Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Edit][Đam Mỹ/Abo/Ab] Sau Khi Ly Hôn

[Edit][Đam Mỹ/Abo/Ab] Sau Khi Ly Hôn
Chương 39


Sau khi cha mẹ Chu trở về phòng thì Chu Hành Chi thở dài thườn thượt đứng dậy thu dọn chén đũa.

Lý Thiều Hoa kéo góc áo cậu nhưng Chu Hành Chi lại tránh đi.

Chu Hành Chi làm ra động tác né tránh này, ngay cả chính cậu cũng có chút kinh ngạc.

Cậu sửng sốt một lát, trong lòng cảm thấy không thoải mái nên sờ sờ mu bàn tay Lý Thiều Hoa, dịu dàng nói, “Em không sao, anh về phòng trước đi, em thu dọn xong sẽ trở về với anh.”

Lý Thiều Hoa biết cậu có tâm sự, lại thấy cậu né tránh, tuy trong lòng lúc này có ngàn vạn lời muốn nói nhưng trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Anh đành phải đứng dậy trở về phòng.

Chu Hành Chi hôm nay dọn dẹp rất chậm chạp, Lý Thiều Hoa ngồi vào bàn làm việc lật xem những cuốn tạp chí Chu Hành Chi mua trước đây, trong lòng thấp thỏm không yên.

Cảm giác thấp thỏm này không có nguyên nhân.

Anh biết Chu Hành Chi sẽ không từ bỏ mình, nhưng anh lại không có điểm mấu chốt gì, giống như treo lơ lửng ở trên không trung, không lên cũng không xuống.

Khoảng một giờ sau, Chu Hành Chi đẩy cửa đi vào.

Khi hai người nhìn nhau thì cả hai đều cảm thấy hơi xấu hổ.

Lý Thiều Hoa lập tức giống như mất đi sức lực, cả người nằm trên bàn.

Chu Hành Chi đi đến bên cạnh anh, không nói chuyện, chỉ đứng im.

Một lát sau mới nhẹ nhàng sờ sờ tóc của anh, nói, “Chúng ta sau này sẽ không trở về ăn tết nữa được không?

Em sẽ ở bên anh, ở Bắc Kinh, ở trong nhà của chúng ta.”

Lý Thiều Hoa ngẩng mặt lên, đôi mắt ngấn nước, anh há miệng thở dốc, lại cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không ra lời nào.

Anh nắm lấy tay Chu Hành Chi, dùng sức hắng hắng giọng, nói, “Em không cần phải như vậy.

Sau này một mình em trở về ······ cũng được.

Chúng ta một năm đều ở bên nhau, có cùng nhau ăn tết hay không, thật ra cũng không quan trọng.

Dù sao trước đây khi không có em, anh cũng đều một mình.”

Chu Hành Chi ngồi xổm trước mặt anh, vuốt ve tay anh, nói, “Như vậy sao được.

Em rất yêu ba mẹ, cũng tin tưởng anh nguyện ý cùng em cùng nhau nỗ lực cho ba mẹ một cuộc sống tốt nhất.

Nhưng cùng em đi cả đời này là anh.

Chăm sóc gia đình nhỏ chúng ta mới là trách nhiệm lớn nhất của em.”

Lý Thiều Hoa ôm eo anh, nói không ra lời nào.

“Mới vừa đứng ở trong phòng bếp, em suy nghĩ rất nhiều.

Có lẽ sau lần này, ba mẹ sẽ tức giận với em, có lẽ em sẽ rất khó chịu, nhưng vì vừa lòng bọn họ mà từ bỏ cuộc sống của mình, từ bỏ gia đình của mình, em sẽ không làm như vậy.”

Đôi mắt Lý Thiều Hoa đỏ hoe, vùi đầu vào trong cơ thể Chu Hành Chi, thấp giọng nói, “Em biết không, thật ra mới vừa rồi anh rất sợ, sợ em sẽ dao động.”

