Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng

Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng
Chương 10



Tối ba mươi Tết, ăn cơm xong, ngoài phố có hội đèn lồng, chúng ta cùng nhau ra ngoài ngắm nghía, sau đó ai về nhà nấy thức đêm đón giao thừa.

Trước khi ra cửa, mẫu thân ta cảnh cáo: “Vương Vân Sơ, qua năm con đã tròn mười hai, đừng có làm chuyện gì khiến ta phải mắng con đấy.”

“Vâng ạ.”

Ta ngoan ngoãn đi theo sau bà và phụ thân.

Phụ thân ta đang trò chuyện với Chu Thường Sơn.

Phụ thân nói: “Tiểu thư đích tôn nhà Lễ Bộ Thượng Thư thật sự rất tốt, con từ chối hôn sự này, quả là đáng tiếc.”

Ta dựng thẳng tai nghe ngóng.

Từ xa, Chu Gia Dung mua một chiếc đèn lồng hình con thỏ, khẽ nháy mắt ra hiệu bảo ta qua chơi cùng y.

Ta vừa định rút tay khỏi tay mẫu thân, bà đã ngay lập tức trừng mắt nhìn ta.

Ta chu môi tỏ vẻ không vui.

Bên kia, Chu Thường Sơn đáp: “Tiểu chất bây giờ một lòng lo việc công, thực sự không nghĩ đến chuyện tình cảm nữ nhi. Nếu cưới tiểu thư nhà người ta, e rằng cũng chỉ làm lỡ dở người ta, chi bằng đợi trưởng thành chín chắn hơn rồi hãy tính đến.”

30

Phụ thân ta vuốt râu tỏ vẻ tán thưởng.

Dẫu sao, phụ thân ta vốn là người hễ thấy ai học vấn uyên thâm, liền cho rằng lời nói của người ấy đều có đạo lý.

Chu Thường Sơn cũng mua một chiếc đèn lồng hình con thỏ, rồi đưa cho ta, nói: “Vân Sơ muội muội, đèn lồng này để muội cầm soi đường, tránh bị vấp ngã.”

Ta nhìn chiếc đèn lồng, lại nhìn huynh ấy, lắc đầu nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Mẫu thân ta tức giận, mạnh tay nhéo ta một cái, ta đau quá kêu lên: “Đau quá! Sao lại làm vậy? Không phải mẫu thân đã dạy con thế sao?”

Mẫu thân liền vỗ ta một cái, bảo: “Đó là nói với người ngoài, còn Thường Sơn ca ca là đệ của tẩu tẩu con, tức là ca ca của con. Ca ca đưa đèn lồng cho muội muội, tất nhiên có thể nhận.”

Ta lập tức cười tươi: “Cảm ơn Thường Sơn ca ca.”

Ta quay sang mẫu thân, nói: “Vậy mẫu thân, con đi tìm đệ đệ của tẩu tẩu là Gia Dung chơi nhé, y cũng là đệ đệ của con mà!”

Chu Gia Dung thấy ta cuối cùng cũng được tự do, liền vui vẻ kéo tay áo ta, dẫn ta đi xem đoán đèn đố, lại mua cả đường nhân.

Chúng ta mua không biết bao nhiêu món ăn vặt và đồ chơi, đến nỗi bụng ta như muốn vỡ tung.

Vài ngày sau, mẫu thân ta nói bà muốn đến huyện Đại Hà chăm sóc Đậu Phụ cô nương.

Ta và phụ thân kinh ngạc nhìn bà.

Mẫu thân bảo: “Lần sinh đầu tiên của con bé là do ta chăm sóc. Lúc ấy bà mụ cũng là người có kinh nghiệm. Giờ nếu mẫu thân của Nguyên Bảo ở huyện Đại Hà có xảy ra chuyện gì bất trắc, thì biết làm sao đây?”

Thực ra, sinh con đúng là việc nguy hiểm.

Rất nhiều phụ nữ vì sinh nở mà mất mạng.

31

Mẫu thân ta mang theo bà mụ trước kia, lại chuẩn bị thêm nhiều loại dược liệu, dẫn theo mấy gia nhân, thật sự đến huyện Đại Hà.

Phụ thân ta mặt mày khó chịu, nói với ta: “Mẫu thân con không cần chúng ta nữa rồi.”

Ta lập tức có chút hoảng sợ.

Phụ thân dẫn ta ra ngoài tiệm ăn, miệng thì nói một cách trái lòng: “Không ai quản, thật tốt!”

Trong lòng ta không khỏi hối hận, lẽ ra nên năn nỉ mẫu thân đưa ta theo cùng.

Ta không muốn ở nhà với phụ thân, chỉ hai người bọn ta, lạnh lẽo vô cùng.

Ban ngày phụ thân phải đi làm, tan học về, trong nhà chỉ còn lại ta và một đám gia nhân.

Mãi đến hơn nửa năm sau, mẫu thân ta mới trở lại.

Lần này, đi cùng mẫu thân về còn có cả Nguyên Bảo.

Mẫu thân rất đắc ý, nói rằng may nhờ bà dẫn bà mụ đi, nếu không, Đậu Phụ cô nương thật sự đã gặp nguy hiểm. Thai vị không đúng, phải dựa vào kinh nghiệm của bà mụ mới xoay được thai về vị trí đúng, nhờ vậy mới sinh hạ bình an.

Khiến ca ca ta sợ đến mức bật khóc.

Nhớ lại lần Đậu Phụ cô nương sinh Nguyên Bảo, hình như rất thuận lợi. Khi đó ta và Chu Gia Dung ra ngoài tìm phụ thân ta, báo tin tẩu tẩu sắp sinh. Kết quả quay về, liền thấy một cậu bé mập mạp ra đời.

Lần này, Đậu Phụ cô nương lại sinh một đứa nhi tử, đặt nhũ danh là Chiêu Tài.

Ta ôm chặt lấy mẫu thân không buông, Nguyên Bảo lại ôm chặt lấy ta không rời.

Các huynh đệ Chu gia đến ăn cơm, ngắm Nguyên Bảo, và nghe tin tức về Đậu Phụ cô nương.

32

Thời gian thoáng chốc đã trôi qua ba năm.

Ca ca ta cuối cùng cũng có chút thành tựu, được Hoàng thượng hài lòng, điều trở về kinh thành, nhận chức tại Hộ bộ, làm một viên Ngoại lang cấp thấp nhất. Tuy là vị trí khiêm tốn, nhưng cũng coi như được thăng chức.

Ca ca mang theo Đậu Phụ cô nương và Chiêu Tài trở về, cả nhà ta còn vui mừng hơn cả tết.

Đậu Phụ cô nương thao thao kể lại sự tích của ca ca ta.

Hóa ra, huyện Đại Hà vốn rất nghèo, thuế má thường xuyên không nộp đủ.

Hơn nữa, trong vùng còn xuất hiện một nhóm sơn tặc.
 
Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng
Chương 11



Sau khi ca ca ta đến, huynh ấy đích thân dẫn mọi người khai hoang thêm ruộng đất. Cứ ba ngày, huynh lại viết một phong thư khóc than kể khổ gửi cho ân sư là Hộ bộ Thượng thư, cầu xin ông nói giúp để xin miễn giảm thuế má.

Còn về đám sơn tặc trên núi, ca ca hai lần chiêu an, hứa rằng chỉ cần bọn họ đồng ý khai hoang, đất khai khẩn sẽ để họ tự canh tác.

Những kẻ không chịu đầu hàng, huynh liền dẫn binh lính đi dẹp loạn, g.i.ế.c hơn mười tên sơn tặc.

