Tâm Linh 𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399770210-256-k904518.jpg

𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Tác giả: Nothing2704_
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Liễu An Nhiên - kỹ nữ bậc nhất Hồng Diễm Lâu, nơi không đón khách trần mà chỉ tiếp đãi những linh hồn đã khuất.

Tòa lâu sừng sững bên bờ Vong Xuyên, đèn lồng đỏ rực treo cao, soi xuống mặt nước đen ngòm phản chiếu hàng ngàn hồn phách qua lại.

Ở đó, tiếng tỳ bà của An Nhiên là khúc tiễn đưa, giọng ca như rót vào xương tủy, khiến cả quỷ lẫn ma đều si mê.

Nhưng An Nhiên không biết mình đến đây bằng cách nào.

Ký ức về đời trước chỉ còn là một mảng tối bị xé vụn, mơ hồ một đêm mưa, một đạo sĩ khoác áo vải, và một nụ cười nhạt đến rợn người.

Người ta bảo nàng được hắn "tuyển" làm quỷ để dùng cho một nghi thức cổ xưa, nhưng oán khí quá nặng đã khiến ký ức ấy bị phong kín.

Cuộc sống ở Hồng Diễm Lâu vốn bình lặng - nếu bình lặng có nghĩa là tiếp khách, là những hồn ma chết trận, quỷ đói từ núi hoang, hay oan hồn nữ tử áo trắng.

Cho đến một đêm, Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, phá tan sự yên ả.

Họ đang truy lùng một kẻ gây loạn âm - dương: một đạo sĩ nắm bí thuật hoán đổi giờ sinh tử, khiến âm phủ mất trật tự, hồn người không về đúng số kiếp, kéo theo oán khí tràn lên nhân gian.

Nhưng điều khiến An Nhiên rúng động... là mọi dấu vết của kẻ ấy đều dẫn về một hình bóng rất quen thuộc - bóng người trong đêm mưa năm nàng chết.

- Bị mê Hắc Bạch sau mấy bộ audio nghe hàng đêm nên Mer đẻ luôn bộ này🙂) không có mong ngón gì chỉ mong các bae ủng hộ Mer hẹ hẹ -
* Nhắn luôn là bộ này hông có 18+ hẳn đâu, có mấy cảnh 16+ thui nhá🙂 * Tags: linhdịngontinh​
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 1 - Hồng Diễm Lâu


Ánh đèn lồng đỏ treo cao, hắt xuống những vệt sáng mờ trên con phố hồn trải đá đen.

Mùi trầm hương quyện với khói rượu máu lẩn quẩn trong không khí, nặng đến mức khiến người lữ khách lạc bước vào đây thấy tim mình đập chậm lại.

Giữa phố phường náo loạn tiếng cười quỷ, một tòa lầu xanh uy nghi vươn lên như một bóng hoa độc giữa đêm.

Cột gỗ sơn đen chạm khắc hình rồng quỷ cuộn mình, rèm lụa đỏ buông hờ, khẽ lay trong làn gió lạnh từ Sông Vong Xuyên thổi sang.

Bên trong, ánh vàng từ những chiếc đèn lưu ly khảm ngọc chiếu lên những bức bình phong vẽ cảnh xuân sắc — cảnh mà chỉ cần liếc nhìn cũng biết: đây không phải nơi của kẻ yếu tim.

Nàng ngồi đó — quỷ nữ của Hồng Diễm Lâu, hoa khôi của chốn âm phủ.

Mái tóc đen như mực xõa xuống bờ vai trắng bệch, đôi môi đỏ tươi như nhúng máu.

Trong mắt nàng, thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại là tia sắc lạnh của một kẻ đã chết nhưng chưa từng buông tha đời mình.

Liễu An Nhiên — mới bước chân xuống âm phủ chưa lâu, nhưng đã kịp trở thành kỹ nữ bậc nhất của nơi này.

Có lẽ là vì nhan sắc.

Có lẽ là vì giọng ca của nàng, trầm buồn mà quấn lấy người nghe như sợi chỉ đỏ quỷ dị.

Cũng có lẽ vì đôi mắt ấy...

ánh nhìn vừa như mời gọi, vừa như nhắc nhở: "Đừng lại gần ta, nếu ngươi còn muốn yên giấc."

Mỗi đêm, nàng đàn hát, rót rượu cho những linh hồn giàu có hay quan lại âm phủ, để đổi lấy vài nén vàng âm hoặc một khoảnh khắc yên ả giả tạo.

Nhưng khi khách rời đi, nàng lại quay về căn phòng lạnh trống rỗng, nhìn qua khung cửa sổ lầu ba xuống con phố đỏ-đen bên dưới — nơi cuộc sống của nàng, dù đã chết, vẫn bị trói buộc vào sự mua vui.

Đêm nay, như mọi đêm, tiếng đàn tỳ bà của nàng lại vang lên, trôi đi trong màn sương đỏ.

Làn khói trầm len vào từng khe cửa, quyện lấy những giọt rượu máu còn vương trên bàn.

Nàng nhắm mắt, ngón tay khẽ lướt dây đàn — nhưng một thoáng sau, âm thanh lạ lọt vào tai.Tiếng xích sắt kéo lê.

Tiếng gậy gõ xuống đá.Từ trên cao, qua màn sương, nàng thấy nơi cuối phố hồn, hai bóng người lướt chậm về phía cổng dẫn ra Sông Vong Xuyên.

Một người toàn thân khoác hắc bào, cao lớn và thẳng tắp, cổ tay vương xích bạc, bóng tối quanh y như nuốt cả ánh đèn.

Người còn lại mặc y phục trắng thanh đạm, tóc dài buộc gọn, gương mặt bình lặng đến mức khó phân rõ là lạnh lùng hay mỉa mai.Khách trong quán rượu bên đường cúi đầu né tránh, không dám thở mạnh.

Bọn họ thì thầm hai chữ:"Hắc...

Bạch..."

An Nhiên không hiểu, cũng chẳng mảy may quan tâm.

