Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn

[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 10


Edit: Cây Nấm Nhỏ_____________________________Chương 10Thứ hai, Nghiêm Húc nhận được thông báo phải đi công tác đột xuất, bình thường chuyện này cũng không đáng kể chỉ là hiện tại Nguyên Cốc không thể biến thành người được.Nghiêm Húc đặt Nguyên Cốc lên bàn phím máy tính, mở sẵn file word ra, hỏi Nguyên Cốc: "Trường hợp cậu không thể biến trở về như vậy, kéo dài trong bao lâu?"

Hắn hất cằm về phía bàn phím: "Đánh chữ đi."

Nguyên Cốc đang ngồi chồm hổm đứng lên, dùng chân trước cẩn thận đánh chữ: "Khoảng nửa tháng."

"Không cần gõ dấu chấm câu."

Nghiêm Húc không kiên nhẫn nói "Hiện tại tôi phải rời đi, cậu làm sao bây giờ?"

Nguyên Cốc không hiểu ý hắn, do dự lại đánh ra một câu: "Thì sao""Shh..."

Nghiêm Húc vỗ mông cậu một cái vang dội.Nguyên Cốc tức mà không thể nói."

Ý tôi là, tôi phải đi công tác ở tỉnh một chuyến, tầm ba bốn ngày."

"Tôi ngốc một mình cũng được" Nguyên Cốc chậm chạp gõ."......"

Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc, một giữ đầu cậu, tay kia thì xoa xoa cái môi hình ba cánh hoa của cậu."

Không được."

Hắn tự hỏi một lát rồi nói "Cậu rất ngốc, lỡ bị người ta bắt làm mồi nhắm, tôi đi đâu tìm cậu đây."

"Tôi chỉ ở trong nhà" Nguyên Cốc đánh chữ trả lời."

Không được."

Nghiêm Húc lập tức đáp "Lỡ té vào bồn cầu chết đuối rồi sao?"

Hắn dừng lại một lát rồi tiếp: "Hơn nữa đồ ăn cho thỏ đóng hộp không nhiều, để nửa tháng sẽ bị ẩm không ăn được, hơn nữa mỗi lần cậu ăn chắc gì sẽ mở được hộp."

Nguyên Cốc có chút phẫn nộ giơ mấy cái đệm thịt quơ quào trên bàn phím, ra sức gõ: "Tôi không ăn—-""Được rồi."

Nghiêm Húc nhéo cái mông nhích tới nhích lui của Nguyên Cốc vì dùng sức gõ phím mà lắc lư không ngừng "Tôi tìm người gửi cậu vài hôm vậy."

Nguyên Cốc sửng sốt, ôm cái tay của Nghiêm Húc đang tính rút lại."

Sao vậy?"

Nghiêm Húc nhéo nhéo đệm thịt như bông của Nguyên Cốc.Nguyên Cốc ngửa đầu nhìn hắn."

Không muốn bị gửi nuôi?"

Nguyên Cốc gật gật đầu."

Không được.

Chuyện này không bàn nữa."

Nghiêm Húc rút tay về.Nghiêm Húc nhìn bộ dạng cậu gấp đến nổi xoay vòng vòng, huých cái mũi nhỏ của cậu nói: "Tôi gửi cậu cho Bách Yến, không ai ức hiếp cậu đâu."

Bởi vì biết anh gửi tôi cho anh ta tôi mới lo lắng đó!!!Nguyên Cốc bị dọa tới mức lông dựng đứng hết, thoạt nhìn y như con cá nóc bị phồng lên, cậu lắc đầu thật mạnh, cái tai bị cắt một nửa rũ xuống."

Không muốn tới chỗ Bách Yến à?

Còn những động vật ăn thịt khác thì sao?

Hơn nửa bán thú ở công ty đều có thể tin tưởng được."

Đó là anh tin!!!

Không phải tôi.Nguyên Cốc hiện đang trong trạng thái thú, cho nên không thể tranh luận với hắn.Cậu chỉ cảm thấy cực kỳ nôn nóng, cậu không hiểu vì sao Nghiêm Húc có thể yên tâm giao cậu cho động vật ăn thịt khác, cũng không biết tại sao bản thân không chịu được việc Nghiêm Húc tùy tiện giao cậu cho bán thú khác.Cậu gấp đến độ sâu trong yết hầu phát ra âm thanh nho nhỏ, lui về sau vài bước, giống như lúc bị động vật ăn thịt vây bắt, hoảng hốt lắc lắc đầu âm thầm quan sát tình hình xung quanh.Nghiêm Húc thấy Nguyên Cốc lộ ra hành động như những con mồi hắn thường thấy trong rừng rậm, ánh mắt sợ hãi kinh hoàng, lập tức đi đến để Nguyên Cốc vào lòng bàn tay.Thỏ xám bị hành động dịu dàng vô ý của hắn ấn xuống, lộ ra răng thỏ, cậu giãy dụa, cố gắng chạy khỏi bàn tay hắn, xoay đầu cắn ngón tay Nghiêm Húc.Nghiêm Húc nhe răng đe dọa: "Cậu dám cắn tôi một lần nữa, tôi sẽ cắt lỗ tai cậu."

Nguyên Cốc không dám cử động nữa, an tĩnh lại, chậm rãi nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng bàn tay Nghiêm Húc là một đôi mắt đỏ oạch."......"

Nghiêm Húc trừng mắt "Cậu khóc?"

Nguyên Cốc xoay đầu đi chỗ khác, chôn mặt vào chi trước.Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc cuộn lại như cục bông, ôm cậu đặt trước mắt mình, Nguyên Cốc thấy sợ, cúi đầu càng sâu, ngăn không cho hắn nhìn mình.Nghiêm Húc lấy tay cọ cọ mớ lông ở khóe mắt cậu, quả nhiên, chỗ đó đã ướt sũng."......"

Hắn dọa con thỏ nhỏ khóc rồi.Nghiêm Húc cảm thấy, so với việc giết chết một con thỏ thì cái này còn tội ác tày trời hơn nữa.Hắn chưa bao giờ dỗ người nào, càng đừng nói đến con thỏ, trong lúc bối rối, không biết nên làm gì mới đúng, im lặng nhìn lỗ tai Nguyên Cốc run run, lâu lâu hắn lại quẹt ngón cái lên đám lông tơ, phát hiện nó càng ướt hơn."

Đừng khóc."

Nghiêm Húc cứng nhắc nói.Nghiêm Húc chờ một lát, thấy Nguyên Cốc không ngẩng đầu lên, có chút đau đầu thở dài."

Cậu đừng khóc, tôi sẽ không gửi cậu ở chỗ động vật ăn thịt nào nữa."

Nghiêm Húc nghĩ nghĩ nói "Cậu ở nhà một người bạn luật sư của tôi đi, lúc trước cậu ta từng có nuôi thú cưng, hiện tại ở một mình."

Nguyên Cốc im ru."

Cậu ta là con người."

Nghiêm Húc bổ sung."

Tôi sẽ sớm xong việc rồi về đón cậu."

Nguyên Cốc vẫn cúi đầu."

Tôi đang nói chuyện với cậu đấy."

Nghiêm Húc nhẫn nại khều khều cậu.Thỏ xám chậm rãi gật đầu."

Đừng khóc nữa, bao nhiêu tuổi rồi, còn làm chuyện mất mặt như vậy."

Nguyên Cốc cũng ngượng ngùng, đẩy tay hắn ý buông mình ra, nhảy vài bước, đi tới góc tường trốn.Nghiêm Húc biết cậu xấu hổ, cũng không quan tâm cậu nữa, thu dọn hành lý để đi công tác.Nguyên Cốc nghe tiếng bước chân Nghiêm Húc càng ngày càng xa, có chút ảo não cuộn người lại thành một cục.Cậu thấy trong đầu rối bời, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì luôn.Mặc kệ bản thân tại sao lại vì chuyện nhỏ như vậy mà khóc, chỉ việc Nghiêm Húc vì dỗ cậu mà chịu thỏa hiệp đã làm cho Nguyên Cốc cảm thấy như bản thân đang nằm mơ.Như vậy, không phải là mình làm nũng với Nghiêm Húc sao?!Tại một góc nào đó, thỏ xám ngồi dậy.Nhìn hướng báo rời đi, nâng chi trước chà chà hai má nóng bỏng.
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 11


Edit: Cây Nấm Nhỏ_____________________________Chương 11Sau khi tan làm, Cố Lãng đúng hẹn tới sân bay, từ xa đã thấy Nghiêm Húc đang đi loanh quanh ở cổng sân bay.Nghiêm Húc đá vali một phát, bánh xe vali lăn ra xa một khoảng, Nghiêm Húc đi tới vài bước gần vali, lại đá một phát, vali lại 'lọc cọc' lăn ra.Trên vali có treo con một thỏ xám đã bị dọa tới dựng hết lông, có lẽ chính là con mà Nghiêm Húc muốn nhờ mình nuôi vài hôm.Nguyên Cốc bị hắn đùa tới đầu óc choáng váng, rốt cuộc khi Nghiêm Húc lại đá thêm một phát nữa, cậu nhanh chóng nhảy ra, bám được ống quần hắn."

Phản ứng rất nhanh.

Đầu óc tỉnh táo lại rồi à."

Nghiêm Húc nhíu mày.Tay chân cậu bủn rủn, vô lực bị Nghiêm Húc ôm lên.

Nếu cậu say xe, nhất định phun hết lên người hắn."

Đây là bạn tôi, Cố Lãng."

Một tay hắn ôm cậu, tay kia thì chỉ về hướng người luật sư đang đi về hướng bọn họ.Cố Lãng nghi ngờ nhìn Nghiêm Húc nắm thỏ con trong tay: "Cậu nói với tôi à?"

"Không, tôi nói với thỏ con nhà tôi."

Cố Lãng khó hiểu.Nghiêm Húc nói với Cố Lãng: "Vài ngày nữa tôi sẽ đón cậu ấy, cậu ấy không ăn thức ăn cho thỏ, cậu ăn gì thì cho cậu ấy một phần nhỏ giống vậy là được."

"Thỏ con ăn vậy cũng được hả?

Không sợ đau bụng à?"

Cố Lãng ngạc nhiên nói."

Không đâu.

Tìm đại cái túi nhựa làm nơi đi vệ sinh, mỗi ngày đi vứt là được rồi."

"Đơn giản vậy thôi?"

"Ừ."

Nghiêm Húc nói xong thì đưa Nguyên Cốc cho Cố Lãng."

Ôm tay không vậy à?"

Cố Lãng chần chừ hỏi "Cậu không bỏ trong lồng sắt hoặc túi thú cưng à?"

"Không cần.

Cậu không cần trông chừng cậu ấy, cậu ấy rất ngoan, sẽ không làm phiền cậu đâu,"Nguyên Cốc ở trong lòng bàn tay Nghiêm Húc nhịn không được ngưỡng cổ lên nhìn hắn.Nghiêm Húc không dễ gì khen ai, đa phần đánh giá của hắn về cậu toàn là ngu xuẩn không thôi, chưa từng nghe hắn nói cậu 'ngoan ngoãn'.Nguyên Cốc nghĩ vậy, lúc được Cố Lãng tiếp nhận, theo bản năng dùng móng vuốt níu tay Nghiêm Húc."

Đúng rồi...Đừng để tôi biết cậu ăn hoa."

Nghiêm Húc nhờ cái vuốt tay ấy mà sực nhớ."......"

