Tâm Linh [ Duyên gái- BHTT- Tự Viết ] Dưới ánh mặt trăng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
388941814-256-k35402.jpg

[ Duyên Gái- Bhtt- Tự Viết ] Dưới Ánh Mặt Trăng
Tác giả: hwiii04
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện diễn ra tại Việt Nam thời phong kiến, trong một gia đình giàu có mang tên hội đồng họ Trần.

Trần Nhật Hạ, mợ Hai trong nhà, là người phụ nữ dịu dàng, kín đáo, sống cuộc đời an nhàn nhưng luôn cảm thấy cô đơn, trống trải.

Một ngày nọ, gia đình nhận về một cô hầu gái tên Đỗ Ngọc Ánh.

Cô gái trẻ này hoạt bát, ngây thơ và luôn mang lại tiếng cười cho mọi người, đặc biệt là mợ Hai.

Dần dần, mợ Hai Nhật Hạ và Ngọc Ánh nảy sinh tình cảm sâu sắc vượt qua ranh giới chủ tớ.

Nhật Hạ, vốn hiền lành nhưng hay ghen, luôn lo lắng khi thấy Ánh thân thiết với người khác.

Ngược lại, Ngọc Ánh yêu thương và kính trọng mợ Hai hết mực, xem Nhật Hạ là chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời mình.

Tuy nhiên, từ khi Ánh xuất hiện, những điều kỳ lạ trong nhà bắt đầu xảy ra.

Ánh có mệnh âm, vô tình trở thành điểm thu hút cho những thứ không sạch sẽ.

Một chiếc giếng bỏ hoang sau vườn - nơi gắn liền với lời đồn về cái chết oan khuất của một người phụ nữ xưa kia - dần trở thành tâm điểm của câu chuyện.​
 
[ Duyên Gái- Bhtt- Tự Viết ] Dưới Ánh Mặt Trăng
Chương 1: Gặp Gỡ Trong Nắng


Nắng ban trưa len lỏi qua những tán cau cao vút, ánh sáng vàng nhạt đổ dài trên con đường lát gạch đỏ dẫn vào nhà hội đồng Trần.

Ngôi nhà lớn với mái ngói đỏ tươi nằm im lìm giữa khuôn viên rộng rãi, bao quanh bởi những rặng tre xanh rì rào trong gió.Hôm ấy, Nhật Hạ, mợ Hai của nhà hội đồng, đang ngồi đọc sách trong căn phòng khách thoáng đãng.

Dáng mợ yêu kiều trong bộ áo dài lụa trắng, mái tóc vấn cao, nét mặt dịu dàng nhưng pha chút u sầu.

Người ta đồn rằng, dù mang thân phận mợ Hai quyền quý, nhưng Nhật Hạ lại có một cuộc sống không mấy vui vẻ, nhất là khi phải làm dâu trong một gia đình trọng nam khinh nữ.Chợt, từ ngoài sân vang lên tiếng gọi:“Mợ Hai ơi!

Người hầu mới về tới rồi ạ!”

Nhật Hạ gấp cuốn sách lại, bước ra hiên nhà.

Trước mắt mợ là một cô gái trẻ với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ hoạt bát.

Cô mặc bộ áo bà ba nâu giản dị, tay ôm chiếc khăn gói, đôi má ửng đỏ vì nắng.“Dạ, con là Ngọc Ánh.

Con được bà Hai nhận vào làm người hầu cho mợ,” cô gái lễ phép cúi đầu chào.Nhật Hạ mỉm cười, ánh mắt thoáng nét dịu dàng.

“Em tên Ánh phải không?

Lại đây, để ta xem em một chút.”

Ngọc Ánh rụt rè bước tới, cảm nhận được mùi hương thoang thoảng của hoa nhài từ người mợ Hai.

Cô thấy tim mình đập nhanh hơn khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của mợ, đôi mắt ấy vừa đẹp lại vừa buồn, như giấu kín một câu chuyện dài.“Được rồi, từ nay em sẽ theo ta, phụ giúp ta mọi việc.

Đừng sợ gì cả, chỉ cần làm tốt, ta sẽ không trách phạt em.”

Ngọc Ánh lí nhí đáp:

“Dạ, con đội ơn mợ.”

---Những ngày đầu làm việc, Ngọc Ánh không khỏi bỡ ngỡ với nề nếp trong nhà hội đồng.

Đó là một ngôi nhà lớn, nhưng không khí lại có phần lạnh lẽo, nghiêm trang.

Mỗi người hầu đều răm rắp làm việc, không dám hé môi nói chuyện phiếm.Dù vậy, sự ân cần của Nhật Hạ khiến cô dần cảm thấy an tâm hơn.

