Siêu Nhiên 𝕰𝖈𝖍𝖔𝖊𝖘 𝕺𝖋 𝕬𝖘𝖍𝖊𝖘

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
388878378-256-k931430.jpg

𝕰𝖈𝖍𝖔𝖊𝖘 𝕺𝖋 𝕬𝖘𝖍𝖊𝖘
Tác giả: KoishiKawashima
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

xoay quanh một người từng là lính trong cuộc chiến khốc liệt ở kiếp trước, nhưng sau đó lại tái sinh trong một thế giới kỳ ảo nơi ma thuật và quái vật thống trị.

Tưởng chừng như bắt đầu một cuộc đời mới, nhưng những ký ức mơ hồ về kiếp trước bắt đầu quay trở lại khi nhân vật chính chạm mốc 20 tuổi - thời điểm định mệnh của cuộc đời trước đây.​
 
𝕰𝖈𝖍𝖔𝖊𝖘 𝕺𝖋 𝕬𝖘𝖍𝖊𝖘
CHƯƠNG I -KHỞI ĐẦU


Giữa chiến trường, nơi không gian đầy mù mịt khói lửa, tôi đứng giữa vô vàn tiếng súng và bom nổ đinh tai nhức óc.

Mỗi bước đi như đi trên một con đường hẹp, đầy mưu mô của cái chết, mà không biết chừng nào mình sẽ là người tiếp theo.

Cơ thể bị đạn xuyên qua bụng và đùi, bàn tay đầy vết thương nắm chặt súng, cố lết đôi chân bị thương khập khiễng bước đi, chỉ biết tiến lên trong bóng tối đen đặc, nơi không một chút hy vọng.Bầu trời trên đầu như vỡ ra bởi những ánh sáng lóe lên của vụ nổ, bụi đất bay mù mịt, làm cho không khí trở nên ngột ngạt và ngập tràn mùi thuốc súng.

Tiếng kêu thét, tiếng khóc lóc, và những lời gọi đồng đội vang lên trong làn gió lạnh giá, nhưng dường như tất cả chỉ là tiếng vọng mờ ảo.

Mắt tôi nhòe đi vì những giọt mồ hôi và bụi bặm, nhưng không thể dừng lại, không thể ngưng thở, chỉ có thể tiếp tục bước, dù cái giá phải trả có thể là mạng sống của chính mình.Mọi thứ như một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc, nơi những phút giây bình yên là thứ xa xỉ không thể với tới.

Tất cả chỉ là tiếng nổ, là những vụ tấn công dồn dập, và cái chết luôn lởn vởn đâu đó, trong từng bước chân.

Dựa lưng vào bức tường của một ngôi nhà đổ nát , tôi hít một hơi dài, cảm nhận bùn đất trộn lẫn với mồ hôi và máu trên tay.

Trong phút chốc, hình ảnh của cha và anh trai hiện lên.

'Họ hy sinh vì điều này ư?' Tôi tự hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm qua cửa sổ bên hông,bên ngoài làn khói mù mịt.

Một tiếng nổ lớn kéo tôi trở về thực tại" Chết tiệt lũ khốn!"

Một đồng đội tôi rít lên đầy tức giận "Đội trưởng hãy cố gắng tiếp viện sắp tới rồi " một cậu tân binh nói với giọng vô cùng lo lắng"Trận chiến vẫn chưa kết thúc đâu vẫn còn có thể tin bên trong chúng ta phải vào đó"" Không được!"

Tôi lên tiếng-"bên trong quá nguy hiểm hãy đợi tiếp viện ""Nhưng mà đội trưởng tính mạng con tin-""Tôi nói là không, bộ các anh không thấy tình hình hiện tại à?

Bên quân ta còn bao nhiêu người?"

Tôi ôm bụng vết thương và nhắn mặt nói - "Các cậu không thể liều mạng như thế được""Haizz.... anh nghĩ sao vậy bọn trẻ đang gặp nguy " -" mẹ kiếp tôi phải đi cứu " nói rồi người đồng đội ấy đã lao lênMột người đồng đội khác cũng đứng lên gương mặt nghiêm túc nói" Anh, xin lỗi em cũng phải đi " Cậu trai đang ngồi xổm bên cạnh tôi cũng đứng dậy, ánh mắt tràn đầy tội lỗi nhìn tôi"Đội trang trưởng tôi xin lỗi..."

Và rồi họ bước nhanh đi ra"Không dừng lại ngay!"

Tôi quát lên cố gắng ngăn họ lại nhưng họ không hề để tâm.

Từng người lao mình về phía trước bất chấp cơn mưa đạn đang trực chờNghiếng răng, nén chặt cơn đau tôi đứng dậy vác lên khẩu súng gần hết đạn cố gắng đuổi theo họ.

Bước ra khỏi ngôi nhà cơ thể không chủ động được mà ngã khuỵu xuống.Ngước mặt lên tôi thấy các đồng đội mình đang lao lên và rồi một người trong số họ đã ngã xuống khi tiếng súng vang lên."

DỪNG LẠI" tôi nói lớnMặc dù vậy bọn họ vẫn tiến lên gần như trong đầu họ chỉ có mỗi việc đấy"Này Kang Joon" - cố gắng lết người đến chỗ xác cậu ta.Ánh mắt tôi nhoè dần sức lực từ cơ thể dần kiệt quệ cố gắng vương tay đến hình bóng những người đồng đội mong bắt được một chút hy vọng nhỏ.

Khung cảnh trở nên chậm lại.

Tôi cảm giác như từng nhịp thở của mình đang hoà lẫn với tiếng hét bản thân với đồng đội."

Làm ơn....."

_______________________"KHÔNG!!!!!!!!!!!!"

Tôi hét lên ,nhịp tim đập loạn xạ, hơi thở trở nên gấp gáp,mồi hôi chãy ướt áo loan ra cả gườngTôi giật mình thức giấc giữa đêm.

Bên ngoài cửa sổ ánh sáng của trăng chiếu rọi vào chiếc giường tôi.

Bình tĩnh lại một chút tôi nhìn xung quanh xác nhận một lần nữa những gì vừa này bản thân thấy chỉ là một giấc mơ, nhưng sao lại chân thực đến vậyTôi lấy tay ôm mặt rồi chửi thầm-"Chết tiệt" Đã bao lâu rồi tôi chưa có một giấc ngủ trọn vẹn, những cơn ác mộng ấy cứ giai dẳng bám víu lấy tôi.

Những giấc mơ này bắt đầu suất hiện gần được một năm rồi.Ban đầu chỉ là những cuộc bàn luận về chiến lược nhưng dần về sau càng trở nên đáng sợ hơn.

