Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Edit]Đại Quản Gia, Tiểu Nương Tử - Nữ Vương Không Ở Nhà

[BOT] Mê Truyện Dịch
[Edit]Đại Quản Gia, Tiểu Nương Tử - Nữ Vương Không Ở Nhà
Chương 80: A Phúc ra tù, vợ chồng gặp lại


Chương 80: A Phúc ra tù, vợ chồng gặp lạiLại nói Thường Hiên nhận lại cậu, cố tình người cậu này tính tình nhìn qua không tốt lắm, bất quá chỉ nói mấy câu đã phồng râu trừng mắt với Thường Hiên.

May mắn lúc này người biểu đệ võ Trạng Nguyên trong truyền thuyết đến đây.Đợi đến lúc đối phương vào nhà, Thường Hiên chỉ thấy đối phương mặc áo bào màu lam, nhìn qua dáng vẻ tươi cười thân thiết, Thường Hiên vội tiến lên chào hỏi.

Cậu Trình vừa rồi đối với Thường Hiên bất mãn, nay lại thân thiết lôi kéo tay Thường Hiên giới thiệu Thường Hiên với võ Trạng Nguyên, cũng nói đây là biểu huynh, là huyết mạch duy nhất của người cô mất sớm của con, sau này nhất định phải xem như anh ruột mà đối đãi.Thường Hiên nghe xong hai chữ ‘anh ruột’ kia, trong lòng bỗng cảm thấy một trận lo lắng.

Tuy rằng lúc trước đối với người cậu bỗng nhiên quen biết này luôn luôn phê bình cha mình Thường Hiên cũng rất bất mãn, có thể tưởng tượng được tính tình ông ấy là vậy, khó chịu kia hẳn đã qua đi.Vị Trạng Nguyên nghe xong, vội hướng đến Thường Hiên chào, hai người trao đổi xưng hô, vì thế Trạng Nguyên gọi Thường Hiên một tiếng biểu huynh, Thường Hiên thì gọi Trạng Nguyên một tiếng Diệu Tổ.

Cậu Trình lập tức rất là cao hứng, tiếp đón hai người cùng ngồi xuống, cậu Trình bắt đầu hỏi Thường Hiên chuyện mấy năm nay, đương nhiên trong lúc nói những chuyện liên quan đến Thường quản sự bọn họ tự động tránh đi.Thường Hiên cũng bỏ đi bất mãn, nói chút chuyện mấy năm nay, kỳ thật chuyện xảy ra gần đây cũng không có gì có thể nói, vì thế mới nhấn mạnh chuyện mình rời khỏi hầu phủ xây dựng Phúc Vận Lai.

Cậu Trình nghe xong rất vừa lòng, vỗ đùi nói: "Con không hổ là cháu của Trình Ký ta, quả nhiên là có thiên phú kinh doanh, đem Phúc Vận Lai biến thành nơi phong sinh thủy khởi*!"(*)gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc; đại ý là mọi việc đều tốt đẹp thuận lợi.Thường Hiên trong lòng chảy mồ hôi, mình xây dựng Phúc Vận Lai và người cậu này một chút liên can cũng không có, bất quá thân làm cháu bên ngoại, hắn cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu nói đúng rồi.Ngược lại biểu đệ Diệu Tổ bên cạnh, cười nhắc nhở cha của hắn: "Cha, sao con nhớ mấy năm trước Phúc Vận Lai người ta từng tới cửa hàng chúng ta mua vải, lúc ấy cha hầm hừ đuổi người ta đi, nói là cho dù vải kia đem cho chó may áo, cũng không bán cho người cảnh hầu phủ."

Cậu Trình vừa nghe, nhíu nhíu mày, sờ sờ râu nói: "Lúc đó ta đâu biết đó là cháu của ta!"

Thường Hiên không muốn làm cho cậu xấu hổ, vội cười nói chuyện quá khứ đừng đề cập tới nữa.Vì thế đề tài này nhanh chóng được bỏ qua, Cậu Trình hỏi Thường Hiên chuyện vợ con, Thường Hiên nhớ tới A Phúc vẫn bị nhốt ở trong Am chịu khổ, trong lòng ảm đạm, bất quá vẫn để cậu gặp người nhà mình, lại lệnh cho Tế Vân dẫn theo Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi đến chào cậu.Cậu Trình nhìn thấy hai đứa bé trai phấn nộn tròn tròn, cao hứng cười toe tóet, vỗ vỗ đứa này ôm ôm đưa kia, lại mắng nhiếc Trạng Nguyên Diệu Tổ một phen, chỉ nói đến bây giờ còn không chịu thành thân, rõ ràng là muốn mình không có cháu ôm, Diệu Tổ đành phải ở một bên cười gượng.Cậu Trình đang cao hứng, bỗng nhiên nhớ tới, vội hỏi Thường Hiên: "Cháu dâu của ta đâu?

Sao nó không đến gặp ta?"

Niệm Nhi tuy còn nhỏ, nhưng rất lanh lợi, nghe thế lập tức mở to đôi mắt đen như mực hỏi: "Cháu dâu, cái này là nói mẹ của cháu ạ?"

Cậu Trình thấy tiểu tử này thông minh như thế, trong lòng càng thích, tươi cười đầy mặt gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, cháu dâu của ta chính là mẹ của cháu, nàng ấy ở đâu?"

Niệm Nhi khổ sở mím mím môi, cúi đầu không nói lời nào.

Tiểu Đoàn Tử bên cạnh đôi mắt đều đỏ, ngay cả Thường Hiên cũng thở dài, nhíu mi lại.Cậu Trình thấy tình cảnh thê lương như vậy, nhất thời cảm thấy có chút không thích hợp, ninh mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Trạng Nguyên Diệu Tổ là người thông minh, hắn hơi trầm tư, vội hỏi: "Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"

Nếu hắn nhớ không lầm, chủ tử trước kia của người biểu huynh này là cảnh hầu phủ gặp chuyện, có lẽ nhà biểu huynh cũng đã bị liên lụy?======Ở trong Am mấy người phụ nữ nay rối ren một đoàn.Thì ra Vượng phu nhân đêm hôm đó trằn trọc, nửa đêm bỗng nhiên ngồi dậy, trong miệng kêu to ta thừa nhận sai lầm, lập tức mọi người đều bị bừng tỉnh.

Vượng phu nhân không chút nào cảm giác được mọi người đã thức dậy, chỉ ở đó lung tung kêu, nói "Ta không muốn chết, không muốn chết ở chỗ này, ta nhận sai rồi có được không."

Phu nhân Tôn đại quản gia thấy tình cảnh này, lập tức cảm thấy nàng ta tinh thần không ổn, vì thế miễn cưỡng nhẫn lại bất mãn với nàng ta, tiến lên dỗ nàng ta ngủ lại.

Dù sao người phụ nữ này trong bụng đang mang chính là cháu của mình, phu nhân Tôn đại quản gia vẫn rất ngóng trông Vượng phu nhân thuận lợi sinh hạ một đứa cháu nối dõi.Nhưng Vượng phu nhân lại một tay đẩy phu nhân Tôn đại quản gia ra, những người khác thấy vậy, vội đến đỡ phu nhân Tôn đại quản gia, cũng đè Vượng phu nhân lại.

Vượng phu nhân giống như sợ mọi người, cố gắng giãy dụa, đem mọi người toàn bộ đẩy ra, nhấc chân chạy ra bên ngoài.Mọi người thấy chuyện không thích hợp, vội chạy theo kéo nàng ta lại, nhưng nàng ta lại đẩy cửa ra lập tức chạy đến cửa lớn.

Sau khi chạy đến cửa lớn, nàng ta bắt đầu dùng sức đẩy cửa, nói mình muốn ra ngoài, nói mình không muốn chết ở địa phương quỷ quái này.Thị vệ ngoài cửa bị kinh động, vào cửa thấy nàng ta có dáng vẻ điên điên khùng khùng, tiến lên giữ lại, Vượng phu nhân tiếp tục giãy dụa, vừa cắn vừa đá.

Một thị vệ không cẩn thận bị nàng ta cắn một ngụm, máu tươi chảy ròng ròng, vì thế thị vệ kia tức giận lên, trong miệng mắng: "Người phụ nữ này sao giống chó điên vậy!"

Thị vệ này tức giận, tay lập tức dùng lực, ra sức bắt được cổ tay Vượng phu nhân một tay đẩy mạnh nàng ta vào trong viện, sau đó vài thị vệ nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lớn lại.Vượng phu nhân bị ngã ở đám cỏ dại vừa lạnh vừa ẩm ướt, nằm úp sấp nửa ngày không cử động, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.Phu nhân Tôn đại quản gia lập tức cố gắng đứng lên nhìn, vừa thấy bên dưới thì lớn tiếng kêu lên: "Có phải nó sắp sinh rồi không!"

Vừa kêu như vậy, mọi người cũng đều chạy nhanh đến nhìn, quả nhiên là sắp sinh, vì thế mọi người một bên giúp đỡ Vượng phu nhân vào nhà, một bên đi gõ cửa nhờ thị vệ mời bà đỡ đến.Thị vệ vừa nghe người phụ nữ điên vừa rồi sắp sinh, không khỏi hai mặt nhìn nhau, vị vừa rồi đẩy Vượng phu nhân trong lòng có chút sợ hãi.Lần trước người phụ nữ khó sinh kia đã chết, sau Kha đầu mục của bọn họ đã nghiêm mặt răn dạy bọn họ một phen, lần này nếu lại có người khó sinh mà chết, đến lúc đó thì lại chịu mắng tiếp sao?Lập tức mấy thị vệ thương lượng với nhau, vội phái một người chạy nhanh đi mời Kha đầu mục.Chuyện cũng khéo, Kha đầu mục nửa đêm ngủ không được, nhớ tới bóng người mơ hồ hôm đó ở ngoài Am, nên muốn tới xem, ai ngờ vừa đến nơi đây đã nghe chuyện, lập tức vội sai người đi mời bà đỡ.Vượng phu nhân nghe nói mình sắp sinh, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, trong miệng kêu to nói mình không muốn sinh, lại càng không muốn chết ở chỗ này.

Phu nhân Tôn đại quản gia khuyên thế nào nàng ta cũng không nghe, cuối cùng phu nhân Tôn đại quản gia nóng nảy, tiến lên cho Vượng phu nhân trái phải hai bạt tai, trong miệng hung hăng khiển trách: "Nếu ngươi muốn sống, thì giữ sức lực sinh cháu cho ta đi!"