Mợ Hai không chỉ dịu dàng mà còn rất quan tâm đến cô, điều mà Ngọc Ánh chưa từng cảm nhận được khi còn ở quê.Một buổi chiều, trong lúc quét dọn khu vườn sau, Ngọc Ánh bất chợt phát hiện một chiếc giếng cổ nằm khuất sau lùm cây um tùm.

Miệng giếng bị phủ rêu xanh, nước bên dưới đen ngòm, toát lên vẻ u ám lạ thường.“Cái giếng này… sao lại bỏ hoang thế chị Mận?”

Ngọc Ánh tò mò hỏi người hầu lớn tuổi đang làm cùng.Chị Mận ngừng tay, quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy nghiêm trọng.

“Giếng này xưa lắm rồi, từ khi ông hội đồng còn trẻ.

Người ta nói có vong ở đó, nên ai cũng tránh xa.

Em đừng tò mò mà rước họa vào thân.”

Ngọc Ánh rùng mình, vội tránh xa chiếc giếng.

Nhưng khi bước đi, cô vẫn cảm giác như có ai đó đang dõi theo mình từ phía sau.

---Tối hôm ấy, khi Ngọc Ánh đang chuẩn bị đi ngủ, chợt có tiếng động lạ vang lên ngoài hành lang.

Âm thanh nhẹ nhàng, chậm rãi như tiếng bước chân, nhưng lại khiến cô không khỏi rợn người.Ngọc Ánh khẽ ngồi dậy, lắng nghe thật kỹ.

Bỗng, một tiếng cười khe khẽ vang lên từ xa, âm thanh lạnh lẽo làm cô nổi da gà.Cô lập tức mở cửa, nhìn ra hành lang tối om.

Nhưng ngoài kia chỉ có ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, không một bóng người.“Mợ ơi, mợ có nghe thấy gì không?”

Ngọc Ánh rụt rè hỏi, ánh mắt hướng về phía Nhật Hạ.Nhật Hạ vẫn ngồi bên bàn, ánh mắt trầm ngâm.

“Không có gì đâu, Ánh.

Có lẽ em mệt quá nên nghe nhầm thôi.”

Ngọc Ánh định nói thêm, nhưng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của mợ Hai, cô đành im lặng, trở về giường.

---Sáng hôm sau, khi dọn dẹp trong kho chứa, Ngọc Ánh phát hiện một dải khăn lụa đỏ cũ kỹ nằm trên nền đất.

Cô nhặt nó lên, cẩn thận phủi bụi rồi mang đến cho Nhật Hạ xem.“Mợ ơi, con tìm thấy cái này trong kho…”

Nhật Hạ vừa nhìn thấy, sắc mặt mợ chợt biến đổi.

Mợ giật lấy dải khăn, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo lắng.“Cái này không phải của em, đúng không?”

Nhật Hạ hỏi, giọng nói trở nên nghiêm nghị.“Dạ không.

Con chưa từng thấy nó trước đây.”

Nhật Hạ im lặng một lúc, rồi nhanh chóng nhét dải khăn vào túi áo.

“Em đừng nhắc đến chuyện này với ai.

Hiểu chưa?”

Ngọc Ánh ngơ ngác gật đầu, lòng đầy thắc mắc.

---Tối hôm đó, khi Nhật Hạ đang nói chuyện với chị Mận ở hành lang, Ngọc Ánh tình cờ nghe được một đoạn đối thoại:“Chị Mận, dải khăn đỏ đó… chị còn nhớ không?”

Nhật Hạ hỏi nhỏ, giọng trầm xuống.Chị Mận thở dài.

“Dạ, nhớ chứ mợ.

Nhưng lâu lắm rồi, ai cũng nghĩ nó mất rồi.

Sao tự nhiên lại thấy ở kho?”

Nhật Hạ trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Ta không biết, nhưng chuyện này không ổn.

Dặn đám người hầu tránh xa khu giếng cũ.

Ta không muốn chuyện cũ xảy ra lần nữa.”

Ngọc Ánh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Khu giếng cũ?

Chuyện cũ?

Những lời úp mở ấy càng làm cô tò mò.Khi đêm buông xuống, Ngọc Ánh khẽ hỏi Nhật Hạ:

“Mợ ơi, con hỏi một điều được không?

Chiếc giếng sau nhà… nó có chuyện gì vậy?”

Nhật Hạ thoáng im lặng, rồi đáp: “Chiếc giếng đó… từ lâu đã không ai đến gần.

Người ta đồn rằng nó có vong.

Nhưng đừng để ý đến những lời đồn ấy.

Chỉ cần em tránh xa nó là được.”

“Vậy còn dải khăn đỏ…”

“Đủ rồi, Ánh!”

Nhật Hạ bất ngờ cắt ngang, giọng nói nghiêm nghị.

“Ta đã dặn em, đừng hỏi thêm về chuyện này.”

