- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,231
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Edit/Full] Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ - Chi Tự
Ngoại truyện 5: Ngày xuân chầm chậm
Ngoại truyện 5: Ngày xuân chầm chậm
(*) Lưu ý: 4 NT tiếp theo lấy bối cảnh khác với phần truyện chínhSuốt dọc đường, Tề Nguyệt Gia cứ ngủ li bì.Thật ra trước đây cậu rất ít khi gặp bà nội, hai bà cháu vốn không mấy thân thiết.
Nhưng nói gì thì nói, một giọt máu đào hơn ao nước lã, thế nên Tề Nguyệt Gia không hề quấy khóc mà ngoan ngoãn đi theo bà.Lý do cậu đi cùng bà nội rất đơn giản: Ba mẹ cậu đã ly hôn.Cả hai người đều mới chỉ ở độ tuổi đôi mươi, tuổi trẻ bồng bột, còn nhiều điều muốn làm, vì vậy chẳng ai muốn bị một cuộc hôn nhân thất bại như thế này níu chân.Kết hôn rồi có thể ly hôn, sai lầm đã phạm phải có thể sửa chữa, nhưng con cái thì không thể nhét lại vào bụng được.Vì mới chỉ ba tuổi nên Tề Nguyệt Gia được tòa giao cho mẹ nuôi.Cách đây không lâu Đào Doanh đã tìm được một công việc, hai hôm trước vừa vượt qua vòng phỏng vấn thứ hai, sắp được nhận vào làm.
Đúng vào lúc giao mùa, cô vừa cởi chiếc áo phao dày cộp của Tề Nguyệt Gia ra thì trời đột ngột trở lạnh trở lại.Đợt rét nàng Bân bất chợt ập đến vô cùng dữ dội.
Giữa đứa con trai nhỏ đang sốt cao li bì trên giường và công việc, Đào Doanh đắn đo một lúc rồi cuối cùng đã chọn vế sau.Bố mẹ cô, tức là ông bà ngoại của Tề Nguyệt Gia, lại sống ở tỉnh khác, tìm đến họ lúc này không phải là cách hay.
Thế nên, cô đành gọi điện cho mẹ chồng cũ đang sống ở thành phố, nhờ bà trông nom Tề Nguyệt Gia giúp một thời gian.Cứ như vậy, Tề Nguyệt Gia ôm bệnh mà đi theo bà nội.Cậu được bế suốt cả chặng đường, mãi đến ga tàu cao tốc mới mơ màng mở mắt, nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt rồi khe khẽ thì thầm: "Mẹ đâu rồi ạ?"
Thấy cậu tỉnh dậy, bà Tề Thư Lan bèn đưa tay lên sờ trán cháu, nhiệt độ vẫn chưa hạ nhưng cũng không tăng thêm.Bà quấn chặt chiếc chăn nhỏ trên người cháu trai để tránh gió lùa vào, sau đó mới trả lời: "Mẹ nói muốn Gia Gia qua đây chơi với bà nội một thời gian, đợi vài hôm nữa mẹ sẽ đến đón con."
Tề Nguyệt Gia không đáp, chỉ lặng lẽ nằm úp mặt trên vai bà.Hai bà cháu lại im lặng suốt quãng đường còn lại.
Bác tài xế taxi thấy đứa bé mà vị hành khách này bế im quá, không khỏi khen: "Thằng bé này ngoan thật, không khóc cũng không quấy."
Tề Thư Lan mỉm cười nhưng không nói gì.Thật ra bà lại mong Tề Nguyệt Gia quấy khóc một chút, ít nhất điều đó cũng cho thấy cậu không bị bệnh.Về tới khu chung cư, bà dùng một tay bế Tề Nguyệt Gia, tay kia kéo theo chiếc vali nhỏ mà Đào Doanh đã chuẩn bị cho cậu.
Bên trong có mấy bộ quần áo, một ít thuốc, và một chiếc gối ôm hình bánh mì mà Tề Nguyệt Gia thích ôm khi ngủ.
Nói nôm na thì, đó là "gối ghiền" của cậu.Chiều dài của con gấu bông này còn dài hơn cả chiều cao của chủ nó.
