Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit/Full] Sao Hôm Nam Tây Tạng - Cảnh Phong

[Edit/Full] Sao Hôm Nam Tây Tạng - Cảnh Phong
Chương 59: (NT4) Rặng tuyết sơn vĩnh viễn ở đó, và Phương Thức Du cũng vậy


Bình thường Phương Thức Du là một người khá rộng lượng, nhưng một khi lên bàn mổ hắn sẽ trở nên rất nghiêm khắc."

Đèn."

Phương Thức Du nói, "Đèn chiếu vào đâu vậy?"

Sinh viên vội vàng "ôi ôi" vài tiếng, điều chỉnh hướng của đèn vô trùng.Tình huống Phương Thức Du mắng người hầu như đều ở trên bàn mổ, nói chính xác hơn, phạm vi hắn nổi nóng chỉ nằm trong khu vực vô trùng."

Hút bớt khói đi, tầm nhìn mổ thế này sao mà nhìn được."

Phương Thức Du nhíu mày.Khói từ dao điện bốc lên không biết tại sao lại cứ bay thẳng vào tầm nhìn của hắn, một bác sĩ khác nhanh chóng lấy ống hút khói.

Một ca phẫu thuật lồng ngực thường có khoảng 8 người cùng làm việc, trên bàn mổ có ba bác sĩ, bác sĩ mổ chính, bác sĩ phụ tá một và bác sĩ phụ tá hai.

Hôm nay trong phòng mổ có thêm vài sinh viên.Thông thường, chỉ cần không ai gây rắc rối trong phạm vi thao tác của Phương Thức Du, thì người khác có dùng kẹp cầm máu đánh nhau trong phòng mổ hắn cũng không quan tâm.Lần này, cậu sinh viên này chắc là bị căng thẳng quá.

Cái đèn chỉ cần điều chỉnh một chút là được, vậy mà cậu ta cứ như không dám động vào.

Cậu ta nhìn cái tay cầm như thể đang nhìn cần gạt vòi hoa sen, xoay một chút sang trái thì là nước lạnh, xoay một chút sang phải thì là nước nóng.

May mà y tá đi tới ra hiệu cho cậu ta tránh ra, cô nắm lấy tay cầm của đèn kéo xuống một cái, xong."

Em sợ cái đèn đụng vào đầu thầy Phương..."

Cậu sinh viên nói."

Ôi trời."

Y tá cười, "Đừng căng thẳng quá."

Ca phẫu thuật rất thành công, sau khi y tá phụ mổ kiểm tra xong thì đóng ngực lại.

Xuống khỏi bàn mổ, Phương Thức Du xoay cổ sang hai bên cho đỡ mỏi, đi rửa tay rồi ra thay quần áo.

Hắn thấy Hứa Nam Hành để lại tin nhắn trên WeChat, nói tối nay về tứ hợp viện ăn cơm, ông ngoại mừng thọ.

Thầy Hứa biết hắn hôm nay có ca phẫu thuật, nên chỉ dặn hắn xong việc thì về, thời gian không quan trọng.Lúc này là 6 giờ 40 phút chiều, Phương Thức Du nhắn lại cho anh để báo hắn vừa tan ca, giờ sẽ về.Sức khỏe của ông ngoại vẫn tốt, tinh thần vẫn minh mẫn.

Có những người già không thích tổ chức sinh nhật, họ sợ nhắc nhở Diêm Vương rằng mình đã đến tuổi, nhưng ông ngoại không nghĩ vậy.

Tính cách phóng khoáng này của ông cũng di truyền cho Hứa Nam Hành, ông ngoại nói sống đến tuổi này rồi mà còn e dè thì thật là mất mặt.Người nhà đến đông đủ, cả đại gia đình nhà Hứa Nam Hành, chị họ anh rể.

Bên nhà Phương Thức Du cũng đông đủ, có cả thầy Cố, dì lớn và dượng, cùng hai chị em Đường Chi Nguyên.

Lúc Phương Thức Du đến thì đã hơn 7 giờ, mọi người đã bắt đầu ăn, hắn đến cùng lúc với Đạt Tang Khúc Trân.Hai năm nay Khúc Trân đã nâng cấp thành một nhà nghiên cứu chính hiệu.

Thể hiện cụ thể ở chỗ, năm ngoái thầy hướng dẫn sửa bài cho cô, cô sẽ nhíu mày suy nghĩ thật kỹ, sau đó đọc lại tài liệu, hỏi han các anh chị khóa trên.

Còn Khúc Trân của năm nay: Haha, thời tiết đẹp quá, gửi cho thầy hướng dẫn một bài luận rác rưởi thôi.Khúc Trân càng lớn càng trở nên bám người, hễ rảnh là gọi video cho mẹ, nói rằng đợi cô tốt nghiệp lấy được bằng là có thể về nhà chăn bò rồi.

Cô còn nói muốn dẫn cả các anh chị nghiên cứu sinh cùng về Tây Tạng đi chăn bò.

Điều đặc biệt là mấy anh chị nghiên cứu sinh vậy mà lại có vẻ rất mong chờ.Lúc đó Hứa Nam Hành hỏi cô: "Ở làng em bây giờ, chăn bò cần phải có bằng tiến sĩ đúng không?

Học thạc sĩ không được chăn nữa rồi hả?"

Phương Thức Du đã đói lả, chào mọi người một lượt xong hắn lập tức đứng dậy đi vào bếp lấy cơm.

Hứa Nam Hành ngậm ống hút sữa, tặc lưỡi lắc đầu: "Anh từ bệnh viện về hay từ ngoài đồng về đấy?"

Phương Thức Du nhai cơm rất mạnh, gân xanh trên trán nổi rõ, cơ nhai cũng theo đó căng lên.

Hứa Nam Hành cắn ống hút, cụp mắt xuống thưởng thức hắn.Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Hứa Nam Hành rót cho hắn một cốc nước rồi đẩy qua.

Phương Thức Du uống hai ngụm làm dịu cổ họng, sau đó nói: "Ca cắt bỏ thùy phổi, bên trong dính kết rất phức tạp, tốn sức."

Đang ăn cơm, bác sĩ Phương không kể chi tiết về cảnh tượng đó.Bên kia bàn ăn, Khúc Trân cũng đang đói lả, vừa ăn ngấu nghiến vừa nói: "May mà em không học lâm sàng."

Hứa Nam Hành liếc qua bằng một ánh mắt đầy "thiện cảm": "Học Hóa học mà được bước vào nhà này là may lắm rồi đấy, ăn cơm đi."

Cả bàn ăn cười ầm lên, chỉ có hai người thật sự làm lâm sàng là không cười nổi.

Một người là giáo sư Cố, một người là bác sĩ Phương.Thầy Cố buồn bã gật đầu: "Nhưng mà thời của tôi đỡ hơn nhiều, tốt nghiệp đại học là có thể vào bệnh viện top 3.

Phương Thức Du sinh muộn quá, bây giờ vào bệnh viện top 3 phải có học vị tiến sĩ."

Hứa Nam Hành thở dài một tiếng: "Thời của thầy, học đại học cũng có dễ hơn học tiến sĩ bây giờ đâu."

"Cũng đúng."

Thầy Cố cười lớn, rồi lại nói: "Nhưng mà thời của ta không có kiểm tra đạo văn."

Nghe vậy, Đạt Tang Khúc Trân đang gắp cơm bỗng khựng lại, âm thầm vỡ lẽ.Cả gia đình vừa ăn vừa trò chuyện, bỗng nhiên điện thoại của Phương Thức Du reo lên.

Các bác sĩ thật sự rất sợ tiếng chuông điện thoại nhưng cũng không dám để chế độ im lặng, Phương Thức Du đang ăn dở bèn bỏ bát xuống, nói với mọi người một câu "Con xin phép" rồi bắt máy: "Alo?"

Đầu dây bên kia: "Phó khoa Phương, bệnh nhân phẫu thuật cắt bỏ thùy phổi chiều nay bị xuất huyết rồi, bác sĩ về gấp nhé."

"Được, tôi về ngay."

Nghe vậy, Hứa Nam Hành đã quen rồi.

Anh đặt cốc sữa xuống, đứng dậy, sờ chìa khóa xe trong túi quần: "Để em đưa anh đi."

Thầy Cố hỏi han xem có chuyện gì xảy ra, sau khi biết tình hình thì nói mình cũng muốn quay lại xem sao.

Phương Thức Du nói: "Ba uống rượu rồi, để con về là được."

Thầy Cố "à" một tiếng rồi gật đầu: "Nếu không tìm được điểm chảy máu thì cứ gia cố lại mũi khâu cho chắc chắn.

Đôi khi mấy cái này nó cũng lạ lắm, xuống khỏi bàn mổ rồi mới chảy máu, nhưng đẩy bệnh nhân vào phòng mổ lần hai, thì máu lại tự cầm."

"Con hiểu rồi."

Phương Thức Du rút hai tờ giấy lau miệng, rồi nói với Hứa Nam Hành: "Em không cần đưa anh đi đâu, xe anh đang ở ngoài rồi."

"Thôi, em đưa anh đi để anh xuống xe ở cửa bệnh viện luôn, tự lái còn phải đi đến bãi đỗ xe nữa."

Hứa Nam Hành vừa nói vừa vẫy tay chào cả nhà: "Con với anh ấy đi trước nhé, mọi người cứ ăn tiếp đi ạ."

Đưa Phương Thức Du đến bệnh viện, anh dừng xe ở cửa tòa nhà khám bệnh, hắn vừa xuống đã chạy ngay vào trong.

Hứa Nam Hành lái xe vòng ra lối vào bãi đỗ xe, xuống tầng hầm B3 khu vực đỗ xe của nhân viên, tìm một chỗ trống rồi đỗ lại.

Sau đó anh tắt máy, hạ cửa kính xuống một chút, ngả lưng ghế lái ra sau, tìm một tư thế thoải mái, rồi lấy iPad và bút ra bắt đầu xem và đánh dấu đề.Bãi đỗ xe của bệnh viện vào buổi tối rất yên tĩnh, chủ yếu là do tầng này là chỗ để xe của nhân viên, chỉ thỉnh thoảng có bác sĩ trực ca đêm đi qua, hoặc những người như Phương Thức Du bị gọi quay lại lúc tối muộn.Lúc đang xem đề thì mẹ Hứa Nam Hành nhắn WeChat tới, nói Phương Thức Du mới ăn được vài miếng đã vội đi, chưa kịp ăn thịt viên chay và bánh tam giác chiên.

Hứa Nam Hành thầm tiếc, tại vì thịt viên chay của mẹ anh làm rất ngon.

Thế là anh bèn nhờ mẹ để vào tủ lạnh, mai anh về nhà lấy.Bên kia, Phương Thức Du đi đến phòng hồi sức, bác sĩ phụ trách thấy hắn đã quay lại thì bảo hắn xem bình dẫn lưu ngực.

Phương Thức Du ấn ấn thanh kim loại trên sống mũi khẩu trang, hỏi: "Một tiếng ra bao nhiêu?"

"Hơn hai trăm, gần ba trăm."

Bác sĩ phụ trách trả lời, "Làm sao đây, phó khoa Phương, phải mổ ngực ra kiểm tra chứ?"

"Ừm."

Phương Thức Du gật đầu, "Mổ thôi, đừng quan sát nữa, quan sát nữa có khi chảy máu lại nhiều hơn."

Không bác sĩ phẫu thuật nào có thể tránh khỏi vấn đề xuất huyết, Phương Thức Du cũng vậy.

Hắn gửi tin nhắn WeChat cho Hứa Nam Hành bảo anh về nhà nghỉ ngơi trước.Tiếp đó mọi người nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật, đẩy bệnh nhân về phòng mổ, mở ngực kiểm tra.

Phương Thức Du cẩn thận kiểm tra các đầu mạch máu, bề mặt vết thương phổi, động mạch liên sườn và hạch bạch huyết, nhưng tất cả đều không phát hiện điểm chảy máu.

Thế nên giáo sư Cố nói đúng, thứ này đôi khi rất là lạ.

Bạn vừa đi thì người bệnh bắt đầu chảy máu, bạn quay lại đẩy người bệnh vào phòng mổ tìm điểm chảy máu, thì máu lại ngừng chảy, người bệnh lại ổn.Hết cách, hắn gia cố lại mũi khâu và tiếp tục quan sát một tiếng rồi đóng ngực.Sau ba giờ vật lộn, Phương Thức Du rửa tay thay quần áo xong thì xem điện thoại, thấy trên WeChat có một tin nhắn của Hứa Nam Hành: "Đợi anh ở bãi đỗ xe."

Đọc được tin nhắn này, hắn cảm giác như có một ly trà nóng hổi rót lên mặt băng, trong nháy mắt tan chảy.

Hắn thu dọn đồ đạc, cuối cùng nói với bác sĩ trực ban có tình huống gì thì liên lạc ngay.

