Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit/Full] Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ - Chi Tự

[Edit/Full] Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ - Chi Tự
Ngoại truyện 5: Ngày xuân chầm chậm


(*) Lưu ý: 4 NT tiếp theo lấy bối cảnh khác với phần truyện chínhSuốt dọc đường, Tề Nguyệt Gia cứ ngủ li bì.Thật ra trước đây cậu rất ít khi gặp bà nội, hai bà cháu vốn không mấy thân thiết.

Nhưng nói gì thì nói, một giọt máu đào hơn ao nước lã, thế nên Tề Nguyệt Gia không hề quấy khóc mà ngoan ngoãn đi theo bà.Lý do cậu đi cùng bà nội rất đơn giản: Ba mẹ cậu đã ly hôn.Cả hai người đều mới chỉ ở độ tuổi đôi mươi, tuổi trẻ bồng bột, còn nhiều điều muốn làm, vì vậy chẳng ai muốn bị một cuộc hôn nhân thất bại như thế này níu chân.Kết hôn rồi có thể ly hôn, sai lầm đã phạm phải có thể sửa chữa, nhưng con cái thì không thể nhét lại vào bụng được.Vì mới chỉ ba tuổi nên Tề Nguyệt Gia được tòa giao cho mẹ nuôi.Cách đây không lâu Đào Doanh đã tìm được một công việc, hai hôm trước vừa vượt qua vòng phỏng vấn thứ hai, sắp được nhận vào làm.

Đúng vào lúc giao mùa, cô vừa cởi chiếc áo phao dày cộp của Tề Nguyệt Gia ra thì trời đột ngột trở lạnh trở lại.Đợt rét nàng Bân bất chợt ập đến vô cùng dữ dội.

Giữa đứa con trai nhỏ đang sốt cao li bì trên giường và công việc, Đào Doanh đắn đo một lúc rồi cuối cùng đã chọn vế sau.Bố mẹ cô, tức là ông bà ngoại của Tề Nguyệt Gia, lại sống ở tỉnh khác, tìm đến họ lúc này không phải là cách hay.

Thế nên, cô đành gọi điện cho mẹ chồng cũ đang sống ở thành phố, nhờ bà trông nom Tề Nguyệt Gia giúp một thời gian.Cứ như vậy, Tề Nguyệt Gia ôm bệnh mà đi theo bà nội.Cậu được bế suốt cả chặng đường, mãi đến ga tàu cao tốc mới mơ màng mở mắt, nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt rồi khe khẽ thì thầm: "Mẹ đâu rồi ạ?"

Thấy cậu tỉnh dậy, bà Tề Thư Lan bèn đưa tay lên sờ trán cháu, nhiệt độ vẫn chưa hạ nhưng cũng không tăng thêm.Bà quấn chặt chiếc chăn nhỏ trên người cháu trai để tránh gió lùa vào, sau đó mới trả lời: "Mẹ nói muốn Gia Gia qua đây chơi với bà nội một thời gian, đợi vài hôm nữa mẹ sẽ đến đón con."

Tề Nguyệt Gia không đáp, chỉ lặng lẽ nằm úp mặt trên vai bà.Hai bà cháu lại im lặng suốt quãng đường còn lại.

Bác tài xế taxi thấy đứa bé mà vị hành khách này bế im quá, không khỏi khen: "Thằng bé này ngoan thật, không khóc cũng không quấy."

Tề Thư Lan mỉm cười nhưng không nói gì.Thật ra bà lại mong Tề Nguyệt Gia quấy khóc một chút, ít nhất điều đó cũng cho thấy cậu không bị bệnh.Về tới khu chung cư, bà dùng một tay bế Tề Nguyệt Gia, tay kia kéo theo chiếc vali nhỏ mà Đào Doanh đã chuẩn bị cho cậu.

Bên trong có mấy bộ quần áo, một ít thuốc, và một chiếc gối ôm hình bánh mì mà Tề Nguyệt Gia thích ôm khi ngủ.

Nói nôm na thì, đó là "gối ghiền" của cậu.Chiều dài của con gấu bông này còn dài hơn cả chiều cao của chủ nó.

Lúc ngủ, hoặc là cậu sẽ ôm chiếc bánh mì, hoặc là gối đầu lên nó, còn lúc không ngủ thì cậu cũng thích dựa vào nó để chơi.Ban đầu Đào Doanh thấy vali quá nhỏ nên không định mang theo chiếc bánh mì này.Cô thương lượng với Tề Nguyệt Gia, nói rằng đợi đến nhà bà nội rồi sẽ mua cho cậu một chiếc bánh mì lớn y hệt, còn cái ở nhà thì không mang theo nữa.

Tề Nguyệt Gia nghe xong im lặng vài giây, gật đầu.

Sau đó cậu quay về phòng, ôm chặt cái bánh mì khổng lồ, vừa khóc vừa thì thầm nói lời tạm biệt với nó.Tóm lại, cuối cùng thì Đào Doanh đã vượt qua mọi trở ngại, cố sống cố chết nhét bằng được chiếc bánh mì lớn vào trong vali.Cô nhìn chiếc vali nhỏ phồng căng, lại liếc sang Tề Nguyệt Gia đã nín khóc ở bên cạnh, bắt đầu suy nghĩ có nên mua loại túi hút chân không hay không.Chiếc chăn trên người được quấn rất kỹ, Tề Nguyệt Gia chỉ có thể nhìn ra bên ngoài qua một khe hở nhỏ.Cậu nhìn thấy những mầm non đang nhú lên trong dải cây xanh ven đường, nhìn thấy những đôi giày đủ kiểu dáng đi qua sau lưng họ, và nhìn thấy... một cô bé đang giơ tay chọc chọc vào lưng bà nội, gọi: "Bà Tề ơi."

Tề Thư Lan quay đầu lại, kêu lên một tiếng "Ôi chà": "Hai đứa đang chơi ở dưới này à?"

Vừa nói bà vừa xoay người từ từ ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với cô bé."

Vâng ạ!"

Sau đó, cô bé lại liếc nhìn đứa trẻ trên vai bà, "Bà ơi, đây là người mà bà nói đó ạ..."

Tề Thư Lan khẽ "suỵt" một tiếng: "Đây là cháu trai của bà mà trước đây bà từng kể với các cháu đấy, em ấy nhỏ hơn cả hai đứa.

Em bị ốm đang ngủ, đừng làm phiền em nhé."

Hai đứa...

Tề Nguyệt Gia không hề nhìn thấy ai khác ngoài "chị gái" kia.Cậu không nói rằng mình đã tỉnh, vẫn ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích như thể đang ngủ thật.Đúng lúc đó, một cơn gió lùa vào trong chăn, Tề Nguyệt Gia không kìm được mà rùng mình một cái.Cảm nhận được cử động của cậu, Tề Thư Lan vỗ về lên lưng cháu, nhưng giây tiếp theo, một bàn tay khác vươn tới, nắm lấy mép chăn đang che đầu cậu rồi kéo xuống một chút.Rõ ràng bàn tay này không phải của "chị gái" vừa nói chuyện ban nãy, mà là của người thứ ba vẫn im lặng từ đầu đến giờ."

Bà phải về nhanh cho em uống thuốc đây, hai đứa cũng đừng chơi ở ngoài lâu quá nhé.

Dạo này trời lạnh lắm, cẩn thận lại cảm lạnh giống em đấy."

Tề Thư Lan đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Khi nào có thời gian thì đến nhà bà chơi với em nha."

Chị gái kia "dạ" một tiếng.Cái hẹn "khi nào có thời gian" ấy cũng chẳng phải đợi quá lâu, ngay tối hôm đó nhà đã có mấy vị khách ghé thăm.Vì nghĩ Tề Nguyệt Gia bị cảm nên ăn uống không ngon miệng, bà bèn nấu cho cậu một bát mì thanh đạm dễ tiêu.

Cậu ăn được nửa bát rồi không muốn ăn nữa, vừa uống thuốc xong thì có tiếng gõ cửa."

Bà ơi, tụi con đến chơi với em đây ạ!"

Là giọng của "chị gái" ban ngày.Tề Nguyệt Gia nhìn ra phía cửa nhà, vài giây sau có mấy người từ đó bước vào.

Một chị gái, một anh trai, ngoài ra còn có một cô nữa.Bà nội giới thiệu mấy vị khách với Tề Nguyệt Gia.

Chiếc gối ôm hình bánh mì đã được lấy ra ngay từ lúc mới đến, bây giờ nó đang được đặt ở sau lưng cậu.Bên tay phải cậu là chị gái tên Tần Thính, bên tay trái là anh trai tên Tần Kiến.Toàn là người lạ.Tề Nguyệt Gia còn nhỏ, chưa hiểu được rằng cảm giác của mình lúc này có thể gói gọn trong hai chữ "bơ vơ".

Bị bao quanh bởi những người xa lạ trong một nơi xa lạ, lúc này cậu chỉ hơi muốn khóc, và hơi nhớ mẹ.Cậu im lặng trượt dần xuống khỏi ghế sofa, tự xỏ đôi dép lê hình cún con có tai mà bà nội đã mua sẵn cho mình.

Trước ánh nhìn của mọi người, cậu ôm lấy chiếc gối bánh mì còn cao hơn cả bản thân, không nói một lời mà đi về phía căn phòng nhỏ bà nội đã dọn cho.Không muốn chơi với họ, muốn đi ngủ!—— Nhưng vì cái bánh mì quá to, Tề Nguyệt Gia vô tình giẫm phải phần dưới của nó, lập tức mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.Cũng may là chiếc bánh mì này rất to, nên cậu đã ngã nhào lên nó, chẳng đau tí nào."

Ôi chao ơi, bé con của bà!"

Tề Thư Lan vẫn bị cậu dọa cho giật nảy mình, vội đứng dậy bế cháu lên, hỏi: "Có ngã vào đâu không?

Con muốn đi ngủ à?"

Thông thường, trẻ con sau khi bị ngã mà nhận ra mình được quan tâm, dù chẳng đau gì cũng sẽ được đằng chân lân đằng đầu mà gào khóc ầm ĩ.

Tề Nguyệt Gia không phải ngoại lệ.Cậu bĩu môi một cái là nước mắt tuôn ra, vừa khóc vừa nói chỗ này đau, chỗ kia cũng đau.Tề Thư Lan lúc thì xoa đầu gối, lúc thì xoa cánh tay cho cậu, sau đó lại bế cậu lên vỗ về sau lưng.

Nhưng nước mắt của Tề Nguyệt Gia vẫn không tài nào dừng lại.Ai cũng nhìn ra được là ban nãy cậu không hề bị ngã đau, bà cũng chỉ định trêu cháu một chút, không ngờ cậu lại đột nhiên khóc mãi không nín như vậy.Tề Nguyệt Gia người thì bé tí mà nước mắt thì nhiều.

Hai người lớn cùng nhau dỗ dành, còn hai đứa trẻ đứng bên thì chỉ biết nhìn nhau, chẳng biết phải làm gì.Vài giây sau, Tần Kiến như nhớ ra điều gì đó, bèn sờ vào túi áo rồi lấy ra một cây kẹo mút vị việt quất.

Sau khi xé vỏ kẹo, anh đi đến bên cạnh Tề Nguyệt Gia vẫn đang khóc nức nở, dùng ngón tay chọc chọc vào má cậu: "Cho em kẹo này, đừng khóc nữa."