Lúc ngủ, hoặc là cậu sẽ ôm chiếc bánh mì, hoặc là gối đầu lên nó, còn lúc không ngủ thì cậu cũng thích dựa vào nó để chơi.Ban đầu Đào Doanh thấy vali quá nhỏ nên không định mang theo chiếc bánh mì này.Cô thương lượng với Tề Nguyệt Gia, nói rằng đợi đến nhà bà nội rồi sẽ mua cho cậu một chiếc bánh mì lớn y hệt, còn cái ở nhà thì không mang theo nữa.
Tề Nguyệt Gia nghe xong im lặng vài giây, gật đầu.
Sau đó cậu quay về phòng, ôm chặt cái bánh mì khổng lồ, vừa khóc vừa thì thầm nói lời tạm biệt với nó.Tóm lại, cuối cùng thì Đào Doanh đã vượt qua mọi trở ngại, cố sống cố chết nhét bằng được chiếc bánh mì lớn vào trong vali.Cô nhìn chiếc vali nhỏ phồng căng, lại liếc sang Tề Nguyệt Gia đã nín khóc ở bên cạnh, bắt đầu suy nghĩ có nên mua loại túi hút chân không hay không.Chiếc chăn trên người được quấn rất kỹ, Tề Nguyệt Gia chỉ có thể nhìn ra bên ngoài qua một khe hở nhỏ.Cậu nhìn thấy những mầm non đang nhú lên trong dải cây xanh ven đường, nhìn thấy những đôi giày đủ kiểu dáng đi qua sau lưng họ, và nhìn thấy... một cô bé đang giơ tay chọc chọc vào lưng bà nội, gọi: "Bà Tề ơi."
Tề Thư Lan quay đầu lại, kêu lên một tiếng "Ôi chà": "Hai đứa đang chơi ở dưới này à?"
Vừa nói bà vừa xoay người từ từ ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với cô bé."
Vâng ạ!"
Sau đó, cô bé lại liếc nhìn đứa trẻ trên vai bà, "Bà ơi, đây là người mà bà nói đó ạ..."
Tề Thư Lan khẽ "suỵt" một tiếng: "Đây là cháu trai của bà mà trước đây bà từng kể với các cháu đấy, em ấy nhỏ hơn cả hai đứa.
Em bị ốm đang ngủ, đừng làm phiền em nhé."
Hai đứa...
Tề Nguyệt Gia không hề nhìn thấy ai khác ngoài "chị gái" kia.Cậu không nói rằng mình đã tỉnh, vẫn ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích như thể đang ngủ thật.Đúng lúc đó, một cơn gió lùa vào trong chăn, Tề Nguyệt Gia không kìm được mà rùng mình một cái.Cảm nhận được cử động của cậu, Tề Thư Lan vỗ về lên lưng cháu, nhưng giây tiếp theo, một bàn tay khác vươn tới, nắm lấy mép chăn đang che đầu cậu rồi kéo xuống một chút.Rõ ràng bàn tay này không phải của "chị gái" vừa nói chuyện ban nãy, mà là của người thứ ba vẫn im lặng từ đầu đến giờ."
Bà phải về nhanh cho em uống thuốc đây, hai đứa cũng đừng chơi ở ngoài lâu quá nhé.
Dạo này trời lạnh lắm, cẩn thận lại cảm lạnh giống em đấy."
Tề Thư Lan đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Khi nào có thời gian thì đến nhà bà chơi với em nha."
Chị gái kia "dạ" một tiếng.Cái hẹn "khi nào có thời gian" ấy cũng chẳng phải đợi quá lâu, ngay tối hôm đó nhà đã có mấy vị khách ghé thăm.Vì nghĩ Tề Nguyệt Gia bị cảm nên ăn uống không ngon miệng, bà bèn nấu cho cậu một bát mì thanh đạm dễ tiêu.
Cậu ăn được nửa bát rồi không muốn ăn nữa, vừa uống thuốc xong thì có tiếng gõ cửa."
Bà ơi, tụi con đến chơi với em đây ạ!"
Là giọng của "chị gái" ban ngày.Tề Nguyệt Gia nhìn ra phía cửa nhà, vài giây sau có mấy người từ đó bước vào.
