Tâm Linh Duyên Ta Trời Định

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
204467731-256-k216501.jpg

Duyên Ta Trời Định
Tác giả: LamL327
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

" Đệ là ai?"

" Là người nhà của huynh" Tags: lam​
 
Duyên Ta Trời Định
Chap 1: Tư Niệm


Chuyện kể về một đất nước thịnh vượng nằm phía Tây cũng Trung Nguyên Cỗ Lạc, Hàn Kỳ Quốc được cai quản dưới thời của hoàng thượng Vương Tư Niệm

Y có thể nói là một vị vua anh minh công chính thuận muôn lòng nhân và tiếng vang danh của y đủ lớn để vượt qua biên giới nước láng giềng hầu như hơn nữa thế kỷ nay chưa từng có xích mích.

Hôm nay là ngày đặt biệt ,ngày trọng sinh hoàng tử con trai đầu tiên của hoàng thượng cũng là vị vua tương lai của Hàn Kỳ Quốc cả đất nước hầu như vui vẻ đến tận cùng họ ăn mừng trong mỹ nhạc đèn hoa .

Không hẳn nơi đâu cũng vui mừng phía trong màn đêm luôn luôn đầy cái ác

" Mọi chuyện xong rồi ạ" khuất trọmong đêm một nam nhân cao lớn y phục huyền đen che mặt vác bên hông một bao kiếm cúi đầu nghiêm nghị

" Ngươi chắc mụ hoàng hậu kia sẽ chết lẫn đứa bé, sơ xuất ta sẽ cắt cổ ngươi " âm thanh phát ra từ phía đối diện họ ngăn cách nhau sau một bức tường cũ nát bám đầy rong rêu

Nam nhân hắc phục thả xuông tư thế đang cúi đầu thả lỏng cơ thể y cười nhạt

" ngài yên tâm...

Tiểu nhân chắc chắn *Túc Mãng Thảo đã bố trí khắp gian phòng hạ sinh , Hoàng Hậu chắc chắn không qua khỏi

(* Túc Mãnh Thảo là một loại thảo dược sống dưới đầm lầy mùi hương ác tính người thường ngửi vào hay ăn phải sẽ bị ngộ độc kinh xuất tựa rắn Hổ )n

"Hahahaha, hảo ta trông chờ tin vui từ ngươi Vô Cơ" tiếng nói cất xong tiếng chân bộp bộp nặng nề bước đi trên sàn gỗ dần dần biến mất Vô Cơ không phản ứng gì y bước đi ung dung ra khỏi con hẻo nhỏ dần hòa mình vào làng người vui vẻ của không khí của ngày trọng sinh.

Về phía triều đình tiếng la hét đau đớn do cơn sinh hạ phát vang khắp gian phòng Hoàng Thượng Tư Niệm lòng vô cùng bất an chân luôn đi qua đi lại trước cửa đôi bàn tay xoa xoa lấy nhau mặt mày nhăn nhó khó chịu, cánh cửa mở ra một nữ nô tì hoảng loạn chạy hất hồn ra ngoài

" Điện hạ....

Điện hạ ...hoàng hoành hậu nương nương " chưa kịp nói hết câu Tư Niệm nắm chặt lấy đôi vai gầy của nữ nô tì hét lớn

" Nương Nương làm sao ?

Con trai ta đâu rồi mẹ tròn con vuông chứ?

" đôi mắt màu lam ngọc sáng rực rỡ hiện lên niềm hy vọng lớn lau tràn ngập về phía nữ nô tì

Trấn an tinh thần nữ nô tì hạ mặt xuống đất tiếp theo là quỳ gối xuống trước Long Bào của Tư Niệm

" nô tì đáng chết nô tì đáng chế...."

đột ngột nữ thân ngã thân nằm dài xuống sàn co giật ho khô khan dòng huyết đỏ từ miệng y bắt đầu xuất ra ngoài, không kiểm soát được thân thể Tư Niệm lau thẳng vào phòng sinh hạ mặt cho nữ nô tì đang co giật phía trước.

Bước vào trong một căn phòng không tiếng động không tiếng trẻ con khóc

" Chuyện...

Chuyện gì thế... thế này?

" Tư Niệm bước lại gần chiếc giường nơi nương nương y nằm chiếc chăn che ngang bụng y vẫn còn ấm nó dính máu khắp nơi y nhìn lên gương mặt thân thuộc ,mặt tái tím hoàng hậu đã kiệt sức sau khi hạ sinh ?