Chỉ có thể trách Tề Nguyệt Gia không khóc há miệng như những đứa trẻ khác, nếu không thì chắc chắn anh đã nhét thẳng cây kẹo vào miệng cậu rồi.Nghe thấy có kẹo, tiếng thút thít của Tề Nguyệt Gia quả nhiên ngừng lại trong giây lát.

Cậu quay đầu nhìn cây kẹo mút, vừa muốn ăn nhưng lại nhớ ra mẹ không cho mình ăn nhiều kẹo.A... mẹ ơi...Tề Nguyệt Gia lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa chìa tay về phía Tần Kiến."

Được rồi ngoan, không khóc, không khóc nữa, ăn kẹo nhé, bé con ăn kẹo nào."

Tề Thư Lan vừa nói vừa lấy cây kẹo từ tay Tần Kiến đưa đến bên miệng cậu.Tề Nguyệt Gia nắm chặt lấy que kẹo, nếm được vị ngọt xong thì cũng nín khóc.Cậu ngậm kẹo mút, quay đầu nhìn anh trai vừa cho mình kẹo.

Bà rút hai tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho Tề Nguyệt Gia, lau xong cậu lại giang hai tay về phía Tần Kiến."

Thằng bé muốn con bế đấy."

Lý Nghiên cười nói, "Bế em đi."

Tần Kiến nhìn dì mình, lại nhìn Tề Thư Lan, cuối cùng nhìn sang phía Tề Nguyệt Gia.

Thấy cậu vẫn đang chìa tay ra, Tần Kiến bèn học theo cách bà Tề đã bế cậu mà ôm cậu vào lòng.Tề Nguyệt Gia ngồi nghiêng trên đùi anh, dựa vào người anh rồi yên lặng ăn kẹo.Chiếc bánh mì khổng lồ đã được Tần Thính nhặt lên, bây giờ đang đặt ngay bên chân cậu.

Vì Tần Thính đang ngồi ở phía bên kia của chiếc bánh mì nên cậu không gác chân lên đó, mà ngoan ngoãn nghịch chiếc cúc trên tay áo của Tần Kiến.Đợi ăn xong cây kẹo mút, Tề Nguyệt Gia ngẩng đầu nhìn Tần Kiến, dùng giọng nói lí nhí như sợ người khác nghe thấy mà hỏi: "Anh ơi, anh còn kẹo không ạ?

Em vẫn muốn ăn."

Tần Kiến lắc đầu: "Anh hết rồi, đó là cây cuối cùng."

"..."

Tề Nguyệt Gia im lặng một lúc, vài giây sau cậu tuột khỏi người anh, lại trèo về phía Tề Thư Lan, ôm lấy bà rồi nói: "Bà ơi, con muốn tìm mẹ."

Vừa nói, nước mắt cậu lại sắp trào ra."..."

Tần Kiến im lặng mấy giây, rồi chẳng thèm khách sáo mà lục túi áo của Tần Thính đang ngồi xem điện thoại của Lý Nghiên ở bên cạnh, lại tìm ra được một cây kẹo mút vị dâu."

Mày làm gì thế?

Kẹo của chị, mày không được ăn..."

Tần Thính nói được nửa câu thì thấy em mình đưa kẹo cho Tề Nguyệt Gia, nửa câu sau cứ thế bị cô bé nuốt ngược vào trong.Hóa ra không phải tự mình ăn mà là cho người khác à, vậy thì không sao cả.Có kẹo ăn tiếp, Tề Nguyệt Gia tạm thời quên mất chuyện nhớ mẹ.Cậu lại trèo lên người Tần Kiến để anh bế, tiếp tục nghịch chiếc cúc trên tay áo.

Cây kẹo này chưa ăn hết, cậu đã lim dim buồn ngủ rồi thiếp đi.Nói cách khác, tình bạn của hai người chính thức bắt đầu từ lúc đó.

Nhờ có hai cây kẹo mút.

Sau này, mỗi lần đến chơi với Tề Nguyệt Gia, Tần Kiến đều mang theo hai viên kẹo.

Đợi cậu ăn xong, Tần Kiến sẽ nghiêm khắc giám sát cậu đánh răng.Dưới sự nỗ lực của Tần Kiến, những năm tháng ấy Tề Nguyệt Gia đã hình thành thói quen đánh răng ngay sau khi ăn kẹo.

Dù ở bên ngoài không thể đánh răng ngay được thì cậu cũng sẽ súc miệng.Kể cả bây giờ cũng vậy.Tần Kiến lớn hơn Tề Nguyệt Gia một khóa.

Chương trình lớp 12 rất căng thẳng, ngoài giờ tập thể dục giữa giờ ra thì hai người gần như không có cơ hội gặp mặt, ngày thường ở trường gần như không chạm mặt nhau.Hôm nay lại rất may mắn.

Sau giờ thể dục giữa giờ, Tề Nguyệt Gia và Nghiêm Tầm cùng nhau đến căng tin mua một chai nước, lúc bước ra thì vừa hay gặp được Tần Kiến.Nhìn thấy Tần Kiến, Nghiêm Tầm "ồ" lên một tiếng rồi tự giác chuồn thẳng."

Nghiêm Tầm, mày..."

Tề Nguyệt Gia còn chưa nói hết câu thì Tần Kiến đã đi về phía cậu.Cậu gần như theo bản năng mà giấu chai nước đá đang cầm trong tay ra sau lưng, nhưng đáng tiếc là Tần Kiến đã thấy từ trước rồi.Anh bảo người bạn đi cùng mình lên lớp trước, rồi nói: "Trời thế này mà em uống nước đá à?"

Bị bắt quả tang tại trận, Tề Nguyệt Gia cũng không giấu nữa.

Cậu lấy chai nước đá ra, chỉ nói: "Tiết sau là tiết Toán."

Tần Kiến hiểu ý cậu là gì.

Tề Nguyệt Gia đã phàn nàn với anh không chỉ một lần rằng thầy dạy Toán giảng bài như tụng kinh, đúng chuẩn một viên thuốc ngủ di động.Mua một chai nước lạnh, buồn ngủ thì làm vài ngụm, đúng là có thể giúp tỉnh táo hơn một chút.Nhưng mấy hôm nay thời tiết xấu, nhiệt độ chỉ còn một con số, nghĩ thế nào cũng không nên uống nước lạnh như vậy.Vài giây sau, Tần Kiến lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo: "Đổi đi."

Tề Nguyệt Gia liếc mấy viên kẹo trong tay anh, vẻ mặt khinh khỉnh: "Kẹo thì có tác dụng gì chứ, em thấy còn không bằng nước đá, buồn ngủ thì vẫn cứ buồn ngủ thôi."

"Kẹo này chua lắm."

Tần Kiến nắm lấy tay cậu, đặt mấy viên kẹo vào đó, "Anh mà buồn ngủ trên lớp là sẽ ăn cái này, đảm bảo chua đến mức làm em hồn lìa khỏi xác luôn."

"..."

Tề Nguyệt Gia suýt bật cười, "Hồn lìa khỏi xác rồi thì học hành gì nữa hả?

Thế thì thà em ngủ luôn cho rồi."

Tần Kiến đang định nói tiếp thì chuông báo giờ chuẩn bị dành riêng cho khối 12 vang lên từ dãy nhà học bên cạnh.

Anh cầm thẳng chai nước đá của cậu, vừa đi vừa nói: "Tan học đợi anh về cùng."

Tề Nguyệt Gia gật đầu, nhìn theo bóng anh bước vào tòa nhà.Cậu cũng quay người rời đi, vừa đi vừa nghĩ xem lễ Thanh Minh này Đào Doanh có được nghỉ không, liệu có đến thăm mình không.Tan học, Tề Nguyệt Gia đứng ở cổng trường đợi Tần Kiến.

Dù cả hai đều không ở nội trú, nhưng từ khi lên lớp 12, Tần Kiến phải học đến tối rất muộn, vì vậy đã lâu rồi hai người không cùng nhau về nhà.Đợt lễ Thanh Minh này khối 12 cũng được nghỉ ba ngày.

Trong tiết Toán buồn ngủ chết đi được, Tề Nguyệt Gia đã ăn một viên kẹo Tần Kiến đưa cho, quả thật nó chua đến độ hồn cậu sắp lìa khỏi xác, nhưng cũng giúp cậu tỉnh táo hơn nhiều.Cậu vừa nghe giảng vừa lơ đãng nghĩ ngợi, lên kế hoạch xem nên trải qua ba ngày nghỉ lễ này như thế nào.Tề Nguyệt Gia viết kế hoạch vào một cuốn sổ nhỏ, đang cúi đầu xem lại những gì mình vừa viết thì đột nhiên có người vỗ vào lưng cậu.Ngoảnh lại thấy Tần Kiến, cậu vội vàng gấp cuốn sổ lại giấu vào trong tay áo.Tần Kiến để ý thấy động tác của cậu: "Đang giấu gì thế?"

"Không, không có gì."

Tề Nguyệt Gia kéo tay áo Tần Kiến lôi về phía trước, "Mau về thôi anh, giờ này chắc chợ đêm trên đường về nhà mở cửa rồi đó, chúng ta đi dạo đi."

Tần Kiến bị cậu kéo đi, nói: "Không thể về nhà cất cặp sách trước được à?"

"Được chứ."

Dứt lời, Tề Nguyệt Gia bèn cởi cặp sách ra đưa cho Tần Kiến, "Anh xách hộ em."

Tần Kiến chỉ cười bất lực, khoác chiếc cặp của cậu lên vai mình.Biết làm sao được, ai bảo Tề Nguyệt Gia là do một tay anh ôm ẵm lớn lên cơ chứ.Việc cậu ỷ lại vào anh hay được nuông chiều mà sinh hư như thế này, đều là chuyện hết sức bình thường.Hai người đi được một đoạn, Tề Nguyệt Gia đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu xoay người đi giật lùi, nhìn Tần Kiến rồi nói: "Hoa anh đào ở công viên trung tâm nở hết rồi, vừa hay ngày mai được nghỉ, hay mình rủ chị Tần Thính đi dã ngoại đi?"

"Chị ấy không về đâu."

Tần Kiến đáp, "Chị ấy có người yêu rồi, làm gì có thời gian để ý đến chúng ta."

"...

Hả?"

Tề Nguyệt Gia ngẩn người, "Là bạn cùng lớp ạ?"

Tần Kiến "ừm" một tiếng: "Nghe nói anh bạn kia thích chị ấy từ hồi cấp ba, đã nỗ lực rất lâu để thi cùng một trường đại học.

Theo đuổi suốt nửa năm trời, gần đây mới chính thức quen nhau."

"..."

Thích từ hồi cấp ba cơ à...Tâm trí Tề Nguyệt Gia bỗng trôi đi đâu mất.Vài giây sau, tay cậu bị một bàn tay nắm lấy.

Tần Kiến kéo cậu xoay một trăm tám mươi độ để cậu đối mặt với bồn hoa phía trước, rồi nói: "Vừa nãy có nhìn thấy bồn hoa này không?"

Tề Nguyệt Gia ngoan ngoãn trả lời: "Không ạ."

"Không thấy mà em còn đi giật lùi?

Anh còn tưởng sau gáy em mọc mắt chứ."

Tần Kiến vừa nói vừa thật sự đưa tay lên vạch tóc sau gáy của cậu, "Để anh xem có không nào."

Tề Nguyệt Gia lập tức nhớ tới cái câu chuyện kinh dị về người mọc thêm gương mặt sau gáy.

Năm đó cậu còn bé tí đã bị dọa cho khiếp vía, đến tận bây giờ vẫn còn hơi ám ảnh.Cậu vội vàng ôm lấy gáy mình: "Không có!