Chu Hành Chi hôn hôn trán anh, nghiêm túc nói, “Sẽ không.

Chỉ có anh mới là người yêu của em, là người sớm chiều ở chung với em trong cả đời này.”

Giống như sợ Lý Thiều Hoa không tin, cậu vội vã nói, “Em từng đọc một quyển sách, nói duyên phận của cha mẹ và con cái là nhìn con cái đi xa.

Thật ra cha mẹ đối với con cái cũng như vậy.

Bọn họ cũng sẽ dần dần rời xa cuộc sống của chúng ta, và cuối cùng rời khỏi cuộc đời của chúng ta.

Chỉ có lẫn nhau mới đi đến cuối cùng.”

Sau khi cùng cha mẹ Chu nói rõ chuyện này, biết được suy nghĩ của nhau, hai người bọn họ không còn vướng bận nữa.

Cả hai ngủ một giấc đến 8 giờ, mới vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy cha mẹ Chu ngồi ở trên sô pha.

Cha mẹ Chu nhìn thấy hai người bọn họ đi ra thì ngồi thẳng dậy, hình như có lời muốn nói.

Trong lòng Chu Hành Chi cảm thấy sợ hãi nên đẩy đẩy Lý Thiều Hoa, nói, “Thiều Hoa, anh đi rửa mặt trước đi, ba mẹ em có thể có chuyện muốn nói với em.”

Lý Thiều Hoa liền đi vào phòng vệ sinh.

Mẹ Chu ngả người ra sau, dựa vào sô pha, lẩm bẩm nói, “Sao vậy?

Sợ mẹ ăn thịt cậu ta à?”.

Nói xong, không đợi Chu Hành Chi trả lời liền chu chu môi, ý bảo Chu Hành Chi ngồi xuống.

Chu Hành Chi hít sâu một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh bà.

Mẹ Chu ném cho cậu một chiếc hộp nhung đỏ đã phai màu theo thời gian, nói, “Con mở ra đi.”

Chu Hành Chi không rõ chuyện gì nên mở hộp, sau đó nhìn thấy một sợi dây chuyền bằng ngọc lục bảo ở bên trong.

Chu Hành Chi nhớ rõ mẹ Chu trước đây thường xuyên mang nó.

“Mẹ ······”

Mẹ Chu thở dài, nói,”Mẹ cũng chỉ có con và tiểu Diệp.

Lúc trước điều kiện trong nhà khó khăn như vậy nhưng người nhà chúng ta đều có thể vượt qua.

Hiện giờ con và tiểu Diệp đều thành lập gia thất, mẹ cũng yên tâm rồi ······ “

Chu Hành Chi cắn cắn môi,”Mẹ, mẹ yên tâm, con chọn đúng người, cho dù như thế nào cũng sẽ không hối hận.

Chúng con sẽ sống thật hạnh phúc.”

Mẹ Chu gật gật đầu, giống như không còn chút sức lực nào nữa, giọng nói của bà rất nhẹ nhàng, “Con đưa sợi dây chuyền này cho Thiều Hoa đi.

Sau này phải sống với nhau thật tốt.”

Vành mắt Chu Hành Chi đỏ bừng.

Cậu từ trước đến nay là người nội liễm nên không biết diễn đạt như thế nào trước mặt cha mẹ, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói một câu, “Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Buổi tối, Chu Diệp mang theo chồng và Đô Đô trở về nhà.

Sau khi nhìn thấy anh trai của mình cùng với Lý Thiều Hoa thì cảm thấy hơi bối rối, thấp giọng nói, “Ca, em tưởng năm nay anh không trở về······”

Chu Hành Chi mỉm cười sờ sờ mái tóc em gái, nói, “

Sau này, mỗi năm đều sẽ trở về.”

Bữa cơm tất niên, người một nhà ăn đến vô cùng hoà thuận.