Một chị gái, một anh trai, ngoài ra còn có một cô nữa.Bà nội giới thiệu mấy vị khách với Tề Nguyệt Gia.
Chiếc gối ôm hình bánh mì đã được lấy ra ngay từ lúc mới đến, bây giờ nó đang được đặt ở sau lưng cậu.Bên tay phải cậu là chị gái tên Tần Thính, bên tay trái là anh trai tên Tần Kiến.Toàn là người lạ.Tề Nguyệt Gia còn nhỏ, chưa hiểu được rằng cảm giác của mình lúc này có thể gói gọn trong hai chữ "bơ vơ".
Bị bao quanh bởi những người xa lạ trong một nơi xa lạ, lúc này cậu chỉ hơi muốn khóc, và hơi nhớ mẹ.Cậu im lặng trượt dần xuống khỏi ghế sofa, tự xỏ đôi dép lê hình cún con có tai mà bà nội đã mua sẵn cho mình.
Trước ánh nhìn của mọi người, cậu ôm lấy chiếc gối bánh mì còn cao hơn cả bản thân, không nói một lời mà đi về phía căn phòng nhỏ bà nội đã dọn cho.Không muốn chơi với họ, muốn đi ngủ!—— Nhưng vì cái bánh mì quá to, Tề Nguyệt Gia vô tình giẫm phải phần dưới của nó, lập tức mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.Cũng may là chiếc bánh mì này rất to, nên cậu đã ngã nhào lên nó, chẳng đau tí nào."
Ôi chao ơi, bé con của bà!"
Tề Thư Lan vẫn bị cậu dọa cho giật nảy mình, vội đứng dậy bế cháu lên, hỏi: "Có ngã vào đâu không?
Con muốn đi ngủ à?"
Thông thường, trẻ con sau khi bị ngã mà nhận ra mình được quan tâm, dù chẳng đau gì cũng sẽ được đằng chân lân đằng đầu mà gào khóc ầm ĩ.
Tề Nguyệt Gia không phải ngoại lệ.Cậu bĩu môi một cái là nước mắt tuôn ra, vừa khóc vừa nói chỗ này đau, chỗ kia cũng đau.Tề Thư Lan lúc thì xoa đầu gối, lúc thì xoa cánh tay cho cậu, sau đó lại bế cậu lên vỗ về sau lưng.
Nhưng nước mắt của Tề Nguyệt Gia vẫn không tài nào dừng lại.Ai cũng nhìn ra được là ban nãy cậu không hề bị ngã đau, bà cũng chỉ định trêu cháu một chút, không ngờ cậu lại đột nhiên khóc mãi không nín như vậy.Tề Nguyệt Gia người thì bé tí mà nước mắt thì nhiều.
Hai người lớn cùng nhau dỗ dành, còn hai đứa trẻ đứng bên thì chỉ biết nhìn nhau, chẳng biết phải làm gì.Vài giây sau, Tần Kiến như nhớ ra điều gì đó, bèn sờ vào túi áo rồi lấy ra một cây kẹo mút vị việt quất.
Sau khi xé vỏ kẹo, anh đi đến bên cạnh Tề Nguyệt Gia vẫn đang khóc nức nở, dùng ngón tay chọc chọc vào má cậu: "Cho em kẹo này, đừng khóc nữa."
Chỉ có thể trách Tề Nguyệt Gia không khóc há miệng như những đứa trẻ khác, nếu không thì chắc chắn anh đã nhét thẳng cây kẹo vào miệng cậu rồi.Nghe thấy có kẹo, tiếng thút thít của Tề Nguyệt Gia quả nhiên ngừng lại trong giây lát.
Cậu quay đầu nhìn cây kẹo mút, vừa muốn ăn nhưng lại nhớ ra mẹ không cho mình ăn nhiều kẹo.A... mẹ ơi...Tề Nguyệt Gia lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa chìa tay về phía Tần Kiến."
Được rồi ngoan, không khóc, không khóc nữa, ăn kẹo nhé, bé con ăn kẹo nào."
Tề Thư Lan vừa nói vừa lấy cây kẹo từ tay Tần Kiến đưa đến bên miệng cậu.Tề Nguyệt Gia nắm chặt lấy que kẹo, nếm được vị ngọt xong thì cũng nín khóc.Cậu ngậm kẹo mút, quay đầu nhìn anh trai vừa cho mình kẹo.