Tư Niệm muốn nghĩ là thế

Từ phía sau một thân lão nữ tóc bạc phơi bước vào kế bên có một nô tì dìu dắt

" Điện....

Điện hạ thần rất đáng tiếc cho Hoàng Hậu nương nương "vừa nói xong lão nữ bước chậm lại gần chiếc giường đặt cây gậy tre chống đỡ mình ngồi xuống giường .

" Người đã qua không khỏi ...đứa trẻ trong bụng cũng khó lòng giữ lại "

Đôi hàng mi Tư Niệm rung lên nhẹ hàng lệ bắt đầu không tự chủ được chúng cứ thế rơi xuống y nâng bàn tay lạnh lẽo của nương nương mình lên khóc nất từng cơn nghẹn ngào.

Lão nữ kế bên cũng chẳng biết nói gì hơn chỉ biết im lặng nhìn lấy thân hoàng thượng rung lên bất lực

" hộc...hộc "

Tiếng thở dóc của một nữ nô tì khác chạy vào hoảng loạn ngưng thở vài nhịp y nói

" Điện hạ ...hoàng tử...

Hoàng tử được cứu rồi!

"

" cái gì...

Rõ ràng chính tay ta bế đứa bé ra khỏi thân thể...

Khụ khụ "

lão nữ hoảng hốt lên tiếng .Tư Niệm chẳng quan tâm y nói gì chạy thẳng về phía căn phòng nơi đang con trai y nằm vừa kịp đến tiếng khóc ngất thanh vang vọng niềm vui ngân tràn nước mắt Tư Niệm không kiềm chế chạy lại bế đứa bé trên chiếc giường nhỏ.

" Tạ ơn trời "

" Hoàng tử nhỏ chỉ ngạt thở một chút mà bọn họ đã bảo chết...

Thật chẳng nên trò" âm thanh phát ra sau chiếc rèm cửa thân quan phục to béo xuất hiện

Vừa bế đứa bé trên tay Tư Niệm quay sang nhìn thần quan

" Mạng Tề ...sao người biết con ta bị ngạt?"

Tư Niệm nhìn về phía Mạng Tề nói

Không nói gì Mạng Tề mỉm cười nhẹ bước lại phía Tư Niệm lấy tay kéo nhẹ lớp vãi giữ ấm cho đứa trẻ ra y nói

" hoàng tử vừa sinh do uống phải quá nhiều nước mẫu tình trong cơ thể Hoàng Hậu nương nương thôi lấy chúng ra là được "

Vừa nghe xong Tư Niệm nhìn xuống đứa con đang ngủ ngon trong tay mình y mỉm cười đau khổ y nói :

" Nàng ấy ra đi để lại cho ta đứa bé này, ta cũng không nên buồn hay u sầu nữa "

Nghe xong lời Tư Niệm nói khóe môi Mạng Tề cong nhẹ hắn nói

" Hoàng thượng anh minh , như thế mới xứng đáng cai vị Quốc ta

, ngài đã đặt tên cho đứa trẻ chưa ạ"

Tư Niệm mỉm cười nâng đứa trẻ trên tay lên nói :

" Kỳ Tâm...Vương Kỳ Tâm"

.

.

.

.

.

.

.

.

Hết Chap 1

* lời *

Lần đầu viết truyện mong mọi người góp ý
 
Duyên Ta Trời Định
Chap 2: Hai Thập Kỷ Cách Biệt Nhân Gian


Phía Đông của Hàn Kỳ Quốc được bao phủ bởi cánh rừng dài hơn trăm dặm ,nơi này âm khí nặng nề là nơi những linh hồn người khuất rất thích cư trú tuy không gây hại cho dân như âm dương cách biệt người khuất nên về thế giới của họ nhưng khi từ giã nhân gian một số linh hồn vẫn uất ức hay oán hận chúng sinh nổi hận thù kèm theo âm khí khu rừng không tránh khỏi việc chúng trở thành Tử Linh đến nước ấy thì thực sự lại gây họa.Đi xuyên qua tán lá một ảnh nhân xuất hiện bước đi chậm rãi qua từng khe đất lưng chừng xách trên khung xương củi được xếp ngăn nắp trên đầu được quắng quanh bởi một mảnh vải nâu che đi mái tóc bạch kim sặc sỡ, im lặng y bước tiếp về phía trước đi vào sâu xuất hiện một căn nhà lá xuống cấp , y bước lại gần khom người hạ đống củi vừa chặt được xuống đất đưa tay lấy ra một con cá từ đai xương gỗ ra " Ca ca...