Ngọc Ánh sững người.

Nhưng trong lòng cô, sự tò mò không hề vơi đi, mà ngược lại, càng lúc càng lớn hơn.Ngoài trời, gió thổi qua những tán cây, mang theo tiếng xào xạc như tiếng thì thầm của ai đó trong bóng tối.
 
[ Duyên Gái- Bhtt- Tự Viết ] Dưới Ánh Mặt Trăng
Chương 2: Những bí ẩn đầu tiên


Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua màn sương sớm, phủ lên ngôi nhà hội đồng một vẻ mờ ảo đầy u buồn.

Tiếng gà gáy vang vọng từ xa như báo hiệu một ngày mới bắt đầu.

Ngọc Ánh đã dậy từ sớm, chăm chỉ quét dọn khoảng sân lát gạch đỏ, đôi tay thoăn thoắt nhưng tâm trí cô vẫn còn vấn vương những gì xảy ra đêm qua.Dải khăn lụa đỏ ấy, câu chuyện úp mở về chiếc giếng cũ và ánh mắt lạ lùng của mợ Hai cứ ám ảnh cô không dứt.

Mỗi khi nhớ đến ánh mắt sắc lạnh của Nhật Hạ khi nhắc đến chiếc giếng, cô lại không khỏi rùng mình."

Ngọc Ánh, em làm gì mà ngẩn người thế?"

Giọng nói dịu dàng của Nhật Hạ vang lên phía sau làm Ngọc Ánh giật mình.

Quay lại, cô thấy mợ Hai đang đứng dưới hiên nhà, mặc bộ áo dài màu vàng nhạt, trông mợ như một nhành hoa mai rực rỡ giữa cảnh sắc u ám."

Dạ... không có gì, con chỉ đang nghĩ vẩn vơ thôi ạ," Ngọc Ánh vội cúi đầu, cố gắng che đi sự bối rối.Nhật Hạ bước đến gần, ánh mắt thoáng nét quan tâm.

"Nếu em mệt thì cứ nghỉ một chút, không cần gắng sức đâu.

Sáng nay ta định ra chợ mua ít đồ, em theo ta, được không?"

"Dạ được chứ ạ!"

Ngọc Ánh đáp ngay, trong lòng khấp khởi vui mừng.

Từ ngày vào làm, cô hiếm khi được rời khỏi nhà hội đồng, nay nghe mợ Hai nói vậy, cô thấy lòng nhẹ nhõm như thoát khỏi gò bó.

---Chợ phiên sáng nay đông đúc và nhộn nhịp.

Tiếng rao hàng vang vọng khắp nơi, mùi thơm của xôi, bánh ú hòa lẫn với hương hoa tươi mới hái tạo nên một không khí nhộn nhịp mà đầy gần gũi.Nhật Hạ và Ngọc Ánh đi chậm rãi qua từng gian hàng, thỉnh thoảng dừng lại mua vài món đồ cần thiết.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mợ Hai, không chỉ vì sự quyền quý toát lên từ phong thái của mợ, mà còn bởi vẻ đẹp dịu dàng nhưng đầy kiêu sa của mợ Hai nhà hội đồng.Ngọc Ánh đi bên cạnh, ánh mắt lấp lánh tự hào như thể chính mình cũng được tỏa sáng nhờ sự hiện diện của mợ."

Mợ Hai đẹp quá, ai đi qua cũng nhìn," cô buột miệng nói, rồi chợt đỏ mặt vì nhận ra sự vô ý của mình.Nhật Hạ khẽ cười, đôi mắt ánh lên chút tinh nghịch.

"Ta đẹp thật sao?

Em chỉ nói cho ta vui thôi chứ gì?"

"Dạ không!

Con nói thật đấy ạ," Ngọc Ánh vội đáp, giọng nói hồn nhiên khiến Nhật Hạ không nhịn được cười.

---Đang mải mê trò chuyện, bỗng nhiên từ phía xa vang lên tiếng ồn ào.

Một đám đông tụ tập trước quán nước ven đường, tiếng xì xào bàn tán nghe rõ mồn một."

Có chuyện gì vậy?"

Nhật Hạ cau mày, kéo Ngọc Ánh lại gần.Giữa đám đông, một người đàn bà tuổi trung niên với khuôn mặt nhợt nhạt đang run rẩy kể lể điều gì đó.

Bà ta bám chặt lấy tay một người đàn ông đứng cạnh, ánh mắt đầy sợ hãi."

Tôi thấy rõ mà!

Đêm qua, nó hiện lên bên giếng, tóc tai rũ rượi, mặt mũi đầy máu!

Nó nhìn tôi, nó cười với tôi!"

Người đàn bà nói, giọng run rẩy đến mức nghẹn lại."

Thôi bà!

