[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 121,295
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Edit|Dm] Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y (Phần 1)
Chương 179: Hung tin
Chương 179: Hung tin
Sau khi đạt thành sự đồng thuận, Tống Thanh Hàn không vội nói ngay cách đặt ống dẫn cho Mộc Thanh Phong, mà để hắn xử lý công việc như thường ngày, đợi đến thời điểm bước vào chu trình tiếp theo, mới vừa thao tác vừa giảng giải cho hắn.Chỉ riêng việc đặt ống dẫn thì không tính là đau đớn gì, bởi vậy Mộc Thanh Phong không dùng thuốc phiện nữa, hơn nữa có đau đớn cũng giúp giữ tỉnh táo, thuận tiện ghi nhớ động tác của Tống Thanh Hàn.Đợi đến khi Tống Thanh Hàn làm xong toàn bộ các thao tác, hắn về cơ bản cũng đã nhớ được hết mọi bước.Thấy Mộc Thanh Phong không hỏi thêm gì, Tống Thanh Hàn cũng không cho là hắn ngạo mạn gì, bởi cậu biết những kẻ dị nhân này vốn dĩ đã có chỗ khác người, ngay cả Nguyên Văn Hiên còn có thể làm được chuyện nhìn qua là nhớ, thì Mộc Thanh Phong làm được cũng chẳng có gì lạ.Có điều, dạy xong rồi cậu cũng không rời đi ngay, mà để Mộc Thanh Phong tiếp tục công việc, chờ đến chu trình tiếp theo, đợi tận mắt thấy Mộc Thanh Phong tự tay thao tác trọn vẹn một lần mà không gặp vấn đề gì, cậu mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cáo biệt.Nói thật lòng, chỉ riêng cảm giác thân thể nhẹ nhõm thì chưa thể chứng minh cách làm này của Tống Thanh Hàn có thể giúp Mộc Thanh Phong sống thêm ba năm, thế nhưng Mộc Thanh Phong lại thật lòng tin tưởng cậu, cũng chẳng rõ lý do là gì, bởi vậy khi Tống Thanh Hàn tỏ ý muốn rời đi, hắn không những không ngăn cản, mà còn lập tức đồng ý, thậm chí bảo lão Tuyên đích thân hộ tống ba huynh đệ sinh ba cùng Tống Thanh Hàn trở về.Trước lúc Tống Thanh Hàn rời đi, Mộc Thanh Phong bất chợt lên tiếng:"Ba huynh đệ ấy, với ngươi mà nói, e rằng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Nhưng thứ đã đem bán rồi, cũng giống như nước tát đi không thể vớt lại được nữa.
Chúng ta cũng chẳng giúp gì được.
Ta chỉ có thể nhắc ngươi một câu, tự mình lo lấy."
Tống Thanh Hàn khựng lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu nhìn về phía ba huynh đệ sinh ba đang được lão Tuyên đưa lên xe ngựa, trong mắt thấp thoáng một tia cảm xúc khó gọi thành tên.Chẳng lẽ...
điều mà ba người họ vẫn sợ, chính là chuyện này?Ngay cả bản mình Tống Thanh Hàn còn không có năng lực tự bảo vệ chứ đừng nói đến là bảo vệ bọn trẻ.
Huống chi diện mạo của ba đứa quá dễ nhận ra, một khi xuất hiện trên phố, e rằng lập tức sẽ bị chú ý.
Đến lúc đó, dù có lòng muốn trốn cũng trốn khó thoát khỏi phạm vi Thành Nguyệt Bán.May mà còn có chuyện cứu chữa Mộc Thanh Phong làm lớp đệm, người bên ngoài hẳn là chưa đoán ra ba đứa sinh ba đang ở đâu.
Chỉ cần lát nữa về thẳng nhà, không để ai nhìn ra sơ hở, chắc là giấu được.Nghĩ vậy, Tống Thanh Hàn mang theo Nguyên Văn Hiên ngồi vào trong xe ngựa, ra dấu "suỵt" với ba người, thấy trong mắt bọn họ đầy vẻ căng thẳng và bất an, thì bình tĩnh nói: "Lúc trước đến chết cũng không sợ, thì bây giờ có gì phải lo?"
Thật ra từ sau lần Tống Thanh Hàn tới thăm, ba người kia cũng không tìm cách tự sát nữa, ba bữa đều ăn uống đầy đủ.
Lúc này nghe Tống Thanh Hàn nói vậy, bất giác nhớ lại cảm giác đau đớn khi tự sát, lòng chợt co thắt lại, nhưng nét mặt thì lại buông lỏng rõ rệt.Nếu nói đến người cần phải căng thẳng, thì phải là Tống Thanh Hàn mới đúng.
Bên này vừa mới giải quyết xong, bên kia lại phải đi xử lý rắc rối lớn hơn nữa.
Cái đầu này, cứ như bị ép phải chống đỡ hết việc này đến việc khác, muốn được yên thân thật chẳng dễ dàng gì.Chỉ nghĩ đến chuyện trong nhà vẫn còn một đứa con lai đang chờ, đầu cậu lại càng đau hơn, đành nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, bắt đầu thở đều định thần.Xe ngựa lặng lẽ lăn bánh, chẳng bao lâu sau đã về đến cửa viện của Tống Thanh Hàn.Cậu mở mắt, trực tiếp nhảy xuống xe, mở cổng lớn cho xe ngựa chạy vào, sau khi nhìn quanh bốn phía xác nhận không có ai, liền đóng cổng lại, để ba huynh đệ kia nhanh chóng xuống xe, rồi mới mở cửa một lần nữa cho xe ngựa rời đi.Một loạt động tác này nói thì dài, nhưng làm thì chỉ trong chớp mắt.