Tôi đã đi khám thử nhưng đều không giải quyết được gì."

Haizz..."

Thở dài một hơi tôi bước xuống giường.

Có lẽ uống một ly nước sẽ giúp tôi bình tĩnh hơn. _________________________Bình minh đã kên cao, ánh nắng lên lỏi qua từng tán lá trước sân.tôi đang quét sân trên trước nhà"Chà...Ash cháu vẫn dậy sớm như mọi khi ha" "Haha cháu của bà phải khác chứ" tôi cườiBố tôi bỏ đi từ khi tôi chưa sinh ra, sau đó tôi sống cùng với mẹ, ông và bà.

Khi tôi 15 tuổi mẹ tôi mất vì tai nạn nghề nghiệp tiếp theo đó ông tôi cũng qua đời cùng năm với mẹ bởi căn bệnh ác tính.

Mất đi hai người thân cùng lúc khiến tôi gần như không thiết tha sống gì hết.

Nhưng tôi vẫn còn có bà ở bên."

Cháu sắp sửa đi làm rồi nhỉ vào đây ăn đi ta đã chuẩn bị bữa sáng và đồ ăn mang đi cho cháu rồi" bà mỉm cười rồi quay lưng bước vào trong Làm xong việc tôi rửa tay rồi ngồi vào bàn ănBữa sáng hôm nay gồm có bánh mỳ và canh rau củ nóngTôi nhanh chóng ăn hết phần bánh mì, uống cạn bát canh rau củ nóng mà bà đã chuẩn bị.

Dù không nhiều, nhưng vị ấm áp ấy lại làm tôi thấy dễ chịu."

Cháu nhớ mang đồ ăn trưa theo nhé," bà nhắc, ánh mắt lo lắng như sợ tôi sẽ quên."

Dạ, con nhớ mà, bà đừng lo," tôi mỉm cười trấn an bà.Tôi mang theo túi đồ ăn bà chuẩn bị, khoác lên mình bộ quần áo cũ kỹ và bước ra khỏi nhà.

Con đường đất nhỏ dẫn đến trung tâm thành phố trải dài trước mắt, từng hạt bụi bay lên mỗi khi tôi bước qua.Tôi làm ở bên rìa thành phố nội địa này -nơi tập trung tầng lớp thượng lưu và quyền quý.

Những con phố được lát đá sáng bóng, nhà cửa nguy nga, và các tòa tháp phép thuật chọc trời thể hiện sự giàu có và thịnh vượng.

Người dân ở đây có quyền sử dụng các tài nguyên ma thuật hiếm hoi, được học hành tại các học viện phép thuật danh giá, và luôn tự cho mình là trung tâm của thế giới.

Và đương nhiên tầng lớp này thường mang trong mình các dòng máu quý tộc hoặc sở hữu những kỹ năng đặc biệt, khiến họ tự động được xếp vào cấp A hoặc S dù chưa qua bất kỳ bài kiểm tra nào.Còn khu tôi sống là ở phía nam ngoại vi - nơi tầng lớp lao động và những kẻ bị hắt hủi sinh sống.

Đường phố bẩn thỉu, chật hẹp, và luôn bị phủ trong khói bụi từ các nhà máy.

Những người ở đây đa phần là cấp D hoặc C – yếu ớt, không có khả năng chống lại quái vật mạnh.

Đặc biệt, vùng ngoại vi còn là nơi mà các nhóm tội phạm hoạt động mạnh mẽ.

Hằng ngày tôi ở đây không chỉ phải đối mặt với khó khăn trong cuộc sống mà còn phải chịu đựng sự khinh thường từ tầng lớp trên.

Sau một hồi đi bộ băng qua các nẻo đường thì đã đến cổng chính để vào thành phố.

Trước khi bước vào trong tôi phải lấy tờ giấy chính minh rồi sau đó mới được bước qua cổng.Nơi tôi làm việc là một cửa hàng sửa chữa nhỏ nằm ở khu chợ.

Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, tính tình cộc cằn nhưng lại rất tốt bụng luôn giúp đỡ tôi.Tôi cất túi đồ ăn vào góc rồi bắt tay vào việc ngay lập tức.

Công việc hôm nay không khác gì mọi ngày: sửa chữa thiết bị cũ, từ máy xay hỏng đến chiếc đèn bàn đầy bụi bẩn.

Dù không phải việc nặng, nhưng đôi tay tôi lúc nào cũng lấm lem dầu mỡ, móng tay đầy vết bám đen khó rửa sạch.Có những lúc khách hàng mang đến những món đồ gần như không thể sửa được, nhưng họ vẫn nài nỉ

"Làm ơn giúp tôi, nhà tôi không có tiền mua cái mới…"

Nghe vậy, tôi lại cắn răng cố gắng.

Bởi hơn ai hết, tôi hiểu cảm giác phải sống chật vật ra sao.Buổi chiều, tôi nghỉ tay, ngồi ở băng ghế sau cửa hàng để ăn trưa.

Tôi mở túi ra, bên trong là cơm trắng, chút rau xào và một miếng thịt nhỏ bà để dành cho tôi.

Nhìn bữa ăn đơn giản, tôi không cảm thấy buồn mà chỉ thầm nghĩ- 'Bà đã cố gắng đến thế nào để chuẩn bị cho mình'Làm việc từ sáng đến tối, khi trời bắt đầu sập tối cũng là lúc tôi thu dọn đồ đạc để về nhà.

Trên đường về, tôi ngang qua những khu nhà giàu với ánh đèn sáng rực, tiếng cười nói vọng ra từ những bữa tiệc.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi đã thấy rõ sự đối lập giữa mình và họ, những con người cao quý.

Nhưng tôi không dừng lại lâu, vì biết mình không thuộc về nơi đó.tôi đi ngang qua khu chợ trung tâm.

Khu chợ nhộn nhịp, người qua lại đông đúc, tiếng rao hàng vang lên từ khắp nơi.

Xen lẫn trong đó là những gian hàng bán các vật phẩm kỳ lạ, những thứ mà tôi đã quen thuộc từ nhỏ.Một người đàn ông lớn tuổi với đôi mắt sáng quắc đứng sau quầy hàng nhỏ, tay mân mê một viên đá màu xanh lấp lánh."

Ma thạch cấp C, chỉ 500 đồng một viên!

Giúp khôi phục năng lượng và tăng cường sức mạnh tức thì!"

- ông lớn tiếng quảng cáo, thu hút ánh nhìn của nhiều người.Gian hàng bên cạnh bày bán những cuộn giấy phép, mỗi cuộn đều được khắc những ký hiệu kỳ bí.