Không còn đối chọi gay gắt, cũng không còn khoảng cách, ăn uống linh đình nên gương mặt ai cũng hơi đỏ lên.

Cùng với tiếng đếm ngược ồn ào trong TV và tiếng pháo hoa liên tiếp ngoài cửa sổ, một năm mới đã đến.

Qua 0 giờ, Chu Diệp mang theo chồng và con trở về nhà của mình, cha mẹ Chu bởi vì tuổi lớn nên không thể thức khuya, ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng ngủ.

Tửu lượng của Chu Hành Chi không kém, Lý Thiều Hoa trải qua khoảng thời gian điều trị nên cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, uống một vài chén cũng không có say.

Cùng với tiếng bùm bùm ngoài cửa sổ, Chu Hành Chi nắm tay Lý Thiều Hoa đi vào phòng ngủ, mới vừa đóng cửa lại liền vác anh đi thẳng đến bàn làm việc.

Chu Hành Chi một bên lôi kéo anh, một bên nhanh chóng dọn dẹp bàn, cuối cùng đặt Lý Thiều Hoa lên trên bàn.

Cậu trước tiên lật người để Lý Thiều Hoa nằm trên bàn, một bàn tay to bắt đầu trêu chọc khắp cơ thể Lý Thiều Hoa, tay còn lại từ trong kệ sách rút ra một quyển sách.

Chu Hành Chi nhìn thoáng qua là《 kinh tế lượng 》.

Cậu mỉm cười, lật lật xem vài trang, tìm được bài ôn tập thì đặt ở trước mặt Lý Thiều Hoa, nói, “Thiều Hoa, anh một bên giải đề, một bên bị em làm, được không?

Làm sai một bài sẽ đánh mông một cái.”

Nói xong, lại từ trên kệ sách lấy ra một cây bút, nhét vào trong tay Lý Thiều Hoa.

Lý Thiều Hoa ở vấn đề tình dục từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ nên liền cầm bút, nhìn chăm chú bài tập trước mắt.

Chu Hành Chi cười cười, đôi tay không có nghỉ ngơi thành thạo trêu chọc những điểm mẫn cảm trên cơ thể Lý Thiều Hoa.

Quần áo Lý Thiều Hoa không biết bị cậu cởi ra từ khi nào, sau đó, một ngón tay dính đầy gel bôi trơn đi vào con đường quanh co ẩm ướt······

“Ừm, đừng, đừng ······ “Không chờ Lý Thiều Hoa nói xong, môi Chu Hành Chi liền dán bên tai anh, thấp giọng nói, ”Bảo bối, không phải chúng ta đã nói không được kêu sao?”

Lý Thiều Hoa lập tức ngậm chặt miệng, khoái cảm ngập đầu từ xương cụt xông thẳng lên đỉnh đầu, một lúc sau ngay cả cầm bút Lý Thiều Hoa cũng không cầm được, chữ viết cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu óc hỗn loạn, giống như ngoại trừ người đứng phía sau thì không còn gì khác.

Cuối cùng, Lý Thiều Hoa run rẩy viết đáp án câu trắc nghiệm, hoàn toàn không còn sức lực, cả người nằm lên trên bàn.

Chu Hành Chi lại không thuận theo không buông tha ôm anh lên, đặt quyển sách trước mặt anh, thấp giọng nói, “Bảo bối, anh còn chưa làm xong đâu, đến, chúng ta một lần nữa.”

Ngay sau đó là một đợt vui sướng và đau đớn ······

Dưới khoái cảm mãnh liệt, Lý Thiều Hoa cuối cùng cũng làm xong, anh ngơ ngác đẩy bút và quyển sách sang một bên rồi chìm vào giấc ngủ.
 
