Lãng Mạn [EDIT - Cao H] Xuyên nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần - Thanh Tuyên

[Edit - Cao H] Xuyên Nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần - Thanh Tuyên
Chương 20


Tô Du đã sốt suốt bốn ngày bốn đêm, trong suốt khoảng thời gian đó, Lê Sân và Tô Lãm vẫn luôn thay phiên nhau túc trực bên cạnh hắn.Ban đầu, cả ba vốn không có ý định dừng lại quá lâu ở doanh địa này, nhưng giờ vì Tô Du vẫn chưa tỉnh lại, họ chỉ có thể tạm thời làm chậm kế hoạch ban đầu.Đến ngày thứ sáu, sắc đỏ quỷ dị trên mặt Tô Du mới dần dần rút xuống.Người đầu tiên phát hiện ra là Lê Sân.

Vốn dĩ cô không cần ngủ, mấy đêm nay đều thức để ở trong không gian nghiên cứu nội dung cốt truyện, chủ yếu là vì nhiệm vụ lần này quá mơ hồ, nên cô muốn tranh thủ thời gian hạn hẹp để suy nghĩ cho kỹ.Tô Du vừa mở mắt, Lê Sân lập tức tiến đến gần:"Cảm thấy thế nào rồi?"

Nhìn khuôn mặt đã hồi phục như bình thường của Tô Du, Lê Sân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Tô Du cố gắng đưa tay chỉ vào cổ họng, ý muốn nói rằng mình không phát ra được tiếng.Lê Sân vội vã chạy tới, rót một cốc nước, nhẹ nhàng nâng đầu Tô Du lên, đỡ hắn ngồi dậy để uống một chút nước.

Dòng nước ngọt ngào dễ chịu làm dịu cơn khát khó chịu nơi cổ họng, khiến Tô Du cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, khi hắn mở miệng, không tránh khỏi một chút mất tiếng:"Tôi hôn mê lâu thế sao?"

Hắn hỏi.Lê Sân đặt ly nước xuống, ra dấu bằng tay:"Hiện giờ là sáng thứ sáu, mấy ngày qua Tiểu Lãm đã mệt mỏi đến mức gần như kiệt sức, nên bây giờ con bé vẫn đang ngủ."

Cô nói bằng giọng dịu dàng.Đúng rồi, đầu tiên là Lê Sân từ bên ngoài về, toàn thân dính đầy máu sau một trận chiến, sau đó cơn đau bắt đầu bộc phát.

Khi cô ổn định lại, Tô Du lại bất ngờ ngã xuống, mấy ngày qua, áp lực mà Tô Lãm phải chịu cũng không hề nhỏ.Tô Du xoa xoa vết đau ở đầu, cảm giác nặng nề nơi thái dương:"Lâu như vậy...

Sao lại thế?"

Hắn đã đắm chìm trong một thế giới khác mà không thể tự kiểm soát, tâm trí lúc tỉnh lúc mơ, thoáng chốc rõ ràng, thoáng chốc lại mơ hồ.

Điều duy nhất hắn nhớ rõ là Lê Sân và Tô Lãm đang lo lắng lau chùi cơ thể giúp mình.Lại nói tiếp—Tô Du đột nhiên ngồi dậy, vội vã chạy vào nhà vệ sinh.Lê Sân không biết tại sao hắn lại đột nhiên vội vã như vậy, chỉ có thể đi theo ra ngoài.

Dù sao thì, hắn đã sáu ngày không ăn uống gì, nếu ngất xỉu trong nhà vệ sinh thì sẽ rất khó xử.Tô Du lại không có ý định dùng nhà vệ sinh, hắn chỉ chạy đến trước bồn rửa, xắn tay áo lên, để lộ cánh tay phải.Cánh tay cơ bắp săn chắc, nhưng làn da bên trong có chút tái nhợt, khiến cho vết xanh lá mạch máu bên dưới trở nên rõ ràng đến mức lạ lùng.