Vượng phu nhân bị tát hai cái, nhất thời không nhúc nhích, mang theo hai dấu ấn hình bàn tay hồng hồng cắn răng toàn lực cố sinh đứa nhỏ.Bà đỡ sau nửa đêm rốt cục đến đây, nước ấm khăn tay đệm chăn cũng lục tục được đưa vào, Vượng phu nhân sinh đứa nhỏ đãi ngộ rõ ràng so với Liễu nhi cao hơn một bậc, có lẽ đây là số mệnh của mỗi người đi.Trời nhanh chóng sáng, trong Am truyền ra tiếng con nít khóc nỉ non, bà đỡ đem đứa nhỏ bao lại giao cho phu nhân Tôn đại quản gia, đó là một bé gái.Phu nhân Tôn đại quản gia nghe xong là bé gái trong lòng cũng mất hứng, bất quá bà nghĩ tốt xấu gì cũng là mẹ con bình an, nên cũng không nói nữa.

Những người khác đối với Vượng phu nhân tuy rằng không vui, bất quá nhìn nàng ta ở nơi này cố gắng thuận lợi sinh ra đứa bé, trong lòng vẫn là rất muốn đến nhìn, nên vây qua xem.Vượng phu nhân vượt qua ải sinh tử, nằm ở trên đám cỏ tranh ngẩn người.

Nàng ta đối với chuyện mình thiên tân vạn khổ sinh ra đứa con gái này giống như không có cảm giác, nàng ta mờ mịt nhìn xà nhà treo đầy mạng nhện, giống như thất hồn lạc phách.Sau vài ngày, nàng ta vẫn duy trì dáng vẻ như vậy, phu nhân Tôn đại quản gia nhìn qua, vội kéo nàng ta cho đứa nhỏ bú sữa.

Vượng phu nhân cho bú vài lần, rốt cục giống như tỉnh lại, nàng ta nhanh chóng ôm chặt đứa nhỏ mình phải mạo hiểm sinh mệnh trải qua nguy hiểm để sinh ra, trong miệng thì thào nói: "Ta không chết."

Mấy ngày nay nàng ta đều không ăn cơm, vừa phải cho đứa nhỏ bú sữa, người đã gầy xuống rất nhiều.

A Phúc ở bên nhìn, bỗng nhiên cảm thấy ở trên người nàng ta mơ hồ tìm được bóng dáng Tĩnh nha đầu lúc xưa.Lại một ngày, mọi người đang ăn cơm, Vượng phu nhân đang cho con bú sữa, chợt nghe thấy bên ngoài cửa lại mở ra.

Mọi người khi nhìn qua, chỉ thấy Kha đầu mục đứng ở trước cửa lớn, ánh mắt bắn về phía A Phúc bên này.A Phúc trong lòng trầm xuống, nàng tổng cảm thấy nhìn thấy Kha đầu mục này sẽ không có chuyện gì tốt, chẳng lẽ lần này lại xảy ra chuyện gì?Ai ngờ Kha đầu mục nhìn A Phúc trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi có thể ra ngoài."

A Phúc sửng sốt, những người khác lại kinh ngạc nhìn về phía Kha đầu mục.Kha đầu mục đem ánh mắt chuyển hướng sang chỗ khác, lãnh đạm lại lặp lại nói: "Ngươi có thể ra ngoài."

Đại phu nhân phản ứng lại đầu tiên: "A Phúc, con về trước đi."

A Phúc không dám tin nhìn Kha đầu mục: "Vì sao?"

Kha đầu mục hừ lạnh một tiếng: "Ta chỉ phụng mạng làm việc, nào biết vì sao?"==============A Phúc sở dĩ có thể ra ngoài, tự nhiên là công lao của cậu Trình.

Quả thực mà nói, là công lao cậu Trình ‘bức bách’ con trai Trạng Nguyên Trình Diệu Tổ của mình.Trình Diệu Tổ là người không dám trái lời cha, hai là thật sự muốn giúp người biểu huynh mới quen biết kia, thứ ba, tự nhiên là chuyện này cũng không phải chuyện gì quá khó.

Dù sao đã biết biểu tẩu sớm đã rút tên khỏi hộ tịch, với cảnh hầu phủ xem như không hề có liên hệ, nay dựa vào cái gì mà bị nhốt ở đó chứ?Nếu là dân chúng, ủy khuất này cũng đành chịu, dù sao cũng không có người ra mặt cho dân chúng.

Nay nếu là biểu tẩu của mình, Trình Diệu Tổ đương nhiên phải kiên trì chạy đến trước mặt hoàng thượng nói tốt cho người ta.

Kỳ thật Hoàng Thượng đối với Trình Diệu Tổ rất thưởng thức, thậm chí từng đề cập qua muốn theo Trình Diệu Tổ học một ít bản lĩnh bắn cung, vì thế lời Trình Diệu Tổ nói cũng thật sự suy nghĩ.Trầm ngâm một phen, Hoàng Thượng hỏi Trình Diệu Tổ một vấn đề: "Khanh vừa rồi nói biểu tẩu kia, nàng ấy vốn dĩ là gia nô của cảnh hầu phủ?

Cho nên nàng ấy bị cảnh hầu phủ liên lụy?"

Trình Diệu Tổ lúc ấy tâm lại trầm xuống, vội cung kính nói rõ ngọn nguồn, cố ý nhấn mạnh biểu tẩu đã rời khỏi cảnh hầu phủ từ lâu, nay xem ra thuần túy là chịu tai bay vạ gió.Hoàng Thượng nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, lại hỏi: "Người của cảnh hầu phủ vẫn bị giam sao?"

Trình Diệu Tổ trong lòng bất đắc dĩ, nghĩ rằng ngài nhốt người ta chẳng lẽ ngài còn không biết?

Bất quá người ta là Hoàng Thượng, hắn tuy rằng oán thầm, vẫn phải đem tất cả chuyện từ đầu chí cuối nói lại một lần, trong đó tự nhiên còn nhẹ nhàng bâng quơ nhắc tới một ít chuyện nghe được.Chuyện nghe được này, hẳn nhiên là bao gồm cả chuyện nghe nói nhị thiếu phu nhân của cảnh hầu phủ chết vì bệnh ở trong Am.Hoàng Thượng nghe thế, ban đầu còn chưa tin, giận tái mặt đem Trình Diệu Tổ ra hỏi một phen, Trình Diệu Tổ lúc này lại hỏi gì cũng không biết, lấy việc đều là nghe nói mà thôi.Hoàng Thượng hỏi nửa ngày không hỏi ra cái gì, vì thế hắn ngẫm lại cũng đúng, Trình Diệu Tổ bất quá là tân võ Trạng Nguyên, căn bản còn chưa có thực chức đâu, làm sao biết được chuyện này.Cuối cùng Hoàng Thượng đồng ý rồi ban nhanh lệnh thả biểu tẩu của Trình Diệu Tổ ra, sau đó vẫy tay để Trình Diệu Tổ lui ra.Trình Diệu Tổ có Hoàng Thượng bảo đảm, cảm thấy mỹ mãn lui ra.

Lúc hắn đi ra cửa cung, vừa lúc nhìn thấy Hình bộ Thị Lang tiến cung, cũng thuận miệng chào hỏi người ta.Hình bộ Thị Lang thần sắc vội vàng, bên cạnh còn đi theo vài thái giám, xem ra hẳn là muốn vào gặp Hoàng Thượng.Trình Diệu Tổ chầm chậm cất bước rời cung, vừa đi vừa suy nghĩ, không biết Hoàng Thượng muốn làm gì.====Lúc A Phúc đi ra cửa Am, quay đầu nhìn, bên trong là gian phòng cũ nát, trên bậc thang một đám phụ nữ trong mắt đều toát ra dày đặc hâm mộ.

Nàng khẽ thở dài, nàng hy vọng mình và bọn họ đều có thể rời khỏi nơi này.Lúc cửa lớn mở ra, Kha đầu mục đứng ở ngoài cửa, vẫn cẩn thận tỉ mỉ lạnh lùng như cũ.Bất quá A Phúc ngay cả nhìn người này một cái cũng không muốn, ánh mắt của nàng lập tức khóa trụ ở trên xe ngựa trước cửa.Bên cạnh xe ngựa, có một người đang đứng, mặt mày tuấn tú, hơi cau mày, mỏi mắt chờ mong nhìn bên này.

Lúc người này nhìn đến mình, ánh mắt nhất thời sáng ngời, vội đi nhanh qua bên này, trong miệng còn vui sướng gọi: "A Phúc!"

A Phúc nước mắt lập tức rơi xuống, nàng không để ý mọi người bên cạnh ở đây, vài bước chạy đến chỗ Thường Hiên bổ nhào vào lòng hắn."

Thường Hiên!"

Nhiều ngày đau khổ như vậy, mỗi ngày nằm trên đám cỏ dại, chăn cũ nát ngủ, nàng gần như đã sắp quên cảm giác được dựa vào trong lồng ngực này.Nàng rốt cục được ra, tựa vào trong lòng Thường Hiên, lòng của nàng rốt cục an ổn.Mưa to gió lớn, bất kể xảy ra chuyện gì, nàng cũng không sợ.Thường Hiên kích động đem A Phúc ôm vào trong ngực, trong miệng còn lo lắng hỏi: "A Phúc, mấy ngày nay nàng có chịu khổ không?

Đứa nhỏ trong bụng có làm cho nàng mệt nhọc không?"

A Phúc chỉ rơi lệ không nói lời nào, Thường Hiên vừa thấy đã nóng nảy, nắm cánh tay của nàng cao thấp xem xét: "Không có việc gì, nàng ở bên trong không chịu ủy khuất gì chứ?"

A Phúc lắc lắc đầu, lau lệ nói: "Không có việc gì."

Kha đầu mục ở bên nhìn đôi vợ chồng trẻ cửu biệt trùng phùng này, nghiêm túc nghiêm mặt làm việc công nói: "Đây là nơi chúng ta giam giữ phạm nhân."

A Phúc nghe xong lời này, mạnh cả kinh, nâng mắt nhìn qua, giọng nói hàm chứa lệ căm hận khóc kể với Thường Hiên: "Thường Hiên, nhị thiếu phu nhân đã mất..."

Thường Hiên biết Kha đầu mục nói là để ình nhanh chóng rời đi, kỳ thật A Phúc thật vất vả mới rời khỏi được nơi địa phương quỷ quái này, hắn cũng muốn nhanh chóng đưa A Phúc rời đi, vì thế hắn lau nước mắt cho A Phúc, lôi kéo tay A Phúc ôn nhu nói: "Chúng ta về nhà rồi nói sau."