Với nàng, đó chỉ là hai cái bóng xa lạ giữa dòng âm hồn bất tận.

Nhưng một cơn gió lạ lại thổi qua khung cửa, làm tàn đèn bên bàn nàng chập chờn.

Dây đàn khẽ rung, phát ra một âm thanh lệch nhịp...Nàng khẽ cau mày.

Ở đâu đó, định mệnh vừa khẽ gõ một nhịp.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 2 - Phố hồn và đêm bất tận


Những tiếng cười quỷ và tiếng sáo ai oán vẫn đuổi theo bước chân nàng dù đã rời khỏi Hồng Diễm Lâu.

Con phố hồn trải dài bất tận dưới thứ ánh sáng nửa đỏ nửa vàng của hàng ngàn chiếc đèn lồng treo dọc hai bên đường.

Ánh sáng ấy không xua đi bóng tối — nó chỉ khiến bóng tối sâu hơn, đẹp hơn, như một tấm lụa đen thêu chỉ máu.

Ngày còn sống, An Nhiên từng mơ một ngày được bước đi thong dong ngoài phố, không son phấn, không xiêm y gợi tình.

Giờ thì mơ ước ấy đã thành hiện thực... chỉ khác ở chỗ, nơi nàng bước đi là âm phủ, và tất cả xung quanh đều là kẻ chết.Chợ đêm âm phủ mở từ giờ Mão cho tới khi trời... không bao giờ sáng.

Những sạp hàng lợp mái giấy dầu xếp san sát, treo bảng hiệu khắc chữ quỷ đỏ như máu tươi.

Mỗi gian lại bán một thứ gì đó để ma quỷ nơi đây kết nối với thế giới bên kia:— Bình ký ức: những chiếc bình thủy tinh chứa bên trong làn khói nhàn nhạt, khi mở ra sẽ thấy lại một đoạn ký ức đã mất.

Có người mua để tìm người thương, có kẻ mua chỉ để tự hành hạ mình.

— Trà linh thủy: pha từ sương tụ trên hoa bỉ ngạn, nhấp một ngụm sẽ thấy giấc mơ của đêm trước.

— Rượu máu: đặc sánh, sóng sánh như hồng ngọc, ấm ran từ cổ xuống tận tim.

— Bùa hộ thân: giấy vàng khắc bút pháp quỷ đạo, bảo vệ người đeo khỏi bị oan hồn khác quấy rối.

Nàng ghé vào một quán trà nhỏ ở cuối phố.

Tấm biển treo trước hiên đã mờ chữ, chỉ còn nhận ra hai từ: "Mộng Thủy".

Bà chủ quán là một linh hồn nữ tóc bạc dài, đôi mắt hẹp nhưng sáng như lửa.

Người ta kể bà từng là kỹ nữ trứ danh ở nhân giới, nhưng vì một lần phạm điều cấm kỵ nên khi chết phải xuống đây trả nợ.

Nay bà không tiếp khách nữa, chỉ lặng lẽ pha trà cho những kẻ mỏi mệt.

"Lại mất ngủ à?" — giọng bà khàn khàn nhưng không khó nghe.

"Ừ... hoặc là chưa ngủ bao giờ." — An Nhiên đáp, ngồi xuống ghế gỗ, bàn tay khẽ vuốt lấy ấm trà lưu ly khảm vàng.

Bà chủ rót trà, hương bỉ ngạn thanh nhẹ tỏa ra, nhưng giữa vị ngọt ấy là dư vị chát lạnh như cát sông Vong Xuyên.

"Con gái à...

ở âm phủ, kỹ nữ như chúng ta không thể tự bỏ nghề.

Chỉ khi trả hết 'nợ nghiệp', dây trói mới tự đứt.

Còn nợ, thì dù có trốn đến chân trời góc bể... cũng sẽ bị kéo về thôi."

An Nhiên khẽ cười, không rõ là tự giễu hay bất lực.

"Nợ nghiệp... ai tính đây?"

"Không ai.

Chỉ có thứ đã nhìn thấy tất cả." — bà chủ nhìn nàng thật lâu, rồi lặng lẽ đặt thêm một chén trà bên cạnh.

"Đừng quên... nghiệp không chỉ trả bằng vàng âm hay rượu máu.

Có khi... phải trả bằng chính thứ ngươi sợ mất nhất."

Ngoài kia, phố hồn vẫn tấp nập như thể chẳng hề biết đến thời gian.

Nhưng trong lòng An Nhiên, từng lời của bà chủ rơi xuống như hòn đá vào mặt nước tĩnh — làm dấy lên những vòng gợn mà nàng không chắc mình muốn chạm tới.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 3 - Ký ức trói trong gương


Trở về từ phố hồn, An Nhiên bước qua hành lang dài của Hồng Diễm Lâu.

Tiếng nhạc tỳ bà và tiếng cười khanh khách của những kỹ nữ khác vẫn vọng ra từ các gian phòng, hòa cùng mùi trầm hương nồng đặc.

Căn phòng số bảy của nàng nằm ở cuối hành lang, nơi ít khách ghé vì sát với lan can nhìn ra bờ Sông Vong Xuyên.

Căn phòng khá rộng, có bàn gỗ nhỏ với bình hoa bỉ ngạn đỏ, giá treo y phục và một chiếc gương cũ viền vàng đặt đối diện giường.

Viền gương được chạm khắc những đường phù chú li ti như vảy rồng, nét khắc đã mòn nhưng vẫn toát ra hơi lạnh khiến người ta vô thức tránh nhìn quá lâu.

Người xưa kể rằng gương trong lầu xanh ở âm phủ không chỉ soi mặt... mà còn soi cả những thứ không ai muốn thấy, soi thứ khiến con người ta cảm thấy u uất nhất.

An Nhiên tháo trâm, để tóc buông xõa, rồi ngồi xuống trước gương.