Ai tin mấy cái chuyện ma quỷ đó nữa.

Có khi bà mơ thấy thôi," người đàn ông bên cạnh lên tiếng, cố gắng trấn an."

Không!

Tôi thề là tôi thấy!

Là con đàn bà đó, nó chết oan, nên nó không siêu thoát được!"

Đám đông bắt đầu rì rầm, có người lắc đầu ngao ngán, có người thì lại tỏ vẻ sợ sệt.

Câu chuyện ngày càng thu hút thêm nhiều người hiếu kỳ.Ngọc Ánh đứng lặng người, cảm giác lạnh sống lưng khi nghe đến hai từ "giếng" và "chết oan."

Dường như mọi thứ đều xoay quanh chiếc giếng cũ trong nhà hội đồng."

Mợ ơi, hay là..."

Ngọc Ánh ngập ngừng, định nói gì đó nhưng bị Nhật Hạ ngăn lại."

Không cần quan tâm.

Chúng ta về thôi," Nhật Hạ lạnh lùng nói, rồi quay lưng đi.Ngọc Ánh chỉ biết lẳng lặng đi theo, nhưng trong lòng cô tràn ngập sự thắc mắc.

Tại sao mợ Hai lại có vẻ lo lắng khi nghe chuyện này?

Liệu có mối liên hệ nào giữa chiếc giếng cũ trong nhà và câu chuyện bà kia kể không?

---Buổi tối, khi mọi người đã yên giấc, Ngọc Ánh nằm thao thức trên giường, ánh mắt hướng về phía Nhật Hạ.

Mợ Hai đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn dầu, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng."

Mợ ơi..."

Ngọc Ánh khẽ gọi, giọng nói nhỏ nhẹ như sợ phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.Nhật Hạ ngẩng lên, ánh mắt dịu lại.

"Sao em chưa ngủ?"

"Con... con muốn hỏi mợ về chuyện ban sáng..."

Nhật Hạ thoáng cau mày, đặt cuốn sách xuống bàn.

"Ta đã bảo em đừng tò mò về những chuyện không nên biết mà, đúng không?"

"Nhưng mợ ơi, cái giếng đó... có liên quan gì đến câu chuyện của người đàn bà kia không?

Tại sao họ lại nói về nó như vậy?"

Nhật Hạ im lặng một lúc, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Em nghe đây, Ánh.

Có những chuyện không phải cứ muốn biết là sẽ tốt.

Chiếc giếng đó...

đã có quá nhiều lời đồn đại, nhưng không ai biết rõ sự thật.

Em chỉ cần nhớ, tránh xa nó ra là được."

"Mợ từng thấy gì ở đó chưa?"

Ngọc Ánh đánh bạo hỏi thêm.Nhật Hạ hơi sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Không.

Và ta cũng không muốn thấy."

Ngọc Ánh cảm nhận được sự cương quyết trong giọng nói của mợ Hai.

Nhưng thay vì thấy an tâm, cô lại càng thêm tò mò.

Cô biết, có một bí mật lớn đang ẩn giấu, và mợ Hai đang cố hết sức để che đậy nó.Ngoài trời, gió thổi mạnh, mang theo tiếng xào xạc của những tán lá.

Trong đêm tối, tiếng vọng từ xa như tiếng ai đó đang thì thầm, gọi tên Ngọc Ánh.
 
[ Duyên Gái- Bhtt- Tự Viết ] Dưới Ánh Mặt Trăng
Chương 3: Những lời thì thầm trong đêm


Đêm ấy, căn phòng nhỏ nơi Ngọc Ánh ngủ dường như lạnh hơn thường ngày.

Ngọc Ánh nằm trằn trọc, đôi mắt không thể rời khỏi trần nhà.

Cả không gian xung quanh im lặng đến nỗi cô có thể nghe rõ tiếng đồng hồ trên tường kêu "tick-tock", như một nhịp điệu đều đặn, nhưng lại khiến cô cảm thấy càng thêm nặng nề.

Những tiếng động của đêm tối vang vọng khắp căn phòng, nhưng điều đáng sợ nhất chính là sự tĩnh lặng đáng ngờ.Không hiểu vì sao, Ngọc Ánh lại cảm thấy một sự bất an khó tả.

Những ký ức về những chuyện kỳ lạ mà cô không thể lý giải bắt đầu quay lại trong đầu.

Những lần cô lạc giữa đám đông, những cảm giác sợ hãi khi có ai đó đứng ngay phía sau, tất cả như dồn nén lại, tạo thành một sự ngột ngạt mà cô không thể thoát ra.Cô cố gắng chợp mắt, nhưng càng nhắm mắt lại, những tiếng thì thầm lạ lùng lại vang lên trong đầu.