[Edit][Đam Mỹ/Abo/Ab] Sau Khi Ly Hôn
Chương 40


Mùng một Tết, Lý Thiều Hoa bị đau làm cho tỉnh dậy, vòng eo nóng rát đau đớn giống như bị bẻ gãy, toàn bộ cơ thể đều đau đến run rẩy.

Anh cảm thấy trên người rất nóng, giống như ở trong một lồng hấp khổng lồ, nhưng trước ngực lại đặc biệt lạnh lẽo.

Anh vói tay vào áo ngủ thì sờ thấy một viên đá nhẵn nhụi, hình như là một khối ngọc.

Khóe môi anh nhếch nhếch lên, nghĩ có lẽ là món quà Chu Hành Chi tặng cho anh.

Cho nên anh miễn cưỡng đẩy đẩy chăn, muốn nhìn rõ hơn nhưng lại phát hiện cánh tay Chu Hành Chi đang đặt ở trên tấm chăn, gắt gao ôm chặt mình, đẩy như thế nào cũng không được.

Anh muốn nói nhưng cổ họng lại khàn đặc, đợi đến khi anh dùng sức hắng hắng giọng thì mới có thể nói nhưng giọng nói vẫn vô cùng nghẹn ngào, “Hành Chi, buông anh ra .”

Chu Hành Chi hiếm khi ngủ đến trầm ổn như thế này, trán và chóp mũi vẫn còn mồ hôi.

Lý Thiều Hoa duỗi tay lau mũi cậu, sau đó lau lau mồ hôi trên trán cậu, nhìn thấy gương mặt đẹp trai đang say ngủ của người yêu liền nhịn không được lặng lẽ hôn lên bờ môi cậu.

Lý Thiều Hoa giãy giụa muốn đứng dậy nhưng thật sự không có sức lực, nên đành một bên vuốt khối ngọc, một bên ngốc ngốc nhìn trần nhà.

Qua một lúc lâu, Chu Hành Chi mới tỉnh dậy, hai người đầu tiên là mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó nở nụ cười.

Chu Hành Chi nhìn ra ngoài cửa sổ mới biết đã không còn sớm, cho nên hỏi, “Sao anh không gọi em dậy?”

Lý Thiều Hoa cười cười, nói, “Đúng vậy, anh kêu không được.”

Chu Hành Chi hơi xấu hổ, sờ sờ mũi của mình, thấp giọng nói thầm, “Ba mẹ sẽ nhìn chúng ta như thế nào đây.”

Nói xong, Chu Hành Chi đột nhiên nhớ đến cái gì đó liền xốc chăn lên xuống giường, từ trên bàn cầm lấy quyển sách 《 kinh tế lượng 》, lật đến trang bài tập thì thở dài hai tiếng, nói, “Thiều Hoa, chữ viết sao lại như thế này?

Có đáng bị đánh không?

Hửm?”

Cho dù Lý Thiều Hoa ở vấn đề này rất phóng khoáng cởi mở nhưng cũng không tránh khỏi có chút thẹn thùng, anh căng da đầu thò lại gần, mới vừa nhìn thấy những chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, ngắt quãng thì liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh duỗi tay muốn khép quyển sách lại, nhưng Chu Hành Chi lại từ chối, còn nói, “Nào, để em xem đáp án, xem anh làm sai nhiều hay ít.

Chúng ta đã nói làm sai một bài thì đánh mông một cái.”

Lý Thiều Hoa ở trong lòng ngực Chu Hành Chi bắt đầu rầm rì, Chu Hành Chi lại không muốn buông tha cho anh nên cầm lấy cây bút đỏ trên tủ đầu giường, cuối cùng đặt quyển sách ở trước mặt Lý Thiều Hoa, nói, “Thiều Hoa, anh xem, đánh bao nhiêu cái đây?”

Lý Thiều Hoa nhìn cũng không nhìn liền khép quyển sách lại, dụi dụi vào ngực Chu Hành Chi, nói, “Em muốn đánh anh sao?”