Phương Thức Du chạy đến bãi đỗ xe, chiếc SUV đen bóng hạ một nửa cửa sổ, bên trong màn hình iPad sáng lên ánh sáng mờ mờ.

Hắn khẽ thở dài, đi đến bên xe."

Thầy Hứa."

"Ừ?"

Hứa Nam Hành ngẩng đầu lên, "Xong việc rồi à?"

Vừa nói anh vừa đưa tay chạm vào nút bấm chuẩn bị điều chỉnh ghế ngồi thẳng dậy, thế nhưng Phương Thức Du đã kéo cửa xe chui vào, bóng tối bao trùm một phần không gian.

Hắn cúi người áp xuống, hỏi khẽ bên tai anh: "Xong rồi, thầy Hứa đang xem gì thế..."

Hứa Nam Hành hít một hơi, yết hầu chuyển động: "Xem... chuỗi Markov, mấy năm gần đây trong đề thi đại học... câu hỏi xác suất hay có..."

Phương Thức Du đưa tay ấn lên bụng anh, lại hỏi: "Câu hỏi xác suất à?

Làm thế nào vậy, thầy Hứa..."

Vị bác sĩ này vốn dĩ không phải đến để hỏi bài, hắn chỉ đang mê mẩn trạng thái làm việc của Hứa Nam Hành.

Đôi mắt lạnh lùng phía sau cặp kính không gọng nhờ nụ hôn của hắn mà trở nên ướt át và mơ màng.Bãi đỗ xe bệnh viện về đêm vắng vẻ.

Cửa xe mở toang, Phương Thức Du đè anh xuống ghế, hôn đến mức anh gần như ngạt thở.Dù sao đây cũng là nơi công cộng, tuy yên tĩnh không một bóng người, nhưng biết đâu lại có người đi qua.

Ba mươi tuổi đầu, nếu bị bắt gặp làm chuyện này ở bãi đậu xe... thật sự không biết giấu mặt vào đâu.Hứa Nam Hành vừa căng thẳng vừa hôn đáp trả.

Trên người Phương Thức Du có một mùi hương thoang thoảng, chỉ khi ở khoảng cách gần thế này anh mới ngửi thấy được.

Đó không phải là mùi nước giặt hay sữa tắm, mà chính là mùi hương của Phương Thức Du.Anh nghe thấy người trên người mình khẽ cười, Hứa Nam Hành điều chỉnh lại cảm xúc, đưa tay đẩy hắn ra khỏi xe, ngồi thẳng dậy: "Anh lớn rồi mà còn chơi trò này."

Phương Thức Du nhìn anh với ánh mắt cười tủm tỉm.

Ánh mắt ấy, giống hệt như đám con trai cấp ba thích ai thì bắt nạt người đó.Hứa Nam Hành cảm thấy hắn thật sự hết thuốc chữa.

Rồi anh lại nhớ đến chuyện năm xưa người này cứ nhất quyết đòi xem mình kiểm tra chất cấm, đúng là không hề thay đổi."

Ra đây đi, để anh lái cho."

Phương Thức Du lui về sau một bước, "Mệt rồi phải không, vừa nãy thấy em ôm iPad sắp ngủ gật rồi kìa."

"Nhờ anh vậy."

Hứa Nam Hành không từ chối, bước xuống xe, "Lỡ như bị chụp lại đăng lên mạng, hai chúng ta cùng nhau nghỉ việc chuyển sang làm blogger cặp đôi đi...

Có khi còn kiếm được nhiều hơn bây giờ đấy."

"..."

Phương Thức Du bó tay nhìn anh, "Hôm nay chỉ có hai thang máy hoạt động thôi, trong vòng một phút sẽ không có ai xuống đâu, anh tính giờ chuẩn lắm rồi."

Lái xe về nhà, giữa đường hai người gặp một xe ba bánh bán mì xào.

Phương Thức Du bật đèn xi nhan, Hứa Nam Hành xuống mua một phần mì cho hắn, rồi xách lên xe tiếp tục về nhà.Trùng hợp là bọn họ vừa lái qua hai ngã tư thì một chiếc xe quản lý đô thị sơn xanh trắng to đùng từ phía đối diện rẽ sang.

Hứa Nam Hành ngồi ghế phụ ôm phần mì xào nói: "Anh suýt nữa là không được ăn mì xào này rồi."

"Trộm vía."

Phương Thức Du gật đầu.Tuần này, sáng thứ Hai họp xong, thầy Đàm đi theo sau Hứa Nam Hành, vừa cúi đầu xem điện thoại vừa nói: "Thầy Hứa, bây giờ ở Bắc Kinh mua xe điện cũng phải bốc thăm rồi à?"

"Thật sao?"

Hứa Nam Hành cũng đang xem điện thoại, anh quay đầu lại: "Tôi không rõ lắm, tôi mua xe xăng mà.

Ơ không phải bảo là xe năng lượng mới thì không cần bốc thăm à?

Chẳng lẽ tôi nhận được thông tin giả."

Đàm Hề nhìn anh một lúc mà không nói gì, rồi nói: "Mà này, tôi vừa chơi điện thoại vừa đi theo thầy, nhưng thầy cũng đang chơi điện thoại, tí nữa không khéo hai chúng ta lại cùng ngã xuống hố mất."

Nói vậy cũng không phải nói quá, sân sau trường có một khu đất gần đây đang sửa chữa, lồi lõm ổ gà.

Hứa Nam Hành cười qua loa hai tiếng: "Thì sao chứ, ngã xuống thì bảo học sinh đẩy xe lăn cho thầy tiếp tục lên lớp.

Thầy muốn mua xe à?

Đâu, để tôi xem."

Đàm Hề đưa điện thoại cho anh: "Xem này, pin này, ngoại hình này, giá này!"

Hứa Nam Hành ghé đầu lại xem: "Ồ, trông cũng được đấy — Ôi ôi ôi —""Thầy Hứa!!"

"Thầy Đàm!!"

Học sinh hai lớp ở cách đó không xa tận mắt nhìn thấy hai thầy giáo mải mê xem điện thoại không nhìn đường, sẩy chân một cái, mỗi người ngã xuống một cái hố.Hai nhóm học sinh chạy tới, mỗi nhóm đỡ thầy giáo của mình dậy.Cùng lúc đó, thầy Đới Kỷ Miên cũng vừa họp xong, đang đi qua sân tới cổng bên: "..."

Thầy im lặng một lúc rồi quay đầu nói với cô Tô Vũ: "Tôi đã bảo hai người này như nhau mà."

"Ối trời."

Hứa Nam Hành được hai nam sinh lớp mình đỡ dậy, phủi phủi bụi trên người, "Thầy Đàm, hai chúng ta không thể vừa cùng xem điện thoại vừa cùng đi được."

Đàm Hề: "Bất cẩn quá!"

Đám học sinh xúm lại hỏi thầy có sao không, Hứa Nam Hành xua tay: "Không sao— Ai, ui, đau."

Trong phòng y tế trường, hai thầy giáo đều được dán cao dán trên cổ chân.

Bác sĩ nói hiện tại nhìn không có vấn đề gì, nếu đau nhiều hơn thì vẫn nên đến bệnh viện chụp X-quang kiểm tra.

Hứa Nam Hành nhìn sang Đàm Hề, Đàm Hề cũng bất lực nhìn Hứa Nam Hành.Bác sĩ cười nói: "Đi bộ... vẫn nên nhìn đường nhé, hai thầy.

Nghỉ ngơi ở đây một lát đi, tôi về văn phòng đây."

"Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ."

Hứa Nam Hành ngượng ngùng gật đầu.Chiều tối Hứa Nam Hành tan làm lúc sáu giờ như thường lệ.

Ca tự học buổi tối đã có người trông, nhưng vì chân phải bị đau không thể lái xe được, nên anh gọi điện cho Phương Thức Du đến đón.Phương Thức Du đợi ở cổng trường.

Thấy anh tập tễnh đi tới, hắn lập tức bước ra đón anh vài bước, nhưng không bước vào trong cổng."

Em đi suốt cả đoạn đường này đến đây, chân bước nông bước sâu, lúc thì như cao 1m6 lúc thì 1m7."

Hứa Nam Hành thở dài.Phương Thức Du đỡ lấy cánh tay anh, sửa lại: "Là 1m7 với 1m8."

"..."

Hứa Nam Hành nhìn hắn, ánh mắt có vẻ kinh ngạc, "Trọng điểm là cái này sao!"

Phương Thức Du vô tội: "Chẳng lẽ anh lại bế ngang em lên ở ngay cổng trường à?"

"Xe đâu?"

"Đỗ ở bên lề đường, hơi xa."

Phương Thức Du nói, "Cõng em nhé?"

"Cõng đi."

Hứa Nam Hành gật đầu.Phương Thức Du nhanh nhẹn cõng anh lên.

Hắn cũng biết thầy Hứa vốn chẳng quan tâm đến chuyện mất mặt, hồi ở Tây Tạng bị sốc độ cao anh cũng thế, thầy Hứa rất biết cách buông tha và yêu thương bản thân.Kéo theo đó là ánh mắt sắc lẹm của thầy Đàm Hề phía sau.

Thầy Đàm đang ngồi nhờ xe máy điện của học sinh đến lề đường để bắt xe.

Lúc đi ngang qua Hứa Nam Hành, thầy Đàm lia một ánh mắt ghen tị đầy hung tợn.Buổi tối Phương Thức Du dùng khăn bọc đá chườm mắt cá chân cho anh.

Thầy Hứa quả nhiên là cậu ấm con nhà giàu ở thủ đô, da dẻ cả người đều mỏng manh.

Cậu ấm tắm bồn phải dùng tinh dầu, phải có viên tạo bọt.

Bắc Kinh khô hanh, mục đích của kem dưỡng thể đã không còn là dùng để dưỡng ẩm, mà là vì khi da khô đến mức bong tróc thì Hứa Nam Hành sẽ dễ bị ngứa.Vì vậy, làn da ở cổ chân anh rất quý giá, cũng là chỗ mà bác sĩ Phương có thể nắm trọn trong lòng bàn tay.Sau khi chườm đá một lúc, Phương Thức Du lấy túi đá ra.

Hắn dùng phần khăn còn lạnh tiếp tục chườm, tay nắm lấy mắt cá chân của Hứa Nam Hành mà chườm.Cùng lúc đó, họ cũng đang làm tình.

Cổ chân bị nắm lấy được cố định rất tốt, Phương Thức Du một tay nắm lấy cổ chân anh, tay kia chống bên cạnh gối.

Họ đắm chìm vào nhau, cùng nhau lên đỉnh.Tối thứ Ba, kết thúc buổi tự học lúc 11 giờ, Phương Thức Du đến đón Hứa Nam Hành tan làm.

Hứa Nam Hành giảng giải về phương pháp đạo hàm cả ngày, đâu chỉ mỗi khô miệng khô lưỡi mà còn mệt mỏi từ trong ra ngoài."

Giảng bài đến cuối cùng, cuối cùng của cuối cùng."

Hứa Nam Hành kéo dây an toàn xuống, nói: "Anh sẽ có thể nhìn thấy phản ứng của học sinh chia làm hai loại rõ rệt, hiểu rồi, và, hoàn toàn không hiểu."

Phương Thức Du bật cười, hắn lấy ra một túi tài liệu từ ghế sau.Hứa Nam Hành nói tiếp: "Môn Toán học đúng là...

Ài, bó tay.

Đây là gì thế?"

Phương Thức Du đưa mấy tờ tài liệu qua: "Thư cảm ơn, tài liệu giới thiệu, thư mời.

Thầy Hứa, cuối tháng này đi Kenya với anh nhé?"

"Đi Kenya?"

Hứa Nam Hành không hiểu, "Anh có thời gian không?

Anh nghỉ việc rồi à?"

"..."

Phương Thức Du im lặng một lúc, "Anh nghỉ việc mà không bàn bạc gì với em sao?

Một tháng viện trợ y tế cho châu Phi, dự án hợp tác hữu nghị y tế quốc tế, coi như là đi công tác."

Hứa Nam Hành chợt hiểu ra: "Em còn tưởng là..."

Tiếp đó anh cúi đầu xem tài liệu giới thiệu.

Bình thường khi ngồi trên xe anh thậm chí còn không chơi điện thoại, bởi vì dễ say xe.

Nhưng hôm nay thì khác, cả chặng đường anh bật đèn pin điện thoại để xem tài liệu giới thiệu về Kenya.Về đến nhà, Hứa Nam Hành cảm thấy hơi chóng mặt, anh ngồi ngoài ban công hóng gió một lúc lâu mới thấy dễ chịu hơn.

Phương Thức Du lấy từ tủ lạnh ra một chai nước khoáng lạnh đưa cho anh, rồi ngồi xuống bên cạnh: "Thế nào?

Cuối tháng này là kỳ nghỉ hè, Kenya miễn thị thực rồi nên đi cũng tiện, đi cùng anh nhé?"

Gió đêm thành phố thổi vào ban công, Hứa Nam Hành cong môi cười.