Em chỉ có một mặt thôi, anh đừng dọa em nữa!"

Thấy cậu có vẻ giận, Tần Kiến lại xoa đầu dỗ dành: "Được rồi, không dọa em nữa.

Bé con đừng giận nhé."

"...

" Tề Nguyệt Gia gạt tay anh ra, rảo bước đi nhanh về phía trước.Vì hồi nhỏ cậu hay khóc nên câu "bé con đừng khóc" đã trở thành câu cửa miệng của bà nội.

Mỗi lần dỗ dành cậu bà đều nói như vậy.

Tần Kiến lớn lên cùng Tề Nguyệt Gia, nghe riết cũng học theo bà gọi cậu là "bé con".Nhưng bây giờ gọi như vậy có phải là không hợp lý lắm không?

Cậu đã mười bảy tuổi rồi đó!---

Tác giả: Tiêu đề được lấy từ bài "Hành Hương Tử - Xuân Nhật Trì Trì" của Triệu Sư Hiệp, đời Tống.Cả câu: Xuân nhật trì trì, xuân cảnh hi hi. (Ngày xuân chầm chậm, cảnh xuân tươi vui.)Ngoại truyện này tui thiết lập hai bạn chỉ hơn nhau một tuổi thôi nhé, nếu không thì không thể học chung trường được.

Thế nên đoạn đầu của chương này là một em bé bốn tuổi đang dỗ một em bé ba tuổi đó...Cứ coi như là anh chàng dễ mềm lòng nhà chúng ta có tâm lý trưởng thành hơn đi nhé.
 
[Edit/Full] Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ - Chi Tự
Ngoại truyện 6: Bóng cây xanh rợp


Cả kỳ nghỉ lễ Thanh Minh, Tề Nguyệt Gia đều ở bên cạnh Tần Kiến.Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, hai người cùng nhau đi dã ngoại ở công viên, hai ngày sau đó họ cũng chỉ toàn đi chơi cùng nhau.

Đến tối hôm cuối cùng trước khi hết kỳ nghỉ, bài tập về nhà của Tề Nguyệt Gia vẫn chưa hề được đụng đến một chữ.Cậu sang nhà bên cạnh tìm Tần Kiến để làm bài tập, nhưng làm được một lúc thì đã bắt đầu nghịch ngợm.Ví dụ như bây giờ, cậu đang dùng dây buộc tóc của Tần Thính để lại trong ngăn kéo bàn trà để buộc một chỏm tóc cho Tần Kiến.

Tề Nguyệt Gia túm một lọn tóc trên đỉnh đầu anh, buộc thành một chỏm nhỏ, rồi cố nhịn cười, ngang nhiên cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên chụp một tấm.Thậm chí còn chủ động chia sẻ bức ảnh cho "nạn nhân" xem: "Anh xem này!"

Tần Kiến đang làm một bộ đề Toán, nghe vậy anh vội liếc qua chiếc điện thoại mà người phía sau đưa tới, vừa cảm thấy cạn lời vừa bất lực, nhưng đồng thời trong lòng lại có một niềm vui khó tả.Anh chỉ khẽ cười "hừ" cười một tiếng, không nói gì.Nhưng trong mắt Tề Nguyệt Gia, như thế tức là Tần Kiến đã ngầm đồng ý để cậu làm vậy.Thế là cậu càng được thể, bỏ điện thoại xuống rồi lại mở ngăn kéo lục lọi một hồi, tìm thấy mấy chiếc kẹp tóc Tần Thính dùng hồi nhỏ.

Toàn là những kiểu rất dễ thương và nữ tính như mèo con, cún con, dâu tây, cá nhỏ, nơ bướm, vân vân.Tần Kiến tiếp tục giải đề, trong lúc đó anh liếc mắt thấy Tề Nguyệt Gia đã tìm ra mấy chiếc kẹp tóc, đoán được cậu sắp làm gì nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.Trong mắt Tề Nguyệt Gia, như vậy chính là ngầm đồng ý rồi!Cậu khoanh chân ngồi sau lưng Tần Kiến, lần lượt kẹp những chiếc kẹp tóc xinh xắn đó lên đầu anh.

Cậu còn cố tình kẹp chiếc nơ màu hồng vào đúng chỗ chỏm tóc đang vểnh lên trời trên đỉnh đầu anh.

Sau đó, Tề Nguyệt Gia lại cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh nữa cho nạn nhân xem.Nạn nhân cũng liếc nhìn bức ảnh như lúc nãy rồi nói: "Người ta toàn bị con gái mình kẹp đầy đồ trang sức lên đầu như thế này, em là con gái của anh à?"

"..."

Tề Nguyệt Gia câm nín, cậu muốn phản bác nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.Trong lúc cậu còn đang ngập ngừng, Tần Kiến đã lật sang trang tiếp theo của tập đề thi, dùng giọng điệu bình thản nói tiếp: "Hình như có người sắp không làm xong bài tập rồi kìa."...

Bài tập!Lúc này Tề Nguyệt Gia mới vứt điện thoại xuống, chộp lấy cây bút bên cạnh để tiếp tục làm nốt bài tập còn dang dở, vừa làm vừa nói: "Thôi toang rồi, em không làm xong thật mất, anh còn nhiều không?"

"Đừng có mơ."

Tần Kiến đáp, "Bài tập của mình thì tự mình làm đi."

"..."

Quả nhiên Tần Kiến vẫn quá hiểu cậu.Tề Nguyệt Gia vốn định ăn vạ như mọi khi, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy ngay kiểu tóc đầy những chiếc kẹp xinh xắn cùng một chỏm tóc vểnh lên trời của đối phương, cậu không nhịn được mà bật cười thành tiếng.Tần Kiến im lặng một lúc, anh quay đầu nhìn cậu rồi cố tình hỏi: "Em cười cái gì?"

Vẻ mặt không cảm xúc của anh cùng với chiếc nơ bướm hồng trên đầu tạo nên sự tương phản quá lớn, khiến Tề Nguyệt Gia lại càng buồn cười hơn.Cậu vội vàng thu lại tầm mắt, nén cười rồi lướt qua toàn bộ bài điền từ vào chỗ trống một lần nữa.

Không hiểu sao cậu lại bắt trúng ngay chữ "abandon" (từ bỏ) trong bài.Tề Nguyệt Gia quyết định "abandon" luôn, gục xuống bàn cười rũ rượi.Tần Kiến ở bên cạnh yên lặng nhìn cơ thể cậu rung lên vì cười, vẫn không nói gì.

Vài giây sau anh dời ánh mắt đi, khóe miệng vô thức cong lên.Cuối cùng, nhờ vào sự "nỗ lực" không ngừng của Tề Nguyệt Gia, tất nhiên cũng có một phần công sức của Tần Kiến, cậu đã thành công hoàn thành hết bài tập kỳ nghỉ.Ngày tháng trôi qua, kỳ thi đại học ngày một đến gần.

Để có thêm thời gian ôn tập, Tần Kiến đã chuyển vào ký túc xá ở, Tề Nguyệt Gia lại càng khó gặp được anh hơn.Trên bàn học của cậu có một cuốn lịch nhỏ, mỗi sáng thức dậy cậu đều lật sang một trang mới.

Tề Nguyệt Gia cứ lật từng trang, từng trang một, thời gian ngày càng tiến gần đến sinh nhật của Tần Kiến.Cái con người xui xẻo này sinh nhật ngay trước kỳ thi đại học bốn ngày thì thôi đi, đằng này năm nay lại còn là sinh nhật tuổi mười tám, cột mốc trưởng thành của anh.Một thời khắc quan trọng và đáng nhớ như vậy mà Tần Kiến lại chỉ có thể trải qua ở trường, không có bánh kem, không có mũ sinh nhật, thậm chí có lẽ đến cơ hội để ước nguyện cũng chẳng có.Ngoài Tề Nguyệt Gia ra, người cũng nhớ đến sinh nhật của Tần Kiến còn có bà Tề Thư Lan.Dạo này bà mê mẩn đan len, đang lúc xem video hướng dẫn để đan một bông hoa hồng thì đột nhiên bà đẩy gọng kính, ngẩng đầu hỏi: "Sắp đến sinh nhật Tiểu Kiến rồi phải không con?"

Tề Nguyệt Gia một tay chống cằm, một tay xoay bút, đang dán mắt vào tờ giấy làm văn trước mặt để lên ý tưởng.

Nghe vậy, cậu hơi khựng lại rồi đáp: "À... vâng, thứ Tư tuần sau ạ."

Tề Thư Lan thở dài: "Sắp thi Đại học đến nơi, e là sinh nhật này thằng bé không được đón tươm tất rồi."

Tề Nguyệt Gia không nói gì, nhưng dòng suy nghĩ đã bay xa khỏi đề bài văn.Một lát sau cậu lại nhìn vào đề bài trước mặt.

Đề văn đưa ra một đoạn văn ngắn, sau đó yêu cầu học sinh viết một bài văn với chủ đề "Mạo hiểm và trưởng thành".Mạo hiểm...Tề Nguyệt Gia nắm chặt cây bút bi, bắt đầu triển khai những ý tưởng vừa hình thành vào trang giấy.

Cùng lúc đó, trong đầu cậu cũng nảy ra một ý tưởng để tổ chức sinh nhật cho Tần Kiến.Vào ngày sinh nhật Tần Kiến, Tề Nguyệt Gia vẫn không hề thấy bóng dáng anh ở trường.Trước khi đến trường vào buổi sáng, cậu đã mở ứng dụng giao đồ ăn, đặt một chiếc bánh kem nhỏ 10 centimet ở một tiệm bánh gần trường mình, hẹn giao thẳng đến trường sau giờ học.Sau khi tan học tối, Tề Nguyệt Gia không về ngay mà lén lút đi ra phía cổng trường.

May mắn là người giao hàng đã mang bánh đến trước khi cậu bị ai đó phát hiện.Tề Nguyệt Gia đã từng hỏi Tần Kiến về ký túc xá của anh, phòng 301, tòa nhà số 5.Cậu cẩn thận giấu chiếc bánh kem nhỏ vào trong cặp rồi ung dung đi về phía khu ký túc xá.

Vì cậu tỏ ra quá tự nhiên nên đã qua mặt được cả bảo vệ, quản lý ký túc xá và hai giáo viên đang trực, thuận lợi đi đến trước cửa phòng của Tần Kiến.Cậu nhìn số 301 trên khung cửa, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay lên gõ cửa.Vài giây sau, cánh cửa trước mặt được mở ra.

Tề Nguyệt Gia không quen người mở cửa, và ngay khi đối phương định lên tiếng hỏi cậu tìm ai, cậu đã hỏi trước: "Chào bạn, cho hỏi Tần Kiến có ở phòng này không?"

Người kia gật đầu, vừa quay lại định nói với Tần Kiến là có người tìm thì Tần Kiến đã bước tới.Thấy người bên ngoài là Tề Nguyệt Gia, anh có hơi bất ngờ: "Sao em..."

"Anh ra đây một lát."

Tề Nguyệt Gia ngắt lời, đưa tay ra hiệu bảo anh đi theo mình.Tần Kiến nhìn Tề Nguyệt Gia vài giây, cuối cùng vẫn đi ra ngoài cùng cậu.Trước khi đi, anh nhờ các bạn cùng phòng, lát nữa nếu quản lý ký túc xá đến kiểm tra thì cứ nói anh ra ngoài đi vệ sinh.