Tô Du ngơ ngẩn xoa cánh tay, rồi nhắm mắt lại.Cảm giác đó, hắn vẫn chưa quên.Làn da của hắn không có vết thương nào, nhưng những giọt máu nhỏ lại từ các lỗ chân lông lan ra, như thể mất trọng lực, khó mà nhận thấy bằng mắt thường, nhưng rồi lại tụ lại thành một giọt.Cuối cùng, giọt máu tụ lại thành một viên cầu có đường kính khoảng một centimet, lẳng lặng bay lơ lửng trong tay hắn.Lê Sân: ???

Ngầu như vậy??Nhưng tay của hắn vẫn sáng bóng như lúc ban đầu, như thể chẳng có gì từng xảy ra cả.Viên máu nhỏ ấy dường như có sự sống, nó thay đổi theo sự điều khiển của Tô Du, khi thì sắc nhọn, khi thì trơn tru.

Có lúc nó biến thành hình dáng dài và sắc như gai nhọn, lúc khác lại như dao sắc bén."

Đây là...

Cái gì vậy?"

Lê Sân ngỡ ngàng hỏi.Tô Du quay lại, ánh mắt sắc bén."

Đây là...

Dị năng của tôi."

Hắn nói, rồi búng tay một cái, viên máu liền phân tán thành một đám sương huyết, sau đó lại tan vào trong cánh tay của hắn."

Mặc dù tôi chưa thử qua, nhưng có vẻ tôi còn có thể khống chế máu của người khác."

Tô Du giống như một đứa trẻ vui mừng với món đồ chơi mới, lăn qua lộn lại thử nghiệm."

Mẹ nó!"

Lê Sân không nhịn được mà chửi bậy.Cũng không trách được tại sao trong sách Tô Du lại bị giết nhanh như vậy, nếu thứ này trở nên mạnh mẽ hơn, chẳng phải một giây là có thể khiến người ta nổ tung mà chết sao.Bị chính máu của mình giết chết, nghĩ lại mà xem, thật khiến người ta cảm thấy nghẹn lòng!"

Thêm cái này nữa, tôi còn có một dị năng khác."

Tô Du nhẹ nhàng nói, như thể không có gì quan trọng.
 
[Edit - Cao H] Xuyên Nhanh: Ngọc Thể Hoành Trần - Thanh Tuyên
Chương 21 (H+)


Tô Du nói xong, vươn ngón trỏ, hơi cúi người sát vào cô.Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chạm vào trán cô, một làn cảm giác mát lạnh từ da thịt hắn truyền vào, từng chút một thẩm thấu vào từng phần đầu cô.Cô đột nhiên cảm thấy một cảm giác thanh tỉnh mà trước đây chưa từng có, tâm trạng cũng trở nên bình thản như chưa bao giờ.Khi Tô Du rút tay ra, cô vẫn còn ngẩn ngơ như trong mơ."

Cảm giác thế nào?"

Tô Du có chút lo lắng hỏi, đôi mắt đẹp của hắn tập trung vào biểu cảm của cô, sợ bỏ lỡ bất kỳ điều gì."

Cảm giác..."

Lê Sân do dự, dường như còn đang cảm nhận dư vị lúc nãy,"Có chút kỳ quái."

Cô hơi nhíu mày, sắc mặt mơ hồ không rõ.Tô Du nhìn thấy vậy, không nhịn được mà chà xát ngón tay, theo động tác của hắn, một tia sáng xanh biếc lượn quanh đầu ngón tay, nhìn như một dải lụa trong suốt.Lê Sân có thể từ hơi thở nhẹ nhàng của hắn mà cảm nhận được sự điềm tĩnh, điều này thật ra không phải là một kỹ năng gì quá đặc biệt xuất sắc, nhưng đối với cô mà nói, đó lại là một trợ lực rất lớn."

Thật không tồi."

Cô nghiêng môi cười,"Nhưng hình như vẫn còn thiếu một chút gì đó."