Cố Lãng nghi hoặc "Tôi hả?"

"Không, tôi nói với thỏ con của tôi."

Cố Lãng lại khó hiểu.Cố luật sư nói với Nghiêm Húc thêm vài câu, sau đó ôm Nguyên Cốc về.Nguyên Cốc ở trên vai Cố Lãng nhìn về phía sau, Nghiêm Húc đã vào cửa trong, một tay kéo vali, một tay cần áo khoác măng tô.Khi bóng dáng hắn biến mất trong tầm nhìn của cậu, Nguyên Cốc đột nhiên nhớ cảm giác bản thân từng ngủ trong túi áo khoác đó..Trong lúc làm việc, Cố Lãng nhận được điện thoại của Nghiêm Húc.Vùa thấy tên Nghiêm Húc hiện lên màn hình, Cố Lãng bắt máy tiện nói: "Thỏ con rất tốt, đã ăn sáng, không ăn hoa."

"......"

"Cậu còn muốn hỏi cái nữa?"

Cố Lãng thở dài "Mấy ngày nay số lần cậu gọi cho tôi gần bằng mấy năm nay cộng lại rồi đó, nếu không phải biết chỉ là con thỏ, tôi còn tưởng thứ cậu gửi cho tôi là người tình nữa chứ."

"Cậu thì hiểu gì.

Cậu ấy đâu rồi?"

"Đương nhiên là ở nhà."

Cố Lãng có chút dở khóc dở cười "Tôi đi làm sao mang nó theo được."

"Sao không được, cậu ấy ở nhà một mình buồn chán lắm."

"Con thỏ mà cũng biết buồn chán hả?"

Cố Lãng nói tiếp "Mà đúng ra cũng không hẳn là ở một mình."

Đầu bên kia im lặng một lát: "Cậu nói gì?"

Nghiêm Húc dừng một chút "Không phải cậu ở một mình sao?"

"Tôi đúng là ở một mình.

Nhưng ở nhà còn có con chó hồ ly tôi nuôi nữa."

Bên kia đầu dây Nghiêm Húc đứng bật dậy..Nguyên Cốc trốn dưới sô pha, im lặng nhìn chằm chằm con 'chó hồ ly' đang đi tới đi lui quanh sô pha.Theo như cậu biết, nó cũng không phải là chó, mà đúng hơn là một con hồ ly.Con hồ ly đi vài vòng, vươn móng vuốt trắng như tuyết về phía sô pha.Xui xẻo là, hơi thở của Nghiêm Húc trên người Nguyên Cốc đã sớm nhạt nhòa, động tác của con hồ ly kia càng không kiêng dè, nếu Nguyên Cốc ở trong phạm vi chạm tới của nó, nó nhất định sẽ bắt nạt cậu.Nguyên Cốc lại rụt thỏ về, không thèm để ý tới con hồ ly đang nhe răng nhếch mép.Dù sao khi luật sư trở về, con hồ ly sẽ giả dạng làm một con chó hồ ly ngoan ngoãn phe phẩy cái đuôi, cọ tới cọ lui trên người luật sư.Nguyên Cốc nhắm hai mắt lại, vừa tính ngủ một giấc tới chiều.Nhưng cậu vừa mới mơ màng, đột nhiên từ ngoài sô pha có một cánh tay mảnh khảnh vươn đến, đụng vào chi trước của Nguyên Cốc.Nguyên Cốc sợ hãi ngẩng đầu, giây tiếp theo dùng sức giãy dụa, đầu đụng vào cạnh sô pha, đau tới mức Nguyên Cốc phát ra âm thanh kỳ dị."

Bắt được rồi."

Con hồ ly hóa thành hình người liếm liếm môi, nhe răng nanh với Nguyên Cốc."

Mày phiền thật." tên đó nắm da lông sau gáy cậu, đi tới mở cửa sổ "Mày cách Cố Lãng xa một chút cho tao."

Nguyên Cốc bị con hồ ly đưa ra ngoài cửa sổ, cậu kinh hoàng đạp đạp chân trước, nhưng chỉ chạm vào không khí lạnh như băng, Nguyên Cốc cúi đầu nhìn xuống dưới, thấy bên dưới ai nấy nhỏ như con kiến, chưa bao giờ cậu cảm thấy mình ở cao như vậy.Lúc cậu cảm thấy tuyệt vọng, không biết sao con hồ ly lại rụt tay lại, Nguyên Cốc còn chưa hiểu gì, chỉ thấy mắt hoa một trận, cuối cùng rớt lên đống lông trắng.Cố Lãng mở cửa, nghiêng người cho Nghiêm Húc vào, nhìn thấy thỏ xám ngoan ngoãn nằm trong ngực hồ ly, bất mãn quay đầu nói: "Tôi đã nói Tiểu Nam sẽ không khi dễ con thỏ của cậu mà, thỏ con nhà cậu ngoan, chó con nhà tôi không ngoan à?

Còn gấp gáp trở về như vậy."

Nghiêm Húc nheo mắt lại, nhìn hai con thú cưng, lại nhìn cửa sổ mở tung: "Tôi thấy bản thân tới rất đúng lúc."

Hắn ngoắc tay với Nguyên Cốc: "Lại đây."

Nguyên Cốc chân mềm nhũn nhưng vẫn cố gắng chạy như điên về phía Nghiêm Húc, hắn ôm cậu vào lòng, Nguyên Cốc lập tức nắm tay áo hắn không buông."

Về thôi."

Nghiêm Húc vỗ vỗ mông cậu, xoay người lại nói với Cố Lãng: "Mấy ngày nay cám ơn cậu, hôm nào rỗi tôi mời cơm."

Cố Lãng không để ý khoát tay nói: "Không có gì."

Nghiêm Húc đi ra tới cửa, bỗng xoay người lại, nhìn con hồ ly trắng nằm bên chân Cố Lãng nói: "Đúng rồi, con cậu nuôi không phải chó, mà là hồ ly."

"......A?".Lên xe, Nghiêm Húc đặt Nguyên Cốc trên ghế phó lái, nhíu mày nhìn cậu, Nguyên Cốc ngửa đầu, mờ mịt đối diện với hắn."

Cậu có bệnh à?"

Nghiêm Húc vỗ ót cậu "Biết nó là hồ ly còn không tránh xa nó một chút?"

"......"

Nguyên Cốc có khổ mà nói không nên lời."

Tối nay tôi mà tới muộn một chút, có phải nên xuống lầu tìm xương cậu rồi không?"

Nghiêm Húc lại vỗ cái ót cậu."

Cậu muốn chết lắm hả?"

"......"

Nguyên Cốc không tiếng động thở dài."

Cậu thở dài cho ai coi hả?"

Nghiêm Húc lại vỗ.Nguyên Cốc chậm rãi ngồi xuống, có chút do dự nhìn Nghiêm Húc tức giận, cuối cùng thật cẩn thận đi tới, ngồi lên đùi hắn, lấy lòng cọ cọ một chút, co rút hé răng thỏ ra.Nghiêm Húc cau mày nhìn đám lông bị mình vỗ tới lõm vào một lỗ.Hắn hừ lạnh một tiếng, khởi động xe đi.Thần kinh căng thẳng của Nguyên Cốc cuối cùng cũng có thể thả lỏng, ôm đùi Nghiêm Húc, nhắm hai ngắm lại ngủ.Hơi thở của Nghiêm Húc lấp đầy trong khoang mũi.Hôm nay trong mộng sẽ không có con hồ ly nhe răng nhếch miệng nữa.Không biết có phải là Gấu Nhỏ lỗi giác hay không, hình như sau chuyến công tác lần này, Nghiêm Húc càng dính thỏ con hơn.Nói Nghiêm Húc dính Nguyên Cốc nghe có vẻ kinh khủng quá, tạm thời cho là Nguyên Cốc dính lấy Nghiêm Húc đi.Gấu Nhỏ tâm tình phức tạp nhìn Nguyên Cốc theo Nghiêm Húc đi ra từ phòng làm việc, đi chưa được mấy bước, thỏ con bị cái gì đó hấp dẫn nên thả chậm bước đi, Nghiêm Húc đi ra thấy Nguyên Cốc không theo kịp mình, có chút không kiên nhân quay trở lại nói vài câu gì đấy, tay đặt sau ót cậu đẩy một cái, Nguyên Cốc sờ cổ, chạy chậm theo sát Nghiêm Húc vào thang máy.Gấu Nhỏ: "......."

Gấu Nhỏ lắc đầu, lấy điện thoại ra điên cuồng gõ phím, không tới vài giây, trong nhóm chat của bán thú trong công ty xuất hiện một tin nhắn.[ Gấu Lớn ] : Tôi muốn kiện!Gấu Nhỏ lập tức tìm nhóm 'Đội bán thú nhỏ của tầng dưới', tay như bay đánh chữ.[ Gấu Nhỏ ] : Anh hai, lộn nhóm rồi, bên kia có Nghiêm Húc.[ Gấu Lớn ] : Đệt mợ![ Gấu Lớn ] : Đã thu hồi.[ Gấu Lớn ] : Sao em biết anh muốn tố cáo Nghiêm Húc?[ Hổ ] : Dùng đuôi nghĩ.[ Sói Trắng ] : Cậu lại làm gì thỏ con nữa?[ Gấu Lớn ] : Sao cậu biết có liên tới thỏ con?[ Rắn ] : Dùng lỗ tai nghĩ.[ Gấu Lớn ] : Tào lao, cậu làm gì có lỗ tai.[ Rắn ] : Cậu rảnh lắm hả?[ Gấu Nhỏ ] : Lạc đề.[ Gấu Lớn ] : Vừa rồi tôi gặp Nghiêm Húc và Nguyên Cốc trong thang máy, hỏi bọn họ đi đâu, Nguyên Cốc nói đi ăn cơm.[ Sói Trắng ] : Đấy, Nghiêm Húc căn bản không thèm quan tâm cậu.[ Gấu Lớn ] : Sau đó tôi nói, đi chung đi!

Chúng ta bình thường không phải cũng hay đi ăn cơm chung sao?

Nguyên Cốc bĩu môi đồng ý, Nghiêm Húc đột nhiên bảo tôi đừng làm phiền bọn họ?

Hỏi chấm?[ Sói Trắng ] : Cậu vậy mà mơ tưởng muốn ăn cơm với thỏ con của sếp?

Chưa tỉnh ngủ hả?[ Hổ ] : Ngày hôm qua tôi cho thỏ con một cái kẹo sữa, chưa nói hai câu đã bị Nghiêm Húc đuổi đi làm việc.[ Rắn ] : Các người không cần thấy lạ, lúc Nghiêm Húc đi công tác Nguyên Cốc bị cắn, tới bây giờ Nghiêm Húc cũng chưa hết bực mình.[ Gấu Lớn ] : Ai cắn?

Chúng ta hội đồng cho cậu ấy cắn lại.[ Hổ ] : Ủa, vậy vết thương trên cổ Nguyên Cốc là bị người khác cắn hả?[ Gấu Nhỏ ] : Nhìn sao cũng thấy giống Nghiêm Húc cắn...[ Rắn ] : Chính xác.