Đệ về rồi "

Hướng tới cánh cửa cũng không hẳn là cửa chỉ là một tấm da thú treo ngang lên y đưa tay kéo tấm da lên bước vào trong nhà đơn giản chỉ mỗi chiếc bàn gỗ và hai cái ghế nhìn sang bên thì có một chiếc giường tre khá lớn đủ hay người nằm lên " A Huân , mừng đệ trở về "Phía sau nhà một giọng nói phát lên thân nam tử trong trang phục nâu nâu cũ cũ tay cầm một bát canh nhỏ nóng hung khói tiến lại gần y đặt bát canh lên bàn ngước mặt lên y mỉm cười nhẹ " ừm "Dẫn Huân đấy là tên y họ là gì Dẫn Huân cũng không biết y và Dẫn Sinh đều mồ côi cha mẹ họ nương tựa nhau sống sót trong khu rừng đầy âm khí này, nhưng có lẽ do ân phúc trời ban xung quanh ngôi nhà có một màn chắn vô hình nào đấy có thể là kết giới nó khiến cho bọn Tử Linh không vào được ,những oan hồn đôi khi chúng yếu ớt dưới nhật quanh nhưng đêm xuống là lúc chúng mạnh mẽ nhất hung bạo nhất chỉ cần căng mắt ra tập trung cũng có thể thấy được những oán khí đem bay lượng.Dẫn Huân ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đối diện với bát canh nóng y chậm rãi múc từng muỗn canh lên thổi nguội rồi đưa vào miệng, tiếp tục như thế y không nói gì phía cạnh bên Dẫn Sinh đang chống cằm nhìn y vui vẻ " Đệ thấy thế nào?

Ngon không?

"" Như thường lệ "Như thường lệ điều duy nhất y cho đó là khen có lẽ vì tính tình Dẫn Huân khá điềm đạm việc tung hô khen ngợi thái hóa không hợp với y cho lắm.

Dẫn Sinh nhẹ nhàng đưa tay lên xoa nhẹ vết sẹo trên trán Dẫn Sinh ,đã lâu từ trước Dẫn Sinh đã có vết sẹo này nhưng là khi nào ?

Y cũng chẳng nhớ vết sẹo to đến mức hủy hoại một phần ba gương mặt y một bên mắt trái y tổn thương nặng chuyển màu mắt sang tràm nhạt tuy không mù lòa có thể là may mắn ,phía mắt còn lại thì màu Lam Ngọc Bích đôi mắt không thần sắc vui hay buồn Dẫn Sinh rất thích nhìn vào mắt Dẫn Huân là do chúng thu hút đến mê hoặc.

Xoa xoa vào vết sẹo trên mặt y nói :" Vất vả cho đệ thật, hôm nào cũng phải đi hơn 3 dặm* qua thôn kia để bán củi lại còn phải tự chặt lấy "

(*Một dặm đường bên Trung Quốc tương đương 500m tính ra đi khoảng ~2km :v)" Ca ...nhìn và nói chuyện với người đang ăn rất bất lịch sử "Dẫn Huân tiếp tục ăn cho xong phần canh trong bát để lên bàn y nói " Nếu không làm thế sao huynh và đệ có thể sống được ,đây là nơi duy nhất ta có thể ở mười sáu năm nay rồi...

"Dẫn Sinh buôn tay xuống y nằm dài lên chiếc bàn mặt quay sanh phía Dẫn Huân " Màn chắn lại nhỏ hơn....

Ca e là sẽ có một ngày chúng ta phải rời khỏi đây "Dẫn Huân nhìn ra phía cửa khu rừng tuy đang buổi sáng nhưng vẫn u tối không lường ." rời khỏi đây...

Ca muốn đi đâu ?"

Dẫn Huân tiếp tục nói."

Ngoài kia còn đáng sợ hơn bọn Tử Linh này nhiều , con người ác cảm bon chen tham lam và vô tính ...."

