Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn

[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 20


Edit: Cây Nấm Nhỏ________________________Chương 20Bộ quản lý con người và bán thú.Sắc mặt Nghiêm Húc tối sầm theo sau Tần Vệ: "Nguyên Cốc đâu?"

"Chẳng phải tôi đang dẫn anh đi đấy sao?"

Tần Vệ cúi đầu nhìn đồng hồ "Mỗi ngày cách hai tiếng người bên phòng thí nghiệm sẽ đổi ca, người bên trong vừa đi, giờ anh vào đi, tôi sẽ kéo chân mấy người ca sau một chút.

Trong vòng năm phút anh phải rời khỏi đấy."

Nghiêm Húc nghiêm túc quan sát Tần Vệ."

Nguyên Cốc là do tôi và người trong bộ quản lý đem về, đây là công việc của tôi.

Thật chất tôi không có bổn phận phải mang anh tới gặp cậu ta, nhưng Rắn nhỏ nhà tôi muốn tôi giúp anh, tôi bất đắc dĩ mới làm thôi."

Tần Vệ quay đầu tiếp tục nói: "Chuyện này không liên quan gì tới Bạch Yến, anh đừng có giận chó đánh mèo."

"Được thôi."

Tần Vệ đứng ngoài cửa canh chừng, để Nghiêm Húc đi vào.Phòng thí nghiệm to đùng không một bóng người, Nghiêm Húc nghe được cách mình không xa có một hơi thở rất nhẹ đang giấu mình.Nghiêm Húc đi theo hướng phát ra tiếng động, trong một cái ngăn tủ tại một góc sáng sủa, nhíu mày nhỏ giọng kêu: "Nguyên Cốc?"

Một giọng nói mềm nhẹ từ trong tủ treo quần áo truyền ra: "Dạ?"

Nghiêm Húc lại gần, cầm cánh cửa mạnh tay kéo ra, ai ngờ ngăn tủ này không có khóa gì lại, hắn nhẹ nhàng là có thể mở được.Hắn dùng sức quá mạnh, kéo cả Nguyên Cốc và cái hộc tủ rớt ra chung luôn.Nghiêm Húc đặt hộc tủ lại chỗ cũ, ngồi xổm xuống nhìn Nguyên Cốc ở góc tủ."

Hộc tủ không khóa, sao em không trốn?

Muốn ở đây ăn năm mới hả?"

Nguyên Cốc miễn cưỡng dùng cằm chỉ vào cổ tay buông thõng của mình, biểu tình nhẫn nhịn đau đớn.Nghiêm Húc nhìn theo ánh mắt của Nguyên Cốc, phát hiện trên cổ tay cậu có một chiếc vòng bạc.Nhưng nó không phải là vòng tay đơn thuần, mà như cắm vào mạch máu, quặm chặt cổ tay Nguyên Cốc lại.Con ngươi Nghiêm Húc co rụt lại thành một đường thẳng.Trong cơn giận dữ, Nghiêm Húc phải cực lực kìm nén lại thú tính của mình, ngồi xổm nói: "Tôi đưa em đi."

Nguyên Cốc nhẹ lắc đầu: "Cái vòng này hình như có tác dụng gì đó với máu của bán thú, tôi chỉ nhẹ cử động cũng rất đau."

Cho dù lúc trước nghe Nguyên Cốc kể lại chuyện bị rách mất tai phải, Nghiêm Húc chưa từng nghe Nguyên Cốc nói 'đau'.Nghiêm Húc cứng lại, thậm chí không dám nghĩ tới đau đớn mà Nguyên Cốc phải chịu hiện tại.Hắn mềm giọng nói: "Vậy không được nói nữa."

Nghiêm Húc nhìn biểu tình mờ mịt của Nguyên Cốc lại giải thích: "Nói chuyện lưỡi cũng chuyện động."

"Ồ."

Nguyên Cốc dường như hiểu ra đáp một tiếng.Nghiêm Húc hiện tại không có tâm trạng mắng cậu, đứng lên xoay người: "Tôi tìm cái gì có thể tháo vòng này ra."

"Vô dụng thôi.

Nơi này là phòng thí nghiệm, cái gì có thể dùng tôi đều thử rồi, nên mới trốn trong tủ quần áo."

"Đều thử rồi?"

Nghiêm Húc ngạc nhiên "Không phải cử động là đau sao?"

Nguyên Cốc ngẩng đầu, cho dù là động tác nhỏ như vậy cũng khiến cậu hít hơi.Cậu nhìn Nghiêm Húc, bởi vì mặt không có nhiều biểu cảm, thoạt nhìn có vẻ trịnh trọng: "Tôi sợ sau này không được nhìn thấy anh nữa."

Trong lòng Nghiêm Húc mềm thành bãi nước.Nguyên Cốc mở miệng từ trước tới giờ đều không phun được cái ngà voi nào, hiện tại có thể dùng vài từ đơn giản chủ động nói ra tâm tình mình đã là tiến bộ lắm rồi.Nghiêm Húc ngồi lại trước Nguyên Cốc, một tay nâng hộc tủ lên, cúi người hôn lên môi Nguyên Cốc."

Tôi hỏi em một lần nữa..."

Nghiêm Húc cọ môi Nguyên Cốc "Cho dù có chuyện gì, em cũng sẽ đi theo tôi phải không?"

"Phải."

Nguyên Cốc đáp."

Được."

Nghiêm Húc hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu "Chờ tôi trở lại."
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 21


Edit: Cây Nấm Nhỏ____________________________Chương 21Khi Nghiêm Húc đi ra, Tần Vệ đang dựa vào lang cang chơi điện thoại.Anh ta thấy Nghiêm Húc, kinh ngạc nói: "Anh thế mà thực sự không đem cậu ta ra?"

"Đem ra làm gì?

Chờ mấy người lại bắt về à?"

Nghiêm Húc liếc Tần Vệ một cái "Văn phòng trưởng ban ban quản lý nằm ở đâu?

Đưa tôi qua đó."

Nghiêm Húc đi vào văn phòng trưởng ban ban quản lý.Trưởng ban vừa mới nghe điện thoại xong, ngẩng đầu thấy Nghiêm Húc, có chút kinh ngạc hỏi: "Nghiêm Húc?

Hôm nay cũng không phải ngày họp, cậu tới đây làm gì?"

"Tôi muốn hỏi chút chuyện về con thỏ kia."

Trưởng ban khó hiểu hỏi lại: "Hả?

Con thỏ gì?"

Nghiêm Húc nheo mắt lại: "Nơi này chỉ sợ chỉ có một con thỏ."

Trương ban nhìn hắn nói: "Ngồi trước đã."

Lại nói: "Cậu đừng nghĩ tôi giả ngu.

Con thỏ kia chính là bí mật của ban chúng tôi."

Nghiêm Húc cười nhạo: "Từ khi nào mà người của tôi lại thành bí mật của ban quản lý vậy?"

Trưởng ban vỗ đùi: "Ai da, cái gì mà người chứ, vật nhỏ kia còn không tính là bán thú, làm sao có thể tính như vậy."

"Ông không cần xàm xí với tôi."

Nghiêm Húc nghiêng đầu "Nghe giọng điệu của ông, bán thú so ra thấp kém hơn con người nhỉ?"

"Nào có, trong phạm vi thống trị của cậu nhiều bán thú trung thành và tận tâm như vậy, chúng tôi đuổi theo còn không kịp ấy chứ."

Trưởng ban cười nói "Vậy theo cậu nói, thỏ không tám trăm cũng có một ngàn, không lẽ con nào cũng đưa đến cho cậu —""Tôi nói con thỏ trong phòng thí nghiệm kìa."

Nghiêm Húc cắt ngang."...

Con kia, thì không được."

Trưởng ban kéo kéo khóe miệng "Không hổ là kẻ thống trị, tin tức linh thông, vật nhỏ kia mới tới đây mấy tiếng là cậu đã biết rồi."

"Tại sao không được?"

Nghiêm Húc lạnh lùng chất vấn "Em ấy là bán thú, lại ở trong khu vực thống trị của tôi, chỉ cần em ấy không phạm tội, về tình về lý đều do tôi quản, khi nào thì tới phiên ban quản lý mấy người nhúng tay vào."

"Cậu ta nào phải bán thú."

Trưởng ban kiên nhẫn giải thích "Cậu gặp cậu ta rồi, hẳn cũng thấy cả hai khác biệt?"

"Đúng vậy."

"Nghiêm Húc, người làm kẻ thống trị đã nhiều năm, cũng phải hiểu được nỗi lo của chúng tôi chứ?

Đừng nói là người, bộ dáng hình thú của cậu ta cũng đều ngốc nghếch như vậy, làm sao tính là bán thú?

Đặt ở xã hội con người còn khiến cho dân chúng hoảng loạn ấy chứ, ban quản lý không trực tiếp xử chết cậu ta đã là nhân từ lắm rồi."

"Nhân từ?!"

Nghiêm Húc cười lạnh.Nghiêm Húc đương nhiên biết, bộ dạng ngốc nghếch không thể hiện được nhiều biểu và tai phải không hoàn chỉnh của Nguyên Cốc là ban quản lý ban tặng.