Đầu tiên chỉ là những âm thanh mơ hồ, như thể có ai đó đang trò chuyện xa xôi, nhưng càng lúc càng rõ ràng hơn.

Những câu nói bị ngắt quãng, những từ ngữ không rõ ràng nhưng lại mang một âm điệu quen thuộc đến khó chịu.

Những lời thì thầm này không đến từ đâu cả, chỉ như một phần của không gian xung quanh cô.

Cảm giác sợ hãi bắt đầu dâng lên trong lòng Ngọc Ánh.

Cô không biết liệu mình có đang mơ hay thực sự có điều gì kỳ lạ xảy ra.Bỗng nhiên, một bóng hình mờ ảo xuất hiện trong góc phòng.

Ngọc Ánh nhìn chằm chằm vào đó, không thể tin vào mắt mình.

Bóng hình không rõ ràng, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ, như thể đang gọi mời cô tiến lại gần.

Ngọc Ánh không thể cử động, đôi mắt cô không thể rời khỏi bóng hình ấy.

Dù biết rằng có thể đó chỉ là do ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ, nhưng cô vẫn không thể nào giải thích được cảm giác kỳ quái trong lòng.Nhưng rồi, bóng hình đó biến mất, không để lại dấu vết.

Ngọc Ánh đứng sững lại, cảm giác choáng váng bao trùm lấy cô.

Cô nhìn quanh, nhưng không thấy gì cả.

Mọi thứ lại trở về với sự tĩnh lặng đáng sợ.

Cô tự hỏi liệu mình có đang bị rối loạn tâm lý hay đây thực sự là điều gì đó không thể lý giải được.Lúc này, những tiếng thì thầm lại bắt đầu vang lên trong không gian, nhưng lần này chúng rõ ràng hơn, gần như là những lời nhắc nhở.

"Cẩn thận…

Ngọc Ánh…"

Một giọng nói khẽ vang lên trong tai cô.

Ngọc Ánh cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cô không thể dừng được những cảm giác kỳ lạ này.Cô lập tức bật dậy, trái tim đập nhanh, vội vã tìm kiếm xung quanh.

Nhưng căn phòng vẫn im lìm như trước.

Không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn yên tĩnh, như không có gì xảy ra.

Tuy nhiên, tâm trí cô lại không thể dập tắt nỗi lo lắng.Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ chợt sáng lên trong mắt Ngọc Ánh, khiến cô cảm thấy như mình đang bị giam trong một không gian bị bỏ quên.

Cô không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình.

Mặc dù căn phòng vẫn yên tĩnh, nhưng cô cảm thấy như có một sức ép vô hình đang đè nặng lên người mình.Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Ngọc Ánh khi những lời thì thầm ấy lại tiếp tục vang lên, nhưng lần này, chúng rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Cứu… cứu em…"

Một giọng nói mỏng manh vang lên từ đâu đó trong bóng tối, khiến cô cảm thấy như có ai đó đang cầu cứu mình.

Ngọc Ánh không thể hiểu nổi, là ai đang gọi cô?

Và tại sao lại có cảm giác như mình phải làm gì đó ngay lập tức?Trong sự hoang mang, cô đứng dậy và tiến về phía cửa, tay run rẩy nắm chặt tay nắm.

Nhưng ngay khi ngón tay cô chạm vào tay nắm cửa, một cơn gió lạnh thổi vào từ khe cửa sổ, khiến Ngọc Ánh ngừng lại.

Cô quay lại nhìn căn phòng một lần nữa.

Những ký ức mơ hồ về những lần cô cảm thấy lạ lẫm trong chính ngôi nhà này bỗng nhiên tràn về.

Cô không thể nhớ rõ, nhưng có một cảm giác sâu thẳm trong lòng cô rằng có điều gì đó nguy hiểm đang chờ đợi.Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía góc phòng, nơi bóng hình mờ ảo vừa xuất hiện.

Ngọc Ánh quay lại, tim đập thình thịch.

Cô cố gắng bước đến, mỗi bước đi đều nặng nề và lo âu.

Nhưng khi cô đến nơi, chỉ còn lại bóng tối và sự im lặng tuyệt đối.Không còn bóng hình nào nữa.

Không còn âm thanh, chỉ còn lại sự yên lặng chết chóc.

Ngọc Ánh đứng sững lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô không biết liệu mình có đang tỉnh hay chỉ là đang bị lạc vào một giấc mơ kỳ lạ.

Nhưng cô cảm nhận rõ ràng rằng một sự thay đổi đã đến.

Một cái gì đó đã thay đổi trong không gian này.Cô quay lại giường và ngồi xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Mọi thứ dường như trở lại bình thường, nhưng trong lòng cô vẫn còn nguyên cảm giác lo lắng, sợ hãi.