Tôi nghĩ hắn thấy Nguyên Cốc bị người khác cắn, trong lòng không vui, cho nên cắn chồng lên cho bỏ tức.......[ Gấu Nhỏ ] : Nghiêm Húc thiệt ngây thơ.[ Sói Trắng ] : Chúng tôi nên đối xử tốt với thỏ con hơn.[ Gấu Lớn ] : +1......Một ngày tranh cãi ầm ĩ bình thản trôi qua.
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 12


Edit: Cây Nấm Nhỏ_________________________Chương 12Nguyên Cốc ở nhà Cố Lãng ngủ không ngon, trở về nhà cũng không buồn ngủ lắm, mặc đồ ngủ vào lại nhớ tới phòng khách, mở TV coi chương trình bị bỏ lỡ mấy hôm.Nghiêm Húc nằm trên sô pha nghỉ ngơi, nhìn Nguyên Cốc có chút không quen với hình người, đi đứng không vững qua bên này.Trên người cậu là áo ngủ của Nghiêm Húc, ánh mắt dừng lại Nghiêm Húc nằm trên sô pha, bên cạnh còn một cái ghế nữa, nhưng cuối cùng cậu lại ngồi xuống bên chân hắn.Nghiêm Húc vừa lòng để chân lên đùi cậu, chậm rãi xoay người.Không biết có phải bởi vì bị con hồ ly nhà Cố Lãng dọa hay không, Nghiêm Húc cảm thấy sau đợt này, Nguyên Cốc có vẻ thân cận với mình hơn một chút.Nghiêm Húc là động vật ăn thịt hung tàn số một, có thể nuôi thỏ con tới ngoan ngoãn dễ bảo như vậy, không khỏi đắc ý.Nghiêm Húc giật giật cái chân để trên đùi Nguyên Cốc, nghiêng đầu nhìn cậu, Nguyên Cốc không chú ý tới hắn, hoàn toàn quên bẫng đi người đang giật giật trên người mình là con báo, chỉ cong lưng nhếch miệng coi TV."

Ngậm miệng lại, nhìn ngu không tả được."

Nghiêm Húc cau mày dùng chân đẩy nhẹ cằm cậu.Nguyên Cốc lúc này mới quay đầu nhìn Nghiêm Húc."

Có chuyện gì à?"

"Không có gì."

Nghiêm Húc khô khan nói."

Ò —" Nguyên Cốc dùng khóe mắt nhìn TV, nghi hoặc nhìn Nghiêm Húc hỏi "Tôi xem TV tiếp được chưa?"

Nghiêm Húc 'hừ' một tiếng từ trong lỗ mũi, không trả lời.Dẹp đi.Nói gì mà càng thêm thân cận.Tên ngu ngốc này chỉ sợ không biết hai chữ 'thân cận' viết như thế nào ấy chứ.Buổi sáng Nghiêm Húc phải ngồi máy bay mấy giờ quay về, sau đó lại chân không chạm đất tiếp tục chạy đi đón cậu về, lúc này đã mệt muốn chết, hắn lười để ý cậu, xoay người tính đi ngủ.Trước khi nhắm mắt một giây, hình ảnh vệt máu trên cổ Nguyên Cốc đập vào mắt, hắn trừng to mắt, xoay người bật dậy.Nguyên Cốc ngu ngơ hỏi: "Sao vậy?"

"Trên cổ cậu là sao?"

"Đây là —" Nguyên Cốc theo bản năng đưa tay sờ sờ cổ "Con hồ ly của Cố luật sư cắn á."

Nghiêm Húc vươn tay, dùng sức chà sát vết răng cắn thành một vòng tròn nhỏ."

Không chỉ cắn một cái."

"Ừ, hình như cậu ta, rất ghét việc Cố luật sư chăm sóc tôi."

Nguyên Cốc bị hắn sờ nổi hết da gà, có chút khẩn trương rụt cổ."

Vậy cậu cũng ngoan ngoãn để nó cắn?"

"......"

Hồ ly muốn cắn thỏ, con thỏ có thể làm gì giờ?Nguyên Cốc rất muốn biên giải cho bản thân vài câu, nhưng nhìn Nghiêm Húc hình như tức giận thật sự, trong mắt toàn là tơ máu, đành im lặng để Nghiêm Húc sờ vết thương của mình."

Kỳ thật..."

Nguyên Cốc vẫn nhịn không được nhỏ giọng giải thích "Cắn cũng không sâu, tại vì ở hình người nên mới rõ ràng như vậy.

Nếu như trở về hình thú..."

Nguyên Cốc so sánh kích thước hình người và hình thú một lát "Lại có thêm lông che lại, cũng không thấy đâu."

"Cắn nhẹ nên cậu đắc ý hả?"

Nghiêm Húc hỏi "Ở dưới còn cắn chỗ nào không?"

Nguyên Cốc sờ sờ xương quai xanh dưới áo: "Chỗ này, cũng bị cắn."

Nguyên Cốc vuốt xung quanh cổ xem hồ ly còn lưu lại vết cắn nào không, đột nhiên sau gáy bị Nghiêm Húc nắm lấy, cậu còn chưa kịp hỏi thì đã bị Nghiêm Húc cắn xuống yết hầu."

A—!"

Nguyên Cốc bị cắn giật bắn người, lại không dám đẩy Nghiêm Húc ra, cố gắng cúi đầu, tránh răng năng của hắn.Nghiêm Húc không kiên nhẫn đẩy cằm cậu: "Ngẩng đầu lên."

Nguyên Cốc không tình nguyện ngẩng đầu, để lộ vị trí yếu ớt trước miệng Nghiêm Húc.Nguyên Cốc mơ hồ hiểu được vì sao Nghiêm Húc lại để ý vết cắn của hồ ly như vậy rồi.Cho dù trong xã hội loài người, Nghiêm Húc có là tinh anh như thế nào, thì cũng không thể thay đổi được bản tính ý thức lãnh địa và độc chiếm ăn sâu vào máu thịt của hắn.Mà cậu, là của Nghiêm Húc.Nghiêm Húc sẽ không cho phép mùi hương hay dấu vết của bất kì con vật nào trên người cậu, cho dù đó là 'đồng loại' của hắn, lúc nuôi gà con cậu đã hiểu điều này.Cậu không thể phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn run đuôi để Nghiêm Húc bao trùm bản thân bằng mùi và dấu vết của hắn.Nếu cậu trốn tránh, kết cục chỉ có thể là bị cắn ác hơn, hoặc Nghiêm Húc cho rằng mình không muốn làm thú cưng của hắn nữa, trực tiếp vứt mình và hành lý ra ngoài đường.Nguyên Cốc nghĩ tới cảnh bản thân ôm hành lý ngủ ở ghế dài ngoài cửa hàng tiện lợi, lập tức cứng ngắc nâng cằm.Nghiêm Húc thấy cậu thuận theo, vừa lòng sờ gáy cậu, không chút khách sáo mà liếm cắn vết thương trên cổ cậu, dùng dấu răng của mình đè lên dấu vết chướng mắt kia.Chỉ cần nghĩ tới, Nghiêm Húc liền nhíu mày.Xem ra cũng là bán thú, không có liêm sỉ mà giả dạng làm con chó không nói, còn dám ngầm đấu đá khi dễ Nguyên Cốc.Ngày mai tan làm phải đi cho nó biết tay."

Nghiêm Húc..."

Nguyên Cốc nhỏ giọng kêu "Đau."

Nghiêm Húc lấy lại tinh thần, trên làn da nhẵn nhụi mềm mại cắn một cái, lại như không xương trượt người xuống, gối lên đùi Nguyên Cốc.Hắn vừa nghiêng đầu, Nguyên Cốc đã luống cuống tay chân đẩy hắn ra, đưng lên vội vã chạy lên lầu."

Làm gì?

Tè trong quần tới nơi rồi hả?"

Nghiêm Húc hừ một tiếng.Nguyên Cốc vừa đi tới góc cầu thang, nghe hắn nói như vậy quay đầu nhìn Nghiêm Húc một cái, cậu đỏ mặt, nhưng cũng không đáp lại, rời khỏi tầm mắt Nghiêm Húc.Nghiêm Húc nghi ngờ nheo mắt, nhớ lại một loạt động tác của Nguyên Cốc.Hắn nhíu mày, biến thành báo,Nghiêm Húc có chút sung sướng lắc lắc đuôi, đầu gối lên chi trước, nhắm mắt lại ngủ.
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 13


Edit: Cây Nấm Nhỏ________________________Chương 13Sáng sớm, Nghiêm Húc đang ngủ, cảm thấy dưới đuôi lành lạnh, mơ màng mở mắt ra, sau đó chuyển cái đuôi từ sau ra trước, dưới ánh sáng của nắng sớm cẩn thận nhìn nhìn.Giây tiếp theo phẫn nộ như con sóng lớn ập tới, báo quay người, cắn một ngụm lên cái mông nhỏ của con thỏ đang nằm trên gối hắn ngủ tới không biết trời trăng gì.Nguyên Cốc bị cắn run sợ, cậu lập tức ngồi xuống, khiếp sợ nhìn con ngươi hừng hực lửa giận của Nghiêm Húc.Nghiêm Húc nhe răng nanh ra, miệng gầm gừ một chuỗi âm thanh mà thỏ con không hiểu, Nguyên Cốc không rõ nhìn hắn, cậu nghe giọng rít gào của hắn liền tự giác lùi lại.Nghiêm Húc phát hiện cậu không hiểu mình nói gì, biến thành hình người, chỉ chừa lại cái đuôi báo, sau đó kéo cái đuôi trụi lủi của mình chỉ thẳng vào mặt Nguyên Cốc: "Cậu cũng to gan đấy."

Nghiêm Húc giận dữ: "Tôi sống lâu như vậy, còn chưa gặp được đứa dám cắn đuôi tôi trụi lủi như vậy."

Hắn đè giọng, khiến âm thanh trong cổ họng trầm thấp, bộ dạng nói chuyện so với hình báo khi nãy gầm gừ cũng không khác nhau miếng nào, dưới uy áp của hắn, bản năng nhút nhát của Nguyên Cốc bộc phát, không tự giác lại lùi lại.Nghiêm Húc có chút thô bạo túm cổ cậu giơ lên, đôi mắt híp thành một đường thẳng, nhìn Nguyên Cốc run như cầy sấy hỏi: "Muốn trốn hả?"

Nguyên Cốc ở hình thái thú không thể giải thích, dưới con mắt nguy hiểm như đang đi săn của Nghiêm Húc liền hít thở không thông, nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi biến thành hình người.Cổ còn bị hắn nắm trong tay, Nguyên Cốc co rụt lại nhỏ giọng nói: "Không phải tôi."

"Không phải cậu?"

Nghiêm Húc nheo mắt "Chẳng lẽ nửa đêm tôi đói bụng cho nên tự cắn trụi đuôi mình à?"

Nghiêm Húc không cho cậu cơ hội giải thích: "Lau cái miệng dính đầy lông của tôi đi rồi nói chuyện."

Nguyên Cốc giơ tay lên, quả nhiên đụng tới mấy sợi lông, màu đen và màu nâu hòa trộn, không phải lông của ông báo thì còn ai.Nguyên Cốc bắt đầu sợ.Cậu dám cắn lông đuôi của Nghiêm Húc.Một con thỏ con dám đem cái đuôi của ông lớn cắn trụi lủi!Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mấy bán thú xung quanh đây không phải cho rằng Nghiêm Húc đến cả một con thỏ cũng không đè được, một bên cười nhạo một bên khởi nghĩa không?Nghiêm Húc có vì giữ bí mật mà giết thỏ diệt khẩu không?Nguyên Cốc hoảng sợ, răng nanh run lên, cậu nâng đầu, ra vẻ lấy lòng cọ cọ lòng bàn tay hắn: "Anh đừng giận, tôi cũng không —"Lời còn chưa nói xong, Nguyên Cốc đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, cậu lập tức quay đầu ho khan, ho ra một mớ lông tơ.Nghiêm Húc ngẩn người, cúi đầu lau nước miếng dính trên môi Nguyên Cốc: "Còn nữa hả, mau nhổ ra."