Nghiêm Húc đã thấy, Nguyên Cốc ở chỗ ban quỷ lý bị vòng bạc cắm vào mạch máu và xương ở cổ tay dùng để ức chế sức mạnh của cậu ấy.Hắn không dám tưởng tượng, tại phòng thí nghiệm đó, cậu đã bị đối đãi như thế nào.Mà hiện tại hắn gặp được Nguyên Cốc ở đấy, thân thể và tinh thần đều bị tổn thương, ít nhiều đều do thí nghiệm gây ra."

Tôi đoán rằng sự nhân từ của mấy người khiến Nguyên Cốc chạy còn không kịp ấy chứ."

"Nghiêm Húc, cậu..."

"Em ấy đúng là không thông minh lắm, hình thú cũng ngốc nghếch, nhưng em ấy đang tồn tại, không phải là thứ phế phẩm mấy người có thể tùy tiện đem đi thí nghiệm.

Ít nhất, đối với tôi là không phải."

Nghiêm Húc nhìn chằm chằm trưởng ban, gằn từng chữ: "Em.ấy.là.người.yêu.của.tôi."
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 22


Edit: Cây Nấm Nhỏ________________________Chương 22"Tôi sẽ đưa em ấy đi."

Nghiêm Húc gọn gàng dứt khoát nói."

Không được.

Con thỏ kia là vật thí nghiệm cực kỳ quý hiếm, không thể nào tùy tiện tặng cho cậu."

Trưởng ban cau mày."

Nghiêm Húc, mấy năm nay ban quản lý đối xử với cậu không tệ, cậu là người biết phân nặng nhẹ, vì sao còn muốn trở mặt với chúng tôi?"

Vật thí nghiệm cực kỳ quý hiếm...Nghiêm Húc cười nhạo."

Các người bắt Nguyên Cốc làm thí nghiệm, chẳng qua là muốn nghiên cứu ra phương pháp ức chế sức mạnh của bán thú mà thôi.

Có Nguyên Cốc là mở đầu, sau này còn không biết có bao nhiêu bán thú sẽ bị bắt đi làm thí nghiệm.

Hôm nay nói Nguyên Cốc si dại, ngày mai có khi nói bán thú là phế phẩm không chừng, miệng thì lúc nào cũng nói con người và bán thú ngang hàng, kỳ thực muốn cùng các người chung sống hòa bình chỉ mộng tưởng."

Nghiêm Húc nói một hơi dài, nói xong liền dựa vào sô pha.Phiền!Nói chuyện với đám con người này mệt chết đi được.Vẫn là thỏ ngốc tốt nhất."

Cậu nói bậy bạ cái gì đó?

Ban quản lý chỉ cần một bán thú để thí nghiệm làm nghiên cứu thôi.

Theo cậu nói, trăm năm qua con người không ngừng nghiên cứu cơ thể chính mình, chẳng lẽ cũng vì áp chế bản thân sao?"

"Ông đừng có mà đánh trống lảng, tôi ghét nhất điểm này ở con người.

Nói rất dễ nghe, ngoài cái túi da khác nhau thì có gì hơn chúng tôi chứ."

Nghiêm Húc dứt khoát khoát tay."

Hôm nay tôi nhất định phải dẫn em ấy đi, nếu ban quản lý muốn hòa bình ngồi xuống nói chuyện tôi nhất định sẽ không từ chối, nếu không, tôi cũng không biết đám bán thú biết ban quản lý làm loại thí nghiệm này sẽ nghĩ gì nữa."

Trưởng ban vỗ bàn cái gầm: "Tôi đã nói cậu ta không phải bán thú."

"Ông nói cũng vô dụng."

Nghiêm Húc mặt không đổi sắc "Khi tôi truyền chuyện này ra ngoài vẫn có thể thêm mắm dặm muối."

"Cậu..."

Trưởng ban tức giận nhìn Nghiêm Húc một lát, cuối cùng xoa tay thỏa hiệp, thở dài nói "Cậu nghe tôi nói trước, hai ta mỗi người nhường một bước."

"Hai năm gần đây áp lực của ban quản lý đối với kẻ thống trị càng ngày càng lớn, đơn giản là kiêng kị sức mạnh của các cậu ngày càng tăng.

Cho nên mới phải vội vã nghiên cứu ra đồ vật này nọ để đề phòng thôi."

Nghiêm Húc nói: "Nếu tôi nguyện ý giao quyền lực ra thì sao?"

Trưởng ban sửng sốt: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi sẽ giao ra quyền thống trị bán thú của thành phố A cho các người.

Dựa theo quy tắc, kẻ thống trị tiếp theo sẽ do tôi chỉ định, nếu các người chịu thả Nguyên Cốc ra, tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài, kẻ thống trị tiếp theo do mấy người đề cử.

Mặt khác, tôi sẽ đưa Nguyên Cốc rời khỏi xã hội nhân loại, không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của bán thú và ban quản lý nữa."

Trưởng ban không ngờ được Nghiêm Húc có thể làm tới nước này, khiếp sợ tới không nói được gì."

"Có một con rối làm kẻ thống trị, ban quản lý muốn làm cái gì thì làm, tốt hơn khi tôi tại vị chứ?"

"Cậu... cậu vì con thỏ đó mà có thể làm tới nước này?

Cậu ta..."

Trưởng ban biểu tình phức tạp.Nghiêm Húc đứng lên: "Tôi có thể đi đón em ấy rồi chứ?"

Hắn không quan tâm cảm xúc của trưởng ban, xoay người rời khỏi văn phòng.Nghiêm Húc ra điều kiện đủ hấp dẫn, ban quản lý không có lý do gì làm khó Nguyên Cốc nữa.Nếu ban quản lý giữ lại Nguyên Cốc, thì cũng chỉ được cậu ta, để lọt kẻ thống trị mạnh nhất của bán thú là Nghiêm Húc đây, thậm chí có thể trở mặt với hắn, hình thành nên hận thù không đáng.

Nhưng nếu giao ra Nguyên Cốc, theo như lời Nghiêm Húc nói, một kẻ thống trị bù nhìn có thể mang đến rất nhiều lợi ích cho ban quản lý, đến lúc nghiên cứu bán thú không còn gì cản trở nữa.Thật là...

Vốn muốn để cho Gấu Nhỏ kẻ thống trị đời kế, bây giờ chắc chỉ có thể dùng thủ đoạn đẩy nó lên thôi.Phiền thật.Nghiêm Húc vừa đi vừa nghĩ, một lát liền tới phòng thí nghiệm, hắn cầm chìa khóa khi nãy chưa trả lại cho Tần Vệ nghênh ngang đi vào,Một đám người mặc đồ trắng tìm kiếm bóng dáng Nguyên Cốc chung quanh, thấy Nghiêm Húc lập tức tiến lên ngăn cản: "Này, người không phận sự, miễn vào..."

Nghiêm Húc không kiên nhẫn đẩy bọn nhọ ra, dựa theo tiếng hít thở tìm Nguyên Cốc, từ trong đống dụng cụ đầy tro bụi ôm thỏ con ra.Một tên mặc áo blouse trắng lại nói cám ơn rối rít: "Cám ơn cám ơn, cuối cùng cũng tìm được."

Nghiêm Húc grừ một tiếng, ôm Nguyên Cốc né tay đối phương: "Làm gì đó?"

Hắn chỉ vào vòng bạc ở chi trước của Nguyên Cốc nói: "Kêu trưởng ban quản lý của mấy người lại đây tháo cái thứ quỷ quái này xuống cho tôi."

"Cái, cái gì?"

"Nhanh lên chút.

Còn rùa bò tôi sẽ đem vòng bạc này làm khoen mũi cho mấy người hết."

Đối phương bị ánh mắt hung ác của Nghiêm Húc dọa sợ, một bên luống cuống tay chân gọi điện, một bên khán nghị: "Anh là ai?

Sao lại hành động như vậy?"

"Tôi?

Bây giờ là nhân viên ngoài biên chế."

Nghiêm Húc lệch đầu đáp.Nguyên Cốc trong lòng bàn tay hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 23 - Hoàn


Edit: Cây Nấm Nhỏ_________________________Chương 23:Nguyên Cốc còn chưa hồi phục tinh thần, nguy cơ đã được giải quyết một cách thần kỳ.Đến khi thân thể không còn đau đớn, cậu đã ngồi ở ghế phó lái, được Nghiêm Húc chở về gara nhà.Nghiêm Húc giữ đầu cậu, phát hiện cậu động đậy, liền hỏi: "Cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Thỏ xám chậm rãi gật đầu.Nghiêm Húc lại hỏi: "Ngoại trừ ngoài vết thương trên tay, còn chỗ nào khó chịu nữa không?"

Thỏ xám chậm rãi lắc đầu."

Ngoan."

Nghiêm Húc mang cậu xuống xe, ở trên không trung không ngừng lắc lư.Nguyên Cốc bị hắn lắc đầu óc choáng váng, hai cái lỗ tai xoạch xoạch qua lại, cổ họng bất đắc dĩ phát ra âm thanh khán nghị."

Em trốn cái chỗ gì mà dơ dễ sợ, nói thiệt tôi chỉ muốn vứt đi thôi."

"..."

Hàng xóm vừa đi vào gara có chút mờ mịt nhìn Nghiêm Húc."

Không có gì, tôi phủi khăn lau ấy mà."

Nghiêm Húc nhìn phía hàng xóm giơ con thỏ trong tay ra.Nghiêm Húc vào nhà, đặt Nguyên Cốc lên bàn, mở đèn lên, nâng tay cậu lên xem xét kỹ càng."