Mọi người đồng thanh đáp "ok", lúc này Tần Kiến mới yên tâm đóng cửa lại.Anh đi sau Tề Nguyệt Gia, nhìn chiếc cặp phồng lên trên lưng cậu, nhưng trông có vẻ thứ bên trong không nặng lắm.

Anh vừa định mở miệng hỏi trong cặp cậu có gì thì Tề Nguyệt Gia đã nói trước: "Người đông tai mắt nhiều, anh đừng nói gì vội."

"..."

Tần Kiến không nhịn được cười, "Em đang đóng phim cảnh sát hình sự đấy à?

Anh là nội gián, còn em thì thâm nhập vào hang ổ của địch để tiếp ứng cho anh hay gì?"

"Dĩ nhiên là không rồi, đợi ra ngoài rồi anh sẽ biết."

Tề Nguyệt Gia dẫn anh đi một mạch ra khỏi tòa nhà ký túc xá, sau đó đi thẳng về phía sân thể dục với mục tiêu rõ ràng.Sân thể dục rất rộng nên luôn có những góc khuất mà camera không thể quay tới.

Cậu đã đi khảo sát trước địa điểm, trên khán đài có mấy hàng ghế nằm trong điểm mù của camera.

Chiếc bánh này rất nhỏ, hai người ăn chung sẽ hết rất nhanh, vừa không lãng phí đồ ăn vừa không tốn nhiều thời gian.

Tần Kiến ăn xong là có thể về thẳng ký túc xá tắm rửa đi ngủ.Hiện tại, sân thể dục quả thật không một bóng người.Tề Nguyệt Gia vô cùng tự hào về kế hoạch hoàn hảo của mình.

Cậu kéo tay Tần Kiến cùng ngồi xuống hàng ghế trên khán đài ở góc khuất camera, mở cặp sách rồi lấy ra chiếc bánh kem nhỏ đã chuẩn bị sẵn."

Nè, bánh sinh nhật em chuẩn bị cho anh."

Tề Nguyệt Gia tháo ruy băng, mở hộp ra rồi nói tiếp: "Không được chê nhỏ đâu nhé, to hơn thì cặp em không để vừa."

"..."

Tần Kiến nhìn chiếc bánh kem bé xíu, im lặng một lúc rồi hỏi: "Vậy là em gọi anh ra đây để tổ chức sinh nhật cho anh à?"

"Đúng thế."

Tề Nguyệt Gia khép hai chân lại rồi đặt chiếc bánh lên trên, bóc nến sinh nhật, sau đó lấy từ trong túi đồng phục ra chiếc bật lửa mà cậu đã cẩn thận cất giữ cả ngày.Trên tòa nhà dạy học cách đó không xa có một ngọn đèn năng lượng mặt trời, sáng suốt đêm không tắt.

Tề Nguyệt Gia mượn ánh đèn, cắm một cây nến lên bánh rồi dùng bật lửa thắp sáng nó.Giây phút này, Tần Kiến lại có ảo giác rằng ánh nến này còn rực rỡ hơn cả ánh đèn kia.Ngọn lửa nhỏ mong manh trước mắt cứ nhảy múa, dường như giây tiếp theo sẽ tắt lịm.

Ánh sáng ấm áp phản chiếu trong đáy mắt Tề Nguyệt Gia, cậu nâng chiếc bánh lên, nói: "Anh mau ước rồi thổi nến đi!

Bánh này là nhân mứt việt quất đó, em muốn ăn."

"..."

Tần Kiến bất lực mỉm cười.Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén những cảm xúc dâng trào không nói nên lời trong lòng, chắp tay lại, nhắm mắt và bắt đầu ước nguyện.————Tôi ước...Tần Kiến cố gắng ước những điều như thế giới hòa bình, mọi người bình an.

Nhưng không hiểu tại sao, khi nhắm mắt lại, tất cả những gì hiện lên trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng của Tề Nguyệt Gia.Hình ảnh lần đầu gặp mặt em được quấn chặt trong chiếc chăn nhỏ, hình ảnh lúc ở nhà trẻ em kể với mọi người rằng các bạn trong lớp đều gọi em là Tề Mặt Trăng, hình ảnh một lần tình cờ bắt gặp em ôm chiếc gối bánh mì lớn ngủ trưa hồi tiểu học.——Và cả hình ảnh của hiện tại, em đang nâng bánh kem chờ anh ước nguyện và thổi nến.Con người không thể lừa dối trái tim mình, ít nhất thì Tần Kiến không làm được.Sau khi thầm nói ba chữ "Tôi ước rằng", anh đã khựng lại vài giây, cuối cùng vẫn thành thật nối tiếp vế sau: Tề Nguyệt Gia sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.Giây tiếp theo, Tần Kiến mở mắt, thổi một hơi tắt phụt cây nến.Nến vừa tắt, những họa tiết trang trí trên chiếc bánh kem trước mặt bỗng hiện ra rõ mồn một."——Hai đứa ở đằng kia, đang làm gì đấy!"...

Toang rồi!Chẳng cần nhìn, chỉ nghe giọng thôi cũng biết là thầy quản sinh.

Thầy quản sinh này họ Mạnh, nổi tiếng khắp trường Trung học số 1 Bắc An với âm lượng cực lớn như thể đã ăn liền tám cái loa.Thật ra không chỉ có âm lượng lớn, thầy còn vô cùng nghiêm khắc với học sinh.

Vì vậy, giờ phút này họ bị thầy bắt quả tang tại trận, ngày mai khó tránh khỏi việc phải lên văn phòng uống nước chè."

Tiêu rồi..."

Tề Nguyệt Gia tính toán kỹ đến đâu cũng không ngờ hôm nay thầy Mạnh lại trực ca tối.Chiếc đèn pin siêu sáng trong tay thầy Mạnh vẫn đang chiếu vào họ, cả hai đều không nhìn rõ mặt thầy, chỉ biết thầy đang tiến lại gần."

Không sao đâu."

Vì sắp thi đại học nên lúc này Tần Kiến gần như chẳng sợ gì.

Anh bình thản ngồi tại chỗ nói: "Em mau về nhà đi, để anh nghĩ cách giải quyết."

Tề Nguyệt Gia vừa thầm niệm "toang rồi, toang rồi", vừa dùng tốc độ nhanh nhất trong đời đậy nắp hộp bánh lại và buộc ruy băng, nhét nó vào cặp sách, sau đó kéo tay Tần Kiến vẫn đang bình thản ngồi im đứng dậy khỏi chỗ, hô lên: "Chạy mau!"

Thấy hai đứa định chạy, âm lượng của thầy Mạnh lại tăng thêm vài decibel: "Không được chạy!

Đứng lại hết cho tôi!"

Tề Nguyệt Gia bỏ ngoài tai, nắm chặt tay Tần Kiến gắng sức chạy về phía cổng trường.Tháng Sáu đã chính thức bước vào mùa hạ, ban đêm hơi oi bức.Nhưng khi chạy đi, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gió vù vù, tiếng côn trùng rả rích từ trong bụi cây và tiếng ve kêu từng đợt trên cành.À, còn cả tiếng thầy Mạnh gọi với theo phía sau nữa.Tề Nguyệt Gia dùng một tay ôm cặp sách, một tay kéo Tần Kiến.

Cây nến trên bánh kem vẫn chưa được rút ra, họ chạy nhanh như vậy, chiếc bánh có lẽ cũng đã bị xóc cho hỏng bét rồi.Nhưng nói thật, buổi tối hôm nay đúng là khó quên.Chợt nhớ ra điều gì, cậu vừa thở hổn hển vừa quay đầu lại hỏi: "Lúc nãy anh đã ước gì vậy?"

Tần Kiến nhìn cậu, khóe mắt hơi cong lên, nói một câu không liên quan đến câu hỏi: "Tóc em bây giờ bị gió thổi dựng lên, trông y như một con nhím biển.Tề Nguyệt Gia rất dễ bị lạc đề, nghe vậy cậu cũng không hỏi về điều ước của anh nữa mà vặn lại: "Anh mới là nhím biển ấy!

Biết vậy em đã cắm chi chít nến lên bánh kem của anh rồi!"

Tần Kiến không nói gì, chỉ nhìn cậu cười.May mà cổng trường vẫn chưa đóng, hai người thành công thoát thân.Thoát khỏi sự truy đuổi của thầy quản sinh, thoát khỏi áp lực học tập đè nặng đến nghẹt thở, thoát khỏi đủ loại nội quy kỷ luật, để được làn gió ôm trọn lấy trong một đêm hè oi ả.Một buổi tối rất đáng để ghi nhớ, nhưng những điều đáng nhớ không chỉ có vậy.Ví dụ như Tần Kiến đã tròn mười tám tuổi, bước một chân vào thế giới của người lớn.

Ví dụ như anh đã nhận ra một vài tình cảm được chôn sâu tận đáy lòng, sâu đậm hơn anh tưởng rất nhiều.Và ví dụ như, còn có ngày hôm sau, lần đầu tiên hai người cùng nhau bước vào phòng giáo vụ.Xét thấy Tần Kiến là học sinh lớp 12, nên thầy Mạnh cũng không nói quá lâu.Khi tiếng chuông chuẩn bị vào lớp dành riêng cho khối 12 vang lên, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng giáo vụ.

Vốn đang cúi đầu với thái độ nhận lỗi rất thành khẩn, cả hai cùng ngẩng lên, và ngay khoảnh khắc nhìn nhau, họ đều không nhịn được mà bật cười, nhưng lại ăn ý không nói một lời."

Tiết sau là tiết Toán."

Tề Nguyệt Gia nói rồi quay người đi về phía căng tin.Tần Kiến đứng tại chỗ nhìn cậu đi xa, dõi theo bóng cậu vào trong căng tin qua ô cửa sổ rồi mới quay người rảo bước lên lầu về lớp học.Thực ra cả hai chẳng chịu hình phạt gì nghiêm trọng, chỉ bị thông báo phê bình để các học sinh khác lấy đó làm gương.Buổi trưa, Tề Nguyệt Gia và Nghiêm Tầm cùng nhau ăn cơm xong, chuẩn bị quay về lớp.

Khi đi ngang qua bảng thông báo, Nghiêm Tầm dừng lại, vài giây sau mới nói: "Mày lên bảng thông báo rồi kìa."

"Gì cơ?"

Tề Nguyệt Gia bước đến bên cạnh, phát hiện trên bảng thông báo có dán một tờ giấy mới:Thông báo phê bình công khai học sinh Tần Kiến lớp 12A1 và học sinh Tề Nguyệt Gia lớp 11A3.

Hai học sinh trên đã tự ý mang bánh kem vào khuôn viên trường để tổ chức sinh nhật, khi bị giáo viên trực ban phát hiện đã không nghe khuyên giải mà cố tình bỏ chạy, vi phạm nghiêm trọng nội quy nhà trường.

Tuy nhiên, xét thấy hai học sinh có thái độ nhận lỗi tốt, nhà trường không áp dụng hình phạt.

Mong toàn thể học sinh lấy đó làm bài học.Dấu mộc của Phòng giáo vụ có màu hơi nhạt, đóng đè lên trên ngày tháng ghi ở cuối.Tề Nguyệt Gia thầm thở dài, một lát sau mới nói: "Thôi kệ, chẳng sao cả, dán thì cứ dán, dù sao cũng không bị phạt."

Nói xong cậu kéo tay Nghiêm Tầm vẫn còn đang mải đọc thông báo, "Đi thôi, tranh thủ còn sớm, về lớp ngủ trưa một lát."