Nói ngập ngừng Dẫn Huân cảm nhận được Dẫn Sinh đang buồn bã y không muốn rời nơi này nhưng ở lại cũng không xong hơn chục năm nay Dẫn Sinh chưa từng biết Thôn làng là gì con người như thế nào bên ngoài ra làm sao tất cả y chỉ nghe qua lời kể của Dẫn Huân mà hiểu biết y rất muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài phía sau cánh rừng này rất nhiều rất nhiều người như y và Dẫn Huân đang tồn tại."

Hôm nay đệ mua một cân cá chép này, ca thích không?

Chuyển sang chủ đề cho Dẫn Sinh quên buồn đôi mắt Dẫn Sinh lấp lánh nhìn con cá trên tay Dẫn Huân."

Thích thích "" Thế... ca Nấu cháo nhé lâu rồi đệ chưa ăn "Dẫn Huân mỉm cười nhẹ nhìn lấy tiểu ca ca đang ôm con cá trong vui mừng có thể đây là hình ảnh yên bình giản dị y không muốn mất nó y nhìn theo bóng Dẫn Sinh đi vào bếp không quên mang bát canh khi nãy dẹp vào .

Trời cũng đã buôn màn đêm xuống , Dẫn Huân thắp chiếc đèn dầu đặt lên bàn y cũng thuận thay thả chiếc da thú ngoài cửa xuống không quên buột chặt lại và nằm lên chiếc giường chờ buổi tối của Dẫn Sinh bất chợt một làng gió ớn lạnh thổi qua tung bay chiếc da thú y đã buột chặt trong lòng nổi lên một linh cảm khó chịu.

.

.

.

.

.

.

.

.

.Hết Chap 2 >
 
Duyên Ta Trời Định
Chap 3: Cuộc Trốn Chạy Trong Đêm


Trong ngôi nhà Dẫn Huân đang thu dọn hành lý y lấy những vật có ích và giá trị nhất trong ngôi nhà nhỏ xếp gọn vào trong tay nải rồi buột chặt lại, có lẽ họ muốn rời đi vào sáng mai bên trong bếp Dẫn Sinh đang đứng cạnh bếp đun sôi nồi cháo cá tay y chậm rãi cắt lá hành giọng ngân nga vài âm điệu.

"~~~A Huân, đệ giúp ca dọn chiếc bàn đi cháo sắp chính rồi "" Ân"Giọng nói Dẫn Sinh phát vang vọng khắp nhà nghe xong Dẫn Huân bắt đầu ngồi dậy dùng khăn lau lau quanh chiếc bàn cũ sắp xếp hai chiếc ghế ngăn nắp lại.

Trong khu bếp Dẫn Sinh vẫn đang ung dung công việc một linh cảm nào đó y cảm giác ai đang nhìn vào mình ,thuận mắt y nhìn xuống phía tay trái mình nơi bếp than lửa đang cháy rực.

Trước mắt y một câu bé tầm 7-8 tuổi đang đứng chăm chăm nhìn cậu tiểu tử mặt lên người bộ đồ nâu cũ ướt át rách rưới và....

Con mắt không tròng ngơ ngác nhìn Dẫn Sinh.

"......."

"......"

Im lặng "Hê"Tên nhóc ấy nhe miệng cười nụ cười dần to ra rách hai khoang miệng xé toạc lên tới mang tay bất chợt hàm răng dưới nó rơi xuống đất kêu " lộp bộp "" ôi "Nhìn thấy hàm răng mình rơi xuống tên tiểu tử ấy ngồi xuống nhặt lên nó chỉnh chỉnh cho cơ hàm chắt lại.

Dẫn Sinh vẫn im lặng mười mấy năm sống y rút hết kinh nghiệm bản thân phát đoán ra tên nhóc này...

Một Tử Linh "Aaaaaaaaaaaaaaaaa "Tiếng hét Dẫn Sinh to đến mức làm vài con chim khắp khu rừng một phen hú vía bay đi .

Dẫn Huân sau khi nghe được bỏ ngay tay chân đang lau bàn ghế xuống chạy ngay vào bếp.

" Ca Ca"Dẫn Huân hoảng hốt chạy vào vừa chạy đến cửa Dẫn Sinh đã ba hồn bảy vía cấm đầu chạy ra khỏi nhà , quá nguy hiểm đêm hôm khuya khoắt Tử Linh tràn lan y lại chạy ra ngoài phía sau lưng Dẫn Sinh đang chạy Dẫn Huân nhìn thấy được một luồng khí đen bám theo, y thầm nghĩ kết giới vô hiệu rồi sau Dẫn Huân nhăn nhó tay chụp lấy hai tay nải chạy theo Dẫn Sinh " Liều vậy "Phía trước Dẫn Sinh vẫn đang lo chạy mà không mở mắt nhìn đường tên Tử Linh vẫn bay lượn theo phía sau y."