Ngoài việc trồng trọt, ca ca ta còn vay tiền từ tẩu tẩu và mẫu thân, mua hơn chục con lợn nái và vài con lợn đực giống. Lợn giống thuộc quyền quản lý của nha môn, ca ca ta mời nông dân đến nuôi.

Khi lợn giống đẻ con, heo con sẽ được bán rẻ lại cho nông dân, nhờ vậy mà dân chúng không chỉ có lương thực từ ruộng đồng, mà còn có lợn để bán kiếm tiền hoặc ăn thịt.

Chu Gia Dung lập tức hỏi: “Lỡ như có dịch cúm lợn thì làm thế nào?”

33

Đậu Phụ cô nương mím môi cười: “Phương pháp này là do Thường Sơn nghĩ ra. Thường Sơn đã gửi vài quyển sách đến, trong đó có cách phòng ngừa bệnh dịch lợn. Hơn nữa, phải nuôi lợn tách biệt nhau, không cho chúng tiếp xúc để tránh lây nhiễm. Nếu có con lợn nào c.h.ế.t vì bệnh, phải lập tức dùng vôi bột dọn sạch chuồng, như vậy sẽ hạn chế lây lan sang các con khác.”

Chu Tắc Lan thì thầm: “Như vậy phân bón cũng nhiều hơn, còn có thể làm cho đất hoang màu mỡ hơn.”

Đậu Phụ cô nương gật đầu nói: “Đúng vậy, thực ra một vấn đề lớn ở huyện Đại Hà là lười biếng. Rất nhiều người thích ăn chơi lười làm, cờ b.ạ.c tràn lan, cho nên Diệu Tổ đã đóng cửa sòng bạc, cấm cờ bạc. Nhà nào còn để đất hoang, sẽ bị đánh đòn, nhờ vậy mà mọi thứ mới khởi sắc được.”

Không ngờ ca ca ta làm chức huyện lệnh lại có thể tạo nên một danh tiếng như vậy.

Giờ đây nhìn ca ca, cũng có vẻ chững chạc hơn, có dáng dấp của một quan chức.

Nguyên Bảo đi học về, Đậu Phụ cô nương ôm lấy nó, khóc một trận thật dài.

Nguyên Bảo lúc bốn tuổi trở về, vì đã đến tuổi học chữ, ở huyện Đại Hà không có thầy giỏi, mẫu thân ta liền đưa nó về, giờ nó đã bảy tuổi, mặc bộ y phục học trò nghiêm chỉnh, mang theo cặp sách, đi lững thững về nhà, dáng vẻ thanh tú, dễ thương như ngọc, khi thấy mẫu thân ôm nó chặt, nó ngơ ngác, rồi nhìn mẫu thân, ánh mắt đầy cầu cứu nhìn ta.

Lòng ta như tan chảy, đưa tay vỗ vỗ má nó: “Nguyên Bảo, mẫu thân con về rồi!”

Nguyên Bảo ngẩn người một lát, rồi nhìn kỹ khuôn mặt đẫm lệ của Đậu Phụ cô nương, cuối cùng òa lên khóc nức nở.

34

Mẫu thân ta đi dặn dò bếp chuẩn bị những món ăn mà tẩu tẩu và ca ca yêu thích.

Ca ca đi thăm sư phụ của mình.

Phụ thân ta ở phòng khách, trò chuyện với vài người huynh đệ của Chu Thường Sơn.

Đậu Phụ cô nương dẫn theo Nguyên Bảo và Chiêu Tài về phòng của họ, ta cũng theo sau.

Hiện tại, Đậu Phụ cô nương yêu thương Nguyên Bảo nhất, cứ ôm chặt đứa trẻ bảy tuổi không rời.

Ta ôm Chiêu Tài, đùa nghịch với đứa trẻ hai tuổi.

Chiêu Tài chưa từng gặp ta, nhưng không hề sợ lạ, chỉ có vẻ ngượng ngùng. Ta bảo nó gọi ta là cô cô, nó ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Đôi mắt đen láy, làn da trắng muốt, môi đỏ như son, trông thật đáng yêu và vui tươi.

Ta ôm nó hôn lấy hôn để.

Những người hầu đứng chỉnh tề, Đậu Phụ cô nương hỏi thăm về việc học của Nguyên Bảo, rồi lại hỏi liệu nó có nhớ mẫu thân hay không...

Nhìn thấy Đậu Phụ cô nương như vậy, ta mới cảm thấy việc làm mẫu thân quả thật không dễ dàng.

Mẫu thân ta lúc đầu nói việc đưa Nguyên Bảo về, một là vì nó sắp bắt đầu học chữ, không thể học ở nơi quê mùa nghèo khó, đây cũng là ý của Đậu Phụ cô nương. Hai là, khi ấy bọn thổ phỉ chưa bị tiêu diệt hết, Nguyên Bảo đã từng bị bắt cóc, chuyện này không ai hay biết, chỉ là mẫu thân ta đã lấy tiền chuộc đưa Nguyên Bảo về. Ba là, Đậu Phụ cô nương vừa sinh Chiêu Tài, hầu hết tâm tư đều dành cho Chiêu Tài, Nguyên Bảo có vẻ tội nghiệp, mẫu thân ta nhìn thấy liền rất đau lòng…

35

Khi Nguyên Bảo vừa mới quay về, nó vẫn hay tìm mẫu thân.

Nhưng trẻ con dễ quên, ngày nào cũng chơi với ta, nhanh chóng nó đã quên đi.

Chúng ta cũng thường xuyên nói với nó rằng mẫu thân nó sắp trở lại, nó hiểu rằng mình có phụ thân có mẫu thân có đệ đệ, nhưng tất cả bọn họ đang ở nơi khác, qua một thời gian sẽ quay về.

Nguyên Bảo khóc một hồi rồi thôi, sau đó cất tiếng trong trẻo mà rõ ràng kể lại những bài học mà Đậu Phụ cô nương đã dạy, bình thường hay làm gì.

Khi ta đang dỗ dành Chiêu Tài chơi với chiếc quạt, thì ca ca ta bước vào, theo sau là Chu Gia Dung.

Chu Gia Dung nháy mắt với ta.
 
Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng
Chương 12



Ca ca ta và Đậu Phụ cô nương đều chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Bảo, ta liền ôm Chiêu Tài, khẽ lẻn ra ngoài.

Chu Gia Dung nhận lấy Chiêu Tài, đung đưa hai lần rồi vui vẻ nói: "Đi thôi, cữu cữu và cô cô sẽ đưa con đi chơi!"

Chiêu Tài mơ màng nhìn ta, rồi lại nhìn Chu Gia Dung, cuối cùng quay lại nhìn khu vườn nhà ca ca ta, ngậm ngón tay như đang suy nghĩ.

Ta cười lớn: "Biểu hiện của nó giống như đang nghĩ liệu chúng ta có phải là người bắt cóc trẻ con không?"

Chu Gia Dung cười đáp: "Chẳng phải chúng ta giống như đang bắt cóc trẻ con sao?"

Ta lên chiếc thuyền nhỏ trên hồ trước, Chu Gia Dung liền đưa Chiêu Tài cho ta rồi lên thuyền, chèo mái chèo ra khơi.

36

Chiêu Tài ngơ ngác nhìn nước hồ, gọi ta một tiếng: "Cô cô?"

Ta véo nhẹ vào mặt nó: "Cô cô sẽ đưa con đi hái sen chơi."

Nó cười một chút, dễ thương vô cùng.

Ở sau vườn nhà ta có một cái hồ, bên trong là một đầm sen, mùa hè hoa sen nở đẹp nhất.