Nghiêm Tầm bị Tề Nguyệt Gia kéo đi, trước khi bước vào tòa nhà dạy học, cậu bạn còn ngoái đầu lại nhìn về phía bảng thông báo.Người ta thường nói, trời hè oi ả ngủ là nhất.

Dù Tề Nguyệt Gia đã chợp mắt một lát sau bữa trưa, nhưng học xong một tiết Hóa, cậu vẫn buồn ngủ rũ rượi.Cậu nhắm mắt gục trên bàn, nghe thấy tiếng bạn cùng bàn Nghiêm Tầm đứng dậy rời đi, khoảng vài phút sau mới quay lại.Tề Nguyệt Gia không hỏi cậu ta vừa đi đâu, chỉ hỏi: "Mày không buồn ngủ à?"

Giọng của Nghiêm Tầm có chút tự hào: "Tao ngủ trong giờ học rồi."

"..."

Tề Nguyệt Gia giơ ngón tay cái về phía cậu bạn.Trạng thái lơ mơ buồn ngủ này kéo dài mãi cho đến khi tan học tối.

Tề Nguyệt Gia và Nghiêm Tầm cùng nhau bước ra khỏi lớp học.

Vì Nghiêm Tầm ở nội trú nên hai người chia tay nhau ở cửa tòa nhà dạy học.Tề Nguyệt Gia đeo cặp sách, một mình hòa vào dòng người đi về phía cổng trường.Khi sắp đi ngang qua bảng thông báo, cậu thấy có một người bạn đang cầm bút viết gì đó lên trên, chỉ vài giây sau đã cất bút rồi quay người đi về phía cổng.Cậu tò mò bước lại gần, phát hiện ra trên tờ thông báo phê bình cậu và Tần Kiến, các bạn đã dùng đủ loại nét bút khác nhau để viết lên bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ".Những dòng chữ ấy đã che lấp cả con dấu vốn đã mờ nhạt của Phòng giáo vụ.—

Tác giả:Tiêu đề được lấy từ bài thơ "Sơn Đình Hạ Nhật" (Ngày hè ở Sơn Đình) của Cao Biền, đời Đường.Cả câu: Lục thụ âm nùng hạ nhật trường, Lâu đài đảo ảnh nhập trì đường. (Bóng cây xanh rợp ngày hè dài, Lâu đài bóng ngược in đáy ao.)Câu chuyện vì tổ chức sinh nhật trong trường mà bị phê bình, rồi các bạn cùng trường viết đầy lời chúc "Sinh nhật vui vẻ" lên bảng thông báo là có thật ngoài đời.

Chỉ là tui không rõ cụ thể là ở trường nào thôi.

Lúc đó nhìn thấy bức ảnh ấy, tui thực sự đã rất xúc động.
 
[Edit/Full] Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ - Chi Tự
Ngoại truyện 7: Sóng gợn sắc thu


Lần phê bình công khai này không hề gây ra ảnh hưởng gì cho hai người, ngược lại Tần Kiến còn nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ những người bạn cùng trường không hề quen biết.Trường Trung học số 1 là một trong những địa điểm thi, vậy nên hôm diễn ra kỳ thi đại học Tề Nguyệt Gia được nghỉ.Tần Kiến rất may mắn khi được xếp thi ngay tại trường mình.

Tề Nguyệt Gia đã hẹn trước với anh là buổi chiều sau khi anh thi xong sẽ đến trường đón, còn buổi sáng thì thôi khỏi tiễn.Trong lúc Tề Nguyệt Gia vẫn còn đang gối đầu lên chiếc bánh mì lớn để ngủ nướng ở nhà, thì Tần Kiến đã bước vào phòng thi và bắt đầu làm bài.

Nhận được đề, anh liếc nhìn câu nghị luận văn học ở cuối cùng trước tiên.Vì kỳ nghỉ lần này không có Tần Kiến ở bên cạnh giám sát, nên mãi gần trưa Tề Nguyệt Gia mới bị bà gọi dậy ăn cơm.

Ăn xong, cậu cũng rất tự giác ngồi vào bàn làm bài tập.Nhưng làm được nửa chừng thì cậu đột nhiên nổi hứng dọn dẹp bàn học, dọn được một nửa thì lại phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết mượn của Tần Thính lúc trước đang nằm dưới mấy cuốn sách tham khảo.Thế là Tề Nguyệt Gia ngồi luôn xuống đọc truyện.

Trong lúc đó, Tề Thư Lan đi ngang qua phòng cậu mấy lần, mỗi lần liếc vào đều thấy cậu đang đọc sách, bà còn không quên nhắc nhở một câu: "Đọc sách ít thôi, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ cho đỡ hại mắt con ạ."

Tề Nguyệt Gia "dạ" một tiếng, nhưng không hề đặt cuốn sách trong tay xuống.Vì vậy, khi chuông báo thức hẹn giờ đi đón Tần Kiến reo lên, bài tập của cậu mới chỉ làm được chút ít, bàn học đang dọn dở, còn cuốn tiểu thuyết kia thì lại đọc được khá nhiều.Vội vã chạy đến trường, Tề Nguyệt Gia nhìn đám đông tấp nập vây kín trước cổng trường mà có hơi chùn bước.Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, một vài thí sinh vẫn chọn ở lại ký túc xá.

Cậu không dám tưởng tượng đến chiều mai, khi kỳ thi chính thức kết thúc, cảnh tượng trước cổng trường sẽ còn như thế nào nữa.Cuối cùng, sự thật quả nhiên không làm cậu thất vọng, cậu thậm chí còn không thể chen vào nổi ngôi trường của chính mình.Tề Nguyệt Gia cùng Lý Nghiên và Tần Thính đứng đợi Tần Kiến ở vòng ngoài của đám đông.

Trong lòng cậu đang ôm một bó hoa, trên đó còn cắm một tấm thiệp nhỏ ghi bốn chữ "Mã đáo thành công".Ba người vừa nói chuyện phiếm vừa đứng đợi hơn một tiếng.

Ngay lúc Tần Thính sắp rút tấm thiệp ra khỏi bó hoa để làm quạt, Tề Nguyệt Gia đã nhìn thấy bóng Tần Kiến trong đám đông."

Cuối cùng mày cũng ra rồi!"

Tần Thính nói, "Lúc chị thi Đại học cũng có lề mề như mày đâu, mày làm cái gì trong trường thế hả?"

Tần Kiến đã mang chăn nệm và phần lớn sách vở về nhà từ hôm trước, nên lúc này anh chỉ đeo một chiếc cặp sách nhẹ tênh.Không đợi anh trả lời, Tề Nguyệt Gia đã đưa bó hoa trong tay qua đó trước, chân thành nói: "Chúc anh thi đỗ Thanh Hoa!"

Tần Kiến nhận lấy bó hoa, mỉm cười một cái rồi mới trả lời câu hỏi của Tần Thính: "Mọi người cũng có nói với em là đợi ở cổng Bắc đâu, em vừa đi một vòng bên cổng Nam về."

Nghe vậy, Lý Nghiên hơi buồn cười: "Đi xuyên cả cái trường luôn à, vất vả cho con rồi."

Nói xong dì như nhớ ra điều gì, lại nói tiếp: "Mẹ con giờ vẫn đang ở tỉnh khác, lát nữa sẽ về."

Tần Kiến gật đầu: "Vậy bây giờ mình đi thôi ạ."

Mấy người cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe, Tần Thính và Lý Nghiên khoác tay nhau đi phía trước.

Tề Nguyệt Gia quay đầu nhìn bó hoa trong tay Tần Kiến, hỏi: "Anh nghĩ mình thi được khoảng bao nhiêu điểm?"

Tần Kiến giữ nguyên nét mặt: "Chắc trong khoảng từ 0 đến 750 điểm."

"..."

Tề Nguyệt Gia câm lặng hai giây, sau đó đổi chủ đề: "Tụi em đợi anh lâu lắm rồi, đứng mỏi cả chân.

Đợi sang năm em thi Đại học, anh cũng phải đến đón em đấy."

Tần Kiến liếc cậu một cái, đáp: "Được thôi."

Cuối cùng Tần Kiến đã thực hiện lời hứa.

Để tránh cho Tề Nguyệt Gia cũng gặp phải tình cảnh đi xuyên cả trường như mình, anh đã dặn trước là sẽ đợi cậu ở cổng Nam cho dễ đỗ xe.Rẽ phải 300 mét từ cổng Nam có một bãi đỗ xe thu phí.

Tần Kiến đã đi thi bằng lái vào kỳ nghỉ hè sau khi thi Đại học xong, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn tài mới vừa ra đường.Tề Nguyệt Gia khó khăn chen ra khỏi đám đông phụ huynh, nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc đang đứng bên lề đường.Đi cùng Tần Kiến còn có Đào Doanh và bà Tề Thư Lan.

Ba người đang nói chuyện phiếm vài câu thì ngay giây tiếp theo, Tần Kiến như có thần giao cách cảm mà quay đầu nhìn về phía này, đúng lúc nhìn thấy Tề Nguyệt Gia vừa mới bước ra.Giống như năm ngoái, Tần Kiến cũng hỏi: "Em nghĩ mình thi được khoảng bao nhiêu điểm?"

Tề Nguyệt Gia bê nguyên xi câu trả lời của anh: "Chắc trong khoảng từ 0 đến 750."

Tần Kiến không khỏi bật cười.Giây tiếp theo, Tề Nguyệt Gia cởi chiếc cặp trên lưng xuống đưa cho anh, vừa đưa vừa kể chuyện hôm nay trong lúc thi tổ hợp tự nhiên, có một thí sinh nộp bài sớm rồi ra ngoài bị phóng viên vây quanh phỏng vấn.Vì không muốn phải ở quá xa nhau nên Tề Nguyệt Gia đã đăng ký nguyện vọng vào trường đại học của Tần Kiến.

Cuối cùng cậu cũng được như ý nguyện, một lần nữa trở thành đàn em cùng trường với anh.Tân sinh viên nhập học muộn hơn một chút.

Ngày Tề Nguyệt Gia đến trường làm thủ tục, chính Tần Kiến đã ra tận cổng trường để đón cậu.

Tề Nguyệt Gia kéo vali đi trên một con đường hoàn toàn xa lạ, nhưng vì có người quen ở bên cạnh, chút cảm giác bơ vơ khó nhận ra trong lòng cậu đã biến thành sự tò mò đối với môi trường mới.Tần Kiến đưa cậu về ký túc xá trước, sắp xếp hành lý xong xuôi thì hai người cùng nhau đi ăn.Gần trường có một quán lẩu, trước đây Tần Kiến và bạn cùng phòng đã từng đến ăn.

Lúc đó anh đã nghĩ chắc chắn Tề Nguyệt Gia sẽ thích, vì vậy khi biết Tề Nguyệt Gia muốn thi cùng trường đại học với mình, anh đã dự định đợi đến nhập học sẽ dẫn cậu tới đây.Những viên bò viên trong nồi lẩu cay không ngừng cuộn lên, nước dùng sôi ùng ục sủi bọt.Lúc ăn, Tề Nguyệt Gia luôn rất yên tĩnh, không nói chuyện cũng không chép miệng.

Có lẽ là vì cậu tuân thủ quy tắc "ăn không nói, ngủ không lời", hoặc cũng có thể là vì mải ăn quá không rảnh để nói.Tần Kiến nhìn cậu gắp viên chả cá cuối cùng trong nồi vào bát, anh thả đĩa bò viên bên cạnh vào xong rồi mới hỏi: "Cái bánh mì kia của em có mang theo không?"