Trong làn ánh sáng đỏ hắt từ đèn lồng ngoài cửa sổ, nàng nhìn thấy chính mình: làn da trắng nhợt, đôi môi đỏ như máu, đôi mắt mang vẻ mệt mỏi không thuộc về một thiếu nữ mười tám.

Nhưng...

đôi khi, giữa lúc nàng chăm chú nhìn vào mắt mình, hình ảnh ấy lại biến đổi.

Màu đỏ mờ nhạt nhường chỗ cho một bóng người... là một người đàn ông mặc đạo bào xám, tay cầm pháp trượng, đứng lặng phía sau lưng nàng.

Khuôn mặt hắn mơ hồ như bị làn khói che khuất, nhưng ánh mắt - lạnh lẽo, sâu như vực tối - lại rõ đến rợn người.

Mỗi lần thấy bóng ấy, một cơn siết nghẹt vô hình như chụp lên tim nàng.

Lồng ngực nóng ran, nhưng đôi tay lại lạnh buốt.

Nàng không biết hắn là ai... và cũng chẳng thể lý giải vì sao hình ảnh này khiến toàn thân nàng như bị đẩy vào vực sâu quen thuộc.

Ký ức về cái chết của nàng đã bị tước sạch.

Chỉ còn sót lại một mảnh cảm giác lẻ loi, nặng như đá: Đã từng bị phản bội.

An Nhiên hít sâu, đưa tay chạm vào mặt gương.

Mặt kính lạnh băng, nhưng trong khoảnh khắc đầu ngón tay chạm đến, nàng có cảm giác như chạm phải da thịt người sống — một hơi ấm nhói lên rồi biến mất ngay tức khắc, như nhưng mảnh gương vỡ tan trước mắt nàng.

Ngoài kia, tiếng gió sông Vong Xuyên rít qua rèm lụa, khẽ lay ánh đèn đỏ.

Trong gương, bóng người mặc đạo bào đã tan biến.

Chỉ còn lại nàng, nhưng đôi mắt trong gương... dường như không còn hoàn toàn là của chính mình.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 4 - Dòng sông không chảy


Đêm nay, Hồng Diễm Lâu nhận được một lời mời đặc biệt: vài kỹ nữ sẽ đến biểu diễn tại một dinh thự lớn ven bờ Sông Vong Xuyên.

Chủ nhân dinh thự là một quý nhân quyền thế trong giới quan lại âm phủ, tiền bạc chẳng thiếu, nhưng tính tình khét tiếng khó chiều.

An Nhiên khoác lên mình lớp y phục đỏ thẫm thêu chỉ vàng, cùng vài kỹ nữ khác ngồi trên cỗ xe kéo uốn lượn qua phố hồn.

Hai bên đường, những hàng quán vẫn đỏ đèn, tiếng rao văng vẳng như tiếng vọng từ đáy giếng.

Không khí đêm âm phủ lúc nào cũng đậm mùi trầm, pha chút lạnh lẽo như kim loại chạm da.

Xe rẽ sang một con đường lát đá đen bóng, dẫn ra bờ Sông Vong Xuyên.

Nước sông đen kịt, lặng như mặt kính, không gợn sóng, không phản chiếu trăng.

Người ta vẫn gọi nó là "dòng sông không chảy" — vì một khi đã bước xuống, sẽ chỉ có một chiều mà đi.

Giữa màn sương mờ, một con thuyền chậm rãi trôi ngang.

Người chèo thuyền mặc áo tơi bạc màu, dáng lưng còng, mái chèo khua nhẹ vào mặt nước không tạo ra âm thanh.

Trên thuyền, vài bóng linh hồn im lặng ngồi, mắt nhìn thẳng về phía bờ đối diện — nơi không ai ở lại được để kể về những gì mình thấy.

An Nhiên nhìn theo.

Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ len lỏi trong đầu nàng:

"Nếu mình bước lên đó... liệu mọi thứ có kết thúc?"

Ý nghĩ ấy không mạnh, nhưng đủ để khiến nàng ngẩn người.

Một thứ gì đó giống như khao khát, như một tia sáng yếu ớt len vào bóng tối đặc quánh quanh tim nàng.

Thoát khỏi lầu xanh.

Thoát khỏi âm phủ.

Thoát khỏi chính mình.

Nhưng rồi... một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Ở bờ đối diện, giữa làn sương, có ai đó đứng thẳng như một bóng cột mốc.

Tầm mắt của hắn, xuyên qua khoảng cách mênh mông, chạm thẳng vào nàng.

Ánh mắt ấy không dữ dội, không xoáy sâu, nhưng lại giống như nhìn thấy điều nàng vừa nghĩ, vừa sợ hãi, vừa khao khát.

Nàng bất giác chùn bước, bàn tay nắm chặt vạt áo.

Không hiểu vì sao tim mình đập nhanh hơn, nhưng lại chẳng thể gọi tên lý do.

Đó là thứ cảm giác bản năng — như thể người kia không nên tồn tại ở bờ bên đó, nhưng lại vẫn đứng đó... chỉ để chờ một khoảnh khắc nàng đánh mất ý chí.

Tiếng gọi của một kỹ nữ đồng hành kéo nàng trở lại.

Khi ngẩng lên lần nữa, bờ đối diện đã trống rỗng.

Chỉ còn màn sương đặc quánh và bóng đèn lồng đỏ trên mui thuyền xa dần, trôi về phía nơi mà nàng chưa từng dám mơ tới.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 5 - Lạc lối


Căn phòng số bảy vẫn như mọi đêm — ánh đèn lưu ly vàng ố chiếu qua tấm bình phong vẽ cảnh uyên ương, mùi trầm hương vương trên từng nếp gấm.

An Nhiên khép cửa, thả đôi guốc gỗ xuống sàn, định cởi lớp y phục đỏ sẫm thì bỗng khựng lại.

Trên chiếc giường phủ lụa đen, một chiếc kẹp hoa nhỏ nằm yên như đã chờ ở đó từ lâu.

Nó được chế tác tinh xảo, cánh hoa trắng ngà như khảm từ xương, nhụy điểm một viên hồng ngọc như giọt máu đông.