Anh không nói gì, anh cũng không cần phải nói.

Bởi vì giữa những người yêu nhau thân thiết, một ánh mắt hay một biểu cảm cũng có thể nói lên vạn lời.Phương Thức Du nói: "Trước đây người ta đều cho rằng một nơi nóng như Châu Phi không thể nào có tuyết, nhưng phía nam Thung lũng tách giãn Lớn Đông Phi có một ngọn núi Kilimanjaro."——Nhiều năm trước, Hứa Nam Hành kết thúc chuyến đi giảng dạy tình nguyện.

Lúc sắp rời khỏi Tây Tạng, anh đã đứng trong sân trường và nói với các học sinh những lời như vậy.

Anh bảo học sinh rằng, nếu không thể đi xa, không có thời gian đi khắp mọi nơi, thì hãy nhìn ngắm thế gian bao la ngoài kia qua những trang sách.Đôi khi chúng ta bị thời gian hoặc tiền bạc trói buộc mà không thể đi đến những nơi xa xôi.

Cho dù Hứa Nam Hành có điều kiện như vậy, gia đình bố mẹ ông bà khỏe mạnh, không con cái, có cả nghỉ hè và nghỉ đông, đây đã là trạng thái tương đối tự do tự tại rồi.

Nhưng anh vẫn luôn ở trong thành phố, và sợi dây ràng buộc anh lại chính là Phương Thức Du.Về điểm này, Hứa Nam Hành phải thừa nhận anh có hơi yêu đương mù quáng.

Anh thích Thung lũng tách giãn Lớn ở Đông Phi, cũng thích núi Ngong cắt ngang xích đạo, hay là những đợt di cư lớn của động vật hoang dã, nhưng anh vẫn thích Phương Thức Du hơn.Khi nhận ra điều này, bản thân Hứa Nam Hành cũng giật mình.

Có lẽ là vì một năm ở Tây Tạng đã khiến anh có những cảm nhận khác nhau về cuộc sống, ví dụ như trường hợp của cô bé Trác Ca bị bệnh tim.

Cũng có lẽ là vì nghề nghiệp của Phương Thức Du thỉnh thoảng mang về một số tin tức buồn bã "không cứu được" hay "tim không đập lại".

Điều này khiến anh tuy khao khát thế giới bên ngoài, nhưng lại càng muốn ở bên cạnh người trước mắt hơn.Hứa Nam Hành vặn mở chai nước khoáng uống vài ngụm, hỏi hắn: "Dự án viện trợ y tế châu Phi chắc sẽ rất vất vả nhỉ?"

"Không đến nỗi đâu."

Phương Thức Du đáp, "Anh vẫn chưa xác nhận đăng ký, muốn hỏi ý kiến em trước.

Tính chất công việc của anh bày ra đó, rất khó có cơ hội cùng em đi đến nơi xa như vậy.

Hơn nữa Kenya mùa này rất đẹp, cỏ đã mọc lên rồi, mùa mưa cũng đã qua.

Em có muốn đi không?"

Hứa Nam Hành gật đầu đồng ý.Cuối tháng.Ngọn núi Ngong cắt ngang đường xích đạo, sườn đón gió có những chiếc tàu lượn bay cao.

Thời điểm này đang là mùa cao điểm du lịch ở Châu Phi.Khinh khí cầu từ từ hạ xuống giữa ánh hoàng hôn màu cam đỏ, những chiếc xe việt dã nghiền nát thảm thực vật um tùm trên con đường vốn không phải là đường, rồ ga lao đi xa.

Hứa Nam Hành đội chiếc mũ lưỡi trai phối màu Coca-Cola của anh, anh rất thích sự kết hợp màu đen đỏ này, nên đã mua rất nhiều chiếc."

Em mặc áo khoác vào đi."

Phương Thức Du quay đầu lại từ ghế phụ nhắc nhở anh, "Ban đêm ở Châu Phi rất lạnh."

Hứa Nam Hành ngồi ở hàng ghế sau, một mình anh và ba chiếc túi khổng lồ.

Một chiếc balo du lịch 60L của anh, hai chiếc túi chống nước của Phương Thức Du.

Phương Thức Du ngồi ghế phụ, lái xe là một anh chàng người địa phương được bệnh viện cử đến đón họ.Anh chàng này biết nói vài câu tiếng Trung, phụ họa theo: "Rất lạnh!

Mặc áo vào đi!"

Hứa Nam Hành miệng đáp "Được được được", rồi đưa tay kéo khóa túi.

Anh vừa chạm vào khóa kéo, đột nhiên Phương Thức Du lại quay đầu lại, chỉ ra ngoài cửa sổ xe nói: "Em nhìn kìa."

Hứa Nam Hành ngẩng đầu lên, chiếc xe việt dã của họ đang băng qua một đồng cỏ rộng lớn, thảo nguyên này trải dài đến tận chân núi Kilimanjaro.

Hứa Nam Hành nhìn thấy một đàn linh dương đầu bò rất lớn, ánh hoàng hôn gần chạm đến đường chân trời, khiến chúng giống như đang chạy trong một bức tranh sơn dầu tráng lệ.Đêm đầu tiên họ ở một ngôi làng cách thủ đô Nairobi của Kenya hơn một trăm cây số về phía Bắc.

Nơi đây có một trung tâm y tế, chính là địa điểm của dự án viện trợ Châu Phi lần này.Các bác sĩ khác đã đến vào trưa nay.

Hứa Nam Hành không mua được vé chuyến bay đó của họ, nên Phương Thức Du đã đổi vé để đi cùng anh, đến muộn vài tiếng cũng không sao.

Tối hôm đó, mọi người ăn thịt nướng ngoài trời ở bãi đất trống trước bệnh viện.

Những bác sĩ người địa phương nói tiếng Anh có âm điệu riêng, Hứa Nam Hành và Phương Thức Du đều nói tiếng Anh khá tốt.

Họ thảo luận về một số thuật ngữ y học chuyên ngành, Phương Thức Du thấy Hứa Nam Hành có vẻ hơi ngơ ngác, bèn quay sang giải thích cho anh.Kết quả là Hứa Nam Hành lại dùng tiếng Trung nói: "À không, em không thấy chán.

Chỉ là khi anh nói chuyện công việc trông rất cuốn hút, em dừng lại để ngắm một chút thôi."

Phương Thức Du cười nói: "Đừng trêu anh nữa."

"Trêu anh làm gì chứ."

Trong số các bác sĩ đến từ Bắc Kinh, cũng có người mang theo con cái hoặc bạn đời đi cùng.

Về nguyên tắc, họ có thể mang theo người nhà, miễn là không ảnh hưởng đến công việc.

Hơn nữa, Hứa Nam Hành tự chi trả toàn bộ chi phí, không gây rối, thậm chí anh còn có thể giúp lái xe.Ngôi làng nằm ở phía Bắc Nairobi có rất nhiều cây cà phê, là vườn trồng cà phê của người dân địa phương.

Hứa Nam Hành đến đây rồi mới biết cây cà phê cũng có hoa.

Hoa của cây cà phê có vị đắng nhẹ, không phải vị đắng đậm đà của hạt cà phê, mà là vị đắng của thực vật.Xa hơn một chút là nhà máy chế biến quả cà phê của người dân địa phương.

Sau khi màn đêm buông xuống, những bóng đen khổng lồ của đàn voi từ từ di chuyển, chúng sẽ cọ xát vào thân cây rồi bỏ đi.Phòng ngủ khá là giản dị, nhưng rất sạch sẽ.

Đêm đầu tiên Hứa Nam Hành ngủ rất say.

Trong mơ, anh thấy những người bản địa vừa đánh trống vừa ca hát nhảy múa.

Khi tỉnh dậy, anh nghe thấy tiếng chim hót không ngớt bên tai.

Cứ như thể lũ chim không phải đang hót trên trời, mà là hót ngay cạnh giường anh vậy, còn sắc bén hơn cả tiếng chuông báo thức xuyên thẳng vào tâm hồn của iPhone.Hứa Nam Hành tỉnh dậy ngồi trên giường, nhắm mắt lắc lắc đầu, sau đó nhìn sang Phương Thức Du: "Mấy con chim này...

ồn ào quá đấy."

Phương Thức Du đeo khẩu trang, nói: "Nơi nào hệ sinh thái tốt thì đều như vậy cả."

"Ở Tây Tạng cũng có thế này đâu."

"Tây Tạng có độ cao so với mực nước biển lớn, chim không bay đến đó được.

Loài có thể bay đến độ cao đó chỉ có thể là đại bàng thôi cưng ạ."

Hứa Nam Hành thấy cũng đúng, bèn vén chăn xuống giường.Buổi sáng sau khi ăn sáng xong, họ đi theo xe việt dã đến ngôi làng nhỏ đầu tiên.

Hứa Nam Hành phát hiện xe việt dã ở đây phần lớn đều đã được cải tiến, gầm xe được nâng cao để đi qua những đoạn đường gập ghềnh hơn, khung xe được gia cố chắc chắn, có lẽ là để chống lại sự tấn công của các loài động vật ăn thịt lớn.Lần này người lái xe là bác sĩ của bệnh viện địa phương.

Xe chạy được một tiếng, bác sĩ đột nhiên phấn khích nói bằng tiếng Anh: "Nhìn kìa!

Là Kilimanjaro!"

Hứa Nam Hành nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một giờ trước ngọn núi tuyết cao nhất châu Phi còn bị mây che khuất, giờ đã lộ diện."

Giống Tây Tạng vậy."

Hứa Nam Hành lẩm bẩm."

Gì cơ?"

Phương Thức Du bên cạnh không hiểu, "Giống Tây Tạng thế nào?"

Hứa Nam Hành gật đầu: "Cả núi Gongga và Namcha Barwa cũng vậy, hầu hết thời gian đều bị mây mù che phủ."

Phương Thức Du hiểu ra: "Vì ngọn núi quá cao."

"Vì ngọn núi quá cao," Hứa Nam Hành nhắc lại, "nên những đám mây sẽ va vào núi."

Lúc nói câu này, ánh mắt anh nhìn về phía xa xăm.

Phương Thức Du đưa khẩu trang và khăn che mặt cho anh.

Tiếp tục lái xe về phía trước, bụi bay mù mịt chẳng khác gì bão cát.

Gió ở đây rất lớn, cuốn tung cát bụi trên mặt đất.Gió từ hướng Đông Bắc thổi tới, quét qua thảo nguyên rộng lớn, trên thảo nguyên chỉ có lác đác một hai cái cây cô độc.

Núi Ngong nằm ở phía sau bọn họ.

Hứa Nam Hành chụp vài bức ảnh, có ảnh sư tử mẹ nằm nghỉ ngơi trên đồng cỏ.

Thỉnh thoảng có hươu cao cổ đi qua giữa đoàn xe, Hứa Nam Hành còn chụp được cảnh một con thè cái lưỡi xám tím của nó.Cũng giống như khi đi khám bệnh từ thiện ở Tây Tạng, đoàn xe của bệnh viện đến nơi thì sẽ lập tức dựng lều bạt, trên lều bạt có biểu tượng chữ thập đỏ.

Người dân địa phương xếp hàng, những chiếc áo blouse trắng phía sau bàn dài khiến họ cảm thấy vô cùng an tâm.Hứa Nam Hành đi dạo quanh khu vực này.

Thảm thực vật ở châu Phi rất cứng, anh đi một đôi bốt ngắn, ống quần được nhét vào bên trong, đôi chân thon dài đẹp đẽ dù cách một lớp quần vẫn có thể cảm nhận được những ngọn cỏ cứng như cành cây đâm vào người.Mặt đất gồ ghề, cằn cỗi giẫm lên cứng ngắc, nhưng trên đường đến lại có những vũng bùn, có xe bị mắc kẹt trong đó.

Hứa Nam Hành đứng trong gió của thảo nguyên, những con ngựa vằn lững thững đi ngang qua trước mặt anh cách đó hai mươi mét, ở nơi xa hơn có những con linh cẩu đang lóe lên ánh mắt dữ tợn.Gió thổi qua chiếc áo sơ mi của anh.

Ở tuổi hai mươi lăm, khi đứng trên thảo nguyên Tây Tạng nhìn những con lừa hoang và bò Yak, anh cảm thấy trời đất bao la, thế giới muôn hình vạn trạng, anh còn muốn đến nhiều nơi hơn, xa hơn nữa.Năm nay ba mươi hai tuổi, anh đứng trên thảo nguyên châu Phi nhìn về phía Kilimanjaro.

Anh ngắm nhìn một lúc rồi thu hồi tầm mắt, quay người lại.

Anh nhìn về phía lều khám bệnh, bên trong lều Phương Thức Du ngồi sau chiếc bàn dài, hắn cau mày nhìn vào tờ báo cáo mà người dân bản địa đưa tới.Trước đây Hứa Nam Hành khao khát được ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp hơn, nhưng khi thật sự đứng trước những khung cảnh đó, anh lại muốn nhìn về phía một người khác.