Bị xuyên qua xương luôn đúng không?"

Thỏ xám gật đầu."

Làm sao giờ..."

Nghiêm Húc nhẹ nhàng nhéo mông cậu "Đầu óc vốn đã không tốt, bây giờ chân còn tàn."

Nguyên Cốc nghe hắn nói đầu óc mình không tốt, chậm rãi rút vuốt trong lòng bàn tay hắn về.Nghiêm Húc nhẹ nhàng cầm lại, cúi đầu nhìn cái đầu nho nhỏ, hôn lên móng vuốt xù lông: "Đùa em thôi."

Nguyên Cốc giật mình nhìn hắn chăm chăm.Nghiêm Húc rất ít khi nào dịu dàng với cậu như thế, Nguyên Cốc cảm thấy có chút không chân thật."

Nguyên Cốc, chúng ta phải chuyển nhà."

Nghiêm Húc nhìn vào mắt cậu.Nguyên Cốc chớp chớp đôi mắt màu đỏ của mình, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn."

Dọn đến... rừng rậm xa xôi."

Nguyên Cốc lại trừng mắt, chậm rãi híp mắt lại.Anh đang nói gì vậy?"

Đã sớm chán nơi này, cuối cùng có thể tìm cái cớ để cách ly con người xa chút rồi."

Nghiêm Húc tiếp: "Trở về dưỡng lão, được không?"

Nguyên Cốc nhớ đến ký ức sống sót giữa răng nanh của động vật ăn thịt, không khỏi run rẩy."

Sao vậy?

Trước kia bị ai ăn hiếp hả?"

Nghiêm Húc có chút buồn cười, thuận tay vuốt đám lông rối bời của cậu "Có tôi ở đây, không có dã thú nào dám cắn em đâu."

Nguyên Cốc nghĩ nghĩ, rồi tiến lên ôm lấy ngón tay của Nghiêm Húc cọ cọ.Chính cậu bởi trốn tránh dã thú mới đến xã hội loài người để sinh tồn, hiện tại đã có Nghiêm Húc, cậu trở về tự nhiên cũng tốt.Chỉ cần Nghiêm Húc đừng bỏ cậu lại là được.Nguyên Cốc nghĩ, đôi môi ba cánh lạnh huých huých lên ngón tay hắn."

Muốn hôn tôi sao?"

Nghiêm Húc giật giật ngón tay cười nói "Không được, em nhanh chóng khôi phục lại, biến thành hình người mới có sức hôn chứ."

Có người nói, ngọn núi cạnh thành phố A không biết khi nào mọc ra một ngồi nhà gỗ, có hai người trẻ tuổi ở đó, có người bắt gặp hỏi, họ liền nói là đi công tác, dã ngoại dò thám.Làm việc gì mà ở chỗ này?

Núi này cao bao nhiêu chứ, hổ báo cáo chồn gì đó, có chín cái mạng cũng không đủ dùng.Cũng có người nói, thật chất là vườn không nhà trống, ban ngày lên núi gặp mưa to vào trú cũng không gặp được người nào.Có người nói, việc lạ ở ngọn núi này không chỉ dừng lại ở đó đâu.Ngoại trừ một căn nhà gỗ không biết có người ở hay không, lâu lâu còn có người bắt gặp một con báo rất đẹp ngậm con thỏ trong miệng đi khắp nơi.Sao lại có con báo ngậm con mồi trong miệng mà không ăn chứ?Thiệt là lạ!-END-Tác giả nói lên cảm nghĩ của mình:Bộ này viết thực sự chậm, tôi rất xin lỗi và tôi không ngờ rằng có rất nhiều người theo dõi (thực tế cũng không nhiều lắm) (vì sự thật là cập nhật quá rùa nên nhiều người sẽ nản) Tôi rất biết ơn vì các bạn đã theo dõi đến đoạn kết, coi như cũng có thể ăn nói với mọi người.

Sau này nếu có thể sẽ lại đào thêm một số phiên ngoại thỏ báo, rắn nhỏ, cáo nhỏ gì gì đó.Phần TXT báo và thỏ đã đặt ở Weibo, chị em có nhu cầcó thể down về.Cảm ơn rất nhiều vì đã đọc.– Hoàn chính văn –
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
PN: Thỏ vàng & Thỏ bạc


Edit: Cây Nấm Nhỏ__________________________(Số chương mình giữ theo trên Wiki)Chương 26: Thỏ vàng thỏ bạcGiữa trưa hôm nay, mặt trời tỏa ánh sáng ấm áp vô cùng thoải mái, báo ôm thỏ xám của mình nằm ở bờ sông ngủ trưa.Nghiêm Húc đang định trở mình, vô thức vươn móng vuốt, bỗng nghe được 'tủm tủm', âm thanh vật rơi xuống nước, tỉnh cả người.Hắn quơ rớt thỏ con của mình xuống sông!!Nghiêm Húc nhanh chóng biến thành hình người, lao qua, nhưng mà, Nguyên Cốc hình thể vốn đã nhỏ, sức lại yếu, mới lọt xuống sông chớp mắt đã không biết trôi đi đâu rồi.Nghiêm Húc nhíu mày.Sông này nông như vậy, tại sao Nguyên Cốc vừa mới rơi xuống đã bốc hơi?Vả lại, con thỏ ngốc không biến trở lại hình người bò về sao?Nghiêm Húc còn đang suy nghĩ, bỗng một chàng trai mặc đồ cổ đại từ trong lòng sông đứng lên.Nghiêm Húc: "Ngươi là ai?"

"Ta là Hà Bá."...

Sông nhỏ vậy cũng có hà bá."

Chàng trai trẻ" Hà Bá cười nhẹ, từ trong ngực lấy ra một con thỏ màu vàng rực rỡ "Con thỏ vàng này là của ngươi hả?"

Nghiêm Húc trộm quan sát, thỏ con kia rất lạ, bộ lông trên người còn rực rỡ chói mắt hơn ánh mặt trời trên cao... nhưng mà, không phải thỏ ngốc nhà hắn.Nghiêm Húc đáp: "Không phải."

"Vậy hả?"

Hà Bá vén ống tay áo lên, ở trong nước mò vài cái, lại ôm lên một con thỏ bạc "Con màu bạc này thì sao?"

Nghiêm Húc lại ngó ngó.Con thỏ cũng không tệ, màu bạc trên người như ánh trăng đêm, trong trẻo mà lạnh lùng... nhưng cũng không phải là con thỏ xám của hắn.Nghiêm Húc trả lời: "Không phải."

Hà Bá gật đầu, lại lục lọi trong lòng sông túm một con thỏ xám lên.Cả thỏ ướt chèm nhẹp, trong lòng bàn tay Hà Bá nhìn cực kỳ đáng thương, còn không ngừng run rẩy, đôi mắt đầy phẫn nộ lúc nhìn thấy Nghiêm Húc liền sáng lên.Hà Bá: "Vậy con thỏ xám tầm thường này là của ngươi?"

"Đúng vậy!"

Nghiêm Húc đáp.Hà Bà tán thưởng gật đầu: "Ngươi đúng là người thật thà, để thưởng cho ngươi, thỏ vàng và thỏ bạc đều tặng ngươi." (=)))))"..."

Nghiêm Húc mặt không cảm xúc cúi đầu, nhìn ba con thỏ ướt nhẹp.— Hắn chỉ muốn con thỏ xám nhà mình thôi.

Nghiêm Húc cầm đám lông mềm sau cổ Nguyên Cốc, ôm cậu vào lòng, không để ý tới thỏ vàng thỏ bạc sau lưng gấp muốn nhảy dựng, quay lưng nhanh chóng rời khỏi bờ sông.Nghiêm Húc về nhà, tiện tay đặt Nguyên Cốc lên bàn trà, nằm trên sô pha quơ tay cầm quyển sách lên xem.Một lát sau, từ cửa truyền tới tiếng động, Nghiêm Húc không thèm ngẩng đầu, nói :"Đi mở cửa."

Nguyên Cốc đang chuẩn bị nhảy lên sô pha nằm với Nghiêm Húc, nghe hắn nói vậy đành phải biến lại thành hình người, đi ra mở cửa.Cửa mở, cậu phát hiện bên ngoài có hai động vật nhỏ, không phải hai con thỏ vàng và bạc khi nãy Hà Bá tặng cho Nghiêm Húc thì còn ai vào đây.Nguyên Cốc nhìn tụi nó vài giây, đóng 'rầm' cửa lại.Nghiêm Húc hỏi: "Ai thế?"

"Có ai đâu!"

Nguyên Cốc nheo mắt lại tự hỏi vài giây mới tiếp tục "Chỉ là một con thỏ lạc đường thôi."

"Tôi nhớ lần trước có mấy con thỏ gần đây đi lạc, chính em mang chúng về cho ăn cho uống, sờ nắn đủ kiểu mà."

Nghiêm Húc ngẩng đầu liếc cậu "Sao lần này tới nhà cũng không cho vào?"

"À, tại..."

Nguyên Cốc 'tại, bị' nửa ngày cũng không nói ra được lý do, có chút không cam lòng ngậm miệng.Nghiêm Húc nghẹn cười hỏi: "Không phải em muốn nuôi thỏ sao?

Tôi thấy hai con vàng bạc đó cũng không tệ, nuôi không?"