Nàng chắc chắn khi rời đi tối nay, nơi này không hề có món đồ này.

An Nhiên bước đến gần.

Trong lòng vừa bối rối vừa có một thứ cảm giác khó tả — như thể món đồ này... thuộc về nàng.

Bàn tay nàng run nhẹ, nhưng vẫn vươn ra.

Vừa chạm vào, một luồng lạnh buốt trườn dọc sống lưng.

Không hiểu vì sao, ngón tay nàng tự nâng chiếc kẹp lên, như bị một sức mạnh vô hình điều khiển.

Và rồi, gần như vô thức, nàng gắn nó lên mái tóc mình.

Ngay khoảnh khắc ấy — một làn khói đen đặc quánh, mang theo mùi máu tanh và quỷ khí, bùng lên từ đâu đó, quấn siết lấy nàng.

Mọi thứ trước mắt nhòe đi, cảm giác như bị kéo tuột xuống một vực sâu không đáy.

Không kịp thở, không kịp kêu, nàng chìm vào bóng tối tuyệt đối....

Khi mở mắt, An Nhiên nhận ra mình đang đứng bên bờ một con sông rộng.

Mặt nước đen tĩnh lặng như tấm gương, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.

Không khí lạ lẫm, mùi đất ẩm và lá khô ngai ngái — đây không phải âm phủ.Nhân gian.

Tim nàng đập mạnh.

Nàng thử bước đến gần vài người đang đi ngang... nhưng họ đi xuyên qua nàng như thể nàng không tồn tại.

Một nữ quỷ giữa cõi dương, vô hình trong mắt nhân loại.

Gió đông thổi từng cơn rát buốt.

Nơi âm phủ vốn cũng lạnh, nhưng là kiểu lạnh man mát, còn cái lạnh ở nhân gian lúc này là lạnh đến cắt da.

Y phục trên người nàng vẫn là bộ y phục hở hang khi tiếp rượu, từng lớp gấm lụa chẳng che nổi hơi lạnh xuyên thấu.

Nàng run rẩy, quỳ sụp xuống nền đất ẩm, bàn tay chống lên mặt sỏi lạnh buốt.

Môi nàng khẽ mấp máy, định gọi một cái tên mà bản thân cũng không nhớ rõ... nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào.

Trong làn sương mỏng, gió đông quất rát vào mặt, An Nhiên khẽ ôm lấy vai mình.

Chiếc kẹp hoa trên tóc như tỏa ra thứ khí lạnh khác hẳn gió — một cái lạnh ăn sâu vào xương tủy, chậm rãi lan ra khắp người.

Từ nơi cánh hoa, một luồng hắc khí mảnh như tơ trườn xuống gáy, xiết chặt lấy linh hồn nàng.

Nỗi tuyệt vọng bất chợt trào lên dữ dội.

Ngực nàng co rút, hơi thở ngắt quãng, mỗi lần hít vào như có ngàn mũi kim xuyên qua lồng ngực.

Đầu óc choáng váng, mặt đất nghiêng ngả.

Nàng quỵ xuống, bàn tay run rẩy bấu vào nền đất lạnh ẩm, từng cơn đau nhói dồn dập từ tim lan ra khắp cơ thể.

Trong tiếng gió rít, một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu — lạnh lẽo, vô tình, như tiếng phán quyết của quỷ quan:"Quỷ không được tự ý rời khỏi âm phủ.

Kẻ vi phạm... sẽ bị trừng phạt."

An Nhiên run lên.

Từng chữ như khắc vào óc, nhưng nàng lại không nhớ nổi mình đã ra đây bằng cách nào.

Không qua cầu, không gặp phán quan... tất cả chỉ là một khoảng trống đáng sợ.

Nỗi sợ len lỏi cùng cơn đau khiến tầm mắt nàng mờ dần.

Nàng hiểu — đây không phải sự trừng phạt bình thường.

Chiếc kẹp hoa ấy... chính là cái bẫy.

Một sợi xích vô hình nối nàng với ai đó, ai đó đã từng kết thúc mạng sống của nàng và giờ, lại tìm cách kéo nàng xuống sâu hơn nữa.

Bóng tối ùa vào, nuốt chửng toàn bộ cảnh vật.

Hơi thở nàng chỉ còn thoi thóp, như một ngọn đèn dầu sắp tắt trong đêm gió.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 6 - Đi theo


Bờ sông nhân gian tĩnh lặng như đã bị ai đó cướp mất hơi thở.

Nàng ngồi sụp trên nền đất lạnh ẩm, lồng ngực như bị một bàn tay siết chặt đến nỗi mỗi nhịp thở đều đau buốt.

Hơi sương dày đặc quấn lấy thân hình gầy guộc, từng đợt gió đông rít qua khe áo, xuyên thẳng vào xương tủy.

Tiếng kéo lê xích sắt vọng lên từ phía sau, chậm rãi...

đều đặn... như từng nhịp đo đếm khoảng cách đến cái chết.

Không khí đột ngột đặc quánh lại, lạnh lẽo như vừa rơi thẳng xuống vực sâu.

Từ trong màn sương, hai bóng người hiện ra.

Một vận áo trắng, dáng cao gầy, gương mặt tuấn tú nhưng đôi mắt sắc lạnh đến rợn người.

Một vận hắc bào, khí thế như áp xuống cả không gian, bóng dáng sừng sững như chặn đường mọi lối thoát.

Tiếng xích sắt va vào nhau khẽ ngân.Bạch Vô Thường bước lên trước, ánh mắt quét qua nàng như một lưỡi dao lạnh:

"Ngươi... còn nhớ luật của âm phủ chứ?"

Giọng hắn trầm xuống, mỗi chữ như đóng băng không khí quanh nàng.

"Quỷ nếu tự ý rời khỏi Địa giới... sẽ bị trừng phạt."

An Nhiên mấp máy môi, cổ họng khô rát.