Hắn nhíu mày: "Có phải nghẹn ở cổ họng không?Nguyên Cốc chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn, cậu còn muốn nói gì nhưng miệng vừa mở liền ho không ngừng, đôi mắt cũng đỏ lên."

Tôi thật sự mắc nợ cậu."

Nghiêm Húc nghiến răng nghiến lợi nói.Hắn kéo Nguyên Cốc ngồi xuống giường, một tay nắm cằm bắt cậu há miệng, một tay thì vói vào miệng cậu, ngón tay khoáy tới khoáy lui trong miệng cậu.Nguyên Cốc khó chịu giãy dụa, cắn một cái lên ngón tay Nghiêm Húc, hắn im lặng, tới khi Nguyên Cốc đỏ mắt nôn ra thêm vài đám lông nữa hắn mới buông cậu ra.Nghiêm Húc rút vài miếng khăn giấy ở đầu giường lau ngón tay dính đầy nước bọt của cậu, lại đưa cậu ly nước, nhìn Nguyên Cốc uống hết, đứng bên giường không hề có thành ý mà vỗ lưng cậu: "Đỡ hơn chưa?"

Nguyên Cốc bị hắn vỗ càng khó chịu, chỉ liên tục gật đầu, ý bảo mình không có gì, Nghiêm Húc mới ngừng tay."

Cậu lại cắn tôi."

Nghiêm Húc đưa ngón tay tới trước mặt Nguyên Cốc, ngón tay thon dài lưu lại vài vòng dấu răng.Không sai không lệch, chính là dấu răng của thỏ con.Nguyên Cốc không nói gì, chỉ kéo chăn đắp lên chân mình."

Tại sao lại cắn đuôi tôi?

Hả?"

Nghiêm Húc không tính bỏ qua chuyện này "Sao hả?

Nằm mơ được ăn hoa cỏ hả?"

Nguyên Cốc chưa trả lời, bàn tay nắm góc chăn xoắn xoắn, không biết là đang ngẩn người hay nghĩ chuyện gì khác."

Tôi đang nói chuyện —" Nghiêm Húc tức giận xốc cái chăn lên.Thanh âm hắn im bặt.Lúc Nghiêm Húc còn đang ngẩn người, Nguyên Cốc cuốn chăn trở lại che chân mình."....."

Vẻ mặt Nghiêm Húc phức tạp "Tôi mới làm gì?"

"Tôi hỏi cậu đấy, trả lời."

Nghiêm Húc hất cằm "Nãy giờ tôi làm gì mà cậu cứng?"

"Tôi —" mặt Nguyên Cốc không có biểu tình gì, nhưng đáy mắt không giấu nổi vẻ bối rối, bộ dạng vừa thẹn vừa loạn."

Tối qua chỉ cắn cậu vài cái, cậu cũng cứng.

Cái tật xấu gì vậy hả?"

Nghiêm Húc cảm thấy có chút buồn cười."

Không phải.

Tôi... chỉ là ở kì phát tình thôi."

Nguyên Cốc cứng ngắc trả lời.Nghiêm Húc 'xùy' một tiếng: "Còn không bằng cậu nói cậu có khuynh hướng chịu ngược cho rồi."

"Tôi nói thật mà.

Lúc trước tôi cũng nói hình người tôi không ổn định rồi."

"....."

Nghiêm Húc híp mắt, tự hỏi xem làm thế nào có thể hỏi rõ tình huống mà không đụng chạm tới lòng tự tôn của thỏ con, lại nói: "Tôi tới giờ cũng chưa thấy bán thú nào còn kì phát tình."

Nguyên Cốc thoạt nhìn không muốn tiếp chuyện.Nghiêm Húc lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, thử tìm xem kỳ phát tình của thỏ, sau đó líu lưỡi: "Một năm bốn mùa, tùy thời mà phát?"

Nguyên Cốc có chút tức giận lườm hắn: "Không đúng."

Ngón tay Nghiêm Húc lướt tiếp, lại hỏi: "Đó giờ có phát tình bao giờ không?"

"Vài lần rồi."

Nguyên Cốc thành thực trả lời "Nhưng mấy lần trước không khó chịu như vậy."

"Trên này nói, thỏ được nuôi một mình thường giảm bớt số lần phát tình.

Nói vậy, cậu là phát tình với tôi?"

Nghiêm Húc nghe vậy ghé mắt nhìn Nguyên Cốc."

Không hề."

Nguyên Cốc ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ có hơi sốt ruột giải thích, lúc nói chuyện khẩu hình đặc biệt lớn, hai cây răng thỏ cũng thấy rõ ràng, chỉ là biểu cảm trên mặt lại không theo kịp lời nói, nhìn vào chút buồn cười."

Tôi cũng nghĩ vậy.

Thằng nhỏ còn không bằng ngón tay tôi, cho cậu mười ngàn lá gan cậu cũng không dám."

Nghiêm Húc cười nhạo."....."

Vì cái gì lại so trong hình thú!Nguyên Cốc tức đến mềm nhũn.
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 14


Edit: Cây Nấm Nhỏ___________________________Chương 14Từ khi Nguyên Cốc cắn trụi cái đuôi của Nghiêm Húc, hắn không quá quan tâm đến cậu nữa, ở hình người còn đỡ, khi về hình thú mỗi lần hắn vung vẫy cái đuôi, cảm nhận được sự lạnh lẽo trống trơn liền tức giận muốn đánh người.Gần đây Nguyên Cốc lại luôn vô ý cố tình nhìn lẽn Nghiêm Húc, nói là nhìn lén cũng không hẳn, mỗi khi Nghiêm Húc bị cậu nhìn đến mất hết kiên nhẫn quay qua nhìn lại, cậu cũng không biết né đi, còn nhìn chòng chọc hắn một hồi, sau đó như tỉnh mộng vội vàng dời tầm mắt.Dường như sợ Nghiêm Húc nhìn thấy dâm ý trong mắt mình.Ngu muốn chết.Nếu Nguyên Cốc biết Nghiêm Húc nghĩ gì trong đầu, chỉ sợ đã gấp đến loạn thành một cục.Cậu không phải cố tình suồng sã hắn, chỉ là mỗi khi nhìn thấy Nghiêm Húc, 'thằng nhỏ' kia sẽ không tự chủ được.Chẳng lẽ cậu giống như lời Nghiêm Húc nói, nhắm tới hắn mà phát tình?Không thể nào.Phản ứng Nguyên Cốc chậm hơn người thường, trừ bỏ chuyện học và làm việc thì có thiên phú hơn người, những thứ khác hầu như cung phản ứng dài hơn bình thường rất nhiều.Cậu nghĩ lung tung, lại nhịn không được nhìn Nghiêm Húc, bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra trong những kỳ động dục trước, nhìn ngó gì đó một hồi liền cứng, cứng nhiều lần như vậy, Nguyên Cốc càng hoảng, sợ tới nỗi lông thỏ rụng từng nhúm từng nhúm.Hôm nay ở văn phòng, Nguyên Cốc lại nhìn chằm chằm Nghiêm Húc ngẩn người, đương nhìn, Nghiêm Húc đột nhiên đứng lên, bước vài bước tới khóa cửa văn phòng lại, xoay người nhìn cậu.Nguyên Cốc thình lình đối diện với Nghiêm Húc, phát hiện trong mắt hắn có chút tức giận, nhất thời không biết nên nhìn đi đâu.Nghiêm Húc mặt lạnh nhìn Nguyên Cốc, một tay rơi trên lưng quần.Nguyên Cốc luống cuống bắt được tay hắn: "Làm... làm gì vậy?"

"Buông tay."

Nghiêm Húc nói.Nguyên Cốc chậm rãi buông tay hắn ra, giây tiếp theo lại khó nhịn nắm chặt cánh tay hắn..Nguyên Cốc tựa lưng vào ghế, hô hấp dồn dập, đôi mắt mờ mịt lại khiếp sợ, đầu óc loạn thành một bãi bùn.Nghiêm Húc vào toilet rửa sạch tay, vừa ra liền thấy ánh mắt như trời vừa sập của Nguyên Cốc."

Gì vậy, lần đầu được người khác tuốt súng giùm hả?"

Hắn cười nhạo "Hồn còn chưa về à."

Nguyên Cốc mím môi chỉnh sửa quần áo, cúi đầu không đáp.Nghiêm Húc đi qua nhéo nhéo cái gáy còn nóng rực của cậu, dán bên tay cậu nói: "Giúp cậu là muốn cậu yên tĩnh.

Sau này cũng có thể giúp cậu, dù sao cậu cũng nhanh, không tốn nhiều thời gian của tôi, bớt dòm tôi như tên biến thái đi.

Nghe rõ chưa?"

"......"

Nguyên Cốc nghe hắn nói mình nhanh, mặc cho sức lực trên tay Nghiêm Húc như nào, cũng định sẽ không nói chuyện với hắn.Nghiêm Húc cũng không biết đụng tới sợi thần kinh nào của cậu, hắn còn có việc, lười đôi co với cậu, buông Nguyên Cốc ra đi giải quyết chuyện của mình.Nguyên Cốc thấy Nghiêm Húc không giống bình thường, bức bách cho bằng được, có chút khó hiểu nhìn hắn, Nghiêm Húc đầu cũng không ngẩng lên nói."

Còn nhìn một cái nữa, tôi lấy mắt cậu làm đồ chơi."

Nguyên Cốc lập tức thành rùa rụt cổ.Sau chuyện này, mỗi khi Nguyên Cốc nhìn chằm chằm Nghiêm Húc, hắn liền nghĩ cậu 'muốn', Nguyên Cốc mấy ngày nay thấy hắn là tay chân liền nhũn ra, cho dù đang ở hình người thì cũng như có thể trở thành thỏ con bất cứ lúc nào.Nghiêm Húc giúp cậu giải quyết vấn đề sinh lý, bản thân hắn cũng bị lây nhiễm, đôi khi cũng dùng tay, chân hoặc đùi của cậu để giải tỏa, thế cho nên hơi thở của Nghiêm Húc trên người cậu càng ngày càng nồng.Đôi với đám bán thú trong công ty mà nói, Nghiêm Húc hun Nguyên Cốc tới nỗi không thể ngửi ra được hương vị nguyên sơ của cậu chính là tuyên bố hoàn toàn đem cậu thành vật tư hữu, không kẻ nào được phép nhúng chàm.Một số bán thú ở trường còn hiểu lầm Nguyên Cốc là đồng loại rất mạnh mẽ, bởi vậy thái độ của bọn họ liền thay đổi, một tên không có tiếng tăm gì như Nguyên Cốc cũng dần được nể nang ba phần.Khoảng một hai tuần trôi qua, Nguyên Cốc đã không còn dễ dàng 'chào cờ' nữa.Cậu nghĩ kỳ động dục rốt cuộc cũng qua rồi, sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ra, Nghiêm Húc không biết từ đâu nhảy ra, một tay ấn cậu ngã xuống thảm, biến thành hình người, ngồi trên người cậu.Mới đầu cậu còn kháng nghị nói: "Tôi không hề nhìn anh —"Nghiêm Húc vẫn không ngừng động tác cởi đồ cậu: "Tôi biết."