Người bán hàng — một phù thủy trẻ tuổi trong bộ áo choàng đen — rao mời

"Phép thuật bảo vệ cơ bản đây!

Giảm sát thương, miễn dịch độc tố, chỉ với 200 đồng!"

Tôi bước nhanh qua các gian hàng, không để mình bị lạc trong sự mê hoặc của ma thuật.

Với tôi, chúng chỉ là thứ xa xỉ ngoài tầm với.

Dù có những lúc tôi tự hỏi'Liệu mình có bao giờ đủ tiền để mua một cuộn phép thuật phòng thân?' ______________________Đến nhà, tôi thấy bà đã ngồi chờ sẵn trước hiên, tay cầm chiếc quạt nan cũ, đôi mắt nhắm hờ."

Bà ơi, con về rồi đây."

Bà mở mắt, nở nụ cười hiền từ "Cháu vất vả rồi.

Vào ăn cơm nhé."

Tôi mỉm cười đáp "Vâng"Đúng vậy cuộc sống của tôi cứ yên bình như thế là quá đủ rồi.

__________bouns___________Kiếp trước Tên nhân vật: Eunice Ash

Giới tính: Nam

Tuổi: 38 tuổi

Ngày sinh: 19/3

Ngày hy sinh: 20/3

Vị trí: Đội trưởng tiểu đội B007

Tình trạng: Đã hy sinhKhiếp sauTên nhân vật: Minerva Ash

Giới tính: Nam

Tuổi: 20 tuổi

Ngày sinh: 20/3

Cấp bậc: D

Sức mạnh: Tăng Cường Thể Lực Tạm Thời _________________________________

Đất nước: OrynthiaTrung tâm thành phố: Lustre Sovereign (khu thượng lưu)Phía đông: phố Elysium Crest

Phía bắc: Aurora Spire

Phía nam:Crownreach

Phía tây : RegalhavenNgoài thành phố (khu ổ chuột)Phía đông:Regalhaven

Phía tây: Crownreach

Phía nam:Elysium Crest

Phía Bắc:Aurora Spire
 
𝕰𝖈𝖍𝖔𝖊𝖘 𝕺𝖋 𝕬𝖘𝖍𝖊𝖘
CHƯƠNG II - CUỘC SỐNG LẶNG LẼ


Bầu trời chuyển sang sắc hồng nhạt, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua những mái nhà gỗ cũ kỹ của làng Floren phía nam thành phố Elysium Crest.

Tiếng chim hót líu lo trên những cành cây, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.

Ash thức dậy từ sớm, như mọi ngày, để làm những công việc quen thuộc.

anh mở cánh cửa gỗ cũ kêu 'két' một tiếng, hít sâu vào không khí trong lành của buổi sáng.

Tiếng chổi quét sân xào xạc, hòa lẫn với tiếng gió khẽ thổi qua từng phiến lá.

Đôi mắt Ash vẫn còn vương chút mệt mỏi, nhưng anh chẳng hề tỏ ra phàn nàn.

Đây là cuộc sống bình dị mà anh đã quen, dù đôi lúc nó khiến anh cảm thấy lạc lõng.

Bà của Ash bước ra từ trong bếp, trên tay là chiếc khăn lau còn vương mùi gỗ cháy từ bếp lò.

Bà cười dịu dàng, đôi mắt đầy ấm áp:“Cháu của bà vẫn chăm chỉ như mọi khi nhỉ?”

Ash quay lại, cười đáp lại lời trêu đùa của bà:“Chăm chỉ mới giống cháu của bà chứ!”

Cuộc sống ở làng Floren có vẻ yên bình, nhưng đâu đó, Ash vẫn cảm thấy một sự trống trải khó tả.

Những giấc mơ kỳ lạ tiếp tục đeo bám anh.

Dù chúng mơ hồ và rời rạc, nhưng mỗi lần tỉnh dậy, tim anh luôn đập mạnh như vừa thoát khỏi một cuộc chiến.

Nhìn lên bầu trời, Ash khẽ nhíu mày.

Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng anh, như thể bình yên của làng Floren chẳng thể kéo dài được bao lâu nữa.

Nhưng Ash nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy, tập trung vào những công việc còn dang dở, không hề hay biết rằng cuộc đời anh sắp thay đổi mãi mãi.

____________________________

Bước vào trong tiệm rèn nhỏ, mùi sắt nung nóng hòa quyện với tiếng búa đập vang vọng khắp không gian.

Tôi nhoẻn miệng cười, cúi đầu chào người đàn ông đang lúi húi bên lò lửa:“Cháu chào bác Bert.”

Bác Bert ngẩng đầu lên, cánh tay cơ bắp vẫn còn dính bụi than đen.

Đôi mắt ông ánh lên sự thân thiện pha chút bất ngờ khi thấy tôi:“Ồ, chào cháu!

Sớm thế này đã tới rồi à?”

Tôi gãi đầu, cười trừ:“Cháu muốn phụ bác chút việc, với lại... cháu cũng không muốn ở nhà mãi.”

Bác Bert cười lớn, giọng ông trầm ấm như thể cả gian phòng rung chuyển theo:“Thằng nhóc chăm chỉ thật.

Được, vào đây, bác sẽ chỉ cho cháu cách làm vài thứ mới.”

Tôi bước tới bên bàn làm việc, nhìn những thanh sắt đang được uốn cong dần thành hình dáng của một thanh kiếm.

Trong không gian ngập tràn hơi nóng, từng hạt mồ hôi lăn dài trên trán tôi, nhưng cảm giác lại thật thoải mái.

Bác Bert đặt thanh kiếm xuống, quay qua đưa cho tôi một cái kìm sắt.“Cầm lấy.

Ngày hôm nay cháu sẽ học cách tạo hình từ đầu.

Không dễ đâu, nhưng bác nghĩ cháu sẽ làm được.”

Tôi gật đầu, tập trung làm theo lời hướng dẫn của ông.

Tiếng búa vang lên đều đặn, mỗi nhịp đập khiến tôi cảm thấy như bản thân đang xua tan đi những nặng nề trong lòng.

Mọi thứ cứ chậm rãi diễn ra, không có gì gấp gáp, không có gì rối ren – một buổi sáng bình thường như bao ngày.

Nhưng tôi đâu biết rằng, đây sẽ là một trong những ngày yên bình cuối cùng. __________________________________

Đến trưa, tôi tạm gác lại công việc, lau mồ hôi trên trán và mở hộp cơm bà chuẩn bị từ sáng.