Tề Nguyệt Gia đang chu miệng thổi viên cá nóng hổi, nghe vậy bèn gật đầu: "Em không mang gối, ôm cái đó là được rồi."

Tần Kiến "ừm" một tiếng, sau đó hai người lại im lặng.Bình thường khi ở bên nhau, Tề Nguyệt Gia luôn là người chủ động hơn.

Tần Kiến vốn không giỏi tìm chủ đề nói chuyện, vì vậy Tề Nguyệt Gia cũng không để tâm đến bữa lẩu im ắng này.Lúc ra khỏi quán lẩu trời vẫn còn sớm, Tần Kiến lại hỏi có muốn đi dạo xung quanh không, Tề Nguyệt Gia đồng ý.Gần trường có một rạp chiếu phim, vì thật sự không có gì để làm nên hai người quyết định đi xem phim.Đó là một bộ phim kể về chú chó và con người.

Xem được nửa phim thì Tề Nguyệt Gia đã không cầm được nước mắt, cậu vỗ vỗ Tần Kiến ngồi bên cạnh, khẽ nói: "Giấy."

Tần Kiến liếc nhìn cậu một cái, mấy giây sau bèn lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy còn nguyên.Cả gói khăn giấy chỉ có vỏn vẹn năm tờ.

Giấy vừa dùng hết thì phim cũng kết thúc.Hốc mắt Tề Nguyệt Gia đỏ hoe, cậu cúi đầu bước đi mà không nhìn về phía trước.Tần Kiến nắm tay cậu dắt ra ngoài, cũng chẳng nói lời nào.Hai người yên tĩnh đi suốt một quãng đường, mãi đến lúc sắp về tới trường Tề Nguyệt Gia mới nhận ra tối nay Tần Kiến có hơi im lặng quá.Cậu cúi xuống nhìn hai bàn tay vẫn đang nắm chặt từ lúc rời rạp chiếu phim, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Lát nữa hẵng về nhé, em vẫn muốn đi dạo thêm.Tần Kiến đáp "được", rồi nắm tay cậu đi về một hướng khác.Có gì đó không đúng.Tề Nguyệt Gia nhìn sườn mặt không khác gì mọi khi của anh, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Anh không vui à?"

Nghe vậy, Tần Kiến cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cậu: "Không.

Sao em lại hỏi thế?"

"Từ lúc ăn lẩu anh đã im re rồi, chẳng nói chuyện gì với em cả."

Tề Nguyệt Gia nhìn vào mắt anh, phát hiện ánh mắt anh có chút né tránh, dường như không dám nhìn thẳng vào cậu.Rõ ràng là có chuyện khuất tất!"

Thành thật khai báo đi."

Tề Nguyệt Gia nói, "Anh đã làm chuyện gì có lỗi với em phải không?"

"..."

Tần Kiến nhướng mày, "Anh thì làm được gì chứ?"

Cũng phải.Vài giây sau, Tề Nguyệt Gia lại hỏi: "Có phải anh lén lút có người yêu rồi không?

Vì muốn đi với bạn gái nên mới dùng cách lạnh nhạt với em để em tha cho anh à?"

"..."

Tần Kiến bật cười vì cạn lời, "Não em có vấn đề hả?"

Đúng rồi!

Chính là cảm giác này!Bị mắng một câu, cuối cùng Tề Nguyệt Gia cũng cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Cậu nhìn ngã ba trước mặt vài giây rồi đi thẳng về con đường bên phải.Tần Kiến kéo cậu lại: "Đó là nhà vệ sinh công cộng."

"..."

Tề Nguyệt Gia lẳng lặng quay người đi sang con đường còn lại, sau đó lại hỏi: "Vậy là anh không giấu em chuyện yêu đương đấy chứ?"

"Không. chuyện gì anh cũng sẽ nói cho em biết."

Nói ra câu này xong, chính Tần Kiến cũng sững người lại.Nếu anh thật sự không giấu giếm Tề Nguyệt Gia bất cứ điều gì, vậy thì hôm nay anh đã không phải suy nghĩ cả ngày trời về vấn đề "Rốt cuộc tình cảm của em ấy dành cho mình là gì?".Nói là có thích đi, thì Tề Nguyệt Gia đối với anh cũng chẳng khác nào với một người anh hàng xóm.

Nhưng nếu bảo là không thích, thì nguyện vọng 1 của Tề Nguyệt Gia lại là trường đại học mà anh đang học.Tần Kiến có thể cảm nhận được tình cảm của Tề Nguyệt Gia dành cho mình đang ở một ranh giới rất mong manh.

Bởi vì cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nên tình thân và tình bạn đã chiếm phần lớn.Còn về phần nhỏ còn lại, dù đó có phải là tình yêu hay không cũng không quan trọng, vì nó chiếm một tỷ lệ quá thấp.Tề Nguyệt Gia nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh lại im lặng, cậu bèn thẳng thừng rút tay ra: "Rốt cuộc là anh bị làm sao thế?"

Tần Kiến hoàn hồn, gọi: "Tề Nguyệt Gia."

Đột nhiên bị gọi cả họ lẫn tên, Tề Nguyệt Gia sững sờ trong giây lát, rồi nghiêm túc đáp lại một tiếng.Tần Kiến nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: "Anh là ai?"

"..."

Cảm giác căng thẳng vừa nảy sinh một cách khó hiểu trong lòng Tề Nguyệt Gia tức thì tan biến, cậu cau mày nói: "Cái gì vậy, tối nay anh lạ thật đấy.

Không đi dạo với anh nữa đâu, giường em còn chưa trải, em phải về trường đây."

Nói rồi cậu quay người định đi, nhưng vừa đi được hai bước thì cổ tay đã bị giữ lại.Tần Kiến lại hỏi: "Anh là gì của em?"

"Đương nhiên anh là..."

Tề Nguyệt Gia nói được nửa câu thì khựng lại.Tần Kiến nói nốt vế sau: "Anh trai?

Hàng xóm?

Bạn nối khố?"...

Hình như chẳng cái nào đúng hẳn.Lúc này Tề Nguyệt Gia mới nhận ra, trong lòng cậu, Tần Kiến chưa bao giờ có một thân phận rõ ràng.Cậu có thể tìm anh để than thở oán giận, tìm anh để chia sẻ niềm vui như đối với một người bạn nối khố.

Có thể để anh dạy mình làm bài, giúp mình giải bài tập như đối với một người đàn anh khóa trên, cũng có thể để anh giúp mình dọn dẹp phòng như đối với một người anh trai.Thậm chí cậu còn có thể tùy ý nổi nóng với anh, có thể không hề áy náy mà đưa đồ ăn thừa cho anh, có thể cùng anh ăn cơm, cùng anh ngủ chung.Nghĩ đến những điều này, trong đầu Tề Nguyệt Gia vô thức hiện lên hai chữ "người yêu".Ngày trước bạn bè trong lớp yêu nhau cũng gần giống như vậy, nam nữ chính trong phim truyền hình ở bên nhau sau khi xác nhận quan hệ cũng như thế."

Người yêu" là mối quan hệ có thể khái quát rõ nhất những hành vi vượt quá giới hạn của họ lúc này.Nhưng họ không phải.

Hơn nữa, những hành động thân mật này họ đã làm từ khi còn ở cái tuổi mà ngay cả chữ "yêu" còn chưa biết viết.Người giữ im lặng giờ đã đổi thành Tề Nguyệt Gia, Tần Kiến đứng bên cạnh nhìn cậu.Thấy cậu mãi không lên tiếng, Tần Kiến thở hắt ra một hơi dài, nắm lấy cổ tay cậu rồi xoay người: "Đi thôi, trời sắp tối rồi.

Về trường."

Tề Nguyệt Gia nhìn gáy của Tần Kiến, mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.Sau lần đó, hai người không còn gặp nhau ở trường nữa, khung chat Wechat từng sôi nổi cũng trở nên im ắng, tần suất nhắn tin trò chuyện của cả hai giảm đi đáng kể.Đối với sự khác thường của Tần Kiến vào tối hôm ấy, có lẽ Tề Nguyệt Gia đã đoán ra được nguyên nhân.Thú thật, Tề Nguyệt Gia không hề chậm chạp trong chuyện tình cảm, thậm chí có thể nói là nhạy bén.

Cậu có thể nhanh chóng nhận ra tình cảm của một người mới quen dành cho mình, và dựa vào đó để quyết định có nên kết giao lâu dài với người đó hay không.Ví dụ như mấy người bạn cùng phòng mới của cậu bây giờ, có một người chắc vì cậu không chịu đổi giường nên chẳng ưa gì cậu, nhập học lâu vậy rồi mà hai người còn chưa kết bạn Wechat với nhau.Đây là cách cậu sàng lọc bạn bè, nhưng việc sàng lọc người yêu thì cậu chưa từng làm bao giờ.Chuyện yêu người bạn nối khố của mình vốn không phải là hiếm, người đồng tính ở thế kỷ 21 này cũng chẳng phải giống loài quý hiếm gì.

Nhưng Tề Nguyệt Gia lại chọn cách trốn tránh, chỉ vì bây giờ cậu vẫn chưa thể nghĩ thông suốt.Cậu không muốn làm tổn thương người bạn thân nhất của mình, vì vậy cậu phải tìm hiểu một cách triệt để tình cảm của mình dành cho Tần Kiến.

Đợi đến khi xác định được đó là kiểu thích của những người yêu nhau, hay chỉ là sự ỷ lại theo thói quen giữa những người bạn, cậu mới có thể đưa ra quyết định.Nhưng điều này có hơi khó.Tiết trời dần chuyển sang thu, hàng cây ngô đồng ven đường trong trường bắt đầu ngả vàng và rụng lá.Hôm nay Tề Nguyệt Gia chỉ có một tiết tự chọn.

Tan học, cậu viện cớ phải tra tài liệu cho bài tập nhóm để tách khỏi các bạn cùng phòng, một mình đi về phía thư viện.Một cơn gió thổi qua, một chiếc lá xoay tròn rồi nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Tề Nguyệt Gia.

Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc lá đó, khi đến gần, cậu đã cố tình nhấc chân bước qua, không giẫm lên nó.Sau khi bước qua chiếc lá ấy, Tề Nguyệt Gia dường như cũng bước qua được vấn đề mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn nghĩ mãi không thông.Mùa thu rồi sẽ đến, lá rụng cũng chẳng có gì lạ thường.

Người ta không thể vì sự quen thuộc mà bỏ qua ý nghĩa thật sự của lá rụng, vậy thì cậu cũng không thể vì sự quen thuộc mà bỏ qua những khoảnh khắc lơ đãng nghĩ về Tần Kiến khi hai người ở bên nhau.Năm đó, khi biết người yêu của chị Tần Thính thích chị ấy từ hồi cấp ba, trong đầu Tề Nguyệt Gia đã hiện lên khuôn mặt của Tần Kiến đang đeo cặp sách giúp mình ở bên cạnh.Khi Tần Kiến không thể tổ chức sinh nhật vì phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, trên suốt quãng đường mang bánh kem đến ký túc xá của Tần Kiến, Tề Nguyệt Gia đã chỉ nghĩ về anh.Khi làm bài thi môn Tiếng Anh cuối cùng của kỳ thi Đại học, Tề Nguyệt Gia nhìn thấy cách nam chính gọi nữ chính là "honey" trong bài đọc hiểu, cậu đã nghĩ đến Tần Kiến - người đã hứa sẽ đến đón cậu về nhà sau khi thi xong.Tề Nguyệt Gia vẫn luôn cảm thấy hai người họ đã quá thân thuộc, việc nghĩ đến đối phương vào bất cứ lúc nào cũng không có gì là lạ, vậy nên tất cả những khoảnh khắc này đều đã bị cậu vô thức bỏ qua.Bước vào thư viện, Tề Nguyệt Gia chọn chỗ ngồi gần cửa sổ.Cậu lấy điện thoại ra, mở khung chat với Tần Kiến đã im lìm mấy ngày nay, gõ chữ: [Giờ anh rảnh không, có thể đến thư viện một chuyến được không?