Nếu chỉ có mình ta, chắc chắn không dám đi hái sen, nhưng lần này có Chu Gia Dung, chắc chắn sẽ đi, huống chi còn có thể khiến Chiêu Tài vui vẻ.

Những chiếc lá sen xanh mướt, hoa sen nở to và nhiều vô cùng.

Chiêu Tài kêu lên một tiếng, nhìn ngắm rất chăm chú.

Ta ôm nó, nó vội vàng kéo một bông sen, rồi ngồi lên đùi ta, chăm chú ngắm từng cánh hoa sen, cuối cùng nói: "Mang về cho mẫu thân, mẫu thân thích."

Chu Gia Dung đột ngột vỗ mái chèo, thúc giục thuyền chạy nhanh hơn, lớn tiếng nói: "Cẩn thận, bây giờ chúng ta bị cá mập đuổi, phải chạy trốn thôi!"

Chiêu Tài hét lên một tiếng rồi lập tức cười lớn.

Khi chúng ta lên bờ, nó liền tự mình chạy tới muốn chơi cùng chúng ta, nói đưa nó về với mẫu thân, nó cũng do dự một lúc, cuối cùng nói: "Cô cô, chúng ta đi chơi thôi."

Chu Gia Dung đáp: "Đi thôi, cữu cữu đưa con đi tìm trứng chim!"

Chưa kịp bước vào rừng, tiếng ho của mẫu thân ta đã vang lên.

37

Đậu Phụ cô nương nắm tay Nguyên Bảo, Nguyên Bảo vội vàng chạy lại, nói: "Cô cô, tổ mẫu tìm các người lâu rồi! Sắp đến giờ ăn cơm rồi!"

Ta ngượng ngùng gọi mẫu thân: "Mẫu thân."

Mẫu thân ta hiện tại đang giúp ta xem xét mối mai, phụ thân ta đề nghị kết thân với Chu gia, gả ta cho Chu Gia Dung.

Phụ thân ta nói: "Chúng nó lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt, coi như là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ ngày nào cũng muốn chơi với nhau, gả con cho nó cũng không có mẹ chồng gây phiền phức, ta thấy thế cũng khá tốt."

Mẫu thân ta không đồng ý: "Chu gia có ba anh em, đại ca ca là một người tài, tương lai sẽ có sự nghiệp rộng mở, nhị ca ca thì học vấn tốt, việc đỗ đạt là sớm muộn, chỉ có đứa thứ ba này, chỉ muốn làm thương nhân. Thương nhân là nghề bị coi thường nhất, ta không muốn con gái ta sau này bị người khác coi thường, càng không muốn con cái của chúng sau này cũng phải chịu cảnh thấp kém.”

“Hơn nữa, người làm ăn chỉ biết lợi ích, không chú trọng tình cảm, ông thấy đấy, giờ hắn đã ngày ngày chạy ra ngoài, sau này gả con cho hắn, con ông sẽ phải sống một mình hay là theo hắn lang bạt khắp nơi?"

Bọn họ hoàn toàn không hỏi ý kiến ta.

Ta thì nghĩ gả cho Chu Gia Dung cũng tốt, hắn mượn tiền của Chu Thường Sơn, đi một chuyến đến Giang Nam và Đại Mạc, về nhà đã kiếm được mấy nghìn lượng bạc.

Y còn mua cho ta một chiếc trâm vàng, mua cho Nguyên Bảo và Chiêu Tài mỗi đứa một chiếc khóa vàng dài.

Hơn nữa, Chu Gia Dung cũng không phải lúc nào cũng làm việc buôn bán ngoài kia, y nói y hiện tại muốn tích lũy vốn, khi đủ tiền sẽ làm nghề buôn gạo và mở quán rượu.

Ta rất tin tưởng y.

38

Dù sao thì mẫu thân ta cũng không ưa Chu Gia Dung, dù y có lấy lòng mẫu thân đến đâu, mẫu thân vẫn cảm thấy Chu Gia Dung không sánh bằng hai người ca ca của hắn.

Chu Gia Dung nói, đợi Đậu Phụ cô nương trở về, nhờ nàng ấy nói chuyện với mẫu thân ta, xem có thể thuyết phục mẫu thân đồng ý việc chúng ta thành hôn hay không.

Bữa cơm rất náo nhiệt, mẫu thân ta ôm Chiêu Tài, không rời tay một phút, còn Đậu Phụ cô nương thì không ngừng gắp thức ăn cho Nguyên Bảo.

Chúng ta quấn quýt đòi ca ca ta kể chuyện ở huyện Đại Hà.

Ca ca ta kể vài chuyện vui, rồi không quên đưa tay cho ta xem, nói: "Vương Vân Sơ, muội xem tay ta, giờ làm nông nên tay đầy vết chai, còn muội, suốt ngày ở nhà hưởng thụ, lại còn làm mẫu thân tức giận! Sao lại mặt dày thế?! Sau này gả đi rồi, mẹ chồng ít nhiều cũng phải dạy muội chút quy củ, muội đừng có mà khóc lóc chạy về."

Mẫu thân ta liếc nhìn ca ca ta một cái, huynh ấy không thấy, Đậu Phụ cô nương kéo tay huynh ấy, huynh ấy lập tức ngừng lại, đổi chủ đề, nói: "Đại cữu cữu, khi nào thì cưới thê đây? Ta nói, nam nhi phải thành gia trước rồi mới lập nghiệp, đừng để đến khi già rồi vẫn còn cô đơn."
 
Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng
Chương 13



Thật là chẳng ăn nhập gì cả.

Trước đây Chu Thường Sơn có một bằng hữu trong triều muốn gả nữ nhi cho hắn, nhưng cuối cùng cô nương đó bỏ nhà theo người khác, dù chuyện này không lan rộng, gia đình kia tuyên bố rằng nữ nhi đã c.h.ế.t vì bệnh, nhưng Chu Thường Sơn sau đó cũng không đề cập gì đến việc lấy thê nữa.

39

Mọi người đều nhìn về phía Chu Thường Sơn, Chu Thường Sơn nói: "Đang cân nhắc tìm người phù hợp."

Ta trông thấy ánh mắt của mẫu thân sáng bừng lên.

Lúc này, Nguyên Bảo đang cầm chén trà uống.

Ta vội nói: "Đừng uống trà! Buổi tối con sẽ không ngủ được đâu."

Đậu Phụ cô nương liền vội vàng dọn chén trà trước mặt nó đi.

Câu chuyện lại xoay sang chuyện khác, mọi người cùng nhau kể những chuyện cười về Nguyên Bảo và Chiêu Tài.

Chờ đến khi ăn cơm xong, các nam nhân vẫn ngồi uống trà nói chuyện. Ta đi theo Đậu Phụ cô nương, dẫn hai đứa trẻ ra sau viện rửa mặt.

Nhũ mẫu tắm rửa cho hai đứa trẻ, Đậu Phụ cô nương đứng bên cạnh, ánh mắt rưng rưng lệ, rồi quay sang nói với ta: "Tiểu muội, giờ muội lớn hơn nhiều rồi, may nhờ có muội và mẫu thân giúp ta chăm sóc Nguyên Bảo."

Ta vội xua tay: "Tẩu tẩu, nhờ tẩu đem Nguyên Bảo về đây bầu bạn với muội thì đúng hơn! Tẩu không biết đâu, khi tẩu đi rồi, muội buồn chán biết bao. Nhất là khi mẫu thân đến huyện Đại Hà, muội với phụ thân chán đến sắp mốc meo cả người."