Chu Hành Chi giơ tay lên nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng dừng ở trên người Lý Thiều Hoa, sau đó nhéo nhéo mông anh, môi dán bên tai Lý Thiều Hoa, nhẹ nhàng nói, “Ồ, hình như thật sự không đánh được.”

Lý Thiều Hoa duỗi tay véo véo mặt Chu Hành Chi, nói, “Em đừng có như vậy!”

Chu Hành Chi mỉm cười, lắc lắc đầu, “Em đối với anh chính là như vậy.

Sợ anh đau, sợ anh mệt, sợ anh không vui, sợ anh bị bệnh ······”

Lý Thiều Hoa bật cười, cố ý nói, “Hiện giờ anh đau eo quá, em không giúp anh xoa xoa còn bắt anh xem 《 kinh tế lượng 》, có người yêu nào như vậy không?”

Chu Hành Chi đỏ mặt, gãi gãi tóc, Lý Thiều Hoa xoay người sang chỗ khác, sau đó đôi bàn tay to đặt trên eo anh.

Chu Hành Chi mát xa cho anh rất nhiều lần, đã sớm thuần thục, Lý Thiều Hoa lúc này cảm thấy vô cùng thoả mái, cho nên rên hừ hừ.

Chu Hành Chi lẩm bẩm nói, “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Lý Thiều Hoa cảm thấy trước ngực cộm cộm, lúc này mới nhớ đến khối ngọc ở trước ngực mình, cho nên xốc chăn lên, kéo khối ngọc ra rồi đặt ở trong lòng bàn tay, Chu Hành Chi nghiêng người, hỏi, “Đẹp không?”

Lý Thiều Hoa nhìn thấy không thích hợp nên hỏi, “Đây là gì?”

Chu Hành Chi hôn hôn lỗ tai anh, thấp giọng nói, “Mẹ em cho anh.

Nói là truyền cho con dâu.”

Lý Thiều Hoa sửng sốt một lát, sau khi hiểu được ý của cậu thì quay đầu lại nhìn Chu Hành Chi, phát hiện đối phương cũng đang mỉm cười nhìn mình.

“Ai là con dâu?

Anh là lão công của em.”

Tuy Lý Thiều Hoa mấy năm nay làm bottom nhưng anh đối với hai chữ “Con dâu” vẫn không quen.

Chu Hành Chi cũng không phản bác, dù sao người đã là của mình, cần gì phải cùng anh tranh giành này đó, nên tự nhiên nói, “Ừm, là đưa cho con rể.”

Lý Thiều Hoa hôn một ngụm lên mặt Chu Hành Chi, có chút oán trách, “Sao lại không nói với anh để anh cảm ơn mẹ.”

Chu Hành Chi hôn hôn tóc anh, nói, “Không sao đâu.”

Lý Thiều Hoa lập tức có sức lực rời giường, anh nhanh chóng mặc quần áo, sau khi rửa mặt thì thấy mẹ Chu đang ngồi ở bàn ăn ăn cơm.

Mặt anh hơi đỏ, ngồi ở bên cạnh mẹ Chu, nói, “Mẹ, cảm ơn mẹ.

Khối ngọc mẹ cho con, con rất thích.”

Mẹ Chu nhàn nhạt nhìn anh một cái, nói, “Thích là tốt rồi.”

Chu Hành Chi cũng ngồi xuống, nắm lấy tay anh và nói với mẹ Chu, “Mẹ, thật sự cảm ơn mẹ.

Có sự chấp nhận của mẹ, cuộc sống của chúng con mới thật sự viên mãn.”

Mẹ Chu nhìn cậu thật sâu.

Trong nháy mắt, Chu Hành Chi thậm chí cho rằng bà sẽ nói với mình là không có kết tinh của tình yêu thì sẽ không thể viên mãn, nhưng mẹ Chu cái gì cũng không nói.