Em đợi anh]---

Tác giả: Tiêu đề chương "Sóng gợn sắc thu" được lấy từ bài thơ "Tô Mạc Già - Hoài Cựu" của Phạm Trọng Yêm, đời Tống.Cả câu: Bích vân thiên, Hoàng diệp địa.

Thu sắc liên ba, Ba thượng hàn yên thúy.(Dịch nghĩa: Trời đầy mây biếc, Đất phủ lá vàng.

Cảnh sắc mùa thu lẫn với nước hồ, Trên sóng là khói lạnh màu biếc.)
 
[Edit/Full] Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ - Chi Tự
Ngoại truyện 8: Cửa sổ đêm sáng tựa ban ngày


Lúc Tần Kiến đến thư viện trường, anh thấy Tề Nguyệt Gia đang một tay chống cằm, một tay chậm rãi gõ chữ, trông có vẻ hơi lơ đãng.Cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh, cậu mới dời mắt khỏi màn hình máy tính trước mặt, quay đầu và bắt gặp ánh nhìn của Tần Kiến.Hai người nhìn nhau hai giây, sau đó Tần Kiến liếc nhìn tài liệu chưa đầy một trang trên máy tính của cậu, nhỏ giọng hỏi: "Bảo anh qua đây để giúp em làm bài tập nhóm à?"

"Đương nhiên là không rồi."

Tề Nguyệt Gia gập máy tính lại, vừa nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc vừa nói khẽ: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Tần Kiến không hỏi gì thêm, đợi cậu thu dọn xong thì đứng dậy đi theo.Bởi vì suốt thời gian qua đã không nói chuyện tử tế với nhau, nên lúc này cả hai đều không biết mở lời thế nào, chỉ im lặng bước đi, một trước một sau.Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến một đoạn đường vắng.

Trời lúc này đã về chiều, phía chân trời còn vương lại những vệt nắng hoàng hôn màu vàng ấm.Cả hai đi một mạch đến bên sân thể dục khá vắng vẻ.

Tề Nguyệt Gia nhìn mấy người đang chơi bóng trên sân, dần dần đi chậm lại, cuối cùng dừng hẳn rồi quay đầu nhìn Tần Kiến.Suốt quãng đường này, cậu đã không ngừng hít thở sâu để chuẩn bị tâm lý, nhưng cứ nghĩ đến những gì mình sắp nói là cậu lại căng thẳng.

Cậu lại hít sâu thêm vài hơi nữa rồi nói: "Em xin lỗi."

Tần Kiến nhìn cậu, không nói gì."

Dạo gần đây không để ý đến anh là vì em có chút... không hiểu rõ."

Tề Nguyệt Gia nhìn vào mắt Tần Kiến, nói tiếp: "Nhưng hôm nay em đã nghĩ thông suốt rồi, em cũng thích anh."

Tần Kiến bắt được chữ "cũng" kia, hỏi lại: "Anh nói thích em bao giờ?"

"Anh chưa nói."

Tề Nguyệt Gia thành thật trả lời, rồi tiếp tục: "Nhưng hôm khai giảng anh nói với em những lời đó, chẳng phải chính là muốn có một danh phận hay sao?"

"..."

Dù đúng là có tâm lý đó thật, nhưng Tần Kiến nhất quyết không thừa nhận.

Anh đưa tay lên sờ trán Tề Nguyệt Gia: "Dạo này giao mùa, em bị cảm sốt nên ngớ ngẩn rồi à?"

"Em không bệnh, em khỏe mà."

Tề Nguyệt Gia không né tránh, mặc cho anh sờ trán mình, nói tiếp: "Bởi vì chúng ta quá thân thuộc, nên em không cảm thấy cách chúng ta ở bên nhau trước đây có gì sai sai, nhưng thật ra...

đều đã vượt quá giới hạn cả rồi."

Tần Kiến từ từ thu tay đang sờ trán về, im lặng nhìn cậu.Hai người nhìn nhau một lát, vài giây sau Tề Nguyệt Gia lại nói: "Đây chính là chuyện mà em gọi anh ra để nói.

Anh cũng phải cho em một câu trả lời rõ ràng."

Nói xong, cậu dừng lại một nhịp, khẽ hỏi: "Vậy... anh có thích em không?"

"..."

Có những lúc, Tần Kiến thật sự rất nể phục Tề Nguyệt Gia.Anh rất khó để có thể bày tỏ một cách thẳng thắn như vậy.

Hai người nhìn nhau im lặng chừng hai giây, và ngay trước khi anh kịp mở miệng nói "thích", Tần Kiến đã để ý thấy một quả bóng đá đang bay về phía sau lưng Tề Nguyệt Gia.Tần Kiến kéo Tề Nguyệt Gia vào lòng, ôm chặt lấy cậu.

Tề Nguyệt Gia bị bất ngờ, vừa định hỏi "anh làm gì vậy" thì hàng rào sắt phía sau lưng đã vang lên một tiếng "rầm" thật lớn.Quả bóng đá đập rất mạnh vào hàng rào.

Tề Nguyệt Gia hơi ngẩn người quay đầu lại nhìn, mấy người đá bóng vội vàng chạy tới xin lỗi.Xin lỗi xong, họ rời đi, nhưng Tần Kiến vẫn ôm cậu không buông.Tim cậu đập thình thịch, thoáng chốc không phân rõ được là do hoảng sợ hay là do cái ôm có phần đột ngột này.Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Tần Kiến khẽ nói một câu: "Thích."

"..."

Tề Nguyệt Gia nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh nói lại lần nữa đi."

Tần Kiến cụp mắt nhìn cậu, lặp lại một lần nữa: "Thích em."

Tề Nguyệt Gia ôm lại anh: "Anh nói lại lần nữa đi!"

"..."

Tần Kiến im lặng hai giây, rồi buông thẳng cậu ra, "Không nghe rõ thì thôi, anh đi đây."

Nói xong, anh quay người định rời đi.Mới đi được hai bước, Tề Nguyệt Gia đã kéo tay anh lại.

Cậu đi theo anh mấy bước, vừa nhịn cười vừa nói: "Anh đừng đi mà, nói thêm mấy lần thì có sao đâu chứ."

Tần Kiến không lên tiếng, chỉ nắm lại tay cậu.Trời đã tối hẳn, hai người lại im lặng đi bên nhau như lúc tới, nhưng tâm trạng đã hoàn toàn khác biệt.Vì đã vào thu nên cả hai đều mặc áo dài tay.

Tay áo vừa hay che khuất hai bàn tay đang đan vào nhau của họ, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy họ đi sát nhau hơn một chút mà thôi.Tề Nguyệt Gia cúi đầu để Tần Kiến dắt đi, đến khi hoàn hồn thì phát hiện ra họ đã dừng lại ở dưới tòa nhà ký túc xá của cậu.Cậu ngẩng đầu nhìn tòa ký túc, rồi lại quay sang nhìn Tần Kiến, hơi do dự hỏi: "Vậy... bây giờ chúng ta, đang hẹn hò ạ?"

Tần Kiến đáp: "Em nói sao thì là vậy."

Trước cửa ký túc xá người qua lại tấp nập, Tề Nguyệt Gia lại dắt anh đến một góc vắng người hơn ở bên cạnh, cậu cười khì một tiếng đầy ranh mãnh, rồi nói: "Để em quyết định thì đương nhiên là hẹn hò rồi.

Nếu đã vậy, em có thể hôn anh một cái được không?"

Tần Kiến bật cười vì cạn lời: "Em dê thật đấy?"

"Thì sao chứ?"

Tề Nguyệt Gia lẩm bẩm, "Nói cứ như hồi nhỏ hai đứa mình chưa từng bắt chước trong phim mà hôn nhau ấy."

"..."

Nói thì nói vậy, nhưng khi đó cũng chỉ là nhân lúc người lớn không ở nhà mà chạm môi nhau một cái đơn giản thôi.Hồi ấy Tề Nguyệt Gia vẫn còn rất thắc mắc, rõ ràng hôn người khác chả có cảm giác gì, tại sao nam nữ chính trong phim truyền hình lại thích hôn nhau như vậy nhỉ.Việc hẹn hò với người cùng mình lớn lên từ nhỏ có một điểm dở hơi như vậy.Đó là những chuyện ngốc xít mà mình và đối phương đã từng làm, cả hai đều biết hết.

Ví dụ như chuyện vì tò mò mà hôn môi bạn thân, hoàn toàn có thể được coi là lịch sử đen tối.Nhưng đây là lịch sử đen tối chung của cả hai, chẳng ai cười ai được.Chốc lát sau, Tần Kiến hơi cúi đầu xuống.Tề Nguyệt Gia biết đối phương đã đồng ý.

Cậu đưa tay lên vuốt ve má Tần Kiến, hai người nhìn nhau ở khoảng cách cực gần trong vài giây, hơi thở quyện vào nhau.

Cuối cùng, Tề Nguyệt Gia chỉ hôn nhẹ lên má anh một cái như chuồn chuồn lướt nước.Tần Kiến thấy hơi buồn cười, cố tình trêu chọc: "Anh còn tưởng em ghê gớm lắm, hóa ra cũng chỉ dám hôn má thôi à."

Nghe vậy, Tề Nguyệt Gia im lặng một lúc nhưng không bị anh khích tướng, cậu nói một cách đầy lý lẽ: "Đúng, em chỉ dám hôn má thôi, thì sao nào?"

Tần Kiến nhướng mày, còn chưa kịp mở miệng thì Tề Nguyệt Gia đã nói tiếp: "Còn hơn anh chẳng dám hôn."

"..."

Tề Nguyệt Gia khiêu khích xong thì lập tức bỏ chạy.

Cậu bước nhanh ra khỏi góc khuất, ngoái đầu nhìn Tần Kiến vẫn còn đang đứng nguyên tại chỗ, nói: "Em lên phòng trước đây!

Đợi sau này chúng ta lại đi chơi tiếp nhé!"

Nói rồi cậu rời đi, lúc Tần Kiến bước ra thì đã chẳng thấy bóng dáng cậu đâu nữa.Hai người cứ thế xác nhận mối quan hệ một cách có phần ngơ ngác như vậy.

Tề Nguyệt Gia nhận ra phim ảnh và hiện thực đúng là khác xa nhau.

Trong phim, dù đã xác nhận tình cảm của đối phương nhưng nam nữ chính vẫn phải giằng co thêm một thời gian, hơn nữa còn gặp phải không ít khó khăn trắc trở.Nhưng ngoài đời thực, họ không hề gặp nhiều khó khăn đến thế, thậm chí có thể nói là thuận buồm xuôi gió.

Sau khi nghĩ thông suốt thì bày tỏ lòng mình, rồi đến với nhau một cách tự nhiên.Ban đầu cả hai cũng không thấy có gì khác biệt.