Bà rút hai tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho Tề Nguyệt Gia, lau xong cậu lại giang hai tay về phía Tần Kiến."
Thằng bé muốn con bế đấy."
Lý Nghiên cười nói, "Bế em đi."
Tần Kiến nhìn dì mình, lại nhìn Tề Thư Lan, cuối cùng nhìn sang phía Tề Nguyệt Gia.
Thấy cậu vẫn đang chìa tay ra, Tần Kiến bèn học theo cách bà Tề đã bế cậu mà ôm cậu vào lòng.Tề Nguyệt Gia ngồi nghiêng trên đùi anh, dựa vào người anh rồi yên lặng ăn kẹo.Chiếc bánh mì khổng lồ đã được Tần Thính nhặt lên, bây giờ đang đặt ngay bên chân cậu.
Vì Tần Thính đang ngồi ở phía bên kia của chiếc bánh mì nên cậu không gác chân lên đó, mà ngoan ngoãn nghịch chiếc cúc trên tay áo của Tần Kiến.Đợi ăn xong cây kẹo mút, Tề Nguyệt Gia ngẩng đầu nhìn Tần Kiến, dùng giọng nói lí nhí như sợ người khác nghe thấy mà hỏi: "Anh ơi, anh còn kẹo không ạ?
Em vẫn muốn ăn."
Tần Kiến lắc đầu: "Anh hết rồi, đó là cây cuối cùng."
"..."
Tề Nguyệt Gia im lặng một lúc, vài giây sau cậu tuột khỏi người anh, lại trèo về phía Tề Thư Lan, ôm lấy bà rồi nói: "Bà ơi, con muốn tìm mẹ."
Vừa nói, nước mắt cậu lại sắp trào ra."..."
Tần Kiến im lặng mấy giây, rồi chẳng thèm khách sáo mà lục túi áo của Tần Thính đang ngồi xem điện thoại của Lý Nghiên ở bên cạnh, lại tìm ra được một cây kẹo mút vị dâu."
Mày làm gì thế?
Kẹo của chị, mày không được ăn..."
Tần Thính nói được nửa câu thì thấy em mình đưa kẹo cho Tề Nguyệt Gia, nửa câu sau cứ thế bị cô bé nuốt ngược vào trong.Hóa ra không phải tự mình ăn mà là cho người khác à, vậy thì không sao cả.Có kẹo ăn tiếp, Tề Nguyệt Gia tạm thời quên mất chuyện nhớ mẹ.Cậu lại trèo lên người Tần Kiến để anh bế, tiếp tục nghịch chiếc cúc trên tay áo.
Cây kẹo này chưa ăn hết, cậu đã lim dim buồn ngủ rồi thiếp đi.Nói cách khác, tình bạn của hai người chính thức bắt đầu từ lúc đó.
Nhờ có hai cây kẹo mút.
Sau này, mỗi lần đến chơi với Tề Nguyệt Gia, Tần Kiến đều mang theo hai viên kẹo.
Đợi cậu ăn xong, Tần Kiến sẽ nghiêm khắc giám sát cậu đánh răng.Dưới sự nỗ lực của Tần Kiến, những năm tháng ấy Tề Nguyệt Gia đã hình thành thói quen đánh răng ngay sau khi ăn kẹo.
Dù ở bên ngoài không thể đánh răng ngay được thì cậu cũng sẽ súc miệng.Kể cả bây giờ cũng vậy.Tần Kiến lớn hơn Tề Nguyệt Gia một khóa.
Chương trình lớp 12 rất căng thẳng, ngoài giờ tập thể dục giữa giờ ra thì hai người gần như không có cơ hội gặp mặt, ngày thường ở trường gần như không chạm mặt nhau.Hôm nay lại rất may mắn.
Sau giờ thể dục giữa giờ, Tề Nguyệt Gia và Nghiêm Tầm cùng nhau đến căng tin mua một chai nước, lúc bước ra thì vừa hay gặp được Tần Kiến.Nhìn thấy Tần Kiến, Nghiêm Tầm "ồ" lên một tiếng rồi tự giác chuồn thẳng."