Rặng tuyết sơn vĩnh viễn ở đó, và Phương Thức Du cũng vậy.

Trong khoảnh khắc này, anh có một cảm giác mãnh liệt rằng Phương Thức Du sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Và anh cũng cảm thấy rằng tình yêu mà Phương Thức Du dành cho anh là mãi mãi.Một tháng này trôi qua rất tự tại.

Khi Phương Thức Du tiêm vắc-xin phòng bệnh sốt rét và phát thuốc cho bệnh nhân ở ngôi làng giáp ranh giữa Tanzania và Kenya, thì Hứa Nam Hành đang ngồi trên khinh khí cầu ngắm nhìn thảo nguyên mênh mông vô tận bên dưới.

Những đàn linh dương đầu bò vượt sông Mara, những bầy sư tử vẫy đuôi đi lang thang, những dãy núi uốn lượn kéo dài đến tận nơi xa xăm không nhìn thấy.Trong khinh khí cầu có những du khách khác, thời điểm này có khá nhiều người Trung Quốc đến Châu Phi du lịch.

Khi du khách bên cạnh giơ máy Canon EOS C300 lên, Hứa Nam Hành cũng thản nhiên rút ra chiếc máy ảnh chụp lấy liền màu xanh Doraemon của mình.Thực ra muốn tham gia chuyến khinh khí cầu thì phải đăng ký theo tour du lịch mới xếp được chỗ, nhưng Phương Thức Du đã trả thêm tiền cho hướng dẫn viên để đưa Hứa Nam Hành lên.

Ở Kenya, không có gì tuyệt vời hơn việc ngắm nhìn cuộc di cư vĩ đại của động vật từ trên cao.

Nếu nhất định phải nói thêm một điều nữa, thì có lẽ là thịt nướng của người dân địa phương.Buổi tối trở về trại y tế, họ nhóm lửa nướng thịt, uống bia và nước trái cây.Hứa Nam Hành cho hắn xem mấy tấm Polaroid may mà không bị mờ, nói: "Anh không biết đâu.

Trong khinh khí cầu đó ai cũng mang theo máy ảnh ống kính chuyên nghiệp xịn sò, em "xoẹt" một cái rút cái máy này ra.

Những người khác chắc là cạn lời lắm."

Phương Thức Du bật cười: "Sao em không chụp ảnh bằng điện thoại?"

"Em cũng có chụp mà."

Hứa Nam Hành nói, "Tiếc là anh không cùng em lên đó."

"Bé cưng, anh không phải đến đây để chơi, không thể lên được."

Phương Thức Du uống một ngụm nước trái cây, "Em cứ chơi vui vẻ là được rồi.

Châu Phi cũng đâu có chạy mất, sau này lại đến."

Ở vùng này của Châu Phi, bệnh nghiêm trọng nhất của người dân bản địa là bệnh ngoài da và bệnh truyền nhiễm.

Suốt cả tháng Bảy, Hứa Nam Hành rất thư thái.

Lúc xe việt dã của đội y tế bị kẹt trong vũng bùn, anh đang ngồi trên trực thăng cùng khách du lịch Trung Quốc vừa xem báo săn mồi vừa tán gẫu.

Lúc Phương Thức Du đau đầu giải thích bệnh tình với phiên dịch viên mà phiên dịch viên cũng không biết cách truyền đạt, thì anh đang ở bờ hồ xem người dân địa phương ném cá lên không trung cho chim ưng bắt lấy, du khách reo hò phấn khích.Cuối cùng, trên chuyến bay trở về Bắc Kinh, Hứa Nam Hành đã ngủ một giấc.

Khi anh tỉnh dậy, Phương Thức Du vẫn ở bên cạnh."

Đến Bắc Kinh rồi."

Phương Thức Du ghé sát lại, hôn nhẹ vào má anh.Anh "ừm" một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cánh máy bay đang từ từ nghiêng xuống, cơ trưởng đang chỉnh hướng cho máy bay đáp xuống đường băng.

Đêm nay sân bay Đại Hưng trời quang không gió, bánh đáp chạm đất rồi tiếp tục lướt đi.Hứa Nam Hành nói: "Một tháng nay cứ như một giấc mơ vậy."

"Là giấc mơ đẹp chứ?"

Phương Thức Du hỏi.Hứa Nam Hành rời ánh mắt khỏi cửa sổ.

Anh nhìn về phía Phương Thức Du, giống như trước kia khi đứng trên thảo nguyên, rời mắt khỏi ngọn núi tuyết rồi nhìn về phía hắn.Hứa Nam Hành không trả lời ngay.

Trong lúc hai người nhìn nhau, đèn trong khoang sáng lên.

Một tiếng "bíp" vang lên, tiếp viên hàng không nhẹ nhàng thông báo máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Đại Hưng, nhắc nhở mọi người chú ý đến sự chênh lệch nhiệt độ.Sau chuyến bay dài, hành khách lần lượt lấy điện thoại ra.

Có người liên lạc với người thân bạn bè, có người liên lạc với sếp, có người liên lạc với đối tác.Có người chẳng liên lạc với ai, chỉ nhìn sân đỗ ngoài cửa sổ.

Có người ngẩn ngơ, có người tháo tai nghe xuống.Có người dùng bàn tay đeo nhẫn cưới ôm lấy mặt người yêu bên cạnh và hôn đối phương, trong tiếng ồn ào của gió khi máy bay lướt đi, dùng nụ hôn để trả lời người kia, đúng vậy, đó là một giấc mộng đẹp.
 
[Edit/Full] Sao Hôm Nam Tây Tạng - Cảnh Phong
Chương 60: (Hết ngoại truyện)


Núi Namcha Barwa ngắm nhìn trăng sáng, đôi tình nhân trao nhau nụ hôn tại sân bay Đại Hưng.Năm nay Hứa Nam Hành đã ba mươi ba tuổi.

Anh lại một lần nữa tham gia công tác giảng dạy tình nguyện.Thời gian là đầu tháng Sáu.

Sau khi tiễn lứa học sinh lớp 12 tốt nghiệp, Hứa Nam Hành như thường lệ, quay trở lại trường vào ngày hôm sau để họp.

Thầy Đới được đề bạt làm Trưởng phòng Giáo vụ của trường.

Sau kỳ thi đại học, buổi họp được tổ chức để thầy tổng kết công tác lớp 12 và thông báo những công việc tiếp theo liên quan đến việc trở lại trường để điền nguyện vọng.Sau khi Đới Kỷ Miên trình bày xong, trên màn hình lớn phía sau thầy xuất hiện nội dung cuối cùng của buổi họp lần này.Kế hoạch giảng dạy tình nguyện mùa hè cho học sinh tại các trường tiểu học và trung học ở khu vực Tây Tạng bị ảnh hưởng bởi lở tuyết vào tháng Tư.Mắt Hứa Nam Hành sáng lên, cây bút xoay xoay giữa các ngón tay của anh cũng theo đó dừng lại.Thầy Đới nói sơ qua về tình hình.

Vào tháng Tư vừa rồi, nhiều ngọn núi tuyết ở Tây Tạng đã xảy ra lở tuyết với các mức độ khác nhau.

Thông thường những nơi dễ xảy ra tuyết lở đều không có người ở, nhưng năm nay khí hậu bất thường, lở tuyết đã khiến nhiều trường học tại các ngôi làng bị gián đoạn việc dạy học hơn một tháng, học sinh bị chậm kiến thức chỉ có thể tranh thủ học bù vào kỳ nghỉ hè.Mấy năm trước, nhiều trường học ở Bắc Kinh đã liên kết cùng nhau triển khai chương trình hỗ trợ giáo dục "Trường học kết nối với trường học" hướng tới các khu vực vùng sâu vùng xa trên cả nước và đạt được hiệu quả khá tốt.

Lần này, sau đợt tuyết lở, để hỗ trợ việc học bù vào kỳ nghỉ hè, rất nhiều trường trung học trên cả nước đã lên kế hoạch hỗ trợ giáo dục, mời các giáo viên tình nguyện đăng ký tham gia.Trang cuối cùng của PPT là mã QR để vào nhóm trò chuyện.

Hứa Nam Hành không do dự, lập tức giơ điện thoại lên quét mã.Không phải cứ vào nhóm là có thể tham gia giảng dạy tình nguyện ngay.

Nhóm chat dùng để công bố chi tiết kế hoạch dạy học, cũng như trả lời các câu hỏi của giáo viên.Hứa Nam Hành ra khỏi ga tàu điện ngầm từ cửa A, sau khi ra ngoài anh đi thẳng đến tòa nhà khám bệnh của bệnh viện.

Chiều nay Phương Thức Du làm việc ở phòng khám, anh tìm một chỗ trống trên dãy ghế dài ở hành lang bên ngoài phòng khám của Phương Thức Du để ngồi xuống.

Thông thường, bác sĩ khám bệnh sẽ khám xong cho tất cả bệnh nhân đăng ký khám và bệnh nhân tái khám trong ngày rồi mới tan làm, vậy nên ngồi khám bệnh cũng không có giờ tan làm cố định.Hứa Nam Hành muốn thông báo kế hoạch giảng dạy tình nguyện cho Phương Thức Du ngay lập tức.

Thường ngày anh không hay đến bệnh viện tìm hắn, vì Phương Thức Du cảm thấy bệnh viện đông đúc toàn bệnh nhân, khắp nơi đều là vi khuẩn, không muốn anh chạy đến đây.Kết thúc buổi khám bệnh, Phương Thức Du thở phào nhẹ nhõm, dùng nước rửa tay khô rửa tay, thay khẩu trang rồi tắt máy tính đứng dậy.

Hắn nhìn thấy tin nhắn WeChat của Hứa Nam Hành trong điện thoại, nói rằng anh đang ở hành lang ngoài phòng khám, Phương Thức Du ngẩn người."

Sao em lại đến bệnh viện thế?"

Phương Thức Du mặc áo blouse trắng, hỏi: "Không có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Không có."

Hứa Nam Hành đứng lên, nói: "Em muốn trực tiếp nói với anh một chuyện, kế hoạch giảng dạy tình nguyện đã có rồi."

Phương Thức Du bật cười, vì đang đeo khẩu trang nên ánh mắt tự nhiên trở thành điểm nhấn.

Khi Phương Thức Du cười, đuôi mắt hắn hơi cong cong: "Vậy à, địa điểm hỗ trợ ở đâu, đã quyết định chưa?"

Hứa Nam Hành nói: "Tây Tạng."

Phương Thức Du kinh ngạc nhìn anh: "Trùng hợp thế?"

"Bởi vì năm nay nhiều nơi ở Tây Tạng bị lở tuyết."

Hứa Nam Hành nói, "Năm nay khí hậu không tốt mà."

"À..."

Phương Thức Du gật đầu, "Anh hiểu rồi."

Hứa Nam Hành tiếp tục: "Một tháng rưỡi.

Ngày 13 tháng này xuất phát, cuối tháng 7 trở về."

"Được."

Phương Thức Du gật đầu, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh, "Thầy Hứa nhà chúng ta lại sắp bước lên bục giảng dạy vùng cao vĩ đại rồi."

"Đừng nói quá, vĩ đại gì chứ."

Hứa Nam Hành cười, "Chỉ là đi dạy bình thường thôi."

6 giờ 58 phút tối, bầu trời hoàng hôn Bắc Kinh cũng mang một màu xanh lam tuyệt đẹp.

Đôi mắt Hứa Nam Hành giống hệt như lần đầu tiên anh đến Tây Tạng năm hai mươi lăm tuổi.

Phương Thức Du vẫn còn nhớ rõ, ngày đó Hứa Nam Hành muốn dạy thêm cho học sinh cấp hai trong làng, ánh mắt của anh cũng như thế này khi nói với hắn: "Tôi cũng muốn xem thử ai đứng dưới kia dám tố cáo bổn quan."

Màn hình gọi số ở khu vực chờ khám đã tắt, chỉ còn lại vài bệnh nhân vừa nhận được phiếu kết quả, đang đi đến phòng khám để tái khám.

Vì máy đã tắt nên không gọi số nữa, mọi người đều xếp hàng trước cửa phòng khám.Hứa Nam Hành mỉm cười, Phương Thức Du đưa chìa khóa xe cho anh, bảo anh đợi hắn ở bãi đỗ xe một lúc.

Lát nữa cả hai sẽ cùng nhau về nhà.Biết được Hứa Nam Hành lại sắp đi Tây Tạng dạy tình nguyện, người lớn trong nhà đều cảm thán rằng năm xưa anh học sư phạm quả là đúng đắn.

Hứa Nam Hành cũng thấy vậy, anh thật sự yêu thích nghề này.

Không phải vì bản chất nghề nghiệp cao quý, mà là người Trung Quốc từ xưa đến nay đều coi trọng việc học.

Theo một ý nghĩa nào đó, có lẽ sự đề cao học tập đã ngấm sâu vào dòng máu đang chảy, anh cũng không thể giải thích rõ được.Đạt Tang Khúc Trân cũng sắp đến kỳ nghỉ.