A Phúc thuận theo gật gật đầu: "Ừm, chúng ta về nhà đi, ta nhớ Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi."
 
[Edit]Đại Quản Gia, Tiểu Nương Tử - Nữ Vương Không Ở Nhà
Chương 81: Một nhà đoàn tụ


Chương 81: Một nhà đoàn tụKhi A Phúc đi xe ngựa trở về đứng trước đại môn nhà bọn họ, Tế Vân đang ôn nhu dỗ dành hai đứa nhỏ ăn cháo.

Hai đứa nhỏ ban đầu hàng đêm đều khóc tìm mẹ, Tế Vân mỗi ngày ôn nhu khuyên giải an ủi cẩn thận chăm sóc, liên tục như vậy đến mức Tế Vân cũng gầy một vòng.

Đã nhiều ngày hai đứa nhỏ cuối cùng không còn giống lúc đầu khóc náo loạn nữa, chỉ là cơm cũng không ăn tốt, luôn cần Tế Vân dỗ dành.

Cũng bởi vì Tế Vân là người trước kia luôn ở bên cạnh A Phúc, được nàng tín nhiệm nhất, đứa nhỏ đối với nàng ấy sẽ nghe lời một chút, cứ thế một khoảng thời gian, các nha hoàn khác cũng đối với Tế Vân đều rất khâm phục, bọn họ đều cảm thấy Tế Vân là người duy nhất đánh bại được hai đứa nhỏ kia.Nay Tế Vân bên môi lộ ra nụ cười thản nhiên, hầu hạ bọn nhỏ vô thanh vô tức ăn cơm, trong mắt nàng bắt đầu toát ra kỳ vọng với tương lai.Nếu phu nhân không trở lại, sau này thân phận của mình sẽ là nước chảy thành sông.

Cho dù phu nhân trở về, trải qua việc này, hẳn sẽ đề bạt mình.

Thường gia nay địa vị như vậy, nhưng ngài ấy ngay cả một thiếp thất cũng không có, mình hầu hạ A Phúc lại hầu hạ đứa nhỏ, không có công lao cũng có khổ lao chứ.Ngay lúc Tế Vân ý cười bên môi càng thêm đậm, nàng bỗng nhiên nghe được bên ngoài có người hô: "Thường gia đã đón phu nhân về!"

Tế Vân nhất thời sửng sốt, về là có ý gì?

Nàng chỉ biết hiện nay Thường gia có nhận một người biểu đệ một ông cậu, nói là sẽ nghĩ cách cứu, nhưng không phải làm không được tốt lắm sao?Ngay khi nàng sững sờ, Niệm Nhi trước mắt đã sáng ngời, kích động đứng lên, lớn tiếng hỏi: "Có phải mẹ đã về không?"

Tiểu Đoàn Tử căn bản không nói chuyện, trực tiếp đứng lên kéo tay em: "Đi, chúng ta ra xem!"

Tế Vân còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy hai tiểu tử kia chạy như bay không còn thấy tung tích, để lại trên bàn hai chén sữa dê mới uống một nửa.=======Khi A Phúc được Thường Hiên đỡ xuống xe ngựa, mặt trời trên cao làm cho nàng cảm thấy hơi chói mắt.

Nàng nhẹ nhàng nheo mắt, nhìn đại môn màu đỏ quen thuộc trước mắt bên cạnh là hai tảng đá.Đây là cửa nhà mà nàng quen thuộc, trong nhà có hai đứa nhỏ bảo bối mà nàng thương yêu nhất.Lúc này người hầu và nha hoàn đều đã chạy đến nghênh đón.

Thường Hiên và A Phúc bởi vì cũng xuất thân người hầu, đối với người hầu trong nhà cũng không nghiêm, hơn nữa những người này đều là mới mua vài năm nay, cũng không phải quá quy củ, lúc này đây tất cả mọi người trong ngoài lớn nhỏ đều chạy ra nghênh đón.Mọi người thấy A Phúc, cũng đều thật cao hứng.

Phải biết rằng nữ chủ nhân ôn hòa khoan dung, đối với bọn họ cho tới bây giờ đều không có trách móc nặng nề gì, bọn họ nhìn thấy nữ chủ nhân trở về, tự nhiên là trong lòng vui mừng, một đám cao hứng cười nói: "Xem như đã trở về, hai tiểu thiếu gia đều nhớ phu nhân muốn chết rồi!"

A Phúc nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, cũng nhịn không được nở nụ cười, bất quá nàng cũng nhớ thương hai đứa nhỏ, nhịn không được hỏi người bên cạnh: "Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi đâu?"

Nàng vừa nói ra lời này, chỉ thấy cách đại môn không xa có hai thân hình nhỏ nhắn giống như con thỏ chạy nhanh tới.

Hai tiểu tử này chân đều ngắn, chạy nhanh như vậy thực làm cho người ta lo lắng bọn chúng có thể lập tức ngã sấp xuống.Tiểu Đoàn Tử và Niệm Nhi thấy mẹ, vừa chạy vừa hô: "Mẹ!"

A Phúc vừa thấy hai đứa nhỏ, nhất thời vừa cười vui vừa đau đớn, vội gọi bọn chúng: "Chạy chậm một chút, đừng ngã sấp xuống!"

A Phúc tiếng nói vừa dứt, Niệm Nhi ‘Phịch’ một tiếng ngã xuống, ngay sau đó Tiểu Đoàn Tử bị nó nắm tay cũng bị kéo mạnh xuống cùng nhau ngã sấp xuống đất.Hai đứa nhỏ ngã ở nơi đó, giương mắt ngươi xem ta ta nhìn ngươi, cuối cùng bốn mắt cùng nhau nhìn về phía mẹ, sau đó ‘Oa’ một tiếng, ủy khuất khóc rống lên.A Phúc đau lòng không chịu được, chạy nhanh tới dìu bọn chúng dậy, những người khác bao gồm cả Thường Hiên tự nhiên cũng nhanh chóng tới đỡ.Đợi cho rốt cục nâng được hai đứa nhỏ đáng thương dậy, hai đứa nhỏ vội bổ nhào vào trong lòng A Phúc, trong miệng còn ủy khuất khóc: "Đau...

Đau muốn chết..."

A Phúc vừa khóc vừa cười, đem hai đứa nhỏ ôm vào trong ngực một phen an ủi thật tốt, nước mắt cũng cầm không được mà rơi xuống.

Nàng ở trong Am chịu khổ, nhưng hai đứa nhỏ ở bên ngoài làm sao dễ chịu được, sợ là mấy ngày nay không biết khóc đòi mẹ thế nào.Thường Hiên ở một bên nhìn, nghĩ đến mấy ngày nay bị dày vò, ánh mắt cũng không khỏi đỏ, bất quá người làm cha làm chồng, hắn vẫn là bước lên cầm tay A Phúc: "Chúng ta vào phòng trước đi."

Tế Vân lúc này cũng chạy đến, nàng ấy đứng ở một bên nhìn một nhà đoàn viên, mím môi cúi đầu.Thường Hiên được một đám người vây quanh dẫn một nhà đi tới nội viện, A Phúc mỗi tay dẫn một đứa nhỏ, đi vài bước thì nhìn thấy Tế Vân bên đường.Tế Vân vội ngẩng đầu cười nói: "Phu nhân, người đã trở lại, hai tiểu thiếu gia mấy ngày nay đòi mẹ không ít."

A Phúc trong lòng cảm kích Tế Vân chăm sóc đứa nhỏ, tiến lên cầm tay Tế Vân nói: "Ta không ở đây mấy ngày nay, vất vả cho ngươi."

Tế Vân cúi đầu nở nụ cười, lại ngẩng đầu cười nói: "Phu nhân nói vậy là sao, đây là chuyện nô tì phải làm thôi."

Tiểu Đoàn Tử thấy mẹ thế nhưng buông tay mình ra, rất là mất hứng, bàn tay nhỏ bé duỗi ra nắm chặt lấy tay A Phúc.Tế Vân thấy vậy, trong mắt ảm đạm dần, bất quá vẫn cười nói: "Phu nhân, trước tiên vào phòng đi."==============Trở lại trong phòng, mọi người lục tục rời đi, ngay cả Tế Vân cũng mượn cớ rời đi, vì thế một nhà bọn họ cuối cùng cũng có thể lẳng lặng nói chuyện.Niệm Nhi chôn trong lòng A Phúc không muốn rời, Tiểu Đoàn Tử lôi kéo tay A Phúc không buông, lại đem Thường Hiên thành người thừa.Hai đứa nhỏ rời mẹ lâu ngày, nay thật vất vả mẹ mới trở lại, tự nhiên là làm nũng một phen.

Niệm Nhi còn lo lắng A Phúc lại biến mất, nói sau này mẹ muốn đi nhất định phải mang theo mình, A Phúc tự nhiên là nhất nhất đồng ý rồi.Một nhà bốn miệng nói chuyện một phen, vẫn là Thường Hiên thấy A Phúc trên mặt có vẻ mỏi mệt, nghĩ nay nàng cũng mang thai, ở trong Am lại không thể ăn ngon ngủ ngon, thật vất vả về nhà tốt xấu cũng nên nghỉ ngơi một đêm rồi nói sau.Nhưng hai đứa nhỏ luyến tiếc rời đi, A Phúc cũng luyến tiếc buông bọn chúng, Thường Hiên không có cách chỉ đành khuyên bảo một phen, lại dỗ hai đứa nhỏ nói mẹ đã mệt mỏi cũng nên ăn cơm đã.Cuối cùng đứa nhỏ bị bà vú và ma ma đưa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại có A Phúc và Thường Hiên.A Phúc mỉm cười nghĩ tới dáng vẻ ngây thơ vừa rồi của hai đứa nhỏ, bên môi hiện ra ý cười ôn hòa.

May mắn nay sớm được thả ra, bằng không ở trong Am chờ đợi, chính mình còn không biết sẽ nhớ thương bọn nhỏ như thế nào.Thường Hiên thấy nàng nghĩ đến nhập thần, ở bên cạnh nhíu mày nói: "Thời gian còn dài, nàng nên nghỉ ngơi một lát đi."

A Phúc lấy lại tinh thần, gật gật đầu nói: "Ta quả thật cũng mệt mỏi, trước ngủ một giấc đã."

Thường Hiên gật đầu: "Ta đã bảo người chuẩn bị canh an thần, nàng uống chút canh rồi ngủ."