Mặc dù đã trở lại bình tĩnh, nhưng rốt cuộc cô vẫn cảm thấy chưa thể giải tỏa được hết.

Bây giờ nhìn vào người kia, không hề tự giác, cô bỗng nhiên cảm thấy đói bụng.Vì vậy, cô kéo cổ áo Tô Du, buộc hắn phải đối diện với mình."

Cậu có phải là quên cái gì rồi không?"

Đôi mắt lấp lánh như ngọn lửa hơi nheo lại, hơi thở nàng nóng bỏng, khiến người ta cảm giác như mình sẽ bị thiêu đốt.Tô Du ngơ ngác, chỉ là cuối cùng, hắn vẫn không thể kìm được mà đỏ mặt:"Cái gì?"

Lê Sân khẽ cười, ánh mắt đầy ý vị."

Làm một trận đi."*Cửa sổ hơi hé mở, một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm xao động tấm rèm màu vàng nhạt.Tô Lãm đang ngủ say trên giường, phát ra những tiếng ngáy nhẹ nhàng, tiểu cô nương mấy ngày nay mệt mỏi đến nỗi gần như kiệt sức, cong người lại, lông mày nhíu chặt, không thể che giấu được vẻ mặt u ám.Cửa phòng ngủ đóng chặt, ngăn cách hoàn toàn với âm thanh bên ngoài.Mà phía ngoài phòng khách, hai thân thể đang chặt chẽ dính lấy nhau.Mái tóc vàng rực phủ xuống sống lưng Lê Sân, áo thun bị kéo lên vắt qua một bên vai, làm cho làn da màu mật như ẩn như hiện.Cô hơi cắn môi, đôi mắt khép hờ, thỉnh thoảng lộ ra chút phong tình làm cho người ta say mê.Thân mình của Lê Sân phập phồng lên xuống, áo thun vừa vặn che đi chỗ hai người giao hợp, chỉ còn lại bóng dáng quyến rũ phản chiếu dưới ánh sáng mơ hồ.Hô hấp Tô Du có chút dồn dập, quần áo bị cởi đến hỗn loạn.

Viền mắt lúc này hơi đỏ lên, làm cho mặt hắn lộ rõ vẻ tình dục.

Hai cánh môi sưng đỏ, cực kỳ rõ ràng đã bị người nào đó hung hăng chà đạp qua.Trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

Bọn họ không dám nháo quá lớn, sợ sẽ đánh thức Tô Lãm, chỉ thỉnh thoảng không nhịn được mới thốt ra tiếng rên rỉ.Hoan ái như vậy cũng đem đến một kiểu kích thích khác.

Mị thịt mềm mại đem dương vật vây lấy, theo động tác trừu động của hai người mà trào ra không ít mật dịch trơn trượt, càng làm cho khoái cảm thêm mãnh liệt.Lê Sân chống hai tay trước ngực hắn, màu hai đầu vú trước ngực theo động tác đong đưa của cô đã không chịu cô đơn nhô lên, hiện lên cực kỳ rõ ràng dưới lớp quần áo mỏng manh.Nhục bích bên trong giống như một gông xiềng mềm mại, đem dương vật giữ ở đường đi bên trong, khiến Tô Du cảm nhận được sự tra tấn ngọt ngào.Dương vật tinh tráng va chạm trên dưới, chạm đến chỗ nhạy cảm nhất của Lê Sân.

Tô Du hơi rút dương vật ra, Lê Sân chỉ cảm thấy hư không rồi lại đột ngột bị lấp đầy, hai người cứ thế nghe theo dục vọng nguyên thủy nhất.Cổ Lê Sân hơi cong ra phía sau, thân mình cũng hơi ngửa ra.

Tô Du đỡ lấy eo của cô, có thể cảm nhận được sức lực trên cơ thể của cô.Khoảnh khắc cuối cùng, Lê Sân nắm chặt ghế sô pha phía sau.Có lẽ nhiều ngày không làm, hôm nay mới chỉ động mấy cái cô đã không chịu được.
 
Back
Top Bottom