Ta lại nói: "Tẩu tẩu, buổi tối Nguyên Bảo không được uống trà, nếu không sẽ không ngủ được. Đệ ấy không ăn được gạo nếp, nếu không sẽ khó tiêu mà đau bụng. Sáng sớm dậy sẽ cáu kỉnh, nhưng chỉ một lát là hết. Khi ngủ không thể để đèn cầy tắt, nếu không thức giấc sẽ sợ bóng tối. Đệ ấy làm bài tập rất nhanh, chỉ là thiếu chút kiên nhẫn, cần phải nhắc từ từ mà làm. Không thể để đệ ấy chạm vào cây cỏ, trên người sẽ nổi mẩn đỏ."

Ừm, nói đến đây, bệnh của Nguyên Bảo quả thật không ít.

Chậc…

Tên nhóc thối này.

40

Vì ca ca ta đã trở về, Nguyên Bảo đương nhiên không thể tiếp tục ngủ cùng ta được nữa.

Ban đầu, thằng nhóc vốn ngủ một mình, nhưng thường xuyên bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, lại là người bám ta nhất. Ta thấy mềm lòng nên cho phép nó ngủ cạnh mình.

Một khi đã ngủ chung, liền trở thành một cái đuôi nhỏ theo ta mãi.

Bận rộn cả ngày, mệt đến rã rời. Đợi đến khi ta trở về tiểu viện của mình, rửa mặt xong xuôi, chui vào chăn thơm tho mềm mại, cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Ta lấy viên dạ minh châu dưới gối ra chơi, chơi một hồi lại nghĩ: Nguyên Bảo giờ theo mẫu thân ngủ, không biết có quen không.

Liền gọi nha hoàn vào, dặn rằng: "Mang cái này sang cho đại thiếu phu nhân. Nếu công tử nhỏ Vương gia khóc, hãy dùng cái này dỗ dành nó. Nếu không khóc, thì đừng quấy rầy."

Nha hoàn tiến vào, nhận lấy viên dạ minh châu rồi đi.

Ta ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Đang ngủ say, bỗng bị tiếng khóc ầm ĩ đánh thức.

Nha hoàn bên ngoài mở cửa bước vào, theo sau là Đậu Phụ cô nương, đang bế Nguyên Bảo khóc thút thít, thở không ra hơi.

Nguyên Bảo trông thấy ta, lập tức dang rộng hai tay, khóc lóc thê thảm đến nỗi khiến người ta giật mình kinh hãi. Ta vội vàng ôm lấy nó, nhẹ nhàng vỗ về, hỏi: "Có phải gặp ác mộng rồi không?"

41

Nguyên Bảo nằm trong lòng ta, nức nở từng tiếng.

Đậu Phụ cô nương nói: "Lúc đầu nó đã ngủ rồi, nhưng chẳng bao lâu lại tỉnh, dỗ kiểu gì cũng không chịu nín... Chiêu Tài cũng khóc theo, đúng là một đầu hai mối lo."

Cuối cùng, Nguyên Bảo lại ngủ cùng ta.

Ta khẽ hỏi: "Nguyên Bảo, chẳng phải con rất mong mẫu thân trở về sao? Sao giờ lại khóc?"

Nó chơi với viên dạ minh châu trong tay, thần sắc ngẩn ngơ, rồi vùi đầu vào lòng ta, không nói lời nào.

Đứa nhỏ này, hẳn là trong lòng đang có tâm sự.

Hiện giờ Chu Gia Dung đường đường chính chính thường xuyên tới nhà chúng ta, mỗi lần đều mang theo rất nhiều thứ thú vị.

Có lúc là diễn kịch bóng, có khi lại là diều, tóm lại, chơi gì cũng vui cả.

Ban đầu, Nguyên Bảo và Chiêu Tài không thân thiết lắm, nhưng khi chúng ta chơi trò chơi, Nguyên Bảo và Chiêu Tài chung đội, hễ Nguyên Bảo sốt ruột liền quát: "Chiêu Tài, đừng có ngốc nghếch!" Chiêu Tài chỉ biết cười khờ khạo với nó. Nguyên Bảo không còn cách nào, đành kéo theo đệ đệ cùng phối hợp để đấu với hai người lớn bọn ta.

Đậu Phụ cô nương thầm nói với ta: "Trước kia tẩu cứ nghĩ mình làm rất tốt, nuôi lớn đệ đệ, chăm sóc bọn chúng, chẳng cần phải lo lắng gì, đứa nào cũng hiểu chuyện. Bây giờ lại cảm thấy mình có lỗi với Nguyên Bảo, dường như nó không còn gần gũi với tẩu nữa."

Ta nghĩ hẳn là do chuyện năm xưa Nguyên Bảo bị bắt cóc, để lại bóng đen lớn trong lòng nó. Mặc dù có lẽ nó không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng đối với những thay đổi trong hoàn cảnh, nó vô cùng nhạy cảm. Huống hồ, mấy năm nay lại phải xa cách Đậu Phụ cô nương...
 
Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng
Chương 14



Chuyện này, ta thực sự không biết phải làm sao.

Khi ấy, việc đưa Nguyên Bảo trở về cũng là kết quả từ nhiều lý do cân nhắc cùng nhau. May thay, nó vẫn còn muốn thân cận với Đậu Phụ cô nương, chỉ là hiện giờ chưa đủ gần gũi mà thôi.

Ca ca ta thì lòng dạ rộng lớn, chẳng buồn lo lắng những chuyện thế này.

42

Ca ca ta giờ đã vào Hộ bộ, mỗi ngày đều phải trực, thường sáng sớm đi, chiều muộn hoặc tối mới về.

Huynh ấy không phải đi đâu chơi bời, mà là ban ngày phải làm việc theo sự phân phó của thượng cấp, ban đêm lại lật xem những hồ sơ cũ. Ở nhà, huynh ấy cũng thường vùi đầu vào đống văn thư.

Mỗi khi ca ca ở nhà, huynh ấy lại lôi Nguyên Bảo vào thư phòng để đọc sách.

Ta đành chỉ còn cách chơi cùng Chiêu Tài.

Chiêu Tài không nhạy cảm như Nguyên Bảo, lại có chút ngây ngô. Chọc ghẹo nó một lần, nó mắc bẫy; lần sau lại chọc ghẹo, nó vẫn mắc bẫy như cũ, rồi còn ngờ nghệch cười với người khác.

Ta nói với Đậu Phụ cô nương: "Tẩu tẩu, đến lúc muội xuất giá, tẩu cho muội chút của hồi môn nhé."

Đậu Phụ cô nương dừng tay, ngừng khâu áo cho Nguyên Bảo, ánh mắt đầy hứng thú nhìn ta: "Ồ, muội nói đi, chỉ cần tẩu có, ta đều cho muội."

"Vậy tẩu tặng muội một đứa nhi tử đi, Nguyên Bảo hay Chiêu Tài cũng được, muội đều thích cả. Tẩu cho muội một đứa được không?"

Đậu Phụ cô nương chạm ngón tay vào trán ta: "Không đứng đắn chút nào, nếu muội thích, cả hai tẩu đều cho muội."

Ta cười khúc khích.

Nàng vừa khâu áo vừa tùy ý hỏi: "Muội thích ai à?"

"Thích tam đệ của tẩu đó, nhưng mà mẫu thân không cho muội lấy y."

Ta nhún vai, làm ra vẻ bất lực.

Nàng lắc đầu cười: "Hai đứa nhỏ các ngươi, biết gì là thích?"

"Chúng ta nhìn thấy thứ gì hay ho, đều muốn chia sẻ cho nhau, sao lại không biết?"

Nàng chỉ cười, không nói gì.

Ta hỏi nàng: "Thế hồi đó, tẩu có thích ca ca của muội không? Tẩu còn đánh huynh ấy nữa, chứ muội chưa từng đánh Gia Dung đâu."