A Phúc ở trong Am sợ là cơm cũng ăn không ngon, nay nàng chợt trở về cũng không dám để nàng ăn nhiều lắm, trước uống chút canh bồi bổ thân mình ngủ ngon một giấc đã.A Phúc ngẫm lại cũng đúng, nên nói: "Cũng tốt."

Thường Hiên lần này sai người đưa canh đến, lại tự mình cầm thìa hầu hạ A Phúc uống.

A Phúc không muốn hắn như vậy, cười nói: "Ta bất quá đi ra ngoài một lần, làm sao khi trở về chàng lại xem ta như con nít vậy?"

Thường Hiên bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng một cái: "Bất quá đi ra ngoài một lần?

Nàng nghĩ Ngô Đồng Am kia là chỗ nào, đó là đại lao của nữ quyến đó!

Nàng ở đó chịu không biết bao nhiêu tội đâu, về nhà còn không tĩnh dưỡng thật tốt một phen."

A Phúc nhớ tới Liễu Nhi và nhị thiếu phu nhân trong Ngô Đồng Am, trong mắt lại buồn bã, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Kỳ thật ta còn tốt mà, nhưng những người khác quả thật phải chịu tội."

Thường Hiên buông thìa, đem tay nàng kéo đặt vào trong lòng bàn tay mình, cẩn thận vuốt ve bàn tay vốn trắng noãn mịn màng nay đã hơi thô, đau lòng nói: "Còn nói nàng không chịu tội gì, tay cũng thành dạng này."

Hắn bất đắc dĩ ngẩng đầu: "Cho dù nàng không có việc gì, nàng cũng đừng quên trong bụng còn có một đứa nhỏ, nàng nay cũng không thể so với lúc bình thường được."

A Phúc ngẫm lại cũng đúng, thở dài nói: “Chàng nói đúng, ta nghe lời chàng là được, trong khoảng thời gian này tĩnh dưỡng thật tốt."

Thường Hiên nghe xong lời này mới vừa lòng đứng lên, nâng tay nhéo nhéo hai má của nàng: "Mặt của nàng cũng không đầy đặn như trước kia, nàng chớ quên, ta thích nhất mặt tròn."

Nói xong cầm lấy thìa, tự mình thử qua độ ấm, rồi mới từng thìa từng thìa uy cho A Phúc.A Phúc từ tay hắn ăn hai miếng, cứ cảm thấy không được tự nhiên, nàng cũng không phải không có tay, thế nào lại không thể tự mình ăn cơm?Nàng bắt đầu phản kháng: "Chàng đưa thìa cho ta, ta tự ăn."

Thường Hiên giơ ột bàn tay vỗ vỗ đầu nàng, trong miệng nghiêm túc cự tuyệt: "Ta sẽ uy cho nàng ăn."================Cơm nước xong, A Phúc bắt đầu nằm xuống nghỉ tạm, vừa nằm xuống đã thấy Thường Hiên cũng cởi áo lên giường, không khỏi kỳ quái nói: "Sao chàng cũng muốn nghỉ tạm?"

Thường Hiên nói như đương nhiên: "Ta đã lâu không ôm nàng ngủ."

Vợ chồng hai người lên giường tiến vào ổ chăn nằm xuống, Thường Hiên cẩn thận ôm cả người A Phúc, hai người gắt gao dựa vào, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim đập của nhau.A Phúc nhịn không được đem đầu tựa vào bả vai của hắn, hai má ở trên vai hắn vô cùng thân thiết cọ cọ: "Khi ta ở trong Am, lúc không ngủ được luôn nghĩ tới chàng."

Thường Hiên trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Trong Am có lạnh không?"

A Phúc nhớ tới cỏ tranh và chăn rách nát trong Am, gật đầu nói: "Hơi lạnh."

Thường Hiên nâng tay cầm chặt tay A Phúc, nhẹ nhàng bóp bóp, áy náy nói: "Việc này đều do ta không có bản lĩnh, khiến nàng chịu khổ."

Trong mắt A Phúc có chút ướt át, nàng dựa vào lồng ngực rộng rãi của phu quân, hơi hơi nhắm mắt lại: "Cho dù chàng có năng lực có bản lĩnh thì có thể thế nào, đây là chuyện của hoàng gia và hầu phủ, chúng ta muốn trốn cũng chạy không thoát.

Kỳ thật bị nhốt ở bên trong cũng không có gì, chỉ cần có thể đi ra tiếp tục cùng cả nhà sống với nhau, ta cũng thấy đủ rồi."

A Phúc nói đến đây, lại chợt nhớ tới một chuyện: "Sao đột nhiên ta được thả?"

Lần trước nói thả, kết quả sau lại không thả được, nay thế nào không hề báo trước lại được thả ra?Cánh tay cường tráng của Thường Hiên đem A Phúc ôm chặt hơn vài phần: "Chờ tỉnh dậy ta kể lại tỉ mỉ cho nàng, hiện giờ đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi."

A Phúc cũng quả thật rất mệt mỏi, huống chi tựa vào trên người phu quân cảm thấy rất an tâm, lập tức nàng nhắm mắt, gật gật đầu nói: "Được..."
 
[Edit]Đại Quản Gia, Tiểu Nương Tử - Nữ Vương Không Ở Nhà
Chương 82: Hầu phủ được đặc xá


Chương 82: Hầu phủ được đặc xáA Phúc về nhà đã mấy ngày, nhiều ngày nay nàng cũng không khác lắm, bất quá là chiếu cố hai đứa nhỏ thêm thật nhiều.

Đứa nhỏ vì nhiều ngày không thấy mẹ, nay hết sức mong muốn không xa rời, trong chốc lát nhìn không thấy A Phúc sẽ không yên.

Thường Hiên cảm thấy hai đứa nhỏ này càng không hiểu chuyện, bất quá A Phúc càng thêm đau lòng con, lại càng ôn nhu chăm sóc.

Chuyện này tự nhiên chọc Thường Hiên có chút bất mãn nho nhỏ, bất quá bất mãn kia cũng chỉ có thể nuốt trong bụng, dù sao hắn cũng đau lòng hai con, những ngày A Phúc bị nhốt tại Am không thể về nhà, hai đứa nhỏ khóc thành như vậy hắn nhìn cũng khó chịu.A Phúc trở về, ngày hôm sau thì bái kiến Cậu Trình.

Cậu Trình đánh giá A Phúc một phen, cuối cùng ra một cái kết luận: "Dáng vẻ bình thường, có chút không xứng với cháu của ta, bất quá cũng chỉ đành vậy thôi."

Lời này nói ra A Phúc trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng thế nào, Trạng Nguyên bên cạnh che miệng ho khan vài tiếng, mà Thường Hiên dứt khoát biểu hiện, trực tiếp nói với cậu hắn: "Phu nhân của con, con rất vừa lòng."

Thường Hiên nói hơi có chút sẵng giọng, điều này làm cho A Phúc hơi bất an nhìn về phía Cậu Trình.

Tuy Cậu Trình nói không nghe thuận tai, nhưng người ta tốt xấu gì cũng đã cứu mình, huống hồ đây là người cậu mà Thường Hiên nhiều năm không gặp.Ai biết Cậu Trình cũng không mất hứng, gắng gượng thở dài, từ nha hoàn bên cạnh nhận lấy vòng ngọc sáng lấp lánh trên cái khay: "Cái này là trước kia khi ta đi du lịch, mua được từ một chỗ bán đồ cổ, bây giờ ở bên ngoài có dùng bao nhiêu bạc cũng không mua được đâu.

Thứ này mợ con vẫn luôn mang bên người, sau khi mợ con mất, nói là muốn để lại cho con dâu."

Ông quay đầu trừng mắt nhìn con trai Trạng Nguyên bên cạnh một cái mới tiếp tục nói: "Vấn đề là thằng nhóc này cho tới bây giờ đều không muốn thành thân, bây giờ ta tặng cho con làm lễ gặp mặt đi."

Trạng Nguyên thấy cha tự nhiên nhắc tới mình, nhất thời rụt đầu, ha ha nở nụ cười giả ngu.A Phúc thấy ông nói như vậy, tự nhiên không dám nhận, nhưng Cậu Trình thấy nàng chối từ cũng mất hứng, trực tiếp dựng thẳng lông mi chất vấn Thường Hiên có phải đối với mình có bất mãn trong lòng hay không, đáng sợ tới mức A Phúc vội cầm lấy vòng tay kia.Thường Hiên nay cũng biết tính tình của cậu mình, trước đem nương tử A Phúc trấn an một phen, quay đầu bắt đầu lý luận với cậu: "Nương tử nhà con nhát gan, cậu sau này đừng nói với nàng như vậy, miễn cho lại dọa nàng."

Biểu đệ Trạng Nguyên cũng nhanh chóng nhân cơ hội nói: "Cha, bình thường cha đối với con lớn tiếng keo kiệt cũng bỏ qua đi, nhưng biểu huynh là người thành thật chất phác có tài, cha nói như vậy với huynh ấy thật sự không nên!

Kỳ thật cha răn dạy biểu huynh cũng thôi, nhưng biểu tẩu tốt xấu gì cũng là phụ nữ, cha sau này còn nói chuyện như vậy nữa, khó tránh khỏi dọa người ta sợ hãi."

Hắn nhìn A Phúc, tiếp tục nói: "Biểu tẩu nay còn mang thai, nếu thực sự bị cha dọa sợ..." giọng hắn hơi cao lên, ý trong đó không nói cũng rõ.Cậu Trình vừa nghe, nhìn A Phúc nay đã lộ rõ bụng, nhất thời nhíu mày hối hận không thôi: "Con nói đúng, chuyện này là ta sai."

A Phúc làm sao dám nhận câu xin lỗi này, vội tiến lên cười nói đều là người một nhà, nói vài câu không có gì.

Cậu Trình thấy A Phúc tuy nói không phải tuyệt sắc gì lại càng không phải là tiểu thư khuê các, nhưng tốt xấu cũng đầy đặn phúc hậu, lại thấy nàng nói chuyện ôn hòa thong dong, hẳn là một nương tử hiền lành, vì thế trong lòng cũng hợp ý thêm vài phần.Lập tức Cậu Trình lại hỏi A Phúc ở trong Am có chịu khổ không, lại hỏi thai nhi như thế nào, A Phúc thấy ông ấy là một đại nam tử nhưng hỏi han cẩn thận tỉ mỉ, cảm thấy có chút kinh ngạc, bất quá vẫn nhất nhất đáp lại.Cuối cùng đề tài tự nhiên nói đến chuyện hầu phủ, Cậu Trình đối với cảnh hầu phủ vẫn còn bất mãn, cho nên ông rất hả giận mà nói một nhà này sụp đổ rất đúng, rất đúng ý ông, còn nói nếu không phải cảnh hầu phủ sụp đổ, ông cũng sẽ không đến kinh thành.Lời này nói ra khiến A Phúc và Thường Hiên hai mặt nhìn nhau, cảnh hầu phủ đối với bọn họ có ân, bọn họ nay đã tốt, tự nhiên không muốn người của cảnh hầu phủ chịu tội, huống hồ án này vẫn treo đó chưa phán quyết, cũng không biết Hoàng Thượng rốt cuộc là có thái độ gì, thật khiến người ta lo lắng.Trạng Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của A Phúc và Thường Hiên, biết bọn họ lo lắng, vội đem tin tức mấy ngày trước mình đã nói bóng nói gió, hắn cảm thấy Hoàng Thượng hẳn sẽ ra mặt.