Nguyên Cốc lơ đãng nhìn cái tay không ngừng nghỉ của người kia.Cậu có chút không rõ, kỳ động dục của cậu đã qua rồi, Nghiêm Húc còn muốn 'giúp' cậu.Kỳ lạ là, tại sao mấy chỗ Nghiêm Húc vuốt ve qua lại nóng rực lạ thường.Nghĩ cũng không muốn nghĩ.Lông thỏ lại rụng.
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 15


Edit: Cây Nấm Nhỏ_________________________Chương 15Ở nhà Nghiêm Húc, Nguyên Cốc không hề có thỏ quyền, về lâu về dài, cậu cũng quen với việc cùng Nghiêm Húc làm chuyện đó.Nghiêm Húc tựa như chưa bao giờ thấy đủ, mỗi khi hắn cắn yết hầu cậu hoặc sờ nắn eo cậu Nguyên Cốc sẽ run sợ theo bản năng, mỗi khi hắn dùng lực chế trụ khớp hàm cậu, lòng bàn tay nóng bỏng vô cùng, cậu luôn sợ có khi nào trong lúc bản thân lơ đãng sẽ bị hắn nuốt vào trong bụng hay không.Nguyên Cốc tuy rằng hóa hình người cũng được vài năm, nhưng trước khi gặp Nghiêm Húc cậu cũng chưa từng làm chuyện này với bất kỳ ai.Nghiêm Húc dẫn dắt cậu, dạy cho cậu biết làm thế nào mới khiến bản thân thoải mái, dạy cậu hôn môi.

Lần đầu hai người hôn nhau, Nguyên Cốc còn tưởng Nghiêm Húc muốn cắn đứt lưỡi mình, sợ tới mức trở về hình thú, Nghiêm Húc chộp hụt, miệng toàn lông tơ, giận cậu ba bốn ngày liền.Dạy Nguyên Cốc chủ động cưỡi lên đùi Nghiêm Húc, hôn môi với hắn, cuối cùng hắn không kiềm chế được nữa, bảo Nguyên Cốc sau khi tan học đi mua bao cao su và gel bôi trơn, đêm đó 'làm' cậu.Sáng sớm hôm sau cậu mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện hình như bọn họ 'làm' không giống bình thường rồi, nhưng cậu không hiểu, nhìn Nghiêm Húc cũng không có gì khác thường, chỉ là khi rời giường hỏi cậu có chỗ nào không thoải mái không.

Cậu đáp 'không có' hắn liền đuổi cậu xuống bếp làm điểm tâm.Dù vậy, cậu vẫn lờ mờ cảm thấy có chỗ không đúng.Cậu nghĩ mãi không thông, cuối cùng đành quy về việc khác thường này thành việc bản thân và Nghiêm Húc trở nên thân mật hơn, sẽ làm một số vận động trước khi ngủ, đôi khi cũng sẽ có những nụ hôn đơn thuần bất chợt.Thứ bảy Nguyên Cốc không có tiết, cậu đến phòng làm việc của Nghiêm Húc giúp hắn chỉnh lý lại mớ tài liệu, Nghiêm Húc làm xong công việc, trong thời gian chờ cuộc họp sắp tới, bảo Nguyên Cốc biến thành thỏ con đặt trên bàn làm việc nghịch.Nghiêm Húc đã gặp qua nhiều động vật lông rậm, nhưng mấy con thú giao tiếp với hắn đều là động vật ăn thịt da thịt cứng rắn, con mồi lông tơ mềm mại bên cạnh hắn ngoài Nguyên Cốc thì không còn ai nữa.

Nghiêm Húc có sở thích vuốt ve, sờ nắn bộ lông mềm của cậu, Nguyên Cốc thường xuyên lo lắng bộ lông của mình có ngày bị Nghiêm Húc vuốt trụi.Nghiêm Húc ngã vào ghế dựa, ôm Nguyên Cốc trong tay lăn qua lộn lại: "Tôi lấy lông cậu làm một cái bao tay nha."

Nguyên Cốc giãy dụa đứng lên.Nghiêm Húc còn tính nói gì, tiếng đập cửa bỗng vang, hắn để cậu lên chồng văn kiện, nói: "Vào đi."

Trợ lý đi vào báo cáo: "Nghiêm tổng giám, tổng giám còn chưa về kịp, anh ấy bảo là hoãn cuộc họp lại nửa giờ...

A a a!"

Nghiêm Húc bịt lỗ tai lại, cau mày: "La hét cái gì?!"

"Nghiêm tổng giám!"

Ánh mắt đối phương chiếu thẳng tắp vào Nguyên Cốc ngồi sau chồng văn kiện lộ cái đuôi nhỏ: "Tôi tôi tôi tôi có thể ôm thỏ con của anh chút được không?"

"Không được!

Về làm việc đi."

Nghiêm Húc lạnh nhạt nói."

Thôi mà —" trợ lý trẻ không cách nào rời mắt khỏi cái mông tròn vo của Nguyên Cốc "Tôi đi nói cho mấy cô nàng bên ngoài, Nghiêm tổng giám nuôi thỏ con trong phòng làm việc, một lát nữa người tới bu coi càng nhiều cho coi."

"Bình thường không thấy cô có cái gan này, chỉ vì sờ thỏ con mà đột nhiên to gan vậy?"

Nghiêm Húc nhướng mày."

Sờ một tí thôi ạ."

Đối phương chấp tay hình chữ thập, khẩn cầu nói.Nghiêm Húc hừ một tiếng: "Sờ đi."

Được Nghiêm Húc cho phép, cô nàng như sợ là thỏ con bị thương, thật cẩn thận ôm cậu vào lòng."

Mềm quá đi."

Trợ lý nhìn Nguyên Cốc bằng hai mắt hình ngôi sao, âm thanh hạnh phúc tới run rẩy "Nghiêm tổng giám cũng hạnh phúc quá đi —""......"

Nghiêm Húc có chút nhìn không vô, nheo mắt "Ôm xong thì ra ngoài."

Cô gái hưng phấn ôm thỏ con nào còn tâm tình nghe Nghiêm Húc nói cái gì, cô vui vẻ đem Nguyên Cốc cọ vào ngực, nếu không phải cậu quá nhỏ, chỉ sợ cô nàng cả gương mặt vùi vào đám lông tơ của cậu.Nguyên Cốc bị đối phương chèn vào nơi mềm mại phía trước, hơi thở nữ tính và mùi nước hoa ngọt ngào chui vào mũi, mới đầu cậu còn bất an nhìn Nghiêm Húc nhưng cuối cùng không nhịn được có chút buồn ngủ trong lòng bàn tay mềm mại của cô nàng.Nghiêm Húc lạnh mặt nhìn Nguyên Cốc thích ý híp mắt lại, có chút bất mãn gõ gõ bàn: "Được rồi, bỏ cậu ấy xuống đi, bị cô giày vò chết mất."

Trợ lý không tình nguyện thả Nguyên Cốc vào tay Nghiêm Húc, cẩn thận đi ra cửa.Nguyên Cốc còn đắm chìm trong nơi mềm mại kia chưa hồi phục lại tinh thần, trợ lý vừa buông cậu xuống, cậu liền xụi lơ, hé ra hai cái răng thỏ.Nghiêm Húc hừ một tiếng nặng nề, dùng sức vỗ vào cái mông nhỏ, Nguyên Cốc bị hắn vỗ không thể đứng vững mà té ngã.Nghiêm Húc lại hừ: "Ngu chết mất."

Nguyên Cốc có chút mờ mịt ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Nghiêm Húc, cậu tính đi tới ôm ngón tay hắn nhưng thấy hắn có chút không vui, chỉ nhích lại gần tay hắn vài bước, rồi ngồi im."

Được con gái người ta sờ thích lắm hả?

Thấy cậu thoải mái tới mức muốn ngủ luôn rồi.

Sao tôi sờ không thấy cậu có tâm tư muốn ngủ?"

Nguyên Cốc im lặng phỉ nhổ trong lòng.Nghiêm Húc giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, bất mãn vươn tay lại vỗ vào mông cậu, Nguyên Cốc bị hắn vỗ nhảy dựng, giận mà không dám nói gì, nhích xa hắn một chút.Nghiêm Húc giận cậu vì thái độ sung sướng khi được trợ lý vuốt ve, không thèm để ý đến cậu, 'bùm bùm' gõ bàn phím.Một bên làm việc, một bên hồi tưởng lại bộ dạng hưng phấn không kiềm chế của cô trợ lý khi vuốt ve bộ lông của Nguyên Cốc.Lại nhớ tới thái độ khác xa của Nguyên Cốc, Nghiêm Húc ngừng tay nhìn về phía Nguyên Cốc.Hắn biết mình đối với cậu không tốt nhưng hắn không sửa được, nếu vì vậy mà Nguyên Cốc dám nói với hắn ở trong lòng bàn tay hắn không thoải mái bằng trong ngực người khác, hắn nhất định sẽ dạy dỗ cho cậu hiểu thế nào là quy củ của kẻ phụ thuộc.Nghiêm Húc dừng lại, cố hạ mềm giọng xuống: "Nguyên Cốc?"

Nguyên Cốc nằm úp sấp một lát đã ngủ mất, mí mắt cậu giật giật, đôi mắt như bảo thạch nhìn Nghiêm Húc.Ngu dễ sợ.Nghiêm Húc hừ một tiếng, ôm Nguyên Cốc vào lòng.Hắn nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn lên cái môi ba cánh của cậu, nhét cậu vào lòng mình."

Ngủ đi."

Nguyên Cốc còn chưa rõ tình huống đã bị nhét vào túi áo trong, trong trí nhớ của cậu, hình như cậu và Nghiêm Húc chưa bao giờ hôn môi như khi nãy, nhẹ chạm như chuồn chuồn lướt nước.Nguyên Cốc nhớ tới độ ấm khi lông tơ chạm vào môi Nghiêm Húc, cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, cậu nhào vào ngực Nghiêm Húc.Cảm nhận được hơi thở ấm áp lại an tâm, không hay không biết gì ngủ mất."

Nghiêm tổng giám, tôi tới lấy tài liệu của tổng giám đốc."

"Ừ."

Nghiêm Húc làm việc một hồi, hoàn toàn quên mất thỏ con trong ngực mình, đứng lên tìm văn kiện, vừa mới đứng dậy Nguyên Cốc liền lăn từ trên xuống dưới đùi, Nghiêm Húc nhanh tay bắt được cậu, bỏ lại trong túi áo trong."......."

Cấp dưới chần chừ nói "Nghiêm tổng giám, đó là..."

Mặt Nghiêm Húc không đổi: "Không có gì, đồ giữ ấm thôi."

"......"

Sau khi đối phương rời khỏi, Nghiêm Húc bế Nguyên Cốc ra.Nguyên Cốc đã tỉnh, mở đôi mắt to đỏ au nhìn Nghiêm Húc."

Không ngủ nữa hả?"

Nguyên Cốc nhăn mặt chun mũi lắc đầu.Hình như... mơ thấy ác mộng, lăn từ trên đỉnh núi xuống.[Giờ đá banh tới rồi]"Nghiêm tổng giám, tôi tới lấy tài liệu của tổng giám đốc."

"Ừ."