Đậu Phụ cô nương mím môi cười, nói: "Khi ấy ca ca muội đến, thật ra trong lòng tẩu vui lắm, nhưng không muốn để người khác phát hiện ra tẩu ngại ngùng. Lúc huynh ấy đi rồi, trong lòng tẩu cứ nghĩ mãi về huynh ấy. Có lúc lại cảm thấy hai người xa cách quá, chẳng có hy vọng gì, tẩu còn lén khóc nữa. May mắn mẫu thân không chê tẩu, lại đối tốt với tẩu như vậy. Muội và tam đệ của tẩu không giống như tẩu và ca ca muội đâu. Muội có nghĩ đến y không?"

"Đương nhiên là có, nhưng muội không khóc, bọn muội đều chỉ nghĩ đến những chuyện vui vẻ thôi."

Nàng lại hỏi: "Vậy mẫu thân không cho muội lấy y, muội cảm thấy thế nào?"

Ta nhún vai, làm mặt quỷ: "Còn có thể làm sao? Trong nhà đều là mẫu thân làm chủ, giờ còn có tẩu giúp mẫu thân làm chủ, phụ thân và ca ca cũng chẳng dám nói gì. Muội còn có thể làm gì nữa? Thôi đi, dù sao họ cũng sẽ không hại muội."

Ta vỗ vỗ tay nàng, làm ra vẻ già dặn, thở dài: "Tẩu tẩu, muội không giống tẩu. Tẩu lúc còn là cô nương đã quản lý mọi chuyện trong nhà gọn gàng đâu ra đấy, sau lại gả cho ca ca muội, sinh cho nhà chúng ta hai nhi tử, đã là đại công thần rồi. Hai nhi tử lại còn thông minh lanh lợi, tẩu còn quản lý cửa hàng phát đạt. Giờ ai cũng khen mẫu thân có mắt nhìn. Còn nhìn muội đi, mỗi ngày ngoài bị mắng thì chỉ biết dẫn Nguyên Bảo đi chơi khắp nơi. Muội còn biết làm gì nữa chứ? Nếu không phải vì muội quá bất tài, mẫu thân hiện tại cũng chẳng phải lo lắng chuyện tìm nhà chồng cho muội như thế này. Người vừa không muốn muội gả thấp, lại sợ muội trèo cao bị nhà người ta chèn ép. Muội còn dám nói gì trước mặt người sao?"

Đậu Phụ cô nương chỉ lắc đầu.

43

Lúc ta và Chiêu Tài đang chơi nhảy ô, ca ca ta cõng Nguyên Bảo trên vai bước tới.

Ta hỏi huynh ấy: "Ca, huynh làm gì thế? Hôm nay có rảnh không, đi nào, chúng ta ra phố mua bánh ăn."

Chiêu Tài đứng bên nhìn, mắt tròn xoe, còn nuốt nước miếng.

Nguyên Bảo lập tức nói: "Phụ thân, bánh ngon lắm."

Ca ca ta đặt Nguyên Bảo xuống, rồi nói: "Đại cô nương nhà chúng ta, mẫu thân mỗi ngày đều vì muội mà lo nghĩ, muội còn ăn uống nổi sao?"

Ta cười hì hì: "Muội ăn hay không cũng chỉ là một ngày thôi mà. Hơn nữa, người cũng đâu có hỏi ý kiến muội, muội có thể làm gì chứ?"

"Muội không tự mình đi nói được à?"

"Hầy, ca ca, muội đâu muốn làm mẫu thân bực mình rồi lại bị phạt quỳ trong từ đường. Thôi nào, đi đi đi, chúng ta ra ngoài chơi."

Lúc đi đến cổng, vừa hay thấy phụ thân và mẫu thân ta tươi cười đưa Chu Thường Sơn ra ngoài.

Đang buổi chiều, hôm nay huynh ấy nghỉ, sao lại ở đây?

Nguyên Bảo chạy tới trước, gọi: "Cữu cữu!" Chiêu Tài cũng chạy theo.

Mẫu thân ta hỏi: "Nguyên Bảo, Chiêu Tài, hai đứa định làm gì thế?"
 
Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng
Chương 15: Hoàn chính văn



"Thưa tổ mẫu, bọn cháu lên phố mua bánh ăn."

Mẫu thân ta lần này không trách ta, còn cho Nguyên Bảo và Chiêu Tài chút bạc.

Ca ca ta hỏi Chu Thường Sơn: "Đại cữu, sao tới đây không qua chỗ ta ngồi chơi?"

Chu Thường Sơn đáp: "Có việc chính sự."

Ca ca ta cười: "Hầy, chẳng lẽ bàn chuyện công việc ở chỗ ta lại không phải chính sự sao?"

Chúng ta cùng đi dạo phố, Chu Thường Sơn vậy mà không thấy phiền, còn đi theo, đúng là chuyện hiếm thấy.

Đợi ăn uống no nê xong, bọn ta quay về nhà.

Cả nhà nhìn ta bằng ánh mắt đều kỳ quái.

44

Ta cười hì hì: "Sao thế? Định tìm cho ta một phò mã hoàng thân quốc thích à?"

Mẫu thân ta sắc mặt liền trầm xuống: "Còn nói bậy, ta khâu miệng con lại bây giờ!"

Ta le lưỡi, làm mặt quỷ.

Theo lệ triều đình, nếu con gái nhà quan lại đến 16 tuổi mà chưa gả chồng, thì phải nhập cung tham gia tuyển tú.

Vậy nên, trước 16 tuổi ta nhất định phải xuất giá, ít nhất cũng phải định hôn ước.

"Vậy là ai đây?"

Ta quay sang nhìn phụ thân, ông ấy là người giấu chuyện kém nhất.

Ông vuốt râu, nói: "Là huynh đệ bên nhà tẩu tẩu con."

"Ồ! " Ta mở to mắt: "Chu Gia Dung sao?!"

Phụ thân mặt liền sa sầm: "Đừng có nói bậy! Hai đứa các con chỉ là lũ trẻ con, là Thường Sơn. Gả cho người lớn tuổi hơn, y sẽ biết thương con."

???

???

???

Ta và Chu Gia Dung ngồi xổm ở góc tường, thở dài ngao ngán.

"Thôi, cũng được, sau này chúng ta vẫn thường xuyên được chơi cùng nhau." Ta nói.

Chu Gia Dung tiếp tục thở dài, liếc nhìn ta một cái, không nói lời nào, lại cúi đầu nhìn đất.

"Ta có chút sợ." Ta nói: "Ca ca ngươi có vẻ nghiêm túc lắm, ta mà gả cho huynh ấy thì sau này phải nói năng thế nào đây?"

Chu Gia Dung đáp: "Ta cũng sợ ca ca ta. Ta cũng không biết. Hay là..."

Hắn liếc nhìn ta, ngập ngừng rồi cuối cùng hạ quyết tâm: "Hay là chúng ta bỏ trốn đi."

Ta vỗ đầu y một cái, nói: "Ngươi đang nghĩ gì vậy? Nếu chúng ta bỏ đi, ca ca ngươi còn mặt mũi nào, phụ mẫu ta e rằng tức c.h.ế.t mất, cả nhà đều bị chọc giận đến không chịu nổi."

Y lại tiếp tục thở dài.

45

Hạ nhân tới tới lui lui, mẫu thân và tẩu tẩu bắt đầu chuẩn bị hỷ sự cho ta.

Các thợ thêu cũng đến đo kích thước để thêu áo cưới.

Nguyên Bảo và Chiêu Tài biết tin ta sắp xuất giá, ngày nào cũng bám dính lấy ta. Buổi tối, Chiêu Tài còn chạy sang phòng ta, muốn ngủ bên cạnh ta.