Những lời thì thầm vẫn văng vẳng trong đầu, như một phần không thể tách rời của căn phòng này.Ngọc Ánh không thể ngủ nữa.

Cô ngồi đó, nhìn vào bóng tối, chờ đợi một điều gì đó xảy ra.

Cô không thể lý giải được những gì đã xảy ra, nhưng cô biết rằng những lời thì thầm ấy sẽ không bao giờ biến mất.

Chúng sẽ tiếp tục vang lên, kéo cô vào một thế giới mà cô không thể kiểm soát.Đêm dài dằng dặc, nhưng Ngọc Ánh cảm thấy thời gian trôi qua như một cơn ác mộng không có điểm dừng.

Những lời thì thầm vẫn tiếp tục lởn vởn trong không gian, như một lời cảnh báo, như một lời nhắc nhở mà cô không thể hiểu hết.

Cô không biết phải làm gì, nhưng một điều cô chắc chắn là những tiếng nói đó sẽ không buông tha cô.
 
[ Duyên Gái- Bhtt- Tự Viết ] Dưới Ánh Mặt Trăng
Chương 4: Cơn mộng mị


Ngọc Ánh tỉnh dậy với một cảm giác choáng váng.

Căn phòng vẫn yên tĩnh như trước, nhưng trong đầu cô, những hình ảnh hỗn loạn từ đêm qua cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

Cô nhìn đồng hồ: đã gần sáng.

Mặc dù trời bên ngoài vẫn còn tối đen, nhưng cảm giác như có điều gì đó không đúng cứ đè nặng lên tâm trí cô.Cô dụi mắt, cố gắng gượng dậy khỏi giường.

Cảm giác mệt mỏi và cơn buồn ngủ khiến cô chầm chậm bước đến cửa sổ.

Ánh sáng từ chiếc đèn đường hắt qua khe cửa sổ mờ ảo, chiếu vào căn phòng một màu vàng nhạt lạnh lẽo.

Cô kéo rèm lên, nhìn ra ngoài.

Không có gì ngoài không gian tối tăm và những đám mây mờ đục.

Nhưng tâm trí cô lại không thể thoát khỏi cái cảm giác bị rượt đuổi từ đêm qua.Lúc này, cô nhớ lại những lời thì thầm lạ lùng mà cô đã nghe trong đêm, những âm thanh không thể giải thích được.

Mặc dù đã sáng, nhưng cô vẫn cảm thấy một nỗi lo sợ khó tả, như thể mọi thứ đều đang thay đổi, đang trượt dần khỏi tầm kiểm soát.Ngọc Ánh quyết định xuống bếp để lấy một ly nước.

Cô cần phải làm điều gì đó để xua tan đi cảm giác này.

Những bước đi của cô trong nhà trở nên nặng nề hơn, như thể có một sức nặng vô hình đang đè lên người cô.

Mỗi ngóc ngách trong ngôi nhà này đều mang một cảm giác kỳ lạ mà cô không thể lý giải.Khi xuống đến bếp, cô đổ nước vào cốc, nhưng tay cô lại run rẩy.

Cốc nước gần như rớt khỏi tay cô khi một âm thanh quen thuộc vang lên, không phải từ đâu xa mà từ ngay trong căn bếp.

Đó là tiếng thì thầm.

Những lời nói không rõ ràng, nhưng vẫn rõ ràng trong tâm trí cô.

"Chạy đi, chạy đi…"

Cả người Ngọc Ánh chấn động.

Cô đứng bất động, mắt mở to nhìn vào không gian tối tăm của căn bếp.

Những lời thì thầm lại bắt đầu, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết.

Những tiếng nói nhỏ như thể đang vang lên trong không khí, như một tiếng gió lướt qua.

Cô nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng đôi chân cô không nghe lời, chúng như bị đóng băng tại chỗ.Cô quay lại nhìn vào bức tường, nơi bóng đèn mờ mờ chiếu sáng.

Và ngay khi cô quay lại, cô nhìn thấy một bóng hình.

Không rõ ràng, mờ ảo nhưng rất thực.

Một người, hay chỉ là một ảo ảnh?

Ngọc Ánh không thể phân biệt được.

Nhưng có một điều cô chắc chắn, đó là bóng hình này không hề nằm trong trí tưởng tượng của cô.Cô hoảng hốt lùi lại vài bước, nhưng không thể thoát ra khỏi tầm mắt của bóng hình kia.

Đột nhiên, bóng hình đó chuyển động.

Chậm rãi, từng bước một, tiến lại gần cô.

Ngọc Ánh cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng đôi chân cô cứng lại, không thể di chuyển.Lúc này, bóng hình dừng lại.

Và rồi, từ bóng hình đó phát ra những lời thì thầm.

Những lời này không phải là lời cảnh báo hay lời cầu cứu, mà là một tiếng cười khẽ.