Nghiêm Tầm, mày..."
Tề Nguyệt Gia còn chưa nói hết câu thì Tần Kiến đã đi về phía cậu.Cậu gần như theo bản năng mà giấu chai nước đá đang cầm trong tay ra sau lưng, nhưng đáng tiếc là Tần Kiến đã thấy từ trước rồi.Anh bảo người bạn đi cùng mình lên lớp trước, rồi nói: "Trời thế này mà em uống nước đá à?"
Bị bắt quả tang tại trận, Tề Nguyệt Gia cũng không giấu nữa.
Cậu lấy chai nước đá ra, chỉ nói: "Tiết sau là tiết Toán."
Tần Kiến hiểu ý cậu là gì.
Tề Nguyệt Gia đã phàn nàn với anh không chỉ một lần rằng thầy dạy Toán giảng bài như tụng kinh, đúng chuẩn một viên thuốc ngủ di động.Mua một chai nước lạnh, buồn ngủ thì làm vài ngụm, đúng là có thể giúp tỉnh táo hơn một chút.Nhưng mấy hôm nay thời tiết xấu, nhiệt độ chỉ còn một con số, nghĩ thế nào cũng không nên uống nước lạnh như vậy.Vài giây sau, Tần Kiến lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo: "Đổi đi."
Tề Nguyệt Gia liếc mấy viên kẹo trong tay anh, vẻ mặt khinh khỉnh: "Kẹo thì có tác dụng gì chứ, em thấy còn không bằng nước đá, buồn ngủ thì vẫn cứ buồn ngủ thôi."
"Kẹo này chua lắm."
Tần Kiến nắm lấy tay cậu, đặt mấy viên kẹo vào đó, "Anh mà buồn ngủ trên lớp là sẽ ăn cái này, đảm bảo chua đến mức làm em hồn lìa khỏi xác luôn."
"..."
Tề Nguyệt Gia suýt bật cười, "Hồn lìa khỏi xác rồi thì học hành gì nữa hả?
Thế thì thà em ngủ luôn cho rồi."
Tần Kiến đang định nói tiếp thì chuông báo giờ chuẩn bị dành riêng cho khối 12 vang lên từ dãy nhà học bên cạnh.
Anh cầm thẳng chai nước đá của cậu, vừa đi vừa nói: "Tan học đợi anh về cùng."
Tề Nguyệt Gia gật đầu, nhìn theo bóng anh bước vào tòa nhà.Cậu cũng quay người rời đi, vừa đi vừa nghĩ xem lễ Thanh Minh này Đào Doanh có được nghỉ không, liệu có đến thăm mình không.Tan học, Tề Nguyệt Gia đứng ở cổng trường đợi Tần Kiến.
Dù cả hai đều không ở nội trú, nhưng từ khi lên lớp 12, Tần Kiến phải học đến tối rất muộn, vì vậy đã lâu rồi hai người không cùng nhau về nhà.Đợt lễ Thanh Minh này khối 12 cũng được nghỉ ba ngày.
Trong tiết Toán buồn ngủ chết đi được, Tề Nguyệt Gia đã ăn một viên kẹo Tần Kiến đưa cho, quả thật nó chua đến độ hồn cậu sắp lìa khỏi xác, nhưng cũng giúp cậu tỉnh táo hơn nhiều.Cậu vừa nghe giảng vừa lơ đãng nghĩ ngợi, lên kế hoạch xem nên trải qua ba ngày nghỉ lễ này như thế nào.Tề Nguyệt Gia viết kế hoạch vào một cuốn sổ nhỏ, đang cúi đầu xem lại những gì mình vừa viết thì đột nhiên có người vỗ vào lưng cậu.Ngoảnh lại thấy Tần Kiến, cậu vội vàng gấp cuốn sổ lại giấu vào trong tay áo.Tần Kiến để ý thấy động tác của cậu: "Đang giấu gì thế?"
"Không, không có gì."
Tề Nguyệt Gia kéo tay áo Tần Kiến lôi về phía trước, "Mau về thôi anh, giờ này chắc chợ đêm trên đường về nhà mở cửa rồi đó, chúng ta đi dạo đi."