Mùi thơm của thịt hầm và rau củ làm bụng tôi réo ầm lên.

Bác Bert cũng ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, tay cầm theo một ổ bánh mì lớn.

“Cháu ăn cơm nhà mang theo à?”

Bác Bert nhìn vào hộp cơm của tôi, cười hề hề “Nhìn ngon quá nhỉ.

Cơm nhà lúc nào cũng hơn đồ tiệm.”

Tôi cười đáp -“Vâng, bà cháu làm đấy.

Bác mà thử qua món canh rau củ của bà cháu, chắc chắn sẽ thích ngay!”

Bác Bert nhai bánh mì, vừa nói vừa gật gù:“Cháu giỏi khoe bà thế này, chắc bà cháu tự hào lắm nhỉ?

Mà này, đừng quên, bác cũng từng là đầu bếp đấy nhé!

Chỉ là... giờ bác giỏi nướng sắt hơn nướng bánh thôi.”

Tôi bật cười , tưởng tượng cảnh bác Bert với vóc dáng lực lưỡng, tay cầm chảo thay vì búa rèn, trông chẳng hợp chút nào.“Thật không bác?

Cháu tưởng bác chỉ biết làm rèn thôi chứ?”

“Thật chứ.

Hồi trẻ bác từng làm ở một quán rượu nhỏ.

Nướng thịt, hầm súp, cái gì bác cũng biết.

Nhưng rồi người ta bảo đôi tay này hợp làm chiến binh hoặc thợ rèn hơn là làm đầu bếp.”

- Bác bật cười sảng khoái.

“Thế là bác chuyển nghề, nhưng vẫn nhớ mấy ngày nấu ăn lắm.”

Tôi cười hùa theo, ánh mắt hướng về ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lò rèn.“Chắc bác Bert hồi trẻ được nhiều người mến lắm nhỉ?”

Bác nháy mắt, đùa lại -“Cháu nói gì thế?

Giờ bác vẫn được nhiều người mến đấy thôi!”

Cả hai cùng bật cười, tiếng cười vang vọng trong không gian nhỏ bé nhưng ấm áp.

Một khoảnh khắc bình yên trôi qua.

Ăn xong tôi tiếp tục công việc của mình cho đến trời tối. __________________________________

"chào bác cháu về đây ạ" tôi vẫy tay chào tạm biệt bác bert

Bác bert cũng vẫy tay đáp lại-"ừ về cẩn thận nhé!"

Sau khi kết thúc công việc của mình, tôi băng qua những con đường quen thuộc.

Thành phố bắt đầu lên đèn, khu chợ đêm phía trước rực sáng bởi những gian hàng san sát.

Tiếng rao hàng hòa lẫn tiếng cười nói tạo nên một không khí nhộn nhịp, khác hẳn sự tĩnh lặng và yên bình của buổi sáng.

Tôi chợt nghĩ - ' Hay mua chút gì đó cho bà nhỉ?'.

Thế là tôi ghé vào chợ, men theo lối nhỏ đông đúc.

Đi sâu hơn, tôi dừng lại trước một quầy quần áo với đủ loại vải vóc.

Đồ của bà đã cũ lắm rồi, dù bà chẳng bao giờ than phiền, nhưng tôi vẫn muốn bà có thứ gì đó mới mẻ.

Ông chú bán hàng nhìn thấy tôi thì tươi cười, mời chào đầy nhiệt tình.

Trong lúc tôi đang lật xem những bộ áo dài tay mềm mại, một cuộc trò chuyện ở quầy bên cạnh vô tình lọt vào tai tôi

"Dạo này số lượng quái vật tăng lên nhiều lắm, nghe bảo toàn là bọn quái mạnh thôi!"

- Một bà thím đội nón vải, tay phe phẩy quạt, giọng nói nhỏ nhưng đầy vẻ hoang mang.

Bà vừa nói vừa liếc trái liếc phải, như sợ ai đó nghe thấy.

Tay tôi khựng lại trên mảnh vải đang cầm.

Buổi sáng nay, khi đang dọn dẹp trước sân, tôi cũng nghe thấy các hàng xóm tụ tập bàn tán chuyện tương tự.

Càng ngày càng nhiều người lo lắng, nói về những thợ săn kém hiệu quả, và cả những tin đồn rằng quái vật đang tiến gần hơn vào thành phố.

"Ôi trời, đáng sợ thật!

Tưởng các thợ săn kiểm soát được, hóa ra cũng chẳng ăn thua gì."

-Bà khác mặc áo hoa, miệng nhồm nhoàm miếng bánh rán, chen ngang bằng giọng the thé.

Tay bà quơ qua quơ lại như để minh họa sự bất lực của các thợ săn.

"Cứ để dân tình sống trong lo sợ thế này, thì đúng là không còn trách nhiệm gì nữa!"

-Bà cuối, dáng người hơi đậm, đập mạnh đôi đũa vào cái bát mình đang cầm, khiến nước lèo bắn tung tóe.

Mặt bà đỏ gay vì bực bội, ánh mắt như muốn nảy lửa, làm vài người xung quanh phải ngoái nhìn.

Một ông lão bán đồ khô gần đó hắng giọng cười khẩy: "Các bà cứ nói quá.

Thợ săn họ cũng là con người, làm sao mà bắt kịp hết được đám quái vật?"

"Nói là nói thế, nhưng mà…"

- Bà đội nón vải thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm.

"Giá mà hồi đó có những anh hùng như trong truyền thuyết, mọi chuyện đã khác…."

Cả ba bà thím đồng loạt gật gù.

Tôi lắc đầu, như muốn xua đi những suy nghĩ ấy. ‘Đây không phải chuyện của mình,’ tôi tự nhủ.

Tôi chọn xong vài bộ đồ cho bà, trả tiền rồi rời khỏi chợ."

__________________________

Về đến nhà, tôi vẫn còn mải nghĩ về câu chuyện ở khu chợ.

Những lời bàn tán loáng thoáng cứ quanh quẩn trong đầu như tiếng vọng lặp lại.

Tâm trí tôi rối bời, nửa muốn mặc kệ, nửa lại thấy lòng mình khó yên.

Nhưng ngay khi cánh cửa gỗ cũ kỹ bật mở, hình ảnh bà tôi đang ngồi đan len bên bếp lửa lập tức kéo tôi trở về thực tại.

Nụ cười hiền hậu của bà như ánh nắng sưởi ấm tâm hồn tôi, khiến mọi suy nghĩ nặng nề kia tan biến như sương mù gặp nắng sớm.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, đặt túi đồ xuống bàn rồi cất tiếng gọi: "Bà ơi, cháu về rồi đây!"