Bọn ta chơi trò múa rối bóng, diễn cảnh yêu quái bắt trẻ con. Hai đứa vừa sợ vừa cười đến đau bụng.

Mùa thu, giữa tiếng chiêng trống náo nhiệt, ta xuất giá.

Đại ca cõng ta rời khỏi nhà.

Ta vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, huynh ấy khẽ nói: "Tiểu muội, nếu bị ủy khuất, hãy về nhà nói với ca, ca sẽ thay muội dạy dỗ hắn."

Ta cảm thấy trên tay mình có thứ gì đó ướt át, nhìn xuống, ta kinh ngạc, nói: "Ca, sao huynh khóc vậy? Muội đâu phải không về nữa. Ba ngày sau là lễ hồi môn mà. Nhớ chuẩn bị nhiều món ngon cho muội nhé."

Chiêu Tài vẫn chưa dậy nổi, Nguyên Bảo nắm chặt lấy tay ta không buông, khóc lóc nói: "Cô cô, con muốn theo cô cô."

Ta vui vẻ nói: "Ngoan nào, Nguyên Bảo, vậy thì lên đây, chúng ta cùng đến nhà cữu cữu con nhé."

Mẫu thân đứng bên cạnh, bế Nguyên Bảo lên, giọng mang chút nghiến răng nghiến lợi mà vẫn dịu dàng: "Vương Vân Sơ, đừng ép ta phải mắng con vào ngày con xuất giá."

Ta làm mặt quỷ sau tấm khăn trùm đầu, rồi bước lên kiệu, rời đi.

Cuộc sống tại Vương gia của ta đã khép lại.

Ta chợt nhớ ra cây trâm vàng đặt trên bàn trang điểm, rõ ràng đã dặn phải nhớ lấy đi, vậy mà cuối cùng vẫn quên.

Không biết Chu gia thế nào, nếu đầu bếp nấu ăn không ngon thì phải làm sao?

Hơn nữa Chu gia người ít, lỡ như Chu Gia Dung ra ngoài làm ăn, Chu Thường Sơn lại đi trực, vậy chẳng phải ta sẽ rất cô đơn sao?

Sao trước đây ta không nghĩ đến những điều này?

Trong lòng đột nhiên dấy lên nỗi bất an.

Ta dường như quá tin tưởng mẫu thân, cho rằng những gì người sắp đặt cho ta chính là cuộc sống đúng đắn nhất. Nhưng khi ta còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, trong lúc mơ hồ, ta đã phải lao đầu vào một cuộc đời mới.

Khi đầu óc ta còn rối bời, kiệu bỗng dừng lại, rèm kiệu được vén lên, một bàn tay trắng trẻo, thon dài vươn vào.

Giọng nói trong trẻo của một nam nhân vang lên: "Nương tử, ta đến đón nàng."

Ta ngẩn người, chợt nhớ lại ngày Đậu Phụ cô nương gả cho ca ca, khi đó, huynh cũng đứng trước cửa kiệu, đưa tay ra đón nàng. Đôi tay mềm mại, trắng mịn của nàng đã nắm lấy tay huynh, cũng đồng thời nắm lấy cánh cửa bước vào một cuộc sống mới.

Còn ta, ta sẽ nắm lấy điều gì đây?
 
Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng
Chương 16: Ngoại Truyện (1)



Ngoại truyện

1

Trong số những kẻ háo sắc, chỉ có Vương Diệu Tổ là người có nghị lực nhất.

Những kẻ khác, mang ý đồ xấu xa, thường chỉ dám xuất hiện một hai lần, sau đó sẽ bị dân làng giúp nhau đuổi đi.

Dưới sự quản lý của Kinh Triệu phủ doãn, nơi này thái bình, hiếm có công tử ăn chơi nào dám ngang nhiên cướp đoạt con gái nhà lành.

Vậy nên, cuộc sống của Chu Tuyết Uyển vẫn xem như yên ổn.

Vương Diệu Tổ thoạt nhìn không giống một kẻ háo sắc, ngược lại còn là một công tử quý phái, dung mạo tuấn tú, chỉ là vẻ mặt có phần khờ khạo.

Muội muội của y thì thông minh, lanh lợi hơn nhiều.

Trong lòng Chu Tuyết Uyển, thực ra nàng cũng có chút cảm mến hắn.

Không biết là vì y luôn lặng lẽ theo sau nàng vài bước chân, dõi theo nàng đi qua con ngõ tối nhất, hay vì mỗi lần gặp nhau, mặt y lại đỏ bừng, trông như một thiếu phụ e thẹn.

Thế nhưng nàng hiểu rằng, gia thế của nàng không xứng với y.

Trong lòng nàng vẫn thầm mong đại đệ đệ có thể thi đỗ, như vậy môn đệ nhà nàng ít ra cũng được nâng cao, lúc ấy biết đâu còn có cơ hội.

Nhưng nàng không ngờ rằng, Vương Diệu Tổ lại mang theo lễ vật tự nhận là sính lễ đến gặp nàng.

Y còn nói trước tiên sẽ nạp nàng làm thiếp, sau này nếu nàng sinh được con, sẽ nâng nàng lên làm chính thất phu nhân...

2

Chu Tuyết Uyển hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t y.

Ngày đuổi y đi, buổi tối hôm đó nàng lại khóc một trận.

Không biết là vì bản thân đã trao nhầm tình cảm, hay vì những khổ cực trong bao năm qua.

Nàng bận rộn suốt cả ngày, gần như không một khắc được nghỉ ngơi. Phải gánh vác miệng ăn của bốn người trong nhà, lại còn phải nộp học phí cho đại đệ đệ, mua giấy bút toàn những chi phí không hề nhỏ.

Nàng chỉ còn cách dậy sớm hơn, xay thêm nhiều đậu phụ, và thức khuya hơn để làm thêm nhiều việc may vá.

Trước khi phụ mẫu qua đời, nàng cũng từng là một cô bé hay cười hay đùa. Ngã xuống, cũng phải có người dỗ mới chịu đứng lên.

Thế nhưng sau khi phụ mẫu lần lượt ra đi, nàng buộc phải gánh lấy trách nhiệm của một trưởng tỷ.

Đại đệ đệ từng nói rằng, không muốn nàng phải vất vả như vậy, bảo rằng đừng để y tiếp tục đến trường học nữa.

Nhưng nàng biết rõ, trên phố kẻ qua lại, hay người ngồi trong trà quán, đâu phải là hạng lao động tay chân như nhà nàng. Đều là những người xuất thân thế gia, quan lại quyền quý.

Nếu muốn sau này sống tốt, nhà nàng chẳng còn nhiều con đường.

Không có ruộng đất, buôn bán thì không vốn, không quan hệ. Chỉ còn một con đường duy nhất: Đọc sách.

Đại đệ đệ có tài năng thiên bẩm trong việc học hành. Một nhà bốn người, những lúc khó khăn, luôn phải phân chia rõ vai trò, đồng lòng hợp sức, mới có thể sống qua ngày.

Vì vậy, nàng đành gánh lấy trọng trách này.

3

Mặc dù Chu Tuyết Uyển rất đau lòng, nhưng cũng không làm chậm trễ công việc sáng hôm sau, tiếp tục xay đậu phụ và bán đậu phụ.

Không ngờ, chỉ sau vài ngày, mẫu thân của Vương Diệu Tổ lại tìm đến cửa.

Chu Tuyết Uyển xấu hổ đến đỏ mặt, vô cùng lúng túng.