Bà chỉ nhìn Chu Hành Chi, cuối cùng thở dài, sau đó là trầm mặc kéo dài.

Chu Hành Chi cười nhạt, cậu dùng sức nắm tay Lý Thiều Hoa.

Cậu biết mẹ mình cuối cùng cũng nhân nhượng, và sự ghẻ lạnh còn lại chỉ có thể giao cho thời gian giải quyết.

Buổi chiều mùng 2, hai người bọn họ trở lại Bắc Kinh.

Mấy ngày nay, đầu tiên là trở về Từ Châu viếng thăm mẹ Lý Thiều Hoa, quyên tặng cho những hộ khó khăn ở thị trấn Tây Môn, ngay sau đó liền đi Thanh Đảo, sau nhiều lần xé rách mới nhận được sự nhân nhượng từ mẹ Chu, cuối cùng trở lại Bắc Kinh.

Năm mới này, bọn họ đã làm rất nhiều việc và bôn ba nhiều nơi, về đến nhà mới chân chính nhẹ nhàng thở ra.

Hai người đều không còn chút sức lực nào, cởi quần áo liền ngã xuống giường, cả hai đều không muốn đứng dậy.

Lý Thiều Hoa đột nhiên nhớ đến cái gì đó nên đẩy đẩy Chu Hành Chi, nói, “Nếu không em đi mang thai hộ đi?

Hoặc nhận nuôi cũng được ——”

Chu Hành Chi sờ sờ tóc anh, dịu dàng hỏi, “Anh muốn có con sao?”

Lý Thiều Hoa không thích trẻ con, từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi, nhưng nếu đứa nhỏ này là của Chu Hành Chi thì anh nghĩ anh sẽ rất vui.

Cho nên anh rũ mắt, thấp giọng nói, “Là vì em thích trẻ con.”

Chu Hành Chi nhấp nhấp môi, nắm tay Lý Thiều Hoa, cẩn thận vuốt ve, “Em thích trẻ con, bởi vì em cảm thấy trẻ con hồn nhiên, đáng yêu.

Nhưng điều em muốn là đứa con chung của hai chúng ta.”

“Nhưng chúng ta không thể có con chung!”

Tủi thân trong lòng Lý Thiều Hoa lập tức bốc cháy, anh gần như hỏng mất, trong mắt tràn ngập nước mắt, giống như sắp lăn xuống dưới.

Chu Hành Chi vội vàng ôm anh, nói, “Ý em không phải như vậy.

Bảo bối, anh đừng tức giận.”

Nói xong liền hôn lên đôi mắt anh.

Sau một lúc lâu, cậu chậm rãi nói, “Em biết, chúng ta không thể có con chung.

Có lẽ đây là một tiếc nuối nhỏ trong cuộc sống của chúng ta, nhưng tiếc nuối nhỏ này cũng không thể bởi vì em đi mang thai hộ hay anh đi mang thai hộ hay là nhận nuôi mà giải quyết được.

Em cũng biết anh không thích trẻ con.

Thật ra cuộc sống của chúng ta đã rất hạnh phúc rồi, có một tiếc nuối nhỏ như vậy ngược lại làm cho em cảm thấy yên tâm.”

“Hai người chúng ta cùng nhau sống thật tốt, đây là điều hạnh phúc nhất mà em có thể nghĩ đến.”

Lý Thiều Hoa cảm thấy mũi hơi đau nhức, anh nói không được lời nào nên chỉ vùi đầu thật sâu vào ngực người yêu.

Anh nghĩ anh thật sự quá may mắn.

“Tương lai còn rất dài, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Bên tai là giọng nói trầm thấp của Chu Hành Chi, mà trước ngực là khối ngọc tròn trịa và mát lạnh.

Anh nghĩ thật ra anh không có gì phải tiếc nuối, cuộc đời này không còn gì tiếc nuối nữa.

------------------Hoàn Chính Văn----------------
 
Back
Top Bottom