"Tôi không nuôi."

Nguyên Cốc chém đinh chặt sắt nói.Nghiêm Húc bỏ sách xuống, đùa giỡn cậu: "Là em không muốn nuôi, hay là không muốn tôi nuôi?"

"..."

Nguyên Cốc ủ rũ, bả vai cũng thấp xuống "Không muốn anh nuôi."

"Ồ" Mặt hắn không thay đổi "Em cũng là thỏ, vậy em ra ngoài đi."

Nghiêm Húc nhìn cậu gấp tới độ lông dựng đứng, lúc này mới ngoắc ngón tay: "Lại đây."

Nguyên Cốc cọ cọ chân đi tới, Nghiêm Húc thuận tay kéo một cái, cậu liền ngã ngồi trên người hắn.Nghiêm Húc không nặn không nhẹ nắn nắn eo cậu, hơi thở phả vào bên tai cậu: "Ghen hả?"

"..."

Nguyên Cốc ngậm chặt miệng, không muốn nói đâu."

Em chỉ biết bắt nạt thỏ con mèo con thôi."

Nghiêm Húc cười nhạo "Bên ngoài nếu là con hổ, em còn không chui xuống sô pha trốn một ngày trời sao."

"Sô pha nhà mình có chui được đâu."

Nguyên Cốc nhỏ giọng phản bác.Nghiêm Húc 'hừ' một tiếng, vỗ mông cậu một cái, Nguyên Cốc nhịn không được run lên, ở trong lòng hắn cọ cọ, lại cúi người xuống hôn môi, hôn yết hầu hắn.Yết hầu Nghiêm Húc run lên, đè đầu cậu xuống.Nguyên Cốc hiểu ý, hôn xuống xương quai xanh, lại tiếp tục đi xuống....Hai con thỏ vàng bạc ở ngoài cửa đứng trong góc tường một hồi, bốn mắt nhìn nhau nhỏ giọng thầm thì."

Trong nhà hình như có người kêu."

"Ừ ừ, chắc chắn là con báo cắn người."

"Con báo kia nhìn dữ quá à!"

"Nghe kìa, người kia khóc hả?!"

"Người kia không cho mình vào là vì muốn tốt cho mình á."

"Vậy... chúng ta nhanh chuồn thôi, nếu không, con báo ăn người kia rồi bắt tới mình sao."

"Ừ, đi nhanh đi."
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
PN: Cục cưng thỏ (1)


Edit: Cây Nấm Nhỏ_______________________Chương 27: Cục cưng thỏ (1)Căn nhà dưỡng lão trên núi trong một buổi sáng sớm sau cơn mưa có thể trở nên biến động như vậy.Ngài báo ngủ say sột soạt chuyển động, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, phát hiện bé thỏ đang cố gắng chui từ dưới bụng hắn lên ngực.Vốn cả người cậu đã thoát khỏi rồi, chỉ còn lỗ tai là bị Nghiêm Húc đè dưới thân thôi, hắn thoáng nâng người lên, Nguyên Cốc đang dùng sức không kịp đề phòng mà ngã lăn quay ra ngoài.Nguyên Cốc choáng váng lắc đầu, ngồi dậy biến thành hình người, thân thể trần trụi đi ra khỏi phòng ngủ.Nghiêm Húc bị cậu làm loạn một trận như vậy cũng đã tỉnh tảo không ít, hắn cũng biến thành hình người, ngồi trên giường chốc lát thì đi xuống tìm Nguyên Cốc.Trong toilet, Nguyên Cốc ngồi quỳ trên mặt đất, ôm bồn cầu ói tới trời đất quay cuồng.Nghiêm Húc đi tới vỗ sau lưng Nguyên Cốc: "Lại ăn bậy gì nữa à?"

Nguyên Cốc do dự xoay đầu nhìn Nghiêm Húc, khóe mặt cậu bởi vì nôn mà đỏ bừng, nhìn vào rất đáng thương.Cậu nhìn Nghiêm Húc, cẩn thận nói: "Em có thai rồi."

Không khí dường như đọng lại trong cái chớp mắt, Nghiêm Húc thoát khỏi không khí này trước, nhéo nhéo cổ Nguyên Cốc, đứng lên: "Còn nói giỡn được, vậy là không có gì."

Hắn gập đầu gối đỉnh đỉnh vào người Nguyên Cốc: "Làm đồ ăn sáng đi."

"Em nói thật."

Nguyên Cốc nhỏ giọng nói."

Được rồi, được rồi."

Nghiêm Húc đáp cho có lệ rồi đi tới bồn rửa mặt.Nguyên Cốc ngồi trên sô pha, trong tay cầm điều khiển TV, cũng không mở ra mà nhìn chằm chằm màn hình màu đen phát ngốc.Ở núi sâu tín hiệu không tốt, cũng không có phương tiện giao thông, đồ dùng bằng điện trong nhà rất ít, nhưng Nghiêm Húc vẫn nghĩ cách đem cái TV tới đây cho Nguyên Cốc.Đây là quà tặng quý giá nhất Nguyên Cốc nhận được lúc tân gia, cậu rất quý cái TV này, cho dù không bắt được tín hiệu cậu cũng thích mở ra, ngồi xem tuyến sọc trên màn hình ngây người.Không qua mấy năm mà TV đã báo động muốn hỏng vậy nên Nguyên Cốc mới không mở nó thường xuyên nữa.Nguyên Cốc cúi đầu, ngón tay nhấn lên nút trên điều khiển từ xa, cậu nhìn nhìn, tầm mắt lại rơi xuống bụng.Cậu sờ bụng nhỏ của mình.Tuy hiện tại vẫn bình thường nhưng không lâu nữa, nơi này sẽ phồng lên, lại thêm một thời gian nữa, cậu sẽ sinh cục cưng rồi.Là con của cậu và Nghiêm Húc ...Vậy nó sẽ có mấy cái đầu?

Là thỏ con hay là báo con?

Là lông mềm hay lông cứng?

Màu lông sẽ như thế nào?Nguyên Cốc nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, có chút chán nản thả tay xuống.Nhìn phản ứng của Nghiêm Húc buổi sáng, hình như anh ấy không tin mình có thai.Nghiêm Húc rất sợ phiền, có lẽ anh ấy cũng không mong chờ đứa nhỏ này.Nói không chừng, Nghiêm Húc biết cậu thực sự có thai nhưng vì không muốn đứa nhỏ cho nên làm bộ không tin lời cậu.Vậy cậu phải làm sao bây gi?Sắc mặt Nguyên Cốc tái nhợt mà nghĩ.Tuy cậu rất muốn có đứa nhỏ với Nghiêm Húc, muốn tự mình sinh nó ra, nhưng nếu Nghiêm Húc không thích cậu cũng không thể rời khỏi hắn vì đứa nhỏ.Nhưng đây là con của Nghiêm Húc mà.Cậu làm sao có thể bỏ nó, làm sao có thể cứ vậy mà hấp thụ đứa nhỏ?Nghiêm Húc lưu loát dùng đuôi mở cửa, ngậm một con nai lôi vào phòng bếp.

Hắn đổi thành hình người, sung sướng duỗi thân thể, cảm thấy sáng sớm lên núi chạy mấy vòng thật thoải mái.Nghiêm Húc nói với Nguyên Cốc trong phòng khách: "Trưa nay ăn thịt nướng BBQ đi."

Lời Nghiêm Húc vừa nói xong, Nguyên Cốc đột nhiên chấn động như vừa tỉnh mộng.Hắn nheo mắt lại đi tới bên cạnh cậu: "Em lại làm chuyện gì trái với lương tâm nữa?"

Hắn còn chưa kịp hỏi thêm gì, chỉ thấy Nguyên Cốc chậm rì rì nắm lấy tay hắn kéo lại, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Húc, mắt đỏ bừng: "Anh, anh thật sự không muốn đứa nhỏ này sao?"

Nghiêm Húc bị vấn đề thình lình từ trên trời rơi xuống này làm cho không sao hiểu nổi, tuy rằng hắn thực sự vẫn chưa hiểu Nguyên Cốc nói gì nhưng vẫn ngồi xuống, trước tiên vuốt ve cổ Nguyên Cốc an ủi cậu.Khi chạm vào mới biết thân thể cậu đang không ngừng kịch liệt run rẩy."

Rốt cuộc em làm sao vậy?"

Nghiêm Húc thấp giọng hỏi "Đứa nhỏ nào?"

"Nếu anh không muốn, em... em lập tức đem nó..."

Câu nói kết tiếp Nguyên Cốc thực sự không nói nên lời, cậu nắm chặt tay hắn "Anh giữ con được không?

Em đảm bảo nó sẽ rất ngoan, sẽ không phiền tới anh đâu..."

"......"

Lúc này hắn mới hiểu được, nhìn bụng nhỏ của Nguyên Cốc, lại nhìn gương mặt cứng nhắc của cậu, há miệng thở dốc, biểu tình phức tạp "Con của em?"

Nguyên Cốc gật đầu."

Với anh?"

Nguyên Cốc gật gật đầu.Tư duy của Nguyên Cốc không giống người thường, Nghiêm Húc rất rõ.Nếu là bình thường, Nguyên Cốc nói mấy lời ngu ngốc này, hắn đã sớm tống cổ cho cậu qua một bên rồi, nhưng cảm xúc hôm nay của Nguyên Cốc thực sự không ổn định.Hắn nhẫn nại giảng dạy đạo lý cho cậu: "Nguyên Cốc, sinh lý cơ bản thường thức em có hiểu không?"