Từng chữ muốn thoát ra đều như bị thứ gì đó bóp nghẹt, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.Hắc Vô Thường từ từ tiến lại, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn nàng:

"Ta đã thấy ngươi một lần bên bờ Vong Xuyên... lần này lại đến nhân gian.

Ngươi thực sự...

định bỏ trốn sao?"

Nàng khẽ lắc đầu, nhưng sức lực đã cạn, chỉ có đôi mắt run rẩy nhìn họ như cầu xin một điều gì đó không thể nói thành lời.

Cuối cùng, tiếng thì thầm yếu ớt vẫn trôi ra khỏi môi:

"Đưa... ta đi..."

Một khoảng im lặng lạnh ngắt.

Gió đông quét qua, cuốn sương mù thành những vệt xoáy mờ ảo.Bạch Vô Thường khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười chẳng chút ấm áp:

"Được.

Nhưng kể từ lúc này... mọi bước chân của ngươi sẽ ở dưới mắt bọn ta."

Xích sắt quấn lấy cổ tay nàng, lạnh buốt đến tận tim.

Trong tiếng xích kéo lê và âm khí tràn ngập, An Nhiên bị dẫn đi — không hề biết rằng, từ giây phút này, nàng đã trở thành "nữ quỷ đào tẩu" trong mắt Hắc Bạch Vô Thường.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 7 - Theo sát


Đêm tối nhân gian lặng như mặt nước bị phủ sương, chỉ có tiếng xích sắt khe khẽ ngân theo từng bước chân Hắc Bạch.

An Nhiên lẽo đẽo theo sát phía sau, mỗi bước đi như đặt lên tấm băng mỏng.

Thân hình đầy đặn, quyến rũ vốn khiến bao kẻ say đắm trong lầu xanh chốn âm phủ, giờ lại trông bé nhỏ, chẳng khác gì một cái bóng con bám đuôi khi đi sau hai vị quỷ sai trước mặt.

Bạch Vô Thường đi trước, dáng thẳng tắp, tay buông hờ chuôi quạt.

Hắc Vô Thường sải bước dài, áo đen phấp phới, khiến nàng phải khẽ chạy mới theo kịp.

Một lúc sau, họ dừng ở một góc phố hẹp.

Cảnh vật chìm trong ánh đèn dầu leo lét, gió đông rít qua từng khe mái ngói, đem theo mùi ẩm mốc và lạnh lẽo.

Bạch Vô Thường khẽ liếc sang bên kia đường, giọng thấp như thì thầm với bóng đêm:

"Sắp rồi."

An Nhiên lùi lại nửa bước, nép vào phía sau họ.

Nơi ấy, một phàm nhân đang hấp hối, hơi thở yếu ớt như sợi tơ sắp đứt.

Quanh đó lảng vảng mấy bóng quỷ hình thù vặn vẹo, hốc mắt đen sâu hoắm, miệng ngoác đến tận mang tai.

Một con quay đầu về phía nàng, ánh nhìn trống rỗng nhưng rực lên tia oán độc.

Nàng giật mình, tay khẽ nắm lấy vạt áo Hắc Vô Thường.

"Chúng... chúng nhìn ta."

Hắc Vô Thường không quay lại, chỉ nói gọn:

"Quỷ oán hận thường ghét kẻ khác... sống đẹp hơn mình."

Bạch Vô Thường nghe vậy, khóe môi khẽ cong thành một nét cười lạnh, nhưng không nói gì thêm.

Một hồi lâu, khi phố xá im bặt, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của phàm nhân kia, nàng mới chậm rãi cất lời:

"Ta... không định bỏ trốn."

Cả hai quay đầu nhìn nàng, ánh mắt vừa soi xét vừa lạnh nhạt.

Nàng hít sâu, nói tiếp:

"Có thứ gì đó... quấn lấy ta.

Khói đen... rồi khi tỉnh lại, ta đã ở nhân giới.

Ta không biết... vì sao lại thế..."

Bạch Vô Thường khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, giọng như đang cân nhắc thật giả:

"Khói đen...?"

Hắc Vô Thường thấp giọng, ánh mắt tối lại:

"Nếu lời ngươi nói là thật... thì có kẻ đã cố ý đẩy ngươi ra ngoài."

Nàng nuốt khan, nhưng không trả lời.

Chỉ biết lúc này, đứng trong vùng bóng đêm giữa hai người họ, nàng bỗng thấy yên ổn hơn giữa hàng loạt ánh mắt oán hận đang rình rập.

Ở đằng xa, một tiếng gầm khẽ vang lên.

Bạch Vô Thường xoay quạt, mỉm cười nhạt:

"Đến lúc rồi."

Hai vị bước ra khỏi bóng tối, An Nhiên lại vội vã bước theo... như thể sợ chỉ cần lạc một nhịp chân thôi, mình sẽ bị những cái bóng kia nuốt mất.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 8 - Vướng víu


Nàng vốn chỉ là một nữ quỷ nhỏ bé, vừa chết không lâu, sức chẳng hơn ai, thậm chí còn vướng chân.

Hắc và Bạch vốn không định để nàng theo, chỉ dặn:

"Đứng yên đây.

Chúng ta làm xong sẽ đưa ngươi về."

Nhưng tiếng rít lạnh toát của gió đông xen lẫn tiếng rên rỉ khe khẽ từ những oán hồn quanh đó khiến lòng nàng hoảng loạn.

Nàng vội chạy theo, bàn tay run rẩy níu lấy góc áo họ:

"Đợi ta... t-ta... sợ..."

Bạch Vô Thường khẽ chau mày, nhưng chưa kịp nói gì thì Hắc Vô Thường đã thở dài bất lực.

Hắn xoay người, một tay vòng qua eo nàng, động tác gọn gàng và dứt khoát."

Ngươi...chỉ biết gây rắc rối."

Trước khi nàng kịp phản ứng, cả người đã bị nhấc bổng lên.