A Phúc và Thường Hiên nghe xong tự nhiên là vui sướng không thôi, nhưng lại khiến Cậu Trình hừ lạnh một tiếng.Kế tiếp mấy ngày, Thường Hiên thường thường đi tìm biểu đệ Trạng Nguyên tìm hiểu tình hình, A Phúc lấy ra bức huyết thư của nhị thiếu phu nhân đưa ngày đó, muốn tìm một cơ hội đưa biểu đệ để dâng lên hoàng thượng.Biểu đệ Trạng Nguyên nhìn thấy huyết thư kia, lại nhíu chặt mày, ý kiến của hắn là: quân tâm khó dò, nay Hoàng Thượng có ý đặc xá cảnh hầu phủ, nếu không dâng cái này lên, việc này hẳn là nắm chắc.

Nhưng nếu dâng lên, Hoàng Thượng nhất thời chịu kích thích thì khó mà nói.Thường Hiên ban đầu còn không rõ, sau lại cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên có chút hiểu ra.Hoàng đế là vua của thiên hạ, mẫu hậu của ngài lại trước khi vào cung đã có chồng và con gái, với ngài mà nói cũng không phải chuyện hay ho gì.

Nay ngài nhất thời mềm lòng nhớ tình cũ mà muốn đặc xá, nhưng lỡ như ngài nhìn thấy huyết thư của Thái Hậu, ai biết lại có phản ứng gì?Thường Hiên tuy rằng không hiểu chuyện triều đình, nhưng hắn biết gần vua như gần cọp, trong kịch có rất nhiều đại thần bị chặt đầu đều là trung thần, nghịch long lân hoàng đế giết một người răn trăm người đều có thể.A Phúc rốt cuộc vẫn là phụ nữ, nay vẫn không hiểu: "Ta chỉ muốn đem cái này giao cho ngài ấy, đây là việc nhị thiếu phu nhân trước khi mất đã giao phó.

Thứ này là di vật của Thái Hậu, bên trong viết rõ mọi chuyện của Thái Hậu khi tiến cung năm đó, nói nếu Hoàng Thượng nhìn thấy cái này..."

Thường Hiên lắc lắc đầu, ý bảo A Phúc đừng nói nữa: "A Phúc, chúng ta hiện giờ bất quá chỉ cầu cho người của cảnh hầu phủ cao thấp đều bình an.

Nếu Hoàng Thượng có ý thả người, đó là chuyện không thể tốt hơn.

Nay giao cái này ra thì có ích lợi gì, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn có thể vì một di vật của Thái Hậu mà thăng quan tiến tước cho cảnh hầu phủ sao?"

A Phúc vẫn cố chấp, trong mắt chứa nước mắt: "Đây là phân phó của nhị thiếu phu nhân trước khi lâm chung mà."

Thường Hiên thấy nàng như vậy, có chút không đành lòng, nâng tay siết chặt tay nàng nhẹ giọng an ủi nói: "

Sau này sẽ có cơ hội, chờ người của cảnh hầu phủ tất cả đều bình an thả ra, chúng ta lại từ từ nghĩ đến chuyện này.

Nhị thiếu phu nhân phân phó nàng đem cái này giao cho Hoàng Thượng, nhưng cũng không nói phải mau chóng giao cho Hoàng Thượng, đúng không?"

A Phúc ngẫm lại cũng đúng, nhìn biểu đệ Trạng Nguyên bên cạnh, nghĩ nếu hắn đã nói như vậy hẳn là có đạo lý, lập tức cũng gật gật đầu.========Khi bắt đầu mùa đông, Hoàng Thượng trên ngôi chính bệ rốt cục hạ thánh chỉ, bãi bỏ tất cả tước vị của cảnh hầu phủ, của cải khi xét nhà đều trả lại, tất cả mọi người trong cảnh hầu phủ đều vô tội được thả ra.Khi Thường Hiên nghe được tin tức này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn thấy, tước vị chức quan gì đó kỳ thật đều không quan trọng, mấu chốt là một nhà bình an, huống chi Hoàng Thượng còn trả lại tất cả gia sản.Lúc này bụng A Phúc đã lớn, bất quá nàng vẫn ngồi xe ngựa nghênh đón các vị phu nhân, thiếu phu nhân từ Am hồi phủ, mà Thường Hiên lại đi đón các lão gia và thiếu gia.

Cửa lớn của Am mở, mọi người đi ra, một đám khuôn mặt đều tiều tụy nhưng lại lộ vẻ vui sướng.Đại phu nhân thấy A Phúc tự nhiên là cảm khái không thôi, A Phúc chạy nhanh đến mời bà lên xe ngựa.

Trước khi đi, A Phúc quay đầu nhìn thoáng qua, lại vừa vặn nhìn đến Kha đầu mục mặc trên người thường phục, lập tức không khỏi kinh ngạc.A Bình ở bên nhìn ra nghi hoặc của A Phúc, nhỏ giọng nói: "Nghe nói hắn bị miễn chức."

A Phúc kinh ngạc: "Vì sao?"

A Bình cười lạnh, oán hận liếc nhìn Kha đầu mục một cái: "Ai bảo hắn xuống tay ngoan độc!"

Một đám người ngồi xe ngựa chậm rãi về nhà, mọi người vẻ mặt đều chờ đợi, trong đó tam thiếu phu nhân bất an nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé.

Lúc nàng ở trong Am nghĩ đến nhà này đã hoàn toàn xong đời, vì thế nói năng lỗ mãng chống đối mẹ chồng.

Nay tuy nói hầu phủ đã không có tước vị chức quan, nhưng gia sản lại không thiếu, giờ tiếp tục như vậy, sợ là mình ở nhà này vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu dậy nổi.Vượng phu nhân lại làm ra dáng vẻ không sao cả, chỉ ngồi yên một chỗ cúi đầu chăm sóc con của mình.

Trên mặt nàng gầy rất nhiều, nay lại có lờ mờ bóng dáng của một Tĩnh nha đầu cười khẽ đáng yêu ngày xưa, bất quá trong mắt không có sảng khoái linh động, trên mặt cũng thêm vài phần trầm lặng.Khi đến phủ, đã thấy trước cửa đỗ một số xe ngựa, thì ra là Thường Hiên sớm đã đưa các lão gia và thiếu gia đón trở lại.

Đại phu nhân tự nhiên là kích động không thôi, xuống xe ngựa hướng vào trong phủ mà đi, kết quả đại lão gia đã ra nghênh đón, bọn họ vợ chồng đã trải qua sinh tử gặp lại tự nhiên nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, mà vợ chồng già vợ chồng trẻ khác cũng đều tự thổn thức không thôi.Mấy vị thiếu gia thấy mẹ mình, mọi người đều khóc một hồi, sau khi khóc đều cao hứng, nói lần này nhận được hoàng ân mới có thể may mắn thoát khỏi.Thường Hiên sớm đem những nha hoàn, người hầu, các ma ma chuộc lại trở về phủ quét tước chỉnh tề sạch sẽ.

Hoàng Thượng tuy rằng hạ lệnh đem gia sản trả lại, nhưng có một vài đồ cổ hoặc một số vật nhỏ linh tinh không thấy tung tích.

May mắn nay mọi người có thể bảo vệ tính mạng nên đều không cầu gì khác, nhìn thấy người trong phủ được Thường Hiên hạ lệnh sớm khôi phục lại như trước đây đều vạn phần cảm kích.Vào phủ, đại thiếu phu nhân và tam thiếu phu nhân còn có tiểu thiếu gia, lúc ấy bởi vì tình huống hỗn loạn, các tiểu thiếu gia đều được các bà vú mang theo, sau bà vú được chuộc, tiểu thiếu gia cũng được Thường Hiên mang về dốc lòng chăm sóc, nay tất cả đều trả lại, coi như làm rõ được nỗi băn khoăn.Đại phu nhân nước mắt tung hoành: "Ít nhiều ngày đó lão phu nhân cũng có dự kiến trước, lại có con dâu thứ của nhà ta có mắt nhìn người, chọn Thường Hiên, thế này mới để cho chúng ta một nhà không đến mức lưu lạc đầu đường!"

Mà lúc này nhị thiếu gia hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng nhịn không được giữ chặt tay mẹ: "Mẹ, Tố Tâm đâu?"

Tố Tâm chính là khuê danh của nhị thiếu phu nhân.Phu nhân Tôn đại quản gia gặp được con trai Vượng của mình, mà Vượng cũng đang rưng rưng báo ẹ biết cha đã mất, nhất thời phu nhân Tôn đại quản gia gào khóc.Đại phu nhân rưng rưng nhìn con trai, nhất thời không biết nên nói thế nào.Nhị thiếu gia cũng không phải kẻ ngốc, hắn nghe phu nhân Tôn đại quản gia khóc thét bên tai, cắn răng nói: "Nàng rốt cuộc có còn sống hay không?"

Đại phu nhân thở dài, nắm chặt tay con: "Con à, nó bị bệnh đã lâu như vậy, nay đi được cũng là chịu ít khổ sở một chút."

Nhị thiếu gia vừa nghe, nhất thời mặt mũi trắng bệch, ánh mắt cũng ngốc lăng nhìn về phía trước.

Đại phu nhân bị dọa tới mức không nhẹ, hoảng sợ nói: "Con của ta, con đừng làm ta sợ."

Nhị thiếu gia lại giống như không nghe thấy lời của bà, cả người trực tiếp ngã xuống đất.Nhất thời, trong chính đường loạn thành một đoàn.
 
[Edit]Đại Quản Gia, Tiểu Nương Tử - Nữ Vương Không Ở Nhà
Chương 83: Muốn đi đến chỗ cậu hỗ trợ


Chương 83: Muốn đi đến chỗ cậu hỗ trợNay cảnh hầu phủ tuy rằng một lần nữa được đoàn tụ, trong nhà tiền bạc đất đai cũng đã trở lại, nhưng rốt cuộc vẫn không thể so với trước.