Nghiêm Húc làm việc một hồi, hoàn toàn quên mất thỏ con trong ngực mình, đứng lên tìm văn kiện, vừa mới đứng dậy Nguyên Cốc liền lăn từ trên xuống dưới đùi.Nghiêm Húc nhanh tay nhanh chân, lúc Nguyên Cốc sắp chạm tới mặt đất dùng mũi chân móc cậu lại, chỉ thấy thỏ con màu xám bị Nghiêm Húc đá bay lên không trung, xoay một vòng, chuẩn xác lọt vào trong áo trong."......."

Cấp dưới chần chừ nói "Nghiêm tổng giám, đó là..."

Mặt Nghiêm Húc không đổi: "Không có gì, cậu hoa mắt thôi."

"......"

Sau khi đối phương rời khỏi, Nghiêm Húc bế Nguyên Cốc ra.Nguyên Cốc đã tỉnh, mở đôi mắt to đỏ au nhìn Nghiêm Húc."

Không ngủ nữa hả?"

Nguyên Cốc nhăn mặt chun mũi lắc đầu.Hình như... mơ thấy ác mộng, bị người ta làm cầu đá.
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 16


Edit: Cây Nấm Nhỏ_______________________Chương 16Ở mỗi khu vực, trong giới bán thú đều sẽ đề cử một con thống trị.Để nhân loại và bán thú có thể chung sống một cách hài hòa, ở mỗi khu vực ấy cũng có một người quản lý nhân loại.Kẻ thống trị sẽ dựa theo nguyên tắc trong rừng già mà quản lý nhóm bán thú, còn người quản lý sẽ dựa theo nguyên tắc tầng lớp xã hội mà xử trí, đồng thời giám sát kẻ thống trị.Cả kẻ thống trị và người quản lý đều có đặc quyền xử quyết các bán thú làm chuyện ác, giữ gìn nền hòa bình cho nhân loại và bán thú.Thì ra còn có nhân loại tham gia vào!!!Nguyên Cốc là bán thú, nhưng trước khi gặp Nghiêm Húc cậu vẫn luôn một mình, lần đầu tiên nghe được tổ chức bán thú là cái gì, cảm thấy có chút khó tiêu."

Tôi đã nói với cậu với cậu nhiều lần rồi, khi suy nghĩ thì ngậm miệng lại."

Nghiêm Húc sờ miệng Nguyên Cốc."

Ngu muốn chết."

Nguyên Cốc khép miệng lại nói: "Vậy người quản lý của thành phố A là ai?"

"Tần Vệ.

Người quản lý trước vừa mới về hưu, Tần Vệ chỉ mới nhậm chức thôi."

"Ồ."

Chần chừ một chút, Nguyên Cốc nói thêm: "Vậy người quản lý có biết sự tồn tại của tôi không?

Tôi có cần đi báo án không?"

"Cái đó không gọi là báo án, gọi là lập hồ sơ.

Ngu ngốc."

Nghiêm Húc vỗ ót cậu một cái "Không cần đi."

"Tại sao?"

"Cậu quá yếu, cậu có đi người ta cũng không xếp cậu vào hàng bán thú đâu."

Nguyên Cốc giận mà không dám nói gì, chỉ đành xả giận vào cái dây cột áo ngủ."

Đừng có xé nữa, cái áo ngủ này bằng hai tháng tiền lương của cậu đấy, phá hư thì đền."

Nguyên Cốc lập tức dừng tay."

Đừng có nghĩ những chuyện không đâu.

Trường hợp của cậu đặc biệt, cậu không giống như tôi và bọn Bạch Yến, đi còn sợ gây thêm phiền toái gì nữa."

Nghiêm Húc dừng một chút."

Cậu nhớ cho kỹ, cậu không thuốc về khu vực này, cũng không thuộc về kẻ thống trị, cậu là bán thú của tôi.

Cho dù sau này tôi không làm kẻ thống trị thì cậu cũng phải đi theo tôi."

Nghiêm Húc nheo mắt lại nhéo nhéo sau ót Nguyên Cốc "Hiểu chưa?"

Trước đây, cho dù Nguyên Cốc nghe lời dưới sự áp bách của hắn, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có phản kháng.

Nhưng bây giờ nhìn gương mặt hung dữ của Nghiêm Húc, vậy mà cậu lại không có lời nào để phản bác lại.Nguyên Cốc gật gật đầu, nhìn Nghiêm Húc vì tức giận mà con ngươi đã chuyển sang màu vàng của thú, nhịn không được tới gần hôn lên mí mắt của hắn.Nghiêm Húc đang nói chuyện hùng hồn với cậu, không kịp đề phòng đã bị hôn.Hắn sửng sốt một lát, mặt bình tĩnh nói: "Ai cho cậu hôn tôi?"

"Xin lỗi."

Nguyên Cốc nhỏ giọng nói "Tôi nhịn không được..."

Cậu trộm nhìn Nghiêm Húc, phát hiện lỗ tai hắn đã hồng hồng, sau đó bị hắn nghiến răng nghiến lợi kéo xuống đặt trên sô pha che mắt lại.Thứ bảy, Nguyên Cốc đi làm ở công ty Nghiêm Húc, nhìn thấy Bạch Yến đi cùng với một người đàn ông, bình thường Bạch Yến đi với ai cũng là bộ dạng nóng giận nhưng khi ở chung với người đàn ông nọ, hình như, rất tốt.Buổi chiều lúc đi ăn cơm, Nguyên Cốc nhịn không được lại nhìn về phía Bạch Yến vài lần.Nghiêm Húc nói: "Đó là Tần Vệ."

"Người quản lý à?"

Nguyên Cốc mờ mịt hỏi "Sao hắn lại đi khắp nơi với Bạch Yến vậy?"

"Bởi vì bọn họ là một đôi."

"......"

Nguyên Cốc đút cháo vào miệng, chậm rãi nuốt xuống mới chần chừ nói "Nhưng bọn họ đều là đàn ông mà."

Nghiêm Húc sửng sốt.Nguyên Cốc không biết vì sao Nghiêm Húc lại giật mình như thế, cậu tưởng Nghiêm Húc không hiểu cậu, vì thế giải thích: "Bạch Yến tuy rằng không phải nhân loại nhưng dù sao hắn cũng là giống đực."

"Tần Vệ, cũng là... giống đực."

Cậu nhìn sắc mặt Nghiêm Húc không tốt, giọng nói ngày càng nhỏ.Nghiêm Húc cau chặt mày.Hắn muốn nói gì đó với Nguyên Cốc, nhưng mà không biết nên bắt đầu từ đâu.Nghiêm Húc đè lửa giận xuống, im lặng đặt đũa xuống.Hắn cảm thấy hình như bản thân mình sai rồi.Nguyên Cốc cơ bản không hiểu được hành động ngày càng thân mật của bọn họ có ý nghĩa như thế nào.Tuy đôi khi Nguyên Cốc cũng chủ động hôn mình, ngẫu nhiên còn chủ động chui vào chăn ngủ với mình, nhưng bọn họ làm hết thảy những chuyện kia đều vì Nguyên Cốc cam chịu do trong thời kỳ động dục mà ra, sau đó trở thành thói quen mà thôi.Mẹ nó!

Ngu chết đi được!Nguyên Cốc không biết vì sao Nghiêm Húc tức giận như vậy, cậu có chút không yên lòng nhìn Nghiêm Húc thu dọn chén đũa, cũng không biết nên nói gì, cậu cũng thu dọn, cùng nhau đứng lên."

Không được đi theo."

"Tôi không ăn..."

Nguyên Cốc càng khẩn trương, cậu theo sát hắn ra khỏi nhà ăn."

Tôi hỏi cậu..."

Nghiêm Húc xoay người "Cậu cảm thấy, mối quan hệ giữa tôi với cậu...

Là cái gì hả?"

Nghiêm Húc nhìn bề ngoài cực kỳ bình tĩnh, nhưng Nguyên Cốc vẫn nhận ra trong mắt hắn toàn là giận dữ.Nguyên Cốc thật sự suy nghĩ vài giây, nói ra một đáp án mà mình cảm thấy sẽ không sai, dù sao Nghiêm Húc cũng từng nói với cậu như vậy, Nghiêm Húc không thể lật lại lời hắn nói nhỉ..."

Tôi là thú cưng của anh nuôi..."

"Ông đây không nuôi nữa."

Nghiêm Húc đánh gãy lời cậu "Cút!"
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 17


Edit: Cây Nấm Nhỏ_________________________Chương 17Đêm khuya, Nguyên Cốc ngồi trên ghế dài ngẩn người nhìn khu biệt từ bên kia đường.Ngày hôm đó sau khi tan làm, Nghiêm Húc về nhà đổi mật mã cửa chính, Nguyên Cốc về nhà thì thấy hành lý của mình bị vứt lung tung beng ở cửa.Khi cậu dọn đến chỗ Nghiêm Húc chỉ mang theo một ít đồ, những vật kia toàn là đồ Nghiêm Húc mua cho cậu, hiện tại Nghiêm Húc đều vứt hết ra ngoài.Có cả hũ hạc giấy mà cô bé nhỏ tặng cho cậu, có cả kẹo sữa hình đuôi thỏ cậu còn chưa ăn hết.Nguyên Cốc kêu cửa, Nghiêm Húc chỉ bảo cậu về ký túc xá, sau đó không đáp lại nữa.Nguyên Cốc lôi đống hành lý về ký túc xá nhưng bạn cùng phòng đã lấy giường cậu để đồ này nọ làm buôn bán rồi, cả giường chật ních đồ, còn không chịu dọn lại giường cho cậu.Nguyên Cốc không còn cách nào đành phải rời ký túc xá, ngồi ở ghế dài đối diện nhà Nghiêm Húc ngẩn người.Nghiêm Húc bảo cậu cút, vì sao chứ?Nguyên Cốc nghĩ mãi không thông, cũng giống như ban đầu cậu không hiểu vì Nghiêm Húc lại đem cậu về nuôi.Lần trước cậu cắn trụi cái đuôi của hắn, Nghiêm Húc cũng không đuổi cậu đi, còn sợ lông đuôi cứng rắn của mình làm cổ họng cậu bị thương, gấp rút kêu cậu nhổ ra.Cậu không cẩn thận cắn vào tay hắn, hắn cũng không mắng cậu.Cho dù Nghiêm Húc có tức giận, mắng cậu vài câu hay cắn cậu vài ngụm thì buổi tối hắn cũng không quên ôm cậu lên giường ngủ.Nghiêm Húc nhất định sẽ không bỏ rơi cậu.Nhưng ngày hôm đó, cậu đi theo Nghiêm Húc tới bãi đỗ xe, hận không thể kề cổ mình vào miệng cho hắn cái vài phát, Nghiêm Húc vẫn không thèm liếc nhìn cậu cái nào.Nguyên Cốc ngủ ở trên ghế dài ba buổi tối, Nghiêm Húc vẫn không có ý định cho cậu về nhà.Tuy hắn không sa thải cậu, nhưng lại đem phương thức liên lạc của cậu bỏ hết vào danh sách đen.