Nghe tin thầy Hứa sẽ lại đến Tây Tạng dạy tình nguyện, cô nhiệt tình mời thầy Hứa cùng mọi người trong phòng thí nghiệm của cô ngồi tàu từ Bắc Kinh đến Lhasa, hạng ghế cứng.Lúc đó Hứa Nam Hành đang ở nhà thu dọn hành lý, điện thoại bật loa ngoài.

Phương Thức Du đang đưa kem chống nắng cho anh thì nghe thấy Khúc Trân ở đầu dây bên kia nói: "Bác sĩ Phương cũng đi cùng chứ ạ?

Em với các anh chị trong phòng thí nghiệm sẽ ngồi tàu từ Bắc Kinh đến Lhasa, hai người cùng đi nhé!

Tuổi trẻ vô giá!

Ghế cứng thẳng tiến Lhasa!"

"Thôi đi."

Hứa Nam Hành nhận lấy kem chống nắng, nói: "Ngồi ghế cứng hơn bốn mươi tiếng đồng hồ, đến lúc tới Lhasa thì chắc thầy cũng cứng đờ người rồi.

Đạt Tang Khúc Trân, bình thường thầy đối xử với em không tệ, sao em lại muốn lấy mạng thầy vậy?"

Phương Thức Du đúng là đã nắm bắt được một thông tin trong lời nói của Khúc Trân, bèn hỏi: "Khúc Trân, em nói các anh chị trong phòng thí nghiệm đi cùng em là sao?

Đi du lịch à?"

Trong chiếc điện thoại đặt bên giường, Khúc Trân hào hứng nói: "Họ muốn cùng em về nhà, chúng em đã hẹn nhau cùng về Tây Tạng chăn bò rồi!"

"..."

Hai vị "phụ huynh" nhìn nhau.Ngay sau đó Khúc Trân lại nói: "...

Sao hai người im lặng vậy, em đùa thôi mà.

Chỉ là đi du lịch nghỉ ngơi thôi, em đâu có bắt cóc các tiến sĩ trong phòng thí nghiệm đưa lên núi bán đâu."

"Không."

Phương Thức Du nói, "Em nghĩ nhiều rồi.

Không ai nghĩ em buôn người, bọn anh chỉ không ngờ các tiến sĩ Đại học Bắc Kinh lại thật lòng thật dạ muốn về chăn bò...

Tất nhiên thật lòng thật dạ muốn chăn bò cũng không sao, nghề nào cũng đáng quý."

Hứa Nam Hành cố nhịn cười nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Phương, anh cố gắng chữa ngượng cho lời nói của mình khi nói chuyện với trẻ con trông chẳng ra làm sao ấy."

"Anh không có ý đó.

Anh cứ tưởng con bé nói nghiêm túc, đứa trẻ này lúc nào cũng rất chân thành mà."

Phương Thức Du nói.Hứa Nam Hành nhún vai: "Con bé không còn là Khúc Trân ngốc nghếch năm nào nữa rồi."

Tóm lại, phòng thí nghiệm của họ quyết định cùng nhau đi du lịch.

Đồng thời mấy anh chị khóa trên của Khúc Trân đã thành công đăng được bài báo khoa học, nên một chuyến đi vui vẻ bằng ghế cứng đến Lhasa vào tháng Sáu đã được lên lịch.

Hứa Nam Hành từ chối.

Được rồi, anh cũng không từ chối một cách "uyển chuyển" lắm, mà là quả quyết và kiên định từ chối ngay lập tức.Khúc Trân hậm hực nói tạm biệt, tạm biệt xong lại không cúp máy luôn mà hỏi tiếp: "Vậy bác sĩ Phương cũng về cùng ạ?"

Phương Thức Du nói: "Về chứ.

Anh sẽ đưa thầy Hứa của em đến nơi."

Phương Thức Du xin nghỉ phép năm, đồng thời dùng luôn cả ngày nghỉ phép ốm đau bận việc của cả năm, tổng cộng gom được 12 ngày nghỉ, để đưa Hứa Nam Hành đến Tây Tạng.

Điểm trường mà Hứa Nam Hành đến hỗ trợ giáo dục nằm ở phía Bắc hẻm núi Yarlung Zangpo trên cao nguyên Nam Tây Tạng, có độ cao hơn 3000 mét so với mực nước biển.

Họ sẽ bay đến Gongga trước, sau đó thay vì đến Lhasa thì hai người sẽ thuê xe ngay tại sân bay, lái xe bảy tiếng đồng hồ đi 500km đến làng.Các giáo viên tình nguyện được phân bổ khắp Tây Tạng như những hồ nước.

Nhiễu loạn không khí trên bầu trời Tây Tạng luôn hỗn loạn, máy bay bị ảnh hưởng bởi luồng khí, rung lắc dữ dội như tàu lượn siêu tốc.Tiếp viên hàng không liên tục phát thông báo yêu cầu hành khách thắt dây an toàn, Phương Thức Du nắm chặt tay Hứa Nam Hành.

Máy bay lượn vòng hạ cánh, đáp xuống an toàn, rất nhiều người trong khoang thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng.

Hứa Nam Hành nói, thảo nào lần đầu tiên Khúc Trân bay từ Gongga đến Bắc Kinh lại niệm kinh trong khoang, kiểu rung lắc này đúng là khá đáng sợ.Theo kế hoạch, hai người thuê một chiếc xe địa hình ở huyện Gongga rồi lái thẳng đến điểm trường.Nói ra cũng thật trùng hợp, ngôi làng mà Hứa Nam Hành được phân công đến dạy là một vị trí tuyệt vời để ngắm nhìn đỉnh Namcha Barwa.

Ngôi làng nằm ở phía Đông khu vực phong cảnh hẻm núi, nối liền với khu vực không người ở.Nhiều năm qua cả hai đã nói về đỉnh Namcha Barwa vô số lần, và cuối cùng năm nay họ đã có cơ hội được cùng nhau chiêm ngưỡng nó.

Mấy năm nay, hai người bận rộn từ đầu năm đến cuối năm.

Tuy Hứa Nam Hành có nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng cường độ công việc lớn đến nỗi cứ đến kỳ nghỉ là anh chỉ muốn nằm bẹp ở nhà.

Cộng thêm công việc của Phương Thức Du, năm này qua năm khác, mọi chuyện cứ thế trôi qua.Mặt trăng trên đỉnh Namcha Barwa đẹp đến nhường nào, ngọn núi tuyết cao 7700 mét kia dưới ánh mặt trời, ráng ngũ sắc và Sao Hôm trông ra sao...

Xem tạp chí Địa lý Trung Quốc thôi cũng đã thấy thích rồi.Thông thường cuộc sống chính là như vậy.

Khi bạn thật sự, thật lòng chuẩn bị buông bỏ một niềm đam mê nào đó, thì chính nó sẽ lại tự thu xếp hành lý và đến tìm bạn.Cả hai thay phiên nhau lái xe, trò chuyện và cười đùa suốt chặng đường.

Trong xe bật một bản nhạc, bài "Fly Me to the Moon", Hứa Nam Hành nhẹ nhàng hát theo.Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ trên cao nguyên giảm xuống, trước đó người phụ trách điểm trường đã gửi tin nhắn định vị cho Hứa Nam Hành.

Ngôi làng ban đầu đã được chính quyền bố trí di dời toàn bộ, khi hai người đến nơi, họ thấy khu vực tái định cư cho dân làng sau trận tuyết lở.

Lên theo đường núi ngoằn ngoèo có một bãi cỏ rộng, trên bãi cỏ có rất nhiều lều bạt, xe cứu hỏa và xe cứu thương.

Đàn gia súc được buộc chung vào một chỗ.Những chiếc lều đó phần lớn là của người dân tộc Tạng.

Trên đường đi hành hương, họ thường chất lên xe kéo nông nghiệp, xe máy cày hoặc xe bò vài khúc gỗ lớn, rồi căng một tấm bạt chống nước đủ rộng.

Không giống như lều cắm trại có phần trải bên dưới, họ thường chỉ cuộn mình trong chăn hoặc túi ngủ rồi ngủ ngay trên mặt đất.Hai mươi lăm tuổi đến Tây Tạng giảng dạy, ít nhất Hứa Nam Hành còn được ở trong trường.

Giờ ba mươi ba tuổi đến Tây Tạng lần nữa, anh được nằm trực tiếp trên đất mẹ luôn, cũng thú vị thật.Nhưng rất nhanh sau đó, người đến tiếp ứng báo với họ rằng học sinh và giáo viên sẽ được sắp xếp đến một ngôi làng khác, nơi có nhà cửa và khu dạy học còn nguyên vẹn.

Chỉ có điều phải hai ngày nữa mới chuyển đi hết được, vì bên kia đang tổ chức xe đến đón.Tối hôm đó, người dân tộc Tạng tiếp đón họ, đốt lửa trại cùng nhau ăn tối.

Giáo viên địa phương kể với họ rằng con đường dưới chân núi kia đi về hướng Nyingchi*, có năm du khách tự lái xe bị kẹt ở khe núi đó suốt 24 tiếng đồng hồ.(*) Nyingchi 林芝地区: Một đơn vị hành chính tại Đông Nam Khu tự trị Tây Tạng.

Đêm đó, Phương Thức Du và Hứa Nam Hành ngủ trong xe.

Hôm sau không có việc gì làm, học sinh đang thu dọn sách vở.

Năm nay các em lên lớp 12, Hứa Nam Hành cần dùng một tháng rưỡi để dạy hết phần kiến thức lớp 11 mà các em đã bị bỏ lỡ do thiên tai.

Ngày hôm sau lại có thêm hai giáo viên tình nguyện đến đây, mọi người làm quen với nhau.Buổi trưa, anh và Phương Thức Du đi dạo xung quanh.

Họ đi về phía núi, đỉnh Namcha Barwa vẫn ẩn mình trong mây mù.

Phương Thức Du và anh đứng đối diện với đỉnh Namcha Barwa một lúc, gió thổi rất mạnh, Hứa Nam Hành nheo mắt lại."

Không biết tối nay có nhìn thấy nó không nhỉ?"

Hứa Nam Hành nói.Đỉnh Namcha Barwa, đỉnh Gongga, đỉnh Kilimanjaro, chúng đều bị những đám mây mù dày đặc bao phủ quanh năm.Phương Thức Du nói: "Chưa chắc đâu, hôm nay mây dày quá, trời lại còn âm u nữa."

Họ tìm một tảng đá coi như sạch sẽ để ngồi xuống.

Gió núi thổi vù vù, Phương Thức Du vòng tay qua cổ anh, Hứa Nam Hành thuận thế dựa vào vai hắn.

Hai người cứ như vậy đối mặt với ngọn núi tuyết ẩn trong mây, giữa cơn gió thổi, xung quanh không một bóng người, rồi cả hai nghiêng đầu hôn nhau."

À đúng rồi."

Hứa Nam Hành nói, "Tuần trước ba em họp với mấy quản lý dự án, bảo họ xem xét dự án xây dựng đường núi từ huyện đến làng ở khu vực Nam Tây Tạng của chúng ta."

Phương Thức Du khá bất ngờ: "Thật sao?

Bao nhiêu năm rồi mà ông ấy vẫn nhớ à?"

"Ừm."

Hứa Nam Hành gật đầu, "Sau đó mấy quản lý dự án tính toán chi phí, bởi vì vừa lúc công trình làm đường đó cũng đang đấu thầu trên mạng.

Nhưng mà khoản tiền công trình ghi trong hồ sơ mời thầu không cao lắm, các quản lý và kế toán bèn tính cho ba em.

Chi phí nguyên vật liệu, thuế vận hành từ nơi khác, tiền lương của công nhân và xe công trình, hơn nữa còn phải cử một kỹ sư ở lại ban quản lý dự án.

Tính đi tính lại, cuối cùng nói: Sếp Hứa ơi, xét từ mọi góc độ thì đều lỗ vốn."

Phương Thức Du gật đầu: "Có thể hiểu được."

Hứa Nam Hành bật cười: "Kết quả là ba em im lặng một lúc lâu, rồi hỏi họ: Thế, xét từ góc độ tích đức thì sao?"

Phương Thức Du khựng lại, phì cười.

Hai người cùng nhau cười lớn.Ngồi một lúc sau, Khúc Trân gửi tin nhắn WeChat cho họ, ảnh chụp là biển hiệu của trạm Nagqu.

Nagqu, độ cao 4513 mét.Khúc Trân hỏi họ đang ở đâu, Hứa Nam Hành chuyển sang camera trước, vòng tay ôm cổ Phương Thức Du, chụp ảnh gửi qua.Khúc Trân nhắn lại: Hôm nay hai người cũng rất tình cảm, thật là có phúc cho học sinh!Hứa Nam Hành đưa cho Phương Thức Du xem, nói: "Con bé này ở Bắc Kinh mấy năm, giờ đã bạo miệng đến mức này rồi."