Bà ngẩng lên, nheo nheo đôi mắt đã mờ nhưng vẫn ánh lên sự dịu dàng quen thuộc: "Ừ, về rồi à?

Mau đi tắm đi, ta đã nấu xong bữa tối rồi."

Tôi nhanh chóng rửa sạch bụi đường, thay bộ quần áo thoải mái rồi ngồi xuống bàn ăn.

Bát canh nóng hổi bốc khói thơm phức, cơm dẻo vừa chín tới.

Bà đặt thêm đĩa rau xào lên bàn, nhìn tôi với vẻ hài lòng:

"Làm cả ngày chắc đói rồi nhỉ?

Ăn nhiều vào, cháu của bà phải khỏe mạnh."

"Cháu biết mà, bà cũng ăn nhiều vào nhé!"

Tôi mỉm cười, vừa gắp thức ăn cho bà vừa kể bà nghe về ngày hôm nay.

Từng câu chuyện vụn vặt, từ ông Bert hài hước đến những khách hàng kỳ lạ, rồi cả chuyện mua đồ cho bà, đều khiến bà cười khẽ.

Tiếng cười của bà hòa lẫn tiếng bát đũa lách cách, tạo nên một bầu không khí ấm áp, hạnh phúc.

Dù những khó khăn và những lời đồn về quái vật vẫn văng vẳng đâu đó trong tâm trí, nhưng vào khoảnh khắc này, tôi chỉ muốn tận hưởng bình yên bên bà thêm chút nữa. _______________________

Đêm đó, khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, tôi cũng ngả lưng xuống chiếc giường cũ kỹ.

Mắt nhắm lại, cơn mệt mỏi dần kéo tôi vào giấc ngủ.

Nhưng lần này, giấc mơ không giống như mọi khi.

Thay vì những khung cảnh chiến tranh hỗn loạn quen thuộc, tôi thấy mình đứng giữa một không gian kỳ ảo mà chẳng biết từ đâu đến.

Xung quanh tôi là một vùng trời màu đỏ rực, như thể ánh hoàng hôn đã hóa lửa, thiêu đốt mọi thứ dưới mặt đất.

Những bóng đen kỳ dị thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mù đặc quánh, phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa.

Tôi quay đầu tìm lối thoát, nhưng mọi nơi đều bị bao phủ bởi đổ nát và hoang tàn, khói bay lên ngù nghịt .

Những tòa nhà sụp đổ, những cánh đồng bị cháy trụi, và những con sông khô cạn chỉ còn lại lớp bùn nứt nẻ.

Không khí ngột ngạt, nặng nề, và tôi có thể cảm nhận rõ một sự hiện diện đáng sợ, như thể hàng ngàn ánh mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Đột nhiên, một giọng nói kỳ lạ vang lên, như vọng từ sâu thẳm tâm hồn tôi:'Thảm họa đang đến...

Ngươi phải chuẩn bị...

định mệnh đã chọn ngươi...'

Giọng nói đó như lời thì thầm từ bóng tối, nhưng lại mang sức nặng đè ép đến mức tôi cảm thấy khó thở.

Cùng lúc, tôi bị cuốn vào một xoáy nước kỳ lạ hiện ra dưới chân.

Không gian xung quanh vặn vẹo, màu sắc hỗn loạn, và những hình ảnh thoáng qua như mảnh ghép của một cơn ác mộng - bóng dáng những con quái vật gào thét, những ngọn lửa nuốt chửng mọi thứ, và... tôi, với vũ khí trong tay, đang đứng trước một đội quân khổng lồ.'Ngươi sẽ phải lựa chọn.

Hoặc bảo vệ, hoặc hủy diệt.'

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa và tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Bóng tối trong phòng không còn yên bình như trước, và tôi ngồi đó, nửa hoang mang nửa bàng hoàng, cố gắng sắp xếp lại những hình ảnh vừa hiện ra.

Sau khi tỉnh dậy, tôi ngồi thẫn thờ trên giường, cả người vẫn còn run rẩy vì dư âm của giấc mơ vừa rồi.

Tôi xoa bàn tay đang run rẩy của mình lên mặt, cố xua đi cảm giác nặng nề đang đè lên lồng ngực.

Ánh trăng lẻ loi ngoài cửa sổ soi qua, hắt một vệt sáng mờ lên bức tường cũ.

Đêm yên ắng đến kỳ lạ, nhưng trong lòng tôi lại chẳng thể bình yên.

"Chỉ là mơ thôi… chỉ là mơ…"

- tôi tự nhủ, cố ép mình không nghĩ nhiều nữa.

Nhưng từng hình ảnh trong giấc mơ vẫn hiện rõ như khắc vào tâm trí: vùng đất cháy rụi, giọng nói bí ẩn, và cả cảnh tượng tôi đứng trước đội quân kia…

Tôi bước xuống giường, lấy một cốc nước lạnh để trấn tĩnh.

Nước mát trượt xuống cổ họng, nhưng đầu óc tôi thì chẳng nguôi ngoai được.

Giấc mơ này… không giống những giấc mơ khác.

Nó quá thật, quá rõ ràng.

Khi tôi đứng lặng trong căn bếp, ánh mắt vô tình lướt qua góc bàn nơi bà để chiếc đèn dầu cũ kỹ.

Bất giác, tôi nhớ lại một câu chuyện mà bà từng kể từ hồi nhỏ.

Chuyện về những người anh hùng đứng lên chống lại bóng tối để bảo vệ thế giới.

Những câu chuyện ấy, tôi luôn nghĩ chỉ là truyền thuyết… nhưng giờ đây, cảm giác mọi thứ như đang kết nối lại.

Ánh trăng ngoài cửa như mờ hơn.

Tôi trở về giường, cố gắng ngủ tiếp.

Nhưng giấc ngủ không tìm đến.

Thay vào đó, những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi:Giấc mơ ấy… là gì?

Thảm họa mà giọng nói đó nhắc đến… liệu có liên quan đến những tin đồn về quái vật gần đây?

Và tại sao… tại sao tôi lại cảm thấy như nó đang gọi tôi?

Tôi không có câu trả lời.

Nhưng sâu trong lòng, tôi biết, đây không chỉ là một giấc mơ thoáng qua.

Nó như một điềm báo… một lời cảnh tỉnh rằng điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
 
𝕰𝖈𝖍𝖔𝖊𝖘 𝕺𝖋 𝕬𝖘𝖍𝖊𝖘
CHƯƠNG III: DẤU HIỆU KHÔNG THỂ XÓA NHÒA


Mặt trời chưa lên hẳn, những tia sáng đầu tiên le lói qua khung cửa sổ.