"Dạ."

Nguyên Cốc đáp lại bằng giọng mũi."

Chúng ta không cùng giống loài, không thể sinh sản cách ly, hiểu không?"

"Em biết."

"Giống đực không thể mang thai, em có biết không?"

"Em biết."

Nguyên Cốc nhỏ giọng đáp lại.Nghiêm Húc thở dài: "Vậy làm sao em mang thai được?"

"Vì anh bắn ở trong."

Nghiêm Húc không biết nên khóc hay cười: "Anh bắn bên trong còn chưa đủ nhiều sao, tại sao lần này lại mang thai?"

"Bởi vì lần trước, bắn vào, không có rửa sạch..."

"Sao lại không sạch?"

Nghiêm Húc nói "Làm xong anh đã ôm em đi rửa rồi, chỉ là em ngủ nên không biết thôi.

Nếu không rửa sạch, em sẽ ngã bệnh.

Thân thể em chẳng lẽ em còn không hiểu?"

"Em không biết."

Nguyên Cốc mờ mịt nói "Nhưng đúng là em đã mang thai."

Nghiêm Húc cảm thấy chẳng khác nào nước đổ đầu thỏ.Hắn xoa xoa thái dương, vuốt ót Nguyên Cốc, nói: "Đã trưa rồi, ăn cơm trước đi.

Sáng nay anh mới bắt được một con nai, em đi nướng đi, chúng ta cùng nhau ăn—"Nghiêm Húc hơi dừng lại, mệt lòng nói: "Thôi, để anh đi nướng, em đang mang thai nên nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nguyên Cốc thành thật gật đầu, ngả vào sô pha.Cậu vừa mới ngồi yên được vài giây, đột nhiên đứng lên, kéo sô pha vào góc phòng khách, để nó không đối diện TV bảo bối mới ngồi xuống."

Em làm gì vậy?"

Nghiêm Húc có chút không hiểu."

TV có phóng xạ, để gần con quá không tốt cho cục cưng."

Nguyên Cốc nghiêm trang nói."......"

Nghiêm Húc không biết mình nên có biểu cảm gì nữa, đi tới ban công gọi điện cho người bạn bác sĩ của mình."

Alo?

Nghiêm Húc hả?"

"Ừ."

Nghiêm Húc đi thẳng vào vấn đề "Vợ tôi nói em ấy đang mang thai, có tật xấu gì không?"

"......"

Hỏi tôi hả?"

Em ấy là con trai."

Nghiêm Húc bổ sung."

Vợ cậu..."

Đối phương nói mấy chữ này cũng cảm thấy ngượng họng mất tự nhiên, rõ ràng khó có thể tưởng tượng người nào có thể làm cho Nghiêm Húc nói ra mấy cái xưng hô thân mật như vậy trên miệng."

Tôi có thể hỏi một chút, giống loài của vợ cậu là gì không?"

"Thỏ."

"Thỏ..."

Tổn thọ, vậy mà lại là thỏ. (Mô phật)"Chậc" Nghiêm Húc không kiên nhẫn nhíu mày "Có chuyện gì thì nói đi, lảm nhảm cái gì."

Đầu bên kia lần đầu nói chuyện như một bác sĩ: "Là thỏ thì không có chuyện gì, không cần lo lắng."

"Hả?"

"Tuy rằng trước đây tôi chưa từng gặp trường hợp là thỏ nhưng mỗi loài bán thú đều có chứng bệnh rất lớn, đó chính là tham khảo (bắt chước) giống loài khác."

Bác sĩ: "Cậu biết loài thỏ có hiện tượng giả gì không?"

"Gì?"

"Dựa theo ý chữ mà giải thích chính là: Sau khi quan hệ, thực chất không có hấp thu tinh trùng, chí xuất hiện phản ứng mang thôi thôi.

Lúc này sẽ có một số biểu hiện giống như khi con người hoặc con thỏ mang thai như là nôn mửa, tính tình hung hăng lên, bứt lông làm ổ." (Kiểu lấy lông để làm ổ cho con ở ý)Tính tình hung hăng.Thật tình hắn lại muốn nhìn xem tính tình Nguyên Cốc trở nên hung hăng sẽ thành cái dạng gì.Nghiêm Húc nói: "Tình trạng này kéo dài bao lâu?"

"Tôi cũng không rõ chu kỳ sinh sản của thỏ là bao lâu nữa, nhưng nếu là bán thú thì thời gian thường ngắn hơn con người nhiều.

Tới khi lâm bồn mà không sinh được thì phản ứng thai giả sẽ kết thúc."

"......"

Qua loa vậy hả.Điện thoại bên kia: "Tuy rằng không rõ lắm tại sao báo thỏ lại có hiện tượng giả này, nhưng thời gian này cậu cứ coi như cậu ấy có thai mà chăm đi."

"Biết rồi."

Nghiêm Húc cúp điện thoại.Nghiêm Húc trở lại phòng khách, Nguyên Cốc còn duy trì tư thế y như trước, miệng khẽ nhếch nhìn chằm chằm màn hình TV, hiếm thấy không có ngẩn người sờ đuôi, mà thay vào đó là ngồi ôm bụng mình cực kỳ nghiêm túc.Nguyên Cốc nhìn thấy Nghiêm Húc có chút khẩn trương: "Nghiêm Húc ."

"Ừm."

"Vừa rồi em còn chưa hỏi rõ, em muốn nói, ừm, anh có muốn cục cưng không?"

Cậu nghĩ nghĩ, lại nhỏ giọng bổ sung "Cục cưng sẽ dễ thương lắm."

"Muốn chứ."

Nghiêm Húc nói "Con của anh, sao anh lại không cần chứ?"

Thần kinh của Nguyên Cốc căng thẳng cả buổi sáng cuối cùng cũng được thả lỏng, biểu tình cũng không cứng đờ như khi nãy nữa.Cậu thở một hơi dài ra, lắc bả vai nói: "Tốt quá!"

Vui vẻ tiếp "Em cũng muốn giữ cục cưng lại."

Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc sung sướng tới mức lỗ tai cũng vểnh lên mà không hay.Hắn đột nhiên có chút chờ mong cái thứ không tồn tại đó, một cục cưng đáng yêu sẽ ra đời._______________________Tác giả có chuyện muốn nói:Sau khi kết thúc không có áp lực cá mặn (?), tác giả lại một lần nữa tiến vào trạng thái duyên càng (?)
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
PN: Cục cưng thỏ (2)


Edit: Cây Nấm Nhỏ__________________________Chương 28: Cục cưng thỏ (2)Chiều hôm nay, con báo Nghiêm Húc ngủ trưa ở mép bờ sông tỉnh lại, lười biếng duỗi thân thể, ngậm cuốn sách trước khi ngủ vẫn chưa đọc xong lên.Trước kia Nguyên Cốc lúc nào cũng đi theo hắn ngủ trưa ở bờ sông, con sông này nằm ở một vách đá dựng đứng nhưng không quá cao, con người cũng có thể đi qua, động vật nhỏ cũng bò lên được.Lúc trước Nghiêm Húc đã tìm ra được chỗ có thể yên tâm phơi nắng mà không cần lo chuyện Nguyên Cốc bị người ta ngậm đi, hiện tại mọi dã thú trong núi đều biết hắn và Nguyên Cốc, sẽ không ra tay với Nguyên Cốc nữa, Nghiêm Húc cũng coi con sông nhỏ không ai quấy rầy này là nơi hẹn hò.Ngủ trưa cũng tính là hẹn hò sao?Kệ đi, dù sao động vật còn không hẹn hò cơ mà.Nghiêm Húc dùng sức uốn chân sau, cái đuôi phe phẩy, vài bước đã nhảy lên vách đá.Trên vách đá chỉ có hai con chim bồ câu và chim cu đang mổ sâu ăn, trong đó có một con còn chưa nhìn thấy rõ Nghiêm Húc đã bị cắn đứt cổ.Nghiêm Húc cắn chặt cổ con bồ câu, đợi nó ngừng giãy giụa mới thả lỏng khớp hàm.Hắn dùng móng vuốt khi nãy vồ mồi vứt cuốn sách lên táng cây đại thụ phía dưới, dự định ngày mai lại đến đọc tiếp, còn mình thì ngậm con mồi đi về nhà.Hiện tại đã là cuối thu, trong núi lá rơi rụng khắp nơi, đệm thịt ở chân đạp lên, mỗi bước đi đều nghe tiếng 'răng rắc' vang lên.Theo như lời của Nguyên Cốc, động vật nhỏ yếu chắc sẽ bị chôn vùi bên dưới luôn, làm sao có thể đi đường ở nơi lá rụng dày như vậy.Mùa thu năm trước hai người cùng nhau ra cửa, Nguyên Cốc bám chặt trên lưng Nghiêm Húc .Chỉ sợ ôm còn không đủ, còn cắn lông tơ trên cổ Nghiêm Húc, sợ hắn đột nhiên chạy một cái là rớt cậu xuống, chờ khi cậu ngồi dậy tìm đã không thấy Nghiêm Húc đâu.Nghiêm Húc biết suy nghĩ này của cậu, còn cố tình dọa cậu một phen, để cậu rớt xuống đất lăn một vòng, Nguyên Cốc đã bị lá rụng xốc tới xốc lui.