Ngươi thấy ta sao?

Hí hí hí"Tên Tử Linh vừa bay vừa nói giọng nói trẻ con kèm theo nụ cười ma mị vang cả rừng."

TA KHÔNG THẤY NGƯƠI ,TA KHÔNG THẤY"Dẫn Sinh hét lớn y rẻ sang trái tiếp tục chạy chạy vòng vòng qua các góc cây từ phía sau Dẫn Huân phi công đến bám lấy thân thể Dẫn Sinh mà bế lên với Dẫn Huân khiêng cả bao đá củi lẻn xuống hằng ngày việc bế Dẫn Sinh như ăn cơm bữa.

Tên Tử Linh phía sau cười bay lên thẳng trước mắt Dẫn Sinh " Ôi~~~ ngươi còn nghe được ta nói, ngươi là gì?

Đạo sĩ à?

"Tên tiểu tử phía sau vừa nói xong dần dần bị cách khoảng ra xa có lẽ do Dẫn Huân chạy nhanh hoặc một vài lý do khác cảm giác Dẫn Sinh không còn hoảng loạn nữa y chạy chậm lại và thả Dẫn Sinh xuống đất ,sau khi tiếp đất Dẫn Sinh vẫn không khỏi run sợ thấy thế Dẫn Huân trấn an."

Đừng sợ....an toàn rồi "Dẫn Huân chỉnh hai tay nải trên vai lại y nắm tay Dẫn Sinh lôi đi đường về nhà e là đã xa chỉ còn cách làm liều rời đi trong đêm.Đến một đoạn phía xa xa trong lùm cây có tí ánh sáng lửa Dẫn Huân thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía Dẫn Sinh nói :" Ca ...chúng ta được cứu rồi, phía bên kia có người kìa""Thật không , nhưng....

Rừng này quanh năm ca chẳng thấy bóng người nào đằng này lại xuất hiện...

Hm"Dẫn Huân lôi Dẫn Sinh đi về phía ánh lửa" chúng ta đã chạy một đoạn khá xa ...e là sắp đến bìa rừng "Nói xong Dẫn Huân tách đám cây bụi ra trước mắt họ một đám nam nhân đô thân to lớn đầy sẹo rách nhìn chằm chằm hai người họ.

"......"

"......"

Không nghi ngờ gì hết chúng là sơn tặc đang ẩn trú trong rừng.

" BẮT CHÚNG LẠI "Một tên hét lên cả đám người còn lại cầm kiếm gương lên chạy về phía họ mồm hô to."

Ghaaaaa"Dẫn Huân thân nhanh bế Dẫn Sinh lên tiếp chạy ,thân thể Dẫn Sinh thập phần là yếu đi bộ một đoạn đường cũng than mệt huống chi là chạy, mà lại chạy đường núi Dẫn Sinh chỉ còn cách ôm chặt Dẫn Huân sao không cho rơi xuống giữa đường, chạy một hồi cắt được một đoạn bọn Sơn Tặc thì chia năm chia sáu ra tìm một tên Sơn Tặc đi lại phía nam nhân to lớn đang ngồi chờ chắc y là đại ca của chúng " Đại Ca bọn em tìm khắp nơi rồi không thấy ạ"Hắn chấp tay trước mặt cúi đầu nói.

Tên đại ca nghe thế bắt đầu có những biểu hiện nhăn nhó trên mặt người thở ra hơi nặng.

Thấy thế tên bẩm báo tiếp tục nói" Mà Đại Ca , em thấy bọn chúng nhìn bề ngoài có lẽ không giàu có gì cướp của chúng ....có có phải mất công không ạ"Nghe thế tên đại ca cười lớn " Ha ha ha , ngươi nghĩ Sơn Tặc chúng ta chỉ biết cướp bóc sao bắt chúng lại đem bán cho bọn Vương Gia cũng được lắm tiền đấy đặc biệt là tên tóc dài kia"Nghe thấy tên bẩm báo cũng chẳng biết nói gì hắn gượng cười giương mặt nịnh bợ khen ngợi tên đại ca tới tấp.

.

.

.

.

.

.

.Hết Chap 3 :Đ
 
Back
Top Bottom