Bao nhiêu năm nay cách họ ở bên nhau đã sớm cố định rồi, giờ chỉ là có thêm một thân phận rõ ràng hơn trong lòng đối phương mà thôi.—— Nhưng mãi cho đến khi nghỉ đông về nhà, Tề Nguyệt Gia mới bắt đầu cảm thấy gượng gạo.Cậu biết rõ dù hai đứa có làm ra những hành động thân mật đến đâu thì mọi người cũng sẽ không thấy kỳ lạ.

Nhưng vì trong lòng có tật giật mình, nên bà nội vẫn nhìn ra được sự khác thường của cậu.Sinh nhật mười tám tuổi vừa rồi của Tề Nguyệt Gia được tổ chức ở trường, vậy nên ngay ngày đầu tiên nghỉ đông về nhà, bà đã rục rịch chuẩn bị tổ chức sinh nhật bù cho cậu.Tần Kiến qua giúp một tay, Tề Nguyệt Gia vì sợ bị nhìn ra điều bất thường nên bắt đầu giữ kẽ.Chừng nửa tiếng sau, Tề Thư Lan nhận được điện thoại của người giao hàng, báo là bánh kem đã tới nhưng không vào được khu dân cư nên cần bà xuống lấy.Cúp máy xong, bà cầm lấy áo khoác, vừa mặc vừa nói với Tề Nguyệt Gia: "Đi nào Mặt Trăng, xuống lầu lấy bánh kem với bà."

Tề Nguyệt Gia "dạ" một tiếng, mặc áo khoác rồi cùng bà ra ngoài.Hôm nay trời âm u xám xịt.

Trên đường đi, bà nội cứ liên tục quay sang nhìn cậu, khiến cả người Tề Nguyệt Gia cảm thấy không thoải mái.

Cậu không chịu nổi bèn hỏi: "Sao vậy bà?

Trên mặt con có dính gì ạ?"

Tề Thư Lan lắc đầu: "Hai đứa làm sao thế?

Cãi nhau à?"

"...

Không ạ."

Tề Nguyệt Gia lại càng mất tự nhiên hơn, "Bọn con... không sao mà..."

Bà nội nhìn cậu đầy ẩn ý.Chỉ có thể trách Tề Nguyệt Gia không biết nói dối.

Dưới ánh nhìn kiểu "chắc chắn hai đứa có chuyện gì đó", cuối cùng cậu vẫn phải cúi đầu, mặt hơi ửng hồng nói lí nhí: "Ờm... bà ơi, thật ra bọn con... bọn con đang quen nhau ạ."

Tề Thư Lan sững người: "Gì cơ?

Là cái kiểu quen nhau mà bà đang nghĩ đến đó hả?"

Tề Nguyệt Gia lại gật đầu.

Lúc này hai bà cháu đã đi đến cổng khu dân cư, cậu lấy chiếc bánh kem mà người giao hàng đặt trên kệ xuống, không biết nên nói gì tiếp.Cậu vốn không rõ thái độ của bà nội với chuyện tình yêu đồng tính, mà đa số người lớn tuổi vốn không chấp nhận được tình huống này.

Quả nhiên, trên đường về bà cứ im lặng mãi, không biết đang suy nghĩ điều gì.Tề Nguyệt Gia có hơi hối hận vì đã nói thẳng với bà như vậy.

Lúc ăn cơm, cậu và Tần Kiến ngồi cạnh nhau, vẫn như trước đây để Tần Kiến bóc tôm cho mình.

Ăn được một lúc, cậu lén ghé vào tai anh thì thầm: "Bà nội em biết rồi."

Tần Kiến im lặng chốc lát, cũng thì thầm đáp lại: "Bà có nói gì không?"

Tề Nguyệt Gia lắc đầu.Trên bàn ăn không ai cảm thấy hành động nói thầm với nhau của họ có gì không ổn, dù sao thì bao nhiêu năm nay hai đứa vẫn luôn như vậy.

Chỉ có bà nội là nhìn hai người thêm vài giây, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.Ăn xong, mỗi người ăn thêm hai miếng bánh kem, rồi Tề Nguyệt Gia bèn kéo Tần Kiến về phòng mình.Cậu nằm dang tay dang chân trên giường, Tần Kiến ngồi bên mép giường, thong thả nắn bóp tay cậu.

Một lát sau, Tề Nguyệt Gia nghĩ thông suốt rồi, cậu nói: "Thôi kệ, tuy bà không đồng ý nhưng cũng không ngăn cản.

Chỉ cần bọn mình đừng quá lố thì chắc không sao đâu."

Tần Kiến "ừm" một tiếng.Tề Nguyệt Gia định nói tiếp, nhưng chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã được mở ra.Tề Thư Lan bưng một đĩa trái cây từ ngoài cửa bước vào: "Trái cây bà vừa mới rửa xong đây."

Ánh mắt của bà dừng lại trên hai bàn tay đang đan vào nhau của hai đứa trong một thoáng.

Ngay giây tiếp theo, Tề Nguyệt Gia lập tức bật dậy khỏi giường, giấu đầu hở đuôi rút tay mình ra sau như thể chột dạ.Tần Kiến liếc cậu một cái, không nói gì, cũng thu tay về.Bà nội mỉm cười, đóng cửa lại rồi đặt đĩa trái cây trong tay lên bàn học: "Không cần giấu nữa đâu, bà biết cả rồi, bà đâu có phản đối."

Vừa nói bà vừa kéo chiếc ghế trước bàn học ra, ngồi xuống rồi nói tiếp: "Hai đứa biết rõ ngọn ngành về nhau, mối quan hệ tiến thêm một bước cũng chẳng có gì xấu cả.

Người ngoài thì thôi đi, nhưng bà là người nhìn hai đứa lớn lên, chẳng lẽ lại bắt hai đứa chia tay à?"

Hai người ngồi trên giường nhìn bà.

Một lát sau, Tề Nguyệt Gia quỳ gối di chuyển đến mép giường, giang hai tay về phía bà như hồi còn nhỏ: "Bà ơi, ôm con một cái."

Tề Thư Lan dở khóc dở cười, đứng dậy đi đến bên giường và ôm lấy cậu.Bà vỗ nhẹ lên lưng Tề Nguyệt Gia, trêu chọc: "Bé con đừng khóc."

Tề Nguyệt Gia bật cười: "Con có khóc đâu ạ."

Tần Kiến ở bên cạnh nhìn họ, bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.Vài giây sau, bà nội buông Tề Nguyệt Gia ra, vỗ vỗ vai Tần Kiến rồi nói với cả hai: "Được rồi, hai đứa chơi đi nhé, bà ra ngoài trước đây."

Bà đi về phía cửa được hai bước thì dừng lại: "Có cần bà nói với những người khác một tiếng không?

Hay là đợi sau này có cơ hội rồi hai đứa tự nói?"

Nghe vậy, hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn quyết định đợi sau này có cơ hội sẽ tự mình nói.Kỳ nghỉ đông lần này Tề Nguyệt Gia không mang chiếc gối ôm hình bánh mì về.

Cậu tựa vào người Tần Kiến cùng anh chơi game, chơi được vài ván thì đã hơi buồn ngủ.Lúc cậu tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối đen.

Tề Nguyệt Gia nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vài giây, lờ mờ thấy có thứ gì đó giống như bông tuyết đang bay xuống.Thấy cậu ngủ thiếp đi, Tần Kiến cũng chợp mắt một lúc.

Ngay lúc này, đột nhiên cảm giác trên người nhẹ bẫng đi, anh mở mắt ra thì thấy Tề Nguyệt Gia đã xuống giường, mang giày rồi bước về phía cửa sổ."

Em dậy rồi à?"

Tần Kiến vừa nói vừa xuống giường đi đến bên cạnh cậu.Tề Nguyệt Gia đưa tay áp vào mặt kính: "Anh xem này, tuyết rơi rồi."

Ánh mắt của Tần Kiến rời khỏi người cậu, nhìn ra những bông tuyết đang rơi lả tả bên ngoài cửa sổ.Tề Nguyệt Gia mở cửa sổ đưa tay ra ngoài, hứng một bông tuyết rồi nói: "Hình như mới rơi chưa lâu.

Mai mình rủ chị Tần Thính ra ngoài nghịch tuyết đi anh?"

Tần Kiến đáp "được".Một lát sau, Tề Nguyệt Gia cảm thấy lạnh.

Cậu đóng cửa sổ lại, đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi mình dựa vào người Tần Kiến ngủ một giấc.Trước đây nếu không có chiếc gối ôm hình bánh mì, cậu sẽ không tài nào ngủ yên được.

Lần này về nhà không mang gối theo, cậu vốn còn đang lo không biết kỳ nghỉ đông này có ngủ ngon được không, thậm chí đã nghĩ đến việc mua một cái y hệt.

Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ không cần nữa rồi.Có lẽ từ rất lâu trước đây, Tề Nguyệt Gia đã không còn cần phải ôm chiếc gối đó mới có thể ngủ được nữa, sở dĩ vẫn luôn giữ nó bên mình cũng chỉ là vì thói quen.Bao nhiêu năm trôi qua, "gối ghiền" đã hoàn thành sứ mệnh của nó với vai trò là một vật thể chuyển tiếp.

Cậu đã tìm được nơi thực sự có thể gửi gắm cảm giác an toàn của mình.Đó là một cái tên mà chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy yên lòng.Sau khi tỉnh dậy, hai người vẫn chưa bật đèn.

Bên ngoài cửa sổ lúc này đã phủ một lớp tuyết mỏng, phản chiếu ánh sáng vào trong phòng khiến căn phòng cũng không quá tối.Tề Nguyệt Gia quay đầu nhìn Tần Kiến, lặp lại câu nói mà cậu đã nói vào mùa thu, hôm họ vừa xác nhận quan hệ: "Em có thể hôn anh một cái được không?"

Lần này Tần Kiến không còn ngượng ngập nữa, anh cũng hơi cúi đầu xuống như lần trước.Tề Nguyệt Gia vòng tay qua cổ anh, hôn lên đôi môi anh.Không hiểu sao, cậu bỗng nhớ tới chuyện của nhiều năm trước, khi cả hai còn nhỏ.

Lúc ấy, họ đã cố tình nhân lúc người lớn không có nhà, bắt chước cảnh trong TV mà chạm môi với đối phương.Khi đó họ không hiểu tình yêu là gì, cũng chẳng biết thế nào là nụ hôn đầu, lại càng không hay rằng chạm môi là chuyện chỉ những người yêu nhau mới làm.

Và càng không thể ngờ rằng mười mấy năm sau, mình sẽ thật sự ở bên người đã giữ nụ hôn đầu ấy.Tất cả mọi chuyện, đều phải bắt đầu từ hai cây kẹo mút trong một đêm xuân của mười mấy năm về trước.---

Tác giả:Tiêu đề trích từ bài "Hạ Tân Lang - Vãn Trụ Phong Tiền Liễu" của Lư Tổ Cao, đời Tống.Cả câu: Giang hàm nhạn ảnh mai hoa sấu, tứ vô trần, tuyết phi vân khởi, dạ song như trú. (Sông ngậm bóng nhạn mai gầy guộc, bốn bề không bụi, tuyết bay mây nổi, cửa sổ đêm sáng tựa ban ngày.)Ngoại truyện này đến đây là hết...

Còn một chương cuối cùng nữa!

Là phần vĩ thanh của tuyến thời gian truyện chính, mọi người đừng rời đi nhé!
 
Back
Top Bottom