Cậu ngu ngơ ngồi dậy, phát hiện mình không ở trên người Nghiêm Húc, thực sự kinh hoàng mà nhảy cẫng lên, chỉ có thể nhảy thật cao mới có thể miễn cưỡng lộ đầu trên lớp lá rụng.Cậu nhảy lộc cộc lên lưng của Nghiêm Húc, thấy Nghiêm Húc thẳng mình như không muốn chở cậu lại nhảy tới trên đầu hắn, nhét bản thân vào trong miệng hắn muốn hắn ngậm cậu đi.Khi đó tình cờ có một con dã thú đi ngang, nhìn thấy con thỏ bắt con báo một hai phải cắn mình, con báo kia còn không vui, hậm không thể đi lên thay con báo hành đoojnh mới phải.Chỉ cần có Nguyên Cốc, chuyện nhàm chán như thế nào cũng trở nên thú vị.Đáng tiếc, hiện tại Nguyên Cốc đang 'mang thai', toàn bộ thỏ đều lười biếng, không muốn ra ngoài đi lại.Nghiêm Húc nghĩ tới nghĩ lui, mới đó mà đã tới nhà, hắn đem bồ câu vào phòng bếp rồi trở lại phòng khách, lạch bạch dùng đuôi vỗ sàn.Thỏ không để ý.Nghiêm Húc ực mình vung đuôi đi vào phòng ngủ, đã 5 giờ chiều, bên trong màn giường còn che, trên giường có một cục căng phồng, không phải Nguyên Cốc còn chưa chịu thức thì là ai.Nghiêm Húc nhảy lên giường, bổ nhào vào người Nguyên Cốc.Nguyên Cốc theo bản năng cuộn tròn thân thể, dùng lưng chặn Nghiêm Húc lại, hắn lại vói tay vào trong chăn ôm cậu, cái đuôi cũng quấn lên đùi Nguyên Cốc, yết hầu dã thú phát ra âm thanh nhân loại: "Sao còn ngủ thế này?"

"Uầy, lần sao đừng bổ nhào như vậy nữa, lỡ đụng cục cưng rồi sao."

Nguyên Cốc chà xát mặt."......."

Nguyên Cốc không thèm nhìn Nghiêm Húc , chép miệng chèm chẹp.Hắn ấn miếng thịt ấm áp ở bụng Nguyên Cốc, nhẹ nhàng đè đè, thịt mum múp.Từ khi Nguyên Cốc phát hiện mình 'mang thai' cũng đã hơn một tháng, qua một thời gian nữa chắc sẽ tới lúc 'sinh' rồi.Tới lúc đó, nếu Nguyên Cốc phát hiện mình không 'mang thai', cái bụng giả trong thời kỳ mang thai là dinh dưỡng thành thịt thừa, chắc còn uể oải biến dạng nữa.Nguyên Cốc sờ sờ móng vuốt đang đụng bụng mình: "Anh sờ được cái gì sao?

Chắc nó còn chưa động được."

"......"

Thịt thừa mà động mới dọa người đó."

Nghiêm Húc ."

Nguyên Cốc xoay người lại, nhìn chăm chú vào hoa văn màu đồng vàng trên trán hắn nói: "Có thể cho em chút lông tơ không?"

Nghiêm Húc lại nhớ tới khi Nguyên Cốc cắn trụi cái đuôi của mình, theo bản năng ngưỡng đầu rời xa Nguyên Cốc một chút."

Làm gì?"

"Em muốn làm đồ cho con."

Nguyên Cốc nghiêm túc nói "Em ra sau núi dùng mấy loại hoa cỏ mềm mại trở về, thêm lông tơ nữa, có thể kết thành ổ thật ấm áp đó."

"Lấy lông em là được rồi, lông anh đâu có mềm, sẽ làm cục cưng đau."

"Nhưng nếu như có khí vị của cha trong ổ sẽ làm cục cưng an tâm hơn."

Nguyên Cốc dừng một chút, cúi đầu nói: "Thật ra không có cũng được."

"......"

Mặt báo đã nhăn như đống bùi nhùi.Nếu Nguyên Cốc thực sự mang thai, hắn cạo trọc bản thân để cậu làm đồ cho con cũng không thành vấn đề.Nhưng Nguyên Cốc không có thai mà.Dựa vào gì mà muốn hắn bứt lông cho."

Được thôi."

Nghiêm Húc khô khốc nói.Nguyên Cốc giương mắt, có chút không thể tin được mà nhìn Nghiêm Húc .Cậu sửng sốt vài giây, lập tức xoay người xuống giường: "Em đi lấy lược."

"Lược?"

Nghiêm Húc ngồi dậy ":Làm gì?"

"Ổ không cần lớn lắm đâu, chỉ cần chải xuống lấy một ít lông là được."

Nghiêm Húc thở phào nhẹ nhõm, nằm liệt giường trở lại.Trước hắn từng tưởng Nguyên Cốc muốn cạo trọc mình, kẻ thống trị tiền nhiệm vì thỏ con mà cạo trụi hết lông tơ trên người mình, chuyện này so với chuyện ban quản lý thí nghiệm bán thú còn khoa học viễn tưởng hơn.Chuyện này mà đến tai Bách Yến biết được, chắc kinh ngạc tới mức dọn cả gia đình tới đây luôn.Nghiêm Húc nặng nề thở dài một hơi.Đêm đó, Nghiêm Húc nằm trên giường cầm điện thoại xem tin tức, Nguyên Cốc ngồi bên chân hắn mà nghiêm túc kết tổ.Tới cuối thu, mấy động vật nhỏ trong núi rất nhiều, Nghiêm Húc nghe ngoài cửa vang lên tiếng côn trùng tinh tế kêu hòa vào tiếng sột soạt bên giường, bỗng ngáp một cái.Hắn tắt điện thoại, dựa vào mép giường nhìn xuống chân, thỏ xám ngồi xổm một bên kết tổ, một vòng cỏ cây một vòng lông tơ.Mỗi lần cần dùng tới lông chính mình, sẽ cúi đầu thuận tay nắm một nhúm ở ngực, chỉnh tề sắp bên trên lớp cỏ."......"

Nghiêm Húc duỗi tay về phía Nguyên Cốc, Nguyên Cốc đang rất nghiêm túc, bỗng bị Nghiêm Húc ôm lên, bất mãn giãy giụa một phen, dùng móng vuốt đánh cái bộp vào tay Nghiêm Húc .Nghiêm Húc nhướng mày: "Hung hăng như vậy?"

Hắn lại kéo Nguyên Cốc tới trước mặt, đẩy chân cậu ra, sờ lông tơ trước ngực cậu.Không trọc nhưng cũng không còn nhiều lắm."

Về sau đừng có bứt lông chính mình nữa."

Nghiêm Húc nói "Còn không thì dẹp cái ổ đi."

Nguyên Cốc không biết nguyên do nên trừng đôi mắt đỏ lòm của mình nhìn hắn.Nghiêm Húc và Nguyên Cốc nhìn nhau trong chốc lát, cậu dời mắt đi trước, hắn thò người ra tắt đèn đầu giường, lại ôm Nguyên Cốc đang duy trì hình thú lên: "Ngủ."

Nguyên Cốc còn đang kết ổ của mình, trong ngực Nghiêm Húc củng tới củng lui, đến khi bị Nghiêm Húc vung một cái đệm thịt vào ót mới không thể không ngoan ngoãn lại.Nghiêm Húc khó chịu nhăn mặt, nghĩ tới cặp mắt đỏ xinh đẹp của Nguyên Cốc nhìn về phía mình, lông xù xù và môi ba cánh hoa, lại vì nghẹn lâu mà có phản ứng với hình thú Nguyên Cốc.Đều là đứa nhóc phá chuyện.Nghiêm Húc cúi đầu, khẽ âm thầm cắn một phát vào cổ Nguyên Cốc.Mau kết thúc đi.
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
PN: Cục cưng thỏ (3)


Edit: Cây Nấm Nhỏ__________________________________Chương 29: Cục cưng thỏ (3)Theo hiện tượng giả của Nguyên Cốc ngày càng lâu, thời gian cấm dục của Nghiêm Húc càng dài.Đối với hắn trước đây, chuyện quan hệ chỉ là bản năng của động vật, nhưng từ khi có Nguyên Cốc, hắn đã biết mùi vị, làm sao có chuyện chịu đựng mấy tháng trời không làm tình.Mỗi khi thấy Nguyên Cốc chậm rì rì trước mặt mình lắc lư, Nghiêm Húc lại nhớ tới Nguyên Cốc mặc áo lông rộng thùng thình, eo nhỏ đong đưa, thân thể phập phồng, khi động tình vô thức để lộ ra cái đuôi xù lông màu xám.Tưởng tượng lúc đó cắn nuốt Nguyên Cốc không còn một mẩu.Không phải giống như nguyên lý của con mồi và kẻ săn mà cắn nuốt, mà là ăn sạch sành sanh Nguyên Cốc tới hỏng.Hắn muốn để gương mặt luôn không có nhiều biểu cảm của Nguyên Cốc vì bị tình dục che lấp mà hiện ra biểu cảm xấu hổ, kinh sợ, muốn cho trong ngoài Nguyên Cốc đều nhiễm lấy mùi vị của hắn, để trong phạm vi mười dặm, tất cả dã thú đều biết con thỏ này là thứ không phải chúng nó có thể trêu chọc được.Đầu óc kẻ săn mồi hung tàn ngày càng tối lại, nhìn thỏ con ngon miệng trước mắt lúc ẩn lúc hiện lại không thể xuống tay.Ban ngày Nghiêm Húc còn có thể khống chế được bản thân, nhưng mỗi khi hắn thay hình thú để ôm Nguyên Cốc nặng nề ngủ, sáng sớm thức dậy Nguyên Cốc đều không ngoại lệ mà bị hắn ngậm trong miệng.Tình hình như thế kéo dài tận 3 ngày, đến giờ ngủ trưa ngày thứ 4 càng không xong.Trưa hôm đó, Nghiêm Húc bị Nguyên Cốc giãy giụa làm tỉnh giấc, hắn ngồi dậy, có chút mờ mịt nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyên Cốc, chép miệng chèm chẹp hỏi: "Sao vậy?"