Tần Kiến bị cậu kéo đi, nói: "Không thể về nhà cất cặp sách trước được à?"
"Được chứ."
Dứt lời, Tề Nguyệt Gia bèn cởi cặp sách ra đưa cho Tần Kiến, "Anh xách hộ em."
Tần Kiến chỉ cười bất lực, khoác chiếc cặp của cậu lên vai mình.Biết làm sao được, ai bảo Tề Nguyệt Gia là do một tay anh ôm ẵm lớn lên cơ chứ.Việc cậu ỷ lại vào anh hay được nuông chiều mà sinh hư như thế này, đều là chuyện hết sức bình thường.Hai người đi được một đoạn, Tề Nguyệt Gia đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cậu xoay người đi giật lùi, nhìn Tần Kiến rồi nói: "Hoa anh đào ở công viên trung tâm nở hết rồi, vừa hay ngày mai được nghỉ, hay mình rủ chị Tần Thính đi dã ngoại đi?"
"Chị ấy không về đâu."
Tần Kiến đáp, "Chị ấy có người yêu rồi, làm gì có thời gian để ý đến chúng ta."
"...
Hả?"
Tề Nguyệt Gia ngẩn người, "Là bạn cùng lớp ạ?"
Tần Kiến "ừm" một tiếng: "Nghe nói anh bạn kia thích chị ấy từ hồi cấp ba, đã nỗ lực rất lâu để thi cùng một trường đại học.
Theo đuổi suốt nửa năm trời, gần đây mới chính thức quen nhau."
"..."
Thích từ hồi cấp ba cơ à...Tâm trí Tề Nguyệt Gia bỗng trôi đi đâu mất.Vài giây sau, tay cậu bị một bàn tay nắm lấy.
Tần Kiến kéo cậu xoay một trăm tám mươi độ để cậu đối mặt với bồn hoa phía trước, rồi nói: "Vừa nãy có nhìn thấy bồn hoa này không?"
Tề Nguyệt Gia ngoan ngoãn trả lời: "Không ạ."
"Không thấy mà em còn đi giật lùi?
Anh còn tưởng sau gáy em mọc mắt chứ."
Tần Kiến vừa nói vừa thật sự đưa tay lên vạch tóc sau gáy của cậu, "Để anh xem có không nào."
Tề Nguyệt Gia lập tức nhớ tới cái câu chuyện kinh dị về người mọc thêm gương mặt sau gáy.
Năm đó cậu còn bé tí đã bị dọa cho khiếp vía, đến tận bây giờ vẫn còn hơi ám ảnh.Cậu vội vàng ôm lấy gáy mình: "Không có!
Em chỉ có một mặt thôi, anh đừng dọa em nữa!"
Thấy cậu có vẻ giận, Tần Kiến lại xoa đầu dỗ dành: "Được rồi, không dọa em nữa.
Bé con đừng giận nhé."
"...
" Tề Nguyệt Gia gạt tay anh ra, rảo bước đi nhanh về phía trước.Vì hồi nhỏ cậu hay khóc nên câu "bé con đừng khóc" đã trở thành câu cửa miệng của bà nội.
Mỗi lần dỗ dành cậu bà đều nói như vậy.
Tần Kiến lớn lên cùng Tề Nguyệt Gia, nghe riết cũng học theo bà gọi cậu là "bé con".Nhưng bây giờ gọi như vậy có phải là không hợp lý lắm không?
Cậu đã mười bảy tuổi rồi đó!---
Tác giả: Tiêu đề được lấy từ bài "Hành Hương Tử - Xuân Nhật Trì Trì" của Triệu Sư Hiệp, đời Tống.Cả câu: Xuân nhật trì trì, xuân cảnh hi hi. (Ngày xuân chầm chậm, cảnh xuân tươi vui.)Ngoại truyện này tui thiết lập hai bạn chỉ hơn nhau một tuổi thôi nhé, nếu không thì không thể học chung trường được.
Thế nên đoạn đầu của chương này là một em bé bốn tuổi đang dỗ một em bé ba tuổi đó...Cứ coi như là anh chàng dễ mềm lòng nhà chúng ta có tâm lý trưởng thành hơn đi nhé.