bắt đầu ăn) đi."
Trong bàn tiệc, hắn lớn nhất.
Chờ hắn động đũa trước, những người khác mới cầm đũa lên.
Minh San không có khẩu vị, gắp mấy miếng thức ăn rồi buông đũa xuống.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời tương đối gay gắt, Minh San đi vòng đường xa, dọc theo con đường nhỏ trong hoa viên đi về Thanh Viên.
Hai bên là những hàng cây xanh biếc, cao vút che trời, đi dưới đó rất mát mẻ.
Chỉ là đi được một đoạn đường, nàng nghe thấy tiếng bước chân phía sau đuổi kịp.
Minh San quay đầu lại nhìn một cái liền bị dọa nhảy dựng, bước chân liền dừng lại.
"Phụ...
Phụ thân."
Thích Kỳ Niên vẫn là một thân quân phục soái khí kia, chỉ là cúc áo ở cổ được cởi ra, để lộ yết hầu và cổ, trông hắn có vẻ tùy tiện tiêu sái.
Nam nhân bước nhanh đến, chặn kín đường đi của Minh San: "Sao trong bữa tiệc không chào hỏi ta?"
Minh San cúi đầu, tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Không đợi nàng trả lời, Thích Kỳ Niên vươn tay nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào lòng mình.
"Con giận sao?"
Hắn hỏi.
Minh San bị kéo đến loạng choạng, dưới chân không đứng vững, liền ngã vào ngực hắn.
Ngay sau đó, nàng đã bị hắn ôm lấy.
Minh San như bị bỏng, ra sức đẩy hắn ra: "Phụ thân, ở đây là bên ngoài, người làm sao có thể... người mau thả con ra."
Nam nhân lại không để ý đến sự phản kháng của nàng, ôm nàng thật chặt, cúi đầu hít hà mùi hương ngọt ngào trên người nàng.
Hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say mê.
Đúng là tiểu tổ tông của hắn, mấy ngày nay hắn nhớ nàng đến phát điên, nhớ đến nỗi thịt chim của hắn cũng đau.