Một buổi sáng như bao ngày khác-hoặc ít nhất, nó đáng lẽ phải như vậy.

Tôi mở mắt, hơi thở có phần nặng nề hơn bình thường.

Cảm giác mơ hồ cứ đeo bám, khiến đầu óc tôi chẳng thể tỉnh táo hẳn.

Dù vậy, tôi vẫn gượng dậy.

Công việc vẫn đang chờ.

Mọi thứ diễn ra như mọi ngày: tôi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, rồi bước ra khỏi phòng.

Bà đã dậy trước tôi, như thường lệ, với bữa sáng nóng hổi đặt sẵn trên bàn.

" dậy rồi à, Ash?"

Tôi khẽ gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.

Bữa sáng hôm nay vẫn là bánh mì và súp rau củ.

Tôi đưa thìa lên miệng, nhưng chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả.

Tâm trí tôi vẫn đang kẹt lại trong giấc mơ đêm qua.

Nó khác.

Rất khác.

Không còn là những cảnh chiến trường đẫm máu như mọi lần, mà là một viễn cảnh tôi chưa từng thấy-hoặc đúng hơn, một lời cảnh báo.

Trong giấc mơ, tôi bị cuốn vào một không gian kỳ lạ, nơi giọng nói đó vang lên, 'thảm họa đang đến, ngươi phải chuẩn bị, ngươi không thể trốn chạy định mệnh.'

Dù đã tỉnh dậy, âm thanh ấy vẫn văng vẳng trong đầu tôi như dư âm của một cơn ác mộng chưa chịu buông tha.

Tôi lắc nhẹ đầu, cố xua đi cảm giác lạ lẫm đó rồi nhanh chóng ăn hết bữa sáng.

"Cháu đi làm đây bà."

Bà nhìn tôi, ánh mắt hiền từ nhưng cũng có chút lo lắng.

"Nhớ đừng làm quá sức đấy."

Tôi gật đầu, rồi bước ra khỏi nhà.

_______________________

Tiếng chuông cửa vang lên khi tôi bước vào tiệm sửa chữa, mùi dầu máy và kim loại xộc vào mũi.

"Cháu chào bác Bert."

"Ô, chào cháu Ash!"

Bác Bert đang lau tay vào chiếc khăn cũ, nở một nụ cười thân thiện.

"Hôm nay trông cháu có vẻ mệt mỏi nhỉ?"

Tôi giật mình trước câu nói đó.

"Tối qua ngủ không ngon sao?"

Bác Bert hỏi, giọng đầy quan tâm."

À... cũng không hẳn, chỉ là... cháu gặp một giấc mơ kỳ lạ."

Tôi lấp lửng, rồi nhanh chóng tìm cách đánh lạc hướng.

"Mà thôi, cháu bắt đầu làm việc đây."

Bert không hỏi thêm, chỉ gật đầu và tiếp tục với công việc của mình.

Tôi lao vào sửa chữa như mọi ngày, cố gắng tập trung vào từng con ốc, từng bộ phận máy móc trước mặt.

Nhưng mỗi lần chớp mắt, hình ảnh trong giấc mơ lại hiện ra trong đầu-cái không gian kỳ lạ đó, giọng nói đó, và cả cảm giác rằng một điều gì đó sắp xảy ra.

'Không.

Mình chỉ nghĩ quá nhiều thôi.'

Tôi tự nhủ, cố gắng ép bản thân quay về thực tại.

Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cảm giác bất an trong lòng tôi vẫn không hề biến mất.

Tôi đang cầm cờ-lê, vặn chặt một con ốc trên thiết bị hỏng hóc trước mặt.

Mọi thứ vẫn bình thường, tôi cố gắng tập trung, để tâm trí không còn lơ lửng bởi giấc mơ đêm qua.

Nhưng rồi, trong khoảnh khắc đó

Thế giới xung quanh tôi chao đảo.

Không gian mờ dần, tiệm sửa chữa, bàn làm việc, cả bác Bert-tất cả như bị xé toạc, thay vào đó là một khung cảnh hoang tàn đến đáng sợ.

Tôi đang đứng giữa một thành phố đổ nát, những tòa nhà bị phá hủy, mặt đất nứt toác, không khí vương đầy tro bụi.

Tiếng gió rít lên như tiếng than khóc, và trong cơn hỗn loạn ấy, tôi cảm nhận được một thứ gì đó đang đến gần.

Bịch... bịch... bịch...

Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phía sau.

Tôi cứng đờ người, quay đầu lại-và đó là lúc tôi thấy nó.

Một con quái vật khổng lồ màu đen, thân hình gớm ghiếc với những khuôn mặt không rõ hình dạng nổi lên khắp cơ thể, đôi mắt đỏ rực như máu .

Nó đứng đó, nhìn thẳng vào tôi, cái miệng đầy răng nanh nhe ra, gầm lên một tiếng rợn người.

Tim tôi như ngừng đập.

'Chạy?

Hay chiến đấu?'

Nhưng trước khi tôi kịp làm gì, nó lao đến.

Rầm!

Tôi bật ngã ra sau

Và rồi-

"Ash!

Cháu làm gì thế hả?!"

Tôi giật mình, mọi thứ lại trở về như cũ.

Tôi vẫn đang ở tiệm sửa chữa, nhưng trong tay là món đồ của khách...

đã vỡ nát.

Tôi sững sờ.

Bert đứng đó, mắt mở to đầy ngạc nhiên, còn vị khách bên cạnh thì há hốc miệng nhìn tôi.

Cả tiệm im lặng đến nghẹt thở.

Tôi nhìn xuống đôi tay mình - chúng đang run rẩy và đầy mồ hôi.

Giấc mơ... không, ảo giác đó-cái gì vừa xảy ra với tôi vậy?

"Cháu sao thế?!"

Giọng bác Bert kéo tôi ra khỏi cơn bàng hoàng.

Tôi chớp mắt liên tục, đầu óc vẫn quay cuồng, nhưng hình ảnh thành phố đổ nát đã biến mất.

Tôi đang đứng trong tiệm sửa chữa, bàn tay vẫn còn run, và trước mặt tôi-món đồ của khách đã bị tôi làm hỏng.

"Cái quái gì thế này?!

Cậu có biết cái này đắt thế nào không hả?!"

Giọng nói tức giận vang lên khiến tôi giật bắn.