Nguyên Cốc không dám tới công ty, sợ vừa thấy mặt hắn, hắn liền bắt cậu cút.Nếu Nghiêm Húc thực sự đuổi việc cậu, cậu sẽ không thể nào gặp lại Nghiêm Húc nữa.Nguyên Cốc từ trong cặp lấy ra một cái khăn nhỏ, đắp ở bụng, đầu thì gối lên cặp, từ từ nhắm mắt lại.Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên xoay người ngồi dậy.Đã vài ngày qua, Nghiêm Húc không có tin tức gì của Nguyên Cốc.Mới đầu Nguyên Cốc còn không chịu đi, dám ngủ ở cái ghế dài đối diện khu biệt thự, nhưng đột nhiên có một ngày, hơi thở của Nguyên Cốc trong phạm vi cảm giác Nghiêm Húc biến mất.Nghiêm Húc chưa từng nghĩ sẽ đi tìm cậu.Cái tên ngu ngốc cho rằng hắn sẽ cùng với thú cưng hôn môi, làm tình đó, tìm về cũng chỉ tổ bực mình.Nhưng rốt cuộc cậu ta đã đi đâu rồi?Nghiêm Húc nằm trên thảm, cái đuôi phe phẩy qua lại, robot dọn dẹp đụng tới đụng lui trên người hắn, hắn cũng lười phản ứng.Chán quá đi!Tại sao lúc có thỏ ngu ở đây, hắn cũng nằm vật vờ trên thảm như thế này, sao lại không thấy nhàm chán nhỉ?Báo lười biếng từ từ nhắm mắt lại, đột nhiên nghe có tiếng gõ cửa.Nghiêm Húc ngồi dậy, đổi thành hình người mở cửa."

Tần Vệ?

Cậu tới đây làm gì?"

"Có khách tới nhà, việc đầu tiên không phải mời người ta vào nhà trước sao?

Hay là, trong nhà có gì đó không muốn cho tôi thấy?"

Tần Vệ nói.Nghiêm Húc nheo mắt: "Nhà tôi cũng không nuôi rắn."

"Nhưng rắn nuôi nhà tôi nói cho tôi biết một số chuyện thú vị."

Nghiêm Húc định nghiêng người cho tên kia vào, nghe tên đó nói vậy lập tức đứng trở về: "Cậu có chuyện gì, nói nhanh thì đi đi."

"Nghe nói nhà anh có nuôi con thỏ con.

Mà cấp cao bảo bên phòng thí nghiệm vừa hay làm xổng mất một con."

"Vậy liên quan quái gì đến tôi?"

Nghiêm Húc không kiên nhẫn đáp "Trên đời này nhiều thỏ như vậy, cậu muốn tám trăm hay một ngàn tôi cũng bắt được."

"Thỏ xám, mắt đỏ, tai phải bị mất một mảng."

Tần Vệ tươi cười có chút quỷ dị "Bởi một vài lý do thí nghiệm nên biểu cảm gương mặt có chút cứng nhắc."

Nghiêm Húc nhăn mày.Bởi một vài lý do thí nghiệm?"

Con thỏ như vậy trong tám trăm một ngàn gì chắc cũng không tìm được."

Tần Vệ nói.Nghiêm Húc im lặng nhìn Tần Vệ."

Anh biết rõ tôi đang nói ai, tôi cũng lười chơi trò bí hiểm với anh, con thỏ kia bị xổng mất, cho nên tôi tới hỏi anh, nó hiện giờ đang ở đâu?"

"Tôi không biết.

Đã vài ngày tôi không gặp cậu ấy rồi."

Nghiêm Húc nói."

Thật không biết hay giả vờ không biết."

Tần Vệ trưng ra nụ cười giả lả "Không biết thì thôi vậy.

Nhưng tôi khuyên anh, đừng có giả ngu nữa, con thỏ đó, cấp trên nhất định phải bắt về.

Thành phố A này là địa bản tụ tập nhiều bán thú, anh làm kẻ thống trị đã nhiều năm, năng lực không tầm thường, đừng vì một con thỏ nhỏ mà đánh mất chính mình."

"Chuyện của tôi, không cần cậu bận tâm."

Nghiêm Húc lạnh mặt nhìn tên kia: "Chỉ là tôi không biết, bên phía quản lý từ khi nào thì bắt bán thú làm thí nghiệm rồi?"

"Bên quản lý không làm vậy.

Con thỏ kia không hẳn là bán thú, bộ dạng nó làm gì giống bán thú chứ, biến thành hình người đi vài bước đã té ngã, trở về hình thú, phản ứng thì chậm chạp.

Nếu nói là bán thú, cùng lắm chỉ là thứ phế phẩm thôi, muốn dung nhập vào thế giới loài người còn xa lắm.

Làm không tốt không chừng còn gây ra rắc rối lớn cho hai giới nhân thú nữa."

Tần Vệ cười nhạo: "Chỉ là đi theo kẻ thống trị lâu, bị hơi thở của anh ảnh hưởng, tôi vậy mà còn không nhận ra nó."

"Cậu ấy có tên.

Cậu đừng có suốt ngày nó này nó nọ."

Nghiêm Húc mặt lạnh như tiền."

Bảo hộ sao?

Nếu ngày nào đó cấp trên bắt nó về, anh cũng muốn che chở nó?"

Nghiêm Húc nhịn không được đóng sầm cửa lại.Hắn nên sớm nghĩ tới, phòng thí nghiệm có làm cũng làm trên chuột trắng, thỏ trắng, nào có cớ gì mà tìm con thỏ xám đâu.

Huống hồ, Nguyên Cốc có trí thông minh của nhân loại, nếu muốn trốn thoát, làm sao để người của phòng thí nghiệm phát hiện, còn bị mất một nửa cái tai như vậy?Đáp án duy nhất chính là, bên phòng thí nghiệm đã sớm biết Nguyên Cốc là bán thú, mới đem cậu ấy đi thí nghiệm.Cái tổ quản lý chó má, dám dùng người của ông đây làm thí nghiệm.Không phải chỉ là phản ứng chậm tí thôi sao, phế phẩm cái gì chứ.Chết m* hết đi.Nghiêm Húc đi vài vòng trong phòng khách, càng nghĩ càng phiền, hắn thay đồ, lái xe tới trường học của Nguyên Cốc.Lúc Nghiêm Húc đi vào ký túc xá của Nguyên Cốc, thấy giường của cậu đã bị chiếm dụng để bán đồ ăn vặt, mấy ngày hôm nay là World Cup, mấy tên sinh viên nam tới mua bia mua hạt dưa hạt hướng dương nối liền không dứt, làm ăn cũng không tệ.Thì ra đây là nguyên nhân Nguyên Cốc phải ngủ ở ghế dài.Nghiêm Húc không nói nên lời, đi tới quơ hết đống đồ trên giường xuống, đống đồ ăn vặt rơi trên sàn nhà tạo ra âm thanh lớn, mấy đứa sinh viên xung quanh đều bị dọa sợ.Tên cùng phòng với Nguyên Cốc đỏ mắt tức giận xông lên: "Con mẹ nó, mày là ai —"Nghiêm Húc không muốn nói nhiều với tên khốn này, siết cổ tên cùng phòng: "Nguyên Cốc đâu?"

Đối phương bị Nghiêm Húc nắm chặt cổ áo, hai chân rời khỏi mặt đất, như bị treo cổ, thở không được."

Anh buông nó ra đi, làm vậy sao nó thở được..."

Tên nam sinh bên cạnh nhịn không được lên tiếng "Mấy ngay nay Nguyên Cốc không có đi học, chúng tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu."

Nghiêm Húc nhìn thoáng qua phòng ngủ, vứt tên kia xuống, rời khỏi ký túc xá.Nghiêm Húc đi trên đường một mình, gió cuối thu thổi vào có chút lạnh, Nghiêm Húc nắm chặt áo khoác, thầm nghĩ có lông thiệt tốt.Nguyên Cốc không tới trường học, cũng không tới công ty.Cậu ấy ở trường không có bạn bè gì, ở công ty tuy cũng nói chuyện được với vài bán thú nhưng cậu ấy nhất định không chủ động đi tìm bọn họ.Phạm vi xã giao của Nguyên Cốc thực sự quá nhỏ, trừ bỏ trường học và công ty, nếu như còn nơi mà Nguyên Cốc còn có thể đi, vậy thì ...Nhà mình.Vừa rồi bị Tần Vệ hù dọa một phen, quên mất, nơi Nguyên Cốc có khả năng trốn nhất chính là nhà mình.Nghiêm Húc nhớ tới ngày mình đuổi cậu đi, biểu tình cậu gấp tới độ không nói được lời nào, còn có đêm hôm đó nhìn thấy bóng cậu ngồi ôm hành lý trước cửa.Đúng rồi!

Cậu ấy không còn nơi nào có thể đi nữa.Cậu ấy nhất định còn ở nhà.Nghiêm Húc lấy lại bình tĩnh, chuyển hướng ô tô về nhà mình.
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 18


Edit: Cây Nấm Nhỏ_____________________________Chương 18Nghiêm Húc vừa vào cửa nhìn về căn biệt thự của mình, đột nhiên không biết bắt đầu tìm từ chỗ nào.Hắn vào phòng tìm, lại cảm thấy căn phòng lớn như vậy mà tìm một con thỏ bằng nắm tay rất không khả thi.Nghiêm Húc ngồi xuống, cẩn thận suy nghĩ xem Nguyên Cốc thường hay làm gì.TV?Nghiêm Húc mở ngăn kéo ra, phát hiện điều khiển TV vẫn nằm ở đó, không có dấu vết có người di chuyển.Tủ quần áo?

Nghiêm Húc mở tủ quần áo Nguyên Cốc hay thích trốn, lật lung cái tủ cũng không thấy thỏ xám lăn ra.Chẳng lẽ... lồng sắt?Hắn chần chừ mở đèn phòng để đồ, những thứ không dùng đến để bên trong không ai dọn dẹp đã đóng một tầng bụi mỏng.Nghiêm Húc theo trí nhớ, ở góc tường tìm được cái lồng sắt chuẩn bị cho Nguyên Cốc.

Hắn cầm lên, nhìn chăm chú, quả nhiên thấy một con thỏ nhỏ khẩn trương lui ở một góc lồng sắt.Đôi mắt như hồng ngọc híp lại, dường như vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng đột ngột.Nghiêm Húc nhíu mày: "Cậu làm gì vậy?

Không phải ghét nhất là bị nhốt trong lồng sắt sao, đi ra."

Nghiêm Húc cúi người nói.Nguyên Cốc không động đậy.Nghiêm Húc thấp giọng nói: "Cậu ra đây, tôi có lời muốn nói với cậu."

Thái độ của Nguyên Cốc có chút buông lỏng, bàn chân ngập ngừng di chuyển trong lồng sắt.Nghiêm Húc không kiên nhẫn, thấy mình rống lên cũng vô dụng, lập tức đưa tay vói vào lồng sắt, nắm đống thịt mềm ở cổ bắt thỏ con ra.Nguyên Cốc sợ hãi giãy dụa trong tay của Nghiêm Húc, hắn vốn không siết chặt, vậy mà để Nguyên Cốc chạy thoát, nhanh như bay nhảy vào thùng giấy gần đó.Hắn tính chuyển thùng giấy ra, nhưng nhìn đống thùng lung tung lộn xộn thì đổi sang ngồi xổm xuống."

Ra đây, tôi không đuổi cậu đi nữa."

Không có động tĩnh."

Tôi hứa."