Đại lão gia trải qua đả kích này, nản lòng thoái chí, sau khi một lần nữa xử lý tang sự của lão phu nhân, cũng nghĩ mình tuổi đã lớn, ở quê nhà còn có vài mẫu đất đai của ông bà để lại, không bằng trở về dưỡng lão cũng tốt.

Chủ ý của ông là một nhà già trẻ tất cả đều rời kinh thành, nhưng đại thiếu gia lại không đồng ý.

Đại thiếu gia sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng hắn nhếch môi biểu hiện quật cường của mình.

Hắn muốn ở lại kinh thành, đọc sách thi khoa cử lập công danh, tất cả đều làm lại từ đầu.Đại phu nhân đối với đứa con trai có chí khí như vậy vốn là cao hứng, nhưng nghĩ gần vua như gần cọp, bà vẫn khuyên con trai đi theo mình về quê.

Đại thiếu gia tâm ý đã quyết, ai khuyên cũng không chuyển, cuối cùng không có cách, đại phu nhân đành phải mặc cho hắn ở lại kinh thành.Nhị thiếu gia từ sau ngày đó ngất đi, khi tỉnh lại thì giống như mất hồn phách, như một cái xác không hồn biết đi suốt mấy ngày, cuối cùng tỉnh táo lại, tìm đại phu nhân quỳ xuống, gọi một tiếng gọi.

Đại phu nhân đang cao hứng lau nước mắt, ai biết nhị thiếu gia lại nói câu đầu tiên là: "Con muốn xuất gia làm sư."

Đại phu nhân nhất thời ngây người.Sau đó vài người vây quanh nhị thiếu gia khuyên nửa ngày, nhưng nhị thiếu gia đều bất vi sở động, cuối cùng đại phu nhân chỉ biết thở dài một tiếng, bà biết con trai mình đều là người quật cường, khuyên nhủ không thể lay chuyển, vì thế chỉ có thể nói: "Thôi, chỉ cần người còn sống tốt là được, cái khác ta cũng không bắt buộc."

Nhị thiếu gia trong một đêm lén lút rời đi, cái gì cũng không mang theo, đại phu nhân không cam lòng, nhờ Thường Hiên đi tìm, nhưng tìm mấy ngày cũng không thấy bóng người, cuối cùng cũng không giải quyết được gì, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, cảm thán đứa con thứ hai mạng khổ.Ai ngờ mới khóc được vài ngày, đại thiếu phu nhân lại bỏ đi.

Đại thiếu phu nhân cũng là danh môn khuê tú, trước kia im lặng hiếu thuận, sau lại quản gia lập nghiệp cũng rất có thủ đoạn.

Lúc bị nhốt vào Am, so với tam thiếu phu nhân không hiểu chuyện, nàng ta đối xử với đại phu nhân vẫn tôn kính như cũ.

Nhưng nay nàng ta bỗng nhiên về nhà mẹ đẻ, sau khi trở về không bao giờ quay lại nữa, chỉ đưa tới một phong thư xin hòa ly.Đại phu nhân nhìn thấy cái này, tức giận đến tay phát run, nghĩ nay gia môn xuống dốc, thế nhưng đến mức giữ không được một người vợ!Đại thiếu gia hừ lạnh một tiếng, ngay cả nhìn bức thư kia cũng không thèm, trực tiếp huy bút viết một phong hưu thư lệnh cho người hầu đưa qua.

Cuối cùng vẫn là đại lão gia ngăn cản, nay nhà mình quả thật đã làm phiền hà người khác, hòa ly thì hòa ly, không đáng phải hành động theo cảm tình viết hưu thư làm gì.Đại thiếu gia vì chuyện như vậy, càng thêm khắc khổ, thề muốn trọng chấn gia môn.

Trước khi đại phu nhân đi theo đại lão gia về quê, còn muốn cho hắn cưới lại nhất phòng, ai ngờ đại thiếu gia trực tiếp cự tuyệt, dù sao trong phòng còn có A Bình làm thiếp, trước mắt hắn cũng không cần nhiều.Như thế tới nay, A Bình lại trở thành người duy nhất trong phòng đại thiếu gia, mỗi ngày hồng tụ thiêm hương* bê trà rót nước, nay so với trước kia cũng rất thư thái.(*) học sinh thời xưa trong thời gian dùi mài kinh sử được hồng nhan ở bên cạnh chăm sóc, chính là ý chỉ hồng nhan thêm hương.Mà nhị lão gia từ trong đại lao đi ra, cũng tức giận không nhẹ, ông phát hiện thiếp thất Ngâm Thu của mình lại cùng Thành Khánh sống chung, lập tức sai người đem Thành Khánh giáo huấn một phen, chỉ tiếc trong nhà người thưa thớt, ông hô một câu cũng không có mấy người đồng ý.

Cuối cùng ông tức giận đến mức râu vểnh lên trời, đánh Ngâm Thu vài cái tát.

Ngâm Thu không dễ chọc, lập tức vừa khóc lại náo, còn nhổ nước bọt vào mặt nhị lão gia, cuối cùng còn hung hăng đem người già cả này đẩy ngã trên mặt đất.Nhị lão gia trước kia đạp hư không biết bao nhiêu con gái trong sạch và phụ nữ có chồng, thân mình vốn dĩ cũng sắp hủy hoại hết rồi.

Nay lại ở trong đại lao nhiều ngày, cũng chỉ là miễn cưỡng không ngã thôi, lúc này bị Ngâm Thu đẩy té trên mặt đất, rốt cuộc cũng không đứng dậy nổi nữa.

Cũng là xứng đáng với ông ta vốn cũng chẳng hay ho gì, bởi vì người hầu trong phủ thiếu rất nhiều, người hầu hạ cũng không tận tâm, nước trà không có uống, thuốc cũng hôm có hôm không.

Mà nhị phu nhân mấy năm nay cũng nín giận nhiều rồi, nay chỉ đứng xem náo nhiệt, căn bản không đi quản ông ta.

Nhị phu nhân không có con cái, nay cũng không cầu gì, vạn nhất nhị lão gia chết bà cũng không đau lòng, dù sao đến lúc đó từ phòng lớn nhận một người làm con thừa tự là được.Bên đại lão gia bởi vì đau lòng nhị thiếu gia, lại bị chuyện đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân làm khó, thế cho nên không có người lo cho nhị lão gia.

Bất quá vài ngày sau, nhị lão gia sắp không trụ được.Lúc đại lão gia và đại phu nhân tới, nhị lão gia đã bệnh nguy kịch.

Đại phu nhân nói nhị phu nhân vài câu, nhị phu nhân còn mất hứng, nói tiểu tiện nhân kia ta đã sớm nói không phải thứ tốt, ông ta vẫn muốn sủng ái, nay bị người ta đẩy ngã bị thương gân cốt biến thành như vậy, có quan hệ gì đến ta đâu.Đại lão gia không có cách gì, chỉ có thể cầu danh y đến chẩn trị, ai ngờ đại phu nhất bắt mạch, rồi lắc đầu, nói thân mình sớm đã hao tổn nguyên khí quá nhiều, không còn cách xoay chuyển nữa rồi.Đại lão gia rất tức giận, đem Ngâm Thu kéo đến, đánh một phen, sau đó trực tiếp báo quan.

Ngâm Thu bị quan phủ xử trí, nhưng nhị lão gia quả thật hoàn toàn không cứu được, không qua vài ngày hồn liền quy thiên.

Đại lão gia vừa vặn chuẩn bị về nhà, cũng có thể tiện đường đưa quan tài của ông ta về quê.A Phúc bởi vì có thai, không đi lại nhiều, việc này nàng cũng không biết.

Lúc nàng biết chuyện này, là do Hoa Nghênh Xuân tìm tới nàng, vào nhà đã trực tiếp quỳ xuống, xin nàng giúp Thành Khánh.

A Phúc thế mới biết nhị lão gia đã mất, Ngâm Thu bị nhốt vào quan phủ, Thành Khánh bởi vì có liên quan, cũng bị liên lụy.A Phúc nhìn Hoa Nghênh Xuân nước mắt chảy dài quỳ trước mặt, nghĩ đến đủ loại hành vi của Thành Khánh, nhịn không được thở dài một tiếng: "Hắn đã đối đãi với muội như vậy, muội lại vẫn cầu tình cho hắn."

Đây đã là lần thứ hai Hoa Nghênh Xuân cầu tình cho Thành Khánh.Hoa Nghênh Xuân khóc lóc cầu xin: "Chàng cái gì cũng không phải, nhưng lại là phu quân của muội, là cha của con muội.

Nếu chàng chết, con của muội sẽ đứa trẻ không có cha, muội từ nay về sau trở thành quả phụ."

A Phúc cúi hạ mắt, việc này không phải nhỏ, không phải chuyện nàng có khả năng giúp đỡ.Thật ra Nghênh Xuân một lòng muốn cứu trượng phu nhưng trong mắt người ngoài chỉ thấy Nghênh Xuân dắt con đến xem.

Làm như vậy thì có chồng, có cha hay không cũng đâu có gì khác biệt.

Việc này rốt cuộc kết thúc thế nào, A Phúc không thể định đoạt, tất cả chỉ có thể xem tạo hóa của bọn họ.Ngoại trừ chuyện này, A Phúc nghe được một sự kiện khác đó là chuyện của tam thiếu gia.

Thì ra tam thiếu phu nhân tuy nói không giống đại thiếu phu nhân rời đi, nhưng mỗi ngày đều tranh cãi ầm ĩ không ngớt, tam thiếu gia phiền lòng, nên đêm đêm không về nhà mỗi ngày tìm rượu, vợ chồng hai người càng thêm bất hòa, từ nay về sau gần như người qua đường.A Phúc khẽ thở dài, nhìn thấy mình ở một viện to như vậy, ngoài cửa sổ trong hoa viên có nhũ mẫu và bọn nha hoàn mang theo hai đứa con trai chơi đùa.

Vốn dĩ là một thời khắc hạnh phúc, nhưng nàng lại nghĩ, mình sở dĩ có ngày như vậy, đều là do hầu phủ năm đó ban cho.Phúc Vận Lai cùng cửa hàng của Thường Hiên, vốn dĩ là của hầu phủ, nay có phải nên trả lại cho người ta hay không?==========Đến buổi chiều, A Phúc và Thường Hiên nhắc tới chuyện này, Thường Hiên cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ nhìn A Phúc có chút áy náy: "Nếu trả lại cho hầu phủ, chúng ta có lẽ cái gì cũng không có, đến lúc đó sợ lại làm cho nàng chịu ủy khuất."