Vị khách-một người đàn ông trung niên với bộ quần áo hơi cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ-đang trợn mắt nhìn tôi đầy phẫn nộ.

Ông ta giật phắt món đồ khỏi tay tôi, nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ rồi quay sang bác Bert.

"Bác Bert!

Bác xem nhân viên của bác làm ăn kiểu gì thế này?!"

Tôi cố gắng mở miệng, nhưng không biết phải nói gì.

Tôi không cố ý.

Tôi không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Một giây trước, tôi còn đang vặn ốc, rồi chỉ trong chớp mắt-tôi bị ném vào một nơi xa lạ đầy chết chóc, và khi trở lại, mọi thứ đã thế này.

" Tôi xin lỗi, để tôi xem có thể sửa lại không..."

Bác Bert vội vàng trấn an vị khách, rồi quay sang tôi, ánh mắt vừa lo lắng vừa khó hiểu.

"Cháu sao thế, Ash?

Cháu bị ốm à?"

Tôi lắc đầu theo phản xạ.

Nhưng cơ thể tôi vẫn run.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Cơn ảo giác đó-nó quá thật.

Quá rõ ràng.

Tôi có thể nghe thấy tiếng gió rít, có thể cảm nhận được cái lạnh buốt khi quái vật tiến lại gần.

Tôi có thể thấy ánh mắt khát máu của nó-

Tôi vô thức nắm chặt bàn tay mình.

'Chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy?'

Bác Bert nhìn tôi một lúc lâu rồi thở dài.

"Thôi được rồi,hôm nay cháu nghỉ ngơi đi.

Nếu thấy không ổn thì cứ về nhà, đừng cố quá"

Tôi mím môi, định phản đối, nhưng ánh mắt nghiêm túc của bác khiến tôi không thể nói gì thêm.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết mình không thể làm việc tiếp với tình trạng này.

"Vâng... cháu xin lỗi."

- Tôi cúi đầu, cởi tạp dề rồi rời khỏi tiệm.

________________________

Về đến nhà, tôi đã cố tỏ ra bình thường.

Bà đang ngồi trên ghế, khâu lại một chiếc áo cũ.

Nhìn thấy tôi, bà liền ngước lên, ánh mắt đầy quan tâm.

"Sao cháu về sớm thế, Ash?

Cháu không khỏe à?"

Tôi lắc đầu, nặn ra một nụ cười.

"Không có gì đâu bà.

Chỉ là hôm nay ít khách nên cháu được nghỉ sớm."

Bà nhìn tôi chăm chú một lúc, như thể muốn kiểm tra xem tôi có nói dối hay không.

Tôi giữ vững nụ cười, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.

Cuối cùng, bà cũng không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu.

"Vậy thì vào rửa mặt rồi ra ăn cơm.

Ta nấu món cháu thích đây." _____________________

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường, nhưng không tài nào ngủ được.

Những hình ảnh ban sáng cứ quay cuồng trong đầu-thành phố đổ nát, con quái vật khổng lồ, tiếng gầm rung chuyển cả đất trời.

Tôi cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ, rằng tôi chỉ đang mệt mỏi quá mức.

Nhưng-

Ngay khi tôi nhắm mắt, bóng tối ấy đã nuối chửng lấy tôi

ẦM!!Tôi giật mình không phải vì tiếng động bên ngoài, mà vì khung cảnh trước mặt.

Lửa cháy ngùn ngụt.

Mặt đất nứt toạt.

Bầu trời rực đỏ như bị nhuộm máu.

Và ngay trước mặt tôi- chính là tôi.

Nhưng không phải tôi của hiện tại.

Tôi thấy mình trong tương lai-bị thương nặng, hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Xung quanh là những xác người vương vãi, máu loang lổ nhuộm đỏ từng viên đá.

Một giọng nói vang lên, đầy ma mị và rợn người:

"Ngươi có thể trốn chạy khỏi định mệnh không?"

Người tôi đông cứng, cả cơ thể tôi run lên bần bật

Và rồi, bóng tối ấy lại nuốt chửng tôi thêm lần nữa

Tôi không thể cử động.

Một cảm giác nghẹt thở bao trùm lấy tôi.

Lửa vẫn cháy, tro bụi phủ kín bầu trời, và tôi - phiên bản tương lai của tôi - đang gục xuống giữa đống đổ nát.

Tôi muốn tiến lại gần, muốn hỏi rằng chuyện gì đang xảy ra, nhưng chân tôi không nhúc nhích được.

"Ngươi có thể trốn chạy khỏi định mệnh không?"

Giọng nói ấy vang vọng, như thể vọng lại từ tận sâu trong tâm trí tôi.

Tôi cảm nhận được cơn đau nhức từ cơ thể mình - dù đây chỉ là một giấc mơ.

Trước khi tôi kịp phản ứng, chính tôi kẻ đang gục trên mặt đất kia đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt ấy...

Tôi chưa từng thấy đôi mắt nào như thế.

Chứa đầy đau thương, hối hận, nhưng cũng ngập tràn sự căm hận và tàn khốc.

Cậu ta - tôi trong tương lai-mấp máy môi.

"Ngươi... không thể chạy trốn."

Và ngay khoảnh khắc đó, một thứ gì đó ập đến từ phía sau tôi.

Tôi không thấy nó rõ ràng, nhưng cảm giác về một thứ gì đó to lớn, khủng khiếp và vô cùng tàn bạo khiến tôi rùng mình.

Một cơn đau đột ngột xé toạc vai tôi, và tôi cảm nhận được sự ấm nóng của máu đang trào ra.

Tôi hét lên-

Và tỉnh dậy.

Hơi thở hỗn loạn

Trái tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương.

Nhưng-Cơn đau vẫn còn.

Tôi đưa tay lên chạm và vào vai.

Cảm giác đau nhói như bị xé toạc.

Tôi vội vã chạy đến trước gương.

Kéo áo xuống, tôi chết lặng.

Một vết bầm tím như vết cào dài hiện rõ trên vai tôi.

"Không thể nào..."

Tôi lẩm bẩm, cả người run rẩy.

Đây không còn là một giấc mơ nữa.

Những thứ tôi thấy...

Chúng đang dần trở thành hiênn thực
 
𝕰𝖈𝖍𝖔𝖊𝖘 𝕺𝖋 𝕬𝖘𝖍𝖊𝖘
CHƯƠNG IV


Ánh sáng ban mai len qua ô cửa sổ, rọi thẳng vào căn phòng nhỏ.

Tôi mở mắt ra, nhưng cơ thể vẫn còn cứng đờ.