Hắc Vô Thường đặt nàng lên một trụ bê tông cao nào đó trong góc phố, đến mức nàng chỉ cần nhìn xuống thôi cũng thấy chóng mặt, không dám nhúc nhích."

Ở yên đó.

Đừng nghĩ đến chuyện xuống."

Nàng tủi thân ngồi co ro, đôi mắt ươn ướt dõi theo bóng họ giữa màn đêm dày đặc.

Bên dưới, những oán hồn vẫn lảng vảng, ánh mắt oán độc quét qua nàng như muốn nuốt sống.

Nhưng lạ thay, tuyệt nhiên chẳng oán hồn nào dám tiến lại gần.

Nàng khẽ giật mình khi nhận ra trên người mình, ngoài bộ y phục đỏ rực hở hang của lầu xanh, còn có thêm một chiếc áo choàng trắng tinh, đường viền mạ vàng nổi bật.

Chất vải dày, mùi lạnh mát đặc trưng, tựa như vẫn còn vương khí tức của Bạch Vô Thường.

Dù không ai nói ra, nhưng nàng biết ý nghĩa của nó.

Một dấu hiệu âm thầm cảnh báo:

"Người này... là của ta.

Đừng chạm vào."

Gió đêm vẫn thổi, nhưng nàng không còn run bần bật như trước.

Chỉ lặng lẽ thu người trong áo choàng, ngửi thấy mùi lạnh thanh như tuyết ấy, đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác khó gọi tên.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 9 - Oán hồn


Nàng ngồi đó, đôi chân buông thõng trên trụ bê tông lạnh buốt, cả người rúc sâu vào chiếc áo choàng rộng thùng thình của Bạch.

Mùi lạnh thanh như tuyết, khẽ len lỏi vào từng hơi thở, nhưng không đủ xua đi nỗi sợ đang cào xé trong lồng ngực.

Xung quanh, những oán hồn cứ lởn vởn, hình dạng méo mó như bị ai xé toạc ra rồi vá lại vụng về, đôi mắt trắng dã lấp loáng, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn nàng như muốn nuốt chửng.

Mỗi khi một tiếng gió rít vụt qua, nàng lại co rúm người, khẽ thút thít, tiếng khóc nhỏ đến mức như bị nuốt trọn trong màn đêm.

Chẳng biết đã bao lâu, chỉ thấy bóng tối đặc quánh dần nhạt đi đôi chút, báo hiệu trời gần sáng.

Khoảng gần bốn rưỡi sáng, cuối cùng họ cũng trở lại.

Tiếng xích sắt lạnh lẽo của Hắc kéo lê trên nền đất vang vọng khắp con hẻm, phía sau hắn là một hàng dài linh hồn đủ loại, từ mờ ảo như khói sương đến đặc quánh như sắp chạm được, ánh mắt u uất, câm lặng nối nhau thành một đoàn."

Đi thôi, về âm phủ." — Hắc nói, giọng khô khốc.

Bạch liếc nhìn nàng, khoé môi khẽ cong khi thấy nàng vẫn ngồi co ro, đôi mắt mở to như chú thỏ bị dồn vào góc.

Có lẽ họ đã quên mất, nàng còn đang ở trên cao, chẳng dám nhảy xuống Tay Hắc bận kéo sợi xích trói đám linh hồn, nên Bạch bước tới, đứng ngay bên dưới, ngước lên nhìn nàng.

"Xuống đi."

Nàng lắc đầu nguầy nguậy, đôi môi mím chặt.

"Không... cao lắm..."

Bạch khẽ thở ra một tiếng, rồi nhẹ nhàng giơ tay.

Chỉ một cái kéo nhẹ, nàng đã lọt vào vòng tay hắn, hơi lạnh thấm vào da nàng.

Đặt nàng xuống đất, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt vừa trêu vừa bất lực:

"Nhát thế này mà còn đòi đi theo?"

Lúc đầu, nàng lẽo đẽo theo sau, nhưng vừa thấy hàng dài linh hồn bị trói xích kia, sắc mặt nàng tái đi.

Những khuôn mặt trống rỗng, những ánh nhìn âm u khiến nàng chẳng dám đến gần.

Đôi tai nàng ửng đỏ, rồi không biết từ khi nào đã bước nhanh lên, đi sát vào họ, thậm chí đôi lúc còn vô thức vượt lên trước.

Bàn tay nhỏ bấu chặt vào vạt áo choàng, như sợ nếu buông ra thì cả người sẽ bị hút vào màn đêm phía sau.

Lưng nàng khẽ cong, cố giấu mình khỏi hai ánh nhìn đang dán vào từ phía sau - cái nhìn mang ý trêu chọc nhiều hơn là thật sự dọa nạt.

Đột nhiên, một luồng khí lạnh quỷ dị len qua khe hẻm tối, mùi tử khí nồng đến nghẹt thở.

Nàng khựng lại, đôi chân như bị đông cứng.

Trong bóng tối, thấp thoáng một hình bóng gầy gò với đôi mắt đỏ rực — thứ họ đang tìm kiếm.

Nàng lùi dần, bàn tay trượt khỏi áo choàng, cơ thể loạng choạng rồi ngã vào một vòng tay rắn chắc phía sau.

Một giọng trầm thấp cất lên ngay sát tai:

"Sao?

Sợ à?

Ngươi cũng là quỷ cơ mà?" — Hắc lên tiếng, khóe môi nhếch nhẹ, giọng vừa trêu chọc mà lại vừa như dọa thêm.

Bạch đứng cạnh, nghiêng đầu liếc nàng, khoé miệng chứa ý cười khó đoán:

"Nếu sợ thế, đừng đi trước.

Lỡ gặp thứ khác trước cả bọn ta thì sao?"

Nàng đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa ấm ức, môi mấp máy:

"Ta... ta chỉ không muốn nhìn mấy người phía sau..."

"Ồ, thì ra là vậy?"

- Cả hai đồng thanh, giọng kéo dài, mang chút giễu cợt.