Đợi đến khi ba đứa kịp phản ứng, thì đã đứng trong sân nhà Tống Thanh Hàn, ngơ ngác nhìn xung quanh.Sân nhà Tống Thanh Hàn tuy rộng rãi, nhưng vẫn còn cách xa chỗ ở của giới quý tộc.
Hơn nữa họ nhìn quanh đã lâu mà vẫn chưa thấy hạ nhân nào ra mặt, phần nào cũng đoán ra được chút gì đó, trong lòng khó tránh khỏi có phần thất vọng.Nói ra thì có phần tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật - chỉ khi Tống Thanh Hàn trở nên đủ mạnh, bọn họ mới có thể sống yên ổn mà không bị tổn hại.
Còn về sau có quay trở lại hay ra sao, thì lại là chuyện khác.Biểu cảm trên gương mặt ba người kia rõ ràng đến mức, dù Tống Thanh Hàn có muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng khó.
Có điều cậu không nói gì, dẫu sao có nói cũng vô ích, chỉ bảo Hoa Liên dẫn ba đứa sinh ba đi chọn một gian phòng trống để ở, sau đó thì mệt mỏi tắm nước nóng, mặc nguyên quần áo nằm xuống ngủ.Tuy nói ở chỗ Mộc Thanh Phong, bọn họ cũng không ngăn cản cậu ngủ, nhưng giường nhà người khác sao thể sánh với giường nhà mình?
Huống chi lại ở trong hoàn cảnh như vậy, muốn ngủ yên một giấc ngon thật sự là nhiệm vụ bất khả thi.
Cậu ngủ một mạch đến khi trời tối mịt, vừa mở mắt ra đã thấy Võ Đại Hổ ngồi bên mép giường, sắc mặt nghiêm túc nhìn cậu.Nếu nói Võ Đại Hổ là vì nhớ cậu nên mới lặng lẽ ngồi nhìn, thì cậu tin.
Nhưng cái vẻ mặt lúc này của hắn thì chẳng liên quan gì đến nhung nhớ cả, bởi vậy cậu dứt khoát hỏi: "Có tâm sự à?"
Võ Đại Hổ khựng lại một chút, thấy Tống Thanh Hàn đã tỉnh, đang trợn tròn mắt nhìn mình, theo phản xạ "Ừ" một tiếng.Chỉ là sau tiếng "Ừ" đó, hắn lại như bị mắc xương ở cổ, mãi chẳng nói được câu tiếp theo.Tống Thanh Hàn trong lòng chợt thấy bất an, biết chắc Võ Đại Hổ sắp nói điều gì đó chẳng lành, nhưng nghĩ mãi cũng không đoán ra nổi chuyện gì có thể khiến hắn phiền lòng đến thế, mắt đảo một vòng, dò hỏi: "Vũ Lâm Vệ gặp chuyện rồi?
Hòa Ninh xảy ra chuyện rồi?"
Thấy vẻ mặt Tống Thanh Hàn càng lúc càng căng thẳng, Võ Đại Hổ không muốn để cậu đoán bừa, dứt khoát nói thẳng: "Ta phải ra tiền tuyến."
Lời này vừa dứt, đôi môi Tống Thanh Hàn lập tức mím chặt thành một đường thẳng, mắt nhìn xuống ngón tay mình, gương mặt hoàn toàn không thể nhìn ra được tâm tình gì.Cậu nói ra thì Võ Đại Hổ đau lòng, mà cậu không nói gì thì hắn càng đau lòng hơn.
Nhưng cái miệng của Võ Đại Hổ từ trước đến nay vụng về, chẳng biết mở lời an ủi thế nào, nghẹn cả buổi mới nói được một câu: "Ngươi yên tâm, ta không dễ chết vậy đâu."
Tống Thanh Hàn trừng mắt nhìn hắn, không vui nói: "Ta đúng là lần đầu tiên thấy có người tự nói mình không dễ chết đấy.
Không chết thì là tốt à?
Nhỡ tay gãy chân què thì sao?
Hừ!
Ta đang nói gì thế này, đều do ngươi cả!"
Nhìn dáng vẻ cậu lầu bầu tự nói, lại có phần đáng yêu, khóe môi Võ Đại Hổ cong lên, chậm rãi nói: "Đám người Man Di không biết phát điên gì, mới vừa ký xong hiệp định đã lại khởi binh, đánh úp chúng ta một trận, tổn thất nặng nề.
Bọn ta, đã đến lúc ra trận rồi."
Tống Thanh Hàn tuy có thể chấp nhận lời giải thích này, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái, không nhịn được hỏi: "Ta cũng có thể đi.
Suy cho cùng, ta vẫn là người của Thái y viện được cử ra tiền tuyến cứu người, chẳng phải có thể cùng các ngươi đi sao?"
Thấy cậu nói câu này mà đôi mắt như đang phát sáng, Võ Đại Hổ bật cười, đưa tay xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói:"Người của Thái y viện nào dễ hy sinh như vậy?
Đi đầu vẫn là mấy thầy thuốc què quặt trước, ai bị thương nặng sẽ được đưa về cho các ngươi cứu chữa.
Ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, đừng để ta phải lo lắng."