Nàng nghĩ, nhất định Vương phu nhân đến để bảo nàng đừng có tiếp cận nhi tử của bà nữa, cho rằng nàng muốn trèo cao...

Trong lòng nàng còn nghĩ, thật ra nàng mắng cũng không sai.

Chuẩn bị sẵn sàng để nhận lấy sự sỉ nhục từ đối phương, thì Vương phu nhân lại ôn tồn kéo tay nàng, xin lỗi vì sự vô lễ của nhi tử bà.

Giọng nói của bà nhẹ nhàng, ôn hòa, ánh mắt nhìn nàng cũng đầy thiện ý và sự cảm thông, khiến Chu Tuyết Uyển ngây người.

Vương phu nhân hỏi thăm nàng đã sống qua những năm tháng gian khó như thế nào.

Nàng kể lại tỉ mỉ, nàng vốn không thích nói những điều này, nhưng Vương phu nhân lại giống như một người thân xa, nhìn ra được những khó khăn của nàng, lại còn nhẹ nhàng an ủi. Nàng cảm thấy kể ra cũng không sao.

Cuối cùng, nàng nói: "Phu nhân yên tâm, ta và cậu công tử nhà người chỉ nói vài câu thôi, sau này cũng sẽ không..."

Nàng vừa nói vừa trong lòng thầm ghen tị với Vương Diệu Tổ vì có một người mẫu thân như vậy.

Chỉ cần nhìn vào dáng vẻ của hai huynh muội Vương gia, nàng đã đoán ra Vương phu nhân là một người dễ gần, tốt bụng.

Nhận thức này càng làm nàng cảm thấy tự ti, càng thấy mình chẳng có gì đáng tự hào.

Nào ngờ, Vương phu nhân lại cắt lời nàng, nói: "Thực ra, hôm nay ta đến đây cũng là có chút mạo muội. Nhi tử của ta chưa cưới thê tử, còn cô nương thì chưa gả, lẽ ra chuyện này phải bàn với phụ mẫu thân cô, nhưng... Vì vậy, ta đành phải tạm thời bỏ qua những nghi lễ phiền phức này, muốn hỏi xem, Chu cô nương, cô có nguyện ý gả cho nhi tử chúng ta, làm thê tử của Diệu Tổ không?"
 
Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng
Chương 17: Ngoại Truyện (2)



4

Chu Tuyết Uyển ngây ngốc nhìn người phu nhân cao quý mà lại thân thiện trước mặt, nhất thời không biết phải nói gì.

Vương phu nhân mỉm cười nói: "Đứa nhi tử ngốc nghếch của ta suốt bao năm qua, chẳng có cô nương nào khiến nó động lòng, ngày ngày ngoài việc học hành, thì chỉ dẫn muội muội đi khắp nơi vui chơi. Ban đầu ta còn lo nó không hiểu chuyện. Nhưng bây giờ thấy nó có mắt nhìn như vậy, làm mẫu thân như ta thật sự rất vui mừng."

Vương phu nhân nói tiếp: "Mối mai truyền lời đều chỉ nói những điều tốt đẹp, nhưng ta là người rõ ràng, không giấu giếm gì cả. Nhà chúng ta tuy vẫn còn danh tiếng của một phủ hầu, nhưng thực tế đã sa sút từ lâu. Phụ thân nó không thi đậu được công danh, chỉ có một chức quan hưu, ta nhìn Diệu Tổ, cả đời này cũng chẳng có gì lớn lao. Thực ra gia đình cô, sau này chưa chắc không vượt qua chúng ta, đây là điều ta có thể nhìn nhận lúc này. Cô cũng không cần cảm thấy chúng ta hiện tại không môn đăng hộ đối. Nếu chúng ta kết làm thông gia, vậy chúng ta là một nhà, đều phải giúp đỡ nhau, cùng nhau sống tốt."

Chu Tuyết Uyển nước mắt lăn dài.

Thì ra cũng có những gia đình môn đệ cao quý đến cầu hôn.

Không phải bảo nàng làm thiếp, thì cũng là để nàng gả cho mấy ông lão ngoài sáu mươi, mà con cái trong nhà đều đã lớn tuổi hơn nàng.

Những người đó vẫn luôn coi thường nàng, cho rằng nàng đang trèo cao.

Nàng hiểu rõ tài năng và khả năng của đệ đệ mình, gia đình họ rồi sẽ sống tốt.

Chỉ là người ngoài không nhìn thấy, nhưng không ngờ Vương phu nhân lại nhìn ra và nói thẳng ra, không hề tỏ ra kiêu căng.

Vương Diệu Tổ đến xin lỗi nàng.

Nàng trở thành đối tượng mà mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ, họ bảo nàng có phúc.

5

Tân hôn phu thê, thân mật như dầu.

Cả hai cứ quấn quýt bên nhau, bao giờ cũng chưa đủ.

Vương Diệu Tổ nói: "Tuyết Uyển, nàng thật đẹp."

Y vừa tỉa lông mày cho nàng, vừa ngắm nhìn làn da trắng mịn màng của nàng dưới ánh sáng ban mai chiếu vào qua cửa sổ.

Nàng thẹn thùng, mặt đỏ bừng.

Y lại nhẹ nhàng hôn lên má nàng một cái.

Hai người nhìn nhau, nở nụ cười ngọt ngào.

Ăn sáng xong, y ra ngoài đi học, nàng tiễn y ra cửa.

Ngay sau đó, nàng cũng theo các nữ phu nhân trong phủ, học cách nhận biết chữ và viết chữ.

Cuộc sống ở Vương gia tốt hơn nàng tưởng.

Vương gia đối với nàng và các đệ đệ tốt hơn nàng nghĩ.

Nàng không biết phải làm thế nào để báo đáp ân tình này, chỉ có thể nghe lời mẹ chồng, mẹ chồng bảo nàng học gì, nàng đều cố gắng làm cho tốt nhất.

Vương Diệu Tổ sau khi trượt khoa cử, buồn bã suốt một thời gian dài.

Thậm chí ngay cả khi ở trên giường, y cũng có chút yếu ớt, không còn phong độ như trước.

6

Ngoài việc y nhất định phải tỏ ra ngoài kia, khi chỉ còn hai người bên nhau, nàng dịu dàng như nước.

Nàng an ủi phu quân mình, hiểu nỗi đau của y, cũng thông cảm cho sự bất lực của y.

Hai người thường xuyên thì thầm trò chuyện, tâm sự về những điều sâu kín trong lòng.

Chàng sẽ nói rằng mình là hy vọng của phủ hầu, y không thể thi trượt, nếu không sau này con cái của y có thể không được kế thừa chức tước.

Nếu gia sản của phủ hầu rơi vào tay y mà lại suy tàn, y sẽ là tội nhân của Vương gia.

Nàng sẽ nói cho y nghe, vào thời gian khó khăn nhất, đại đệ đệ của nàng bệnh nặng, suýt chết, trong nhà không còn gạo, nàng thậm chí đã nghĩ đến việc bán thân vào lầu xanh.

Sau đó, nàng nhờ hàng xóm cho mượn gạo, nhờ thầy thuốc chỉ cho nàng những vị thuốc, rồi tự mình lên núi hái thuốc, mới vượt qua được cơn hoạn nạn đó.

Nàng cũng nói rằng trước đây nàng thật sự rất cô đơn, đệ đệ không thể chia sẻ tâm sự, cả ngày bận rộn mưu sinh, không có thời gian để kết bạn, thậm chí ngay cả những đóa hoa lụa cũng không dám mua.

Quá khứ của họ không hề giao thoa.

Nhưng giờ đây, họ hiểu rõ hơn ai hết về quá khứ và nội tâm của nhau.