Phương Thức Du lại ghé sát hôn anh, nói: "Vài ngày nữa anh về Bắc Kinh rồi, em ở đây một mình nhớ chú ý an toàn nhé."

"Yên tâm đi, tháng sau em cũng về rồi."

Hứa Nam Hành nói, "Lần này đến lượt anh ra sân bay đón em đấy."

"Được."

Phương Thức Du cười cười, mân mê tóc mai anh, trêu chọc: "Vẫn ở phòng khách sạn giá mười lăm nghìn một đêm chứ?"

"Ok thôi."

Hứa Nam Hành nhìn hắn bằng ánh mắt khiêu khích.Hai người đứng dậy khỏi tảng đá, chuẩn bị quay về làng.

Họ vừa đi được vài bước thì thấy hai người đàn ông vai kề vai vừa trò chuyện vừa đi ngược chiều lên núi.

Trông họ không giống khách du lịch bình thường, trên người mỗi người đều đeo thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp.Bốn người đều khựng lại, dường như cảm nhận được hơi thở của đồng loại, nhất thời không ai lên tiếng.

Đôi khi tình huống ngại ngùng đến dễ dàng như vậy, nên giả vờ như không có chuyện gì mà đi tiếp, hay nên tiện thể chào hỏi một tiếng đây?Tiếp đó, một trong hai người bên kia mỉm cười chào: "Hi."

"...

Hi."

Hứa Nam Hành cười gượng gạo một tiếng."

Các anh là nhiếp ảnh gia à?"

Phương Thức Du nhìn vào chiếc máy ảnh trên tay bọn họ, nói: "Máy đẹp đấy."

Người đàn ông khác đáp: "Đúng vậy, chúng tôi là nhiếp ảnh gia phong cảnh, đến để chụp núi Namcha Barwa."

"Thật sao!"

Hứa Nam Hành khá bất ngờ, anh nói tiếp: "Nhưng hôm nay mây dày quá."

Đối phương bật cười, gật đầu: "Ừm, nhưng hôm nay gió cũng lớn, hơn nữa tối nay có thể sẽ mưa.

Nếu may mắn, sau khi mưa tạnh, trời sẽ quang và có thể chụp được núi tuyết và mặt trăng."

"Còn hai bạn thì sao?"

Đối phương hỏi, "Hai bạn đến Tây Tạng du lịch à?"

"Tôi đến đây để dạy học tình nguyện."

Hứa Nam Hành nói, rồi giới thiệu Phương Thức Du, "Đây là... bạn đời của tôi, đưa tôi đến đây dạy học."

Nghe vậy, hai người đối diện rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, rồi tiến lên một bước bắt tay hai người, nói: "Hai chúng tôi cũng là người yêu.

Mới nãy còn lo là sẽ ngại.

Tôi ở Tây Tạng chụp ảnh núi tuyết, còn A Diên chụp động vật.

Chúng tôi đã chụp ảnh ở Tây Tạng được mười năm rồi."

"Mười năm?!"

Hứa Nam Hành kinh ngạc, "Các anh đã ở Tây Tạng mười năm rồi?"

"Đúng vậy, chúng tôi đã ở bên nhau mười năm.

Và cũng mười năm không rời khỏi Tây Tạng."

Người tên A Diên mỉm cười hiền hòa, chỉ tay về phía ngọn núi tuyết đối diện, nói: "Chỉ riêng Namcha Barwa, năm nay chúng tôi đã chụp được khoảng hai tháng.

Chỗ cách đèo Sejila* khoảng mười cây số về phía Nyingchi đã bị phong tỏa vào năm 2018, chúng tôi đã từng chụp được Namcha Barwa với ánh hoàng hôn màu tím ở đó, đỉnh núi tuyết màu tím hồng.

Sau đó không bao giờ chụp được nữa.

À!

Nếu hai bạn có xem tạp chí địa lý, không chừng đã từng thấy ảnh của chúng tôi đấy."(*) Núi Sejila 色季拉山: Thuộc dãy núi Nyenchen Tanglha, là ranh giới giữa phía đông và trung tây của huyện Nyingchi, là đường phân thủy giữa lưu vực sông Nyang và sông Yarlung Zangbo, và bị cắt ngang bởi tuyến đường phía nam của đường cao tốc Tứ Xuyên - Tây Tạng.Hai người họ khá thân thiện.

Mây mù xung quanh vẫn còn dày đặc, họ bèn lấy máy tính bảng ra, cho Phương Thức Du và Hứa Nam Hành xem ảnh và video họ đã chụp."

Bức này chụp ở Khả Khả Tây Lý, bức này ở...

à cái này, hai người xem bức này đi!"

A Diên hào hứng lật đến bức ảnh chụp một con đại bàng, nói: "Sải cánh rộng ba mét.

Lúc ấy ở phía Bắc Tây Tạng, để chụp được nó, tôi đã bị nó làm hỏng chiếc drone luôn."

"Sải cánh ba mét á?!"

Hứa Nam Hành vô cùng tò mò, "Đại bàng cũng tấn công drone ư?

Nó tưởng drone là chim máy móc hả?"

"Thường thì nó không tấn công đâu, nhưng hôm đó chắc tôi gặp phải con đại bàng đang không vui."

A Diên cười nói, "Sau đó bản quyền bức ảnh này được mua lại, vừa đủ tiền để tôi mua một chiếc drone mới hahahahahaha."

Bốn người tụ lại trò chuyện trên sườn núi một lúc.

A Diên có vẻ là người hoạt bát hơn trong hai người bạn kia, anh ta bỗng phát hiện hướng gió đã thay đổi, sức gió cũng mạnh lên, bèn nói: "Gió lại to hơn rồi, chúng ta cùng đi lên trên đi.

Nhỡ đâu Namcha Barwa lộ ra một chút thì sao, chúng tôi chụp cho hai người một bức ảnh nhé!"

Nghe câu này, Hứa Nam Hành thầm thận trọng suy nghĩ.

Anh và Phương Thức Du, một người là giáo viên, một người là bác sĩ, nếu ảnh chụp chung mà bị lan truyền ra ngoài, liệu có ảnh hưởng gì không...

Tiếp đó Hứa Nam Hành lại nghĩ -Không đúng, chỉ là chụp ảnh chung thôi mà!

Cũng có phải chụp nội dung gì không đứng đắn đâu!"

Vậy... làm phiền các anh rồi."

Hứa Nam Hành nói.Thế là bốn người lại hì hục leo lên trên.

Quả nhiên giống như A Diên dự đoán, sau khi tốc độ gió tăng lên, mây mù trên đỉnh Namcha Barwa dần dần tan đi một chút.

Nhưng cũng chỉ là nhạt đi một chút thôi, chứ không hoàn toàn tan hết.Ban đầu, Hứa Nam Hành chỉ định chụp một bức ảnh chung bình thường với Phương Thức Du.

Nhưng A Diên vô thức thể hiện một số tư thế chụp ảnh động vật hoang dã, anh ta hơi khom người xuống.

Nhiếp ảnh gia động vật hoang dã thường giỏi nắm bắt những khoảnh khắc động, anh ta bảo hai người cứ tự nhiên đi, không cần đứng đơ ra đó.Đằng sau, ngọn núi tuyết xa xa ẩn hiện, gió lớn đến mức khó mà mở mắt to hoàn toàn.

Lúc này Hứa Nam Hành nảy ra một ý, anh hỏi A Diên: "Cho tôi hỏi một chút... những bức ảnh này chắc là sẽ không..."

A Diên vẫn còn đang ngơ ngác, có vẻ hoang mang.

Bạn trai anh ta thì lập tức hiểu ra, nói: "Chuyện này hai bạn cứ yên tâm.

Nếu không có sự đồng ý của người trong ảnh, chúng tôi sẽ không phát tán dù chỉ một góc ảnh, đây là nguyên tắc nghề nghiệp cơ bản nhất."

Hứa Nam Hành mỉm cười, do gió lớn nên anh phải nói thật to: "Được, vậy tôi muốn... hơi thân mật."

"Hoàn toàn được!"

A Diên cười đáp.Thế là trong khung ngắm, hai người đối mặt nhau.

Họ hôn nhau trước ngọn núi tuyết, môi chạm môi, giữa những sợi tóc mái rối bời trong gió, đôi mắt hơi mở nhìn nhau.

Khoảng cách gần như vậy, cả hai chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

Họ yêu nhau một cách bình thường, nhưng cũng sống một cuộc sống không hề tầm thường.Bốn người kết bạn trên WeChat, hai nhiếp ảnh gia nói rằng sau khi xuất ảnh sẽ gửi qua WeChat cho họ.Cho đến khi trở về làng, Hứa Nam Hành vẫn cảm thấy rất khó tin.

Đêm nay ngủ trong lều, kể từ khi làng di dời đến đây, mỗi đêm đều có người canh gác.

Những con chó ngao Tây Tạng được buộc bên cạnh chủ nhân, dân làng nói rằng ban đêm sẽ có bầy sói đến.Từng chùm đèn pin cực mạnh chiếu lên cao, những người đàn ông trưởng thành trong làng thay phiên nhau trực đêm.

Tối nay A Diên và bạn trai sẽ lên trên đỉnh núi chụp ảnh sao băng, Hứa Nam Hành muốn ra ngoài lều ngắm sao.

Nhưng hai người ra ngoài ngồi một lúc lâu mà trời vẫn âm u, không thấy ngôi sao nào.Tiếng sủa của chó ngao trưởng thành như tiếng sấm, xa xa có tiếng sói tru vang lên liên tục.

Vừa nghe thấy tiếng sói tru, chó ngao lại bắt đầu sủa.

Đêm nay Hứa Nam Hành ngủ không ngon giấc.Ngày thứ ba, xe từ một ngôi làng khác đến, chở học sinh và giáo viên đến ngôi làng mới của họ, nơi đó có tòa nhà dạy học và ký túc xá đã được sửa sang lại.

Phương Thức Du lái chiếc xe địa hình thuê từ sân bay đi theo phía sau họ.Trường học ở làng có quy mô tương đương với ngôi trường mà cô Tác Lãng Thố Mỗ từng quản lý ngày trước.

Lần này, học sinh là những em sắp lên lớp 12, số lượng không nhiều, chỉ hơn năm mươi người.

Đám trẻ lớp 11 đều đã biết ba chữ "thi đại học" nặng nề như thế nào, sau khi ổn định chỗ ngồi, chúng bắt đầu vào học.Lúc Hứa Nam Hành lên lớp, Phương Thức Du thường đi dạo xung quanh, hoặc là vào bếp trường giúp các thầy cô làm việc vặt.

Giáo viên địa phương rất ngạc nhiên khi một bác sĩ đến từ Bắc Kinh lại thành thạo những việc này đến vậy.

Phương Thức Du giải thích rằng hắn từng tham gia chương trình hỗ trợ y tế tại một huyện ở Sơn Nam.Phương Thức Du thậm chí còn biết cách đánh bơ sữa.

Nước sữa còn lại sau khi đánh bơ cũng rất ngon.

Hắn múc một bát nhỏ cho Hứa Nam Hành nếm thử, thầy Hứa nhận xét rằng có thể pha thêm cà phê đậm đặc vào, khiến bác sĩ Phương vô cùng kinh ngạc.Sau đó ít hôm, A Diên và bạn trai anh ta tìm đến làng, mang ảnh chụp đến cho hai người.

Họ đã rửa hai tấm ảnh, file gốc cũng được gửi qua WeChat.

Bức ảnh chụp rất đẹp, A Diên nói rằng anh ta chụp ảnh động vật hoang dã mười năm nay, ít khi chụp người.

Tuy nhiên, A Diên cảm thấy một nguyên nhân lớn khiến bức ảnh đẹp như vậy là vì trong ảnh tràn ngập hình bóng tình yêu.Lúc A Diên mang ảnh đến thì Hứa Nam Hành đang lên lớp, họ không nán lại lâu, đưa ảnh xong rồi lái xe đi.

Phương Thức Du ở cùng anh trong một phòng ký túc xá giáo viên, buổi tối hắn đưa ảnh cho Hứa Nam Hành xem.Hứa Nam Hành cầm bức ảnh ngắm nghía hồi lâu, rồi đột nhiên nói: "Trước khi anh về Bắc Kinh, chúng ta quay lại đó lần nữa đi.

Biết đâu lại thấy được Namcha Barwa thì sao."

"Được đấy."

Phương Thức Du đáp.Thế là cuối tuần đó, sau khi Hứa Nam Hành phát bài kiểm tra xong, hai người lái xe đến ngọn núi hôm trước.

Vất vả lắm mới leo lại được chỗ chụp bức ảnh này.

Hứa Nam Hành thở hổn hển vì leo núi, anh khá mệt, con đường này không thể lái xe lên được.Lúc đến nơi đã hơn chín giờ tối, trên núi lạnh buốt, đỉnh Namcha Barwa đối diện vẫn ẩn mình trong mây.