Nguyên Cốc im lặng che cổ lại."

Anh lại cắn em hả?"

"Ừm."

"Đau không?"

Nghiêm Húc tới sờ sờ mặt cậu, hắn vừa đưa tay đụng tới, Nguyên Cốc lập tức phản xạ có điều kiện mà lùi về sau, bởi dùng sức nhiều mà không điều khiển được, ngã thẳng xuống đất."

Trốn cái gì?"

Ánh mắt Nghiêm Húc tối sầm lại "Sợ anh à?"

"Không phải."

Nguyên Cốc rụt cổ lại."......."

Nghiêm Húc nghẹn một bụng, chỉ muốn lên gối một trận.Nguyên Cốc biết bản thân khi nãy theo phản xạ mà né tránh Nghiêm Húc làm hắn không vui, cậu là người yêu của Nghiêm Húc trong bụng còn có cục cưng của Nghiêm Húc, cậu không thể giống các bán thú khác mà sợ hãi Nghiêm Húc.Tuy nói như thế, nhưng khi ngủ Nghiêm Húc luôn đè cậu lại, răng nhọn không ngừng cà vào cổ họng cậu, gợi lên nỗi sợ hãi thiên tính của động vật bị ăn thịt.Phản ứng của Nguyên Cốc vốn dĩ chậm hơn người khác, thân thể chịu điều khiển của trí não tránh Nghiêm Húc, Nguyên Cốc có thể làm sao bây giờ.Cậu lấy lại bình tĩnh, do dự mà cong lưng, đưa môi lên hôn lớp lông tơ trên trán hắn, Nghiêm Húc 'hừ' một tiếng từ trong lỗ mũi ra, không quan tâm Nguyên Cốc.Khúc nhạc dạo này qua đi, Nghiêm Húc đánh vỡ thói quen duy trì hình thú khi ngủ của mình, giống như con người bình thường lên giường.Nhiệt độ ban đêm trên núi sâu rất thấp, Nghiêm Húc còn không thể ôm cục cưng như thường vào trong lòng mà quấn chăn ngủ.....Phiền.Khi Nghiêm Húc tỉnh lại, Nguyên Cốc còn ở trong lòng bàn tay hắn, càng gần ngày 'lâm bồn', Nguyên Cốc càng thích ngủ, hơn phân nửa thời gian ban ngày đều ngủ.Cho dù tỉnh cũng trong trạng thái mơ mơ màng màng, không hề sảng khoái.Nghiêm Húc xuống giường làm bữa sáng, đến tận khi cơm đặt hết lên bàn, Nguyên Cốc mới chậm rì rì ngồi vào bàn ăn.Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc, chỉ thấy cậu cúi đầu, dùng đũa gõ miệng chén: "Ăn đi."

Nguyên Cốc có chút cứng đờ ngẩng đầu dậy.Nghiêm Húc nhìn biểu tình xấu hổ của cậu, đã biết chuyện gì xảy ra.Hắn nhướng mày hỏi: "Bây giờ ăn cơm trước hay giải quyết chuyện của em trước?"

"Trước..."

Nguyên Cốc nhăn mặt nghĩ, bình thường cậu vốn dậy trễ, hôm nay nghe thấy mùi cơm, muốn dậy ăn cơm trước, ai ngờ ngực trướng đau, nếu như chờ cậu ăn cơm xong rồi, nói không trừng quần áo sẽ dính vệt nước sệt sệt, trong nhà lại không có máy giặt, quần áo dơ phải tự mình giặt...Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc lại bối rối đưa tay ra sau sờ xương đuôi, biết cậu lại phát ngốc, lập tức túm suy nghĩ của cậu về: "Anh đang hỏi em đó."

"Xử lý chuyện của em trước."

Nguyên Cốc nói.Nghiêm Húc buông đũa, đi về phía sau lưng ghế ngồi, vỗ đùi mình: "Lại đây."

Nguyên Cốc vòng qua bàn, ngồi trên đùi Nghiêm Húc .Nghiêm Húc kéo áo ngủ của cậu lên, thấy Nguyên Cốc có chút khẩn trương mà mấp máy môi, thuận tay nhét góc áo vào miệng cậu: "Cắn."

Nguyên Cốc nghe theo lời hắn mà ngậm áo ngủ vào miệng.Cậu bị áo chặn tầm mắt, chỉ nhìn thấy đầu hắn và cái ót, âm thanh liếm mút làm lỗ tai cậu đỏ lên.Thiệt là mắc cỡ!Tại sao lại biến thành như vậy?—- Tại cớ vì sao mà lại biến thành như thế này chứ?Thời điểm vấn đề ngày xuất hiện, Nguyên Cốc cũng từng hỏi như vậy.Có lẽ là khoảng một tháng trước, Nguyên Cốc thường cảm thấy ngực đau đau.Lúc đầu còn nằm trong phạm vi chịu đựng được, sau đó đau tới nỗi cậu không màng tới thẹn thùng mà nói cho Nghiêm Húc hay.Nghiêm Húc từng nghe ông bạn bác sĩ cho hay, mặc kệ là sinh lý hay tâm lý Nguyên Cốc có gì không khỏe, trước khi Nguyên Cốc bước vào con đường hoảng loạn phải chặn cậu lại, rất nhiều vấn đề rất dễ dàng giải quyết.Nghiêm Húc lên mạng tìm kiếm, khuôn mặt sắt nhăn thành con khỉ khô.Nguyên Cốc nhìn sắc mặt Nghiêm Húc, cẩn thận hỏi lại: "Em bệnh nặng lắm hả?"

Nghiêm Húc: "......"

Không nghiêm trọng, chỉ là nhũ tắc mà thôi. (tuyến sữa hình thành gây tắc nghẽn khiến đầu nhũ đau đớn)......

Giống đực mà nói nhũ nghe mới thật kỳ quái làm sao.Lời này Nghiêm Húc không thể nói được, hắn để điện thoại qua một bên, đặt Nguyên Cốc xuống mà xoa nắn một hồi, cậu mới ngờ ngợ hiểu đã xảy ra chuyện gì.Nguyên Cốc cảm thấy xấu hổ tới nỗi đuôi run lên, chỉ có thể im lặng an ủi bản thân rằng tất cả là vì cục cưng.Bởi vì quá chuyên chú, lời nói này cũng niệm ra ngoài miệng bị Nghiêm Húc nghe thấy, hắn tưởng tượng đến khi Nguyên Cốc biết chính mình không có mang thai, thẹn thùng khi làm sản nhũ giống đực thật ra cũng không có ý nghĩa gì, nên Nghiêm Húc im miệng mà làm việc của mình.Mấy ngày nay, Nguyên Cốc đã tính tới ngày dự sinh, cả ngày ở nhà gỗ lo lâu đi tới đi lui, bình thường sẽ nghịch cái ổ mà mình đã kết xong.Nghiêm Húc sợ cậu nghẹn thành bệnh, tự mình xuống núi cùng mua một con thú bông cho cục cưng.Vì phòng ngừa thú bông có lông tơ nhân tạo kém chất lượng bị cục cưng hít vào, hắn thậm chí không chọn những đồ chơi có lông nhung mà chỉ chọn đồ chơi bằng vải bố.Hắn xách vài con thỏ bằng vải bố màu xám lớn hơn Nguyên Cốc có tí tẹo về nhà.

Nguyên Cốc cảm thấy cục cưng sắp ra đời, khẩn trương từ trên sô pha chạy vào phòng ngủ, Nghiêm Húc đi theo mà bị cậu chặn lại không cho vào."

Anh đừng vào."

Nguyên Cốc nhỏ giọng "Anh ở bên cạnh nhìn nói, em sẽ hồi hộp mà ăn cục cưng luôn rồi sao."

Nghiêm Húc cũng bị cậu làm cho hồi hộp theo: "Vậy anh ở phòng khách chờ em."

"Dạ."

Nguyên Cốc nhìn thú bông Nghiêm Húc cầm theo "Cái này cho em hả?"

"Cho con mình."

Nguyên Cốc nhìn con thỏ trong tay hắn: "Giống em cực."

"Ừ."

"Em vào nha."

"Ừ."