Nghiêm Húc bất đắc dĩ nói.Một khoảng lặng ngắn trôi qua, từ khe hở của thùng giấy, một loạt âm thanh nho nhỏ truyền ra.Bởi vì trong thùng còn đựng thứ khác, Nguyên Cốc không xoay người được, chỉ có thể từ từ lui ra.Cái mông tròn vo bị nặn ra, đuôi thỏ khẩn trương run lẩy bẩy, sợ đầu cậu không ra được, Nghiêm Húc kéo đuôi cậu ra trước.Nghiêm Húc nhìn cậu gian nan chui ra, thậm chí lúc ra còn lăn trên đất một vòng.Nghiêm Húc thở dài.Ngốc tới mức này, nói ba cái chuyện tình yêu với Nguyên Cốc có vẻ thật xa vời, có lẽ mình... không đúng rồi.Nghiêm Húc ôm Nguyên Cốc về phòng khách.Lúc ngồi lên ghế sô pha mới phát hiện Nguyên Cốc thế mà cắn chặt cổ tay áo của hắn không buông, miệng ba cánh vì vậy mà căng phồng, Nghiêm Húc muốn kéo cậu ra, vậy mà kéo không được."

Cắn hư là muốn đền hả, bộ đồ này bằng một năm học của cậu đấy."

Nguyên Cốc không có tiền, sợ nhất là Nghiêm Húc lấy tiền ra nói chuyện, nhưng hiện tại cậu lại càng không buông miệng, thậm chí lén lút nghĩ.Cắn hư mới hay, vậy thì Nghiêm Húc sẽ không đuổi cậu đi nữa.Nghiêm Húc vừa nhìn cập mấp máy môi liền biết cậu nghĩ gì, hắn không thèm truy cứu, vỗ vỗ đầu Nguyên Cốc: "Hình người."

Nguyên Cốc liếc Nghiêm Húc một cái, chậm rãi biến thành người, trong miệng vẫn cắn chặt tay áo hắn, nhìn có chút buồn cười,"Còn cắn?"

Nghiêm Húc dở khóc dở cười bóp hàm cậu "Mau nhả ra."

Nguyên Cốc bị ép há miệng, lại như miếng keo dán chó lập tức ôm chặt cánh tay hắn, mặt chôn vào cổ Nghiêm Húc."......"

Nghiêm Húc không nói nên lời.Hắn vỗ mông cậu: "Sợ tôi đuổi cậu đi sao?"

Nguyên Cốc dùng sức gật đầu, mái tóc mềm mại cọ bên cổ Nghiêm Húc, làm lòng hắn ngứa ngáy."

Tại sao?"

Nghiêm Húc giống như dụ dỗ vuốt ve sau gáy Nguyên Cốc "Tại sao không bỏ đi?"

Nguyên Cốc mờ mịt nhìn lại.Vì sao ư?Cậu cũng không phải không có Nghiêm Húc là không sống được.Tại sao không bỏ đi?Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc lại thất thần, suy nghĩ không biết chạy tới nơi nào rồi.Nghiêm Húc nhìn Nguyên Cốc lại ngẩn người, có chút chua xót cho bản thân.Kẻ thống trị như hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tại sao khi đối đãi chân tình mà đối phương lại cà lơ phất phơ như vậy?!Thật là —"Nguyên Cốc."

Nghiêm Húc nghiêm túc gọi tên cậu."

Nếu tôi không phải kẻ thống trị, cậu cũng theo tôi sao?"

Nguyên Cốc gật gật đầu."

Nếu tôi trở lại nơi ở lúc trước thì sao?"

Nguyên Cốc vẫn dùng sức gật đầu.Mặc kệ Nghiêm Húc có làm sao, cậu vẫn muốn ở cùng hắn, cậu sợ Nghiêm Húc bỏ cậu lại.Nghiêm Húc sờ mái tóc mềm mại của Nguyên Cốc."

Vậy cậu nói theo tôi."

"Vâng."

Nguyên Cốc đáp ứng.Cậu sẽ thiệt nghe lời, chẳng phải Nghiêm Húc từng khoe với luật sư Cố là cậu rất ngoan sao."

Nói cậu thích tôi."

"Hả?"

Nguyên Cốc có chút khó hiểu nhìn Nghiêm Húc.Nghiêm Húc không lập lại, chỉ lấy tay cọ cọ vành tay cậu.Nghiêm Húc hiếm khi dịu dàng như thế, hắn vừa nhìn Nguyên Cốc, Nguyên Cốc nhịn không được nheo mắt lại trong lòng bàn tay hắn: "Tôi thích anh."

"Nói cậu yêu tôi."

"Tôi yêu anh."

"Một lần nữa."

Nghiêm Húc hôn lên yết hầu cậu."

Tôi yêu anh...

ưm..."

Trong phòng khách dù không có bao với gel bôi trơn nhưng cũng không ảnh hưởng đến trình độ kịch liệt của cuộc làm tình này.Nguyên Cốc run rẩy dưới thân Nghiêm Húc, chân chính khiến cậu sợ hãi chính là đôi mắt nhìn cậu chăm chú đến lạ.Bỗng lúc đó, cậu hiểu ra được...Cậu nhớ tới Nghiêm Húc vừa rồi dịu dàng xoa tai cậu, nhớ vẻ mặt hắn khi bảo cậu nói yêu hắn, hình như có một thứ tình cảm gì đó đang lan tràn trong lồng ngực, lấp đầy cậu, cậu phải thổ lộ mới có thể giảm bớt đau đớn khi nhìn vào ánh mắt cô đơn của Nghiêm Húc.Nguyên Cốc đưa đẩy theo nhịp điệu của hắn, vươn tay ôm cổ cùng hắn hôn môi.Hôn xong, Nguyên Cốc luyến tiếc buông Nghiêm Húc ra, môi cọ qua hai má hắn, tiếp đó kề sát tai—"Tôi yêu anh."
 
[Edit/Đam Mỹ] Trở Về - Hoàn
Chương 19


Edit: Cây Nấm Nhỏ_______________________Chương 19Nghiêm Húc biết ngày nào mình còn che chở cho Nguyên Cốc thì khẳng định phải đối địch với bên quản lý.Chỉ là... hắn không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.Hôm nay lúc ở văn phòng, Nghiêm Húc nhận được điện thoại của Nguyên Cốc."

Có rất nhiều người đang tìm tôi."

Nguyên Cốc có cái tật nói chuyện không đầu không đuôi nhưng Nghiêm Húc vừa nghe liền lập tức cảnh giác.Hắn nheo mắt, sơ sài cho xong hội nghị lập tức gọi lại cho Nguyên Cốc.Điện thoại vừa bắt, Nghiêm Húc lo lắng hỏi: "Em ở đâu?"

"Thư viện trường."

Nghiêm Húc sửng sốt, giận dữ nói: "Chẳng phải tôi nói không cho em ra ngoài chạy loạn sao?!

Em đem lời tôi nói vứt cho chó ăn rồi à?"

"Tôi không chạy loạn, tôi chỉ muốn đến trường thôi, sắp cuối kì rồi..."

Nguyên Cốc nhỏ giọng đáp."

Em cũng sắp cuối đời rồi đấy."

Nghiêm Húc lạnh lùng nói."

Em trốn trong nhà vệ sinh đi, tôi lập tức tới đón em."

"Tôi —"Nguyên Cốc hình như còn muốn nói gì, nhưng điện thoại đã cắt."

Nguyên Cốc?!"

Nghiêm Húc cảm thấy không ổn, lập tức ra ngoài.Bạch Yến đứng chờ thang máy, nhìn thấy Nghiêm Húc đi ra thì sáp lại chọc ghẹo: "Mới giờ này đi đâu, coi chừng tôi trừ lương của anh."

Nghiêm Húc vặn cổ, mắt như phun lửa nhìn Bạch Yến: "Cậu biết tôi tìm được Nguyên Cốc phải không?"

"Anh thiếu điều ghi một dòng 'ông đây đang yêu đương' lên mặt luôn rồi, ai chẳng biết."

Bạch Yến khó hiểu nói: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?

Anh mau che mắt mình lại đi, con người làm gì có ánh mắt như vậy chứ..."

Anh ta còn chưa nói xong đã bị Nghiêm Húc hung hăng áp lên tường."

Cậu tốt nhất là cầu nguyện cho Nguyên Cốc không sao đi."

Âm thanh Nghiêm Húc phát ra từ cuống họng, giọng trầm đến đáng sợ."

Nếu không, tên người tình của cậu cứ rửa cổ đó chờ tôi."

Nghiêm Húc buông Bạch Yến vào thang máy.Bạch Yến đối diện với Nghiêm Húc đang giận dữ có chút sợ hãi, không dám vào thang máy cùng hắn.Anh ta sửa sang lại cổ áo bị Nghiêm Húc vò nhàu: "Điên cái gì vậy?

Người tình gì của tôi, tên Tần Vệ mà là người tình của tôi à?!"

Bạch Yến khẽ lẩm bẩm.Anh ta đứng yên tại chỗ trong chốc lát, đợi uy áp mà bán thú cấp cao phóng ra giảm bớt mới lấy điện thoại ra gọi cho Tần Vệ."

Alo?"

"Tần Vệ?

Anh..."

Bạch Yến muốn nói chuyện Nghiêm Húc vừa hù dọa mình cho Tần Vệ nghe nhưng lại không biết mở đầu như thế nào, đành rẽ hướng khác hỏi "Mấy hôm trước anh hỏi tôi chuyện Nguyên Cốc làm gì?"

"Ai?"

Tần Vệ không biết đang làm gì, bên kia ồn ào huyên náo "Có gì tối về nói được không?"

"Là con thỏ Nghiêm Húc nuôi đấy."

Bạch Yến sốt ruột trả lời."

À, làm sao đấy?"

"Anh không thấy tên Nghiêm Húc khi nãy đâu..."

Bạch Yến nhớ tới cảnh vừa rồi, cảm giác như dã thú đang cầm chỗ bảy tấc của mình, da đầu run lên."

Dù sao chắc anh cũng không muốn thấy đâu."

"Sợ hả?"

Tần Vệ khẽ cười "Chồng em bận việc bên đây rồi, tối nay sẽ hầu hạ bảo bối thật tốt nhé."

"Cút!"

Bạch Yến tức tím người, cúp điện thoại cái rụp.Càng ngày càng chẳng ra gì.Bạch Yến mới đi vài bước bỗng ngừng....

Hình như Tần Vệ còn chưa nói anh ta hỏi chuyện Nguyên Cốc để làm gì.Lúc Nghiêm Húc đuổi tới thư viện trường Nguyên Cốc, nơi đó đã không còn hơi thở của cậu ấy.Hắn bình tĩnh gọi điện cho Bạch Yến."

Mau đem số điện thoại của Tần Vệ đưa cho tôi ngay."

Bạch Yến do dự một lát rồi bán thẳng Tần Vệ, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì trong chuyện này.Nghiêm Húc không dư hơi để ý tới anh ta, lập tức gọi điện cho Tần Vệ."

Alo?"

"Tôi là Nghiêm Húc."

"Ừ, là anh à.

Có chuyện gì?"

Giọng điệu của Tần Vệ lúc nào cũng cà lơ cà lơ làm người ta nghe mà phát khùng.Nghiêm Húc đè nén nói: "Nguyên Cốc đâu?"

Tần Vệ buồn cười đáp: "Lời này tôi mới hỏi anh, bây giờ anh lại hỏi ngược lại tôi?"

"Cậu không cần thử tôi."

Nghiêm Húc lặp lại lần nữa "Nguyên Cốc đâu?"

"Nếu anh muốn lội vào vũng bùn này thì đến bộ quản lý đi.

Tôi chỉ có thể để anh thấy cậu ta, chuyện khác thì dẹp."
 
Back
Top Bottom