Cơn đau ở vai nhắc nhở tôi rằng tất cả những gì xảy ra đêm qua không phải là một giấc mơ.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lên chạm vào vết bầm.

Nó vẫn còn đó.

Một vết cào dài, in hằn trên da thịt như một minh chứng cho những gì tôi đã trải qua.

Không thể nào...

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện.

Từ ngày đầu tiên… những giấc mơ kỳ lạ.

Cảnh tượng chiến tranh.

Ngọn lửa cháy rực.

Thành phố đổ nát.

Một tương lai đầy hỗn loạn.

Và tôi…Một tôi khác.

Một phiên bản của tôi trong tương lai, kẻ đã nhìn tôi với ánh mắt đầy đau thương và tuyệt vọng.

Rồi câu nói đó—"Ngươi không thể chạy trốn."

Là ai đang nói với tôi?

Là kẻ trong giấc mơ đó, hay một thế lực nào đó đang cố cảnh báo tôi?

Tại sao tôi lại thấy những điều này?

Tôi siết chặt tay.

Không, không phải chỉ là giấc mơ.

Chúng dần ảnh hưởng đến thực tại.

Sáng hôm qua, tôi chỉ bị kéo vào ảo giác trong phút chốc, nhưng bây giờ chúng đã để lại dấu vết trên cơ thể tôi.

Vậy… liệu những gì tôi thấy về tương lai có phải cũng là thật?

Cảnh tượng thành phố bị phá hủy…

Nó có thực sự sẽ xảy ra không?

Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Có quá nhiều câu hỏi không lời giải đáp, nhưng tôi biết một điều-

Tôi không thể phớt lờ nó thêm nữa.Tôi phải tìm ra sự thật.Và trước hết… tôi cần biết bản thân mình thực sự là ai.

___________________

Tôi chìm trong suy nghĩ suốt cả buổi sáng.

Mọi chuyện cứ xoay vòng trong đầu như một vòng lặp vô tận.

Tôi cố gắng thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là trùng hợp, rằng tôi chỉ đang bị ảo giác do căng thẳng và làm việc quá sức.

Nhưng vết thương trên vai tôi vẫn đau nhức.

Và sự im lặng bất thường của thành phố…

Tôi nhận ra không chỉ mình tôi có cảm giác lạ.

Bầu không khí ở đây cũng thay đổi.

Người dân trở nên cảnh giác hơn.

Chợ búa không còn nhộn nhịp như mọi ngày.

Những cuộc bàn tán về sự xuất hiện của quái vật ngày một nhiều hơn.

Tôi không nói gì với bà về chuyện đã xảy ra, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu những suy nghĩ không thể giải thích.

Buổi tối, sau bữa cơm, tôi ngồi bên hiên nhà, nhìn ánh trăng lơ lửng trên cao.

Gió đêm se lạnh, nhưng đầu tôi thì nóng bừng vì những câu hỏi không có lời giải.

Bà lặng lẽ đến bên, ngồi xuống cạnh tôi.— "Cháu lại suy nghĩ gì thế?"

Tôi chần chừ một lúc, rồi thở dài.— "Cháu chỉ… nghĩ về một số chuyện."

Tôi ngập ngừng- "Bà có bao giờ cảm thấy như mình đang bị đẩy vào một con đường nào đó mà không có quyền lựa chọn không?"

Bà im lặng một lát, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về điều gì đó.Rồi bà nhẹ nhàng nói:"Cháu à, đôi khi số phận không cho ta quyền lựa chọn, nhưng cháu sẽ tìm ra con đường của riêng mình."

Tôi ngẩn người.Những lời nói ấy vang vọng trong tâm trí tôi như một hồi chuông.

Tôi không biết ý nghĩa thực sự của chúng là gì.

Nhưng có một điều tôi chắc chắn—tôi không thể tiếp tục bỏ qua mọi chuyện như trước nữa.________Sau cuộc trò chuyện với bà, Ash cảm thấy lòng nhẹ nhõm phần nào nhưng những nghi vấn vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Đêm đó, khi màn đêm bao phủ cả thành phố, Ash trằn trọc mãi không ngủ được.

Đêm nay, Ash quyết định ngủ cùng bà.

Cảm giác có bà bên cạnh khiến cậu thấy an tâm hơn, như thể mọi lo lắng đều có thể lắng xuống.

Bà dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng Ash, giọng nói quen thuộc vang lên trong đêm tối:"Ngủ đi, cháu yêu.

Ngày mai sẽ tốt hơn thôi."

Ash nhắm mắt, cố gắng dỗ giấc ngủ.

Nhưng dù cơ thể có mệt mỏi thế nào, tâm trí cậu vẫn không yên.

Những hình ảnh ám ảnh trong giấc mơ cứ lởn vởn trong đầu.

Và khi cơn buồn ngủ cuối cùng cũng kéo đến, Ash không hề hay biết rằng một cơn ác mộng kinh hoàng khác đang chờ đợi mình...

Hơi thở đều đặn của bà bên cạnh khiến A có chút an tâm, nhưng trong lòng vẫn còn một cảm giác bất an khó tả.

Bất giác, một cơn đau nhói lên trong đầu.

A nhíu mày, ôm lấy đầu mình.

Những hình ảnh mơ hồ bất chợt hiện ra.

Một vùng đất bị tàn phá.

Tiếng la hét vang vọng trong không gian.

Một con quái vật khổng lồ với ánh mắt đỏ rực đang gầm rú.

Nhưng lần này, Ash thấy rõ hơn-một bóng người đang đứng giữa đống đổ nát, quay lưng về phía Ash

Tim A đập mạnh.

Người đó... rất quen.

Nhưng chưa kịp nhìn rõ, tất cả vỡ vụn.

Ash cảm thấy cả cơ thể như bị kéo vào khoảng không vô tận.

Giật mình mở mắt, Ash thấy mình đã ngồi bật dậy trên giường.

Hơi thở gấp gáp, tim đập loạn nhịp.

Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Nhưng điều khiến Ash sững sờ chính là... cánh tay phải của cậu.

Lại thêm một vết bầm dài hiện rõ trên da

Ash hoảng hốt.

Làm sao có thể chứ?!

Cậu chỉ vừa mơ thôi mà?!

Nhìn vết bầm tím , Ash cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng.

Nếu những gì cậu thấy trong giấc mơ không chỉ là ảo ảnh?

Nếu đó thực sự là một lời cảnh báo cho một tai hoạ sắp ập đến.....?

Ngoài trời, cơn gió đêm mang theo hơi lạnh lướt qua, như một điềm báo chẳng lành sắp ận đến.
 
Back
Top Bottom