Phương Thức Du nắm lấy tay Hứa Nam Hành, xoa xoa má anh, mỉm cười không rõ lý do.Phương Thức Du áp trán mình vào trán anh, cười nói: "Cậu ấm Tiểu Hứa nhà tôi lại ra ngoài chịu lạnh rồi."

Hứa Nam Hành nheo mắt: "Cậu ấm Tiểu Hứa vẫn ổn, không lạnh lắm."

Nhưng thực ra tay anh đã lạnh ngắt, Phương Thức Du nắm lấy hai tay anh xoa xoa.

Họ tìm một chỗ khuất gió ngồi xuống, nói là khuất gió nhưng thực ra cũng chỉ đỡ được phần nào.Từ tháng Sáu đến tháng Tám, hẻm núi Yarlung Zangbo có nhiều mưa và mây mù.

Thật ra hôm nay đến đây để ngắm Namcha Barwa không phải là quyết định sáng suốt.

Nhưng mà, đời người đâu phải lúc nào cũng đi đúng kế hoạch.Hứa Nam Hành muốn đến xem, cho nên họ đã đến.

Đêm nay, thần núi bị mây bao phủ không hiện ra, Hứa Nam Hành dựa vào Phương Thức Du cùng hắn trò chuyện."

Này bác sĩ Phương, lúc em nói muốn đến Tây Tạng, anh có một chút ý nghĩ nào không muốn để em đi không?"

"Có chứ."

Phương Thức Du thẳng thắn, "Bởi vì em nói đó là ngôi làng bị ảnh hưởng bởi tuyết lở, anh sợ em gặp phải chuyện gì không may.

Nếu em có mệnh hệ gì, anh thực sự không thể chấp nhận được."

Hứa Nam Hành khoác áo khoác chắn gió, khi anh cử động, lớp vải chống nước lại phát ra tiếng kêu sột soạt.

Anh hơi ngẩng đầu nhìn Phương Thức Du, hỏi: "Vậy nên anh kiên quyết muốn đưa em đến đây?"

"Ừ."

Phương Thức Du gật đầu, "Chuyển đến ngôi làng kia thì tốt hơn nhiều, anh cũng yên tâm hơn."

Hứa Nam Hành mỉm cười: "Bảo sao."

Phương Thức Du nói tiếp: "Anh cũng không nỡ xa em mà, tận một tháng hơn không được gặp em.

Nhưng... nhưng anh hiểu cho em, giống như lời em đã nói với Trác Ca trong cuộc gọi video tháng trước, "Ý nghĩa của cuộc sống nằm ở chiều sâu chứ không phải chiều dài".

Em là giáo viên, ban đầu em chọn làm giáo viên là vì muốn dạy học, vun đắp cho học sinh.

Em không phải kiểu giáo viên bộc lộ cảm xúc ra ngoài, ngược lại em rất nghiêm khắc, em cũng rất nội tâm.

Nhưng... anh có thể cảm nhận được.

Thầy Hứa à, anh rất thích em như vậy, thế nên em đến đây dạy học, anh rất vui."

"Ừm."

Hứa Nam Hành gật đầu, mím chặt môi, sau đó anh cúi đầu dùng mu bàn tay dụi mắt.Phương Thức Du trêu anh: "Ơ đừng khóc chứ thầy Hứa, đây là việc mà một người chồng như anh nên làm mà."

"Phì."

Hứa Nam Hành bật cười, "Anh bớt trêu em được không, em vừa mới cảm động chưa đầy năm giây."

Hai người dựa sát vào nhau trong gió, giống như hai con thú nhỏ lông xù, quấn lấy sưởi ấm cho nhau.

Thật ra đi đến đây rồi, có thể nhìn thấy đỉnh Namcha Barwa hay không cũng không còn quan trọng nữa.Cuối cùng những đám mây âm u vẫn bao quanh ngọn núi tuyết, Hứa Nam Hành quyết định ngồi đây một lúc rồi quay lại xe, Phương Thức Du cũng đồng ý.

Họ lại trò chuyện về những học sinh trước đây.

Khúc Trân dẫn các anh chị cùng phòng thí nghiệm đi chơi khắp nơi, giống như ngày trước họ dẫn cô đi chơi ở Bắc Kinh vậy.

Khúc Trân dạy họ trộn Tsampa, thái thịt bò, vắt sữa.

Cô còn dạy họ cưỡi ngựa và cùng nhau hát vang trên đồng cỏ.Còn có Lạc Tang Lạp Mỗ.

Lạp Mỗ năm đó thi đậu đại học ở Tây An, học ngành Kỹ thuật điện và năng lượng, sau khi tốt nghiệp thuận lợi vào viện nghiên cứu thực tập.

Chu Dương, Đức Cát và Đa Cát, ba anh em sau đó không học tiếp nữa mà đi làm ở Quảng Đông.

Mấy năm trước Chu Dương liên lạc được với Khúc Trân, kể rằng ba cậu chàng gom góp tiền kiếm được khi đi làm ở một thành phố hạng ba ở Quảng Đông, rồi hùn vốn để mở một quán cà phê.Bây giờ nghĩ lại, Hứa Nam Hành vẫn thấy rất kỳ diệu.

Lạp Mỗ yếu đuối nho nhã lại học ngành kỹ thuật cứng nhắc, còn ba anh em một năm 365 ngày thì một nửa thời gian là đứng phạt kia lại mở quán cà phê yên tĩnh.Hứa Nam Hành hỏi hắn còn nhớ ông chủ quán ăn và anh trai thật thà ở huyện nhỏ ngày trước không, không biết họ có còn ở đó không.

Phương Thức Du nói nhớ chứ, đồ ăn nhà họ khá ngon.

Hắn còn nói lần tới, khi có dịp hai người sẽ quay lại huyện để thăm họ.Phương Thức Du bảo bác sĩ Dương sẽ kết hôn vào tháng Chín, đợi thầy Hứa hoàn thành đợt dạy học tình nguyện này, hai người sẽ đi chọn quà cưới cho Dương Cáo.

Hứa Nam Hành đồng ý.Họ ngồi trò chuyện, Hứa Nam Hành cảm thấy hơi buồn ngủ.

Ở bên Phương Thức Du thật sự quá thoải mái, cơ thể Phương Thức Du ấm áp, có mùi hương thân quen và tất cả mọi thứ anh quen thuộc.

Thực ra anh cảm thấy Phương Thức Du cũng là kẻ yêu đương mù quáng.

Ba nghìn cây số, ngôi làng gặp nạn tuyết lở, hắn chẳng màng tất cả, cứ thế xin nghỉ phép theo anh đến đây.Không lâu sau, Phương Thức Du ngửi thấy mùi ẩm ướt trong không khí ngày càng nặng, cảm giác có thể sắp mưa, hắn gọi Hứa Nam Hành dậy chuẩn bị đưa anh xuống núi về.

Đêm hôm khuya khoắt không thể ở trên núi dầm mưa được.Thế nhưng Hứa Nam Hành vừa mới tỉnh dậy, anh nhìn thấy Phương Thức Du đang ở gần ngay trong gang tấc, tiếp đó, anh nhìn về phía bên cạnh gương mặt Phương Thức Du, nơi đó xuất hiện ngọn núi tuyết trọn vẹn ——"Phương Thức Du."

"Ừ."

"Nhìn kìa."

Phương Thức Du quay đầu lại.Đó là một khoảng lặng dài, họ không thể dùng những từ ngữ hiện tại của con người để miêu tả đỉnh Namcha Barwa đang ở cách họ hơn bốn mươi cây số.

Nếu bầu trời đêm yên tĩnh lúc này là một đại dương, thì ngọn núi ấy chính là viên ngọc quý giá nhất dưới đáy biển.Đây là một ngọn núi cao hơn 7700 mét so với mực nước biển, vậy nên mặt trăng nằm ngay bên cạnh nó.

Cảnh tượng này..."

Chụp... chụp lại đi."

Hứa Nam Hành cuối cùng cũng phản ứng lại, vỗ nhẹ Phương Thức Du.Phương Thức Du cũng bừng tỉnh.

Nhưng họ không có thiết bị chụp ảnh chuyên nghiệp, chỉ có điện thoại di động, mà hình ảnh chụp bằng điện thoại di động so với cảnh thực tế nhìn thấy quả thực kém xa.Phương Thức Du chụp vài tấm rồi cất điện thoại đi.

Bởi vì việc chụp ảnh đã không còn ý nghĩa nữa, tốt hơn là hãy tranh thủ ngắm nhìn thêm một lúc - một trong những lần hiếm hoi trong năm mà đỉnh Namcha Barwa lộ ra toàn bộ.Cũng rất nhanh, có lẽ chỉ mười mấy phút sau, mây mù dày đặc lại bao trùm lấy đỉnh núi cao kia, che lấp cả ánh trăng bên cạnh nó.Thế giới dường như đã thoáng chốc hé lộ một điều kỳ diệu nơi đất trời này, tựa như pháo hoa rực rỡ trong đêm tối, như cá voi xinh đẹp chợt hiện ra giữa những con sóng dữ dội của biển cả...

Tóm lại, rất ngắn ngủi.

Ngắn ngủi mà tuyệt đẹp, thậm chí khiến người ta tự hỏi, vừa rồi có phải là thật không?Hứa Nam Hành hoàn hồn lại, nói: "Nhanh, gửi cho bọn A Diên đi, làm bọn họ tức chết."

"..."

Phương Thức Du dở khóc dở cười.

Tin nhắn gửi đi, A Diên rất nhanh đã trả lời.

Anh ta rất kích động, trả lời bằng giọng nói.Phương Thức Du mở đoạn ghi âm.

A Diên quả nhiên rất phấn khích: "Mẹ kiếp!

Nam Phong Vọng Nguyệt!

Hai người may mắn quá đi!

Đẹp quá!

Trời ơi hai người may mắn thật đấy!!"

"Thật sự rất may mắn."

Hứa Nam Hành lặp lại.

Nói xong, anh nhìn vào mắt Phương Thức Du, anh cảm thấy may mắn không chỉ là nhìn thấy Namcha Barwa dưới ánh trăng, mà còn có người trước mắt này.

Anh lại nhìn về phía ngọn núi đã chìm trong mây, lẩm bẩm: "Nam Phong Vọng Nguyệt..."

Phương Thức Du "ừm" một tiếng: "Nam Phong Vọng Nguyệt, tên hay thật đấy."

Vài ngày sau, Phương Thức Du trở về Bắc Kinh.Hứa Nam Hành ở lại tiếp tục công tác giảng dạy, điều khiến anh an tâm là nền tảng của mấy nhóc học sinh này tốt hơn anh dự kiến rất nhiều.

Các em học sinh cũng rất hợp tác với anh, anh vẫn duy trì việc mỗi tuần tìm một chỗ trong làng để in đề từ kho đề Bắc Kinh cho mấy đứa làm.Mỗi ngày trò chuyện với Phương Thức Du trên WeChat, lúc mệt mỏi thì lấy ảnh A Diên chụp cho họ ra xem, nghe lại bài "Fly Me to the Moon" mà họ đã nghe khi lái xe đến đây, rồi hồi tưởng lại khung cảnh Nam Phong Vọng Nguyệt.Hôm đó Hứa Nam Hành đang coi thi, sau khi đi một vòng rồi quay lại bục giảng ngồi xuống, anh lướt xem WeChat Moments.

Vợ chồng cô Tác Lãng Thố Mỗ đã nghỉ việc vào mấy năm trước, bán nhà cũ và đàn gia súc, đưa cô bé Trác Ca đi du lịch khắp Trung Quốc.

Đứa trẻ sinh ra ở Tây Nam đất nước hôm nay đã đến Làng Bắc Cực ở Đông Bắc Tổ quốc.

Phương Thức Du chia sẻ bài tư vấn của bệnh viện, mẹ anh thì đăng ảnh món mì tương đen.Anh đặt điện thoại xuống, nhìn về phía những học sinh đang làm bài.

Sau đó, anh lặng lẽ bẻ một đoạn phấn, rồi — bốp.

Hứa Nam Hành lạnh lùng nói: "Làm bài của mình đi, còn liếc nhìn sang bên cạnh nữa là ra phía sau đứng mà làm."

Cách ngày anh kết thúc chuyến đi giảng dạy tình nguyện còn nửa tháng, hôm nay sau khi thu bài kiểm tra xong, các học sinh lập tức đi đến nhà ăn.

Trong ánh hoàng hôn đỏ cam, Hứa Nam Hành ngồi xếp chồng bài kiểm tra ngay ngắn.

Anh hít thở chậm rãi, sau đó tháo kính xuống xoa xoa mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học.Ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy nhà ăn.

Hứa Nam Hành biết giáo viên địa phương đang yêu cầu bọn nhỏ ra ngoài tráng bát trước khi quay lại lấy cơm, vì vậy những đứa trẻ này đang bưng bát đũa chạy đi chạy lại.Có một khoảnh khắc, anh như thấy mình trở về năm hai mươi lăm tuổi khi đến Nam Tây Tạng.