Nàng quay mặt đi, vùi nửa gương mặt vào áo choàng, tim đập nhanh hơn, không biết là vì sợ... hay vì hai bóng người đang bước sát bên mình.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 10 - "Nhóc nhỏ bị dọa đến run rồi, hm?"


Nàng chẳng còn bận tâm gì đến thể diện hay dáng vẻ nữa — đã là một nữ quỷ thì cần gì giữ mặt mũi chứ?

Miễn là không bị bỏ lại, không bị những bóng đen kia nuốt chửng là được.

Vậy nên nàng cứ thế áp sát lại, mỗi tay bám chặt vào một góc áo choàng của một người, mảnh vải trắng tinh và đen tuyền bị níu đến mức hơi nhăn lại.

Bước vào con hẻm sâu hun hút, ánh sáng càng lúc càng lùi xa, mùi tử khí như len lỏi vào từng hơi thở.

Hắc bất ngờ đẩy nàng về phía Bạch, giọng ngắn gọn:

"Giữ lấy, ta xử lý nó."

Chưa kịp phản ứng, sợi xích trói đầy oán hồn trên tay Hắc vốn phải đưa lại cho Bạch... nhưng không biết vô tình hay cố ý, lại rơi thẳng vào tay nàng.

Ngay khoảnh khắc làn da chạm vào mắt xích lạnh buốt ấy, cơ thể nàng khựng lại.

Một luồng khí âm u thấm qua đầu ngón tay, khiến mạch máu như đông đặc.

Nàng tái mặt, bản năng nép sát vào lòng Bạch, toàn thân run nhẹ.

Bạch lập tức giành lại sợi xích, bàn tay hắn siết chặt lấy nó.

Đôi mắt lạnh lẽo thoáng ánh lên chút không hài lòng, lướt về phía Hắc - kẻ đang ngoái đầu lại cười khúc khích, khóe môi cong lên đầy ám chỉ."

Nhầm thôi mà." — Hắc nói, nhưng ngữ điệu nghe như chẳng hề hối lỗi.

Khi Hắc rẽ sang một ngõ nhỏ để xử lý oan hồn kia, Bạch đứng nguyên tại chỗ, giữ chặt đoàn âm hồn bị trói.

Đám oán hồn phía sau hắn lặng lẽ lắc lư, mắt trống rỗng, nhưng khí tức thì như từng đợt sóng lạnh tràn tới.

Nàng nép hẳn vào ngực hắn, bàn tay vẫn nắm lấy góc áo choàng, đôi vai khẽ co lại theo từng tiếng xích khua.

Từng hơi thở run rẩy của nàng phả vào cổ áo, lọt hẳn vào tai hắn.

Bạch cúi mắt nhìn xuống, khoé môi nhướng nhẹ:

"Nhóc nhỏ bị dọa đến run rồi, hm?"

Nàng mím môi, không đáp, chỉ siết chặt tay hơn.

"Hay là..."

- hắn cúi sát, giọng trầm chậm - "để ta thả cho chúng lại gần một chút xem sao?"

"Đừng—!!"

- giọng nàng bật ra gần như ngay lập tức, giọng run rẩy, ánh mắt đầy van nài.

Hắn bật cười khẽ, tiếng cười như cào nhẹ vào dây thần kinh của nàng.

"Sợ thế này... thì sao còn đòi đi theo?"

"...Không muốn ở một mình..." — nàng đáp lí nhí, mặt nóng bừng."

Vậy thì ngoan ngoãn đứng sát ta." — Bạch nói, giọng như mệnh lệnh nhưng lại kèm theo một chút trêu chọc rõ rệt.

Nàng chỉ biết gật đầu, không dám nhìn vào đôi mắt kia.

Thế nhưng mỗi lần tiếng xích vang lên, nàng lại rụt người thêm chút nữa, đến mức gần như dán hẳn vào ngực hắn.

Và hắn... cũng chẳng hề né tránh.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 11 - "Dỗi rồi...?"


Tiếng bước chân trầm ổn của Hắc vang lên giữa con hẻm tối đặc.

Cùng lúc đó, một luồng tử khí đặc quánh, mùi tanh lạnh buốt lùa thẳng vào mũi An Nhiên, khiến nàng khẽ rùng mình.

Trong tay hắn là một oan hồn bị kéo lê, hình dạng... không còn ra hình dạng gì nữa.

Nửa khuôn mặt vỡ nát, máu thịt chảy xệ, ánh mắt đục ngầu chỉ còn lại hận thù sôi sục.

Tai nạn đã cướp đi mạng sống của nó, nhưng sự uất hận còn lớn hơn cả cái chết.

An Nhiên vẫn đang vùi chặt mặt trong ngực Bạch, tận lực tránh ánh nhìn rỗng hoác của đám oan hồn.

Chỉ đến khi nghe Hắc gọi:

"Nhiên, lại đây."

Nàng thoáng do dự, nhưng nghĩ hắn đã xong việc nên mới gọi mình đi tiếp.

Ngập ngừng vài bước, nàng rời khỏi vòng tay Bạch, khẽ quay đầu sang...

Và ngay khoảnh khắc ấy, Hắc bất ngờ nắm lấy tóc oan hồn, kéo mạnh để cái đầu nát bấy ấy dí sát trước mặt nàng."

Boo~" - hắn khẽ bật cười, ánh mắt đầy ác ý tinh nghịch.

Gương mặt biến dạng kia đập thẳng vào tầm nhìn.

Trong khoảnh khắc, tim nàng như ngừng đập, hơi thở nghẹn lại trước khi bật ra một tiếng hét chói tai.

Nàng hoảng loạn lao ngược về phía Bạch, nước mắt ứa ra, ôm chặt lấy hắn như bám lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất.

Bạch khẽ nhướng mày, nhưng không đẩy nàng ra.

Ngược lại, hắn chỉ dùng một tay ôm trọn nàng vào lòng, giữ thật chặt, hệt như đang ôm một con mèo con đang run rẩy.Bên kia, Hắc bật cười khoái trá:

"Ôi chao, dễ dọa thật đấy."