Vương Diệu Tổ đã lấy lại tinh thần, nỗ lực hơn bao giờ hết.

Tuyết Uyển cũng tiến bộ rất nhanh trong việc học, nàng học rất nhanh và bắt đầu quản lý sổ sách.

Họ mỗi ngày đều có tin vui để chia sẻ với nhau.

7

Tin vui của Vương Diệu Tổ là những cuốn sách mà trước đây không hiểu, giờ đã hiểu rõ, bài văn cũng tiến bộ hơn trước.

Tin vui của Chu Tuyết Uyển là hôm nay lại học được điều gì đó, mẹ chồng khen ngợi nàng, lại giải quyết được khó khăn của tiệm...

Cặp đôi nhỏ nhìn qua thì giống như thế tử và thế tử phu nhân của phủ hầu, nhưng thực sự trong lòng họ đều cảm thấy như đang đi trên lớp băng mỏng, những điều này không thể nói với người ngoài.

Tuy nhiên, mỗi đêm, họ đều bí mật chia sẻ với nhau những thành tựu và tiến bộ trong một không gian riêng tư dưới màn trướng, rồi khích lệ đối phương bằng những nụ cười, sáng hôm sau lại tràn đầy tự tin bước ra ngoài, chào đón ngày mới.
 
Duyên Này Ta Trao Tận Tay Chàng
Chương 18: Ngoại Truyện (3) (Hoàn toàn văn)



So với trước kia, khi chỉ có một mình, họ cảm thấy mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cuộc sống của họ dần dần đi vào quỹ đạo, và Chu Tuyết Uyển mang thai.

Hai người vì việc này mà cảm thấy vừa ngạc nhiên, vui mừng, lại vừa lo lắng, sợ hãi.

Dường như vì đứa trẻ trong bụng, mối liên kết giữa họ càng chặt chẽ hơn, tình yêu dành cho nhau cũng sâu đậm hơn.

8

Khi Vương Diệu Tổ thật sự đậu khoa, điều đầu tiên y muốn chia sẻ chính là thê tử của mình, người phụ nữ mỗi ngày đều khích lệ y, tin tưởng vào y.

Thực ra, mẫu thân và muội muội y cũng rất tốt.

Y may mắn, những người phụ nữ trong đời y đều yêu thương y, và bất kể y có thi đậu hay không, họ luôn yêu thương y như vậy.

Tuy nhiên, Tuyết Uyển là khác biệt, nàng là người mà y muốn chia sẻ đầu tiên mỗi khi có điều gì tốt lành.

Hai người ôm chầm lấy nhau, nước mắt rơi lã chã, một lúc quên mất rằng có người đang nhìn, liệu có cảm thấy ngượng ngùng không.

Chỉ có muội muội và Nguyên Bảo là không thấy ngượng, vì muội muội và Nguyên Bảo cũng chạy đến ôm chầm lấy họ.

Cuối cùng, cả hai không nhịn được, phá lên cười.

Trước khi rời đi đến huyện Đại Hà, hai người đã suy nghĩ rất kỹ, liệu Chu Tuyết Uyển nên ở lại Kinh Thành, hay là mang theo Nguyên Bảo đi cùng Vương Diệu Tổ.

Cuối cùng, kết luận là, hai người không muốn xa nhau.

9

Khi đến huyện Đại Hà, Chu Tuyết Uyển không còn phải quản lý tiệm và trang trại nữa.

Một thời gian, nàng chỉ cần mang theo Nguyên Bảo là được.

Vương Diệu Tổ mỗi ngày đều kể cho nàng nghe về chuyện trong huyện, y cũng không có gì phải giấu giếm, những việc khó khăn y gặp phải, y đều không ngần ngại nói với thê tử của mình.

Vương Diệu Tổ không nghĩ Tuyết Uyển có thể đưa ra lời khuyên gì, chỉ là thói quen nói ra mà thôi.

Không ngờ, đôi khi đầu óc của hai người lại hiệu quả hơn nhiều so với chỉ một người.

Trong nhiều thành tích ở huyện Đại Hà, ngoài công lao của chính Vương Diệu Tổ, công lao của Tuyết Uyển với vai trò quân sư cũng không thể thiếu.

Tuy nhiên, họ không ngờ rằng, bọn cướp lại vô cùng liều lĩnh, dám bắt cóc cả con trai của huyện lệnh.

Mặc dù vụ việc được giải quyết an toàn, nhưng cuối cùng, cả hai quyết định gửi Nguyên Bảo trở lại Kinh Thành.

Chu Tuyết Uyển thực ra rất muốn đi cùng, nàng cảm thấy mình có thể chăm sóc cả hai đứa trẻ ở Kinh Thành, sẽ an toàn hơn.

Mặc dù bọn cướp đã bị trừ khử, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy lo lắng.

Thế nhưng, mẹ chồng lại phản đối.

Mẹ chồng nói: "Phu thê trẻ, nếu sống xa nhau sẽ không tốt. Trước đây ta còn có thể quản lý Diệu Tổ, giờ ta đã giao nó cho con, con làm sao có thể không ở bên nó được? Nếu hai con có tình cảm tốt, cả gia đình chúng ta mới có thể vui vẻ, nếu hai con tình cảm nhạt nhòa, thì sau này, dù có thế nào, trong một gia đình cũng sẽ có vết nứt. Hơn nữa, nó bây giờ làm quan rồi, dù thế nào vẫn còn hơi ngốc. Ta nhờ con giúp ta trông chừng nó, nhắc nhở nó vài điều. Con cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt đứa trẻ, cô cô cũng luôn nhớ thằng bé, nhà này không ai thiếu thốn đâu."

10

Sau đó, Vương Diệu Tổ được điều trở lại Kinh Thành, mặc dù vẫn chỉ là một quan nhỏ, nhưng chí ít y đã về nhà.

Y thực sự có chút ngốc nghếch, không sắc bén và thông minh như Chu Thường Sơn, nhưng lại càng thêm ôn hòa.

Y là kiểu người đi từng bước vững chắc, được điều đến đâu là lập tức chăm chỉ nghiên cứu các công văn, từ nguyên nhân đến kết quả, những sách sử cổ điển y đều học thuộc lòng.

Cho đến khi thời gian trôi qua một cách vô tình, Nguyên Bảo giờ đã trưởng thành, thành một chàng công tử phong độ, Chu Tuyết Uyển mỉm cười nhìn trượng phu, lúc đó mới nhận ra, y từ một công tử phong lưu, hay cười hay giận, đã trở thành một người hơi nghiêm túc, có phần nhu mì.

Mẹ chồng theo năm tháng càng già đi, cơ thể tuy vẫn khỏe mạnh, nhưng cũng có một vài chứng bệnh vặt vãnh.

Chu Tuyết Uyển ngoài việc lo toan việc nhà, lúc nào cũng phục vụ bên cạnh trưởng bối, nói cười cùng bà, kể về những chuyện của trẻ con và muội muội, cuộc sống cũng trở nên bình yên thoải mái.

Có một ngày, Vương Diệu Tổ lại vẽ lông mày cho nàng, nàng nhìn thấy một sợi tóc bạc trên đầu y, nước mắt nàng liền chực rơi.

Y nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, cười đùa bảo nàng vẫn như ngày xưa, dễ khóc vậy.

Kỳ thực, nàng luôn giữ vẻ dịu dàng tươi cười trước mặt người ngoài, mạnh mẽ và vững vàng, chỉ có trước mặt y, nàng mới có thể trở nên yếu đuối hơn chút.

Ánh mắt của họ nhìn nhau, đầy tình yêu mềm mại và thấm đẫm.

[Hết]
 
Back
Top Bottom