Một tiếng cười kỳ quái, lạnh lẽo, không giống bất kỳ tiếng cười nào mà Ngọc Ánh từng nghe.Cô giật mình tỉnh lại và nhận ra, mọi thứ không phải là thực.

Cô không nhìn thấy bóng hình đó.

Cô không nghe thấy tiếng cười đó.

Tất cả chỉ là những gì cô tưởng tượng.

Nhưng cảm giác sợ hãi vẫn bao trùm lấy cô.Ngọc Ánh bước lùi lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Cô tự nhủ với mình rằng tất cả những gì cô đang trải qua chỉ là những ảo giác, là sản phẩm của sự lo lắng quá mức.

Nhưng mỗi lần cô nhìn vào bóng tối, những hình ảnh đó lại xuất hiện, khiến cô không thể dập tắt nỗi sợ hãi trong lòng.Cô quay lại phòng khách, ngồi xuống ghế và cố gắng thở đều.

Tuy nhiên, không khí trong nhà vẫn lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Cô cảm thấy như có điều gì đó đang ẩn giấu trong chính ngôi nhà này, điều mà cô không thể chạm tới, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng.Cảm giác như có ai đó đang theo dõi cô không bao giờ rời bỏ.

Dù cô cố gắng tập trung vào những công việc thường ngày, nhưng tâm trí cô lại cứ quay cuồng với những lời thì thầm ấy.

Chạy đi, cứu em…

Những lời đó vẫn vang lên, như một lời cảnh báo mà cô không thể hiểu nổi.Cô đứng dậy, quyết định ra ngoài để tìm sự yên tĩnh.

Cả ngôi nhà vẫn yên ắng, không có một âm thanh nào ngoài tiếng bước chân của chính mình.

Ngọc Ánh bước ra ngoài vườn, nơi mà không khí trong lành có thể giúp cô làm dịu đi cảm giác bất an trong lòng.Khi ra ngoài, cô hít một hơi thật sâu, cảm giác lạnh buốt của gió thổi qua mặt khiến cô cảm thấy như mình đang thoát khỏi cái bóng tối bao trùm căn nhà.

Nhưng dù có cố gắng đến đâu, cô vẫn cảm thấy một sự hiện diện vô hình đang bao quanh mình.Ánh sáng từ đèn đường không đủ làm sáng tỏ không gian vườn rộng lớn.

Cây cối xung quanh đều im lìm, như thể cũng đang giấu giếm điều gì đó.

Đột nhiên, Ngọc Ánh cảm thấy một cơn gió mạnh lướt qua.

Chiếc lá rơi từ cành cây gần đó bay về phía cô, khiến cô giật mình.

Cô không biết mình đang sợ điều gì nữa.

Cảm giác bất an như một chiếc bóng lởn vởn quanh cô, không thể thoát khỏi.Ngay lúc ấy, một tiếng động từ trong nhà vang lên.

Cô quay lại, chỉ thấy bóng tối và sự im lặng.

Cảm giác sợ hãi lại dâng trào trong cô, nhưng cô không muốn quay lại, không muốn bước vào căn nhà đó nữa.Ngọc Ánh lặng lẽ đứng ngoài vườn, cảm giác như mình đang đứng giữa một thế giới lạ lẫm, nơi không có sự chắc chắn, không có sự an toàn.

Cô chỉ biết rằng, điều gì đó đang đợi cô trong bóng tối của ngôi nhà, và cô không thể thoát khỏi nó.

Những lời thì thầm vẫn vang lên trong tâm trí cô, giống như một lời cảnh báo, một lời nhắc nhở về điều mà cô không thể hiểu.Chạy đi…

Chạy đi…

Những lời ấy vẫn lặp lại, khiến cô không thể thoát khỏi cảm giác bất an.

Nhưng liệu cô có thể chạy khỏi những lời thì thầm đó, hay chỉ có thể đứng lại, đối diện với chúng?
 
[ Duyên Gái- Bhtt- Tự Viết ] Dưới Ánh Mặt Trăng
Chương 5: Bóng hình sau cánh cửa


Không khí trong vườn lạnh lẽo như có thứ gì đó vô hình đang lởn vởn quanh Ngọc Ánh.

Cô siết chặt tay, cố gắng trấn tĩnh, nhưng cảm giác bất an cứ bám riết lấy cô như một cái bóng.

Căn nhà phía sau lưng cô vẫn đứng đó, tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể nó đang nén chặt một bí mật nào đó, chờ đến khoảnh khắc thích hợp để phơi bày ra.Cô quay lại, hít một hơi sâu rồi bước về phía cửa.

Nhưng ngay khi cô vừa đặt chân lên bậc thềm…Cánh cửa khẽ mở.Không có tiếng gió.