"Ngươi rảnh lắm hả?"

- Bạch hỏi, giọng nửa trách móc nhưng vẫn để lộ một chút ý cười khó giấu."

Thì vui mà."

- Hắc nhún vai, nụ cười nhếch lên rõ rệt.

Nàng trong lòng Bạch nghe vậy chỉ càng thấy tủi, nước mắt nóng hổi chảy dài.

Thút thít vài tiếng, nàng vùi mặt sâu hơn vào ngực hắn, vừa sợ vừa tủi, cảm thấy mình bị bắt nạt."

Dỗi rồi?"

- Bạch cúi đầu khẽ hỏi, giọng trầm thấp như đang trêu chọc.

Nàng không trả lời, chỉ cắn nhẹ môi, hai tay bấu lấy áo hắn không buông.

Hắc ở bên cạnh còn cố ý ghé sát:

"Hay để ta cho nó lại gần nữa nhé?

Biết đâu nhóc quen dần."

"ĐỪNG!" — nàng hét lên ngay lập tức, đôi tai đỏ ửng, càng ôm chặt Bạch hơn.

Bạch bật cười khẽ, bàn tay lớn vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhưng khóe môi lại cong lên rõ rệt.

Cả hai tên quỷ này... rõ ràng đang cố tình dồn nàng vào đường cùng, và điều tệ nhất là - họ còn rất thích thú với chuyện đó.
 
𝓓𝓾𝔂𝓮̂𝓷
Chương 12 - Dỗ


Hoàng Tuyền cuồn cuộn trôi dưới chân, từng lớp sương mù trắng đục quấn quanh mặt sông như những bàn tay mờ ảo, vẫy gọi mọi linh hồn trôi qua.

Bạch ôm sợi xích chứa đầy oan hồn, lặng lẽ dẫn chúng về phía điện xét xử, bóng lưng hắn khuất dần vào làn sương đặc quánh.

An Nhiên còn chưa kịp níu áo hắn thì đã bị một vòng tay khác siết gọn.

Hắc chẳng nói chẳng rằng, cứ thế bế nàng lên, hơi thở mang theo mùi gỗ trầm và một chút... vui thích không che giấu."

Thả ta xuống...

Ta tự về Diễm Hồng Lâu được." — nàng nghiêng người phản đối, giọng còn nghẹn nghẹn."

Xa lắm.

Với lại..." — hắn cúi đầu, ánh mắt liếc qua gương mặt vẫn còn ướt lệ — "Nhóc đang run bần bật thế này, để một mình thì...lỡ có oan hồn đến bắt thì sao?"

Nàng tức đến mức không nói nên lời, chỉ quay mặt đi.

Cảm giác như mình vừa bị dán mác "đồ chơi" trong tay hắn vậy.

Phủ Vô Tường nằm sâu trong Âm giới, bốn bề bao trùm bởi những bức tường đá đen hút ánh sáng.

Vừa bước vào, An Nhiên đã thấy không gian được chia rõ rệt: phía Đông phủ lên gam trắng bạc tĩnh lặng, phía Tây là sắc đen u ám bao trùm, lạnh lẽo như chính chủ nhân nó.

Không cần hỏi cũng biết bên nào là của ai.

Hắc không vội đưa nàng về Diễm Hồng Lâu.

Hắn bế thẳng vào khu Tây, bước qua hành lang dài, nơi đám tiểu quỷ đang lúi húi quét sân bỗng đồng loạt ngẩng đầu nhìn.

Lần đầu tiên chúng thấy chủ nhân mang theo một nữ quỷ từ bên ngoài về, hơn nữa còn bế trong tay như báu vật.

Nhưng Hắc chẳng để tâm.

Hắn đẩy cửa thư phòng, mùi gỗ mun và giấy cũ thoảng lên.

Trên bàn thấp chất đầy sổ sách, vài tờ giấy đang dang dở bị hắn gạt sang một bên."

Ngồi ghế...?" — nàng hỏi dè dặt khi thấy hắn đặt mình xuống bàn."

Không." — hắn chống tay lên mép bàn, cúi sát đến mức nàng gần như cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ hắn — "Ngồi đây...

để ta dỗ."

Nàng mím môi, ánh mắt còn vương vẻ cảnh giác.

Hắc khẽ nghiêng đầu, ngón tay dài nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải đối diện với hắn.

"Nhóc dỗi ta à?"

"Không." — nàng đáp nhanh, nhưng giọng nhỏ như muỗi kêu."

Ồ?" — khóe môi hắn nhếch lên — "Nếu không thì sao mắt lại đỏ như sắp khóc thế này?"

Nàng im lặng, chỉ quay mặt sang bên, tránh ánh nhìn soi mói ấy.

Nhưng Hắc lại chẳng định tha.

Hắn rút trong ngăn bàn ra một chiếc khăn tay trắng tinh, nhẹ nhàng lau khóe mắt nàng.

Động tác thì dịu dàng, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến nàng muốn cắn hắn một cái:"Nhóc khóc trông cũng đáng yêu hơn đấy."

"Ngươi..." — nàng trừng mắt, nhưng ngay lập tức bị hắn cười nham hiểm chặn ngang.

Hắc chống cằm, ánh mắt quét từ mái tóc rối đến dáng vẻ ngồi co ro trên bàn.

"Ta mà thả nhóc về Diễm Hồng Lâu ngay... chắc nhóc sẽ hết giận nhanh hơn.

Nhưng mà..." — hắn nhún vai — "Ta thích nhìn nhóc dỗi hơn."

Nàng nghiến răng, hai bàn tay siết chặt vạt áo.

Hắn thì chỉ thong thả rót chén trà, vừa đặt trước mặt nàng vừa buông câu chậm rãi:

"Uống đi..."

Nhưng trong đôi mắt đen sâu ấy, rõ ràng chẳng có chút ý định nào là muốn "dỗ" thật cả.
 
Back
Top Bottom