A Phúc không thèm để ý: "Chúng ta một nhà cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta cũng không phải người ham phú quý, nay chỉ cần bình an thì tốt rồi.

Hơn nữa, chúng ta thiếu ân tình với hầu phủ, không thể để con của chúng ta tiếp tục nợ phần ân tình này.

Giờ chúng ta còn có thể trả, các con sau này cũng được thanh tĩnh."

Thường Hiên khen ngợi gật đầu: "Nàng nói đúng, kỳ thật đã nhiều ngày nay cậu cũng đề cập qua chuyện này, nói muốn ta trả lại cho người ta, sau này ta đi theo ông ấy hỗ trợ làm việc."

Nhớ tới Cậu Trình, A Phúc nhịn không được nở nụ cười: "Ông cậu này tuy rằng nói chuyện có vẻ thẳng thắn, nhưng người không tệ, chúng ta nếu thực sự không còn chút vốn liếng nào, e là phải tạm thời dựa vào ông ấy rồi."

Thường Hiên kéo A Phúc cùng nhau ngồi xuống, cười nói: "Đó là đương nhiên.

Cậu và mẹ ta huynh muội tình thâm, ông ấy vẫn tiếc nuối không thể nhìn mẹ ta lần cuối.

Nay tìm được ta, luôn muốn bồi thường cho ta, chuyện gì cũng muốn tốt cho ta."

A Phúc nghĩ nghĩ, khó hiểu nói: "Nhưng mấy năm nay cậu cũng chưa từng tìm đến chàng!"

Thường Hiên nhớ tới cái này, bất đắc dĩ thở dài: "Đoạn chừng năm đó cậu cũng là quá mức đau lòng."

A Phúc dựa ở trên vai hắn, chính mình tưởng tượng thấy chuyện năm đó: "Ta đoán lúc ấy cậu hẳn là đã trải qua rất nhiều trắc trở mới tìm tới nơi này, kết quả đến đây lại phát hiện mẹ đã mất, cậu hẳn là đau lòng vô cùng, thế nên mới đem tất cả tội đổ lên người cha."

Thường Hiên gật đầu: "Đúng vậy."

Vợ chồng hai người nói đến đây, không hẹn mà cùng nhớ tới Thường quản sự đến nay mất tích vẫn chưa có tin tức, không khỏi thở dài không thôi.Bọn họ còn nói trong chốc lát, Thường Hiên lại nhắc tới Mạc thị vệ."

Nàng còn nhớ Kha đầu mục kia không?"

Thường Hiên đối với đầu lĩnh canh giữ ở Ngô Đồng Am vẫn nhớ rất rõ.A Phúc gật đầu, trong ánh mắt nhiễm một vẻ bất mãn: "Tất nhiên là nhớ rõ, sao chàng lại bỗng nhiên nhắc tới hắn chứ?"

Người này tâm ngoan thủ lạt hại nhị thiếu phu nhân, cuối cùng bị tạm thời cách chức, thật là trừng phạt đúng tội.Thường Hiên nhắc tới Kha đầu mục cũng cảm thấy buồn cười: "Mạc thị vệ nay đã rời phủ, huynh ấy tìm được một tiêu cục làm tiêu sư."

A Phúc cảm thấy chủ ý cũng không tệ: "Kỳ thật như vậy cũng tốt, đến cùng so với cả đời ở lại trong phủ làm hộ vệ cho người khác cũng tốt hơn."

Thường Hiên lại tiếp tục nói: "Mạc thị vệ ở tiêu cục gặp Kha đầu mục."

A Phúc vừa nghe, mở to hai mắt.Thường Hiên giải thích nói: "Kha đầu mục nay cũng đi theo tiêu cục mưu sinh."

A Phúc sửng sốt nửa ngày, cuối cùng hừ một tiếng: "Xứng đáng!"
 
[Edit]Đại Quản Gia, Tiểu Nương Tử - Nữ Vương Không Ở Nhà
Chương 84: A Phúc sinh con gái


Chương 84: A Phúc sinh con gáiCậu Trình là người tính nôn nóng, một khi nói định rồi là muốn Thường Hiên nhanh chóng hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ với hầu phủ, lập tức thúc giục Thường Hiên mau đi nói.

Thường Hiên cũng định thừa dịp đại phu nhân và đại lão gia đều còn ở đây đem chuyện này chấm dứt.Một ngày kia Thường Hiên một mình vào phủ đi gặp đại lão gia, lời nói vừa mở đầu, đại lão gia đã biết ý của hắn.

Thường Hiên lúc ấy sửng sốt, sau lập tức cũng hiểu rõ.Lúc trước hầu phủ đi một bước này, vốn dĩ là e sợ nên dự trù một đường thoát.

Nay đại sự đã xong, người ta đoán chừng cũng muốn nhanh chóng thu hồi sạp mua bán này.Đại lão gia nhìn ra Thường Hiên đoán được ý của mình, trên mặt cũng có chút xấu hổ, bất quá vì tương lai toàn gia trong phủ, ông cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục nói.

Lập tức nhắc tới Phúc Vận Lai sau này vẫn do Thường Hiên phụ trách, có thể hàng năm chia hoa hồng.

Chuyện cho tới bây giờ, Thường Hiên cũng hiểu mình đối với trong phủ xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nên nhẹ nhàng nói lời cự tuyệt.Đại lão gia lần nữa giữ lại, còn mời tam thiếu gia nói giúp, nói nay đại thiếu gia muốn khổ học, trong nhà người có thể làm chuyện gì cũng chỉ có tam thiếu gia, hy vọng Thường Hiên ở lại giúp đỡ tam thiếu gia.Tam thiếu gia bởi vì thường xuyên say rượu, nay sắc mặt xanh trắng đôi mắt lờ đục, vào đến trong sảnh nhìn thấy Thường Hiên, không nói chuyện mà ủ rũ thở dài: "Thường Hiên, chuyện cửa hàng kia, ta làm sao biết, ngươi vẫn là tiếp tục làm quản sự đi."

Trong lòng Thường Hiên cũng đã có chủ ý riêng.

Nay đại lão gia và đại phu nhân phải đi, nhị lão gia đã mất, duy chỉ để lại đại thiếu gia và tam thiếu gia.

Đại thiếu gia và mình vốn không hợp mắt, tam thiếu gia làm người tuy không tệ, nhưng làm việc lại là người không đáng tin, nếu mình ở lại, cửa hàng làm tốt thì thôi, lỡ như có sai lầm gì, làm không tốt sẽ bị người khác nói thành ở giữa cố ý kiếm lời bỏ túi.Lập tức Thường Hiên cố ý cự tuyệt, cuối cùng đại lão gia và tam thiếu gia cũng không còn cách nào khác, chỉ phải mặc cho hắn đi.Sau đó đại lão gia tìm Vượng đến phụ tá tam thiếu gia và phụ trách Phúc Vận Lai.

Thì ra từ khi phu nhân Tôn đại quản gia biết phu quân của mình đã mất, mỗi ngày đau lòng không thôi, chỉ nói một nhà của mình vì hầu phủ xem như đem sinh mệnh ra đền đáp.Vốn dĩ đại phu nhân đối với Vượng phu nhân rất bất mãn, nhưng hôm nay có chuyện như vậy, đại phu nhân chẳng những không trừng phạt cô con dâu của Tôn gia này, thậm chí còn hứa hẹn sẽ trọng dụng Vượng, đề bạt hắn làm đại quản gia trong phủ.Phu nhân Tôn đại quản gia tự nhiên là vui mừng, sau đại lão gia mắt thấy trong phủ không có người quản lý Phúc Vận Lai, nên đem chuyện này giao cho Vượng.

Vượng và phu nhân Tôn đại quản gia lại thích, bọn họ biết Phúc Vận Lai rất béo bở, sau này không sợ không có tiền.Vượng phu nhân so với trước kia lại hiểu chuyện hơn rất nhiều, mỗi ngày cũng không ra cửa, chỉ dốc lòng chăm sóc con gái, nhưng Vượng vẫn có đủ loại bất mãn.

Năm đó hắn nhất thời mê luyến Tĩnh nha đầu thanh tú đáng yêu kia, ở trước mặt cha chết sống muốn kết hôn với nàng, cũng không ngờ tới người ta trong lòng căn bản không có mình, mỗi ngày chỉ một lòng nhớ thương Thường Hiên.Vượng tự nhiên là tức giận oán hận, nhưng lại phát hiện quả thật mình mọi thứ đều không bằng Thường Hiên, điều này làm cho Vượng trong một khoảng thời gian cũng không muốn về nhà đối mặt với người phụ nữ.

Nay đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cha cũng mất rồi, Thường Hiên cũng hoàn toàn rời phủ bắt đầu từ số không, mà Vượng thế nhưng lại dựa vào người cha đã mất che chở cứ như vậy tiếp quản Phúc Vận Lai, đây thật đúng là chuyện không thể tưởng được.Hắn nhất thời đắc ý, chạy đến phòng nương tử mình, đặt mông ngồi ở trên giường đất.

Vượng phu nhân đang cho đứa nhỏ bú sữa, không nghĩ đến Vượng bỗng nhiên tiến vào, cũng không nói một tiếng, thì không khỏi khó hiểu, bất quá nàng cũng chỉ nhíu mày, không để ý đến.

Nàng và Vượng nay xa lạ rất nhiều, người đàn ông trước mắt này sớm đã không còn là chàng trai hiền hậu ngày đó nàng gả nữa.Vượng thấy nương tử cũng không để ý tới mình, trên mặt không hờn giận, cố ý hỏi: "Chuyện Thường Hiên nàng có nghe nói chưa?"

Vượng phu nhân cúi đầu không để ý tới, tiếp tục cho con bú.Vượng càng mất hứng, bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng nói: "Nàng đừng ở chỗ này giả ngu với ta, trong lòng nàng kỳ thật vẫn nhớ hắn!"

Vượng phu nhân ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng, châm chọc hỏi: "Ta nhớ thì làm sao?"

Vượng không ngờ nàng lại hào phóng thừa nhận như vậy, lập tức trên mặt tức giận đến đỏ lên: "Giờ hắn không có Phúc Vận Lai, từ nay về sau thành kẻ nghèo hèn, đại lão gia đã đem Phúc Vận Lai giao cho ta quản rồi."