Nghiêm Húc nhìn cửa phòng đóng lại trước mắt, không tự chủ được mà ở trước cửa đi hai vòng tròn, trong chốc lát lại cảm thấy bộ dạng rối bời này của mình thực sự giống mấy ông bố đi dự sinh.Hắn lắc đầu, ngồi lại trên sô pha.Chờ xem..Mấy giờ qua đi, Nguyên Cốc vẫn không có ý mở cửa phòng.Thân thể hắn đã cứng đờ giật giật, đứng lên đi tới cửa phòng ngủ gõ: "Nguyên Cốc?"

Không có hồi âm.Nghiêm Húc đập cửa cái đùng: "Anh vào được không?"

Vẫn không có ai lên tiếng.Nghiêm Húc từ từ mở cửa, sắc trời đã tối, trong phòng ngủ đen sì, hắn mở đèn lên, phát hiện cái ổ vẫn nằm trên đầu giường không nhúc nhích, bởi vì Nguyên Cốc không biết sinh bao nhiêu đứa nên làm có hơi lớn.Nghiêm Húc từng cười cậu, nói cậu bị ngốc rồi mới làm cái ổ lớn như thế, Nguyên Cốc rất nghiêm túc mà phản bác, nếu như là cục cưng thỏ thì không thể dùng đồ lớn như vậy rồi nhưng nếu là cục cưng báo thì cái ổ rất vừa vặn đó.Hiện tại trong cái ổ chỉ có thỏ Nguyên Cốc nằm lẻ loi một mình, bên cạnh trống trơn, Nghiêm Húc lùa mớ cỏ xanh và phần lông mềm ra, con thỏ nhồi bông mà Nghiêm Húc mua đặt cạnh miệng ổ, cái lỗ tai thật dài thì bị Nguyên Cốc ngậm trong miệng.Nghiêm Húc đi qua ngồi xổm trước mặt Nguyên Cốc.Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Cốc nhìn chằm chằm Nghiêm Húc, dường như không có hiện tượng hiện thực phản 'phát hiện chính mình không mang thai' gì cả."

Em là chó hay gì, sao lại cắn đồ?"

Nghiêm Húc dùng tay lôi thỏ bố ra, một tay khác vỗ cái ót xù lông của Nguyên Cốc "Nhả ra."

Nguyên Cốc chậm rì rì mở miệng.Nghiêm Húc vứt con thú bông qua một bên, bản thân thì nằm lên giường, bế Nguyên Cốc đặt trong ngực: "Biết sao lại thế này không?"

Thỏ xám gật đầu."......"

Nghiêm Húc và thỏ con của hắn nhìn nhau một lát, trong giây phút không biết nói cái gì để an ủi Nguyên Cốc.Hắn có chút xấu hổ nhìn sang nơi khác, nhìn thấy thỏ bố khi nãy Nguyên Cốc ngậm, lại tùy tay ném đi xa hơi: "Đi nhặt đi."

Nguyên Cốc quay đầu nhìn thoáng qua, không suy nghĩ gì mà chạy từ ngực Nghiêm Húc xuống, cậu nhặt được thú bông ở cửa phòng, cắn lỗ tai tha nó về.Con thỏ kia lớn hơn Nguyên Cốc một vòng, cậu tha nó một quãng lạ ngã một quãng, nhìn có chút buồn cười.Nguyên Cốc thở hổn hển tha thú nhồi bông một đường tới trước giường, đưa vào tầm tay của Nghiêm Húc, không ngờ hắn lại giơ tay ném thú bông đi xa hơn.Nguyên Cốc lại theo bản năng mà chạy theo thú bông ra ngoài, lại muôn vàn gian khổ mà tha về.Lặp lại như thế bốn năm lần, Nguyên Cốc mới phản ứng lại.Khi ấy, Nghiêm Húc vứt thỏ bố đi một lần nữa nhưng Nguyên Cốc không đi nhặt, ngược lại nhảy lên giường, lên cánh tay của Nghiêm Húc , chậm rãi hóa thành hình người.Chơi một hồi, không khí dường như không còn trầm trọng như lúc nãy.Nghiêm Húc kéo Nguyên Cốc qua, sờ sờ ót cậu: "Em có khỏe không?"

Nguyên Cốc không động đậy, chỉ cúi gằm mặt xuống.Sau một lúc, cậu hỏi: "Có phải anh thất vọng lắm đúng không?"

"Hả?"

Nghiêm Húc khó hiểu."

Em không có cách nào sinh cục cưng ra."

Nghiêm Húc cười không được mà khóc không xong, nhéo nhéo sau ót cậu: "Vốn dĩ em nào có thể sinh cục cưng được, điều này ở thời điểm biết em anh đã rõ ràng, sao có thể bởi vì mấy tháng này mà nảy sinh những suy nghĩ lung tung đó."

"Dạ."

Nghiêm Húc cảm thấy thân thể cứng còng của cậu hơi thả lỏng."

Còn em?"

Nghiêm Húc hỏi "Không thấy cục cưng, em có thất vọng không?"

Nguyên Cốc nghĩ rồi nghĩ, thành thật gật đầu: "Có hơi hơi."

Lúc trước không 'mang thai' thì cũng thôi đi, nhưng mấy tháng nay lúc nào cậu cũng đợi mong cục cưng chào đời, nói không thất vọng là nói dối."

Vậy..."

Nghiêm Húc do dự "Nếu như em muốn, anh có thể đi ôm một cục cưng bán thú về cho em nuôi."

"Dạ?"

Nguyên Cốc có chút không theo kịp suy nghĩ, mờ mịt nhìn Nghiêm Húc.Nghiêm Húc suy tư nói: "Tìm thỏ con thì hơi khó, nhưng tìm cục báo nhỏ hoặc con thú nào muốn thì cũng được..."

"Em không cần."

Nguyên Cốc đột nhiên cắt ngang lời hắn."

Hả?"

Nghiêm Húc nói "Không phải em muốn có em bé sao?"

"Em muốn, nhưng là với anh."

Mặt cậu căng ra "Nếu không phải của em với anh, em không cần."

Nguyên Cốc rất ít khi biểu hiện ra chiếm hữu đối với Nghiêm Húc như vậy, bởi vì cậu không ý thức được nhưng Nghiêm Húc lại ngây ngẩn cả người.Sau đó hắn lại cười.Ngu ngốc.Nghiêm Húc chuyển qua nhìn Nguyên Cốc, trên mặt cậu đã khôi phục lại biểu tình mười năm như một.Nghiêm Húc nghiêng đầu nói: "Đi bờ sông nướng cá ăn không?"

"Đi."

Hai mắt Nguyên Cốc sáng rực lên, vừa hưng phấn được vài giây thì lại thấy bầu trời bên ngoài đã đen thui, bả vai lại sụp xuống "Nhưng mà mặt trời đã lặn rồi, trời rất lạnh."

"Mang thảm theo là được."

"Được."

Lại tiếp tục hưng phấn.Nghiêm Húc nằm trên giường, nhìn Nguyên Cốc vui vẻ mà thu dọn đồ đạc, yên lặng lắc đầu.Nói cậu ấy ngốc cũng được, chẳng phải rất tốt sao, chỉ cần một đống cá nướng là có thể đem mọi chuyện quên sạch.Chỉ là trong núi sâu như vậy, nửa đêm còn dám ra khỏi cửa, có thể bắt được cá dưới sông cũng khiến người ta kinh ngạc rồi.Nếu không phải là Nghiêm Húc hắn chiều thỏ con tới mức ngu ngốc như vậy sao.Cũng tốt.-END-__________________Tác giả có chuyện muốn nói: Chuyện xưa của thỏ báo đến đây là kết thúc, vốn dĩ nơi này có chiếc siêu xe vì một số nguyên nhân mà được thả ra.Câu chuyện này vì một vài duyên cớ của tác giả mà đã tiêu hao quá nhiều sự dễ thương trong đoạn thời gian dài rồi, phải bổ sung năng lượng mới có thể viết tiếp câu chuyện của Bách Yến và luật sư Cố nữa, có thể ngồi xổm chờ đợi nhưng đừng quá hy vọng.Bởi vì JJ (Tấn Giang) rất dễ khóa văn, đi dọn CP tiếp tục viết (ID giống bên này) cảm tạ mọi người ở JJ làm người đọc của ta, cảm ơn mọi người thích ta viết ra tới người (?) Tổng chào thân ái.___________________Editor có lời muốn nói:15/07/2021 Hôm nay mình lục lại bộ này để đăng lên, vì bộ này mình làm với một chị kia nhưng chị ấy bận không thể up được nên mình sẽ beta lại một chút rồi up lên wp của mình.

Bộ này mình edit xong từ hồi giữa năm ngoài ngoái rồi ấy chứ.

Hôm nay tình cờ mình đi tìm nguồn raw lại thấy trên Wiki có thêm 3 chương phiên ngoại, bản thân mình toàn dùng raw nên dùng bản convert này mình thực sự không rành lắm và cũng không có từ gốc để đi tra nghĩa lại nữa, 3 chương cuối mình edit gấp gáp trong cơn hoảng loạn không có raw nên sẽ xa rời bản gốc rất nhiều.

Mọi người thông cảm giúp mình nhé, mình tìm nhiều nguồn rồi nhưng vẫn không thấy raw 3 phiên ngoại này đâu cả.Lời tác giả nói cuối truyện mình cũng không hiểu nhiều chỗ lắm.

Kính mong mọi người bỏ qua.

Cám ơn và tổng chào.
 
Back
Top Bottom