Không ai đứng sau cánh cửa.

Nhưng nó tự mở ra, như thể có một bàn tay vô hình vừa nhẹ nhàng kéo nó về phía sau.Tim cô thắt lại.

Cô chắc chắn rằng mình đã đóng cửa trước khi ra vườn.

Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Cô lưỡng lự vài giây, rồi bước vào trong.

Căn nhà vẫn vậy, nhưng không gian thì khác.Có gì đó đã thay đổi.

Bóng tối dày đặc hơn, nuốt chửng cả những góc khuất.

Không khí có mùi ẩm mốc, như thể có thứ gì đó đã ngủ yên trong căn nhà này rất lâu, và giờ đang dần thức tỉnh.Cô chậm rãi tiến về phía phòng khách.

Ánh đèn bàn vẫn phát sáng, nhưng nó nhấp nháy liên tục, như thể sắp tắt.Rồi…Cạch.Tiếng động vang lên từ trên lầu.Cô đông cứng tại chỗ.

Tim cô đập dồn dập, từng nhịp như muốn nổ tung trong lồng ngực.

Cô không hề ở một mình.

Tiếng động không lớn.

Chỉ là một âm thanh rất nhẹ, như thể ai đó vừa di chuyển một vật gì đó trên sàn gỗ.

Nhưng giữa bầu không khí im lặng đến nghẹt thở này, nó vang lên rõ mồn một.Cô có nên kiểm tra không?

Cô muốn chạy trốn, muốn phớt lờ, nhưng đôi chân lại vô thức đưa cô đến chân cầu thang.Mỗi bước chân của cô trên bậc gỗ phát ra tiếng cót két khe khẽ, như một lời cảnh báo từ chính căn nhà này.

Cô không dừng lại, cứ thế chậm rãi bước lên từng bậc, từng bậc…Cho đến khi cô đứng trước cửa phòng ngủ của mình.Cánh cửa mở hé.Cô không nhớ là mình đã để nó như vậy.

Cô nuốt nước bọt, đưa tay đẩy cửa ra.

Căn phòng tối om.

Ánh sáng từ hành lang chiếu vào, tạo nên những cái bóng dài trên tường.

Cô bước vào, mắt quét nhanh một vòng.

Không có gì bất thường cả.Nhưng rồi…Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc gương đối diện giường.

Và ngay lúc đó, cô nhìn thấy nó.

Một cái bóng.

Đứng ngay phía sau cô.

Cô giật bắn người quay lại, nhưng không có ai cả.

Tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Nhưng chưa kịp định thần, một giọng nói khẽ khàng vang lên ngay bên tai cô:"Cứu em…"

Lần này, cô nghe rõ ràng.Không phải do tưởng tượng.

Không phải trong đầu cô.

Có ai đó thực sự vừa nói.

Cô run rẩy nhìn quanh phòng, nhưng không có ai cả.

Nhưng rồi, ánh mắt cô dừng lại ở cánh cửa tủ quần áo.Cánh cửa… hé mở.

Một khe hở nhỏ, tối đen như một cái miệng há rộng, chực chờ nuốt chửng cô.Cô đứng lặng, hơi thở dồn dập.

Cô biết mình không mở tủ.

Cô biết không có ai trong nhà.

Nhưng ngay lúc này, trong sâu thẳm, cô cảm nhận được một sự hiện diện khác.Bàn tay cô run lên khi chạm vào tay nắm cửa tủ.

Cô hít một hơi thật sâu.

Và rồi…

Cô giật mạnh cánh cửa tủ.BÙM!Một bàn tay lạnh buốt thình lình chộp lấy cổ tay cô!Cô hét lên, giật lùi về phía sau, ngã nhào xuống sàn.Nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn Không có gì trong tủ cả.

Không có ai cả.Cô thở hổn hển, mồ hôi túa ra ướt đẫm sống lưng.

Cô vừa tưởng tượng ra điều đó, hay thực sự có thứ gì đó đã chạm vào cô?Nhưng trước khi cô kịp suy nghĩ, một tiếng động khác lại vang lên.Cộp…

Cộp…Tiếng bước chân ngay ngoài hành lang.

Cô đông cứng, có ai đó đang đến gần phòng cô.

Cô không thể di chuyển.

Không thể hét lên.

Và rồi, một bóng người xuất hiện ngay trước cửa.Nó đứng yên không cử động.Nhưng cô có thể cảm nhận được nó đang nhìn mình chằm chằm.Cô không thấy mặt nó.Nhưng từ trong bóng tối, một giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo vang lên:"Em… vẫn…

ở…

đây…"

Ngay khoảnh khắc đó, đèn trong phòng tắt phụt.

Căn phòng chìm vào bóng tối tuyệt đối.Và rồi…Mọi thứ im lặng.
 
Back
Top Bottom