Vượng phu nhân nở nụ cười, cao thấp đánh giá Vượng, trong mắt có chút khinh miệt.Vượng bị nàng nhìn như vậy thì không thoải mái, cứng giọng hỏi: "Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"

Vượng phu nhân trào phúng nói: "Ngươi bây giờ hấp tấp đến, còn không phải đi nhặt thứ người ta không cần?"

Vượng bị chính thê tử nói như vậy, vốn dĩ lòng đang đầy ngập đắc ý nhất thời biến thành nghẹn khuất cùng tức giận, hắn nghẹn một lúc lâu, rốt cục cứng rắn nói một câu: "Đúng vậy, ngươi cũng là người ta không cần!

Lúc trước ta không nên nhặt ngươi về!"

Hắn thốt lời này ra, mặt Vượng phu nhân lập tức trắng bệch.Bất quá Vượng cũng không chú ý tới, hắn quay đầu đẩy mạnh cửa rời đi.

Hắn đi lần này, chính là không bao giờ muốn trở lại nữa.Liễu nhi là thiếp thất của hắn, nay tuy rằng không còn, bất quá hắn sẽ có thể tìm thêm.

Sau này hắn chính là quản gia có quyền thế cao nhất trong phủ, hắn tin tưởng mình hoàn toàn có thể tìm được một người phụ nữ tính tình dịu ngoan trong mắt trong lòng chỉ có mình.Thường Hiên đã không có Phúc Vận Lai, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Vì thế thừa dịp có thời gian ở nhà, hắn đầu tiên là tiễn bước một số người trong nhà, dù sao sau này hắn không phải là đại chưởng quỹ của Phúc Vận Lai, làm việc vẫn là tiết kiệm một ít mới tốt.A Phúc cũng đồng ý điều này, kỳ thật nàng không thích trong nhà có nhiều người như vậy, nàng thích một nhà thanh thanh tĩnh tĩnh mà sống.

Thường Hiên vốn dĩ định bán căn nhà này đi mua một tiểu viện để ở, nhưng Cậu Trình nghe nói rất mất hứng, ông đương nhiên hy vọng cháu trai sống thoải mái một ít, kỳ thật nếu Thường Hiên tình nguyện, ông có thể đem gia sản của mình phân cho Thường Hiên.Thường Hiên cũng không muốn nhận đồ cậu tặng, cũng không muốn trái ý của ông, nên tiếp tục ở tại căn nhà này.

Đồng thời hắn bắt đầu nhờ biểu đệ Trạng Nguyên giúp đỡ tìm một người có học vấn dạy vỡ lòng cho hai đứa nhỏ.

Biểu đệ Trạng Nguyên sau khi lĩnh mệnh, rất nhanh tìm được một vị tiên sinh ở kinh thành rất có danh vọng.Tất cả mọi thứ đều an trí thỏa đáng, Thường Hiên cũng không vội đi đến chỗ cậu hỗ trợ, mà là ở nhà cùng A Phúc nghỉ ngơi một phen.

Ngày ngày hai đứa nhỏ đều đi đọc sách, không ai quấn quít lấy A Phúc, hắn lập tức cùng A Phúc tản bộ phơi nắng.Nay A Phúc bụng lớn, bên trong ngẫu nhiên sẽ có động tĩnh, hắn để cho A Phúc ngồi xuống, bản thân tựa vào bụng A Phúc nghe ngóng, nghe động tĩnh bên trong, hắn cảm thấy lần này khẳng định là một đứa con gái ngoan ngoãn.

A Phúc cúi đầu nhìn hắn nhíu mày còn nghiêm túc đưa ra kết luận kia, trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ nếu là một bé trai, e là hắn sẽ không biết thất vọng như thế nào đâu.Đợi cho Thường Hiên cảm thấy mình đã nghỉ đủ, nghĩ nên đến chỗ cậu tìm chút chuyện làm, Cậu Trình cũng phái người đến mời hắn.

Đến chỗ Cậu Trình, hắn vốn dĩ đang nghĩ mình nên làm cái gì, ai biết Cậu Trình sớm đã an bài thỏa đáng.Lúc ấy Cậu Trình đưa hắn đến một lầu các sát đường, chỉ vào tiểu viện phía sau cùng với cửa hàng phía trước nói: "Đây đều là những thứ ta đã sắp xếp thỏa đáng, bất kể là cửa hàng hay tiểu nhị, ta đều cho chọn thứ tốt nhất, con muốn làm cái gì, ta đều đưa bạc đưa người, nếu con muốn một lần nữa tạo ra một Phúc Vận Lai cũng không thành vấn đề."

Thường Hiên nghe thế, nhìn phố xá phồn hoa phía trước, nhìn lại tiểu viện chỉnh tề kia, lập tức mắt đều ẩm ướt."

Cậu, con chỉ muốn kiếm chút bạc nuôi gia đình."

Thường Hiên biết cậu đối với mình rất tốt, nhưng không biết tại sao hắn dường như cảm thấy mình có chút không thích ứng.Cậu Trình nghe thấy hắn nói, nhất thời trầm mặt: "Con cũng đừng cho ta là người xa lạ, ta không phải đưa cho con, ta đưa cho đứa muội muội đã mất sớm của ta.

Nếu mẹ con còn tại thế, nhìn thấy con sống không tốt, khẳng định mất hứng."

Thường Hiên ngẫm lại cũng đúng, thở dài một tiếng: "Cái đó trong lòng con đều hiểu rõ, nhưng cậu tốt với con như vậy, làm cho con có thể vui vẻ lấy được ư."

Cậu Trình nghe hắn nói lời này cũng cảm động, trên mặt có vài phần cảm thán, ông nhìn chăm chú Thường Hiên, tưởng tượng thấy dáng vẻ muội muội năm đó, nhìn một hồi rốt cục quay đầu đi, cứng cỏi nói một câu: "Con ở đây nói những lời này cũng vô dụng!"

Lúc ông nói đến đây, ngửa mặt nhìn lên trên, trong mắt có vài phần nước mắt.Cửa hàng và bạc cậu đã đưa, Thường Hiên bắt đầu động não suy nghĩ mình nên làm hợp đồng gì.

Hắn không có dự tính mở cửa hàng, bởi vì Phúc Vận Lai là do hắn một tay tạo ra, nếu mình một lần nữa mở cửa hàng, khó tránh khỏi gây ra ảnh hưởng với Phúc Vận Lai, cái này là cướp hợp đồng của chủ nhân trước kia rồi.Thường Hiên nhất thời chưa nghĩ ra mình làm cái gì, nên đi xung quanh loạn dạo khảo sát tình huống, Cậu Trình cũng không thúc giục hắn.

Đối với Cậu Trình mà nói, ông đã là người giàu có nhất Giang Nam, đừng nói một đứa cháu bên ngoại, cho dù là mười đứa ông cũng có thể nuôi được.

Cậu Trình cung cấp cửa hàng này, kỳ thật là muốn cho Thường Hiên tìm chút chuyện để làm, để hắn không đến mức bởi vì không có Phúc Vận Lai mà khổ sở.Ngay khi Thường Hiên không biết nên làm cái gì, Thường Hiên nhận được một tin tức, nói Phúc Vận Lai hiện giờ muốn bán bốn cửa hàng ra ngoài, chỉ để lại phường thêu.

Thường Hiên nghe xong nhất thời đau lòng, những cái đó đều là hắn vất vả thành lập lên, đều là tâm huyết của hắn.Cậu Trình nhìn ra tâm sự của hắn, nên ra lệnh cho thủ hạ là một ông bạn già cầm bạc đến mua lại bốn cửa hàng kia.

Đây là một khoản rất lớn, bất quá Cậu Trình không cần, dù sao ông vốn dĩ chính là mở cửa hàng, mua rồi ông cũng có thể được chút tiện nghi, cũng không thiệt.Có bốn cửa hàng này, Thường Hiên lại giống như cá một lần nữa trở về với nước, hắn quyết định đem cửa hàng làm quầy tổng, chuyên môn kinh doanh vải vóc.

Như vậy cùng với Phúc Vận Lai sẽ không tạo thành cạnh tranh xung đột, hắn lại quay lại nghề chính.

A Phúc nghe được tin tức này tự nhiên rất cao hứng, nàng cũng không khỏi cảm khái cậu đối với nhà mình thật sự là rất tốt, vì thế thường xuyên đến quý phủ của cậu bái kiến làm tròn lòng hiếu thảo.Nay Thường Hiên một nhà coi như là một lần nữa trở lại quỹ đạo, hai đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, đọc sách cũng là thông minh tiến tới, hợp đồng ở cửa hàng của Thường Hiên được lão chưởng quầy của cậu trợ giúp rất nhanh phát triển.Như vậy cũng rất nhanh đến mùa đông, A Phúc ở trong mong chờ tha thiết của Thường Hiên rốt cục cũng sinh.

Khi bà đỡ ôm ra một đứa trẻ được cuốn trong tã lót ra, Thường Hiên chạy nhanh từng bước tiến lên, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Bé trai hay bé gái?"

Đây là bà đỡ do Cậu Trình cố ý sai người mời đến, kinh nghiệm phong phú, nghe nói đã từng nhận đỡ đẻ ột trăm lẻ tám phụ nữ có thai.

Bà đỡ kinh nghiệm nhiều năm, tự nhiên nhìn ra người cha này đối với vấn đề trai gái rất để ý, lập tức thầm kêu không ổn, bất quá vẫn là vẻ mặt tươi cười nói: "Chúc mừng Thường gia, là một vị thiên kim."

Nói xong lời này, trong lòng bà thở dài một tiếng, xem ra lần này bao đỏ thiếu một khoản rồi.Ai biết Thường Hiên vừa nghe lời này hai mắt tỏa ánh sáng, hai tay nhanh chóng cầm lấy tã lót kia: "Đến đây, để ta coi xem khuê nữ của ta."

Bà đỡ tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng đưa qua.

Thường Hiên thuần thục đón ở trong tay, cúi đầu vui mừng nghiên cứu khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhìn nó nửa ngày rồi lộ ra mấy cái răng trắng* cười: "Quả nhiên là con gái ngoan của ta, nhìn so với hai tiểu tử kia khi mới ra sinh đã nhìn rất thuận mắt."

Niệm Nhi vừa vặn cũng ở một bên, nghe vậy mất hứng kéo kéo vạt áo Thường Hiên: "Cha ——" đừng nói người ta như vậy mà.Tiểu Đoàn Tử hưng phấn mà kéo kéo: "Cha, con cũng muốn nhìn muội muội!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back