Lúc ấy Khúc Trân và Trác Ca mới mười mấy tuổi, hai đang ngồi xổm trong bếp nhà ăn lén ăn khoai tây chiên.

Còn anh thì đang ở sân thể dục chơi bóng rổ với Chu Dương và mấy đứa nữa.

Anh chuyền bóng, mấy đứa nhóc kia không dám bắt, rồi Phương Thức Du đón lấy.Hôm đó Phương Thức Du hút điếu thuốc mà anh đã hút, từ sau hôm đó Hứa Nam Hành bắt đầu nhận ra tình cảm mơ hồ đối với hắn.

Còn hôm nay, giờ phút này, điện thoại của anh reo lên, là cuộc gọi từ Phương Thức Du.Vừa kết nối, anh lập tức nghe thấy hắn gọi mình: "Vợ ơi~""Ừm."

Hứa Nam Hành kẹp điện thoại vào vai, gấp đôi chồng bài kiểm tra đã xếp gọn gàng, "Tan làm rồi à?"

"Tan làm rồi."

Phương Thức Du nói, "Còn em?"

"Chuẩn bị."

Hứa Nam Hành đáp.Anh nghe thấy tiếng gió rít gào bên phía Phương Thức Du, đột nhiên trong lòng anh thắt lại, nghĩ liệu có khi nào người này tan làm xong lại ngốc nghếch nổi hứng lên mà bay đến đây không?

Nghĩ lại thì không thể nào, hắn đã dùng hết kỳ nghỉ và ngày nghỉ phép trong năm rồi, hơn nữa bây giờ là giữa tuần chứ không phải cuối tuần.Tiếp đó anh biết được đó là âm thanh gì."

Tàu điện ngầm đến rồi à?"

Hứa Nam Hành hỏi."

Đúng vậy."

Năm đó kết thúc chuyến đi giảng dạy tình nguyện, Hứa Nam Hành về Bắc Kinh trước, anh cũng gọi điện cho Phương Thức Du khi tàu điện ngầm sắp đến.

Lúc ấy Phương Thức Du đang khám bệnh từ thiện ở một ngôi làng nơi biên giới.Hồi đó, họ ở hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược với hiện tại.

Bây giờ là Hứa Nam Hành ở cao nguyên bốn nghìn mét gió thổi tung tóc, còn Phương Thức Du đang chờ tàu ở tuyến số 4 đi đến Bắc An Hà Kiều.Hứa Nam Hành đặt chồng bài kiểm tra xuống, cầm điện thoại chạy ra ngoài lớp học.

Anh chạy lên sân thượng tầng bốn, bật loa ngoài, cho Phương Thức Du nghe tiếng gió của cao nguyên Nam Tây Tạng.

Gió tàu điện ngầm Bắc Kinh, gió cao nguyên Nam Tây Tạng, hai luồng gió giao thoa trong ống nghe điện thoại.

Một lúc sau, Hứa Nam Hành áp điện thoại lại bên tai, nói: "Em cũng nhớ anh, bác sĩ Phương."

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối tháng Bảy Hứa Nam Hành kết thúc chuyến đi giảng dạy tình nguyện lần này.

Thầy cô và phụ huynh học sinh địa phương tiễn anh đến huyện gần nhất, anh ngồi tàu hỏa đến Gongga.

Anh dừng lại ở huyện Gongga một đêm, chiều hôm sau bay về Bắc Kinh.Đêm đó Hứa Nam Hành ngủ rất ngon, sáng hôm sau anh tỉnh dậy rất sớm.

Hôm đó Phương Thức Du có ba ca phẫu thuật, cả ba đều là phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.

Hứa Nam Hành nói không cần hắn đến đón, không kịp thì không cần đến, dù sao cũng đã về Bắc Kinh rồi.Sau khi máy bay cất cánh, anh kiểm tra lại WeChat lần cuối, Phương Thức Du vẫn chưa trả lời, chắc là ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.

Lúc làm thủ tục lên máy bay, Hứa Nam Hành buồn chán lướt Moments.

Anh thấy cái chân máy của A Diên và bạn trai cùng với máy ảnh bị gió thổi xuống vực, tan thành từng mảnh, Hứa Nam Hành cố nhịn không bấm like.Anh còn thấy bài đăng của Chu Dương.

Cậu đăng bài tuyển dụng của quán cà phê của bọn họ, tuyển một nhân viên pha chế có kinh nghiệm làm việc liên quan.Khúc Trân bình luận: Tôi tôi tôi, tôi biết pha cà phê, tôi có kinh nghiệm!Chu Dương trả lời cô: Không cần tiến sĩ.Hứa Nam Hành cười mãi, rồi chụp màn hình gửi cho Phương Thức Du, kèm theo một câu: Ở Bắc Kinh lắc cà phê mấy tháng, cuối cùng cũng tìm được việc đúng chuyên môn rồi.Ảnh đại diện của Phương Thức Du đã đổi, không còn là linh dương Tây Tạng ở Khả Khả Tây Lý nữa, mà là ảnh chụp chung A Diên chụp cho bọn họ.

Hắn cắt lấy đoạn có đỉnh Namcha Barwa mở ảo ở phía xa.Cuối tháng Bảy, sân bay Gongga rất nhộn nhịp, kỳ nghỉ hè ở đâu cũng đầy ắp người đi du lịch.

Trong thời gian chờ đợi không có cảm giác lo lắng như anh dự đoán, anh ngồi trên ghế sofa ở phòng chờ, tháo kính xuống xoa xoa chân mày rồi đeo lại.Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu xanh nhạt bằng vải lanh cotton, quần jean xanh nước biển và giày thể thao.

Thời gian chỉ mang đến cho thầy Hứa vẻ chín chắn và cuốn hút của người đàn ông trưởng thành, anh trở nên điềm tĩnh và vững vàng hơn so với khi còn trẻ.

Anh cất điện thoại, nghe thấy thông báo của sân bay thì lập tức đứng dậy, đeo ba lô đi về phía cổng lên máy bay.Anh dùng ngón tay xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Sau khi đi qua cầu hàng không, anh thở phào nhẹ nhõm, sắp được về nhà rồi.Chuyến bay ở Tây Tạng luôn khiến người ta có cảm giác như cánh máy bay sắp chạm vào đỉnh núi.

Dưới kia, thung lũng sông ngòi, ruộng đồng, thảo nguyên trải dài ra trước mắt.

Hứa Nam Hành biết, trong một tương lai rất xa xôi nữa, mảnh đất này vẫn sẽ là nơi đẹp nhất mà anh từng thấy.Máy bay dừng lại ở một trạm trung chuyển rồi cất cánh lần nữa.

Khi sắp hạ cánh, bầu trời đêm đầy sao hiện ra.

Máy bay đáp xuống sân bay Đại Hưng.

Lượng chuyến bay ở sân bay Bắc Kinh vào kỳ nghỉ hè nhiều đến mức đáng sợ, công suất vận chuyển hành khách kinh người, gần như lúc nào cũng là giờ cao điểm.Đêm nay, quốc lộ 109 dài ba ngàn chín trăm cây số vẫn lặng lẽ nằm dưới dải Ngân Hà.

Trên con đường này, biết bao người đã gặp gỡ rồi lại chia xa.Bầu trời Tây Tạng mãi mãi trong xanh.

Ở đó có những con chim ưng xinh đẹp bay lượn, có những lá cờ Lungta bay phấp phới trong gió như đang ôm trọn tầng không.

Gió trên cao nguyên Nam Tây Tạng có thể bay xa hàng vạn dặm, nhưng Sao Hôm trên cao nguyên Nam Tây Tạng sẽ vĩnh viễn không đổi thay.Đêm nay thật yên bình.

Máy bay hạ cánh, hành khách tháo dây an toàn và lấy hành lý.

Hứa Nam Hành mở điện thoại, đeo ba lô lên vai, đi theo dòng người xuống máy bay.

Anh nhận được tin nhắn WeChat của Phương Thức Du, hắn nói rằng đang chờ anh.Các chuyến bay đêm đến Bắc Kinh hầu như đều chật kín khách.

Sau khi lấy hành lý, mọi người đi ra ngoài.

Giữa dòng người đông đúc, anh nhanh chóng tìm thấy Phương Thức Du - người này đứng trong đám đông quá nổi bật.

Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây, thắt chiếc cà vạt làm từ mảnh vải thừa còn sót lại khi anh may bộ vest năm nào, và trong tay hắn đang ôm một bó hoa hồng lớn.Hứa Nam Hành cười tươi, Phương Thức Du đang bước ngược dòng người tiến về phía anh.Đêm nay, núi Namcha Barwa ngắm nhìn trăng sáng, còn đôi tình nhân trao nhau nụ hôn tại sân bay Đại Hưng.- Hết ngoại truyện -
 
[Edit/Full] Sao Hôm Nam Tây Tạng - Cảnh Phong
Ngoại truyện: Đêm giao thừa


(Ngoại truyện được đăng trên Weibo của tác giả)Đêm giao thừa, trên màn hình máy tính là lịch phẫu thuật của ngày mai, bác sĩ phụ trách: Phương Thức Du.

Khu nội trú khá yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy có vài tiếng pháo lẻ tẻ vang lên ở bên ngoài.

Các y tá cười nói rằng, năm nào cũng có những người như vậy, lén đốt hai quả rồi chạy mất.

Thành phố Bắc Kinh cấm đốt pháo hoa, trong sân tứ hợp viện chỉ đốt vài que pháo hoa nhỏ.

Hứa Nam Hành ngồi trên bậc thềm, hai bên mỗi bên một con mèo.

Anh quay video pháo hoa mấy giây rồi gửi cho Phương Thức Du, đối phương trả lời: Cho anh ngắm em đi.Hứa Nam Hành gửi lại một dấu hỏi chấm.

Phương Thức Du nói: "Anh nhớ em rồi, cho anh ngắm đi."

Hứa Nam Hành bất lực đáp: "Sao cứ như mới yêu nhau thế?"

Sau khi anh trả lời tin nhắn đó, Phương Thức Du không nói gì nữa.

Hứa Nam Hành cũng đã quen, anh đút điện thoại vào túi, tiện tay vớt một con mèo đặt lên đùi.Lát sau, Phương Thức Du gọi video call.

Bên chỗ hắn là phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ Phương dùng camera trước, còn Hứa Nam Hành dùng camera sau, chĩa vào con mèo."

Bệnh nhân trốn mất rồi."

Phương Thức Du nói, "Vừa nãy anh không trả lời em là vì nghe thấy y tá ở ngoài nói giường số 27 "không còn ai nữa".

Anh sợ chết khiếp, còn tưởng là kiểu "không còn ai" theo nghĩa kia, ai ngờ bệnh nhân lẻn về nhà ăn cơm tất niên rồi.

Sau đó anh bảo họ gọi điện thoại qua đó, dặn bệnh nhân đừng có uống rượu."

Hứa Nam Hành ở đầu dây bên kia bật cười.

Cười một hồi, Phương Thức Du bất mãn: "Chậc, đừng cho anh nhìn mèo, để anh ngắm em đi."

Hứa Nam Hành chuyển camera lại, cũng giơ điện thoại lên cao hơn một chút.

Vừa rồi anh không muốn chuyển sang camera trước cũng chỉ vì lười giơ điện thoại lên.

Trong màn hình, thầy Hứa đang cười, phía sau là ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ cửa sổ.

Anh uể oải nói: "Không phải ngày nào cũng nhìn thấy nhau sao?"

"Ngày nào cũng thấy thì vẫn phải nhìn."

Phương Thức Du đúng là càng lớn càng dính người.

Trong sân, người nhà lại đốt thêm một gói pháo nhỏ, màn hình điện thoại nhấp nháy sáng lên mấy cái.

Hắn cứ nhìn chằm chằm Hứa Nam Hành trong điện thoại, không nói gì cả, chỉ nhìn thôi.Cuối cùng Hứa Nam Hành bị hắn nhìn đến mức chịu không nổi nữa, anh thở dài, xách con mèo xuống: "Ôi, đáng thương thế này ư, em đến bệnh viện thăm anh nhé."

"Hả?"

Ánh mắt Phương Thức Du lập tức tỉnh táo lại, "Đừng, đừng đến, đang giao thừa mà."

"Đúng vậy, đang giao thừa mà."

Hứa Nam Hành đứng dậy phủi phủi mấy sợi lông mèo, "Đợi em."

Đêm giao thừa không có nhiều xe, đường không tắc.

Hứa Nam Hành chọn mấy món ăn vặt mà Phương Thức Du thích từ khay đồ ăn vặt ở nhà, lái xe đến bệnh viện, đến bầu bạn với bác sĩ Phương nhà anh.---Ngoại truyện tác giả đăng từ đêm giao thừa rồi nhưng giờ tui mới nhớ ra để đăng lên đây cho mấy sốp đọc hic
 
Back
Top Bottom